[DROP] Phế Tâm Thuật - Tĩnh Quân(C5) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      ko sao, truyện sáng tác mà,́nh kèm cái từ Sưu Tầm vào

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      nàng chuyển giúp ta qua box đấy được :):):)

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Xong rồi đó, cứ post ở đây ,
      truyện sáng tác thì đặc biệt hơn bình thường do phải có sự đồng ý của ng viết truyện =D
      Mục Huyền thích bài này.

    4. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương II


      Sáng sớm hai ngày sau, Lăng Tâm Vũ hớt ha hớt hải chạy đến Tướng Quân phủ. Hôm nay nàng thực háo hức, mong ước sau bao năm của nàng rốt cuộc thực được rồi. Nàng chạy đến võ trường phía sau Tướng Quân phủ theo lời Đông Phương Nhậm, bất quá có vẻ vì chạy nhanh quá mà vấp té.


      Nàng ngã vào lồng ngực ấm áp, thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt của bạc hà làm Lăng Tâm Vũ thoải mái vô cùng. Bất quá nàng quên đây là ngực người khác, phải của mình. Lăng Tâm Vũ bối rối thoát ra khỏi vòng tay đó, ngơ ngác ngẩng đầu lên.


      Đông Phương Vũ---


      Giống như bị dội gáo nước lạnh, Lăng Tâm Vũ sa sầm mặt, sau đó lách người khỏi nam nhân kia thẳng. Đông Phương Vũ là con trai của Đông Phương tướng quân, năm nay hình như chỉ mới mười tám, mười chín. Nhưng thói trăng hoa phóng đãng của lan khắp kinh thành, tiếng xấu đồn xa khắp nơi, hoàn toàn khác xa đệ đệ của mình.


      Nàng nhớ khi Đông Phương gia bị diệt môn, Đông Phương Vũ may mắn thoát được, chạy trốn sang Thương Long quốc, sau đó bước trở thành Quốc sư quyền khuynh triều dã. Thế nên Lăng Tâm Vũ hoàn toàn dám coi thường , càng dám thân cận , bởi nam nhân này chính là thâm tàng bất lộ, nguy hiểm vô cùng. Lăng Tâm Vũ biết, bản thân Đông Phương Vũ kiếp trước hay kiếp này cũng vô cùng chán ghét nàng.


      Đông Phương Vũ buồn cười nhìn bóng dáng mặc hỏa y kia bỏ , vì sao nàng nhìn thấy giống như thấy thứ gì đó ghê tởm liền bỏ chạy? đơn giản sải vài bước chân liền bắt kịp nàng, gương mặt tuấn mỹ nở rộ nụ cười làm chết bao nhiêu trái tim nữ nhân.


      "Uy! Tiểu nương, ngươi vì sao thấy ta bỏ chạy?". túm tay nàng lại, kiên trì hỏi.


      "A?", nghĩ tới bị Đông Phương Vũ chặn đường, Lăng Tâm Vũ bực bội mở miệng, "Đông Phương công tử, ngươi buông tay. Nam nữ thụ thụ bất thân.".


      ngồi xổm xuống trước mặt nàng, gương mặt tuấn cách nàng xa. híp con mắt, tà tà cười, "A? Thế ta nhớ lúc nãy có người nào lao vào ngực ta vậy?".


      Nam nhân chết tiệt này, Lăng Tâm Vũ bĩu môi thèm để ý đến , lướt qua người tiếp tục đến võ trường. Thế nhưng cái nam nhân nào kia nhất quyết buông tha nàng, lẽo đẽo theo phía sau nàng cho đến tận võ trường.


      là sinh mạng con đĩa sao? Lăng Tâm Vũ quay đầu trừng mắt nhìn Đông Phương Vũ, nhưng chỉ cười cợt nhìn nàng.


      Võ trường ở Tướng Quân phủ quy mô vô cùng lớn, gần ba vạn binh sĩ tinh trực thuộc Tướng Quân phủ đều được huấn luyện tại đây. Dưới ánh nắng trời gay gắt, binh lính mặc dù mồ hôi nhễ nhại vẫn chăm chỉ rèn luyện. Kia hình ảnh khỏe mạnh hùng dũng dội vào tim, làm Lăng Tâm Vũ có chút ngây ngốc.


      Nàng phải sợ, hơn nữa trong lòng bây giờ vô cùng rạo rực. Nàng biết đây đều là binh lính tinh đặc chủng, kiêm nhiệm vụ bảo vệ hoàng thất và Tướng quân phủ. Nàng sau này tập luyện cùng bọn họ sao? Mẹ nó, Đông Phương Nhậm lão hồ li cũng quá ác độc rồi.


      Lúc Lăng Tâm Vũ đến võ trường, nhìn thấy lão hồ li ở đâu, mà chỉ thấy nhi tử thứ hai của lão hồ li - Đông Phương Ly. Quả nhiên dòng máu Đông Phương gia rất tốt, Đông Phương Ly thoạt nhìn rất tuấn, hơn nữa cả người toát lên khí chất thanh nhã, bình ổn, nhìn qua vài phần giống với ca ca Lăng Tử Dương.


      Đông Phương Ly kỳ thực là nhân tài, văn thao võ lược, khi mười lăm tuổi cùng với phụ thân chinh phạt giặc ngoại xâm. Có điều bốn năm sau, lại đột ngột mất tích, điều này làm Đông Phương Tướng Quân đau đớn vô cùng.


      Mà lúc này chỉ mới mười lăm tuổi, tức là vừa cùng Đông Phương hồ li viễn chinh về.


      Lăng Tâm Vũ đảo mắt nhìn qua Đông Phương Vũ, vì sao đều là người nhà mà lại khác xa nhau như vậy? Đông Phương Vũ bắt gặp ánh mắt khinh thường của nàng, thầm cười khổ. Người kia có phải là đệ đệ thực của đâu?


      Đông Phương Ly nhìn thấy nàng, chậm rãi bước tới, cúi người xuống, "Tiểu muội, ngươi là đệ tử của phụ thân phải ? Hôm nay đến tiếp nhận huấn luyện?".


      "Ân.", Lăng Tâm Vũ gật đầu. Sau đó ánh mắt Đông Phương Ly lại đảo qua Đông Phương Vũ, hờn giận , "Ca ca, ngươi đến võ trường làm gì?".


      "Ly đệ muốn đuổi ta? Ta vì sao ở đây được?", Đông Phương Vũ nhíu mày, vươn ma trảo xoa đầu Lăng Tâm Vũ. Nhưng với nàng mà , đây chính là vò đầu nàng, "Hơn nữa, muội muội ở đây tập võ, ta chính là lo lắng đến xem.".


      Ây, xem ra hai em này hợp ý nhau lắm phải.


      Đông Phương Ly đơn giản liếc ca ca chút, sau đó đưa Lăng Tâm Vũ thay bộ bố y rộng thùng thình, trông có vẻ thoải mái. dịu dàng đưa nàng đến sân tập , vỗ vai nàng, "Phụ thân bảo ta hướng dẫn muội tập luyện. Dù sao muội từ ăn sung mặc sướng, quen với võ trường gian khổ. Trước hết vẫn luyện sơ chút được ?".


      "Đông Phương Ly, ta muốn trong vòng hai năm tới ngang tay cùng bọn họ.", Lăng Tâm Vũ đột nhiên ra quyết định, khiến hai huynh đệ Đông Phương gia đồng loạt sửng sốt. Phải biết huấn luyện ở Đông Phương gia vô cùng tàn khốc và gian nan, tiểu nương như vậy làm sao chịu nổi? Hơn nữa, Lăng lão gia và Đông Phương Nhậm nhất định đồng ý. Dường như nhìn được suy nghĩ của bọn họ, nàng kiên trì giữ nguyên ý định, làm cho Đông Phương Ly rốt cuộc thỏa hiệp.


      Ánh mắt Đông Phương Vũ đanh lại, dừng lại người Lăng Tâm Vũ. Tiểu nương chứa cỗ ngạo khí, chút cuồng vọng và cao quý làm người ta nể phục, dám khinh thường. Cho dù đó là khí chất bẩm sinh, cũng là điều tiểu nương mười ba tuổi có được. Đông Phương Vũ ngồi tọa ỷ, ánh mắt nóng bỏng chút nào rời khỏi người nàng.


      Đông Phương Ly đưa cho nàng con dao găm giắt vào bên hông, ánh mắt hơi lóe lên chút ánh sáng. tươi cười hiểm, "Muội muội, thời hạn là đến Hợi đêm nay. Ngươi nhìn thấy ngọn núi trước mặt ? Ta để cờ hiệu đỉnh, chỉ cần ngươi lấy được, ta liền cho ngươi chính thức tiếp nhận huấn luyện tinh .".


      Lăng Tâm Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi trước mặt. xa xa, gần gần, nhưng bảo nàng vòng ở đó trở về, quả thực ngoài sức tưởng tượng. Có chuyện luyện võ lại leo núi sao?


      Nàng sợ sao?


      hề, Lăng Tâm Vũ ngay cả cái chết cũng trải qua, có gì đáng sợ nữa? Nếu như nàng muốn cường, phải khổ luyện, cho dù đó là phương pháp nào. Trong lòng Lăng Tâm Vũ thầm hạ quyết định.


      " thể được!", Đông Phương Vũ từ đâu vọt ra, cất giọng khiển trách, "Ly đệ, ngươi bảo thân yếu đuối như nàng làm sao chịu được? Ngọn núi kia có dã thú và đường rất nguy hiểm, tuyệt đối được.".


      Đông Phương Ly hơi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập sắc bén. cất giọng đều đều, thanh vô cùng dễ nghe, nhưng chứa chút gì đó mị hoặc, "Tiểu muội, ngươi tin tưởng ta ?".


      Lăng Tâm Vũ nhất quyết gật đầu, nàng cảm thấy người này dường như rất tin tưởng nàng. Chẳng hiểu sao nàng có cảm giác Đông Phương Ly rất kì lạ so với trước đây, ít nhất là giống với bọn họ. Nàng chẳng biết giải thích điều này thế nào.


      "Vậy là được.", Đông Phương Ly vỗ vai nàng, chỉ vào ngọn núi trước mặt, "Trước giờ Hợi, okay?".


      "Okay?", Lăng Tâm Vũ nhíu mày, cái ngôn ngữ gì vậy?


      "Khụ, là được ?", Đông Phương Ly hơi hắng giọng, sau đó mỉm cười, " có lương khô, hy vọng muội làm ta thất vọng.".


      Lăng Tâm Vũ khẳng khái gật đầu, nàng tin tưởng chuyến lần này tuyệt vô bổ. Đông Phương Ly nhất định dối nàng. Hít hơi sâu, trong mắt Lăng Tâm Vũ lúc này chính là mục tiêu trước mặt, cái cờ hiệu kia nàng tuyệt đối phải lấy được và trở về trước giờ Hợi. Mặc dù biết làm như vậy giúp cho nàng được những gì, nhưng Lăng Tâm Vũ nhất định thực .


      Nhìn bóng dáng bé kia khuất dần, Đông Phương Vũ lườm đệ đệ mình, giọng phát lo lắng dành cho tiểu nương kia, "Đông Phương Ly, nếu như nàng có chuyện gì, Lăng lão và phụ thân xé xác ngươi.".


      Đông Phương Ly tùy ý phẩy tay, mặt phảng phất ý cười, " sao, ta tin tưởng nàng.".


      Mãi lâu sau này, khi nàng hỏi vì sao có loại phương pháp luyện võ kỳ lạ như vậy, Đông Phương Ly mới cười hiểm nhìn nàng, bảo đó là phương pháp huấn luyện bộ đội đặc chủng quốc gia. lại, Lăng Tâm Vũ cũng chẳng hiểu được.


      Mà giờ phút này, Lăng Tâm Vũ đứng dưới chân ngọn núi, ngửa đầu nhìn đồi núi cao chót vót. Bây giờ qua giữa trưa, nàng có sáu canh giờ để leo lên ngọn núi đó. quả thực dễ hơn làm, Lăng Tâm Vũ quả thực trước đó chưa bao giờ nếm mùi gian khổ, nhưng nàng tự tin mình thua việc này.


      Nàng tiến vào ngọn núi, thực ra đoạn đường đầu tiên khó khăn, chỉ có vài cọng cây móc vào y phục hơi bất tiện. đường tùy tiện uống vài ngụm nước ở những kênh nước , ăn vài quả , Lăng Tâm Vũ cảm thấy người như muốn lã . Thân thể của nàng yếu đuối hơn nàng tưởng.


      Lúc băng ngang qua mảng rậm, Lăng Tâm Vũ xui xẻo gặp phải con cự xà khá lớn. Khỏi phải nàng bị dọa cho chết khiếp khi nó cuốn lấy chân nàng, hai cái răng nanh cùng nọc độc trong miệng kề sát cổ chân nàng.


      Phập!!


      Lăng Tâm Vũ rút ra đoản đao giắt bên hông, nhanh chóng cắm xuống ngay tại đầu con rắn. Máu con cự xà bắn lên mặt nàng, cảm giác nhơm nhớp khiến Lăng Tâm Vũ phải rùng mình. Nàng ngay cả con kiến cũng chưa từng giết qua, thế mà...


      "Tiểu muội, đạo lý đời, nhân từ với kẻ khác chính là tàn nhẫn với bản thân. Nếu ngươi giết con rắn kia, ngươi bị giết là ngươi.", Đông Phương Ly ngồi cành cây, ánh mắt có chút hài lòng nhìn nàng. Lăng Tâm Vũ còn chưa kịp nhận ra xuất của .


      Nàng hơi hơi gật đầu, giãy khỏi con rắn tiếp tục bước . Với tốc độ này, có lẽ trước giờ Thân lên đến đỉnh núi kịp.


      đường lên núi, Lăng Tâm Vũ cả người vô cùng chật vật, y phục vài chỗ rách bươm. Nàng lần đầu tiên cảm nhận được cái gì chân chính gọi là gian khổ, thế nhưng nhất quyết rên lời, mím môi tiếp tục bước . Nhiều lúc muốn ngã gục, nhưng Đông Phương Ly bên khích bác khiến Lăng Tâm Vũ cố gắng lết dậy. Chưa bao giờ nàng khâm phục lỳ lợm của bản thân như vậy.


      đường gặp nhện độc hay mãng xà, Lăng Tâm Vũ đều chủ động giết chết chúng, bố y nhiễm đầy màu máu, mà nàng cũng mệt mỏi. Lúc xuất phát mang theo đồ ăn, nếu như nàng ăn đói đến xỉu mất.


      Đông Phương Ly đứng tán cây gần đó, ném cho nàng con thỏ chết, ánh mắt trầm lại, "Tiểu muội, khi ngươi đến bước đường cùng còn lựa chọn. Nhớ kỹ, chỉ cần trụ được mạng, ngươi sau này có thể phục hận.". Nhìn thịt sống trước mặt mình, ánh mắt Lăng Tâm Vũ rơi vào mơ hồ. Nếu như là cơm khô nàng miễn cưỡng ăn được, nhưng đây là thịt sống. Lời của Đông Phương Ly văng vẳng bên tai nàng, Lăng Tâm Vũ nhịn xuống ghê tởm, dùng đoản đao cắt thịt con thỏ ra, miếng đem vào miệng nhai.


      biết nàng nôn bao nhiêu lần, nhưng cúi cùng vẫn cứng rắn nuốt xuống được hai miếng thịt sống. Lăng Tâm Vũ khó khăn đứng dậy, tiếp tục lên đỉnh núi. Khi nhìn thấy được cờ hiệu đỉnh núi, khóe môi nàng nở nụ cười thỏa mãn. A! Rốt cuộc cũng lấy được rồi.


      Lúc này trời ngã về chiều, tịch dương dần tắt. đỉnh núi lúc này chỉ còn mờ mờ ánh sáng, nàng lo lắng tối như thế làm sao có thể tìm được đường xuống núi.


      tiếng gầm đằng sau lưng nàng vang lên, là con hổ con nhe răng trợn mắt nhìn nàng. Lăng Tâm Vũ thất kinh lùi về phía sau. Tuy rằng vẫn còn , nhưng con hổ lớn gần bằng nàng. Trong lòng chất chứa sợ hãi, con hổ này khẳng định muốn gây với nàng.


      "Tiểu muội, nhớ kỹ, cho dù ngươi ở trong vinh quang chiến thắng, phút cũng được lơ là, tuyệt đối phải cẩn thận người xung quanh. Bằng , kẻ chết chính là bản thân ngươi!".


      Lăng Tâm Vũ nắm chặt đoản đao, bằng nàng đơn bạc biết có thể thoát khỏi con mãnh hổ này , nhưng nàng tuyệt đối được bỏ mạng oan uổng như vậy. phải lần nào cũng may mắn để trọng sinh, nàng tuyệt đối để lãng phí sinh mạng mình.


      Trời dần tối, đỉnh núi bây giờ rất khó nhìn được ràng. Lăng Tâm Vũ cẩn thận căng mắt mà nhìn, tính toán như thế nào giết chết mãnh hổ gầm lên tiếng, phóng lên phía người nàng. Móng vuốt sắc nhọn dường như muốn xé xác nàng thành trăm mảnh.


      "Tâm Vũ, là người tử, hai là ta tử! Tuyệt đối được bỏ qua bất cứ cơ hội nào.". Giọng Đông Phương Ly phảng phất nhắc nhở nàng. Lăng Tâm Vũ tay siết chặt đoản đâu, chật vật né được móng vuốt của mãnh hổ nó lại lao đến, dồn dập tấn công nàng.


      Lăng Tâm Vũ bị nó vật xuống, lưng cảm thấy đau rát vô cùng. Nàng vung tay, đoản đao ngay tại cuống họng mãnh hổ mà cắm xuống. Mãnh hổ gặp đau, điên cuồng gào lên, móng tay ngay người nàng cấu xé, làm Lăng Tâm Vũ đau đớn muốn chết. Nhưng ngay tại đau đớn, nàng lại giữ vững ý định sống sót. Lăng Tâm Vũ kiên trì ấn đoản đao vào người mãnh hổ, điên cuồng vung xuống mấy lần. Máu của nàng cùng mãnh hổ hòa vào nhau, cả nàng và nó đều thương tích đầy người.


      Cho đến khi thời gian tưởng chừng ngừng lại, mãnh hổ rốt cuộc hét thảm tiếng, sau đó ngã vật xuống. Lăng Tâm Vũ bò khỏi người mãnh hổ, có chút tin được bản thân như vậy lại giết chết được mãnh hổ. Nàng cất cờ hiệu vào trong áo, cả người vết thương còn chưa băng bó nhanh chóng bỏ chạy, sợ rằng đám mãnh thú ngửi được mùi máu lại phiền toái.


      Cả người, tay chân, lưng, mặt đều chịu thương tổn, Lăng Tâm Vũ đau đớn cả người, phía trước đường dần mờ. được, nàng tuyệt đối được ngất, nàng còn phải về võ trường trước giờ Hợi. Lăng Tâm Vũ theo thính giác và trí nhớ, lê từng bước mệt mỏi đường về. biết bao nhiêu lần nàng trợt ngã, bên chân bị nhánh cây cứa vào muốn nhấc nổi.


      Thời gian chậm chạp trôi, đến giờ Tuất, mà Lăng Tâm Vũ vẫn còn quãng khá xa. Kia bóng đêm bao trùm lạnh lẽo, kia u rùng rợn làm nàng vô cùng lo lắng. Lấy thể lực của nàng bây giờ, chỉ còn cách chịu chết. Cho đến lúc vết thương bị nhiễm trùng, Lăng Tâm Vũ ho khan vài tiếng khụy xuống, lại đột ngột rơi vào lòng của Đông Phương Ly.


      đỡ nàng, trong mắt có chút tán thưởng. biết bảo nàng lần này là quá khả năng, nhưng Lăng Tâm Vũ cũng ít nhiều hoàn thành được. Tiêu chí huấn luyện của Đông Phương Ly chính là rèn thể lực trước khi luyện võ, nàng bây giờ vẫn còn quá yếu. vỗ vai nàng, cười nhạt, "Tiểu muội, ngươi vất vả rồi. cần tập nữa, ta đưa ngươi về Tướng Quân phủ, ngày mai chính thức cho ngươi luyện võ.".


      Lăng Tâm Vũ đau đớn gật đầu, cảm thấy ngay cả cử động chút cũng tê dại cả người. Sau đó nàng ngất , lại chẳng biết gì nữa. Đông Phương Ly lúc ấy chợt ngẩn ngơ, đem hình ảnh quật cường lúc nãy của Lăng Tâm Vũ chậm rãi ghi nhớ.


      ***


      Khi nàng tỉnh lại, là chuyện của ba ngày sau. Lúc tỉnh dậy, Lăng Tâm Vũ đầu tiên nhìn thấy là gương mặt lo lắng của phụ thân, rồi nương và ca ca, tiếp theo đó là bá phụ, bá mẫu, Đông Phương Ly. Nàng sửng sốt chút, hôm nay làm sao mà tụ tập đông đủ như vậy nha?


      Lăng phụ thân thấy nữ nhi tỉnh dậy, đầu tiên là mừng rỡ, sau đó liền giở giọng trách mắng nàng loạt, mẫu thân cũng phụ họa theo chấm chấm nước mắt. Lăng Tâm Vũ cười khổ, ngất mấy ngày thôi mà, cần làm quá đáng thế chứ.


      Lăng Tử Dương lo lắng nhìn nàng, "Muội muội, ngươi hại chúng ta lo lắng gần chết. Tỉnh lại là tốt rồi.", tuy vậy nhưng hiểu sao nàng lại cảm thấy giọng ca ca đặc biệt sung sướng.


      Lăng phụ thân chuyện tiếp theo làm chính là lôi Đông Phương Nhậm ra mắng mỏ, khiển trách này nọ. Ai ai, người ta đằng nào cũng là nữ nhi quý của lão, nay lại chịu cực khổ như vậy, làm sao mà đau lòng a.


      Đông Phương Ly mặc kệ bọn họ, cúi đầu nắm tay nàng, mỉm cười, "Tiểu muội, ngươi thực giỏi. Có cảm thấy chỗ nào khỏe ?".


      Nàng lắc đầu, trải qua lần đó, nàng cảm thấy bản thân dường như nghiệm ra rất nhiều điều. Tin tưởng thời gian sau, nàng nhất định có thể tự bảo vệ bản thân được. Đông Phương Nhậm lúc này mới gạt qua Lăng phụ thân, xách lỗ tai Đông Phương Ly, càu nhàu.


      "Tiểu tử, ta bảo ngươi huấn luyện cho Tâm Vũ, chứ bảo ngươi giúp Tâm Vũ tự sát. Ngươi xem xem bây giờ con bé cả người vết thương, ngươi bảo làm sao đây?!", Đông Phương Nhậm thương cảm nhìn nàng, càng véo tai Đông Phương Ly hơn.


      Có điều Đông Phương Ly chỉ thoáng nhăn mặt, cười khổ, "Phụ thân, chẳng phải người đồng ý giao tiểu muội để ta tự tay bồi dưỡng sao? Còn càu nhàu cái gì.".


      "Ai ai, cái đồ nghịch tử này, tức chết ta!", Đông Phương Nhậm bĩu môi, sau đó quàng vai Lăng phụ thân, "Lão Lăng, lâu rồi huynh đệ ta gặp nhau, , làm vài chén!".


      "Đông Phương huynh, ta còn chưa xong việc của Tâm Vũ đâu!", Lăng phụ thân rống to.


      Nhìn bóng hai lão già bước , Lăng Tâm Vũ lắc đầu cười nhạt. Nương cùng Đông Phương bá mẫu cũng lần lượt rời , trước đó còn dặn dò nàng vô số làm nàng gật đầu muốn mỏi. Lúc này, Đông Phương Ly xoa đầu nàng, nở nụ cười ôn nhu.


      "Tiểu muội, tin tưởng ta, hai năm sau, ta nhất định khiến ai dám khinh thường ngươi, ai dám khi dễ ngươi.".


      Chẳng hiểu sao khi ấy nàng lại đặt lòng tin vào Đông Phương Ly. Dường như ánh mắt sâu thẳm kia, dường như nguy hiểm dấu sau ôn nhu hiền lành kia mới là bản chất của Đông Phương Ly.


      Chỉ là chút trực giác cho nàng biết, Đông Phuơng Ly dường như nhìn thấu tâm tư nàng.
      Chris thích bài này.

    5. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương III



      Thời gian giống như giấc mộng vậy, nhắm mắt mở mắt lại đến ba năm sau. Năm Đại Khanh thứ hai mươi sáu, tình hình quốc gia có chút chuyển biến, Hoàng đế tuổi già sức yếu, trong triều chia năm xẻ bảy, nhất định sau này lục đục náo loạn, biến động ngừng.


      Mà Tướng Quân phủ vẫn án binh bất động, hề có bất cứ hành động nào thể lập trường của mình. Phía Tây là võ trường của phủ đệ, lúc này hào khí sôi sục, diễn tập trận vô cùng náo nhiệt. Binh lính khí thế vô cùng mạnh mẽ, so với ba năm trước đây dường như còn cường hãn hơn vài phần.


      Buổi sáng, võ trường phía Tây.


      Bên phải võ trường là sàn luyện tập khá , hai bên giàn chất đầy những binh khí khác nhau, ở giữa sân tập là thiếu nữ mặc y phục đơn giản vung kiếm xuất từng chiêu vào nam tử đối diện. Động tác nương ấy nhuần nhuyễn linh hoạt, nhưng lại mang theo vài phần hiểm khó lường, mỗi chiêu thức tuy đơn giản nhưng chỉ cần là người tập võ lâu năm liền biết, mỗi chiêu đơn giản nhưng ngoan vô cùng.


      Ừm hừm, cái nương kia khẳng định rất nguy hiểm như bề ngoài của nàng.


      Đông Phương Ly tay vắt sau lưng, mặc lam y đơn giản, tóc cố định đỉnh đầu, vài sợi tóc nhàng thả xuống dưới thái dương, có chút hấp dẫn. Tiếc rằng nơi này là võ trường, chỉ toàn nam nhân thô kệch.


      Chỉ trong vòng ba năm, dường như lột xác rất nhiều, trở nên trầm ổn và lãnh đạm hơn trước rất nhiều. Dường như thứ người ta thấy ở chỉ là xa cách đơn bạc trong đôi mắt sâu thẳm kia, chắc chỉ có nhị tiểu thư Lăng phủ và Đại thiếu Đông Phương Vũ mới chịu nổi tính tình của tòa băng sơn ngàn năm này.


      Tuy chỉ dùng tay để ứng phó với những đường kiếm sắc sảo trước mặt, nhưng cũng hề tỏ ra yếu thế chút nào. Mỗi lần nghiêng người né tránh, động tác vô cùng hoàn mỹ và đẹp mắt, trong khi những người khác đều thay toát mồ hôi lạnh. Khụ, Nhị tiểu thư Lăng gia ra chiêu quá ngoan tuyệt rồi. Cho đến khi tiếng hô vang lên, hai người trước mặt mới chịu thu người lại.


      Lăng Tâm Vũ chắp kiếm, gương mặt trắng hồng kiều mỵ lấm tấm mồ hôi, bên má bởi vì hoạt động nhiều và nóng nên đỏ ửng lên, thoạt nhìn vô cùng mê người. Binh lính đám ngẩn ngơ, sau đó bắt gặp phải cái nhìn sắc lẻm của Đông Phương nhị thiếu mới hốt hoảng dời mắt . Nàng năm nay mười sáu tuổi, qua ba năm kể từ khi nàng nhận Đông Phương Nhậm làm sư, mà người dạy dỗ nàng nhiều nhất lại là nhi tử của lão. Thực ra mà suốt những năm nay dưới hành hạ của Đông Phương Ly, Lăng Tâm Vũ tự tin nàng cường hãn lên rất nhiều, ít ra cũng có thể ngang tay với đại nội thị vệ trong cung.


      Tất cả cũng nhờ Đông Phương Ly.


      Người trong Tướng Quân phủ sớm chiều nhìn nàng cùng Đông Phương Ly chung đụng, tuy gì nhưng ngầm mặc định nàng là nhị thiếu phu nhân Đông Phương gia. Chỉ có nàng biết rất , Đông Phương Ly đối với nàng hoàn toàn hề có sắc tâm. Ánh mắt nhìn nàng có dịu dàng và hứng thú, nhưng phải của nam nhân đối với nữ nhân, mà là của ca ca với muội muội mình thương , , giống chủ tử với sủng vật ngày càng trưởng thành của mình hơn.


      Lăng Tâm Vũ sớm chiều theo Đông Phương Ly học hỏi, chịu đủ hành hạ vật vã của , cho nên rất con người của Đông Phương Ly. Hình như, chưa bao giờ chạm vào nữ sắc cả, rượu chè và trăng hoa, quả thực chính là thanh tâm quả dục,vô sắc vô hoan công tử. Nàng từng hỏi vì sao lại giữ mình như vậy, chỉ thờ ơ bảo, "Bọn họ rất bẩn, lên giường ta được.", thế là mặc kệ Lăng Tâm Vũ mặt đỏ bừng, lẳng lặng nằm dài ở đó.


      Lăng Tâm Vũ hơi lùi về phía sau vài bước. Nếu như mấy năm trước nàng chỉ là tiểu nương non nớt xinh xắn, lúc này lột xác hoàn toàn. Dung mạo khuynh quốc này biết làm chao đảo bao nhiêu trái tim của vương tôn công tử đây?


      Đông Phương Ly dùng tay áo lau mồ hôi trán, sau đó mỉm cười nhìn nàng, "Tiểu muội, luyện đến đây thôi. Ta xem ngươi mệt chết. Đến, ăn vài cái màn thầu dưỡng sức.", tiến đến ghế dài gần đó ngồi phịch xuống, mặt hề vương nét mệt mỏi, dường như lúc nãy luyện tập với nàng chỉ là vờn cho vui.


      Điều này ít nhiều đả kích Lăng Tâm Vũ.


      Đông Phương Vũ nãy giờ chăm chú hai người, nhìn gương mặt phụng phịu của nàng, khỏi bật cười thành tiếng, "Tiểu muội muội a, ngươi cho dù có tập cả đời, cũng bằng Ly đệ đâu. cần như vậy.".


      Đông Phương Vũ vẫn như vậy, trăng hoa và phóng đãng, nhưng Lăng Tâm Vũ nhạy bén phát , ánh mắt của khác xa rất nhiều. Nàng nhìn được trong đôi mắt đó nhạy bén tinh tường, thêm chút trầm ổn cùng tiêu sái, cả người toát lên tuấn dật pha lẫn nguy hiểm, làm Lăng Tâm Vũ cảm giác như con sói tinh vậy. Mà , ăn cũng vô cùng độc miệng như đệ đệ mình.


      Đông Phương Ly hơi nhếch môi, hiển nhiên đồng ý với lời của ca ca mình.


      Sớm quen với khích bác của hai huynh đệ, Lăng Tâm Vũ bĩu môi cầm lấy màn thầu, há miệng lớn ngoạm lấy - tướng ăn vô cùng thô lỗ, khác gì nam tử. Mà hai người kia hình như tập mãi thành thói quen, cũng lên tiếng trách cứ. Nhưng mà chuyện này làm Lăng phụ thân vô cùng đau buồn. Có ngày lão ngửa cổ lên với ông trời, cầu xin trời trả lại nữ nhi ngoan hiền, thục đức cho lão. Những lúc như vậy, nàng chỉ bình thản nhếch môi cười.


      Đông Phương Ly tay chống bên má, nghiêng đầu cười cợt nhìn nàng, "Thực ra muội muội, ta hoàn thành lời hứa với ngươi ba năm trước. Ngươi bây giờ miễn cưỡng cũng bằng nửa phần công lực của ta. ai dám khinh khi ngươi nữa.".


      Miễn cưỡng nhưng chỉ bằng nửa của Đông Phương Vũ, cũng quá ngông cuồng và ngạo mạn quá rồi. Nhưng nàng biết ý tứ của phải khinh thường nàng, chỉ đúng , mà đó giống như cái gai trong lòng nàng, khó chịu vô cùng. Lúc trước nàng chưa từng suy nghĩ về võ công của hai huynh đệ Đông Phương gia, nay chứng kiến quả nhiên thể kinh sợ.


      Đông Phương Vũ cầm lấy màn thầu mà ăn, động tác nhàng ngả ngớn, trầm thấp cười, "Ly đệ, ta vừa nắm được tình hình trong cung. Hoàng đế lâm trọng bệnh, chỉ sợ đến nửa năm nhập hoàng lăng. Ngươi nghĩ tân hoàng đế là ai?".


      Lăng Tâm Vũ có hơi khựng lại, gương mặt chìm vào đăm chiêu. Mấy năm sống trong yên bình, nàng suýt quên mất chuyện này. Mày hơi chau lại, Lăng Tâm Vũ , "Ta đoán...là Tam hoàng tử, Cung Ngạo Tề.". Cái tên này như vết sẹo trong lòng nàng, mỗi lần động đến lại đau đớn vô cùng. Nàng tự nhủ đem chôn sâu trong lòng, nhưng mỗi lần vô ý nhắc đến lại cảm thấy tâm ê ẩm.


      Cung Ngạo Tề vốn là người cao ngạo, cuồng vọng và trầm, nếu như kiếp trước an bài là cửu ngũ chí tôn, vậy kiếp này cũng khác gì. Nàng vẫn luôn nghĩ xuất của nàng, dù có hay cũng ảnh hưởng đến mộng đế vương của . Cho dù kẻ nguy hiểm tàn nhẫn đến mức nào, cũng thể phủ nhận đích xác là minh quân tài giỏi cho Lâu Thiên quốc.


      "Tuyệt đối thể nào.", Đông Phương Ly thẳng mắt nhìn nàng, ngữ khí chắc chắn kèm kiên định, giống như đây là thể thay đổi. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, mới chậm rãi lên tiếng,"Có nhiều điều ngươii biết từ trước, nhưng có nghĩa nó thành thực. Dù thế nào ta khẳng định, Cung Ngạo Tề tuyệt đối thể trở thành Tân hoàng đế.".


      Nàng giật mình, cũng có ý định nhiều, dễ khiến kẻ khác sinh nghi. Nhưng sâu thẳm nàng vẫn mặc định nhất định từ thủ đoạn để giật lấy đế vị này. Lấy tài năng cùng thế lực chuyện này hề khó khăn chút nào, thế mà Đông Phương Ly lại phản bác, chẳng phải chính Cung ngạo Tề cần ngôi hoàng đế này sao?


      Đông Phương Vũ ngẩng đầu tựa vào ghế, cắn miếng màn thầu, giọng phảng phất chút trêu cợt, "Cung Ngạo Tề, tam hoàng tử Lâu Thiên quốc, hai mươi tuổi chẵn. Ba năm trước cùng Trấn quốc Đại tướng quân sát phạt hai tiểu quốc, năm trước thân cầm binh đánh bại đám loạn tặc làm loạn ở biên cương. Võ công sâu lường, thế lực quyền khuynh triều dã, tính đến thời điểm giờ, chính là cái gai trong đại đa số triều thần và các hoàng tử khác. Mà hoàng đế cũng đặc biệt tin tưởng .", dừng chút lại kể tiếp, "Nửa năm trước hoàng đế mặc định để trở thành Thái tử, nhưng từ chối, chỉ xin cắt đất phong vương.".


      Cái gì? Lăng Tâm Vũ giật nảy mình, hiếm hoi để lộ vẻ khiếp đảm. Nàng thể tin được, hoàn toàn tin tưởng được Cung Ngạo Tề lại bỏ trống ngôi Thái tử mà khao khát vô cùng. Kiếp trước quả thực là có chuyện này, khi ấy là gật đầu đáp ứng chứ phải từ chối. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra để thay đổi ý định?


      Thái độ này của nàng lọt qua được mắt của Đông Phương (hồ) Ly, trong mắt có chút ý cười nhàn nhạt.


      "Nhưng mà việc xin cắt đất phong vương cũng có ý nghĩa có tham vọng với ngôi Hoàng đế? Biết đâu đây chỉ là kế hoạch giảm bớt kẻ thù của ?", Lăng Tâm Vũ đưa ra ý kiến của mình, lập tức nhận được hai đạo ánh mắt khinh thường. Tốt tốt, nàng thừa nhận bản thân hề thấu hiểu chốn quan trường tranh đấu khốc liệt kia hơn bọn người này. Hoặc giả, nàng sống trong yên bình nhiều năm, sớm quên mùi vị đấu đá hoàng cung chăng?


      Đông Phương Ly ràng cười nhạo nàng.


      "Tiểu muội, ngươi ngu ngốc sao nhìn ra ràng thế thời nghiêng hẳn về Cung Ngạo Tề? tay nắm thế lực to lớn, mặt triều thần khiếp sợ, lại thêm hoàng đế hậu thuẫn. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, chỉ cần đáp ứng, chỉ ngôi Thái tử mà cả Lâu Thiên quốc này ngay lập tức đều thuộc về . Lấy tài trí của , cần gì bày vẽ nhiều trò tránh tai mắt người khác? lời của , cũng đủ dẹp yên đám huynh đệ ngu ngốc của mình.", Đông Phương Vũ tốt bụng chỉ ra vấn đề cho nàng.


      phải như vậy, việc lần này khác xa với tưởng tượng của nàng. Giống như lời Đông Phương Vũ , Cung Ngạo Tề kiếp trước quả thực làm như vậy. Nhưng bây giờ điều làm hoàn toàn ngược lại, điều này hoàn toàn gây khó hiểu cho nàng và mọi người.


      "A! Nhưng tại thế cục như vậy, Lăng phủ và Đông Phương gia tạm thời đều bình yên...". Đông Phương Ly rót chung trà, tủm tỉm cười.


      Cho dù là ai, chỉ cần là Tân hoàng đế mới lên ngôi, khẳng định ra tay bài trừ hai thế lực này.


      Thế nhưng chuyện Cung Ngạo Tề cả gan từ chối ngôi Thái tử, chuyện cơ mật làm thẹn hoàng gia thế này, hai người này làm sao mà biết?


      ***


      Ở Tướng Quân phủ chốc, Lăng Tâm Vũ liền trở về nhà, dẫu sao Phủ Tướng Quân cũng phải nhà nàng, nán lại quá lâu Lăng phụ thân nổi bão lên mất. Lúc nàng đến chính sảnh của Lăng phủ, nhìn thấy Lăng phụ thân, mẫu thân và nhị nương cùng ca ca sắc mặt trầm ngâm, làm cho cả sảnh phòng im lặng hẳn.


      Trai ngược với thái độ quát tháo với nàng mỗi ngày, Lăng phụ thân nhìn thấy nàng, đôi mày nghiêm nghị chau lại, "Tâm Vũ về rồi à? Mệt về phòng nghỉ ngơi trước .". cau mày nhăn nhó như mỗi ngày, lần này ngữ khí có vài phần dịu dàng, làm cho Lăng Tâm Vũ đầy nghi hoặc.


      Liếc qua sắc mặt của nương và nhị nương, hai người họ có chút trầm tư, trực giác báo cho nàng biết có chuyện gì đó nghiêm trọng.


      Dường như cảm giác này đối với nàng rất quen thuộc, trước đây từng xảy ra tình huống tương tự thế này. Đó vào khoảng năm Lăng Tâm Vũ mười sáu tuổi như bây giờ, đạo thánh chỉ hạ lệnh cho Tam hoàng tử Cung Ngạo Tề đến Tể Tướng phủ ba tháng để khảo sát dân tình.


      Đó cũng là khoảng thời gian mà nàng chạm mặt Cung Ngạo Tề. Phải chăng nếu như lần đó nàng gặp , có phải dẫn đến những bi kịch tiếp nối sau đó? Nhưng chẳng phải hai huynh đệ Đông Phương gia từ chối ngôi Thái tử, nàng nghĩ có chuyện đến Tể Tướng phủ.


      Lăng Tâm Vũ vài lần suy nghĩ, vì sao Cung Ngạo Tề lại đến Tể Tướng phủ mà phải Tướng Quân phủ? Phải chăng sắp xếp trước chuyện này. Nực cười, ra nàng vốn nằm trong lòng bàn tay để mặc tính toán.


      "Phụ thân, nương, nhị nương, các người có thể cho ta biết có chuyện gì xảy ra ?".


      Lăng Tử Dương hớp ngụm trà, khe khẽ thở dài, "Tâm Vũ, vừa rồi hoàng đế hạ lệnh, Lăng phủ ba tháng tới có Tam Hoàng Tử ghé đến nán lại.".


      Lăng Tâm Vũ lờ mờ đoán được như vậy, nhưng nghe trực tiếp ca ca , nàng vẫn khỏi kinh ngạc và hoang mang. Mọi chuyện diễn biến giống như trước, vẫn đến đây, nhưng trái ngược với thái độ mong đợi, Lăng Tâm Vũ tâm trạng vô cùng nặng nề.


      Nàng trông mong nhìn thấy sao? mấy năm chưa từng gặp qua , mỗi lần loáng thoáng nghe được tin tức của , tim nàng khẽ ngừng lại, kèm theo đó là đau lòng day dứt mãi thôi. Nàng vốn dĩ nhớ đến , chưa từng quên lãng làm sao có thể nhớ lại?


      Trước giờ Lăng phụ thân tuy tay nắm quyền hành triều đình, nhưng cũng vô cùng kiêng kị đối nhân xử thế với hoàng gia, chỉ sơ suất đều dễ dàng bị nắm thóp, nhưng bây giờ Tam Hoàng Tử công khai đến thăm viếng Tể Tướng phụ, ngoài mục đích thăm dò còn có mưu đồ gì khác?


      Lòng Lăng Tâm Vũ bỗng nhiên lạnh toát, ra trước giờ Cung Ngạo Tề bày trí nhiều như vậy, dường như chỉ đợi Lăng Tâm Vũ sa vào.


      "Phụ thân, ngươi có tính toán gì?". Nàng ngồi xuống ghế, nghiêm nghị hỏi.


      Lăng phụ thân có vẻ rất bất ngờ với thái độ lạnh nhạt của nữ nhi của mình. Phải biết mặc dù Tam Hoàng Tử cao ngạo, cuồng vọng nhưng cũng biết vô số nương ái mộ, muốn trở thành Tam Hoàng tử phi, lão nghĩ nữ nhi của mình ít nhiều cũng có cảm tình với danh tiếng của Tam Hoàng tử. Nhưng cái thái độ lạnh nhạt này, ngoài dự tính của lão.


      Thực ra phải Lăng phụ thân chán ghét Lăng Tâm Vũ ngổ ngáo, bướng bỉnh và kiên cường như lúc này, chỉ là lão lo lắng cho nàng. Tính tình của nàng như vậy, biết gây ra hoạ gì bất ngờ đây? Bất quá Lăng phụ thân lo xa quá rồi, nàng đơn thuần là nương mười sáu. Lăng phụ thân chỉ đơn giản dặn dò vài câu với nàng, sau đó đuổi nàng về phòng.


      Buổi chiều, ngự thư phòng.


      Tiếng quạ đen kêu quan quác cảnh chiều rơi vào tịch dương, nhuốm màu cam nhàn nhạt buồn tẻ đến thê lương, thấp thoáng nhìn thấy những cánh quạ đen bay từ nóc những toà viện tráng lệ. Cả hoàng cung giống như chìm lắng hẳn trong khí lãnh đạm, tiêu điều.


      Nam tử ngẩng mặt nhìn ra bầu trời, nhớ rất , bầu trời chiều nay giống hệt cảnh tượng ngày hôm đó ở Phượng Kiêu cung, vẫn buồn bã nhàn nhạt như vậy, tạc vào ký ức làm nhớ mãi quên. Ngự thư phòng chỉ có hai người, hoàng đế kiêu ngạo ngồi án thư, lặng lẽ phê duyệt tấu chương chất chồng. Đối diện là nam tử nhàn nhã, gương mặt tuấn mỹ lâm vào trầm tư, khó nhìn thấy nghĩ gì.


      Ấn tượng của người khác khi bước vào ngự thư phòng phải đặt vị hoàng đế kia, mà là nam tử mặc trường bào màu đen thêu hoa văn màu xám nhạt, tay đặt cạnh bàn theo ngón tay chầm chậm gỏ từng nhịp. Gương mặt chút khuyết điểm mơ hồ nhìn thấy ý cười nhàn nhạt. Tuy chỉ lẳng lặng ngồi ghế, nhưng cả người nam tử toát lên khí chất cao ngạo, vương giả, ai dám khinh thường.


      "Tề Nhi, ngươi suy nghĩ về việc ngôi Thái tử?", mãi lúc sau, Hoàng thượng mới mở miệng. Gương mặt lão hơi đanh lại, giọng có chút kiên nhẫn và nhượng bộ.


      Bạc môi chầm chậm nhếch lên, dưới lông mi như cánh bướm sinh động, đôi đồng tử màu đen sâu thẳm như đáy vực, khiến người khác dễ dàng bị cuốn hút vào. Yết hầu hơi động, nam tử hờ hững lên tiếng, giọng chầm chậm, dễ nghe nhưng uy lực vô cùng.


      "Hoàng thượng, thiết nghĩ điều này nhi thần ràng. Nhi thần tuyệt đối có hứng thú với ngôi Thái tử, càng với đế vị.", nam tử hơi nhíu mày, kiên định .


      "Cho dù trẫm đe dọa hay ra thánh chỉ?". Lão nhớ trước đây vài năm, Cung Ngạo Tề nuôi thế lực để củng cố ngôi Thái tử tương lai của mình, thế nhưng chẳng biết cớ gì vài năm gần đây lại đoái hoài đến việc này, ngoại trừ dẫn binh đánh giặc, hề thấy tham gia triều chính nữa.


      Nam tử nhướng cao bên mày, nụ cười đầy chế giễu, "Hoàng thượng. Nếu như ngươi thực làm như vậy, ta biết làm điều gì quá đáng hơn. Trời sinh Cung Ngạo Tề ta ghét nhất là bị ép buộc. Hoàng thượng, người vẫn nên giao đế vị cho người tài khác thôi.".


      Hoàng thượng trầm mặc, lão biết Cung Ngạo Tề được làm được, lại biết giở thủ đoạn gì. Rốt cuộc chưa để lão lên tiếng, Cung Ngạo Tề lên tiếng cáo từ. Lão cản, thở dài phất tay để lui ra.


      Khắp Lâu Thiên quốc đều biết, Cung Ngạo Tề Tam Hoàng tử tuấn lãnh ngạo, nhân trung long phượng, là nhân tài trăm năm hiếm gặp. Nhưng tính tình cao ngạo lại lạnh lùng, biến đổi khó lường, thế nên nghe vẫn chưa có thiếp thất hay chính thê gì. số triều thần muốn mượn thế lực của , vài lần đưa nữ nhi gả cho , nhưng chỉ lạnh lùng bảo :" cần!", sau đó đóng cửa phủ đệ cho ngoại nhân tiến vào. Điều này làm mích lòng ít thần tử. Thế nhưng chẳng ai cả gan kiếm chuyện với cả.


      Đường lớn kinh thành huyên náo ồn ào, Cung Ngạo Tề mặc hắc bào đường, biết thu hút bao nhiêu ánh mắt nương. Vài nương bạo gan tiến đến làm quen, liền bị thị vệ bên người dọa cho bỏ chạy.


      Cước bộ của Cung Ngạo Tề khựng lại, bỗng chốc xoay đầu nhìn đến hàng đồ ăn vặt gần đó, ánh mắt sâu xa khó lường biết vui hay buồn. Ảnh Phong liếc mắt nhìn theo hướng của chủ thượng, kinh ngạc nhìn thấy chủ thượng nhìn nương, trong mắt ba phần đau lòng bảy phần dịu dàng. Ảnh Phong giật mình, trước giờ vẫn chưa từng thấy ánh mắt của chủ thượng quái dị như vậy.


      "Chủ thượng, người muốn ăn thứ đó sao? Ta mua.", Ảnh Phong mím môi . ra chủ thượng cũng là con người a.


      Thế nhưng ánh mắt của Cung Ngạo Tề hề đặt hàng đồ ăn đó, mà là nương xinh đẹp, hỏa bào mặc người khiến nàng nổi bật trong đám người. Gương mặt nàng hơi nhăn nhó biểu lộ bất mãn với nam tử bên cạnh, hai người kề vai nhau trông rất thân mật.


      "Đông Phương Vũ, ngươi rốt cuộc có mua cho ta hay ?".


      Nam tử bên cạnh cúi đầu thầm gì đó vào tai nương, cử chỉ dịu dàng pha lẫn sủng nịch, ai nấy đều thấy được đây chính là trai tài sắc, là đôi trời tác thành. Cảm nhận chủ thượng cứng ngắc, Ảnh Phong dè dặt lên tiếng, cẩn trọng để ý từng câu từng chữ của mình, chỉ sợ mỗi từ đúng lại chọc chủ thượng vui, "Chủ thượng...người sao?".


      Cung Ngạo Tề khôi phục lại vẻ bình tĩnh trước đây, ánh mắt nhu tình bỗng chốc biến mất, thay vào đó là trầm ổn mỗi ngày, khiến cho Ảnh Phong nghĩ lúc nãy có phải hay nhìn lầm rồi. Cung Ngạo Tề xoay người, bạc môi hơi nhếch lên tạo thành vòng cung xinh đẹp, dưới ánh chiều tà càng thêm vài phần kiều diễm và mị hoặc.


      Khụ, nếu chủ tử là nữ nhân khẳng định là hồng nhan họa thủy. Ảnh Phong trong lòng cảm thán.


      "Ảnh Phong, . Về Vương phủ.".


      Tâm Vũ, tin tưởng ta, chúng ta rất nhanh tái kiến.
      ChrisHoài Quân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :