Chương 26 : Thiên Nhẫn các chủ tại cách hoàng cung trăm dặm về phía phía Đông, đỉnh núi Phàn Cơ có bóng hồng như ma quỷ xẹt qua, thoắt cái nhìn thấy nữa. “Cung nghênh các chủ trở về!” Thủ vệ nơi này nhìn thấy bóng hồng xẹt qua ào ào lui sang hai bên nhường đường. Bóng dáng kia miễn cưỡng nâng tay phất phất, ý bảo có việc gì, rồi nhanh chóng lướt vào bên trong. “Các chủ trở về rồi!” Bên trong căn phòng bí mật có bốn người cung kính đứng chờ, thấy bóng hồng y xẹt qua lập tức quỳ xuống trăm miệng lời . “Đủ.” Bóng hồng kia lúc này mới dừng lại, ngồi dựa giữa ghế huyết mãng chạm khắc hàng ngàn độc xà. Bốn người kia nghe vậy liền nháy mắt đồng loạt đứng dậy, nhưng vẫn là cúi đầu dám nhìn thẳng vào bóng hồng kia. Đó là các chủ của bọn họ a, các chủ Thiên Nhẫn Các nổi tiếng giang hồ. Trong giang hồ vốn lưu truyền loại truyền thuyết về Thiên Nhẫn các. Nếu đến mười năm trước đây người ta nghe đến ba chữ này chắc chẳng hề có chút ấn tượng nào, nhưng từ khi tân các chủ vừa nhận chức, tiếng tăm của tổ chức sát thủ thủ đoạn độc ác như ma quỷ giết người ghê tay bọn lập tức trấn động cả Tây Lãnh quốc, còn có xu thế ngừng lan rộng ta các quốc gia xung quanh. Thiên Nhẫn các lúc này vô cùng lớn mạnh, từng sát thủ từ bên trong ra đều giống như tu la địa ngục săn đón linh hồn con người xuống địa ngục, cần biết ngươi là ai muốn giết người nào, chỉ cần ra cái giá hợp lí cho dù là hoàng đế bọn họ cũng ngại xuống tay. Muốn làm cho tổ chức trong vòng mười năm chấn động đại lục như vậy cũng phải người thường có thể làm được. Thiên Nhẫn các chủ, tồn tại trong giang hồ chỉ giới hạn là loại hình ảnh mơ hồ, nguyên nhân là chưa người nào nhìn thấy , chỉ biết vị các chủ này luôn thân trường bảo đỏ thẫm, tóc dài đen nhánh tùy ý xõa tung, mặt còn đeo mặt nạ bạc, thị huyết làm cho người ta dám đến gần. Thần long thấy đầu cũng chẳng thấy đuôi này, tàn sát giang hồ bao nhiêu năm nay, đều chọc cho người ta nghe tên sợ mất mật, người nào dám cùng Thiên Nhẫn các đối kháng. Lúc này, lười biếng dựa người ghế cao, thân trường bào màu đỏ tươi như máu khiến người lóa mắt kia thể nhận sai được, trường bào tản ra ghế như bãi máu loang lổ làm người ta sởn gai ốc. tay chống đầu, cả người hơi nhiêng nhiêng, đầu tóc dài đen có gì chói buộc chảy xuôi xuống bờ vai vương ghế giống như dòng nham thạch , cần cổ trắng nõn, bả vai săn chắc…… diễm lên lời, cũng nguy hiểm thần bí nên lời. Nổi bật người chính là mặt nạ màu trắng kia, mặt nạ che nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra cái mũi cao đẹp và đôi môi mỏng hơi hơi gợn lên tựa tiếu phi tiếu….. Cặp mắt đen sâu thẳm dưới mặt nạ bạc, hơi hơi nhíu lại tỏa ra tia mị, quyến rũ ánh mắt đối phương thể rời khỏi. thanh ma mị của quanh quẩn trong căn phòng, mặc dù quá quen thuộc với người trước mặt nhưng tứ đại hộ pháp cúi người phía dưới vẫn nhịn được thầm đổ mồ hôi hột, hảo đáng sợ a. nam nhân mặc trường bào trắng tuyết ở trong đó ra, nhướng nhướng mày chút rồi cẩn thận lên tiếng : “Bẩm báo các chủ, thuộc hạ báo tin mong người trở về là vì người Hầu phủ tới.” Các chủ từng dặn dò qua bọn họ, cần biết là gì nhưng nếu người Hầu phủ đưa đến tín thư phải lập tức báo tin cho , được chậm chễ. “Hầu phủ?” Lời chậm rãi phun ra từ cánh môi đỏ tươi của , lạnh lẽo vô tình lại giống như cười cợt. Người kia hai lời liền cung kính dâng lên tín thư lên, sau đó liền quay lại chờ đợi mệnh lệnh. Thiên Nhẫn các chủ tao nhã nâng tay tiếp nhận tín thư, sau đó lười biếng từ từ mở ra. Ánh mắt liếc nội dung đó cái, sắc mặt chợt trầm xuống, giống như có hàn khí khuếch tán từ người ra bốn phương tám hướng. “Quả thực đủ lớn mật.” Cư nhiên dám uy hiếp làm loại việc như vậy. Ánh mắt Thiên Nhẫn các chủ đảo qua người bốn hộ vệ của mình, “Mạn Phi Lạc là người nào?” Bốn người ở bên dưới nghe vậy sửng sốt chút, trong khoảng thời gian ngắn cũng phản ứng kịp. “Các chủ, Mạn Phi Lạc là nữ nhi của Trấn quốc đại tướng quân Tây Lãnh quốc, Mạn Hùng. Nàng ta tại là Quý phi nương nương trong hậu cung Tây Lãnh.” vị hộ vệ tiến lên bẩm báo. “Theo như thông tin trong tay Thiên Nhẫn các chúng ta, nữ nhân này năm tuổi gặp biến cố, cả tướng quân phủ bị người đột nhập ám sát, mẫu thân nàng là Hứa Ưu Sương chết cùng đêm hôm đó, từ đó nàng ta trở thành si ngốc, nhu nhược vô năng. Vốn đều trú ở trong Tướng quân phủ ra nhưng hiểu sao Mạn Hùng quyết định cho nàng tiến nhập vào hậu cung.” người khác cung kính bẩm báo, “Các chủ, nếu ngươi cần thêm thông tin thuộc hạ lập tức tra .” “ cần” Nam nhân ghế nghĩ nghĩ, vẻ mặt sao cả từ chối. Bất quá cũng chỉ là nữ nhân mà thôi. “Các chủ, cần chúng thuộc hạ ra tay sao?” Vị hộ vệ lên tiếng đầu tiên kia thị huyết đưa ra câu hỏi, sát khí trong lúc vô tình bộc phát ra ngoài. Hồng y nam tử nghe vậy trầm mặc lúc, đột nhiên xua tay : “ cần, bản các chủ tự mình động thủ.” Bốn người nghe vậy đồng thời sửng sốt ngẩng đầu, trong khoảng thời gian ngắn quả thực tiêu hóa kịp lời của các chủ mình. “Làm sao?” Nam nhân bất động thanh sắc, nhìn vẻ mặt giống như gặp quỷ của tứ đại hộ vệ bên dưới nhịn được kéo ra khóe miệng diêm dúa lẳng lơ. Coi như trả chúng cái nhân tình, mười năm trước phải ước hẹn như vậy sao? Lần này giải quyết cho xong vậy. Nhưng mà muốn đích thân bản các chủ ra tay giết nữ nhân, nữ nhân kia mong là có phân lượng chút, đừng để bản các chủ thất vọng là được! Bầu trời đêm nay dường như tối tăm hơn bình thường, nhưng hoàn toàn ảnh hưởng nhiều đến thần sắc lẳng lặng trống rỗng của Mạn Châu, quanh thân nàng đều là thờ ơ thản nhiên. Hồng Y cùng Lục Y đứng ở phía sau hiểu được lo lắng, tiểu thư càng ngày càng thích trầm mặc ngẩn người. Ngay cả vết thương bả vai các nàng nhìn cũng muốn sợ hãi vậy mà tiểu thư cũng để ý chút. Ánh nến ngoài hành lang chiếu rọi xuống sắc mặt hơi trắng bệnh của Mạn Châu, nàng giống như đăm chiêu suy nghĩ cái gì đúng hơn. Buổi sáng hôm đó nghe Lý công công kia chuyện, nàng tại cơ bản nắm được tình hình chính trường Tây Lãnh này. Tân hoàng đăng cơ được năm năm rồi.Triều chính có lão Thừa tướng mắt cao hơn đầu che giấu dã tâm thao túng, nịnh thần Hầu gia ba đời là nguyên lão trọng thần dễ dàng động thủ. Binh quyền chia năm sẻ bảy, ba mươi vạn hùng binh trong tay phụ thân danh nghĩa của nàng, hai mươi vạn trong tay Tấn Minh vương gia, hai mươi vạn khác lại thuộc về Kim Ngô tướng quân dòng dõi đại thế gia. dưới hậu cung ngày nào yên ổn, Thái Hậu tuy thể ràng dã tâm nhưng đều dùng quyền lực phượng ấn trong tay ngừng củng cố cho nhà mẹ đẻ Ngụy gia. Kinh Thương hầu như nửa do Hầu Phủ cùng An Ly vương gia thao túng. Biên giới cũng mấy ngày an ổn…. Loạn, quả thực đủ loạn! Năm năm có lẽ là quá ít để có thể diệt trừ được loạn đảng. Nhìn bộ dáng cho dù trời có sập đều nhíu mi cái của của Cung Lệ Hoa, nàng quả thực thể tưởng tượng ra cục diện này. “Tiểu thư, nô tỳ vừa nhận được tin, quá mấy ngày đại thiếu gia về tới kinh thành.” Trong giọng của Hồng Y phía sau có chút hưng phấn vang lên, nhưng làm Mạn Châu có nhiều chú ý. Trong đầu Mạn Châu giống như lơ đãng xẹt qua hai gương mặt mấy ấn tượng trong kí ức của Mạn Phi Lạc, phụ thân cùng đại ca? những từ ngữ này đối với nàng xa lạ. Lúc này đột nhiên có ngọn gió lớn quét qua toàn bộ tẩm điện, ánh nến trong phòng lay động cái rồi đột nhiên đồng loạt vụt tắt, làm mọi thứ chìm trong màn đêm đen kịt như mực. Lục Y cùng Hồng Y đồng thời rút ra trường kiếm giấu trong người cảnh giác nhìn bốn phía, thính giác trong đêm đen phá lệ nhạy bén, lại phát được cái gì. Nhưng mặc dù phát ra đối phương các nàng cũng cảm thấy cỗ sát khí mãnh liệt bao vây lấy mình, các nàng phải đối thủ của đối phương! Da đầu tê dần, hai người mạnh mẽ bảo hộ Mạn Châu ở hai phía. Mạn Châu ngưng thần nhíu chặt mày liễu, nhìn lên góc tiểu lâu đối diện cửa sổ sát đất trước mặt mình, phượng mâu gợn sóng giống như nguy hiểm kia phải hướng nàng mà đến vậy. “Ngươi là người nào?” Ánh mắt Mạn Châu lẳng lặng nhìn, ám vệ quanh Huyết Phượng cung của nàng phải ít, người này lại có thể tránh né tất cả ra vào như chỗ người là vì muốn cái gì. Vì chương sau lại là chương rất đặc biệt đối với ta nên ta lại đợi cmt của các nàng nha, muốn có người hóng chương với mình a
Chương 27 : Dưới bầu trời đêm Bóng đêm nặng nề bao phủ toàn bộ hoàng cung, gió lạnh thổi từng đợt làm người ta lạnh buốt tâm can. Trong phòng tiếng nến cháy tí tách ngừng vang lên, Cung Lệ Hoa đứng hành lang Ngưng Thần Lâu dõi ánh mắt bao quát nửa hoàng cung, trong lòng hiểu sao nổi lên chút gợn sóng… “Hoàng thượng, là Giai Lệ trở về!” Lý Cửu từ bên ngoài mở ra cánh cửa, khi nhìn thấy hoàng thượng thân hoàng bào độc trước gió lạnh khỏi lúng túng lên tiếng, “Hoàng thượng, ban đêm nhiệt độ thấp, người bảo trọng thân thể.” Người khác có lẽ biết nhưng riêng lão hầu hạ hoàng thượng từ đến giờ, đương nhiên biết hoàng thượng lo nghĩ cái gì. Theo giọng của Lý Cửu, từ bên ngoài vào nữ tử. Giai Lệ cả người hắc y lạnh lẽo mang theo gió đêm từ bên ngoài vào, vừa nhìn thấy thân hình Hoàng thượng đứng ở bên ngoài lập tức quỳ gối xuống đất cung kính lên tiếng : “Thuộc hạ tham kiến chủ tử.” Đúng vậy, là chủ tử, phải Hoàng thượng! Cung Lệ Hoa thu hồi tầm mắt xoay người vào trong phòng, tiếng động ngồi ghế chủ vị. Lông mi dài nhờ ánh nến in bóng xuống gương mặt che lấp ánh mắt thâm thúy của : “Đứng lên ” Giai Lệ vừa nghe chút chậm trễ đứng thẳng thân người, thận trọng lấy tài liệu từ trong ngực cung kính dâng lên : “Chủ tử, bọn vừa đến biên giới nước Lưu tách ra làm nhiều phái đoàn, thuộc hạ mất dấu Thái tử nước Lưu. Tuy rằng tăng thêm người thăm dò, nhưng vẫn chưa tìm được chút tung tích.” Cung Lệ Hoa nâng tay nhận tài liệu kia, lẳng lặng nghe Giai Lệ bẩm báo, gương mặt đều lạnh nhạt vô tình : “Để mắt người đều xong, ngươi mệt?” “Thuộc hạ vô năng.” Trong lòng Giai Lệ rơi lộp bộp, mơ hồ cảm nhận được chủ tử tức giận. Nàng là thành viên trong ám vệ hoàng gia bảo vệ Cung Lệ Hoa, nàng chẳng những có thiên tư thông minh lại thêm thiên phú luyện võ công, những là ám vệ xuất sắc nhất mà còn được giao cho nhiệm vụ do thám mật báo ở các quốc gia láng giềng. Nhiệm vụ lần này của nàng là tìm hiểu mục đích của Thái tử nước Lưu tại sao sứ sang Tây Lãnh, nhưng chưa được nửa đường thấy được mục tiêu, cách khác, nàng thất bại. “Chủ tử?” Nàng có chút sợ hãi, còn muốn cái gì nhưng bị Cung Lệ Hoa đánh gãy. “Trước ngục thất gặp Phi Yên lĩnh phạt , sau đó ở lại trong cung.” Giọng của rất nhạt, chứa tia tình cảm nào. Nghe hai chứ ‘ngục thất’ tâm Giai Lệ khỏi run lên cái, nàng cắn môi chặt, quỳ gối hành lễ với Cung Lệ Hoa rồi tung người biến mất ngoài cửa sổ. Làm sao trong lòng đều bồn chồn yên. Mà cùng lúc đó ở Huyết Phượng cung. “Ngươi là người nào?” Mạn Châu lẳng lặng nhìn lên góc tiểu lâu trước mặt. Lục Y cùng Hồng Y giật mình nắm chặt trường kiếm trong tay, lòng bàn tay thầm đổ mồ hôi lạnh, cũng tự hỏi tại sao tiểu thư của mình lại phát ra địch nhân đứng ở kia mà các nàng lại biết, các nàng chỉ biết được, đối phương rất mạnh mẽ. Nến trong phòng bị kình phong thổi tắt tất cả, nhưng đèn lồng ngoài hành lang vẫn còn vài ngọn phảng phất cháy lớn, theo ánh sáng mơ hồ có thể nhìn ba người trong phòng kia. Hồng y nam tử dựa vào thị giác siêu cường của mình chút khó khăn quan sát nhất cử nhất động. Chỉ thấy hai thị nữ vừa rồi còn cung kính lo lắng cho chủ tử của mình nháy mắt trở nên cảnh giác sắc bén, thân thủ như thiểm điện rút ra vũ khí bảo hộ chủ tử mình phía sau, nhìn bộ dáng cùng sát khí quanh quẩn kia, hiển nhiên là sát thủ trải qua huấn luyện đặc biệt. Nhìn hai nàng thầm đổ mồ hôi trán giữa thời tiết cuối đông như này, hồng y nam tử khỏi buồn cười. Muốn tự mình động thủ? Có phải quá miễn cưỡng hay ? Người được bảo hộ phía sau kia hẳn là nữ nhân tên Mạn Phi Lạc ? Nữ nhân này cư nhiên phát nơi thân, tất nhiên phải người thường. Mạn Phi Lạc phải là nhát gan yếu đuối sao, sao tổng cảm giác có chút giống đâu! Bỗng nhiên trước mắt xẹt qua bóng màu hồng , chỉ trong nháy mắt ngắn như vậy , đối phương vẫn thần bí thân kia xuất trước mặt ba người. Lòng bàn tay nắm chặt trường kiếm của Lục Y cùng Hồng Y lại đổ ra tầng mồ hôi, Lục Y trầm giọng hỏi : “Ngươi là người phương nào, mau ra mục đích?” đời này có loại cao thủ, trong nháy mắt có thể lấy tính mạng con người, mà ba người họ hôm nay đúng lúc gặp người như vậy, Lục Y dám chớp mắt theo dõi từng cử chỉ của đối phương. “À, bản các chủ tự nhiên đến lấy mạng người.” Hai cánh môi giống như hoa nở giữa vũng máu, người phía trước tự nhiên tiến lên phía trước bước lộ ra trước ánh đèn hành lang, hơi hơi cúi người nhìn các nàng. Đem đối phương từ xuống đánh giá lần, trong lòng Lục Y cùng Hồng Y lộp bộp vang lên, người này… phải người Thiên Nhẫn các chứ? Hơn nữa, còn tự xưng ‘bản các chủ’? “ ngờ là ngươi? Ai mua ngươi tới?” Trong lòng hai người Lục Y phát lạnh, Thiên Nhẫn các hai người các nàng nghe từ lâu, cũng nghe nhiều thông tin vì vị các chủ kia, chỉ là ngờ các nàng lại gặp được trong tình huống như thế này. Ánh mắt hồng y nam tử tối lại, khóe miệng lẳng lơ diêm dúa cong lên đường cung lạnh lẽo, danh tiếng chính mình vậy mà vang đủ xa a? “Thế nào, ngươi là Mạn Phi Lạc ?” Giọng thoảng qua tựa như tiếng phong sát khí dày đặc, thầm quấn qua yếu hầu, kích mất mạng. Lục Y cùng Hồng Y run run trong lòng, mục đích người này cần liền biết rồi. Sắc mặt hai người đều cực kì căng thẳng. “Tiểu thư, chúng ta liều mạng tranh thủ chút thời gian, người mau chóng chạy ra ngoài gọi người tiếp ứng, xung quanh đều có người của hoàng thượng, họ bảo hộ người an toàn.” Hồng Y thầm làm cái thủ thế, vào tai Mạn Châu đứng ở phía sau. “Lập tức chạy .” Hai người lớn tiếng hô, đồng thời cùng tung người qua cửa sổ về phía hồng y nam tử, trường kiếm lóe ra sát khí sắc bén tựa như biến thành hai thanh độc xà lạnh lẽo độc đâm về phía đối phương. Nếu như là người bình thường đối mặt với kiếm khí như vậy chỉ sợ hoảng loạn đầu hàng, nhưng nam tử trước mặt các nàng lại phải người bình thường, chỉ thấy khi hai mũi kiếm vừa muốn chạm vào vạt áo trước ngực , hồng y nam tử đột nhiên biến mất, nơi đứng giờ chỉ còn lại tàn ảnh. Lục Y cùng Hồng Y trong lòng kiềm hãm, thầm kêu tiếng trúng khổ nhục kế của đối phương. Nhưng kiếm khí chưa kịp thu lại phát sau lưng có tiếng động, các nàng đều chưa kịp phản ứng cả người đều trúng độc chưởng vô lực văng xa ra ngoài, cơ thể đập vào vách tường cơ hồ tổn thương cả lục phủ ngũ tạng, kịp cái gì cả người liền lâm vào bóng tối. Hai ám vệ lợi hại như vậy thất thủ trong nháy mắt. Hồng y nam tử lúc này mới vừa lòng xoay người nhìn nữ nhân duy nhất trong phòng. Nhưng mà càng nhìn trong lòng càng tránh khỏi rung động nghi hoặc, này gọi là cái gì nữ nhân? phải nên gọi là tiểu nương mới đúng?
Chương 28 : Biến cố bất ngờ Phừng! Mạn Châu để ý đến sát khí của người kia vẫn cứ quanh quẩn quanh người mình, ngón tay nhắn trắng noãn của nàng nhàng thắp lên ánh nến, cẩn thận chụp lên cái đèn lồng màu đỏ, đặt nó ở trước cửa sổ cũng làm căn phòng sáng lên ít. Cũng nhờ ánh sáng này, hồng y nam tử cuối cùng nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của tiểu nương trước mặt. Đây là tiểu nương như thế nào? Hồng y nam tử từng ngao du rất nhiều nơi, gặp rất nhiều loại nữ tử, nhưng so với nữ nhân trước mắt bây giờ, cho dù là mỹ nữ đệ nhất đệ nhị được cả thiên hạ công nhận cũng khỏi ảm đạm thất sắc. Khuôn mặt tuyệt luân giống như được thần linh tỉ mỉ điêu khắc, mái tóc đen dài sắp tới mắt cá chân phân tán sau lưng nàng, gió thổi qua lay động….Chỉ cần nơi nàng xuất ngươi chắc chắn thể bỏ qua nàng. Nàng mặc trường bào màu đen thêu chỉ vàng, con phượng hoàng lửa sống động được thêu chìm trường bào của nàng, che gần kín hết huyết y đỏ lửa như máu ở bên trong, cả người nhìn qua hết sức trầm huyền bí. Ân, nhưng người nàng lắm, nhìn cơ thể còn chưa phát triển hết kia liền biết…. Ánh mắt ngản ngỡn của chút kiêng kị đánh giá Mạn Châu từ xuống dưới. Nữ nhân này giống như cái đầm lầy sâu lường được, nguy hiểm lường được, tại toàn bộ bề mặt nó lặng nước gợn sóng, nhưng khi ngươi xảy chân sa vào trong biết có những cái gì chờ đợi ngươi…. Nhưng khí chất này lại chết tiệt hấp dẫn chí mạng. “Ngươi làm bị thương thị nữ của ta rồi.” Mạn Châu dụi cây đánh lửa của mình đặt cùng mặt bàn, thanh nàng cũng giống như vẻ bề ngoài vậy, thờ ơ lạnh nhạt chút cảm xúc. “Nha đầu!” Hồng y nam tử tà mị cười khẽ tiếng, “Làm các nàng bị thương như thế nào.” Trong lòng thế nhưng cười được như vẻ bề ngoài, này, nếu phải xuống tay với nàng có phải có chút luyến tiếc hay a. nỡ chút nào. Mạn Châu lúc này mới xoay người nhìn về phía nam nhân bên kia, đôi mắc hắc bạch phân minh lưu động ánh nước thản nhiên : “ sao. Chỉ là muốn biết vì sao ngươi tới thôi.” Nàng chuyện đến vân đạm phong khinh, lần đầu tiên trong nửa đời này thấy đôi phượng mâu như vậy, vô cảm! Vô cảm trước mọi việc diễn ra xung quanh, tựa như trong mắt của nàng ai có thể đả động đến…. Làm trong lòng tự nhiên sinh ra cỗ chán ghét, chán ghét ánh mắt như vậy, nó đáng ghét hơn nhiều với ánh mắt vô tình của Thiên Nhẫn các… “Nha đầu, ngươi quả thực được nhiều người nhớ thương đấy!” Dưới mặt nạ bạc, hai cánh môi hồng y nam nhân nhếch lên như hai cánh hoa diêm dúa lẳng lơ, trong tay hiểu lúc nào xuất hai thanh loan đao sắc bén, tỏa ra vô tận sát khí. “Nếu sau đêm nay ngươi vẫn còn sống bản các chủ tự cho ngươi!” Dứt lời lập tức huy động loan đao, bay về phía nữ nhân bình tĩnh đứng trước cửa sổ. Mạn Châu nhìn loan đao như chớp bay về phía mình nhưng chút nhúc nhích, trong ánh mắt của nàng có hoảng loạn có lay động. Ngay tại thời điểm thanh loan đao kia cách người nàng quá tấc, nàng đột nhiên dùng tư thế quỷ dị trượt dọc xuống theo người nam nhân, chủy thủ giấu trong tay áo nháy mắt đâm về phía bụng . Ánh mắt dưới mặt nạ của nam tử dần dần chuyển thành lạnh lùng, cả người chợt lóe xoay vòng trung tránh thoát chủy thủ kia. Xẹt! Chủy thủ bị đánh văng mặt đất, trượt xa đoạn rồi găm sâu mặt đất. Nam tử nhàng đáp xuống đất, vô tình lực đạo làm sàn nhà gỗ lim ra vết nứt lớn. thể , hồng y nam tử là người cực kì xinh đẹp, từng cái nhấc tay giở chân đều rất ưu nhã, tuy người sát khí dày đặc nhưng lãnh ngạo tuyệt kia chút nào tổn hại đến khí chất của . Mạn Châu bị làm văng ra chủy thủ, cánh tay phải tê dần, miệng vết thương ở bả vai giống như bị rách ra vô cùng đau đớn, nàng phải cực lực nén nhịn lắm mới lộ ra mặt. Mạn Châu vung tay, tay trái nhiều thêm kim ngân, đầu kim có gắn sợi chỉ nối liền vào trong tay áo của nàng. Mạn Châu nhìn vẻ đùa giỡn thoáng qua trong mắt nam tử kia, khóe miệng đột nhiên lên nụ cười lạnh lùng. Kim ngân theo ngón đột nhiên bắn ra, giống như hai vệt sáng bạc lạnh lẽo trong bóng đen, xé khí bay thẳng đến mặt hồng y nam nhân. Độc ác như vậy! Nam tử đột nhiên thu liễm đùa cợt, chuyển chân định phi thân ra phía sau, ai ngờ thân thể đột nhiên bị thứ gì kiềm hãm. Cảm giác được mắt cá nhân đột nhiên nhói đau, nam nhân vội vàng đảo mắt nhìn lại ngờ có sợi chỉ hồng xuyên qua mắt cá chân của , kim ngân xuyên qua chân ghim sâu mặt đất lát gỗ lim. Nhìn theo sợi chỉ hồng, ngờ lại nối liền vào ngón tay mảnh khảnh của nữ nhân. Mà tay khác nàng điều khiễn sợi chỉ bay đến mặt . Đây là võ công gì? Trong lòng nam tử có chút hoảng hốt. Nam tử ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nữ nhân chút nội lực nào trước mắt, thế nhưng có thể điều khiển sợi chỉ ở khoảng cách như này, nàng quả thực vừa cho nhìn cái kinh hỉ đấy! Trong lòng thầm cảm thán nhưng động tác tay chậm chút nào, gần như cùng lúc với kim ngân kia sắp chạm vào tròng mắt của , liền ngưng tụ nội lực vào hai thanh loan đao, cản trở đường của ngân châm. Nhất thời ngân châm cùng chỉ hồng cùng với loan đao của nam tử quấn nhau cùng chỗ. Trong mắt Mạn Châu lúc này tràn đầy nghiêm túc, việc của nàng tại là kéo dài thời gian, nàng chờ xuất . Mà ngay trong nháy mắt hai người đều tập trung vào đối phương, ai lơ là kịp nhận ra trung đột nhiên vang lên tiếng kéo cung, rất rất , cơ hồ lẩn vào trong bóng đêm. Sưu___ Cùng với tiếng xé gió vang lên, mũi tên nhọn ở giữa trung phá phi đến người Mạn Châu tập trung điều khiển hồng tơ, mũi tên nhanh như lưu tinh phá nguyệt muốn găm thẳng vào trái tim nàng. “Khốn kiếp!” Hồng y nam tử đương nhiên vẫn đặt chú ý lên người Mạn Châu từ lúc bắt đầu, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy tia chớp lạnh lẽo ở sau người của nàng, sắc mặt nháy mắt đại biến. Dám động tay động chân vào chuyện của lão tử! Mạn Châu chỉ cảm thấy sát khí vọt tới người mình trong nháy mắt, lạnh lẽo kia muốn găm vào trái tim mình. kịp suy nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng nín thở, dừng tất cả mọi động tác tay lại, căng chặt thân mình nghiêng người sang bên cạnh tránh vị trí hiểm yếu. Vù tiếng, mũi tên xuyên qua lồng ngực Mạn Châu, máu tươi phun ra làm cho đau đớn lập tức đánh úp toàn thân. Hồng y nam tử cực kì tức giận, trong mắt đột nhiên co rút, chứng kiến nữ nhân kia cứ như vậy mềm nhũn ngã sàn nhà giống như đúng . nhanh chóng thu lại loan đao, bứt ra kim ngân vẫn ghim mắt cá chân của mình, ý định muốn phi thân về phía Mạn Châu. Nhưng đợi cho có thời gian thở gấp, ở trong màn đêm ngừng có vô số mũi tên như thiểm điện hướng tới người làm thể phân tâm tránh đỡ. Thẳng đến khi bị bức ra ngoài hành lang, lại nghe trong trung tiếng kéo dây cung nặng nề vang lên. Trong lòng nam tử rơi lộp bộp, ánh mắt căng thẳng… Khốn kiếp! Khốn kiếp! Mạn Châu nằm sàn nhà lạnh như băng, đột nhiên nàng nhớ đến buổi tối cuối cùng ở kiếp trước, khi Sa Tuyệt đến tìm nàng, nàng tự tay đâm chủy thủ kia vào tim mình, rồi cũng nằm sàn nhà lạnh lẽo như bây giờ. Đời người dài bao lâu chứ? Ánh mắt nàng nhìn qua vẫn ảm đạm có chút ánh sáng hay cảm xúc nào, tâm trí của nàng giống như rơi vào cái hồ nước rất sâu, nàng cuối cùng vẫn đợi được tới , nàng cố ý thắp đèn báo cho , nàng nghĩ hiểu ánh đèn của nàng, nhưng mà, nhưng mà….. Cả người Mạn Châu giống như dần dần chìm vào đáy hồ, ánh mắt nàng theo dõi động tĩnh mặt hồ kia nhưng nàng còn sức chuyện nữa, cũng chẳng còn sức lực cử động. Nàng nhìn thấy hồng y nam tử kia ngừng tránh né mũi tên, gọi tên nàng, nàng còn nghe được tiếng kéo cung nặng nề hướng tới mình lần nữa…. “A Lệ…” thanh nàng mỏng manh đứt quãng chẳng hề có chút sức lực nào. A Lệ, ta sắp phải ra lần nữa rồi, liệu ngươi có từng nhớ đến ta???