Em từng chìm đắm trong hưởng thụ, đến cuối cùng thể tìm ra lối thoát. Càng đau khổ em càng thấy mình hạnh phúc, càng hạnh phúc lại càng đơn Chương 17 : câu chuyện Ngự Thư Phòng hổ là văn phòng làm việc của đế vương, sắp xếp trang trí bên trong đều tinh tế hoàn mỹ, kết cấu đơn giản lịch , trong này đồ đạc quá nhiều nhưng những thứ cần có thiếu. Từ bên ngoài có thể ngửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng, có lẽ là giúp người bên trong tập trung tinh thần minh mẫn hơn? đỉnh hàng bậc thang có đặt long ỷ rát vàng rất lớn, khí thế hiên ngang, có trạm khắc con rồng năm móng vô cùng sống động, khắp nơi đều tùy tiện đính bạch ngọc.. Trước Long ỷ có chiếc long án, bên có đặt số hồ sơ, sổ sách và hộp gấm chứa đựng ngọc tỷ, thứ biểu tượng cho hoàng quyền tối cao vô thượng. Phía dưới chia làm hai dãy ghế, có lẽ là nơi cho triều thần. Văn phòng tứ bảo, tranh Tứ mặc, giá sách… mọi thứ gần như đều được sắp xếp vô cùng ngăn nắp hợp lí, giống như chủ nhân của nơi này. Ngự Thư phòng? Trong mắt Mạn Châu lên chút quang mang nhàn nhạt, đây chính là nơi của đế vương cùng đại thần cùng những người được tin cậy bàn quốc gia đại , nếu có việc chính đáng cho dù là Thái hậu cũng được tự tiện ra vào. Minh bạch điểm này, trong lòng nhất thời thả lỏng xuống, Mạn Châu chậm rãi theo Lý Cửu tiến vào trong phòng, chỉ mang theo Lục Y cùng Hồng Y, cung nữ thái giám khác đều lưu lại bên ngoài. Cửa Ngự Thư phòng chậm rãi đóng lại, toàn bộ bên trong lâm vào yên tĩnh. Cung Lệ Hoa nghe tiếng bước chân ở phía đối diện mình dừng lại, động tác tay cũng chưa từng dừng lại, từng nét chữ như rồng bay phượng múa lên mặt giấy Tuyên Thành… Mạn Châu dừng lại trước long án, nhìn nam tử cầm bút lông sói thành thành thục thục viết lên từng nét bút tấm giấy trắng tinh, trước mắt nàng dường như nhớ lại trước kia, trong căn phòng tường sơn trắng xóa, chiếc bàn gỗ duy nhất trong phòng, nam nhân dung mạo như thần tiên kia nắm chặt lấy bàn tay nàng, hướng dẫn nàng viết từng nét bút như thế nào mới tốt…….. thanh du dương như bản nhạc ấy, ánh mắt chăm chú ôn nhu ấy…. Hồi ức, thoảng qua như mây khói…. tại là vương Tây Lãnh quốc, khắp người đều là khí thế bá vương cho phép người lại gần, như vậy đối với Mạn Châu xa lạ… Mạn Châu nheo mắt, hắc quang trong phượng mâu trầm xuống, nàng im lặng hồi lâu, cuối cùng nhận thấy động tác tay Cung Lệ Hoa dừng lại, ngoài dự đoán của mọi người nàng vòng qua long án, giống như Cung Lệ Hoa cầm lên tay chương bút lông sói, hạ bút dưới tấm giấy Tuyên Thành khác. khuôn mặt tuấn mỹ của Cung Lệ Hoa có bất kỳ cảm xúc gì, mâu quang u ám xẹt qua những nét bút của nữ tử bên cạnh mình… Trong Ngự Thư phòng lúc này có nhiều người, Lục Y cùng Hồng Y theo Mạn Châu đứng ở phía xa, bên cạnh Cung Lệ Hoa cũng chỉ đứng hai người là Lý Cửu và vị Lưu công công khi trước. Hai người nhìn hành động vô lễ của vị Quý phi nương nương này, tuy trong lòng kinh ngạc vô cùng, nhưng vẫn đứng chỗ gây động tĩnh. Mạn Châu cảm giác được Cung Lệ Hoa nhìn chăm chú chữ Thủy dần dần hình thành dưới nét bút của mình, tinh quang đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất, nàng tạm dừng lại nét bút thản nhiên : “ biết Hoàng thượng có hứng thú nghe câu chuyện của ta?” “Nga? Trẫm ngại nghe quý phi chút!” Cung Lệ Hoa biết hôm nay nàng đến Ngự Thư phòng tuyệt đối đơn giản. Cánh môi Mạn Châu khẽ nhếch lên, nàng đặt bút lông lên giá đựng, thanh vô cùng bình tĩnh rơi vào tai Cung Lệ Hoa : “Ta từng nghe phụ thân kể câu chuyện, rằng năm năm trước, Hàn gia là hoàng tộc của Thủy Nguyệt quốc chứ phải Ngũ gia tại, lại nghe năm năm trước Thủy Nguyệt bị quân đội Thương quốc đánh đến chân tường thành, toàn bộ hoàng tộc Hàn gia bị xử tử, may mắn có tiểu công chúa mang theo Ngọc tỷ trốn thoát, đến nay vẫn người biết tung tích.” “Đúng vậy!” Cung Lệ Hoa nhếch bạc môi, dường như đoán được nội dung câu chuyện của nàng chút. Mạn Châu nhàng mỉm cười : “Ta cũng nghe , cuộc chiến lúc trước phụ thân ta cũng có tham chiến, là theo lệnh của Hoàng thượng mà tham chiến?” “A?” Cung Lệ Hoa đột nhiên có chút nghi ngờ, “Quý phi là nghe ai chuyện này vậy?” “ quan trọng là nghe được ở đâu?” Mạn Châu nghiêng người, lại lần nữa cầm lên bút lông, nàng chấm chấm mực . “Cái mà ta muốn biết, là Hoàng thượng có tin tưởng Mạn gia ta hay ?” Theo nét bút, cùng thanh nhanh chậm của nàng, chứ Mạn tiếng động xuất giấy Tuyên Thành, được nàng viết lên phía chứ Thủy kia. Đôi mắt hẹp dài ngàn năm gợn sóng của Cung Lệ Hoa hơi nheo lại, bỗng nhiên phát mình thể nào lí giải được suy nghĩ của nữ tử trước mắt này? “Mạn gia là trung thần bao đời này của Tây Lãnh quốc, lòng trung trẫm nhìn , chẳng qua Quý phi hỏi vấn đề này là để làm gì?” Theo ánh mắt u của , Mạn Châu cúi đầu xuống che khóe miệng nhếch lên độ cong của mình. lần nữa đặt bút xuống, Mạn Châu từ từ lấy trong ống tay áo mình ra vật đặt xuống dưới hai chữ mình vừa viết ra, : “Có nữ nhân tự xưng là Thập công chúa Thủy Nguyệt quốc đến tìm ta, muốn nhờ ta giúp số chuyện, ta biết nên trả lời sao mới tốt?” Cố ý dừng lại chút, lúc này Mạn Châu quay người đối diện với đôi mắt đế vương, “Hay là để Hoàng thượng trực tiếp ra tay có lẽ nhanh gọn hơn!” Mặc dù muốn để ý đến tranh chấp ở thế giới này, nhưng việc hàng đêm gặp ác mộng làm cho Mạn Châu rất khó chịu. Nàng căn bản quan tâm đến cái gì Mạn gia, cái gì Hậu cung, nàng muốn làm nữ nhân mờ nhạt quanh quẩn nơi hậu cung của , kiếp trước lỡ, vậy kiếp này nàng sánh vai cùng , bù đắp cho . Lần này mang đến vật này, nàng muốn gián tiếp cho , nàng ‘đầu quân’ cho rồi. Cung Lệ Hoa tâm cơ quá sâu, nàng tin hiểu ý của nàng. “Nga?” Cung Lệ Hoa tay cầm lên khối Ngọc tỷ trơn nhẵn bóng loáng kia, bên dưới nạm chữ Thủy rất tinh xảo, nghe ra dụng ý của nàng, mâu quang u tới như đầm sâu có vài gợn sóng nổi lên. chưa định cái gì, bên ngoài đột nhiên có giọng của vị thái giám vang lên, “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hầu đại nhân có việc muốn diện kiến!” Thanh này thanh thúy, đánh gãy yên tĩnh bên trong Ngự Thư phòng, Mạn Châu nhìn vẻ mặt mấy hứng thú của nam tử đối diện, khóe môi nhất câu, dĩ nhiên giận vì có người phá ngang nàng ngược lại còn mỉm cười : “Có lẽ hôm nay đợi được câu trả lời của hoàng thượng rồi.” Mạn Châu xoay người, vòng qua long án ra ngoài, “Ta trước.” Cung Lệ Hoa nhìn bóng dáng vô cùng mảnh mai của Mạn Châu giống như tràn đầy sức mạnh, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp, “Tại sao muốn giao nó cho trẫm?” Tuy Hoàng thượng lên là hỏi ai, nhưng người bên trong phòng đều biết, Lý Cửu nhịn được cũng ngẩng đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của nữ tử . Mạn Châu dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt Cung Lệ Hoa : “A Lệ, em từng chìm đắm trong hưởng thụ, đến cuối cùng thể tìm ra lối thoát. Càng đau khổ em càng thấy mình mạnh mẽ, càng mạnh mẽ lại càng đơn. tại muốn làm việc gì mà chính mình thấy thích mà thôi.” Chỉ muốn chấm dứt tất cả những thứ ác mộng kia. Nàng gì nữa, liền dẫn theo hai thị nữ thiếp thân kia rời . thanh độc tràn đầy tiếc nuối của nàng vẫn quanh quẩn trong Ngự Thư phòng mãi chịu tiêu tán ….[/size]
Chương 18 : Nhuyễn Yên Lạc Nội phòng Ngọc Uyển các, nội phòng xa xỉ phú quý, được người trang trí tỉ mỉ đến cực điểm, trước cửa bày hai bình phong cẩm thạch lớn, bên có chạm khắc rất nhiều đồ án đẹp mắt, giường lớn khắc hoa, sa trước bách diệp hí hoa, lư án có khói xanh của huân hương thơm ngát lượn lờ, chính là thiếu thứ gì. Liễu Thiên Yên ngồi tháp thượng, đôi mắt hạnh sắc bén nhìn thiếp thân cung nữ Tô Nhi chằm chằm : “Ngươi , phụ thân nhập cung rồi?” Nô Nhi bị thanh độc ác cay nghiệt của chủ tử dọa cho mặt xanh mét, run run trả lời : “Nương nương, nô tỳ quả nhìn thấy lão gia chờ ở ngoài Ngự thư phòng.” Liễu Thiên Yên thu hồi ánh mắt, nhìn bát dược đen xì bốc khói nghi ngút ở bên cạnh, đáy mắt lần nữa lóe lên cam lòng : “Tốt, hôm nay tìm được công đạo chính là hoàng thượng cấp Hầu phủ mặt mũi.” “Mạn Phi Lạc, ngươi cấp ta chờ.” Liễu Thiên Yên nắm chặt nắm tay, oán khí bay khắp nội phòng. = = = Mạn Châu ngồi sa liễn, nàng chậm rãi tiêu sái bước thềm đá bạch ngọc, Lưu công công phía sau dám chậm chễ, từng chút theo phía sau cung tiễn nàng. Mạn Châu dẫn theo đoàn người vừa đến hướng ra đại môn Kim Loan điện mà . Thời điểm Mạn Châu ra đại môn kia, đúng lúc nhìn thấy trung niên nam tử yên lòng đứng chờ ở bên ngoài, người này tuổi khoảng gần năm mươi, tướng mạo bình thường lại sở hữu thân hình mập mạp quá khổ, tuy người mặc quan phục cẩm y đẹp đẽ quý giá nhưng nhìn tổng thể khỏi có chút buồn cười. Thời điểm Liễu Phàm Dương nhìn thấy Mạn Châu vô cùng sửng sốt,đầu tiên phải là ngây dại, sau đó lại dần dần nổi lên nghi ngờ ngớt : nữ nhân thanh nhã cao quý động lòng người này là ai ? Cho đến khi bóng lưng Mạn Châu che khuất sau khúc quanh mới tỉnh hồn lại, trong lòng dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên cắn chặt khuôn hàm có chút quá khổ của mình, nghiến răng : " Mạn Phi Lạc ? Hừ ! Mạn Hùng, ngươi chờ đó cho ta. " = = = " Hầu gia, Hoàng thượng triệu ngài vào trong. " " Làm phiền Lý công công rồi ! " Nghe được giọng của Lý Cửu, Liễu Phàm Dương làm lễ, lập tức theo Lý Cửu vào trong. Lại tuy thân phận là Hầu gia nhưng hành xử với vị thái giám thiếp thân bên người Hoàng thượng này đều khách khí mười phần, thân phận này chỉ cần câu cũng có thể làm người khác rước lấy họa sát thân đó ! … " Thần Liễu Phàm Dương phủ Hầu gia tham kiến hoàng thượng. " Liễu Phàm Dương cung kính quỳ lạy trước Long án. " Liễu Hầu gia hôm nay thế nhưng nhàn rỗi, miễn lễ . " đạo thanh uy nghiêm đầy từ tính vang lên, mang theo khí thế làm người ta thể chống cự, nhưng Liễu Phàm Dương cũng bị kinh sợ lớn, tốt xấu gì cũng lăn lộn trong hoàng cung hai đời Tây Lãnh vương từng bước leo lên vị trí Hầu gia, còn cái gì làm e ngại chứ ? Ánh mắt Liễu Phàm Dương lập tức lóe cái, đứng lên mà trưng ra bộ dáng đau lòng than thở với Cung Lệ Hoa : " Hoàng thượng, hôm nay người lấy lại công đạo cho lão thần, lão thần liền cứ quỳ mãi ở chỗ này. " " Hầu gia ngại nguyên nhẫn trẫm nghe chút. " Cung Lệ Hoa vung tay, quan tâm mở miệng. Lão cáo già này hôm nay lại phát bệnh cái gì ? " Hoàng thượng, Hầu gia lão thân bao đời này đều cung phúc tận tụy vì hoàng tộc Tây Lãnh quốc, mấy đời Hầu gia đều là trọng thần phò tá tiên hoàng, tiếng thơm vang xa từ lâu… " Liễu Phàm Dương cao điệu mở miệng, thân thể tùy thời tỏ ra run run, giống như cực kì xúc động, " Lão thần trong nhà có duy nhất nữ nhi, Thiên Yên ở Hầu gia trăm nghìn sủng ái thân, lão thần quả thực nỡ đem nữ nhi gả vào trong cung… " Lúc này, Liễu Phàm Dương đột nhiên ngước mắt nhìn nam nhân ngồi Long ỷ trạm rồng cao, đưa tay lên chấm chấm khóe mắt ẩm ướt, " Chính là hôm trước, lão thần nghe tiểu nữ ở trong cung bị người hãm hại đẩy ngã xuống nước, kém chút cái mạng cũng còn, lão thần hôm nay cầu xin hoàng thượng lấy lại cho nữ nhi cái công đạo. " Cung Lệ Hoa ngồi cao, nhìn hết thảy màn kịch máu mủ tình thâm của lão cáo già phía dưới, nguy hiểm nheo mắt lại, trong đôi mắt hẹp dài bắn ra những mũi nhọn khiếp người khách khí bao vây lấy Liễu Phàm Dương : " À, biết là Hầu gia nghe chuyện này từ vị nào ? " Tiếng Cung Lệ Hoa vừa dứt, thân mình Liễu Phàm Dương đột nhiên run lên, dường như quên mất, nữ nhi gả vào trong cung tuyệt được quan hệ qua lại với nhà mẹ đẻ, nếu chính là mưu đồ bất chính. " Hoàng thượng minh xét, Hầu gia bao nhiêu đời nay đều là trung quân ái quốc, lão thần chỉ là…lão thần… " Dù sao hôm nay vào cung, thể tay mà về được, " Hoàng thượng, nữ nhi lão thần bị rơi xuống nước là , kính mong hoàng thượng có thể cho Hầu gia cái công đạo. Nếu , Hầu gia mặt mũi còn, lão thần đành trả lại cho Hoàng thượng cái mũ quan này ah…. " Cung Lệ Hoa tà tà liếc mắt nhìn thân hình quá khổ của Liễu Phàm Dương, trong lòng khỏi dâng lên lạnh lẽo, còn dám mang Hầu gia ra uy hiếp ? " Hầu gia là trọng thần bao đời sao có thể tùy tiện từ bỏ là bỏ được ? " Cung Lệ Hoa mâu quang u tối, khóe môi lộ nụ cười nhạt nhẽo, lại nhìn hộp gấm chứa ngọc tỷ Thủy nguyệt quốc bên cạnh, trầm mở lời, " Bất quá, Hầu gia nên yên tâm, chuyện này trẫm nhờ Trưởng công chúa điều tra kỹ, trả lại cho Liễu tần cái công đạo. " Liễu Phàm Dương nghe vậy liền phục hồi tinh thần, mắt cáo lóe lóe, " Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm trước cung nữ Tô Nhi về phủ thăm người thân có với lão thần, chuyện này chắc chắn có quan hệ với Mạn Quý Phi, kinh mong Hoàng thượng cân nhắc a… " Cung Lệ Hoa thờ ơ nhìn hết thảy trước mắt, bằng ra đây mới là mục đích của ngươi ….Muốn trẫm ra tay đầu Mạn gia sao ? = = = Đến khi Liễu Phàm Dương nghe Cung Lệ Hoa lạnh nhạt cân nhắc kĩ mới vừa lòng rời . Trong Ngự Thư phòng còn nhiều người, Lý Cửu vừa tiễn Hầu gia trở về, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của hoàng thượng tràn đầy u, đôi mắt sắc bén trầm tràn đầy tử khí, tàn nhẫn giống như ánh mắt dã thú,… Lý Cửu nhịn được hô lên : " Hoàng thượng ?... " Cung Lệ Hoa trầm ngâm nửa ngày lên tiếng, cho đến khi áp lực trong Ngự Thư Phòng thấp đến thể thở được mới bình tĩnh lại, thản nhiên nhìn Lý Cửu tựa như chưa có chuyện gì xảy ra. " Mọi chuyện như thế nào rồi ? " " Hồi Hoàng thượng, Giai Lệ ở nước Lưu đường trở về, nghe đầu xuân sang năm, nước Lưu phái đoàn sứ giả đến Tây Lãnh ta, còn có là đích thân Thái tử dẫn đầu sang. " Lý Cửu cung kính báo cáo, Cung Lệ Hoa nhất thời lâm vào trầm mặc. " Được, vậy cứ để nàng trở về , động tĩnh các nơi đều cực lực chú ý chút, tùy thời đều phải thông báo về. " " Dạ, nô tài hiểu được. " " A Cửu ! " Lý Cửu thấy hoàng thượng lại trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng người lại thốt ra câu làm Lý Cửu giật mình nửa ngày vẫn chưa khôi phục được . " Ngươi tại đích thân đến khố phòng, mang toàn bộ Nhuyễn Yên lạc đến Huyết Phượng cung , chú ý làm động tĩnh lớn chút. " " … " Nhuyễn Yên Lạc là tơ huyết tằm ti mười năm mới dệt thành tấm hiếm có vô cùng, trong quốc khố vừa vặn quá mười tấm… Vậy mà mang hết cho Quý phi nương nương, Hoàng thượng có phải quá khoa trương hay ah ? Hậu cung tựa hồ sắp yên ổn rồi !
Chương 19 : Chờ đêm Hậu viện trống vắng lác đác vài bóng người, sương mù càng ngày càng dày đặc, cả vườn mai thụ rộng lớn như được phủ làn lụa mỏng, gió lạnh thổi qua, bồng bồng bềnh bềnh, quỷ dị khó lường. Thiên , cái lạnh cuối đông rít gào, nhưng tĩnh lặng tiếng động. Mạn Châu ngồi nhuyễn tháp, cả rừng mai chìm trong bóng tối bao vây thân hình bé của nàng . Gió thổi tóc nàng bay tán loạn, quần áo đơn bạc, hơi lạnh a. Ngẩng đầu nhìn vô số đèn lồng dọc hành lang Phượng Huyết cung đều sáng lên, uyển chuyển mê ly, nhiều đốm sáng trong suốt tụ lại trong bóng đêm, giống như vô số ánh lửa thắp sáng bầu trời, sáng rực đặc biệt xinh đẹp. Nhưng người vì sao còn chưa tới đây? …. “Tiểu thư! Người vẫn chưa muốn dùng cơm tối sao?” Lục Y từ nội phòng ra vườn mai, vừa hiểu vừa lo lắng hỏi Mạn Châu, giờ giấc của Tiểu thư từ trước đến nay được sắp xếp rất nghiêm khắc, chưa bao giờ thấy tiểu thư để ý như vậy, hôm nay rất muộn rồi mà…. “Như thế nào rồi?” Mạn Châu lạnh nhạt hỏi lại. “Tiểu thư, đồ đều do A Phúc lo liệu xuống dưới, Lý công công trở về từ sớm…” Lục Y nhập ngừng trả lời, “Tiểu thư, lão già kia dường như nhắm vào người!” “Nhắm vào ta?” Mạn Châu nhếch môi, cười như cười lặp lại, “Có người cứ giống như con gián vậy, đập mãi chết!” ngại ngùng, là do nàng quá hay do nữ nhân kia chưa hình dung được chữ ‘chết’ như thế nào vậy, ngờ cha con nàng gan vẫn còn lớn lắm… “ xuống .” “…” Mười tấm Nhuyễn Lạc Yên ….. Quý phi nương nương vì Liễu tần mặc y phục cùng màu với mình mà tức giận, dìm Liễu tần xuống nước suýt chết. tại Hoàng thượng chẳng những truy cứu trị tội, mà còn làm cho nội thị tổng quản của mình mang mười tấm Nhuyễn Lạc Yên sang Huyết Phượng cung, Nhuyễn Lạc Yên chính là huyết y cực phẩm trong các loại huyết y đó. Như vậy lên cái gì, cần giải thích cũng có người hiểu. tuyên cáo hậu cung muốn bao che cho Quý phi nương nương có đúng ? Nhưng những cái này nàng cần, nàng cần là câu trực tiếp của . tại, Mạn Phi Lạc hóa thân thành con cá ngoan cố, mình bơi ngược dòng sông vận mệnh kia. Nàng từng có kiếp biết hối tiếc muộn, nàng từng đánh mất chính mình lần.... Nếu như kiếp trước gặp Sa Lệ Hoa, có đoạn quá khứ giữa hai người, Mạn Châu phải đau đớn... Nhưng nếu đời này có hai chữ 'nếu như' Mạn Châu vẫn chọn , có A Lệ, Mạn Châu ở đâu có gì khác nhau?.... Nàng chống cự vì muốn buông tay. Kiếp trước hối hận, vậy kiếp này, nàng dùng cả đời mình bù đắp cho câu của . = = = Đêm thanh như nước, lúc này là đêm khuya, trong Chính Kiền cung, ánh nến sáng tỏ nơi nơi, soi lên bóng lưng thẳng tắp của Cung Lệ Hoa, cầm mật thư trong tay biết suy nghĩ cái gì. Ánh nến đột nhiên có chút dao động, gần như ngay lập tức, ám vệ mặc hắc y che mặt xuất trước mặt , quỳ gối xuống trầm giọng : “Hoàng thượng.” “Thu xếp ổn thỏa chứ?” Cung Lệ Hoa mặn nhạt hỏi câu. “Vâng Hoàng thượng, Thục Chiêu dung ngủ mệt rồi.” Hắc y nhân lên tiếng, giọng chút bất thường nào, tựa như chuyện vừa làm với nương nương trong cung là thiên kinh địa nghĩa! Phất tay cái, hắc y nhân nháy mắt biến mất khỏi đại điện. Cung Lệ Hoa nhếch miệng, cười như cười. = = = Gió đêm lại nổi lên làm lay động màn trướng phù dung, những lọn tóc đen nhánh bên tai Mạn Châu khẽ rung rung. Đôi mi cong vút khẽ lay động, Mạn Châu nửa nằm nửa ngồi nhuyễn tháp từ từ mở mắt ra, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Nhìn tẩm điện vẫn trống như thường, trong lòng tiếng động lên mất mát, vẫn là tới. Đặt tay lên vị trí trái tim mình, Mạn Châu có thể ràng cảm nhận bất lực của mình… đến tức là chấp nhận sao? Đứng dậy, vẻ mặt nàng tràn ngập mệt mỏi. Thức cả đêm mà đợi được người đến…..Đến cạnh cửa sổ sát đất, nàng muốn đóng nó, lại sững sờ nhìn thấy đứng đó từ khi nào? Nam tử thân mặc hoàng bào màu đen thêu xích long, trường bào khoác ngoài bay bay trong gió, cả người im lặng tuyệt như hòa làm với bóng đen xung quanh. Cung Lệ Hoa cúi ngươi nhìn nữ nhân trước mặt thấp giọng : “Ngẩn ngơ cái gì?” Trong giọng lạnh như băng nghe ra chút vui. Mạn Châu lại giống như nghe thấy lời , nàng giống như trúng ma trú gì đó, quên hết tất cả những thứ xung quanh, quên hết những lời mình chuẩn bị để với , tại trong đầu nàng chỉ còn nam nhân trước mắt này. “Tại sao lại đứng ở ngoài, tại sao lại để ta đợi?” Giọng nàng rất , ánh mắt nhìn mờ mịt chưa định thần. Tại sao để nàng đợi? Kì thực Cung Lệ Hoa chỉ vừa mới đến, đêm nay vốn định gặp nàng, nhưng vừa nhận được thông tin của ám vệ, Mạn Phi Lạc cư nhiên đợi cả đêm, nếu đến chắc nàng cứ ngồi như vậy. “Chỉ vừa mới đến thôi, ái phi?” Cung Lệ Hoa nhếch bạc môi, cười như cười nhìn thẳng vào đôi mắt phượng trong suốt của Mạn Châu. “ vào trong, bên ngoài lạnh lắm.” Mạn Châu nhận ra giọng của mình có chút run rẩy, bên ngoài lạnh như vậy, đến tại sao còn vào. Đối diện ánh mắt trong suốt loang lổ kia, trong lòng Cung Lệ Hoa dâng lên trận phiền chán nguyên nhân, vừa ngồi nhuyễn tháp lại phát ngón tay nữ nhân nắm chặt vạt áo mình buông. “Vì cái gì?” Cung Lệ Hoa nhíu mày nhìn tay áo nàng, chậm rãi hỏi. Mạn Phi Lạc như vậy làm cho nhớ đến nữ tử bạch y ở hậu viên hôm đó, cũng yếu ớt và luống cuống như này. Mạn Châu cười khổ, “Cái gì vì cái gì?” “A, trẫm muốn hỏi ái phi vì cái gì ngồi đợi ở chỗ này?” Cung Lệ Hoa nhướng mày kiếm, trong lòng nổi lên chút kiên nhẫn, trong giọng cũng nhiễm tầng lạnh lùng. Nữ nhân này buổi sáng còn hùng hồn thăm dò , với tại giống hai người hoàn toàn khác nhau. “Ta…” Mạn Châu cắn môi, tự nhiên biết bản thân thất thần, sợ phát giác ra cảm xúc của mình nàng nhanh chóng buông ngón tay năm vạt áo Cung Lệ Hoa, ngồi thẳng người đối diện với , ánh mắt đau thương thất thần từ từ khôi phục trong suốt bình tĩnh. “Hoàng thượng đến đây, có lẽ hiểu ý của ta rồi chứ ? " Mạn Châu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của Cung Lệ Hoa, cười như cười mở miệng “ chút ! " Cung Lệ Hoa nhíu mày phun ra chữ. tại muốn nghe chút, rốt cuộc nữ nhân này suy tính cái gì mà ngồi ở đây cả đêm đợi bằng được? " phải nàng đợi trẫm sao, nhanh sắp đến giờ lâm triều rồi. " " … " = = = Choang…choang… thanh thanh thúy vang lên, sau đó là hàng loạt thanh đồ đạc bị đập vỡ vang lên…. " tiếp cho ta. " tiếng quát lớn vang lên chói tai, nữ tử ngồi giường sắc mặt xanh mét nhìn cung nữ quỳ ở trước mặt. " Sau đó, Hoàng thượng từ chỗ Trưởng công chúa liền Tiêu Lan điện của Thục Chiêu Dung….thị…thị tẩm… " Cung nữ vừa trả lời vừa hoang mang lo sợ, chủ tử dường như càng ngày càng khó tính a, có rất nhiều nô tài bị nàng đánh cho chết sống lại rồi. Sắc mặt Liễu Thiên Yên giường càng u ám lại, gương mặt mỹ lệ bởi vì giận giữ mà càng phát ra lạnh lùng, hàm răng cắn chặt. Phụ thân tiến cung làm cái gì mà Hoàng thượng chút động tĩnh cũng làm vậy, theo như tin báo nàng nhận được, tại Hoàng thượng hẳn là phải giam giữ nữ nhân kia cho người tra hỏi mới đúng chứ, tại sao…tại sao còn có thể thị tẩm nữ nhân khác ?... Nữ nhân Mạn gia đối với Liễu gia, đội trời chung. " Mau đem giấy bút lại đây, ta muốn trơ mắt nữa, lần này còn giải quyết đợi đến bao giờ… " Liễu Thiên Yên lại phẫn nộ lên, có trời mới biết tại sao nàng lại có phụ thân ngu ngốc suốt ngày chỉ biết ăn với trầm mê tửu sắc như thế này…. Tiểu cung nữ sợ hãi chỉ biết gật đầu chạy nhanh ra ngoài…. " Ai ui, nơi này của Liễu muội bị làm sao vậy, cung nhân cũng bất cẩn nha… " Liễu Thiên Yên thầm giật mình, hơi hạ mắt nhìn đống đổ nát mình vừa gây ra mặt đất, lại nhìn bóng dáng xanh nhạt tiến vào trong nội phòng, trong mắt đột nhiên nổi lên lạnh lẽo.
Chương 20 : Dùng người của Hoàng thượng? Liễu Thiên Yên lạnh lùng nhìn nữ tử mặc cung trang phi vị vịn tay cung nữ vào trong phòng ngủ của mình. “Ngươi tới nơi này làm gì?” Liễu Thiên Yên lên tiếng, nhìn nữ nhân ở trước mặt mỉm cười ngồi xuống án kỉ bên cạnh. Nữ nhân kia cười nhạo tiếng, bưng lên ly trà ấm, lại ngắm nghía chút cánh lá trà trôi nổi bồng bềnh mặt nước, nàng ta nhìn sắc mặt xanh mét của Liễu Thiên Yên, bình tĩnh lên tiếng : “Liễu muội muội, muội vào cung cũng gần hai năm rồi nha, thế nào nữ nhân họ Mạn kia vừa xuất nhà ngươi lại thảm hại thế này?” Liễu Thiên Yên như con mèo bị người giẫm vào đuôi, nàng ta dùng ánh mắt lãnh đâm về phía nữ nhân vừa đến, “Họ Phùng, ta cho ngươi biết, đừng có đến đây chọc ta, có gì nhanh rồi cút cho ta.” Nữ nhân dùng khăn tay nhàng chấm chấm khóe miệng, đè lại tiếng ho ỉ trong yết hầu, lại thong thả uống hai ngụm trà mới ngẩng đầu nhìn Liễu Thiên Yên nửa ngồi giường, “Muội muội dường như biết, Lý công công đem tất cả Nhuyễn Lạc yên trong khố phòng tặng cho nữ nhân kia rồi. Lần này muội muội ăn quả đắng rồi đó.” Liễu Thiên Yên cắn chặt răng, khuôn mặt xanh xao vì quá tức giân mà tím ngắt, “Làm sao có thể, đây là ý gì, phải Trưởng công chúa điều tra vụ này sao? tại tình hình bên ngoài như thế nào?” Nữ nhân ngồi kỉ án cười yếu ớt tiếng, “Muội muội hi vọng quá rồi, ai biết Trưởng công chúa ghét nhất tranh đấu hậu cung đâu, nàng như nào vì muội muội ra mặt đây!” Sắc mặt nàng ta vô cùng bình tĩnh, rồi như nghĩ ra cái gì lại tiếp : “A, ta còn nghe Mạn tướng quân cùng Mạn thiếu gia sắp trở về kinh rồi đấy, yến tiếc sắp tới chắc tổ chức lớn lắm, muội muội biết các cung khác lấy lòng Huyết Phượng cung như nào đây đấy!” Nữ nhân nhìn sắc mặt nhịn được phát hỏa của Liễu Thiên Yên hồi lâu đột nhiên bật cười, cười lớn đến mức cung nữ theo nàng ta phải tiến lên vuốt sau lưng giúp nàng to khỏi ho khan, “ biết Hầu lão gia giờ trầm mê ở Thanh lâu nào rồi, chắc giúp muội muội được đâu nha.” Tiếng cười im bặt, nữ nhân cuối cùng nhờ nha hoàn xuôi giúp mới tái trận ho, nàng ta lấy lại bình tĩnh đứng dậy, “Thôi, xem như bản cung nhiều chuyện quan tâm Liễu muội muội chút. Bản cung lại nhắc muội muội câu, nếu nhanh tay còn cơ hội đâu đấy.” Nữ nhân quay đầu nhìn Liễu Thiên yên cái, nâng cằm lên, tựa hồ từ trong xương cốt tỏa ra hơi thở cao ngạo nội liễm, đặt ai vào mắt. Liễu Thiên Yên nắm chặt nắm đấm, lặng lẽ nhìn bóng lưng biến mất ở cửa phòng, trong mắt lóe ra sát khí : “Ta khi nào thua chứ, Mạn Phi Lạc phải , ngươi chờ…” (Nghe câu chờ này mấy lần rồi, nên cho mụ này chưa mọi người?) Nữ nhân ra khỏi cửa Ngọc Uyển Các, cung nhân đứng đều nhất nhất quỳ xuống dè dặt hồ : “Cung tiễn Thục phi nương nương.” Cung nữ đỡ tay Thục phi nương nương nhà mình, nhìn phương hướng Huyết Phượng cung ở rất xa đây, khóe miệng giật giật : “Nương nương, gây ra mâu thuẫn như vậy chúng ta có lợi ích gì đâu.” “Hoàng thượng quả là chiếu cố vị Quý phi nương nương kia, bản cung còn cảm thấy ghen tỵ ah,” Phùng Thải Uyên thanh lạnh lùng, tựa tiếu phi tiếu . Chúng nô tài cung nữ phía sau nàng ta đều cúi thấp đầu dám năng gì. “Nương nương tại trở về Hi Hòa cung thôi, tại còn sớm nữa.” “Ngươi hiểu đâu…” Phùng Thải Uyên đối với cung nữ thân cận của mình cười nhạo tiếng, “Trai cò đánh nhau, bản cung làm ngư ông đắc lợi phải tốt lắm sao, hồ nước này càng đục càng vui a, dù sao chẳng liên quan nhiều đến bản cung là được.” mặt cung nữ thoáng vẻ oán giận, hừ lạnh, “Nương nương, nô tỳ thấy hoàng thượng làm như vậy mười phần vì binh lực Mạn gia sau lưng nàng ta, người cần đau lòng đâu….” Phùng Thải Uyên nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng nhìn cung nữ của mình, “Bản cung vì cái gì phải đau lòng, Hoàng thượng đâu phải ngươi bản cung có thể đau lòng đâu?” “Vâng, nô tỳ hiểu rồi, chúng ta vẫn nên trở về thôi…” = = = khí bắt đầu bước vào đầu xuân rồi, tuy vẫn còn lạnh nhưng còn cái giá buốt của mù đông nữa. Lúc này tại Quảng Lạc viên. Ngẫu nhiên vài làn gió mang theo cái lạnh thổi qua, lá cây xào xạc, gian tương đối quạnh, thời điểm sáng sớm như thế này xung quanh cũng chỉ có cung nhân dậy sớm chuẩn bị làm việc thôi. tiếng động mặt nước vang lên, đánh động rất nhiều cá vàng dưới hồ, dưới mặt hồ Đình Thủy tạ, lúc này in nền trời bóng dáng nho trắng muốt. Trời đất yên tĩnh, gian trải rộng, cả đất trời dường như chỉ còn bóng dáng đơn bạc của nàng, cả người nàng như hòa vào gian bình lặng yên tĩnh. Lục Y cùng Hồng Y đứng ở phía xa nhìn bóng lưng của tiểu thư, bước chân chần chờ, nỡ phá hư cảnh đẹp trước mặt. Cuối cùng hai người vẫn là kìm lòng đậu chậm rãi tới, “Tiểu thư…” nhận được người trả lời, Lục Y hơi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của tiểu thư, yên lặng nhìn đàn cá tranh nhau thức ăn dưới mặt nước. “Nàng ta như thế nào?” Mạn Châu chút để ý lấy mồi ăn của cá chép vàng trong tráp vẩy vào mặt nước, làm cho đàn ca lại phen tụ tập lại tranh nhau miếng mồi ngon. “Ta đến xem cho , vị Thế tử này dường như trúng độc , công chúa Thủy Nguyệt kia vì muốn nhập cung với nàng ta nên mới uống loại độc đó…” Lục Y cung kính đứng sang bên. Lông mi Mạn Châu khẽ động, nàng đặt cái cháp trong tay sang bên, chậm rì rì ngồi xuống ghế đá, “Trị như thế nào?” Hai mắt Hồng Y khẽ động, nàng mở to hai mắt chuyện : “Tiểu thư, độc chúng ta tinh thông cho lắm nhưng nếu có Cẩn trong này khác.” “Vậy tại sao gọi vào?” Đối với nam nhân tên Cẩn này Mạn Châu có nhiều ấn tượng, lúc trước vào cung nàng đều trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, có vẻ là người cứu nàng mạng. Hồng Y có chút thất vọng : “Tiểu thư, ra từ lúc người khỏi bệnh, Hoàng thượng canh phòng Hoàng cung chặt chẽ gấp mấy lần, nhất cử nhất động của Cẩn bên ngoài cũng bị chú ý nhiều lắm.” “Tại sao như vậy?” Mạn Châu cảm thấy có chút kì quái. Lục y gật gật đầu với Hồng Y " Nô tỳ biết giữa Hoàng thượng cùng Cẩn có khúc mắc gì nhưng dường như Hoàng thượng rất thích . Nô tỳ cho rằng khi trước Cẩn có thể dễ dàng xuất nhập cung là vì Hoàng thượng tạo điều kiện cho xem bệnh giúp tiểu thư thôi. tại liền muốn tự do vào rất khó khăn.” “Ồ…” Mạn Châu nhíu mày, lúc sau lại nghe thấy tiếng Lục Y đứng phía sau : “Tiểu thư, công chúa Thủy Nguyệt kia dường như rất để ý vị thế tử này, nếu xảy ra chuyện…” việc nắm thóp nàng ta có phải khó khăn hay , Lục Y thầm hết câu trong lòng. Mạn Châu cầm vạt áo có chút đơn bạc của mình, vuốt ve bề mặt trơn nhẵn có hạt bụi nào, sau đó thong thả trả lời, “Vậy gọi vị nữ y kia đến , chú ý giữ lại mạng cho .” Dược Thùy là người của Hoàng thượng? Thực chất đối với Hồng Y cùng Lục Y, từ lúc Mạn Châu gặp vị Thủy Nguyệt công chúa đến giờ vẫn kinh ngạc thôi. Tiểu thư ở trong phủ các nàng biết đều là tiểu nương nhát gan yếu đuối, vì bị chấn thương tâm lí hồi mà gặp cái gì cũng dễ dàng bài xích… tại tâm tính tiểu thư thay đổi , ngay cả cách làm việc các nàng đều theo đuổi kịp. Đến ngày Lão tướng quân cùng Đại thiếu gia trở về biết bị tiểu thư làm kinh ngạc đến mức độ nào? tại tiểu thư muốn dùng người của Hoàng thượng? Như vậy biểu thị cho cái gì? Lục Y thu liễm suy nghĩ trong lòng, lại chuyển sang đề tài khác : “Tiểu thư, hôm trước Trưởng công chúa có đưa thiệp mời người, tiểu thư hôm nay có muốn sang đó ?” “Trưởng công chúa?” Nhìn tiểu thư nhíu mày, dường như biết vị Trưởng công chúa là vị nào, Hồng Y có chút thở dài, tiểu thư càng ngày càng có xu hướng chóng quên mấy nhân vật quan trọng . “Trưởng công chúa Cung La Y, nàng ta vốn được gả cho Thân vương nước Lưu nhưng vì vị Thân vương đó ngắn mệnh chết yểu, nên Thái Hậu xin phép vương nước Lưu cho phép nàng về cố thổ sống quãng đời còn lại. Trưởng công chúa là nữ nhi ruột của Thái hậu…Vụ Liễu tần rơi xuống nước, Hoàng thượng giao cho nàng xử lí!” Lục Y chút giấu diếm tin tức, tất cả thông tin mình biết ra. Hồng Y nghe vậy khỏi có chút sốt ruột : “Tiểu thư, nô tỳ nghe Trưởng công chúa tình bất định, nhìn cái gì cũng vừa mắt, nàng ở trong cung ngang bướng ương ngạnh, mặt mũi phi tần kiêng nể gì, Hoàng thượng cũng mặc kệ nàng ta thích làm gì làm…” Mạn Châu cười như cười nghe hai thị nữ thiếp thân của mình chuyện, trong lòng bình tĩnh như trước. Nàng ngờ Mạn Phi Lạc ở trong thâm cung này lại có nhiều người nhớ thương? “Nàng ta muốn điều tra cái gì tự mình đến !” Coi Mạn Châu nàng muốn mời đến đến à?
Chương 21 : Trưởng công chúa đến Gió thổi qua thấm đấm hơi lạnh, cung nhân trong Huyết Phượng cung qua lại đều có chút khẩn trương, bởi vì vị Trưởng công chúa trong tuyền thuyết kia ghé sang cung của chủ tử các nàng, biết lại có chuyện gì sắp phát sinh đây. Cung La Y dẫn theo cung nhân sáng sớm đến Huyết Phượng cung. Nàng ta khoác thân cung trang dành riêng cho Trưởng công chúa màu vàng nhạt, tóc đen đơn giản búi lên rồi cài lên đủ loại trâm vàng, khuyên tai vàng kim vừa dài vừa hoa mĩ, tạo thêm cảm giác quý khí cho phép người đến gần, vũ sắc thiên thành. Cuối cùng cũng nhịn được nữa à? Mạn Châu nhếch bạc môi lạnh lẽo, khoát tay ra hiệu cho Lục Y đứng bên, Lục Y hiểu ý lập tức ra vén rèm cho người ở bên ngoài. Trong phòng khách, thấy người ngồi ghế chủ vị, mà nhuyễn tháp ngà voi được lót tầng lông thú mềm mại, an tĩnh nằm nghiêng tiểu mĩ nhân, mái tóc đen tùy ý xõa sau người, lông mày như trăng rằm, lông mi cong vút rung rung như cánh bướm, làm nổi bật lên da thịt óng ánh trong suốt, khóe môi hơi nhếch lên tựa tiếu phi tiếu, càng giống vẻ châm chọc. Cung La Y dẫn theo ma ma cùng hai cung nữ thân cận tiến vào, khách khí đánh giá người năm nhuyễn tháp kia. Mạn Châu nằm trước cửa sổ rộng, gió bên ngoài thổi bay tay áo rộng màu đen của nàng, vạt áo thêu hoa mẫu đơn chìm màu đỏ tầng tầng bao quanh dáng người tao nhã, u nhã và trầm tĩnh, lại kết hợp với y phục đỏ tươi diễm lệ phía sau, cùng khí chất diễm áp quần phương của nàng, làm cả người giống như ngọn lửa kì dị cháy trong đáy địa ngục tắm tối. Cung La Y cứ đứng như vậy nhìn Mạn Châu, trong đôi mắt đào hoa xẹt qua từng tầng kinh ngạc, nàng ta từng gặp qua Mạn Phi Lạc mấy lần đều phải bộ dáng như vậy. Ngay cả khi đôi mắt khép hờ kia trực tiếp nhìn vào nàng, Cung La Y đều cảm giác được áp lực vô hình vây quanh lấy người mình. Lục Y nhìn tiểu thư nhà mình chút, cũng dám làm ra hành động gây tiếng động nào, chỉ cẩn thận nhàng mở miệng, “Nương nương, Trưởng công chúa tới rồi.” “Ừ”, Thanh thờ ơ của Mạn Châu phát ra, đồng thời người nhuyễn tháp cũng chuyển động thân thể, hai hàng lông mi từ từ mở ra, ánh nhìn tia cảm xúc, giống như những thú xung quanh nàng đều là vật chết, lộ ra hàn quang yếu ớt, càng làm cho Cung La Y kinh hãi trong lòng, biết nên làm gì mới tốt. “Ngươi có chuyện gì?” Vừa , Mạn Châu cũng từ nhuyễn tháp ngồi dậy, nàng liếc nhìn người được gọi là Trưởng công chúa . Cung La Y thầm giật mình, tiếng động thầm mắng mình trong lòng, ngờ mình lăn lộn trong hoàng cung bao nhiêu năm lại để cho tiểu nha đầu dọa thất thần. Nàng ta rất nhanh lấy lại tinh thần, cũng đợi Mạn Châu cái gì liền phất tay cho cung nữ theo mình lui ra phía xa, còn mình sang bên ngồi xuống. Nàng ta vừa ngồi ổn định, Hồng Y ở bên rất nhanh mang lên ly trà nóng cùng ít điểm tâm. “Hôm nay bản cung đến tìm ngươi là vì có số vấn đề muốn thỉnh giáo.” Cung La Y thổi thổi ly trà nóng, gần như dùng đuôi mắt lướt qua bóng dáng Mạn Châu, dù sao đức hạnh của Trưởng công chúa trong cung người dám lên tiếng khen tặng, nàng ta rất nhanh lấy lại khí thế của vị Trưởng công chúa nên có, nhìn Mạn Châu tựa như thứ gì đó nhoi đáng phải bận tâm. “Trưởng công chúa?” Mạn Châu đặt ly trà xuống án kỉ của mình, chút quan tâm , “Có chuyện gì?” Nữ nhân hậu cung vẫn luôn an phận như vậy, vị Trưởng công chúa này thực nhàm chán, Mạn Châu kiên nhẫn nghĩ trong lòng. Cung La Y nghe giọng điệu này của Mạn Châu trong lòng tức giận thôi, nhưng lại ngại chuyện Hoàng thượng giao cho mình, tức giận cũng nhanh chóng đè ép xuống. “Mạn Phi Lạc, bản cung nghe ngươi có liên quan đến việc Liễu tần rơi xuống nước. Ngươi thân là Quý phi nương nương cao quý của Tây Lãnh quốc, là nữ nhi của Trấn quốc đại tướng quân, ngờ trong lòng lại nổi lên ghen tị hậu phi đắc sủng làm ra hành động vô liêm sỉ như vậy?” Lời của Cung La Y nghe như thế nào cũng giống như tra xét ràng rồi ấy, nào có ý tứ đến ‘thỉnh giáo’. “Ghen tị?” Mạn Châu cười khinh miệt, nàng tay nâng cằm yên lặng đánh giá Cung La Y, ánh mắt vẫn hề dao động như trước, nhưng lại làm cho Cung La Y cảm thấy áp lực vô cùng. “Cung La Y, ra ngươi cũng nhàm chán như vậy?” Hai chứ ghen tị này nhìn thế nào cũng thấy đúng, hôm đó ràng Quý Phi nương nương tức giận Liễu tần, quang minh chính đại dìm nàng ta suýt chết, Hoàng thượng ràng còn có ý kiến tại sao nữ nhân hậu cung thích biến tướng câu chuyện như vậy? Trong lòng đột nhiên chột dạ, nhìn kỹ ánh mắt của Mạn Châu có đoán được ý tứ của nàng chút. Trưởng công chúa cao quý phải luôn căm hận tranh đấu hậu cung sao? Sao lại nhúng tay vào chuyện này? Nghe thanh lạnh nhạt có tia phập phồng củ Mạn Châu làm cho Cung La Y nhất thời thanh tỉnh, lại nhớ đến Hoàng thượng có nhắc nhở qua giải quyết việc này nhanh chóng, đừng động vào nữ nhân này, lại có hôm trước Liễu Thiên Yên có dẫn người đến tìm nàng, khóc lóc kể lể buổi... cái gì mà quan hệ giữa phủ Hầu gia với người của Thái Hậu, lợi ích nhà mẹ đẻ… “Tiện nhân..” Cung La Y cắn chặt răng, phát mình bị người lợi dụng tức giận đến sắp hộc máu. “Mạn Phi Lạc, ngươi làm sao biết…” Cung La Y định cái gì, bên ngoài đột nhiên có tiếng gọi vội vã của tên thái giám : “Trưởng công chúa, tốt, xảy ra chuyện lớn rồi.” Trong phòng chỉ có Mạn Châu cùng Cung La Y, Mạn Châu tất nhiên thèm để ý đến những chuyện như này, rất nhanh khép hờ hai mắt tựa như chung quanh liên quan gì đến mình. Cung La Y thấy vậy liền mang theo người của mình ra cửa phòng, nhìn thấy thái giám quỳ nhanh chậm lên tiếng : ‘, xảy ra chuyện gì?” Tên thái giám nhìn thấy Trưởng công chúa lập tức dập đầu , “Trưởng công chúa, Liễu tần nương nương tự sát.” “Tự sát?” Nhớ đến nữ nhân lẳng lơ kia dám lợi dụng mình, trong mắt Cung La Ý lóe tia tàn khốc, “ chết chưa?” Thái giám nghe vật sửng sốt, ngây ngốc nhìn đế giày Cung La Y, lại vội vàng cúi đầu , “Hồi công chúa, người được thái y cứu tỉnh rồi.” “Đáng tiếc..” Cung La Y nắm chặt khăn thêu trong tay, ánh mắt sắc bén như dao nhìn tấm lưng tiểu thái giám, “Tỉnh rồi ngươi còn đến tìm bản cung làm gì, còn mau cút .” Tiểu thái giám nghĩ đến lời chủ tử mình căn dặn, lại nghe Trưởng công chúa khách khí đuổi , da đầu lập tức run lên, rốt cục nghĩ đến kết cục bi thảm của mình khi trở về liều mạng , “Hồi bẩm Trưởng công chúa, Hoàng thượng nghe tin bãi giá đến Ngọc Uyển các, thỉnh Trưởng công chúa cùng Quý phi nương nương đến xem chút.” Cũng đúng, dù sao trong lòng những người biết chuyện Quý phi nương nương chính là người trực tiếp gây nên chuyện lần này, làm Liễu tần mất hết mặt mũi nên mới nghĩ đến việc tự sát, nàng lại được giao cho giám sát việc lần này, hai người qua là lẽ thường tình. Cung La Y nghĩ vậy, mỉm cười vô cùng thanh nhã : “Ngươi về trước , bản cung lát tới.” Thực chất Cung La Y muốn xem hồi kịch vui mà thôi, dù sao cái kết cho chuyện này nàng chuẩn bị xong hết cả rồi, nghĩ đến Mạn Phi Lạc còn ở trong phòng, Cung La Y suy nghĩ nhiều liền xoay người vào. Nhìn Mạn Phi Lạc muốn đứng dậy rời đáy mắt lóe lên tinh quang : “Như thế nào, bản cung dẫn ngươi xem kịch coi như tạ lỗi.” Mạn Châu im lặng đánh giá đôi mắt sáng quắc của Cung La Y, nữ nhân này nhìn như tùy ý suy nghĩ nhưng quả là có thù tất báo đó, nhanh như vậy muốn ra tay rồi? Mạn Châu vốn muốn ba chữ, “ hứng thú!” Nhưng nghĩ đến Cung Lệ Hoa bãi giá đến đó rồi nàng cũng ngại nhìn chút.