Chương mười lăm: Đám cưới “Sao tự dưng em lại có hứng đến đây ngắm cảnh vậy?” Nam Phong lại gần đứng mình, ánh mắt xa xăm nhìn ra biển. “ cũng ở đây sao?” Khánh Đan quay lại mỉm cười nhìn . “Em quên đây là khách sạn của sao?” “Em nghĩ giờ ở chuyến bay đâu đấy chứ!” “Ừ, nghỉ phép. Còn em, sao lại ở đây? Em về Việt Nam từ bao giờ vậy?” “Em về từ tháng trước.” “Câu chuyện đó giờ ra sao rồi?” “Có ân phải báo đáp phải ?” Nam Phong nhìn ánh mắt Khánh Đan nhìn dường như có thể thấu hiểu suy nghĩ của , thấu hiểu nỗi khổ tâm của , trong lòng bỗng thấy xót xa, vì ân tình mà chọn từ bỏ tình , nỗi đau này phải dấu kín mà thể ra, nó từng ngày từng ngày gặm nhấm trái tim yếu đuối của . “Sao em chọn cách khác? Em có thể cùng cậu ấy chạy trốn mà.” “Nếu em lựa chọn chạy trốn em về đây.” Khánh Đan mỉm cười nhìn , đột nhiên hiểu ra mình phải làm gì, đó là lựa chọn của , bất kể ra sao cũng thể hối hận, chỉ vậy mà còn phải sống vui vẻ. “Khánh Đan, em nghĩ hi sinh của mình xứng đáng ? Có ân phải báo đáp nhưng em cũng nên biết người có ân với mình là người như nào.” Khánh Đan nhìn khó hiểu, ánh mắt của thoáng lên chút oán hận rồi lại biến mất như chưa từng xuất . “Cuộc đời em chỉ xoay quanh nhà họ Dương, còn rất nhiều người khác đều sẵn sàng đợi chờ em quay lại, thực ra em cần phải tự ép buộc mình…” “Nam Phong, cảm ơn ! Em nghĩ em nên về rồi, chiều nay còn có cuộc họp.” Khánh Đan mỉm cười nhìn rồi quay bước . Sóng ngoài khơi vẫn ngừng xô vào bờ gợi cho những kỉ niệm qua nơi mảnh đất này, những kỉ niệm về Hải Nguyên, nhưng lòng quyết, phải quên . Nam Phong nhìn theo bóng trong lòng có chút thất vọng, lời muốn với vẫn chưa bao giờ được ra nhưng bị cự tuyệt. Sau khi rời khỏi Đà Nẵng Khánh Đan thường xuyên đến công ty giúp Hải Minh, công việc bận rộn, bạn bè luôn bên cạnh khiến quên nỗi nhớ dành cho Hải Nguyên. Ngày ngày trải qua cuộc sống như nhau khiến thấy cuộc sống vốn có của mình trở lại, mỗi ngày đều là bình lặng, có những điều bất ngờ mỗi ngày Hải Nguyên mang lại nữa. Hôm nay Hải Minh gặp khách hàng cùng về được, giờ này lại tắc đường cũng muốn về nhà sớm nên ở lại công ty thêm lúc, mải đọc tài liệu đến quên thời gian, khi ngẩng đầu lên thấy mọi người về hết, trời cũng tối hẳn. Khánh Đan đứng dậy định rót nước có tiếng chuông điện thoại vang lên, là số lạ, khẽ nhíu mày, từ khi thay số mới ngoài bạn bè thân và gia đình ai biết, có thể là ai được chứ? “Alo?” lên tiếng nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng lúc lâu, trong lòng chợt có luồng suy nghĩ khiến trái tim đập loạn lên. “Alo, Ai vậy?” “Là !” Tiếng từ đầu dây bên kia vang lên như xuyên thẳng vào trái tim khiến đầu óc trở lên mơ hồ. “… làm sao biết số này?” “ muốn gặp em.” Hải Nguyên . “…” “ ở dưới cổng công ty em.” Khánh Đan buông điện thoại xuống, sắc mặt trở nên trắng bệch, bao nhiêu lâu nay cố gắng để quên nhưng lần nào cũng vậy, khi nghĩ rằng nỗi nhớ của mình phai nhạt lại xuất trước mặt khiến trái tim thổn thức. “Khánh Đan cháu sao chứ?” Khánh Đan nghe tiếng mới quay lại thấy lao công lo lắng nhìn . “Sao mặt cháu trắng bệch thế này? Tay cũng lạnh quá, có phải trúng gió rồi ? Ngồi đây, pha cốc trà gừng cho cháu.” lao công hồi rồi mất vẫn ngồi ngây ghế lúc lâu rồi mới chạy . Khi lao công cầm cốc trà gừng quay lại thấy Khánh Đan đâu chỉ thấy điện thoại Khánh Đan ngừng kêu khẽ lắc đầu ngó nghiêng xung quanh rồi đặt cốc trà xuống bàn. Khánh Đan bước ra khỏi công ty thấy Hải Nguyên đứng gần bể phun nước chần chừ định quay Hải Nguyên nhìn rồi tiến lại phía . “Khánh Đan, thực rất nhớ em, mỗi giây, mỗi phút hình ảnh của em luôn ám ảnh trong tâm trí , thể quên em,” Khánh Đan nghe trái tim cũng thấy đau nhói, cũng muốn rất nhớ nhưng lại chỉ có thể im lặng. “Hải Nguyên, chúng ta chia tay rồi.” “, em hứa quên , chấp nhận ai khác ngoài .” “Nhưng em làm được, chấp nhận Hải Nguyên. Chúng ta thể tiếp tục.” “…” “Hải Nguyên, em có cuộc sống của riêng mình và em thấy nó rất tốt… cũng nên như vậy!” “ thể!” “Hãy quên em , sống tốt cuộc sống của mình. Nhìn thấy vui vẻ em cũng rất vui vẻ.” Khánh Đan rồi quay , hai dòng nước mắt từ từ rơi xuống. Mưa cũng bắt đầu rơi nhiều đến mức phân biệt được đâu là mưa đâu là nước mắt nữa. cứ như vậy cho đến khi về nhà. Hải Minh trong nhà nhìn thấy lo lắng chạy đến hỏi: “Sao em lại để ướt hết thế này? Mưa sao trú mưa?” “À, em về gần đến nhà mới mưa nên trú mưa nữa.” “Sao bắt taxi? gọi cũng nghe máy gì cả!” “Em để quên điện thoại ở công ty.” “Thôi em lên nhà thay đồ cảm lạnh!” Hải Minh khẽ thở dài. Khánh Đan lên phòng tắm cố làm như có chuyện gì sảy ra. lát sau bà Ngọc Lan mang cốc trà gừng lên cho , thấy nằm giường, bà sờ lên trán thấy nóng ran khẽ lắc đầu thở dài. Từ ngày Khánh Đan về Việt Nam lúc nào cũng như mất hồn lại hay ốm vặt trong lòng bà cũng thấy xót xa, bà vì ích kỷ của người mẹ mà chia rẽ tình cảm của hai đứa trẻ, bây giờ nhìn Khánh Đan đau khổ mà vẫn mình chịu đựng với ai, phải chăng bà sai? (Sanfrancisco) “Con có biết hội nghị hôm nay quan trọng như thế nào mà con dám bỏ? Con đâu?” Giọng bà Ngọc Vân vang lên đầy uy lực. “Con có biết mọi người bây giờ nhìn con với ánh mắt như thế nào hả đại thiếu gia? Cả ngày chỉ biết tụ tập bạn bè ăn chơi, con có biết để có được ngày hôm nay mẹ vất vả như thế nào ? Con nỡ để bao công sức của mẹ bị kẻ khác cướp mất sao?” “Con câm rồi sao?” Đứng trước mặt bà Hải Nguyên chỉ im lặng gì càng khiến bà Ngọc Vân thêm tức giận. Từ khi Khánh Đan về nước, cả ngày Hải Nguyên chỉ biết vùi mình trong rượu và quán bar lo chuyện công ty, mọi người có gì cũng mặc kệ. Lúc đầu còn đến công ty làm việc, bây giờ ngay cả cuộc họp thường niên của công ty cũng đến, càng ngày càng khiến bà thể yên tâm. “Con nên hiểu cho con bé, hiểu vì sao nó như vậy, con càng như thế này nó càng đau khổ con biết ?” “Mẹ đừng nhắc đến ấy nữa!” Hải Nguyên rồi bỏ trước ánh mắt bất lực của bà Ngọc Vân. Trong tiếng nhạc ầm ĩ của quán bar Hải Nguyên ngừng uống rượu hết cốc này đến cốc khác, chàng bartender đứng đó chỉ biết lắc đầu mà dám cản . ta nhìn người con trai vừa mới xuất bằng ánh mắt cầu cứu, khẽ mỉm cười rồi đến chỗ Hải Nguyên, giật lấy cốc rượu tay Hải Nguyên. “Cậu say rồi, uống nữa!” “Mặc kệ tôi, tôi say!” Hải Nguyên giằng lại cốc rượu khiến rượu đổ cả ra bàn. “Cậu còn cậu say nữa à?” “Cậu đừng có quản chuyện của tôi, tránh ra !” Hải Nguyên rồi lại cầm lấy chai rượu đưa lên miệng. “Cậu điên đủ chưa hả? Vì người con mà trở nên như vậy có đáng ?” “Cậu hiểu…” “Tôi chẳng cần hiểu gì hết, cậu có giỏi giành lấy ấy về đây, còn dừng có như này nữa, người ta coi thường!” “Ai? Ai dám coi thường tôi?” “Tôi coi thường cậu! Người phụ nữ của mình cũng giữ được để người ta cướp mất còn ngồi đây mà uống…” BỤP!!! Mark chưa hết câu bị cú đấm giáng vào mặt. “Cậu hiểu cái gì!” BỤP!!! Mark giơ nắm đấm đấm thẳng vào mặt Hải Nguyên cái khiến loạng choạng rồi ngồi thụp xuống đất. “ ấy phải , ở bên tôi ấy dằn vặt đau khổ…” Giọng Hải Nguyên càng càng dần tựa như còn thanh nữa. Mark khẽ lắc đầu thở dài lấy tay lau vết máu miệng nhăn nhó, cứ tưởng cậu ta say rồi vậy mà ngờ ra tay mạnh như vậy. cúi xuống đỡ Hải Nguyên đứng dậy. “ ấy lựa chọn như vậy hãy tôn trọng ấy, ấy thấy cậu như này càng dằn vặt hơn, cậu muốn ấy sống yên sao?” rồi dìu Hải Nguyên ra khỏi quán bar, mọi người nãy giờ vây quanh vụ ẩu đả cũng tản , khí lại ồn ào, sôi động trở lại. Mark ra khỏi quán bar có chiếc xe đợi sẵn ở đó, trong xe thấy hai người liền mở cửa xuống xe đỡ Hải Nguyên. “Miệng ấy sao lại có máu?” “Vừa bị tôi đấm!” “ là, ấy say thành thế này rồi…” “ làm như vậy làm sao lôi cậu ta ra khỏi đây, thôi đưa cậu ta về, chăm sóc cẩn thận nhé!” Mark nhìn theo chiếc xe dần dần biến mất, ánh mắt thoáng chút buồn rồi quay trở lại quán bar. Linda đưa Hải Nguyên về nhà riêng của , vất vả lắm mới đưa lên đến nơi. Nhìn nằm yên giường, miệng vẫn ngừng gọi tên Khánh Đan trong lòng vừa đau lòng vừa phẫn nộ. “Ryan, quên ta , còn có em luôn ở bên mà” Hải Nguyên khẽ mở mắt ra thấy người con ngồi trước mặt mình lấy tay vuốt lên sống mũi , cảm giác này thực rất quen thuộc. Linda định đứng dậy lấy nước cho Hải Nguyên níu tay lại: “Em đừng …” “Em đâu cả. Ngoan, em lấy nước cho .” Linda dịu dàng nhìn . “Mình kết hôn !” “Ryan, em là Linda, phải Khánh Đan.” “Ừ, mình kết hôn !” “ say rồi!” “ say, rất tỉnh táo. Linda, mình kết hôn !” Linda nghe những lời này từ miệng Hải Nguyên thậy dám tin đây là nhưng chính đây là . khẽ gật đầu mỉm cười rồi dựa vào bờ vai . Phải chăng ông trời nhìn thấu tình của dành cho nên trả về lại bên ? “Khánh Đan, sống tốt cho em thấy!” Hải Nguyên thầm nghĩ rồi ôm Linda vào lòng. (Việt Nam) “Hải Nguyên muốn tổ chức đám cưới? Em đùa chứ?” Bà Ngọc Lan ngạc nhiên . “Vâng, thằng bé nhất quyết rồi em cũng còn cách nào khác.” Bà Ngọc Vân rồi khẽ thở dài. Bà Ngọc Lan cúp máy rồi nhìn ông Văn Thịnh: “Ngọc Vân cuối tuần chúng ta sang Mỹ dự lễ cưới của Hải Nguyên.” “Nhưng…” “Em nghĩ có lẽ đó cũng là kết quả tốt, Linda quen biết Hải Nguyên từ , con bé lại lòng Hải Nguyên.” Bà Ngọc Lan khẽ thở dài nhìn ra cửa thấy Khánh Đan đứng đó khiến bà sững người trong giây lát. “Khánh Đan, con về rồi hả?” “Vâng, con chào bố mẹ.” “Ừ. Con lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm.” Bà Ngọc Lan khẽ gượng cười. Khánh Đan lên phòng liền đóng cửa lại rồi leo lên giường nằm. Hôm nay vô tình nhìn thấy tin về trang báo nước ngoài vẫn dám khẳng định nhưng lời bà Ngọc Lan thể sai được. biết có ngày phải nghe tin này nhưng lại ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Mới mấy hôm trước còn xuất trước mặt thể quên vậy mà hôm nay các trang báo đăng tin kết hôn. có thể quên nhanh đến như vậy sao? Bao năm bên nhau nhưng chỉ chớp mắt cái có thể quên , người bỗng trở nên xa lạ. Mỗi ngày trôi qua nhanh chóng, đám cưới Hải Nguyên đến gần, cả nhà đều sang Mỹ chỉ còn Khánh Đan ở lại Việt Nam. biết bản thân mình ích kỉ nhưng vẫn thể đối diện việc quên , thể mỉm cười nhìn tay trong tay cùng người con khác bước vào lễ đường hạnh phúc. “Hải Nguyên, giờ này có phải rất hạnh phúc ?” Khánh Đan con đường trước đây hai người cùng nắm tay nhau trong tiếng cười hạnh phúc, giờ đây chỉ còn lại mình con đường này. Tình này có lẽ cũng vậy chỉ còn lại mình nhớ đến. người con trai đứng trước mặt , ngẩng đâu lên nhìn. Vẫn mắt thân thuộc đó, vẫn là hình bóng ngày ngày mong nhớ, trái tim bỗng trở lên loạn nhịp, mọi thứ trước mắt dường như chân thực nữa “lẽ nào đây là mơ? đây phải là !” Nghĩ vậy rồi Khánh Đan định chạy nhưng bàn tay níu lại, ôm chặt: “ thể khiến bản thân ngừng nghĩ về em!” “Buông em ra .” “, thể… Nếu buông em ra lần này mất em mãi mãi!” Khánh Đan im lặng lúc rồi nắm lấy bàn tay ôm : “Hải Nguyên, buông tay hay vẫn thay đổi, sắp kết hôn, em là bạn của Hải Minh.” rồi ngẩng đầu lên nhìn trời xanh trước mặt cố ngăn cho nước mắt rơi xuống. “Chúng mình cùng rời khỏi nơi đây, làm lại từ đầu. cần gì cả, chỉ cần em! Chỉ cần em lời.” “ hãy trở về bên Linda, tổ chức đám cưới, làm người chồng tốt, làm giám đốc tốt, sống vui vẻ hạnh phúc!” lời này xong nước mắt ngừng rơi xuống, tay Hải Nguyên ôm cũng dần buông xuống rời khỏi bàn tay . Khánh Đan lấy tay lau nước mắt mặt rồi quay lại nhìn Hải Nguyên mỉm cười: “Hải Nguyên, em chúc hạnh phúc!” Hải Nguyên nhìn đờ đẫn, nụ cười của cũng vì vậy mà cứng lại cho đến khi rời khỏi. Trước mắt chỉ là khoảng trống rỗng, gió khẽ thổi, lá vàng rơi xào xạc. ngồi bệt xuống đường mặc ánh mắt người qua đường nhìn nước mắt ngừng tuôn rơi. Nam Phong tiến lại gần đưa cho chiếc khăn tay rồi ôm vào lòng để cho khóc: “Khóc , hãy cứ để cho nỗi buồn tự nhiên trôi , em ổn thôi!” khẽ an ủi. Khánh Đan dựa vào vai Nam Phong khóc rất lâu rồi mới ngẩng đầu lên nhìn : “Vì sao lần nào cũng là ?” “Vì là người mang bình yên đến cho em!” Nam Phong mỉm cười rồi lau nước mắt còn vương mặt . Khánh Đan mệt mỏi dựa vào vai mặc kệ ánh mắt người khác nhìn, bây giờ cần gì, cũng quan tâm gì cả, chỉ cần nơi bình yên. (Sanfrancisco) Trước mắt Khánh Đan là đám cưới hoành tráng tràn ngập tiếng cười và những lời chúc phúc. dâu hạnh phúc trong chiếc váy cưới trắng tinh còn chú rể ngừng nâng ly rượu tay mời mọi người. Khung cảnh này quen thuộc trong mỗi giấc mơ của , trong giấc mơ ấy là nhân vật chính còn là người đứng sau đám cưới ấy theo dõi hạnh phúc của hai người. “Em em khóc nữa mà.” Nam Phong bên cạnh lên tiếng. “Em sao, chỉ là…bụi bay vào mắt thôi.” Khánh Đan rồi gạt nước mắt mặt mình và quay bước . “Em chỉ đến đây để nhìn thấy ấy hạnh phúc, bây giờ mãn nguyện rồi. Cảm ơn , Nam Phong.” “ cần khách sao với như vậy đâu.” Nam Phong rồi cùng Khánh Đan rời khỏi khách sạn. Từ nay trở , sống vui vẻ, là người bạn đúng nghĩa của Hải Minh, toàn tâm toàn ý đối với Hải Minh. “Hạnh phúc nhé, Hải Nguyên.” Linda tắm xong bước ra khỏi phòng tắm vẫn thấy Hải Nguyên ngồi ngây giường với điếu thuốc cháy gần hết tay, khẽ nhăn mày rồi âu yếm ôm từ đằng sau ngọt ngào : “Sao thế ? Còn tiếc bữa tiệc độc thân hôm qua hả?” “.” nhìn Linda khẽ mỉm cười rồi đẩy ra. “Em ngủ trước , còn có chuyện giải quyết, lát quay lại!” rồi đứng dậy định ra ngoài. “Đêm nay chẳng phải đêm tân hôn của chúng ta sao? Còn có chuyện gì quan trọng hơn?” Linda nhìn ấm ức . “Có số việc ở công ty cần xử lí gấp!” “Trái tim rốt cuộc có em ? vẫn nhớ đến Khánh Đan phải ?” “Em nghĩ nhiều rồi!” Hải Nguyên rồi ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Quả thực vừa nhận được cuộc điện thoại từ trợ lí đặc biệt báo cáo việc công ty nhưng điều quan trọng hơn muốn xác nhận là Khánh Đan có phải đến đây , sáng nay thấy đứng từ xa nhìn vào trong, ánh mắt lúc đó rất đau khổ, định chạy ra Linda kéo , khi ngoảnh lại biến mất. Ra khỏi khách sạn gió lạnh thổi vào người mới thấy tỉnh tảo hẳn, điện thoại reo lên liền nhấc máy: “Sao rồi?” “Giám đốc, tôi tra rồi, có ai tên Khánh Đan nhập cảnh trong mấy ngày hôm nay cả!” Hải Nguyên nghe ta khẽ thở dài rồi cúp máy: “Lẽ nào mình nhìn nhầm sao?” lấy tay day day trán, dạo này lúc nào cũng nhìn thấy Khánh Đan xuất xung quanh khiến thể tập trung được, có lẽ vì nhớ đến nhiều quá thôi. Có thể thực quên rồi.
Chương mười sáu: Cuộc đời là vòng tròn oan nghiệt “Chị Khánh Đan, có bưu kiện gửi cho chị.” nhân viên từ bên ngoài vào và đặt bưu kiện bàn. Khánh Đan đặt cốc cà phê xuống bàn mỉm cười nhìn . “Cảm ơn em.” “ có gì ạ, em ra ngoài làm việc.” “Ừ.” Khánh Đan đáp rồi mở bưu kiện ra, vui mừng đến nỗi thể ngừng cười lại. Bao cố gắng của được đáp trả xứng đáng, được chọn sang nước ngoài dự thi, cơ hội này phải ai cũng có được, cuối cùng có thể thực ước mơ của mình, sau cuộc thi này trở thành vũ công nổi tiếng chỉ trong nước. “Chuyện gì mà vui thế hả nương?” Nhật Lệ từ bên ngoài bước vào nhìn mỉm cười. Lúc nãy nhìn thấy tập bưu kiện này gửi cho Khánh Đan, đoán nhất định đây là tin tốt lành nếu người ta mất công gửi thông báo đến tận đây. “Mình lọt vào vòng trong rồi Nhật Lệ, mình rất vui.” Khánh Đan rời khỏi bàn tiến lại gần Nhật Lệ và cả hai cùng nhảy lên sung sướng. “Mình rất vui, như trong mơ vậy!” “Mình cũng vui thay cho cậu, đây là đấy, cậu xem đây là con dấu chứng nhận của cuộc thi, thể sai được, haha… Khánh Đan cậu giỏi quá!” rồi ôm lấy Khánh Đan ngừng nhảy lên khiến mọi người bên ngoài nhìn vào cũng thấy ngạc nhiên, hai thường ngày nghiêm túc làm việc như vậy mà bây giờ lại có thể phá bỏ quy tắc cười lớn tiếng như vậy. “À đúng rồi, Hải Minh hẹn cậu đấy, cậu theo địa chỉ này.” Nhật Lệ mỉm cười đầy bí hiểm rồi đưa cho Khánh Đan tờ giấy, Khánh Đan nhíu mày: “Gì mà bí mật vậy?” “Đến nơi cậu biết thôi, về nhà mặc đẹp vào nhé!” “…” “ !” Nhật Lệ rồi đẩy Khánh Đan ra khỏi văn phòng đợi lên taxi rồi mới quay lại văn phòng, nụ cười tươi rói lúc nãy biến mất mà thay bằng tiếng thở dài. “Cuối cùng thực thuộc về người khác rồi. Hải Minh, em chúc phúc cho , em quên .” Nhật Lệ ngẩng mặt lên nhìn bầu trời trong xanh hít hơi sâu và lấy lại nụ cười thường ngày gương mặt. Khánh Đan về nhà thấy sẵn chiếc váy giường liền mặc chiếc váy vào, trang điểm chút rồi lên taxi theo địa chỉ trong tờ giấy. Nhà hàng nằm ngay trung tâm thành phố nhưng lại rất yên tĩnh, hề có tiếng xe ồn ào như bên ngoài, người phục vụ đợi sẵn bên ngoài và đưa đến có chiếc bàn Hải Minh ở đó, đến đây đoán được lí do của và khẽ mỉm cười. đúng là rất hiểu , hiểu là người dù có vẻ thực tế nhưng lại luôn ước mong lần trở thành nàng công chúa. Khung cảnh này giống ngày hôm đó, chỉ là có tiếng sóng biển, có bờ cát trắng. Lời cầu hôn ngày hôm đó chưa kịp ra bị xuất của phá hỏng, phải chăng đây là định mệnh? “Em đến rồi hả? Lại đây nào.” Hải Minh đứng dậy đến chỗ mỉm cười vui vẻ nắm tay đến chỗ bàn rồi kéo ghế cho ngồi. Khánh Đan nhìn biết gì chỉ biết mỉm cười. Hải Minh cầm tay bó hoa tặng cho . “Khánh Đan, nghĩ đến lúc…” Khánh Đan đứng dậy nhìn mỉm cười ngọt ngào rồi ôm lấy , “Em nghĩ chũng ta cần thiết phải như vậy. hiểu, em hiểu là đủ rồi. Em đồng ý!” Hải Minh ôm mỉm cười hạnh phúc rồi lấy chiếc nhẫn trong hộp ra đeo vào tay . Chiếc nhẫn thiết kế cầu kì, mặt nạm viên kim cương khá to và các viên kim cương xung quanh vừa vặn che mất vết hằn đeo nhẫn mờ mờ tay , dù tháo nhẫn ra lâu rồi nhưng vết mờ cũng thể biến mất, chỉ có thể dùng thứ khác che lấp . Tình phải chăng cũng như vậy, thể vĩnh viễn biến mất mà chỉ dược che dấu bởi tình khác? “Hải Minh, cho em tháng được ?” Hải Minh khó hiểu nhìn . “Em mới nhận được thông báo em được lọt vào vòng trong của cuộc thi và phải sang Mỹ nửa tháng.” “Sao em báo cho ngay, tin tốt như vậy, chúng ta nhất định phải chúc mừng.” Hải Minh vui vẻ . “Mà bao giờ em ?” “Ngày kia em phải lên máy bay rồi.” “Sớm vậy à?” “Hải Minh, cho em thời gian hai tuần, sau khi cuộc thi kết thúc chúng mình kết hôn.” “ đợi em về!” Hải Minh mỉm cười. “Cảm ơn , Hải Minh.” Hai ngày sau Khánh Đan lên máy bay rời khỏi Việt Nam. năm mới trở lại nơi chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm đẹp trong cuộc đời tránh được các giác hồi hộp. Nơi đây mọi thứ chẳng có gì thay đổi nhưng con người có lẽ thay đổi rồi, chính bản thân cũng thay đổi. Khánh Đan ra khỏi sân bay có người của ban tổ chức đến đón, sau khi sắp xếp chỗ ở cho mới rời . Khánh Đan lấy quần áo trong vali ra cho vào tủ gọn gàng rồi mới đặt mình xuống giường lúc ngủ quên mất đến khi tỉnh dậy là buổi chiều. vội lấy điện thoại ra xem bây giờ ở Việt Nam là buổi sáng, liền gọi điện thoại cho mọi người báo bình an. Bà Ngọc Lan nhận điện thoại của của liền ngừng nhắc nhở phải tự chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ rồi nhắc mang đồ bà gửi sang cho dì Ngọc Vân, vâng dạ rồi cúp máy. Nhìn đống đồ cạnh vali lòng bỗng trùng xuống, muốn mà lại thể . Nhưng chẳng lẽ cứ trốn tránh mãi vậy sao? Rốt cuộc trốn tránh điều gì, sợ điều gì? Chẳng phải quên rồi sao? Khánh Đan sách túi đồ ra khỏi khách sạn đến cửa hàng ăn nhanh ăn qua loa rồi lên taxi đến nhà dì Ngọc Vân. đường bộ vào chậm, giờ này vẫn còn sớm chắc Hải Nguyên chưa làm về, như vậy phải gặp , nghĩ vậy thấy yên tâm hơn, dù sao gặp cũng tốt. KINGKOONG…!!!! Nghe thấy tiếng chuông dì Mari liền chạy ra mở cửa, thấy Khánh Đan bên ngoài bà vui mừng vô cùng: “Khánh Đan, cháu sang chơi hả? Lâu lắm rồi dì gặp cháu.” “Dì, vẫn khỏe chứ ạ?” “Khỏe, khỏe lắm, mọi người bên này đều nhớ cháu đấy! Cháu vào !” Bà rồi kéo Khánh Đan vào trong. Khánh Đan vào trong nhà thấy bà Ngọc Lan ngồi xem ti vi và ăn hoa quả cùng Linda, hai người chuyện rất vui vẻ, bỗng thấy bức tranh mẹ chồng con dâu này đẹp. Bà Ngọc Vân thấy Khánh Đan liền mỉm cười đứng đậy kéo xuống ghế ngồi, Linda thấy cũng chỉ mỉm cười gật đầu chào, cũng mỉm cười nhìn Linda. “Ngồi đây nào. năm rồi gặp con, con đến sao báo với dì, dì cho xe qua đón con.” “Dạ, con ở cách đây xa lắm, bắt taxi có đoạn.” “Bố mẹ con bên đấy khỏe chứ?” “Dạ bố mẹ con vẫn khỏe.” “Con sang đây thi phải ? tại con ở đâu?” Bà Ngọc Vân ngừng hỏi. “Con ở trong khách sạn ạ.” “Ầy, con dọn về đây ở mấy hôm , ở khách sạn thoải mái, ăn uống cũng tốt, phòng con dì Mari vẫn dọn thường xuyên, con có thể đến bất cứ lúc nào.” “Dạ, con ở khách sạn theo xắp xếp của cuộc thi, về đây tiện lắm ạ.” Khánh Đan gượng cười nhìn bà. “Thôi được rồi, vậy dì ép con.” Bà Ngọc Vân rồi có giọng con trai từ tầng vọng xuống, thanh quen thuộc vang bên tai khiến Khánh Đan thoáng sững người. cứ nghĩ có nhà, hóa ra ở tầng giờ mới xuống. “Con ngủ giờ mới thèm dậy à. Xuống đây, Khánh Đan qua chơi này!” “Hôm qua con làm việc suốt đêm sáng mới về, ngủ chút mẹ mắng rồi!” Hải Nguyên uể oải đáp rồi nhìn xuống phòng khách. Khánh Đan ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt cũng nhìn , ánh mắt quen thuộc khiến trái tim loạn nhịp. “ hai…” Khánh Đan cố lấy lại bình tĩnh gượng cười nhìn . Hải Nguyên nghe vậy chỉ ậm ừ rồi thẳng xuống phòng bếp kiếm đồ ăn. Thói quen của bao lâu nay vẫn thay đổi, mỗi khi làm việc khuya là hôm sau ngủ cả ngày, chiều dậy vào bếp kiếm đồ ăn. có thể đến công ty cũng có thể ở nhà bắt cứ lúc nào, sao nghĩ ra nhỉ, có tránh cũng tránh được. Khánh Đan nghĩ vậy rồi lại thấy mình hồ đồ, vì sao nhớ thói quen của đến ràng như vậy? “Khánh Đan, em tới đây rồi ở lại ăn cơm tối nhé.” Linda . “Phải rồi, con phải ở lại ăn cơm , nào con thích ăn gì để dì Mari chuẩn bị?” Khánh Đan nghe mọi người chỉ đành miễn cưỡng mỉm cười đồng ý. Cả bữa cơn Hải Nguyên gì, cũng chỉ mỉm cười trả lời những câu hỏi của mọi người, Linda ngừng gắp thức ăn cho Hải Nguyên, quan tâm , dường như hai người rất hạnh phúc. Miếng cơm trong miệng sao lại cảm thấy đắng ngắt như vậy. “Dì ơi, cũng muộn rồi, con về khách sạn thôi, mai còn phải đến báo cáo với ban tổ chức ạ.” “Ừ, vậy Hải Nguyên đưa em về khách sạn con.” Bà Ngọc Vân . “ cần đâu ạ, con taxi về được rồi.” Khánh Đan đáp. “Để đưa em về!” Hải Nguyên lên tiếng. “ cần đâu em có thể tự về được rồi.” Khánh Đan rồi toan quay bị Hải Nguyên nắm tay kéo lại, quay lại khẽ nhíu mày nhìn nhưng tay vẫn nắm chặt tay rồi cúi xuống nhìn tay , nhìn chiếc nhẫn kim cương nổi bật hẳn lên tay và buông tay. Khánh Đan khẽ cúi mặt xuống rồi nắm chặt tay lại che chiếc nhẫn nổi bật ấy nhưng căn bản là thể. Bà Ngọc Vân để ý nhưng hành động vừa rồi lọt vào mắt Linda khiến khó chịu nhìn hai người bằng ánh mắt hằn học. và kết hôn năm nay nhưng trái tim chưa bao giờ thuộc về , từng hứa cố gắng quên Khánh Đan nhưng chưa bao giờ làm được, mỗi lần gần gũi đều lảng tránh , nhưng khi nhắc đến hai chữ Khánh Đan lại gạt . Thời gian hai người bên nhau dường như chủ yếu là công việc, tình cảm luôn bế tắc. Hạnh phúc chỉ là vỏ bọc cho người khác nhìn. Hải Nguyên lấy xe Khánh Đan bất đắc dĩ theo , cả đoạn đường hai người với nhau câu nào cho đến khi đỗ xe trước của khách sạn Hải Nguyên mới lên tiếng: “Hải Minh đối với em có tốt ?” Khánh Đan nhìn lúc mới : “Tốt!” Hải Nguyên khẽ cười nhưng vẫn nhìn khiến cảm thấy thoải mái mà quay . Hải Nguyên cúi xuống càng gần rồi đưa tay mở nấc dây an toàn ra. “ đưa em lên phòng!” rồi đợi đồng ý của mà mở cửa xe thẳng vào khách sạn. Khánh Đan mím môi theo , cũng gì, khí càng ngày càng kì dị, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc nhẫn tay và cảm thấy khó chịu, cuối cùng tháo nó ra và đeo chiếc nhẫn khác vào. “Đến rồi!” Khánh Đan lên tiếng. “Ừm…Em ngủ sớm , ngủ ngon!” Hải Nguyên rồi quay . Khi khỏi rồi mới đóng cửa lại và ngồi bệt ngay xuống đất, cùng có đoạn đường ngắn mà cảm giác tim mình như nghẹt thở vậy, phải dùng dũng khí hai mươi mấy năm sống đời để đối diện mà tim vẫn cảm thấy đau nhói. REENGGG!!! Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến giật mình, lấy điện thoại ra nhìn thấy dãy số màn hình khiến yên tâm hơn, vừa nhấc máy liền : “Em làm gì mà nghe điện thoại của thế?” “Em vừa ra ngoài về.” Khánh Đan khẽ đáp. “Em sao thế? khỏe hả?” Hải Minh lo lắng hỏi khi thấy giọng có vẻ mệt mỏi. “, là em chưa quen thời gian bên này thôi!” “Ừ, em nghỉ ngơi sớm , muộn rồi. nhớ em!” “Em cũng nhớ !” Khánh Đan mỉm cười rồi tắt máy. mân mê chiếc nhẫn tay hồi, có ngắm thế nào cũng cảm thấy nó nổi bật quá liền tháo xuống đặt vào trong hộp, bên cạnh là chiếc hộp nhung có chiếc nhẫn khẽ lấy tay chạm vào nó rồi lại cất và đẩy ngăn tủ lại. Những kỉ vật của chẳng còn giữ được gì, chiếc cặp đánh mất, ảnh cũng để đâu mà nhớ nữa, chỉ còn lại chiếc nhẫn này. Nhưng giữ lại nó để làm gì? Khánh Đan khẽ thở dài rồi vào phòng tắm. Hải Nguyên trở về nhà liền lên phòng sách và đóng cửa lại mặc tiếng Linda bên ngoài. Linda lúc nào cũng ghen tức khó chịu với Khánh Đan khiến thấy mệt mỏi. và Khánh Đan có thể ở bên nhau nữa đâu, có gì đáng ghen chứ? Hải Nguyên mở ngăn kéo khóa lôi mấy tấm ảnh và chiếc cặp tóc ra ngắm nghía. Sau khi kết hôn với Linda dọn về nhà sống, lần vô tình phát những thứ này cùng quyển nhật kí của Khánh Đan dấu trong góc tủ khiến mọi cố gắng quên của tan biến, việc ngắm nghía chúng dường như thành thói quen của , nhìn thấy Khánh Đan nhưng có những thứ này cũng có thể cảm nhận được bên cạnh . Nhưng đáng buồn là giờ sắp thành vợ người khác, còn gọi là “ hai” hai chữ này nghe buồn cười, trước đây nhất định gọi tiếng cho đến khi hai người hẹn hò, giờ lại ngoan ngoãn gọi hai, sao gọi là em chồng cho đúng? sắp thành vợ của trai rồi mà. Hải Nguyên nghĩ vậy rồi lại cảm thấy bản thân mình ích kỉ vô cùng. có vợ, có quyền gì trách ấy tìm hạnh phúc của mình? Chỉ là can tâm, can tâm vì chưa bao giờ quên còn lại hạnh phúc bên Hải Minh, người đó đáng lẽ phải là , người bên đáng lẽ phải là mới đúng! Buổi biểu diễn đêm chung kết của Khánh Đan được tổ chức vô cùng hoành tráng, điệu múa của thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người và đem lại cho giải vũ công xuất sắc nhất. Trong ánh đèn rực rỡ cùng lời chúc của mọi người Hải Minh xuất cùng bó hoa lớn tay khiến rất bất ngờ. “ sao lại ở đây?” “Đêm nay quan trọng đối với em như vậy có thể xuất sao?” Hải Minh ngọt ngào rồi vòng tay ôm trước đám đông mọi người vỗ tay, hò reo. “ biết em nhất định đoạt giải!” “Cảm ơn , Hải Minh.” Khánh Đan mỉm cười hạnh phúc. Hải Nguyên đứng bên dưới nhìn thấy chỉ mỉm cười cay đắng rồi lặng lẽ rời khỏi hội trường. Bên ngoài gió thổi khiến khẽ run vì lạnh, mùa đông lại sắp đến rồi. Ngay sau khi đến dự biểu diễn của Khánh Đan, Hải Minh liền trở về Việt Nam xử lí việc ở công ty, chỉ còn lại Khánh Đan mình làm thủ thủ tục và thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nước. Buổi chiều đến tạm biệt bà Ngọc Vân, Hải Nguyên ở nhà, nghĩ như vậy cũng tốt. Từ nay triệt để mà quên , duyện nợ của hai người có lẽ chấm dứt. Bên ngoài trời vẫn ngừng mưa, trời càng ngày càng lạnh hơn, Khánh Đan co mình lại chạy ra đóng cửa sổ và chui vào chăn chuẩn bị ngủ có tiếng chuông điện thoại vang lên, chần chừ lúc mới nhấc máy, đầu dây bên kia Hải Nguyên liền lên tiếng: “Mai em về nước rồi sao? Sao cho biết? Đến lời tạm biệt cũng !” “Vâng mai em về rồi!” “ muốn gặp em lát!” “Hải Nguyên, muộn rồi, em cũng chuẩn bị ngủ!” Khánh Đan đáp. “ ở dưới cửa khách sạn, em đồng ý về!” Hải Nguyên rồi cúp máy. Khánh Đan thấy vậy liền chạy ra ngoài cửa sổ xem, thấy bóng người thanh niên đứng giữa trời mưa nhìn lên này. Khánh Đan khẽ nhíu mày rồi dứt khoát chui vào chăn nằm quyết định để ý đến . Trời càng mưa càng to khiến Khánh Đan yên tâm đành mang ô chạy xuống. Hải Nguyên nhìn thấy khẽ mỉm cười nhưng chỉ lạnh nhạt đưa ô đặt vào tay rồi đội mưa chạy vào sảnh. Hải Nguyên buông tay thả chiếc ô rơi xuống đất. “Rốt cuộc định làm gì? Tạm biệt cũng rồi, định dầm mưa đến bao giờ?” Khánh Đan nhặt ô lên che cho bực mình . “ chỉ muốn nhìn thấy em.” Hải Nguyên miệng phả ra mùi rượu nồng nặc. “ uống rượu say? có biết say rượu còn dầm mưa lạnh như vậy chết hả?” “ thể quên em, sống có ý nghĩa gì…” Giọng Hải Nguyên càng ngày càng tràn đầy thất vọng đau khổ. Khánh Đan thả cho ô rơi xuống đất, nước mắt ngừng rơi: “Chính phản bội em trước… chính bỏ mặc em ở bên người khác…huhu… trở về tìm em nhưng rồi sao…huhu…” Khánh Đan vừa vừa ngừng đánh vào người . “ xin lỗi…” Hải Nguyên ôm chặt lấy , nước mắt cũng ngừng rơi hòa lẫn với nước mưa. “ đúng là điên rồi!” Khánh Đan vừa vừa lấy khăn lau tóc cho , Hải Nguyên vẫn ngồi im để lau tóc, rượu và nước mưa ngấm vào người khiến còn tỉnh táo nữa, cả người nóng ran lên. “Để em kiếm đồ cho thay.” Khánh Đan rồi định nhưng Hải Nguyên giữ lại rồi ôm lấy ngừng hôn, nụ hôn tràn ngập nhớ nhung đau khổ dồn nén bao lâu nay cứ thế mà bùng phát cách nào khống chế. Nụ hôn của thương của đau khổ và cả dục vọng của hai con người nhau mà phải xa nhau. Hải Nguyên hôn lên khóe mắt còn đọng nước của , hôn lên bờ môi ấm áp của rồi xuống cổ, xuống ngực và giật đứt những chiếc cúc áo người lộ ra bầu ngực trắng muốt đầy đặn. cũng để mặc cho thoả sức mà hôn mà vuốt ve khắp cơ thể mình. Trong ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ, bóng hai người quấn quýt lưu luyến rời. Cảm xúc cứ thế dâng trào điều gì có thể ngăn cản. Sau đêm đầy giông bão lẫn cuồng nhiệt Khánh Đan Khẽ cựa mình, toàn thân đau nhức, cơ thể vẫn bị Hải Nguyên ôm chặt lấy chịu buông ra khiễn cảm thấy mỏi nhừ. nhàng nhấc tay ra rồi nằm dịch ra chút ngắm nhìn khuôn mặt bình yên trong giấc ngủ, thể tưởng tượng được Hải Nguyên mà quen biết và Hải Nguyên của đêm qua là . “Nếu là ấy…” Nét mặt Khánh Đan thoáng sững lại khi những hình ảnh Linda hôm trước lên trong đầu. Bàn tay định vuốt lên sống mũi nhưng đột ngột dừng trước khoảng rồi hạ xuống. Phải rồi có vợ, còn là vợ chưa cưới của người khác. này làm sao thay đổi được. Cùng bỏ trốn như những lời đêm qua sao? Chính bản thân cũng biết điều đó là thể. Càng dùng dằng càng tạo thêm đau khổ ngừng. Khánh Đan khẽ nhắm mắt để giọt nước khóe mi rơi xuống rồi nhàng lách ra khỏi người . Hải Nguyên đặt tay sang bên cạnh chỉ thấy khoảng trống liền mở mắt ra, Khánh Đan thấy đâu lên tiếng gọi mấy lần nhưng thấy ai trả lời khiến mơ hồ biết việc đêm qua là mơ hay là . Hải Nguyên lật chăn bước xuống giường thấy vệt đỏ ga giường khẽ thở dài ngồi xuống giường lấy tay day day huyệt thái dương thấy bàn có chiếc nhẫn tặng lúc cầu hôn, lòng trùng xuống. Mới vài tiếng trước hai người ân ái mặn nồng ra sao mà giờ có thể ngay lập tức rời bỏ lời từ biệt. Lần này quyết định rời xa rồi, sao lại chọn cách này để rời xa chứ? Giọt nước mắt khẽ rơi xuống bàn tay cầm chiếc nhẫn khiến mặt kim cương của nó sáng lên khi gặp ánh sáng.
Chương mười bảy: và hận “Em đặt cái này ở đây !” “Cái này…” Khánh Đan lên tiếng rồi chỉ chỗ cho nhân viên để đồ. Mấy hôm nay công ty tổ chức tiệc nên bận rộn vô cùng. Còn trong mắt mọi người bây giờ chính là phu nhân giám đốc, từ sau cuộc thi kết thúc, mọi người tận mắt chức kiến giám đốc Hải Minh xuất trong cuộc thi tặng hoa cho lại thêm chiếc nhẫn trình ình tay đều lên tiếng chúc mừng và chờ đợi đám cưới sắp diễn ra. cũng chỉ biết mỉm cười cảm ơn lời chúc của mọi người và tự nhắc mình nhanh chóng quên việc đêm hôm đó. “Chị Khánh Đan, đồ được chuyển đến hết rồi, chị có cần xuống xác nhận lại ?” thư kí bước vào . “Ừm…ọe…” Khánh Đan định lên tiếng cảm thấy trọng bụng khó chịu vô cùng, dạ dày dường như muốn đảo lộn hết lên. “Chị Khánh Đan, em thấy dạo này chị hay nôn khan, hay là…hì hì” thư kí vốn thân quen với nên cũng ngại rồi đưa cho cốc nước. “Em nghĩ gì vậy, dạo này chị ăn uống linh tinh nên dạ dày khó chịu thôi.” Khánh Đan khẽ lườm . “Hì, nhưng mà…” “Nhưng cái gì, các nghĩ ai cũng có tư tưởng đại như các hả? làm việc !” Nhật Lệ từ bên ngoài vào lườm thư kí cái bé gì chỉ mỉm cười tinh nghịch rồi ra ngoài. “Mình thấy từ sáng giờ cậu chưa ăn gì, hay ăn , công việc để chiều làm tiếp, cho người khác làm.” Nhật Lệ tiếp. “Ôi mình còn chưa tiếp nhận hàng chuyển về, mình qua nhận rồi ăn.” Khánh Đan đáp. “Thiếu phu nhân ạ, cậu lo cho sức khỏe của cậu trước , cậu xem cậu gầy xanh rồi đấy, còn phải giữ sức mà lo đám cưới nữa chứ, chạy chạy lại ở công ty lại còn biểu diễn nữa chịu sao nổi!” “Cũng tạm mà!” Khánh Đan chống chế. “Dù sao mình kệ, giờ ăn . Ăn gì bây giờ nhỉ?” Nhật Lệ chống cằm suy nghĩ. “Hay là ăn lẩu cay !” “Hả? Bình thường cậu có thích ăn lẩu cay đâu nhỉ? Tự nhiên đổi khẩu vị?” Nhật Lệ ngạc nhiên nhìn Khánh Đan. “Mình thấy người ta quảng cáo quán này ngon lắm, cậu vẫn thích ăn cay mà. thôi!” Khánh Đan rồi cùng Nhật Lệ bước ra khỏi văn phòng. “Người ta biết lại nghĩ cậu nghén đấy! Haha.” Nhật Lệ cười trêu rồi bị Khánh Đan lườm cho cái liền đánh trống lảng: “Để gọi Thảo Vân ăn cùng cho vui nhé!” rồi nhấc điện thoại ra gọi. lúc sau Thảo Vân cũng có mặt, ba cùng ăn uống chuyện rất vui vẻ Khánh Đan nhận được điện thoại, nghe điện lúc rồi : “Mình phải rồi, ban tổ chức báo thay đổi giờ tập, bây giờ mình phải có mặt rồi, hai cậu ăn nhé, mình trước.” “Ê cậu hôm nay mời mà chạy trước thế?” Thảo Vân lên tiếng. “Được được, hai cậu ăn thoải mái rồi tính cho mình.” Khánh Đan mỉm cười. “Nhớ nhé, lần này cậu chết chắc rồi!” Nhật Lệ . “ sao, thoải mái , mình trước nhé! Bye bye!” Khánh Đan rồi ra khỏi quán ăn và lên taxi, mấy hôm nữa có buổi biểu diễn, hôm nay phải tập. Dạo gần đây cũng cảm thấy cơ thể có chút bất thường nhưng công việc bận quá còn thời gian chú ý, có lẽ sau buổi biểu diễn tới phải nghỉ ngơi thời gian, và Hải Minh sắp làm đám cưới rồi, cũng thể để mọi người nhìn thấy dâu gầy gò xanh xao bước lên lễ đường được. “Khánh Đan đến rồi hả? Ngại quá lại thông báo cho em gấp thế này!” Người của ban tổ chức thấy đến liền niềm nở chào đón . “ sao đâu chị, cũng vì công việc mà.” Khánh Đan mỉm cười thân thiện nhìn chị ta. “ hiếm có người nổi tiếng mà thân thiện dễ gần như em, có em buổi biểu diễn này e là…” “Chị, chị đừng thế, trước đây cũng là chị giới thiệu em cho cuộc thi bên Mỹ, em làm sao nhớ ơn chị chứ!” “Ừ, chuyện ý mà, nào em vào trong thay đồ trước , chị ra ngoài xử lý chút chuyện nhé!” Người phụ nữ mỉm cười rồi ra ngoài, Khánh Đan ở lại thay đồ rồi cũng chuẩn bị hướng dẫn mọi người múa. Tiếng nhạc réo dắt, cơ thể vẫn uyển chuyển theo từng điệu nhạc nhưng đầu óc còn tỉnh táo nữa, cả bầu trời trước mặt bỗng tối xầm lại. Uỵch!!! Khánh Đan mất thăng bằng ngã xuống đất trước kinh ngạc tột độ của mọi người, bên tai chỉ loáng thoáng nghe thấy mọi người gọi tên mình nhưng thể nào mở mắt ra được, mọi thứ mơ hồ rồi chìm hẳn vào đêm tối. “Con tôi có thai rồi ư?” Bà Ngọc Lan ngạc nhiên nhìn ông bác sỹ đứng trước mặt mình. “Vâng, nhà có thai sáu tuần rồi, cơ thể suy nhược cần tĩnh dưỡng nhiều nếu nguy hiểm!” Bác sỹ khỏi rồi bà vẫn hết ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy trong lòng có chút vui mừng, vậy là bà sắp được làm bà nội rồi. Bà vào trong nhìn Khánh Đan vẫn chưa tỉnh dậy khẽ mỉm cười nhưng vẫn thấy lo lắng. “Mẹ.” Khánh Đan tỉnh dậy nhìn thấy bà ngồi bên cạnh giường liền lên tiếng. “Con tỉnh rồi à? Thấy trong người sao rồi, có chỗ nào khỏe ?” Bà dịu dàng nhìn . “Con sao, sao con lại ở đây ạ?” “Con bị ngất ở trường múa, người ta đưa con vào đây. Con cũng là, sao biết chăm sóc cho bản thân mình chứ, mẹ ở nhà có hai tuần mà con thành như thế này rồi.” Bà trách nhưng trong lời lại tràn ngập lo lắng và thương. Khánh Đan nghe bà cũng chỉ biết im lặng. “Con đấy! hề chú ý đến bản thân tí nào, có thai cũng biết còn bận rộn như vậy, lỡ có chuyện gì có phải hối hận ?” Bà vẫn ngừng Khánh Đan nghe hết như hai chữ có thai lại rất ràng. “Mẹ sao? Con có thai ạ?” Khánh Đan ngạc nhiên nhìn bà. “Con biết mình có thai? Ôi thanh niên các con cũng là. Con biết lo cho mình đành mà Hải Minh cũng để ý sao? Sắp kết hôn mà biết để ý đến vợ chút nào, mẹ phải nhắc nhở nó mới được!” Những lời của bà Ngọc Lan cứ ù ù trong tai , nghe nữa, miệng vẫn lẩm bẩm: “Con có thai ư? thể nào!” Ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, sắc mặt trắng bệch, bà Ngọc Lan thấy vậy lại nghĩ vì ngại lại sợ bà trách mắng nên mỉm cười hiền từ nhìn an ủi: “Được rồi, con có thai rồi cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, người trẻ tuổi các con đôi khi cũng tránh được. Con bây giờ chỉ cần lo chăm sóc bản thân cho tốt, sinh cho mẹ cháu trai mập mạp đáng là được. Ngoan!” Bà mỉm cười nhìn và khẽ vỗ vỗ vào tay an ủi, đúng lúc đó Hải Minh bước vào ánh mắt cảm xúc gì. Bà Ngọc Lan thấy vào liền trách: “Con cũng là, sao chăm sóc cho Khánh Đan, chỉ biết lo chuyện công ty, con bé có thai con cũng biết sao? Sắp làm chồng mà chăm được cho vợ con, mẹ sao yên tâm được….” Bà hồi Hải Minh đều im lặng lúc sau mới lên tiếng: “Được rồi mẹ, mẹ bênh con dâu mẹ hơn con trai mẹ rồi đấy! Từ giờ con chú ý chăm sóc ấy mà.” “Con sao lại ghen tị với Khánh Đan, con bé cũng như con mẹ vậy!” “Vâng, con dâu mẹ là nhất, được chưa ạ.” rồi mỉm cười nhìn Khánh Đan vẫn nhìn bằng ánh mắt đau khổ nãy giờ. “Em…em…” Khánh Đan định gì nhưng Hải Minh lại nắm lấy tay khẽ lắc đầu cho . “Là tốt, biết cách chăm sóc em, sau này như vậy nữa.” vừa vừa âu yếm nhìn miệng vẫn mỉm cười. “Hải Minh…” “Ngoan!” Hải Minh vẫn nắm chặt tay . “Thôi được rồi, mẹ làm phiền hai đứa nữa, mẹ về hầm canh tẩm bổ cho cháu mẹ.” Bà Ngọc Lan rồi vui vẻ ra khỏi phòng bệnh. Khánh Đan ở bên trong phòng vẫn chỉ biết nhìn Hải Minh nước mắt rơi ra khóe mi. Ông trời luôn biết cách dày vò đến tận cùng đau khổ, khi cứ nghĩ mình có thể an tâm tìm hạnh phúc cho mình đứa bé này lại xuất . làm sao có thể đối diện với Hải Minh, với tình cảm dành cho đây? “Em bỏ đứa bé này !” Khánh Đan ngồi bật dậy định rút kim chuyền nước ra khỏi tay mình bị Hải Minh giữ lại. “Em đừng làm chuyện ngốc ngếch như vậy!” “Hải Minh, em có lỗi với , tốt với em như vậy làm sao em có thể…” “Em định để cho tất cả mọi người biết chuyện này sao?” “…” “Nếu bây giờ em bỏ đứa bé này mọi người sao?” Khánh Đan cúi đầu dám ngẩng lên nhìn , lúc này đây cảm thấy bản thân mình xấu xa bì ổi. “Nghe , chuyện này chỉ có và em biết, đứa bé trong bụng em là con của , chúng ta lập tức tổ chức đám cưới.” “Hải Minh, như vậy đối với công bằng!” “ em, có gì là công bằng cả, chỉ cần bên em là đủ rồi, những chuyện khác quan tâm!” Hải Minh ôm dịu dàng . “Em có lỗi với , Hải Minh.” Khánh Đan vừa vừa ngừng khóc nấc lên. “Vậy hãy ở bên cả đời, bù đắp lỗi lầm của em. rất mãn nguyện.” “È hèm!” Nhật Lệ đứng bên ngoài hắng tiếng rồi cùng Thảo Vân bước vào trong, Khánh Đan vội lau nước mắt rồi mỉm cười nhìn bạn. “Thảo Vân, mình vừa xem bộ phim tình cảm lãng mạn vô cùng.” Nhật Lệ mỉm cười , Thảo Vân cũng hùa theo . “Hai cậu đến từ khi nào thế?” Khánh Đan hỏi. “À đến cái đoạn cái gì mà hãy ở bên cả đời ý. Hihi Phải Thảo Vân.” “ Hải Minh, ngờ cũng lãng mạn thế, đúng là làm người khác ngạc nhiên đấy nhé.” Thảo Vân cũng mỉm cười trêu. Khánh Đan nhìn hai trước mặt khẽ thở phào, có lẽ hai người nghe thấy và Hải Minh gì. Chuyện này muốn ai biết cả. “Khánh Đan, cậu ràng nghén mà con dấu mình nữa, đúng là coi chúng ta là bạn thân, phải Thảo Vân.” Nghe nhật Lệ trách móc Thảo Vân cũng mỉm cười gật đầu hùa theo. “Hôm đấy tớ cũng thấy lạ đấy, Khánh Đan có bao giờ ăn cay đâu mà hôm đấy tự nhiên lại đòi ăn cay. Hải Minh chúc mừng nhé, sắp làm bố rồi. Bao giờ cho em ăn kẹo mừng đây?” Hai vẫn vô tư người tung kẻ hứng để cho Khánh Đan lên tiếng chỉ biết im lặng nhìn sắc mặt Hải Minh rồi thấy nhìn liền quay , thực vẫn cảm thấy thể nào đối diện được với cách bình thản như trước, chỉ hận bản thân thể lập tức mà biến mất. Hải Minh vẫn bình thản nhìn hai vui vẻ đáp: “Các em yên tâm, chỉ cần Khánh Đan khỏe chút lập tức mời hai em ăn kẹo mừng, đến lúc đấy còn phải nhờ các em làm phù dâu đấy chứ!” “Hihi, phù dâu là em rồi, Nhật Lệ này đanh đá ghê gớm, khéo lại dọa khách của chạy mất ấy chứ.” Thảo Vân liền để tránh việc Nhật Lệ nhận lời làm phù dâu, đám cưới của Khánh Đan theo lí phải là Nhật Lệ làm phù dâu vì hai người là bạn thân mười mấy năm trời nhưng lỡ nhìn Nhật Lệ đau khổ thêm, tình dấu kín bao năm của ấy đủ mùi vị đau khổ rồi, lại còn làm phù dâu cho dâu của người mình nhất chẳng phải càng thê thảm sao? Sau khi ra viện Khánh Đan cũng ở luôn nhà làm nữa, sức khỏe của cũng tốt, phần vì nghén quá ăn uống được phần là do suy nghĩ quá nhiều. Dù Hải Minh có để ý nhưng bản thân vẫn cảm thấy day dứt trong lòng. càng ngày càng nợ nhiều hơn giờ lại còn để chăm sóc hai mẹ con nữa, trước mặt vui vẻ cười nhưng trong trái tim nhất định rất đau khổ. Mọi người nhìn thấy Khánh Đan cực khổ mang thai như vậy cũng lo lắng vô cùng, sau mấy lần ngất lên ngất xuống đến nỗi đứa bé cũng suýt giữ nổi Khánh Đan mới quyết tâm gạt tất cả mọi chuyện mà vui vẻ sống vì con, vì Hải Minh. Có lẽ Hải Minh đúng, cảm thấy nợ hãy dùng cuộc đời sau này của mà mang đến hạnh phúc cho , đó là bù đắp lớn nhất dành cho . Đám cưới của hai người cũng vì sức khỏe của mà hoãn lại. Thời gian dần trôi qua, mùa xuân cũng nhanh chóng trở về mang theo hơi ấm và những cơn mưa phùn. Trái tim Khánh Đan cũng cảm thấy bình yên nhàng hơn rất nhiều, còn nghĩ đến những chuyện cũ nữa mà vui vẻ lạc quan sống qua những ngày mang thai vất vả. Khi sức khỏe của ổn định trở lại bụng to đến nỗi mặc vừa chiếc áo cưới vừa nới ra lần trước. Đám cưới vì vậy mà hoãn lại đợi đến khi sinh con xong tổ chức. Khánh Đan đứng ngoài ban công nhìn ra bên ngoài trong tiếng nhạc du dương Hải Minh bước vào ôm từ đằng sau dịu dàng: “Em nghĩ gì đấy?” “Em nghĩ gì cả, chỉ đợi làm về thôi.” Khánh Đan dựa của người vào người mỉm cười . “Hôm nay hai mẹ con ở nhà làm gì, kể nghe xem.” “Hôm nay à…” Khánh Đan ngập ngừng lúc rồi tiếp: “Hôm nay em và con nghe nhạc, đọc truyện và nhắc về .” mỉm cười dịu dàng. “Ồ, con hôm nay ngoan làm mẹ con mệt chứ?” rồi xoa lên bụng . “Hôm nay con ngoan lắm, mà sao khẳng định nó là con chứ?” Khánh Đan nhìn ngạc nhiên. “Vì nó là con của , tất nhiên phải cảm nhận được chứ, con lớn lên xinh đẹp như em vậy.” Hải Minh âu yếm nhìn . Khánh Đan con nhìn mỉm cười, mắt thoáng nhòa chút. Câu sao mà thân thuộc. “Sau này chúng mình sinh con trai, con , con trai thông minh, tài giỏi như , con xinh đẹp như em vậy.” “ tự khen mình đấy hả Hải Nguyên, đúng là mặt dày, haha…” “Sao thế em?” Hải Minh nhìn lo lắng. “ ạ, hình như con đạp em.” Hải Minh nghe Khánh Đan liền đỡ vào trong giường ngồi. Hạnh phúc này bình yên quá, chỉ mong nó mãi mãi như này, chỉ mong bí mật này mãi mãi được dấu kín nếu hậu của thể tưởng nổi, tổn thương cũng vô cùng lớn. (Sanfrancisco) “ sao? Tin vui như vậy mà chị cho em biết sớm để chúc mừng” “Tất nhiên em phải về thăm con bé chứ! Mấy hôm nữa xắp xếp được thời gian em về.” Bà Ngọc Vân trả lời rất vui vẻ trong điện thoại rồi cúp máy. “Mẹ, tin vui gì thế ạ?” Linda hỏi bà. “Khánh Đan có thai rồi. Đấy các con xem, bác con làm bà nội đến nơi rồi, bao giờ các con mới cho mẹ lên chức bà nội đây? Hai đứa lấy nhau hơn năm rồi đấy, còn kế hoạch cái gì nữa.” Nghe bà Ngọc Vân vậy Linda chỉ biết cười trừ, Hải Nguyên xem ti vi liền lên tiếng hỏi: “ ấy có thai rồi ạ?” “Lẽ nào mẹ đùa, con bé có thai năm tháng rồi, chừng lúc sang đây thi múa mang em bé sang thi mà cho ai biết ấy chứ!” Bà Ngọc Vân mỉm cười còn Hải Nguyên nghe vậy liền khựng lại lúc rồi vội vàng chạy ra khỏi nhà trước ngạc nhiên của bà Ngọc Vân và Linda. (Việt Nam) Khánh Đan ra khỏi bệnh viện, dạo ở khuân viên trong lúc đợi Hải Minh đến đón thấy Hải Nguyên đứng trước mặt mình, khẽ nắm chặt bàn tay mình lại cố tỏ ra bình thường. “Sao lại ở đây?” “Em có thai sao với ?” Hải Nguyên . “Sao… sao em phải với , liên quan gì đến ?” “Đứa bé… là con phải ?” Hải Nguyên rồi nhìn xuống bụng rời mắt. Khánh Đan nhìn rồi quay . “! Đứa bé là con của em và…” cố gắng ra hai từ Hải Minh nhưng mà lại thể ra, có thứ như chặn ngang họng ngăn cho . “Khánh Đan, đêm đó…” “Hải Nguyên, bây giờ danh nghĩa em là chị dâu của , xin tôn trọng em.” Khánh Đan rồi định bước nhưng lại bị Hải Nguyên giữ lại. Người con trai ngồi trong chiếc ô tô gần đấy chứng kiến tất cả, tay nắm chặt đến nỗi nổi cả những đường gân xanh tay, lái xe mất, chiếc xe lẫn vào dòng xe đông đúc. Khánh Đan bị Hải Nguyên giữ muốn rời khỏi mà cách nào đành để mặc ôm mình như vậy, gió thổi khiến mùi hương cơ thể hai người lan tỏa quyện vào nhau khiến trái tim xao xuyến ngừng. Hóa ra lâu như vậy vẫn chưa thể quên được , nhưng như vậy sao chứ? “Buông em ra, Hải Nguyên!” “Buông ra!” Khánh Đan giọng càng gay gắt hơn mới chịu buông ra. “Đợi , lần này nhất định phải đợi , trở về.” Hải Nguyên rồi quay người bỏ để mình Khánh Đan ở lại. Chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như thế này, đứa bé trong bụng lại đạp mạnh khiến cảm thấy rất đau mà khuỵu xuống lúc lâu. Khánh Đan đợi mãi thấy Hải Minh đến đón đành mình bắt taxi về nhà. Trong tiếng nhạc ầm ĩ của quán bar Nhật Lệ nhìn thấy Hải Minh, ra chỗ thấy say rượu: “Hải Minh sao lại ở đây uống rượu?” Hải Minh nhìn lên thấy Nhật Lệ liền gọi phục vụ lấy cho thêm ly rượu nữa. “ đừng uống nữa, mau về nhà , Khánh Đan ở nhà đợi đấy!” “Người ấy đợi phải là …trái tim ấy vẫn hề có .” Hải Minh ngừng lảm nhảm. “ linh tinh gì vậy? Hai người cãi nhau phải ? cũng nên hiểu cho ấy mang thai vất vả.” “ đều hiểu, đều chấp nhận, đến đứa bé cũng chấp nhận…càng nhìn ấy thương chuyện với con càng đau khổ…” Hải Minh rồi gục hẳn xuống bàn, Nhật Lệ nhíu mày nhìn hiểu lắm gì nhưng thấy say vậy nên chỉ nghĩ linh tinh. Nhật Lệ khó khăn lắm mới đưa đưa Hải Minh ra khỏi quán bar nhưng đợi mãi bắt được taxi, ô tô lại biết lái đành nhờ người đưa lên khách sạn tầng của quán bar đặt phòng cho . Nhật Lệ đưa được vào giường toát hết mồ hôi dù ngoài trời khá lạnh, nằm vật ra giường lúc lấy lại sức mới ngồi dậy tháo giày và cởi áo vest ra cho Hải Minh. Khi định khỏi Hải Minh giữ lấy và kéo xuống hôn, miệng thỉnh thoảng vẫn lẩm bẩm: “Khánh Đan, vì sao em phản bội , em nhiều như vậy…” Nhật Lệ nắm chặt tay vào tấm ga giường hai dòng nước mắt rơi xuống gối, giây phút này tâm trí người con trai vẫn chỉ có mình Khánh Đan, hoàn toàn có thể đẩy ra nhưng lại làm thế mà chấp nhận để dày vò, để thỏa mãn. Sáng sớm Nhật Lệ tỉnh dậy Hải Minh vẫn chìm trong giấc ngủ say, cả đêm suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ đến lời Hải Minh đêm qua và xâu chuỗi tất cả việc từ khi Khánh Đan mang thai đến nay bỗng nhận ra ghê gớm. nghĩ nghĩ lại rồi mới đưa ra khẳng định chắc chắn. Đứa bé trong bụng Khánh Đan phải con của Hải Minh, nếu làm sao lại đau khổ như vậy. Ánh mắt thoáng chút phẫn nộ, hi sinh tình cảm của mình chúc phúc cho hai người họ vậy mà Khánh Đan nhẫn tâm đối xử với Hải Minh như vậy. Điều này thể tha thứ được. BỐPPPP!!! Nhật Lệ đến trước mặt Khánh Đan và tát cái khiến loạng choạng đứng vững, Thảo Vân thấy vậy liền chạy ra đỡ Khánh Đan: “Cậu làm cái gì thế Nhật Lệ?” “Cậu hỏi ta ấy!” Nhật Lệ trừng mắt nhìn Khánh Đan đầy tức giận, Thảo Vân nhất thời hiểu gì. “ xem, vì sao đối xử với Hải Minh như vậy? Sao có thể nhẫn tâm như vậy? Sao ích kỷ như vậy hả? lợi dụng tình cảm của ấy dành cho để che dấu tội lỗi của mình. có biết ấy đau khổ như thế nào ?” “Rốt cuộc là sao vậy? Nhật Lệ, có gì từ từ !” Thảo Vân cố gắng làm dịu khí giữa hai người. Khánh Đan từ đầu tới giờ vẫn im lặng tiếng nào. “ , cha của đứa bé này là ai? có biết người đàn ông chấp nhận vợ chưa cưới của mình có con với kẻ khác đau đớn như thế nào ? khiến tôi thất vọng! Tôi có người bạn như !” Nhật Lệ rồi bỏ trước ngạc nhiên tột độ của Thảo Vân, bà Ngọc Lan thấy ầm ĩ nhà chạy lên xem cũng đều nghe thấy hết. Trước đây bà vẫn cảm thấy Hải Minh và Khánh Đan có vẻ giống đôi vợ chồng, Hải Minh chỉ hỏi thăm quan tâm đến đứa bé và sức khỏe của chứ tuyệt đối hề có cử chỉ nào thân mật hơn, bà thấy lạ nhưng bà chỉ nghĩ vì Khánh Đan có thai chứ bà hề nghĩ tới nguyên nhân khác. Trong phút chốc bà thấy sững sờ, thể tin được phơi bày trước mắt. Nhật Lệ rồi khí trong nhà bỗng trở lên lạnh lẽo, ai với ai tiếng nào, Khánh Đan vẫn đứng ngây chỗ, sắc mặt trắng bệch. “Cậu sao chứ Khánh Đan?” Thảo Vân rồi đỡ Khánh Đan ngồi xuống ghế. “Mình sao đâu.” “Những lời Nhật Lệ ban nãy…” “Là đấy!” Khánh Đan đáp rồi khẽ cúi mặt xuống. “Nhật Lệ có lẽ chỉ quá bất ngờ, cậu ấy vẫn luôn dành tình cảm cho Hải Minh mà.” Khánh Đan nghe Thảo Vân rồi khẽ ngẩng đầu lên nhìn . “Cậu ấy muốn cho cậu biết để cậu khó xử.” “Mình là ích kỷ.” “Được rồi, cậu đừng nghĩ nữa, cậu nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho con. Cứ suy nghĩ nhiều tốt cho đứa bé đâu.” “Ừ. Cậu tìm Nhật Lệ , mình sao đâu.” “ chứ?” “Ừm.” “Vậy mình về trước, có gì cứ gọi mình nhé!” Thảo Vân rồi Khánh Đan mới dựa vào ghế nhăn nhó xoa xoa bụng. Bà Ngọc Lan vào nhìn khẽ thở dài. “Mẹ, con xin lỗi!” “Người con có lỗi phải là mẹ, là bản thân con đấy, sao con cứ khiến bản thân mình vào ngõ cụt làm gì!” “Mẹ…” “Được rồi, cũng tại mẹ nhất định muốn con trở về. Hai đứa quyết định như thế nào mẹ quản nữa.” “Mọi chuyện con cũng đừng nghĩ mà dằn vặt bản thân, sống vui vẻ chờ ngày sinh mới là việc quan trọng nhất.” (Sanfrancisco) “Li hôn? đùa phải ?” Linda trợn mắt nhìn tờ giấy bàn rồi lại nhìn Hải Nguyên như thể tin được. “Linda, chúng ta ở bên nhau hề có hạnh phúc.” “Là vì ta?” Nghe Linda Hải Nguyên hề phủ nhận. “ cố gắng quên ta, hứa với em như vậy rồi cơ mà…” Linda nhìn , nước mắt ngừng tuôn ra. Trước đây mỗi lần như vậy đều dịu dàng lau nước mắt cho , xin lỗi và hứa cố gắng quên Khánh Đan. Hải Nguyên đưa tay lau nước mắt vương mặt nhưng vẫn rất kiên định: “ xin lỗi, nhưng mong em hãy kí vào tờ đơn này .” “Vì ta mà nỡ đối xử với em như vậy sao? ta dù sao cũng sắp làm vợ của Hải Minh rồi, còn có…” Linda ngập ngừng rồi nhìn Hải Nguyên bằng ánh mắt nghi ngờ, “Đứa bé đó là của ?” “ làm sao có thể như vậy chứ Ryan, sao có thể…” Ánh mắt Linda phẫn nộ nhìn . “Linda, đêm hôm đó là sai, uống nhiều rượu nên mới cầu hôn em, biết mình làm tổn thương em rất nhiều nhưng xin em hãy tha thứ cho . Đơn li hôn kí, thủ tục phân chia tài sản làm xong rồi, nếu em cảm thấy thỏa đáng em có thể báo với luật sư, bao nhiêu cũng được.” Hải Nguyên rồi bước ra khỏi căn phòng. “AAAA!!!!!” Linda nhìn tờ đơn li hôn và hất tất cả những tài liệu bàn, giá xách, và tất cả những gì trong tầm mắt xuống đất rồi ngồi bệt xuống rất lâu đến khi nước mắt mặt khô hết lại mới ngẩng mặt lên nhìn căn phòng bị làm loạn lên. Trước mắt là tập tài liệu, có ảnh Khánh Đan, kẽ nhíu mày mở ra xem kĩ càng rồi nhếch mép lên cười, ánh mắt lên oán hận khủng khiếp: “Tôi để yên cho đâu!”
Chương mười tám: Duyên nợ (Việt Nam) “Em thấy bộ này đẹp ?” Hải Minh rồi chỉ vào bộ váy trẻ con màn hình máy tính. “Cả bộ này nữa, bộ này, hay là lấy tất để bảo họ mang đến.” “À, mấy cái này cũng phải lấy, sau này con nhất định dùng đến.” Khánh Đan nhìn chọn đồ mạng dường như cái gì cũng muốn mua hết về mà bật cười: “ có cần thất phải mua nhiều thế ? Con còn chưa ra đời mà, còn chưa biết là trai hay nữa.” “ mua cả đồ con trai lẫn con , giờ dùng đến sau này dùng.” “Em thấy nên bê tất đồ ở đây về hơn, cái gì cũng muốn mua về.” Khánh Đan , giọng có vẻ dịu dàng. Hải Nguyên đứng bên ngoài cảm thấy có gì đó đắng ngắt trong miệng, vừa vội vã từ Mỹ về đây gặp mà lại gặp phải cảnh này, quả thực như dội thẳng gáo nước lạnh vào người, nhìn hai người họ giống gia đình hạnh phúc. “Hải Nguyên…” Khánh Đan nhìn thấy liền lên tiếng, nét mặt thoáng chút sững sờ. Hải Minh thấy vậy cũng nhìn ra cửa thấy Hải Nguyên đứng ngoài đó sắc mặt rất khó coi. Hải Nguyên gì vẫn nhìn hai người rồi bước vào phòng. “Hai người chuyện , ra ngoài chút.” Hải Minh rồi bước ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Khánh Đan và Hải Nguyên, mọi thanh dường như biến mất chỉ còn gian tĩnh lặng đến ngạt thở. “Sao lại về đây?” Khánh Đan lên tiếng hỏi. “ hứa trở về.” Hải Nguyên . “Nhưng em chờ về.” “Khánh Đan, em làm vậy có công bằng với và con ?” Hải Nguyên nhăn mày nhìn , hơi thở trở nên nặng nề. “Vậy nghĩ có công bằng với Linda ? ấy là vợ .” “ li hôn với ấy.” “ thể làm như vậy, có biết như vậy tổn thương đến ấy như thế nào ?” “Nhưng cũng thể nhìn em và con ở bên người khác, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu được em?” “Chúng ta cũng quá xa rồi Hải Nguyên.” “ quan tâm.” “Sao cứ cố chấp như vậy chứ! muốn em phải làm sao?” “Mình quay lại !” Hải Nguyên dường như muốn cầu xin . “Đừng ép em phải quyết định, nếu cả đời này tìm thấy em và con đâu.” Khánh Đan giọng rất nhàng nhưng chứa đựng kiên định vô cùng. Hải Nguyên nhìn bất lực ra khỏi phòng: “ bỏ cuộc đâu!” Khánh Đan quay lại nhìn ra khỏi phòng thở dài rồi ngồi tựa xuống ghế, nước mắt lặng lẽ rơi. “Kiếp trước có phải mình gây ra nghiệp chướng gì ?” “Cậu từ bỏ .” Hải Minh . “Tôi bỏ cuộc đâu.” Hải Nguyên nhìn Hải Minh bằng ánh mắt quyết tâm. “Cậu lấy tư cách gì mà trở về đây?” “Tôi là bố của đứa bé, là người ấy .” “Nhưng ấy chọn cậu!” Hải Minh nhìn Hải Nguyên trong giọng có chút khiêu khích. “Vậy chúng ta hãy cạnh tranh công bằng !” Hải Nguyên nhìn Hải Minh nhếch mép lên cười rồi bỏ . Vậy từ hôm đó hai người con trai nhà họ Dương ngừng công kích nhau rồi lại lấy lòng Khánh Đan khiến cho gia đình từ xuống dưới thở dài bất lực nhưng lại cảm thấy buồn cười, mỗi ngày đều có chuyện để cười, còn Khánh Đan chỉ biết lắc đầu nhăn nhó. Mới đầu còn thèm để ý đến nhưng càng ngày càng chịu nổi. Ông bà Thịnh Lan cũng chỉ biết lặng lẽ xem kịch hay trong nhà rồi thỉnh thoảng bình luận ai là người chiếm được trái tim của Khánh Đan, mọi chuyện đến nước này ông bà còn có thể làm gì nữa, thôi chuyện của bọn trẻ để chúng quyết định. “Em ăn cái này !” Hải Nguyên gắp thức ăn vào bát Khánh Đan, thường ngày vẫn rất thích ăn món này. Hải Minh thấy vậy lại gắp món đó ra khỏi bát và gắp thứ khác vào. “ ấy ăn cái này.” “Trước đây em vẫn thích ăn món này mà phải ?” Hải Nguyên mỉm cười nhìn Khánh Đan. “Từ khi mang thai ấy thích ăn món đấy nữa.” Hải Minh rồi nhìn Hải Nguyên, hai người cứ nhìn nhau như vậy xung quanh dường như tràn ngập mùi súng đạn. Mọi người thấy vậy cũng ai gì mà tiếp tục ăn cơm. Khánh Đan thấy vậy ngẩng lên nhìn hai người và tức giận đứng lên ra khỏi bàn ăn: “Hai người có để tôi yên vậy?” Hải Minh và Hải Nguyên liền thu lại ánh mắt của mình và quay . “Bố mẹ, con ăn no rồi, con lên phòng trước!” Khánh Đan rồi vác cái bụng nặng nề lên phòng. Càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi và đau đầu, hai người ấy lúc nào để được yên. Đến ngày khám thai định kì Khánh Đan chuẩn bị ra khỏi nhà hai chiếc xe ô tô đợi sẵn ở ngoài, hai người con trai trông nhìn vô cùng đẹp trai đứng trước xe mỉm cười. Khánh Đan cảm giác như cảnh trong phim kinh dị ra trước mặt mình trong lòng bỗng thấy sợ hãi. quay lại nhìn bà Ngọc Lan với ánh mắt cầu cứu. “Mẹ cũng giúp được gì cho con đâu, mẹ muốn hai đứa nghĩ mẹ thiên vị cho ai, con hãy nghe theo trái tim mình mà quyết định.” Bà rồi vào trong nhà, Khánh Đan vẫn đứng yên chỗ về phía ai cả. “Khánh Đan, xin lỗi đến muộn.” giọng vang lên từ phía xa, người con trai cũng tiến lại gần mỉm cười. “ đến rồi à.” Khánh Đan ngạc nhiên nhưng vẫn cố gắng cười tự nhiên rồi cùng lên ô tô mất khiến hai người con trai đứng đó ngơ ngác, sắc mặt chuyển dần từ tím tái sang đen xì. “Nam Phong, cảm ơn .” Khánh Đan và cùng ra khỏi bệnh viện. “ có gì.” Nam Phong cười đáp. “ đừng nhạo em.” Khánh Đan nhăn mặt. “Em định để đứa bé chào đời gọi ai là bố vậy?” “Có đứa trẻ nào sinh ra mà có tận hai ông bố ?” thở dài phiền não. “Trong lòng em sớm có quyết định sao ra?” “Em biết nữa.” Khánh Đan rồi nhìn về phía xa thầm nghĩ: “Có thể đến nơi nào chỉ mình biết này ? Đến nơi chỉ có và con , ai làm phiền cả.” “ đưa em về nhà.” Nam Phong nhìn Khánh Đan lúc rồi lên tiếng. “Vâng.” Khánh Đan cùng Nam Phong bộ bên đường nghe thấy mấy người bên sạp báo bàn tán với nhau, câu chuyện khiến chú ý liền ngoảnh lại nhìn. Tiêu đề bài báo viết chữ hoa in đậm đập ngay trước mắt “ về vũ công nổi tiếng thế giới: kẻ thứ ba cướp chồng người khác” bên dưới là mấy bức ảnh của và rất nhiều thông tin nhưng thể đọc được lấy chữ, đầu óc bỗng ù , xung quanh cũng rất nhiều người bàn tán “Hình như là ta…Đúng rồi, chính là ta…Nhìn có vẻ hiền lành vậy mà cũng cướp chồng người khác ư?...Nghe mẹ ta cũng là kẻ thứ ba cướp chồng người khác, ta cũng giống mẹ, đúng là mẹ nào con nấy đều là loại chẳng ra gì…” “Khánh Đan, sao sắc mặt em khó coi vậy?” Nam Phong thấy liền kéo , Khánh Đan trả lời mà mơ hồ theo đến chỗ để xe, tay vẫn nắm chặt tờ báo. “Em sao chứ, đừng để ý mấy tờ báo lá cải đấy làm gì.” Nam Phong lên tiếng khi thấy vẫn nhìn vào tờ báo tay. “Khánh Đan!” Nam Phong giật lấy tờ báo tay vứt sang bên, “Em đừng đọc nữa!” “Em sao!” Khánh Đan rồi dựa vào ghế nhắm mắt lại, nhưng thông tin tờ báo nhừng lên trong đầu . Nam Phong và Khánh Đan về đến nhà, vừa mở ô tô đỡ bước xuống đám kí giả chạy ra ngừng phỏng vấn ngừng chụp ảnh khiến và thể vào trong nhà. Thím Hồng thấy vậy liền hốt hoảng chạy vào nhà báo với mọi người. Hải Minh và Hải Nguyên liền chạy ra tìm cách ngăn đám kí giả, đưa Khánh Đan vào. khí bên ngoài ồn ào, náo loạn vây lấy ngừng hỏi khiến Khánh Đan hoảng loạn, sắc mặt tái và dần dần khuỵu xuống. “Khánh Đan…” Hải Nguyên thấy ngất liền đỡ và bế lên “Các người làm loạn đủ chưa vậy? Bu lấy thai phụ moi thông tin kiếm tiền, thấy bản thân mình bì ổi hả?” đám kí giả nghe vậy tất cả đều im bặt. Hải Nguyên nhanh chóng đưa Khánh Đan chạy vào nhà. “Mau gọi bác sỹ đến, nhanh lên!” “ ấy do bị sốc nên mới ngất thôi, có gì đáng ngại, mọi người đừng quá lo lắng. Nhưng được để ấy xúc động nữa nếu ảnh hưởng đến thai nhi.” “Cảm ơn bác sỹ.” Hải Nguyên nhìn Khánh Đan nằm im giường nhưng chán vẫn nhíu lại trong lòng thấy đau khổ vô cùng, tất cả những điều này đều do gây ra cho , biết làm sao để bù đắp cho đây? “Giám đốc.” Trợ lí của Hải Nguyên bước vào phòng và lên tiếng. “Cậu điều tra xem tin này ở đâu ra, càng nhanh càng tốt!” Hải Nguyên . “Vâng.” “Ngày mai tôi muốn tin này xuất bất kì tờ báo nào, và tôi muốn tòa soạn đó phải trả giá bằng bất cứ cách nào!” Hải Nguyên gằn giọng. “Tôi lập tức làm.” trợ lí rồi ra khỏi phòng. Ánh mắt Hải Nguyên trong phút chốc trở lên dịu dàng nhìn Khánh Đan khẽ thở dài. “Em tỉnh rồi?” Khánh Đan mở mắt ra nhìn Hải Nguyên rồi lại quay . “Em đừng tin mấy tờ báo đấy làm gì, bác sỹ em được xúc động quá, nếu ảnh hưởng đến em bé.” “Mọi chuyện là phải ?” Khánh Đan yếu ớt hỏi. “ giúp em điều tra, yên tâm . Ngoan, ở nhà dưỡng thai, đừng suy nghĩ gì nữa.” Hải Nguyên dịu dàng đưa tay vuốt tóc rồi đặt nụ hôn dịu dàng lên trán . Khánh Đan mỉm cười nhìn rồi nhắm mắt lại. Hải Nguyên ra khỏi phòng, lấy điện thoại ra và gọi : “Giúp tôi đặt vé máy bay về Mĩ, càng sớm càng tốt.” Trong chuyện này thực ra cần thiết phải điều tra cũng có thể biết ai là người tung tin ra, bây giờ phải xử lí chuyện này, có lẽ cũng cần cho Khánh Đan biết về gia đình , về bố mẹ . Nam Phong ra khỏi nhà họ Dương trong lòng tràn ngập đau khổ và day dứt. nhớ lại cuộc chuyện với Linda mấy hôm trước. Chính là người đưa cho ta tài liệu về vụ tai nạn nhiều năm trước của bố , về bà Trần Minh Phương, nhưng biết rằng Trần Minh Phương chính là mẹ của Khánh Đan. vẫn cứ nghĩ bé chết trong tai nạn năm đó. Bàn tay nắm chặt lấy vô lăng đến nỗi cánh tay nổi lên những đường gân xanh. Chính là người tiếp tay cho kẻ khác hại người mà người đó lại chính là em , phải làm sao đây? Những lời của bố rất nhiều năm trước cứ về trong tâm trí : “Phong, nếu con có em , con thương em chứ?” “Bố, nhất định con rất thương em và chiều em, có phải bố mẹ định sinh cho con em ?” Cậu bé ngây thơ trả lời. Ông bố nhìn cậu bé mỉm cười hài lòng và xoa đầu cậu bé:”Nhất định con phải thương em nhé!” hứa với bố thương em mình vậy mà giờ đây lại là kẻ khiến bé đau khổ. Tình thân và tình khiến cảm thấy dằn vặt vô cùng, mẹ cả đời sống trong day dứt vì hại chết chồng và mẹ con Khánh Đan, bây giờ khi bé còn sống lại vô tình mà tổn thương bé. Vô tình hay cố ý có gì khác biệt? Kết quả vẫn là tổn thương. nhất định phải vạch trần này, trả cho bé công bằng, nhất định phải ngăn cho Linda tiếp tục làm tổn thương bé nữa. phải tìm Linda. Nam Phong nghĩ và nhấn ga, chiếc ô tô lao nhanh đường. RẦMMMM!!! Đầu óc trở nên mơ hồ, máu chảy ra, cố gắng mở cửa ra ngoài nhưng bước chân càng ngày càng , đầu lại càng nặng nề rồi ngất biết gì nữa. “ gì ơi, tỉnh lại …này ơi!” Giọng trẻ hốt hoảng gọi nhưng Nam Phong vẫn chìm vào cơn mê biết gì nữa. “ là người nhà bệnh nhân à?” y tá lên tiếng hỏi . “Dạ .” đáp. “Vậy tìm người nhà bệnh nhân làm thủ tục nhập viện , nhanh lên nhé, chúng tôi còn làm kiểm tra tổng thể cho ta nữa.” y tá rồi khỏi mà thèm để ý đến người con trai nằm giường bệnh, máu từ đầu vẫn chảy ra thành vệt dài mặt. đứng đấy biết phải làm sao, nhìn ta rồi lại nhìn ý ta vừa mất và chạy theo. “Em…em là người nhà của ấy, chị giúp em làm thủ tục nhập viện với ạ.” y tá nhíu mày nhìn : “Bệnh nhân tên gì?” nghe rồi ngây người ra biết trả lời như thế nào bởi căn bản biết ta tên gì. “ tự viết vào đây rồi đem nộp viện phí.” ta rồi lạnh lùng bỏ . quay trở lại giường bệnh nhìn người con trai thở dài ngao ngán. “Tôi biết điền tên là gì đây?.... À, đúng rồi ví!” thốt lên rồi mỉm cười tinh quái tự nhận xét mình thông minh rồi lục trong túi và thấy cái ví, trong ví có rất nhiều tiền và thẻ ATM, trợn mắt lên nhìn rồi nghĩ thầm “ ta cũng giàu phết đấy chứ!” và lấy chứng minh thư ra xem. “Nguyễn Nam Phong, hai mươi tư tuổi. Chà tên cũng đẹp đấy, mặt cũng rất đẹp trai!” khẽ mỉm cười rồi điền vào tờ đơn. Đến phần người nhà chần chừ chút rồi điền tên mình “Lâm Hạ ”. Có lẽ ngay từ giờ phút ấy định mệnh định sẵn cho và , chỉ là nó đến từ từ, chầm chậm nên hề nhận ra ngày nào đó và người con trai nằm giường bệnh kia trở thành người nhà. Hạ điền xong tờ đơn liền đem nộp cho y tá. “Mời chị sang quầy bên kia nộp tiền viện phí.” Hạ sang quầy nộp tiền và liếc nhìn cái ví tay mình định rút tiền ra. Người khám bệnh là ta, lấy tiền ta nộp cũng là lẽ đương nhiên. “Nhưng ta vì tránh mình nên mới bị tai nạn, hơn nữa tự tiện lấy tiền người ta tiêu cũng hay lắm.” nghĩ vậy rồi lại rút ví mình ra nộp tiền trong lòng cảm thấy xót xa, “Vậy là tiền tiêu tháng này của mình tong rồi.” “ hẹn tôi đến đây làm gì?” Nhật Lệ lên tiếng nhìn ngồi ghế, tay khuấy tách cà phê bàn. “ ngồi xuống , uống gì? Cà phê chứ?” . “Tôi uống cà phê, sinh tố chanh leo .” Nhật Lệ lịch mỉm cười với nhân viên phục vụ. Đợi nhân viên mang ly nước đến rồi mới hỏi: “Bây giờ có thể rồi chứ?” “Tôi muốn hợp tác cùng .” Giọng Linda rất bình thản, tay cầm tách cà phê lên nhấp ngụm. “Hợp tác?” Nhặt Lệ khó hiểu nhìn . “ sai, tôi và cùng chung kẻ thù, Khánh Đan.” “Và nghĩ tôi nên hợp tác với ?” “Khiến ta phải trả giá!” Linda khẽ nhếch mép cười. “Hợp tác với tôi được lợi gì?” Nhật Lệ hỏi. “ được ở bên Hải Minh, ta mà đúng ?” “ muốn ở bên Hải Nguyên mà lại tác thành cho tôi và Hải Minh vậy chẳng phải Khánh Đan và Hải Nguyên dễ dàng trở về bên nhau sao?” “Tôi để ta được yên đâu!” Linda nhìn Nhật Lệ cười, nụ cười lên độc ác đáng sợ khiến Nhật Lệ thấy bất an. “ dựa vào lí do đó mà muốn tôi hợp tác cùng ? Vậy nhầm rồi! Khánh Đan là chị em tốt của tôi, tôi tuyệt đối hại ấy, đừng ảo tưởng. Còn nữa, cùng là phụ nữ, tôi khuyên dừng ngay những việc ngu ngốc của lại.” Nhật Lệ mỉm cười cao ngạo rồi đứng dậy ra khỏi quán cà phê, đằng sau còn vang tiếng của Linda tràn ngập tự tin: “Tôi nghĩ người phụ nữ lại muốn con mình sinh ra mà có bố.” Nhật Lệ khựng lại chút rồi thẳng ra khỏi quán cà phê mà hề quay đầu lại. “Cậu giúp mình tra chuyện được ?” Nhật Lệ chuyện điện thoại lúc rồi cúp máy. “Khánh Đan, đây là việc duy nhất mình có thể giúp cậu.” nghĩ rồi đưa tay khẽ đặt lên bụng mình, kết quả ra sao quan tâm, chỉ cần người thương vui vẻ. Linda nhìn Nhật Lệ khỏi trong lòng càng cảm thấy tức giận, nụ cười tự tin của bỗng trở nên méo mó: “Hải Nguyên, cuộc đời của em chỉ còn mình thôi, em nhất định phải giành lại.” Tay cầm tách cà phê của run run khiến cà phê đổ ra chiếc khăn trải bàn trắng muốt tạo thành hai màu đối lập nhau. “Vì sao mọi người đều cần tôi, đều bỏ rơi tôi?”Nước mắt lăn dài khóe mi, những kỉ niệm ngày bé ngừng lên trong đầu. Từ bố Linda bỏ rơi hai mẹ con theo người phụ nữ khác, mẹ vì vậy mà rất đau khổ, bà còn quan tâm đến bất kì điều gì, ngay cả cũng mặc kệ. Năm Linda mười sáu tuổi mẹ mất, sống cùng bà dì và được quan tâm từ mẹ của Hải Nguyên, bà Ngọc Vân vẫn luôn thương như con ruột, có thể bà Ngọc Vân và Hải Nguyên là chỗ dựa duy nhất của . “ Khánh Đan, bưu phẩm của này.” Thím Hồng bước vào phòng và đưa cho Khánh Đan phong thư cầm tay. “Cháu cảm ơn thím.” Khánh Đan mỉm cười và nhận lấy phong thư, bên có chữ của Nhật Lệ, trong lòng bỗng thấy vui vẻ hơn chút. Hơn tháng nay, từ sau hôm đó Nhật Lệ liên lạc gì với nữa, hôm nay lại gửi thư cho , cách mà hai người vẫn làm ngày trước khi giận nhau rồi làm hòa, có thể trong lá thư hề có chữ nhưng nó biểu cho hòa hợp, tha thứ. “Khánh Đan, mấy hôm nay Nhật Lệ có liên lạc gì với cậu ?” Thảo Vân vội vàng chạy phòng Khánh Đan với trạng thái lo lắng vô cùng. “, à có. Cậu ấy vừa gửi cho mình lá thư.” Khánh Đan đáp rồi khó hiểu nhìn Thảo Vân: “Có chuyện gì à?” “Cậu ấy mất tích rồi.” “Mất tích? thể nào!” Khánh Đan ngạc nhiên. “Mấy hôm nay mình gọi được cho cậu ấy, điện thoại luôn tắt máy.” “Hay cậu ấy về nhà?” “ thể, trước khi mình công tác cậu ấy còn cãi nhau với bố mẹ, mà mình cũng đến nhà cậu ấy rồi, bác hai tháng nay Nhật Lệ về nhà lần nào.” “Mình xem lá thư.” Khánh Đan cũng lo lắng mở lá thư ra nhưng bên trong là tờ giấy trắng khiến cả hai đều thất vọng. “Cậu ấy có thể mang đứa bé đâu chứ? Khánh Đan mình rất lo lắng!” Thảo Vân sốt ruột ngừng lại trong phòng. “Đứa bé? Đứa bé nào?” Khánh Đan ngạc nhiên nhìn Thảo Vân. “Có hôm Hải Minh uống say rượu, cậu ấy gặp ấy ở trong quán bar và…” Đúng lúc đó Hải Minh bước vào, sắc mặc thoáng sững sờ: “Em sao?” “Cậu ấy được cho ai biết! Cậu ấy thầm bao nhiêu năm như vậy biết sao?” Hải Minh nghe Thảo Vân trán nhăn lại. “Hải Minh.” Khánh Đan nhìn Hải Minh, bối rối quay mặt chỗ khác. “ tìm cậu ấy , cậu ấy mới là người có thể mang lại hạnh phúc thực thuộc về .” “Khánh Đan, xin lỗi.” Hải Minh . “ hề có lỗi với em, quyết định ở bên em, chăm sóc em chính là có lỗi với bản thân mình, xứng đáng được nhiều hơn thế!” Khánh Đan kiên định và mỉm cười dịu dàng nhìn . “Con tìm Nhật Lệ !” Giọng bà Ngọc Lan từ ngoài cửa vang lên đầy dịu dàng và bao dung của người mẹ, có thể ai ngờ được việc tiếp diễn như này, nhưng đây chính là an bài của số phận, trước khi cho họ tìm được hạnh phúc thực phải trải qua muôn vàn khó khăn và đau khổ. “Em chờ đưa Nhật Lệ trở về.” Hải Minh nghe Khánh Đan và dịu dàng nhìn mỉm cười rồi ra khỏi nhà. Dường như giờ phút này mới cảm thấy bản thân mình thực tỉnh táo. Những hình ảnh về Nhật Lệ ngừng lên trong tâm trí . Đến bây giờ mới nhận ra Nhật Lệ hi sinh vì nhiều như thế nào. Mâu thuẫn của với gia đình cùng vì nhất định chịu học ngành mà bố mẹ cầu, nhất định thi vào trường đại học mà bố mẹ xắp đặt sẵn. rời khỏi nhà cũng bởi vì nhất định chịu về công ty của bố làm việc mà chạy đến công ty giúp . Mấy năm qua bất kể gặp khó khăn gì đều là bên cạnh , khi buồn uống rượu cùng , khi vui chia sẻ niềm vui cùng , thậm chí còn toàn tâm toàn ý giúp đặt buổi tiệc cầu hôn của và người con khác. Cuộc đời làm tất cả mọi chuyện đều vì , mỗi bước của đều là vì , còn lại vì người con khác mà tổn thương trái tim , nỗi đau này chỉ mình gánh chịu. Hóa ra nợ nhiều như thế. nợ , cả đời này thể trả hết được. nhất định phải tìm được , đưa và con trở về. Nhất định!
Chương mười chín: tàn khốc Khánh Đan đưa ly sinh tố lên uống rồi đặt nó xuống bàn và khẽ nhắm mắt hưởng thụ tiếng nhạc nhàng trong quán cả phê cảm giác yên bình. “Tôi biết tìm tôi!” Linda bước từ bên ngoài vào rồi ngồi đối diện Khánh Đan, ánh mắt chứa đựng oán hận, còn Khánh Đan vẫn dịu dàng nhìn ngồi trước mặt mình. Nhật Lệ mất tích mấy hôm nhận được bưu kiện của Nhật Lệ gửi cho , biết mọi chuyện đến lúc phải giải quyết. “Chuyện của chúng ta nên được kết thúc!” Khánh Đan dịu dàng . “Kết thúc?” Linda nhìn Khánh Đan nhếch mép cười. “Tôi biết người tiết lộ thông tin là .” “ sao? chính là kẻ thứ ba quyến rũ chồng tôi, phải sao?” Linda nhìn Khánh Đan bằng ánh mắt chứa đầy oán hận. “Tôi biết tôi có lỗi với . Tôi cũng phủ nhận, nếu muốn tôi sẵn sàng trả lại Hải Nguyên cho , điều tôi muốn biết là chuyện của mẹ tôi.” “Chuyện mẹ chính là hồ li tinh cướp chồng người khác sao? Mẹ là hồ li tinh, cũng chẳng khác!” Linda gằn giọng. “ có thể tôi nhưng được phép mẹ tôi!” Ánh mắt Khánh Đan thoáng chút tức giận. “Haha, tức giận sao? Đừng quá kích động. Đây chỉ là bé thôi, còn nhiều khủng khiếp khác chờ đợi đấy! Hahaha…” Linda và ngừng cười lên sung sướng. “ gì?” “ là con mồ côi, ai biết về thân phận của ? nên hỏi lại bà Ngọc Lan xem là ai!” “Tôi là ai?” Khánh Đan kinh ngạc nhìn Linda, trong lòng thoáng chút lo sợ. “Mẹ là Trần Minh Phương đúng ? Bố là Nguyễn Phúc Việt chủ tịch tập đoàn lớn hơn hai mươi năm trước, mẹ chính là vợ bé của ông ta, họ chết trong tai nạn và là người duy nhất còn sống. được sở hữu nửa trong toàn bộ số cổ phần của bố để lại, số cổ phần đó tại thuộc về bà Ngọc Lan, bạn của mẹ . nghĩ xem họ làm sao có được số cổ phần đấy? Tai nạn của bố mẹ là tai nạn hay mưu sát?” Linda càng , ánh mắt càng trở nên độc ác, đáng sợ, sắc mặt Khánh Đan trở nên tái mét: “ đúng, bố mẹ nhận nuôi tôi là vô tình.” “ là vô tình sao? Có tiền làm gì cũng được!” “Tôi tin!” Khánh Đan hoảng loạn , tay run run. Linda mỉm cười nhìn Khánh Đan và đặt tập tài liệu bàn. Khánh Đan cầm tập tài liệu, lật lật lại vài lần, sắc mặt càng trở nên tồi tệ. Nhưng tài liệu này trùng khớp với những gì tìm hiểu được và cũng nhiều hơn rất nhiều so với những gì biết. “Còn nữa, nghĩ người con trai sao?” Linda rồi bật đoạn băng ghi lên. Đoạn băng này thực ra chỉ vô tình ghi được khi làm rơi chiếc điện thoại xuống đất và lợi dùng nó để khiến Khánh Đan hoàn toàn sụp đổ. “Linda, đêm hôm đó là sai, uống nhiều rượu… biết mình làm tổn thương em rất nhiều nhưng xin em hãy tha thứ cho .” “Đêm hôm đó Hải Nguyên uống rượu say phải ? Việc ấy khiến có thai chỉ là ngoài ý muốn. nghĩ ấy còn sao? Biết đâu những lời ấy với chỉ là giả dối? Còn ngu ngốc mà nghĩ ấy còn mình!” Những lời trong đoạn ghi cùng với lời của Linda cứ ám ảnh trong đầu . Linda rời khỏi quán cà phê từ lâu nhưng vẫn cứ ngồi im chỗ sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt vô hồn: “Tất cả là sao? Tất cả là sao?”. Khánh Đan bước vô hồn từ quán cà phê trở về nhà, đầu óc trống rỗng, mọi thứ trở nên mơ hồ trước mắt. Tất cả mọi thứ biến mất hết rồi. nghiệp, gia đình, người . Tất cả đều khiến đau đớn. Bố mẹ thương bao nhiêu năm qua chính là kẻ làm tan nát gia đình , khiến bố mẹ chết thảm. Tình thương bao nhiêu năm đó đều là giả dối sao? Đều là vì lợi ích sao? Tình cảm của Hải Nguyên dành cho cũng là giả dối sao? cần , cần đứa con trong bụng sao? Khánh Đan bước từng kỉ niệm về theo từng bước chân nặng nề. Tất cả đều là lừa dối, là giả tạo, đâu mới là ? “Khánh Đan con đâu cả ngày vậy, điện thoại gọi cũng nghe?” Bà Ngọc Lan thấy Khánh Đan trở về liền chạy ra hỏi han ngừng. “Em có biết mọi người lo lắng lắm ?” Hải Nguyên cũng lên tiếng. “Con sao thế? Sắc mặt sao kém thế này?” Bà Ngọc Lan lo lắng hỏi Khánh Đan. “Lo lắng? Các người lo lắng cho tôi sao?” Khánh Đan nhìn hai người đứng trước mặt ánh mắt vừa oán hận vừa đau khổ khiến bà Ngọc Lan sững sờ. “Con gì vậy?” “Các người nhận nuôi tôi chẳng phải vì tài sản của bố mẹ tôi sao? Bố mẹ tôi làm sao mà chết bà nhớ sao? Sao bà có thể nhẫn tâm như vậy?” Càng Khánh Đan càng kích động hơn, nước mắt ngừng rơi. “Khánh Đan, em linh tinh cái gì vậy?” Hải Nguyên lo lắng nhìn . “Tôi linh tinh? Các người… chính các người mới là chủ mưu gây tai nạn hại chết bố mẹ tôi. Còn ? làm sao có thể nhẫn tâm đối xử với tôi như vậy? hận tôi vì tôi rời xa lắm sao? có thể cần tôi, có thể hận tôi nhưng thể cần con , nó là con !!!” Khánh Đan đau khổ nước mắt dàn dụa, hơi thở cũng được bình thường, tay ngừng giữ lấy ngực thở từng hơi khó khăn. “Em bình tĩnh , em nghe ai như vậy? Bình tĩnh lại nghe !” “Buông tôi ra.” Khánh Đan cố gắng gạt tay ra, ném tập tài liệu vào người rồi chạy ra khỏi nhà. Bà Ngọc Lan vẫn đứng ngây chỗ phản ứng gì. Hải Nguyên nhặt tập tài liệu lên xem qua rồi ngay lập tức chạy ra ngoài tìm Khánh Đan nhưng biến mất. Khánh Đan thẫn thờ ra khỏi nhà như người mất hồn, nước mắt vẫn ngừng chảy ra mà cách nào ngăn được. Giờ phút này đây thực muốn sống cuộc đời tàn khốc này nữa. Đến lúc nghĩ rằng mình có được hạnh phúc đáng thuộc về mình tất cả sụp đổ. Người con trai thương hóa ra luôn lừa dối , đến đứa bé trong bụng cũng cần, người gọi là bố mẹ bao nhiêu năm qua bỗng chốc trở thành kẻ hại chết bố mẹ ruột. Hạnh phúc bao nhiêu năm qua của chỉ là giấc mơ, chỉ là giả tạo, khi tỉnh giấc là khủng khiếp đến ghê người, nhận kẻ thù làm bố mẹ, chính con trai của kẻ thù và có con với người đó. làm sao có thể nhìn mặt bố mẹ chết oan của đây? Họ hi sinh tính mạng của mình để đưa ra khỏi chiếc xe sắp phát nổ đó để hôm nay nhận kẻ thù làm cha. Cuộc đời vậy là chấm dứt rồi. Linda lái xe đường thấy thai phụ thất thần giữa đường vắng người qua lại, píp còi mấy cái nhưng người phụ nữ trẻ hề phản ứng mà vẫn bước như mộng du. “Khánh Đan, muốn chết ư? Vậy tôi toại nguyện cho .” Ánh mắt Linda lên độc ác rồi nhấn ga phóng lên phía trước. “Khánh Đan, chết ! Trở về với địa ngục, nơi đó mới thuộc về . Hahahaha…” Nụ cười của Linda tựa như vang từ dưới địa ngục lên khiến người ta có cảm giác ghê sợ, ánh mắt còn chút lí trí nào mà thay vào đó là ánh mắt của quỷ dữ. Đứa bé trong bụng Khánh Đan đạp mạnh cái khiến tỉnh táo hơn chút, còn có con, dù mất tất cả nhưng vẫn còn đứa bé này, nó là con của . “Con ngoan, đừng đạp mẹ nữa.” Khánh Đan dịu dàng xoa vào bụng mình. Tiếng động cơ xe ngay đằng sau khiến giật mình quay lại và nhìn thấy chiếc xe lao về phía mình, Khánh Đan hoảng loạn ôm bụng chạy, càng chạy bụng lại càng đau dữ dội hơn. “Cứu với!!! Ai cứu tôi với!!!!” Khánh Đan dù đau nhưng vẫn cố gắng ôm bụng nặng nề chạy, miệng cố hét lên nhưng thanh dường như hề phát ra, ngoảnh lại nhìn thấy ánh mắt Linda nhìn đầy oán hận. RẦMMMM!!!! Khi Khánh Đan chạy sang bên trái đường chiếc ô tô ngược chiều đâm thẳng vào khiến cả người bị hất lên cao rồi rơi xuống đất. Mọi cảm giác biến mất hết, máu trong người ngừng chảy ra lênh láng đỏ cả vùng, Khánh Đan ôm lấy bụng mình, nước mắt ngừng rơi xuống hòa lẫn máu mặt khiến mắt nhòe , trước khi lịm còn nhìn thấy ánh mắt Linda hoảng sợ nhìn trong thoáng chốc rồi lại mỉm cười, nụ cười ghê rợn. “Con của tôi…cứu với…” Khánh Đan đưa tay chới với giữa khoảng miệng liên tục lẩm bẩm “Đừng …”