Chương IV Trong vòng ba tháng này, Tể Tướng phủ khẩn trương trang hoàng lại toàn bộ phủ đệ, hạ nhân bận rộn tấp nập, lại càng làm cho lòng Lăng Tâm Vũ lo lắng thôi, nàng muốn nghĩ đến việc kia, lại cách nào làm được. Cách làm nàng phải nghe những lời bàn tán về Tam Hoàng tử kia, chính là trốn đến Tướng quân phủ. Nàng cứ ngỡ sau mấy năm rèn luyện, tính tình mình rắn rỏi hơn bao giờ hết, nhưng đụng chuyện mới hay rằng khi nhắc đến người kia, nàng vẫn là lúng túng, bối rối. Điều này làm Lăng Tâm Vũ cảm thấy bản thân thất bại hơn bao giờ hết. Keng! Lăng Tâm Vũ giật mình, nhuyễn kiếm trong tay bị hất ra, sức mạnh đập vào ngực làm nàng choáng váng ngã về phía sau, trong đầu trận mù mờ, nàng vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra mũi kiếm đặt trước mắt nàng. Ngược với ánh nắng mặt trời, Lăng Tâm Vũ nhíu mày nhìn kỹ lại, mới kịp nhìn thấy gương mặt đanh lại khó chịu của Đông Phương Ly. Nàng quên mất bản thân tập kiếm cùng Đông Phương Ly, lại để bản thân thất thần như thế này, thực làm nàng hổ thẹn thôi. Đông Phương Ly ắt hẳn bực bội lắm, ghét nhất thế này cơ mà. Có lần nàng nhìn thấy đánh 50 trượng chỉ vì tên lính đó ngủ dậy trễ, làm chậm trễ thời gian tập huấn chút. Đông Phương Vũ cùng từng than thở rằng đệ đệ luôn đặt quy tắc và kỷ cương quân đội lên đầu, luôn chán ghét những người nghiêm túc. A, phen này nàng thảm rồi, có phải cũng lôi nàng đánh năm mươi trượng hay ? Toàn thân Lăng Tâm Vũ trận rét lạnh, ánh mắt lo sợ ngước nhìn Đông Phương Ly. "Tiểu muội, ta nhớ từng với ngươi luyện võ cần phải tập trung, được để lung lay bản thân, quên sao?", hai mắt Đông Phương Ly nheo lại, lạnh nhạt mở miệng. Lăng Tâm Vũ biết mình sai, thế nên ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, dám nửa câu giải thích. Khẽ thở dài, Đông Phương Ly thu kiếm vào bao, xoay người bước vào nơi tránh nắng, nàng cũng chán nản theo. ngồi xuống ghế dài, tiện tay rót cốc trà đẩy cho nàng, hất mặt bảo nàng ngồi xuống vị trí đối diện, "Tiểu muội, dạo gần đây ngươi lạ, rốt cuộc có điều gì làm ngươi phiền não?". Trước quan tâm chân thành của Đông Phương Ly, Lăng Tâm Vũ vô cùng cảm động, đồng thời cảm thấy thất bại. Nàng vẫn là như vậy, dễ dàng bị những chuyện đáng ảnh hưởng tâm tư. Nàng ngượng ngùng qua quýt. "Nghe Tể Tướng phủ chuẩn bị đón tiếp khách quý, Cung Ngạo Tề?". Giật bắn mình, Lăng Tâm Vũ lắp bắp gật đầu. Chuyện này lan khắp thành mấy tuần nay, vì sao đến bây giờ Đông Phương Ly mới nhắc tới? "Tiểu muội", Đông Phương Ly gọi nàng, ánh mắt sắc bén như chim ưng làm Lăng Tâm Vũ hốt hoảng, "Ngươi biết mục đích của Cung Ngạo Tề đến Tể Tướng phủ chứ đến Tướng Quân phủ?". "A? Chẳng phải vì để kết thông gia, củng cố thế lực? thể cưới trong hai huynh đệ các huynh được, cho nên mới...", càng càng . Đông Phương Ly phì cười, tay cầm cốc trà run lên làm nước trà sánh ra ngoài, bắn lên ngón tay , cũng may là nguội. Lăng Tâm Vũ buồn bực hừ lạnh, lời nàng có gì đáng buồn cười? "Bao nhiêu năm ngươi vẫn ngốc như thế...", Đông Phương Ly chế giễu nàng, "Sắp tới ta có việc rời Tướng Quân phủ vài tháng, ngươi có lẽ hạn chế lui đến đây hơn.". A? Đông Phương Ly đâu? rồi, ai chỉ giáo nàng luyện võ, nàng làm sao lấy cớ để đến Tướng Quân phủ nữa a? Lăng Tâm Vũ sực nhớ ra kiện ở kiếp trước, lần này Đông Phương Ly đột nhiên mất tích đột ngột, làm cho cả kinh thành chấn động thời gian ầm ĩ. Mày liễu nhăn lại, Lăng Tâm Vũ hề muốn Đông Phương Ly mất tích như vậy, nhưng nàng biết như thế nào để ngăn cản. Đắn đo suy nghĩ, Lăng Tâm Vũ đột nhiên ra đề nghị khiến Đông Phương Ly giật mình: nàng muốn cùng Đông Phương Ly. "Tiểu muội, ngươi lớn rồi đừng tùy hứng a. Ta lần này là dọn dẹp đám phản loạn tiểu quốc, biết mấy tháng mới trở về, nào phải du sơn ngoạn thủy?", Đông Phương Ly cau mày khiển trách, nàng ý thức được bản thân nàng là nữ nhi sao? Cho dù có đồng ý, hai lão tặc kia cũng chết sống chịu. Dù sao cũng là hòn ngọc quý của hai đại tướng phủ mà. Lăng Tâm Vũ cương quyết giữ nguyên ý định, nàng thừa nhận mục đích là muốn Đông Phương Ly mất tích vĩnh viễn, phần là trốn tránh số chuyện. Nếu như thể đối mặt được, nàng thà rằng tự thu mình trốn chạy vẫn tốt. Điều mà Lăng Tâm Vũ kiên quyết muốn làm, chẳng mấy ai có thể cản được nàng, hơn nữa lần này là nàng thực quyết tâm. Nhưng có thể làm Đông Phương Ly đáp ứng hay , vẫn là vấn đề khó khăn. Hồ ly làm sao nhìn được tâm tư bé của nàng, đắn đo song vẫn gật đầu đồng ý. Thay vì để nàng ở phủ đệ vật lộn với những suy nghĩ hỗn tạp, thích hành hạ nhìn bộ dáng kiên cường của nàng khi chống chọi với những khó khăn của chiến trường hơn. "Tiểu muội, ngươi có thể suy nghĩ lại vấn đề này, sau này rồi hãy với ta sau. Đánh giặc lần này tuy khó khăn, nhưng ngươi dù sao cũng là nữ nhi, sa trường thích hợp.". Nàng biết bản thân nên làm gì! Nàng muốn cuộc sống mới của nàng hoàn toàn phải hối tiếc điều gì, phải ân hận về những sai lầm sau này. Lăng Tâm Vũ mừng rơn, xoay người tính chạy về Tể Tướng phủ. "A, tiểu muội...Ta vẫn chưa phạt ngươi việc lúc nãy thiếu tập trung khi luyện kiếm, ngươi đến sảnh Tây đứng tấn hai canh giờ cho ta.". "...". Đông Phương Ly chống cằm nhìn bóng dáng bé của Lăng Tâm Vũ rời , khóe miệng khẽ nhếch lên. Từ nữ hài nhắn khi nào, bây giờ nàng thực trưởng thành rồi, đủ khôn ngoan và bình tĩnh để quyết định sáng suốt. Bất quá trong mắt , nàng vẫn ngu ngốc ngờ nghệch. "Tiểu muội, ngươi tuyệt đối đừng hối hận...", tiếng cười khẩy của Đông Phương Ly làm binh lính xung quanh nổi da gà. ... Như nàng đoán, Lăng phụ thân vừa nghe nàng đề cập đến chuyện dẹp phản loạn cùng với Đông Phương Ly gào ầm lên, mặt mày hung trợn quát tháo nàng ngừng. Nữ nhi phải trong khuê phòng ngoan ngoãn làm đúng bổn phận, làm gì lại cùng với nam nhân khác ra chiến trường? Chuyện này là tuyệt đối thể nào! Ít ra lễ giáo Lăng gia cho phép chuyện này xảy ra. Lăng phụ thân sầu não hối hận, biết thế trước đây đừng đáp ứng Đông Phương Tướng quân để Lăng Tâm Vũ nhận lão làm sư, để bây giờ nữ nhi lại có ý định hãi hùng thế này. "Phụ thân", Lăng Tâm Vũ đáp, "Nữ nhi muốn cả đời này đều phải bó buộc trong lễ giáo, chịu đựng những phép tắc, con muốn sau này phải hối hận. Người hãy đáp ứng cho con .". "Hồ nháo! Ngươi nhìn lại ngươi là nữ nhi của Tể tướng ta.", Lăng phụ thân tức giận đập bàn, hàng râu tức giận mà vểnh lên, cả gương mặt đỏ bừng, "Để người ngoài biết còn ra thể thống gì nữa! Sắp tới Tam Hoàng tử đến đây, ngươi tính làm Lăng gia mất mặt hay sao?". "Phụ thân", Lăng Tâm Vũ chau mày, "Người muốn nữ nhi phải dấn vào nơi thâm cung đáng sợ đó sao?". Lăng phụ thân giật mình, trong mắt tức giận bỗng chốc tiêu tan, lão thừa hiểu ý mà nàng nhắc tới là gì. Ngồi xuống tọa ỷ, Lăng phụ thân bóp trán, đăm chiêu suy nghĩ. Lão tất nhiên muốn nữ nhi trở thành Tam Hoàng tử phi, nhưng lại càng muốn nữ nhi gặp nguy hiểm ở bên ngoài. Khẽ thở dài, Lăng phụ thân vuốt đầu nàng, giọng, "Tâm Vũ, phụ thân ngày đó bố trí cho con phải tiếp xúc với Tam Hoàng tử, còn việc cùng với Đông Phương thiếu gia, ta tuyệt đối cho phép.". "Phụ thân...". " cần phải bàn cãi nữa, con ra ngoài cho ta. Từ nay cho đến lúc đó, ta muốn nghe con nhắc đến vấn đề này nữa.". Lăng phụ thân cương quyết , nàng biết thể dễ dàng lay chuyển được phụ thân, đành chán nản ra ngoài. Trở về phòng của mình, nàng tình cờ gặp ca ca Lăng Tử Dương ở trong ngôi đình lặng lẽ uống trà. Kể ra cũng lâu nàng và ca ca chuyện với nhau, bận việc của , nàng cũng lo việc mình. Lăng Tâm Vũ từ đằng sau chộp lấy hai mắt của Lăng Tử Dương, khúc khích cười. Ngày xưa nàng vẫn thích trêu chọc ca ca thế này. hề bị nàng làm cho giật mình, Lăng Tử Dương chậm chạp gỡ tay nàng xuống, trìu mến cười, "Muội muội, ngươi lại phá hỏng nhã hứng ngắm hoa của ta.". Nàng bĩu môi ngồi xuống cạnh , tự nhiên rót trà uống hơi, làm Lăng Tử Dương thoáng chau mày. có nên cảm ơn hai huynh đệ Đông Phương gia, làm cho cái chất "nữ tử" của muội muội hoàn toàn biến mất? Có điều, cho dù là Lăng Tâm Vũ dịu hiền, ngoan ngoãn hay Lăng Tâm Vũ ngang bướng, ngỗ nghịch, vẫn có biện pháp thương nàng. "Hôm nay ngươi đến phủ Tướng quân tập võ?", Lăng Tử Dương khẽ cười. Lăng Tâm Vũ hơi lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn ca ca mình. Òa, bấy lâu nàng hề để ý, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, ca ca của nàng vẫn rất tuấn nha, hoàn toàn di truyền nét rắn rỏi, cương nghị từ phụ thân. Thế nhưng cho đến mấy năm sau, vẫn chưa có thê tử. Nếu như phải tại nàng liên lụy, có lẽ có gia đình hạnh phúc. Lăng Tâm Vũ chớp mắt, xóa cảm xúc trong ánh mắt, cười hí hửng. " ra...ca ca, thay vì ở phủ đệ chán nản thế này, ta với ngươi ra ngoài dạo chơi, thế nào?". "Ngươi vẫn muốn cùng với ta để phụ thân phải trách mắng.", Lăng Tử Dương trừng mắt nhìn nàng. Ca ca, tốt khi ngươi hiểu ta như vậy. Hai huynh muội bọn họ đến tửu lâu khá xa hoa nhất nhì kinh thành, vì là gương mặt quen thuộc nên hai người được tiếp đãi khá chu đáo. Lăng Tử Dương khách sáo vài câu, cùng với muội muội đến tầng ba của tửu lâu ăn uống, cũng may rất ít người nên hai người phải để ý nhiều. "Muội muội, ngươi gọi nhiều đồ ăn như thế, chúng ta làm sao ăn hết?", đây là Lăng Tử Dương , phải vì bảo vệ túi tiền của . Mang danh nhị tiểu thư Tể Tướng phủ, những mỗi bữa của Lăng Tâm Vũ vô cùng đơn bạc, chủ yếu chính là bảo vệ hình thể của nàng, cho dù nàng hết lời nhưng hai vị phu nhân vẫn chịu để nàng ăn uống sung sướng hơn chút. Cộng thêm việc tập võ mất rất nhiều sức, khiến Lăng Tâm Vũ thể phá vỡ hình tượng. A, nàng khâm phục bản thân lúc trước, làm sao có thể sống sót với cơ thể gầy trơ xương như vậy chứ? Lăng Tâm Vũ gắp miếng thịt bỏ miệng nhai nhồm nhoàm, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, người biết còn nghĩ rằng Tể Tướng phủ bỏ đói nàng mất. Lăng Tử Dương hết nổi nàng, im lặng nuốt đồ ăn của mình. Nàng vui vẻ gắp đồ ăn cho Lăng Tử Dương, vui vẻ, "Ca ca, ngươi vì sao ăn ít thế a. Cái đùi gà này cho ngươi nha.". Có tiếng tiểu nhị phấn khích vang lên. "Đại nhân, khách quý này, đây vẫn còn bàn, mời mời lên đây. Tiểu nhân lập tức dọn món ăn lên ngay.". Dường như là người quen của Lăng Tử Dương, chỉ thấy buông đũa, quay sang chào hỏi vị tân khách kia. Lăng Tâm Vũ chả buồn tò mò, tiếp tục cúi mặt ăn. Bọn người mới tới kia chắc đòi dùng cùng bàn với bọn họ chứ hả? "Đây là...?", tiếng cười trào phúng rót vào lỗ tai nàng, Lăng Tâm Vũ cả người bất động, cơ thể thoáng run rẩy, trong lòng đột ngột hoảng loạn. Vì sao quen thuộc đến thế? Giọng kia... đối với nàng cả đời này đều thể quên được, giống như cây gai trong lòng nàng, ngừng làm nàng đau thắt. Cho dù qua bao nhiêu lâu, nàng vẫn cách nào quên được thanh ngạo mạn và lạnh lẽo kia. Tâm chợt co rút, ... phải là ? "Quên giới thiệu cho huynh, đây là muội muội của ta, Lăng Tâm Vũ.", Lăng Tử Dương khách sáo cười, "Tiểu muội hiểu lễ độ, thất lễ rồi.". " ra là nhị tiểu thư.", giọng pha chút ý cười, càng làm Lăng Tâm Vũ khẳng định bản thân hề nghe lầm. Lăng Tâm Vũ khó khăn nuốt xuống đồ ăn, cảm thấy cổ họng tắc nghẹn đau rát, nàng run rẩy ngẩng đầu lên, trong lòng tràn trề hi vọng rằng phải là . Nàng... chưa bao giờ muốn bản thân có thể chạy ngay lúc này. Giống như thứ gì đó giáng mạnh vào lồng ngực, Lăng Tâm Vũ đờ đẫn nhìn nam nhân trước mặt. khắc kia, thời gian như ngưng đọng. Gương mặt cuồng vọng, ánh mắt sắc bén nhưng lạnh lẽo, khí chất cao ngạo bá vương kia, thiên hạ này chỉ có Cung Ngạo Tề - duy nhất mình . Vẫn là bộ lam y thường thấy, khoác người , có hài hòa lạ thường. Nàng hề nghĩ sai...Đích thực là . nhìn nàng...trong ánh mắt là thần thái phức tạp lạnh nhạt. Mà nàng chẳng bao giờ hiểu được ánh mắt này của . từng nghĩ nàng và gặp lại trong tình huống thế nào, nhưng lần này vẫn ngoài dự kiến của nàng. Ông trời quả thực rất biết cách trêu ngươi. Nàng bỏ chạy sao? , thể nào... vẫn là Cung Ngạo Tề ngạo nghễ khi trước, mà nàng, sớm phải là Lăng Tâm Vũ nhu nhược chịu đựng ở quá khứ. Nàng vẫn vì mà xúc động, vẫn vì mà đau lòng, nhưng bao giờ lại vì mà lần lại lần ngu muội. Lăng Tâm Vũ cao giọng cất tiếng, để người khác để ý thanh xúc động khác thường. Vang vọng khắp gian yên tĩnh, giọng lạnh nhạt phức tạp của nữ nhân chậm chạp vang lên, đánh vỡ tất cả cảm xúc. Mãi về sau vẫn khắc mãi trong lòng người. "Ngươi là ai?".
Đệ ngũ chương Màn đêm rất nhanh chóng buông xuống, phủ khắp Đế đô màu sắc đen thẫm huyền diệu. Đêm nay, toàn bộ các ngõ phố, các con hẻm trong Đế đô tấp nập người qua lại, tạo nên khung cảnh nhộn nhịp hơn ngày thường rất nhiều. Hửm, Lăng Tâm Vũ chau mi mắt, Đế đô khi nào các khuê nữ có thể tự do ra ngoài như vậy? Lăng Tử Dương nhìn theo ánh mắt của muội muội, tự rót cho mình cốc trà, cười khẽ, "Hôm nay là lễ hội Xảo Duyên*. Muội phải quên rồi chứ?". Lăng Tâm Vũ ngẩn người, ra hôm nay là lễ hội Xảo Duyên. Lâu Thiên quốc có truyền thống mỗi năm có 2 ngày nữ tử có thể tự do tự tại ra đường mà cần bị ràng buộc, đấy cũng là dịp để nam thanh, nữ tú tìm đến nhau. Có điều mỗi người ngày hôm đó phải đeo mặt nạ mặt để đối phương nhìn thấy diện mạo, mỗi nam hay nữ nhân đều có quyền chủ động trong việc làm quen với đối phương. Vào những ngày như vậy, nam nhân tìm những nương thanh tú, các khuê nữ cũng nhân cơ hội này tìm nam nhân tốt để gửi gắm thân mình. thực ra, Lăng Tâm Vũ chả có hứng thú với chuyện này. Nếu như dễ dàng tìm người mình được như vậy, nàng sớm làm từ lâu. Nhàm chán uống chung trà, Lăng Tâm Vũ nặng nề nhớ lại chuyện lúc sáng. Quả thực có thể xem Cung Ngạo Tề như người xa lạ, nàng dồn rất nhiều dũng khí. Khi thốt lên câu đó, nàng cảm thấy bản thân phần nào đó có thể cứng cáp trước quá khứ, nhưng ngoài dự đoán là nàng lại nhìn thấy phức tạp mặt Cung Ngạo Tề khi ấy. Thân là bậc cửu ngũ chí tôn tương lai, Cung Ngạo Tề sớm khiến người khác thể nhìn ra được cảm xúc hay suy nghĩ của . Loại người thâm trầm như , cho dù nàng từng chung chăng gối cũng thể thấu hiểu nổi. Nhưng mà hôm nay, lại để người khác nhìn thấy giật mình, phức tạp của ...thực là chuyện kỳ lạ. phải vì câu của nàng chứ? Sau khi Lăng Tâm Vũ thốt ra, ngẩn người, sau đó cười nhạt, quay sang chào hỏi vài câu với ca ca, liền cùng thủ hạ rời . Lăng Tử Dương khi ấy còn trách nàng vô lễ, chọc giận Tam Hoàng tử gia. "Ca ca, Xảo Duyên hội này rất náo nhiệt, ngươi tính tìm nương tốt a?", Lăng Tâm Vũ lảng sang chuyện khác. Hừ lạnh tiếng, Lăng Tử Dương đưa mắt nhìn xuống dòng người náo nhiệt, cười khẩy, bộ dạng phong hoa tuyết nguyệt, "Vậy còn muội? Đêm đẹp như vậy, lại ngồi đây uống trà với ca ca như vậy sao? vô vị phải ?". "Huynh cũng biết vô vị.", 'cạch' tiếng đem chung trà xuống bàn, Lăng Tâm Vũ nắm lấy ca ca, cùng nhau rời khỏi tửu lâu. Dù sao cũng là Xảo Duyên hội lâu lâu mới có, nên lãng phí như thế này. Lăng Tâm Vũ đeo mặt mặt nạ hình cáo (hồ ly tinh) đơn giản mặt, lại nhìn kẻ sánh vai bên người mình đeo mặt nạ vị cổ tướng hung tợn, cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Qua khe hẹp ở mặt nạ, nàng nhìn thấy mặt Lăng Tử Dương có biết bao nhiêu khó chịu. Phải thôi, người người nườm nượp chen lấn nhau thế này, khỏi chết ngợp mới là lạ. Lăng Tử Dương siết vai muội muội, cau có lầm bầm, "Cẩn thận đừng rời khỏi ta, muội mà lạc ta lại gặp phiền phức.". Đèn lồng được treo khắp các ngõ phố, tỏa ra thứ ánh sáng dịu làm người ta vui vẻ. Nghe lễ hội năm nay có pháo hoa, cho nên Lăng Tâm Vũ rất háo hức. Ngày xưa luôn bị nhốt trong phủ, có khi nào nàng lại được chứng kiến pháo hoa? Xảo Duyên hội người người qua lại, mỗi nương đều đeo những mặt nạ sặc sỡ nhằm thu hút chú ý, nam nhân kéo đến ve vãn ít. ít lần Lăng Tâm Vũ suýt ngã vì bị bọn họ xô đẩy, tóc tai cũng gọn gàng như trước, có điều lễ hội náo nhiệt như vậy cũng làm nàng an ủi đôi chút. Có số nương ngỏ ý với Lăng Tử Dương, có điều nhìn thấy ánh mắt sắc bén sau lớp mặt nạ hung tợn của , liền bị dọa cho sợ bỏ . Cũng có số nam nhân đến làm quen Lăng Tâm Vũ, cũng lại bị Lăng Tử Dương làm cho bỏ . Lăng Tử Dương thực thú vị chút nào ! "Ca ca, ngươi có thể đổi mặt nạ đó ? Ngươi xem dọa biết bao nhiêu nương rồi?", rốt cuộc nhịn được, nàng liền lên tiếng trách mắng. "Muội muội, ta lễ hội này thích hợp với ta.", Lăng Tử Dương cười khẽ, đúng là chỉ có với thân nhân, mới dịu dàng như vậy, đặc biệt là với cái muội muội ngang bướng này, "Được rồi, nãy giờ cũng nhiều rồi, chúng ta đến quán trà kia ngồi chút.". Hai người lại lên tầng của quán trà mà uống nước. Rất nhanh, Lăng Tâm Vũ lại hối hận vì điều đó. Tam Hoàng tử gia - cũng chính là Cung Ngạo Tề ngờ cũng có mặt ở đây. Chẳng phải lúc sáng chạm mặt sao, vì sao lại tái ngộ nhanh như vậy? mặc bộ đồ lúc sáng, vẫn là lam y tao nhã, vẫn là vẻ mặt bình thản điềm đạm, cho dù trong quán trà ngập người, vẫn là kẻ nổi bật nhất. Có lẽ vì vậy, Lăng Tâm Vũ hoàn toàn ngây ngẩn khi nhìn thấy Cung Ngạo Tề. bàn trà còn để chiếc mặt nạ, người như mà cũng đến Xảo Duyên hội? Thực là oan gia ngõ hẹp mà ! " khéo, Tam...Cung công tử, chúng ta lại gặp mặt.". Lăng Tử Dương khách khí lên tiếng trước, cũng tính đem nàng sang ngồi cùng bàn với Cung Ngạo Tề. may. Cung Ngạo Tề hơi gật đầu, ánh mắt chỉ thoáng qua Lăng Tâm Vũ rồi lại dời ngay, lại tiếp tục ngồi mình thưởng trà. Lăng Tâm Vũ nắm chặt bàn tay, có lẽ chuyện lúc sáng là nàng suy nghĩ quá nhiều thôi. Chỗ ngồi của nàng và ca ca gần ngay bên cửa sổ, lại đối diện với bàn của cung Ngạo Tề. Mỗi khi nàng vô ý đảo mắt, đều bắt gặp hình ảnh nam nhân kia, làm nàng tránh khỏi chán nản. Dứt khỏi hình ảnh kẻ kia, Lăng Tâm Vũ đưa mắt nhìn ra bên ngoài, hôm nay là đêm tháng tám, trách sao trăng lại tròn và đẹp thế kia. "Ca ca, đêm nay trăng thanh gió mát, ngươi nếu như có hỏa hoạn thực sao a?", nàng bật cười khanh khách. "Muội muội, ngươi đừng ăn bậy bạ.", Lăng Tử Dương cười khẽ, hai mắt híp lại trông thực tuấn. Á !!!!!!!! Dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng hét thảm thiết, kèm theo đó là những tiếng la và tiếng bước chân náo loạn, dọa đứng tất cả mọi người trong quán trà. Lăng Tử Dương đứng bật dậy, xoay người chạy xuống tầng dưới xem xét tình hình, lúc trở lại thấy sắc mặt vô cùng nặng nề, "Muội muội, ngươi rất đúng. Thời tiết mát mẻ thế này, hỏa hoạn thực rất dễ xảy ra.". Lăng Tâm Vũ nghẹn họng, trân trối nhìn ca ca, nàng chỉ là buột miệng đùa, làm sao lại thành rồi? Mùi khét rất nhanh lan khắp quán trà, khiến cả quán náo loạn và ồn ào. Nàng có thể cảm nhận dưới chân mình là sức nóng kinh khủng tới mức nào của ngọn lửa. Trong lòng thoáng run rẩy, nàng bấu chặt lấy ca ca, mím môi nén cơn sợ hãi. Đến rồi! Nó đến rồi! Ngọn lửa đó... Lăng Tử Dương xoay người ôm lấy muội muội, ôn nhu vỗ về, "Ngoan nào, vấn đề gì. Ca ca ngươi có võ công, đưa ngươi ra ngoài rất dễ dàng.". khẽ thở dài, muội muội từ rất sợ hỏa hoạn, mồi lửa sao, nhưng chỉ cần đám lửa to chút, Lăng Tâm Vũ liền mặt mày tái mét. còn nhớ cái lần Tể Tướng phủ có thích khách, tên thích khách đó mặc dù chết nhưng cũng thành công đốt cháy rụi cả tòa hậu viên của Tể Tướng phủ. Lăng Tâm Vũ khi ấy nhìn thấy, liền hét lên sau đó ngất xỉu, dọa cả Lăng gia sợ mất mật. làm sao hiểu. Kiếp trước, Lăng phụ thân và hai phu nhân, cả chính Lăng Tử Dương và mấy chục người trong Lăng gia vùi thây trong biển lửa, ngay chính tại Tể Tướng phủ của mình. Nàng quên Cung Ngạo Tề khi ấy tàn nhẫn thế nào mà hạ chỉ thiêu sạch toàn bộ Tể Tướng phủ, nhằm hoàn toàn xóa hết mọi dấu vết. Nàng quên khi ấy bản thân quỳ xuống cầu xin , thậm chí vì vậy thai nhi bị động mà mất... Những ký ức ám ảnh đó vẫn dai dẳng nàng. Cổ họng tắc nghẹn, Lăng Tâm Vũ nép chặt người vào ca ca, nhìn thấy ngọn lửa đỏ rực dần lan lên tầng . Tròng mắt thể hoảng loạn, nàng biết ngọn lửa tổn hại đến nàng, nhưng tiềm thức bị khơi gợi lên những ký ức tàn nhẫn, làm cho Lăng Tâm Vũ sợ hãi. "Ca...ca, đưa ta ra khỏi đây...nhanh lên...", Lăng Tâm Vũ lắp bắp , ánh mắt nhìn trân trân ngọn lửa oanh tạc khắp quán trà. Tiếng đổ vỡ khắp nơi, tiếng người la hét khắp nơi, hòa với nhau thành thảm cảnh. Đêm Xảo Duyên đáng ra đẹp như vậy, nhưng đối với những người ở đây hoàn toàn là địa ngục. Cả người Lăng Tâm Vũ run rẩy, nếu như có Lăng Tử Dương ôm lấy, nàng sớm ngã. Là kẻ nào lại phóng hỏa? Đúng lúc này, Cung Ngạo Tề mới đặt chung trà xuống, gương mặt tỏ cảm xúc, trầm giọng, "Người các người muốn giết là ta. Mau ra đây, đừng làm tổn hại đến người khác !". Lời vừa dứt, vô số hắc y nhân từ nóc quán trà nhảy xuống, tay là đại đao bóng lưỡng sáng loáng. Cả người bọn họ toát lên sát khí đằng đằng, ánh mắt thị huyết nhìn vào Cung Ngạo Tề. Vô số ánh mắt sợ hãi đổ dồn vào người Cung Ngạo Tề, Lăng Tâm Vũ liền ý thức được chuyện gì xảy ra. ra vụ hỏa hoạn và bọn sát thủ này nhằm vào Cung Ngạo Tề, lại liên lụy đến những kẻ khác. Nếu như nàng đoán nhầm, chuyện này hẳn là do vị hoàng tử trong hoàng thất gây ra, hòng giết chết Cung Ngạo Tề mà đoạt đế vị. Thực đáng sợ! biết đây là lần thứ mấy chuyện tương tự thế này diễn ra? Mũi kiếm bén nhọn của tên hắc y nhân chĩa vào Cung Ngạo Tề, giọng đanh thép vang lên, "Cung Ngạo Tề, chúng ta nhận lệnh đến giết ngươi. Cho dù ngươi có đánh được bọn ta, chưa hẳn thoát khỏi biển lưa này. Đúng là trời giúp ta! Haha...". vậy, phải bọn hắc y nhân phóng hỏa, mà là vị "huynh đệ" kia của Cung Ngạo Tề? Mục đích của còn gì ngoài thủ tiêu hết những kẻ chứng kiến việc này? Người trong thâm cung, quả nhiên thâm sâu khó lường. Ánh mắt Cung Ngạo Tề đột nhiên trở nên sắc bén, "Ta cần liên lụy kẻ khác.". "Hahaha, Tam Hoàng tử cũng biết thương hại kẻ khác. Bất kỳ ai...tuyệt đối được sống sót rời khỏi quán trà này!", tiếng cười khoái trá của tên hắc y nhân, làm Lăng Tâm Vũ rùng mình. Nàng muốn ở lại đây chứng kiến cảnh huyết tinh này. Lửa bắt đầu bén lên cầu thang, rất nhanh lan đến nơi của bọn họ đứng. Những cột nhà xung quanh nhuốm đầy lửa, người xung quanh đều tán loạn khóc thét lên. "Người đâu! Giết !!". Tên cầm đầu hét lớn, vô số mũi đao thay phiên chĩa vào Cung Ngạo Tề. Nhưng nàng biết, Cung Ngạo Tề chết dễ dàng như vậy. Thuộc hạ của Cung Ngạo Tề rất nhanh xuất , Lăng Tử Dương cũng bị cuốn vào cuộc tranh đấu này. Dù sao Lăng Tử Dương thân là thần tử, làm sao có thể để đế vương tương lai có chuyện. khoác cho Lăng Tâm Vũ áo bào, với tình hình tại nếu giải quyết xong bọn người này, Lăng Tử Dương thể đưa muội muội ra ngoài an toàn được. "Ca ca...", Lăng Tâm Vũ nhìn thân ảnh ca ca trong đám người chém giết, lại nhìn ngọn lửa tràn ra xung quanh, lo sợ dần dần ập đến nàng. Lửa...nó bắt đầu nuốt chửng căn phòng này rồi. Những tên hắc y nhân thay phiên nhau chém giết những kẻ vô tội trong tửu lâu, gương mặt khoái trá của bọn chúng nhìn từng người ngã xuống mà hả hê vô cùng. Lăng Tâm Vũ nép mình trong góc, nỗi lo sợ bao trùm lấy nàng làm nàng còn suy nghĩ gì được nữa. Mùi máu tanh và mùi khét hòa vào nhau, Lăng Tâm Vũ ho sù sụ, lấy tay che mặt, ánh mắt khẩn thiết nhìn đám người đánh giết phi nghĩa kia. Đám hắc y nhân này đều là cao thủ. Bức bình phong sau lưng đột ngột cháy bùng lên, Lăng Tâm Vũ kích động hét lên, trước mặt là hình ảnh Lăng phủ chìm trong máu lửa. Hai tay ôm lấy đầu, Lăng Tâm Vũ lùi dần về phía sau, hình ảnh trước mặt làm nàng nhớ đến cảnh tượng khi đó, vô số người của Lăng gia vùi thây trong biển lửa, tiếng gào thét làm người ta kinh hãi... ngờ điều này lại thu hút chú ý của tên sát thủ. bổ đao vung về phía nàng, nhờ tiếng hét "Cẩn thận!" của ca ca mà nàng nhanh chóng né được. Cơ thể linh hoạt nhờ rèn dũa của Đông Phương Ly, tuy chắc đánh thắng tên này, nhưng cũng bảo đảm tính mạng cho Lăng Tâm Vũ. được! Nàng được để nỗi sợ hãi làm mất bình tĩnh. Lăng Tâm Vũ cắn chặt môi, trong lòng hoang mang suy tính. Tên hắc y nhân cười khẩy, lao đến tiếp tục hướng đao về phía nàng. tiếng sát lạnh vụt qua mặt nàng, cả người Lăng Tâm Vũ chật vật dựa vào phía sau. mặt bị suợt qua vết thương. Chết tiệt, tên hắc y nhân này nhất định phải đảm bảo giết chết nàng mới vừa lòng. Lăng Tâm Vũ tung cước vào bên hông tên hắc y nhân, tiện tay điểm huyệt đạo người nhưng lại thất bại. Công lực của tên này quá lớn, căn bản nàng làm tổn hại được. Hắc y nhân ác độc vung tay tóm lấy cổ nàng, nhếch môi cười, "Nhãi ranh thân thủ khá đấy! Nhưng chỉ được tới đây thôi.". Đại đao lần nữa vung lên. Thảm! Lần này Lăng Tâm Vũ tránh được rồi. "Hự!!!". Tên hắc y nhân giữ nàng đột nhiên hét lên tiếng, dòng máu tanh, nóng hổi văng lên y phục Lăng Tâm Vũ. Cổ họng đột nhiên chợt thả lỏng, Lăng Tâm Vũ há lớn để hít thở, nhưng vào miệng chỉ toàn là khói làm nàng ho sặc sụa. Hắc y nhân nặng nề ngã xuống, bên tai vang lên giọng khẩn trương đầy quen thuộc, "Tâm Vũ, nàng sao chứ?". Trong đầu chỉ toàn cảnh màn lửa dữ dội. Đây phải là giọng ca ca... Lăng Tâm Vũ mơ hồ nhìn thấy màn lửa đỏ thẫm bao phủ hầu hết xung quanh, sau đó liền ngất lịm . ... Tin tức quán trà lớn ở Đế đô bị phóng hỏa, làm cho Xảo Duyên hội tán loạn ngừng trong đêm đó. Triều đình khi nhận được tin này, lập tức phái người tới điều tra. Hoàng đế hết sức phẫn nộ khi phát vô số thi thể bị cháy đen tại quán trà, hai vị quan lục phẩm thiệt mạng, làm cho Đế đô hoang mang thời gian dài. Lăng Tướng phủ... " hết nổi! Chẳng phải các ngươi chỉ hội thôi sao? Cũng đụng phải bọn sát thủ cho được!", Lăng Tướng quân bóp trán, nặng nề thở dài, "Cũng may là bị gì, bằng ...ai ai...". "Phụ thân, lỗi đều tại ta.", Lăng Tử Dương trầm mặc, "Cũng may Tâm Vũ có vấn đề gì, lần sau ta để muội ấy xảy ra chuyện nữa.". Đại phu nhân lo lắng hỏi thăm về tông tích của Lăng Tâm Vũ, liền nhận được câu trả lời. "Đêm đó Tam Hoàng tử gia cứu Tâm Vũ thoát chết, ta liền bảo ngài ấy đem Tâm Vũ khỏi chỗ đó. Ngài ấy cũng báo tin muội muội vấn đề gì, vài ngày nữa ngài ấy ghé đến Tướng phủ dẫn theo muội muội về.". Lăng Tử Dương cau mày, nếu phải vì bất đắc dĩ, tuyệt đối muốn để muội muội vào tay Cung Ngạo Tề. "Tam Hoàng tử vài ngày sau đưa Tâm Vũ đến Tướng phủ, chúng ta lại thể đòi người. Để Tâm Vũ ở đó sao chứ?", nhị phu nhân bồn chồn hỏi, lỡ như Tam Hoàng tử phải người tốt, làm hại Tâm Vũ mất. "Chúng ta chỉ có thể đợi...", Lăng phụ thân thở dài, tuy tỏ vẻ bình tĩnh nhưng chính lão lại là người lo lắng cho Tâm Vũ nhất. Con bé ngang bướng ở địa phương xa lạ, gây ra họa đắc tội gì với Tam Hoàng tử chứ? Có lẽ Lăng phụ thân lo lắng dư thừa, cái lão nên cần nghĩ đến là, Tam Hoàng tử làm gì nữ nhi quý của lão chứ mới đúng. ... Ảnh Phong ôm tay nải bước ra khỏi cửa hàng trang phục cho nữ tử, gương mặt lạnh lùng lên vài vệt đỏ. Đương nhiên là xấu hổ, đường đường là trong những ám vệ xuất sắc bên cạnh chủ thượng, hôm nay lại phải lén lút mua trang phục cho nữ tử, để người khác biết được còn giấu mặt vào đâu a. Trong lòng có khổ thể kể, chủ thượng quá đáng, lại bắt làm chuyện xấu hổ này. thế còn bảo chú ý mua hồng y, làm cho mấy đại thẩm bán hàng nhìn kỳ dị. Chỉ là nữ nhi Tể Tướng phủ thôi mà, vì sao chủ thượng lại quan tâm đến như vậy? nhớ trước đây có quận chúa của tiểu quốc sát bên sắc nước hương trời đòi gả cho chủ thượng, chủ thượng nhìn cái cũng nhìn mà trực tiếp từ chối. Theo chủ thượng sáu năm, Ảnh Phong cũng chưa từng thấy Cung Ngạo Tề gần nữ sắc, nhưng lần này lại đặc biệt bảo mua y phục cho nữ tử đó. kỳ lạ! đời này có hai việc mà Ảnh Phong thắc mắc, đó là vì sao chủ thượng mấy năm trước lại đột ngột tuyên bố động đến đế vị. Việc thứ hai chính là quan tâm đặc biệt với nữ tử hôm qua. Ảnh Phong quên vào đêm qua ở quán trà, khi nhìn thấy nương đó ngất xỉu, chủ thượng vẫn luôn điềm nhiên đột nhiên trở nên lo lắng hơn bao giờ hết. Rốt cuộc Ảnh Phong cũng nhận ra vấn đề: cần đến trời sập, cũng có lúc chủ thượng hoảng hốt. Nhanh chóng chạy về Vương phủ riêng của chủ thượng, bởi vì tránh xa tranh đấu vương vị nên chủ thượng cho xây phủ đệ riêng ở bên ngoài, cũng tiện để kẻ khác phải mỗi ngày đến theo dõi. Phòng nghĩ của vị nương kia, chủ thượng hẳn là ở đó. Thế nên nhìn thấy cánh cửa đóng lại, Ảnh Phong ngần ngại mà đẩy cửa, tự nhiên bước vào. Xoẹt! Bịch! Tay nải cầm tay Ảnh Phong rơi xuống đất, Ảnh Phong há hốc mồm nhìn chủy thủ đặt cổ mình, chỉ cần cử động liền gây ra thương tích. Cũng do sơ suất, cứ nghĩ... đảo mắt nhìn qua kẻ đứng sau lưng mình, là nương hôm qua? ấy tỉnh lại rồi, lại còn cả gan đánh lén ? Ảnh Phong có thể cảm nhận được, mặc dù thân thủ nương này rất nhanh nhẹn, nhưng võ công còn đáng để bỏ vào mắt. Bị nương như thế này đánh lén thành công, lần thứ hai trong ngày Ảnh Phong cảm thấy hổ thẹn. "! Đây là chỗ nào? Vì sao ta lại ở đây?", Lăng Tâm Vũ kề dao sát vào cổ Ảnh Phong, đanh giọng. Nàng tỉnh lại nhìn thấy mình ở chốn này, vậy còn ca ca đâu? "Khoan...khoan... nương, trước bỏ chủy thủ xuống . Nguy hiểm lắm!", Ảnh Phong cười gượng, nếu đây là nữ nhân mà chủ thượng coi trọng, thể tổn hại sợi tóc của nàng được. "!", Lăng Tâm Vũ muốn nhảm với . "Đây...Vương phủ...", Ảnh Phong lợi dụng lúc Lăng Tâm Vũ còn chưa kịp phản ứng, lanh lẹ xoay người đánh rớt chủy thủ tay nàng, đẩy cái làm nàng lui về phía sau. Chỉ là đẩy thôi, nhưng có lẽ vì mới tỉnh lại nên cơ thể nàng rất yếu, liền ngã xuống đất. Lăng Tâm Vũ nén được mắng thầm tiếng, vừa định vịn vào cạnh bàn đứng lên được người đỡ dậy. Nàng vội vã giãy ra, đỉnh đầu lại vang lên giọng trầm ấm, quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn. "Tâm Vũ, nàng sao chứ?". "Cung Ngạo Tề!". "Chủ thượng!". Lăng Tâm Vũ khiếp sợ nhìn nam nhân chăm chú nhìn nàng kia, trong đầu rỗng tuếch chẳng thể suy nghĩ gì. Cung Ngạo Tề, làm gì mà có mặt tại đây? Dựa vào cái gì lại chuyện với nàng tự nhiên thế kia? Sợ hãi giãy ra khỏi người , Lăng Tâm Vũ lùi về phía sau, ánh mắt tràn ngập cảnh giác. Nếu như Cung Ngạo Tề ở đây, vậy nơi này nhất định là địa bàn của . Vẫn chưa chuyện gì xảy ra, nhưng nàng tốt nhất vẫn nên cách xa nam nhân này. Cung Ngạo Tề nhìn thoáng qua nàng, phát nàng vẫn còn đủ kiên trì thoát khỏi lòng như vậy mới yên tâm. quay sang thủ hạ của mình, tên này ngày càng lớn mật, lúc nãy còn dám đẩy ngã nàng, "Ảnh Phong, ngươi quên lời ta căn dặn?". "Chủ thượng...thuộc hạ chỉ phản kháng, vì nương kia ra tay trước.", Ảnh Phong khụy gối, khẩn trương giải thích. Trời đất chứng giám, lúc nãy chỉ là đẩy nương kia, làm sao biết ấy lại yếu ớt như vậy chứ. "Ngươi biết đứng im cho nàng đánh sao?". Cung Ngạo Tề cau mày quở trách, câu làm cả hai đương câm nín. Sau khi hoàn hồn, Ảnh Phong vội vã cáo lui, lập tức đem tin tức này với những ám vệ khác. Lăng Tâm Vũ ngây ngốc đứng lặn ở đó, nhìn Cung Ngạo Tề dần dần bước đến gần, lập tức vòng ra phía sau, nét căng thẳng lộ , "Tam...hoàng tử, đây là phủ đệ của ngài ư?". Tính từ lúc nàng trọng sinh, đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với Cung Ngạo Tề, lại biết nên thể như thế nào mới đúng. Lòng bàn tay trong tay áo ướt mồ hôi. Lạnh nhạt đáp tiếng, Cung Ngạo Tề từ ngăn tủ lấy ra ít dược, vẫy tay bảo nàng lại gần. mặt nàng có vết thương, nếu mỗi ngày bôi thuốc để lại sẹo mất. Nhưng nàng hoàn toàn đối với Cung Ngạo Tề đầy cảnh giác, "Tam hoàng tử, ngài trả lời ta chút. Tại sao ta lại ở đây?". "Để ta bôi thuốc cho nàng, ta .", vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, nhưng trong ánh mắt thấp thoáng ý cười. " cần, dám phiền đến Tam hoàng tử, ta tự làm được.", Lăng Tâm Vũ lạnh nhạt trả lời, cầm lấy bình dược tự thoa lên mặt mình, nhưng lại bị Cung Ngạo Tề cản lại. ấn nàng xuống ghế ngồi, bản thân lại vì nàng mà thoa thuốc. Lăng Tâm Vũ giật mình, hai mắt trừng lớn nhìn Cung Ngạo Tề, trong lòng rối rắm thôi. ... làm cái gì vậy? Thực là chuyện quái quỉ gì lần lượt xảy ra xung quanh nàng vậy? Ngón tay thon dài của Cung Ngạo Tề nhàng ma sát vết thương của nàng, rất nhàng, giống như xem nàng là trân bảo mà đối xử. Bởi vì thường xuyên tập võ ngoài nắng, làn da của nàng so với trước đây đen hơn chút, nhưng nàng chẳng mấy để ý chuyện đó. Cung Ngạo Tề xoa gò má nàng, vẻ mặt của làm nàng chẳng biết suy nghĩ gì. ôn nhu này của , Lăng Tâm Vũ chưa từng nghĩ đến. Có phải lại định dùng dịu dàng này để làm nàng rung động, sau đó như con thiêu thân đâm đầu ? Lồng ngực giống như bị ai hung hăng bóp chặt, Lăng Tâm Vũ xoay mặt , ánh mắt thất thần. Còn vấn vương sao chứ? Nàng phải là Lăng Tâm Vũ như lúc trước... Bẫy tình giả dối của , nàng còn ngu ngốc lần nữa mà lao vào sao? "Chủ thượng!". Lăng Tâm Vũ khiếp sợ nhìn nam nhân chăm chú nhìn nàng kia, trong đầu rỗng tuếch chẳng thể suy nghĩ gì. Cung Ngạo Tề, làm gì mà có mặt tại đây? Dựa vào cái gì lại chuyện với nàng tự nhiên thế kia? Sợ hãi giãy ra khỏi người , Lăng Tâm Vũ lùi về phía sau, ánh mắt tràn ngập cảnh giác. Nếu như Cung Ngạo Tề ở đây, vậy nơi này nhất định là địa bàn của . Vẫn chưa chuyện gì xảy ra, nhưng nàng tốt nhất vẫn nên cách xa nam nhân này. Cung Ngạo Tề nhìn thoáng qua nàng, phát nàng vẫn còn đủ kiên trì thoát khỏi lòng như vậy mới yên tâm. quay sang thủ hạ của mình, tên này ngày càng lớn mật, lúc nãy còn dám đẩy ngã nàng, "Ảnh Phong, ngươi quên lời ta căn dặn?". "Chủ thượng...thuộc hạ chỉ phản kháng, vì nương kia ra tay trước.", Ảnh Phong khụy gối, khẩn trương giải thích. Trời đất chứng giám, lúc nãy chỉ là đẩy nương kia, làm sao biết ấy lại yếu ớt như vậy chứ. "Ngươi biết đứng im cho nàng đánh sao?". Cung Ngạo Tề cau mày quở trách, câu làm cả hai đương câm nín. Sau khi hoàn hồn, Ảnh Phong vội vã cáo lui, lập tức đem tin tức này với những ám vệ khác. Lăng Tâm Vũ ngây ngốc đứng lặn ở đó, nhìn Cung Ngạo Tề dần dần bước đến gần, lập tức vòng ra phía sau, nét căng thẳng lộ , "Tam...hoàng tử, đây là phủ đệ của ngài ư?". Tính từ lúc nàng trọng sinh, đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với Cung Ngạo Tề, lại biết nên thể như thế nào mới đúng. Lòng bàn tay trong tay áo ướt mồ hôi. Lạnh nhạt đáp tiếng, Cung Ngạo Tề từ ngăn tủ lấy ra ít dược, vẫy tay bảo nàng lại gần. mặt nàng có vết thương, nếu mỗi ngày bôi thuốc để lại sẹo mất. Nhưng nàng hoàn toàn đối với Cung Ngạo Tề đầy cảnh giác, "Tam hoàng tử, ngài trả lời ta chút. Tại sao ta lại ở đây?". "Để ta bôi thuốc cho nàng, ta .", vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, nhưng trong ánh mắt thấp thoáng ý cười. " cần, dám phiền đến Tam hoàng tử, ta tự làm được.", Lăng Tâm Vũ lạnh nhạt trả lời, cầm lấy bình dược tự thoa lên mặt mình, nhưng lại bị Cung Ngạo Tề cản lại. ấn nàng xuống ghế ngồi, bản thân lại vì nàng mà thoa thuốc. Lăng Tâm Vũ giật mình, hai mắt trừng lớn nhìn Cung Ngạo Tề, trong lòng rối rắm thôi. ... làm cái gì vậy? Thực là chuyện quái quỉ gì lần lượt xảy ra xung quanh nàng vậy? Ngón tay thon dài của Cung Ngạo Tề nhàng ma sát vết thương của nàng, rất nhàng, giống như xem nàng là trân bảo mà đối xử. Bởi vì thường xuyên tập võ ngoài nắng, làn da của nàng so với trước đây đen hơn chút, nhưng nàng chẳng mấy để ý chuyện đó. Cung Ngạo Tề xoa gò má nàng, vẻ mặt của làm nàng chẳng biết suy nghĩ gì. ôn nhu này của , Lăng Tâm Vũ chưa từng nghĩ đến. Có phải lại định dùng dịu dàng này để làm nàng rung động, sau đó như con thiêu thân đâm đầu ? Lồng ngực giống như bị ai hung hăng bóp chặt, Lăng Tâm Vũ xoay mặt , ánh mắt thất thần. Còn vấn vương sao chứ? Nàng phải là Lăng Tâm Vũ như lúc trước... Bẫy tình giả dối của , nàng còn ngu ngốc lần nữa mà lao vào sao?