Chương 13 : Liễu Thiên Yên tuyệt vọng Liễu Thiên Yên gặp đạo sát khí lóe lên trong mắt Mạn Châu, trong lòng đột nhiên sợ tới mức biết làm sao, Mạn Phi Lạc trong tiềm thức của nàng... phải như thế này.. “ Màu y phục của bản cung, khi nào đến lượt ngươi sử dụng.”.. Nhưng nàng ta được nuôi dưỡng quy củ hoàng, lại lăn lộn trong cung ít, tự nhiên biểu lộ ra kinh hoảng của mình, nhìn qua vẫn trấn định đứng đó. Mạn Châu càng bước về phía nàng ta, nàng ta lại càng cảm thấy tê dại da đầu, loại áp lực kìm nén làm nàng ta thở nổi, cuối cùng nhịn được thốt ra : “Ta dùng đồ gì lại cần ngươi cho phép sao? Mạn Phi Lạc, ta cho ngươi biết, nhóc con như ngươi sớm muộn gì ta…” “Ba..” mặt bỗng nhiên đau rát, là do Lục Y làm. Lục Y từ phía sau phi thân lên khách khí tát bạt tai, lực mạnh đến mức khiến cho Liễu Thiên Yên cực kì kinh ngạc, nàng ngờ được nên làm gì có chuẩn bị, tát này làm nàng văng ra xa lảo đảo ngã thẳng vào hồ nước phía sau. kịp hô tiếng, cả mắt mũi miệng đều bị dòng nước lạnh lẽo tràn ngập cuốn vào. Tây Lãnh quốc gần biển, đa số dân chúng đều được học bơi lội, càng là quý tộc trong kinh thành lại là tiểu thư khuê các, Liễu Thiên Yên thề nàng chưa bao giờ ở trong nước như thế này. Càng giãy giụa, cả cơ thể càng lạnh băng cứng đờ, hơn nữa nàng ta cảm nhận mình càng ngày càng hết sức. Liễu Thiên Yên cực kì hoảng sợ, lần đầu tiên trong đời nàng ta cảm giác thấy cái chết ở gần mình như thế. “Cứu mạng…cứu..cứu…ta…” nàng ta giãy dụa, tay dùng sức vươn người lên khỏi mặt nước cầu cứu người bờ. Cung nữ thái giám theo người nàng ta còn chưa kịp phục hồi tinh thần, nghe thấy tiếng cứu mạng ở dưới hồ, lúc này mới như tỉnh mộng, tất cả huy động chạy ra cạnh bờ hồ, có thái giám biết bơi có ý định liều mình nhảy xuống cứu chủ tử lên. Liễu Thiên Yên lần nữa vươn người ra khỏi mặt nước, nhìn thấy có người sắp nhảy xuống cứu mình cảm thấy có hi vọng, liều mình giãy dụa để nổi lên mặt nước chút nữa… Nhưng thái giám kia còn chưa kịp cở giày xong, giọng đột ngột vang lên: “Lục Y, nếu có người dám nhảy xuống cứu người, giết tha.” Lục Y nghe lệnh tiến lên phía trước, trong tay biết khi nào xuất thanh trường kiếm lóe hàn quang sắc bén…dọa cho đám cung nhân bên kia toàn thân bất động. “Nương nương tha mạng…” Bọn họ tuy muốn cứu chủ tử nhưng mạng quan trọng, nhìn kiếm của Lục bên người Quý phi nương nương trong lòng liền run rẩy, ai có dung khí bước lên nữa, tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống cúi đầu dám ho he câu. Mà Phúc công công cùng tám cung nữ theo sau Mạn Châu cũng quỳ xuống từ trước, cúi đầu sâu, cái gì cũng nhìn thấy. Liễu Thiên Yên lúc này uống rất nhiều nước, nàng ta tuyệt vọng nhìn nữ nhân chặn hi vọng đường sống kia, nàng có thể mơ hồ nhận ra nàng ta lạnh lùng đứng bờ nhìn mình ngày chìm xuống… Nàng, nàng ta chết chìm ở đây hôm nay sao! Nữ nhân này muốn giết nàng ngang nhiên như vậy???? Liễu Thiên Yên tuyệt vọng, tứ chi nàng ta sớm bị đông cứng lại nhiều lần cố hết sức ngoi lên lại chìm xuống, cơ thể cạn kiệt sức lực…. Cơ thể dần chìm vào trong nước, nàng ta cảm nhận được dòng nước lạnh lẽo tận xương kia bao chum cả đỉnh đầu của nàng…. Rồi bỗng nhiên, có lực lượng rất mạnh kéo vạt áo nàng ta, túm nàng ta nhô ra khỏi mặt nước. khí mới mẻ lập tức tràn vào trong yếu hầu, thông qua yếu hầu lại tràn vào tâm phế, Liễu Thiên Yên hít hơi sâu, phổi nàng co giật đau đớn, nàng ta liều mạng ho khan… Khụ..Khụ… Cũng may, nữ nhân này có gan đó, Mạn Phi Lạc dù có to gan đến đâu cũng ngu ngốc đụng đến mình. Nàng ta vừa ho khan vừa phẫn nộ ngẩng đầu, nhìn người nắm vạt áo của mình chính là Mạn Phi Lạc. Nhìn thẳng vào đôi mắt như đầm sâu thấy đáy kia, nàng ta định cái gì bỗng nhiên bị bàn tay ma quỷ kia ấn mạnh cái, cả người lại bị dìm vào trong nước. ---- Liễu Thiên Yên đau khổ, lúc này dù có ngốc nàng cũng hiểu, Mạn Phi Lạc muốn hành hạ mình, mà loại hành hạ này so với trực tiếp giết chết còn đau đớn hơn, mỗi khi được túm lên mặt nước nàng ta lại lần nữ nhân kia buông tay, nhưng lại là lần thất vọng. Phế phổi đau đơn muốn chết, lại thể nào bất tỉnh… Lại lần bị dìm vào trong nước nữa…. “Dừng lại…ta xin ngươi, cầu ngươi…” Trong lần được kéo lên khỏi mặt nước, Liễu Thiên Yên biết dùng sức lực ở đâu ra túm chặt lấy cánh tay Mạn Châu, hấp hối : “Quý phi tỉ tỉ, van cầu ngươi, van cầu ngươi tha ta…” Mạn Châu nghe thấy thanh hấp hối còn sức sống của nữ nhân trong tay mình, khẽ nâng mắt, “Ngươi cầu xin, nghĩ ta tha cho ngươi?” Thanh Mạn Châu trong trẻo nhàng vang lên. Mà thanh bình thản tia cảm xúc này lại tựa như tu la ma quỷ từ mười tám tầng địa ngục truyền vào tại Liễu Thiên Yên, nàng ta tuyệt vọng nhìn Mạn Châu, cuối cùng thả lỏng bàn tay mình ra. Mạn Châu nhìn ánh mắt nữ nhân bắt đầu mất tiêu cự, muốn thả tay mặc nàng ta tự sinh tự giệt đằng sau đột nhiên có thanh nữ tử vang lên : “Nô tì khẩn xin Quý phi nương nương tha cho Liễu tần nương nương mạng. Ân tình này Thục Sa mãi quên.” Giọng này bình tĩnh mềm mại, tựa như bị màn bạo ngược trước mắt mà dao động dù chỉ chút. Mạn Châu híp lại ánh mắt, phượng mâu lên tín hiệu nguy hiểm. Lục Y ngẩng đưa mũi kiếm sắc biến chĩa thẳng vào người Thục Sa, tiểu thư giao nhiệm vụ, cần biết người tới ta ai, nếu ngăn cản liền giết tha. Lúc này, Liễu Thiên Yên hấp hối, nàng ta còn sức lực để mặc cho Mạn Châu nắm vạt áo mình. Xa xa nghe được thanh quen thuộc nhưng nàng ta còn sức van xin người đó nữa, chỉ có thể thầm : “Thục ..thục …cứu mạng..” Thục Sa đứng đó, để ý đến mũi kiếm trước mắt mà chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Mạn Châu, nhưng lại nhận được bất kì phản hồi nào. Cuối cùng nàng ta cùng ba người phía sau quỳ xuống dập đầu về phía bóng lưng của Mạn Châu, thanh bình thản kiêu ngạo cũng siểm nịnh : “Quý phi nương nương, nô tỳ là cung nữ trưởng ở Quảng Dương cung của Thái hậu nương nương, nô tỳ có lí do để nương nương thả người, nhưng vẫn cả gan câu. Thời điểm tại cũng sắp đến lễ mừng năm mới, động tĩnh các cung Hoàng thượng đều cực lực chú ý, kính mong nương nương hạ thủ lưu tình, năm nay cung yến hẳn Liễu tần hướng nương nương hướng nương nương bồi tội…” Mạn Châu hề quan tâm người sắp mất mạng ở trong tay, nàng hướng tầm mắt ra xa, dường như suy nghĩ đến cái gì, Mạn Châu đột nhiên đứng thẳng người dậy cũng đồng thời buông Liễu Thiên Yên trong tay ra. Liễu Thiên Yên bị nàng vất mặt đất, thảm hại chịu nổi, nàng ta run cậm cập, sắc mặt xanh tím, lục phủ ngũ tạng giống như bị người đảo lộn hết cả lên… Lục Y nhìn Mạn Châu xoay người, liền nhanh tay thu kiếm chạy đến bên cạnh, dâng lên khăn tay bằng gấm thượng hạng . Mạn Châu tiếng động nhận lấy, lau lau bàn tay bị ướt của mình. Mạn Châu thản nhiên xoay người, cho người mới đến kia ánh mắt, nhưng tại thời điểm nàng muốn mang người rời Liễu Thiên Yên biết lấy sức lực ở đâu, nàng ta cắn răng nhìn theo bóng lưng Mạn Châu oán hận : “Mạn Phi Lạc, ngươi sợ… sợ…bị truyền à..?” “Truyền ?” Mạn Châu dừng lại bước chân, nhìn qua lượt đám người mực quỳ đất dám ngẩng đầu, lạnh nhạt : “Có ai nhìn thấy gì ?” Phúc công công đánh động đám cung nhân quỳ phía sau mình, mực lắc đầu nhìn thấy cái gì hết. Mà cung nhân theo Liễu Thiên Yên đến đây, trong lòng vẫn còn sợ hãi hàn kiếm của Lục , cũng liều mạng lắc đầu. Cuối cùng tầm mắt Mạn Châu dừng lại đầu bốn người vừa mới đến, dù cho có cúi đầu thấp Thục Sa vẫn bị ánh mắt thâm trầm sắc bén kia dọa cho trong lòng trấn kinh, nàng ta ngẩng đầu chỉ nghiêm túc : “Chúng nô tỳ hôm nay đều nhìn thấy cái gì.” Mạn Châu đưa khăn tay thấm ướt kia đưa cho Phúc công công, thêm lời liền chầm chậm rời . Câu trả lời quá , có ai nhìn thấy, sao có thể truyền . Liễu Thiên Yên tuyệt vọng nằm bờ hồ, nàng ta còn sức lực để làm hành động nào nữa, cứ nằm ở đấy. Cho đến khi bàn tay ấm áp nâng nàng ta dậy, nàng ta mới mở ra đôi mắt hạnh, “ ra là Thục , ngày hôm nay là Liễu tần nợ .” “Tần nương nương cần khách khí, đây là bổn phận của nô tỳ” Thục Sa nhìn về phía đám cung nhân theo Liễu Thiên Yên vẫn còn sợ hãi quỳ mặt đất dám đứng dậy, trong mắt lóe lên tia nghiền ngẫm, “Tiện đây nô tỳ tiến nương nương đoạn, lát có thái y đến chẩn mạch giúp nương nương.” Đáy mắt Liễu Thiên Yên nhìn qua Thục Sa, lại nhìn đám cung nữ thái giám quý, cuối cùng đành thở dài gật đầu, “Vậy làm phiền vậy…”
Chương 14 : Ai mới là người đáng lo? Từ khai quốc đến nay, quốc gia nào cũng vậy, Hậu cung nước chưa bao giờ có lúc bình tĩnh, thế nhưng dạo gần đây hậu cung Tây Lãnh bị bao trùm bởi loại khí bình tĩnh cách quỷ dị. Là loại yên tĩnh trước cơn bão sao? Có lẽ là sau kiện Liễu tần nương nương đụng phải Quý phi nương nương ở Ngự Hoa viên . = = = Ngọc Uyển các, chiếc giường lớn khắc lim chính là mỹ nhân lả lướt nổi tiếng hậu cung, Liễu Thiên Yên. Khuôn mặt Liễu Thiên Yên trắng bệch, nàng ta vốn có làn da trắng nõn tại vì ngâm nước lạnh quá lâu mà hôn mê mơ màng nên càng phát ra yếu đuối, chọc cho người nhìn thấy chỉ muốn vì nàng ta bảo hộ tốt. Ngoài nội phòng Ngọc Uyển các lúc này đứng ít các vị phi tần hậu cung, vì nghe tin tức Liễu tần bị ‘rớt’ xuống nước mà chạy tới hỏi thăm. Ngụy Như Thanh dẫn theo cung nữ thiếp thân của mình vừa bước vào Ngọc Uyển các liền nhìn thấy thân ảnh của Thục Sa, lên tiếng hỏi : “Thục , Liễu tần như thế nào rồi?” “Chiêu nghi nương nương cần quá lo lắng, Dược Thái y vừa mới đến, rất nhanh có việc gì.” “Vậy tốt.” Ngụy Như Thanh cũng chỉ hỏi thăm vài câu cho có lệ, rồi lập tức ngồi bên ngoài nội phòng cùng mấy vị phi tần đến từ trước. Nàng ta bắt gặp Thiến quý nhân, Thục Chiêu dung, .. đến từ sớm. “Thái hậu nương nương, Đại trưởng công chúa giá lâm…” đạo tiếng thái giám thông báo vang lên, làm cho tất cả người trong Ngọc Uyển các chấn động, ngờ động tĩnh hôm nay lại đến cả tai Thái hậu cùng Trưởng công chúa, Hậu cung mấy ngày này thể yên ổn rồi. Cung nhân cùng Phi tần bên trong đồng loạt quỳ xuống hô : “Tham kiến Thái hậu nương nương, Trưởng công chúa, Thái hậu nương nương, Trưởng công chúa vạn phúc..” “Được rồi, đều đứng lên .” đạo thanh lạnh lùng vang lên đỉnh đầu mọi người, cùng lúc có hai đạo thân ảnh nổi bật từ đại điện vào trong này. Người vừa lên tiếng là Trưởng công chúa Cung La Y, nàng ta thân hoa phục cung đình màu vàng nhạt, làn váy uốn lượn thướt tha, thắt lưng tơ lụa cùng màu. Mái tóc đen như mực được búi lên rất cầu kì, ở đó cài cài rất nhiều trâm vàng đẹp đẽ quý giá, khí chất lạnh lùng cao quý như lan, lại mang theo nét phong tình của người trưởng thành… Bước qua cửa đại điện, Thái hậu nương nương thân y bào phượng hoàng vào, liếc nhìn những người quỳ đất cái, bà ta vào ngồi ghế chủ vị, hai tròng mắt sắc bén như bó đuốc quét nhìn toàn bộ trong phòng, khí thế kinh người mở miệng : “Còn mau bình thân.” “Tạ hoàng hậu nương nương…” Cung La Y mắt thấy khí trong này căng thẳng đè nén, giọng khỏi hòa hoãn xuống : “ nghe chút xem Liễu tần làm sao mà rơi xuống nước, tại như thế nào rồi.” Trong đám phi tần kia có Ngụy Như Thanh là cháu ngoại Thái hậu, nàng ta là người biết quy củ, cung kính cúi người thưa : “Hồi Thái hậu, hồi Trưởng công chúa, thần thiếp nghe Liễu tần cẩn thận rơi xuống nước liền vội vàng chạy đến đây, mọi người đều chưa đến cùng là việc gì xảy ra.” Mấy cung phi phía sau nghe vậy đều ríu rít phụ họa, bộ dáng tất cả đều liên hệ với mình. Thái Hậu sắc mặt rất lạnh, mặt tại bị che tầng sương tức giận : “Như thế nào yên lành lại ngã xuống hồ, cho người bẩm báo hoàng thượng hay chưa?” Nàng vừa dứt lời, Nội thị tổng quản Ngọc Uyển các Tần lâm liền ra quỳ xuống, cung kính thưa : “Bẩm Thái hậu nương nương, nô tài vừa phái người thưa lại với hoàng thượng.” Cùng lúc đó, bên ngoài lần nữa vang lên thanh cao vút của thái giám vang lên : “Hoàng thượng giá lâm.” Mọi người còn chưa kịp ổn định chỗ ngồi liền bị đạo thanh này dọa có chút ngốc. Cung Lệ Hoa vào phòng, tầm mắt đảo quả nhóm nữ nhân mấy ấn tượng có mặt, cuối cùng nhìn về phía hai người ngồi đứng ghế chủ vị. “Tham kiến Hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn vạn tuế..” “Đứng lên .” Lời lãnh chìm u ám của Cung Lệ Hoa vang lên, thái giám cung nữ cùng mấy vị phi tần càng phát ra dè dặt, cẩn thận trả lời : “tạ ơn hoàng thượng.” Đám người đứng lên thối lui qua bên, để lại khoảng trống rất rộng, Cung Lệ Hoa ngồi xuống ghế chủ vị bên cạnh Thái Hậu, đơn giản thỉnh an câu liền im lặng. Vừa vào nội điện ngửi thấy mùi thảo dược nồng nặc, Cung Lệ Hoa nheo lại đôi mắt hẹp dài, cầm mép chén trà di lên di xuống bàn, hiển nhiên trong lòng mấy dễ chịu vì tin tức này. Bên trong nội điện, Dược Thùy cau mày đặt đầu ngón tay lên mạch môn của Liễu Thiên Yên thăm dò, mạch đập rất yếu cơ hồ thấy , nhưng cũng may được kịp thời chữa trị, lại nhìn thấy vết thâm tím cổ Liễu Thiên Yên, trong đầu Dược Thùy lóe lên ý vị . Thục Sa đứng bên cạnh trông trừng nhịn được lên tiếng : “Dược thái y, Liễu tần tình hình như thế nào, Thái hậu cùng Hoàng thượng ở ngoài chờ kết quả đấy!” “ nguy hiểm đến tính mạng, cũng may kịp thời mang về cứu chữa, nếu chỉ chìm trong nước chút nữa thôi là Dược Thùy cũng vô pháp.” Dứt lời, Dược Thùy cầm lên bút lông viết xuống phương thuốc, đưa qua cho thị nữ thiếp thân của Liễu Thiên Yên. Lúc này mới thu dọn ra ngoài nội phòng. Bên ngoài, Thái hậu cau mày ngồi bên, Hoàng thượng cùng Trưởng công chúa cũng lên tiếng, loại khí áp bức này làm người ta hít thở thông. Vừa nhìn thấy Dược Thùy đeo hòm gỗ ra, lúc này khí mới hòa hoãn xuống chút, phía sau nàng còn theo là Thục bên cạnh Thái Hậu. Cung La Y nhìn thấy người khỏi lạnh lùng chất vấn : « Còn mau bẩm báo tình hình lên.” “Hồi Trưởng công chúa, Liễu tần nương nương xem như còn gì nguy hại đến tính mạng, quá vài canh giờ sau có thể tỉnh lại.” Dược Thùy thi lễ, kiêu ngạo xiểm nịnh bẩm báo, “Tuy nhiên lần này ngâm trong nước quá lâu, sợ rằng mắc phong hàn ..” “Được rồi, ngươi cho người kê đơn rồi lui xuống .” Thái Hậu nghe được tình hình nhíu mày càng chặt, phiền chán phất phất tay. Dược Thùy vâng lệnh mang theo hòm thuốc tùy thân lui xuống, lúc còn quên ngẩng đầu đánh giá thần sắc của Hoàng thượng. “Thục Sa, ngươi lúc đó có mặt, kể ai gia nghe chút chuyện xảy ra.” Thục Sa nghe Thái Hậu nhắc tên cũng vội, chậm rãi thưa : “Hồi Thái Hậu nương nương, nô tỳ chỉ là ngang qua, nhìn thấy Liễu tần liền hộ tống về Ngọc Uyển các, cũng biết rốt cục nguyên nhân vì sao?” Cung La Y liếc nhìn Cung Lệ Hoa, lại thấy nhắn mắt dưỡng thần, tựa như để ý lắm đến việc này, lúc này nàng ta đánh giá Thục Sa, cũng gì nữa, phất tay cái liền có cung nữ bị lôi vào. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cung nữ làm nàng ta hoảng sợ đến mức rớt nước mắt, chỉ biết cúi đầu thấp, năng cũng lộn xộn: “Nô tỳ Tô Nhi thỉnh an Thái hậu nương nương, Hoàng thượng vạn tuế, Trưởng công chúa vạn an, gặp qua các vị nương nương.” “Được rồi, bớt dông dài , xem Liễu tần xảy ra chuyện gì mà rơi xuống nước, suýt chút nữa là mất mạng rồi.” Tô Nhi nghe thấy ba từ ‘rơi xuống nước’ thân mình run rẩy kịch liệt, sau đó như nhớ đến cái gì, nàng ta liều mạng cúi xuống lắc đầu : “Hồi trưởng công chúa, nô tỳ cái gì cũng biết, Liễu tần nương nương…là…là cẩn thận trượt chân rơi xuống nước…nhất thời kịp cứu vớt…nên…nô tỳ cái gì cũng nhìn thấy.” Lại gọi thêm vài thái giám cung nữ tiến vào, tra hỏi hồi cũng nghe được thông tin gì. Cung La Y sắc mặt tốt, như thế nào mà hỏi ai cũng biết thế, chẳng nhẽ yên lành lại thực có thể rơi xuống hồ? “Mẫu hậu, người xem..?” Cung La Y ngó sang Thái hậu, biết làm thế nào. Thái Hậu trầm mặc thổi chén trà nóng, vô tình liếc qua Cung Lệ Hoa, chờ xem câu của định đoạt chuyện này thế nào? “Nếu thực là Liễu tần vô tình rơi xuống hồ, vậy là do cung nhân hầu hạ chu toàn rồi, mỗi người Tông nhân phủ lĩnh năm mươi trượng hình .” Cung Lệ Hoa đứng lên, nhìn về phía Thái hậu, “Trẫm tại hồi cung, việc trấn an Liễu tần đành làm phiền Thái hậu vậy.” Thái hậu trong lòng rơi lộp bộp hai tiếng, hai mắt xẹt qua tia ám quang, lời của hoàng thượng này là có ý gì? muốn truy cứu việc này đến cùng sao? Đáng tiếc, Cung Lệ Hoa làm việc chưa bao giờ nhìn sắc mặt của người khác, lập tức dẫn Lý Cửu cùng đoàn người khi đến ngồi long liễn rời . Thái Hậu vẫn ngồi chủ vị dõi theo bóng dáng rời của Hoàng đế, ánh mắt trầm, kiềm chế cảm xúc hỗn loạn dưới đáy lòng, cuối cùng vào trong nội thất nhìn nhìn Liễu Thiên Yên. Mà ai biết, trong nội phòng, Liễu Thiên Yên tỉnh lại từ lâu, nghe được lời của Cung Lệ Hoa hai bàn tay giấu dưới chăn nắm chặt, Hoàng thượng thế mà bỏ qua việc nàng suýt mất mạng đơn giản như vậy? Đạo lí gì chứ?.... ======================= Bên ngoài, Cung Lệ Hoa nửa nằm nửa ngồi long liễn, đôi mắt híp lại ánh ra lệ quang trầm : “Nữ nhân vậy mà đủ can đảm.” Dứt lời còn giương khóe môi. Lý Cửu bên cạnh long liễn, bộ dạng cung kính mười phần : “Hoàng thượng, việc này cữ bỏ qua dễ dàng như vậy dẫn đến rèm pha.” “Rèm pha?” Cung Lệ Hoa lười biếng lặp lại, “ như thế nào? Người lo lắng cũng phải là trẫm!” Lý Cửu nghe vậy bừng tỉnh, đúng rồi, dù như thế nào người đáng lo nhất hẳn phải là vị trong Huyết Phượng cung kia mới đúng nha!
Chương 15 : Bất an Bước con đường lát đá bạch ngọc, Thái hậu vịn tay Hòa công công chậm rãi cước bộ, gương mặt được bảo trì tốt phảng phất ý cười nhạt nhẽo. “Mẫu hậu, vì sao người vươn tay ra giúp Liễu Tần lần này?” Cung La Y nhíu mày phía sau Ngụy Tử, “Dù sao đằng sau Liễu Thiên yên còn có cả phủ Hầu gia đó.” “Đúng vậy, nhà Hầu gia ở đằng sau, nhưng việc này cùng ai gia vô can.” Ngụy Tử dừng chân, nhìn chằm chằm về phương hướng, là Huyết Phượng cung, “Ai gia cùng Liễu Tần diễn tuồng kịch mẫu tử tình thân, cho nàng ta khích lệ lớn, lấy lại mặt mũi trước đám phi tần, vậy còn đủ?” Hậu cung ấy mà, phải chỗ cho người suy nghĩ nông cạn chơi trò chơi đâu, “Hơn nữa…” Ngụy Tử nghiêng người nhìn sườn mặt của nữ nhi, sắc bén , “hơn nữa, ngươi đừng quên phía sau nàng là mấy mươi vạn hùng binh… Hoàng thượng muốn bao che, ai gia còn chen chân vào làm gì?” Cung La Y trầm mặc, nhịn được mở miệng, “Mẫu hậu, người xem có cần thăm dò nữ nhân kia như thế nào hay , nhi thần tổng cảm thấy nàng cũng phải người dễ nắm trong tay.” Trong lòng Ngụy Tử đương nhiên hiểu ý nghĩa trong câu này của Cung La Y, vô ý liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thục Sa phía sau mình, rồi phất tay, “La Y, ngươi vừa trở về tạm thời đừng gây quá nhiều chú ý, chuyện này ai gia tự có tính toán.” Trong lòng khẽ động, Cung La Y thức thời lắm, « Vậy nhi thần nhiều nữa, tại liền hồi cung trước, Mẫu hậu trở về nghỉ sớm thôi.” Nhìn theo bóng lưng ung dung của Cung La Y xa dần, Ngụy Tử thu hồi tầm mắt, thở dài rồi hồi Quảng Dương cung. = = = = = Ngọc Uyển các, Mắt thấy các vị phi tần đều rời , bên trong tại đều là người của Liễu Thiên Yên. Thái giám cùng cung nữu nhìn nhau, dám nhiều lới câu, đều đồng loạt quỳ xuống xin tha mạng… Liễu Thiên Yên nhìn màn này, lại nhớ ra chính là mấy người này ở bên bờ hồ trơ mắt nhìn nàng bị Mạn Phi Lạc dìm chết, đôi môi tím ngắt run lên khe khẽ, đôi mắt hạnh đầy sắc nhọn như mũi tên độc bắn thẳng về phía bọn họ. Mặc dù nhìn nàng vẫn còn rất yếu ớt, thế nhưng dáng dấp dữ tợn đáng sợ làm đám người trong Ngọc Uyển các mềm nhũn cả người, dũng khí để ngẩng đầu lên giải thích cũng dám. Bọn họ vẫn biết tính tình chủ tử mình khó chịu, lúc bên bờ hồ vì quá sợ hãi mà nghĩ tới, bọn họ trơ mắt nhìn chủ tử gặp nạn, tuy thoát chết nhất thời nhưng lại chưa nghĩ về sau hứng chịu trừng phạt chủ tử phải làm thế nào? “ lũ phế vật!” Liễu Thiên Yên nghiễn răng nghiễn lợi , nàng hít hơi sâu, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng , “Hoàng thượng phải các ngươi chịu năm mươi trượng sao, thế nào còn lăn cho khuất mắt ta.” đám cung nhân lập tức vâng dạ, lảo đảo đến Tông nhân phủ, năm mươi trượng cũng được, nếu bọn họ chịu đựng được liền thoát kiếp, còn hơn là trực tiếp bị kiếm tiễn mệnh. Liễu Thiên Yên nhìn thị nữ thiếp thân của mình, người này theo nàng từ Hầu phủ đến đây, nàng ta cắn răng : “Ngươi mau lấy giấy bút đến đây, ta phải viết thư về cho phụ thân, Mạn Phi Lạc ngươi chờ đó cho ta...” = = = Oán khí của Liễu Thiên Yên bay đầy trời, ảnh hưởng đến ai cũng tuyệt ảnh hưởng đến tâm tình của Mạn Châu. Cầm ngọc tỷ Thủy Nguyệt quốc trong tay, phượng mâu liền lóe tia nghiền ngẫm. Nghe ngọc tỷ này là do Thủy Nguyệt đế khai quốc đúc ra từ khối Hòa Thi Bích ngọc, ngọc này đời vô cùng hiếm có, cho nên thể làm giả được. khối này thế nhưng ít người hao tổn tâm tư đâu! quan tâm lắm giao ngọc tỷ cho Lục Y cất giữ, Mạn Châu vào trong tẩm phòng… Có thứ này, nàng nhanh gặp A Lệ chút ! … Hoa Bỉ Ngạn mênh mông bát ngát, màu của máu, mê đắm, chết chóc, tuyệt vọng, … Mạn Châu lần nữa nhìn biển hoa này, toàn thân đều thoải mái, này làm cho nàng nhớ đến nam nhân làm cho lòng nàng sinh ra sợ hãi run rẩy kia… Đạp lên gian trải đầy hoa Bỉ Ngạn, mỗi bước dường như nàng có thể nghe thấy tiếng run rẩy của linh hồn, nghe hoa Bỉ Ngạn đại điện cho mỗi người chết muốn luân hồi…. Lần này, nàng lại bước vô định, cảm giác càng ngày càng tiến gần người bí đầy hơi thở chết chóc kia… Đột nhiên Mạn Châu đến gian khác, gian đen tối nồng nặc mùi hôi tanh khiến người kinh tởm, mùi máu tanh nông nặc, cúi đầu, nàng thấy mình đứng mỏm đá duy nhất ở chỗ này, mà từ chỗ nàng trải rộng ra vô vàn gian đều là biển xương cốt mênh mông vô tận, nước đỏ chót như máu, xương cốt nát vụn, huyết nhục mơ hồ… Tiếng kêu thảm thiết của vô số oan hồn, chân như thế, kinh người như thế, nàng nhận ra từng khuôn mặt trong biển máu kia, cũng có những cái xác nàng nhớ nổi nữa, có người thân của nàng, có kẻ thù của nàng, có quan chức, có kẻ giàu, có người nghèo, có già có trẻ, còn có bản thân nàng. Đột nhiên hàn khí dọc theo sống lưng thấm vào tê dại da đầu, Mạn Châu biết nguy hiểm này từ đâu mà đến, cũng vô phương chống đỡ hơi thở hắc ám kia ngày tiến gần đến mình. Run run xoay người về phía sau, nhất thời sắc mặt Mạn Châu trắng bệch như tờ giấy. “Như thế nào, Châu nhớ bản vương?” cuối kéo đặc biệt dài, bẫng, thanh vốn cực kì dễ nghe nhưng nhiễm tầng băng sương, thanh giống như con người , u mê sâu thẳm, giống như có bàn tay quả tái nhợt lạnh lẽo thầm siết chặt cần cổ của ngươi. Mạn Châu nghe thanh như ma quỷ kia cả người đều run sợ. Người này có gương mặt rất khó để hành dung, tóc đen dài xõa tung người, đôi mắt phượng giống nàng như đúc được tỉ mỉ khắc lên đóa mạn đà la cánh kép nở đến tận thái dương, con ngươi ràn ngập màu đen thuần khiết có tia ánh sáng, nhìn lâu dường như có thể hút hồ phách người ta vào ngục quỷ, trọn đời được siêu sinh. Nhìn người kia mà da trắng như trong suốt, đôi môi đỏ như màu, cả người đều toát ra tử khí nhếch miệng cười với chính mình, Mạn Châu hoảng sợ. Kinh diễm động phách nhưng u kinh người, nhìn giống như địa ngục rộng lớn vô ngần, đơn lạnh giá, xương trắng phơi đầy…. Thần tựa hồ rất vừa lòng với cực độ sỡ hãi của Mạn Châu, dùng ngón tay chút độ ấm nâng hàm dưới Mạn Châu, hơi thở địa ngục kia phả mặt nàng, “ Tiểu Châu của bản vương, nhìn xem chút, ai kia?” Mạn Châu bị người tới nâng gương mặt lên mà thể phản ứng cái gì, máy móc quay đầu , nhìn cảnh tượng trước mắt Mạn Châu đột nhiên trừng lớn hai mắt. Trước mắt nàng, nam tử bị ghim người giá gỗ, vô cùng chật vật, mặt trắng bệch như tờ giấy, người từng vệt máu tươi chảy xuống biển máu phía dưới vô cùng chói mắt, thân thể rách nát. Hai mắt nhắm nghiền làm Mạn Châu hoảng sợ, còn sống chứ, chắc chắn phải chết chứ. “Ngươi..ngươi…ngươi làm gì A Lệ? Mau thả người xuống.” Mạn Châu run run quay đầu nhìn người đứng bên cạnh nàng. “Thả người?” Nam nhân như nghe thấy chuyện cực kì buồn cười, cực kì khinh bỉ nhìn chằm chằm Mạn Châu, “Bản vương tại liền đày xuống mười tám tầng địa ngục chịu mọi hành hạ như thế nào?” Mạn Châu tuyệt vọng gào lên : “…” = = = Phượng mâu tràn ra từng đợt sóng kịch liệt kích động, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng long sàng, Mạn Châu rất nhiều lần muốn tĩnh tâm lên nhìn chút rồi lại bỏ cuộc. Nàng sợ, sợ nàng vừa lên, chạm vào , liền cứ thế tan biến ngay trước mắt nàng… Giấc mơ kia thực làm cho Mạn Châu cảm thấy sợ hãi vô cùng, nam nhân như tu la địa ngục kia rất nhiều lần xuất trong mộng của nàng, nàng ở bên ngoài sợ trời sợ đất nhưng lại sinh ra bản năng sợ hãi khi đứng trước người đó. Vì có thể tổn thương A Lệ của nàng. Hình ảnh A Lệ xuất trong mộng bị ghim giá gỗ, nhận hết thảy trừng phạt của địa ngục kia làm tâm Mạn Châu như xoắn lại. tại đến nơi này nhìn , tâm mới an bình xuống chút, chung quy chỉ có A Lệ nàng quan tâm yên ổn, tâm nàng mới yên ổn. “A Lệ… A Lệ…” Trong đêm, cuồng phong rít gào, có tiếng ai như nỉ non….
Chương 16 : để ý Sáng sớm, khi muôn ngàn tia nắng mặt trời còn chưa chiếu rọi xuống đại địa, Mạn Châu trở về Huyết Phượng cung. mái tóc đen của nàng có chút rối loạn, còn vương mấy giọt sương đêm trong suốt lóng lánh. Lúc này, Mạn Châu chỉ mặc bộ nội y màu trắng đơn giản ngồi ghế đá nhắm mắt dưỡng thần. đêm Chính Kiền cung, tâm trạng bất an cuối cùng cũng dịu xuống, bản thân trong trạng thái thả lỏng đột nhiên nàng cảm giác được khí bốn phía dao động, mở hai mắt ra nhìn thấy chính là tên thái giám từ xa tiến lại gần. Lúc Tiểu Lã Tử nhìn thấy Mạn Châu ngồi ghế đá, thanh khiết như đóa tuyết liên, thuần khiết đoan trang lại mờ mịt trong màn sương sớm, chỉ cảm thấy tâm can như bị ai xoắn lại mạnh. Tiểu Lã Tử sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, cảm nhận được ánh mắt của Mạn Châu nhàn nhạt quét qua mà vội vàng quỳ xuống hô : “Nô tài tham kiến Quý phi nương nương, nương nương vạn an.” “Ngươi có việc?” phượng mâu nhìn Tiểu Lã Tử như nhìn vật chết bình thường, Mạn Châu nhíu mi. “Này…” Tiểu Lã Tử nghẹn họng, biết trả lời như thế nào mới tốt, cuối cùng lại thận trọng thưa, “Bẩm nương nương, nô tài là người chăm sóc cây cối ở hậu viện, hôm nay nô tài nghĩ tưới cây sớm chút nên tình cờ qua nơi này đụng phải nương nương…” Mạn Châu thong thả đứng dậy, sau đó thản nhiên , “Ngươi ở trong này từ khi nào?” Trong lòng Tiểu Lã Tử cả kinh, giống như ngờ Mạn Châu hỏi như vậy, “Bẩm nương nương, nô tài mới được phân đến Huyết Phượng cung thôi ạ, chính là thời điểm nương nương nhập cung!” “Vậy lúc trước ngươi là nô tài cung nào?” “Hồi…hồi nương nương, nô tài là thái giám của… của Kim Loan điện !” Tiểu Lã Tử trả lời có chút run, vốn muốn trả lời ở cung khác ban xuống, nghĩ đến áp lực vô hình đè nặng lên người kia làm thở nổi, cũng vô pháp ra lời chân thực. Mạn Châu nhìn , nàng ngẩng đầu nhìn những tia nắng bắt đầu chiếu xuống tường thành hoàng cung, “Vậy ngươi hẳn là quen thuộc Ngự Thư phòng !” Tiểu Lã Tử còn chưa kịp cái gì liền nghe từng tiếng bước chân ở phía sau lại gần… “Tiểu thư!” ra là Lục và Hồng đến. Lục Y nhìn Mạn Châu chỉ mặc kiện nội y đơn bạc hết sức, người lại nhiễm tầng sương khỏi lo lắng hỏi : “Tiểu thư, người ra ngoài sớm như vậy?” “Tiểu thư! Người về phòng nhanh thôi, kẻo lại nhiễm phong hàn.” Hồng Y than tiếng, tiếng lên đỡ tay của Mạn Châu. Mạn Châu cũng gì nữa, mặc cho nữ tử nâng lên cánh tay của mình, trước khi rời nàng quên nghiêng người nhìn tiểu thái giám quỳ rạp nền đất : “Ngươi tên gọi như thế nào?” Tiểu Lã Tử sửng sốt, theo bản năng ra tên gọi của mình. Chỉ thấy Mạn Châu gật đầu liền quay người rời . Nhìn tẩm phòng ở trước mặt, Mạn Châu chút thay đổi giọng với Lục Y và Hồng Y, “ lát Ngự Thư Phòng, dẫn theo tiểu thái giám đó!” = = = Mạn Châu ngồi liễn sa hoa lệ chờ trước Huyết Phượng cung từ trước, từ từ hướng Ngự Thư Phòng. Rất nhanh đến trước Kim Loan điện. Theo lí mà , đến cửa Kim Loan điện mọi người đều phải bộ, lại đợi cho Thái giám bẩm báo hoàng thượng, được hoàng thượng cho phép rồi mới được vào. Nhưng dĩ nhiên Mạn Châu biết quy định này, mà giả sử nàng biết cũng chưa chắc quan tâm. Vì vậy, khi liễn sa của nàng đến đại môn Kim Loan điện có thị vệ đứng ra ngăn chặn làm nàng có chút kiên nhẫn. “Có chuyện gì?” Mạn Châu nghĩ cho người này sắc mặt tốt, nhưng nàng cũng tiến ra chuyện, Lục Y đứng bên cạnh đột nhiên bước ra quát lớn. Vị đội trưởng thị vệ trẻ tuổi này tên Thiên Mộ, có lẽ chưa từng nghe đến Quý phi nương nương là người như thế nào nên chút khách khí hô lớn : “Các ngươi biết đây là đâu sao, đến cửa Kim Loan điện còn xuống xe, đợi cho người thông truyền muốn tự ý vào!” “Tiểu Lã Tử!” Mạn Châu nhíu mày, trong lòng có chút hờn giận gọi. Nghe được người gọi tên mình, Tiểu Lã Tử trong lòng run lên, trong lòng nổi lên e ngại bước lên phía trước. biết nương nương đưa theo là có nguyên do, vì vậy hỏi nhiều đến trước mặt đội trưởng kia, kiêu nịnh giải thích, “Mộ đội trưởng, hẳn là ngài còn nhớ nô tài, chủ tử nô tài tại là Quý Phi nương nương, ngồi liễn sa vốn là hợp tình hợp lí, về việc thông truyền … này có người thông truyền từ sớm, tại có thể trực tiếp vào rồi.” “Này..” Thiên Mộ nhận ra tiểu thái giám trước mặt, lại nghe được người đến là Quý phi nương nương trong lòng khẽ động, tuy cung nhân cực lực che giấu nhưng có nghe được phong thanh việc hôm trước, nhưng mà hoàng cung sâm nghiêm tại biết giải quyết như thế nào mới tốt. Lúc này, vị thái giám có chút lớn tuổi từ sâu trong Kim Loan điện chạy ra ngoài, có chút gấp gáp, chưa kịp cái gì liền kéo cùng quỳ xuống hướng tới liễn xa của Mạn Châu, “Nô tài tham kiến Quý Phi nương nương, hoàng thượng có lệnh mời nương nương vào trong gặp mặt chút.” Mâu quang u tối như đầm sâu của Mạn Châu liếc hai người quỳ cái, lạnh như băng làm ra phất tay, “!” Nhìn đoàn người chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt, Thiên Mộ nhớ đến áp lực từ trong liễn sa bắn thẳng lên người mình lúc trước cả kinh, dưới chân nhất thời có chút mềm, ai oán nhìn về phía Lưu công công bên cạnh, “Ta này Lưu công công, sao ngươi báo trước cho ta tiếng có việc như vậy, tại cái mạng của ta làm sao bây giờ?” Lưu công công đương nhiên biết lo lắng, vỗ vai an ủi, “Tiểu tử, ai bắt ngươi có mắt nhìn người. tại tự mình cầu phúc , lão nô phải quay về phục mệnh rồi.” “…” = = = Vòng qua Kim Loan điện vòng qua quảng trường phía sườn bên trái chính là đến trước Ngự Thư Phòng, tuy rằng nhìn qua rất nhiều lần nhưng nghĩ đến người kia làm việc miệt mài trong này Mạn Châu có chút chờ mong. Nàng chậm rì rì xuống liễn sa, bước lên những bậc thềm lát đá bạch ngọc, tiến đến trước cửa Ngự Thư phòng. Hứa Băng Tuyền vừa từ trong ngự thư phòng ra, vừa qua khỏi chỗ khúc ngoặt ngờ gặp đoàn người về phía mình. Nàng nhận ra người kia, hồi trước người kia nhập cung nàng có qua nhìn chút. “Băng Tuyền tham kiến Quý phi nương nương, nương nương vạn phúc.” Nàng khẽ khom người, thanh nàng lành lạnh nhẵn nhụi, hờn giận. Ngón tay Mạn Châu khẽ nhích, phượng mâu híp lại, tinh quang chợt lóe lên rồi biến mất, tầm nhìn của nàng rơi đỉnh đầu người trước mặt, cũng mở miệng cái gì. Tiểu Lã Tử có chút bất đắc dĩ trong lòng, thế nào mà nương nương nhà có ý mở miệng thế, đây là ra oai phủ đầu sao, càng bất đắc dĩ là hai vị bên người nương nương cũng có ý tứ đáp lễ nào. Vị trước mắt này chính là sủng quan hậu cung đấy có được . đành cắn răng ra ngoài, cung kính khom người : “Nô tài tham kiếm Thần phi nương nương, nương nương kim an.” Hứa băng Tuyền đối với thái độ phớt lờ của Mạn Châu cũng để ý nhiều lắm, vô tình lướt qua thân ảnh cao cao tại thượng phía trước cái lại rất nhanh thất thần. đời này có vẻ đẹp hoàn mỹ như vậy sao? Nữ tử trước mặt có loại khí chất tôn quý khí phách làm cho người ta dám nhìn gần. Hứa Băng Tuyền cũng được coi là có chút mỹ lệ, quá chú ý đến son phấn, cả người đều toát ra tươi mát lịch có tao nhã, mày như trăng non, đôi mắt hoa đào kinh động, mũi cao môi đào… Cả người đều phát ra tự ti cũng kiêu ngạo, giống như u lan trong sơn cốc, thánh khiết tao nhã. Nàng ta là sủng phi được hoàng thượng ưu ái nhất tại cũng phải loại bí mật gì. Bất quá cũng chỉ liếc mắt qua cái, Mạn Châu để ý đối phương thất thần nhìn mình, chầm chậm tiến về phía trước, cặp mắt của nàng tựa hồ để bất cứ kẻ nào lọt vào trong mắt, cứ hướng đến đám người Hứa Băng Tuyền mà . Hứa Băng Tuyền nhất thời cả kinh, kịp suy nghĩ nhiều liền lùi qua bên theo bản năng, giống như bị khí thế của Mạn Châu quét sang. Tiểu Lã Tử quả gấp đến đầu muốn hỏng rồi, nhìn hai vị mặt đổi theo bước chân chủ tử, cuối cùng bất an trong lòng toàn bộ bị đè ép xuống. Này cũng phải việc của .