[DROP] EM TÂM CAN CỦA ANH - Gấu Trắng Tròn Tròn

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      Tên truyện: EM LÀ TÂM CAN CỦA
      Tác giả: Gấu Trắng Tròn Tròn
      Thể loại: đoản văn, đại, sủng

      Giới thiệu:
      Đây hoàn toàn là những mẩu chuyện lắm lúc tự dưng nhảy ra trong đầu rồi tranh thủ ngồi xuống viết lại, đề phòng trường hợp 30s sau nó lại bay mất, thường chỉ là tôi tự viết tự đọc thôi nhưng đến ngày tự nhiên thấy muốn cho người khác đọc nữa thế là đăng lên đây :th_48:

      Có chi tiết là thực, nhưng phần nhiều có lẽ đều là chi tiết tưởng tượng tự luyến mà ra:3 thế nên hoàn toàn CÓ CỐT TRUYỆN, cũng THEO TRÌNH TỰ THỜI GIAN nào hết.

      Lúc đọc truyện mọi người đừng thắc mắc nam nữ chính gặp nhau như thế nào (tại vì bản thân tôi còn chưa biết nữa là :050: ) Chỉ cần biết đây là câu chuyện tình đơn thuần và tươi đẹp giữa sinh viên 20 tuổi và vị chủ tịch 30 tuổi lạnh lùng, kiêu ngạo. Mọi người cũng cần thắc mắc tại sao tuổi tác giữa tôi và ban trai tương lai vẫn còn chưa xuất của tôi lại cách nhau xa thế, bởi vì đối với tôi, chênh lệch tuổi tác quan trọng, tôi thích người lớn tuổi hơn mà, và 10 tuổi chính là chênh lệch mà tôi cho là mình có thể chấp nhận được:hoan ho:

      Đỗ Tâm - đại diện cho tôi
      Cẩn Ngôn Thần - đại diện cho hạnh phúc mà tôi luôn theo đuổi.

      Mọi người có thể cho là tôi tự kỉ quá thể đáng nhưng con mà, ai mà mơ mộng:yoyo12:


      STORY 1: QUÀ SINH NHẬT
      Vào ngày đẹp trời nào đó, Đỗ Tâm ngồi trong phòng khách xem tivi thấy người nào đó mở cửa vào nhà. nhìn đồng hồ tường, hôm nay Cẩn Ngôn Thần về nhà rất sớm, dường như sau khi tan sở là về thẳng nhà ngay. hiếu kì, chớp mắt hỏi : “Sao hôm nay về sớm vậy?”

      Cẩn Ngôn Thần trả lời câu hỏi của Đỗ Tâm ngay màđưa mắt nhìn quanh nhà lượt, trong đôi mắt thoáng xuất tia biến hóa dễ phát . Cuối cùng, quay đầu nhìn về phía Đỗ Tâm, cất giọng nhanh chậm:

      “Hôm nay có hứng thú tăng ca.”

      lướt qua đến trước cửa phòng ngủ nhưng lập tức mở cửa bước vào. Cảm giác được điều bất thường, Đỗ Tâm đứng dậy đến bên cạnh lay lay cánh tay :

      “Có chuyện gì sao ?”

      Cẩn Ngôn Thần nhìn , biết suy nghĩ điều gì, đôi môi mỏng vô thức mím lại thành đường: “Em thực biết hôm nay là ngày gì sao?”

      Đỗ Tâm nhíu mày nghi hoặc: “Hình như ngày 6 phải…”

      Nhìn thấy bộ dạng mờ mịt của , Cẩn Ngôn Thần hít sâu hơi, lạnh nhạt bỏ lại câu: “Thôi quên !” rồi mở cửa vào phòng. Từ tiếng cánh cửa đóng sầm lại, khó để nhận ra tâm tình rất khó chịu.

      Cẩn Ngôn Thần buồn bực cởi áo khoác, thả mình xuống giường sau đó lại đưa tay cởi tiếp hai cúc áo sơ mi. vẫn có thể bình thản ngồi xem tv, xem ra quên rồi

      Cẩn Ngôn Thần lấy tay đỡ trán, miệng nở nụ cười bất đắc dĩ. Bắt đầu từ khi nào lại hy vọng có người nhớ đến sinh nhật của mình đến thế?

      Cẩn Ngôn Thần biết điều, sau giây phút cánh cửa khép lại, Đỗ Tâm rốt cuộc nhịn nổi nữa, che miệng cười khúc khích. đến sô pha ngồi xuống, lại nhớ đến vẻ mặt tức tối của ai kia liền thấy mình cũng có năng khiếu diễn xuất đấy chứ!

      cầm di động của mình lên xem, màn hình hiển thị thông báo kiện với tiêu đề: “6/6 – Sinh nhật 30 tuổi của Cẩn Ngôn Thần”.

      Cũng chính vì chuyện này mà suy nghĩ đắn đo mấy ngày qua, biết nên tặng quà gì tốt, Cẩn Ngôn Thần hình như cũng có sở thích gì đặc biệt. Vả lại những gì thích, đều có thể tự mình mua được, vốn dĩ là cần người khác tặng cho. Nhưng dù sao đây cũng là sinh nhật đầu tiên đón cùng với , nhất định phải tặng cho món quà mới được.

      Ban đầu cũng định trang trí nhà cửa sinh động chút nhưng đột nhiên lại nổi hứng muốn trêu chọc . Vì thế cho nên mới giả vờ như có chuyện gì xảy ra, ngờ lại thu được kết quả ngoài mong đợi. Qủa nhiên người nào đó bắt đầu yên rồi!

      Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, côôm tâm tình phấn khích chờđợi. lúc sau, Cẩn Ngôn Thần khoác áo choàng tắm bước ra, liếc mắt nhìn cái sau đó cũng tới sô pha ngồi xuống nhưg lại cố tình ngồi cách khoảng. thản nhiên cầm tách trà uống dở của lên nhấp ngụm. Đỗ Tâm vừa cười thầm trong bụng vừa lân la tới gần, ra vẻ đáng thương kéo kéo vạt áo :

      “Ngôn Thần, em đói bụng rồi!”

      Cẩn Ngôn Thần nghe xong, lời nào, thong thả đứng dậy về phía phòng ngủ. Đỗ Tâm hơi hoảng, phải đùa quá trớn, chọc giận rồi đấy chứ?

      Nghĩ vậy, liền gọi với theo: “Bỏ đói người khác là tàn nhẫn lắm đấy!”

      Cẩn Ngôn Thần buồn bực quăng lại 1 câu: “Em muốn mặc thế này ra đường à?”

      thực chiều đến hư rồi! quên mất sinh nhật , vậy còn mè nheo than đói, những tức giận được với mà chỉ cần làm nũng chút là lại lập tức mềm lòng. Có trách chỉ trách , lại phải vô tâm vô tư thế này.

      Đỗ Tâm cười tủm tỉm, theo sau Cẩn Ngôn Thần ra ngoài. Đến khi ngồi vào xe, mới làm bộ thốt lên: “Thôi chết, em quên túi xách rồi! đợi nhé, em vào lấy rồi ra ngay!”

      xong liền mở cửa xe chạy vào nhà, Đỗ Tâm hưng phấn đến mức quên mang dép trong nhà, cứ thế chân trần chạy vào bếp, mở tủ lạnh lấy ra chiếc bánh kem chuẩn bị sẵn rồi cắm nến lên. Sau đó, tắt hết đèn, hai tay bưng bánh đứng ở cửa hồi hộp chờđợi.

      Đèn tắt lâu rồi sao vẫn chưa ra? Cẩn Ngôn Thần sốt ruột xuống xe vào nhà tìm. Vừa mới mở cửa ra, liền nhìn thấy ôm bánh kem đứng đó, nụ cười của dưới ánh nến lại càng trở nên lung linh. nhàn nhã tựa người vào cửa, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười lan đến tận đáy mắt.

      Tâm tình của Đỗ Tâm cũng vì phản ứng của mà trở nên bay bổng. Nương theo ánh đèn neon từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Đỗ Tâm kéo tay Cẩn Ngôn Thần đến sô pha. đặt bánh lên bàn trà, cười : “ mau ước !”

      gian xung quanh như trở nên mờ ảo, chỉ có người con trước mặt tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Từ đến lớn, hề quan trọng ngày sinh nhật. Mỗi năm cứ đến ngày này, Cẩn gia lại tổ chức tiệc lớn, mời biết bao nhiêu khách khứa, ai nấy đều mang theo những món quà đắt tiền, sang trọng thế nhưng lại luôn thấy tẻ nhạt vô cùng. Đối với , những bữa tiệc đó chỉ là cái cớ cho những hợp đồng kinh doanh và là cơ hội để kẻ khác tạo dựng mối quan hệ với Cẩn gia cũng như tập đoàn Cẩn thị.

      Nhưng hôm nay, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có ngồi trước chiếc bánh kem , tươi cười chúc mừng sinh nhật lại mang đến cho niềm vui đơn thuần mà trước đây chưa từng cảm nhận được.

      Đỗ Tâm có chút ngẩn ngơ. Đôi mắt Cẩn Ngôn Thần lúc này như hồ nước phản chiếu ánh trăng, sâu thăm thẳm, chỉ chứa đựng mỗi hình bóng . cơn gió thoảng qua làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn, tâm tình trong giây phút đó cũng bị lay động đến rộn ràng.

      Hai người cứ im lặng nhìn nhau như vậy cho đến cuối cùng, Cẩn Ngôn Thần là người có phản ứng đầu tiên. cúi đầu thổi tắt nến, Đỗ Tâm nhanh nhảu đứng dậy bật đèn. Vừa quay đầu lại thấy bàn tay chìa ra phía trước: “Qùa của đâu?”

      Đỗ Tâm chậm rãi đến trước mặt : “Dĩ nhiên là có chứ!”

      đan chặt hai tay ra sau lưng, hít sâu hơi. Trong căn phòng rộng lớn dần vang lên thanh tuy có hơi vụng về nhưng lại rất êm tai:

      Dù cho có trốn ởđâu thế gian này,

      Em cũng đều có thể tìm thấy

      Nếu như ,

      Trái tim em như ngừng đập!

      Dù cho chưa từng ra những lời thương đó,

      Nhưng em vẫn có thể cảm nhận được bằng trái tim này

      Chỉ cần có thôi,

      em cần điều gì khác nữa!

      là tất cả của em,

      Hãy như ngôi sao tỏa sáng bầu trời

      là tình duy nhất,

      Mãi mãi là của riêng em

      Chúng ta nhau

      Chỉ cần thôi, đối với em là đủ rồi!”

      Khi bài hát kết thúc, Cẩn Ngôn thần vẫn ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn lời. Hai má Đỗ Tâm nóng ran, dường như tất cả mọi can đảm trong mười mấy năm cuộc đời đều được dồn hết vào bài hát vừa rồi.

      muốn tặng cho chỉ đơn thuần là bài hát này thôi, mà trong đó còn gửi gắm cả tấm chân tình của nữa.

      Ngôn Thần, em muốn biết rằng em biết bao. Mặc dù tình của em vĩ đại nhưng xin hãy tin, là người duy nhất!

      Đáy mắt Cẩn Ngôn Thần lấp lánh niềm vui hề che dấu, giơ tay về phía , dịu dàng gọi: “Lại đây!”

      Đỗ Tâm bước tới bước, đặt bàn tay mình vào giữa những ngón tay thon dài. Cẩn Ngôn Thần kéo cái, liền mất đà ngã vào lòng . siết chặt vòng tay rồi đột nhiên cúi đầu hỏi câu: “ ?”

      ngẩng đầu nhìn có chút mờ mịt: “Cái gì cơ?”

      Cẩn Ngôn Thần quấn lấy lọn tóc dài của quanh đầu ngón tay, xúc cảm mềm mại khiến kìm được đưa lên môi hôn:

      “Rằng đối với em là duy nhất, em chỉ cần thôi, có ?”

      Cái này gọi là biết rồi còn cố tình hỏi lại, hừm, thể để cho đắc ý như vậy được. cố ý trả lời câu hỏi của : “Vậy có thích ?”

      Cẩn Ngôn Thần cúi đầu hôn lên môi : "Rất thích! Cảm ơn em"

      " thích là được rồi!". Đỗ Tâm vòng tay ôm cổ , cơ thể chủ động dựa sát vào người , nhiệt tình đáp lại nụ hôn của .

      Dần dần, bàn tay ôm eo càng ngày càng siết chặt, nụ hôn cũng càng ngày càng sâu, Cẩn Ngôn Thần có thể cảm nhận được ngọn lửa nóng được nhuốm lên trong cơ thể mình. Đỗ Tâm nhạy cảm phát ra thay đổi của Cẩn Ngôn Thần, cơ bắp rắn chắc dưới lòng bàn tay dần căng cứng, dù cách lớp vải quần áo nhưng vẫn truyền đến sức nóng hầm hập.

      Cẩn Ngôn Thần cuối cùng buông tha đôi môi , chóp mũi tuấn mơn trớn làn tóc đen dài.

      “Tâm Tâm, Tâm Tâm của !”

      Thanh như thứ rượu ngon thơm thuần, chỉ cần giọt thôi cũng đủ khiến cho lòng người say đắm. Đỗ Tâm thấy mình say, say trong ôn nhu của . Hơi thở của rối loạn, bàn tay bé nắm chặt lấy vạt áo trước ngực , gương mặt đỏ ửng chôn vào hõm vai dài rộng của Cẩn Ngôn Thần.

      Giọng Cẩn Ngôn Thần ôn nhu, nhàng như cơn gió: “Tâm Tâm, em!”

      Trái tim bất giác đập nhanh 1 nhịp, im lặng hồi lâu, nước mắt từ từ đong đầy trong đôi mắt đen xinh đẹp. Đối với Đỗ Tâm, là bằng hành động chứ phải lời , chỉ cần Cẩn Ngôn Thần luôn chăm sóc, để tâm lo lắng cho là đủ. Nhưng quên mất điều, phàm là phụ nữ ai lại muốn được nghe người mình thâm tình ra ba chữ ấy. cần thiết, chẳng qua là hề biết nó có thể mang lại niềm hạnh phúc to lớn và ngọt ngào đến mức nào mà thôi.

      Cẩn Ngôn Thần dịu dàng lau nước mắt mặt : “Sao em lại khóc?”

      Đỗ Tâm nghiêng đầu dụi má vào lòng bàn tay ấm áp, đôi mắt vẫn còn đọng nước nheo lại thành nụ cười: “Trước đây toàn là em với câu này thôi!”

      thâm tình hôn lên trán , trong lòng thầm cười khổ, ra lời trước lại là .

      “Sau này, bất cứ khi nào em muốn đều cho em nghe.”

      Nụ cười của Đỗ Tâm càng thêm hạnh phúc. Cẩn Ngôn Thần cầm bàn tay đưa lên môi, tỉ mỉ hôn lên từng ngón tay trắng ngần, sau đó lại hướng tới cổ áo mà hôn xuống. Làn da mềm mại, thoang thoảng hương hoa lyly ngọt ngào khiến lưu luyến muốn rời. Nếu có thể, chỉ muốn đem khảm sâu vào cơ thể, để hương thơm của ăn sâu vào huyết mạch của , bao giờ rời xa.

      Dưới những động tác vuốt ve thành thục và những nụ hôn như mưa dầm thấm đất của Cẩn Ngôn Thần, Đỗ Tâm chưa bao giờ có thể kiên trì. Ví như lúc này đây, cơ thể của truyền đến từng đợt tê dại, lý trí liên tục kêu gào muốn thỏa hiệp.

      Từng chiếc cúc áo dần bị mở ra, Đỗ Tâm chợt nhớ tới chuyện quan trọng:

      vẫn chưa cắt bánh kem!”

      Thế nhưng ngưòi nào đó còn buồn ngẩng đầu lên, ràng là có chút bất mãn: “Em thấy bận à?”

      P/S CỦA GẤU TRẮNG: Bài hát Đỗ Tâm hát tặng Cẩn Ngôn Thần chính là đoạn điệp khúc bài "Like A Star" của Taeyeon(SNSD) và The One mà tôi dịch sang tiếng Việt. Mọi người nghe thử nha:th_64:
      http://mp3.zing.vn/bai-hat/Like-A-Star-TAEYEON---The-One/ZWZAUC6I.html
      Last edited: 28/4/18
      1900, 139, M è o Q u ê n T h ở3 others thích bài này.

    2. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      STORY 2: GAME CHỈ NÊN CHƠI, NÊN NGHIỆN!
      Dạo gần đây Cẩn Ngôn Thần rất buồn bực, vô cùng buồn bực. Đỗ Tâm của biết từ khi nào lại bắt đầu nghiện trò chơi nông trại thịnh hành mạng. ra Cẩn Ngôn Thần cũng chưa đến mức phải so đo với trò chơi, có chuyện gì nếu như cái trò chơi chết tiệt đó làm ảnh hưởng đến cuộc sống tính phúc quý giá của .


      Lúc ở nhà, chỉ cần có thời gian rảnh là Đỗ Tâm lại chúi mũi vào điện thoại chơi game, hoàn toàn coi như khí. Trước giờ Cẩn Ngôn Thần luôn thích nhất những buổi tối được ôm ngồi sô pha ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, nếu được cùng thân mật chút, tận hưởng gian riêng tư của hai người. Vậy mà bây giờ, khoảng thời gian thích đó của cũng bị cái trò chơi chết tiệt kia chiếm dụng mất.


      Nhưng những chuyện đó là gì so với lúc lên giường ngủ, Cẩn Ngôn Thần vừa nằm xuống liền ôm lấy cơ thể mềm mại của Đỗ Tâm, bàn tay cũng gấp gáp mò vào trong vạt áo của mang theo điềm báo của đêm cuồng nhiệt. Ai ngờ lại bị lạnh nhạt quăng cho câu: “ ngủ trước !”, sau đó chính xác là để mặc tự sinh tự diệt.


      Có hôm lấy đồ sạc pin điện thoại của giấu , còn chẳng thèm bỏ công sức tìm mà trực tiếp nhảy sang máy tính trong thư phòng của , cả ngày đóng cửa luyện game như cao nhân màng thế .


      Nhiều ngày như vậy, cuối cùng vị chủ tịch nào đó rốt cuộc cũng chịu nổi nữa. nhân lúc chơi rất hăng, giơ tay giật mất điện thoại của , cả gương mặt chỉ có thể dùng từ u ám để hình dung. Cẩn Ngôn Thần liếc nhìn trò chơi màn hình điện thoại bằng ánh mắt đầy khinh miệt như chỉ hận thể tay bóp nát nó ra.


      Giọng lạnh như băng đá: “Em là vì cái này mà bỏ mặc ?”


      Đỗ Tâm hiểu đầu cua tai nheo gì, nhớ mình bỏ mặc khi nào, mỗi ngày đều cùng ăn cơm, cùng ngủ còn gì! chồm người qua muốn giành lại điện thoại, điệu bộ gấp gáp: “Mau trả cho em , bom nổ bây giờ!”


      Trời ơi, trái bom mà nổ bị trừ mất 5 điểm đấy, mà vòng này lại có tới 15 trái bom lận, vẫn chưa diệt được trái nào cả!


      giơ điện thoại ra khỏi tầm với của , liếc mắt hỏi câu: “Trò này chơi thế nào?”


      Kì quái, cũng có hứng thú chơi game nông trại sao? Sau đó vẫn kiên nhẫn giải thích luật chơi cho :


      phải dùng số moves quy định để thu hoạch đủ số lượng trái cây, gà con hay hoa mà mỗi vòng cầu, đồng thời cũng phải diệt hết bom nếu bị trừđi 5 trong tổng số thu hoạch được, chỉ có 9s trước khi bom nổ mà thôi. Mỗi lượt chơi chỉ có 5 mạng, nếu thua hết phải đợi 1 tiếng sau mới có thể chơi tiếp. Dĩ nhiên level càng khó số moves càng ít, vòng này em chơi mất 3 ngày rồi đấy mà vẫn chưa qua được, vậy nên mau trả điện thoại lại cho em !”


      Nghe xong mặt Cẩn Ngôn Thần vẫn có lấy tia biến hóa: “Có phải chỉ cần qua được vòng này là em lại để tâm đến ?”


      Nhìn trái bom ngừng nhảy ngược về 0, Đỗ Tâm sốt ruột đến nhao nhao cả lên: “ kì lạ gì vậy, mau trả đây!”


      Trái ngược với dáng vẻ sốt sắng của , Cẩn Ngôn Thần vẫn rất bình thản. nhếch miệng cái, ngón tay thon dài thong thả lướt màn hình điện thoại.


      30 giây sau.


      Đỗ Tâm mắt chữ A miệng chữ O nhìn thông báo từ hệ thống của trò chơi, cằm cũng sắp rơi xuống đất đến nơi rồi. phải vất vả suốt 3 ngày vẫn chưa chơi xong, vậy mà chỉ cần 30 giây thuận lợi qua vòng, còn lấy được 3 sao vàng, càng đáng sợ hơn nữa là, vẫn còn dư lại 5 moves trong tổng số 15 moves.


      Đỗ Tâm từ vẻ mặt tài nào tin nổi nhanh chóng chuyển sang vẻ ngưỡng mộ, sùng bái thôi, kích động ôm lấy cánh tay , cảm thán từ tận đáy lòng:


      giỏi đấy, Ngôn Thần!”


      nhàn nhã dựa lưng vào sô pha, ngón tay theo thói quen quấn lấy lọn tóc dài của côđưa lên môi, cất giọng mang theo hàm ý sâu xa:


      thấy cảm kích này của em nên được thể bằng hành động hơn”


      “Được thôi, muốn em làm gì?”, Đỗ Tâm cần nghĩ.


      Cẩn Ngôn Thần vô cùng thỏa mãn vì mục đích đãđạt được, giơđiện thoại lên trước mặt hỏi: “Em nhìn , còn dư lại bao nhiêu moves?”


      Đỗ Tâm đáp rất nhanh: “5”


      Đôi môi Cẩn Ngôn Thần cong lên thành đường cong ma mị, tiến đến kề sát bên tai , giọng nam tính trầm thấp đầy dụ hoặc:


      “5 moves…5…lần!”


      còn cố ý kéo dài hai chữ cuối cùng, mặt Đỗ Tâm trong phút chốc còn chút huyết sắc, gần như thể bình tĩnh được nữa:


      “Có chết em cũng đồng ý, đừng có mơ!”


      xong liền quay người muốn bỏ chạy nhưng eo lập tức bị cánh tay mạnh mẽ ôm trở lại, giây tiếp theo liền rơi vào vòng ngực rắn chắc quen thuộc. Mặc cho ra sức vùng vẫy, Cẩn Ngôn Thần vẫn thản nhiên, vững vàng bế vào phòng ngủ.


      Quần áo bị cởi bỏ cách thành thục, Đỗ Tâm dũng chống cự ngừng, dùng hết tất cả mọi phương thức phản kháng từ đấm đá đến cào cấu, cắn xé nhưng đáng tiếc, tất cả mọi nỗ lực của so với sức lực của Cẩn Ngôn Thần chỉ như gãi ngứa cho mà thôi. Dù gìđi nữa thìđứng trước cao thủ lão luyện như Cẩn Ngôn Thần, Đỗ Tâm cơ bản chỉ là tờ giấy trắng!


      Trước khi đem chính mình vùi trong cơ thểấm áp của , còn xấu xa buông lời đe dọa bên tai : “Để xem em còn dám chơi cái trò chết tiệt đó nữa !”


      Và kể từ sau ngày hôm đó, trò chơi kia thầm bốc hơi khỏi điện thoại của Đỗ Tâm để lại chút dấu vết nào, chính thức kết thúc thời kì nghiện game ngắn ngủi duy nhất trong cuộc đời .



      Last edited: 25/9/17
      Nguyên Nguyễn, Ngọc Túc, 19006 others thích bài này.

    3. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      STORY 3

      Đỗ Tâm từ thói quen tốt chút nào, đó là mỗi lần gội đầu xong bao giờ chịu sấy tóc, ngược lại thích ngồi trước quạt điện để tóc tự khô hơn. Dĩ nhiên cũng bị mẹ mắng ít lần nhưng may mắn làĐỗ Tâm chưa từng bị cảm lạnh vì thói quen giống ai này nên dần dà mẹ cũng để mặc muốn làm gì làm. Lúc đó Đỗ Tâm ngờ rằng thói quen theo suốt hai mươi năm đến ngày vì Cẩn Ngôn Thần mà thay đổi.

      Ngày hôm đó, Đỗ Tâm bị đánh thức bởi hơi thở nóng rực sau gáy, đôi môi theo đó trượt dần xuống vai, bàn tay rất đứng đắn vuốt ve da thịt bên trong lớp áo ngủ của . Đỗ Tâm cần mở mắt nhìn cũng biết là ai, bắt đầu ngọ nguậy thân mình muốn tránh thoát khỏi bàn tay ma quỷ. lười nhác mở miệng:

      “Đừng làm loạn nữa!”

      Tiếng cười trầm thấp vang lên, Cẩn Ngôn Thần dường như quá quen với bộ dáng này của rồi. Hơi thở dịu dàng trầm thấp phả tới sau vành tai :

      nấu bữa sáng rồi đấy, dậy ăn !”

      Nghe vậy, Đỗ Tâm khịt khịt mũi, quả nhiên ngửi thấy mùi bánh mì nướng thơm phức. Bụng lập tức có phản ứng nhưng bữa sáng à mày có thể đợi tao thêm chút nữa ? Đỗ Tâm kéo chăn trùm kín đầu, từ trong đó vọng ra:

      “5 phút nữa thôi!”

      Cẩn Ngôn Thần cũng lật chăn chui vào theo, ôm vào lòng từ phía sau, trong đôi mắt đầy vẻ dung túng và nuông chiều. Nhận thấy vòm ngực rộng lớn của người nào đó so với chăn bông còn ấm áp hơn nhiều, Đỗ Tâm liền xoay người lại, sau khi tìm thấy tư thế thoải mái nhất, rất thỏa mãn rúc đầu vào trong lòng mà hưởng thụ chiếc lò sưởi độc nhất này.

      để gối đầu lên cánh tay mình, bàn tay khác nhàng luồn vào mái tóc dài của . Từng lọn tóc mềm như lụa, dễ dàng chảy qua kẽ tay như suối nước đen tuyền. Chợt nhớ đến tối qua, trong mắt Cẩn Ngôn Thần vụt qua tia hài lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu , thấp giọng hỏi:

      “Sao tối qua em lại để tóc ướt ngủ?”

      Đỗ Tâm tùy tiện lơđãng đáp lại câu: “ phải cũng khô rồi sao?”

      Trong lòng Cẩn Ngôn Thần thầm thở dài hơi, nhớ lại tối qua, khi về nhàđi vào phòng ngủ thấy côđã ngủ mất rồi. tiến đến muốn đắp chăn cho mới phát mái tóc của côướt sũng tùy tiện xõa tung bên gối. Trong phòng ngủ có bật điều hòa, tóc lại ẩm ướt nên khi chạm tay vào chỉ thấy cơn lạnh buốt. Lúc đó thực chỉ muốn lôi dậy để dạy dỗ cho trận nhưng khi nhìn đến gương mặt say ngủ của , trong lòng lại nỡ. đành bất đắc dĩđi lấy máy sấy rồi ngồi bên cạnh sấy tóc cho . Lại sợ tiếng máy sấy to quá làm thức giấc nên chỉ bật chế độ , đến khi tóc hoàn toàn khô hẳn là gần 1 tiếng đồng hồ sau đó.

      Ngón tay thon dài của Cẩn Ngôn Thần nhàng vuốt ve thái dương của : “Sau này gội đầu xong phải sấy tóc rồi mới được ngủ, biết chưa?”

      Đỗ Tâm khó chịu nhíu mày, cái đầu ngừng lắc qua lắc lại trong lòng Cẩn Ngôn Thần: “Em thích, muốn làm!”

      Cẩn Ngôn Thần vẫn tiếp tục kiên nhẫn: “Nếu cứ để như vậy em bệnh đấy!”

      đắc ý trả lời: “Từ đến giờ, việc này chưa từng khiến em đổ bệnh nên cần lo!”

      “Vậy ra từ em có thói quen này rồi hả?”

      Thấy gật gật đầu, gương mặt Cẩn Ngôn Thần lập tức có chút trầm tư.

      Thấy người bên cạnh đột nhiên im lặng, Đỗ Tâm nghi hoặc mở mắt nhìn : " giận đấy à?"

      Đầu mày Cẩn Ngôn Thần khẽ chau lại: " giận, chỉ là nghĩ cách làm sao để em bỏ được thói quen này!"

      Trái tim Đỗ Tâm ấm áp, giơ tay vuốt phẳng những nếp nhắn giữa hai đầu mày của , cười : " ra cũng phải là có cách!"

      Cẩn Ngôn Thần cúi xuống nhìn : “Cách gì?”

      “Muốn em sấy tóc cũng được, chỉ cần là sấy cho em!”

      Mặt Cẩn Ngôn Thần hơi sa sầm: “Em rốt cuộc coi gì đây?”

      cũng vội hoảng hốt: “ đồng ý cũng được. Tuy trước đây em chưa từng bị cảm nhưng cũng thể chắc chắn là sau này em cũng bị, đến lúc đó để xem ai là người lo lắng nhất!”

      Đáy mắt Cẩn Ngôn Thần lấp lánh nụ cười nhìn điệu bộđắc ý của . Bắt đầu từ lúc nào mà này biết cách uy hiếp vậy? Thừa lúc để ý, liền bắt lấy eo ấn cái.

      “Nhóc con, em học tính xấu này ở đâu hả?”

      Đỗ Tâm sợ nhột liền tìm đường tránh thoát nhưng miệng lại thêm dầu vào lửa: “Là học từ hết đấy!”

      Cẩn Ngôn Thần nghe xong quả nhiên tăng thêm lực tay. Kết quả sau hồi vất vả chống cự, cũng giữ được bàn tay của cho tác quái nữa. vừa thở hổn hển vừa cười hỏi: “Vậy có đồng ý ?”

      Người nào đó nhanh chóng chuyển từ thế bị động sang chủ động, đè lên người , thương hôn lên trán : “Em chỉ giỏi cậy em!”

      Đỗ Tâm sung sướng vô cùng định ôm ngủ tiếp, lại nghe thấy : “Vậy giờ chịu ra ăn sáng chưa?”

      rồi, đứng dậy kéo ra khỏi giường. Đỗ Tâm đứng hẳn lên giường, cúi đầu nhìn , ngẫm nghĩ hồi, đôi mắt lanh lợi lóe lên tia ranh mãnh: “Nhưng em muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc!”

      thong thảđút hai tay vào túi quần, nhìn gật đầu cái: “ nấu rồi!”

      “Phải có quẩy nữa!”

      cười cười, tiếp tục gật đầu: " cũng mua rồi!”

      “Em còn muốn uống ly matcha sữa nóng nữa cơ!”, Đỗ Tâm được đà lấn tới.

      “Để nãy giờ chắc nguội hết rồi, pha ly khác cho em!”. rồi Cẩn Ngôn Thần xoay người ra khỏi phòng.

      Ánh nắng ban mai chiếu vào nhà qua cửa sổ sát đất, hắt lên bóng lưng cao lớn của . Đỗ Tâm lập tức nhảy xuống giường, chạy vào bếp ôm chầm lấy Cẩn Ngôn Thần, giọng che giấu được niềm hạnh phúc vô bờ:

      “Em nhất!”

      Ở đằng trước, Cẩn Ngôn Thần dịu dàng cười, tay vẫn tiếp tục pha nước cho .

      “Biết vậy tốt!”
      Last edited: 25/9/17
      Nguyên Nguyễn, Ngọc TúcChris thích bài này.

    4. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      STORY 4: KẾ HOẠCH HÒA GIẢI
      Cẩn Ngôn Thần rất ít khi nổi giận với Đỗ Tâm nhưng khi thực giận lên đúng là vô cùng thú vị!

      lần, Đỗ Tâm cũng còn nhớ vì nguyên nhân gì mà hai người cãi nhau rất dữ dội, kết quả là Cẩn Ngôn Thần lần đầu tiên làm mặt lạnh với mấy ngày liền. Sau hồi bình tĩnh suy nghĩ lại, Đỗ Tâm tự nhận đó là do lỗi của mình nhưng dù có xin lỗi đến mức nào người nào đó cũng hoàn toàn để vào mắt.
      Thế nhưng, tuyệt đối đừng nhìn bề ngoài Cẩn Ngôn Thần lạnh lùng vậy mà lầm tưởng, ra ấu trĩ vô cùg. Có những lúc thấy lay chuyển được , Đỗ Tâm đành để mặc giận dỗi, thế nhưng lại luôn cố ý lượn lờ trước mặt , thu hút chú ý của bằng cách chọc tức điên lên.

      Ví dụ, khi ngồi xem tivi tới giành lấy điều khiển chuyển sang kênh khác. Ví dụ, khi vào bếp pha trà, ngang nhiên giành lấy ly trong tay rồi ngửa cổ uống hơi hết sạch.

      Người xưa có câu, đàn ông chẳng qua đều là những đứa trẻ to xác. có ngốc đến mấy cũng thấy đc người này là làm mình làm mẩy với , muốn được dỗ dành 1 chút.
      Xưa nay Cẩn Ngôn Thần là người làm gì cũng bỏ hết công sức, xem ra chỉ xin lỗi bằng lời đối với vẫn chưa đủ thành ý.

      Nhân lúc Cẩn Ngôn Thần vẫn chưa làm về, Đỗ Tâm tranh thủ xắn tay áo vào bếp, vừa vừa nhớ lại cách làm món cơm chiên tôm trái thơm mà mẹ dạy cho hồi . Sau mấy tiếng đồng hồ loay hoay, căn bếp cũng bị biến thành bãi chiến trường cả rồi, Đỗ Tâm chống tay nhìn thành quả của mình, cảm thấy cũng tệ, màu sắc rất bắt mắt cũng rất dậy mùi nhưng sao cứ có cảm giác vẫn còn thiếu cái gì đó rất quan trọng.

      Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ xem đó là gì thìđã nghe thấy tiếng cửa nhà mở ra, vừa thấy xuất trong tầm mắt, liền hí hửng chạy tới kéo tay ngồi xuống trước bàn ăn, chỉ chỉ tay vào món ăn bàn, trong giọng tràn ngập thành ý:

      “Đây là em tự tay nấu cho đấy, ăn thử xem có ngon !”

      Cẩn Ngôn Thần liếc nhìn đĩa cơm trước mặt, là đĩa cơm cũng đúng lắm, là chiếc thuyền cơm đúng hơn. Nửa trái thơm được khoét rỗng ruột sau đó cho cơm vào, màu đỏ của cà rốt, màu nâu của nấm, màu xanh của hành lá trộn lẫn trong cơm vàng ươm vẫn còn bốc hơi nóng hổi. Xem ra thực bỏ ít công sức, đối với người mù nấu nướng như Đỗ Tâm đây quả là kì công!

      Trong mắt Cẩn Ngôn Thần vụt qua tia cười kín đáo như sao băng vụt ngang qua bầu trời đêm, nháy mắt thấy dấu vết. vẫn duy trì giọng điệu lạnh nhạt, ngước lên nhìn hỏi:

      “Đây là món gì?”

      Đỗ Tâm nhanh nhảu trả lời: “Cơm chiên tôm trái thơm đấy!”

      Cẩn Ngôn Thần nhướng mày, hết nhìn chiếc thuyền cơm rồi lại nhìn , sau đó chậm rãi mở miệng câu chấn động lòng người: “Cơm chiên tôm trái thơm? Thế sao thấy con tôm nào nhỉ?”

      Giây phút đó Đỗ Tâm chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống cho xong, hèn gì cứ thấy thiếu thiếu. Đỗ Tâm xấu hổ vùi mặt vào hai lòng bàn tay, cần nhìn cũng biết chắc chắc là cười nhạo rồi. Cẩn Ngôn Thần quả rất thích thú chiêm ngưỡng bộ dạng của nhưng khi nhìn đến hai bàn tay của , ý cười lập tức tiêu biến trong chốc lát, ánh mắt cũng tối sầm lại.

      đứng dậy tới trước mặt , kéo tay tới nhìn, mu bàn tay trắng nõn đầy những vết tấy đỏ, đầu ngón tay cũng có mấy vết thương dài ngắn khác nhau. Những vết thương như kim châm đâm vào mắt khiến cho hàng mày kiếm khẽ chau lại chặt.

      Đỗ Tâm chột dạ muốn rụt tay lại giấu nhưng phát tài nào thoát khỏi. Tiếng trầm thấp mang theo khí lạnh từ đỉnh đầu truyền vào tai Đỗ Tâm, khó nhận ra vô cùng tức giận:

      “Thế này là thế nào?”

      Đỗ Tâm cúi đầu thấp, cằm cũng sắp chạm ngực đến nơi. Có ai lần đầu tiên nấu ăn lại bị dầu nóng bắn trúng, bị dao cắt phải tay đâu chứ, chỉ cần bôi chút thuốc là ổn thôi mà, cũng cần phải tức giận như thế. Dĩ nhiên, có cho vàng Đỗ Tâm cũng dám ra những lời này. Cẩn Ngôn Thần dường như cũng chờ câu trả lời của nên trong nhất thời cả hai người đều im lặng.

      Đúng lúc Đỗ Tâm chịu được nữa muốn mở miệng giải thích chút thấy Cẩn Ngôn Thần buông ra, quay người khỏi nhưng rất nhanh trở lại, tay cầm theo hộp cứu thương. lời, kéo ngồi xuống ghế sau đó ngồi xổm trước mặt , bắt đầu giúp khử trùng vết thương. Thuốc mỡ mát lạnh được nhàng bôi lên những vết bỏng sưng đỏ, những vết thương bị dao cắt trúng của được rửa sạch bằng tăm bông tẩm oxi già sau đó được băng lại bằng băng y tế.

      Đỗ Tâm như bị thôi miên, nhìn vào dáng vẻ tập trung của chớp mắt. Từ góc độ của có thể thấy được lông mi của còn dài hơn cả của , sống mũi cao thẳng cương nghị, mỗi động tác tay của đều rất dịu dàng như sợ làm đau , thi thoảng còn cúi đầu thổi lên vết thương cho thuốc mau khô.

      Đột nhiên Đỗ Tâm cảm thấy, cảm giác được ai đó trân trọng rất tuyệt vời!

      Sau khi chắc chắn tất cả vết thương của Đỗ Tâm được xử lí cẩn thận xong, Cẩn Ngôn Thần mới hài lòng đặt hộp y tế sang bên. Đỗ Tâm còn chưa kịp lên tiếng cảm ơn thấy ngồi lên ghế, kéo chiếc thuyền cơm lúc này nguội tới trước mặt bắt đầu ăn. Đỗ Tâm mở to mắt quan sát , khi muỗng đầu tiên được đưa vào miệng, thấy lông mày khẽ chau lại nhưng lại lập tức dãn ra, xương hàm đẹp đẽ chậm rãi chuyển động, cuối cùng cũng nuốt xuống.

      “Có ngon ?”, từ giọng của có thể nghe ra côđang rất hồi hộp.

      Chỉ thấy Cẩn Ngôn Thần cầm ly nước bên cạnh lên uống ngụm rồi lại tiếp tục ăn, muỗng lại muỗng đến khi chiếc thuyền cơm còn lại gì. cần cũng biết, cơm của chắc chắn rất khó ăn , nếu có vẻ mặt nhẫn nhịn như thế, xem ra kế hoạch làm lành của coi như phá sản rồi!

      Đỗ Tâm buồn bã, cúi đầu định thu dọn bát đĩa mang rửa nhưng vừa mới chìa tay ra bị Cẩn Ngôn Thần nhanh tay cầm lấy trước: “Để

      Cẩn Ngôn Thần quay người vào bếp, mặc tạp dề, xắn tay áo lên bắt đầu giúp thu dọn tàn cuộc. Ai bảo đàn ông khi tập trug làm việc là hấp dẫn nhất, theo thấy dáng vẻ người đàn ông khi mặc tạp dề mới chính là thu hút thực . Đàn ông nào cũng đều đặt nghiệp lên hàng đầu nhưng thử hỏi có bao nhiêu người có thể vì người phụ nữ của mình mà chịu đeo tạp dề vào bếp chứ?

      Mặc cho vẫn còn tức giận, Đỗ Tâm đến ôm lấy từ phía sau, áp má lên tấm lưng vững chãi. Cảm nhận được hơi ấm phía sau, Cẩn Ngôn Thần mà khôg quay đầu lại: “Đừng nghịch!”, tay lại tiếp tục bận rộn rửa nốt đống chén bát trog bồn.

      Đỗ Tâm càng ôm chặt hơn nữa, có thể cảm nhận thấy vòng eo rắc chắc, có chút mỡ thừa của . cười tinh quái, mặt dày :

      cứ làm việc của , em ôm bạn trai của em, chúng ta ai làm việc người nấy!”

      Tiếng cười trầm thấp từ phía trước truyền tới, Cẩn Ngôn Thần xoay người đối diện với , cẩn thận cầm tay của lên xem xét, trong đáy mắt lên tia xót xa dễ phát . ngẩng lên nhìn thẳng vào :

      “Em chưa trả lời câu hỏi của , sao lại làm tay mình bị thương thành thế này hả?”

      dám nhìn thẳng vào đôi mắt , đành cúi đầu lí nhí: “Tại em cẩn thận thôi mà!”

      cho phép trốn tránh, bàn tay nâg cằm lên, nhướng mày hỏi: “Muốn xin lỗi đến thế cơ à?”

      Đỗ Tâm lập tức gật đầu như gà mổ thóc, đôi mắt đen láy sáng bừng lên như hai ngôi sao . cẩn thận quan sát gương mặt như muốn từ đó nhìn ra được suy nghĩ điều gì. thử hỏi dò:

      “Vậy… còn giận em ?”

      Đôi mắt Cẩn Ngôn Thần nheo lại đầy nguy hiểm, trả lời mà còn hỏi ngược lại: “Em thử xem?”

      hốt hoảng giải thích, vẻ mặt đáng thương vô cùng: “Em vốn là muốn làm cơm cho ăn để làm lành với nhưng mà do đây là lần đầu em vào bếp nên mới bất cẩn để bị thương như thế, lần sau em chúý hơn mà. Chuyện hôm trước là do em bướng bỉnh, hôm nay làm mình bị thương cũng là lỗi của em, em biết lỗi rồi, đừng giận nữa!”

      Sau khi nghe Đỗ Tâm thôi hồi, Cẩn Ngôn Thần nhàn nhã đứng dựa vào thành kệ rửa bát, hai tay khoanh trước ngực, ý cười bắt đầu lan khắp ngũ quan tuấn, lời mang theo ý vị sâu xa: “Để xem em biểu thế nào !”

      Đỗ Tâm làm sao hiểu, kiễng chân, muốn hôn lên má cái. Đúng lúc đó Cẩn Ngôn Thần gần như lập tức nghiêng đầu qua, chuẩn xác bắt lấy môi , bá đạo hôn cho chút gian hít thở.

      Đỗ Tâm ấm ức, miệng ngừng mắng gian thương.

      Người nào đó bày ra vẻ mặt lưu manh liếm liếm khóe môi nhìn , như đứa trẻ vừa được cho ăn kẹo vô cùng thỏa mãn.

      Đỗ Tâm tức giận đánh lên ngực , Cẩn Ngôn Thần nhanh như chớp bắt được bàn tay , vẻ mặt nghiêm túc: “Hứa với , sau này đừng để bản thân bị thương nữa”.

      Hai mắt Đỗ Tâm long lanh, hồi hộp mong đợi được nghe tiếp những lời đường mật.

      "Vả lại..." Giọng đột nhiên hạ thấp, thập phần mờ ám: "Muốn xin lỗi quả thực còn cách trực tiếp hơn nhiều!"

      Đỗ Tâm lập tức quắc mắt nhìn . Qủa nhiên, người đàn ông này đúng là lật mặt còn nhanh hơn sách nữa, giây trước còn khiến ngừng cảm động, giây sau liền có bộ dạng đứng đắn chút nào!

      quyết định giả điếc, lảng sang chuyện thắc mắc này giờ: “Cơm em làm có ngon ?”

      Cẩn Ngôn Thần vuốt tóc , câu: “Sau này cứ để nấu cơm cho em là được rồi!”


      Đỗ Tâm vội loạn tâm, từ kinh nghiệm vừa rồi câu này của chính xác có ý là: cơm em làm rất khó ăn, nuốt nổi nữa, đến còn nấu ngon hơn em!


      Last edited: 24/3/16

    5. Nu Gấu

      Nu Gấu Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      97
      STORY 5
      Trước kia khi Đỗ Tâm và Cẩn Ngôn Thần vẫn chưa xác định mối quan hệ, trong lòng Đỗ Tâm luôn có thành kiến về khoảng cách thân phận giữa hai người.

      Có những mối quan hệ mà từ khi chưa bắt đầu, chúng ta biết chắc rằng nó có kết quả, ví như và Cẩn Ngôn Thần. Đối với Đỗ Tâm, Cẩn Ngôn Thần chính là tạo vật hoàn hảo, hoàn hảo đến mức chỉ xuất trong những giấc mơ của . Nếu nhất định phải so sánh Cẩn Ngôn Thần chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, sức thu hút của chỉ toát ra từ diện mạo xuất chúng hơn người mà còn từ khí chất thâm trầm, từng trải của người đàn ông 29 tuổi.

      22 tuổi từ hai bàn tay trắng lập nên Cẩn Thị, trong vòng 3 năm khiến nó lớn mạnh đến nỗi toàn thương giới đều phải e dè, tổng tài sản của cả tập đoàn chi phối nhỏđến nền kinh tế cả nước. Điều đáng hơn đó là thành công này hoàn toàn liên quan gì đến thân phận người thừa kế Cẩn gia, tất cả đều là do Cẩn Ngôn Thần tự thân nỗ lực, từ việc tạo dựng các mối quan hệ cho đến tìm kiếm nguồn vốn đầu tư.

      người như thế chỉ thích hợp ở cao để người khác ngước nhìn. Cũng giống như khi bạn bước chân vào buổi triễn lãm nghệ thuật của giới thượng lưu, những tác phẩm trưng bày ởđó mãi mãi cách bạn dải băng đỏ giới hạn khoảng cách, dù bạn có thích nóđến đâu chăng nữa cũng chỉ có thểđứng đó ngắm nhìn mà thôi, khao khát sở hữu nó là mộng tưởng xa vời.

      Cẩn Ngôn Thần thích chẳng thà ngộ nhận. Mà ngộ nhận trong tình cảm lại là thứ vô cùng nguy hiểm, so với việc người mình việc ngộ nhận người có tình cảm với mình lại càng đau đớn hơn gấp bội.

      Đỗ Tâm từng trải qua 1 mối tình đầu như thế, kết quả phải mất rất lâu để vết thươg lòng đó lành lại. Nếu lần này lại giẫm lên vết xe đỗ, biết sai phạm sai, nếu đối phương là Cẩn Ngôn Thần, biết liệu trái tim mình có chịu đựng nổi hay ?



      Còn nhớ vào buổi chiều nào đó, khi ngồi trong lớp Ngữ pháp khô khan tẻ nhạt, Đỗ Tâm bất ngờ nhận được tin nhắn của Cẩn Ngôn Thần khi đó vẫn còn là ông chủ của . Tin nhắn vô cùng ngắn gọn

      4h chiều nay em ra sân bay đón tôi!”

      ra nước ngoài khi nào vậy? Thảo nào dạo gần đây thấy xuất ở công ti. Mà cũng đúng thôi, thực tập sinh bé như làm sao có thể biết được lịch trình cơ mật của chủ tịch đại nhân cơ chứ!

      Nhưng mà, việc đón đại boss hình như đâu có tới lượt ?

      Ngón tay Đỗ Tâm lướt bàn phím như loại phản xạ tự nhiên.

      ngại quá, chiều nay tôi bận rồi!”

      Cẩn Ngôn Thần trả lời rất nhanh. “Tôi bảo thư kí đến trường đón em, tôi đợi em ở sảnh lớn sân bay.

      Gì đây, vậy hỏi tôi làm gì hả? Tôi thèm đấy, làm gì được tôi chứ, cùng lắm là phê bình mấy câu vào tờ kết quả thực tập của tôi thôi chứ gì!

      Đỗ Tâm bực dọc quẳng điện thoại lên bàn, cố gắng xua hết những suy nghĩ về tên độc tài kia ra khỏi đầu. Sau khi tan học, Đỗ Tâm tắt điện thoại, chui vào thư viện đọc truyện đến tận hơn 7h tối mới hài lòng đeo ba lô ra về. Nhưng khi vừa ra tới cổng trường liền rất nhanh hối hận vì hành động nông nổi của mình.

      chiếc Audi R8 trắng ngạo nghễ đậu trước cổng trường, người đàn ông mặc áo khoác dài màu cà phê đứng dựa vào cửa xe, dáng người cao lớn nổi bật dưới ánh đèn đường, nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, từ đầu đến chân đều toát ra mị lực bức người khiến ít nữ sinh phải đỏ mặt liếc nhìn, người đường cũng bị cảnh tượng người xe này thu hút kém.

      Nhưng người đàn ông kia dường như chút bận tâm đến những ánh mắt bủa vây xung quanh, chỉ thấy đút hai tay vào túi quần, chăm chú nhìn Đỗ Tâm đứng cách đó xa. Đỗ Tâm tự nhiên có chút sợ hãi, dám tiến thêm bước nào, cúi đầu bất động nhìn mũi giày mình.

      lúc sau, trong tầm mắt xuất đôi giày da đen bóng, ngẩng đầu lên liền chạm phải gương mặt bình thản đến mức nhìn ra cảm xúc của Cẩn Ngôn Thần.

      “Tại sao em đến sân bay?”

      Nhớ lại vài tiếng trước, đây là lần đầu tiên lo lắng cho đến thế. đợi gần 2 tiếng đồng hồ vẫn thấy đến, trong lòng bắt đầu thấp thỏm yên. gọi cho biết bao nhiêu lần nhưng điện thoại đều tắt máy, đến khi gọi cho thư kí mới biết vẫn chưa ra khỏi trường.

      Đỗ Tâm chỉ cảm thấy như mây đen tụ lại đỉnh đầu, lén nuốt nước bọt, nhìn thẳng Cẩn Ngôn Thần: “Tôi bận đến được còn gì?”

      Cẩn Ngôn Thần cất giọng châm biếm: “Bận sao? Bận đọc truyện cười ở thư viện à?”

      đến đây lại càng tức giận, sau khi thư kí lái xe của đến sân bay, Cẩn Ngôn Thần lập tức đến trường tìm , vì nhân vật truyền kì của ngôi trường này nên bảo vệ lập tức nhận ra ngay. Kết quả tìm thấy ở thư viện vừa đọc truyện tiếu lâm vừa che miệng cười khúc khích. Vừa thở phảo hơi nhõm, lửa giận trong lòng lại lập tức bốc lên nhưng cũng vạch trần vội, muốn xem rốt cuộc định cho leo cây đến khi nào.

      Qủa nhiên, mới nhìn thấy liền chột dạ!

      Giỏi lắm Đỗ Tâm, để xem em giải thích với thế nào!

      Hai mắt Đỗ Tâm mở to nhìn chằm chằm người trước mặt. phải chứ, chuyện này mà cũng biết được? Bị nắm thóp, Đỗ Tâm ấp úng, nhất thời chưa nghĩ ra cái cớ nào.

      Ánh mắt Cẩn Ngôn Thần vẫn dán chặt vào Đỗ Tâm như muốn nắm bắt tất cả những thay đổi gương mặt dù là nhất. Đỗ Tâm hấy mình sắp bị bức đến điên rồi.

      Đúng lúc này, Cẩn Ngôn Thần đột nhiên nắm lấy tay , lạnh lùng ra lệnh: “Lên xe”, sau đó quay người kéo về phía cổng trường.

      Lòng Đỗ Tâm hoảng loạn, định mang đâu, phải định bí mật thủ tiêu rồi đem chôn xác ở nơi thần biết quỷ hay để trả thù đấy chứ?

      được đâu, vẫn còn rất nhiều việc chưa làm, còn nhiều món ngon chưa ăn, còn nhiều trai đẹp chưa ngắm!

      “Tôi muốn lên, bỏ tay ra mau!”, Đỗ Tâm ra sức vùng vẫy muốn rút tay về nhưng vô ích.

      Cẩn Ngôn Thần dừng bước, quay đầu lại nhìn , nhếch miệng cười nguy hiểm. Tiếp theo đó, thân hình cao lớn cúi thấp, gương mặt tinh tế như tượng tạc dần phóng to trước mắt , đến khi chạm đến chóp mũi mới dừng lại, hơi thở nam tính thơm mát phả tới bên má như có như :

      “Em mà lên, tôi hôn em ngay tại đây đấy!”

      thất kinh hồn vía, theo phản xạ đưa mắt nhìn quanh, mọi ánh mắt hiếu kì đều đổ dồn lên hai người. cần nghĩ cũng biết nếu thực làm bậy, ngày mai trở thành đề tài bàn tán bị mọi người mang ra mổ xẻ. Tệ hơn nữa, trở thành tội nhân thiên cổ trong mắt tất cả nữ sinh trong trường này. Đỗ Tâm trừng mắt nhìn Cẩn Ngôn Thần đầy uất hận:

      mà làm bậy, ở đây nhiều người như vậy, chắc chắn bị người ta chụp hình rồi tung lên mạng. Đường đường là chủ tịch của Cẩn thị lại cưỡng hôn nữ sinh, hình ảnh đó hình như có lợi cho chút nào nhỉ?"

      Đỗ Tâm quên mất điều, Cẩn Ngôn Thần là ai chứ, sao có thể dễ dàng để cho dắt mũi?

      Cẩn Ngôn Thần vẫn bình chân như vại trước câu uy hiếp yếu ớt của , ngược lại trong đôi mắt thâm trầm lại ánh lên nét cười hài hước hiếm thấy. Đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt bướng bỉnh như con thú tội nghiệp bị dồn đến góc tường buộc phải phản kháng lại khiến cho muốn xấu xa mà bắt nạt phen.

      Cẩn Ngôn Thần cúi đầu cười ra tiếng, tiếng cười lọt vào tai du dương như tiếng dương cầm:

      “Trước giờ tôi chưa từng quan tâm đến việc người khác nghĩ sao về mình, nhưng theo như lời em tôi có thể hiểu là em quan tâm tôi ?"

      rồi, Cẩn Ngôn Thần làm bộ như thực muốn hôn , tim Đỗ Tâm đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. vội ngoảnh đầu sang bên, hai tay ra sức đẩy ra, liền tràng:

      “Dừng, dừng lại, tuyệt đối được làm bậy đó nha!"

      Xem tình hình này, chỉ còn cách thỏa hiệp thôi!

      "Tôi theo lên xe làđược chứ gì!”

      Cẩn Ngôn Thần lúc này mới đứng thẳng người dậy, gương mặt mang theo vẻ đắc ý, đôi môi mỏng khẽ nhếch. Vậy là sau hồi phản kháng thất bại, Đỗ Tâm rất cam lòng để Cẩn Ngôn Thần kéo vào trong xe dưới ánh mắt nghi hoặc cùng đố kị của biết bao người.

      Bầu khí trong xe vô cùng yên lặng, từ lúc lên xe Đỗ Tâm vẫn thèm mở miệng câu nào, chỉ ngồi ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, Cẩn Ngôn Thần cũng lái xe rất chuyên tâm. lúc, xe cuối cùg cũng dừng lại nhưng lại phải là ở trước nhà , Đỗ Tâm lúc này mới chịu quay đầu lại:

      “Đây là đâu vậy?”

      Cẩn Ngôn Thần tắt máy xe, nhếch môi cười nhìn : “Em nhìn còn biết à?". Giọng điệu của mờ ám chịu nổi: "Khách sạn!”

      khí trong xe trong phút chốc khiến Đỗ Tâm cảm thấy hít thở thông, hơi thở thơm mát đều đặn phả lên da mặt nhạy cảm của khiến hai má khỏi nóng bừng, tâm tình nhất thời căng thẳng:

      đưa tôi tới khách sạn làm gì hả?”

      Cẩn Ngôn Thần rất hưởng thụ dáng vẻ của , đôi môi cong lên đầy ma mị, chóp mũi cao tuấn lơ đãng lướt . Hương thơm thanh khiết khiến tâm tình có chút nhộn nhạo, đôi môi như đóa đào hé nở như mời gọi đến thưởng thức mật hoa ngọt ngào.

      Hai đôi môi gần trog gang tấc tưởng như sắp chạm vào nhau, Đỗ Tâm liền nhắm tịt hai mắt, theo bản năng lui về sau nhưng lại nhận ra còn chỗ nào để trốn nữa. Hơi thở có chút gấp gáp, lại càng sợ hãi hơn khi nhận ra chính mình hình như cũng mong chờ điều gì đó.

      Hồi lâu sau, bên tai chợt vang lên tiếng cười của Cẩn Ngôn Thần, tim Đỗ Tâm thịch tiếng, lén hé mắt ra nhìn. chưa bao giờ thấy cười thoải mái như thế, gương mặt lạnh lùng cứng nhắc thường ngày như mang theo gió xuân ấm áp, đẹp đến kinh động lòng người.

      “Bạn tôi tổ chức tiệc ở đây, chúng ta ghé qua chút!”

      rồi mặc cho vẫn còn ngơ ngác, mở cửa xuống xe, sau đó vòng qua bên ghế lái phụ mở cửa, cúi xuống tháo dây an toàn cho rồi nắm tay ra ngoài.

      Đỗ Tâm đứng yên nhúc nhích, khó hiểu hỏi: “Khoan , tại sao cả tôi cũng phải ?”

      Người nào đó nhướng mày đáp: “Tiện đường! Khách sạn này nằm đường về nhà em còn gì!"

      “Cứ cho là vậy cũng thể đưa tôi về nhà trước rồi hẵng dự tiệc của được à?”.

      Chính là người lôi lên xe mà, phải có trách nhiệm đưa đến nơi về đến chốn chứ! Vả lại, bữa tiệc của những người có tiền, khí đó cơ bản là thích ứng nổi!

      Cẩn Ngôn Thần đột nhiên giơ bàn tay nắm lấy tay lên, thản nhiên : "Lát nữa chắc chắn có rất nhiều người đến bắt tay với tôi, phiền lắm! Có em cùng giúp tay tôi bận rộn chút!"

      Sau đó Cẩn Ngôn Thần càng siết chặt tay hơn, cùng vào sảnh lớn khách sạn.

      Đỗ Tâm rủa thầm trong lòng: tưởng bàn tay ngà ngọc của tôi là miễn phí chắc, phải trả phí đấy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :