biết các nàng thích cái kết cho Liễu Thiên Yên như thế nào, ta nghĩ ra cái kết vô cùng hay và đáng mong đợi, nhưng lần này có ai quan tâm quyết ra chương mới đâu, ahic... thêm là cái kết này kèm theo xuất của nam phụ tuấn tiêu sái nhé Chương 22 : Vẫn chưa kết thúc đâu Thời điểm Cung La Y cùng Mạn Châu đến trước đại môn Ngọc Uyển các, Mạn Châu liền thấy long liễn của Cung Lệ Hoa đỗ bên, bên cạnh cũng ít kiệu lớn kiệu của các phi tần khác, nghe được tiếng khóc truyền ra từ bên trong nội điện, Mạn Châu chỉ đơn giản nhíu mi chút. “Hoàng thượng, thần thiếp đáng chết, vì thần thiếp làm hoàng thượng phải lo lắng như vậy.” Khi Mạn Châu vừa đặt chân vào bên trong, câu đầu tiên nghe thấy chính là câu này. “Hoàng thượng, có chuyện gì xảy ra ở đây?” Cung La Y cũng đồng thời tiến vào, vừa vào đến của nghe thấy tiếng khóc làm trong lòng nàng bực mình thôi. Trong phòng thấp thoáng rất nhiều phi tần cùng cung nhân trong cung. Vẻ mặt Cung Lệ Hoa trầm tĩnh như nước, vung vạt áo, để mặc Liễu Thiên Yên ngã vào trong lòng , vẻ mặt lê hoa mang vũ thập phần đáng thương. “Sao nào, Liễu tần hành vội vàng như vậy phải là bất mãn với cách xử trí của bản cung chứ?” Thân thể run rẩy của Liễu Thiên Yên nghe vậy lập tức cứng đờ, nhìn Trưởng công chúa nghiêm mặt lạnh lùng nhìn mình trong lòng dâng lên trận bất an, lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, nàng ta lau lau nước mắt ấm ức: “Hồi trưởng công chúa, thân thể Thiên yên rơi xuống nước tốt, những nhiễm phong hàn hầu hạ Hoàng thượng tốt, lại nhọc công Trưởng công chúa cùng Thái Hậu phải ngày ngày lo lắng khôn nguôi, thần thiếp vào cung là thay mặt cho toàn bộ Hầu phủ hết lòng hầu hạ Hoàng thượng, nay quả thực còn mặt mũi nào sống đời này nữa.” Ánh mắt Cung La Y ngay lập tức lóe lên độc, hay lắm, lại dám mang phủ Hầu gia thách thức nhẫn nại của bản cung. Mạn Châu nhìn Liễu Thiên Yên khóc lóc thương tâm trong lòng Cung Lệ Hoa, trong lòng cũng chỉ dâng lên chút khó chịu, chút động dung. Nếu Cung Lệ Hoa vì lo lắng cho Liễu Thiên Yên xảy ra chuyện gì mà đến, Mạn Châu có chút tin…. Nữ nhân có não này nhìn giống món đồ chơi vô tri vô giác hơn, có ích dụng, vô ích phế! Nhìn vẻ mặt băng hàn, thờ ơ lạnh lùng như mọi thứ xung quanh liên quan đến mình kia, Mạn Châu hiểu . “Hoàng thượng, là thần thiếp vô năng, đều tại thần thiếp…” Liễu Thiên Yên lần nữa ngã vào trong lòng Cung Lệ Hoa, kéo thần trí Cung Lệ Hoa đánh giá Mạn Phi Lạc trở về. “ biết Trưởng công chúa điều tra việc trẫm giao cho chưa?” Cung Lệ Hoa nhìn sắc mặt Liễu Thiên Yên cái, giọng vẫn bình tĩnh như nước hồ thu gợn sóng, hơi nghiêng đầu lên nhìn Cung La Y. “Bản cung đương nhiên tra xét thập phần ràng.” Cung La Y đáp thập phần rành mạch, “Chuyện Liễu tần rơi xuống hồ hôm đó cả Ngự Hoa viên đều nhìn thấy, bản cung tìm ít được người chứng minh.” xong, chờ Liễu Thiên Yên phản bác cái gì nàng ta liền sai người áp giải cung nữ bộ dáng bình thường tới, “Người này là Hồng Diệc, là nữ quan chuyên chăm sóc hoa cỏ ở Ngự Hoa viên, hôm đó chính mắt nàng ta thấy Liễu tần tự mình bất cẩn rơi xuống hồ nước, Mạn Quý Phi chỉ là tình cờ ngang qua bị Liễu tần nắm mãi buông mà thôi.” Mạn Châu nhìn nữ quan Cung La Y áp giải lên mang bộ dáng sợ sệt run rẩy, kể lại toàn bộ việc hôm ấy lượt, nếu để ý kĩ thấy đáy mắt hoàn toàn bình tĩnh tự tin của nàng ta. Đây chính là quà tạ lỗi của ngươi à? Mạn Châu giấu vết nhìn gương mặt có chút đắc ý của Cung La Y bên cạnh. Toàn bộ người trong phòng đều thay Liễu tần đổ mồ hôi lạnh, hành động của Trưởng công chúa như vậy phải là trực tiếp trở mặt với Phủ Hầu gia hay sao? Nhưng mà Liễu Thiên Yên dường như vẫn chưa nhận ra nguy cơ tứ phía của mình, nàng ta vẫn ngừng khóc lóc trong lòng Cung Lệ Hoa như vậy. Giống như nàng ta rất tin tưởng, Cung Lệ Hoa nhất định kiêng kị Hầu phủ của nàng, đích thân ra mặt bảo hộ cho nàng. Ánh mắt Cung Lệ Hoa nhìn nữ quan kia lãnh lẽo kinh người, lại chuyển ánh mắt vào Mạn Châu vẫn bình thản đứng bên cạnh Cung La Y, cuối cùng đứng dậy, bởi vì hành động quá đột ngột làm cho Liễu Thiên Yên dựa người vào lòng té ngã đất. Liễu Thiên Yên nhu nhược gọi tiếng nhưng cũng nhận được lời đáp nào từ biết điều im lặng xuống. “Trưởng công chúa khẳng định mọi việc xảy ra như vậy chứ? Nhân chứng vật chứng đều mang đến rồi?” Thanh của Cung Lệ Hoa trầm tựa như tiếng gió lùa trong thung lũng, trong lòng Cung La Y bị phen chột dạ làm cho kinh hãi, nhưng nàng ta rất nhanh trấn định lại. “Bản cung đương nhiên chắc chắn, Liễu tần tâm tư ngay thẳng, phạm vào ghen tuông trong hậu cung là điều cấm kị, ngược lại bản cung chứng minh Mạn Quý phi hoàn toàn bị người hãm hại.” “ là như vậy…” Cung Lệ Hoa nâng mắt chống lại phượng mâu hắc bạch phân minh của Mạn Châu, giọng cực kì chậm rãi, “Về việc trừng phạt Liễu tần Quý phi có cao kiến gì hay ?’ Mạn Châu cũng chút e ngại nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài của , nghe thấy hỏi chính mình như vậy ngược lại cười như cười , “Đem ra ngoài, đánh chết.” Hai chữ ‘đánh chết’ được nàng ra vô cùng nhàng, nhưng lại vô cùng đẫm máu. Liễu Thiên Yên nghe thấy hai chữ này, lại nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ tia tình cảm nào của Cung Lệ Hoa mới chậm rãi phục hồi tinh thần, lúc này nàng ta để ý hình tượng chút nào nữa, vừa bò theo gót giày Cung Lệ Hoa vừa hét to, “ được, ai dám động vào thần thiếp, Hoàng thượng, Thiên Yên biết sai rồi, cầu mong người tha cho Thiên Yên lần này, ta nhất định tiếng nào cho phụ thân biết, phủ Hầu gia cũng biết…Hoàng thượng…” Liễu Thiên Yên thê lương ngừng gọi Hoàng thượng, đôi mắt hoa đào quyến rũ ngập tràn nước mắt, nàng thể ngờ được nàng khổ tâm an bày tuồng kịch như thế kết cục lại lần nữa rơi vào tay nữ nhân kia, nàng bao giờ cam lòng. Cung La Y nghe xong hai chữ này của Mạn Châu cũng tránh khỏi kinh ngạc, nữ nhân này mới bao nhiêu lớn chứ, phải mới làm lễ cập kê sao, thế nào mà thị huyết như vậy. Nhóm phi tần đứng ở phía xa nhìn màn này, có người cười khi người gặp họa, có người nuối tiếc, có người chửi Liễu Thiên Yên ngu xuẩn, nhưng lúc này người nào người nấy đều hạ quyết tâm trong lòng, từ giờ có việc gì làm cũng quyết động chạm gì đến Quý phi nương nương. Cung Lệ Hoa nở nụ cười nhạt nhẽo mặt, từ chối cũng đồng ý lời kết tội của Mạn Châu, nữ nhân này quả thực to gan, nàng làm ra hành động như vậy từng nghĩ đến hậu quả rồi chứ? Cung La Y cảm thấy dù sao cũng phải, chuyện này động chạm rất lớn tới lợi ích gia tộc lớn trong kinh thành, làm gì cũng phải lấy đại cục làm trọng, thể tùy hứng như vậy. nàng ta suy nghĩ rất kỹ rồi kết quả vẫn đứng ra chuyện, “Theo bản cung thấy Liễu tần điêu ngoa tùy hứng, dám vu oan giá họa cho phi tần hậu cung còn dám lấy tính mạng ra đùa giỡn, trước phạt ba tháng bổng lộc giam lỏng trong Ngọc Uyển các được phép ra vào, sau báo cáo cho lễ giám giáng chức vị của nàng ta xuống mạt đẳng Canh Y cả đời cần thị tẩm nữa, các ngươi thấy như thế nào?” Cung La Y vừa dứt lời liền đem toàn bộ ánh mắt dừng lên người Cung Lệ Hoa cùng Mạn Châu, Cung Lệ Hoa ngược lại vẫn chuyển tầm mắt nhìn Mạn Châu hề có tia rung động nào, dường như chỉ chờ câu của Mạn Châu liền kết luận cuộc đời của Liễu Thiên Yên vậy. Mạn Châu hạ tầm mắt nhìn gương mặt tái nhợt của Liễu Thiên Yên, trong lòng lóe lên tia khác thường, cả đời nữ nhân này việc nên làm nhất chính là muốn những thứ thuộc về mình, hơn nữa nàng ta hiểu ‘nhất vô tình đế vương gia’, người ngu xuẩn như vậy dù có mười phủ Hầu gia đứng phía sau cũng tài nào bảo hộ được nàng. “Nếu Trưởng công chúa vậy, bản cung có ý kiến.” Mạn Châu phất phất tay áo, ngẩng đầu nhìn Cung Lệ Hoa, lại bắt gặp đôi mắt ngàn năm thay đổi cảm xúc của lóe lên tia vừa lòng. Cung Lệ Hoa cuối cùng thu hồi lại tầm mắt, nhíu mày vươn tay ra, Lý Cửu bên cạnh rất nhanh dâng lên tấm khăn lụa sạch bóng, Cung Lệ Hoa lấy khăn lau sạch vệt nước mắt long bào hoàng kim của mình. Lau xong tựa hồ vẫn chưa vừa lòng, ném mạnh khăn lụa xuống dưới đất khoát mạnh tay, “Trưởng công chúa toàn bộ xử lí . Hồi cung.” Nhìn bóng lưng của Cung Lệ Hoa rời , cả người Liễu Thiên Yên đều xụi lơ mặt đất ngơ ngác, gương mặt trang điểm tỉ mỉ sớm nhòe nhoẹt nước mặt, còn đâu phong thái nữ nhân thiên kiều bá mỵ ngày trước. Cung La Y thèm nhìn Liễu Thiên Yên cái, nàng ta quay đầu thấy Mạn Châu hướng mắt theo Long Liễn của Cung Lệ Hoa rời cười thầm trong lòng, “Ngươi như thế nào để ý , mọi chuyện xong rồi, thấy lễ vật của ta thế nào.” Mạn Châu hồi phục tinh thần, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đắc trí của Cung La Y, nữ nhân này có biểu như này là sao, người mang cung nhân Huyết Phượng cung của nàng hỏi tội là ai vậy? Cách giải quyết của Cung La Y nhìn như lập Liễu Thiên Yên nhưng cố ý cũng là giữ cho nàng ta mạng, tránh để cho các phi tần cung khác nhân cơ hội thầm đả kích. Quả thực phải người đơn thuần, người lớn lên trong thâm cung quả thực so với người thường giống. Mạn Châu rất nhanh dẫn người Huyết Phượng cung trở về, để ý ánh mắt cam lòng của Liễu Thiên Yên lại phía sau. Trong Ngọc Uyển các, còn đâu vàng son thời chủ tử đắc sủng nữa, cả nội phòng to lướn chỉ còn lại Liễu tần, à , Liễu Canh Y khóc lóc ngừng, ánh mắt phẫn hận oán độc nhìn về phương hướng Huyết Phượng cung. Mạn Phi Lạc, lần này lấy được mạng ngươi ta thề mang họ Liễu. Thiên Nhẫn các chủ, ngươi đừng làm ta thất vọng!
Chương 23 : Hắc y nhân Mạn Châu đứng trước tấm gương đồng hoa lệ , được mài giũa hoa văn vô cùng tinh xảo, nhịn được nhìn bóng người phản chiếu trong gương chằm chằm. Trong gương phản chiếu hình ảnh nương, hay đúng hơn là tiểu nương, dáng người gầy , cơ thể còn chưa trổ mã hoàn toàn, khoác người thân cung trang đỏ thẫm. Nâng tay lên chạm vào gò má chính mình, làn da nõn nà tinh tế, mịn màng có thể so với mỡ đông giống nhau. Dung mạo của Mạn Phi Lạc này ngờ cùng với gương mặt của Mạn Châu ở kiếp trước giống nhau như đúc. Ánh chiều tà ngày cuối đông có nhiều rực rỡ xuyên qua khe hở của cửa sổ phòng rơi mặt nàng, vẻ ra khoảng sáng khoảng tối vô cùng khó nắm bắt, chiếu ra vẻ mặt vừa lạnh nhạt xa cách lại để bất cứ thứ gì xung quanh trong lòng của nàng. “Tiểu thư, Dược Thùy có chuyện cầu kiến..” Lục Y nhìn tiểu thư tự nhìn hình ảnh của mình trong gương ngẩn người trong lòng lên nghi hoặc, nhưng cũng rất nhanh bỏ qua, nàng từ bên ngoài vào nội phòng cung kính mở miệng. “Mang vào .” Mạn Châu thu hồi tầm mắt gật gật đầu. Khi Dược Thùy theo chân Hồng Y vào phòng khách, nhìn thoáng qua thấy nữ nhân mặc huyết y ngồi ở ghế chủ vị, khuỷu tay chống bàn, ống tay áo theo đó chảy xuống lộ ra da thịt trắng nõn trong suốt, tay kia nàng tùy ý đặt đầu gối. Đây chính là Mạn Phi Lạc sao? Tại sao nàng so với lúc trước khác biệt nhiều đến vậy? “Dược thùy bái kiếm Quý Phi nương nương.” Dược Thùy quỳ xuống, hành động thập phần cẩn thận. “Như thế nào?.” Giọng từ tính chứa tia cảm xúc vang lên đỉnh đầu làm cho tâm Dược Thùy có chút run rẩy, mặc dù cúi đầu sâu nhưng từ đầu đến cuối đều có cảm giác bị người nhìn thấu. “Nương nương, tạm thời nguy hại tính mạng, nhưng độc tố thể giải trừ hoàn toàn được.” “Có thể lưu đến lúc nào?” “Nửa năm, cùng lắm là năm…” hổ là người Mạn gia, tuổi còn mà nhạy bén như vậy, nàng bất quá mới mấy chữ liền nắm bắt được điểm mấu chốt. “Như vậy là đủ rồi.” Mạn Châu duy trì nụ cười nhàn nhạt, nàng gật đầu vung tay áo, “Trở về toàn bộ việc cho .” Dược Thùy tự nhiên hiểu ‘’ ở đây chính là Hoàng thượng, nàng biết Mạn Quý Phi tại coi như làm việc vì hoàng thượng nên cũng nghĩ nhiều nữa, thức thời liền lui xuống. Nhìn bóng dáng Dược Thùy rời , Hồng Y vẫn yên lặng bên lúc này mới nhíu my : “Tiểu thư, mấy ngày nay tiểu thư nô tỳ theo dõi vị công chúa Thủy Nguyệt kia, nô tỳ phát ra có người…” “Hửm?” Mạn Châu nghe vậy liền có chút hứng thú mở ra hai mắt… … Thời tiết cuối đông, ban đêm đặc biệt lạnh, gió thổi hiu quạnh vô cùng, Mạn Châu cho lui hết tất cả người trong nội điện, mặc thân huyền y nhàng, tránh thoát ra khỏi Huyết Phượng cung. Mạn Châu giống như bóng ma trong bóng đêm, từng bước tránh thoát ám vệ bố trí khắp hoàng cung đến tường viện, tiếng động nhảy qua vách tường kia, bên trong là viện tử có chút hoang phế. Bên trong phòng ánh nến lay động, mũi chân khẽ điểm Mạn Châu liền yên lặng rơi xuống nóc nhà, lật ra mái ngói nhìn xuống bên dưới. Trong căn phòng lớn lắm thoang thoảng mùi thuốc, nam tử mặc y phục thái giám yếu ớt dựa giường, sắc mặt trắng bệch làm mất vẻ tuấn tú bình thường của . Mà ánh mắt vô cùng kìm nén nhìn nữ tử đứng trước mặt. Hai người này phải ai khác chính là Thế tử thân vương Tư Mã Thiên cùng Thập công chúa Thủy Nguyệt quốc Hàn Ưu. “A Bệnh, ngươi sao chứ?” Hàn Ưu muốn bước đến trước chạm vào người kia nhưng do dự hồi lại buông xuống, nàng chung quy còn dung khí để đối mặt với nam tử này nữa rồi. “Mã Thiên còn gì đáng ngại, công chúa lo lắng nhiều rồi.” Người được gọi là ‘A Bệnh’ trong miệng Hàn Ưu lên tiếng, trong giọng lúc này che giấu được xa cách. Hàn Ưu nghe giọng kia, giọng xa lạ hoàn toàn giống trong kí ức, mặt tràn ra đầy ưu thương, “A Bệnh, ngươi tha thứ cho ta sao? Tại sao phải đối với ta như vậy?” “Công chúa nghĩ nhiều rồi, Mã Thiên dám!” Tư Mã Thiên lại lên tiếng, trong thanh nhiễm chút đè nén đến khàn khàn, “Mã Thiên là tội thần Thủy Nguyệt, thể bất kính với công chúa được, công chúa vẫn nên trở về nghỉ ngơi thôi!” dứt lời liền nhắm mắt lại, hơi thở có chút suy yếu nhưng hề muốn để ý nữ tử trước mặt kia. giọt nước mắt lăn xuống, tiếp theo là hai giọt, ba giọt… Hàn Ưu dám tin nhìn nam tử trước mắt, nam tử dùng cả tính mệnh bảo vệ nàng ra khỏi trận đảo chính hỗ loạn kia, cùng nàng tìm thi cốt người thân, hi sinh giúp nàng tìm nơi nương tựa, nam tử dùng nửa cuộc đời bảo hộ nàng, tại lại dùng thái độ thờ ơ lạnh nhạt như vậy đối nàng. A Bệnh, A Bệnh, ngươi hiểu đâu, ta là hoàng tộc duy nhất của Thủy Nguyệt, ta phải phục thù, ta muốn lần nữa giẫm nát những người kia ở dưới chân, cuối cùng ngươi hiểu, ta làm hết thảy đều muốn tốt cho ngươi…. “A Bệnh, sớm khỏe lại , A Ưu chờ ngươi!” Giọng Hàn Ưu rất , giống như sợ mình quấy rối nam tử kia, xong liền quay người rời . Tại khoảnh khắc cánh cửa kia khép lại, Tư Mã Thiên lại lần nữa mở ra đôi mắt, đáy mắt che giấu được thất vọng cùng tình ý nên lời, trước mắt giờ là Thập công chúa Hàn Ưu, cũng còn là A Ưu hồn nhiên lương thiện xưa kia nữa, quả thực mỏi mệt rồi… đôi phượng mâu nóc nhà cẩn thận nhìn màn này, phát Hàn Ưu rời chẳng những trở về nơi dành cho cung nữ bình thường, mà là chạy tới phương hướng khác. Mạn Châu xoay người, nhanh chóng bám theo nàng ta. Hàn Ưu đề phòng bốn phía, rất cẩn thận tới địa phương vô cùng hẻo lánh, nơi này giống như bị bỏ hoang lâu, lại đánh giá bốn phía vòng xác định xung quanh có người nàng ta mới dám cất bước vào trong viện. Mạn Châu thân y phục dạ hành ban đêm giống như sợi lông tơ nhàng, nàng dị thường cẩn thận nấp xà ngang căn phòng, phát bên trong có bóng đen chờ sẵn. Nàng tự nhiên hiểu, người này là cao thủ thượng thừa. Trong căn phòng này có chút ánh nến nào, toàn bộ đều là mảnh đen kịt. Mà Hàn Ưu kia vừa mới đặt chân vào trong phòng, liền bị hắc y ở bên trong kéo đến, chặt chẽ ôm lấy kéo lên cái sập lành lặn duy nhất trong phòng. Hàn Ưu bị tập kích bất ngờ mà chút hoảng loạn cũng có, ngược lại còn nhắm mắt lại mặc người bắt đầu kia tàn sát bừa bãi người mình. Phát gương mặt nữ nhân còn vương lại nước mắt, nam tử bỗng chốc dừng lại động tác, như có như nheo lại đôi mắt hẹp : “Ngươi vì tiện tử kia rơi lệ?” Hàn Ưu từ trong cõi mộng phục hồi lại tinh thần, nghe thấy hỏi như vậy lạnh lùng lên tiếng, “ liên quan tới ngươi?” Nam tử nhìn Hàn Ưu giận phản cười, nhân tiện cởi ra dây lưng của Hàn Ưu, thuận tay kéo lấy bàn tay nàng mà gặm cắn : “ ngờ Thập công chúa là người cứng rắn như vậy, bản vương thực vinh dự là người năm ngươi trong tay, có phải ?” Giọng thầm của che giấu mấy phần khinh miệt, mang theo hương thơm lả lướt mê hoặc, để cho nàng chuẩn bị liền động thân cái, mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể Hàn Ưu. “A…Ưm…” Tiếng thở dốc rất vang lên trong điện, Hàn Ưu giống như quen thuộc với thô bạo của nam tử kia, đau đơn qua rất nhanh liền hòa cùng nhịp độ với , nhất thời trong phòng tràn đầy thanh dâm mỹ… “Ngươi đưa ngọc tỷ cho nàng ta?” Nam tử vừa động thân người vừa trêu chọc thân thể Hàn Ưu hỏi. Hàn Ưu có chút chịu được thô bạo của , nhưng vẫn cố gắng gật gật đầu, “Ân, nàng ta nhận lời rồi… Bất quá…ân…chỉ là đồ giả mà thôi.” Trong thanh che giấu được tiếng thở dốc. Mạn Châu khêu mi, nhưng cũng làm ra bất cứ hành động nào. Nam nhân kia giống như nở nụ cười giả dối, “Thập công chúa quả thực thức thời, ngày bản vương giúp ngươi phục quốc còn xa đâu…” Nam tử nhìn nữ nhân dưới thân sắp khống chế được nữa. Sau đó Thủy Nguyệt quốc của ngươi là của ta, còn có Tây Lãnh quốc, cũng còn xa nữa… Thanh lãnh lệ của nam tử làm cho Hàn Ưu chợt tỉnh chút, trong đôi mắt tràn đầy dục sắc mơ màng nhìn trần nhà, khắc kia, trong đáy mắt nàng có hi vọng, nhưng có nhiều hơn loại tuyệt vọng. A Bệnh, xin lỗi ngươi… Hàn Ưu nén bi phẫn trong lòng, ghì chặt cánh tay nam nhân : “Ngươi phục Cung Lệ Hoa?” “Ha ha..” Nam nhân nghe vậy đột nhiên bật cười lớn, “Làm cho bản vương cúi đầu xưng thần với tiểu tử đó, cảm thấy buồn cười sao? Tiểu Ưu nhi…” Dứt lời lại động thân lần mạnh, Hàn Ưu thể khống chế được thân người mềm nhũn ngã trong lòng lòng , mặc cho thích làm gì làm…. Lúc hai người kia lại muốn dây dưa lần nữa với nhau, Mạn Châu có chút mất kiên nhẫn nhíu mày, nhìn xà ngang nhiễm tầng bụi bặm mà cả người đều khó chịu. Thân thể nàng nhàng, tiếng động muốn rời . Cùng lúc này, nàng nghe được phong sát khí ập tới từ sau lưng mình. Trong lòng thầm kêu tiếng tốt, nàng bị phát ?
Chương 24 : Chung quy vì quá chủ quan Ánh mắt Mạn Châu lạnh lùng đảo qua bóng đen kia, nghĩ người này cảnh giác như vậy! Nàng bất quá sơ ý làm rơi xuống bụi bẩn, nháy mắt phát giác. Động tác Mạn Châu nhưng tuyệt chậm nàng lắc mình xoay người xà nhà, tiếng động đề phòng người bên dưới. ngờ mạnh như vậy, nàng gần như dùng toàn bộ sức lực mới có thể tránh được sát chiêu kia. “Có chuyện gì vậy? Có người?” Hàn Ưu giật mình nhìn động tác của hắc y nam nhân, nháy mắt túm lấy y phục rơi lung tung sập che đậy thân mình, ác độc trong mắt chợt lóe. “ thể lưu lại người sống!” Nàng ta cất giọng chắc nịch, nhìn thẳng nam nhân chỉnh sửa sang y phục bên cạnh mình. “Tuy rằng có chút hứng thú, nhưng vì tiểu Ưu Nhi…” Nam nhân nhướng mi vuốt ve hai gò má còn chưa lui sắc hồng của nàng ta, ngả ngớn , “Bản vương phụ lòng…” Dứt lời liền nhìn người xà nhà cái, bàn tay khẽ động, loạt kình phong mang theo sát khí sắc bén vô hạn đánh về lên nóc nhà. Ánh mắt Mạn Châu lần đầu tiên tràn ra sắc bén cùng nghiêm túc như vậy, nàng giống như khối băng yên tĩnh rất lâu cuối cùng lấy được cảm giác có sức khiêu chiến, thân mình nàng lập tức giống như xà lắc mình tránh thoát tất cả những chưởng phong kia, mặc cho những thanh xà ngang bị phong xẹt qua nát vụn. Nam tử phía dưới thu được kết quả như mong muốn, đương nhiên mất kiên nhẫn nhíu mày, ngờ ngươi ăn gan hùm mật gấu dám xen vào chuyện của bản vương, muốn chết! Hàn Ưu nhanh chóng mặc xong y phục người, nàng ta ngẩng đầu nhìn màn xà nhà nhịn được trừng mắt, lâu hồi phục tinh thần, hắc y nhân kia là người đầu tiên nàng thấy có thể tránh thoát công kích của nam nhân này, quá nguy hiểm! “Giết !” Hắc y nam nhân nhếch miệng gợi lên nụ cười lạnh lẽo, thầm truyền toàn bộ nội lực vào cánh tay, ngay sau đó vị trí đứng liền chỉ còn lại tàn ảnh, bản thân phi thân đến trước mặt hắc y nhân tránh né trưởng phong của mình xà nhà kia, dùng khí thế gì cản nổi đánh về phía bụng đối phương, mà vị trí này chính là tử huyệt. Mạn Châu vừa lắc người tránh thoát chưởng ở bên dưới, nháy mắt xoay người lại cảm nhận được sát khí kinh người ập vào chính cơ thể mình, hơn nữa lần này cơ hội tránh thoát gần như thể. Dứt khoát quyết định, thị huyết trong mắt chợt lóe, Mạn Châu rút ra chủy thủ trong người trực tiếp đâm thẳng vào trung tâm luồng sát khí kia, nhìn qua thực giống như muốn đồng quy vu tận. Hắc y nam tử kia giống như ngờ dưới tình huống như vậy mà đối phương dám chọn cách phản kích, kinh ngạc chút rồi nhanh chóng đánh chệch trưởng phong sang bên, chưởng này đánh vào bụng nàng mà nhắm vào vị trí giữa trái tim. Nếu trúng chưởng này của , mười phần thể sống. Phượng mâu dưới mạn che mặt sát khí, Mạn Châu kẹp chân vào thanh ngang xà nhà, ngăn cản quán tính chính mình phi thân về phía trước, chủy thủ trong tay chợt lóe ngăn cản lại chưởng phong thay đổi phương hướng kia. Hai người đều vận hắc y, vẫn luôn đối đầu trong cự li gần cuối cùng cũng tách ra. Hắc y nam tử cảm nhận được chất lỏng sền sệt mang theo mùi máu tanh ở cánh tay mình chậm rãi chảy xuống, trong lòng ngược lại nổi lên khát máu thể nghi ngờ, bất quá cũng có chút bản lĩnh. “Ai phái ngươi tới? Nếu ra, bản vương cho ngươi….toàn thây.” Thanh băng hàn thấu xương, vang vang trong đêm tối bao phủ cách vô cùng tĩnh mịch. Hừ! Mạn Châu im lặng trả lời, mặt bình tĩnh như trước, hơi thở có nửa phần dao động nào. Nhưng nếu theo ánh sáng ban đêm nhìn gương mặt trắng bệch dưới màn che của nàng liền biết có điều ổn… Mạn Châu đứng thẳng xà nhà, đưa phượng mâu lạnh lùng nhìn hắc y nhân đứng ở đối diện mình, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng từ trong miệng nàng phun ra ba chữ: “Ngươi xứng?” Dứt lời, Mạn Châu tùy ý phất ống tay áo cái, luồng khí cuồn cuộn vọt ra, nháy mắt bao phủ toàn bộ căn phòng tồi tàn. Hắc y nam nhân vừa nhìn thấy liền giật mình, xoay người lắc mình hạ xuống bên dưới, vén lên ống tay áo bịt chặt mũi miệng của mình, mặc dù ràng là ám khí gì nhưng càng vì biết càng phải cẩn thận. Mạng sa phất qua khuôn mặt chút cảm xúc, Mạn Châu đứng giữa màn khói đặc nhìn cảnh tượng này, khóe môi nhếch lên độ cong lạnh lùng, chợt chủy thủ trong tay phóng ra, đạo ngân quang xẹt qua sương mù lao thẳng đến phía trước, phải phi đến người nam tử hắc y, mà hướng thẳng đến yếu hầu Hàm Ưu ngẩn người biết làm cái gì. Nam tử hắc y thấy vậy khỏi biến sắc, nữ nhân này thể chết dễ dàng như vậy được, phi thân ôm chặt lấy thân mình Hàn Ưu, hai người lăn vài vòng mặt đất mới tránh khỏi đường của chủy thủ, nhưng thời điểm sương khói tan hết, hai người đứng dậy làm gì còn bóng dáng của hắc y nhân xà nhà nữa? “Chết tiệt, xem ngươi có thể sống được bao lâu?” Nam nhân phi thân lên xà ngang lần nữa, nhìn vũng máu chưa kịp đông lại còn vương ở chỗ đó nắm tay run lên, ánh mắt che giấu độc. Trong đêm tối, Mạn Châu ôm chặt bả vai bị thương ngăn cho miệng vết thương rách ra, vội vàng lẩn vào trong bóng tối. Muốn trở về Huyết Phượng cung phải vượt qua rất nhiều trạm lính canh, trạm gác ngầm và ám vệ ở khắp nơi, Mạn Châu xoay người tránh ra ám vệ cách mình xa phía trước, nhảy vào trong bóng đêm. khí càng về sáng sớm càng lạnh giá, có cảm giác gió cắt qua da thịt lần đầu tiên làm cho Mạn Châu cảm thấy khó thở, nàng tự biết mình kiên trì được lâu, tại cả người đều là máu và mồ hôi, khó chịu vô cùng…. Mạn Châu dựa vào trong bóng tối, hai mắt bắt đầu choáng váng. Nếu nhanh lên, thời điểm trời sáng lên nàng có thể bị người phát . Nghĩ xong nàng liền nhảy mấy bước liên tiếp về phía trước… Chung quy cũng vì nàng quá chủ quan…. Hai kiếp đều có tầng tầng người bảo hộ xung quanh, cho nên thân thể mới yếu đuối như tại… “Hoàng thượng, có hắc y nhân tiến về phía này?” Từ bên ngoài cửa xuất hắc y ám vệ, nghiêm túc cung kính từ bên ngoài vào trong phòng. “Là ai?” Cung Lệ Hoa thân hoàng bào chỉnh tề đứng ngoài hành lang lầu , ánh mắt nhìn ra xa, thanh trầm thấp mà lạnh lùng. “Thuộc hạ biết, giống như bị thương” Tiếng vừa dứt, bên dưới Ngưng Thần lâu xuất bóng đen có chút chật vật nhảy vào, Mạn Châu chỉ cảm giác mình thể lực cạn kiệt, mạng che mặt thấm đẫm mồ hôi bị nàng giật xuống ném sang bên, tốc độ nàng thể nào duy trì như trước nữa, đưa tay lên nắm chặt bả vai bị thương. “Hoàng thượng, có cần thuộc hạ bắt lại nghiêm hình tra khảo?” Bất quá, ám vệ chờ lâu vẫn nghe thấy câu trả lời của chủ tử, nghi hoặc ngẩng đầu lên làm gì còn bóng dáng Hoàng thượng nữa. Mạn Châu đạm cười, đáy mắt vẫn bình tĩnh vô ba bất chợt nổi lên những tia ảm đạm, nàng từ từ thả người từ nóc nhà xuống, giống như buông tay… Bên hông đột nhiên bị sức lực nắm chặt, trời đất quay cuồng, mùi hương thơm đặc trưng quen thuộc từ đâu xông vào mũi, Mạn Châu liền nhận ra mình nằm trong lồng ngực ngực kì quen thuộc ấm áp. “Muốn chết sao?” Mạn Châu ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt người nọ, theo bản năng gật đầu cái, lại dường như nghĩ đến cái gì khiến cho viền mắt hồng hồng. giống như trong quá khứ, mỗi khi nàng nhắm mắt muốn buông xuôi tất cả đột nhiên xuất ôm chặt nàng vào lòng, truyền ấm áp chỉ thuộc về sang cơ thể nàng, với nàng ‘tất cả đều có ở đây”. Mọi quá khứ chạy trốn, ăn xin, tàn sát, máu tanh, lửa cháy lớn, mọi thứ tàn lùi, đấu tranh tàn khốc…. nàng đều có thể gạt hết qua bên, để mặc cho người nào đó đối với nàng hết mực bảo vệ cưng chiều. Loại cảm giác này làm cho nàng biết phải làm sao, nhưng vô cùng ấm áp và an toàn. Dán người lên lồng ngực ấm áp kia, Mạn Châu đột nhiên phát người mình lạnh băng, cả người bẩn thỉu, suy nghĩ liền đưa tay lên chống đỡ bờ ngực ngăn cách khoảng cách của hai người. “A Lệ, bẩn lắm.” Mạn Châu nhìn thẳng vào mắt , cực lực che giấu xúc động của bản thân, làm cho mình mỉm cười . Cung Lệ Hoa tỉ mỉ quan sát nàng, nghe Mạn Châu vậy nhanh nhíu mày, tất nhiên cảm xúc phức tạp trong phượng mâu kia để vào trong mắt, “Làm sao lại thành ra thế này?” Sắc mặt CUng Lệ Hoa trầm xuống, nhìn thấy bả vai nàng ngừng chảy ra máu thanh cũng thay đổi, trong khẩu khí dễ dàng nhận ra lạnh lẽo kinh người. Mạn Châu cắn chặt hàm răng, giống như cực lực nhịn xuống đau đớn bình thường nơi đầu vai, vết thương mặc dù rất đau nhưng nàng muốn mình yếu đuối. “Nhìn được số thứ…” Chưa hết lời, Mạn Châu bỗng nhiên cảm thấy tốt, trời đất quay cuồng lợi hại, đầu vai chỉ truyền đến đau đớn bình thường mà làm cảm giác phát hỏa tỏa ra từ trong cốt nhục, đau như có hàng vạn thanh kiếm sắc bén lạnh lẽo đâm vào người nàng, cố gắng hít vào hơi, Mạn Châu cắn lại đôi môi dần chuyển sang tím đen. Mạn Châu muốn lần nữa mỉm cười với mình sao, nhưng mà trước mắt dần mơ hồ, cả người rất nhanh lâm vào trong bóng tối.
Chương 25 : chỉ là nữ nhân! “A Lệ, A lệ…. Đừng rời ta….Đừng rời !...” thanh mê sảng của nữ nhân truyền đến, ánh mắt hẹp dài tự nhiên nhìn qua nữ nhân giường, Cung Lệ Hoa lúc này mới lật tờ tấu chương tiểu tháp trước mặt. “Hoàng thượng, hai nữ quan Huyết Phượng cung bí mật khắp nơi tìm nương nương.” Lý Cửu từ bên ngoài Ngưng Thần lâu cẩn thận vào trong, thông báo tiếng rồi đứng bên chờ đợi chỉ thị. Nữ quan trong miệng ai khác ngoài Hồng Y cùng Lục Y rồi! “ cho các nàng.” Cung Lệ Hòa ngay cả ánh mắt cũng động chút, nhàn nhạt đáp câu, Lý Cửu đáp lời tiếng liền lui ra ngoài, trong khoảnh khắc xoay người còn lặng lẽ quan sát tình hình trong phòng. Cung Lệ Hoa ngồi ở mép giường, bên cạnh đặt cái tiểu tháp, bên tiểu tháp xếp chồng tấu chương cùng bút mực, tay phải ngừng cầm tấu chương nghiên cứu phê duyệt, nhưng là tay trái, à , vạt áo bên trái đều bị Quý phi nương nương nắm chặt. Quý phi nương nương này mạng cũng lớn quá , trúng bí độc hoàng gia lại trúng chưởng sắc như vậy, sâu đến cơ hồ nhìn thấy xương bả vai rồi, trong người lại có chút nội lực nào, vậy mà có thể may mắn loạn vượt qua lính canh hoàng cung cùng hệ thống ám vệ an bài dày đặc chạy đến chỗ này. Có phải quá mức trùng hợp hay ! Cũng may Dược Thùy y thuật cao siêu, đêm giúp nàng ta cầm máu giải độc mới giữ được mạng. Quả thực dễ dàng! Điều làm cho Lý Cửu càng nghi ngờ, phải nữ nhân kia làm sao bị thương chạy đến nơi này, chính là tại sao Hoàng thượng có thể để cho nàng ta nắm vạt áo mà phản ứng như thế kia, lại còn có kiên nhẫn ngồi phê duyệt tấu chương từ sáng sớm đến bây giờ? Cũng may hôm nay phải ngày lâm triều, hoàng quy của Tây Lãnh quốc, nếu có chuyện gì gấp ba ngày thượng triều lần. Trong phòng có bất cứ cung nhân nào, yên tĩnh đến mức Cung Lệ Hoa có thể nghe được tiếng hít thở hỗn loạn đều đặn của nữ nhân. Bàn tay Mạn Phi Lạc thon gầy mảnh khảnh, lại trắng trẻo mịn màng như bạch ngọc, móng tay liễm diễm hồng hào nắm chặt lấy vạt áo Cung Lệ Hoa, ngay cả trong lúc hôn mê được Dược Thùy chữa trị đều chưa từng nới lỏng lần nào, nàng giống như người sắp chết bám chặt lấy ngọn rơm cứu mạng vậy, quyết buông ra. Cung Lệ Hoa như cảm nhận được cố chấp của nàng, nghĩ nhiều liền để nàng nắm, liếc bàn tay nàng cái, liền gọi người mang tiểu tháp cùng tấu chương đến. Mạn Châu hôn mê, nàng mơ thấy chính mình bị thiêu nóng chảy giữa dòng nham thạch, bị vây quanh nhấn chìm xuống đáy vực sâu, mỗi tấc da thịt bả vai cứ như bị nướng chín rồi hàng ngàn cỗ xe trọng tấn nghiền nát qua, cả người vô lực. Đầu đầy mồ hôi, Mạn Châu ngừng thở dốc, cả người thi thoảng lại truyền ra run rẩy kịch liệt, nhưng từ sâu trong lòng nàng vẫn cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia quanh quẩn bên cạnh. Đột nhiên dòng nham thạch kia cuốn nàng sắp tới chỗ đáy vực, cả người nàng tan biến… Mạn Châu bỗng chốc mở to mắt, bàn tay gắt gao nắm chặt đến mức trắng bệch. “A Lệ?” Thanh khàn khàn khô khốc theo bản năng gọi ra khỏi miệng nàng, Cung Lệ Hoa buông tấu chương trong tay, nhìn phượng mâu mông lung xác định của Mạn Phi Lạc, lại di chuyển tầm mắt đến khớp xương ngón tay gắt gao nắm chặt vạt áo mình, trong lòng hiểu sao run lên. “Tỉnh?” Giọng nam nhân trầm từ tính vang đỉnh đầu, khẩu khí của chứa tia cảm xúc. Mạn Châu giật giật hàng lông mi của mình, nàng nghiêng đầu hướng về phía người kia, trong con ngươi dần dần in sâu vào người. “ là ngươi!” Mạn Châu cảm giác như mọi thứ trong lòng đều buông lỏng xuống. Là ác mộng, ác mộng thôi! “Ái phi biết gọi vào tục danh của trẫm là phạm trọng tội.” Cung Lệ Hoa lạnh lùng nhìn thẳng vào trong phượng mâu kia. Mạn Châu nghe như vậy có chút để ý, bả vai đau đớn nóng rực làm nàng thầm hít vào ngụm khí lạnh. Nàng nhớ mơ hồ đêm qua nàng đến chỗ Hàn Ưu, phát hắc y nam nhân thần bí khó lường kia, hai người giao thủ cùng chỗ, nàng làm tay bị thương nhưng nàng bị thương , dùng toàn lực mới thoát được, sau đó…..Liền có sau đó. nhịn được đưa tay áp chế bả vai vẫn còn nóng rực của mình, Mạn Châu ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi cạnh người mình, mắt thấy tiểu tháp cùng số tấu chương ở kia, trong lòng biết nên có tư vị gì? “A Lệ, ngươi bị phản bội?” Mạn Châu nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Cung Lệ Hoa, “Ta đụng người trong hoàng thất!” Cung Lệ Hoa nghe lời này tự nhiên hiểu phát sinh cái gì, nhưng cũng lên tiếng, dư quang đáy mắt liếc về bản tấu chương đặt riêng biệt tiểu tháp bên cạnh. Mạn Châu nhìn qua sắc mặt giống như mọi chuyện đều bình thường kia của , trong lòng đau xót, “ lớn hơn ngươi, còn dây dưa chỗ Hàn Ưu, dã tâm tuyệt .” Cung Lệ Hoa chưa chuyện, Mạn Châu thấy vậy cũng sốt ruột, nhẫn nại ở bên chờ. Nàng biết trong lòng tính toán! Cung Lệ Hoa trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng đứng dậy khỏi mép giường cầm lên tay quyển tấu chương, nhàng miết miết mép giấy : “Mạn Phi Lạc, ngươi tại sao hứng thú với chuyện của trẫm?” Cung Lệ Hoa bước đến bên cạnh cửa sổ mở toang, nhìn nàng cái , “Ngươi hiểu hậu cung được tham chính?” Hậu cung được tham chính? Nàng quả thực từng nghe qua, bất quá quy củ đối với nàng mà chẳng có chút uy lực nào cả! Mạn Châu nằm giường, khuôn mặt trắng bệch lộ tia bối rối, nàng thực biết nên trả lời như thế nào? là nàng vì sao? Nắm chặt nắm tay, trong mắt vô cùng nghiêm túc, Mạn Châu giống như đối với thử hỏi, “A Lệ, ngươi thực tin vào Mạn gia sao?” Vấn đề này nàng lần thứ hai hỏi , mặc dù nghe câu trả lời của nhưng Mạn Châu vẫn luôn bất an, nàng quan tâm đến cái gì Mạn gia kia, nhưng đó lại là sợi dây gắn kết duy nhất giữa nàng và . Sắc mặt Cung Lệ Hoa như chìm trong nước lạnh, nhưng vì quay người nên Mạn Châu thấy được, chính là khí phách lạnh lùng kia quanh quẩn cạnh người khiến Mạn Châu như hiểu được cái gì. “Tin!” Nửa ngày, đột nhiên phun ra chữ như vậy. Nhưng Mạn Châu cũng chỉ cúi đầu cười , nàng hiểu chứ tin này của có ý nghĩa gì. tin là Mạn gia, chứ phải tin nàng. Hơn nữa, cũng rất miễn cưỡng. Trong lòng tại nên diễn tả như thế nào đây, đau thương tuyệt vọng? Đau đớn triền miên vô tận? Tim như bị chứ kia mạnh mẽ xoắn chặt cái, ép nàng gần như thở nổi. Mạn Châu cực lực khống chế cảm xúc của mình, sao, chuyện này tự nhiên như vậy mới đúng. Mạn Châu ánh mắt khẽ chuyển dừng bóng lưng , nàng biết biết người kia là ai! Ngón tay chỉ đến đâu, nơi đó vì vương mà trở thành lãnh thổ. Ánh mắt hướng đến đâu, người đó vì vương mà làm nô bộc. Đó mới đúng là A Lệ của nàng. tại với nàng quả thực rất xa xôi, giống như ở ngay trước mắt mà thể nào chạm được, lúc nào cũng như đầm nước cổ lạnh lẽo, bình tĩnh gợn sóng, cho dù bị người thân phản bội mình cũng nhíu mày cái, cả người hàn khí bức nhân làm cho người ta phải e ngại. “A Lệ, có lẽ ngươi quên mất, ta là Nhị tiểu thư phủ Trấn quốc đại tướng quân, với ngươi là thần.” Quyển sổ cầm kia, chắc chắn có liên quan đến hắc y nhân đó. Câu này của nàng giống như giọt nước rơi vào trong hồ, chậm rãi lan ra, Cung Lệ Hoa lập tức trầm mặc, nhìn chằm chằm sổ trong tay mình. Nàng còn là Nhị tiểu thư của Trấn quốc tướng quân? Bình tĩnh trong lòng nhất thời dâng lên từng tầng rung động, Cung Lệ Hoa từ trước đến giờ vẫn luôn sống lạnh nhạt toan tính, tại lần đầu tiên cảm thấy do dự. Nhưng vẻ mặt Cung Lệ Hoa bình tĩnh, chưa từng nghĩ thực liên quan đến nữ tử này, số mệnh của nàng nên yên lặng an phận trong thâm cung, chờ cho mọi việc kết thúc biến mất mới đúng. tại nàng còn muốn tham gia cái gì? Nữ nhân tự cao tự đại! “A Cửu.” Lý Cửu nghe thấy hoàng thượng trầm giọng gọi mình, trong thanh còn pha lẫn chút nội lực làm khỏi thầm đổ mồ hôi lạnh. Lập tức đẩy cửa vào trong phòng. Lý Cửu vẫn đứng ở bên ngoài nên chuyện gì xảy ra, nhưng ngờ vừa vào phòng lại nhìn thấy nữ nhân sắc mặt trắng bệch giường nở nụ cười. Nụ cười giống như đóa bạch liên từ từ nở rộ, lộ ra chút cánh hoa mềm mại của mình. thân lạnh lùng thờ ơ của nàng trong nháy mắt này đột nhiên bị hòa tan ra.