Đệ nhất chương Lâu Thiên Quốc năm Đại Khanh thứ hai mươi ba, vừa qua mới sát phạt được hai tiểu quốc lân cận, thế lực nay càng được củng cố hơn, phát dương quang đại cả đất nước. Bá tánh an cư lạc nghiệp, khắp nơi phồn hoa rực rỡ. Tể Tướng phủ. Hôm nay là ngày sinh thần của phu nhân, hạ nhân đến lui tấp nập, hối hả tổ chức bữa tiệc đồ sộ này, tuyệt nhiên ai để ý đến ở cửa sau của phủ đệ, thân ảnh nhắn mặc hồng y đỏ rực lén lút chui ra, bộ dáng vô cùng đáng nghi. Chui ra từ ổ chó, tiểu nương nhắn, gương mặt vẫn còn vương vai vệt đen, nhưng hề ảnh hưởng đến hình tượng nhắn, xinh xắn của nàng. Tiểu nương thạot qua chỉ có mười hai, mươi ba tuổi, guơng mặt phấn nộn xinh xắn, ánh mắt sắc sảo kia, khẳng định trong tương lai là mỹ nhân a. Lúc này tiểu nương vừa thoát khỏi Tể Tướng phủ, hào hứng chạy ào ra khỏi ngõ hẻm , dự định đến tửu lâu ăn thỏa thê bữa. Dù sao tiệc lớn như vậy, thiếu người cũng ảnh hưởng gì lớn lao. Tiểu nương mặt nở nụ cười rực rỡ, cả người tỏa ra khí chất sinh động, hào hứng, làm người ta thể ngoái đầu nhìn. Vẫn chưa kịp ra khỏi con hẻm đến với thiên đường của mình, tiếng gầm long trời lở đất vang lên, "Lăng Tâm Vũ!! Ngươi đứng lại đó cho ta!". Giọng vô cùng gậin dữ, người biết còn ngỡ hai người này có thâm thù đại hận. Cả người tiểu nương cứng lại, nàng chậm rãi quay đầu, hai mắt láo liên liếc nhìn nam tử tuấn mỹ phong nhã bị nàng chọc tức thành tên mãng phu. Nàng giọng. "Ca ca". A, chẳng phải lúc nãy nàng nhìn thấy ca ca ở trong sảnh tiếp khách sao, vì sao lại đuổi theo nàng nhanh đến như vậy? Nam tử mới xuất gương mặt tức giận, nhưng cũng đánh mất nét tuấn của mình. Nam tử toàn thân mặc y phục sạch , nhào đếm túm lấy tiểu nương giơ lên cao, hề tức giận mà ngược lại nở nụ cười hiểm, dọa tiểu nương nổi trận da gà. "Tiểu muội ngoan, ngươi lại định đâu? Ngươi rốt cuộc có biết mình là tiểu thư của Lăng Tể Tướng ? Suốt ngày chạy rông ra ngoài thế còn thể thống gì?". Lời này ca ca lại biết bao nhiêu lần, "Ngươi đúng là...". "Bại hoại gia môn, làm thẹn Lăng gia.", nàng cắt lời , "Ngươi cần mắng nữa, ta biết ngươi muốn gì rồi! Ca ca, ta chỉ muốn xuất môn dạo chơi chút. Dù sao phụ thân cũng chẳng muốn ta làm mất mặt Lăng gia mà.". Lăng Tử Dương bất đắc dĩ nhìn tiểu muội mình. Từ năm ngoái sau cơn bạo bệnh, tiểu miêu vốn ngoan hiền, dịu dàng của bỗng chốc lột xác thành tiểu ác ma như thế này. Thú , ngoại trừ gương mặt nhìn giống nương, quả thực dám so sánh muội muội với mẫu thân dịu dàng, tinh thông công dung ngôn hạnh. Nhưng mà cũng đành cam chịu, ai bảo nàng là muội muội mà xem như bảo bối mà cưng chiều chứ! Lăng Tử Dương mím môi, trừng mắt nhìn nàng, "Lăng Tâm Vũ, ngươi muốn ra ngoài dạo chơi phải ?", nàng gật đầu, "Tốt! Ta với ngươi.". "A! cần ca ca, ngươi buông ta ra! Để người ta thấy ta thế này mặt mũi ta để ở đâu?", tiểu nương bị ca ca cặp vào hông xách , kịch liệt giãy dụa. Bất quá cũng giãy ra được. "Mặt mũi? Muội muội thân ái, chỉ của ngươi, mặt mũi của Lăng gia đều bị ngươi bôi nhọ hết cả rồi.", Lăng Tử Dương cúi đầu cười cười. Tiểu nương lập tức im bặt. đường lớn xuất hình ảnh buồn cười, thiếu niên hào hoa phong nhã tay xách tiểu nương xinh xắn, hình ảnh đáng như vậy làm bá tánh đều chăm chú theo dõi. Lăng Tử Dương xách tiểu nương đến xe ngựa, thô bạo vất nàng vào trong đó, trầm mặc với xa phu, "Đến Tướng Quân phủ.". Bên trong kiệu truyền ra tiếng mắng chửi, "Lăng Tử Dương, ngươi đưa ta đến Tướng Quân phủ làm gì? Ta muốn đến Dạ Yên lâu ăn cơm a!". Lăng Tử Dương trưc tiếp lựa chọn im lặng, nhẫn nại đến Tướng Quân phủ. Lão cha vì muốn muội muội gây họa, lệnh cho đem nàng đến Tướng Quân phủ, tiện thể đem nàng ra mắt với bá phụ, bá mẫu. hề biết Lăng Tử Dương có bao nhiêu bất đắc dĩ. Xe ngưa chậm rãi đến Tướng Quân phủ, mà tiểu nương hoạt bát bên trong cũng im lặng dần. Ánh sáng trong mắt tiểu nương dần nhạt, thay vào đó là thứ cảm xúc ảm đạm vô thần. Hồng y người tiểu nương càng tôn thêm chững chạc, hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ tiểu nương mười ba tuổi. Tiểu nương gác tay lên trán, khẽ thở dài. sai! Nàng chính là Lăng Tâm Vũ, hơn nữa là Lăng Tâm Vũ năm mười ba tuổi. Cho đến giờ nàng hoàn toàn xác định được chuyện gì xảy ra với mình. Khi nàng ngỡ qua Nại Hà kiều, nghĩ khi tỉnh dậy thấy trước mặt là mẫu thân hiền dịu, phụ thân và ca ca. Chẳng phải bọn họ đều mất rồi sao? Vì sao lại xuất trước mặt mình? Chẳng biết mất bao lâu Lăng Tâm Vũ mới tiếp nhận được bản thân trọng sinh lại năm mười ba tuổi. Kích động, mừng rỡ, ra ông trời cho nàng cơ hội sữa chữa sai lầm, nàng nhất định uổng phí nó. Lăng Tâm Vũ hơi hé mi mắt, kiếp trước nàng vốn chỉ là tiểu thư khuê các, suốt ngày bầu bạn cùng cầm, kỳ, thi, họa, hoàn toàn mất tự do. Kiếp này Lăng Tâm Vũ hoàn toàn lột xác, nàng muốn bị trói buộc như vậy, nàng cần là chính nàng, làm những gì mình thích. Nhưng có lẽ cũng vì vậy, phụ thân đối với nàng suốt ngày càm ràm. Có rất nhiều thứ kiếp trước nàng dang dở vẫn chưa hoàn thành, khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, Lăng Tâm Vũ nhất định hề lãng phí. Nàng tuyệt đối để Lăng gia lụn bại, để bản thân đau khổ lần nữa, để lần nữa rơi vào lưới tình của nam nhân kia. Vươn tay hé màn cửa ra, nàng nhìn ca ca khẽ nở nụ cười. Cho dù nàng thay đổi bao nhiêu, kiếp trước hay kiếp này, ca ca vẫn như vậy thương nàng, mặc dù có chút khẩu thị tâm phi. đưa nàng đến Tướng Quân phủ, hẳn là muốn giới thiệu bá phụ, bá mẫu cho nàng ? Tính đến thời điểm này, đây là lần thứ hai nàng gặp bọn họ. Kinh thành ai cũng biết, Tể Tướng và Tướng Quân đều là bằng hữu với nhau, dốc lòng phò trợ cho hoàng đế, thế lực trong triều hoàn toàn lấn áp kẻ khác. Mà Đông Phương gia đều có nữ nhi, thế nên Lăng Tâm Vũ trở thành hòn ngọc quý trong tay hai nhà, so với công chúa hoàng triều còn muốn sung sướng hơn. Lăng Tâm Vũ mới phát , ra nàng từng vô cùng hạnh phúc, vô cùng... Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Lăng Tử Dương vén màn lên, nhìn thấy muội muội thất thần, giở giọng trách mắng, "Lăng Tâm Vũ! Ngươi còn định như vậy đến bao giờ? đến Tướng Quân phủ rồi.". Nàng lập tức thay đổi thành bộ dáng tiểu nương, gương mặt nhắn hướng ca ca phụng phịu mà làm nũng. Nhìn tiểu nương kia hạot bát như vậy, có ai tin được nàng từng là bậc mẫu nghi thiên hạ? Tướng Quân phủ so ra xa hoa bằng Tể Tướng phủ, nhưng hai con sư tử đá đặt ở ngay cổng vào khiến cho người ta có cảm giác nặng nề. Nơi nơi trong Tướng Quân phủ đều vất vưởng oán khí, có lẽ những hồn bại dưới tay Đông Phương Tướng Quân chết cũng nhắm mắt, đành theo trù ếm bá phụ rồi. Ây da, nếu như Đông Phương Đại tướng quân biết nàng nghĩ như vậy, nhất định bóp chết nàng. Đối với địa hình Tướng Quân phủ, Lăng Tâm Vũ biết rất rành rẽ, thậm chí còn biết nơi đặt hổ phù. Thế nhưng việc này rơi vào mắt Lăng Tử Dương, hoàn toàn khó hiểu. "Muội muội, ta nhớ lần đầu tiên ngươi đến đây là năm ngươi ba tháng, vì sao lại quen thuộc địa hình nơi này đến như vậy?". "Ca ca, ngươi đa nghi quá rồi.", Lăng Tâm Vũ chột dạ cười. Trong đại sảnh rộng lớn, khắp nơi đều tản mát sang trọng và phú quý, ghế ngồi chính Đông Phương Tướng quân Đông Phương Nhậm và phu nhân của mình. Cả hai ngồi cạnh nhau uống trà cười đùa, bức tranh hài hòa ấm cúng. Lăng Tử Dương khách khí vào, cúi đầu, "Bá phụ, bá mẫu, Tử Dương bái kiến hai người.". Đại Tướng Quân Đông Phương Nhậm dừng động tác, xoay sang Lăng Tử Dương cười hào sảng, "Haha, Tử Dương, chúng ta đến dự sinh thần của Lăng phu nhân, lại còn để ngươi đến đây bái phỏng. Thân là bá phụ, ta ngại.", như vậy, nhưng giọng và nụ cười đều có ý tứ ngại ngùng. Lăng Tâm Vũ khẽ nhếch môi. Bá phụ quả nhiên trước giờ đều như vậy. Đông Phương phu nhân đảo mắt nhìn thấy nàng núp đằng sau Lăng Tử Dương, hai mắt sáng rực lên, "Ôi, đây có phải là tiểu công chúa Lăng gia ? Trời ạ, mười mấy năm rồi ta gặp nàng. Đến đến, cho bá mẫu ôm chút!". Lăng Tử Dương chút lưu tình đẩy nàng về phía trước. Đông Phương phu nhân kéo nàng vào lòng, mỉm cười nhéo má nàng đầy chiều, "Ôi ôi, nữ nhi của Lăng gia quả thực rất đáng . Ta thực ghen tỵ với họ.". Đông Phương Nhậm Tướng Quân cười ha hả, "Phu nhân, nếu ngươi muốn có nữ nhi như vậy, ta ngại cố gắng thêm.". Lăng Tử Dương và nàng đồng loạt ho khan. Đông Phương phu nhân đỏ mặt, tìm cách đánh trống lảng, "Con tên Tâm Vũ phải ? Năm nay mười mấy rồi?". "Bá mẫu, mười ba ạ.", Lăng Tâm Vũ cười khẽ. Tuy cố gắng ra vẻ tiểu nương, nhưng cũng giấu được lãnh đạm xa cách cùng khí chất cao quý vốn theo nàng mấy năm. Đông Phương Nhậm nhíu mày, có vẻ nhìn thấy được điều đó. Ông trải cả nửa đời người, khó nhìn ra Lăng Tâm Vũ hề đơn giản như vẻ ngoài của nàng. Giấu đằng sau vỏ bọc tiểu nương kia, dường như là con người cao quý, có thể so sánh vài phần với bậc mẫu nghi thiên hạ. Chỉ là Đông Phương Nhậm biết vì sao ông lại có cảm giác như vậy. Đông Phương Nhậm vuốt chòm râu, hướng mắt đến Lăng Tử Dương, "Haha! Lâu gặp Tâm Vũ, vì sao bá phụ cảm thấy nàng thực thay đổi. Tử Dương có cảm thấy như thế ?". Lăng Tâm Vũ có chút tán thưởng nhìn Đông Phương Nhậm, quả nhiên là lão tặc thành tinh, thế mà cũng nhìn ra được. Lăng Tử Dương tìm cách thoái thách trả lời, chính cũng biết giải thích chuyện này thế nào. Lăng Tâm Vũ hơi nhếch khóe miệng, ngây thơ mở miệng. "Bá phụ, ý người Tâm Vũ xinh đẹp hơn trước đây phải ?". Lăng Tử Dương và hai người Đông Phương đồng loạt bật cười. Quả nhiên nữ nhi của Lăng gia tầm thường. Lăng Tâm Vũ hề để ý khi chuyện với Lăng Tử Dương, khóe môi Đông Phương Nhậm nở nụ cười dâm tà, khụ, gian tà. "Tuy Lăng gia là dòng dõi văn chương, nhưng ta cảm thấy Tâm Vũ rất có tố chất luyện võ. biết Tử Dương có đồng ý cho nàng nhận ta làm sư phụ để luyện võ hay ?". những Lăng Tử Dương kinh ngạc, mà nàng cũng suýt bật ngửa. Luyện võ, đây là ước nguyện từ lâu của nàng, nhưng sợ phá hủy hình tượng tiểu thư thế nên nàng đành gạt qua, bấy lâu vẫn luôn canh cánh chuyện này. Chỉ là nếu để lão cha biết nàng học võ, khẳng định tức hộc máu. Nữ nhi của Tể Tướng gia luyện võ, ra chắc chắn nhiều người ngạc nhiên. Nhưng mà Lăng Tâm Vũ lại có chút mong muốn, lập tức gật đầu đáp ứng, hề để ý đến gương mặt đen sì của ca ca. Kiếp trước nàng yếu đuối, tùy thời đều để người khác khi dễ, nàng nhất định lặp lại việc này. Cũng cần cái gì thể diện, danh dự của Lăng gia, nàng cần chính là tự bảo hộ bản thân mình. Sau này phụ thân và nương hiểu việc làm hôm nay của nàng. "Bá phụ, tuyệt đối thể được! Thứ lỗi Tử Dương đáp ứng, nhưng muội muội học võ, còn đâu là tiểu thư khuê các?". "Ca ca! Ngươi xem khắp thiên hạ thiếu gì nữ tử học võ? Vì cái gì cấm cản ta?!", nàng cam lòng quát lại. Hai người mắt to mắt trừng nhau, nhất thời khiến Đông Phuơg Nhậm và phu nhân buồn cười. Ây, quả nhiên như ông ta đoán, tâm tư của tiểu nương kia hề , biết nhu biết cương, biết Lăng lão kia có nữ nhi thế này là phúc hay họa? "Ngươi là nữ nhi của Tể Tướng gia, ngươi học võ làm sao gả cho người khác?!". Lăng Tử Dương gầm lên. Mỗi lần đứng trước mặt muội muội, cái gì nho nhã, ôn thuận đều bị vứt hết. Lăng Tâm Vũ đột nhiên nở nụ cười thỏa mãn, nụ cười kia làm gương mặt nàng như bừng sáng, thoáng gian xảo. Lăng Tử Dương nhíu mày xoay người nhìn Đông Phương phu nhân, liền thấy bà hờn giận trách mắng, "Ý Tử Dương nữ tử học võ gả được?", Lăng Tử Dương quên mất điều, vị phu nhân này trước kia từng phò tá theo phu quân viễn chinh, hiển nhiên biết kha khá võ công. Lăng Tử Dương trừng mắt nhìn nàng, cúi đầu bối rối, "Bá mẫu thứ lỗi, Tử Dương có ý đó.". "Nếu như có ý đó, vậy Tâm Vũ học võ có gì là thể?", Đông Phương phu nhân nâng trà uống, ánh mắt sắc bén ghim chặt Lăng Tử Dương. Ca ca cách nào từ chối, đành tức giận mà đồng ý. Ây dà, nghĩ việc cỏn con như vậy suýt chút nữa làm Lăng gia và Đông Phương gia cãi nhau trận ầm ĩ. Phụ thân khi ấy còn tức giận hỏi nàng rốt cuộc là người của Lăng gia hay là nữ nhi của lão hồ li Đông Phương kia, quả thực làm Lăng Tâm Vũ dở khóc dở cười. Bất quá đó là chuyện sau này. Nhìn Lăng Tử Dương đau khổ gật đầu đáp ứng, nàng liền biết lúc trở về ca ca nhất định bị phu thân tẩn cho trận. Nàng hứng chí đứng trước mặt Đông Phương Nhậm, khụy gối, "Sư phụ, xin người sau này chỉ dạy Tâm Vũ.". Nàng quỳ hai chân, mặc dù người trước mặt là bá phụ, nhưng nàng cũng cần cho mình chút tự tôn. Cho dù qua bao nhiêu năm, thói quen là hoàng hậu cao ngạo cũng thay đổi, chỉ có người ta quỳ nàng, nàng tuyệt quỳ ai. Đây đương nhiên là ngoại lệ. Đông Phương Nhậm vô cùng hài lòng với đệ tử mới nhận này, thầm nghĩ sau này nàng nhất định là hồng nhan họa thủy, ít ra cũng có chút võ để phòng hộ bản thân. Quả thực sau này vì nàng, Lâu Thiên Quốc xôn xao ít. ai để ý, sau tấm bình phong đằng sau, bóng hình nam tử nhàng nở nụ cười. Ha hả, nữ nhi của Tể Tướng gia, hảo thú vị. Chậm rãi thu vào tầm mắt, bóng hình tiểu nương mặc hỏa bào rực rỡ, toát ra khí chất cao ngạo ai dám khinh thường.