Chương 3 : Ta chàng may, tuyết vẫn rơi, khắp nơi đều nhìn thấy màu trắng của tuyết trời đông, trắng xóa mờ mịt…Cũng giống như tâm nàng lúc này, lạnh giá, trống rỗng, cái gì cũng cái gì cũng muốn nghĩ đến tiếp nhận bất cứ cái gì. Nàng chết ! Nàng quyết muốn chết tại sao vẫn để cho nàng tỉnh lại, tại sao để linh hồn nàng tan biến . Ông trời có phải hay muốn thử giới hạn chịu đựng của nàng ? Đùa bỡn nàng rất vui vẻ sao ? Tất cả mọi thứ với nàng đều xa lạ, chút liên hệ cũng có,nàng bị lập giam hãm trong cái thân xác này, trong gian này… Chỉ có tuyết, những bông tuyết tinh khiết lạnh lẽo bay lượn trong trung là bao giờ khác , thể nào thay đổi. Chúng theo từng cơn gió đông lả tả rơi thân xác bé của nàng, rơi mái tóc đen tuyền cùng khuôn mặt tái nhợt của nàng, cũng bao phủ khắp xung quanh nàng….Có phải hay chỉ cần đứng ở nơi này, nàng có thể lạnh cóng mà chết , như thế tốt…..Mạn Châu nàng lúc nào có những suy nghĩ hoang đường như vậy… .... Nơi này là hậu viện của Huyết Phượng cung, mùa đông hoa viên hoang vắng xơ xác, gió tuyết được thế càng muốn bao quanh nữ tử bạch y. Mạn Phi Lạc đứng trong gió tuyết lại gây cho người cảm giác giả tạo, quỷ dị nào, chỉ cảm thấy nàng với gian như hòa vào làm . Nàng, khôngcảm thấy lạnh sao ? Bỗng cánh tay ngọc trắng ngần vươn lên đón lấy bông tuyết lớn rồi nắm chặt lại, tuyết đông lạnh lẽo gặp chút nhiệt độ liền tan ra thấm ướt tay nàng, đầu ngón tay vì quá dùng sức càng thêm trắng bệch trong suốt…Nàng nghĩ gì ? Đứng ở xa Cung Lệ Hoa chú ý tới nàng. Mạn Phi Lạc vừa mới tuổi cập kê(15t) , khoác kiện bạch y mỏng manh phiêu phiêu, yếu ớt đứng trong tuyết, nàng quay lưng về phía mọi người, bóng lưng gầy gầy, mảnh mai, thẳng tắp nhưng có chút cứng ngắc nào, toàn thân dưới đều nhiễm tầng bi thương… Ba ngàn sợi tóc bay tia chói buộc tỏa dài ở sau lưng. Trong tâm, cảm giác quen thuộc như có như ! ... “Tiểu thư hoàng thượng đến thăm người.” Lục Y ở bên tai Mạn Châu . Nhưng tiểu thư vẫn là động, bộ dáng thẫn thờ như cũ. Lục Y nghĩ bây giờ có bất cứ thứ gì có thể làm cho nàng phản ứng lại nữa, dù chỉ là chút thôi. Mạn Châu như có như cảm nhận có người đến gần nàng, rồi vai nàng chợt nặng, có thứ gì đó ấm áp và mềm mại bao phủ hoàn toàn thân hình lạnh băng của nàng, ngăn những bông tuyết tiếp tục rơi lên người nàng. Có cảm giác người hơi thở này dường như rất quen, nhưng nàng quan tâm nữa… Tiếng gió rít mạnh, chúng cắt qua da mặt nàng, tiếng tuyết rơi lộp bộp nền đá cùng nện vào lòng nàng khiến ý thức nàng mơ hồ, trong lòng xuất tia tiêu tan. Tựa như lúc này thần chết có đến lấy linh hồn nàng lần nữa nàng cũng có thể buông xuống tất cả…. Nhưng còn thứ gì để buông đây? “Đứng như vậy rất vui sao?” Vào giây phút nàng sắp buông thả hơi sức cuối cùng giọng từ phía sau vang lên chặn đứt. thanh ấy thế nào đây, giọng nam nhân, trầm thấp, có chút lãnh khốc, có chút bất mãn, có chút ngạc nhiên nhưng tuyệt nhiên tia tình cảm. Lục Y Hồng Y nghe vậy hoảng hốt quỳ xuống :”Xin hoàng thượng nên trách tội nương nương, người vừa tỉnh lại như vậy, có ý mạo phạm, mấy canh giờ rồi….” Cung Lệ Hoa chút để ý đến lời hai người , ràng nhìn ra được Mạn Phi Lạc kia sau khi dứt lời, thân hình nàng, động. ... Thanh này....thanh này...quá quen thuộc....thân hình trong nháy mắt cứng ngắc rồi lại khống chế được mà run rẩy. Mạn Châu mở to đôi mắt, cố tìm lại tiêu cự của chính mình... Nàng hoảng hốt quay người về phía sau, lại kinh hãi phát trước mắt mình nam tử khoác hoàng bào, tuấn lãnh bức người, , nhìn nàng... Tâm, run lên, giống như trở lại thời gian trước kia mỗi khi nàng quay đầu lại phía sau, nơi đó luôn có người đợi nàng, theo sát nàng. Mạn Châu sợ hãi nâng bàn tay tái nhợt lên giữ chặt trái tim mình, cố gắng ngăn cản co thắt mãnh liệt như muốn nổ tung vô cùng đau đớn ở nơi đó. Lại khó khăn mở miệng hít từng ngụm khí lạnh buốt, nhắm chặt đôi mắt lại... nàng phải cố gắng bình tĩnh lại. Khi bốn mắt chạm nhau, tâm Cung Lệ Hoa hiểu rung lên, có chút gì đó ỉ đau đớn có gì đó như tưởng niệm cũng giống như có gì cả. Cảm giác như vậy thoáng qua rất nhanh rồi biến mất, chỉ trong nháy mắt thôi nhưng Cung Lệ Hoa bắt được ràng. Điều này làm lòng nổi lên hoài nghi, là do nữ nhân kia? “A Lệ....” Cố gắng xoa dịu xúc động muốn chạy đến nhào vào lòng Cung Lệ Hoa, Mạn Châu vô thức thốt lên, thanh nàng nồng đậm đau thương, tiếc nuối cùng tê dại nhưng Cung Lệ Hoa nhận ra được trong giọng của nàng còn chứa tia thỏa mãn, giống như người trước khi chết thực được tâm nguyện của mình vậy. Trong lòng vô cớ dâng lên trận phiền chán... “Còn đứng đấy làm gì?” Cung Lệ Hoa muốn bước về phía nàng đột nhiên thân hình Mạn Châu chấn động, vô lực ngã xuống. Tâm đột nhiên cứng lại, chút do dự phi thân lên đón nàng vào lòng, lại phát ra thân hình nàng chút nhiệt độ cũng có. “A Cửu, truyền Dược Thùy!” Môi mím lại, rồi do dự kêu Lý Cửu. “Dạ hoàng thượng.” Trong lòng Lý Cửu lúc này kinh hoàng thôi, quả ngờ nữ nhân kia sao lại thành ra cái dạng này, nàng thế nhưng mà táng mệnh ở nơi này ..... “ A Lệ, là chàng sao...” Tay nàng còn sức, muốn vươn lên vuốt ve gương mặt nhưng vô lực, đành lần cuối nhìn sâu là được rồi. “A Lệ, em hối hận rồi, em chàng, em chàng....” “ cần , ta đưa nàng vào trong.” Cung Lệ Hoa để ý đến Mạn Phi Lạc này dám gọi thẳng tục danh của mình giống như vốn dĩ là vậy, chỉ cất tiếng an ủi nàng như vậy. “ cần, em chỉ muốn nhìn chàng như vậy.” Mạn Châu nhìn cười, thanh nàng yếu ớt. Động tác Cung Lệ Hoa cứng lại, đưa mắt nhìn vào mắt nàng: “Như vậy mất mạng.” “A Lệ , trước khi chết còn được gặp lại chàng, em mãn nguyện rồi, mãn nguyện rồi” Mạn Châu cười khẽ, nắm chặt lấy hoàng bào của . “A Lệ em chàng, phải nhớ kỹ, được quên, em ... chàng.” Trong chốc lát Cung Lệ Hoa ngẩn ra. Đến khi lấy lại ý thức , đột nhiên phát bàn tay nắm áo mình thả ra, chậm rãi buông xuống. cúi đầu, thấy nàng nhắm nghiền hai mắt, đôi môi tái nhợt còn vương lại nụ cười mãn nguyện, giống như nàng ra . “Tiểu thư...” Lục Y, Hồng Y đứng ở phía sau nghe được gì nhưng thấy được cánh tay tiểu thư buông lỏng nhịn được hô lên, khóe mắt ươn ướt. “Vô dụng, còn mau triệu Cẩn vào?” Cung Lệ Hoa lãnh lẽo bỏ lại câu rồi nhanh chóng mang Mạn Châu vào bên trong tẩm phòng. cần biết vì Mạn gia cũng được, vì nàng vô tội cũng được hay vì nàng buông tay trong lòng cũng thế, tóm lại Mạn Phi Lạc thể chết được, ít nhất phải lúc này. Lục Y Hồng Y nghe vậy bừng tỉnh, đồng thời phi thân nhanh chóng thoát ra khỏi hoàng cung. --------------------------------------------------------------------------------------- Cuối cùng trước khi chết nàng cũng được gặp lại chàng, dù chỉ là mơ hay là ảo giác, cũng là được nhìn thấy chàng. Mạn Châu mỉm cười, mãn nguyện. ------------------------------------------------------- Bỉ Ngạn hoa, ở khắp nơi. Đây là đâu, hoàng tuyền sao? gian tối tăm, Mạn Châu bước tia ý thức... Nàng cứ như vậy, biết là đâu cũng chẳng muốn dừng nữa ! "Châu?" “Ai? ” thanh lãnh lẽo kinh người vang lên bên tai nàng , cuối cùng cũng có người xuất , Mạn Châu quay đầu lại nhìn động quá nhanh làm cho nàng choáng váng. Nhưng là nơi kia, có người! “Hừ, hỗn xược” Người này là nam nhân, hơn nữa còn rất chán ghét nàng. Nhưng tại sao, giọng lãnh khốc làm cho tâm nàng đột nhiên dâng lên sợ hãi, đây là sợ hãi theo bản năng, nàng cũng hiểu sao mình lại sợ như vậy. Dường như biết nàng bất an, giọng cười khẽ vang lên : “Thần! Đừng có dọa người ta như vậy chứ!” “Phật Đà, nàng đáng bị như vậy?” “Ha ha…Ngươi a, cũng đừng quá cố chấp, đẩy người ta vào luân hồi bao nhiêu kiếp người rồi...Ngươi mệt sao, ngươi xem Mạn Châu Sa Hoa bên sông Vong Xuyên bao lâu có người chăm sóc..” “Phật Đà, ngươi rất rảnh rỗi sao.” Thần mất kiên nhẫn đánh gãy lời của Phật Đà. “A, ta có rảnh rỗi sao? Ta xuống đây là muốn nhìn xem ngươi giải quyết dứt khoát chuyện này như thế nào thôi.” “ Hừ! Hồn Trạch đưa nàng , lần này cần cho nàng uống canh”. Hừ! Giải quyết dứt khoát sao? Vậy để cho hai người họ càng đau khổ gấp vạn lần trong kiếp luân hồi này , muốn làm trái lệnh của , kết cục, rất thê thảm.... “Thuộc hạ tuân mệnh.” Ngay khi Mạn Châu dấu vết biến mất cạnh cầu Nại Hà, khung cảnh bốn phía tối tăm bỗng nhiên có ánh sáng, nền đất lát đá cẩm thạch trơn bóng, bên dựng lên cái bàn chế tạo từ hắc mộng ngàn năm, mặt bàn sớm đặt sẵn hai chén trà bạch ngọc vẫn còn tỏa khói nghi ngút. Có hai ‘người’ ngồi đối diện nhau ở đó. “ là đáng thương a,..” Người vừa lên tiếng da ngọc mày ngài, phấn điêu ngọc trác, tóc tết hai bên, đuôi tóc cài đôi trâm hoa, quần áo màu vàng nhạt, bên có thêu đóa hoa to, chính là hoa mặt trời. Dáng vẻ khả ái, đôi mắt hữu thần, toàn thân toát ra cỗ khí tức lạnh lùng bất khả xâm phạm cao quý. Dáng vẻ này mười phần là cái tiểu hài tử hết lần này đến lần khác lại chính là Phật Đà trong truyền thuyết. hai tay ưu nhã nâng chung trà lên lắc đầu cảm thán. Nam tử áo đen ngồi đối diện câu,khí chất đạm mạc phảng phất như có như , phong thần tuấn lãng, khí độ bất phàm, bên trong đôi mắt dễ dàng nhận thấy loại khí tức ngạo nghễ sác bén. hổ danh chúng nhân tôn xưng là Thần, chỉ nghe được trong truyền thuyết. Đôi mắt sâu thẳm đáy lạnh lùng nhìn Phật Đà dạng ‘sói đội lốt cừu, giả nhân giả nghĩa’ tỏa ra tử khí lên tiếng : “Nếu ngươi còn dám xen vào chuyện của ta...’ “ Ai nha,...” Phật Đà thế nhưng thèm để khuôn mặt muốn giết người của tên mặt than đối diện vào trong mắt, thập phần đau khổ thở dài: “ Ta nào có xen vào việc của ngươi, chỉ là...” Mắt bỗng chốc sáng bừng lên, cười cười nhìn Thần, trong mắt ràng lóe lên giảo hoạt rất nhanh biến mất : “Thần, chúng ta đánh cược lần như thế nào?”. Hừ! Tên này đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, trong lòng Thần thầm khinh bỉ, miễn cưỡng mở miệng : “Cược?”.
Chương 4: Hoàng thượng nổi giận Lúc này, bên trong Ngự thư phòng. Cung Lệ Hoa ngồi nghiêm chỉnh long ỷ, người thân long bào màu tối, đầu đội kim quan tím khảm bảo vật, tóc đen bao trùm lên cái chán trơn bóng, rũ xuống đôi mi dài cong phủ lên mắt phượng hẹp dài sâu thẳm. gương mặt đôi con ngươi màu hổ phách đẹp đẽ lạnh lùng hé ra khuôn mặt tuấn dật hoàn mĩ. Mi tâm nhăn thành đoàn, thần tình chăm chú, vô cùng tập trung, đôi bàn tay thon dài hữu lực nhìn khớp xương mạnh mẽ là cuốn tấu chương. Nhưng nếu có người ở đây, chắc chắn chú ý phát ra hoàng thượng thất thần, cuốn tấu chương kia dừng lại tại trang rất lâu rồi. Mà ánh mắt của hoàng thượng cũng dường như nhìn vào , …. Nhưng đó là nếu… Cung Lệ Hoa vốn muốn xử lý tấu chương, nhưng cách nào tập trung được, trong đầu như có như khuôn mặt thỏa mãn của nữ tử Mạn Phi Lạc kia, còn có câu suy yếu nàng cố với trước khi ngất : “Nhớ kỹ, được quên, em chàng…” Quả cũng phải lần đầu Cung Lệ Hoa nghe những lời như vậy, nhưng cảm giác lần này có chút đặc biệt, thể nào giải thích được…. dám khẳng định, Mạn Phi Lạc, trước ngày hôm đó ở Huyết Phượng cung, cùng chưa từng gặp mặt lần. Tại sao có cảm giác hai người từng nhận thức nhau? Nhắm mắt lại hít hơi bình ổn tâm tình, khi mở mắt ra trong mắt Cung Lệ Hoa chỉ còn lại tỉnh táo minh bạch cùng sâu thẳm, động tác tay ngừng nghỉ phê duyệt tấu chương. +_++_+_+_+_+__+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_++_++_+_+_+__ Năm Cung Lệ Hoa năm tuổi cũng là năm Khánh Gia thứ ba mươi của Tây Lãnh quốc. lần Tam hoàng tử bị người hãm hại rơi xuống nước hôn mê bất tỉnh suốt ba ngày ba đêm. Tình trạng nguy kịch, đến ngự y giỏi nhất trong cung cũng biết làm thế nào. Khánh gia đế lúc đó vô cùng thức giận thậm chí hạ lệnh xử chém toàn bộ bọn họ. Thế nhưng có kì tích bất ngờ xảy ra, Tam hoàng tử Cung Lệ Hoa đến ngày thứ tư đột nhiên mở to đôi mắt lạnh lùng, bệnh trị mà khỏi, tỉnh dậy. Khánh gia đế vô cùng vui mừng, nhưng lại đồng thời phát , Tam hoàng tử sau đó cái gì cũng còn nhớ, ngay cả hoàng thượng cùng mẫu phi là Phùng hoàng phi cũng . Hoàng thượng nghe tin vừa đau lòng vừa phẫn nộ, lập tức lệnh cho ám vệ điều tra việc Tam hoàng thử bị hại, lại bất ngờ tra ra Nam phi Bạch Vân Nam đứng sau dàn dựng toàn bộ việc này.. Tam hoàng tử bệnh như vậy, Phùng hoàng phi tinh thần cũng là xuống dốc phanh, thân thể sớm còn kéo dài thời gian được. để ý đến Thất hoàng tử cùng Ngũ công chúa đều là do thân Nam phi dốc lòng sinh dục, Khánh Gia đế ban cho nàng ba thước lụa trắng, đời phi tử cứ như vậy kết thúc. Cũng thừ đó, quan hệ giữa Cung Lệ Hoa cùng Cung Thanh Dao, Cung Mạch thành thể cứu vãn. Nhưng Cung Lệ Hoa từ sau ngày tỉnh dậy từ nguy kịch, chẳng những cái gì cũng nhớ, mà ngay cả tính tình cũng thay đổi hẳn . Cũng biết nên là xấu hay tốt. Khánh Gia đế lúc đó thở dài, đừng Tam hoàng tử đối Thất hoàng tử cùng Ngũ công chúa lạnh nhạt, ngay cả đến phụ hoàng như cùng mẫu phi trước kia ba người tình cảm gắn bó bây giờ cũng trở thành trách nhiệm. Bản thân Cung Lệ Hoa trở nên lạnh lùng ít , nhưng hành động quyết đoán có chủ ý, mà tâm địa của tranh thủ tình cảm vì tranh đoạt đế vị mà đối huynh đệ ruột thịt chém giết. Kháng Gia đế khi ấy liền ý thức được ai ngoài thích hợp làm tân đế kế vị thích hợp hơn được nữa, là đế vương chỉ định yên hậu cung, triều chính , có giã tâm còn phải có bản lĩnh bảo vệ con dân của mình. Cung Lệ Hoa được chọn, đường bồi dưỡng lên ngôi vị hoàng đế. Cho dù gian nan chịu bao nhiêu huấn luyện khổ cực, người ngăn cản ám sát nhưng vẫn là thành công leo lên long ỷ. vì cái gì cả. Cung Lệ Hoa tự khẳng định chỉ có ngôi cửu ngũ chí tôn mới có thể xứng với . =-=--=-=-=-=-=-=-=-==-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-= “Hoàng thượng?” Nghe tiếng gọi khẽ của Lý Cửu, động tác tay Cung Lệ Hoa hơi khựng lại, sau đó nhíu mày kên tiếng: “Có chuyện gì?” “Hoàng thượng, là Thục tới!” . “Truyền.” Cung Lệ Hoa dừng bút, đứng dậy qua nhuyễn tháp bên cửa sổ ngồi xuống. “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.” Sau tiếng bước nhân , trước mặt Cung Lệ Hoa xuất thân hình nữ tử, theo sau nàng còn có hai cái cung nữ nhị đẳng bên cạnh Hoàng Thái hậu. Dễ dàng nhận ra Thục trong miệng Lý Cửu chính là người theo lệnh của Thái hậu mà tới. “Có chuyện gì?” Ngữ khí Cung Lệ Hoa chậm rãi, thanh trầm thấp nhưng uy nghiêm lạnh lẽo làm cho người đối diện rét mà run. Hai cung nữ theo Thục sa dấu vết cúi thấp đầu, dám đưa mắt xung quanh ngự thư phòng thăm dò cái gì. Bên môi Thục Sa như có như kéo lên , nàng cười phúc thân lần nữa với Cung Lệ Hoa : “Hồi hoàng thượng,Thái hậu cùng Dực vương gia chuyện, có chút nhớ hoàng thượng, cố ý vì hoàng thượng chuẩn bị chén tổ yến, sai nô tỳ đến dâng lên hoàng thượng.” Nàng biết vô tình hay cố ý nhấn mạnh hai chữ tổ yến này. Cung Lệ Hoa nhìn bát ngọc còn nóng khay hai cung nữ phía sau Thục Sa cười lạnh : “Thái hậu có lòng, trẫm tự nhiên phụ lòng người. Để qua bên đó …” “Hồi hoàng thượng,…” Cung Lệ Hoa vừa rứt lời, cung nữ phía sau đột nhiên ngẩng đầu, trong giọng có chút run rẩy, “Hồi .. hoàng thượng, tổ yến phải dùng khi nóng mới có lợi cho sức khỏe, thỉnh hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng…” Cung Lệ Hoa nhướng mày, nhưng còn chưa kịp ra lời trong miệng Lý Cửu vẫn ở bên ngoài nãy giờ đột nhiên xông vào, mặt là vô cùng hoảng hốt còn có chút gì như hoảng loạn. Vừa thấy Cung Lệ Hoa vội quỳ xuống. “Hoàng thượng, Tiểu Lã Tử báo, tình trạng Lạc quý phi nương nương vô cùng nguy hiểm, sợ là lần này qua khỏi.” “Cái gì?” Trong lòng Cung Lệ Hoa chấn động, quả là ngờ Lý Cửu báo tin như vậy. “ lũ phế vật.” hiểu sao lại tức giận như vậy. Cung Lệ Hoa chút nào để ý người trong phòng, nhanh ra ngoài, “Đến Huyết Phượng cung.” Cung Lệ Hoa vừa bước chân ra ngoài luồng gió lạnh lẽo thổi tới,vliền có thái giám tiến lên vì khoác lên hoàng bào lớn, chuẩn bị kiệu… Ngồi long liễn, Cung Lệ Hoa lạnh lùng nhếch bạc môi, mắt phượng nheo lại đầy nguy hiểm : “Sao? phải Cẩn cùng Dược Thùy đều đến sao? Thế nào lại nguy kịch.” Chuyện đến mức Tiểu Lã Tử phải đến thông báo bệnh của nữ nhân kia quá nguy kịch còn gì phải nghi ngờ nữa. Nhưng nếu nàng tử vào lúc này…. Lý Cửu nghe ra tâm tình hoàng thượng tốt, liền thức thời biết gì đó, cung kính trả lời: “Hồi hoàng thượng, Nô tài nghe , Lạc quý phi nàng là mất mục đích sống, quyết muốn chết, làm cách nào cũng nuốt xuống giọt thuốc. Hai người Dược Thùy vô phương cứu chữa.” Sắc mặt Cung Lệ Hoa ngay lập tức trầm hẳn xuống : “ muốn sống, tốt cho cái người muốn sống…..” =-=-=--=-=-=---==-=-==--=-==-=-=-=-=-==-=-=-=-=-=--==- “Thục , hoàng thượng rồi, này chúng ta làm sao trở về phục mệnh hoàng thái hậu…” Bên trong Ngự thư phòng, tiểu cung nữ lúc trước to gan dám ngắt lời Cung Lên Hoa lên tiếng, giọng che giấu khẩn trương cùng lo lắng. Thục Sa nhìn phương hướng hoàng thượng ly khai, lại quay đầu nhìn chén cháo tổ yến. Nàng lại nhìn tiểu cung nữ ngu ngốc trước mặt, dường như nàng biết cái mạng của nàng vừa mới dạo từ quỷ môn quan trở về. Với tính cách thị huyết chút nào che dấu của hoàng thượng, câu khi nẫy đủ để cho cửu tộc nàng ta chết mười lần còn chưa đủ. Bây giờ nàng ta còn tâm tình mà lo cho chuyện của thái hậu. Ánh mắt Thục Sa sắc bén, nhìn đến hai cung nữ kia toàn thân run rẩy, nàng nhìn hai người kia : "Còn mau thu dọn , mọi việc phải có ta xử lí sao?" Hai cung nữ nghe vậy trong lòng vô cùng vui mừng, phải biết Thục tuy là đại cung nữ bên người hoàng thái hậu nhưng những chuyện trong hậu cung cùng hạ nhân các nàng, có sức ảnh hưởng phải là . Nàng mở miệng như vậy, hai nàng tự nhiên nghĩ nhiều liên tục thưa vâng rồi ra ngoài. Thục Sa ở lại phía sau, quét mắt nhìn lượt ngự thư phòng, sau đó mới bằng lòng xuống.
Chương 5 : Uống dược! Quá nửa đêm, dọc theo hành lang dài kì lạ có bóng người, ánh nến heo hắt từ những chiếc lồng đèn cứ cháy mập mờ như vậy.... khí nặng nề nghiêm trọng cùng thê lương vô cùng quỷ dị. Cách đó xa là cửa sổ rộng mở, cuồng phong bên ngoài rít gào theo đó len lỏi vào từng góc của tẩm điện rộng lớn, những bông tuyết lạnh buốt nhợt nhạt cũng theo gió bay vào bên trong.... ******************** Canh hai, Trong căn phòng tối tăm với tiếng cháy tí tách của ấm lô...Lạc nhi ngủ được. Lạc nhi đột nhiên rất nhớ mẫu thân, nàng muốn đến hậu viện nơi mẫu thân trị bệnh để gặp người. Phụ thân cùng đại ca lại đến biên quan nữa, Lạc nhi muốn ở mình, Lạc nhi rất sợ đơn, Lạc nhi sợ lạnh lắm... ******************** Bước chân non nớt chạy nhanh qua cây cầu nối bên ngoài với Sương Uyển_nơi của mẫu thân nàng, mặc dù vô cùng sợ bóng đêm bủa vây xung quanh, cái lạnh cũng thấm vào từng tấc da thịt nàng từ lâu nhưng là đôi tai xinh vẫn khẩn trương nghe ngóng xung quanh, đôi mắt hoa đào đen láy tập trung trong bóng đêm... Hành lang mơ hồ vang lên tiếng bước chân, Lạc nhi chăm chú lắng nghe có phải hay tiếng bước chân của mẫu thân cũng tìm nàng.... Tiếng bước chân tựa như dừng lại ở trước mắt, rồi biến mất.... Lạc nhi thở phào nhõm, có lẽ có ai phát nàng lẻn ra ngoài gặp mẫu thân đâu, có ai trách phạt nàng nữa, nàng chỉ đến xem xem mẫu thân chút thôi. **************** bóng đen chớp nhoáng lướt qua đầu nàng làm tâm nàng như đứng lại…rồi rất nhiều rất nhiều cái bóng đen lần lượt theo đó phi thân qua…mà hướng chúng đến chính là nơi mẫu thân nàng yên giấc. “ xảy ra chuyện gì?” Lạc nhi tự hỏi mình như vậy. Dù biết có chuyện gì xảy ra nhưng nàng theo bản năng mà bước nhanh hơn và cẩn thận nhàng hơn. “Keng, keng…” Tiếng binh khí va chạm vào nhau chói tai, Lạc nhi chốn ở góc tối nhìn hết thảy mà trong lòng càng thêm lo lắng. Trước mắt nàng tại rất nhiều hắc y nhân giao chiến với binh lính thủ hộ Tướng quân phủ, mặc dù nàng chưa hiểu về võ công nhưng mắt thường cũng có thể thấy người tướng quân phủ thất thế. Còn mẫu thân nàng đâu? Mẫu thân… “Lạc nhi..” Bỗng thanh ôn nhu mà suy yếu vang lên sau lưng Lạc nhi, Lạc nhi nhận ra đó là giọng của mẫu thân nàng hằng đêm mong nhớ. Quả là kinh hỉ…. “ Mẫu …” Còn chư kịp hô lên tiếng vui mừng, Lạc nhi bị người bịt mịt lại, tại nàng phải giữ im lặng. ********************* Đêm, đen như mực, chút trăng sao chiếu sáng con đường phía trước cũng có, Hứa Uyển Sương nắm chặt tay nữ nhi Mạn Phi Lạc chạy nhanh về phía trước, nàng hiểu tại sao nữ nhi lại xuất ở nơi này nhưng dù thế nào cũng chỉ còn đường chạy trốn thôi, bọn chúng quá đông và lợi hại, với sức lực của hộ vệ tướng quân phủ e rằng tại cũng còn ai sống sót. thể nào để Lạc nhi gặp nguy hiểm được, càng thể để nàng rơi vào tay bọn chúng. “ Mẫu thân, đằng sau có tiếng ngựa đuổi theo…” Lạc nhi hiểu tại sao mẫu thân lại dắt mình chạy trốn nhưng nàng hiểu tại hai người gặp nguy hiểm, những người áo đen kia là người xấu, chắc chắn là như vậy, chúng nhân lúc phụ thân nàng có ở đây đến mang mẫu thân . Nàng muốn mẫu thân bị đưa , thích chút nào. “ Lạc nhi, Lạc nhi ngoan, mẫu thân tại ra ngoài đuổi chúng , Lạc nhi ngoan ngồi nơi này đợi mẫu thân, có được ?”. Hứa Uyển Sương nhìn ánh lửa thấp thoáng nơi xa xa, trong lòng nóng như lửa đốt, có lẽ thể nào đợi được đến lúc Mạn Hùng trở về nữa rồi, nàng thể để chúng phát ra Lạc nhi ở đây. “Người cho Lạc nhi biết tại sao họ lại truy đuổi chúng ta vậy, phụ thân, phụ thân về kịp đón Lạc nhi chứ?” Lạc nhi ngước đôi mắt to tròn đen láy giọt nước mắt vì nguy hiểm, hỏi mẫu thân. Chỉ cần có phụ thân, ai có thể thương tổn mẹ con nàng, ai cả. “Ngoan, phụ thân chắc chắn về kịp đón Lạc nhi, đây là người xấu của triều đình, được ra ngoài chưa. Lạc nhi phải ngồi đây đợi mẫu thân quay trở lại.” Dứt lời, Hứa Uyển Sương dứt khoát quay đầu, chạy về hướng có ánh đèn đuốc…. Nàng quay lưng mang phong thái quyết tuyệt mạnh mẽ, chút thương tâm quyến luyến hay giọt nước mắt lo sợ cũng , chính tấm lưng thẳng tắp của nàng khắc ghi sâu vào trong đôi mắt Mạn Phi Lạc cho tới bây giờ. *********** Đêm, vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng trong Tướng quân phủ lại tràn ngập máu tanh. Khắp nơi đều là đầu rơi máu chảy, thi thể người chất đống. Lạc nhi đợi được mẫu thân, nàng phải quay về phủ tìm phụ thân nàng, phụ thân trở về nhất định là như vậy. Nhưng cảnh tượng nàng nhìn thấy lai là…lại là…. Màn trắng tung bay, tiếng khóc ai oán, càng vào sâu bên trong, trái tim Lạc nhi càng đau dữ dội, nơi từng rất vui vẻ nay bị nỗi đau thương vô bờ bao phủ, còn mẫu thân dịu dàng thương nữa rồi, thấy phụ thân cũng chẳng nhìn thấy ca ca, nàng còn nhìn thấy ai nữa….chả còn ai thế giới này. Ngày đó đêm đen dày đặc, vong hồn của ai khóc? ************ tại cũng là canh hai. Cung Lệ Hoa thân hoàng bào lạnh lẽo nhìn dung nhan tái nhợt chút sức sống của nữ nhân Mạn Phi Lạc kia. Đôi mắt phượng hẹp dài dấu vết đảo qua chén dược đen xì còn bốc khói nghi ngút tay mình. có mục đích sống sao ? Nực cười ! Mạng này của Mạn Phi Lạc muốn, dù diêm vương muốn lấy đều là có khả năng. Đưa chén dược lên môi, ngụm dược tràn ngập khoang miệng , chút do dự Cung Lên Hoa lập tức đưa đến miệng Mạn Phi Lạc. Thế nhưng dược vừa vào đến bên trong đôi môi tái nhợt của Mạn Phi Lạc lại dấu vết tràn ra ngoài. Nhìn chén thuốc tay muốn cạn, nhiệt độ trong mắt Cung Lệ Hoa giảm xuống vô cùng, lập tức hướng bên ngoài hô lớn : « A Cửu, đem mười bát dược như này lại đây ! » « Dạ, hoàng thượng » Lý Cửu ở bên ngoài vô cùng bất đắc dĩ, nhìn Lục Y Hồng Y cùng Dược Thùy và Cẩn ở bên cạnh mà thở dài, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn, dù còn tia hi vọng cũng phải làm cho Mạn Phi Lạc này đươc tử. **************** « Chẳng phải ngươi ngươi ta sao ? » Cung Lệ Hoa thầm bên tai Mạn Phi Lạc, « Ngươi , chết chính là để ta sao ? Ta cho ngươi biết, tại ta cho ngươi rời bỏ, nếu ngươi bỏ ta mà , ta liền làm cho Tướng quân phủ xương trắng phơi đầy, tắm máu linh cữu mẫu thân ngươi, làm cho các ngươi bao giờ siêu sinh được. Ta bỏ rơi ngươi. » Ở nơi tăm tối tuyệt vọng cùng cực, thanh trầm thấp văng vẳng quanh quẩn làm Mạn Châu mất hết phương hướng, là ai, là ai vậy, tại sao quen thuộc đến như vậy ? Đừng tàn nhẫn với ta như vậy, đừng , đừng . *************** Lại ngày nữa qua , bóng đen thoáng chốc bao phủ toàn bộ đất nước này, tuyết có dấu hiệu ngớt dần ngớt dần rồi dừng hẳn, nhưng gió lại cứ rít gào mãi tha. Ngư Thư Phòng, Cung Lệ Hoa ngồi trước thư án, tập trung phê duyệt tấu chương. “Hoàng thượng?” Bên ngoài có tiếng gọi khẽ của Lý Cửu. Nâng lên tầm mắt, thanh Cung Lệ Hoa vẫn trầm thấp lạnh lùng như cũ : “Vào !”. Lý Cửu thân y phục thái giám tổng quản Kiền Chính cung, nhanh chậm bẩm báo : “Hoàng thượng, Qúy phi nương nương tiếp nhận uống thuốc, tình hình tương đối khả quan, có lẽ lâu sau tỉnh lại !”. “ biết, bên Thái hậu có động tĩnh gì ?” Buông cây bút lông tay, đôi mắt Cung Lệ Hoa đột nhiên bén nhọn nguy hiểm hơn bao giờ hết. “Hoàng thượng, nghe Thái hậu có phái người đến hỏi thăm tình hình của Quý phi nương nương. Nhưng cũng chỉ đơn thuần là hỏi thăm thôi, thấy có động tĩnh gì bất thường.” « Được rồi, vậy ngươi lui ra , chú ý chút hướng của bọn họ, có động tĩnh lập tức báo lên. » “…” *************** Huyết phượng cung, chiếc giường lớn trong tẩm phòng, màn gió bay bay, Mạn Phi Lạc an tĩnh nằm , rồi bỗng nhiên tiếng động, đôi mi dài cong vút đôi mắt nhắm chặt khẽ...động...
Chương 6 : Lạc quý phi sống lại Trong phòng thoang thoảng chút mùi thuốc. Yết hầu từng trận khô nóng lại dát rất khó chịu, Mạn Châu nhíu mày mở ra phượng mâu mờ mịt. Mạn Châu xoa xoa thái dương đau nhức, ngồi dậy. Nàng ở... giường. Giường lớn chạm khắc hoa văn cổ đại, rồng bay phượng múa, màn sa mỏng manh buông lơi, bức bình phong họa đồ đằng phong thủy, bình cổ ngàn năm, xen lẫn trong khí là mùi trầm hương thoáng qua…. Còn có bạch y người… tất cả đều là cổ đại, chuyện xảy ra hôm trước thực phải là mơ, nàng là xuyên qua sao? Ở thời khác, nàng thực gặp A Lệ sao? Nàng là vong hồn nơi dị thế, linh hồn nàng ở đây, vậy linh hồn của thân xác này đâu rồi? tại nàng là Mạn Châu, hay vẫn là Mạn Phi Lạc đây? Lau lớp mồ hôi lạnh chán, nghĩ lại mọi thứ qua, Mạn Châu khỏi bật cười. Suy nghĩ tất cả mọi chuyện xảy ra trước đây, quả nhiên là giấc mộng Nam Kha, hư hư thực thực. A Lệ, nếu được gặp chàng ở nơi này, vậy Tiểu Châu dùng hết kiếp này của mình để bù đắp cho chàng…… ------------------------------------------------------------------------------ Đêm nay tuyết xem như tạm thời ngừng rơi rồi, nhiệt độ thực thấp. Dưới ánh nến khi khi của đèn lồng lay động, hành lang cửu khúc Lục Y bưng khay dược tay bước đến tẩm phòng. Lục Y nhìn bát dược khay, thực có chút bấc đắc dĩ lóe lên trong lòng. Với ám vệ luôn sống trong bóng tối mà để rất nhanh thích ứng với cuộc sống ngoài ánh sáng quả thực ràng. Nàng trước kia đối diện là cả ngày đánh đánh giết giết, hết mình liều chết bảo hộ chủ tử, nàng chỉ cần có thân hình linh hoạt và ra tay chuẩn xác… Mà tại, ngày ngày đều sống giữa mưu dương mưu, tinh thần đều căng như dây đàn, lúc nào cũng nghĩ phải đề phòng đám oanh oanh yến yến của hoàng đế đại nhân gây khó dễ cho tiểu thư các nàng, còn mệt hơn nhiều so với cuộc sống trước kia a. Lục Y nhìn về cuối con đường hành lang nhớ đến Nhị tiểu thư trước kia, nha đầu kia từ trước đều cười cười , líu lo khiến cả Tướng quân phủ đều vì nàng mà tràn đầy sức sống, chỗ nào có nàng đều đầy ắp tiếng cười, nàng rất thích quấn quýt bên phu nhân cùng Tướng quân, rất hay trêu đùa cùng Đại thiếu gia… tại tiểu thư đầu đầy bóng ma, cả ngày đều nghĩ sợ bóng tối và sợ lạnh. Lục Y thở dài. Này cũng chỉ có thể trách số phận trêu người, đêm chứng kiến cảnh thảm sát đẫm máu như vậy, đừng tiểu thư, ngay đến nàng đều cảm thấy ớn lạnh. Tướng quân từng chỉ cho nàng, nơi hoàng thành này, ngoài Tướng quân phủ còn duy nhất Hoàng thượng có thể mang lại an toàn cho tiểu thư. Nàng hiểu vì cái gì tướng quân có thể tin tưởng hoàng đế trẻ tuổi này như vậy….. Nhưng nhìn cách đối xử của với Mạn gia, với tiểu thư xem… --------------------------------------------------- Bên ngoài tẩm phòng có tiếng vang rất khẽ, Mạn Châu ngưng thần nghe được vài nhịp tiếng bước chân, người tới là nữ, hơn nữ tu vi kém. Thực ngờ khi linh hồn nàng xuyên qua vậy mà giác quan vẫn nhạy bén như cũ . Lục Y mang theo tâm trạng nặng nề bất an vào trong phòng, nhưng đến khi nhìn thấy toàn cảnh bên trong, Lục Y nhịn được mà lạnh toát sống lưng. Giữa ánh đèn mông lung, rèm giường nhàng lay động nào đâu còn thấy thân ảnh bé nằm giường lớn nữa, Lục Y run run nhìn về phía cửa sổ lớn trong phòng, nghi ngờ hỏi : “Tiểu…Tiểu thư?” Lục Y từ trước đến nay đều được tướng quân khen ngợi là người bình tĩnh, có lần huấn luyện nàng cùng Cố Phong cẩn thận rơi xuống dưới vách Hoằng sơn. Nàng và Cố Phong đều bị thương nặng, dưới hoàn cảnh tối tăm gọi được người cứu trợ, xác định được phương hướng, nguy hiểm trùng trùng khắp nơi, nàng vẫn trấn định phối hợp với đồng đội vừa chữa thương vừa tìm đường trở ra. Nhưng hiểu sao lần này nhìn thấy Nhị tiểu thư nàng quen thuộc từ , tâm Lục Y run run, có cảm giác lạnh lẽo leo dọc sống lưng nàng, làm nàng hít thở , có chuyện gì xảy ra với tiểu thư vậy? Mạn Châu nằm giường nữa mà chân trần ngồi bệ cửa sổ lớn. Bạch y mỏng theo cuồng phong rít gào bay bay, ba nghìn sợi tóc xóa tung tựa như… đêm tối vắng lặng bao phủ cũng che giấu được phong thái tao nhã của nàng. Mạn Châu biết Lục Y vào từ sớm, đột nhiên nghe thấy nàng ta lắp bắp kinh hãi mà khó hiểu. Nàng nghiêng người nhíu mày nhìn lại, trong phượng mâu lên tia kiên nhẫn : “Lục Y, ngươi chính là Lục Y?” Giây phút bốn mắt chạm nhau, thân thể Lục Y cứng đờ, đây là đôi mắt như thế nào? Phượng mâu híp lại thành đường tỏa ra khí thế sắc bén thâm trầm làm người đối diện dám nhìn thẳng, dưới hàng mi dài cong vút là đôi mắt sáng hữu thần, con ngươi hắc bạch phân minh dường như trải qua hết nhân gian ấm lạnh, cũng nhìn thấu lòng nàng. Lục Y nhanh chóng cúi đầu dám lên tiếng. Lần đầu tiên trong đời, Lục Y ý thức được cái gì là sợ hãi, sợ hãi người khác có thể nhìn thấu lòng mình. Lục Y lên tiếng làm Mạn Châu nhíu mày càng chặt, nàng xoay người xuống khỏi bệ cửa sổ kia, chân trần bước đến gần. Tiểu thư càng đến gần thân thể Lục Y càng buộc chặt, áp lực vô hình đè nặng lên người nàng làm nàng vô phương cử động. Ngay tại thời điểm Tiểu thư lướt qua người Lục y, Lục Y có loại suy nghĩ đáng sợ là có phải chăng tiểu thư bị…ma nhập hay ? Mạn Châu nào biết suy nghĩ người trước mặt như thế nào? Nàng trực tiếp lướt qua Lục Y đến bên khay đựng thuốc vẫn còn bốc khói nghi ngút, chút do dự hơi liền uống cạn. Vị thuốc đắng chát làm cổ họng nàng khó chịu chút, nhưng rất nhanh làm dịu khô dát nơi yếu hầu, lúc này nàng mới nhìn về phía nữ tử quỳ mặt đất nở nụ cười. “Ngươi có vẻ rất sợ hãi? giống ngươi thường ngày chút nào?” Nhớ lúc trước, mỗi khi Mạn Hùng hay A bệnh làm nàng mất hứng, hành động trì độn, nàng liền nghiêm khắc điều họ sang Thái Lan làm khổ sai thời gian dài. Nàng vẫn luôn là như vậy, đau đớn, yếu đuối, khoog khoan dung! -------------------------------------------------------------- Trăng tròn di chuyển về phía tây, những đám mây tùy ý trôi, đêm đen qua , bình minh từ từ ló dạng... Lúc này tại Quảng Dương cung. Thái hậu nương nương sáng sớm ngồi giường lớn ở tẩm cung, gương mặt khó coi đến cực điểm, lạnh lùng trừng mắt nhìn tên thái giám bên cạnh, lâu mới mở miệng hỏi câu: “ Ngươi , Lạc quý phi sống lại? Bình bình an an trong Huyết Phượng cung?” “Hồi Thái Hậu, tin tức này là do Lục bên Huyết Phượng cung truyền ra, nàng còn bẩm báo tin này lên tận Kiền Chính cung phía Hoàng thượng, nô tài suy nghĩ thể giả được.” Người chuyện chính là thiếp thân thái giám Hòa công công của thái hậu nương nương, cẩn thận từng li từng tí lời , hầu hạ thái hậu nương nương hơn hai mươi năm, đối với bản tính của nàng có thể lý giải được, thái hậu nương nương từ lục phẩm phi tử bò lên đến ngôi vị hoàng hậu, có thể thấy được tâm cơ có bao nhiêu thâm hậu, bao nhiêu độc ác, đạp lên bao nhiêu thi thể để bước lên địa vị cao tại. Tuyệt thể khinh thường. “Cũng đúng, Hoàng thượng tốn nhiều tâm tư người nàng như vậy nếu nàng tại chết còn gì thú vị nữa!” Đôi mắt Thái hậu nương nương nheo lại nguy hiểm. “A Hòa, ngươi sai người đem vài căn nhân sâm đến Huyết Phượng cung cho nàng , thay bản cung hỏi thăm tình hình của nàng kĩ chút. Thuận tiện với vương gia có thời gian vào cung thăm bản cung!” Hoàng thái hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, biết khi nào trời sáng hết thảy rồi, ngày hôm này khẳng định là ngày náo nhiệt a.
….So với việc tới nơi xa lạ,tranh đoạt mảnh trời riêng cho mình,chẳng bằng trở lại nơi mình quen thuộc,đoạt lại những thứ vốn nên thuộc về mình………. Chương 7 : Bị độc tỉnh rồi Mùa đông Tây Lãnh quốc chưa bao giờ đẹp hơn hôm nay, thời gian tuyết rơi qua , cả đô thành Thịnh Kinh đều được bao phủ bởi lớp tuyết trắng thuần tinh khiết,. Bên ngoài cổng thành, dân chúng buôn qua bán lại, ngã tư đường tấp nập người , tiếng hô hào, tiếng cười đùa vui vẻ…. Canh giữ cổng thành là từng hàng thị vệ đứng nghiêm trang, khí thế bức người, lưng đứng thẳng tắp, ánh mắt trầm ổn, trong tay gắt gao nắm chặt trường thương loe lóe hàn quang sắc bén. Toàn bộ thể cảnh quốc thái dân an thể nghi ngờ. Ngay cả nơi thâm cung đại điện cũng bởi vì tuyết ngừng rơi mà bừng lên khí đón năm mới. Thế nhưng, cuộc sống vỗn dĩ là như vậy, có người vui luôn tồn tại người buồn….. ---------------------------------------------- Phúc công công thở dài, trong cung hầu hạ biết bao nhiêu vị chủ tử, Hoàng Phúc chưa thấy vị nương nào như vị Lạc quý phi này, nàng vừa nhập cung liên tiếp gặp người gây khó dễ, hết độc rồi bệnh…làm thần kinh của lão già này lúc nào cũng phải căng thẳng, xuất cung về thăm nhà mà tâm tình đều yên. Nhưng hết cách rồi, tại lại thêm càng nhiều chuyện nữa… Bước chân gấp gáp, Phúc công công từ bên ngoài vội vã vào, bên đường cung nhân nhìn thấy đều nhất tề hành lễ. Nhưng đâu còn tâm trí mà lo đến bọn họ chứ, vừa vào tiền viện Huyết Phượng cung liền như con ruồi bay loạn, cơ hồ lượt khắp nơi, tìm mọi ngóc ngách cũng nhìn thấy chủ tử nhà mình đâu. gấp đến độ mồ hôi tuôn đầy trán, người đâu rồi? Chính trong thời điểm cuống quýt biết nên làm thế nào cho phải, Phúc công công vô ý vọt vào hậu viện, đây là nơi dẫn đến tẩm cung của nương nương, đúng lúc bắt gặp nữ tử người mặc lục y cầm áo choàng lông cáo tuyết tay phía trước. Gần giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, Phúc công công kinh hỉ mở to hai mắt, hô lớn : “Lục , nương nương tại ở nơi nào.” Lục Y thân y phục xanh biếc, đây cũng là màu sắc nàng thích nhất, mái tóc đen mượt được bới lên bằng cây trâm ngọc, khuôn mặt thanh tú của nàng nổi bật lên đôi mắt thập phần bình tĩnh, nàng nghe thấy thanh thất thố của Phúc công công chỉ nhàn nhàn liếc cái rồi lại về phía trước. Phúc công công chạm vào ánh mắt cảm xúc của nàng cả người khó tránh được tự nhiên, nhưng còn cách nào khác đành lần nữa gọi với theo bóng lưng của Lục Y : “Lục , ta có việc bẩm báo nương nương, tại thể chậm trễ.” Kì lạ, Hoàng Phúc lăn lộn trong thâm cung giết người thấy máu này gần bốn mươi năm khi nào lại mất mặt như vậy! Lục Y nghiêng người lần nữa nhìn Phúc công công, trong lòng hiểu được vài phần việc gấp trong lời , nhìn thấy còn khoa trương đưa tay lau mồ hôi trán khỏi nhíu mày. “Nương nương ở phía sau hậu viện, tại ngươi theo ta.” Phúc công công hiểu ý liền tiếng động theo sau Lục Y, dọc theo đường lúc lại lúc dâng lên kinh ngạc cùng khiếp sợ, bất quá bảy ngày lui tới, nơi này lại thay đổi nhiều thứ làm chóng mặt như vậy. biết khi nào hoa viên trồng đầy hoa cỏ của Huyết Phượng cung bị người dọn dẹp, thay vào đó là từng tầng từng tầng Mai thụ đỏ rực, đúng vậy là mai thụ, này mấy tram gốc mai này tuyệt dưới mười năm tuổi thọ. Cả đường ngập tràn hoa mai cùng hương tuyết, hương thơm thoang thoảng hòa cùng gió, quả phải phàm vật dưới nhân gian…. Trong lòng xoay chuyển ngàn vạn suy nghĩ, Phúc công công quyết định từ nay hành tất cả đều phải thận trọng, trong thâm cung này biết còn bao nhiêu người thân tàng bất lộ, thời khắc đều có thể đem gông xiềng đến siết chết a… Lại thêm đoạn, Phúc công công mới thấy được thân ảnh thấp thoáng giữa từng tầng hàn mai này. Tâm khống chế được phát ra rung động mãnh liệt… Đây là nữ tử như thế nào? Có lẽ danh xưng mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ cũng đủ để hình dung nàng, chỉ là nơi nàng có xuất mọi vẻ đẹp khác đều trở nên ảm đạm. Đúng vậy, nàng thân y phục đỏ rực như máu, nằm giữa rừng huyết mai làm cho cảm thấy giống như nàng cùng quang cảnh nơi đây hòa vào làm , mái tóc đen dày mượt mà như suối được vấn lên cách vô cùng đơn giản nhàng, nàng nhìn về phía mà nghiêng người nhìn rừng mai thụ trải dài ra xa tắp. Lúc này, Lục Y đến bên cạnh nàng câu gì đó nàng mới miễng cưỡng quay đầu nhìn về phía Hoàng Phúc, đến khi nhìn dung nhan đối phương, bị ánh mắt của nàng nhìn thấu Nội thị tổng quản Phúc công công kém chút nữa thất thố quỳ xuống dập đầu xin cáo lui. Kì dung mạo của nàng phải vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành hay nhật nguyệt ảm đạm, chim sa cá lặn gì, mà cái làm cho kinh sợ chính là loại khí chất thể dùng lời nào diễn tả được tỏa ra từ người của nàng, cũng giống như đôi phượng mâu kia, tựa như đầm nước sâu đáy, thâm trầm mờ ảo, làm ngươi thể nào nắm bắt được nhưng lại tránh được bị nàng hấp dẫn…. Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Hoàng Phúc đột nhiên nảy ra ý tưởng, quả nữ nhân như vậy mới xứng sánh vai cùng quân vương nước… “A Phúc, đến đây.” Thanh của nàng cũng giống như vẻ bề ngoài của nàng, đạm mạc xa cách, chứa chấp tia tình cảm nào, chỉ câu Hoàng Phúc liền cảm thấy da đầu tê dại. A Phúc, bao lâu rồi có người dám gọi tiếng như vậy, trong lòng lần nữa cảm thấy sợ hãi, giống như chỉ cần cảm nhận được ánh mắt kia lướt qua người mình, lại có cảm giác bị đối phương nhìn thấu hết thảy tâm can… “Nô tài tham kiến nương nương.” đến trước nhuyễn tháp, Phúc công công run run quỳ xuống hô. Mà nữ tử nhuyễn tháp kia ai khác chính là Mạn Châu, tại nàng mang thân phấn Quý phi nương nương Tây Lãnh quốc Mạn Phi Lạc. Lục Y cẩn thận đem áo lông cáo tuyết vừa mang ra đặt lên vai nàng, Mạn Châu chậm rãi mở ra phượng mâu ngồi dậy, “Ân, có chuyện gì?” Theo động tác của nàng, mái tóc đen uốn lượn tung bay như thác nước đổ xuống bờ vai gầy, …. Nhưng Phúc công công dù có chết cũng nào dám ngẩng đầu nhìn cảnh đẹp trước mắt, thanh có chút gấp gáp thưa: “Hồi nương nương, là chuyện có liên quan đến việc ngày trước người bị hạ độc thủ, thuộc hạ vừa hồi cung được tin toàn bộ cung nhân phụ trách làm việc ở Ngự Hoa viên đều bị Lý công công bắt quỳ ở bên ngoài tùy nương nương xử lí, tại có dưới hai trăm người quỳ ở ngoài …” Mạn Châu nghiêng người liếc mắt nhìn lão thái giám mực cẩn thận quỳ ở kia, thản nhiên : “Vậy rất liên quan đến ta?.” “Này…” Nghe xong câu này, Phúc công công khỏi sửng sốt, nhịn được nghi hoặc nhìn về phía chủ tử mình. Lại bắt gặp nương nương nhà mình được Lục mang giày vào chân, cuối cùng nàng cầm lên chiếc dù ra bên ngoài. Lục Y rất nhanh theo bước chân nàng, Hồng Y nhìn Phúc công công vẫn còn ngây ngốc biết làm sao nhịn được tiến lên với : “Ngươi mau đứng dậy theo nương nương , chuyện này mọi người đều biết từ sớm rồi, chỉ là nương nương tự có sắp xếp.” Phúc công công bị lời của Hồng Y làm cho chấn động thôi, sửng sốt hồi nhưng nhìn ba người phía trước sắp khuất dạng vội vàng nhảy dựng lên đuổi theo. Nhưng trong quá trình này thể suy nghĩ, vị Quý phi này có phải là bị độc làm cho thanh tỉnh rồi , tại sao thấy nàng chút nhút nhát sợ hãi cũng có đây, nữ tử Mạn gia vẫn mang dòng máu Mạn gia mà. ------------------------------------------------ Lục Y và Hồng Y mấy ngày này tiếp xúc nhiều với Mạn Châu nên nhũng cảnh tượng như vậy thấy riết cũng thành quen, đặc biệt là Lục Y, từ buổi tối hôm trước tiểu thư tỉnh dậy, nàng liền nhận định tiểu thư thay đổi, tuy thay đổi quá lớn làm nàng thể nhận ra nhưng nàng khẳng định đây chính là chủ tử mà nàng bảo hộ bên người từ khi còn bé, vậy thay đổi thế nào, nhìn tiểu thư như vậy nàng càng cảm thấy an tâm… Hồng Y ngay bên cạnh Lục Y, nàng nhìn bóng lưng tiểu thư mà khỏi thất thần, nhưng rất nhanh liền nổi lên tầng hưng phấn, nàng rất muốn nhìn xem những người bên ngoài kia bị tiểu thư nhà mình chỉnh thảm ra sao.