1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Drop Dead Gorgeous - Linda Howard ( 30c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter Ten





      Wyatt nhìn tôi với cái nhìn ngạc nhiên rồi lăn ra cười, hai tay chống nạnh như thể cái ý tưởng về sex theo kiểu thiền là cái gì đó hài hước nhất mà từng nghe trong đời. cười rống lên. Nước mắt chảy ràn rụa xuống má. ngừng lại trong vài giây, rồi nhìn vào cái bản mặt tôi và lại ngã người xuống ghế sofa, miệng vẫn cứ cười ha hả.

      Tôi đứng gõ gõ chân xuống sàn – cực kỳ nhàng – trong lúc, hai tay bắt chéo lại. Có cái quỷ gì mà đáng cười thế nhỉ? Tôi bắt đầu thấy bực mình rồi đấy. Tôi thích đùa cợt giống như bất kỳ ai khác, nhưng đầu tiên tôi phải biết đó là cái gì cơ. Rồi tôi bắt đầu thấy phiền, vì tôi cảm tưởng là cười vào mũi tôi. Tôi nảy ra ý nghĩ đó vì trỏ tay vào tôi, rồi đến cười toáng lên. Cuối cùng tôi nổi giận.

      Trước hết, để tôi nói bạn nghe rằng nếu tôi khoa chân múa tay tôi sẽ đau khắp người , thì chuyện giận dỗi dậm chân vòng quanh cũng thể bàn tới. Tôi cố lại từ từ , nhưng mà với cái thái độ này của tôi buộc phải chiếu ánh mắt chết người vào . “ thôi được ?” tôi hét lên, nghĩ nghiêm túc đến việc cào cho trầy xước be bét. “Có gì vui đến thế hử?” Mọi việc theo ý tôi, và điều này hẳn có chỗ trong danh sách những việc thích của tôi. ràng là tôi bỏ qua cái gì đó, Wyatt là chuyên gia trong việc tìm ra các lỗ hổng – hoặc hoàn toàn lờ tịt những gì tôi với . Nhìn lại việc buộc phải lo lắng đến vụ hoa đám cưới thì có vẻ chả có tác dụng gì hết.

      “Em,” thở khò khè, đưa tay lên lau nước mắt. ngồi thẳng lên và túm lấy tôi, nhưng tôi vội vàng lùi lại bước khỏi tầm với. Tôi thể chống lại nếu như chạm vào tôi, vì tôi bị đánh lạc hướng. chơi bẩn, sử dụng điểm yếu của tôi chống lại tôi bằng cách tấn công vào cổ, giống như Dracula tập trung vào tĩnh mạch hở vậy. Quên ngực của tôi , việc chạm vào nó chẳng là gì đối với tôi cả. Nhưng trời ạ, cổ tôi là khu vực nhạy cảm và kích thích tôi nhất, và Wyatt biết thừa điều đó.

      “Em vui lòng vì thấy em buồn cười,.” tôi muốn bĩu môi, và tôi cũng muốn đá cho cái. Bạn nhận thấy tôi luôn có những suy nghĩ bạo lực kiểu như thế này, nhưng tôi chẵng bao giờ thực được cả. Tôi phải là người hung bạo. khoan dung có, nhưng hung bạo . Tôi cũng ngu ngốc. Nếu như trừ trước tới nay tôi có hung bạo với ai đó, cũng phải với kẻ cơ bắp, lực lưỡng cao hơn tôi đến tận 10 inch và nặng hơn đến cả 90 pound thế này. Đó là nếu mà tôi có lựa chọn cơ.

      Hai vai của bắt đầu lại rung lên. “Chỉ là ý tưởng rất….”

      “Một số đàn ông tin rằng niềm vui của người quan trọng hơn chính bản thân họ hả?” tôi cảm thấy hết sức bất bình khi cười ha hả vào điều này. Tôi cho đó là quan niệm cực kỳ nghiêm túc.

      lắc đầu. “, phải.” Hít hơi thở sâu, đôi mắt xanh của lấp lánh vì nước mắt và sự vui vẻ. “Chỉ là… Em nghĩ ra cái ý này như cách trả đũa vì em nghĩ thành thằng ngốc vì thất vọng.”

      “Hử? Nghĩa là chả thèm bận tâm chút nào?” Tôi thể tin được . Tôi hiểu Wyatt, và từ “hứng tình” là tên đệm của đấy. Tất nhiên là phải theo nghĩa đen, mặc dù cái tên dó chả hay ho gì trong giấy khai sinh nhỉ?

      uể oải đứng lên, móc cánh tay vòng qua eo tôi trước khi tôi có thể nhảy tránh xa thêm nữa. Tôi chậm chạp hơn bình thường, vì tôi phải cẩn thận, còn di chuyển nhanh như chớp của vận động viên đích thực. kéo tôi lại sát bên, cánh tay còn lại vòng chặt lấy tôi, và nhấc tôi lên để hông tôi vừa khít với . nổi hứng, dĩ nhiên rồi – bất ngờ lớn đây. nghi ngờ gì nữa , cảm giác ngứa ra đầy kích động cũng bắt đầu chạy xuyên qua khắp người tôi.

      phiền đâu,” gầm gừ, “nếu chuyện đó xảy ra. Hình dung nhé: ở phía em. Chúng mình trần truồng. Chân em quấn quanh hông . hôn cổ em. tiến vào em, xem nào, hai mươi phút hay hơn.”

      Hai mươi phút? Ôi trời, tôi cần bật điều hòa lên mất thôi, vì nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng vọt. Núm vú của tôi ngứa ran, vì ngay cả khi tôi thích chúng được chạm vào chúng cũng vẫn còn hoạt động. Mọi phần thân thể của tôi cũng râm ran. Có nghĩa là tôi gặp rắc rối to.

      cúi đầu xuống để hơi thở nóng hổi của phả vào cổ tôi khi hôn vào cái lõm phía dưới tai tôi.

      Bằng cách nào đó tôi mất cả thăng bằng, do đó tôi phải bám chặt vào vai để đứng thẳng lên – ngoại trừ việc này thực có hiệu quả, vì tôi chính xác là đứng thẳng, nhưng tôi vẫn bám chặt lấy. “Em thể ngăn tiến tới được.”, thầm, tiếp tục hôn xuống phía dưới cổ tôi. “Em thậm chí còn nghĩ được nữa.”

      “Nghĩ được cái gì cơ? Tôi lờ mờ tự hỏi, rồi tâm trí lang thang của tôi thình lình quay trở lại vấn đề. Xem nào, đó là việc làm mỗi khi chúng tôi tranh luận, khiến tôi sao lãng bằng sex. Tôi thừa nhận là thỉnh thoảng mình có cố ý bắt đầu cuộc tranh luận vì tôi thích cách chống cự lại; tôi ngu ngốc. Vấn đề là sữ dụng những chiến thuật tương tự lúc tôi nghiêm túc. thích rằng tôi phải khó khăn chống cự lại , vì cũng ngốc nghếch. Sau khi chúng tôi cặp đôi gần hai năm tôi đoán là cường độ giảm dần và chúng tôi phải tìm cách khác để giải quyết các cuộc tranh luận của chúng tôi, nhưng cho đến sau đó cách tốt nhất để chặn một đám cháy là thổi bùng lên một đám cháy khác.

      “Lạy chúa quyền năng,” với chất giọng căng thẳng, ngừng tấn công cổ tôi khi tập trung vào cuộc tấn công của tôi vào . giải thoát nào trong vài ngày vừa rồi, và tôi đoán là còn khao khát hơn cả tôi, nhất là xem xét về việc rộng lượng đến thế nào với tôi ngày trước đó.

      Đúng vậy, nếu mà tôi công bằng ra tôi giúp giải thoát hoặc là ngừng trêu chọc , Thực tế nào.

      Có thể trò đùa bỡn của chúng tôi còn là trò đùa nữa và chúng tôi kết thúc ở giường – hay ngay văng – với một kiểu sex cẩn trọng và nhẹ nhàng nhất mà chúng tôi có thể kiềm chế được, nếu như điện thoại di động của réo lên. cài chế độ nhạc chuông lỗi thời, thực dụng, chỉ là tiếng chuông thông thường, và ở trong trạng thái mê mụ của tôi tôi nghĩ là tiếng điện thoại nhà mình reo. Tôi hoàn toàn có ý định lờ tịt nó , nhưng thay vì tiếp tục việc mà làm ngay lập tức rời khỏi tôi và lôi điện thoại từ thắt lưng ra.

      Thứ tồi tệ nhất trong quan hệ với cảnh sát chính là chuyện giờ giấc. À , điều tệ nhất phải là việc ta đường phố và lâm vào tình huống nguy hiểm cận kề cơ, nhưng Wyatt lại là trung úy cảnh sát, điều đó có nghĩa là dính dáng gì tới mấy cái chuyện nguy hiểm nào như thế nữa – cám ơn Chúa – nhưng cũng có nghĩa là luôn phải trực sẵn sàng vào mọi lúc. Thành phố của chúng tôi hẳn là một lò tội phạm, nhưng vẫn bị gọi trung bình khoảng ba hoặc 4 đêm trong tuần. Chả tuần nào là ngoại lệ.

      “Bloodsworth,” với điệu nhanh gọn và , kết quả của những năm còn chơi bóng ở miền Bắc, chú ý của hoàn toàn tập trung vào tình huống ngay trước mắt mình. Tôi bắt đầu dịch ra khỏi tóm lấy cổ tay tôi, giữ tôi ở nguyên. Thôi được, có thể hoàn toàn tập trung.

      “ Tôi tới đó trong 10 phút nữa”, cuối cùng lên tiếng, rồi gập màn hình điện thoại vào.

      “Giữ chỗ cho nhé,” với tôi, cúi đầu xuống hôn tôi cách mạnh mẽ và nồng ấm. “Khi nào về, muốn bắt đầu lại điều mà chúng ta còn dở.” Rồi rời nhà, đóng sầm cánh cửa phía sau . Vài giây sau tôi nghe thấy tiếng gầm của chiếc Avanlanche và tiếng bánh xe kêu lạo xạo khi lái xe .

      Thở dài, tôi bước ra khóa cửa lại. ở đây khiến tôi lãng trí chắc tôi sẽ nghĩ được cách nào đó để đơn giản hóa tương lai ngay trước mắt của mình. Việc gãy chân có khi có hiệu quả đấy, bởi vì sau đó đám cưới phải hoãn lại cho đến khi nhân vật chính lại được. Chuyện cái chân của gãy nghe có vẻ tốt hơn đấy nhỉ. Chỉ là tôi chịu đựng đủ các nỗi đau đớn rồi; tôi muốn tập trung vào những thứ tốt đẹp khác, vào đám cưới này, sắp xếp các công việc hàng ngày cùng nhau này, hay một gia ̀nh này.

      Thế mà giờ tôi lại phải tập trung vào việc đóng vai trò làm cố vấn hôn nhân, công việc mà tôi chẳng có trình độ chút nào.

      Thuyết phục bằng lời nói, ờ… chút hăm dọa nhẹ nhàng ở đây, chút sai quấy ở kia, chắc là tôi làm được.

      Tôi gọi cho Mẹ. “Giờ dượng Jazz ở đâu hả mẹ?” tôi hỏi. Tôi giải thích cho mẹ nghe, xét cho cùng, dì Sally là ngừơi bạn thân nhất của mẹ. Đây là cuộc tranh luận riêng tư cần phải giải quyết chỉ giữa Wyatt và tôi .

      “Với Luke,” Mẹ trả lời. Luke là con trai thứ ba của nhà Arledge. Đám trẻ từ chối chia phe phái, điều này gây phiền hà cho dì Sally và dượng Jazz, cả hai người đều lầm lẫn và cho là hoàn toàn có lý do chính đáng trong những hành động của họ. “Mẹ đoán là dượng Jazz can thiệp vào cách sống của Luke.”

      Luke cũng là kẻ hoang dã nhất trong đám nhà Arledge. Tôi có ý là đâm đầu vào ma túy và gây rắc rối đâu, mà là tính cách hoàn toàn thuần hóa, quan tâm đến việc ổn định cuộc sống, với đời sống xã hội gây thiệt hại lâu dài đối với ta. ta hẳn chẳng vui vẻ gì với ông bố sống chung.

      Chả hiểu tại sao dượng Jazz lại chọn Luke để sống chung kia chứ? Bất kỳ đứa con nào của dượng cũng rộng cửa đón chào dượng vào nhà. Mathew và Mark đều kết hôn và có gia đình, nhưng họ cũng đều có phòng riêng dành cho khách, vì thế chẳng khó nhọc gì trong chuyện sắp xếp chỗ ở cả. John, người con trẻ nhất trong đám, chụẩn bị lấy bằng thạc sĩ và sống trong căn hộ cho thuê với hai sinh viên tốt nghiệp khác, do đó sống cung với ta có vẻ hợp lý cho lắm. Tammy kết hôn được năm và hai vợ chồng có ngôi nhà lớn trong thành phố, nhưng lại chưa có con cái, thế nên ngôi nhà còn thừa rất nhiều phòng. Mặt khác nếu như dượng Jazz muốn làm cho dì Sally phiền muộn và cáu kỉnh về những việc dượng làm quả chọn sống chung với Luke là cách làm cực kỳ hiệu quả.

      Chính điều đó cho tôi hy vọng, vì nếu dượng Jazz cố làm cho dì Sally ghen, hẳn dượng từ bỏ cuộc hôn nhân này. Mặc dù là dượng điên rồ như quỷ ấy.

      Luke còn hơn cả sẵn sàng giúp đỡ, tôi nghĩ. Nếu như dượng Jazz can thiệp vào cách sống của Luke, hẳn ta muốn ông bố mình khỏi, còn cách nào tốt hơn giúp tôi hoàn thành công việc của mình hơn cách này? Tôi làm việc tốt, ai mà muốn giúp tôi cơ chứ?

      Tôi tìm số của Luke trong sổ điện thoại, rồi suy nghĩ thấu đáo hơn về ý tưởng này và quay sang gọi cho Tammy. Màn hình hiển thị cuộc gọi ngày càng tinh vi hơn, mà tôi muốn dượng Jazz thấy được số điện thoại nhà tôi lên máy của Luke.

      Vậy thì, tôi cần phải có số di động của Luke.

      Khi Tammy nhấc máy tôi giải thích việc mình ́ làm – và ấy cho đó là ý tưởng tốt. “Có chúa mới biết chúng tôi làm tất cả mọi điều có thể.” ấy cách mệt mỏi, chán nản, chúng tôi ở đây có nghĩa là ấy cùng các trai. “Bố mẹ quá bướng bỉnh, cứ như thể tôi đụng đầu vào bức tường đá vậy. Chúc may mắn.” ấy đưa cho tôi số di động của Luke, chúng tôi trò chuyện với nhau lúc lâu về những cuộc tranh luận khác nhau được đưa ra sử dụng với hai ông bố bà mẹ ngang như cua này, rồi mới cúp máy.

      Khi Luke nghe điện thoại, tôi lại bắt đầu giải thích thêm lần nữa. “Giữ máy nhé.” cậu ta , rồi tôi lắng nghe loạt các tiếng động kết thúc với tiếng đóng cửa. “Giờ tôi ở ngoài, chúng ta nói chuyện được rồi.”

      “Dượng Jazz hả?” tôi hỏi, chỉ để chắc chắn. Tôi muốn làm phức tạp thêm vấn đề.

      “Ừ.” Giọng cậu ta đầy vẻ mệt mỏi.

      “Dượng nghi ngờ vì ra ngoài chuyện điện thoại chứ?”

      , gần đây tôi hay làm vậy rồi.”

      “Dượng có gặp ai ? Có gì về chuyện nộp đơn xin ly hôn ?”

      “Nada. Với thứ nhất, nếu như ông ấy buộc tội mẹ ông ấy thể sống chung với tôi được. Thứ hai là mỗi lần ông bắt đầu chuyện về việc hai người sống chung lần nữa ông lại lên cơn đau dạ dày. Chuyện này hoàn toàn…” Cậu ta ngừng lại trước khi cơn tức giận bùng nổ.- chuyện này ngu ngốc. Họ nhau.

      Chuyện chia cắt diễn ra này làm tôi thể nào hiểu được.”

      “Họ chứng tỏ với nhau là họ buồn khổ như thế nào.” Tôi giải thích. Tôi hiểu việc này,

      “Họ cũng chứng tỏ cho cả thế giới biết cả hai người bọn họ đều là những kẻ ngốc nghếch.” Luke dứt khoát cảm thấy vui vẻ chút nào.

      Tôi bỏ qua lời bình luận, muốn sâu vào vấn đề đó nữa. Cá nhân tôi, tôi đứng về phía dì Sally. Luke muốn bố mẹ cậu ta giải quyết hết mọi tranh chấp, nhưng cậu ta là đàn ông, có thể cậu ta nghĩ là mẹ mình quá nghiêm trọng việc trang trí phòng ngủ. Tôi chắc vì tôi có là đàn ông đâu mà biết.

      “Dượng Jazz có bóng gió gì về chuyện dượng muốn chuyện này kết thúc ? Dượng muốn dì Sally xin lỗi hay chỉ cần dì gọi điện và cầu dượng quay về?

      “Theo cách nào đó, đó là tất cả những gì ông ấy đề cập đến, nhưng ông ấy chả thêm điều gì khác , chị biết ? Ông ấy cứ nhắc nhắc lại mãi. Ông ấy cố làm vui lòng mẹ còn mẹ nổi nóng với ông, mẹ thèm nghe giải thích, rồi bà điên lên, rồi tiếp theo đó. Liệu có gì có ích ? “

      Chỉ có mỗi dượng Jazz là vẫn nhận thức được rằng dì Sally phải mất bao công sức mới thu thập và lấy lại được đám đồ cổ của dì. “Chắc vậy,” tôi đáp. “Dù sao tôi cũng có ý này. Mẹ sao? Dì ấy thế nào? Còn , là đàn ông, nghĩ gì về mọi chuyện?”

      Cậu ta hơi do dự, và tôi biết cậu ta đấu tranh để nghiêng về phe nào cả. Luke là chàng dễ chịu, mặc cho những tấm ga trải giường nồng nặc của cậu ta. Đối với tôi những cái ga trải giường của cậu ta cứ như là tài sản công cộng vậy, ý tôi là của toàn dân ấy. Khi nào mà cậu ta hoàn toàn ổn định cuộc sống, tôi nghĩ có thể tôi nên khuyên cậu ta lựa chọn cách đốt hết những tấm ga ấy , vì thứ dơ dáy đó thể nào tẩy sạch được.

      “Tôi đứng về cả hai phía,” cuối cùng cậu ta lên tiếng kéo suy nghĩ của tôi khỏi chuyện giặt giũ. “Ý tôi là, tôi biết mẹ thực vất vả mới thu thập được đám đồ cổ, và mẹ chúng. Mặt khác, Bố cố làm mẹ vui lòng. Ông ấy biết ông ấy chả hiểu gì về chuyện trang trí, vì thế ông ấy mới tìm đến chuyên gia và phải trả cả gia tài nho để trang trí lại phòng ngủ của họ.”

      Thôi được, điều này thú vị đây, cái ý tưởng mơ hồ của tôi trở lên ràng hơn. Tôi cũng giữ con ách chủ bài mà tôi có thể lôi ra nếu như cái ý tưởng này hiệu quả.

      Điện thoại của tôi kêu tít tít báo hiệu cho biết cuộc gọi chờ. “Cám ơn vì giúp đỡ,” tôi .

      có gì. Hãy làm gì đó để ông ấy quay lại nhà.”

      Chúng tôi chào tạm biệt và tôi bấm nút chuyển sang cuộc gọi chờ. “Xin chào.”

      Tiếp theo tiếng lách cách là tiếng ngắt máy, khoảng thời gian im lặng, rồi cuối cùng là tiếng bấm số. Bối rối, tôi kiểm tra lại màn hình ID, nhưng từ lúc tôi nghe máy cuộc gọi này đăng ký thị số. Tôi nhún vai, nếu như ai đó muốn chuyện họ gọi lại.

      Tôi dành phần còn lại của buổi chiều uể oải chả biết làm gì. Hôm nay là chủ nhật, vì thế tất nhiên chẳng có chương trình ti vi nào hay, và tôi cũng thích đọc sách. Tôi chơi vài trò máy tính. Tôi ngắm nghía những đôi giày trang web Zappos, và mua đôi boot màu xanh mốt. Nếu tôi có cơ hội nhảy cặp thì tôi sẽ diện chúng. Tôi tìm vài chuyến chơi biển, phòng khi chúng tôi có cơ hội hưởng tuần trăng mật, vì cho tới tận năm nay điều này có vẻ như bất khả thi. Rồi tôi lại tìm hiểu thông tin về sinh đẻ, để xem xem mất bao nhiêu thời gian cơ thể tôi mới trở về trạng thái bình thường sau khi tôi ngừng uống thuốc ngừa thai, vì nếu có thể tôi muốn chọn thời điểm có em bé vào những tháng đẹp. Bạn biết đấy, các bà mẹ đều phải suy nghĩ về những điều đại loại như thế.

      quan tâm tới các vấn đề trước mắt cạn kiệt, tôi quay qua tìm chương trình tivi hay để xem. Thẳng thắn mà , tôi phải kiểu quý bà nhàn rỗi. Tình trạng thiếu hoạt động kéo dài ăn mòn tôi, khiến tôi cảm giác như thể cơ bắp mình co rút và cứng quèo lại. Tôi thậm chí thể tập yoga vì ngay lúc naỳ mà làm động tác kéo căng người hay cúi xuống phải là việc hay ho cho lắm, sức ép tăng khiến đầu tôi dộng lên bình bình. Thay vào đó tôi thực vài động tác thư giãn và thả lỏng, để tinh thần ì trệ của tôi bớt phần nào .

      Đến tận bữa tối Wyatt vẫn chưa về nhà, song tôi trông chờ cho lắm. Tôi đã từng chứng kiến những cuộc điều tra trường tội phạm, ở đó ai tỏ ra vội vã cả, tôi đoán việc ấy hẳn là hợp lý khi mà bạn phải tập hợp nhân chứng và lấy lời khai. Tôi hâm nóng lại bữa tối đông lạnh và gọi cho Lynn trong khi tôi ăn để bảo đảm với ấy là tôi quay lại làm việc vào ngày mai. Lynn thở phào nhõm, vì Chủ nhật và Thứ hai thường là ngày nghỉ của âý. Sau khi đảm nhận công việc gấp đôi thay tôi cả ngày thứ Sáu và Thứ Bảy, Lynn cần phải nghỉ ngơi.

      Các ngày thứ Hai luôn là những ngày dài đối với tôi – tôi vừa đóng vừa mở cửa Great Bods, nghĩa là tôi phải ở đó từ 6 giờ sáng cho tới tận 9 giờ tối- tôi cũng cần thời gian nghỉ ngơi cho riêng mình. Ngay cả khi tôi hề làm gì ngoài việc nằm lỳ cả ba ngày nay, tôi cũng cực kỳ mệt mỏi, hoặc có thể đó lý do làm tôi mệt mỏi là vì làm gì ngoài việc ườn ra. Vào lúc 8 giờ, tôi lên gác và tắm, rồi cẩn thận lau khô tóc.

      Trong lúc Wyatt ra ngoài và tôi còn có thể tập trung được, tôi lấy tập giấy và ngồi xuống lập ra bản danh sách các điều vi phạm của . Tôi nghĩ về mọi chuyện làm để chọc tức tôi, nhưng cái gạch đầu dòng “Cười ngặt nghẽo vào ý tưởng về sex theo kiểu thiền (tantric sex) của tôi” nghe có vẻ đủ sức thuyết phục cho lắm. Cả trang giấy hầu như vẫn còn trắng tinh. Trời ạ, tôi trở nên mềm yếu à? Hay tôi mất cảm giác rồi? Việc lập các bản danh sách về những vi phạm của lúc nào cũng là một trong những công việc ưa thích nhất của tôi, giờ tôi còn thể nghĩ ra bất cứ điều gì để viết. Tôi cảm thấy giống như cái cách mà Davy Crockett phải chịu đựng ở chiến trường Alamo khi mà ta chạy khỏi làn đạn – theo kiểu “Chết tiệt. Gì nữa đây?”

      ra cũng hẳn là như vậy, vì Davy Crockett chết, song bạn hiểu ý của tôi là gì rồi đấy. Chính xác là bạn còn mong chờ điều gì nữa khi mà bạn quyết định tử chiến?

      Bạn hy sinh. Đó là phần cuối trong nghĩa của cụm từ “tử chiến” đấy.

      Tôi nhìn xuống tờ giấy rồi thở dài. Rốt cục/ cuối cùng tôi viết “Dọa nôn vào tôi.” Thôi được, nghe có vẻ hài hước hơn cả chuyện chọc tức. Tôi cười rúc rích khi đọc lại. Việc này chả đến đâu hết.

      Tôi xé vụn tờ giấy và bắt đầu lại từ đầu, nhưng cuối cùng tôi quyết định bỏ luôn. Chắc tôi cần suy nghĩ thêm và tôi phải bắt đầu từ đâu đó. Tiếp theo tôi viết, “ Từ chối thương lượng.”

      Ôi trời, câu này mọn. ra tỏ thiện ý bằng việc từ chối thương lượng chuyện chuyển tên họ của tôi, vì giờ tôi là của rồi. Tôi gạch khoản này .

      Thế còn về “Khiến cho đám cưới của chúng tôi còn vui vẻ vì gây cho tôi quá nhiều áp lực.” sao?

      Cảm hứng thình lình dâng lên. Ấn mạnh cây bút xuống tờ giấy, tôi viết: CƯỜI NHẠO LÚC TÔI ĐẾN KỲ KINH NGUYỆT.”

      Đó. NẾu điều này mà ghim chặt cái mông vào tường tôi chả biết còn điều gì nữa.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter Eleven





      Tôi tỉnh dậy lúc Wyatt chui vào giường nằm cạnh tôi. chùm chìa khóa riêng để vào nhà, và cả mã code hệ thống an ninh, vì thế cần phải đánh thức tôi dậy, nhưng làm tôi thức giấc khi kéo tôi sát vào vì làn da lạnh cóng. Những con số màu đỏ lên đồng

      hồ chỉ 1: 07 sáng.
      “Em bé tội nghiệp.” tôi thầm , cuộn người ôm chặt lấy . ngủ được nhiều, luôn đến sở làm muộn nhất cũng chỉ khoảng 7h rưỡi. “Ngoài trời lạnh lắm phải ?”

      thở ra hơi dài lúc thư giãn và dịch sát cách mạnh mẽ vào gần tôi hơn. “ chỉnh điều hòa trong xe xuống nhiệt độ thấp, gió thổi thẳng vào mặt để tỉnh táo.” lầm bầm. Bàn tay trượt vào trong chiếc áo thun tôi mặc. “ Cái quái gì thế này?” thích tôi mặc bất cứ thứ gì ngủ, muốn tôi trần truồng, có thể hoặc để tiếp cận dễ hơn, hoặc là vì đàn ông chỉ thích phụ nữ khỏa thân phải.

      “Em lạnh.”

      ở đây rồi; sưởi ấm cho em. Giờ quẳng cái thứ chết tiệt này .” nắm được viền áo thun và chuẩn bị kéo phắt nó ra khỏi đầu tôi. Tôi giữ chặt lấy cái áo và làm tiếp cho công việc đó, vì tôi biết đích xác chỗ những vết khâu của tôi ở phía đầu . “Cả cái này nữa.” kéo quần soóc pijama của tôi xuống dưới bắp đùi trước khi tôi cởi xong cái áo, rồi ngồi thẳng dậy giường để tuột nốt cái quần ra khỏi chân tôi. nằm xuống và kéo tôi gần lại. cách vô thức vòng tay quanh người tôi, úp bàn tay lên ngực tôi và vân vê núm vú trước khi dịch xuống điểm giữa hai chân; làm việc đó như thể tự kiểm tra xem mọi phần cơ thể ưa thích của vẫn nguyên chỗ cũ hay , cho dù thể sử dụng chúng. Rồi lại thở dài và chìm vào giấc ngủ. tôi cũng vậy.

      Đồng hồ báo thức của tôi reo vào lúc 5 giờ. Tôi cố tắt nó trước khi tiếng kêu đánh thức dậy nhưng thành công. rên rỉ và bắt đầu đẩy chăn ra, nhưng tôi hôn lên vai và giục nằm lại xuống gối. “Ngủ lại nào,” tôi vỗ về. “ Em chỉnh đồng hồ báo thức sáu rưỡi cho nhé.” phải ăn vội bữa sáng từ cửa hàng thức ăn nhanh nào đó đường đến sở làm, nhưng cần ngủ.

      lầm bầm câu mà tôi đoán là đồng ý, vùi mặt xuống gối và chìm vào giấc ngủ ngay trước khi chân tôi chạm đất.

      Đêm trước tôi để quần áo của mình trong phòng tắm vì nghĩ có thể về muộn, thế là tôi thay đồ luôn trong đó. Hôm nay tôi cần trang điểm, vì tôi phải ở Great Bods cả ngày; tôi chải đầu và thả tóc - hôm nay tôi cũng phải thực bài tập thể dục nào cả. Chấn thương đầu vẫn chưa khỏi hẳn, chết tiệt. Tôi thực hy vọng là nó hết nhanh.

      Khi thay quần áo xong xuôi, tôi mang theo bàn chải đánh răng và tuýp thuốc xuống lầu để đánh răng sau khi ăn sáng. Máy pha cà phê bật theo chế độ hẹn giờ và thức uống sẵn sàng. Tôi ngồi yên lặng cả hai mươi phút ở bàn, ăn sáng và uống cà phê. Rồi tôi đánh răng ở phòng tắm phụ dưới lầu, đổ số cà phê còn lại vào cái cốc đại bự, chuẩn bị mẻ cà phê mới và chỉnh thiết bị hẹn giờ cho Wyatt. Tôi chộp lấy quả táo cho vào túi dùng làm bữa trưa, tóm lấy áo len và ra ngoài bằng cửa sau thông ra cổng đỗ xe. Hừ, gần như thôi. Tôi phải dừng lại để điều chỉnh chuông báo động vì Wyatt là kẻ cuồng tín về những thứ như vậy.

      Buổi sáng lạnh đến mức tôi phải mặc áo len. Tôi hơi run rẩy khi bước xuống bậc thềm nhà bấm điều khiển từ xa để mở cửa xe ô tô. thói quen bình thường giúp mình cảm thấy an tâm, dấu cho biết mọi thứ vẫn ổn, hay vẫn còn nguyên chỗ cũ. Tôi bị thương nhiều lần; các đội trưởng đội cổ vũ bị đau cũng nhiều như những cầu thủ bóng đa chơi ở sân. Nó luôn là điều phiền toái lố bịch. Tôi học được đức tính nhẫn nại, vì thậm chí dù có thể làm nhiều việc khi bị thương cũng có nghĩa là bạn cứ cố tình làm cho khối cơ đau hay cái xương bị gẫy chậm liền trở lại. Vì tôi luôn muốn quay về trạng thái sung sức nhất càng nhanh càng tốt, nên tôi học được việc thực chính xác những điều mà tôi được hướng dẫn phải làm – tôi ghét việc này đến tận xương tủy. Tôi muốn được đến trung tâm Great Bods, giám sát từng chi tiết nhất. Nơi đó là của tôi, và tôi nó. Tôi muốn được luyện tập, dùng sức lực mà tôi khổ luyện rất dài và rất lâu mới giữ được. Ngoài ra, việc giữ phom người chuẩn là mẫu quảng cáo hết sức tuyệt vời cho Great Bods.

      Vẫn chưa có nhiều xe cộ lưu thông đường; thậm chí là vào mùa hè, việc mở cửa Great Bods tầm 6 giờ sáng có nghĩa là phải lái xe đến đó trong khi trời vẫn tối đen. Khoảng giữa mùa hè, bầu trời mới bắt đầu hừng sáng lúc tôi tới Great Bods, nhưng việc mở cửa trung tâm vẫn thường phải thực trong lúc tối trời. Tôi hồ như thích vắng vẻ của đường phố vào khoảng gian sáng sớm đầy tĩnh lặng.

      Khi tôi lùi xe vào chỗ bãi đỗ của nhân viên ở sân sau, những ngọn đèn cảm biến tự động bật lên. Wyatt đích thân lắp chúng chỉ ngay tháng trứơc, sau tối đón tôi ở đây và nhận thấy mái hiên dài dùng để che mưa gió cho xe ô tô của nhân viên tối như thế nào. Tôi vẫn chưa quen với kiểu đèn này. Ánh sáng dường như tự nhiên cho lắm, như thể tôi đứng sân khấu khi mở cửa hậu vậy. Tôi có cái đèn LED xinh xinh trong chùm chìa khóa mà tôi luôn dùng để soi ổ khóa, với tôi thế là quá đủ rồi. Tuy nhiên, Wyatt lại muốn khu sân sau này phải sáng trưng như ở ngoài đường băng cơ..

      Khoảng tối dưới mái hiên chưa bao giờ khiến tôi thấy phiền hà. Thực tế là nó che chắn cho tôi khỏi bị kẻ giết Nicole Goodwin phát khi ta bị sát hại ở ngay tại bãi đỗ xe này. Tôi tranh cãi về chuyện lắp hệ thống đèn chiếu sáng – ý tôi là, sao tôi lại phải tranh cãi nhỉ?. Và mừng khi Lynn thú nhận là ấy cảm thấy an toàn hơn khi lấy xe vào buổi tối, vì biết là những ngọn đèn sáng lên khi ấy mở cửa xe.

      Tôi mở cửa, rồi dạo quanh khu nhà để bật toàn bộ hệ thống đèn lên, bật bộ điều nhiệt, và pha cà phê cho cả phòng nghỉ của nhân viên lẫn văn phòng của tôi. Tôi thích phần việc này trong ngày, ngắm cảnh khu nhà bắt đầu ngày làm việc mới. Những ngọn đèn phản chiếu trong các tấm gương lớn tao nhã, những thiết bị luyện tập sáng bóng lên, những chậu cây căng tràn sức sống và tươi tốt; nơi này đẹp. Tôi thậm chí cả mùi nước clo trong bể bơi nữa cơ.

      Người khách đầu tiên đến lúc 6 h 15, quý ông với mái tóc bạc trắng vừa mới trải qua cơn đau tim và phải giữ mức cân tiêu chuẩn để ngăn ngừa những cơn đau tim khác, vì thế ông ta dành giờ máy chạy bộ hàng ngày rồi sau đó bơi ở hồ. Mỗi khi ông ta dừng lại để trò chuyện, ông ta đều với tôi về việc huyết áp và lượng cholesterol giảm và việc bác sĩ riêng hài lòng ra sao. Lúc 6 giờ 30, thêm ba người khách nữa gia nhập cùng ông ta, hai nhân viên vừa đến và cả ngày hôm nay khách hàng đến đông kịt.

      Thường các thứ hai với tôi đều là những ngày bận bịu , song sau hai ngày nghỉ vừa qua đám giấy tờ sổ sách khiến tôi tối tăm mặt mũi. Cơn đau đầu chỉ còn dội lên đôi chút vì thế tôi có giới hạn việc lại nhiều, nhưng khi bạn là người chịu trách nhiệm chính bạn thể chỉ ngồi yên ở văn phòng được.

      Wyatt gọi đến để kiểm tra tôi rồi tới lựơt Mẹ, Lynn, Siana, mẹ Wyatt, Jenni, Bố và lại tới Wyatt. Tôi mất nhiều thời gian trước máy điện thoại để cam đoan với mọi người là tôi hoàn toàn ổn. Đến tận gần 3 giờ chiều tôi mới có thời giờ ăn quả táo tôi cầm lúc sáng, tôi đói gần chết. Tôi cũng cần phải đến ngân hàng để gửi tiền, đáng ra phải nên làm từ hôm thứ Sáu. Mọi vật xung quanh ngay lúc này đây chậm lại, ; giờ tan tầm ăn trưa hết, và đường phố còn đông đúc cho đến khi đám đông tan sở làm và hết giờ học túa ra chen lấn đến toát mồ hôi, nên tôi có thể vừa lái xe đến ngân hàng vừa ăn hết quả táo.

      Tôi thừa nhận là mình hơi hoang tưởng khi cứ hay để ý đến những chiếc Buicks mà lái xe là phụ nữ, nhưng tôi nghĩ chuyện đó hoàn toàn có thể hiểu được. cách gì tôi nhận được ra ả tâm thần đó, nhưng tôi muốn mình bỏ qua bất kỳ khả năng nào. Và vì tôi mải quan sát, nên có thể tôi thiếu chú ý đến xung quanh trước khi chúng đập vào mắt tôi, giả dụ như nguời phụ nữ lái chiếc Chevy trắng ở ngay sau đuôi xe tôi khoảng hai hàng gạch, hay người lái chiếc Nissan xanh lá cây chuỵển sang làn đường phải phía trước tôi khiến tôi bắt buộc phải phanh gấp, cú hãm phanh phát ra tiếng rít lên ken két, tôi buột ra tiếng rủa thầm.

      Tôi luồn lách qua dòng xe cộ để tới ngân hàng, sau đó lại len qua dòng xe cộ để về Great Bods. Tôi bỏ qua chiếc Nissan màu xanh lá cây, và chiếc Buicks nên tôi chú ý đến chiếc Chevy màu trắng. À, chiếc Chevy trắng, lại còn được lái bởi người phụ nữ nữa chứ, song có gì khác thường cả, vì thế tôi thể nó chính là cái xe hiệu Chevy lần trước. Tỷ lệ cùng phụ nữ quành xe lại và bám theo tôi như thế nào? cao lắm, nhưng hey, tôi quay lại đường cũ, phải nhỉ?

      Khi tôi về tới Great Bods tôi quành xe chạy vào bãi đỗ, còn chiếc Chevy trắng tiếp tục chạy thẳng. Tôi thở hơi dài nhõm. Tôi hoặc phải vựơt qua chứng hoang tưởng mới nảy sinh này hoặc phải bắt đầu để tâm nhiều hơn nữa nếu tôi muốn biết liệu có đúng là cái xe lần trước hay chỉ là cái xe giống như vậy xuất ngay đằng sau tôi hay .

      Đầu óc tôi vẫn còn lùng bùng vì cú ngoặt nên tôi về văn phòng và nuốt vội hai viên ibuprofen. Thông thường tôi thích những việc mình làm, song hôm nay phải là ngày tốt.

      Khoảng 7 giờ 30, dòng nguời ngớt bắt đầu vãn , tôi cả ngừơi. Tôi lấy gói đậu chiên bơ từ máy bán hàng tự động trong phòng nghỉ giải lao, và dùng nó làm bữa tối. Tôi quá mệt mỏi rồi, tôi muốn mỗi việc là ngồi phịch xuống ngọ nguậy trong vòng 10 tiếng hoặc hơn nữa càng tốt.

      Wyatt trình diện lúc 8 giờ 30, và ở lại cùng tôi cho đến tận lúc đóng cửa. đưa mắt nhìn tôi gay gắt khiến tôi nghĩ mình chắc trông khỏe, nhưng rốt cục lên tiếng. “Hôm nay em thế nào?”

      “Em ổn cho đến khi em đến ngân hàng, em suýt tông vào gã ngu đần nào đó cắt ngang ngay trước mắt, và em phải phanh gấp.” tôi trả lời.

      “Ôi trời.”

      “Ngày hôm nay của thế nào?”

      “Khá bình thường”

      Như thế có nghĩa là bất cứ điều gì từ chuyện thi thể người đổ rạp xuống trong vụ cuớp ngân hàng, dù tôi chắc liệu tôi nghe đến thông tin ngân hàng nào đó trong thành phố có phải bị cướp hay . Tôi cần ngó nghiêng vào đống hồ sơ của để chắc chắn là tôi bỏ lỡ bất cứ điều gì.

      Người khách cuối cùng rời , nhân viên bắt đầu dọn dẹp và sắp xếp tất cả mọi thứ về chỗ cũ. Tôi thuê chín người, kể cả Lynn, với ít nhất là 3 người mỗi ca 7 tiếng rưỡi, và 4 người mỗi ca vào thứ sáu và thứ bảy, những ngày bận rộn nhất.

      Ai cũng có 2 ngày nghỉ, trừ tôi ra. Tôi chỉ có ngày thôi. Việc này sớm phải thay đổi , trong thâm tâm tôi ghi nhớ để tự nhắc nhở mình về việc thuê thêm nhân viên nữa.

      Các nhân viên từng người kết thúc phần việc của họ và chào chúng tôi khi họ ra về. Ngáp dài, tôi thả lỏng người thư giãn, cảm thất cơn nhức nhối trong người sau vụ va chạm ở bãi đỗ xe khu trung tâm mua sắm. Tôi muốn ngâm mình trong bồn tắm đầy nước nóng, nhưng điều đó phải chờ vì tôi gần như chỉ mong được leo lên giường đánh giấc đời.

      Tôi bộ vòng để kiểm tra mọi việc, rồi kiểm tra hai lần xem cửa trước khóa chưa. Tôi luôn để hai bóng đèn sáng mờ mờ phía trước tòa nhà. Wyatt chờ tôi ở cửa sau. Tôi bật hệ thống báo động, rồi mở cửa khi tôi tắt những bóng đèn hành lang và chúng tôi bước ra ngoài. Các bóng đèn cảm ứng sáng lên ngay tức , tôi xoay người khóa cửa. Khi tôi xong việc thấy Wyatt cúi xuống xem xét bên cạnh xe tôi.

      “Blair,” , chuyển sang kiểu mà cảnh sát thường sử dụng khi họ muốn để lộ ra bất cứ chuyện gì. Tôi dừng phắt lại ở đường , nỗi sợ hãi và cơn giận điên cuồng cùng lúc dâng lên tạo thành pha trộn mạnh mẽ. Tôi chịu đựng quá đủ thứ tào lao này rồi, và tôi mệt mỏi đến chết với nó đây.

      “Đừng với em là có người đặt bom ngay dưới xe em nhé.” Tôi lên tiếng cách đầy phẫn nộ. “Đó là cú nặng nhất đấy. Đủ lắm rồi. Gì đây, mùa chúng-ta--giết-Blair hả? Nếu chỉ vì em là đội trưởng đội cổ vũ, mọi người cần phải hiểu , có nhiều chuyện tồi tệ hơn cái thế giới này…”

      “Blair,” nhắc lại, lần này với vẻ hài hước não nề.

      Tôi trong cơn phẫn nộ, và tôi thích bị ngừng lại, “Cái gì nữa!”

      phải bom.”

      “Hơ”

      “Có vẻ như ai đó dùng chìa khóa cào xước xe em.”

      “Cái gì? Chết dẫm.” Điên tiết lên đến cực điểm, tôi nhảy bổ về phía . vết cào quá đủ xấu xí, dài thượt, chạy dài suốt bên xe của tôi. Những ngọn đèn cảm ứng sáng trưng đủ để nhìn mồn .

      Tôi suýt đá vào lốp xe. Tôi thu ngay chân lại khi nhớ ra chấn thương của mình. Cơn đau đầu có thể cứu vãn mấy ngón chân của tôi khỏi bị gãy, vì bạn từng bao giờ đá vào cái lốp xe chưa, đá mạnh ấy, như thể bạn gắng sức đá bay cái xe vào thẳng khung thành? phải là ý hay đâu.

      Cũng chả có gì ở xung quanh để cho tôi đá mà làm gãy rụng ngón chân cả. Bức tường, cột mái hiên, những thứ giờ giống như mục tiêu tạm thời của tôi, và chúng đều cứng hơn cả những chiếc lốp xe. Tôi có cách nào để giải phóng cơn giận dữ của mình, và tôi nghĩ mắt mình chắc lồi ra mất.

      Wyatt quan sát xung quanh để đánh giá tình hình. Chiếc xe hiệu Crown-Vic dành riêng cho cảnh sát của đậu ở cuối hàng cây; xe nhân viên chắc chắn đậu ở các ô giữa xe của tôi và , cản trở tầm nhìn đầy hiệu quả vụ thiệt hại này, khi lái xe đến đây.

      “Em có ý kiến gì về việc xảy ra này ?” hỏi.

      “Chắc là sau lúc em từ ngân hàng quay về. Khoảng 3:15, hay 3:20 gì đấy.”

      “Sau khi trường học tan.”

      dễ theo suy luận của . cậu thiếu niên nào đó buồn chán, bộ qua bãi đỗ xe, nghĩ ra trò làm bẩn lên chiếc Mercedes cho vui. Tôi phải thừa nhận rằng đó là viễn cảnh có thể xảy ra nhất, trừ khi Debra Carson lại trong cơn thịnh nộ lần nữa, hoặc ả chó cái tâm thần lái chiếc Buick bằng cách nào đó theo dõi và bám theo được tôi. Nhưng trước đó tôi vượt qua những điều này rồi, từ khi tôi nhận được cuộc điện thoại kỳ lạ làm tôi sởn cả gai ốc, giờ những tình huống này cũng chả thích hợp gì hơn những tình huống trước đó. Thôi được, Debra là hơn cả, vì ta biết nơi tôi làm việc, ta còn biết cả loại xe mà tôi . Chiếc Mercedes lả điểm dễ làm ta ngứa mắt, vì Jasonf nghĩ nếu như ta mà lái chiếc xe do Mỹ sản xuất làm những người dân bỏ phiếu bầu cảm thấy hài lòng.

      Dù gì ta liều mạng, vì ta bị buộc tội chủ ý giết người – nhưng có chúa mới biết khi nào phiên tòa mới bắt đầu xét xử, - và việc quấy rối nạn nhân khiến ta càng nặng tội thêm mà thôi.

      Mặt khác, ta tâm thần. Chuyện gì cũng có thể cả.

      Tôi liên miên với Wyatt, nhưng cho đó là giả thuyết hay. Thay vào đó nhún vai và lên tiếng. “Chắc là tên nhóc nào đó thôi. Em làm được gì nhiều đâu, vì có camera giám sát nào ở đây cả.”

      nhắc đến camera giám sát vì lúc lắp hệ thống đèn cảm ứng, tôi cần thiết phải tiêu phí vào việc đó, giọng lúc này có vẻ hơi bực bội.

      “Tiếp nào,” tôi , rồi thở dài, “Hãy câu “ bảo em rồi”

      bảo em rồi mà,” trông cực kỳ hài lòng.

      thể nào tin được. Tôi nhìn trừng trừng. “Em tin lại câu đó. mất lịch .”

      em bảo mà.”

      “Nhưng được cho là thế. phải cao thượng và gì đó kiểu như em có kêu ca cũng bằng thừa chứ. Mọi người đều biết đâu cần phải ra câu “ bảo em rồi,” làm gì”. Hừ, có mục trong bản danh sách khó chịu những điều vi phạm của đây: mất lịch . Và thiếu cảm thông. , tôi xóa chữ “thiếu cảm thông” này vì xét cho cùng, gã đàn ông này mất cả tuần để chăm sóc cho tôi. Tôi thay bằng “Hả hê với xe của tôi.”

      cúi xuống phủi hai tay. “ ý là em phải chấp nhận thua về vấn đề hệ thống giám sát.”

      “Còn lâu. Giờ đâu phải lúc chuyện đó!”

      “Nếu có chuyện xảy ra, em biết được ai là thủ phạm. Với cuộn băng ghi hình, nghĩ em có thể tính là rắc rối khác nữa”

      phải là ý kiến khéo chọn hử? Tôi nhìn chằm chằm vào vào cái xe ô tô mui trần màu đen nhắn xinh xắn của tôi. Tôi mua nó chỉ khoảng hai tháng trước, và giờ ai đó cố tình tàn sát nó. Thê thảm chưa!

      “Thôi được, “ tôi sưng sỉa .”Em cho lắp hệ thống máy quay giám sát.”

      lo vấn đề đó. biết cái nào hoạt động tốt nhất.”

      Ít nhất cũng câu. “Nếu em mà nghe …” Nếu thế chắc tôi hét vào giữa mặt cho mà xem.

      lên giọng, “Nếu em mà nghe …”

      “Aaaaaaaaa!” tôi gào tướng lên, phẫn nộ đến mức tôi tưởng mình nổ tung. Giờ tôi liệt kê thêm khoản “Nhắc nhắc lại” vào bản danh sách lỗi lầm của .

      giật mình lùi lại. “Cái này là sao?”

      “Là vì… vì mọi thứ.” Tôi quát lên. “ Vì tất cả những gã ngu đần, những tên xuẩn ngốc, những ả chó cái tâm thần. Là xung quanh chẵng có gì cho em đá mà làm em đau cả. Là vì cái chấn thương ngu ngốc này mà em thậm chí còn dậm mạnh được chân nữa. Em cần dậm chân. Em cần ném đồ. Em cần hình nhân để đâm kim vào, đốt trụi tóc rồi xé nát những cái chân tay bé ra…”

      có vẻ thích thú với cơn thịnh nộ của tôi. “Em biết thuật phù thủy hả?”

      Chỉ là chủ đề thông tin, bạn thể cùng lúc vừa giữ lối cường điệu vừa thở phì ra đằng mũi được. Tôi muốn cười phá lên vì tôi điên ruột với cái xe, nhưng đúng là quỷ quái, thỉnh thoảng điệu cười khiến hòa cả làng.

      Nhưng tôi muốn phản pháo lại cơ. Tôi , “Em cần mượn chiếc Avalanche của trong lúc xe em chờ sửa.”

      lặng cả người, hồi tưởng lại thành tích mà vừa tính đến chỉ giây trước đó. “Ôi, chết tiệt,” cất lời và thở dài cam chịu.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter Twelve
      CHƯƠNG 11

      Những thứ này làm tốt thôi.

      Thompson Boyd nhìn xuống những thứ mua trong giỏ, rồi bắt đầu bước về phía quầy tính tiền. chỉ thích những cửa hàng bán đồ dụng cụ. tự hỏi tại sao lại như vậy. Có lẽ bởi vì cha của thường đưa tới cửa hàng đồ dùng gia đình Ace vào các thứ Bảy ở

      ngoài Amarillo để thu thập những gì người đàn ông cần cho công xưởng của mình trong cái nhà kho bên ngoài chiếc xe moóc của gia đình.
      Hoặc có thể là vì trong hầu hết các cửa hàng đồ gia dụng, như ở đây, tất cả dụng cụ đều sạch và ngăn nắp, các lọ sơn, keo dán và băng dính được sắp xếp cách logic và dễ dàng tìm ra.span>

      Tất cả đều được sắp xếp theo quyển sách.

      Thompson thích cả mùi vị của chúng nữa, kiểu mùi hăng hăng của các chất dung môi, dầu, phân bón, khó có thể diễn tả được, nhưng đó là cái mùi mà bất cứ ai từng ở trong cửa hàng đồ gia dụng cũ kỹ có thể nhận ra ngay tức khắc.

      Tên sát nhân khá khéo tay. Có lẽ đó là ưu điểm thừa hưởng từ cha mình, người mặc dù dành cả ngày với các dụng cụ, làm việc với các ống dẫn dầu, giàn khoan và những chiếc máy bơm đầu khủng long nhấp nhô lên xuống, vẫn có thể bỏ ra nhiều thời gian kiên nhẫn chỉ bảo con trai mình cách để làm việc với - và tôn trọng - các dụng cụ; cách đo, cách vẽ những sơ đồ. Thompson sử dụng hàng tiếng đồng hồ để học cách sửa những thứ bị hỏng và biến gỗ, kim loại hay nhựa thành những thứ chưa từng tồn tại. và cha mình làm việc cùng nhau chiếc xe tải hay xe kéo, sửa hàng rào, làm ra những đồ nội thất, tạo ra những món quà cho mẹ và dì - cái lăn bột hay hộp thuốc lá hoặc cái bàn thớt. Cha dạy: “Dù lớn hay , con đều phải sử dụng những kỹ năng như nhau vào những gì con làm. việc nào tốt hơn hay nặng nề hơn những việc khác. Nó chỉ duy nhất là câu hỏi con đặt dấu thập phân ở đâu mà thôi.”

      Cha của quả là người thầy giỏi và ông tự hào với những gì mà con trai mình làm. Khi Hart Boyd qua đời, ông mang theo bộ hộp đánh giày mà con trai làm ra, và cái móc đeo chìa khóa bằng gỗ có hình cái đầu tù trưởng người da đỏ với chiếc mũ đầu khắc chữ “Cha” bằng vết lửa cháy miếng gỗ.

      Đó là phúc phận của , và hóa ra Thompson học tất cả những kỹ năng này để đáp ứng đòi hỏi về công việc của tử thần. Cơ khí và hóa chất. Chẳng có gì khác biệt với nghề mộc, sơn hay là sửa xe.

      Vị trí con đặt dấu thập phân.

      Đứng ở quầy tính tiền, thanh toán - tất nhiên bằng tiền mặt - và cảm ơn người thu ngân. lấy túi đồ mua được bằng bàn tay đeo găng. Bắt đầu ra ngoài cửa, dừng lại chút và nhìn vào chiếc máy cắt cỏ , màu xanh và vàng. Nó sạch , sáng bóng cách hoàn hảo, thiết bị xứng đáng là viên ngọc lục bảo. Nó kích thích tò mò trong . Tại sao? tự hỏi. Ừm, từ khi nghĩ về cha mình, chiếc máy gợi lại những khi dùng máy cắt cỏ khoảng sân chật chội bé xíu đằng sau chiếc xe kéo của bố mẹ, vào buổi sáng Chủ nhật, rồi sau đó vào và xem trận đấu bóng với cha trong khi mẹ nướng bánh.

      nhớ hương ngọt ngào của ống xả xăng pha chì, nhớ đến thanh khô khốc như tiếng súng nổ khi lưỡi dao đập vào viên đá và nảy lên trung, và đôi tay vì chấn động.

      Tê liệt, đó là cảm giác mà bạn cảm thấy khi nằm chết cứng bởi vết cắn của con rắn đuôi chuông, giả dụ.

      chợt nhận ra là người thu ngân chuyện với mình.

      “Gì cơ?”, Thompson hỏi.

      “Để cho với giá tốt đấy”, người bán hàng , hất đầu về phía chiếc máy cắt cỏ.

      , cảm ơn.”

      Bước chân ra ngoài, tự hỏi tại sao mình lại lơ đãng thế - điều gì khiến thích thú đến thế về chiếc máy cắt cỏ, tại sao lại rất muốn nó. Rồi sau đó lại có ý tưởng rằng đó phải là ký ức gia đình. Có lẽ bởi vì chiếc máy thực chiếc máy chém , cách giết người thực hiệu quả.

      Có lẽ đó là lý do.

      thích suy nghĩ đó chút nào. Nhưng chính là nó.

      Vô cảm...

      Huýt sáo khe khẽ trong miệng, bài hát từ khi còn trẻ, Thompson lên phố, mang theo túi đồ vừa mua tay và trong tay còn lại, là chiếc va li của , có chứa khẩu súng và chiếc dùi cui cùng vài dụng cụ khác nữa.

      tiếp tục bước lên phố, vào khu Little Italy, nơi có từng toán người phải lau dọn sau hội chợ ngày hôm qua. trở nên cảnh giác, quan sát vài chiếc xe cảnh sát. Hai viên sĩ quan chuyện với người bán hoa quả Hàn Quốc và vợ ta. tự hỏi biết họ chuyện gì. Rồi tiếp tục bước tới chiếc tủ điện thoại và kiểm tra lại hộp thư thoại của mình lần nữa, nhưng chẳng có tin nhắn nào về nơi ở của Geneva. Đó phải là mối bận tâm. Đầu mối của biết về Harlem, và đó chỉ là vấn đề về thời gian cho tới khi Thompson tìm ra trường học và nơi bé sống. Bên cạnh đó, có thể có thời gian rảnh rỗi. công việc khác, công việc mà lên kế hoạch thực thậm chí còn lâu hơn thời gian để giết chết Geneva, và đó là nhiệm vụ quan trọng như công việc đó của vậy.

      Thực ra là, quan trọng

      hài hước là giờ đây nghĩ đến điều đó - công việc này cũng liên quan tới lũ nhóc.

      “Vâng”, Jax qua điện thoại di động.

      “Ralph đây.”

      “Gì thế thằng quỷ?” Jax tự hỏi liệu có phải vị Pharaoh gầy guộc dựa vào cái gì đó lúc này. “Cậu có được thông tin từ bạn của chúng ta?” Ám chỉ nhân vật liên quan DeLisle Marshall.

      “Đúng vậy.”

      “Và cả vua Graffiti nữa?”, Jax hỏi.

      “Đúng thế.”

      “Được rồi. Vậy chúng ta ở đâu trong tất cả những việc này?”

      “Được rồi, tôi tìm ra thứ muốn. Đó là...”

      “Đừng bất cứ điều gì.” Điện thoại di động là phát minh của quỷ dữ khi nó frở thành bằng chứng. ta cho Ralph địa chỉ ngã tư nằm phố 116. “Mười phút.”

      Jax tắt máy và bắt đầu bước phố, khi hai người phụ nữ trong bộ áo choàng dài, đeo những chiếc mũ rộng vành của nhà thờ và giữ chặt những quyển kinh thánh sờn rách, lấn sang đường của ta. ta lờ cách ăn mặc kỳ quặc của họ.

      Vừa bộ cách chậm rãi vừa hút thuốc với cái chân cà nhắc bị bẳn chứ phải kiểu gangster, Jax hít sâu, phấn khởi khi được về nhà. Harlem... nhìn quanh những cửa hiệu, nhà hàng và các quầy buôn bán phố. Ta có thể mua bất cứ thứ gì ở đây: Những mảnh vải được dệt từ Tây Phi – vải dệt bằng tay của dân tộc thiểu số Malinke và cả những chiếc chìa khóa của sống theo văn hóa Ai Cập, những chiếc rổ Bolga được đan bằng tay rực rỡ màu sắc, những chiếc mặt nạ, những tấm biểu ngữ và các bức tranh được đóng khung về những người đàn ông và đàn bà Đại hội Dân tộc châu Phi với lá cờ ba màu đen, xanh và vàng. Và cả các tấm quảng cáo nữa: Malcolm X, Martin Luther King Jr., Tina, Tupac, Beyoncé, Chris Rock, Shaq... Và hàng tá những bức tranh về Jam Master Jay, rapper DJ thiên tài, nổi tiếng với nhóm Run - D.M.C, bị bắn chết bởi những kẻ khốn nạn trong phòng thu ở Queens vài năm trước.

      Những ký ức ở xung quanh Jax. Gã nhìn chằm chằm vào góc khác. Chà, hãy nhìn vào nó. Giờ là khu bán đồ ăn nhanh, đó chính là nơi gã thực hành vi phạm pháp lần đầu tiên, khi mới mười lăm tuổi - cái tội mở ra con đường đưa gã đến với tiếng tăm xấu xa. Bởi thứ mà gã lấy trộm phải là rượu, ma túy hay súng hoặc là tiền, mà là hộp sơn Krylon từ cửa hàng đồ gia dụng. Thứ được Jax sử dụng trong hai mươi tư tiếng đồng hồ sau đó, kết hợp với tội trộm cắp và xâm nhập bất hợp pháp cộng với phá hủy tài sản bằng việc phun sơn xịt các hình bong bóng với những chữ Jax 157 suốt từ Manhattan cho đến khu Bronx.

      Trong suốt vài năm tiếp theo, Jax vẽ ký hiệu đó hàng ngàn bề mặt: các cầu vượt, cầu qua sông, các bức tường, bảng thông báo, cửa hàng, xe buýt trong thành phố, xe buýt tư nhân, các tòa nhà văn phòng - vẽ lên cả tòa nhà Trung tâm Rockefeller, ngay bên cạnh bức tượng đài vàng ấy, trước khi bị tóm cổ bởi hai nhân viên an ninh cơ bắp cuồn cuộn, lao vào cách đầy phẫn nộ với bình xịt hơi cay hiệu Mace và những chiếc dùi cui.

      Nếu Alonzo Jackson trẻ tuổi có được năm phút có ai xung quanh và với bề mặt phẳng, cái hình Jax 157 ấy lại xuất .

      Chật vật chiến đấu để qua trung học, cậu con trai có cha mẹ ly dị, phát ngán với những công việc bình thường, thường xuyên gặp vấn đề, Jax tìm thấy thoải mái với công việc của tác giả (những tay du kích graffiti được gọi là những “tác giả”, phải là những “nghệ sĩ”- theo cách mà Keith Haring, phòng trưng bày Soho và các đại lý quảng cáo với mọi người). Gã từng qua lại với nhóm băng đảng trong khu thời gian, nhưng rồi ngày lại thay đổi suy nghĩ khi lang thang với băng của mình phố 140, nhóm Trey-Sevens lái xe qua, và rồi, pốp, pốp, pốp, Jimmy Stone, đứng sát ngay bên cạnh, ngã xuống với hai lỗ bên thái dương, chết ngay trước khi chạm đất. Tất cả chỉ vì tép cocain, hoặc chẳng vì lý do nào hết.

      Khốn kiếp. Jax con đường của riêng mình. Ít tiền hơn. Nhưng vô cùng an toàn (mặc dù vẽ những ký hiệu của mình lên cầu Verrazano và chiếc xe điện tuyến A chạy - là câu chuyện kỳ thú mà ngay cả những tay giang hồ trong tù cũng từng nghe tới).

      Alonzo Jackson, chính thức nhưng hoàn toàn đổi tên thành Jax, chìm đắm với nghệ thuật của mình. Gã bắt đầu đơn giản là tung những ký hiệu của mình ra khắp thành phố. Nhưng, Jax cũng học được rất sớm rằng nếu đó là tất cả những gì ta làm, ngay cả khi rải nó lên khắp các khu trong thành phố, ta vẫn chả là gì ngoài thứ trò chơi chán ngắt, và các vị vua Graffiti chẳng thèm để mắt tới ta.

      Vậy nên, gã bỏ học, làm việc trong những nhà hàng bán đồ ăn nhanh trong ngày để có tiền m sơn, hay thó bất cứ thứ gì có thể lấy được, Jax được nâng cấp lên mức mới - những bức hình graffiti được viết nhanh nhưng lớn hơn cả những hình vẽ kiểu rải bom. Gã ta trở thành chuyên gia với những hình vẽ từ xuống dưới: vẽ cả chiều thẳng đứng của toa tàu điện ngầm. Tuyến tàu A, được cho là tuyến dài nhất trong thành phố, là sở thích của gã. Hàng ngàn du khách có thể từ sân bay Kenedy vào thành phố chuyến tàu mà có dòng chữ: Chào mừng đến với “Quả táo

      lớn”[16] mà là cái thông điệp bí : Jax 157.

      [16] Quả táo lớn - Big Apple là nickname của thành phố New York.

      Cho đến năm Jax hai mươi mốt tuổi, gã thực xong hai mặt từ-đầu-này-sang-đầu-kia – phủ toàn bộ mặt toa tàu điện ngầm với hình vẽ graffiti của mình - và tiến đến rất gần với việc thực toàn bộ con tàu, giấc mơ của mọi tay đam mê vẽ graffiti. Gã cũng theo đuổi tuyệt tác. Jax cố gắng để lột tả tuyệt tác graffiti là gì. Nhưng tất cả những gì mà gã có thể nghĩ tới tuyệt tác là thứ gì đó còn hơn thế nữa. cái gì đó khiến cho người khác phải nín lặng. tuyệt phẩm mà ngay cả tên nghiện ma túy cặn bã cho đến thương nhân ở phố Wall tại trạm New Jersey đều phải ngước lên nhìn và nghĩ, trời ơi, nó tuyệt.

      Những ngày đó, Jax suy tư. Gã ta là vua Graffity, ở giữa giai đoạn của cuộc vận động mạnh mẽ nhất về văn hóa của người da đen kể từ sau Thời kỳ Phục hưng Harlem: hip hop.

      Chắc chắn rồi, thời Phục hưng hẳn phải là tuyệt lắm. Nhưng đối với Jax, nó là thứ của người thông minh, xuất phát từ trong đầu. Hip hop bùng nổ từ trong tâm hồn và từ trong trái tim. Nó hề được sinh ra trong các trường đại học, cao đẳng và trong phòng của những nhà văn, nó đến từ chính đường phố, từ những đứa trẻ đầy giận dữ vật lộn, tuyệt vọng với cuộc sống khó khăn cùng cực và những gia đình tan vỡ, chúng bước những vỉa hè vứt bừa bãi bơm kim tiêm của những con nghiện vẫn còn vết máu khô màu nâu. Đó là tiếng kêu hoang dại từ những kiếp người phải hét lên để được nghe thấy... Bốn nhánh của hip hop gồm: nhạc của DJ, chất thơ trong các bài rap, bước nhảy của những người chơi breakdance và nghệ thuật trong những cống hiến của Jax, graffiti.

      Tr thực tế, ở đây, phố 116 này, gã dừng lại và nhìn vào nơi mà cửa hàng bán đồ giảm giá Woolworth từng ở đó. Cửa hàng vượt qua nổi cơn khủng hoảng từ sau việc mất điện toàn thành phố năm 1977 nhưng thứ mọc lên ở đó là phép màu thực , câu lạc bộ hip hop số trong nước, Harlem World. Ba tầng của mọi thể loại nhạc mà bạn có thể tưởng tượng được, radical[17], addictive[18], electrifying[19]. Những chàng trai nhảy breakdance xoay tít, quằn lên như những cơn sóng trong bão. Những tay DJ xoay đĩa trong những sàn nhảy, các MC mơn trớn, vuốt ve những chiếc micro của mình và lấp đầy căn phòng với những bài thơ hoang dại kiểu đừng-đùa-với-tôi, hòa chung nhịp đập với trái tim thực . Harlem World là nơi mà những cuộc tranh cãi bắt đầu, những trận chiến giữa các rapper. Jax đủ may mắn để nhìn thấy trận chiến nổi tiếng nhất mọi thời đại: nhóm em Cold Crush và nhóm Fantastic Five...

      [17] Radical: dòng nhạc cấp tiến.

      [18] Addictive: loại nhạc ghép từ nhiều dòng khác nhau khiến người nghe thích thú say mê.

      [19] Electrifying: dòng nhạc kích thích người nghe với những cảm xúc mạnh.

      Tất nhiên, Harlem World là quá khứ xa xôi. Và đồng thời biến mất - bị chùi sạch, mờ , hay bị sơn đè lên - là hàng ngàn những hình vẽ của Jax, những tuyệt tác, cùng với đó là những hình vẽ của các huyền thoại graffiti của thuở khai sinh ra thời kỳ hoàng kim của hip hop, Julio và Kool và Taki. Những vị vua graffiti.

      À, có những người nuối tiếc cho thời kỳ biến đổi của hip hop, nay trở thành BET[20], những tay rapper triệu phú những chiếc Humvee vàng chóe, Bad Boys II[21] những công việc hái ra tiền, những đứa trẻ da trắng sống ở ngoại ô, nhạc tải về iPods, MP3 và đài radio vệ tinh. Nó... ừm, hãy lấy ví dụ như thế này: Jax nhìn vào chiếc xe buýt du lịch hai tầng chậm rãi tới cái vỉa hè gần đó. Ở sườn của chiếc xe là dòng chữ Rap/Hip hop Tours. Hãy xem Harlem thực . Hành khách lẫn lộn những người da trắng, da đen và cả những người đến từ châu Á. Gã nghe thấy loáng thoáng những đoạn trong bài giới thiệu của người lái xe và lời hứa hẹn rằng họ sớm nghỉ ăn trưa tại nhà hàng ‘có thức ăn ngon tuyệt và đúng vị New York’.

      [20] Kênh truyền hình giải trí dành cho người da đen. Black entertainment television.

      [21] bộ phim hành động hài.

      Nhưng Jax hề đồng ý với những người khăng khăng cãi rằng những ngày xa xưa ấy biến mất. Trung tâm của khu thị trấn ngoại ô vẫn còn giữ nguyên thuần khiết của nó. thứ gì có thể chạm vào. Hãy lấy quán Cotton Club, Jax suy tưởng, tổ chức của nhạc jazz, swing ( dạng nhạc ở Mỹ có nhịp điệu mạnh với trống) và stride piano ( dạng nhạc Jazz với đàn piano) những năm 20. Mọi người đều nghĩ rằng đó mới là Harlem thực , đúng ? Liệu có bao nhiêu người biết được rằng, nó chỉ dành cho những thính giả da trắng mà thôi (thậm chí công dân da đen nổi tiếng ở Harlem, W.C. Handy, trong những nhà soạn nhạc vĩ đại nhất nước Mỹ mọi thời đại, bị cầu bước ra khỏi cửa trong khi chính nhạc của ông được chơi ở bên trong).

      Ừm, đoán xem? Quán Cotton Club biến mất mãi mãi. Nhưng Harlem . Và bao giờ. Thời Phục hưng hết và hip hop thay đổi. Nhưng nó thấm vào mọi con phố xung quanh gã với những trào lưu hoàn toàn mới. Jax tự hỏi liệu thực chính xác đó là cái gì. Và nếu như có thể, thậm chí gã quanh để nhìn nó - nếu gã giải quyết vấn đề này với Geneva Settle cách hợp lý chết hoặc quay trở lại xà lim chỉ trong vòng hai mươi tư giờ đồng hồ.

      Hãy tận hưởng bữa ăn ngon lành của mình, gã nghĩ tới những người khách du lịch khi chiếc xe buýt bắt đầu lăn bánh đường.

      Tiếp tục vài tòa nhà nữa, Jax cuối cùng tìm ra Ralph, người mà – đủ chắc chắn để nhận ra - đứng dựa vào tòa nhà bị bịt kín bởi những tấm bảng gỗ.

      “Con chó”, Jax .

      “Gì thế?”

      Jax tiếp tục bước .

      “Ta đâu đây?”, Ralph hỏi, bước nhanh chân để bắt kịp gã đàn ông to lớn.

      ngày đẹp trời để bộ.”

      “Khá là lạnh.”

      bộ làm mày ấm lên

      Họ tiếp tục lúc nữa, Jax lờ bất cứ điều gì mà Ralph rên rỉ. Gã dừng lại ở hàng Papaya King và mua bốn chiếc xúc xích và hai đồ uống hoa quả, chả thèm hỏi xem Ralph có đói hay . Hoặc có phải người ăn kiêng hay là nôn mửa khi uống ly sinh tố xoài. Gã trả tiền và bước ra phố, đưa cho gã đàn ông thó bữa trưa. “Đừng có ăn ở đây. nào.” Jax nhìn lên rồi bước xuống con phố. có ai theo dõi họ. Gã bắt đầu bước , nhanh. Ralph lẽo đẽo theo sau. “Chúng ta phải bộ thế này vì tin tôi à?”

      “Đúng thế.”

      “Tại sao tự nhiên lại tin tôi chút nào thế?”

      “Bởi vì mày có thời gian chơi tao từ lần tao nhìn thấy mày. Chính xác cái gì kỳ lạ ở đây?”

      ngày đẹp trời để bộ”, Ralph trả lời, lén lút cắn miếng xúc xích.

      Họ tiếp tục bước tới con phố có vẻ bị bỏ hoang và chuyển hướng về phía nam. Jax dừng lại.

      Ralph làm theo và dựa người vào cái hàng rào sắt được uốn khá đẹp ở trước căn nhà đá nâu. Jax ăn những cái xúc xích và hớp ly sinh tố xoài.

      Ralph nhai ngấu nghiến bữa trưa của mình.

      Ăn, uống, chỉ có hai công nhân với bữa ăn của mình từ công trường, hay là người lau cửa sổ. Chẳng có gì đáng ngờ với hình ảnh đó.

      “Cái chỗ ấy, chết tiệt, làm xúc xích ngon .” Ralph .

      Jax ăn xong bữa của mình, lau tay vào áo và vỗ xuống chiếc áo phông và quần bò của Ralph. có dây rợ gì hết. “Vào vấn đề luôn. Mày có thể tìm thấy gì?”

      “Con bé nhà Settle? Nó tới Langston Hughes. biết chứ? Cái trường trung học ấy.”

      “Chắc chắn rồi, tao biết cái trường ấy. Nó ở đấy hả?”

      “Tôi biết. hỏi ở đâu, chứ phải khi nào. Chỉ là tôi nghe được thông tin gì khác từ chiến hữu của mình trong lãnh thổ thôi.”

      Lãnh thổ..

      “Chúng rằng có ai đó đưa con bé về. Bám chặt lấy nó.”

      “Ai?” Jax hỏi. “Cớm à?” Tự hỏi tại sao phải băn khoăn. Tất nhiên đó phải là lũ cớm.

      “Có lẽ là thế.”

      Jax uống hết chỗ sinh tố. “Việc kia sao?”

      Ralph nhướn mày.

      “Cái mà tao hỏi ý.”

      “À.” Tay Pharaoh nhìn quanh. Rồi lôi chiếc túi giấy từ trong tài áo ra và nhét nó vào trong tay Jax. Gã có thể cảm thấy được đó là khẩu súng tự động và khá . Tốt. Đúng như cầu. Những viên đạn va lách cách trong đáy túi.

      “Vậy”, Ralph cách thận trọng.

      “Vậy.” Jax rút vài tờ đô la ra khỏi ví, đưa cho Ralph rồi dựa gần hơn vào gã đàn ông. Miệng thở ra mùi mạch nha, hành và xoài. “Giờ, nghe cho kỹ. Công việc giữa chúng ta xong. Nếu tao mà nghe thấy mày với bất cứ ai về việc này, hay chỉ đơn giản là nhắc đến tên tao, tao tìm ra mày và cho mày trận. Mày có thể hỏi DeLisle và nó cho mày biết tao là kẻ rất khó qua mặt. Mày hiểu tao gì chứ?”

      “Vâng, được rồi.” Ralph như thầm với ly sinh tố xoài của mình.

      “Giờ biến . , phía kia. Và đừng có nhìn lại.”

      Rồi Jax bước về hướng ngược lại, trở về phố 116, hòa lẫn mình vào dòng người mua sắm. Cắm đầu xuống, nhanh, mặc kệ cái chân khập khiễng, nhưng cũng đủ chậm để thu hút chú ý của những người khác.

      phố, chiếc xe buýt du lịch khác rít lên khi tới điểm dừng ở phía trước khu Harlem World chết từ lâu, vài tiếng rap lẹt rẹt phát ra từ cái loa bên trong chiếc xe lòe loẹt ấy. Nhưng khoảnh khắc ấy, vị vua Graffiti vẽ bằng máu này hồi tưởng về Harlem, hip hop hay là quá khứ tội phạm của mình. Gã có khẩu súng. Gã biết ở đâu. Điều duy nhất mà gã nghĩ tới là mất bao lâu để tới được trường trung học Langston Hughes.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter Thirteen



      Wyatt có mặt lúc đóng cửa Great Bods, cũng ở nhà lúc tôi trở về. Tôi hơi thấy ngại vì mình làm phiền đến , vì nếu công việc ngập đầu hẳn ở Great Bod vào lúc đó rồi. Công việc của nghĩa là ai đó bị giết hoặc đại loại như thế. còn là thám tử nữa,

      nhưng vẫn phải giám sát trường.
      Tôi cũng cảm thấy nhõm khi có ở đó, vì tôi cố hạn chế làm phiền đến . Lý do duy nhất là vì tôi hiểu quan điểm của . làm việc trong khuôn khổ của pháp luật, và nếu tôi có bất cứ thông tin gì ràng để khai báo chẳng thể làm được gì.

      Nhưng nếu có nhận định về mặt chuyên môn cũng nảy sinh cả nhận định cá nhân từng người nữa, kiểu như giữa việc tôi cảm thấy thế nào và việc tôi nên cảm thấy thế nào là hoàn toàn toàn khác hẳn nhau. Bỏ qua những việc thông thường vẫn thực từ trước tới nay nên điều gì đó dài dòng đại loại như thế này chứ “Nhìn , tin em. thể làm được gì, nhưng tin vào bản năng của em.”

      thế, mà cũng thực tin tôi về chuyện cuộc điện thoại kỳ lạ kia. có thể đúng về cuộc gọi, , vì có thêm cuộc gọi nào khác nữa, nhưng quy tắc là quy tắc. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là chút động viên lúc tôi cần thôi mà.

      Thôi đuợc, thỉnh thoảng suy nghĩ của tôi cũng khiến tôi phải phì cười. Những gì tôi thực muốn là mặt trời, mặt trăng và các vì sao, nhưng mơ mộng chút sao? Tôi chưa bao giờ là người có ý trung lập. Tôi muốn tất cả những thứ đó, và tôi muốn ngay cơ; thậm chí mọi thứ đến với tôi vào ngày hôm qua còn tuyệt hơn. Có gì sai về chuyện đó nào?

      Tôi lách vào nhà, khóa cửa và khởi động hệ thống báo động. Cho dù tôi biết thừa là mình khóa xe cẩn thận song tôi vẫn quay người lại và chĩa cái remote về hướng cửa sổ sau nhà và bấm nút “khóa” lần nữa chỉ để cho chắc chắn. Tôi cảm thấy thoải mái trong chính ngôi nhà của mình và tôi thích điều này chút nà. Nhà là chỗ trú thiêng liêng, nơi mà bạn được nghỉ ngơi và an toàn chìm vào giấc ngủ mới phải chứ.

      Cảm giác an toàn ở đây dù gì cũng bị hủy hoại nghiêm trọng lúc vợ của Jason định giết tôi rồi, và tôi vẫn còn chưa hoàn hồn. Tôi vui mừng được chuyển sang ngôi nhà của Wyatt cùng ngay sau lễ cưới. Tại sao tôi lại chuyển đến với ngay lúc này nhỉ? Hừ… vì thế này nhé. là, tôi muốn có tôi ở đó mà chẳng mất chút công sức nào. nên cảm thấy như thể phải nỗ lực hết sức mình mới chiếm được tôi chứ. Việc được phép có tôi mà mất chút công sức nào cũng có thể là lý do thứ hai của tôi. Và thứ ba. Khi chúng tôi kết hôn và lúc ngắm tôiđứng bên cạnh ở bàn, nên cảm thấy như mình phải trải qua trận chiến vĩ đại và giành được thứ cực kỳ quý giá - cụ thể là tôi đây. phải nâng niu chiều chuộng tôi nhiều hơn nữa. Và tôi thích thế cơ.

      Kiểu như bọn thanh niên giữ gìn cái ô tô mà chúng phải làm việc vất vả mới mua được bằng chính đồng tiền mồ hôi nước mắt hơn là cái ô tô mà người ta tặng cho chúng ấy. Đó là bản năng của con người. Và tôi muốn mình phải là cái ôtô mà Wyatt phải moi ví ra mà trả tiền.

      Tôi vừa băn khoăn vừa buồn bã vì phải xa căn hộ của mình. Đó là nhà của tôi – hay ít nhất, từng là nhà. Tôi trang trí từng inch trong căn hộ đó, và nhìn nó rất tuyệt, nếu tôi tự mình diễn tả được. Tôi hẳn bán được nó mà gặp phải vấn đề khúc mắc nào. Thực tế tôi có thể thẳng mạch và để cho người môi giới nhà bán nó, mọi việc chắc hẳn diễn ra trôi chảy.

      số đồ đạc của tôi chắc hợp với ngôi nhà của Wyatt – ngôi nhà của chúng tôi chứ. Tôi phải tập làm quen với ý nghĩ đó là nhà của cả hai chúng tôi . Và Wyatt phải đưa thêm tên tôi vào giấy tờ nhà đất bên cạnh tên của . Tôi thực nghĩ đó là “của chúng tôi” cho tới tận lúc tôi tạo dấu ấn đặc trưng lên ngôi nhà đó – sơn lại này, trang trí lại này và sắp đặt lại này. Cảm ơn Chúa vì mua ngôi nhà đó sau cuộc ly dị, vì tôi thể sống ở đó ở nơi vợ cũ của cũng từng sống. đời nào. Đó là lỗi lầm lớn nhất mà Jason mắc phải sau cuộc ly dị của chúng tôi: khi ta tái hôn, ta chỉ đơn thuần là rước vợ mới tới căn nhà mà ta từng chung sống với tôi. Chuyện đó khiến ta điên lên, theo đúng nghĩa đen đấy, cho dù tôi nghĩ là ta vượt qua được hết những vướng mắc trứơc khi họ cưới nhau.

      Tôi tắm xong và bước quanh căn hộ lẩm nhẩm trong óc việc xếp đặt tỉ mẩn từng món đồ đạc của mình vào các căn phòng trong ngôi nhà của Wyatt về tới nhà. Tôi ở lầu- mọi thứ đồ trong phòng ngủ của tôi có thể chuyển hết đến đây– vì có tới hai phòng ngủ trống hoàn toàn - khi tôi nghe tiếng cửa mở, rồi đến tiếng pip của hệ thống báo động , tiếp theo là tiếng píp-píp-píp-píp lúc đóng của và khởi động lại hệ thống báo động.

      Trống ngực tôi đập thình thịch. Wyatt ở đây! thành vấn đề, nội việc được ở bên cạnh tiếp thêm sức mạnh cho tôi rồi. Chúng tôi cãi lộn, vì chúng tôi bực mình với nhau, nhưng rồi chúng tôi làm lành bằng sex thôi. Chúng tôi gần nhau cả tuần nay rồi, còn tôi gần như muốn xé tan quần của ra.

      Tôi xuống dưới lầu. Tôi khoả thân, vì tôi chỉ khỏa thân ở giường hoặc là khi tôi tắm thôi. Wyatt có thể thích tôi trần truồng mọi lúc ở nhà, nhưng hoàn toàn chẳng thực tế chút nào. Tôi vẫn mặc cái áo ngắn màu đỏ đào – dĩ nhiên là có áo lót – và cái quần pijama màu trắng cực xinh với những chấm hình quả sơ ri đỏ. Khi cãi nhau, tôi muốn trông mình tuyệt vời, nhưng chỉ trong trường hợp tôi điên lên đến nỗi thèm sex, và sau này phải thực , thực phải hối tiếc về điều đó.

      lấy cốc nước lạnh ở trong bếp. Cái áo khoác vắt phía đằng sau ghế, áo sơ mi trắng nhăn nheo nhàu nát sau ngày thời tiết nóng ẩm, và vẫn đeo súng, khẩu tự động lớn màu đen, ở hông bên phải. chỉ với mỗi việc nhìn thấy thôi tim tôi cũng nghẹn cả lại. cao lớn, vạm vỡ, và trông nguy hiểm, và là của tôi.

      Có khi chúng tôi chả cần đến việc cãi lộn làm gì nữa mà chuyển sang sex luôn . Tôi cất lời, “ vụ tệ, hử?”

      nhìn lại, đôi mắt xanh nheo lại và lóe lên vẻ cáu kỉnh. “ hẳn. Chỉ là có quá nhiều chuyện thôi.” ràng là cáu tiết. Wyatt hờn dỗi, đó là vẻ hung hăng, tính cách trội bộc lộ ra trong con người . Khi điên tiết, sẵn sàng cãi lộn. Tôi thích vậy. Phần nào thôi. Ít nhất cũng bĩu môi hay nhăn nhó khó chịu. Tôi là kẻ hay hờn dỗi, mà hai người giống nhau ở chung dưới mái nhà quá nhiều.

      đặt phịch cái cốc xuống và chen đến chỗ tôi, to lớn lấn át cả tôi. “Lần tới mà em có ý định điên rồ nào đó em tự theo lấy , đừng làm rộn lên với nhảy chồm chồm lên cố tìm những kẻ lén theo sau đầy tưởng tượng của em đâu. Nếu rảnh và em mắc chứng hoang tưởng về bất cứ thứ gì đó, tốt thôi, hãy gọi cho , nhưng khi ngập đầu giải quyết các vụ phạm tội có lãng phí các nguồn tài chính của thành phố này vào việc đuổi theo ngỗng trời đâu.” nghiến răng, dấu hiệu tốt chút nào.

      Tôi lùi lại bước, hơi chao đảo trong lòng. Oa! bắt tôi lâm vào cảnh tướng thoái lưỡng nan. Cho dù tôi vẫn mong đợi điều gì đó và có thể thừa nhận, cách miễn cưỡng, rằng có lý, song quá nhiều trong cách toạc móng heo của , tôi chớp mắt, cố quyết định xem cách tấn công nào được phát ra trước.

      Tưởng tượng? Hoang tưởng? Quẫn trí? “ Em tưởng tượng cái gì hết. Em bị chiếc Chevrolet màu trắng bám theo trong hai ngày liền. “ Giọng tôi hét lên the thé đầy căm phẫn, vì cho dù là tôi có tự hỏi liệu những việc từng trải qua của tôi khiến tôi hoang tưởng hay , ít nhất tôi cũng biết thưc cái Chevrolet màu trắng - hoặc là hai cái Chevrolet trắng khác nhau – bám ngay phía sau lưng tôi chứ.

      “Này, chết tiệt, ở bất cứ đâu trong cái thành phố này ai cũng có thể bị chiếc Chevrolet đằng sau!” ngắt lời. “Xuất chiếc ở phía sau đường về đây, nhưng thừa nhận ngay tức đó đúng là chiếc xe mà em phát ra ngày hôm nay. Em biết là có bao nhiêu chiếc Chevrolet màu trắng chỉ trong hạt này , chưa tính đến những hạt xung quanh nữa hả?”

      “Ba hay bốn chiếc mẫu vuông,” Tôi cất lời thành thực. đúng, nếu mà im miệng phút thôi, tôi với có lý. Chết dẫm, thực việc làm đúng đắn chả dễ dàng gì.

      “Chính xác! Thế nên khi em nhìn thấy cái xe ngay đằng sau em hôm qua, và chiếc khác ngày hôm này, chúng được những người khác nhau lái, thế quái nào mà em lại dựng lên suy nghĩ đó cùng là cái xe được nhỉ?”

      “Em biết! Em hiểu, được chưa?” Cố giữ đừng có thét lác lên, vì hàng xóm của tôi là đám nhóc còn ở tuổi đến trừơng sắp lên giường ngủ, tôi bước hai bước nữa tránh xa khỏi và dựa người vào cánh tủ, hai cánh tay tôi khoanh lại vòng quanh ngực . Tôi cũng hít vào hai hơi thở sâu. “ có quan điểm của . Em hiểu gì.” xúc phạm lòng tự ái khi phải thừa nhận điều đó, song công bằng là công bằng. “ có số xe hay cái gì ràng thể làm gì được, cách gì mà điều tra..”

      “Blair!” hét lên, ràng chả quan tâm đến đám nhóc hàng xóm của tôi tẹo nào hết. “Mẹ kiếp! Viết ra , để em nhớ cho : . AI. BÁM. THEO. EM. HẾT. có gì để điều tra cả! nhảy theo em và tiêu tốn tiền của thành phố vì em cảm thấy lo lắng đâu. riêng nhé, thừa biết em chắc chắn là được miễn tiền cấp dưỡng cho người khác đâu, nhưng loại trừ công việc chó chết của ra, được ? cảnh sát công, phải cảnh sát tư mà em gọi đến kiểm tra từng thứ nhặt nhảy vào đầu em được. Những trò rác rưởi này chẳng hài hước chút nào đâu. Hiểu chưa?”

      Được thôi. Được thôi. Tôi mở miệng ra định câu nào đó nhưng đầu có tôi hoàn toàn trống rỗng, và đôi môi tôi chết lặng , thế nên tôi im bặt. Tôi hiểu rồi. Tôi cực kỳ hiểu ấy chứ.

      Thực ra, dường như chả còn có gì để mà nữa.

      Tôi nhìn quanh căn bếp, và nhìn ra khoảng sân sau xíu của mình nơi những ngọn đèn sáng trắng treo những cành cây trông như chốn thần tiên. Hai ngọn đèn bị cháy; tôi cần phải thay chúng. Bình hoa bàn đặt bên góc tường úa vàng,; tôi cũng cần thay bình hoa mới vào ngày mai. Tôi ngắm nhìn mọi thứ trừ việc nhìn vào Wyatt, vì tôi muốn nhìn vào mắt và thấy những gì mà tôi muốn thấy. Tôi nhìn vì… vì tôi chỉ là thể.

      yên lặng trong căn bếp nặng nề, chỉ còn tiếng thở của cả hai chúng tôi. Tôi phải rời khỏi đây thôi, tôi nghĩ. Tôi phải lên lầu và làm bất cứ chuyện gì khác, gấp lại những cái khăn tắm trong phòng để đồ chẳng hạn. Tôi phải làm gì đó hơn là chỉ đứng đực ở đây, nhưng tôi nhúc nhích nổi đến phân.

      Tôi gây nên bao nhiêu điều tranh cãi. Tôi có thể giải thích mọi chuyện với , nhưng biết làm sao tất cả điều đó giờ còn thích hợp nữa rồi. Biết bao nhiêu điều tôi nên , bao nhiêu chuyện tôi nên làm… nhưng chỉ là tôi thể.

      “Em nghĩ nên về nhà.’

      Đó chính là giọng của tôi phát ra những thanh đó; nhưng nghe giống như tôi; giọng buồn tẻ, thiếu sinh khí, như thể tất cả biểu cảm đều kiệt. Thậm chí cònkhông nhận thức được mình gì.

      “Blair…” Wyatt tiến bước về phía tôi và tôi lùi phắt lại, tránh xa . thể nào chạm vào tôi lúc này được, tuyệt đối nên chạm vào tôi, vì trong lòng tôi rất nhiều điều giằng xé và tôi phải đối diện với tất cả những điều đó.

      “Làm ơn, hãy… .”

      đứng đó. Né tránh cuộc cãi vã phải là tính cách của . Tôi biết điều đó, tôi hiểu điều mà mình cầu làm. Tôi muốn rời xa , tôi muốn ở lại mình lúc thôi. Trái tim tôi đập những nhịp đập chậm chạp, mệt mỏi, khó nhọc khiến trong lòng tôi đau đớn, và nếu như rời sớm có thể tôi phải bắt đầu gào thét lên để thoát khỏi cơn đau đớn trong lòng.

      Tôi cố hít hơi thở run rẩy, ngực tôi thắt lại, như thể như thể trái tim mình tuột xuống phổi khiến chúng ngừng hoạt động. “Em trả lại nhẫn đâu!” tôi với giọng đều đều, yếu ớt. “Đám cưới vẫn tiến hành…’’ Trừ khi muốn hủy bỏ. “Em cần chút thời gian suy nghĩ. Làm ơn.”

      Trong phút giây dài đau đớn, tôi nghĩ nghe theo. Nhưng rồi xoay người bước , đường ra đến cửa với lấy chiếc áo khóac. Thậm chí còn thèm đóng cánh cửa vào.

      Tôi ngã quỵ xuống sàn. Tôi chạy lên lầu quăng mình vào giường. Tôi chỉ đứng ở đó ngay phòng bếp rất lâu, những ngón tay vịn vào mép bàn chặt đến nỗi trắng bệch ra.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter Fourteen





      Cuối cùng, tôi cũng phải lê bước ra kiểm tra cửa nẻo để chắc chắn là mình khóa cẩn thận. Tất cả những cánh cửa đều khóa. Dù tôi nghe được những tiếng pip píp Wyatt cũng đặt hệ thống báo động đường ra khỏi nhà. Dẫu cho có giận dữ với tôi , vẫn cẩn thận bảo

      vệ tính mạng cho tôi. Nhận thức được điều này đau đớn; hẳn dễ dàng hơn nếu như thể chút thiếu quan tâm, nhưng làm vậy.
      Tôi bận tất cả đèn tầng trệt rồi cắm cúi leo lên lầu. Mỗi cử động đều gắng gượng, như thể tâm trí và thân thể tôi chẳng liên hệ gì với nhau vậy. Tôi trèo vào giường nhưng bật đèn, chỉ đứng bên cạnh giường nhìn chằm chằm vào hư vô khi tôi cố sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình.

      Phương pháp đối phó ưa thích của tôi là tập trung vào bất cứ thứ gì khác cho đến khi tôi cảm thấy mình sẵn sàng đương đầu với việc quan trọng. Lần này nó chả có tác dụng, vì toàn bộ tâm trí của tôi ngập tràn những điều Wyatt . Chúng bủa vây lấy tôi, khiến tôi ngạt thở, đè bẹp tôi dưới sức nặng của chúng và đơn giản là tôi có bao nhiêu là điều trong số đó cần giải quyết. Tôi tách biệt từng dòng suy nghĩ , cũng giải quyết bất cứ vấn đề nào riêng biệt cả- dẫu sao nữa đến lúc này vẫn chưa.

      Điện thoại reo. Ý nghĩ đầu tiên đến trong đầu tôi là Wyatt!, nhưng tôi chộp lấy ống nghe và trả lời điện thoại. Tôi chắc mình muốn chuyện với . Tôi tin là chưa. Tôi muốn làm khuấy động bằng lời xin lỗi mà chỉ che đậy vấn đề lớn hơn mà thôi, và ngạo mạn nếu nghĩ chỉ nợ tôi có lời xin lỗi hoàn toàn dối lòng mình.

      Tôi với lấy chiếc điện thoại dây sau lần chuông thứ ba chỉ muốn tìm hiểu xem lịêu có phải là gọi hay là người khác, nhưng màn hình ID lại ra dãy số kỳ lạ từ Denver. Tôi đặt phịch điện thoại xuống mà thèm bấm nút trả lời. Tiếng chuông ngắt sau hồi thứ tư cũng là lúc máy trả lời tự động dưới lầu bật lên. Tôi lắng nghe, nhưng thấy có tin nhắn để lại.

      Gần như ngay lập tức điện thoại lại reo lên. Lại cuộc gọi từ Denver. lần nữa, tôi để máy trả lời tự động. lần nữa, có tin nhắn nào để lại.

      Lúc tiếng chuông điện thoại reo lên đến lần thức ba, tôi bắt đầu điên tiết. ràng là chẳng điều tra viên nào mà gọi điện thoại sau 11 giờ đêm cả vì đảm bảo là bản câu hỏi đuợc trả lời. Bản thân tôi cũng quen ai sống ở Denver, nhưng mà này, nếu người quen của tôi mà gọi đến sao họ để lại tin nhắn nhỉ?

      Wyatt bảo rằng số điện thoại đến từ Denver có thể là vì ai đó sử dụng trong những thẻ điện thoại trả trước, trong trường hợp này tôi đoán là ngừơi tôi quen có khi gọi đến cố đánh thức tôi dậy. Thậm chí tôi đọc bản tin tờ báo địa phương về thẻ điện thoại trả trước, những loại này thường rẻ nên nhiều người dùng để gọi những cuộc gọi đường dài. Tôi chắc quen ai ở Denver, song tôi quen nhiều người sống ở những nơi khác nữa, vì thế lần tới mà điện thoại reo, tôi nhấc lên nghe.

      Click.

      phút sau, chuông điện thoại lại reo. Số từ Denver lên màn hình.

      ràng toàn những cuộc gọi kỳ quặc. Tên cà chớn nào đó học cách sử dụng loại thẻ điện thoại thể lần ra dấu vết và nghịch ngợm cho vui. Làm sao mà tôi tập trung vào việc nghĩ về Wyatt được giữa những hồi chuông dứt này nhỉ?

      Dễ ợt. Tôi ngồi dậy và nhấc ống nghe của cả hai chiếc điện thoại đầu giường và dưới lầu lên. Cách này khiến tên cà chớn đó phải đốt tiền bạc và giờ của gã, còn tôi thèm quan tâm đến nữa.

      Những cuộc gọi này phát bực mình đến nỗi mà chúng phá tan cả nỗi đau đớn chết lặng trong lòng tôi. Giờ tôi suy nghĩ được, ít nhất cũng đủ để hiểu rằng rắc rối của tôi nghiêm trọng đến nỗi thể quyết định bất cứ việc gì ngay tối nay. Tôi cần suy nghĩ cho thấu đáo, từng vấn đề trong từng thời điểm .

      Vì viết mọi thứ ra giấy giúp cho tôi suy nghĩ cẩn thận hơn, tôi lấy ra cuốn sổ và cây bút rồi yên vị giườngvới cuốn sổ ngay ngắn trong lòng giữa hai đầu gối xếp bằng tròn. Wyatt đưa ra nhiều lời kết tội, vừa trực tiếp vừa gián tiếp, và tôi muốn xem xét tất cả.

      Tôi viết ra từ số 1 đến số 10, bên cạnh mỗi con số tôi viết mục mà tôi còn nhớ.



      1. Điên rồ

      2. Liệu tôi có mong Wyatt nhảy chồm chồm và điên tiết lên khi ra làm thế ?

      3. Hoang tưởng

      4. Tưởng tượng

      5. Hợm hĩnh, khó chiều

      6. Giở trò mánh lới rác rưởi.

      7. Có phải tôi gọi cho vì toàn những chuyện nhặt nhảy vào đầu óc mình và trông mong rà soát lại ?



      Cố nhớ nên tôi nghĩ ra được cái gì để điền vào điều 8, 9 và 10, vì thế tôi bỏ qua. Bảy điều này là đủ quá rồi.

      mục mà tôi biết là sai. Tôi hề tưởng tượng gì hết. Kẻ lái chiếc Chevrolet màu trắng chắc chắn đã bám theo tôi ngày hôm nay, chắc chắn đã ́ tình theo sát tôi, và chắc hẳn đã đỗ xe ở phía bên kia đường Great Bods. Chiếc mũ lưỡi trai, cặp kính đen, hình dáng khuôn mặt – tôi đã nhìn ngắm đủ để nhận ra kẻ đỗ xe chờ tôi là cùng một người đã ́ bám theo tôi. Hôm qua, người phụ nữ lái chiếc Chevrolet màu trắng dứt khoát đã theo tôi tới tận Great Bods. Dù có hay thì hai kẻ lái xe này chính là một và ở cùng một chỗ, nhưng làm thế nào mà giải thích được kẻ lái xe hôm nay lại biết nơi tôi làm việc nhỉ?

      Nơi trí tưởng tượng của tôi bị sa lầy là ở chỗ tôi hiểu vì lý do gì mà người ta lại muốn theo dõi tôi. Tôi để nhiều tiền quanh người. Tôi cướp ngân hàng, đem tiền đó chôn. Tôi liên hệ với bất kỳ tên gián điệp nào, mà thật ra, tại sao gã gián điệp ấy lại ở vùng Nam Carolina này nhỉ? Tôi cũng hề có người cũ hay bạn bè hay người họ hàng nào là gián điệp hay cướp nhà băng trốn tù, và tôi bị cảnh sát trưởng liên bang nghi ngờ người cũ, bạn bè, gì gì đó ́ liên lạc với tôi, và.... thôi được, vụ này tưởng tượng quá giới hạn thậm chí còn hơn cả Holywood rồi đấy.

      Điều này khiến tôi nghĩ có liên quan đến những người xung quanh Wyatt . Đối với , thì chả có lý do gì lại có ngừơi theo dõi tôi, do vậy, tôi bị theo dõi. Điểm khác nhau giữa chúng tôi là tôi biết gã lái xe bám theo tôi ở làn đường nhỏ cũng là gã đã đỗ xe phía bên kia đường, và đã lái xe đến trước cả tôi, Tôi có bằng chứng nào cả, song bằng chứng và nhận thức có giống nhau đâu.

      Dẫn đến lý do là nếu tôi tưởng tượng ra toàn bộ câu chuyện này thì hẳn tôi cũng hề hoang tưởng. Tôi đã có những hồ nghi của riêng mình, vì tôi hiểu tại sao lại có người muốn theo dõi tôi. Nhưng một lần tôi nhận ra rằng tôi dứt khóat đã bị theo dõi thì lý do này quan trọng, ít nhất thì còn xa mới là hoang tưởng – trừ khi tôi cũng bị ảo giác, trong trường hợp này thì chả có gì quan trọng vì điều đó sẽ bao giờ xảy ra.

      Hai mục này hủy bỏ, còn 5 mục tiếp theo nữa.

      Từ “điên rồ” khiến tôi phiền lòng.Tôi điên cũng hề quẫn trí. Thỉnh thỏang tôi sử dụng những từ ngữ luẩn quẩn để bày tỏ những điều tôi múôn, nhưng nhiều khi như thế lại khiến người ta nghĩ tôi là kẻ tầm thường tâm thần vì thế có thể sẽ đánh giá thấp tôi. Wyatt chưa bao giờ đánh giá thấp tôi cả. nhìn ra hành động của tôi chỉ là: một chiến lược. Tôi mong muốn chiến thắng cũng nhiều như vậy.

      Vậy sao lại dành cho tôi từ điên rồ? Tôi chả cách nào trả lời được. phải tự đưa ra lời giải thích thôi.

      Bốn mục còn lại với tôi ngay lúc này quá phức tạp và nghiêm trọng. Tôi cực kỳ mệt mỏi, cực kỳ căng thẳng, cực kỳ kích động. Wyatt và tôi sắp sửa đến mức tan vỡ, và tôi bíêt mình phải giải quyết ra sao.

      Tôi chuẩn bị trôi vào giấc ngủ thì nhận ra rằng đã thốt lên một lời về mái tóc vừa cắt của tôi. Quá sức chịu đựng: tôi khóc.

      Tôi thiếp , giấc ngủ lâu và sâu. Ngay trong tiềm thức tôi cũng thể nào có câu trả lời huyền diệu cho những vấn đề bức bối của tôi hết.

      Tuy nhiên, nhận thức chung của tôi mách bảo tôi rằng, tôi thể ra vẻ như thể là thời gian đã ngừng trôi. Đám cưới vẫn cứ phải tiến hành cho đến khi Wyatt và tôi quyết ̣nh khác . Điều đó nghĩa là tôi có việc để làm. Mức độ nhiệt tình của tôi cao bằng ngày hôm trước – thực tế thì nó gần đến mức 0 rồi – nhưng tôi thề để tiến độ giảm bớt nhiệt tình được.

      Điểm dừng đầu tiên vào sáng mai là chỗ làm của dượng Jazz, Công ty Máy lạnh và lò sưởi Arledge. Jazz còn tự lắp đặt hệ thống máy nữa, dượng có nhân viên làm thế, nhưng dượng vẫn cứ loanh quanh ở các điểm lắp đặt mới và kiểm tra xem còn cần bao nhiêu cái nữa, chúng lớn ra sao, đặt chúng ở vị trí nào, và các lỗ thông gió có hoạt động hết công suất hay , đại loại như vậy. Do Luke mách lẻo nên tôi biết dượng Jazz sẽ có mặt ở văn phòng thay vì ở đâu đó ngoài kia.

      Văn phòng là một tòa nhà xây bằng gạch nhỏ nằm trong khu công nghiệp vô cùng cần dự án sửa sang lại toàn phần chứ chỉ dành cho khu văn phòng của dượng Jazz. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó từ trước đến nay, thế nên việc nhìn ngắm khu nhà khiến tôi thay đổi quan điểm hoàn toàn mới mẻ nghiêng hẳn sang phía dượng Jazz về tình hình hôn nhân của dượng. Dòng suy nghĩ giản dị và đơn điệu, quá nhiều giống như bụi cây trồng bên cạnh con đường lát bê tông bị nứt toác dẫn từ bãi đậu xe rải sỏi đến cửa trước khu nhà. Rèm những cánh cửa sổ phía trước rủ xuống, nhưng vì mặt trước khu nhà chiếu thẳng hướng tây, nên nếu người ta treo rèm hàng chiều mắt mũi đám nhân viên chói lóa hết cả với nhau. Hãy đoán thử tại sao đám rèm cửa lại được gọi là “những kẻ mù lòa” nào?

      * Trong tiếng , “blind” có nghĩa là rèm cửa, mành che cũng có nghĩa là “những kẻ mù lòa” ( hiểu dịch vậy có sát )

      Có hai cái bàn sắt màu xám kê trong căn phòng phía trước. Ở cái bàn đầu tiên lù lù tàu chiến trong vóc dáng con người. Bạn biết kiểu người này rồi đấy: tổ ong xám xịt khổng lồ, cặp kính treo lủng lẳng sợi dây quàng quanh cổ, bộ ngực vĩ đại hướng thẳng về phía trước. Người phụ nữ ngồi ở bàn thứ hai trẻ tuổi hơn người đầu tiên, nhưng nhiều lắm; tôi đoán tầm khoảng cuối bốn mươi so với người kia tầm năm nhăm. Lúc tôi bước vào tôi nghe thấy họ buôn chuyện với nhau, nhưng khi thấy tôi họ im bặt lại.

      “Tôi giúp gì được ?” Chiến hạm nở nụ cười hỏi tôi, những ngón tay sơn đỏ chót đeo đầy nhẫn của bà ta vẫn liên tục lật giở chồng giấy tờ.

      “Jazz có ở đây ?” Tôi hỏi.

      Cả hai người đàn bà hóa thành tượng đá, nụ cười chuyển sang băng giá, và thái độ thù ̣ch toát ra từ đôi mắt họ. Tôi muộn màng nhận ra rằng bằng việc gọi tên “Jazz” thay vì “Ngài Arledge” tôi đã khiến họ hiểu lầm. Hơi chưng hửng,vì tôi thường nghĩ dượng là người thân trong gia ̀nh. Dượng Jazz lại còn có thói quen liên hệ với đám phụ nữ trẻ bằng tuổi con dượng nữa hả?

      Tôi ́ làm tan băng giá. “Tôi là Blair.”

      Chả có tín hiệu thừa nhận nào từ những con mắt nhìn trừng trừng. Thực tế thì họ thậm chí còn trở nên thù ̣ch hơn.

      “Blair Mallory,” tôi chi tiết hơn.

      người nào thèm động đậy.

      Trời đất ơi, đây có phải là miền Nam đây? Đừng có nói với tôi là những người này nhận ra tên con gái người bạn thân nhất của vợ ông chủ chứ. Làm ơn mà.

      Nhưng về phía họ hề phát ra tí ti tín hiệu nhận biết nào nên tôi phải tiết lộ thông tin. “Tôi là con gái của Bà Tina Mallory, chị biết là bạn thân của dì Sally chứ?”

      Nhận thức lóe lên trong trí nhớ. Từ “Dì Sally” hẳn rất có hiệu quả. Những nụ cười quay trở lại, và chiến hạm thả neo để đến ôm lấy tôi.

      quý, sao tôi lại nhận ra nhỉ!” bà ấy lên tiếng khi tôi bị tấn công bởi cặp bóng mềm như lốp xe được bơm đầy của bạn, và tôi nhận ra hai quả bóng đó bị lèn chặt và nhồi nhét, chúng có thể bung ra chảy xệ cách thương xót khi bà ta thả tự do vào buổi tối. Ý nghĩ trong đầu tôi chùn lại. Thậm chí còn kinh hãi hơn khi mường tượng chiếc áo ngực phải gồng mình đỡ lấy chúng. Nó có khi còn được sử dụng thành bệ phóng cho cả tàu sân bay ấy chứ.

      Cách nhanh nhất để thoát khỏi họ là tỏ ra sợ hãi, và giả chết. Vì thế tôi đứng nguyên đó và để cho bà ta ôm chặt lấy mình, nhấp nháy mắt khi tôi ́ há hốc miệng đớp lấy khí, và gắng nở nụ cười thân thiện nhất của mình ra. Cuối cùng thì bà ta cũng cho tôi thoát, tôi phải hít vào một hơi thật sâu lấy lại nguồn khí quý giá. “Làm sao mà bà nhận ra tôi được? Tôi chưa từng đến đây bao giờ mà.”

      gái quý, dĩ nhiên là có chứ. Sally và mẹ đến đây vào một ngày lâu sau khi Jazz mở công ty. Sally đưa Matt và Mark theo cùng, còn mẹ bế cả và em gái tay, các là những con búp bê nhỏ đáng nhất mà tôi từng thấy. Em gái lúc đó lẫm chẫm biết .”

      Thuở đó tôi lớn hơn Siana hai tuổi, cuộc viếng thăm mà quý bà này nhớ thì hẳn tôi ở khoảng 3 tuổi. Bà ta nhận ra tôi? Chúa ơi, bà ta bị làm sao vậy? Tôi thay đổi gì nhiều giữa tuổi lên 3 và ba mươi mốt tuổi ư?

      Chính quyền nơi nào đó thất lạc một kẻ tâm thần rồi.

      “Tôi thực sự nhớ rõ lắm,” tôi thoái thác, tự hỏi liệu mình có phải tìm chỗ nấp . “Tôi, ừm, mấy ngày trước tôi bị chấn thương đầu, nên trí nhớ chưa hoàn toàn bình...”

      “Chấn thương? Trời đất! nên ngồi xuống, ngay đây này...” Cánh tay phải của tôi bị tóm chặt và tôi bị đẩy tới cái văng bọc nhựa dẻo màu cam, nơi cả người tôi bị lún xuống. “ làm gì ngoài bệnh viện vậy? ai để mắt tới à?”

      Từ khi nào mà từ “chấn thương đầu” đồng nghĩa với “tổn thương não thể phục hồi” vậy?

      “Tôi ổn mà.” Tôi vội vàng đảm bảo với bà ta. “Tôi được ra viện vào thứ Sáu tuần trứơc. Ừm, dượng Jazz có ở đây ?”

      “Tất nhiên rồi. Ông ấy ở trong khu bán hàng.”

      “Tôi sẽ nhắn cho ông ấy loa,” bà kia nói, tay nhấc điện thoại. Bà ta bấm vào một nút, rồi hai số, tiếng ồn phát ra ngoài. Sau một phút bà ta nói “Có người tới gặp ông. “Bà ta lắng nghe, rồi dập máy và cười với tôi. “Một phút nữa ông ấy sẽ ở đây.”

      thực tế ít hơn, vì khu bán hàng ở ngay đằng sau khu văn phòng và dượng chỉ phải bộ khoảng 20 yard. Dượng tới vẻ tất bật, chiều cao trung bình, hói đầu, với thân hình lực lưỡng kiểu người làm việc nặng suốt cả cuộc đời, vẻ mặt tiều tụy vì lo lắng mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy ở dượng. Trước khi gặp rắc rối với dì Sally, dượng mập hơn, nhưng từ những gì mắt thấy tai nghe lúc này dượng mất số cân thừa và gày hơn. Dượng dừng phắt lại khi thấy tôi, vẻ mặt đầy bối rối.

      “Blair?” cuối cùng dượng cũng cất lời, giọng ngập ngừng, còn tôi đứng yên.

      “Trông dượng khỏe mạnh quá,” tôi , vòng tay ôm lấy dượng và hôn vào má ông như cách tôi vẫn thường làm. “Cháu chuyện với dượng phút thôi được ?”

      “Chắc rồi,” dượng trả lời. “Vào văn phòng . Cháu uống cà phê ? Lurleen, có cà phê ?”

      “Tôi luôn pha ít.” Chiến hạm mỉm cười.

      , cháu uống đâu ạ. Dù sao cũng cảm ơn nhiều.” Tôi cười lại với Lurleen.

      Dượng Jazz dẫn tôi vào phòng, khoảng tàn tạ toàn bụi và giấy tờ. Bàn làm việc của dượng cũng cùng kiểu kim loại xám giống ở khu văn phòng bên ngoài. Có hai ngăn tủ đựng tài liệu màu xanh mòn vẹt, ghế của dượng bị vá những lỗ - và 2 cái ghế dành cho khách màu xanh gần như tiệp với màu hai ngăn tủ. chiếc điện thoại đặt bàn, tách cà phê chứa đủ loại bút và cái tuốc nơ vít vỡ tay cầm – đó là cách trang trí văn phòng của dượng.

      Hòan toàn cần phải bắt đầu diễn tả dượng làm gì. Người đàn ông khốn khổ, dượng hoàn toàn bị Monica Steven điều khiển/ chi phối khi dượng thuê ta trang trí lại phòng ngủ của dượng và dì Sally

      Dượng đóng cửa, nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt như thể nó chưa từng bao giờ tồn tại, và dượng hỏi đầy nghi ngờ. “Sally gửi cháu tới đây hả?”

      “Chúa ơi, !” tôi trả lời, bày tỏ ngạc nhiên cách thành . “Dì ấy biết cháu đến đây.”

      Dượng thư giãn đôi chút rồi vò tay vào đầu .”Tốt.”

      “Sao lại tốt?”

      “Bà ấy , nhưng gửi thông điệp qua người mà bà ấy biết là ta tiếp chuyện.”

      “Ôi, xin lỗi. có thông điệp nào hết.”

      “Đừng xin lỗi.” Dượng lại đưa tay lên vò tóc. “Ta mong bất kỳ thông điệp nào từ phía bà ấy. Nếu muốn chuyện, chết tiệt là bà ấy có thể cư xử cho ra dáng người lớn và nhấc điện thoại lên. “ Dượng liếc tôi vẻ tội lỗi cứ như tôi vẫn còn lên ba ấy. “Xin lỗi.”

      “Cháu nghĩ là mình từng nghe từ “Chết tiệt” rồi.” Tôi nhàng , nhe răng cười toe toét với dượng. “Có muốn nghe danh sách những câu bậy bạ của cháu ?” Lúc tôi còn , tôi học thuộc lòng tất cả những câu mà tôi đươc phép phát ngôn. Thậm chí tôi còn lập ra loạt các bản danh sách.

      Dượng cười toe toét lại với tôi. “Ta đoán là mình từng nghe thấy rồi. Vậy hôm nay ta giúp gì được cho cháu nào?”

      “Hai việc. là dượng vẫn còn cầm hóa đơn thanh toán của Monica Stevens cho công việc trang trí phòng ngủ của dượng mà ta tiến hành chứ?”

      Dượng nhăn mặt. “Cá là ta vẫn còn. Dượng vứt 20 ngàn đô la cho kẻ tham lam vô độ đó - ý ta là, lãng phí.”

      Hai mươi ngàn? Tôi tru miệng huýt sáo.

      “Ờ, cho ta biết .”Jazz lầm bầm. “ gã ngốc và đống tiền của gã. Dượng được trừ phần từ đống nội thất cổ mà ta bán , nhưng vẫn phải trả phần còn lại.

      “Có ở đây ?”

      “Chắc mà, hóa đơn gửi về nhà nơi Sally bắt gặp. Ta muốn tạo bất ngờ cho bà ấy. bất ngờ nho . Con hẳn nghĩ ta xé toang cổ họng bà ấy ra. “ Dượng đứng lên và mở trong những cái ngăn của chiếc tủ đựng tài liệu gần nhất, lật các tấm bìa cứng rồi lôi ra xấp giấy mà dượng sau đó quẳng lên bàn . “Đây này.”

      Tôi cầm những tờ hóa đơn lên và nhìn chằm chằm vào chúng. Tất cả đến 20 ngàn, nhưng gần mức đó. Dượng Jazz phải trả cái giá quá đắt cho đống đồ đạc mới, làm thủ công, xấu xí như quỷ và đắt gấp đôi. Monica cũng thay thảm trong phòng ngủ, theo phong cách mới giống hình minh họa sách báo, hẳn cũng ngốn cả gia tài nho - chính xác có phải là “Nữ thần mặt trăng” trong Thần thoại La Mã nhỉ? Dù sao nữa tôi cũng biết đó nghĩa là ”Mặt trăng”, nhưng bà ta đặt cái mặt trăng giả trong phòng ngủ làm gì biết?

      “Cái biểu tượng mặt trăng này là gì? “ Tôi hỏi, mê mẩn.

      cái lọ màu trắng cao vào mảnh, bà ta đặt nó cái đôn được chiếu sáng. Bà ta gì đó về nghệ thuật kịch.”

      Jazz phải trả hơn ngàn đô cho món đồ kịch nghệ này. Tất cả những gì tôi được là rằng Monica thể “tầm nhìn “ của mình. ta thích thủy tinh và thép, màu trắng đen, quái gở và xa xỉ. Đó là phong cách của ta.

      “Cháu giữ cái này lúc được ?” Tôi lên tiếng hỏi, tay nhét xong mớ hóa đơn vào tuí xách.

      Dượng nhìn vẻ bối rối. “Chắc rồi. Cháu muốn làm gì với nó?”

      “Thông tin.” Tôi chuồn lẹ trước khi dượng hỏi về thông tin gì. “Và dượng làm giúp cháu việc nữa chứ? Cháu biết giờ phải lúc…”

      “Ta bận lắm, đây là lúc thuận tiện.,” dượng trả lời.” nào.”

      cùng cháu đến cửa hàng đồ nội thất.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :