1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Doanh Trưởng, Bắn Một Phát - Thư Dứu Full 65c Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28


      Thư Yểu Ninh vừa xong, mọi người đều ngây người.

      Vợ chưa cưới của Thư Yểu Nhiên ngạc nhiên vì lần đầu tiên nghe thấy Thư Yểu Ninh tục, mà lại trong tình huống hiểu gì thế này.

      Còn Yểu Nhiên, hiển nhiên là sợ ngây người, trợn to mắt, run rẩy nhìn Thư Yểu Ninh, đột nhiên cảm thấy mặt Thư Yểu Ninh hơi mờ ảo.

      Sắc mặt Kỷ Ngân Viễn khẽ biến, nhìn hồi lâu, bỗng ấn mặt vào lòng mình.

      Yểu Nhiên ôm hông Kỷ Ngân Viễn theo bản năng, siết ngày càng chặt.

      bị dọa sợ.

      Nghĩ vậy, mặt Kỷ Ngân Viễn lạnh xuống, rất hiếm khi tức giận, nhưng lúc này, Thư Yểu Ninh chạm đến giới hạn của .

      “Đoàn trưởng Thư,” gằn từng chữ, “Mong hãy chuyện đúng mực!”

      Thư Yểu Ninh nghẹn họng, tự nhiên có cảm giác kiêng dè người sĩ quan trẻ tuổi trước mắt này. Nhưng chỉ nháy mắt Thư Yểu Ninh phục hồi lại tinh thần, bỗng thấy buồn cười, có gì mà phải kiêng dè?

      “Tôi cảm thấy tôi chuyện rất đúng mực.”

      Thư Yểu Ninh nhìn vào cánh tay nắm lấy kia của Yểu Nhiên, cười lạnh , “Thư Yểu Nhiên, còn dám nhắc tới Tống Quân ?!”

      Hô hấp của Yểu Nhiên dần dần khó khăn, trong đầu lại bắt đầu lên mảnh đỏ tươi.

      Bầu trời cũng tươi đẹp giống như trong giấc mơ vừa rồi, ở ngôi biệt thự mang phong cách cổ điển, dây leo xanh mướt bò cả vào cửa sổ, gió hè nhàng thổi qua, rung lá cây.

      có thể nhớ bộ dáng mỉm cười của Tống Quân, xinh đẹp như tiên nữ, nhưng chỉ trong nháy mắt bị màu đỏ bao trùm.......

      Yểu Nhiên cảm thấy đầu càng ngày càng đau, dường như đứng vững, “Tống Quân.... .... Tống Quân.......”

      Giọng run rẩy, các ngón tay vì níu chặt áo sơ mi của Kỷ Ngân Viễn mà trở nên trắng bệch, “Chị ấy chết....... có chết.... ...”

      Yểu Nhiên lặp lặp lại câu này, giống như chỉ cần lặp lại nó cho sức mạnh to lớn, đẩy Kỷ Ngân Viễn ra, đối diện với Thư Yểu Ninh, oán hận , “Nhất định là thủ đoạn của , cho rằng tôi còn có thể tin sao?”

      Ánh mắt của dần kiên định, siết chặt nắm tay, “ giam lỏng chị Tống Quân trong phòng, ngày ngày ngược đãi, căn bản xem chị ấy là người!”

      “Chị ấy là bị làm cho suy sụp! mau trả chị ấy cho tôi, trả lại cho tôi!” Giọng Yểu Nhiên càng lúc càng lớn, tức giận cũng càng ngày càng nhiều, xông lên muốn chụp lấy Thư Yểu Ninh, nhưng bị Kỷ Ngân Viễn kéo lại, càng giãy giụa càng ôm chặt hơn, cuối cùng quay người ôm chặt lấy như lúc nãy.

      Loại thời điểm này, cũng chỉ có thể cho cái ôm, chỗ để dựa vào.

      Ánh mắt Thư Yểu Ninh càng ngày càng lạnh, cũng thực nổi giận, “Nếu do ấy luôn muốn rời khỏi tôi, tất cả mãi thay đổi. Còn nữa.... ....”

      Thư Yểu Ninh quát khẽ, “Thư Yểu Nhiên, tôi thương mấy chục năm, rốt cuộc báo đáp tôi thế này sao? Hả?”

      Kể từ khi quan hệ của hai người bị đóng băng, kiểu cãi vả này có lẽ trở thành lệ thường, chỉ cần gặp nhau thể cãi.

      Lòng Yểu Nhiên trầm xuống, tức giận hét lại, “Tôi cũng vô cùng thất vọng về !”

      từng cho rằng Thư Yểu Ninh chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời , là người trai hiền lành nhất thế giới.

      Nhưng chị Tống Quân.... ... Tống Quân tốt đẹp như vậy.... .... bị người trai hoàn mỹ của hủy diệt hoàn toàn!

      cách nào quên được đoạn ký ức thê thảm đó, chị Tống Quân gầy như que củi, cả người toàn vết thương, khóc khẩn cầu dẫn , hi vọng có thể mang chị ấy ra khỏi cái nhà tù này. Những hình ảnh cứ lướt qua, cuối cùng dừng lại ở khi tình cờ xông vào phòng của Thư Yểu Ninh và thấy: trai .... ..... Người trai lúc nào cũng thương cưng chiều, chưa lần phát giận trước mặt , lại cười gằn đè lên người chị Tống Quân, quan tâm phản kháng cầu xin của chị ấy, chiếm hữu chị ấy ở trước mặt !

      Đúng, thừa nhận, Thư Yểu Ninh nhìn thấy , cũng phát có mặt của , nhưng vẻ tàn nhẫn bạo ngược của Thư Yểu Ninh hoàn toàn bại lộ trước mắt , từ ngày đó, cách nào đối mặt Thư Yểu Ninh trong đoạn thời gian dài, cứ mỗi lần nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó là lại nôn khan.

      Thư Yểu Ninh biết, ta biết gì hết! biết tại sao em vốn ngoan ngoãn nghe lời của mình lại giống như thay đổi thành người khác, chỉ đối nghịch với ta, còn muốn tìm mọi cách giúp Tống Quân trốn .

      “Căn bản là xứng với chị Tống Quân, và cũng

      chị ấy, chẳng qua là muốn tất cả mọi người đều bị khống chế, phải thần phục , chỉ cần có người chịu, tiếc mọi thủ đoạn cưỡng chế người đó phải cúi đầu!"

      "Câm miệng!" Thư Yểu Ninh cắn chặt răng, siết chặt nắm tay, giữ cho mình tỉnh táo, để bị Yểu Nhiên chọc giận ảnh hưởng đến phán đoán: "Nếu do dẫn Tống Quân , ấy cũng gặp chuyện may!"

      "Đó là do luôn tiêm thuốc giãn cơ liều cao cho chị ấy!" Yểu Nhiên quát khàn cả giọng, cảm thấy trước mắt đều là màu đỏ.

      "Là hại chết chị Tống Quân, là !" run rẩy la lên, nước mắt như vỡ bờ mà tuôn ra, "Thư Yểu Ninh, là đồ có tim!"

      vẫn muốn thừa nhận chị Tống Quân rời khỏi , nhưng ta cứ buộc phải thừa nhận, buộc phải nhớ lại chuyện năm đó tàn nhẫn, ác độc!

      Bộ dạng tàn nhẫn, độc ác này mới chân chính là ta!

      Mà chị Tống Quân..... bị kẻ độc ác như vậy hành hạ, phá hủy hết tất cả tôn nghiêm và kiêu ngạo.

      chừng....Cái chết của chị ấy ngược lại là loại giải thoát!

      Vợ chưa cưới của Thư Yểu Ninh bị cảnh tượng trước mắt làm cho bối rối, lúc còn chưa biết Thư Yểu Ninh, nghe phong thanh khí gia đình nhà họ Thư hài hòa, đặc biệt là ba Thư Yểu Nhiên cơ hồ là về nhà, nhưng lại ngờ quan hệ Thư Yểu Nhiên và chồng chưa cưới mình lại kém đến mức này!

      em chỗ nào chứ, hoàn toàn chính là kẻ thù!

      "Từ trước đến giờ luôn thích ngụy biện." So về tàn nhẫn, làm sao Yểu Nhiên có thể là đối thủ của Thư Yểu Ninh, trong lòng ta như chứa con sư tử hung mãnh, bị bức đến cực hạn phản kích, chiêu nào cũng trí mạng, "Có lẽ quên, chính tại chỗ này, chính ở khúc quanh cầu thang này, Tống Quân bị trượt chân lăn xuống lầu dưới, mà khi đó cầu thang còn chưa được trải thảm, mỗi bậc thang đều rất sắc nhọn, lúc ấy cầu thang nhuộm đẫm cả máu tươi."

      Trái vũng, phải vũng, phủ kín cả bậc thang.

      Thiệt nhiều máu, người sao có thể có nhiều máu như vậy!

      Gần như cả lầu này đều có máu của Tống Quân, thậm chí có chỗ thể rửa sạch được vết máu, nhưng Thư Yểu Ninh vẫn nỡ bỏ, liền đặt tấm thảm dài, trải dài theo đường Tống Quân lăn xuống.

      Đáng tiếc, che đươc máu nhưng che được lòng người!

      " bởi vì tôi tiêm thuốc giãn cơ liều cao cho Tống Quân, nên ấy mới gặp chuyện may, vậy tôi cũng muốn hỏi , nếu biết ấy còn hơi sức , tại sao còn muốn dẫn ấy ?!"

      Yểu Nhiên cương người.

      ra.... nên hiểu từ sớm.

      Cái chết của chị Tống Quân, Thư Yểu Ninh có trách nhiệm, nhưng.... cũng có!

      Là bọn họ..... Cùng nhau hại chết chị Tống Quân!

      Nhưng mà, cách nào cự tuyệt được khẩn cầu đau khổ của chị Tống Quân, cũng cách nào trơ mắt nhìn chị ấy tiếp tục sống bên cạnh Thư Yểu Ninh biết, chị Tống Quân bị Thư Yểu Ninh bức đến hỏng mất! Cho nên, mới bất chấp mọi giá dẫn chị Tống Quân ....

      làm sao ngờ, làm sao nghĩ đến, quyết định này.... Lại khiến tự tay dẫn chị Tống Quân đến đường cùng!

      Thư Yểu Ninh chuyện rất tuyệt tình, giọng điệu này luôn dùng để phản kích người ngoài, nhưng nhiều năm qua ta cũng dùng người em ta từng thương nhất.

      Bản tính của Thư Yểu Ninh rất quyết tuyệt, phải là hận, có giữa giữa.

      "Vậy tại sao, lại tiêm thuốc giãn cơ cho ấy?" Kỷ Ngân Viễn thản nhiên mở miệng, lời giống như chậu nước lạnh trong mùa đông tát vào Yểu Nhiên, khiến bừng tỉnh.

      "Việc này tôi cần thiết phải giải thích." Thư Yểu Ninh cười lạnh, nhìn chằm chằm Yểu Nhiên, "Thư Yểu Nhiên, tôi cho biết, hôm nay đừng nghĩ chạy !"

      Nhẫn nại của Thư Yểu Ninh là co hạn độ, mà Yểu Nhiên chọc giận ta đến cực hạn.

      "Giam lỏng, lăng nhục, thậm chí là hủy diệt tự ái của người, chỉ lấy làm trung tâm là những gì mà rành nhất! Nhưng những thứ này với tôi là hoàn toàn vô dụng, chút xíu tác dụng cũng có!"

      Điểm khác nhau lớn nhất giữa và Tống Quân chính là thân phận của : con thứ ba nhà họ Thư, cho dù chỉ danh nghĩa! Nếu muốn đột phá vòng vây phải dễ dàng, cha và cả có ở đây, cho nên Thư Yểu Ninh làm chủ, nhưng chắc chắn rôi ngày hai người kia trở về, đến lúc đó, căn bản cần mở miệng, Thư Yểu Ninh cũng tự động để .

      " có thể thử xem." Thư Yểu Ninh giận quá hóa cười, từ từ lại gần Yểu Nhiên. "Thư Yểu Nhiên, còn chưa biết hết thủ đoạn của tôi đâu!"

      Lúc Thư Yểu Ninh sắp bắt được Yểu Nhiên bàn tay chen ngang, dễ dàng giữ được cổ tay ta. Nếu bàn tay đó dùng sức, cổ tay Thư Yểu Ninh gãy lìa.

      Kỷ Ngân Viễn thản nhiên , "Đoàn trưởng Thư, hình như quên còn có tôi rồi."
      Last edited: 31/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29


      Tình hình diễn tiến theo chiều hướng xấu nhất, hiển nhiên Kỷ Ngân Viễn thể dùng dùng phương thức đơn giản để giải quyết. Nhưng mặc kệ thế nào, vẫn phải dẫn Yểu Nhiên .

      tiếc bất kỳ giá nào!

      Thư Yểu Ninh lạnh lùng nhìn Kỷ Ngân Viễn, rồi bỗng nhiên cười tiếng, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm như con báo kỳ ngủ đông, chỉ cần tới đúng thời cơ bộc phát.

      Còn Kỷ Ngân Viễn rất rành thế nào là lùi bước để đánh trả đối phương.

      Yểu Nhiên nắm chặt tay Kỷ Ngân Viễn, kéo chạy xuống lầu dưới.

      “Kỷ Ngân Viễn, nếu được mình hãy trước , vì ra khỏi cánh cửa này có rất nhiều người cản lại.” vừa chạy vừa , “Tôi cố gắng hết sức kéo dài thời gian cho !”

      Cửa trước càng ngày càng gần, chỉ cần đẩy cánh cửa này ra, hai người phải tách ra. Nhưng hối hận, vốn vì mới bị cuốn vào chuyện này, làm sao có thể để bị liên lụy, “Kỷ Ngân Viễn, em tới tìm , lúc đó, chúng ta chuyện !”

      Tiếng hòa trong gió, tràn đầy vui sướng và mong đợi, cho tới nay, hình thức ở chung của hai người đều là ai chịu thua ai, đồng ý ở chung với chỉ là vì muốn phản kích, nhưng chỉ ngắn ngủi mấy tháng, vào lòng .

      Nhớ lại lần đầu gặp mặt, bị chọc tức gần chết, nhưng lại đứng bên cười thản nhiên, giống như chuyện chẳng liên quan gì đến . cũng ngờ mình động lòng với người có ấn tượng ban đầu hề tốt như , giờ nghĩ lại, nếu phải vì đêm đó uống rượu say xong xảy ra tình đêm, sợ rằng tiếp tục là oan gia thôi!

      Tay Yểu Nhiên đặt lên nắm cửa của cửa chính đột nhiên bị Kỷ Ngân Viễn kéo giật lại, khiến xoay người ngã vào lòng .

      Kỷ Ngân Viễn nâng cằm lên, cúi người hôn lên đôi môi khẽ nhếch của .

      Bỗng nhiên bị hôn, Yểu Nhiên định kêu lên theo bản năng, nhưng vừa há miệng, lưỡi thừa dịp mà vào, nụ hôn dần trở nên kịch liệt, nuốt xuống tất cả kháng nghị của .

      Đợi khi kịp phản ứng thầm bên tai , “Chuyện tranh thủ kéo dài thời gian gì đó, là việc đàn ông phải làm.”

      Tim bỗng lỡ nhịp, kinh ngạc ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải đôi mắt sâu thẳm của , có thể thấy hình ảnh ngơ ngác của mình trong đó, còn cả tình nhàn nhạt và dịu dàng mà chưa từng thấy.

      “Kỷ Ngân Viễn.......” Tim đập bang bang, còn nhếch môi cười, kéo ra cửa chính.

      Ngoài cửa chính quả có khá nhiều cảnh vệ giống như lời Yểu Nhiên, từ hình thể cường tráng của họ, có thể thấy họ đều qua huấn luyện chính quy. Có lẽ nên may mắn vì Thư Yểu Ninh chưa cho mỗi người khẩu súng!

      Nhưng tình hình cũng khá hơn là bao nhiêu.

      Yểu Nhiên khẩn trương nuốt ngụm nước bọt, “Kỷ Ngân Viễn, được ?”

      Kỷ Ngân Viễn cười khẽ, “Rồi em biết có được .”

      Vừa dứt lời, cảnh vệ vung quyền đến, Kỷ Ngân Viễn nhanh chóng xoay khuỷu tay đập ngang lưng người kia, nhàng giải quyết.

      Yểu Nhiên trợn tròn mắt, bản lĩnh Kỷ Ngân Viễn quả tốt ngoài dự đoán, bình thường sao lại nhìn ra chứ ?!

      Trong lúc ngẩn ngơ, hạ xong năm sáu người, mở ra con đường, “Lên.”

      Phía trước rất vắng, cảnh vệ đều bị bỏ lại sau lưng. Yểu Nhiên nghe thấy lời Kỷ Ngân Viễn nhưng hiểu có ý gì.

      Kỷ Ngân Viễn thở dài, đành kéo ra sau lưng mình, tiện người ngồi xổm xuống, “Tôi cõng em.”

      Giờ Yểu Nhiên mới hiểu , dù biết sao lại quyết định như vậy, nhưng vẫn nghe lời trèo lên lưng , hai chân kẹp chặt hông .

      Chỉ chút trì hoãn như vậy, có cảnh vệ đuổi đến, Kỷ Ngân Viễn khẽ quát tiếng, “Ôm chặt!” sau đó đá ngược vào hai cảnh vệ đến gần, rồi nhanh chóng chạy ra sân cỏ.

      Gió ngày càng lớn, tóc Yểu Nhiên tung bay trong gió, thỉnh thoảng có vài sợi vươn gáy , lạnh lẽo, mềm mại.

      Kỷ Ngân Viễn chạy cực nhanh, đám người phía sau căn bản là đuổi kịp, rất nhanh bị bỏ lại.

      Cổng sắt bị đóng kín, có ít cảnh vệ canh gác, thấy hai người đột nhiên xông ra, vội dàn trận giới nghiêm.

      Chỉ tiếc mục tiêu của Kỷ Ngân Viễn phải là bọn họ, mà là bức tường cao bên cạnh, “Chúng ta nhảy tường ra ngoài, nhớ , tuyệt đối được buông tay.” Chờ khi siết càng chặt hơn, mới cười , “Còn chân nữa, kẹp chặt!”

      “Đánh chết tôi cũng buông! Dù là tay hay chân.... ..... A!” làm bộ hung hăng vào tai , chưa dứt lời cảm thấy cả người bay lên, sợ tới mức siết chặt hơn.

      Chỉ chớp mắt Kỷ Ngân Viễn mượn lực nhảy lên đầu tường, đến khi mở mắt ra, sớm rơi xuống nhàng.

      “Này.... ... thể trước tiếng được sao!” vẫn còn sợ, vừa nãy ngộ nhỡ té xuống phải làm sao?

      quả nhiên là người nhà với Kỷ Ngân Tĩnh, đều xem tính mạng là trò đùa!

      Kỷ Ngân Viễn cười , “Yên tâm, để em té xuống.”

      Yểu Nhiên đen mặt, níu chặt lấy vai áo .

      ra khỏi cửa, nhưng đuổi bắt vẫn chưa kết thúc, tất cả các cảnh vệ lao ra khỏi cửa sắt, hung hăng xông về phía hai người, nhưng điều lạ là Thư Yểu Ninh vẫn xuất , khiến Kỷ Ngân Viễn rất ngạc nhiên.

      Bên trong biệt thự, Thư Yểu Ninh còn đứng ở chỗ cãi nhau với Yểu Nhiên, lặng im nhúc nhích.

      Vợ chưa cưới của Thư Yểu Ninh đứng bên cạnh nhìn, qua hồi lâu thấy Thư Yểu Ninh có động tĩnh gì bèn cẩn thận ghé đầu nhìn ta cái, vừa lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Thư Yểu Ninh quét qua, vẻ mặt lạnh lẽo của ta khiến thấy lạnh cả người.

      Ánh mắt kia đáng sợ, hôm nay, Thư Yểu Ninh.... ... Xa lạ như người nào khác!

      Thư Yểu Ninh để ý gì tới vợ chưa cưới của mình, chỉ xoay người vào phòng, dùng sức đóng mạnh cửa lại.

      chiếc việt dã xoay đuôi xinh đẹp dừng trước cửa bệnh viện. Bệnh nhân và bác sĩ lại đều tò mò nhìn về phía chiếc xe, liền thấy người đàn ông lạnh lùng mặc đồng phục quân xuống xe, kéo theo xinh đẹp tóc dài.

      dẫn tôi tới đây làm gì?” Tiếng bất mãn của Yểu Nhiên xen lẫn với tiếng chuông điện thoại. Kỷ Ngân Viễn hề để ý tới điện thoại reo, chỉ nhìn chăm chú vào mắt , “Thư Yểu Nhiên, em có còn nhớ lời em vừa ?”

      Giọng hơi trầm, ràng là giống với ngữ điệu thường ngày, nhưng lại làm thấy rất tự nhiên.

      nghe thấy à? Tôi hỏi dẫn em tới đây làm gì?”

      phải câu này!”

      “Tôi chỉ câu đó thôi mà!” ngơ người, bỗng như nhớ ra điều gì, “A, tôi biết rồi!”

      Mắt chợt sáng.

      “Tôi còn chưa ăn sáng!” đến đây, giọng đầy vẻ căm giận, “ Đáng ghét, làm ầm ĩ tới trưa, hại tôi có thời gian ăn chút gì cả.... ....”

      “... ...” Nụ cười mặt Kỷ Ngân Viễn cứng đờ.

      trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi , “Thư Yểu Nhiên, em định giữ lời?”

      “???” nhìn khó hiểu.

      Kỷ Ngân Viễn, em tới tìm , lúc đó, chúng ta chuyện !”

      “Khụ.... .....” Yểu Nhiên nghe Kỷ Ngân Viễn thuật lại nguyên văn lời mình, ngơ ngẩn há miệng, đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên.

      “Cái đó.... ...” thanh thanh cổ họng, nghiêng đầu nhìn , “Tôi.... .... Khụ, bây giờ chúng ta phải sao?”

      Những lời này như giúp lấy lại tự tin, “Chẳng lẽ trước giờ vẫn nghĩ là vui đùa?”

      Muốn ném củ khoai lang nóng cho mình? Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, “Tôi nghĩ rằng, những lời này phải là tôi hỏi em mới đúng.”

      Bên trong thang máy, Kỷ Ngân Viễn thong thả đến gần Yểu Nhiên, từng bước chậm rãi, nhưng tạo ra cảm giác áp bách lớn, khóa lại giữa khuỷu tay mình và vách tường, cười như cười , “Cái gì gọi là chuyện ?”

      Yểu Nhiên nhìn khuôn mặt tuấn tú gần mình trong gang tấc, khẩn trương nuốt nước bọt, “Cái đó....... Kỷ Ngân Viễn.... .....”

      “Ý là, trước kia đều là giả?”

      Yểu Nhiên còn lời nào để , quả biết phải trả lời ra sao. Mà rất ràng, cũng định bỏ qua cho .

      “... ...” thiệt ồn ào!

      Hoặc là làm, còn làm phải làm cho tới. vòng tay lên cổ , mang theo vẻ kích động như là cho hả giận, hôn lên môi .
      dunggg thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 30


      dùng lực hơi mạnh, khiến môi đụng phải răng , tạo ra vết rách, nhưng vẫn nhíu mày dù chỉ xíu.

      là hôn, chẳng bằng là đụng mạnh cái rồi nhanh chóng tách ra.

      Hô hấp của trở nên dồn dập, mắt sáng ngời, “.... .... Rất ồn ào!”

      Chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà cũng mãi tha.

      cười khẽ, “Thư Yểu Nhiên, lúc em chột dạ giọng em lớn hơn bình thường.” ôm lấy hông ,nhìn chăm chú vào mắt , “Chột dạ hả?”

      Giọng Kỷ Ngân Viễn rất thấp, nghe đầy ý.

      Tim đập điên cuồng, người này biết Thuật đọc ý nghĩ sao?

      Nhưng dù bị đoán trúng, vẫn mạnh miệng kêu, “Mắc gì tôi phải chột dạ?”

      “Càng vậy, càng chứng tỏ em chột dạ.” chậm rãi cúi đầu, môi gần như đụng vào môi , chỉ cần vừa mở miệng, hô hấp ấm áp phả lên miệng , “Thư Yểu Nhiên, em sợ ?”

      “Tôi tôi tôi.... ... Tôi sợ cái gì chứ, chẳng lẽ có thể ăn tôi ?!” Hai gò má nóng như bị đốt lửa, nóng đến mức cảm giác mình sắp ngất.

      , quá gần!

      vươn tay ôm lấy má , giọng càng ngày càng thấp, cuối cùng đến mức gần như nỉ non, “Chúc mừng em.......”

      Mặt càng ngày càng nóng, tim cũng đập càng ngày càng nhanh.

      Môi dán lên môi , nghe như triền miên, “Thư Yểu Nhiên, em đoán đúng.”

      nắm chặt ống tay áo .

      nhàng mút môi , như chuồn chuồn lướt nước, hoặc giống như thưởng thức cái bánh ngọt cao cấp.

      Hơi thở dần dồn dập, cam lòng bị động, khẽ mở miệng chạm vào , gần như là trong nháy mắt, thắt lưng càng bị siết chặt, chỉ kịp hô tiếng, bị ấn vào trong ngực.

      bị buộc ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm vào đôi mắt sâu thẳm của , khiến lòng càng căng thẳng.

      Yểu Nhiên là người luôn muốn giữ thế chủ động, nhưng vào lúc này, thân thể bắt đầu phát run.... .....

      Chẳng lẽ vừa đụng đến loại chuyện này, khí thế của đàn ông trở nên mạnh mẽ ?

      rất kinh ngạc với thay đổi của mình, cũng cam lòng bị người nắm mũi dẫn , ghét loại cảm giác bị yếu thế này!

      ngừng thầm, phải tỉnh táo, cố gắng để tay mình phát run, chậm rãi kéo cà vạt của .

      Chỉ ngắn ngủn mấy giây mà cảm giác như dài cả thế kỷ. Lúc này, vẫn thản nhiên nhìn , ngăn cản, cũng chuyện.

      “Kỷ Ngân Viễn, tôi cho biết,” giọng vô cùng run rẩy, nhưng hề ý thức được, “Muốn ăn, cũng là tôi ăn !”

      khẽ nheo mắt lại, vẫn gì.

      làm gì hết, chỉ lẳng lặng đứng đó, nhưng lại khiến có cảm giác giống như con báo kỳ ngủ đông, động thôi, vừa động......

      Hừ, cho có cơ hội động!

      Từng chiếc nút áo sơ mi của bị cởi, để lộ ra lồng ngực rắn chắc bên trong. Yểu Nhiên biết vì đặc thù nghề nghiệp, Kỷ Ngân Viễn có vóc người rất tốt, nhưng ngờ lại hoàn hảo đến mức này!

      Rất phù hợp với cái gọi là kết hợp hoàn hảo của sức mạnh và xinh đẹp!

      cúi đầu nhìn vòng hông mạnh mẽ của , nước bọt trong miệng càng ngày càng nhiều, tay cũng bắt đầu run run. Khi tay sắp chạm vào khóa quần của thìđột nhiên bàn tay nóng bỏng vươn ra, nắm lấy tay .

      Là tay Kỷ Ngân Viễn.

      sửng sốt giây, trong mắt đầy vẻ khiêu khích, “ dám ?”

      Gì chứ, mất công lúc nãy còn bị dọa sợ, đúng, Kỷ Ngân Viễn làm sao dọa được !

      tại, hẳn cầu xin tha thôi!

      Yểu Nhiên hả hê nghĩ, trong lòng lại thở phào nhõm, nếu quả muốn làm tới cùng, chắc hẳn chạy trốn giữa chừng mất.

      may, may là đầu hàng trước, nếu .... ...

      Kỷ Ngân Viễn nhắm mắt lại rồi thở dài, “Được rồi, coi như tôi dám.”

      “Cái gì mà ‘coi như tôi dám’ chứ, đó vốn là !” xì mũi, để tỏ vẻ khinh thường còn quên liếc cái.

      “... ...... ...” Kỷ ngân Viễn cứng họng, tôn nghiêm phái nam của dường như bị xem thường nghiêm trọng!

      cài nút áo lại, giấu cảnh đẹp bên trong dưới lớp áo. giả vờ tiếc nuối , “Kỷ Ngân Viễn, khiến tôi thất vọng!”

      Được rồi, có thể thông cảm cho cái kiểu đắc chí này của Yểu Nhiên, bình thường bị áp chế gắt gao, vất vả mới có cơ hội mở mày mở mặt sao có thể dễ dàng buông tha ?

      “Thất vọng ?” Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, “Chẳng lẽ là tôi đánh giá thấp em?”

      “Ha ha ha ha ha ha ha,” Yểu Nhiên ngửa mặt lên trời cười to. Trong thang máy nho đều tràn ngập tiếng cười phách lối của .

      Nhanh nhanh biểu đạt sùng bái của với tôi , tôi biết tỏng, vừa nãy đủ khiến hoàn toàn thần phục!

      ra, em thích ở nơi công công......” Từ trước đến giờ, phản kích của Kỷ Ngân Viễn luôn như là đại bác cỡ bự, bề ngoài nhìn như pháo lép có lực sát thương, nhưng chờ đến khi người ta buông lỏng phòng bị, đột ngột nổ tung, bạo nát đối phương.

      Nụ cười khoa trương mặt Yểu Nhiên chợt hóa đá, cổ họng cũng như bị ai bóp chặt, chỉ có thể phát ra tiếng rít.

      Tên tiểu nhân hiểm xảo trá hèn hạ vô sỉ này !!!

      “Đúng vậy sao...... Tôi là người có sở thích khác người vậy đó!” nghiến răng nghiến lợi , “Tôi thích vậy đó, thích vậy đó, thích vậy đó !!!”

      Kỷ Ngân Viễn móc móc lỗ tai.

      Lực sát thương lớn hơn tưởng tượng, màng nhĩ sắp bị chấn nát.

      “Tôi biết rồi, em phải lớn tiếng cường điệu như vậy đâu.”

      “!!!” cứng họng.

      “Kỷ, Ngân, Viễn!” sắp bị tức chết rồi, muốn phản bác cũng tìm được từ để phản bác. Điên lên, tay ấn nút khóa thang máy, tay thần tốc dùng sức tháo dây nịt của , bộ dáng hung ác hệt như muốn ăn tươi nuốt sống .
      “Hôm nay dám cũng phải dám, tôi nhất định phải ăn !!!”

      Kỷ Ngân Viễn có thể chắc chắn, nếu lập tức ngăn lại, hậu quả là....... thể khống chế được.......

      “Em gấp quá!” Dù vậy, vẫn còn muốn trêu chọc .

      “Gấp cái đầu !”

      “Đinh!”

      Đúng lúc này, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

      khí lạnh lẽo ùa vào, khiến thanh tỉnh trong nháy mắt.

      đúng.... ......

      Có chỗ nào đó đúng.... .....

      quay phắt đầu lại, vừa lúc bắt gặp những đôi mắt khiếp sợ của mấy binh sĩ trẻ tuổi đứng trước phòng bệnh Tư lệnh Kỷ.

      Xong rồi.... ........

      Giờ phút này, trong đầu Yểu Nhiên chỉ còn lại hai chữ .

      Hình tượng của .... ...... bị gió thổi đến Siberia rồi.... ...... ....

      Trời ơi.... .....

      tay bỗng truyền đến xúc cảm quen thuộc, run rẩy quay đầu lại nhìn . Khi chạm đến vẻ mặt dịu dàng bất đắc dĩ của chỉ còn cảm thấy sấm sét nổ đầu.

      Đây phải là Kỷ Ngân Viễn, phải là Kỷ Ngân Viễn, phải là Kỷ Ngân Viễn!

      Kỷ Ngân Viễn khẽ cau mày, giọng ôn hòa, “Tôi biết là em rất muốn, nhưng bây giờ, được!”

      Trời ơi! Đúng là Kỷ Ngân Viễn !!!

      Yểu Nhiên hóa đá tại chỗ, trước mắt nhiều người như vậy, ta cố tình đổi trắng thay đen, ràng là muốn bôi nhọ danh dự của !

      Cái gì mà em rất muốn.... ...

      Muốn cái đầu đó.... .......

      Nếu phải tình huống cho phép, rất muốn chửi ta trận, sau đó đá ta bay đến tận chân trời, tốt nhất cả đời cũng gặp lại!

      Đáng tiếc, đó chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của , thực tế ....... nắm lấy đôi tay hóa đá của , tay còn lại vén mái tóc trái , sau đó nghiêng người đặt nụ hôn lên đó.

      “Tôi muốn em bị uất ức,” ý cười trong mắt , “Cho nên, ráng nhịn thêm chút nữa được ?”

      Vào giờ khắc này, Yểu Nhiên có cảm giác, thân thể mình bị bể thành từng mảnh, sau đó bị gió cuốn còn chút gì.

      Trời ơi, cho tôi chết !!!

      Kỷ Ngân Viễn kéo Yểu Nhiên ngẩn ngơ vào phòng bệnh của tư lệnh Kỷ.

      “Buông tôi ra!” ra sức giãy giụa, nhưng bàn tay lại như gọng sắt, giãy cách nào cũng nhúc nhích.

      Tư lệnh Kỷ ngạc nhiên nhìn hai người.

      “Ông nội, tạm thời ấy ở đây.” Cho tới giờ, điện thoại của Kỷ Ngân Viễn vẫn ngừng reo, nhưng vẫn tiếp tục làm lơ, với tư lệnh Kỷ, “Tối, con đến đón ấy.”

      Tất nhiên biết ai gọi tới. Mà nếu để ở nhà mình yên tâm, dù chạy thoát khỏi biệt thự nhà họ Thư, vẫn khó bảo đảm Thư Yểu Ninh cho người bắt lại, vì vậy để ở đây là an toàn nhất.

      Dù cho Thư Yểu Ninh có bản lĩnh ngất trời, cũng dám xông vào đây.

      Yểu Nhiên nhìn chằm chằm Kỷ Ngân Viễn, mắt sém chút phun ra lửa, người này lại tiếp tục tự quyết định thay !

      Tư lệnh Kỷ nhìn nhìn Yểu Nhiên, biết hẳn xảy ra chuyện lớn gì, nếu Kỷ Ngân Viễn cũng tìm ông, lập tức dứt khoát , “Được rồi, vào đây có ai dám động nó, con yên tâm .”

      Kỷ Ngân Viễn gật đầu, sau đó tới trước mặt , nắm lấy cánh tay nho của , “Bây giờ tôi về doanh trại chuyến, em ở đây chờ tôi.”

      Tại sao tôi phải nghe lời chứ ?!

      Ở trước mặt người lớn dám làm ầm lên, nên chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận để biểu đạt bất mãn trong lòng.

      cười cười, “Thư Yểu Nhiên, em ngoan ngoãn chờ tôi trở lại, sau đó chúng ta chuyện đàng hoàng với nhau.”

      Những lời này nghe rất quen.... .....

      Yểu Nhiên đen mặt, nhớ ra, sáng hôm sau sau buổi tối xảy ra tình đêm, cũng với như vậy, sau đó để chờ đợi cả ngày cộng thêm hơn nửa đêm!

      phải lại bắt tôi đợi đến ngày mai chứ ?” hỏi.

      “Yên tâm, tôi dẫn em về nhà trước khi bác sĩ đến kiểm tra phòng.”

      Lòng chợt thấy ấm áp kỳ lạ vì những lời này của , bĩu môi, gì nữa.

      Kỷ Ngân Viễn thấy đồng ý, đứng dậy, chào tư lệnh Kỷ tiếng rồi bước ra khỏi phòng bệnh.

      Tư lệnh Kỷ thấy dáng vẻ nhìn theo bóng lưng Kỷ Ngân Viễn của Yểu Nhiên, khẽ nheo mắt lại.

      “Thư Yểu Nhiên.”

      “Dạ ?” Bị gọi bất ngờ, giật mình đáp, thấy đôi mắt sắc bén của tư lệnh Kỷ, bỗng thấy hơi lo.
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31


      Tư lệnh Kỷ mặc áo khoác, đứng dậy, cười với Yểu Nhiên, “Suốt ngày ngồi buồn trong phòng, cũng nên dạo lúc, Yểu Nhiên, ngại dạo cùng ông già này chứ ?”

      Yểu Nhiên lắc đầu liên tục, “ ạ.” Nghĩ chút lại , “ xuống vườn hoa lầu dưới được ạ? Chỗ đó cảnh vừa đẹp, khí lại mát mẻ.”

      Tư lệnh Kỷ gật đầu đồng ý.

      Thấy hai người ra cửa, mấy binh sĩ ở cửa phòng lập tức chào, sau đó định theo, nhưng tư lệnh Kỷ nhìn mấy người họ cái, ý bảo cần.

      Yểu Nhiên từng nghe Diệp Tống Tống , bệnh viện tiêu tốn khá nhiều cho việc xây dựng và chăm sóc cho vườn hoa này, chỉ có rất nhiều loại hoa cỏ giúp ích cho người bệnh, còn đặc biệt đào khe suối chảy quanh vườn.

      Con đường được trải đá cuội hơi trơn, có ít bệnh nhân dạo trong vườn. Tư lệnh Kỷ dẫn Yểu Nhiên sâu vào chỗ mấy cây lớn, tiếng nước chảy càng ngày càng , mà người cũng từ từ ít .

      “Yểu Nhiên, bây giờ con và Ngân Viễn quen nhau phải ?” Tư lệnh Kỷ chắp tay sau lưng phía trước Yểu Nhiên. Xung quanh, khí trong lành giống như từng trận gió thổi vào phổi, khiến người ta sảng khoái cả người.

      Yểu Nhiên nghe vậy giật mình, mất tự nhiên , “Việc này.... ....”

      Có thể đừng hỏi trắng trợn như vậy được ạ ?!

      Tư lệnh Kỷ nghe thấy Yểu Nhiên do dự, cười cười hiền lành, chỉ tiếc Yểu Nhiên đứng sau lưng ông nên thấy được.

      Nếu , cũng phải lúng túng như vậy.

      “Ngại ngùng ?”

      “... .......”

      Yểu Nhiên quẫn.

      Người nhà họ Kỷ đúng là cùng kiểu! Đâm mặt người ta cũng nhàng như đâm quả bóng!

      Yểu Nhiên rối rắm trong lòng, có lẽ bộ dáng mình quá thà nên nhìn cái là biết ngay trong lòng mình nghĩ gì chăng?!

      Nhưng Yểu Nhiên quên mất điều quan trọng là tư lệnh Kỷ đứng đưa lưng về phía , thế nên.... .....

      Yểu Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía tư lệnh Kỷ, cầu vai áo khoác của ông được ánh mặt trời phản xạ sáng ngời.

      Luồng sáng đó vừa đúng chói vào mắt Yểu Nhiên, né sang tí, đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.

      Hình như cầu vai đó có cành tùng màu vàng, cả mấy ngôi sao kia nữa.... .....

      “Con rất thích Ngân Viễn?”

      Yểu Nhiên định nhìn kỹ cầu vai áo khoác tư lệnh Kỷ viên đạn tạc nặng ký đập vào mặt .

      Yểu Nhiên bất ngờ ho khan.

      , từ lập trường của ta mà , ta cũng tán thành hai con ở bên nhau.”

      Trước mặt dòng suối chảy róc rách, gió thổi lá cây rơi đầy đất, tư lệnh Kỷ dừng bước, nhưng quay đầu lại.

      Yểu Nhiên giật mình ngẩng đầu, hiển nhiên ngờ đột nhiên đề tài lại chuyển biến, mà ông cụ hiền hòa thân thiết trước mắt, cũng bỗng nhiên biến thành vô cùng lạnh lùng.

      Bốn phía chợt trở nên an tĩnh, thậm chí tiếng chim hót cây cũng dần xa xôi, Yểu Nhiên kinh ngạc nhìn bóng lưng tư lệnh Kỷ, lòng chùng xuống.

      Giữa trưa hè, ánh mặt trời gay gắt chiếu khắp thành phố S, nhưng ở trong vườn cây của bệnh viện, ánh mặt trời bị từng tầng cành lá tươi tốt chặn lại phần lớn, người dưới tàng cây chỉ cảm thấy nóng mà còn rất mát mẻ thoải mái.

      Xem như là tuyên bố tử hình cho ?

      Yểu Nhiên khẽ mím môi.

      “Tại sao ạ?” Tất nhiên thể nào ôm đùi tư lệnh Kỷ khóc lóc kể lể và Kỷ Ngân Viễn là lòng nhau, chết, thể nào Kỷ Ngân Viễn được.

      Yểu Nhiên biết, Kỷ Ngân Viễn chiếm địa vị nhất định trong lòng , nhưng rốt cuộc là bao nhiêu phần chính cũng biết.

      Tư lệnh Kỷ xoay người lại, đôi mắt che giấu phức tạp. Mấy năm trước, từ lần đầu tiên gặp qua bé này.... ....ông có ấn tượng rất khó quên.

      “Ta đánh giá cao dũng khí của con, nhưng, nguyên nhân ta phản đối cũng rất đơn giản.” Ông dừng chút rồi từ từ ra hai chữ, “Tống Quân.”

      Tư lệnh Kỷ điều ra rất về quan hệ của Tống Quân và nhà họ Thư, chính vì vậy, ông khó mà tiếp nhận cháu dâu như thế.

      Cái chết của Tống Quân thể hoàn toàn trách Yểu Nhiên, nhưng cũng là vì Yểu Nhiên mà ra.

      Đúng như lời Thư Yểu Ninh , nếu phải do Yểu Nhiên muốn dẫn Tống Quân , Tống Quân cũng ngã xuống cầu thang mà chết ngay tại chỗ.

      “... ........” Yểu Nhiên trầm mặc.

      thắc mắc tại sao tư lệnh Kỷ lại biết chuyện này, vì chỉ cần tốn chút công tra là biết ràng mọi chuyện.

      “Ông muốn con rời khỏi Ngân Viễn ?”

      “Rất thông minh, con có thể làm được ?”

      “... ......” Yểu Nhiên lại trầm mặc.

      “Con cần phải cho ta câu trả lời chắc chắn ngay lập tức.” Tư lệnh Kỷ thấy Yểu Nhiên lời nào, khẽ cau mày, “Chờ con nghĩ xong, lại cho ta biết.”

      Yểu Nhiên rũ mắt, giọng , “Nếu như, con muốn rời khỏi Ngân Viễn?”

      Mặc dù đoạn tình cảm này bắt đầu từ ý nghĩ muốn đấu của , nhưng nếu động lòng với , làm sao có thể dễ dàng buông tha, “Con muốn rời khỏi Ngân Viễn!”

      “Con phải suy nghĩ có kỹ càng, rất nhiều việc chỉ dựa vào ý muốn thôi là được.” Tư lệnh Kỷ nhìn Yểu Nhiên chăm chú, ánh mắt sắc bén, “Giống như Tống Quân, con muốn Tống Quân được sống tốt, thoát khỏi nhà họ Thư là có cuộc sống mới, nhưng cũng chính vì vậy mà Tống Quân lại qua đời sớm.”

      Yểu Nhiên chấn động toàn thân.

      Tư lệnh Kỷ cũng gấp, chậm rãi , “Cuộc sống chính là như vậy, thể chỉ dựa vào ý muốn của bản thân, chắc chắn đôi lúc bị luật
      Nhân Quả đánh vỡ, chuyện Tống Quân hay Ngân Viễn cũng vậy.” Chỉ khác nhau, Tống Quân là ngoài ý muốn, còn với Kỷ Ngân Viễn là bị ngăn cản.

      Chuyện trước là trời tính, còn chuyện sau……. Lại có thể giải quyết.

      Lời tư lệnh Kỷ ý sâu xa, có lẽ Yểu Nhiên bị ông thuyết phục, quyết định từ bỏ, hoặc giả……quyết tâm đến cùng lần.

      Yểu Nhiên cúi đầu suy tư.

      Mùi hoa cỏ thơm ngát như thấm vào ruột gan, tiếng chim hót uyển chuyển và tiếng suối róc rách ngay bên tai, Yểu Nhiên giọng , “Mặc dù ôm mong đợi như vậy rất buồn cười, nhưng con vẫn tin tưởng Ngân Viễn có thể thuyết phục được ông.”

      làm gì được, cũng cách nào biện minh cái gì, cái chết của chị Tống Quân đúng là thoát khỏi liên quan; nhưng Kỷ Ngân Viễn, cũng cách nào buông tha được!

      Huống chi tại tư lệnh Kỷ cũng chỉ là khó tiếp nhận mà thôi……

      Thời gian là liều thuốc tốt nhất, và thuốc dẫn quan trọng nhất chính là kiên trì của !

      Tư lệnh Kỷ trầm giọng , “Con chắc chắn Ngân Viễn cũng muốn cùng con ?”

      Chắc chắn sao ?

      Yểu Nhiên mím môi, thành thực lắc đầu, “Con phải Ngân Viễn, nên vấn đề này con cách nào trả lời được.” vĩnh viễn là quá mờ mịt, ai biết về sau xảy ra chuyện gì? Có thể bên nhau tất nhiên là tốt, nhưng nếu thể…… Vậy cũng cách nào cưỡng cầu.

      Rời khỏi nhà họ Thư mấy năm nay, dần học được cái gì gọi là ‘ cưỡng cầu được’.

      Lúc này đến phiên tư lệnh Kỷ trầm mặc.

      bé trước mắt hề khoác lác về sau bọn họ tốt thế nào, chỉ dùng thái độ tỉnh táo mà trả lời mỗi vấn đề ông hỏi. , giống phản ứng của ở trong tình cuồng nhiệt gì đó.

      Cho tới giờ tư lệnh Kỷ cũng đoán ra tại sao Kỷ Ngân Viễn lại thích Yểu Nhiên, bé này vừa có gì xuất chúng, tài ăn cũng xem là tốt, biết dụ người ta vui vẻ.

      Phải điểm đặc biệt duy nhất chính là vẻ mặt nghiêm túc nhiệt tình mà thôi.

      Trả lời mỗi vấn đề của ông đều rất , rất thuần túy, khiến người ta bất giác đồng ý với lời .

      Nhớ tới lời Yểu Nhiên, tư lệnh Kỷ liền cương mặt, “ , ta rất hài lòng câu trả lời của con.”

      Yểu Nhiên cúi đầu lên tiếng.

      vốn mong chỉ mấy câu đó khiến tư lệnh Kỷ thay đổi cái nhìn về mình.

      Giọng tư lệnh Kỷ vui , “Con có thể yên tâm giao tất cả mọi chuyện cho Ngân Viễn, vậy tại sao lại biết ý nghĩ của nó?”

      “…….?” Yểu Nhiên ngây ngốc nhìn tư lệnh Kỷ.

      Hả? Ý là……

      Tư lệnh Kỷ thở dài trong lòng cũng hơi phức tạp.

      Ông muốn để cháu trai và Thư Yểu Nhiên ở bên nhau, dù là tính cách của Yểu Nhiên hay chuyện trước kia, cũng đều thích hợp cuộc sống ở nhà họ Kỷ, nhưng………

      Nhưng ngược lại, ông cũng muốn miễn cưỡng Ngân Viễn………

      “Ta hi vọng, con nhớ kỹ những lời hôm nay với ta.” Cuối cùng, tư lệnh Kỷ chỉ có thể kết luận câu đầy thâm ý, “Con tin tưởng Ngân Viễn, muốn ở bên Ngân Viễn,vậy…… Đừng dễ dàng buông nó ra!”

      Lời thẳng thừng của tư lệnh Kỷ khiến Yểu Nhiên đỏ mặt, “Tức là, ông……..”

      Tư lệnh Kỷ mỉm cười, “Nếu Ngân Viễn thích con, cần gì phải quan tâm ý tưởng của người khác?”

      Tức là đồng ý ?

      Yểu Nhiên vẫn dám tin, vừa rồi tư lệnh Kỷ còn lạnh lùng cấm đoán, sao nháy mắt thay đổi rồi?

      Tư lệnh Kỷ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Yểu Nhiên, nhưng ra, chỉ chắp tay sau lưng, xoay người tiếp tục tới trước, “Nhân lúc trời còn sớm, dạo với ta chút .”

      Yểu Nhiên ngẩn người, vội vàng đuổi theo.

      già trẻ dần xa. Gió hè mơn man thổi qua lá cây, tạo ra tiếng vang như điệu nhạc bất tận.

      Ban đêm, Kỷ Ngân Viễn theo lời đến đón Yểu Nhiên. đường rất an tĩnh, sau khi về nhà cũng tiếng, yên lặng vào phòng mình.

      này bị sao đây?

      “Thư Yểu Nhiên?” Kỷ Ngân Viễn đẩy cửa phòng ra, thấy Yểu Nhiên ngồi giường ôm gối, mắt mở to nhìn xa xăm.

      “Ai chọc em?” Kỷ Ngân Viễn thấy vậy buồn cười, này luôn vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà giận dỗi.

      Yểu Nhiên ném gối đầu về phía Kỷ Ngân Viễn, bật người lên, “Kỷ Ngân Viễn, tại tôi muốn nhìn thấy !”

      Kỷ Ngân Viễn đóng cửa, bước về phía Yểu Nhiên.

      “Này, có nghe thấy lời tôi ? ……A!”

      Kỷ Ngân Viễn tay nắm lấy cổ tay Yểu Nhiên, đè ngã xuống giường.

      …… làm gì thế?” bỗng đưa mặt đến gần khiến tức giận trong tan trong nháy mắt, “Đứng…… Đứng lên!”

      Yểu Nhiên quẫn bách xoay mặt, nhưng Kỷ Ngân Viễn lại nắm cằm cho né ra. nhìn chăm chú vào mắt , cười , “Hôm nay trong thang máy, phải em rất thất vọng về tôi sao ?!”

      “Đúng, sao?” sai, đúng là bỏ chạy giữa chừng mà, “Kỷ Ngân Viễn, đè đủ chưa, mau đứng lên cho tôi!”

      vẫn tiếp tục đè , khẽ híp mắt, chậm rãi , “Cho nên, giờ tôi cho em cơ hội nghiệm chứng.”
      Last edited by a moderator: 7/2/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 32


      “Thôi , tôi muốn bị khơi lên hứng thú xong lại tiếp tục.” Yểu Nhiên nhìn Kỷ Ngân Viễn khinh bỉ, tính ra, ta bỏ chạy giữa chừng cũng phải lần đầu!

      Yểu Nhiên bỗng nhớ lại buổi tối hôm và Kỷ Ngân Tĩnh xách món bò bít tết về, cả lần trong thang máy hôm nay nữa, lần nào cũng vậy, khiến người ta nghĩ ‘lung tung’ rồi lại tiếp tục, “Kỷ Ngân Viễn, phải có bệnh gì khó chứ ?”

      Ở trước mặt Kỷ Ngân Viễn, Yểu Nhiên luôn là cần nghĩ như vậy, nghĩ gì đó, bởi biết vĩnh viễn giận , nhưng lần này, biết chạm tới giới hạn của rồi.

      Liên tiếp bị người nghi ngờ phương diện kia được, dù bình tĩnh như Kỷ Ngân Viễn cũng nhịn được cười , “Sau khi thể nghiệm xong, em biết tôi có bệnh tiện hay .”

      “Tôi muốn!” Nghe vậy, Yểu Nhiên nhận thấy Kỷ Ngân Viễn giống mọi lần, nhưng cụ thể là khác chỗ nào được, chỉ đành lắc đầu hầm hừ , “ có bệnh tiện hay liên quan gì tới tôi, tại sao tôi phải làm người cho thí nghiệm?”

      Yểu Nhiên dùng sức đẩy Kỷ Ngân Viễn ra, đáng tiếc siết chặt hông , giãy mãi ra.

      ta ăn quả cân lớn lên hay sao mà nặng thế này ?!


      muốn?” Mặt ngày càng gần mặt , cười , “ muốn được.”

      Tại sao được ?!

      quắc mắt định phản bác đặt môi mình lên môi , nuốt lời kháng nghị của .

      Hai tay Yểu Nhiên bị Kỷ Ngân Viễn đè chặt thể động đậy, chỉ có thể giãy dụa thân mình để thoát ra, đáng tiếc nhờ hành động này mà cảm thấy được có thứ gì đó nóng nóng cứng cứng của chỉa vào người mình.

      Vừa nóng vừa cứng.......

      “Kỷ.... ... Kỷ Ngân Viễn, buông ra!” Yểu Nhiên vừa nghĩ ra vật kia là gì, mặt nháy mắt đỏ bừng, giãy mạnh hơn, cố gắng tránh né nụ hôn của , “Tôi muốn ngủ, mau ra!”

      “Thư Yểu Nhiên, giờ đến phiên em muốn bỏ chạy giữa chừng?!” Mắt Kỷ Ngân Viễn sáng ngời ấm áp, nhìn thẳng vào khiến quên mất chuyện muốn đuổi người, “Ai muốn bỏ chạy giữa chừng chứ ? Người muốn bỏ chạy giữa chừng luôn là chớ bộ!”
      “Vậy à, nhưng.... ...” lại hôn lên môi , tay trượt từ cổ xuống ngực , “Tôi muốn khiếu nại.”

      “Ưmh.... ....” Yểu Nhiên muốn phản kháng, lại bi ai phát lực bất tòng tâm, tim đập mạnh như trống dồn, khiến có cảm giác mình sắp bị nổ tung.

      “Kỷ.......Ư.......Kỷ Ngân Viễn.......” muốn gì đó, nhưng vừa mở miệng lại chỉ kêu được tên của .

      Hai tay Yểu Nhiên còn bị siết từ lúc nào, mà lúc này cũng còn muốn chạy nữa, vòng tay lên cổ , siết chặt hơn.

      Kỷ Ngân Viễn rên tiếng.

      Như là khó chịu, mà cũng như là thoải mái.

      “Thư Yểu Nhiên,” Kỷ Ngân Viễn thầm từng chữ, “Bây giờ em có xin tha cũng muộn.”

      Xin tha?

      Hai chữ này chưa bao giờ xuất trong từ điển của !

      “Ai...... Ai xin ai còn chưa biết đâu.... ...” Đến lúc này vẫn chịu thua.

      Từ lúc bắt đầu, luôn ở thế bị động, ngoan ngoãn mặc bày bố, nhưng giờ muốn chủ động lần.

      Yểu Nhiên cắn môi, thò tay vào vạt áo , vuốt ve ngực .

      Ban ngày chỉ được nhìn, giờ sờ qua mới biết quả chỉ có vẻ ngoài.

      Ít nhất cảm giác rất hoàn hảo!

      Tay dần tiến xuống bụng , thấy căng người lên, cười đắc ý, nhưng cũng ngăn được bản thân mình dần như nhũn ra.

      Kỹ xảo của Kỷ Ngân Viễn rất cao siêu, chỉ nhàng vuốt ve lúc khiến Yểu Nhiên kiềm chế được phát ra tiếng ngâm, nhưng cứ như vậy nhận thua, hiển nhiên là thể nào, Yểu Nhiên cắn răng, cố gắng bình phục hô hấp, đưa tay xuống nắm lấy vật nóng kia của Kỷ Ngân Viễn.

      Yểu Nhiên cắn môi, nhìn Kỷ Ngân Viễn cái. Trong mắt như là có lửa cháy lan cả đồng cỏ.

      khẽ run lên, người luôn mang đến cảm giác uy hiếp mơ hồ, lúc này lại ràng hơn nữa. nuốt nước miếng, từ từ kéo khóa quần của . Chỉ là động tác ngắn ngủi, lại khiến người ta cảm thấy qua lâu lâu. ra, sợ hãi là gạt người, dù thế nào cũng là , nhưng giờ mà rút lui, thế nào chẳng bị ta cười nhạo ?!

      Thư Yểu Nhiên, mày phải dũng cảm lên.

      ngừng thầm cổ vũ cho mình, vươn tay, vừa định cố gắng kéo nhanh lần cho xong bên tai vang lên tiếng áo bị xé rách.

      Chiếc áo sơ mi của Yểu Nhiên hi sinh thảm thiết trong tay Kỷ Ngân Viễn. khẽ híp mắt, “Tới đây là được rồi.” Giọng khàn khàn, ràng là ngữ điệu quen thuộc, lại làm run rẩy, “ nhận thua?” giọng hả hê như thường ngày, mà vì cảm giác được như cố đè nén cái gì, nên bất giác yếu mấy phần.
      “Nhận thua?” Kỷ Ngân Viễn cười. bị nụ cười này làm cho choáng váng, sững sờ trong chốc lát, bỗng nâng đầu, hôn lên khóe môi . “Kỷ Ngân Viễn.... ....” thầm, đưa tay chạm vào mặt . Vừa chạm vào, siết chặt hơn mà hôn sâu.

      Trước giờ năng lực kiềm chế của vốn rất mạnh, những lần thân mật trước với , luôn giữ vững được thanh tỉnh để rời vào khắc cuối cùng, nhưng lần này.... ... cần thiết phải nhịn nữa.

      rất , có cảm giác với .

      vừa hôn vừa vuốt ve khắp người . cảm thấy lý trí dần tiêu tan, bất giác cong chân lên, hai mắt mơ hồ.

      Kỷ Ngân Viễn cúi người, khẽ chạm vào vành tai Yểu Nhiên, “Chuẩn bị xong chưa?” Giọng rất thấp, lại mang theo dịu dàng chưa từng có, tay cũng dần xuống dưới....... Đột ngột bị xâm nhập khiến thích ứng cau mày lại, cũng nóng vội, kiên nhẫn chờ .

      Cảm giác rất kỳ quái!

      Yểu Nhiên cảm thấy thân thể , tựa như là thiếu cái gì, “Kỷ.... ... Kỷ Ngân Viễn.... .....” khẽ hôn , động tác tay càng nhanh hơn. thở hổn hển, bàn tay vì siết chặt tay mà trở nên trắng bệch.

      Đột nhiên rút tay ra. Bỗng nhiên hư khiến Yểu Nhiên khó chịu, nhưng chưa kịp kháng nghị vọt vào.... ....

      “Kỷ Ngân Viễn.... ...!!!”

      Yểu Nhiên bị cơn đau cơ hồ xé rách làm hai nửa khiến cho thanh tỉnh lại, thậm chí còn có thể cảm nhận được dòng chất lỏng ấm áp chảy ra ở nơi đó.

      Tại sao phải lần đầu tiên mà còn như vậy ?!

      “Kỹ thuật của quá tệ!” muốn nhảy dựng lên chỉ vào mặt mà mắng vài câu, nhưng cơn đau khiến chỉ run run dám lộn xộn, mắt hồng hồng, biết là vì đau hay vì cái gì khác.


      “Thả lỏng chút, cứ thế này cả hai đều khó chịu.” Kỷ Ngân Viễn nhàng .

      ...... hãy thành cho tôi biết, lần đầu tiên của chúng ta thế nào?” Tại thời điểm này, vẫn quên lên giọng với , nhưng giọng nho mềm mại, nghe như tiếng mèo làm nũng, khiến chỉ hận thể nuốt trọn .

      câu kia.....

      Kỷ Ngân Viễn khẽ cúi đầu, dịu dàng , “Thư Yểu Nhiên, tôi nghĩ tôi cần phải đính chính chút.”

      đưa tay lau nước mắt cho , “Đây mới là lần đầu tiên của chúng ta.”

      Yểu Nhiên trừng lớn mắt, dám tin những gì mình nghe được, kinh ngạc ngẩn người.

      để kinh ngạc quá lâu, tiếp tục cười , “ Đêm hôm đó....... Giữa chúng ta, có gì xảy ra cả!”

      Cái.... ... Cái gì ?!!!

      Đùng đùng

      Sấm sét bổ thẳng xuống đầu .
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :