Chương mười: Cuộc sống bình lặng Từ khi Hải Nguyên khỏi, cuộc sống của Khánh Đan chỉ có thể hình dung bằng hai từ “bình lặng”. bình lặng đến xót xa. Ngày Hải Nguyên Mỹ Khánh Đan trở về nhà rất khuya, lặng lẽ trở về phòng thu dọn đồ đạc liên quan đến Hải Nguyên cất sâu vào trong tủ. ai nhìn thấy khóc, cũng bao giờ nhắc đến cái tên Hải Nguyên. Mọi người thấy vậy càng lo lắng hơn, nhưng có khuyên cũng chỉ sao. Thời gian cứ thế mà trôi . Thu qua, đông tới. Từng cơn gió lạnh bắt đầu tràn về, những chiếc lá cuối cùng cũng rụng xuống, khẽ thở dài. Hải Nguyên rời xa sáu tháng rồi. bên đó sống có tốt ? ở đây mỗi ngày đều nghĩ tới ngay cả trong giấc mơ, nhưng mỗi khi tỉnh dậy chỉ có trái tim trống rỗng. Mấy tháng qua thầm tìm hiểu về vụ án của bố mẹ nhưng tất cả đều vô ích. chỉ biết chút về bố mẹ, họ cũng có công ty khá lớn nhưng sau này tai nạn mất tài sản thuộc về ai . Cố gắng tìm hiểu thêm nhưng có nhìn thế nào đó cũng chỉ là tai nạn thông thường có điều gì bất thường nhưng tin. Kí ức về ngày hôm đó dù cố quên nó vẫn xuất trong cơn ác mộng hàng đêm. “Chạy, chạy con, mau lên!” Người phụ nữ trong xe ô tô cố gắng đẩy đứa bé ra khỏi chiếc xe ô tô dần bén lửa. Gã đàn ông lái xe tải đuổi theo bé khiến ngã xuống sườn núi rồi bỏ khi nghe thấy người dân hô hoán. báo năm đó cũng viết nhiều việc gã lái xe đâm chết người ra đầu thú. Vụ án kết thúc. Nếu chỉ là tai nạn ta có đuổi theo rồi đẩy xuống sườn núi ? Đây ràng là vụ giết người. Nhưng ngoài tờ báo đấy ra còn tìm được bất cứ thông tin nào nữa. Mục đích ở lại Việt Nam vào ngõ cụt lối ra. Có thứ cảm giác len lói trong tim , liệu nó có phải là hối hận? “Trời lạnh như vậy em đứng ngoài làm gì?” Hải Minh lên tiếng rồi khoác chiếc áo vest cho Khánh Đan, giật mình quay lại nhìn . Nụ cười vẫn dịu dàng như ngày xưa dường như hề thay đổi. “Cảm ơn .” Khánh Đan khẽ . “Từ bao giờ em trở nên khách sáo với như vậy?” Hải Minh mắt nhìn ra xa cố gắng che dấu những đau thương trong lòng. Khánh Đan nhìn trong giây lát rồi quay nhìn ra bầu trời phía trước. Thời gian qua vẫn luôn bên , dành cho ấm áp và bảo vệ tốt nhất nhưng trái tim lại chỉ có hình bóng của Hải Nguyên. Mỗi khi qua con đường trước nhà lại hình dùng ra đôi nam nữ đùa nhau, tiếng cười của hai người vang cả góc phố. Hay khi hai người đạp xe con đường đầy lá vàng rơi tạo những thanh vui tai, chiếc xe đạp chệnh choạng vì quen. Giờ đây khi mình con đường ấy, Khánh Đan thấy bản thân đơn vô cùng. Kì nghỉ đông dài Khánh Đan cùng lớp Mai Châu. Đứng trước khung cảnh đẹp như tranh nhưng trong lòng Khánh Đan lại cảm thấy lạnh lẽo. nhớ mùa đông năm trước ở SaPa, nhớ đêm và lạc núi, nhớ bông hoa đỗ quyên héo tặng. Có lẽ tình của với giống như bông hoa ấy, đẹp vô cùng nhưng lại nhanh tàn úa. Năm mới cũng đến, Khánh Đan nhìn những bông pháo hoa bầu trời Hà Nội đêm giao thừa lại nhớ đến đêm hôm đó. Hải Nguyên nắm tay cùng ngắm pháo hoa rồi trao cho nụ hôn ngọt ngào giữa phố đông người. Người cùng hôm nay lại phải . Hải Nguyên, có đón tết như em ở đây ? Năm mới lại đến rồi. Qua tết, Khánh Đan chuẩn bị hồ sơ thi đại học, lịch học của kín hết nên cũng chẳng còn thời gian mà suy nghĩ. Vào đại học rồi lại thường xuyên biểu diễn, muốn tiếp tục theo bước chân của mẹ, làm vũ công nổi tiếng. Chuyện quá khứ cứ vậy mà trôi qua mà bị lãng quên. (Sanfrancisco) “Ryan!” Hải Nguyên nghe tiếng gọi từ phía sau liền quay lại thấy Linda dần về phía . “ còn nợ em bữa ăn đấy!” Linda rồi kéo tay lôi , Hải Nguyên liền buông tay ra . “Ở đây là công ty, em đừng nên tỏ ra thân thiết quá!” “Tuân lệnh giám đốc!” Linda rồi giơ tay lên trước mặt như kiểu các công an chào xếp mình rồi hóm hỉnh cười. “ nhất thiết phải nghiêm túc vậy đâu, dù sao đây cũng là công ty của .” Hải Nguyên nghe vậy im lặng gì. Hải Nguyên vào công ty làm việc gần hai năm nay nhưng được các nhân viên coi trọng, cái họ nhìn vào chỉ là con trai chủ bà chủ tịch hội đồng quản trị chứ phải năng lực của , dù cố gắng rất nhiều. Trước đây khi chưa làm, nghĩ công việc cũng rất đơn giản, nhưng giờ làm rồi mới biết mọi thứ hề đơn giản như tưởng, mắc ít sai lầm khiến mẹ phải đứng ra giúp sửa chữa sai lầm. Linda thấy Hải Nguyên ăn liền hỏi: “ nghĩ gì thế?” ra mặt giúp đỡ nhưng giờ thể. nhất định phải chứng minh khả năng của mình cho mọi người thấy hoàn toàn xứng đáng với chức vụ giám đốc này chứ phải là con trai của đổng trưởng. ngồi ăn vui vẻ đây cũng được mẹ mời từ Pháp sang đây giúp đỡ , làm trợ lý của . Từ đó đến nay gần năm. “Ừ, nghĩ đến dự án sáng nay.” “Ồ, giờ ăn mà vẫn lo công việc cơ à. Ăn , chiều còn họp.” Linda rồi lại cúi xuống ăn tiếp. Còn , nuốt sao trôi được, dự án mới đưa ra bị bác bỏ cho dù lợi nhuận và tính khả thi của nó rất cao. Dự án này được thông qua cố gắng của bao lâu nay lãng phí rồi. (Việt Nam) Buổi tối Khánh Đan bộ từ trong khách sạn ra khu phố cổ ở Hội An, nhìn những chiếc đèn lồng treo cao sáng lung linh bất giác nhớ đến mùa hè năm nào, và Hải Nguyên từng đến đây. Năm đó và may mắn đến đúng ngày rằm nên rất đông người qua lại, rất nào nhiệt. Còn bây giờ lại yên tĩnh vô cùng, ngay cả tiếng bước chân cũng có thể nghe thấy, thỉnh thoảng xung quanh lại có tiếng cười vui vẻ quay lại nhìn thấy đôi nam nữ cười đùa giống với năm đó, chỉ tiếc là họ còn bên nhau nữa. “Hải Nguyên, em thực rất nhớ .” “Khánh Đan!” Hải Minh theo lúc nhưng vẫn im lặng. Khánh Đan quay lại nhìn mỉm cười: “Em muốn về nhà.” Vậy là đêm hôm đó Hải Minh thu dọn đồ đạc đưa Khánh Đan trở về Hà Nội. Nhìn người con ngủ say, trong lòng đau đớn. đoán năm đó Hải Nguyên và Khánh Đan khỏi Nẵng có lẽ là đến Hội An. Vậy nên mới khiến thất thần, theo từ khách sạn mà hề hay biết. Ba năm rồi, thầm bên nhưng vẫn hề động lòng. “Em muốn du học à?” Hải Minh hỏi . Hôm nay nhận được tin này trong lòng cũng tin lắm, từng rời khỏi Việt Nam vậy mà bây giờ lại quyết định , nơi đến còn là nước Mỹ. “Là vì…” “Hải Minh, em nghĩ đây là cơ hội tốt để em có thể bồi dưỡng thêm kĩ năng của mình. Em thực chỉ mong mình có thể trở thành vũ công giỏi.” Trong lòng cũng hiểu muốn gì nhưng lại muốn ra bởi chính bản thân cũng nghi ngờ liệu có phải vì muốn gặp người đó? “Ừ, em trở về chứ?” “Vâng.” “ giúp em chuẩn bị làm thủ tục.” Hải Minh rồi ra khỏi phòng, lúc này trong lòng tràn ngập thất vọng và đau khổ. “Khánh Đan, trong tim em hề có !” Khánh Đan đến sân bay làm thủ tục xuất cảnh, cho bố mẹ tiễn, muốn lời từ biệt, chỉ sợ từ biệt rồi gặp lại. Ba năm trước thà rời xa Hải Nguyên chứ chịu Mỹ, vậy mà hôm nay lại quyết định nhanh chóng đến mức chính bản thân cũng ngờ. Đứng giữa sân bay rộng lớn, sắp phải đến nơi xa lạ có lẽ giờ hiểu được cảm giác của Hải Nguyên ngày hôm đó. Là trống rỗng. “ đợi em!” Hải Minh . “Vâng.” “Em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!” Khánh Đan nhìn mỉm cười rồi ôm cái lâu.”Cảm ơn vì luôn tốt với em như vậy!” “Ngốc, đến nơi nhớ gọi điện về, rảnh sang thăm em. !” Hải Minh rồi buông tay ra. Khánh Đan dần về phía sảnh chờ, quay lại nhìn cái rồi thẳng vào trong. Khi khuất trong đám người rồi Hải Minh vẫn đứng ngây tại chỗ, chỉ mong mình có thể chạy đến với là muốn , muốn chút nào nhưng lại thể, có cảm giác như lần này để mất mãi mãi.
Chương mười : Gặp lại Sau chuyến bay dài Khánh Đan bước ra khỏi sân bay thấy thoải mái vô cùng, trời mùa thu nên khá mát mẻ, hít hơi dài để cảm nhận khí ở đây. “ ơi, làm rơi cái này.” người thanh niên mặc áo sơ mi cùng quần âu tiến lại gần . Khánh Đan vừa nhìn nhận ra đó là chiếc cặp tóc Hải Nguyên tặng ba năm trước: “Ôi cảm ơn !” “ có gì!” “, sao biết tôi là người ViệtNam?” Khánh Đan nhìn người con trai kia ngạc nhiên hỏi. “Tôi cùng chuyến bay với , ngồi cạnh nhưng là để ý!” Người con trai mỉm cười rất lịch . “Ồ, nhưng hình như… hình như tôi gặp ở đâu đó rồi!” Khánh Đan nhìn ta, ta liền giơ chiếc khăn tay lên cho xem Khánh Đan liền bật cười: “Hình như là…” “Sân bay, lúc đó ….” “Ha, đúng rồi, người hôm đó là . Cảm ơn , lại để nhìn thấy tôi…” Khánh Đan e ngại . “Ở sân bay, chuyện tương phùng, li biệt cũng là chuyện bình thường. Thực ra đó cũng phải lần đầu tiên gặp .” “ phải ạ?” Khánh Đan tròn mắt nhìn ta. “Đúng, lần đầu tiên tôi gặp là ở bán đảo Sơn Trà, tôi là quản lý của khách sạn Vân Hương.” “À.” Khánh Đan khẽ chau mày nghĩ lúc cũng cảm thấy hình như đúng là như vậy. “Tôi còn vô tình chụp được tấm ảnh của và cậu bạn trai kia.” ta liền lấy trong cặp tấm ảnh. Tấm ảnh chụp chàng trai nhìn ánh mắt rất dịu dàng, còn kia cười rất hạnh phúc, gian, bầu trời, nước biển tạo nên bức ảnh tuyệt đẹp. Khánh Đan ngây ra nhìn tấm ảnh, mắt hơi đỏ lên vì xúc động, nghĩ và lại có tấm ảnh đẹp như vậy. “Xin lỗi, có thể cho tôi bức ảnh này ?” Người con trai kia nhìn đứng trước mặt mình có vẻ rất xúc động. “Được thôi, có điều có thể cho tôi biết tên ?” Nghe Khánh Đan thoáng ngây người ra rồi bật cười: “Xin lỗi, tôi tên là Khánh Đan, rất vui được quen .” “Tôi tên là Nam Phong, rất vui được quen , đây là danh thiếp của tôi.” ta rồi đưa cho tấm danh thiếp bên có ghi Nguyễn Nam Phong Giám đốc…. rồi ta đưa tay ra Khánh Đan cũng đưa tay bắt tay rồi mỉm cười. “Khánh Đan cho tôi xin mail, tôi gửi mấy tấm ảnh còn lại trong máy cho em.” “Vậy cảm ơn .” Khánh Đan khẽ mỉm cười. với chơi nhiều nhưng chưa bao giờ chụp lại ảnh kỉ niệm, ngờ bây giờ lại có mấy tấm ảnh đẹp như vậy, đây đúng là món quà bất ngờ. Nhưng nghĩ vậy rồi lại thấy bản thân mình buồn cười, với chẳng phải chia tay rồi sao? Nam Phong nhìn kia mỉm cười, nghĩ nụ cười này mới là thứ thuộc về chứ phải những giọt nước mắt kia. mất bao nhiêu công tìm kiếm nhưng thấy bây giờ lại vô tình gặp chuyến bay, cơ hội này nhất định phải nắm giữ. “Khánh Đan!” Khánh Đan nghe có tiếng gọi mình liền quay lại thấy bà Ngọc Vân vẫy tay về phía . “Xin lỗi, tôi phải rồi.” Khánh Đan . “Hẹn gặp lần sau.” “Vâng.” Khánh Đan rồi về phía bà Ngọc Vân đứng. “Con chào dì.” “Con đường có mệt ?” Bà Ngọc Vân ôm lấy rồi hỏi. “Dạ con ạ.” “Ừ, mấy năm gặp con xinh thế này rồi, ôi mấy bà già này già cả rồi!” Bà vừa vừa trêu Khánh Đan. “Dì vẫn trẻ và đẹp như xưa ạ, hì hì” “Con phải khen dì đâu, mũi dì lại phồng lên bây giờ. Bố mẹ con bên đấy vẫn khỏe chứ?” “Vâng, bố mẹ con vẫn khỏe ạ.” “Ừ, con sang đây chắc mẹ con buồn lắm, nhưng mà dì lại rất vui, có đứa con như con ở bên tốt bao nhiêu đâu như Hải Nguyên, suốt ngày làm về rồi tụ tập bạn bè, chẳng mấy khi về nhà. Năm ngoái còn mua nhà ra ở riêng, dì ở mình, nhà rộng thênh thang, giờ con sang tốt!” Bà Ngọc Vân vừa vừa cười, trong lời than nhưng lại có tự hào, giọng điệu chuyện cũng giống như bà Ngọc Lan mẹ . “Tháng trước thằng bé hoạt động thành công mấy dự án, coi như dì phí công nuông chiều nó.” Khánh Đan nghe bà chỉ mỉm cười. Khánh Đan sang Mỹ được mấy hôm nhưng chưa nhìn thấy Hải Nguyên lần nào, nghe dì Mari có về đây vài lần nhưng sáng sớm luôn chỉ mỉm cười gì. Có lẽ muốn gặp . Bà Ngọc Vân ở nhà nới chuyện với mấy hôm rồi cũng đến công ty làm việc hoặc chơi cùng bạn bè vài hôm mới về nhà. Căn nhà rộng lớn chỉ có mình và dì Mari, trong lòng cũng có chút buồn chán. giờ khóa học của vẫn chưa bắt đầu, ở bên này lại quen biết ai nên đành ngày nào cũng thức khuya chút gọi điện về ViệtNamcho mẹ và bạn bè. “Thảo Vân, mình thấy rất buồn. Tự nhiên chạy sang bên này rồi ngày ngày nằm ở nhà hết ăn rồi ngủ như con heo vậy. Muốn ra ngoài nhưng chẳng biết đường, lại chẳng quen ai hết. Mình muốn về...” Hải Nguyên về muộn, bật đèn để ảnh hưởng tới mọi người. định bước lên cầu thang nghe thấy có tiếng từ ngoài ban công liền xem thấy Khánh Đan ngồi mình bên ngoài chuyện với ai đó, nghe giọng như muốn khóc trong lòng bỗng thấy xót xa. sang đây nửa tháng nhưng luôn tránh gặp , biết gặp rồi gì nên luôn ở lại công ti đến nửa đêm mới về. Nhưng hôm nay nghe giọng lại thấy mình hồ đồ, ràng là nhớ vậy mà cố bắt bản thân phải tránh . “Khánh Đan.” khẽ gọi khiến Khánh Đan giật mình đứng bật dậy làm rơi cả chiếc điện thoại trong tay xuống đất. quay lại thấy đứng trước mặt mình, ánh điện mờ mờ tranh tối tranh sáng làm gương mặt nhưng lại nhìn ánh mắt nhìn nhất thời ngây người ra biết phản ứng gì. Người nhớ đến từng giờ từng khắc đứng trước mặt , người mơ đến hàng đêm ở trước mặt , nhưng ràng muốn trốn tránh mà, sao giờ lại cố tình đứng trước mặt , còn nghe trộm chuyện điện thoại. Gương mặt thân thuộc nhưng sao lại có cảm giác xa lạ vô cùng. Ý nghĩ duy nhất trong đầu của bây giờ là bỏ chạy. Mặc tiếng gọi đằng sau nhưng Khánh Đan vẫn chạy mạch lên phòng, chân va vào ghế nhưng vẫn chạy rồi lập tức đóng cửa phòng lại nhốt mình bên trong. Đến khi bình tĩnh lại cũng hiểu sao bản thân mình lại làm như vậy nữa, ràng muốn gặp nhưng lại bỏ chạy. lúc sau Hải Nguyên mở cửa bước vào phòng mang hộp bông băng đến rồi ngồi xuống bên cạnh . “Sao vào được đây?” “Em chưa khóa cửa lại.” Nghe Hải Nguyên Khánh Đan bật cười nhạo bản thân mình nhưng lại cảm thấy cười nổi. “Em lúc nào cũng để mình vấp ngã như vậy à?” rồi nâng chân lên chấm cồn lên vết rách ở bàn chân , Khánh Đan thấy đau vội rụt chân lại nhưng tay kia của giữ lấy chân đặt bông rồi cuốn băng lại cho . Khánh Đan bỗng cảm thấy cảnh này rất quen thuộc. Phải rồi, lúc bị ngã xuống bể nước và trẹo chân. Bàn tay vẫn ấm áp như vậy. Khánh Đan thoáng ngây người nhìn đến khi thấy ánh mắt cũng nhìn mới vội quay . “Vẫn hận à? muốn nhìn thấy ?” Hải Nguyên nhưng chỉ thấy Khánh Đan im lặng liền đứng dậy ra khỏi phòng: “Nghỉ sớm , sau này đừng thức khuya nữa, tốt cho sức khỏe. Em gầy đấy!” Hải Nguyên bước chỉ còn lại tiếng sập cửa rầm cái. Tiếng sập cửa này khiến và xa cách ba năm qua. “ phải em hận mà là hận bản thân mình!” Khánh Đan lẩm bẩm trong miệng rồi bật khóc. Ba năm qua dù buồn đến đâu nữa Khánh Đan vẫn cố gắng khóc vì biết có khóc cũng có ai bên lau nước mắt cho . Bây giờ nước mắt kìm được mà ngừng rơi xuống. Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy gương mặt tiều tụy trong gương tự trách mình sao hôm qua lại yếu đuối đến như vậy. Cũng may, cả ngày hôm đấy bà Ngọc Vân về nhà. Nhiều ngày sau đó Hải Nguyên trở về nhà, có về chỉ thỉnh thoảng về lúc rồi lại luôn, hai người có nhìn thấy nhau cũng chỉ lướt qua mà chuyện. Kì học đầu tiên của Khánh Đan cũng bắt đầu. Ngày ngày chăm chỉ học, về nhà là tập múa liền. quan tâm cũng hỏi han chuyện của Hải Nguyên qua dì Mari nữa. Trong lòng bây giờ chỉ nghĩ nhanh chóng kết thúc khóa học rồi trở về ViệtNam. Ở Mỹ mấy tháng cũng quen được mấy người bạn, thỉnh thoảng cũng gặp Nam Phong- người con trai quen ở sân bay, ta là giám đốc của chuỗi nhà hàng khách sạn và cũng là tiếp viên hàng thường xuyên nước ngoài. chuyện với cảm thấy vui vẻ hẳn lên còn cảm giác ảm đạm như trước nữa. Chiếc cặp tóc cùng mấy tấm ảnh ta trả lại cho , có lẽ giữ lại cũng chẳng tác dụng gì, người cũng còn bên nữa. Nghĩ vậy Khánh Đan liền dấu nó rất kĩ trong tủ, kĩ đến mức chính bản thân cũng quên tồn tại của nó. Mùa đông ở đây khắc nghiệt hơn ở ViệtNamrất nhiều, chỉ là có cái buốt giá, sương muối của miền nhiệt đới quê . Khánh Đan đưa tay hứng lấy những bông tuyết rơi chăm chú ngắm nhìn. Những bông hoa tuyết đẹp! từng nhìn thấy tuyết SaPa khi trời quá lạnh nhưng so với những bông tuyết khô xốp ở đây thấy khác biệt xa vời, đây mới là tuyết thực , tuyết ở SaPa có lẽ chỉ là sương đóng băng mà thôi. “Ngoài trời lạnh thế mặc phong phanh vậy sợ ốm à?” Hải Nguyên rồi khoác cho chiếc áo khoác của mình. Hóa ra đứng ở sau từ bao giờ mà phát . Khánh Đan nhìn rồi lại nhìn ra bầu trời đầy tuyết trắng rơi. Hải Nguyên nắm tay ra ngoài trời đầy truyết rơi, từng bước, từng bước dẫm lên tuyết mà , Khánh Đan nhìn như muốn hỏi mà lại gì. “Chẳng phải em luôn ước mơ được tuyết như vậy ư?” nhìn khẽ mỉm cười, nụ cười của ấm áp, bàn tay cũng luôn ấm áp. Nhưng lại biết để chiều theo sở thích của ngoài bàn tay nắm tay ra người lạnh cứng vì chiếc áo ấm nhường cho . Khánh Đan cũng nhìn khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm thấy trong suốt bao năm qua. Sau hôm đấy Hải Nguyên tuyệt nhiên về nhà, Khánh Đan đợi mấy hôm nhưng cũng thấy , hỏi dì Mari bà chỉ bảo bận về được, dặn dì chăm sóc cẩn thận. Mấy ngày nghỉ đông chỉ ở trong nhà đâu, bà Ngọc Vân cũng bận rộn tới khuya mới về trong lòng Khánh Đan càng thấy trống trải, thời liên tục báo tin bão tuyết dữ dội ảnh hưởng mạnh đến cuộc sống, giao thông tắc nghẽn, dây điện gặp trục trặc, nước sinh hoạt đóng đá. “Dì Mari, sao ấy tuần nay rồi về nhà, bình thường đâu có như vậy?” Khánh Đan hỏi dì Mari rất nhiều lần, thấy vậy bà Mari cũng đành . “Cậu ấy bị viêm phổi, trong bệnh viện, cậu nhắc tôi được cho biết.” Bà Mari rồi lại thở dài. “Cái thằng bé này, liều mạng làm việc đến mức ốm cũng chịu khám nên giờ mới thành thế này! Cậu ấy thực rất quan tâm đến , luôn nhắc tôi chăm sóc , làm món thích ăn. Cậu ấy phải về mà là về lúc ngủ, tối nào cũng ngồi nhìn rất lâu rồi mới …” Bà xong thấy Khánh Đan thất thần nhìn bà, vì thực mong muốn ngốc nghếch của mà bị ốm sao? Hôm đó nhừơng cho áo khoác còn chỉ mặc áo len. Vì sao ngốc vậy? “Bệnh viện nào hả dì?” “Bệnh viện… Ơ mà cậu ấy tôi được cho biết, đến cậu ấy trách tôi đó. Khánh Đan…Ngoài đường rất nguy hiểm….” Bà hết thấy Khánh Đan ra khỏi nhà mất. Khánh Đan gọi chiếc taxi nhưng mà đường tắc vì tuyết rơi, chiếc xe chỉ trở được đoạn rồi khuyên nên trở về nhà, nhưng mở cửa ra khỏi xe rồi chạy mất. Tuyết vẫn ngừng rơi, lúc sang đây vì quen cái lạnh ở đây cũng ốm trận, hiểu cảm giác đó là như thế nào, bây giờ còn bị viêm phổi, nghiêm trọng hơn nhiều. Vậy mà Hải Nguyên vẫn mình chịu đựng cho biết. Hải Nguyên, rốt cuộc vẫn giận muốn quan tâm hay là muốn lo lắng đây?
Chương mười hai: Tái hợp Hải Nguyên ngồi giường bệnh, mắt chăm chú nhìn tập tài liệu, thấy có người đứng trước cửa phòng liền ngẩng đầu lên nhìn. mặc chiếc áo khoác màu xám tro, đầu còn vương mấy bông tuyết, hơi thở gấp gáp nhìn , ràng ấy chạy bộ đoạn đường khá xa để đến đây. Khánh Đan bước vào phòng bệnh nhìn chớp mắt, mặt trắng bệch có tí sắc hồng nào, tay vẫn còn cầm tài liệu, bên cạnh còn cái laptop. Ốm như vậy rồi còn liều mạng làm việc. “ ốm sao cho em biết!” Hải Nguyên nghe Khánh Đan , giọng này có chút hờn giận lại có chút trách móc rất giống với Khánh Đan của ngày xưa, trong lòng rất vui, trở về rồi. Trở về là của ngày xưa chứ phải là Khánh Đan lãnh đạm ít . “Chỉ là ốm xoàng, có gì mà phải với em!” rồi khẽ mỉm cười nhìn . “ có biết em rất lo lắng ?”Khánh Đan vừa khóe mắt ửng hồng lên đọng chút nước. “Mấy ngày qua về cũng gọi điện, có biết… em… em…” Khánh Đan muốn nhớ nhưng lại thể ra, sợ ra rồi thứ cảm giác này mất hoặc có thể phủ nhận. thà là lừa dối bản thân mình cũng muốn lần nữa có cảm giác mất . “Em rất nhớ ?” Hải Nguyên thay tiếp. “ cũng rất nhớ em, ba năm qua ngày nào ngừng nhớ về em, nhưng lại sợ em quên mất rồi.” Khánh Đan nghe liền chạy đến ôm lấy : “Ngốc, sao ngốc vậy? Em chưa bao giờ quên cả. Mỗi giây, mỗi khắc trái tim em, đầu óc em chỉ có hình ảnh của .” Khánh Đan vừa nước mắt cứ thế rơi xuống ướt vai áo nhưng môi lại nở nụ cười hạnh phúc. Hải Nguyên cũng ôm chặt, mỉm cười : “ cũng thể có em.” Ba năm, hai người mơ hồ mà lạc mất nhau, bây giờ gặp lại rồi tuyệt đối buông tay ra nữa. tin cũng vậy, tin hai người hạnh phúc, từng lạc mất nhau lần, trân trọng lần trùng phùng này. “Ryan, em ở bên bao nhiêu năm nay mà bằng ta bỏ rơi , tổn thương rồi lại trở về được mấy tháng kia ư?” Linda đứng ngoài phòng bệnh chứng kiến tất cả, trong lòng rất đau khổ thậm chí cả phẫn nộ. có gì bằng ta chứ? Vì sao lại công bằng với như vậy? “Ryan, em can tâm!” Từ khi Hải Nguyên và Khánh Đan tái hợp, Hải nguyên thường xuyên trở về nhà hơn, cũng thường xuyên đưa chơi như trước cả ngày chỉ biết làm việc và làm việc. Linda thấy vậy trong lòng rất khó chịu, từ khi Khánh Đan xuất trong tim còn vị trí cho nữa rồi, hoặc có thể trong tim chưa bao giờ có chỗ cho , chỉ là trước đây dành rất nhiều thời gian cho công việc, là trợ lí của nên thường xuyên ở bên cảm thấy gần hơn. Còn bây giờ, dành thời gian cho người con hơn nên khoảng cách của và lại trở về với vị trí ban đầu. “Khánh Đan, hôm nay với bạn, em ở nhà ngủ trước nhé!” “Vâng” Khánh Đan trả lời nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình ti vi. thường xuyên chơi với bạn từ trước đến nay có gì là bình thường cả, cũng quen nên cũng chẳng có phản ứng gì, nhưng nghe giọng điệu thèm để ý của lại thấy khó chịu, quay lại nhìn lúc rồi : “Em lên phòng thay đồ rồi cùng .” “Hả, chẳng phải cùng bạn ư, em làm gì?” Khánh Đan ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn . “Em phải là người hả? Nhanh lên thay đồ , mặc đẹp vào đấy!” Khánh Đan ậm ừ tắt ti vi rồi lên phòng thay đồ lát sau bước xuống gặp ánh mắt Hải Nguyên nhìn chớp mắt. “Sao thế ?” Hải Nguyên nhìn chau mày cái rồi : “Em lên thay bộ khác, mặc cái quần dài!” Khánh Đan ngạc nhiên nhìn : “Chẳng phải chơi sao? em mặc đẹp tí, thế này được à?” “ bảo em thay quần dài cứ thay !” Khánh Đan xì cái rồi chạy lên thay cái quần dài. Hải Nguyên nhìn thấy mới mỉm cười tỏ vẻ hài lòng: “Thế này là được rồi, lần sau ra ngoài được mặc ngắn quá, được mặc hở hang, sói ăn thịt em mất sao, ở nhà mới được mặc thế thôi, biết chưa?” Khánh Đan tròn mắt nhìn : “Tốt nhất là trùm kín từ đầu đến chân hả?” “Haha, thế cần thiết lắm, mùa hè nóng lắm, mà em trùm kín như vậy người ta nghĩ em bị hâm đấy!” hải Nguyên bật cười. “ bị sao thế?” Khánh Đan rồi sờ tay lên trán . Hải Nguyên mỉm cười vui vẻ rồi mở cửa xe cho bước vào. Miệng lẩm bẩm “Để lũ sói ngoài kia trông thấy em nguy hiểm lắm, chúng bắt cóc em mất làm sao, tốt nhất là nên mạo hiểm!” Quả đúng như Hải Nguyên nghĩ, bước vào quán bar khiến mấy chàng trai ở đấy chú ý dù ăn mặc rất đơn giản nhưng vẫn che dấu được khí chất toát lên từ con người , đặc biệt là mấy thằng bạn của , nhìn chớp mắt rồi gật gù tán thưởng với nhau đến khi lườm mới chịu thôi. “Khánh Đan, đây là đám bạn của Alex, Mark, Michael, James.” rồi hướng tay đến từng người, Khánh Đan nhìn họ mỉm cười chào từng người. “Đây là Jessica, chị dâu của các chú!” Bốn người họ đều mỉm cười rất thân thiện đối với . “Nghe Ryan kể về chị dâu nhiều nhưng bây giờ mới được gặp, là vinh hạnh.” người con trai đứng lên với rất lịch rồi tránh sang bên nhường chỗ cho và Hải Nguyên. “Chị dâu ngồi đây!” Khánh Đan cảm ơn ta rồi ngồi xuống bên cạnh có mái tóc vàng, ta nhìn lượt rồi tỏ ra khinh khỉnh với cách ăn mặc của . “Lần đầu tiên gặp , đúng là trăm nghe bằng thấy. Vẻ đẹp rất đặc biệt, cách ăn mặc cũng rất đặc biệt!” Trong giọng điệu của ta pha chút chế diễu khiến những ngồi trong bàn cũng phá lên cười. Họ nghĩ Hải Nguyên phải đặc biệt lắm, hóa ra lại quê mùa như vậy, có ai vào bar lại mặc cái quần bò dài thế kia đâu. “Câm hết miệng lại! , cút ra ngoài!” Người con trai ngồi cạnh ta lúc nãy tỏ ra thân mật với ta nhưng bây giờ lại thay đổi thái độ ngay lập tức, ta đành ấm ức ra khỏi bàn, mấy kia thấy vậy liền im bặt dám gì. Khánh Đan gì khẽ cúi xuống tay vẫn nắm chặt tay Hải Nguyên ngồi bên cạnh. “Chị dâu đừng để ý cái con nhóc hiểu biết đấy! Nào chị uống gì để em làm! Sour Apple Martini nhé!” “Ừm...tôi…” Khánh Đan định Hải Nguyên liền cướp lời “ ấy uống được rượu, cho ấy ly mocktail .” “Ok, cậu vẫn như cũ chứ?” ta . “Ừ.” Khi ta rồi Khánh Đan quay sang nhìn Hải Nguyên, liền với : “Mark là chủ ở đây, đồ cậu ấy làm rất ngon, đồ bọn uống đều là tự tay cậu ấy pha.” Khánh Đan khẽ gật đầu gì nữa. Mọi người ngồi bàn vẫn quan sát từ nãy giờ khiến cảm thấy tự nhiên lắm. “Chào Jessica, tôi là Judy, rất vui được làm quen với cậu.” ngồi gần đấy chuyển sang ngồi gần và bằng tiếng Việt khiến khá ngạc nhiên. mỉm cười chuyện với ấy, trong những người con ngồi ở đây ngoài ấy nhìn bằng ánh mắt thân thiện ra những người khác đều nhìn như nhìn sinh vật lạ vậy. Mấy người bạn của cũng đối với có vẻ rất thân thiện khiến còn cảm giác lạc lõng khi ở đây mà vui vẻ chuyện cùng mọi người. “Em ra ngoài chút nhé.” Nghe Khánh Đan khẽ nhăn mày cái rồi gật đầu. Ra khỏi quán bar hít thở khí trong lành Khánh Đan cảm thấy thoải mái hẳn, bên trong tiếng nhạc ầm ĩ khiến đau đầu. Đứng từ tầng cao nhìn xuống dường ánh sáng lung linh rực rỡ trong lòng bỗng thấy nhàng, bên trong kia và bên ngoài này cách nhau có bức tường mà như hai thế giới khác nhau vậy. “ Ryan bảo tôi mang áo ra cho bạn.” Judy rồi đưa cho Khánh Đan chiếc áo vest. “Cảm ơn.” “Jessica có vẻ thích nơi này nhỉ?” “Ừm, trong đấy ồn ào quá!” “Lần đâu tiên tôi đến đây cũng có cảm giác như vậy, mãi rồi cũng quen.” “Sao bạn tiếng Việt tốt vậy?” “Ừ, mẹ tôi là người Việt Nam, lấy bố tôi rồi định cư luôn bên này. Từ bà dạy tôi tiếng Việt.” “Ồ.” “Jessica có bao giờ nghĩ ở hẳn bên này ?” “Hả?” “Tôi nghe Ryan kể rất nhiều về bạn. ấy có lẽ cũng hi vọng bạn ở lại đây.” Khánh Đan nhìn xa lạ trước mặt mình nhưng lại có cảm giác rất gần gũi. “ ấy là người con trai tốt, đáng trân trọng.” Judy rồi lại nhìn lên bầu trời đêm xa vời. Bây giờ hiểu vì sao Ryan lại chung tình với người con Việt Nam kia đến vậy, ấy chỉ xinh đẹp mà còn rất trong sáng, thuần khiết. Quan trọng là ánh mắt ấy dường như chỉ nhìn thấy mình , ngoài ra có ai khác. “Thôi, chúng ta vào trong .” Judy rồi kéo Khánh Đan bước vào trong. Hải Nguyên nhìn hai người bước vào khẽ nhíu mày rồi ngồi dịch vào nhường chỗ cho . Khánh Đan ngồi xuống thấy khát nước liền cầm cốc nước lên uống hơi hết sạch mới thấy nó có vị thơm ngọt lại cay cay, Hải Nguyên ngồi gần đấy nhưng lại kịp ngăn , khi đặt cốc xuống bàn mới thấy mọi người tròn mắt nhìn . “Đây là nước gì vậy?” Khi vừa xong đầu cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, mọi thứ nhòa trước mắt, xung quanh có tiếng người : “Chị dâu, tửu lượng tốt !” sau đó gục vào người Hải Nguyên biết gì nữa. “Cậu cố tình đấy hả?” Hải Nguyên cầm cốc lên uống thử chút thấy vị ngọt ngọt lại thơm thơm nhưng rượu khá nặng, dễ uống nhưng dễ say. “Ryan, thử chút xem tửu lượng ấy ra sao, ai dè đổ ngay rồi. haha, hôm nay lại vất vả rồi!” Cậu ta rồi vỗ vai nháy mắt đầy ý. “Cậu đừng có ăn lung tung!” Hải Nguyên khẽ lườm rồi đặt Khánh Đan vào lòng mình nhìn say sưa ngủ. “Thôi, tôi về trước, mọi người ở lại vui vẻ!” rồi bế Khánh Đan ra khỏi quán bar bỏ lại đằng sau lời trêu trọc của mọi người. Hải Nguyên đưa Khánh Đan về nhà, dì Mari thấy vậy liền chạy lên hỏi: “Ôi, Khánh Đan làm sao thế?” “ sao, dì nấu giúp cháu canh giải rượu nhé!” rồi đặt lên giường. Khánh Đan vẫn nằm im biết gì, khuôn mặt lúc này ửng hồng lên trông quyến rũ, trong lòng bỗng cảm thấy như có luồng khí nóng phát lên kiềm chế được, hôm nay cũng uống ít rượu. khẽ đưa tay gạt tóc mái che mặt sang bên, vuốt lên gò má ửng hồng của . Lúc này trông đẹp, đẹp đến mê hồn. Ánh mắt nhìn dường như có lửa. “Cậu Hải Nguyên, trà tôi mang lên rồi đây!” Dì Mari từ bên ngoài bước vào, giật mình bỏ tay xuống như đứa trẻ mắc lỗi sợ người khác phát . “Dì cứ để đấy !” rồi nhìn dì Mari ra khỏi phòng mới thở dài, đúng là nên để cho ấy uống rượu, nguy hiểm! Hải Nguyên gọi Khánh Đan mấy lần mới mơ màng tỉnh dậy, lấy bát canh cho uống ít rồi uống nốt chỗ còn lại, đặt xuống giường, vén chăn cho rồi trở về phòng, vào phòng tắm ngừng xả nước ướt hết người, cái lạnh làm tỉnh táo. Nghĩ đến chuyện lúc nãy lại thấy mình bì ổi, định lợi dụng lúc say mà có ý đồ, cũng may dì Mari bước vào kịp. muốn làm chuyện tổn hại đến , ít nhất là khi chưa sẵn sàng. “Hải Nguyên, mi bị tàu hỏa nhập ma rồi!” Sáng hôm sau Khánh Đan tỉnh dậy thấy đầu đau nhức khó chịu vô cùng, uể oải xuống phòng khách ngồi ngả người xuống ghế sô pha. Hải Nguyên ngồi gần đấy lên tiếng: “Em dậy rồi à? Có đau đầu ?” “Hôm qua em về lúc nào vậy?” “Em uống hết ly rượu rồi lăn ra ngủ biết gì nên đưa em về.” rồi ngồi lại gần kéo nằm gối lên đùi rồi xoa xoa hai thái dương cho . “Em thấy nó ngọt lắm mà nhỉ?” “Ngốc đấy là vị của nó thôi, càng ngọt càng thấm!” “Ồ, đau đầu chết được!” “Sau này đưa em đến những như vậy nữa.” rồi nhìn mơ màng vào giấc ngủ khẽ mỉm cười. Thời gian cứ thế mà trôi , ở bên Hải Nguyên Khánh Đan luôn mỉm cười hạnh phúc mà biết người ngày ngày nhớ đến , chờ đợi quay trở về.
Chương mười ba: Hạnh phúc chính là (Việt Nam) Hải Minh nhìn thông tin hồ sơ khẽ nhíu mày rồi nhìn ngồi trước mặt mình: “Vương Nhật Lệ, hai mươi mốt tuổi? chắc chắn mình đến đây phỏng vấn làm trợ lí?” “Giám đốc, đùa, lẽ tôi mang hồ sơ đến chơi?” Hải Minh bật cười nhìn : “Ừ, cũng đúng. Buổi phỏng vấn đến đây là kết thúc.” “Giám đốc Hải Minh, em rớt hay trúng tuyển vậy?” Nhật Lệ tròn mắt nhìn Hải Minh. Hải Minh ra hiệu với mấy người phỏng vấn họ đều gật đầu ra ngoài cả, lát sau chỉ còn và ở lại. “ Vương, có thể mời em ăn cơm được chưa?” . “Được thôi, em cũng rất đói, Hải Minh công ty công nhận nổi tiếng , em đợi đến lượt phỏng vấn, đợi dài cổ rồi.” Nhật Lệ rồi cùng Hải Minh bước ra ngoài. “Sao em về công ty bố em làm mà lại chạy xin việc thế này?” “Cũng như .” Nhật Lệ nhìn Hải Minh cười tinh nghịch. “ khác chứ!” “Ồ, vậy là hoan nghênh em đến công ty rồi?” Nhật Lệ lém lỉnh trêu . “ vậy nhé, công ty rất có thành ý chiêu mộ người tài.” “Haha, vậy em là người tài phải ?” “Ừ, mai em có thể đến công ty báo cáo.” Hải Minh mỉm cười. “Haha, cảm ơn nhé!” Hải Minh cùng Nhật Lệ đến nhà hàng gần đấy ăn cơm rồi đưa về, lần đầu tiên chuyện nhiều với như vậy, trước đây chuyện với cũng chỉ liên quan đến Khánh Đan hoặc vì là bạn của Khánh Đan nhưng bây giờ khác, từ giờ là đồng nghiệp của , là cấp dưới của , ngày ngày đều có thể gặp . “Em về nhà chứ?” Hải Minh lên xe rồi mới hỏi . “Vâng, ở đường Hoàng Hoa Thám.” Hải Minh vừa nghe liền quay sang nhìn thắc mắc. “Hì, em ra ở riêng rồi, bây giờ em ở cùng Thảo Vân.” “Ờ.” Nhật Lệ nhìn khẽ gượng cười rồi cũng thêm gì nữa. “Tớ về rồi đây, hôm nay cậu về sớm thế?” Nhật Lệ vào nhà thấy Thảo Vân đứng ngoài ban công liền lên tiếng. “Suỵt” Thảo Vân thấy Nhật Lệ liền ra hiệu với rồi lại tiếp tục chuyện điện thoại lúc sau mới dập máy. “Hôm nay nào đưa về thế?” Thảo Vân nhìn nháy mắt cái. “Haha, là giám đốc!” Nhật Lệ cố tình tỏ ra thần bí. “Ghê chưa? Cậu xin được việc rồi hả, lại còn được người ta đích thân đưa về cơ à?” “Ừ. Hehe” “Ai mà có mắt nhìn người đặc biệt vậy? Haha” Thảo Vân trêu . “Thảo Vân, cậu có cần thiết phải như vậy ? Mình cũng tốt chứ bộ.” “Ừ. Tớ bảo cậu tốt đâu mà, nhưng ai thế? Cậu với ta liệu có phải…? Thảo Vân vừa vừa nháy mắt Nhật Lệ. “Hi vọng là được như thế!” Nghe Nhật Lệ Thảo Vân liền nghĩ ra người đó là ai, khẽ thở dài. “Cậu vẫn quyết tâm cơ đấy!” “Tất nhiên, tớ cũng phải đuổi theo hạnh phúc của mình chứ, dù sao Khánh Đan cũng ở bên Hải Nguyên rồi.” “Nhưng ấy…” “Ầy cậu đừng chuyện đấy nữa, bây giờ tớ muốn nghe.” Nhật Lệ rồi đặt mình xuống giường. “Mình chỉ biết ấy là hạnh phúc mình theo đuổi là được rồi.” “Cậu vì đến công ty ấy làm việc chấp nhận làm trái ngành, lại còn cãi nhau với bố mẹ đến nỗi dọn ra ngoài ở có đáng ?” Nhật Lệ nghe Thảo Vân khẽ mở mắt ra im lặng lúc: “Tớ với bố cãi nhau phải hai ngày, cũng phải vì ấy.” rồi kéo chăn lên chùm kín mặt mặc kệ Thảo Vân gì cũng nghe nữa, Thảo Vân chỉ đành lắc đầu nữa. Chuyện tình cảm này có lẽ ngay từ khi bắt đầu ai hi vọng nó có kết quả tốt đẹp rồi. Nhật Lệ thầm Hải Minh nhưng trong lòng từ xưa đến nay chỉ có mình Khánh Đan, những lời Thảo Vân có thể khuyên cũng cả rồi nhưng Nhật Lệ vẫn mực nghe nhất định giữ mối tình đơn phương đến cùng, cũng chỉ đành đứng nhìn Nhật Lệ tự tổn thương bản thân rồi đến an ủi, đó là điều duy nhất mà người bạn thân như có thể làm. Cuộc đời ai biết trước được điều gì sảy ra. Nhật Lệ vẫn tin kiên trì của làm nên kì tích, nhưng chỉ mấy hôm sau xị mặt trở về nhà miệng thở dài liên tục. “Nhật Lệ, cậu lại sao thế?” “ ấy rồi!” Nhật Lệ nằm giường úp cái gối lên mặt, nghe Thảo Vân hỏi cũng buồn ngồi dậy. “ đâu?” “Sang Mỹ, tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Khánh Đan.” Thảo Vân khẽ thở dài, cả hai im lặng lúc rồi Nhật Lệ bật dậy kéo Thảo Vân : “ thôi!” Thảo Vân khẽ lắc đầu lần nào có chuyện buồn Nhật Lệ đều như vậy, buổi tối uống rượu cười vui vẻ rồi sáng hôm sau lại làm bình thường như chưa có chuyện gì sảy ra. “Để tớ thay quần áo chứ!” Thảo Vân thay quần áo rồi cả hai ra khỏi nhà đến quán quen vừa ăn vừa uống rượu chuyện trời dưới đất rồi cười ầm ĩ. Ông chủ quán sớm quen hai này, thấy vậy cũng chỉ mỉm cười. “Cậu đoán xem, Khánh Đan bất ngờ như thế nào nhỉ, chắc là rất vui, món quà mình giúp Hải Minh chuẩn bị mà, nhất định cậu ấy thích.” “Cậu sao phải tự làm khổ mình thế?” “Mình nghĩ ấy thất vọng. Nhưng mình lại dám ra, mình sợ ấy buồn, sợ Khánh Đan khó xử.” “Cậu đố kị với Khánh Đan chút nào sao?” Thảo Vân vừa xong Nhật Lệ liền ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm Thảo Vân lúc lâu: “Cậu ấy là bạn từ của tớ. Cậu ấy là người bạn tốt, rất tốt của tớ.” Nhật Lệ càng trong lòng càng thấy xót xa, nhớ đến những kỉ niệm khi và Khánh Đan còn bé nhớ đến lần đầu tiên gặp Khánh Đan. Tình cảm của hai người như chị em ruột thịt vậy, nhưng chính vì thứ tình cảm thân như ruột thịt ấy lại khiến đau khổ khi thích Hải Minh. “Thảo Vân, nhiều lúc tớ ước mơ tớ và Khánh Đan thân nhau, như thế tớ có thể cạnh tranh công bằng, nhưng tớ lại thể là bạn thân của Khánh Đan hoặc là Hải Minh nhưng tớ lại thể làm chủ được trái tim mình.” (Sanfrancisco) “Hải Nguyên, đưa em đâu vậy?” “Sắp đến nơi rồi.” Hải Nguyên nắm chặt tay Khánh Đan cẩn thận đưa từng bước. “Đến chưa vậy?” thêm đoạn rồi dừng lại: “Em mở mắt ra .” Khánh Đan nghe lời mở mắt ra. Trước mắt là khung cảnh lãng mạn chỉ có ở trong phim, tiếng nhạc réo rắt, tiếng sóng biển vỗ rì rào, nhất thời cảm động biết gì. Hải Nguyên nhìn tác phẩm cả ngày hôm nay của mình rất hài lòng: “Em thích ?” Khánh Đan nhìn người con trai có nụ cười ấm áp như mặt trời trước mặt mình trái tim bỗng có những cảm xúc rung động ngọt ngào: “Cảm ơn cho em sinh nhật bất ngờ như vậy.” “ cũng tự thưởng cho mình bữa sinh nhật vui vẻ. Chúc mừng sinh nhật của chúng ta. Nào, lại đây nhảy bài.” rồi ra hiệu cho người đánh đàn gần đó đổi bản nhạc khác, cả hai cùng nắm tay nhau mỉm cười hạnh phúc nhảy hết điệu nhạc. “Sao tự nhiên hôm nay lại tổ chức sinh nhật đặc biệt như thế này? Chẳng phải hôm nay có cuộc họp quan trọng lắm sao?” “Vì có lí do đặc biệt quan trọng hơn.” rồi khẽ mỉm cười nhìn , phục vụ liền đem bó hoa đến cầm lấy bó hoa và đứng trước mặt Khánh Đan: “Khánh Đan, đây là lí do đặc biệt quan trọng mà nhắc đến.” định lấy chiếc hộp nhung trong túi ra chuông điện thoại reo lên. “Em xin lỗi.” Khánh Đan rồi đặt bó hoa xuống lấy điện thoại ra nghe. Hải Nguyên đứng đó chỉ biết khẽ thở dài, màn cầu hôn lãng mạn của bị tiếng chuông điện thoại đáng ghét kia phá mất. “Hải Nguyên, dì Mari gọi điện Hải Minh sang đây, ấy đợi rất lâu rồi. Chúng ta về thôi.” rồi cũng bước , bàn tay nắm tay vô tình buông ra, Hải Nguyên nhìn bàn tay của mình giữa khoảng thoáng thất vọng. Cả đoạn đường về nhà gì. Trong lòng bỗng cảm thấy có chút lo sợ mơ hồ. biết Hải Minh Khánh Đan từ lâu, có thể hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm của và . Nhưng cũng biết Khánh Đan hứa với Hải Minh trở về Việt Nam, lời hứa này nghe bình thường nhưng trong lòng cũng hiểu nó có nghĩa là gì, nếu phải có xuất của nhất định Hải Minh và Khánh Đan ở bên nhau. lo sợ ngày vô tình mà đánh mất . Khánh Đan thấy im lặng cũng đành im lặng nhìn ra ngoài trời vô định. Hai người ở bên nhau đều rất vui vẻ nhưng mỗi khi nhắc đến hai chữ Việt Nam lại trở nên xa cách, dường như đấy chính là khoảng cách thể nào vượt qua của cả hai. biết rồi có ngày phải trở về, cũng hiểu chưa bao giờ muốn rời khỏi Việt Nam nhưng vì đến đây. “Hải Minh, sang đây sao báo với chúng em tiếng? sang lâu chưa?” Khánh Đan vừa bước vào nhà, nhìn thấy Hải Minh ngồi trong phòng khách xem ti vi liền lên tiếng. “ mới sang lúc dì gọi điện cho em về rồi.” Hải Minh đứng lên nhìn Khánh Đan, sang đây gần năm cũng có nhiều thay đổi, còn cả cách xưng hô kia nữa, đúng là ngoài với dự đoán của , họ trở về bên nhau rồi. Hải Minh rồi nhìn Hải Nguyên mỉm cười. Hải Nguyên cũng chỉ cười mà gì. Hai em họ là vậy, trước nay đều kiệm lời với nhau, Khánh Đan lúc đầu thấy lạ sau cũng quen, có lẽ đó là cách thể của em họ, hiểu. “ lên phòng trước đây.” Hải Nguyên rồi lên phòng bàn tay để trong túi quần nắm chặt lấy chiếc hộp nhung trong đó. Khánh Đan nhìn theo Hải Nguyên lên phòng rồi lại nhìn Hải Minh đứng trước mặt khẽ gượng cười. Hải Minh lấy chiếc hộp bàn đưa cho Khánh Đan: “Chúc em sinh nhật vui vẻ.” “Em cảm ơn, hì.” Khánh Đan nhìn chiếc hộp được bọc rất cẩn thận tò mò: “Trước đây có bao giờ gói quà đâu, em mở ra luôn được ?” Khánh Đan nhìn cười lém lỉnh. “Em vẫn vậy, thay đổi được.” Hải Minh nhìn cẩn thận mở hộp quà ra mỉm cười. Trong chiếc hôp là chiếc váy khá đơn giản mà tinh tế. “ định cùng em ăn bữa nhưng…” “Em…” “Hôm nay cũng là sinh nhật của Hải Nguyên mà, hai em vừa tổ chức sinh nhật về hả?” Hải Minh rồi mỉm cười nhìn . Khánh Đan nhìn trong lòng bỗng có cảm giác như mình có lỗi vậy, ràng biết người là Hải Nguyên nhưng tình cảm của Hải Minh dành cho bao nhiêu năm nay, nó dường như in sâu vào trong tiềm thức thể nào thay đổi được. nhìn thấy , có , tuyệt nhiên có thể coi như có gì nhưng khi xuất lại thể làm ngơ, ân tình của dành cho quá lớn, cách nào trả hết. Nếu phải Hải Nguyên xuất có lẽ cuộc đời của sau này là ở bên Hải Minh, là vợ của Hải Minh. “Thôi, em lên phòng ngủ sớm , cũng nghỉ rồi mai về Việt Nam.” “Mai về rồi ạ?” “Ừ, bên đấy còn nhiều việc. Thôi em lên phòng .” “ Hải Minh…” “Sao thế?” “Cảm ơn vì món quà.” Khánh Đan nhìn mỉm cười rồi bước lên phòng để lại đằng sau người vẫn nhìn theo mà lòng thấy bất lực. Khánh Đan vừa vào phòng có người ôm lấy làm giật mình suýt hét lên. “Là !” Hải Nguyên lên tiếng. “ định dọa chết em à…” nhìn , thấy vẻ mặt lúc này lại nỡ trách. “ sao thế?” “Tự nhiên nhớ em được à?” rồi vòng tay ôm lấy . “ hâm vừa thôi!” Khánh Đan bật cười đẩy ra nhưng vẫn buông tay. “ đời này sao có như em hả? Để người ta phá mất thời khắc quan trọng nhất.” rồi đặt lên môi nụ hôn dài quấn quýt rời khiến trái tim tự dưng đập rộn ràng, biết hôm nay định cầu hôn , cũng rất muốn vui vẻ mà đồng ý lấy nhưng hình như chưa phải lúc này. Ít nhất cũng phải giải quyết số chuyện ở Việt Nam, chuyện liên quan đến Hải Minh. Sau đó toàn tâm toàn ý theo dù là chân trời góc bể, lời hứa dành cho mãi mãi thay đổi. “Hải Nguyên” Khánh Đan rồi khẽ đẩy ra nhưng vẫn chịu, vẫn muốn nụ hôn kéo dài thêm lúc nữa. muốn đầu óc , trái tim chỉ tồn tại duy nhất hình bóng của , phải bất cứ ai khác dù là tình cảm gì nữa. “Hải Nguyên.” Lần này Khánh Đan nhất quyết đẩy ra. “Cho em thêm chút thời gian, em cần làm xong số chuyện, được ?” “ hiểu rồi, chờ.” Khánh Đan nhìn rồi ngả vào vai mỉm cười hạnh phúc. “ rất nhanh thôi!” “Nhưng cái này em phải giữ lấy.” Hải Nguyên rồi lấy trong túi ra chiếc hộp đựng nhẫn. Khánh Đan nhìn khẽ gật đầu đưa tay lên cho đeo nhẫn vào tay mình. Chiếc nhẫn thiết kế đơn giản, nạm những viên kim cương rất tinh xảo. “Em được tháo nó ra nhé. Khi nào kết hôn tự tay tháo nó ra và đeo chiếc nhẫn cưới vào giúp em.” “Em biết rồi, hì.” “Thôi em ngủ sớm , về phòng đây.” Hải Nguyên hôn lên trán Khánh Đan cái rồi ra khỏi phòng đóng cửa lại. Khánh Đan ngồi giường nhìn chiếc nhẫn tay rời mắt, cảm giác của bây giờ diễn đạt bằng hai từ hạnh phúc có lẽ đủ, là vô cùng hạnh phúc. Lúc này đây nghĩ ngày mai nhất định ràng với Hải Minh về quyết định của mình. Trước đây cứ sợ buồn nên dám , nhưng có lẽ càng muộn nỗi buồn của càng kéo dài, đối với chính là nợ, cả đời này đều mang nợ, nhưng cùng Hải Nguyên trả hết mối ân tình này cho , chỉ hi vọng tìm được cho mình hạnh phúc thuộc về . Rất nhanh thôi, và Hải Nguyên bước vào lễ đường tràn ngập hạnh phúc. Nhưng cuộc đời luôn mang đến cho người ta những bất ngờ lường trước được, những tàn khốc, cuối cùng lại là kết thúc đau khổ, lại là dày vò lối thoát. Sáng hôm sau Khánh Đan thức dậy uể oải ra khỏi phòng, cả đêm hôm qua ngủ ngon vì suy nghĩ nên với Hải Minh như thế nào, tình cảm của dành cho hiểu, tất cả mọi người đều hiểu nhưng lại chưa từng ra, vì vậy biết nên bắt đầu như thế nào, nên ra sao. Càng nghĩ càng thấy mông lung, đến khi ngủ lúc nào cũng biết, dậy muộn rồi. “Dì Mari, Hải Minh đâu rồi ạ?” “Cậu Hải Minh ra sân bay từ sáng sớm rồi, lúc đó vẫn ngủ, cậu bảo tôi đừng đánh thức .” “Sao? rồi ạ?” Khánh Đan ngạc nhiên nhìn dì rồi lại ỉu xìu quay trở về phòng. Cuối cùng vẫn là được. Buổi trưa Hải Nguyên làm về thấy Khánh Đan như vậy liền hỏi: “Em sao thế?” “ Hải Minh về rồi!” “Ừ, biết rồi. Sáng John đưa ấy ra sân bay, ấy về công ty có cuộc họp.” Hải Nguyên nghe vậy hề ngạc nhiên chút nào. “ biết mà gọi em, em còn chưa với ấy chuyện của chúng ta mà.” “ nghĩ ấy hiểu thôi, em ra càng làm tổn thương ấy!” Khánh Đan nghe liền im lặng, cũng hiểu điều đó nên cả đêm qua ngủ được vì suy nghĩ chuyện này. Hải Nguyên thấy thở dài liền tiếp: “Hay gọi Judy cùng em chơi, mua sắm cho thoải mái nhé, ở nhà mãi cũng chán!” “Vâng.” Hải Nguyên liền lấy điện thoại ra gọi cho Judy đến. lái xe đưa hai ăn uống rồi ra trung tâm mua sắm mới trở về công ty. Chương trình học của Khánh Đan cũng kết thúc, phải lên trường nữa, ngoài việc thỉnh thoảng múa ở bên ngoài cả ngày cũng chỉ ở nhà, Hải Nguyên bận việc công ty thường xuyên đưa được nên liền gọi cho Judy. Năm ngoái Khánh Đan cùng bar chơi, quen được tên là Judy này, ấy cũng rất quý , tính tình lại vui vẻ, vì vậy mà hai người nhanh chóng trở thành bạn thân, thường xuyên hẹn nhau ra ngoài chơi. (Việt Nam) “Nhật Lệ, cậu nhìn xem kia có phải giám đốc công ty cậu ?” bạn ngồi cùng Nhật Lệ rồi chỉ về phía sau ngồi. Nhật Lệ quay lại nhìn thấy Hải Minh ngồi uống rượu mình, liền đến bàn ngồi. “Em sao lại ở đây?” Hải Minh thấy liền hỏi. “Em cùng bạn, đến mình à?” Hải Minh gật đầu. “Em ra với bạn !” “, uống say rồi, để em đưa về.” “ say, em ra chơi với bạn !” “Hải Minh, ngày mai còn có cuộc họp quan trọng nữa. định cứ như thế này mãi hả?” Nhật Lệ nhìn vừa thấy lo lắng lại bực mình, đây phải lần đầu tiên nhìn thấy uống rượu nhiều như thế này, từ hôm Mỹ trở về liền như thế này, công việc cũng quan tâm, rất lo lắng. “Em lôi thôi quá đấy!” Hải Minh rồi đứng dậy ra khỏi quán bar rồi lên xe mất bỏ mặc Nhật Lệ đứng nhìn theo bên đường. “Hải Minh, trong mắt chỉ có cậu ấy, có em sao?” Nước mắt rơi gương mặt trang điểm kĩ càng làm nhòe mascara. biết đó là , nhưng này cũng là đau lòng. “Bà chủ, cậu Hải Minh về rồi!” Thím Hồng từ bên ngoài vào dìu Hải Minh, cũng vững nữa. Bà Ngọc Lan thấy vậy liền chạy ra đỡ , sức của hai người phụ nữ trung niên khó khăn lắm mới đưa được về phòng. “Thím nấu ít canh giải rượu .” Bà Ngọc Lan xót xa nhìn con trai mình nằm bẹt giường, gần tháng nay rồi hôm nào Hải Minh cũng trở về nhà rất khuya, người nồng nặc mùi rượu. “Hải Minh, sao con phải khổ thế, dù sao hai đứa chúng nó cũng lòng nhau, vì sao con chịu buông tay mà quên con bé chứ?” “Mẹ…vì sao từ đến lớn mẹ luôn thiên vị Hải Nguyên…con mới là con trai mẹ…” Hải Minh trong cơn say, khóe mắt còn đọng giọt nước mắt. biết có nghe được lời bà hay nhưng có lẽ đó là lời trong lòng luôn dấu bao nhiêu năm nay. Từ Hải Minh lờ mờ nhận ra Hải Nguyên là em trai cùng cha khác mẹ của mình, nhưng hiểu vì sao mẹ lại thương Hải Nguyên đến như vậy, thậm chí hơn cả người con trai ruột của bà là . Bà Ngọc Lan nghe vậy trong lòng thấy khổ sở vô cùng. Bà cũng là bất đắc dĩ, bà luôn cảm thấy bản thân nợ bà Ngọc Vân và Hải Nguyên rất nhiều nên bà luôn cố gắng dành nhiều tình thương dành cho Hải Nguyên để bù đắp những thiệt thòi cho hai người. “Hải Minh, mẹ xin lỗi.” (Sanfrancisco) “Giám đốc, Trần đợi ở bên ngoài.” “Ừ, cậu bảo ấy vào trong .” Hải Nguyên đáp lại rồi tiếp tục chuyện với mấy người ngồi đối diện. Khánh Đan vào thấy họp liền vào trong phòng nghỉ. “Mời chị uống nước.” trợ lí vào đặt ly nước hoa quả bàn rồi tiếp: “Giám đốc vẫn chưa ăn gì đâu chị.” “Ừ, lát chị nhắc ấy, cảm ơn em.” Khánh Đan mỉm cười với ấy rồi cầm tờ báo bên cạnh lên xem. lúc sau Hải Nguyên mới bước vào ngồi cạnh . “ họp xong rồi hả?” Khánh Đan cất tờ báo nhìn . “Ừ, dạo này bận quá, suốt ngày họp hành, đau đầu!” Hải Nguyên rồi ngả ra sô pha thoải mái nhắm mắt lại. “ đói chưa? Mình ăn .” “ đói lắm, muốn ăn.” “ làm việc từ sáng tới giờ, ăn chịu sao được. thôi!” Hải Nguyên thấy lôi dậy liền nhăn nhó đứng lên vòng tay ôm từ đằng sau: “Bà xã của tôi ơi, em là lôi thôi!” “Ai thèm làm bà xã của chứ!” Khánh Đan mỉm cười. “ phải sao? Đeo nhẫn của rồi còn chịu hả? Hôm qua làm về muộn em ngủ mất rồi, nhớ em chết được!” rồi hôn vào tai Khánh Đan khiến khẽ rùng mình đẩy ra. “ ăn thôi!” Hải Nguyên nhìn ngượng ngùng chạy cảm thấy đáng mình lẩm bẩm: “Để xem em còn trốn đến bao giờ!” Khánh Đan ngồi nhìn Hải Nguyên ăn rất ngon miệng cũng cảm thấy vui vẻ. Thời gian gần đây công việc của bận rộn, trở về nhà lúc ngủ rồi, thường sang phòng nằm ôm lúc rồi sáng lại dậy làm sớm, nhiều lúc muốn dậy chuyện với nhưng ngủ mất nên thôi. cảm thấy hai người cứ như đôi vợ chồng già vậy, chỉ cần cảm thấy bên cạnh mình có đối phương là đủ, cầu gì nhiều. chỉ hi vọng mãi mãi như thế này, sống cuộc sống bình yên vui vẻ là mãn nguyện lắm rồi. “Em nghĩ gì vậy?” Hải Nguyên thấy chăm chú nhìn đến ngây người liền hỏi. “À, có gì. Hì” Khánh Đan nhìn mỉm cười. “ ăn , ăn nhiều chút!” rồi gắp thức ăn vào bát . “Em cũng đừng có nhìn ăn thế, người ngoài họ nghĩ cho em ăn đấy!” rồi múc ít súp ra bát cho . Khánh Đan đỡ lấy bát tay . “ chỉ tưởng tượng đâu à.” Khánh Đan rồi lấy thìa xúc súp lên miệng chậm chạp cảm nhận. Hương vị của nó như hương vị của Hà Nội vậy, chỉ tiếc là hôm nay ăn no ở nhà rồi nên ăn nổi nữa. “Mẹ chiều mai mẹ sang đây, xắp xếp thời gian mình ra đón mẹ.” “Ừ, mai họp xong rồi về đón em ra sân bay.” Chiều hôm sau Khánh Đan cùng Hải Nguyên đón bà Ngọc Lan. Hai mẹ con lâu ngày gặp, hàn huyên cả buổi chiều cũng hết chuyện, buổi tối bà Ngọc Lan và bà Ngọc Vân còn tự tay vào bếp nấu cơm, cả nhà ăn uống chuyện rất vui vẻ. tuần bà ở Mỹ cùng bà Ngọc Vân và Khánh Đan chơi khắp thành phố. Nhiều năm qua , thành phố này trong kí ức của bà khác xa so với ngày xưa.
Chương mười bốn: Cuối cùng vẫn là chia tay “Em sao thế?” Hải Nguyên bước vào phòng thấy đèn cũng bật, Khánh Đan ngồi suy tư giường. Từ khi bà Ngọc Lan trở về bỗng trở nên trầm lắng, hay ngồi thất thần như vậy, về cũng hề biết. “Hả?” Khánh Đan ngẩng đầu lên nhìn cố tỏ ra bình thường. “ về rồi hả, sớm vậy?” “Mười giờ rồi em.” Hải Nguyên nhìn khẽ nhăn mày, làm đến mười giờ đêm mới về vẫn thấy sớm? “À, em để ý đồng hồ. Hì. ăn tối chưa để em xuống hâm lại thức ăn?” Khánh Đan rồi đứng dậy định ra ngoài. “ ăn rồi, em đừng bảo là em chưa ăn nhé.” “Ừm… em đợi về mà.” Hải Nguyên nhìn Khánh Đan tự dưng trong lòng thấy có lỗi, hôm nay về sớm mà cuối cùng giờ này mới về. “ xin lỗi.” rồi ôm vào lòng. “Có gì đâu, công việc của bận mà.” Khánh Đan ngẩng đầu lên nhìn mỉm cười. “, chúng ta xuống ăn cơm.” Hải Nguyên rồi cùng Khánh Đan xuống phòng ăn. “Lần sau được đợi cơm , em và dì ở nhà cứ ăn trước , biết ?” “Em biết rồi.” “Mấy hôm nữa mẹ công tác về thấy em gầy lại mắng .” Hải Nguyên rất dịu dàng nhưng lại có chút trách móc. “ đâu, hì hì.” “Ăn nhiều vào!” vừa vừa gắp thức ăn vào bát cho . Hải Nguyên nhìn cười nhưng lại cảm giác như nó phải là nụ cười mà rất miễn cưỡng. nghĩ ra rốt cuộc là vì lí do gì. “Khánh Đan, mẹ phải là muốn ép buộc con, nhưng hi vọng con hãy hiểu cho nỗi lòng của người mẹ, mẹ nhẫn tâm nhìn thấy Hải Minh buồn như vậy. Hai đứa từ cùng nhau trưởng thành, tình cảm của Hải Minh dành cho con con phải hiểu hơn ai hết. Bao nhiêu năm nay Hải Minh vẫn lòng đợi con. Khánh Đan, mẹ chưa bao giờ cầu con điều gì, nhưng lần này mẹ hi vọng con cùng mẹ về Việt Nam….” Bao nhiêu năm ở bên bà, chưa từng thấy bà khóc, đây là lần đầu tiên. có thể nhẫn tâm làm bà đau lòng sao? có thể có lỗi với bản thân mình hay với bất kì ai nhưng bà thể, người nhà họ Dương thể. mắc nợ họ, họ nuôi trưởng thành, thương và cũng hi vọng trở thành con dâu của nhà họ Dương, vợ của Hải Minh. Giữa và Hải Minh tuy thành lời nhưng luôn được hiểu ngầm đó chính là hôn ước. “Em nghĩ gì thế?” “Em…Hải Nguyên, em muốn về Việt Nam.” Khánh Đan ngập ngừng , nhìn sắc mặt từ lo lắng bỗng trở lên cứng đờ trong phút chốc rồi lại trở lại bình thường. “Chẳng phải em hứa ở lại đây rồi sao?” “Em vẫn cảm thấy bản thân mình phù hợp với cuộc sống ở đây. Em vốn dĩ thuộc về nơi này.” “Vậy cũng được, chuẩn bị hành lí, chúng ta cùng trở về Việt Nam.” rồi dịu dàng ôm . “Em muốn ở đâu, chúng ta cùng đến đó!” “.” Khánh Đan rồi khẽ đẩy ra. “Chỉ mình em trở về thôi.” “Em vậy là có ý gì?” “Em…chính là…” “, đây phải là suy nghĩ của em!” Hải Nguyên nhìn ánh mắt Khánh Đan liền ngăn cho tiếp. “Hải Nguyên, chúng ta có duyên mà phận. Năm đó em nên sang Mỹ, chúng ta càng nên quay lại với nhau. Thời gian hết rồi, em phải trở về với cuộc sống của mình.” “Ai?” “Hả?” Khánh Đan khó hiểu nhìn . “Ai bắt em phải làm như vậy? Là mẹ phải ? Bây giờ gọi cho mẹ!” Hải Nguyên rồi định lấy điện thoại ra gọi nhưng Khánh Đan ngăn lại. “Đừng! Hải Nguyên, em xin đừng làm như vậy. Cứ coi em là người qua đường trong cuộc đời thôi được ? Hay coi em là kẻ bạc tình đáng ghét cũng được. Duyên phận giữa chúng ta hết, ai đường nấy!” Hải Nguyên buông điện thoại xuống thẫn thờ nhìn đứng dậy ra khỏi phòng. “Hải Nguyên, em xin lỗi! Mẹ là người nuôi em trưởng thành, em thể nghe lời mẹ, Hải Minh là người nhặt mạng sống em từ vỉa hè về, em thể tổn thương ấy, em đành làm tổn thương thôi. Làm tổn thương cũng như em tổn thương chính bản thân mình vậy, cảm giác ấy còn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Rồi sớm quên em thôi…” Hôm sau Khánh Đan tỉnh dậy gần trưa. Hải Nguyên giờ này chắc làm, đứng dậy mở cửa sổ ra, luồng khí lạnh táp thẳng vào người. Ngoài kia tuyết rơi, mùa đông đến rồi! Mới hôm qua còn chút ấm áp, hôm nay lạnh đến mức này, do chỉ biết đến hơi ấm Hải Nguyên mang lại nên để ý trời lạnh hay thời tiết vốn luôn thất thường như vậy? Rất nhanh thôi, còn được ngắm tuyết nữa. Rất nhanh thôi, phải rời xa nơi này… Buổi tối, Hải Nguyên làm về nhìn thấy Khánh Đan ngồi trong phòng ăn dường như đợi , nhìn cái rồi bỏ lên phòng. Khánh Đan thở dài lặng lẽ ăn cơm. “Hai đứa lại giận nhau à?” Dì Mari thấy vậy liền hỏi. “ có gì đâu dì.” Khánh Đan ngẩng đầu lên chỉ khẽ đáp rồi tiếp tục ăn cơm. Bát cơm tay bị gẩy gẩy lại đến lạnh ngắt, dì Mari lắc đầu rồi lấy bát cơm trong tay và đưa cho bát canh ấm. “Cháu uống canh , cơm nguội cả rồi ăn sao được.” Khánh Đan nhìn dì gượng cười : “Cháu ăn nữa đâu, dì cứ ăn .” Rồi đứng dậy lên phòng. Bà Mari thấy Hải Nguyên và Khánh Đan cãi nhau nhiều nhưng chưa bao giờ thấy hai đứa mặt lạnh với nhau như vậy, chuyện có vẻ nghiêm trọng, bà nên gọi Ngọc Vân về thôi. “ làm gì thế?” Hải Nguyên đọc tài liệu thấy Khánh Đan bước vào, trả lời chỉ nhìn . “Em đợi về ăn tối sao về rồi lại bỏ lên phòng ngay? Sao cứ tránh mặt em? Thời gian của em còn nhiều, thể để em nhìn thấy nhiều hơn chút sao?” rồi từng bước lại gần , ôm lấy . biết mình có ích kỷ , chính lời chia tay nhưng bản thân lại kiềm chế được mà muốn gần , muốn nhìn , sợ sau này mãi mãi được nhìn như thế này nữa. “Chẳng phải em luôn muốn rời khỏi nơi này, muốn trở về bên Hải Minh sao? Cuối cùng em vẫn lựa chọn như vậy còn gì?” “Vì em là người dễ thích ứng. Vì em là người có thể mở lòng với bất kì ai, vì em là người hề ngần ngại khi thích hay nên em mới dễ dàng mà rời xa và có người mới!” “ gì vậy?” “ như thằng ngốc, chấp nhận để em tổn thương, để em bỏ rơi…” “ lung tung gì vậy? hiểu vì sao em phải làm như vậy mà.” “, hiểu, cũng muốn hiểu!” Hải Nguyên cố chấp nhìn . “Hải Nguyên…” “Em thấy mình quá đáng sao? Sao em luôn như vậy?” Hải Nguyên tức giận đẩy xuống, bản thân cũng đè lên người cho cựa mình. “…” “ để em mà oán thán…vậy đêm nay em hãy chiều lần cuối cùng …” rồi hôn ngấu nghiến lên môi dường như để trừng phạt , cũng dường như trách móc , trái tim bây giờ rất đau, rất đau, môi cũng cảm thấy vị mặn chát, nước mắt của hai người dường như hòa lẫn nhau. “Em xin lỗi…Hải Nguyên…” Khánh Đan rồi đẩy ra. “Tại sao? Em chẳng phải luôn sao?” “Chúng ta chẳng phải hứa với nhau bất kể như thế nào cũng vẫn vui vẻ sao? Vì vậy em muốn chuyện này sảy ra, em muốn dù xa nhau chúng ta vẫn luôn nghĩ về nhau trong nụ cười chứ phải nước mắt…” “Khánh Đan, xin lỗi…nhưng xin em đừng trao tình cảm của em cho ai, tình cảm đó, chỉ thuộc về mình thôi!” “Hải Nguyên, em xin lỗi…” Thời gian… giống như hình ảnh của người mẹ vứt bỏ đứa con mình ở nơi xa lạ rồi vội vàng bỏ , dù chúng có kêu gào khóc lóc cũng hề quay lại. Cố gắng chạy đuổi theo thời gian nhưng thời gian trôi cứ như là biến mất và thứ còn lại là nỗi đơn đến đắng lòng. Khánh Đan nhìn ra bầu trời đầy tuyết rơi, mọi thứ vẫn như hai năm trước, khi mới sang đây, có gì thay đổi cả. đưa tay hứng lấy những bông tuyết rơi, chúng rơi vào lòng bàn tay rồi từ từ tan ra thành nước. Hải Nguyên đứng sau từ bao giờ, đưa tay nắm lấy tay lặng lẽ nhìn . Cả hai cùng bước ra bầu trời đầy tuyết, tình của và tựa như vòng tròn luân hồi vậy, từng khắc từng khắc lặp lại, giống như hai năm trước, hai người cũng nắm tay nhau dạo tuyết. Nhưng khi ấy là bắt đầu tình , còn bây giờ là kết thúc tình ấy! “Á!!!” Khánh Đan kêu lên rồi cả người ngã xuống nền tuyết trắng, Hải Nguyên nắm tay đỡ lên mà cũng theo ngã xuống, cả hai quay sang nhìn nhau bật cười, mặc kệ những bông tuyết rơi khuôn mặt cứ như vậy để cái lại truyền vào cơ thể nhưng đôi bàn tay nắm chặt tay nhau vẫn ấm áp. “Nào, cõng em vào nhà!” hải Nguyên rồi đứng dậy kéo đứng lên, phủi những bông tuyết vương quần áo. “Em muốn bế em!” Hải Nguyên nhìn khẽ mỉm cười rồi nhấc bổng lên bế trong vòng tay mình chầm chậm vào nhà. Đây có lẽ là lần cuối cùng bế như thế này, là lần cuối cùng để tận hưởng cảm giác có bên cạnh. “Tối nay…em ngủ ở phòng được ?” im lặng gì, vòng tay ôm chặt hơn chầm chậm vào nhà. Hải Nguyên nhìn Khánh Đan ngủ rất yên bình nhưng lại thể nào ngủ được, từng đánh mất , cũng từng cố gắng mà trân trọng lần tái hợp này nhưng vẫn là chia tay, cuối cùng vẫn lựa chọn rời xa . “ đáng lẽ khiến cho em hạnh phúc, em cho hiểu thế nào là hạnh phúc, là đau khổ… để em nhưng xin em đừng quên … nhất định đưa em trở về bên …” Sáng sớm Khánh Đan tỉnh dậy thấy Hải Nguyên vẫn nhìn , biết là mới dậy hay là cả đêm qua vẫn thức nữa, đêm qua trong vòng tay lại có thể ngủ yên bình đến như vậy, còn , phải chăng thức cả đêm? đưa tay lên chạm vào khuôn mặt , sống mũi, lông mày và nhìn rất lâu mới ngồi dậy. “Em đây!” rồi nhìn Hải Nguyên vẫn ngồi yên giường hề bước xuống. “Em đó!” “…” “Hải Nguyên!” “Em !” Khánh Đan nghe bà Ngọc Vân gọi từ dưới nhà nhưng vẫn chần chừ chưa muốn , bà về mấy hôm nay, bà biết quyết định như vậy cũng chỉ đành chấp nhận. Cuộc đời bà ngày xưa cùng chị người đàn ông, bây giờ lại cùng muốn đứa con dâu, cũng là chớ chêu! “Lẽ nào cái ôm, cái nắm tay tạm biệt cũng thể sao?” “ bảo em cơ mà! Đừng làm phiền nữa!” Khánh Đan nhìn Hải Nguyên, ánh mắt dường như mất thứ ánh sáng long lanh, mất vui vẻ, đờ đẫn quay . Khánh Đan xách vali ra khỏi nhà, tuyết càng rơi nhiều hơn, cái lạnh buốt đến thâu xương nhưng lại còn chút cảm giác nào cả. quay lại nhìn ngôi nhà lần cuối rồi quay . “Hải Nguyên, cảm ơn thời gian qua thương em. Cảm ơn cho em hồi ức đẹp như vậy. Em ghi nhớ nó suốt đời quên…” “Nếu bây giờ nắm tay em, sợ mình khống chế được bản thân mà giữ em lại chịu buông ra. Hôm qua ôm em cả đêm, thứ cảm nhận được trong vòng tay chỉ là thân hình gầy gò đầy xương xẩu… chợt nghĩ việc giữ em lại phải chăng là gánh nặng, là đau khổ dành cho em. Em dũng cảm đến với nhưng chỉ trong phút chốc em mất ánh sáng trong đôi mắt lấp lánh, đôi môi mất tiếng cười ríu rít, cơ thể tròn trịa trở nên khô xác. Cái gọi là tình của em chính là những khó khăn thử thách, những dằn vặt giữa ân và tình, khổ sở gấp trăm nghìn lần . cảm thấy xấu hổ, bên chỉ mang lại cho em đau khổ dằn vặt… để em có nghĩa rằng quên em, chấp nhận chịu thua…” “Hai năm… nếu về đoạn trước cuộc đời em, nó quá ngắn ngủi và vô nghĩa…lần đầu tiên quen cho tới lúc mình mở rộng đôi vai bó hẹp và bắt đầu , thậm chí sâu sắc, sâu sắc đến nỗi em nhìn thấy chính bản thân mình nữa…mỗi giây, mỗi khắc trôi qua như cứa vào tim em vậy.” Giữa sân bay đông người cảm thấy bản thân mình còn tồn tại nữa. Người bước lên sân bay là nhưng cũng chẳng phải nữa. Hải Nguyên ngồi giường rất lâu, rất lâu rồi đột nhiên ngồi bật dậy lao vào giữa bầu trời đầy tuyết bên ngoài cứ thế chạy miệng ngừng gọi tên Khánh Đan cho đến khi ngã xuống đường và còn cảm giác gì nữa. “Quay lại …quay lại … Trần Khánh Đan, muốn em …” (Việt Nam) Khánh Đan bước xuống sân bay, cảm nhận khí của quê nhà, cuối cùng trở về rồi. Hai năm qua, biết bao nhiêu lần trong giấc mơ, mơ mình trở về Việt Nam tay trong tay cùng Hải Nguyên hạnh phúc, nhưng giờ mới biết chỉ có giấc mơ là đẹp còn luôn tàn khốc. Hai năm, mọi thứ xung quanh dường như chưa hề thay đổi. Hải Minh đợi từ lâu nhìn thấy trở về rất vui vẻ mà ôm lấy : “Cuối cùng em trở về, rất nhớ em!” Hai dòng nước mắt từ khóe mi rơi xuống, chẳng hiểu sao Khánh Đan thể lên lời, tự nhắc bản thân mình đây mới là , hai năm qua chỉ là giấc mộng… “Sao nhiều người vậy?” Khánh Đan đứng giữa đường đầy người qua lại. Từng người, từng người lướt qua trước mặt , thậm chí xuyên qua mà hề hay biết vẫn bước . Uỵch!!! “Á…” người con trai va phải khiến ngã xuống đất, khi nhìn lên thấy đứng trước mặt , khuôn mặt cảm xúc như thể hề quen . “Hải Nguyên!” Khánh Đan vội đứng dậy chạy theo , nhưng vẫn xa dần , càng ngày càng xa… Tiếng chuông vang lên quạnh…tiếng lá cây xào xạc trong gió, mọi người biến mất chỉ còn lại mình đứng giữa màu trắng xóa…. “Đừng …Hải Nguyên!” Khánh Đan bật dậy sau cơ mê, cả người ướt đẫm mồ hôi. Bao nhiêu đêm rồi mơ về , mơ những giấc mơ như này, mỗi lần tỉnh dậy là mỗi lần cảm giác trống rỗng. Rời xa gần hai tháng nhưng Khánh Đan vẫn chưa hề thích ứng được với cuộc sống này, mỗi ngày dài trôi nhìn thấy , nghe tin tức gì về . “Khánh Đan.” Bà Ngọc Lan từ bên ngoài bước vào bật đèn lên khiến nheo mắt lại nhất thời thích ứng được ánh sáng đột ngột. “Mẹ, sao mẹ chưa ngủ?” “Mẹ yên tâm, mấy hôm nay con ốm đêm nào cũng mê sảng.” Bà nhìn âu yếm. “Con gây nhiều quá!” “Mẹ con sao mà.” Khánh Đan nhìn bà trấn an, mấy hôm nay bà vất vả vì ốm rồi, cảm thấy có lỗi. “Mẹ có lỗi với con!” Bà rồi ôm vào lòng. “Mẹ, đây là việc con nên làm.” “Đứa con ngốc nghếch, nào con ngủ , tối nay mẹ ngủ lại với con.” Bà rồi cùng Khánh Đan nằm xuống giường, nhìn bà khẽ mỉm cười rồi cũng nhắm mắt lại. “Em muốn xem phim tìm lại kí ức.” “Trong phim đó có thứ thuốc có thể xóa trí nhớ. Nếu ngày nào đó chúng ta xa nhau, em cho uống thuốc đó rồi em cũng uống để xóa hết tất cả những kí ức thuộc về hai ta. Khi đó, chúng ta quay trở lại lúc chưa nhau, lúc chưa có gì cả, tình cảm cũng bị xóa nhòa, lúc đó chúng ta quên đối phương, những kỉ niệm vui buồn cũng còn nữa…thỉnh thoảng, có ngững ngày trái tim nhói đau mà biết tại sao.” “Em lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi đấy! Dù kí ức của có bị mất vẫn tìm em và vẫn em.” “ ? hứa nhé!” “Ừ, hứa!” Lời hôm đó vẫn vang bên tai rất ràng, chính rạp chiếu phim này, chỗ ngồi này, cũng là bộ phim này, và xem xem lại nó đến chục lần chỉ vì chiều theo sở thích của . Mỗi lần xem đều khóc rưng rức vì nhân vật nữ trong phim đáng thương, mỗi lần như vậy đều hâm nhưng lại lấy khăn lau nước mắt cho rồi đọc lại đoạn hội thoại của nhân vật nam dành cho nhân vật nữ trong phim “Cho dù kí ức của bị mất hết vẫn tìm được em và vẫn em.” Mỗi lần nghe lại bật cười vui vẻ, vì cuối cùng hai nhân vật chính vẫn trở về bên nhau. “Khánh Đan.” Hải Minh gọi mấy lần mới quay sang nhìn . “Em sao thế? Có phải thấy khỏe ?” “Em sao!” “Em thích xem phim này sao? Ngày trước lần nào phim này công chiếu lại em đều xem mà.” “À, hôm nay em cảm thấy hơi mệt, hay chúng ta về trước .” Khánh Đan rồi nhìn , cũng may, trong rạp chiếu phim khá tối nên nhìn thấy những giọt nước còn vương khóe mắt . “Ừ, vậy chúng ta về thôi.” Hải Minh rồi cùng Khánh Đan ra khỏi rạp chiếu phim. Hải Minh cùng Khánh Đan bộ con đường về nhà, trời mùa xuân mưa lất phất cầm ô bên cạnh tạo lên khung cảnh khá lãng mạn khiến mấy bé đường cũng phải quay lại nhìn rồi mong ước có người con trai đẹp trai như vậy che mưa cho mình. Có lẽ họ thấy dưới ô kia hạnh phúc, nhưng hạnh phúc hay chỉ bản thân người trong cuộc mới có thể hiểu được. Khánh Đan về nước thời gian nhận được thông báo lớp cấp ba tổ chức họp lớp, cùng Thảo Vân và Nhật Lệ đến. Năm nay lớp xin trường cấp ba cho phép tổ chức họp lớp tại trường cũ. Mọi người ai ai cũng đều tốt nghiệp đại học và làm cả, có người thành giám đốc công ty này, có người cũng là trưởng phòng công ty kia, tất cả đều thành đạt. Nhiều năm qua mọi người đều trưởng thành và có những nét khác nhưng khi gặp nhau vẫn nghịch ngợm, thích trêu nhau như ngày xưa. Những người bạn thân của có gì thay đổi, Nhật Lệ vẫn vậy, sau khi vào công ty Hải Minh làm việc vẫn giữ tính cách tùy tiện, nhưng Hải Minh chỉ cười trừ bỏ qua dung túng cho , cũng vẫn thích cuộc sống độc thân. Thảo Vân sau rất nhiều lần tan hợp cùng Hùng Tuấn, tan cuối cùng là hợp, hai người vẫn cãi nhau suốt ngày. Khánh Đan nhìn khung cảnh trước mặt mình bỗng cảm thấy thân thuộc và rất chân thực. Có lẽ đây mới là cuộc sống, còn thời gian qua như sống trong mơ vậy. “Khánh Đan, bên ngoài có người đợi cậu.” Khánh Đan nghe bạn liền ra ngoài. Trước mắt là người mà hàng đêm đều mơ đến, ngay lúc này đây chính bản thân cũng dám chắc đây là mơ hay là . Thấy Khánh Đan đứng ngây ra chỗ Hải Nguyên tiến lại gần . “Sao…sao lại đến đây?” Mọi người nghe bạn học cũ Hải Nguyên trở về nên cũng có vài người hiếu kì ra cửa nhìn rồi thầm với nhau. nhưng ai cũng biết hai người là kim đồng ngọc nữ thời của lớp, đến khi Hải Nguyên trở về Mỹ ai biết thêm tin tức gì nữa. “Chẳng phải em trách lúc em tạm biệt sao?” “…” “ muốn chạy đến và ôm em vào lòng.” “Rất nhiều người ở đây, đừng có làm vậy!” “ quan tâm!” Hải Nguyên rồi từng bước tiến lại gần hơn. “ đừng có lại đây!” “…” “Em bảo đừng mà!” Hải Nguyên mặc kệ lời vẫn tiến đến ôm chặt. ngửi mũi hương người , cảm nhận được hơi thở , nhịp đập của trái tim . Tất cả đều là , phải là mơ… lát sau mới buông ra nhìn đôi mắt đỏ hoe của . “Như vậy được chưa?” “Em đếm đến ba, cả hai cùng quay nhé, đừng ngoảnh đầu lại.” Khánh Đan rồi quay đầu về phía sau. “…hai…ba.” rồi bước . “Em phải giữ gìn sức khỏe nhé!” Hải Nguyên rồi quay thẳng hề nhìn lại. Khánh Đan được vài bước liền quay lại thấy dáng Hải Nguyên dần xa. “Hải Nguyên, đưa em , xin đấy, đưa em …” Những lời này thể ra mà chỉ có thể chôn nó sâu trong lòng, biết có những điều là thể thay đổi, càng cố gắng thay đổi chỉ càng đau khổ.