1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Drop Dead Gorgeous - Linda Howard ( 30c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter Fifteen





      Dượng Jazz trông bối rối, nhưng dễ chịu. Dượng nghĩ là tôi cần ông giúp đỡ việc gì đó, thế nên dượng theo tôi ngay thậm chí còn hề hỏi lý do tại sao tôi nhờ đến Bố hay Wyatt – phải là dượng biết tên Wyatt mà dượng biết là tôi sắp sửa kết hôn vì thông báo đính hôn

      của chúng tôi được đăng báo, chưa kể Tammny chắc kể cho dượng nghe. Dượng hỏi khi nào tổ chức cưới, còn tôi trả lời là trong vòng hai mươi ba ngày nữa.
      Có thể thôi, giọng xíu thầm vào tai tôi, và trái tim tôi nhói lên vì đau khổ và hoang mang.

      Tôi cài đặt chế độ im lặng cho máy di động để tôi bị phân tán vì tiếng chuông reo, nên khi vào xe ô tô tôi lôi di động trong túi xách ra để xem liệu có cuộc gọi nào gọi đến hay . Tin nhắn lên màn hình điện thoại cho biết tôi có 3 cuộc nhỡ. Vừa nhìn điện thoại vừa trông chừng đường sá – rồi rồi rồi, tôi thừa biết như thế là nguy hiểm mà, blah blah blah – tôi truy cập vào mục các cuộc gọi đến. Mẹ gọi này , và Wyatt cũng gọi nữa.

      Trái tim tôi nảy lên nhịp – theo đúng nghĩa đen đấy. Wyatt gọi đến cho tôi. Tôi biết đó là tốt hay xấu nữa.

      Ngay lúc này tôi gọi lại cho ai hết, vì tôi còn phải tập trung vào việc của dượng Jazz. Tôi rất mừng khi dượng cũng quan tâm đến, vì tôi sẵn sàng tập trung suy nghĩ tới việc trọng đại. Dù tôi vẫn quan sát đến những chiếc xe màu trắng, song chẳng có bất kì chiếc Chevrolets trắng nào bám theo tôi đường tới văn phòng của dượng Jazz cả, nhưng thế có nghĩa là tôi cho phép mình xao lãng.

      Khi tôi vòng xe vào cửa hàng của người phục chế đồ nội thất, dượng Jazz trông có vẻ nổi cáu với tôi. “! Chắc chắn là ! Dù thế nào nữa dượng cũng chi thêm bất kỳ xu nào để mua thứ mà bà ấy hề đánh giá cao đâu. Nếu bà ấy mà thấy, ta biết còn lỗ nẻ nào mà chui nữa khi đến trang trí…”

      “Bình tĩnh nào; cháu đâu cần dượng mua gì.” Tôi hồ như mất luôn cả đồng cảm với cả dượng và dì Sally nên cất cao giọng. kỳ quặc. Ý tôi là, Sally và Jazz thực giống như là dì và dượng của tôi, nên việc sử dụng cái giọng người lớn ra để với dượng quả là bước thay đổi lớn. Trông dượng cũng hơi giật mình, như thể trong suy nghĩa dượng vẫn coi tôi chỉ là đứa nhóc tì.

      “Xin lỗi,” dượng lẩm bẩm . “Ta chỉ nghĩ…”

      “Và dì đúng điều là: dượng chả biết tí gì về việc trang trí cả. Nhìn thoáng qua văn phòng của dượng cháu có thể thế. Đó là tại sao cháu phải chuẩn bị bài diễn văn dài với Monica Stevens.”

      Dượng nghĩ ngợi lúc, rồi trở nên đầy hy vọng. “ Cháu có nghĩ ta trả lại đồ đạc cho Sally ?”

      Tôi khịt mũi. “ Nhiều cơ hội như thế. Toàn những đồ vật gia truyền cả. Ai mà mua chúng khỏi cửa hàng ký gửi của Monica nhả chúng ra đâu.”

      Dượng thở dài, quay về tâm trạng phiền muộn như lúc trước. Dượng nhìn vào cửa hàng phục chế đồ nội thất, nơi bề bộn với những mảnh rác chất chồng lung tung khắp khoảng sân lát bê tông. tấm sắt rỉ sét dựa ngay bên cạnh cửa ra vào. “Con nhìn thấy cái gì mua được ở đây nhỉ?”

      “Đó phải lý do chúng ta ở đây. Thôi nào.”

      Dượng ngoan ngoãn nghe theo tôi. Tôi bắt đầu hiểu dượng. Với tính bướng bỉnh cố hữu, dượng thu mình lại trong vỏ ốc và có ý định bước ra. Tuy thế, vì dượng cũng rất dì Sally nên ông liều lĩnh mong có người làm gì đó để hoặc bắt ông chui ra khỏi vỏ ốc của mình - dượng coi như mình còn lựa chọn nào khác – hoặc làm cho dì Sally tỉnh trí lại.

      Tôi chả quan tâm ai phải nhúc nhích trước. Tôi vội, thời hạn cuối sắp hết rồi, còn tôi tuyệt vọng đây.

      Chúng tôi bước vào chỗ xoàng xĩnh, nơi đồ đạc chất đống từ ngoài vào trong. Chuông cửa tự động reo lên lúc chúng tôi bước vào, báo cho Ngài Potts, chủ cửa hàng, biết là ai đó ở đây. Ông ta thò đầu ra khỏi căn phòng phía sau, nơi mà ông ta làm tất cả mọi công việc của mình.

      “Tôi ở đằng sau này! Oh, xin chào, Mallory!” Ông ta tiến thẳng về phía chúng tôi, lau hai bàn tay vào cái giẻ lau. Tôi chỉ mới mua cái bàn làm việc ở đây và trò chuyện với ông ta lúc, thế mà ông ta nhớ tên tôi. Vẻ hơi bối rối khuôn mặt của ông. “Trông khác quá.”

      “Do mái tóc đấy.” Tôi trả lời cụt ngủn, lúc lắc đầu để cho tóc bung lên. Người đàn ông gặp tôi có đúng lần nhận ra mái tóc cắt ngắn của tôi -- ờ, cũng nhận ra phần nào thôi – còn Wyatt . Trái tim tôi lại nhức nhối. Tôi gạt mọi suy nghĩ về Wyatt và tập trung vào vấn đề ngay trước mắt là giới thiệu dượng Jazz và Ngài Potts với nhau. “

      Tôi hướng ông ta về mục đích ban đầu để ông ta tỉnh trí. “Chắc rồi, quay lại nào. Tôi tân trang lại cái bàn sắt cổ tuyệt đẹp này, nhưng tôi cho nghe là bực mình. Tôi mất cả 60 giờ đồng hồ mà chỉ tẩy được lớp sơn cũ của nó . Tôi chả hiểu tại sao người ta lại phải sơn vật bé tẹo như thế này nhỉ. “ Ông ta bình luận liếng thoắng trong lúc dẫn chúng tôi về phòng làm việc của ông ta.

      Phòng làm việc còn lộn xộn hơn nhưng đủ ánh sáng, với các cửa sổ lớn đều hai bên. Ông ta mở hết các cửa để thông gió, và có thêm quạt hút lớn phía mái. Mùi ôi mốc tỏa khắp nơi. Sàn nhà phủ bằng lớp vải dầu dày; lớp vải trải sàn tự thành kiểu sưu tập theo kiểu Neimanesque các vệt bẩn và vệt sơn văng tung tóe. Ở giữa sàn là món hàng thể nào mà đoán nổi, cái bàn bằng gỗ gụ hai cánh cao 8 foot có hoa văn trang trí cuộn lên xuống phức tạp ở hai bên cánh và quanh khung.

      Dượng Jazz nhìn soi mói vào cái tủ to tướng. “Ông là ông mất bao nhiêu giờ để tân trang lại cái này?”

      “Khoảng 60 giờ. Vật này là tác phẩm nghệ thuật đấy.” Ngài Potts lấy tay miết vào bề mặt gỗ cách trìu mến. “Nhìn vào hoa văn trang trí này xem. Cái này tân trang khó hơn, vì phải cạo hết sơn và lớp vecni ra khỏi các kẽ, nhưng cái giá phải trả cho nó cũng xứng đáng. Người ta còn sản xuất những thứ như thế này nữa đâu.”

      “ Mất bao lâu ông mới hoàn thành nó?”

      trước được. Khoảng hai tuần. Cạo hết những lớp sơn cũ này mà tổn hại đến lớp gỗ bên trong mới khó.”

      Dượng Jazz lượn vòng quanh cái tủ, hỏi thêm vài câu nữa rồi chuyển sang những đồ vật hơn trong phòng làm việc, hầu hết trong số chúng trong những giai đoạn phục chế khác nhau. Tất cả những gì dượng Jazz biết về đồ cổ, phục chế, và đồ đạc trong nhà chung hoàn toàn là con số – ngoài việc bạn ngồi lên ghế, ngủ giường, và đại loại thế - nên Ngài Potts có thể giải thích cặn kẽ thêm cho dượng Jazz. Lúc dượng nghe được là cái tủ 279 năm tuổi. dượng quay phắt lại và chiếu cái nhìn kinh ngạc. “Cái này từ lúc George Washington sinh ra đấy à.”

      Tôi hiểu biết được nhiều thứ trong cuộc đời tôi, nhưng cái năm mà George Washington ra đời hề nằm trong số đó. Ngài Potts dẫu vậy cũng thèm nháy mắt. “Chắc rồi. Ông có biết dòng họ Evers ?’’

      Cả Jazz lẫn tôi đều lắc đầu.

      “Cái này trải qua nhiều thế hệ. rồi. Emily Tylo thừa kế nó từ bà ngoại…” Ông ta bắt đầu giải thích làm thế nào mà cái tủ lại yên vị ở ngôi nhà thời của Emily Tylo, dẫu là ai cũng thế cả thôi.

      Cuối cùng dượng Jazz tập trung vào thứ mà dượng quan tâm tới nhất . “Cái này đáng giá bao nhiêu?”

      Ngài Potts lắc đầu. “ biết, vì nó để bán. Tôi biết món đồ cổ này có giá trị bao nhiêu, song Emlily Tylo cũng định giá nó kha khá vì nó từ đời bà ta. Nếu tôi bán, dưới 5000 đô, vừa đủ cho những giờ làm việc mà tôi phải mất công sức vào với nó.”

      Tôi đoán được con số hình thành trong đầu dượng Jazz. Năm ngàn! có gì thu hút chú ý của thương gia bằng những con số . Nhiệm vụ hoàn thành. Phần khó khăn giờ là kéo dượng ra khỏi Ngài Potts, người bất ngờ chộp được khán giả đầy hứng thú đến như vậy. Cuối cùng tôi đành phải túm lấy tay dượng Jazz và lôi ông thẳng ra phía cửa.

      “Cám ơn Ngài Potts nhé, chúng tôi làm phiền ông đủ rồi.” tôi với qua vai.

      Ông ta vẫy tay chào tạm biệt và quay lại làm nốt công việc với cái tủ gỗ của mình.

      Dượng Jazz im lặng nữa. Dượng biết đích xác lý do tôi đưa dượng tới chỗ của ngài Potts. Lúc chúng tôi ra chỗ để xe, ông lên tiếng. ." Đó người đàn ông tinh tế.”

      Tôi gì cả, phần vì dượng tự mình khám phá ra việc cách đúng đắn. “Ta có khái niệm gì về công việc phục chế tốn thời gian đến thế nào.” Dượng lầm bẩm. “Sally luôn chuyển đồ xuống tầng hầm để làm việc, vì thế ta chưa bao giờ chú ý đến chuyện đó. Dù vậy bà ấy có vẻ làm việc nhiều.”

      “Đó là vì dì làm việc trong lúc dượng ở nhà. Dì hay là dì thích dành thời gian cho dượng hơn.” Muối mặn tốt cho những vết thương. Giữ cho chúng khỏi mưng mủ và nhiễm trùng.

      Dượng cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe cả vài phút đồng hồ. Chúng tôi gần về tới văn phòng của dượng dượng mới lên tiếng. “ Bà ấy những món đồ cổ đó, phải ?”

      “Đúng. Dì mất nhiều tháng để tìm từng món đồ tốt nhất.”

      Đôi môi dượng mấp máy rồi mím chặt lại. Sau khi nuốt khan vài lần dượng mới lên tiếng. “Ta đoán cháu nghĩ ta nên xin lỗi.”

      .”

      Dượng liếc sang tôi với cái nhìn đầy ngạc nhiên. “Cháu ư?”

      “Trước đây thôi. Giờ . Giờ cháu nghĩ dì ấy nên phải xin lỗi dượng trước. Rồi dượng xin lỗi dì sau.” Thôi được, tôi cũng phải ngạc nhiên với chính bản thân mình đây. Nhưng đó là . Jazz mắc sai lầm vì thiếu quan tâm đến vợ, rồi lại mắc sai lầm vì thiếu hiểu biết, nhưng dượng cố ý làm tổn thương dì. Sally chủ tâm đâm xe vào dượng. Wyatt đúng; đó là hai sai lầm hoàn toàn khác nhau. Tình cảm bị tổn thương đánh đồng với tổn thương về mặt thể xác.

      Mặt khác, tôi thà chống chọi với vết thương ở đầu còn hơn là phải chịu đựng cảm giác thời, như thể mọi thứ đảo lộn xung quanh tôi còn tôi rơi tự do thẳng tuột từ cao xuống dưới đất vậy. Nỗi thất vọng hiển ràng. Tôi chết vì suy sụp nếu tôi và Wyatt chia tay nhau. Tôi bỏ bê công việc của mình, tôi trở thành nữ tu; tôi giữ thái độ kịch sĩ của mình với những việc ít quan trọng hơn, ví như việc tiếp tục cuộc sống như trước kia của mình, thôi được, là chuyện khá quan trọng với tôi, chứ phải chuyện sống hay chết. Nhưng thiếu tôi còn hạnh phúc, và có thể chẳng cảm thấy hạnh phúc nữa trong thời gian rất dài.

      Ngay lúc này đây tôi thể làm gì trong chuyện đó, nhưng tôi tiếp tục hàn gắn cho dì Sally và dượng Jazz.

      Tôi đỗ xe trước khu văn phòng của dượng và chúng tôi ngồi im lặng ngắm nhìn nó. “ Đôi chỗ cần sửa chữa.” cuối cùng tôi lên tiếng.

      Dượng trao cho tôi cái nhìn trống rỗng, chả hiểu mô tê gì hết.

      “Tòa nhà ấy,” Tôi cố giải thích thấu đáo. “Nó giống như cái hộp bé tí xấu xí dựng ngay ở kia. Dượng cần phải trang hoàng lại. Và vì chúa, hãy tống khứ cái ghế dài ấy .”

      ***



      Tôi có thể còn làm hơn nữa trong ngày, cả buổi sáng hầu như trôi qua. Tôi cố gắng tìm gặp Monica Stevens, và dừng lại ở Sticks and Stones.

      Giống y như tôi tả, thủy tinh và thép là tính cách của ta, và ta là chuyên gia trang trí được thích. Tôi công nhận, nhưng rồi tôi phải thế. Sticks and Stones, hiển nhiên là được décor theo phong cách riêng của ta. Tôi bước vào và dừng lại, dành thời gian để tránh rùng mình trước khi tôi thực bắt chuyện với ai đó.

      người phụ nữ độ tuổi 40 trang nhã, gầy như cái que nhìn lướt qua tôi. “Tôi giúp gì được ?”

      Tôi nở nụ cười hết cỡ của đội trưởng đội cổ vũ ra với bà ta. “Xin chào, tôi là Blair Mallory, chủ trung tâm thể hình Great Bods. Tôi muốn gặp Stevens, nếu ấy rảnh.”

      “Rất lấy làm tiếc, nhưng ấy ra ngoài có việc rồi. Tôi nhắn ấy gọi lại cho được ?”

      “Xin vui lòng.” Tôi đưa cho bà ta card visit của mình và rời , đây chẳng còn gì để làm cho đến khi tôi chuyện được với chính Monica, và vì ta ko có mặt ở đây nên giờ tôi phải ăn trưa, và trả lời vài cuộc điện thoại.

      Tôi ăn trưa trước, theo lý thuyết nếu mà tôi chuyện với Wyatt trước khi ăn tôi chả còn nuốt nổi nữa. Nếu tôi buồn, tôi phải mạnh mẽ lên. Khi quay trở lại xe, tôi ngồi im trong bãi đỗ và gọi cho mẹ – phải, tôi trì hoãn. Rồi đến Roberta. Mẹ thông báo rằng cuối cùng mẹ cũng tóm được thợ làm bánh cưới và thương lượng thỏa thuận khẩn cấp với ta. Roberta báo là hoa sẵn sàng, bà có người bạn bán hoa tươi có thể sắp xếp thời gian rảnh để giúp tôi, còn tôi cần phối hợp với người bạn đó để kết bó hoa cưới theo đúng ý mình.

      Tôi gần như òa khóc khi kết thúc cuộc chuyện với cả hai người, vì tôi biết liệu đám cưới có còn diễn ra nữa hay , nhưng tôi phải giả vờ là mọi thứ vẫn diễn ra trôi chảy. Tôi cho phép mình òa khóc vì tôi muốn mũi mình đỏ lên, vì nếu nó đỏ lúc tôi chuyện với Wyatt, biết là tôi khóc, nhưng… thôi đừng bận tâm. Rắc rối quá.

      Tôi hy vọng là đừng nhấc máy. Tôi ước họp với Đội trưởng Gray, hay với ngài thị trưởng và tắt máy điện thoại, trừ việc tôi biết bao giờ tắt máy, chỉ để chế độ rung mà thôi. Thế nên sau đó tôi ước để rơi máy trong nhà vệ sinh. ràng là tôi ngừng lần lữa nghĩ về chuyện tối hôm trước.

      Nhưng tôi vẫn gọi cho . Đến tiếng chuông thứ ba, tôi càng hy vọng là trả lời. Thế rồi nhấc máy.

      “Blair.”

      Tôi dự tính phần nào những điều tôi , nhưng khi tôi nghe thấy giọng của tôi quên tiệt hết ý định của mình. Thế là tôi mở miệng thốt lên từ hoàn toàn mừng rỡ. “Wyatt.”

      trả lời lạnh nhạt. “Giờ chúng ta có vài quan điểm chung, chúng ta cần chuyện.”

      “Em muốn chuyện. Em chưa sẵn sàng thảo luận. Em vẫn còn suy nghĩ.”

      ở chỗ em khi em hết giờ làm việc.” kết thúc cuộc gọi đột ngột như lúc nhận điện vậy.

      “Gã ngốc này!” tôi thét lên, cơn thịnh nộ bất ngờ dâng lên, và tôi ném phịch cái điện thoại vào ngăn kéo xe ô tô, dĩ nhiên là chẳng giải quyết được gì vì đằng nào tôi cũng phải moi ra. tốt khi có thân hình mềm dẻo, vì chiếc xe này quả là .

      Tôi chưa muốn chuyện với . Còn bốn điều còn lại mà tôi chưa xem xét xem chúng nghiêm trọng đến cỡ nào. Việc tôi sợ nhất là Wyatt thuyết phục tôi bỏ qua cuộc chiến này và tiếp tục mối quan hệ, rồi sau đó những vấn đề lớn hơn hạ gục cả hai chúng tôi. đủ khả năng thuyết phục tôi, vì tôi . CÒn muốn thuyết phục tôi vì cũng tôi.

      Đó là điều làm tôi phiền muộn. Kể từ lần đầu tiên tôi nhận ra Wyatt tôi – tôi ngay lập tức hiểu mình đem lòng Wyatt, gã ngốc này – tôi cực nghi ngờ là chúng tôi có thể tổ chức được đám cưới.

      Tình thôi chưa đủ; và bao giờ đủ. Còn có rất nhiều điều khác nữa, ví dụ như quý mến và tôn trong lẫn nhau; hoặc tình mòn bởi những thực tế của cuộc sống hàng ngày. Tôi Wyatt. Tôi tôn thờ , thậm chí cả những việc khiến tôi phát rồ lên, ví như là nỗ lực giành chiến thắng biến thành cầu thủ giỏi và trở thành nét riêng trong tính cách của . Wyatt đủ mạnh mẽ tôi phải gò ép bản thân mình; có thể giành lại bất cứ thứ gì mà tôi ném vào .

      trong những việc mà tôi chưa giải quyết xong đột nhiên lên ngay trước mặt tôi: Wyatt có thể chẳng muốn nhận lấy bất cứ thứ gì mà tôi ném vào .

      Hai năm trước bước ra khỏi cuộc đời tôi chỉ sau ba cuộc hẹn hò vì quyết định là tôi quá hợm hĩnh khó chiều - điều đó đáng để dính vào rắc rối. Khi Nicole Goodwin bị giết hai tháng trước trong bãi đỗ xe của tôi và trong phút giây nghĩ tôi mới chính là nạn nhân, buộc phải thừa nhận rằng những gì diễn ra giữa hai chúng tôi là cá biệt chết dẫm, giống như điện giật vậy. Thế nên quay lại và thuyết phục tôi rằng tôi, và chúng tôi xa rời nhau từ lúc đó – nhưng – lại là chữ “nhưng”.

      Tôi thay đổi. Tôi vẫn hợm hĩnh khó chiều như tôi luôn như thế.

      cũng chẳng hề thay đổi. Chúng tôi thỏa hiệp số điều, chúng tôi thích nghi bằng nhiều cách, nhưng về cơ bản chúng tôi vẫn giống như chúng tôi của hai năm trước, khi tôi đáng để phải dính vào. TRong vòng hai tháng vừa qua, điều mà tôi thấy như niềm vui tuyệt diệu, có lẽ chỉ cảm thấy nhẫn nại.

      Hiển nhiên có quá nhiều điều về tôi mà hoặc là biết, hoặc là hề thích thú gì. Và việc đối mặt với chuyện này làm trái tim tôi tan vỡ.

      end chap 15

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter Sixteen





      “Công ty an ninh gọi đến để hẹn thời gian lắp đặt.” Lynn khi tôi trở về Great Bods, ấy đưa cho tôi danh sách các cuộc gọi. “Và tôi đăng tin tìm nhân viên quản lý báo vì tôi cho là quá bận rộn với đám cưới. Bản tin đó bàn nhé.”

      “Cám ơn,” Tôi .

      “Có lời phàn nàn gì hôm nay ?”


      , mọi chuyện đều tốt. Còn sao?” ấy liếc nhìn tôi. “Có ai còn bám theo ?”

      “Tôi chưa phát ra.” Khi bạn nghĩ đến việc đó bạn lại bực hết cả mình. Sau hai ngày bám chặt lấy tôi, bạn nghĩ người lái chiếc xe Malibu màu trắng chết dẫm đó vẫn tiếp tục ngày nữa sau khi tôi cãi lộn tưng bừng với Wyatt đúng nào? Rồi tôi có thể bắt Lynn xác nhận rằng cái xe ở đó, đọc được biển số xe, hay bất kỳ cái gì đại loại thế. Nhưng , bao giờ có chuyện đó xảy ra với kẻ lập dị sẵn lòng giúp đỡ cả đâu.

      Sau khi Lynn về, tôi buộc mình phải tập trung vào công việc. Tôi tập trung vào cảm giác giận dữ với Wyatt thay vì cảm giác đau khổ, vì giận dữ có hiệu quả hơn nhiều. Giận người khác khiến mọi việc ta làm trôi chảy hơn. Người buồn khổ chỉ loanh quanh với cảm giác đau đớn, cảm giác đó tốt thôi nếu như bạn muốn người ta tiếc thương cho bạn.

      Tôi thà giận dữ còn hơn. Tôi đâm đầu làm việc như điên suốt phần ngày còn lại, hoàn thành hết tất cả các công việc lặt vặt trong ngày. Bất kể vì lý do gì đám khách hàng quen vào buổi chiều tối hôm nay tự dưng đến thưa thớt, thế là tôi có thời gian hoàn thành công việc, cộng với khoảng thời gian nghỉ ngơi thường lệ nữa.

      Lần đầu tiên kể từ khi bị ngã, tôi bắt đầu lập kế hoạch cho mình; cử động mạnh, tập thể dụng dụng cụ cũng như chạy bộ; vì tôi muốn làm bạn với cơn đau đầu chết người lần nữa. Tôi tập bài yoga nhàng, vận động để đổ mồ hôi, rồi nâng tạ hạng , và bơi. Tôi có phần hơi e ngại mình tiêu tan cơn tức tối , nhưng phải lo; cơn giận dữ vẫn còn nguyên khi tôi hoàn thành xong các bài tập của mình.

      Tôi vội vã đóng cửa và về nhà tối nay. Chẳng phải là tôi cố ý lãng phí thời gian, bạn hiểu cho; tôi chỉ là vội vàng. Nếu có gì cần thực cách hợp lý, tôi làm, và tự cho là đúng đắn bởi vì tôi rất tận tâm.

      Truớc đây tôi chưa bao giờ cảm thấy bất an khi rời phòng tập mình vào buổi tối, nhưng hôm nay tôi mở cửa ra và ngó quanh, chắc chắn ai lởn vởn gần đó trước khi tôi bước ra ngoài. Cám ơn, kẻ theo lén lập dị, vì khiến tôi sợ hãi ngay tại chính chỗ làm việc của mình. “Sợ” phải là bản tính của tôi, và tôi thể tốt cho lắm. Tôi điên tiết đây.

      Xe ô tô của tôi đứng lẻ loi dưới mái hiên bãi đỗ xe giống như cách nó ở đó hàng ngàn đêm khác – tôi đoán vậy, tôi khó chịu với những người đứng tính toán những việc như là họ làm hàng tối – nhưng tối nay tôi hốt hoảng và cực kỳ biết ơn những ngọn đèn chiếu ánh sáng rực rỡ đến từng inch trong bãi đỗ xe. Sau khi khóa cửa tôi vội vã chui vào xe rồi khóa chặt cửa xe ngay lúc chui vào. Cửa xe tự động khóa lúc tôi sang số, nhưng ít nhất là mất cả 5 giây đứng ở đó bạn dễ bị tấn công nhất. Nhiều điều có thể xaỷ ra trong vòng 5 giây ấy, đặc biệt là khi bạn phải đối mặt với những kẻ lập dị quái gở. Chúng rất nhanh. Tôi đóan đó là lương tâm của chúng bẫng chả có ký lô nào cả.

      Tôi cũng về nhà theo đường cũ. Thay vì rẽ trái lúc tôi lái xe ra khỏi bãi đỗ để tiến vào đường lớn ngay trước phòng tập, tôi lại rẽ phải và quành về phía khu dân cư, nơi trước đó tôi phát ra chiếc xe bám theo tôi, rồi lái xe loanh quanh về nhà. Ô là la, kẻ nào bám theo tôi cả, ít nhất là ai trong chiếc Chevrolet màu trắng. Lúc tôi tới khu lân cận, Beacon Hills Condominiums, tôi nhận thấy vài chiếc xe màu trắng đậu ngay trước các khu chung cư riêng biệt, nhưng khi Wyatt chỉ ra rằng những chiếc xe màu trắng là cực kỳ thông thường, và, ờ, những chiếc xe trắng này có thể luôn dừng xe ở ngay đó vào tầm này vì ai chú ý đến họ.

      Chiếc Avalanche cồng kềnh của Wyatt đậu ngay phía trứơc dãy nhà tôi. Tôi sống ở tầng ba dãy đầu ti ên phía trong cùng. Những dãy trong cùng có nhiều cửa sổ và chỗ đậu xe hơn, với mái vòm che phủ, vì thế giá của chúng cũng đắt hơn. Tôi nghĩ cũng đáng thôi. Có căn hộ ở phía trong cũng đồng nghĩa với việc tôi chỉ có hàng xóm ở phía, có thể đó chính là điều may mắn , đặc biệt là nếu có cãi nhau đến mức gào thét lên cũng chả ảnh hưởng gì lắm.

      Tôi leo lên những bậc thang và về phía cửa. tôi nghe thấy tiếng tivi phát ra từ phòng khách. Wyatt khởi động hệ thống báo động vì biết tôi trở về nhà, và dù tôi có khóa cửa chăng nữa tôi cũng bật hệ thống này – vì tới đây. Tôi biết từ trong sau thẳm tối nay hề đến đây để nghỉ ngơi thư giãn. ra những điều muốn , rồi . Tôi cũng cố ngăn lại, phải tối nay.

      Tôi quăng cái túi đựng quần áo tập bằng len của mình xuống sàn ngay trước máy giặt, rồi qua bếp để vào phòng ăn. Từ chỗ đó tôi có thể thấy được bao quát cả phòng khách, nơi nằm dài ở văng xem trận bóng chày. Tư thế của trông thoải mái và cởi mở- đôi chân dài duỗi thẳng, hai tay thả lỏng bên thân, dọc theo chiếc văng. Sức mạnh trong diện của con người tự tin của tỏa ra lấn át từng món đồ vật trong phòng. Vào thời điểm khác tôi nhào thẳng vào phòng khách và rúc vào bên cạnh , say sưa với cảm giác vòng tay của ôm chặt lấy mình vững chãi, nhưng tôi đứng lặng ở nơi tôi đứng, chân mọc rễ sàn nhà.

      hiểu tại sao tôi chẳng thể tiến vào phòng khách của chính mình, ngồi vào chiếc ghế của chính mình, , phải lúc này, phải với ở đó. Tôi thả túi xách của mình xuống chiếc bàn khách và ngồi xuống, cách xa khoảng, và nhìn .

      nghe thấy tiếng tôi vào, dĩ nhiên rồi, chắc cũng nhận ra đèn xe của tôi rọi vào qua cửa sổ lúc tôi lái xe về. vặn tiếng ti vi, rồi ném cái remote xuống mặt bàn uống cà phê trước khi nhìn tôi. “Sao em ngồi xuống?”

      Tôi lắc đầu. “.”

      nheo mắt, thích thế. Sư Lôi cuốn về mặt thể xác giữa chúng tôi tràn đầy trong căn phòng, bất chấp tình trạng thời của chúng tôi .. từ “xa cách” có quá nặng nề nhỉ? thương xót sử dụng lôi cuốn về mặt thể xác mỗi khi đeo đuổi tôi, dùng mọi vũ khí có để phá tan tành những phòng vệ của tôi. Đụng chạm là việc cực kỳ hiệu quả, và quen với việc chạm vào tôi – cùng với được tôi chạm vào, vì theo cả hai cách- bất cứ lúc nào, bất cứ cách nào muốn.

      đứng dậy, đôi bờ vai mạnh mẽ của dường như lấn át cả căn phòng. ở nhà và thay đồ, mặc quần jeans và chiếc áo sơ mi màu xanh cài khuy, hai ống tay xắn lên đến tận khuỷu. “ xin lỗi,” mở lời.

      Dạ dày tôi lộn ngược tùng phèo khi tôi chờ kết thúc câu , kiểu như “ thể cưới em được.” Đầu óc tôi quay cuồng, và tôi ngồi dậy, bám tay vào bàn phòng khi cơ thể tôi theo gót trí óc tôi.

      Nhưng gì nữa, chỉ hai từ đó thôi, vài giây trôi qua trước khi tôi nhận ra là xin lỗi .

      Tình huống ngược đời này đập thẳng vào người làm tôi co rúm lại. “ mà xin lỗi.” tôi nổi cáu. “ khi nghĩ là mình đúng và chỉ để… để xoa dịu em thôi.”

      Lông mày nhướng lên đầy vẻ hoài nghi. “Blair, khi nào từng phải xoa dịu em chưa?”

      Chết sững vì nghe câu hỏi ấy, tôi phải thừa nhận. “Ờ… chưa bao giờ.” Nhận thức này khiến tôi cảm thấy khá hơn, trừ phần ngang ngạnh trẻ con nho trong tôi thi thoảng thích được người ta xoa dịu.”Sao phải xin lỗi em?”

      “Vì cách làm tổn thương đến em.”

      Chết dẫm ta, chết tiệt ta, tồi tệ ta! Tôi quay mặt trước khi bắt gặp những giọt nước mắt bất thần trào lên trong mắt tôi. Lần đầu tiên dùng cái mánh khóe lạ kỳ này để phá vỡ phòng thủ của tôi chỉ với cực kỳ đơn giản. Tôi muốn biết được rằng làm tổn thương tôi, tôi thà để nghĩ là tôi điên tiết.

      hề nhận ra rằng mình sai về tất cả những điều vào mặt tôi tối hôm trước, chỉ đơn giản là xin lỗi vì làm tổn thương tôi. những điều như thể chỉ để làm tôi đau đớn, chủ tâm. Wyatt phải là người ác ý. những điều như thế vì tin là đúng – và , ừ, chính điều đó lại khiến tôi tổn thương nhiều đến thế.

      Tôi kiềm chế những giọt nước mắt bằng việc cố ý nghĩ về thứ gì đó kinh khủng, tỷ như người chân mua sắm ấy. Cái này có hiệu quả. Thỉnh thoảng cũng nên thử. Tôi hoàn toàn ngăn được cơn khóc òa của mình, và bắt đầu quay lại phía Wyatt với những cảm xúc hoàn toàn được kiềm chế.

      “cám ơn vì lời xin lỗi, nhưng giờ chẳng còn cần thiết nữa. “tôi cẩn thận lên tiếng.

      chăm chú quan sát tôi, tập trung vào tôi theo cái cách mà từng tập trung vào cầu thủ ném bóng vậy. “Thôi đẩy . Chúng ta cần chuyện về việc này.”

      Tôi lắc đầu. “. Chưa phải lúc. Tất cảc những gì em cầu là hãy để từ từ, haỹ để em suy nghĩ.”

      “Về chuyện này?” hỏi, cúi người xuống nhặt lên quyển sổ mở sẵn đặt ở văng nơi vừa ngồi. Tôi nhận ra đó chính là quyển sổ tôi viết ngày hôm qua, cái danh sách những điều – và tôi nhớ là tôi để nó ở bàn đầu giường ngủ cơ mà.

      Tôi khó chịu. “ rình mò gác.” Tôi buộc tội. “Đó là bản danh sách của em, phải của . Của nằm mặt quầy kia cơ.” Tôi lập ra bản danh sách các điều vi phạm của , nó hề suy suyển, lờ tít nó . Tôi thích biết tôi ngồi cả đêm qua ám ảnh với những lời buộc tội của , cho dù có thể cần phải thấy bản danh sách đó mới đoán ra là tôi mất ngủ.

      “Em tránh .” dịu dàng chỉ ra, “Dù thế nào chăng nữa cũng tìm hiểu được. Và vì giải quyết tình huống bằng cách chạy trốn khỏi chúng…”

      Lời buộc tội quá ràng. Tôi , “Em chạy trốn khỏi chuyện này. Em cố sắp xếp mọi thứ trong đầu. Nếu em chạy trốn, em nghĩ gì cả.” Điều đó là , và hiểu rất . Tôi rất giỏi tránh né. Nhưng gì tôi ra là đúng, và có vấn đề quan trọng mà tôi chưa thể đương đầu vào lúc này, vì đối đầu với chuyện đó có nghĩa là kế thúc chuyện của chúng tôi, hai chúng tôi.

      “Nhưng em né tránh .”

      “Em phải làm vậy.” tôi nhìn chằm chằm. Tôi nghĩ gì được lúc đứng ngay bên cạnh. Tôi hiểu ; tôi hiểu cả hai chúng tôi. cực dễ dàng kết thúc mọi chuyện ở giường cùng với nhau, để bỏ qua chuyện này và chẳng giải quyết được cho tới tận gốc rễ của vấn đề.

      “Em thể nghĩ lúc em ở chỗ làm à?”

      “Lúc ở chỗ làm, em bận. có mất thời gian của mình để chỉ nghĩ đến em lúc làm việc ?”

      “Hơn cả thế.” dứt khoát.

      thừa nhận này khiến tôi cảm thấy khá hơn tí chút, chỉ tí chút thôi. “Em bị phân tâm lúc làm việc. Em cần chút thời gian yên ổn, chút thời gian nào đó mình, để sắp xếp mọi thứ trong đầu em cho đến khi em biết em dừng ở đâu. Rồi chúng ta chuyện.”

      “Em nghĩ là chúng ta cần kết thúc chuyện này cùng nhau à?”

      “Khi em biết đích xác là cái gì…hừ.”

      Nản lòng, đưa tay vuốt mặt. “Ý em là sao?” lên tiếng, tay giữ chặt cuốn sổ như giữ chặt tang vật hàng đầu của vụ trọng án.

      Tôi nhún vai, thể rành mạch từng mục được, có lẽ chính xác là những gì muốn.

      ràng là em nghĩ ngợi cả đêm qua, nếu em chẳng viết bản danh sách này.”

      số thôi. Dù sao cũng có 3 mục ràng.”

      “Và em mất cả buổi sáng để nghĩ về mục số 4.”

      Trời, tôi là gì, nghi can trong vụ giết người hàng loạt hả? nhìn thoáng thấy tia sáng lấp lánh khuôn mặt tôi. “Sáng nay em bận. Em cùng dượng Jazz.”

      Thái độ của thay đổi, mềm chút. Việc cùng dượng Jazz có nghĩ là tôi vẫn tiến hành đám cưới. “Và?”

      “Và sáng mai em cũng bận.” Tìm vật liệu cho chiếc áo cưới, và nếu có thể, chuyện với Monica Stevens.

      định về chuyện đó.”

      “Đó là tất cả em định với .”

      Hai chúng tôi đối mặt với nhau như những địch thủ chiến trường, ở trong phòng khách còn tôi đứng ở phòng ăn, cách xa nhau khoảng 12 hay 15 feet gì đấy. Chưa đủ xa, vì tôi vẫn nhận thấy lực hút hóa học giữa hai chúng tôi, vẫn cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ mắt , có nghĩa là nghĩ đến chuyện nhaỷ vào tấn công tôi. Cơ thể tôi mừng rỡ với cái ý tưởng bị chộp lấy. Thậm chí sau tất cả những chuyện chưa kết thúc này giữa chúng tôi, tôi vẫn muốn .

      cám dỗ được lao vào vòng tay và quên tất cả mãnh liệt. Tôi hiểu bản thân mình, hiểu là tôi yếu đuối thảm hại thế nào khi lại gần , vì thế tôi quay để cắt đứt cảm giác mặt mắt đối mắt giữa chúng tôi. Đèn đỏ nhấp nháy máy điện thoại làm tôi chú ý, và tự động tôi tiến tới bấm nút và nghe được nội dung tin nhắn. “Tao biết mày ở mình.”

      Lời thầm chỉ vừa nghe, nhưng nó chạy dọc đến từng sợi dây thần kinh củatôi, khiến tóc tôi dựng đứng lên. Tôi nhảy ngược về đằng sau tránh xa cái máy cứ như thể nó là con rắn độc vậy.

      “Cái gì thế?” Wyatt đột ngột hỏi, đứng ngay bên cạnh tôi và giữ chặt lấy tôi trong vòng tay. Từ chỗ đứng, thể nghe thấy tiếng phát ra từ tin nhắn.

      Thôi thúc đầu tiên của tôi là cho nghe, phải sau khi buộc tội tôi vì gọi cho chỉ vì mọi chuyện cỏn con nhảy bốp vào óc tôi. Niềm kiêu hãnh bị tổn thương có thể khiến người ta xử ngu ngốc. Khi tôi sợ, niềm kiêu hãnh bị tổn thương có thể dẹp qua bên, và chuyện có người theo dõi tôi khiến tôi khiếp hãi.

      Tôi chỉ vào thiết bị trả lời tự động.

      nhấn nút tua lại, và tiếng thầm lại vang lên. “Tao biết mày ở mình.”

      Biểu của thể đoán nổi và khắc nghiệt. lời quay trở lại phòng khách, nhấc remote lên và tắt tivi. Rồi quay lại và nghe lại tin nhắn lần nữa.

      “Tao biết mày có mình.”

      Màn hình xíu ngày và giờ của tin nhắn, cũng như tên và số điện thoại người gọi. Tin nhắn để lại của người gọi từ Denver, vào lúc 12:04 trưa ngày hôm nay.

      ngay lập tức truy cập Caller ID. Khi cùng người gọi lại, nó hiển thị từng cuộc riêng từ cuộc đầu tiên, mà chỉ hiển thị tổng cuộc gọi từ số điện thoại đó. Kẻ lập dị từ Denver gọi đến cho tôi 47 lần, lần cuối cùng là từ 3:27 sáng nay.

      “Chuyện này diễn ra bao lâu rồi?” hỏi, miệng mím chặt, khi lôi di động của mình ra khỏi vỏ gắn ở thắt lưng.

      biết nó diễn ra bao lâu mà. trả lời cuộc gọi thứ hai từ tối thứ Sáu tuần trước sau khi em từ bệnh viện về nhà, lúc chúng mình ăn pizza.”

      gật đầu lúc bấm số di động. “Foster, đây là Bloodsworth,” vào máy, vẫn giữ chặt tôi ở ngay bên cạnh bằng vòng tay ôm vững chãi. “Tôi có chuyện ở đây. Ai đó gọi cho Blair, 47 lần kể từ thứ sáu trước…” dừng lại nhìn tôi. “Em có xóa Caller ID log khi em từ bệnh viện về nhà ?”

      Tôi lắc đầu. Xóa bộ nhớ caller ID quả chả quan trọng gì so với bản danh sách các việc cần làm.

      “Okay. Bốn mươi bảy lần. Tối qua, kẻ gọi đến để lại tin nhắn khiến tôi nghĩ căn hộ của Blair bị theo dõi?”

      ‘Theo dõi?” tôi thét lên the thé, hoàn toàn bực bội với ý nghĩ đó. “Chết tiệt!”

      Wyatt siết chặt lấy tôi, vừa để trấn an tôi vừa để ra hịêu cho tôi giữ mồm giữ miệng. Tôi im bặt.

      “Caller ID log hiển thị số từ hạt Denver, Colorado, tôi cho đó là cuộc gọi từ số trả trước.” tiếp tục. “Chúng ta lần theo được dấu vết dãy số này được ? Tôi cũng nghĩ vậy. Mẹ kiếp. Thôi được.” lắng nghe lúc nữa tôi nhìn vào máy trả lời tự động của tôi. “Máy bấm số. Được. Tôi mang đến chỗ .”

      kết thúc cuộc gọi và nhét nó lại vào thắt lưng, rồi tháo máy điện thoại của tôi ra khỏi cả hai jack cắm điện thoại và ổ điện, quấn dây xung quanh để giữ cho thân máy và tai nghe cố định.

      tịch thu điện thoại của em hả?” tôi căn vặn

      ‘ừ. Mẹ kiếp, ước em chuyện này với sớm hơn.”

      Hừ, lại thế nữa. “Xin lỗi nhé.” Tôi thét lên đầy phẫn nộ. “Em tin là mình gọi cho vào lần đầu tiên ta gọi; nhớ lại thứ bảy tuần trước ; thế còn người đàn bà giọng thầm câu, quá tệ là tao trượt mất mày? đó giống như cuộc gọi kỳ quặc. Đến những cuộc khác chắc toàn vào tối qua, vì em nhìn vào Caller ID, trước đó hòan toàn có tin nhắn nào cả. Đến gần sáng, em tắt chuông của tất cả máy điện thoại trong nhà.”

      nhìn trừng trừng vào tôi. “Em trước đó cũng cùng giọng hả?”

      “Đúng, em vậy đấy.” tôi trả lời đầy vẻ gây chiến. “Đúng, em bíêt đó là lời thầm. Lần trước ta cũng thầm. , em chắc cái 100% chết dẫm ấy, nhưng có đến 99% là cùng giọng, và em nghĩ đó là đàn bà. Thế đấy.” Biết điều và hợp lý, là tôi đây.

      những thế,” tôi tiếp tục xoáy vào chủ đề , “ ả đàn bà bám theo em. Đến tận ngân hàng, thưa trung úy. Đó chính là cố cán em xẹp lép trong bãi đậu xe siêu thị, quấy rối em bằng điện thoại – Tỷ lệ là bao nhiêu khi ba nàng khác nhau đều bất thần tấn công em? cao lắm, phải ? Lạy chúa, có nghĩ đó là cùng ả tâm thần ?

      Có khi nên thêm tính” mỉa mai, châm biếm” vào bản danh sách tính cách của tôi mới hợp lý.

      “Chắc vậy,” Wyatt cất lời, vẻ mặt dữ dội. “Giờ em trút giận lên ai đây?”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter Seventeen





      “Ai khác ngoài nào?” tôi ngọt ngào hỏi.

      “Nếu gần đây em kiểm tra lại, phải là đàn bà.” chứng minh bằng cách tay kéo tôi lại gần , tay kia vẫn giữ lấy chiếc máy điện thoại. Tôi mong đợi hôn tôi và tôi nhe răng ra cắn, việc này tôi còn

      làm kể từ lần đầu tiên MẸ đưa tôi đến nha sĩ, trừ khi bạn muốn đếm số lần tôi cắn… thôi đừng bận tâm. Ý định của tôi chắc mặt vì cười toe toét và kéo tôi sát chặt vào , kích thích tôi bằng cương cứng của .


      Tôi đẩy mình ra xa, nhìn chằm chằm vào , miệng tôi há hốc. “Em thể tin được. vừa phát ra ai đó lén theo em, và lại có hứng? đồi bại.”

      nhún bên vai “ Chính là cơn quá khích bốc đồng mà em quăng ra. Lúc nào cũng hướng vào !

      “Em quá khích bốc đồng! Tôi hét lên. “Em giận dữ chính đáng!”

      thích những cơn bốc đồng hơn là kiểu em nhìn giống như vừa mới tát em thế.” lên tiếng. “Giờ nghe kỹ đây!’’

      Tôi chả có tâm trạng nào để mà “nghe đây ”. Tôi hiên ngang về phòng khách và ngồi xuống cái ghế, như thế thể ngồi cạnh bên tôi được.

      đặt điện thoại xuống mặt bàn uống cà phê và ngả người về phía tôi, chống hai tay xuống ghế và ghim chặt tôi xuống. Cái nhìn chằm chằm của mạnh liệt và lấp lánh. “Blair, em phải nghe . lòng, vô cùng xin lỗi. Em nhiều tính cách, nhưng hoang tưởng phải trong số chúng. Tối qua đáng ra phải lắng nghe em và kết nối mọi chuyện với nhau.”

      Tôi ngậm chặt miệng, chờ thời cơ phun ra câu nếu mà kết nối các mối liên kết với nhau kết thúc vụ việc sớm hơn rồi. làm thế, thấy cần tuyên bố ràng, như tôi thường vậy.

      “Điều dó chứng tỏ,” tiếp tục, “rất có khả năng kẻ điên rồ này theo dõi căn hộ của em. Làm sao mà ta biết em ở nhà mình tối hôm qua? Chúng mình luôn ở cùng nhau mà.”

      “Lúc em về em nhìn thấy chiếc xe nào lạ cả.”

      “Em biết tất cả người trong các căn hộ này lái xe gì à? nghĩ thế. Nếu như ta đưa ra bất cứ lời đe dọa nào gây nguy hiểm để em mình, nhưng ta dừng đến đó thôi.”

      có nghĩ việc cố cán xe qua người em là đe dọa ?”

      “Kẻ đó lái chiếc Buick màu be, phải là Chevrolet trắng. hoàn toàn kể đến chuyện đó như phần của chuyện này, nhưng nhiều khả năng là tai nạn riêng biệt, và cho đến khi bằng chứng chứng minh ràng là kẻ lái chiếc Buick cũng là kẻ lái chiếc Chevrolet vụ này được coi như . Các cuộc gọi quấy rối này hành vi phạm tội cấp độ II, và nếu tìm hiểu ra kẻ nào thực những cuộc gọi này em có thể khởi kiện, nhưng đến lúc đó…”

      “Ý là việc này chưa đủ nghiêm trọng để cảnh sát vào cuộc.”

      “Em nhận quan tâm rất lớn của .” . “ coi trọng chuyện này. muốn em xếp đồ và về nhà với . lý gì em phải bị quấy rối liên tục như thế khi em cần thiết phải bị vậy.”

      “Em chỉ việc đổi số điện thoại, và cần đăng ký trong danh bạ,” Tôi chỉ ra

      “Dù gì em cũng phải , khi chúng mình cưới. Sao làm bây giờ?”

      Bởi vì em chắc chúng ta cưới nhau. Lời xin lỗi của về kẻ bám theo tôi và chứng hoang tưởng được gán ghép cho tôi khiến mọi chuyện nhàng , nhưng giải quyết được những vấn đề lớn hơn. “Vì, “ tôi . Đúng. Ngắn ngọn và thẳng vào vấn đề.

      thẳng người, trông bực bội cực kỳ, tính đến đến việc tôi ở đây tôi là bên bị tổn thương.

      Mất cả phút để tôi nghĩ là khiêu chiến, nhưng thay vì thế quyết định bỏ qua cuộc cãi vã và thay đổi chủ đề. “ mang điện thoại của em đến sở làm và để trong những chuyên viên công nghệ tìm hiểu xem liệu ta làm được gì với thiết bị ghi hay , có thể tách các thanh phía sau hoặc tăng lượng giọng lên. Đừng trả lời điện thoại trừ khi là gọi đến cho em. ra hãy mở máy di động của em lên. gọi thẳng cho em. Nếu ai bấm chuông, đừng mở cửa mà hãy gọi 911 ngay nhé. Hiểu chưa?”

      “Hiểu.”

      “Nhiều khả năng là kẻ đó theo dõi em vào thời điểm nhất định, mà chỉ xem xem liệu xe em hay xe có ở đây hay , nên lấy xe em và để xe đậu phía trước.”

      “Làm thế nào mà ta biết liên quan tới em nếu ta theo dõi em?”

      “Nếu ta biết chỗ em làm, hẳn ta nhìn thấy xe tải của đỗ ở Great Bods hàng tối lúc em đóng cửa. Chiếc xe rất dễ phân biệt. Buổi tối ta dễ dàng bám theo cả hai chúng ta.’’

      Nhận thức đó dội mạnh vào tôi và tôi thở hổn hển. “ ta là kẻ cào xước xe em.”

      “Chắc chắn vậy .” đồng ý nhanh chóng của mách bảo cho tôi rằng tính đến khả năng đó.

      ‘Đó là hành động cố ý phá hoại! Em hy vọng ít nhất chuyện này thành hành vi phạm tội cấp độ A.” Tôi hơi bất bình với cấp độ B, ôi thôi, sao cũng được hết.

      “Hành vi phạm tội cấp độ I,” sửa lại. “Ừ, đúng thế. Nếu người cố ý gây thiệt hại, hoặc có hành động gây thiệt hại.”

      “Vâng, vâng, em biết.”Tôi sốt ruột trả lời. “Vô tội cho đến khi hành vi phạm tôi được chứng minh, và chuyện này vớ vẩn. Cái mông em ấy.!”

      bật cười nho và với lấy cái điện thoại đặt ở bàn uống nước. “ bị ấn tượng vì ý thức thực thi luật pháp của em. Và thích bộ mông của em.”

      ra tôi biết thừa điều đó.

      Chúng tôi lấy chìa khóa, hoặc đúng hơn là Watt lấy; tôi đơn giản chỉ đưa cho bộ chìa khóa dự phòng của chiếc Mercedes, chiếc chìa riêng, trong khi phải tháo chìa khóa xe Avalanch ra khỏi chùm khóa của vì chìa dự phòng tất nhiên để ở nhà. Có lần tôi chỉ ra là việc để chìa dự phòng ở nhà phải là ý hay nếu như làm mất chùm chìa khóa của , tự mãn là chả bao giờ đánh mất.

      khóa lại cửa trước lúc vào nhà.” lên tiếng khi tự mình bước ra ngoài. “Đừng quên bật báo động.”

      “Vâng.”

      “Muộn lắm rồi, và mang quần áo ở đây để thay ngày mai nên trừ khi em phát ra điều gì bất thường, quay lại tối nay, nhưng nếu có, hãy gọi 911 trước khi gọi cho . Hiểu chưa?”

      “Wyatt.”

      “Hãy gọi 911 bằng điện thoại bàn để họ có địa chỉ nhà em, và gọi di động cho .”

      “Wyatt!” tôi cắt ngang, bực bội với đống từ ngữ tuôn ra từ miệng .

      ngừng và quay đầu lại. “hử?”

      “Xin chào, chuyên gia điện thoại đây này. Em lớn lên với chiếc suốt ngày áp vào tai. Em cũng hiểu 911 hoạt động thế nào mà. Em nghĩ em xử lý được.”

      “Xin chào, cảnh sát đây này.” đáp lại, bắt chước theo giọng của tôi. “ bảo mọi người phải làm gì. Đó là việc của .”

      “Ô, tuyệt,” tôi lầm bầm. “ biến thành em.”

      cười ngoác đến tận mang tai, ghì lấy gáy tôi để kéo tôi sát vào và trao nụ hôn nhanh, khao khát. Tôi giờ để cắn vì nó diễn ra quá nhanh.

      “Ba điều,” . “Cần ghi nhớ.”

      “Cái gì?”

      : phải chỉ có cơn bốc đồng của em mới khiến nổi hứng. Cho đến tận bây giờ, tính cả mọi mánh lới nho của em vào.”

      Tôi nhìn xuống đũng quần , nhưng tôi muốn thế.

      “Hai: nghĩ , nhưng mái tóc vừa cắt của em. Em dễ thương như quỷ vậy.”

      Tôi vô tình đưa tay vuốt tóc. nhận ra.

      “Và ba ...’’

      Tôi nghển cổ chờ, bất đắc dĩ ngưng cả thở vì đề phòng.

      “Em vẫn còn nợ vụ “thổi kèn” đấy nhé”

      Tôi hai lần kiểm tra cả cửa ra vào và cửa sổ, rồi chắc chắn là hệ thống báo động bật. Tôi kéo rèm che bộ cửa đôi kiểu Pháp dẫn ra ban công. Khoảng sân phía sau nhà của tôi có dãy hàng rào ngăn khoảng 6 foot bao quanh và cái cổng chỉ mở được từ bên trong, nhưng khoảng ngăn 6 foot này khắc phục được. Hàng rào chỉ để ngăn cách thôi chứ an toàn. Khác biệt lớn đấy nhé.

      Nếu mà tôi đột nhập vào nơi nào đó, tôi vào từ phía đằng sau nhà, như thế ít có khả năng bị bắt gặp hơn. Suy nghĩ điều đó trong đầu, tôi bật hết các dây đèn trang trí những cái cây và đèn sân. Rồi tôi lại bật đèn cửa ra vào, phía mái vòm. Tôi bật cả đèn cổng trước. Tôi hơi lặng , đèn bật hết giống như cây thông giáng sinh, nhưng tôi muốn bất kỳ lối vào nhà nào bị bóng tối che phủ.

      Vì mệt mỏi nên tôi dễ ngủ. Tôi cũng vẫn cần cân nhắc về chuyện của mình với Wyatt, để đưa ra những quyết định chính xác về những việc và chưa cân nhắc tối nay, nhưng cùng lúc tôi cũng suy tính đến kẻ lái chiếc Mailibu. Tôi biết liệu tôi có thể vừa suy nghĩ cho thấu đáo cả hai vấn đề lớn này vừa phải cảnh giác cao độ hay . Tôi đoán là .

      Tôi thỏa hiệp bằng cách thức dậy và bật tivi, hay đeo tai nghe iPod để có thể nghe được những tiếng động khác thường, và bắt đầu vệ sinh buổi sáng, những việc đòi hỏi quá nhiều tập trung. Tôi tháo bộ quần áo mà tôi mặc hôm tới ra khỏi tủ, lôi đôi giày mới tinh của mình và thử lại lần nữa, trông chúng vẫn lộng lẫy như khi tôi mua chúng vào thứ sáu tuần trước. Tôi mặc thử để chắc chắn bộ đồ thoải mái nếu như tôi phải mặc trong nhiều giờ liền. ràng là thoải mái. Tôi như mây vậy.

      Điều này nhắc tôi rằng đôi ủng màu xanh hợp mốt mà tôi mua từ mạng Zappos đáng ra phải gửi đến rồi, nhưng đáng ra hàng phải đặt ở bậc cửa rồi chứ, nhưng chẳng có gì ở đó cả. Tôi đoán là người giao hàng có thể để cái hộp ở cổng trước, nhưng nếu thế Wyatt mang nó vào cho tôi rồi. Kết luận là chẳng có hàng hóa nào gửi tới hết.

      Tôi vẫn dung cái túi xách mùa hè, nhưng thời điểm này thích hợp với cái túi mùa thu chắc chắn hơn, tôi để túi xách dưới lầu, nên tôi xuống lấy và đổ các thứ trong túi ra giường. Xấp hóa đơn của dượng Jazz do cửa hàng Sticks and Stones phát hành đập vào mắt tôi, dĩ nhiên rồi, và tôi nhặt nó lên đọc từng mục . phần tôi điên tiết với Monica Stevens, nhưng phần phải khâm phục ta; ta định giá những món đồ lên quá mức.

      Tôi đổi mọi thứ sang cái túi da rất xinh và cất cái túi xách mùa hè của mình vào ngăn cùng của tủ. Rồi tôi kiểm tra lại màn hình (caller ID) điện thoại dây đặt lầu để xem liệu có cuộc gọi nào nữa từ Denver hay . có gì.

      Rốt cuộc tôi chẳng nghĩ ra nổi việc gì vô bổ nào nữa để giết thời gian, và tôi há miệng ngáp dài, thế là tôi trèo vào giường và bật đèn lên. Ngay khi tôi làm thế, tất nhiên, tôi còn buồn ngủ nữa. Mọi thanh lọt vào tai tôi đều có vẻ ghê rợn, thậm chí cả những thanh mà tôi biết .

      Tôi ngồi dậy, bật hết đèn sau lưng mình lên, rồi xuống dưới lầu lục được con dao cỡ lớn trong ngăn bếp. Cảm thấy an tâm với vũ khí bên cạnh- hê, còn hơn là chả có gì chứ nhỉ - tôi lại leo lên lầu. Năm phút sau, tôi lại xuốnglầu lục tung tủ quần áo dưới nhà, chỗ tôi nhét cái ô lớn đen thui trông y như thứ nhảy ra trong phim Mary Poppins vậy. Tôi luôn mang theo cái ô hơn và sặc sỡ hơn, nhưng tôi có cái to màu đen chỉ vì tôi nghĩ mọi người ai cũng nên có cái ô theo kiểu trang trọng. Bảo thủ, nhưng rất vững chắc; tôi đoán cái ô đủ khỏe để giữ tên theo lén điên rồ cách xa tôi trong lúc tôi tấn công ả bằng con dao bếp của tôi. Với cái ô đặt ở ngay đầu giường, và con dao đặt ở bàn ngủ, tôi cảm thấy mình hoàn toàn chủân bị sẵn sàng, thiếu điều mua phứt khẩu súng săn nữa thôi.

      Tôi tắt đèn rồi nằm xuống, ngay lập tức lại ngồi phắt dậy. Việc này hiệu quả. Tôi đứng lên bật hết dãy đèn ở hành lang và gác. Cách này tôi đủ ánh sáng, nhưng ánh sáng chiếu thẳng vào mắt tôi, thêm nữa ai mà tiến vào từ phía cửa bị hắt bóng nhưng lại nhìn ra tôi ngay lúc đó. Kế hoạch tốt.

      Khi tôi trôi vào giấc ngủ, tôi tự hỏi tại sao mình khẩu súng nhỉ. Phụ nữ độc thân, sống mình; khẩu súng là ý tưởng khôn ngoan. Người phụ nữ nào cũng cần khẩu để tự vệ chứ.

      giờ sau tôi thức giấc, tôi lăn qua rồi nhìn đồng hồ. Hai giờ ba muơi phút. Tất cả đều tĩnh lặng. Tôi kiểm tra màn hình ID lần nữa, có cuộc gọi đến nào.

      Tôi nghĩ mình nên chuyển về nhà Bố Mẹ. Hay nhà của Siana. Ít nhất tôi cũng ngủ được giấc cho tử tế. Tôi mệt lử nguyên ngày mai cho mà xem.

      Tôi lăn qua lộn lại, và thức đến tận ba giờ. cái bóng nào của kẻ đột nhập hắt vào phòng. Tôi kiểm tra điện thoại vì giờ tôi chẳng thèm quan tâm liệu ả điên kia có gọi nữa hay . Tôi cố nằm thoải mái giường. Đầu gối tôi chạm vào cái ô. Tôi thấy bức bối và bất tiện, còn ánh đèn chập chờn khó chịu.

      Điện chập chờn? Nếu như mất điện, chắc tôi nhảy chồm chồm lên.

      Mắt mở to và tôi nhìn chằm chằm ra hành lang, nơi ánh sáng vẫn còn nguyên, nhưng đèn trong phòng ngủ của tôi nhất định nhập nhòe.

      Đấy kể là tôi chưa bật ngọn đèn nào trong phòng ngủ.

      Tôi ngồi dậy và nhìn chằm chằm về phía cửa sổ. Bên ngoài tấm rèm kéo kín, những tia sáng màu đỏ nhảy múa.

      Tiếp đó là tiếng vỡ loảng xoảng như có gì đó đập vào cửa sổ, và hệ thống báo động của tôi bắt đầu phát ra những tiếng pip pip cảnh báo trước khi rú lên đinh tai nhức óc. “Chết tiệt.” tôi lao ra khỏi giường, tóm lấy cái ô và con dao, nhaỷ bổ ra phía hành lang, luồng hơi nóng đập thẳng vào tôi và những tia lửa văng ra tung tóe ngay trước mặt.

      “Chết tiệt!” tôi lại văng tục và rút về phòng ngủ, đóng sầm cánh cửa để chặn hơi nóng và khói bốc lên. cách muộn màng, chuông báo cháy bắt đầu reo lên inh ỏi.

      Tôi với lấy điện thoại và bấm số 911, nhưng chẳng có tín hiệu gì phát ra. Hệ thống điện thoại ra . Quá nhiều so với dự tính ban đầu. Tôi phải thoát khỏi đây! Bị quay sống đâu có nằm trong kế hoạch của tôi. Tôi vớ lấy di động và nhấn phím 911 khi tôi chạy đến bên cửa sổ và thò đầu ra ngoài.

      “Đây là trực tổng đài khẩn cấp 911. Mức khẩn cấp của bạn thế nào?”

      “Nhà tôi cháy!” tôi gào lên. Mẹ kiếp! Toàn bộ phía trước căn hộ chìm trong biển lửa. “Địa chỉ của tôi là số 317 đường Beacon Hills.”

      Tôi chạy về phía cửa sổ khác nhìn ra cổng. Lửa cũng liếm vào gần hết mái phía bên phải ngay dưới cửa sổ. Chết dẫm!

      “Tôi vừa gửi đội cứu hỏa đến địa chỉ này của ,” giọng người trực tổng đài bình tĩnh. “Có còn ai trong nhà cùng nữa ?”

      , tôi sống mình, nhưng đây là căn hộ và có 4 căn trong khu nhà này.” Hơi nóng và khói lan nhanh cách chóng mặt với tốc độ khủng khiếp, mọi cửa sổ của tôi bị lửa phủ kín. Tôi thể xuống nhà dưới và thoát ra ngoài qua cánh cửa đôi kiểu Pháp ở phía sau nhà.

      Phòng ngủ thứ hai! Các cửa sổ của phòng này nhìn ra đằng sau nhà, khu sau an toàn với hàng rào ngăn.

      ra ngoài và hướng dẫn cho đội cứu hỏa đến đúng địa chỉ được ?” người trực tổng đài hỏi.

      “Tôi gác và toàn bộ dưới nhà cháy, nhưng tôi cố.” tôi đáp, ho khù khụ vì khói. “Tôi ra phía cửa sổ. Giờ tạm biệt!”

      “Vui lòng giữ máy,” giọng ta phát ra nghe khẩn cấp.

      “Có khi chị chả hiểu gì cả” Tôi thét lạc cả giọng. “Tôi ra phía cửa sổ! Tôi thể vừa làm việc đó vừa giữ máy điện thoại cùng lúc. Đội cứu hỏa phát ra căn hộ ngay, với họ hãy tìm căn nào cháy tới tận cửa sổ ấy!”

      Tắt máy điện thoại, tôi nhét nó vào túi rồi lao tới phòng tắm và nhúng uớt cái khăn lớn quấn chặt vào mũi và miệng, rồi tôi nhúng thêm cái khăn khác và buộc nó quanh đầu.

      Mọi chuyên gia đều rao giảng là đừng để ý mang theo túi xách hay bất kỳ thứ gì theo người, chỉ việc thoát ra thôi, vì bạn chỉ có vài giây để làm chuyện đó. Tôi nghe theo lời họ. Tôi những nắm chặt cái túi xách dựng ví tiền, di động và các hóa đơn của dượng Jazz – những tờ hóa đơn này có vẻ quan trọng cực kỳ - mà tôi còn quơ cả con dao và nhét nó vào túi xách nữa cơ. Kế hoạch là, khi nào tôi thoát ra khỏi cái bẫy chết người này, và nếu tôi nhìn thấy ả điên kia ở ngoài đó đứng tựa vào chiếc Malibu màu trắng và nhìn hả hê tôi tính dung con dao ấy mà moi ruột ả.

      Tôi tiến về phía cửa phòng ngủ song lại quay lại và làm cuộc đột kích vào tủ quần áo. Lôi ra đôi giày cưới, tôi nhét chúng vào túi xách của mình. Rồi cứ thế chân trần, tôi lao ra mở tung cánh cửa phòng.

      Ngọn lửa hừng hực trong phòng khách có vẻ như tấn công lên lầu . Những tia lửa nhảy múa trong khí, khói đen mù mịt ở hành lang. Dù thế tôi cũng biết đích xác mình đứng ở đâu, và chính xác cánh cửa phòng ngủ kia ở chỗ nào. Cúi người xuống bò bằng hai tay và đầu gối, quai túi vắt bên vai, tôi bò càng nhanh càng tốt xuống hành lang. Khói xộc vào mắt tôi như đám quỷ dữ dưới địa ngục ấy, thế là tôi nhắm chặt mắt lại. Tôi nhìn được mình đâu nữa. Tôi cảm nhận bằng giác quan khi tôi chạm được vào khung cửa, và quỳ bằng hai đầu gối để mò mẫm tay nắm cửa. Tôi tìm ra, vặn vòng và đẩy vào trong, rồi gần như ngã nhào vào bầu khí tương đối trong lành của căn phòng.

      Chỉ là tương đối thôi. Khói cuộn lên phía cánh cửa mở và tôi vội vàng đóng sầm nó lại, tôi ho khù khụ khi muội đen bám chặt vào các cạnh chiếc khăn ướt và len lỏi qua lần vải dày. Ít nhất cũng dày đến nỗi thể nhìn thấy được khung cửa sổ hình chữ nhật. Tôi bám vào và giật mạnh rèm cửa, rờ rẫm tìm cái chốt “Mẹ kiếp!” Tôi rủa bằng chất giọng khàn khàn khi cái chốt bật lên. “Chó đẻ !” Tôi để ả chó cái này thiêu sống tôi đến chết đâu.

      Tuột chiếc túi xách ra khỏi vai, tôi thò tay vào và bằng phép lạ huyền diệu nào đó ngón tay tôi bị đứt rời vì con dao bếp sắc như dao cạo mà tôi nhét vào trước đó. Chộp lấy con dao đằng chuôi, tôi bắt đầu dộng mạnh chuôi dao vào cái chốt cửa ngoan cố.

      Tôi nghe thất tiếng kính nứt vỡ vì nhiệt độ do lửa cháy trong phòng tăng lên. Tôi gõ mạnh hơn, và cái chốt bắt đầu long ra. Hai cái gõ nữa nó bung ra hoàn toàn.

      Há hốc miệng hít thở, ho khù khụ, tôi đẩy mở tung cánh cửa đôi và bò đến ngưỡng cửa, cố nằm sát xuống đất để tránh đám khói dày đặc cuộn lên khắp phòng để lấy thêm chút khí. Hai lá phổi của tôi rát bỏng, may còn có chiếc khăn ướt bảo vệ cho miệng và mũi cho tôi.

      Tôi nghĩ là mình vừa nghe thấy tiếng còi hụ, nhưng có thể chỉ là tiếng chuông báo động của tôi vẫn còn vang lên cảnh báo. Hay có thể là báo động bên nhà hàng xóm vừa tắt. Hoặc cứu hỏa chắc là vừa tới đây. Tôi nữa, nhưng tôi vẫn chờ xem sao.

      Tôi tháo cái chăn lông ngỗng ra khỏi bốn góc giường và tước hai cái ga trải giường nhanh đến nỗi tôi kéo luôn cả nửa tấm nệm nặng trịnh bằng lực của cái giật mạnh. Tôi cố nhanh hết sức buộc đầu của tấm ga vào chân giường, đầu kia nối với tấm ga còn lại tạo thành sợi dây bằng vải ròng từ giường đến tận cửa sổ và thả lủng lẳng xuống bờ tường căn hộ.

      Tôi ngừng lại để xem xem liệu sợi dây vải làm bằng ga trải giường có đủ dài hay , tôi chỉ đủ thời gian quăng cái túi xách ra ngoài cửa sổ rồi túm chặt lấy sợi dây và trèo ra ngoài.

      nực cười làm sao khi cơ thể mình hoạt động. TÔi có ý thức suy nghĩ xem làm thế nào mà tôi lại thoát được ra ngoài cửa sổ, thế mà cơ thể tôi lại biết cần phải làm gì từ những bài tập thể dục trước kia. Tôi đưa chân ra trước rồi tự động bám lấy gờ cửa và xoay người đối mặt với phía ngoài khu nhà để chống được chân vào tường

      Bám chặt lấy tấm ga, tôi bắt đầu hạ dần thân mình xuống từng chút , hai bàn chân “bò” xuống bờ tường – cho đến khi tôi lủng lẳng giữa sợi dây và bờ tường. TÔi treo mình ở đó cả phút đồng hồ, khiếp hãi; phía bên trái tôi, lửa bùng lên phía cửa sổ nhà bếp. Phòng ngủ khách được xây dựng ở phần nhô ra của tầng dưới, sàn phòng ngủ nối với cái hiên . TÔi còn tường để bám vào nữa còn bên dưới là khoảng dựng đứng cả 8 foot.

      Lạy thánh thần. Tôi từng đứng cao hơn cả khoảng đó khi tôi còn là đội trưởng đội cổ vũ ở trường cơ. Và, hãy chỉnh lại nếu tôi mà sai nhé, tôi chỉ cao có 5 feet 4 thôi. Với cả hai tay lên trời cũng chỉ tầm 6 feet rưỡi, hơn hoặc kém vài inch. Còn cả feet rưỡi nữa mới chạm được xuống đất, đúng nhỉ?

      Chả phải là tôi vừa treo lủng lẳng vừa làm toán lúc này đâu. Tôi chỉ đưa mắt nhìn xuống nghĩ thầm “Cách xa khoảng bao nhiêu đây?” và để thả lỏng đôi chân mình . Lúc buông cả hai tay ra, tôi rơi phịch xuống.

      Tôi nghĩ còn cao hơn cả feet rưỡi ấy chứ.

      Tuy vậy, tôi hạ cánh xuống đất bằng hai đầu gối theo đúng cách mà tôi vẫn thường tập luyện, đám cỏ ướt mát lạnh hứng lấy cú va chạm, và tôi lăn tròn.

      Tôi quỳ gối và nhìn chằm chằm vào cảnh tượng xảy ra ngay trước mắt. Những tia lửa bắn tung tóe trong khí giống y như cảnh pháo hoa ngoạn mục. Đám cháy tạo nên những tiếng động ầm vang cực kỳ sống động. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đám cháy nào trước đây, chưa bao giờ quá gần căn nhà cháy bừng bừng, nhưng nó lại là … lại là thứ có từ chính trong bản chất, cái gì đó với nhận thức hoàn toàn mới mẻ. Cho đến tận bây giờ, trong lúc căn nhà bùng cháy, nó mới sống động, và tàn lụi mà thiếu ý chí quyết tâm.

      Tôi vẫn còn bị kẹt trong khoảng sân bị rào lại xung quanh cùng với những ngọn lửa nuốt trọn căn nhà của tôi, trùm lấy tôi, những bức tường ám đen dọa đổ sụp xuống lúc nào biết nữa.

      Quờ quạng mặt đất, tôi tìm chiếc túi xách của mình và lần này tôi móc chéo hai dây đeo qua cổ và vai rồi co chân phóng về phía cổng. Tôi đẩy mạnh cái chốt ở cổng lên – nhưng nó chẳng hề nhúc nhích tẹo nào. Nó suy suyển.

      “Đồ chó cái!” tôi thét lên inh ỏi, giận đến độ hiếm khi thể ra. Quên con dao đo; nếu tôi mà túm được ả chó cái tâm thần điên loạn đó, tôi cần đến dao làm gì, tôi giết chết ả bằng hai bàn tay . TÔi xé toạc cổ họng ả ta ra bằng hàm răng của mình. Tôi quẳng ta vào đám cháy và nướng thành kẹo dẻo ngọn lửa.

      , chờ . Thế ủy mị quá. Quên luôn cả những viên kẹo dẻo .

      Sau khi phải leo cửa sổ tầng hai hàng rào cao 6 feet nhằm nhò gì với tôi hết. Vươn người lên, tôi với lấy phía cùng của hàng rào và kéo mạnh người đủ xa để móc chân phải lên, rồi sau đó tôi lộn thẳng đứng, quăng nốt chân trái sang và rơi xuống đất.

      ÁNh đèn đỏ nhấp nháy khắp mọi nơi. Những nhân viên mặc đồng phục vàng chóe vội vã di chuyển, họ tháo những cuộn ống cứu hỏa dày, gắn chúng với máy bơm và trụ cứu hỏa. Nhiều người còn mặc đồ ngủ đứng túm tụm phố, vài người trong số họ tất còn trùm cả ra ngoài hai ống quần pajamas, đám cháy và ánh đèn nhấp nháy nhảy múa tạo thành những hình thù, những cái bóng kỳ lạ phía sau họ. nhân viên chữa cháy túm lấy tôi và gào lên câu gì đó nhưng tôi hiểu nổi, vì những chiếc xe cứu hỏa tự chúng tạo nên đống hỗn độn những thanh khủng khiếp, cộng thêm tiếng gầm rú của đám cháy và tiếng còi báo động của những chiếc xe cấp cứu gấp rút đến chỗ chúng tôi.

      Tôi đoán là ta hỏi xem tôi có bị thương hay , thế là tôi hét lên, “Tôi ổn” rồi tôi chỉ tay gào tiếp “Đó là căn hộ của tôi!”

      Bằng tay ta nhấc bổng tôi lên và đẩy tôi tránh xa đám cháy, tránh cả những mưa tia lửa và kính vỡ văng tung tóe, tránh xa những vòi rồng xả nước, các đường dây điện võng xuống, và rời tôi lấy nửa bước cho đến khi tôi an toàn phía bên kia đường.

      Tôi vẫn trùm cái khăn ướt ngang mặt; tôi mất cái mà tôi vừa ném qua đầu, ở đâu đó giữa rơi hay tuột mất. Cởi phắt cái khăn ra, tôi khuỵu gối và cố hít thở càng mạnh càng tốt, miệng vừa ho khù khụ vừa nôn khan. Khi cơn ho giảm bớt và tôi có thể đứng được lên, tôi bắt đầu lê bước quanh đám đông, bất kể phải xô đẩy hay luồn lách để tìm kiếm ả điên người mà ắt hẳn phải mặc quần áo bình thường chứ phải là trong bộ đồ ngủ hay pajamas.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter Eighteen





      Wyatt!

      Tên xẹt qua trong óc và tôi dừng phắt ngay việc săn lùng ả đàn bà điên loạn để mò trong túi xách chiếc di động. Lần này, mẹ kiếp, tôi cứa ngay ngón tay vào con dao. Gầm gừ, tôi lôi con dao ra, đằng chuôi, và nhét vào ngăn bên trong túi xách – tại sao tôi nghĩ ra

      chuyện này trước nhỉ? Ô, lúc đó tôi còn phải bận tâm đến việc cố thoát ra khỏi tòa nhà bốc cháy bừng bừng – tôi ngậm ngón tay vào miệng. Khi tôi bỏ tay ra để kiểm tra thương tích, chẳng có gì ngoài vệt mỏng màu đỏ bằng sợi tóc ở gan bàn tay, thế nên tổn hại gì nhiều.


      Tôi tìm được di động, và khi tôi bật màn hình ra, nó báo rằng tôi có 4 cuộc gọi nhỡ. Chúng đều đến là từ Wyatt, vì ai đó hoặc nhận ra địa chỉ của tôi và thông báo cho Wyatt, hoặc nằm ngủ ngay cạnh radio của cảnh sát. Tôi nhấn số của .

      “Blair!” giọng vang lên mừng rỡ. “Sao em nghe cái máy điện thoại chế tiệt của em hả?”

      “Em nghe thấy tiếng chuông!” Tôi gào lên đáp trả. Giọng tôi khàn đến mức ngay cả tôi cũng nhận được ra. “ biết là khi cháy nhà chuông báo động kêu lên ầm ĩ mà! Rồi em lại phải trèo ra ngoài cửa sổ tầng để thoát ra ngoài nữa.”

      “Lạy chúa,” nghe hơi run rẩy. “Em có bị thương ?”

      , em ổn. Thế nhưng căn hộ của em tong rồi.” Tôi nhìn ra phía đường bên kia nơi có khung cảnh tàn phá và nhận thức về nó thấm vào trong đầu tôi đầy kinh hãi. “Ôi , xe của !”

      “Đừng bận tâm đến cái xe làm gì. có bảo hiểm rồi. Em chắc là em vẫn ổn chứ?”

      “Em chắc.” Tôi hiểu tại sao phải kiểm tra tỉ mỉ. Với các việc xảy ra gần đây đối với tôi, nghi ngờ gì là mong đợi tôi ở trong trạng thái ổn định. “Ngoài vết cắt vào con dao ở trong túi em ra em nghĩ mình còn vết thương nào nữa.”

      “Hãy tìm nhân viên cảnh sát và ở yên bên cạnh ta.” ra lệnh. “ sắp đến rồi, nhiều nhất là 5 phút nữa. cá là phải tai nạn tình cờ, kẻ theo dõi em có thể ở ngay bên cạnh em đấy.”

      Giật mình, tôi quay phắt lại và chiếu cái nhìn chằm chằm vào ngay khuôn mặt người đàn ông già cả lịch đứng đằng sau tôi, ông ta theo dõi đám cháy với đôi mắt mở lớn đầy vẻ kinh sợ và thích thú. Ông ta kinh ngạc nhảy ngược ra đẳng sau.

      “Thế nên em mới cầm theo con dao.” Tôi , cơn thịnh nộ ào ào dâng lên trong lòng. “Lúc nào em tìm ra ả điên ấy…” Hai mắt ông lão còn mở to hơn và rồi ông bắt đầu lùi từng bước .

      “Blair, vứt ngay con dao và chỉ làm theo những gì bảo em làm thôi.” quát “Mệnh lệnh đấy.!”

      có phải ở trong đám cháy như em đâu,” tôi điên tiết lên nhưng tín hiệu câm lặng từ di động báo cho tôi biết là ngắt máy.

      Quên , tôi muốn đối mặt với ả ta. Tôi gập màn hình lại, nhét nó vào túi và tiếp tục quan sát vòng qua đám đông những kẻ hiếu kỳ túm tụm, tôi nhìn chăm chăm vào bộ quần áo họ mặc thay vì khuôn mặt của họ. Con người thường có cơ hội thắng trong cuộc đua này. ta chắc có mặt ở đây. ta có thể ngay lập tức bỏ sau khi ném quả bom xăng hoặc bất kỳ thứ gì đó qua cửa sổ, nhưng tôi đọc được rằng những kẻ sát nhân và những kẻ cố ý gây hỏa hoạn sau đó thường quẩn quanh lại trường, trà trộn vào cũng với đám đông để chúng thưởng thức náo động mà chúng gây ra trước đó.

      Ai đó chạm vào tay tôi và tôi quay phắt lại. Sỹ quan DeMarius Washington đứng ngay trước mắt tôi. Chúng tôi học cùng trường với nhau, thế nên chúng tôi biết nhau quá .

      “Blair, ổn chứ?”cậu ta hỏi, khuôn mặt tối lại vẻ căng thẳng dưới chiếc mũ lưỡi trai.

      “Tôi ổn,” tôi câu này đến cả trăm lần tối nay rồi, dù giọng của tôi ngày càng cáu kỉnh hơn.

      với tôi nào,”cậu ta lên tiếng, nắm chặt lấy tay tôi, đầu cậu ta xoay lung tung khi phải ngó nghiêng xung quanh. Wyatt chắc hẳn gọi qua radio báo với các cảnh sát là tôi gặp nguy hiểm. Thở dài, tôi nhượng bộ. Ả điên đó thể nào săn đuổi tôi mà có DeMarius kè ngay bên cạnh được, vì cậu ta chắc chắn ngăn tôi rút hết ruột gan của ả ra. Về phương diện này cảnh sát quả bình thường.

      Cậu ta đưa tôi tránh khỏi đám đông, hướng về phía chiếc xe tuần tra. Tôi cố hết sức cẩn thận những chỗ tôi dẫm chân xuống, vì rất nhiều mảnh vụn rơi dưới đất còn tôi chân trần, nhưng với cậu ta ở ngay cạnh kéo tôi lếch thếch, tôi chả còn lựa chọn nào khác. Chân trái tôi đạp phải thứ gì đó sắc nhọn, thế là tôi thét lên đau đớn; DeMarius giật bắn mình, tay cậu ta sờ vào bao súng đeo bên hông còn mắt đảo xung quanh, truy tìm mối đe dọa.

      “Chuyện gì xảy ra vậy?” Cậu ta gần như phải gào lên vì cảnh hỗn loạn.

      “Tôi đạp lên cái gì đó.”

      Cậu ta cúi xuống và bây giờ mới để ý đến đôi chân trần của tôi. Cậu ta mở miệng kêu thảng thốt, “Trời đất ơi,” nghe chả chuyên nghiệp tí nào, nhưng như tôi kể rồi đấy, chúng tôi quen biết nhau lâu lắm rồi – ra là từ hồi 6 tuổi cơ. Tôi bước thêm bước và lại thét lên ngay khi bàn chân trái hạ xuống đất. Cậu ta đứng bên cạnh giữ cho tôi đứng thẳng, tôi gần như nhảy lò cò xung quanh lúc tôi nhấc bàn chân lên săm soi. Tất cả những gì tôi tả đuợc là lòng bàn chân tôi đen sì. Có chúa mới biết đựơc là tôi dẵm phải cái gì.

      “Chờ ,” DeMarius , cậu ta nửa dìu nửa đẩy tôi về phía chiếc xe tuần tra. Mở cánh cửa phía hàng ghế sau, cậu ta giúp tôi ngồi xuống bên ghế, với hai cẳng chân và bàn chân tôi thò ra ngoài, và rút chiếc đèn pin từ phía thắt lưng ra lúc cậu ta cúi xuống.

      Ánh đèn pin chiếu vào khiến cho lòng bàn chân của tôi nhìn thấy màu đỏ tươi và ướt nhoét. mảnh thủy tinh nhô ra từ phía gót chân. “Tôi lấy bộ đồ cứu thương,” cậu ta tiếp, “ngồi yên đấy.”

      Cậu ta quay lại ngay với cả túi đồ cứu thương và cái mền quàng lên vai tôi. Tôi cảm thấy lạnh, nếu bạn phải đấu tranh để giành giật lại sống bạn chả còn sức đâu mà để ý những việc nhặt làm gì cho mệt. Giờ mức adrenaline hạ xuống cơn ớn lạnh xâm chiếm lấy tôi, và lần đầu tiên tôi nhận thấy hai cánh tay và đôi vai trần của mình lộ ra. Tôi chỉ mặc cái áo mỏng- dĩ nhiên là mặc áo con ở bên trong – và cái quần pijama dải rút buộc thấp xuống ngang hông và lộ cả cái khuy quần. Bộ đồ nay đâu phải tôi muốn chọn trong lúc thoát thân ra ngoài ngôi nhà cháy bừng bừng đâu, chỉ vì tôi có thời gian để thay quần áo.; tôi chỉ xoay sở đủ để giải cứu đôi giày cưới của tôi mà thôi.

      Chúng giờ là đôi giày duy nhất còn lại của tôi.

      Tôi kéo tấm mền chặt quanh người trong lúc ngoái lại nhìn chòng chọc vào ngôi nhà cháy rực. Tình huống khẩn cấp phải thoát được ra lúc đó là ưu tiên hàng đầu tất cả, nhưng giờ tôi mới nhận ra rằng tôi mất tất cả mọi thứ: toàn bộ quần áo, toàn bộ đồ đạc, bát đĩa, lò vi sóng của tôi, mọi thứ của tôi.

      DeMarius nhanh nhẹn quan sát, và tôi nhìn lên thấy cậu ta vẫy lính cứu thương ở đằng xa. Tôi lên tiếng, “Chỉ là mảnh kính xíu thôi mà, tôi hoàn tòan đủ khả năng rút nó ra bằng cái móng tay.”

      “Ngồi yên đấy.”cậu ta lại ra lệnh.

      Thế là lính cứu thương lại gần, còn DeMarius giữ lấy cái đèn pin trong khi chàng này – phải là Dwayne hay Dwight – đổ chất khử trùng lên bàn chân trần của tôi, rồi nhổ mảnh thủy tinh ra bằng cái nhíp. ta vỗ miếng gạc lên miệng vết thương hở, rồi quấn băng quanh bàn chân của tôi và lên tiếng. “ có thể lại được rồi.”

      “Ccám ơn.”DeMarius đáp lời, cúi người xuống để nhét tôi vào trong xe ô tô rồi đóng sầm cửa lại.

      Tôi ngồi im trong đó cả phút đồng hồ, đột nhiên quá kiệt sức tới mức tôi đổ sụp xuống ghế, mừng ghê gớm vì được ngồi trong bầu khí mát mẻ chứ còn bị hơi lửa bỏng rát phả vào mặt nữa.

      Tôi quan sát thấy chiếc xe ô tô màu đen tiến lại gần lối vào của khu nhà, nó quành lại khi cảnh sát tuần tra giơ tấm biển báo hiệu dừng, rồi khuôn mặt quen thuộc xuất ở cửa sổ xe lúc khung kính hạ xuống. Người cảnh sát tuần tra lùi lại vẫy tay về phía trước và Wyatt phóng cái xe mui trần nhắn xinh xắn của tôi lên và dừng xe ở bãi cỏ đoạn an toàn cách xa đám cháy. Khi hạ đôi chân dài của xuống đất và bước ra, tôi vặn tay nắm cửa để thò đầu ra ngoài và bắt gặp . Đột nhiên tôi khao khát vòng tay ôm quanh mình đến mức chẳng còn cần gì hơn nữa.

      Những ngón tay mò mẫm của tôi sờ vào khoảng ngay phía trước. có cánh cửa, cũng có cả khung kính.

      Ôi trời. Đây là cái xe ô tô tuần tra. Toàn bộ ý tưởng này là để cho bất cứ kẻ nào khi bị nhốt vào bên trong có khả năng tự mở cửa thoát ra ngoài.

      Tôi gõ cồng cộc vào cửa sồ. DeMarius quay lại nhìn tôi, đôi lông mày cậu ta nhướng lên. “Cho tôi ra với,” Tôi há to miệng ra hiệu, và chỉ về phía Wyatt. cũng ngoái lại nhìn , và tôi thề rằng biểu giải cứu thoáng lên khuôn mặt của . Cậu ta ra hiệu cho Wyatt, Wyatt nhìn cậu ta – và tôi – người thiết tha của tôi đơn giản chỉ gật mạnh đầu trước khi đưa mắt nhìn chỗ khác.

      Tôi lặng cả người trước hành động ấy. Wyatt hẳn gọi đến qua điện đàm và ra lệnh cho họ nhốt tôi vào xe tuần tra và giữ tôi ở nguyên đó. Đồ hớt lẻo này. Sao dám? Thôi được, tôi phải chân trần chạy khắp nơi, tay nắm chặt con dao bếp, truy tìm manh mối kẻ cố biến tôi thành bánh quy giòn’; đó là phản ứng hoàn toàn có thể thông cảm được, phải nào? Nhận cú đòn mạnh mà đáp trả lại là chuyện, nhưng khi ai đó đốt tan tành nhà bạn bạn phải làm gì? Chuyển nhà hử? Tôi nghĩ thế đâu.

      Tôi gõ mạnh hơn vào cánh cửa kính. DeMarius thèm ngoái lại nữa. “DeMarius Washington!” Tôi hét lên chói lói hết mức có thể, cổ họng như bị chà giấy nhám. Nếu cậu ta nghe thấy, hẳn cậu ta cũng lờ tịt , là cậu ra bước thêm vài bước nữa tránh xa xe tuần tra và quay lưng lại với tôi.

      Tức tối vì bị ngăn cản, tôi ngã thịch xuống ghế và cục cằn quấn chặt tấm mền vào người. Tôi nghĩ đến việc gọi di động cho Wyatt và mách chuyện, nhưng thế có nghĩa là lại phải chuyện với , mà ngay bây giờ tôi muốn tí nào. Tôi tính chuyện với cho đến tận tuần sau cơ.

      Tôi thể nào tin nổi là ra lệnh nhốt tôi vào chiếc xe tuần tra của cảnh sát này. Thảo luận về việc lạm dụng quyền lực nào! Liệu có hợp pháp nhỉ, hay cái gì? Tạm giam? Giam giữ bất hợp pháp ? Chỉ những tên tội phạm bị bắt mới bị nhốt đằng sau những chỗ như thế này thôi, mà này, hãy nghĩ , cái ghế sau này bốc lên toàn mùi phạm pháp hà.

      Mũi tôi nhăn tít lại, tự động tôi nhấc chân lên khỏi sàn xe và đong đưa trong khí. Có chúa mới biết những loại vi trùng nào bay lượn dưới sàn. Đầy người ói mửa xuống sàn xe tuần tra của cảnh sát rồi đấy chứ? Tôi khá chắc chắn là giờ người tôi cũng ám đầy mùi nước tiểu. Cả mùi phân nữa chứ. thừa biết là đủ các thứ dính vào sàn xe tuần tra của cảnh sát mà vẫn nhét tôi vào đó. Tôi kinh hoảng vì nhẫn tâm ấy. Tôi nghĩ đến việc cưới gã đàn ông này, gã mà đánh liều sức khỏe của vợ sắp cưới vì cái trò chơi quyền lực này ư?

      Lạy chúa tôi, toàn những điều có thể đưa vào danh sách vi phạm của được rồi.

      Vì tôi quá lo lắng về bản danh sách,ý nghĩ về việc phục hồi bản danh sách này gần như làm tôi nhảy lên vỗ tay hoan hô. Gần như thôi.

      Tôi đập vào khung cửa kính bằng nắm tay. “DeMarius!” tôi hét lên – đúng ra là tôi thều thào cất tiếng. Giọng của tôi tệ đến mức tôi phát ra thanh dễ sợ. “DeMarius! Tôi làm bánh pudding Krispy Kreme cho cậu nếu cậu đưa tôi ra khỏi chỗ này.”

      Theo cái cách hai vai cậu ta cứng lại, tôi thừa biết cậu ta nghe thấy tôi gì.

      “Chỉ cho thôi.” Tôi lớn tiếng hứa đến hết mức có thể.

      Cậu ta chỉ hơi xoay đầu lại, nhưng tôi thấy ánh nhìn khổ sở mà cậu ta hướng về phía tôi.

      “Tôi cho chọn nhân rượu rum, nhân sữa, hay bơ kem lạnh.”

      Cậu ta đứng bất động cả mấy giây đồng hồ, rồi thở ra hơi dài và tiến về phía cửa xe. Yê! là may mắn vì tôi chuẩn bị thoát ra khỏi cái nhà tù chết dẫm này.

      DeMarius cúi xuống khung cửa kính và nhìn vào trong xe, đôi mắt đen của cậu ta ánh lên vẻ buồn bã. “Blair,” cậu ta lớn đủ để tôi nghe được, “Cho dù tôi thích doughnut bread pudding của đến thế nào tôi cũng thể qua mặt trung úy của mình và bị giáng chức được.” Thế rồi cậu ta quay lưng lại và trở về vị trí cũ.

      Ôi, chết tiệt. Đáng để thử hối lộ đấy, nhưng tôi thể đổ lỗi cho DeMarius vì từ chối tôi được.

      còn cái gì khác để cho tôi phân tâm khỏi điều mà tôi cố nghĩ đến, tôi xếp cái mền để phía bên dưới mình, ngồi quỳ lên ghế và quay sang nhìn ra ngoài cửa xe đằng sau về phía ngôi nhà của tôi. Những người lính cứu hỏa ráng sức chặn đứng ngọn lửa khỏi lan sang căn hộ bên cạnh, nhưng tôi biết ít nhất lượng khói mù mịt và nước tràn vào cũng làm những người hàng xóm bị thiệt hại. Chiếc xe tải của Wyatt và chiếc xe bên cạnh nó đều có cấu trúc kim loại, hơi nóng làm chúng rúm ró lại. Lúc tôi còn quan sát bức tường phía trước đổ sụp xuống cùng với tiếng ầm vang, bắn tung ra những tia lửa như pháo hoa ở Disney World vậy.

      Ánh lửa bất ngờ bùng lên rọi sáng khuôn mặt người phụ nữ đứng lẫn vào đám đông. ta mặc bộ quần áo đen như quạ, hai tay giấu trong túi áo và chiếc mũ trùm đầu kéo lên che hết đến tận trán. Tôi chú ý đến bộ tóc màu vàng nhạt của ta đầu tiên, rồi mới nhìn đến khuôn mặt. Cơn nhức nhối của trạng thái bức bối uốn lượn đến từng đốt sống của tôi. Có nét gì đó rất quen về ta, như thể tôi giáp mặt ta ở nơi nào đó rồi nhưng thể nhớ ra.

      ta nhìn chằm chằm vào quang cảnh đám cháy diễn ra. ta nhìn thẳng vào chiếc xe tuần tra của cảnh sát, và vào tôi, trong tích tắc niềm hân hoan chiến thắng thoáng qua khuôn mặt ấy.

      Chính là ả.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter Nineteen







      Tôi lại đập tay ầm ầm vào cửa sổ hết sức mình, thét lạc cả giọng, “DeMarius! DeManus! ta kia kìa! với Wyatt ! Làm gì đó , mẹ kiếp, giữ ta lại.!! Tôi cố gào to.

      Cái lưng cậu ta vẫn ngoan cố xoay lại với tôi, và dù cậu ta có nghe được tiếng nắm tay tôi nện

      thình thịch vào khung cửa kính cậu ta chắc cũng chẳng nghe thấy tôi gì vì giọng của tôi gần như hết hơi. Cổ họng tôi rát bỏng và tôi bắt đầu ho khù khụ, ngực tôi thắt lại và nước mắt trào ra.


      Tôi thở khò khè đau đớn; cảm tưởng như thể mình bị trày xước ở bên trong, từ sau mũi xuống tận đến hai cuống phổi. Thậm chí cả hít thở cũng gây đau đớn. Chắc hẳn ngay cả khi có chiếc khăn ướt bịt ngang qua mặt tôi hít vào quá nhiều khói hơn là tôi tưởng,. Gào thét lên chẳng ích gì, mà cũng chả đạt được mục đích nào hết.

      Khi ngồi thẳng người lên, tôi tìm kiếm ta, vì ả khốn này thiêu rụi ngôi nhà của tôi, nhưng ta bỏ . Dĩ nhiên là vậy; ta muốn chiêm ngưỡng thành quả mà ta làm ra với chút hả hê, nhưng ta lảng vảng ở quanh đây.

      Những giọt nước mắt đầy thịnh nộ và đau đớn trào ra mặt tôi. Tôi giận dữ quệt chúng . Tôi để cho ả khốn đó làm mình rơi nước mắt. Tôi để bất kỳ thứ gì trong chuyện này làm mình phải khóc cả.

      Tôi lục điện thoại di động ra và gọi cho Wyatt.

      Tôi nửa mong đừng trả lời điện thoại, có thể tôi giận dữ hơn với . Tôi chắc mình lúc này vượt qua được cho đến lúc tôi nộp hồ sơ cho An Sinh Xã Hội. Lại quỳ gối lên ghế, tôi tìm trong lúc lắng nghe tiếng chuông reo. Rồi tôi nhận ra , dáng người cao lớn hơn hầu hết những người khác, hơi nghiêng đầu khi nghe đội trưởng đội cứu hỏa la hét câu gì đó giữa những tiếng ồn ào, và tôi nhìn thấy với tay lấy điện thoại. chắc để chế độ rung mà xét về mức độ tiếng ồn ở đây quả là thông minh. gì đó với người đội trưởng và kiểm tra xem ai gọi, rồi bấm nút nghe và áp nó vào bên tai trong khi lấy ngón tay bịt chặt tai bên kia lại.

      “Hãy kiên nhẫn thêm chút nữa!” hét vào máy điện thoại.

      Tôi mở miệng ra để gào thét vào tai để cho ta chạy thoát – nhưng chả có thanh nào phát ra cả. Thậm chí tiếng lào khào cũng nốt.

      Tôi cố thử thêm lần nữa. có gì. Tôi tắt tiếng hoàn toàn. Tôi điên cuồng cào vào di động bằng móng tay; cố khiến cho ít nhất là nhìn vào tôi. Mẹ kiếp, có cách nào để nghe được tiếng động xíu đó. Vừa phẫn nộ vừa điên tiết, tôi bắt đầu đập cái di động vào khung cửa kính.

      Ghi nhớ vì lợi ích của bản thân: Các loại điện thoại di động đều chắc chắn.

      Vật chết tiệt này bung ra từ tay tôi, nắp đậy pin bật ra, còn mảnh trước văng xuống sàn xe – nơi mà có thể nó phải ở đó hơi lâu vì đời nào tôi cúi xuống tìm nó ở dưới cái sàn xe cả tỷ người dùng này – cho cùng, đó là cố gắng phù phiếm.

      Aaargh! Tôi dõi theo Wyatt tắt di động và nhét nó trở lại thắt lưng. lần nào mà ngoái lại nhìn thẳng vào tôi, đồ ngốc nghếch này.

      Tôi còn gì trong cái giỏ nữa nhỉ? Con dao, đúng rồi, nhưng việc cứa cái thảm này ra từng mảnh chẳng tác dụng gì và khiến tôi mất nhiều thời gian, vì tôi khá chắc là thành phố này bi quan trong việc sở hữu đội xe tuần tra cảnh sát bị cứa leng beng nham nhở. Con dao chả giúp ích được gì cho tôi. Ví của tôi ở trong đó, cuốn sổ séc, son môi, khăn giấy, bút mực, và cuốn sổ ghi chép các cuộc hẹn – tốt! Giờ chúng ta nhào nặn món ăn nào. Tôi xé trang đằng sau cuốn sổ của mình, lấy cây bút, và trong thứ ánh sáng mờ mờ, nhấp nháy như ở thế giới bên kia, tôi nghuệch ngoạc dòng chữ: HÃY VỚI WYATT LÀ KẺ THEO DÕI Ở ĐÂY. TÔI NHÌN THẤY TA LẪN TRONG ĐÁM ĐÔNG.

      Tôi áp tờ giấy vào khung cửa, rồi điên cuồng gõ vào mặt kính. Tôi gõ, gõ và gõ, rồi DeMarius, mẹ kiếp tính bướng bỉnh che đậy của cậu ta , từ chối quay đầu lại và nhìn.

      Tay tôi bắt đầu sưng tấy lên nhức nhối. Nếu tôi mà sợ mình lại bị choáng váng như lần trước nữa, tôi đập đầu vào khung cửa kính rồi; tôi thực cảm giác như thể tôi đập vào bức tường đá. Nếu tôi mà giày, tôi cũng giơ chân đá bụp vào cửa kính. Quá nhiều điều “nếu như mà” lúc này, và tất cả chúng đều phản lại tôi.

      Tôi quăng tờ ghi chú xuống và giật mạnh tấm lưới sắt ngăn phần ghế sau với đằng trước xe nhằm bảo vệ an toàn cho các nhân viên cảnh sát. Nó suy suyển đến milimet, nếu mà làm được thế chắc hẳn đầy kẻ khỏe hơn tôi làm nó long ra. Gắng sức quá mức.

      Chẳng còn việc gì nữa để mà làm. Tôi lại ép tờ giấy vào khung cửa kính lần nữa, lấy đầu giữ cho tờ giấy ở nguyên vị trí, nhắm mắt lại và chờ đợi. Cuối cùng phải có ai đó cho tôi ra khỏi đây chứ, và rồi tất cả bọn họ phải thừa nhận bọn họ toàn là đồ chết dẫm.

      Nếu ai để ý đến tôi ả theo lén tâm thần ấy có thể bộ sang phía bên kia xe và bắn xuyên qua khung kính. Ngay khi ý nghĩ này nhảy phóc vào đầu, tôi ngồi thẳng dậy và sợ hãi nhìn quanh, nhưng kẻ tâm thần nào lọt vào tầm mắt. Hừ, dù sao chăng nữa với kẻ cá biệt này .

      Tôi nhớ là mình nhét hộp sing gum làm-hơi-thở-bạn-thơm-tho vào trong giỏ xách. Tôi mò mẫm trong cái giỏ cho đến khi tìm ra nó, ấn lấy viên và bắt đầu nhai. Trong lúc nhai tôi xé tờ giấy khác từ cuốn sổ hẹn rồi viết: QUÊN DÌ SALLY VÀ DƯỢNG JAZZ . ĐÁM CƯỚI CHẤM HẾT. Khi viên sing gum được nhai kỹ tôi nhả nó ra, ngắt làm đôi, nửa dán tờ ghi chú về kẻ theo lén lên khung cửa kính còn nửa kia dán tờ ghi chú về dượng Jazz và dì Sally ngay phía dưới.

      Tôi lại ấn lấy viên gum nữa và xé thêm tờ giấy từ cuốn sổ hẹn.

      Vì khung cửa kính đằng sau lưng vẫn còn trống, tôi lấy cả hai nửa bã kẹo để thực nốt việc. Tờ giấy ghi: ĐỒ CHẾT TIỆT.

      Hộp gum còn mười viên. Tôi dùng hết.

      Trong lúc chờ người ta chú ý đến, tôi dùng cả khung cửa kính đằng sau xe và cả hai bên cửa để dính đầy các tờ ghi chú.

      Từ trong khe trống giữa những tờ giấy – cũng nhiều lắm – tôi nhìn thấy cảnh sát tuần tra lướt qua, đưa mắt nhìn kiểu “Cái quái gì thế này?”, sau đó huých cùi chỏ vào người bên cạnh và chỉ. Hai người khác chú ý đến cái chỉ tay và cũng nhìn theo. DeMarius bắt đầu nhận thấy, mặc dù cậu ta lờ phắt tiếng la hét và đập tay của tôi – lúc mà tôi còn hét được ấy – cậu ta quay lại nhìn. Cậu ta nhe răng cười toe toét và lắc đầu, chiếu đèn pin lên lúc tiến lại gần.

      Tôi quay lưng lại với cậu ta và khoanh hai tay lại. Xuống địa ngục nếu giờ tôi phải năn nỉ đê được ra khỏi chỗ này, này chả tốt đẹp gì đâu.

      Cậu ta chiếu ánh đèn pin vào các tờ ghi chú của tôi – hoặc ít nhất là vào hai cái ở phía khung cửa bên. giây sau, tôi nghe gầm lên. Cậu ta mở tung cửa xe, giật phắt tờ ghi chú về kẻ theo lén ra khỏi miếng gum và lại đóng sầm cửa vào. Thậm chí nếu tôi có há miệng phản đối tiếng thôi cậu ta cũng chẳng thèm để ý đến, vì cậu ta còn bận chạy vắt chân lên cổ về phía Wyatt.

      Chỗ trống kính xe nhìn thiếu thẩm mỹ. Tôi còn đầy chuyện để , vì vậy tôi viết tờ ghi chú khác và dán lên chỗ khuyết đó. Tôi phải sử dụng lại miếng gum cũ vừa dùng cho tờ ghi chú về kẻ theo lén, nhưng nó vẫn còn mềm. Tốt; đời nào tôi cho nó vào miệng để nhai lại nữa đâu.

      Tôi quan sát xem phản ứng của Wyatt ra sao. Tôi cóc quan tâm, vì giờ có làm gì chăng nữa cũng quá muộn rồi. ta bỏ từ lâu, còn tôi quá điên tiết đến nỗi còn muốn mở miệng thốt lên lời nào nữa.

      Tôi nhìn thấy Wyatt về phía xe tuần tra, khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn. Tôi nhích về giữa ghế xe, quấn chặt cái chăn quanh người mình, và nhìn thẳng về phía trước.

      bước đến cửa bên trái. Khi mở ra, tôi lỉnh phắt sang bên phải. cúi xuống và quát lên, “Em chắc chứ hả? cho , ta đâu?

      Rất nhiều điều tôi muốn , bắt đầu với câu “Sao giờ mới bận tâm, ta mất rồi, nhờ vì trở thành gã chết tiệt”, nhưng ngay lúc này tôi được vì thế tôi chẳng cố làm gì. Thay vào đó, tôi vồ lấy cuốn sổ ghi lịch hẹn, điên tiết viết nguệch ngoạc câu “tóc vàng, mặc áo khoác trùm đầu, lẩn vào đám đông rồi”, tôi xé trang giấy và đưa thẳng cho . Giờ chuyện tìm ta là nỗ lực hoàn toàn vô ích, lý gì mà ta hãn còn lảng vảng ở đây, nhưng thể buộc tội tôi vì thiếu hợp tác được. ta trốn thoát, đây hoàn toàn là lỗi của , còn tôi tính kiên định lập trường.

      Đôi khi tỏ ra cao thế hơn về phương diện đạo đức là cách duy nhất để tiến lên.

      Wyatt nhanh chóng liếc vào tờ giấy, và đưa thẳng cho DeMarius rồi bắt đầu phun ra những mệnh lệnh trong lúc đóng sầm cửa xe lại lần nữa.

      lời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :