1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Doanh Trưởng, Bắn Một Phát - Thư Dứu Full 65c Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: công tác (1)


      Đinh đinh đinh

      Tiếng chuông nhà thờ vang lên, thành phố S lại bắt đầu ngày mới. đường, Yểu Nhiên từ tiệm Chung chạy nhanh về tòa soạn.

      Trễ rồi! Trễ rồi! Trễ rồi!

      Yểu Nhiên đẩy cửa kính ra, thấy các đồng nghiệp đều ngồi ở bàn làm việc bận rộn, nên vừa thở hổn hển, vừa lặng lẽ bước tới chỗ của mình, sau đó ngã xuống ghế nệm......

      thoải mái!

      Cũng may bị Tổng biên tập bắt tại trận, nếu toàn bộ tiền thưởng chuyên cần cho tháng này tong. Yểu Nhiên vừa thầm may mắn trong lòng vừa vỗ ngực cho bớt tức vì chạy nãy giờ.

      Hứa Mai ngồi ở kế bên Yểu Nhiên, thấy thế dùng chân đẩy ghế trượt qua, đưa ly nước cho , “Sắp phải họp rồi đó, cậu chuẩn bị xong chưa?”

      Yểu Nhiên gật đầu liên tục, nhận lấy ly nước, nhanh chóng uống vài hớp, cổ họng khô ráo lập tức mát mẻ trở lại, “Ừ, xong hết rồi!”

      Hứa Mai gật đầu, trượt ghế về lại chỗ mình.

      Yểu Nhiên vén mớ tóc mái qua bên, cho gió mát thổi đến.

      Mùa hè, cho dù là sáng sớm cũng nóng khủng khiếp.

      họp! họp!” Có đồng nghiệp vỗ vỗ tay, mọi người nghe thấy, đều lục tục kéo ghế đứng dậy.

      thôi!” Hứa Mai thò đầu ra kêu Yểu Nhiên tiếng.

      Yểu Nhiên gật đầu, uống nốt miếng nước cuối cùng.

      Nội dung của cuộc họp chỉ đơn là báo cáo những việc mới nhất, đây là công việc của phóng viên biên tập, liên quan gì mấy đến phóng viên chụp ảnh như Yểu Nhiên, vì vậy tránh trong góc buồn ngủ, nghe mọi người phát biểu.

      Tối hôm qua ngủ ngon lắm, Kỷ Ngân Viễn rồi cũng thấy về, hơn nữa đến giờ vẫn chưa có tin tức, khiến cố thấy quen. Sáng nay, Kỷ Ngân Tĩnh cũng dậy trễ, vừa thấy bù lu bù loa bảo hôm nay có ai kêu mình dậy, nên mới ngủ quên.

      Yểu Nhiên nghe vậy rất bất ngờ, nghĩ tới Kỷ Ngân Viễn là người kiên nhẫn chu đáo như thế, ngày ngày đúng giờ gọi Kỷ Ngân Tĩnh dậy chở làm.

      Nhưng.... .... Rốt cuộc ta chạy đâu rồi.... ...

      mà suy nghĩ miên man là đầu óc càng tỉnh táo, nếu nhờ Hứa Mai liên tục dùng bút chọt, sợ là ngủ gật mất.

      Đến lúc tan họp, Tổng biên tập phân nhiệm vụ, chọn mấy người ra ngoài săn tin, trong đó có Yểu Nhiên.

      Tính chất công việc của phóng viên chụp ảnh là phải chạy ở ngoài đường suốt. theo mấy đồng nghiệp ra khỏi tòa soạn, hút hết lon cà phê, lúc này mới cảm giác dần dần tỉnh táo lại.

      “Bây giờ đâu?” vừa cúi đầu cẩn thận lau chùi ống kính máy chụp hình, vừa hỏi.

      “Đến các doanh trại xem thử, đánh tiếng trước rồi!” Phóng viên phụ trách bọn họ lên tiếng. Vì vậy mấy người lần lượt chia nhóm, mỗi nhóm chỗ.

      Yểu Nhiên và phóng viên nam khác được phân đến tiểu đoàn cảnh sát giao thông. suy nghĩ chút, bỗng , “Đổi ! Chúng ta trung đoàn quân.”

      muốn xem thử, rốt cuộc tên Kỷ Ngân Viễn kia bận cái gì, dám rên tiếng mà bỏ chạy!

      Biểu tình của mọi người khá tế nhị, Yểu Nhiên ngạc nhiên nhìn bọn họ, “Sao vậy?”

      Hình như gì kỳ lạ cả, sao lại phản ứng thế này?

      đồng nghiệp tương đối thân với , “Yểu Nhiên, cậu và Doanh trưởng Mục, rốt cuộc là.... .....”

      , bọn họ cũng hơi khó hiểu, nếu Doanh trưởng Mục là chồng của em Yểu Nhiên, vậy sao còn thân thiết với ta như vậy? sợ bị người ta xấu sao?!

      Yểu Nhiên khó hiểu hỏi, “Em rể! Nếu còn có thể là gì.... ......” đến đây, nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người, chợt cau mày.

      Chẳng lẽ là vì chuyện lần trước?

      chậm rãi tiếp, “Doanh trưởng Kỷ bên quân thiếu tôi ít đồ, tôi định tiện đường lấy luôn.”

      “A, ra là vậy.... .......” Người kia gật đầu. Ánh mắt của mọi người ràng ít vẻ nghi ngờ hẳn.

      Giải thích này của có lẽ được mọi người chấp nhận, phóng viên phân công cũng cười cười, “Bộ đội đặc chủng luôn cho phép người

      ngoài ra vào, nếu Yểu Nhiên vào được vậy còn gì bằng, chừng còn có thể săn được tin mới.”

      Bộ đội đặc chủng thể so với những bộ đội khác, tư liệu về họ là tuyệt đối bảo mật, tựa như lần trước, trong đại hội diễn tập, lúc chụp hình các binh sĩ, phải chắc chắn rằng có bộ đội đặc chủng trong hình mới được đăng báo.

      Yểu Nhiên cười cười, có lẽ giải thích như vậy cũng thể khiến mọi người hoàn toàn tin, nhưng dù sao vẫn tốt hơn để mọi người đoán mò, là phóng viên, rất hậu quả của việc để mặc tin đồn.

      Đến ngã ba, Yểu Nhiên và phóng viên nam kia xuống xe bộ vào doanh trại.

      Còn cách doanh trại đoạn, nhưng từ xa nghe thấy tiếng hô ngất trời khi tập luyện của các binh sĩ. Binh sĩ canh gác biết mặt Yểu Nhiên nên cho vào, nhưng phóng viên nam kia bị chặn lại.

      Yểu Nhiên hề bất ngờ, có thể vào là nhờ có Mục Thiếu Liên và Kỷ Ngân Viễn, phóng viên nam kia cũng hiểu điểm này, nên đành ở lại bên ngoài chờ .

      Yểu Nhiên bước nhanh qua sân huấn luyện, quen đường đến phòng làm việc của Kỷ Ngân Viễn, thấy phòng làm việc đóng cửa, bèn hỏi binh sĩ ngang qua, lúc này mới biết có ở đây.

      Điện thoại gọi được, người cũng thấy, biến mất?

      bất mãn bước , trực tiếp tìm tới Mục Thiếu Liên. ta và Kỷ Ngân Viễn cùng trung đoàn, hẳn phải biết chút tin tức chứ!

      Biết được vị trí tại của Mục Thiếu Liên từ binh sĩ nhiệt tình kia, Yểu Nhiên vội chạy thẳng tới khu nghỉ ngơi của doanh trại. Cửa phòng ngủ đầu tiên chỉ khép hờ, giơ tay đẩy ra, thấy trong phòng toàn binh sĩ ở trần đứng hoặc ngồi, sửng sốt chút, vội vàng đóng cửa lại.

      Người của Mục Thiếu Liên rốt cuộc là đám người nào vậy, ngay cả áo cũng mặc?! yên lặng nhìn cánh cửa hồi lâu, chợt giống như nhớ ra điều gì, lại mở cửa ra, “Xin hỏi, Mục Thiếu Liên ở đâu?”

      Đám binh sĩ kia hổ là bộ đội đặc chủng, thấy quay lại vẫn ngạc nhiên, chỉ hơi co quắp khóe mắt, “Doanh trưởng Mục thị sát rồi.”

      gật đầu cái, “Trong các có ai rảnh ?”

      “………..” Rốt cuộc này là ai, sao có thể tùy ý ra vào khu này?

      “Tôi có việc gấp muốn hỏi ta, xin hỏi ai có thể dẫn tôi tìm ta?”

      “Thưa , nơi đóng quân cho phép người ngoài ra vào.” Có lẽ thấy hơi ngại, các binh sĩ lặng lẽ mặc lại cái áo ướt đẫm mồ hôi.

      Yếu Nhiên thản nhiên đáp, “Vậy à! Vậy nhờ người chạy kêu ta tới đây giùm tôi!”

      “……….” này tự nhiên như ở nhà!

      “Việc này…….” Mấy người đều muốn từ chối, có việc quan trọng mà chạy quấy rầy Doanh trưởng Mục thị sát, hậu quả bọn họ gánh nổi!

      “Cứ tôi ở phòng làm việc chờ ta!” cười tiếp, “Cám ơn!”

      xong liền , chờ mấy người có cơ hội từ chối, còn dư lại cả đám binh sĩ đứng nhìn nhau.

      “……Rốt cuộc ai ?” Hồi lâu, cuối cùng có binh sĩ lên tiếng, ta quét mắt qua tất cả mọi người, rồi dừng lại ở người cao nhất đứng ngoài cùng bên phải.

      Binh sĩ cao nhất kia giật giật khóe mắt.

      bao lâu, tất cả binh sĩ trong phòng đều nhìn vào ta.

      Mắt binh sĩ cao nhất kia giật càng nhanh hơn.

      “Tiểu đội trưởng………”

      “………..”

      “Tiểu đội trưởng, phiền chuyến vậy, Doanh trưởng Mục chắc còn ở nơi đóng quân.”

      “……….”

      “Rồi, tiểu đội trưởng đồng ý!”

      “………” Tôi đồng ý lúc nào chứ? Tiểu đội trưởng giận dữ ngẩng đầu, lại bị mọi người hung hăng ấn đầu xuống đội mũ lên cho ta.

      Bọn khốn khiếp kia, tôi chịu, đủ, rồi!

      Lúc Mục Thiếu Liên trở lại phòng làm việc Yểu Nhiên ngồi ghế hưởng điều hòa ăn khoai tây chiên.

      “Con ngoan, hiếm mới thấy tới tìm ba ba à!” Mục Thiếu Liên vừa vừa véo mặt cái.

      đưa bàn tay dính đầy mỡ đẩy mạnh tay Mục Thiếu Liên ra, “Kỷ Ngân Viễn đâu rồi?”

      lãnh đạm, nhớ ba ba sao?”

      Yểu Nhiên thèm quan tâm, hỏi lại, “……..Kỷ Ngân Viễn đâu rồi?”

      “Con làm ba ba đau lòng quá, lâu mới gặp vậy mà mở miệng đóng miệng đều là người đàn ông khác!” Mục Thiếu Liên bóc miếng khoai tây tự biên tự diễn.

      Yểu Nhiên từ từ híp mắt, tốc độ cắn khoai tây càng ngày càng chậm. Đây là biểu sắp nổi giận.

      Nhưng, hề có tác dụng với Mục Thiếu Liên, “Sắp tới cơm trưa rồi, con ngoan ở lại ăn cơm với ba ba !”

      Yểu Nhiên đặt gói khoai tây chiên lên bàn, lời nào, bỏ .

      Mục Thiếu Liên thở dài, kéo tay lại.

      này tính tình rất mạnh mẽ, hợp ý liền nhăn mặt bỏ , “ ta làm nhiệm vụ, hai ngày nữa mới về.”

      Yểu Nhiên hừ tiếng, cau mày, “Làm nhiệm vụ ở đâu?”

      “Đây là bí mật quân , cũng biết.” Mục Thiếu Liên thấy định nữa buông tay ra, ngồi xuống ghế, tiện tay kéo kéo cổ áo, “Chuyện giữa em và Doanh trưởng Kỷ là sao?”

      Lần trước cùng nhau về nhà họ Thư, nếu thân, hẳn làm vậy.


      Chương 23: công tác (2)


      “Tại sao phải cho biết?!” Yểu Nhiên tức giận nhìn chằm chằm Mục Thiếu Liên.

      chẳng biết tung tích của Kỷ Ngân Viễn, còn dám hỏi lung tung này kia!

      Mục Thiếu Liên á khẩu.

      Phải, đây là trách ta!

      Yểu Nhiên thấy Mục Thiếu Liên bị nghẹn lời, tâm tình hơi tốt lên, làm khó ta nữa, vả lại đồng nghiệp còn đợi bên ngoài, ở lâu quá tốt, “Được rồi, làm việc tiếp .”

      Yểu Nhiên phất tay cái rồi ra khỏi phòng, ngửa mặt nhìn lên vừa lúc thấy cửa phòng đóng chặt lầu.

      Đó là phòng làm việc của Kỷ Ngân Viễn.

      Tâm tình tại của Yểu Nhiên khá phức tạp, người vẫn luôn bên cạnh mình bỗng nhiên biến mất, còn lời báo trước, ai cũng thích ứng.

      cứ đứng lẳng lặng nhìn cánh cửa kia hồi lâu, tuyệt đối thừa nhận là mình lo lắng cho .

      Có lẽ nên tìm Kỷ Ngân Tĩnh hỏi thử xem, ấy là em Kỷ Ngân Viễn, hẳn phải biết chút gì đó.

      Sau khi Yểu Nhiên rời lâu, Mục Thiếu Liên cũng tiếp tục thị sát nữa mà tới thẳng phòng làm việc của Trung đoàn trưởng Trần Nhất.


      Mục Thiếu Liên chào hỏi mấy câu xong vào đề luôn, “Đoàn trưởng, khi nào Kỷ doanh trưởng về?”

      Dù chung trung đoàn nhưng Mục Thiếu Liên và Kỷ Ngân Viễn rất ít có cơ hội gặp nhau, hai người đều là những quân nhân ưu tú, lại kiêu ngạo riêng, nên khó mà kết thân được. Lúc này Mục Thiếu Liên hỏi thăm cũng là vì Yểu Nhiên mà thôi.

      Trần Nhất hơi kinh ngạc, “Hả, cậu và Ngân Viễn quen nhau lúc nào vậy?”

      Trần Nhất biết tính hai người, nên thấy Mục Thiếu Liên chủ động hỏi thăm thế này rất ngạc nhiên.

      phải Đoàn trưởng hai chúng tôi phải hòa hảo sao? Tôi chỉ là phục tùng mệnh lệnh của cấp thôi!”

      Trần Nhất cười , “Cậu lanh miệng! Ngày hai mươi về, cách khác, còn ba ngày nữa!”
      Mục Thiếu Liên rời khỏi phòng làm việc của Trần Nhất xong lập tức gọi điện thoại cho Yểu Nhiên, nghe thấy giọng đáp bình tĩnh của , ta nhíu mày, hỏi, “Vấn đề của em được giải quyết, vậy tiếp theo là câu hỏi của ?”

      Yểu Nhiên biết Mục Thiếu Liên về chuyện và Kỷ Ngân Viễn quen nhau, nhưng câu , mà giải thích lại lãng phí quá nhiều thời gian, “ , tức giận?”

      Mục Thiếu Liên nghiêm túc , “!”

      Mặc dù con lớn tự nhiên có nhiều bạn bè, nhưng làm ba ba mình vẫn phải biết con giao du với ai. diễn-đàn-lê-quý-đôn Có lẽ phải là quan tâm quá bị loạn. Kỷ Ngân Viễn bình thường trông có vẻ lạnh đạm, hứng thú với điều gì, nhưng lúc bàn về tác chiến, ta rất quyết đoán, sợ rằng Yểu Nhiên bị tổn thương.

      hút ngụm trà sữa, ừ, .....câu trả lời trong dự đoán của , “Vậy cứ tức giận !” Dứt lời, đợi Mục Thiếu Liên có cơ hội , tắt máy.


      Đầu kia, Mục Thiếu Liên vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, quả thể tin cúp điện thoại!

      Đây chính là câu ‘dùng xong liền ném’ ?


      Chạng vạng, Kỷ Ngân Tĩnh nghe Yểu Nhiên chuyện trai xong, hề tỏ vẻ ngạc nhiên, khiến Yểu Nhiên khá bất ngờ.

      “Bình thường mà!” Ngân Tĩnh vỗ vỗ vai Yểu Nhiên như an ủi, cười , “Chị phải thông cảm cho em nha, ảnh là quân nhân, ba năm ngày ở nhà là chuyện thường tình.”

      Chắc là lại tập huấn sinh tồn dã ngoại gì đó, nên mới cách nào nghe điện thoại được.

      “... .......” Yểu Nhiên buồn bức cắn ống hút, phình má.

      Biết biết vậy, nhưng vẫn khiến người ta khó chịu!

      “Yểu Nhiên, chị cứ thoải mái !” Kỷ Ngân Tĩnh hút ngụm trà sữa, cười cười để lộ lúm đồng tiền , “ ấy có thể xảy ra chuyện gì chứ ?!”

      “... .......” Ai lo lắng ta có chuyện chứ ?!

      buồn bực tiêu diệt hết tất cả thịt nướng bàn, xong giận dỗi , “Nếu biết khi nào ta trở về, vậy chị dọn về với Tống Tống cho xong!”

      Lúc trước đồng ý ở chung với ta chính là vì muốn chọc cho ta thoải mái, giờ người ở đây còn thực kế hoạch gì nữa ?. Hơn nữa, rất ghét ở mình!

      “Đừng mà, mấy cái huấn luyện kia tốn thời gian lắm đâu, chị dọn tới dọn lui như vậy rất phiền toái!” Kỷ Ngân Tĩnh khuyên.


      Yểu Nhiên nhíu mày, “Chị sợ phiền, chờ ta về có ta dọn lại!”

      Giọng điệu này ràng là dỗi. Kỷ Ngân Tĩnh sao lại nghe ra, “Chị giận em hả?”

      Trách ảnh câu, để chỉ lo lắng?

      “Đúng sao! Ai bảo ta rên tiếng bỏ chạy !” Ghét nhất loại người chịu trách nhiệm, còn chịu trách nhiệm, chăm sóc tốt, giờ cả cái bóng cũng thấy!

      “Éc.... ....” Lên án thế này có vẻ hơi quá, Kỷ Ngân Tĩnh nháy mắt mấy cái, cố gắng tốt cho Kỷ Ngân Viễn, “ ra cũng thể trách hết em, nghề của đặc biệt, có lệnh là phải liền, mà lệnh ra lúc nào ....... ai biết!”

      à, bây giờ mới biết em tốt biết bao đúng ! chỉ giúp chăm sóc bạn , còn bao cả việc an ủi khuyên bảo nữa!

      “Chị mặc kệ!” Yểu Nhiên cau mày, thèm nghe, “Em chở chị về chỗ Tống Tống , mấy ngày kế em có thể thoải mái ngủ nướng!”

      “... ..... Nhưng.... .....”

      “Cứ quyết định như vậy!”

      Kỷ Ngân Tĩnh thấy Yểu Nhiên quyết, đành nuốt xuống bụng giải thích, giọng đồng ý. Tiểu Quai giống như là hiểu được nỗi lòng của chủ, dùng lưỡi liếm liếm tay Ngân Tĩnh mấy cái.

      Đến chỗ Diệp Tống Tống, vừa xuống xe, Yểu Nhiên liền thấy ánh đó xa có chiếc xe màu xám, bảng số xe rất quen.

      từ từ tới, tự hỏi, tại sao Thư Yểu Ninh lại tới?

      Giống như là cảm ứng được suy nghĩ trong lòng , cửa sổ xe từ từ hạ xuống. Thư Yểu Ninh ngồi trong xe liếc cái, ý ra lệnh cho lên xe.

      “Xem ra tâm tình tệ, tối khuya còn lái xe đến đây ngắm trăng!” Yểu Nhiên cười , “Trăng ở đây đẹp hơn à?”

      Ý là, ăn no có chuyện gì làm hả?

      “Tôi cũng ngờ nghe lời như vậy, ngoan ngoãn quay về đây.” Thư Yểu Ninh thản nhiên phản kích, châm chọc , “Hay là, do người kia cần nữa?”

      !” Yểu Nhiên giận dữ, so về bình tĩnh vĩnh viễn đều phải là đối thủ của ta, nhưng cũng chính vì vậy, mới thường bật thốt lên những lời khiến người ta tổn thương, “ nghĩ tôi là sao?!”


      siết chặt nắm tay, “Kỷ Ngân Viễn, chỉ người là của tôi, mà tim cũng là của tôi! Tôi cần giam cầm ấy lại, cũng lo lắng ấy chạy trốn!”

      Sắc mặt Thư Yểu Ninh chợt biến, nhược điểm của hai người đều nằm tay đối phương, cho nên mỗi lần bọn họ đấu, cả hai đều thương tích đầy mình.

      Thư Yểu Ninh bật vọt ra, cuộc sống quanh năm trong quân đội khiến ta có tốc độ kinh người. Yểu Nhiên vừa chớp mắt, cổ bị Thư Yểu Ninh bóp chặt. hít thở khó khăn, cố gắng giãy giụa, nhưng sức của đối với ta mà chỉ như gãi ngứa.


      Thư Yểu Ninh ấn người vào mui xe, ánh mắt trầm dữ tợn, “Thư Yểu Nhiên, đừng nghĩ tôi dám động !”

      Mặt Thư Yểu Ninh lạnh lùng như băng, khiến người ta dám nghi ngờ chỉ cần ta mạnh tay thêm chút nữa là có thể khiến mạng người biến mất.
      Last edited by a moderator: 16/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: công tác (3)


      Yểu Nhiên nổi, dùng hết sức cũng cạy được tay Thư Yểu Ninh ra. Thư Yểu Ninh lạnh lùng nhìn , gằn từng chữ, “Tôi hỏi lại lần nữa, có về hay ?” Giọng Thư Yểu Ninh lạnh thấu xương.


      ra, mặc kệ trả lời thế nào, kết quả cuối cùng đều giống nhau, nhưng ta hỏi vậy là muốn phải chịu thua.

      Nhưng phải chịu thua ta, làm được!

      ‘Có giỏi bóp chết tôi !’

      Mắt như tóe lửa, cố chấp trong đôi mắt đó khiến Thư Yểu Ninh phải giật mình.

      Thư Yểu Ninh chợt nhận ra, nỗi hận của Yểu Nhiên với mình, sợ là sớm sâu đến tận xương rồi.

      Mà tất cả là do đâu?

      Thừa dịp Thư Yểu Ninh giật mình, Yểu Nhiên vội dùng hết sức vùng vẫy thoát ra được.

      dựa vào thân xe mà ho khan, nhưng cho dù có gặp phải hành hạ kinh khủng hơn nữa, cũng tuyệt hối hận.

      Thư Yểu Ninh đứng im suy nghĩ. Tính tình Thư Yểu Nhiên rất cố chấp, cứng rắn với quả là sáng suốt.

      Thư Yểu Ninh hơi híp mắt, lại đến gần .... ....

      Lúc Kỷ Ngân Tĩnh đến bệnh viện tư lệnh Kỷ tiếp khách, ôm Tiểu Quai đứng ngoài cửa, chần chờ hồi lâu rốt cuộc quyết định đợi ở ngoài.

      Binh sĩ gác ở phòng bệnh biết Kỷ Ngân Tĩnh nên cười , “Tư lệnh có dặn, nếu đến cứ vào, hình như là có chuyện quan trọng.”

      Kỷ Ngân Tĩnh ngạc nhiên mở to mắt, lúc ông nội làm việc ghét nhất là bị quấy rầy, nhưng lần này lại cho phép vào, chẳng lẽ có chuyện gì gấp?

      Kỷ Ngân Tĩnh vừa vuốt vuốt bộ lông mềm của Tiểu Quai vừa nghĩ, đúng lúc mình cũng có chuyện muốn nhờ ông nội giúp tay.

      Kỷ Ngân Tĩnh gõ lên cửa vài cái, nghe ông nội cho phép mới đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng có mấy người sĩ quan lạ, sững sờ lát, rồi lễ phép mỉm cười.

      “Đây là Ngân Tĩnh, vẫn còn học!” Tư lệnh Kỷ giới thiệu Kỷ Ngân Tĩnh với người sĩ quan trung niên, người đó nhìn , gật đầu cái.

      đột nhiên cảm thấy người sĩ quan này nhìn rất quen.

      Tư lệnh Kỷ tiếp tục chuyện với mấy sĩ quan, thỉnh thoảng xen vào vài chuyện quân , Kỷ Ngân Tĩnh nghe hiểu lắm, chỉ yên lặng ngồi trong góc chơi với Tiểu Quai. lâu sau, mấy sĩ quan kia đứng dậy chào, tư lệnh Kỷ khách sáo tượng trưng mấy câu rồi tiễn bọn họ .

      Kỷ Ngân Tĩnh thấy mọi người hết mới mở miệng , “Ông nội, con có chuyện muốn nhờ.... .....”

      gấp,” Tư lệnh Kỷ cười cười, sửa lại gối dựa, “Người ngồi giữa lúc nãy, con đoán là ai?”

      Người ngồi giữa.... ... phải là người sĩ quân trung niên gật đầu với mình sao? Kỷ Ngân Tĩnh cười giỡn, “Ai ạ? phải là đối tượng kết hôn của con chứ?”

      Mấy ngày nay gặp nhiều sĩ quan trẻ, nhưng đáng tiếc hợp nhãn, phải vì vậy mà ông nội bắt đầu tìm cho mình sĩ quan bậc chú chứ?

      “Con nhóc này, lung tung gì đó,” tư lệnh Kỷ vỗ ót Kỷ Ngân Tĩnh cười mắng, “Đó là cha của Yểu Nhiên.”

      “Vậy....... Ông nội gì kỳ quái đó chứ ?!” Kỷ Ngân Tĩnh nhảy bật dậy.

      “Ông có thể gì ?!” Tư lệnh Kỷ nghiêm mặt, “Cái gì cũng !”


      “Vậy ông nội mời ba của chị Yểu Nhiên tới làm gì?” Kỷ Ngân Tĩnh thở phào, nhưng lập tức nghiêm mặt , “Nếu ông nội tự ý làm, giận đó.”

      từng bị vậy rồi, còn chịu nhớ!

      “Nếu vậy khi ủy viên chính trị tới thăm bệnh, ta phải đóng cửa từ chối gặp đúng ?!” Vậy hài lòng chứ gì! Tư lệnh Kỷ tức đến râu dựng ngược.


      Kỷ Ngân Tĩnh thấy tình hình ổn, vội đảo mắt cười làm lành, “Ây da, con chỉ thuận miệng vậy thôi, ông nội đừng chấp con mà!”

      “... ..... Con này.... ...” Tư lệnh Kỷ định tiếp, Kỷ Ngân Tĩnh tiếp lời, “Ông nội, con nè, lại chạy đâu mất tiêu rồi!”

      Kỷ Ngân Tĩnh buông Tiểu Quai ra, cọ đến bên cạnh tư lệnh Kỷ, nắm lấy tay của ông lắc lắc, “Chị Yểu Nhiên rất lo lắng, ông mau giúp chút !”

      Tư lệnh Kỷ hừ tiếng, động.

      Giờ mới biết cần mình giúp ?

      “Chẳng phải vừa rồi con , được tự ý làm sao!”

      Kỷ Ngân Tĩnh thản nhiên phất tay, “Lúc này là vì chị Yểu Nhiên mà, còn có thể gì !” Hơn nữa, nếu có trách, cứ đẩy chị Yểu Nhiên ra là xong!

      “Lém lỉnh!”

      “Hì hì, đều nhờ ông nội dạy giỏi mà!” Kỷ Ngân Tĩnh xong, chợt trừng mắt, “Ba chị Yểu Nhiên là ai.... ..... Làm sao ông nội biết ?!”

      Tư lệnh Kỷ rất hài lòng với câu hỏi này, ông híp mắt, nhặt quả nho lên ném vào miệng, dáng vẻ nhàn nhã. diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđônKỷ Ngân Tĩnh thấy vậy vội lắc lắc tay ông, “Ông nội mau , mau mà!”

      Tư lệnh Kỷ buồn cười, rốt cuộc chọc cháu nữa, “Chẳng lẽ con phát , Yểu Nhiên rất giống Chính ủy Thư ?”

      Nghe vậy, Kỷ Ngân Tĩnh rốt cuộc ngộ ra tại sao lúc nãy lại thấy người kia rất quen, giờ mới phát , ràng khuôn mặt hai người là từ mẫu ra mà!


      “Hơn nữa con của Chính ủy Thư...... Cũng xem như là người ‘nổi tiếng’ ở thành phố S này.”

      Nếu tại người thích Thư Yểu Nhiên là đứa nào khác trong nhà họ Kỷ, ông nhất định là đồng ý, có đường thương lượng !


      Nhưng nếu là Ngân Viễn.... ....

      Tư lệnh Kỷ nặng nề thở dài, mệt mỏi xoa xoa giữa lông mày, dáng vẻ như già vài tuổi chỉ trong nháy mắt.

      Chớp mắt qua ba ngày, Kỷ Ngân Viễn vừa dẫn binh trở lại doanh trại bị Mục Thiếu Liên chặn đường.

      “Doanh trưởng Kỷ!” Mục Thiếu Liên đứng dựa vào cửa sắt gọi.

      Kỷ Ngân Viễn dừng bước, dù quân phục còn dính ít cỏ vụn, nhưng khí thế hề thua Mục Thiếu Liên.

      “Có thời gian vài câu chứ ?” Mục Thiếu Liên cười .

      rảnh.” Kỷ Ngân Viễn tiếp tục bước qua.

      Nghe vậy, Mục Thiếu Liên cười cười, chậm rãi bước theo sau Kỷ Ngân Viễn.

      Đến sân huấn luyện các binh sĩ giải tán, Kỷ Ngân Viễn vừa định tới phòng Trần Nhất báo cáo bị ngăn lại.

      Mục Thiếu Liên khẽ cười, “Doanh trưởng Kỷ có thời gian, tôi có là được!”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25


      Kỷ Ngân Viễn chỉ cười, lướt qua người Mục Thiếu Liên về cầu thang, lời.

      “Kỷ Ngân Viễn!” Mặt Mục Thiếu Liên biến sắc, giơ tay muốn bắt lấy bả vai Kỷ Ngân Viễn. Nhưng Kỷ Ngân Viễn như là có mắt sau lưng, thoáng né người tránh được.

      Tranh cãi khi bàn về chiến thuật ít, nhưng đánh nhau....... chưa bao giờ!

      Kỷ Ngân Viễn mặc kệ Mục Thiếu Liên, vẫn thong thả bước lên bậc thang thứ nhất, bỗng cảm giác có luồng gió ngay sau lưng, đưa tay lên đỡ, quay đầu lại vừa lúc đối diện khuôn mặt tươi cười của Mục Thiếu Liên, “Doanh trưởng Kỷ nhiều lần đứng nhất trong thi đấu đơn, nhân dịp này xin chỉ bảo!”

      Mục Thiếu Liên vừa dứt lời, đợi Kỷ Ngân Viễn đáp lại, xoay người đá ra, muốn đánh đòn phủ đầu. Kỷ Ngân Viễn thản nhiên hóa giải thế công tới tấp của Mục Thiếu Liên, thuận thế lật cổ tay bắt lấy cổ tay Mục Thiếu Liên. Mục Thiếu Liên vừa cảm giác sau lưng bị đập, thấy cả người mình bay nhanh ra ngoài.

      Chiêu này của Kỷ Ngân Viễn có thể là nhanh, chuẩn, ác.

      Mục Thiếu Liên lần đầu bị thua, trong lòng hừng hực ý chí chiến đấu, vừa “Doanh trưởng Kỷ, khá lắm!”, vừa xoay cổ tay răng rắc, tiếp, “Lần này đánh cược, nếu thắng....... Có chuyện rất muốn biết!”

      Kỷ Ngân Viễn khẽ híp mắt.

      Trận này bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng nhanh, chỉ qua năm phút ngắn ngủi có kết quả.

      Người thua là Mục Thiếu Liên.

      “Này!” Mục Thiếu Liên mua hai chai trà xanh ướp lạnh trở lại hành lang, đưa chai cho Kỷ Ngân Viễn.

      Trời sáng, ánh nắng xuyên qua tầng tầng mây mỏng, bầu trời xanh ngắt màu.

      Kỷ Ngân Viễn gỡ hai nút áo ra, mở nắp chai trà xanh uống ngụm, trà xanh lành lạnh mát khắp cả người. Mục Thiếu Liên đứng dựa vào rào chắn, nhìn về phía xa xa. Trong sân bụi đất bay đầy trời, các binh sĩ bắt đầu giờ huấn luyện sáng, mặc dù lượng vận động lớn kinh người, nhưng cũng nhờ vậy mà mỗi người bộ đội đặc chủng đều có thể địch mười.

      hiểu Yểu Nhiên được bao nhiêu?” Mục Thiếu Liên quơ quơ chai trà xanh trong tay, mặc dù vừa bị thua nhưng hề tức giận.

      Lính quân bình thường còn có thể địch mười, huống chi là lính quân đặc chủng, Kỷ Ngân Viễn là quả danh bất hư truyền.

      Kỷ Ngân Viễn dựa lưng vào góc tường, nghe vậy chỉ thản nhiên liếc Mục Thiếu Liên cái.

      “Đây là chuyện muốn ?”

      “Dĩ nhiên phải,” Mục Thiếu Liên cười cười, “Nhưng, trước hết tôi phải biết suy nghĩ của , là muốn tính chuyện lâu dài với Yểu Nhiên, hay chỉ là vui đùa lúc? Nếu chỉ là muốn vui đùa lúc, vậy tôi khuyên nên sớm từ bỏ ý nghĩ này . Từ khi bắt đầu chọc đến Yểu Nhiên, còn cơ hội rút lui!” Ngoại trừ, chính Yểu Nhiên chia tay trước.

      lấy tư cách gì những lời này?” Kỷ Ngân Viễn cười cười, “Là đàn thời đại học của Yểu Nhiên.... ..... Hay là em rể?”

      “Mặc kệ tư cách gì, chỉ cần cho tôi câu trả lời chắn chắc là được.”

      Kỷ Ngân Viễn nhìn Mục Thiếu Liên, đột nhiên cảm thấy hình như có số việc mình lầm, nhưng dù gì quá trình ra sao
      quan trọng, miễn đến được mục đích cuối cùng là được. Tâm tình Kỷ Ngân Viễn đột nhiên tốt hơn, thảnh nhiên hỏi, "Đây là uy hiếp?"

      "!" Mục Thiếu Liên lắc đầu, cười nhạt, " có thể xem là khuyến cáo!"

      Kỷ Ngân Viễn hơi nhíu mày, hiển nhiên chấp nhận lời giải thích này, "Vậy, điều muốn là gì?"

      Kỷ Ngân Viễn hề đưa ra câu trả lời chắc chắn, nhưng thế này với Mục Thiếu Liên là câu trả lời tốt nhất, vì tính tình Kỷ Ngân Viễn vốn lãnh đạm, thỏa hiệp chứng tỏ chấp nhận.

      Mục Thiếu Liên mỉm cười, khẽ "Nhà họ Thư." Kỷ Ngân Viễn chỉ chìn Mục Thiếu Liên cái, từ từ uống hớp trà xanh, lên tiếng.

      Mục Thiếu Liên nhún vai, "Coi như là tôi lo chuyện bao đồng , nhưng quan hệ giữa Yểu Nhiên và nhà họ Thư cũng đến lúc nên cải thiện."

      Mục Thiếu Liên nhận ra, trọng lượng Kỷ Ngân Viễn trong lòng Yểu Nhiên tuyệt đối . như Diệp Tống Tống, học chung với Yểu Nhiên từ lớp mười , nhiều năm như vậy vẫn còn chơi, tốt đến mức chỉ kém mặc chung cái quần, nhưng dù vậy vẫn biết nhà Yểu Nhiên ở đâu, gia cảnh thế nào. Ngược lại, quen Kỷ Ngân Viễn đến mấy tháng nhưng hai người cùng về nhà chính, thậm chí vì Kỷ Ngân Viễn mà cãi nhau với Thưu Yểu Ninh.

      Có lẽ Kỷ Ngân Viễn có thể thay đổi được chút gì đó...

      Mà thay đổi này, Mục Thiếu Liên đợi rất lâu rất lâu...

      Rèm cửa màu tím in hình thiên nga được kéo ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào, tạo thành những đốm ấm áp sàn nhà.

      Giữa đại sảnh, bàn ăn gỗ khảm ngà voi và chạm vàng chiếm gần như hơn nữa gian. Yểu Nhiên cẩn thận sắp nến thơm lên bàn.

      Thư Yểu Ninh ngồi đối diện Yểu Nhiên, trước mặt là bữa sáng phong phú chưa ăn. Thư Yểu Ninh xếp tờ báo trong tay để qua bên, lập tức có người giúp việc tiến lên cầm .

      Chính ủy Thư thường xuyên ở nhà, còn Thư Yểu An còn chuyện phải sớm, nên tại trừ Thư Yểu Ninh và Yểu Nhiên, chỉ còn Thư Yểu Khởi và mẹ là Lâm Uyển.

      "Phòng bếp nấu cháo yến mạch, Khởi Khởi để dành bụng ăn chén nha, rất tốt cho da." Giọng Lâm Uyển rất , tóc dài và mềm, nhìn rất trẻ. Mà thực tế, Lâm Uyển chỉ là mẹ kế, do Chính ủy Thư cưới về sau khi bà Thư qua đời từ hơn hai mươi năm trước, năm nay cũng chỉ khoảng ba mươi.

      "À, dì có ít thuốc bổ da hiệu quả rất tốt!"

      " tốt quá! Vẫn là dì Lâm hiểu con nhất...." Thư Yểu Khởi vuốt vuốt tay Lâm Uyển, cảm xúc mịn màng như tơ khiến ta sinh ghen tỵ.

      Lâm Uyển lớn hơn mình mấy tuổi, nhưng da lại mịn màng hơn hẳn, nếu phải ngày nào cũng bôn ba bên ngoài, sao da mình lại tệ như vậy!

      Yểu Nhiên thấy vẻ oán hận chợt lóe trong mắt Thư Yểu Khởi, nhưng quan tâm, tiếp tục ăn bữa sáng của mình, giống như quá quen cái kiểu ngoài mặt thân thiết nhưng trong lòng thầm ghét nhau này của bọn họ. ráng ăn nhanh rồi đứng dậy.

      Với loại khí này, càng ngồi lâu càng ảnh hưởng tiêu hóa!

      "Chị ăn cháo yến mạch sao?" Thư Yểu Khởi rất thích đâm chọt Yểu Nhiên, nên có cơ hội là ta nhất định bỏ qua, " tới dưỡng da, tôi thấy chị nên chú ý nhiều chút... Da chị sạm nhiều rồi đó."

      Giống như là ma bệnh... A, đúng, ít nhất ma bệnh còn có da trắng!

      "Trời sanh! Hết cách!" Yểu Nhiên nhún vai, thèm để ý lời "quan tâm" của Thư Yểu Khởi.

      Thư Yểu Khởi bị ế, mặt hơi cương lại. Về phần Thư Yểu Ninh và Lâm Uyển, hoàn toàn xem Yểu Nhiên là khí, nên mặc kệ gì làm gì cũng xem như thấy nghe.

      Mấy năm trước lúc Lâm Uyển vừa vào nhà họ Thư, Yểu Nhiên cực kỳ ghét, chỉ có thể hình dung bằng ba chữ, " vừa mắt"!

      Vừa lúc, Lâm Uyển cũng thích Yểu Nhiên, lâu ngày trở thành xa lánh và xem thường.

      Yểu Nhiên về phòng mình, ngã người xuống chiếc giường lớn mềm mại, nhìn trần nhà ngẩn người. cổ vẫn còn vết bầm rất ràng, chứng tỏ ngày đó Thư Yểu Ninh rất nặng tay.

      Rốt cuộc cũng phải theo ta về.

      Về lại nhà chính, Yểu Nhiên cho là mình quậy trận khiến tất cả bọn họ đều được sống yên, nhưng thực tế, ngay cả để ý bọn họ cũng lười, căn bản muốn tốn tâm tư quậy.

      biết Kỷ Ngân Viễn về chưa?! Chuyện này mới chính là chuyện để ý. Mục Thiếu Liên cam đoan là ngày hai mươi ấy trở lại, nhưng sao đến giờ vẫn có tin tức?

      Cùng lúc đó, người được Yểu Nhiên 'nhớ thương'. Kỷ Ngân Viễn, đứng trước của sắt nhà họ Thư. ngước mắt nhìn vào bên trong, kiểu biệt thự cổ điển, có sân cỏ xanh mượt, dây leo chằng chịt vách tường...

      Đúng là nhà tù xinh đẹp...

      "Kẽo kẹt" tiếng cửa sắt vang lên.

      Mục Thiếu Liền bước lên trước, " thôi!"

      Kỷ Ngân Viễn im lặng bước theo.
      Last edited by a moderator: 24/1/15
      dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26.1: Chuyện cũ


      Sau mấy ngày mưa liên tiếp, mùi cây cỏ xanh tươi lan tỏa trong gió, khiến lòng người phấn chấn.

      ban công lầu hai có tựa vào rào chắn, nhìn chớp mắt khác cũng cỡ tuổi mình đứng dưới sân cỏ cho con ngựa uống nước. Con ngựa này có bộ lông trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp. Yểu Nhiên vuốt vuốt lông đầu nó, cười híp mắt , “Tiểu Thư, vì cơm tối có thể được thêm đồ ăn, chiều nay ngươi phải cố gắng hết sức đó!” Con ngựa này giúp Yểu Nhiên giành được ít huy chương trong các cuộc thi.

      Tiểu Thư phát ra vài tiếng phì phì. Yểu Nhiên thấy thế vội , “Vậy coi như mày đồng ý, chuyện quyết rồi được đổi ý nha!”

      Tiểu Thư ngẩng đầu hí tràng.

      Yểu Nhiên hài lòng, vui vẻ khom người múc nước tắm cho nó. Thi đấu là thể ỷ y!

      “Nhiên Nhiên!” Khi Yểu Nhiên cắt tỉa lông cho Tiểu Thư giọng nam quen thuộc truyền đến. Yểu Nhiên vui mừng ngẩng đầu, thấy người gọi là ai rất vui mừng, vội chạy như bay tới, nhào vào ngực người đó, “ hai!”

      Thư Yểu Ninh vững vàng tiếp được Yểu Nhiên, khóe miệng thoáng cong lên, thần sắc cũng nhu hòa hẳn, “Ở nhà có nghe lời ?”

      “Có mà!” Yểu Nhiên ngẩng cao đầu, đắc ý , “Trong nhà em là nghe lời nhất!”

      Sợ là chỉ có mình cảm thấy như vậy thôi!

      Thư Yểu Ninh kéo Yểu Nhiên tới đại sảnh, cười , “Hai ngày trước dì Lâm gọi điện thoại cho , em lại giận dỗi nữa.”

      Chính ủy Thư quanh năm ở nhà, cả Thư Yểu An lại là bộ đội đóng quân ở biên giới thể về, vì vậy việc lớn trong nhà đều rơi người hai Thư Yểu Ninh này, mà dì Lâm chính là vợ kế của Chính ủy Thư, Lâm Uyển.

      Lâm Uyển là người phụ nữ dịu dàng, đáng tiếc Yểu Nhiên vẫn ưa.

      “Lại méc!” Yểu Nhiên mất hứng cau mũi, muốn chui ra khỏi ngực Thư Yểu Ninh, nhưng Thư Yểu Ninh cho.

      “Vài ngày thấy, hình như Nhiên Nhiên gầy chút.” Thư Yểu Ninh nhìn Yểu Nhiên tỉ mỉ, cao hơn, nhưng cũng gầy.

      “Ai biểu hai về!” đến đây, mắt Yểu Nhiên mở to, đầy vẻ bất mãn, “Ngày nào cũng ăn rau, rau tốt cho cơ thể, nhưng em là động vật ăn thịt điển hình, mỗi ngày cứ cải trắng cải trắng làm sao nuốt nổi!” Họ thích ăn rau là chuyện của họ, tại sao phải kéo theo! Còn nữa, biết rất ghét hành gừng tỏi, còn ngừng bỏ vào đồ ăn, đây ràng là cố ý!

      vốn thích ‘dì Lâm’ trông rất giả tạo kia, giờ thêm chuyện này, nên càng thấy ghét hơn.

      “Hơn nữa dì ta còn vì vậy mà gọi điện cho hai, hừ, muốn hai la em?” đến đây, Yểu Nhiên nhướng mày, tức giận quay đầu sang chỗ khác.

      Thư Yểu Ninh xoa xoa tóc Yểu Nhiên trấn an, cảm giác trơn mượt rất dễ khiến người ta nghiện, “Dù thế nào dì Lâm cũng là người lớn trong nhà, làm sao em có thể hất cả bàn ăn xuống chứ ?”

      “Em.... ......” Yểu Nhiên há miệng, được rồi, chuyện này quả đuối lý, “Em cố ý!”

      Tính vốn nóng, lại thêm nhiều ngày ăn chay khiến kiềm chế nổi, nên mới bùng nổ.

      Nhưng sau đó cũng biết lỗi, giúp dọn dẹp tàn cuộc chứ bộ!

      Bởi vì chuyện này mà cũng méc....... mọn!

      Thư Yểu Ninh thấy bộ dáng ủy ủy khuất khuất của Yểu Nhiên, lòng lập tức mềm nhũn, nghĩ đến này đúng là thịt vui, đành thở dài tiếng, bất đắc dĩ , “ bao lâu ăn cơm ngon?”

      Yểu Nhiên bĩu môi, “Từ ngày hai !”

      hai mới vừa , đồ ăn liền bắt đầu biến thành đồ chay, ngoại trừ rau.... ....vẫn là rau.

      Trời, giờ vừa mới nhắc đến rau thấy buồn nôn!

      “Được rồi, nhóc quậy!” Thư Yểu Ninh biết, lần này Yểu Nhiên quả có nghe lời mình ráng nhịn xuống, chứ nếu theo tính tình thường ngày của Yểu Nhiên há chỉ hất bàn ăn đơn giản như vậy? Điểm tiến bộ này thế nào cũng phải cho chút phần thưởng, “Trưa này muốn ăn gì? hai tự mình xuống bếp!”

      Vừa lúc mình có mấy ngày nghỉ, có thể bù lại cho nó, gầy gầy ôm thích!

      “Em muốn ăn thịt!” Yểu Nhiên lập tức sáng mắt, bắt đầu chọn món.

      “Được, muốn ăn cái gì hai đều làm cho em!”

      Hai người bọn họ bao lâu, vốn ngồi ban công đột nhiên chạy xuống chỗ Tiểu Thư uống nước, lòng đầy ghen tỵ và cam.

      Giữa trưa hôm đó, Tiểu Thư quý của Yểu Nhiên chết!

      ra muốn điều tra nguyên nhân Tiểu Thư chết rất đơn giản, vì trước sân cỏ có cái camera, mọi hành động dù nhất cũng đều bị ghi lại rất ràng, bao gồm cảnh Thư Yểu Khởi dắt Tiểu Thư .

      Thư Yểu Ninh nhìn hình ảnh trong màn hình, tất cả đều là Thư Yểu Khởi và Tiểu Thư với bộ lông trắng như tuyết.

      Thư Yểu Nình cầm túi hồ sơ bên cạnh lên.

      Tiếng lật giấy phát ra soạt soạt, Thư Yểu Ninh vuốt vuốt vùng giữa mi, “ kêu Yểu Khởi tới.”

      Người đàn ông mặc tây trang màu đen giọng đáp lại, sau đó dẫn Thư Yểu Khởi đến.

      Thư Yểu Khởi mặc chiếc quần dài màu xanh nhạt, chậm rãi đến. Thư Yểu Khởi ngốc, dĩ nhiên biết lúc này Thư Yểu Ninh tìm mình là vì chuyện gì, phải là vì con ngựa Tiểu Thư quý của Thư Yểu Nhiên kia sao? Là mình giết đấy, sao?

      hối hận!

      Nếu được quay trở lại, mình nhất định cũng làm như vậy!

      Thư Yểu Ninh hừ lạnh , “ muốn nghe giải thích!”

      Vô duyên vô cớ giết Tiểu Thư làm gì?!

      Thư Yểu Khởi nhìn tấm hình trước mặt mình.

      Con ngựa có bộ lông trắng như tuyết, rất đẹp. Đáng tiếc, giờ chết.

      Thư Yểu Khởi cắn môi, “Chị Nhiên có ngựa, nhưng em có!”

      Ghen tỵ?

      Hiển nhiên Thư Yểu Ninh chấp nhận lý do này, khẽ nheo mắt lại, chậm rãi , “ nhớ lúc đầu hỏi, nhưng tự em thích.”

      Thư Yểu Khởi bị vạch trần lời dối cũng sốt ruột, chỉ cười khẽ, “Chị Nhiên cũng thích ngựa trắng.”

      Lúc mua ngựa, vốn Yểu Nhiên thích con ngựa đen, nhưng lúc Thư Yểu Ninh đến chỗ mua, ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn nghe con này rất hung hãn từng đá gãy cái xương sườn của nhân viên làm việc hề do dự đổi ngay, mua con trắng hiền lạnh hơn nhiều.


      Yểu Nhiên định biểu đạt bất mãn của mình bằng cách chịu, nhưng sau khi thấy bộ lông trắng như tuyết của Tiểu Thư ....... Bất mãn gì cũng tan theo mây gió.

      Thư Yểu Ninh hiểu , Yểu Nhiên thích đồ đẹp, và cũng có sức kháng cự với đồ đẹp!

      “Chị Nhiên muốn, hai vẫn tặng, nhưng em cần.......lại có,” Thư Yểu Khởi cố gắng hít sâu, mỉm cười như hoa thủy tiên chớm nở, “ hai.... .... có biết em thích cái ?”

      “... .......” Thư Yểu Ninh trầm mặc.

      Khác với Yểu Nhiên được cưng chiều từ bé, từ Thư Yểu Khởi bị lạc bên ngoài, lúc mười tuổi mới tìm về được,๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn mặc dù mỗi người trong nhà đều cố bày tỏ thân thiết với Thư Yểu Khởi, nhưng vẫn được như Yểu Nhiên.

      Đối với bọn họ mà , mười năm cách xa phải dễ dàng trừ bỏ. Trong lòng Thư Yểu Ninh....... Cũng chỉ có người em , gọi là Thư Yểu Nhiên.

      Những điều này Thư Yểu Khởi đều hiểu, nhưng rất cam lòng, nếu mình lớn lên với thân phận công chúa của nhà họ Thư, người đứng đây bây giờ phải là Thư Yểu Nhiên rồi!

      Thư Yểu Khởi nhìn Thư Yểu Ninh, biết còn cố hỏi, “ hai, nếu như hôm nay chị Nhiên giết chết ngựa của em, còn có thể tức giận như vậy ?”

      Thư Yểu Ninh cau mày, “Em có ý gì?”

      Thư Yểu Khởi nhắm mắt, như cố bình phục tâm tình của mình, hồi lâu mới , “ hai, em biết tình cảm của và chị Nhiên rất tốt, vì hai người lớn lên với nhau từ , nhưng em sao, em cũng là em của mà!”

      “Em phủ nhận mọi người đối với em rất tốt, em muốn cái gì cũng đều chiều theo, nhưng...... Loại tốt đó giống như là đối đãi với đứa em nhà hàng xóm, chỉ làm em cảm thấy bị xa lánh!” Rốt cuộc mình và chị ta có gì khác nhau chứ? Đều là em , nhưng người được dành hết mọi thương, người còn lại , mình cũng rất muốn hòa nhập vào ngôi nhà này, nhưng bọn họ....... cho mình cơ hội!

      sai, mình rất rất ghen tỵ với Thư Yểu Nhiên, ghen tỵ cách điên cuồng!

      Tựa như mới rồi, vừa nghe thấy Thư Yểu Nhiên thích ăn chay, ta liền vội vã nấu đồ ăn, diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn ngay cả thời gian chào mình tiếng cũng có. Mình ngăn được ta cưng chiều Thư Yểu Nhiên, vậy mình giết thứ chị ta thích!

      Nghe vậy, Thư Yểu Ninh vừa , “Khởi Khởi,” vừa muốn xoa đầu Thư Yểu Khởi, nhưng tay nâng lên vẫn thể nào làm ra cử chỉ thân thiết như vậy được, đành lúng túng dừng lại giữa chừng. Có lẽ đúng như lời Thư Yểu Khởi, ngoài mặt bọn họ đón nhận, nhưng.... ...... Trong lòng vẫn có vị trí dành cho Thư Yểu Khởi.

      “Em và Nhiên Nhiên đều là em của .” Cuối cùng Thư Yểu Ninh chỉ có thể được lời như vậy để an ủi Thư Yểu Khởi.


      Thư Yểu Khởi nhìn thẳng Thư Yểu Ninh.

      “Được rồi, chuyện này coi như xong. Nhưng chúng ta đều là người nhà, chuyện như hôm nay muốn có lần thứ hai.”

      Thư Yểu Ninh nhìn Thư Yểu Khởi, trong mắt mơ hồ lộ ra ý cảnh cáo, “Em làm được ?”

      Thư Yểu Khởi cương mặt, trong lòng dù có cam cũng chỉ có thể chịu đựng, Thư Yểu Ninh cưng chiều Thư Yểu Nhiên mười mấy năm, sao có thể vì câu của mình mà thay đổi? Nhưng hôm nay, mình bình yên vượt qua ải này!

      Thư Yểu Khởi gật đầu, “Dĩ nhiên.”

      Chương 26.2: Chuyện cũ


      Mấy hôm sau, Thư Yểu Ninh vào phòng Yểu Nhiên.

      Yểu Nhiên cuộn đầu gối, hai tay ôm chăn ngồi giường, mắt nhìn xa xăm, ngoài cửa sổ mưa vẫn tí tách rơi ngừng, trời đất u ám như là giấy bị dính đầy mực nước.

      Mưa rất lâu, nhưng vẫn chưa ngừng.

      Có lẽ, ông trời đau lòng vì Tiểu Thư?

      Yểu Nhiên miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy đau lòng.

      “Nhiên Nhiên, xem phim với hai !” Thư Yểu Ninh ngồi xuống mép giường, “Bộ phim tình em mong lâu khởi chiếu rồi, chúng ta xem, được ?”

      “... ......” Yểu Nhiên vẫn ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, biết là có nghe .

      Thấy thế, Thư Yểu Ninh chỉ đành thở dài hơi. “Còn khó chịu sao?”

      “... .........”

      “Nếu , tới trại ngựa?” Thư Yểu Ninh nghĩ nghĩ, rốt cuộc chỉ nghĩ ra được biện pháp này, “ hai lại mua con ngựa trắng giống Tiểu Thư cho em!”

      Thư Yểu Ninh cho Yểu Nhiên biết nguyên nhân cái chết của Tiểu Thư, nếu để cho Yểu Nhiên biết Tiểu Thư là do Thư Yểu Khởi hại chết, chừng lại có sóng gió. Vốn quan hệ của hai người thân, Thư Yểu Ninh muốn làm phức tạp thêm.

      Yểu Nhiên nghe vậy ôm chặt chăn, lâu sau mới , “Thôi.”

      Giọng yếu ớt, Thư Yểu Ninh nghe đau lòng, “Mua rồi sao, kết quả lại giống như Tiểu Thư.”

      Thư Yểu Ninh ngẩn người, nhưng chẳng mấy chốc hiểu, “Nhiên Nhiên.......”

      Nhiên Nhiên nhất định nhận ra, nếu như vậy.

      Yểu Nhiên đưa lưng về phía Thư Yểu Ninh, để lộ bả vải gầy yếu mà quật cường.

      Yểu Nhiên biết, Tiểu Thư sao có thể tự nhiên mà chết được ?!

      Dù ngộ độc thức ăn cũng phải có triệu chứng, huống chi, còn phái người chăm sóc riêng cho Tiểu Thư. Mấy ngày nay cứ nghĩ mãi chuyện này, càng nghĩ càng thấy nhiều điểm đáng ngờ, trực giác cho biết, chuyện này hãy dừng ở đây, nhưng về tình cảm, lại hi vọng Tiểu Thư chết mà nguyên nhân!

      tại, thái độ của hai khiến suy đoán của càng chắc chắn.... .....

      Yểu Nhiên hiểu rất Thư Yểu Ninh, cũng giống như Thư Yểu Ninh hiểu rất , chuyện này nếu Thư Yểu Ninh , vậy người làm chỉ có thể là........trừ Lâm Uyển và Thư Yểu Khởi, thể là người khác!

      ra, hai người họ sớm bất mãn với Yểu Nhiên, ngoài mặt giả vờ thân thiết nhưng trong lòng lại có ghen ghét, nếu phải Thư Yểu Ninh thương , chỉ sợ hai người đó sớm trở mặt.

      Nhưng, chỉ vì vậy mà có thể giết chết Tiểu Thư sao ?!

      Nghĩ đến đây, Yểu Nhiên cảm giác trong bụng như có lửa, “ hai, đừng coi em như đứa ngốc!” Mặc kệ là dì Lâm hay Thư Yểu Khởi, động đến đồ của đừng nghĩ dễ dàng bỏ qua!

      Yểu Nhiên ném chăn xuống đất, dùng sức đạp hai cái cho hả giận, “Em bỏ qua cho họ, tuyệt đối !”

      Dứt lời, Yểu Nhiên đột nhiên xông thẳng ra cửa. Thư Yểu Ninh kéo lại, “Nhiên Nhiên!”

      Thư Yểu Ninh quát khẽ, “Đừng xử theo cảm tính!”

      “Em xử theo cảm tính ?” Yểu Nhiên kinh ngạc trợn to mắt. Thư Yểu Ninh nắm tay rất chặt, giãy cách nào cũng thoát được, “Chuyện rồi, giờ em làm ầm lên có ích gì?”

      Thư Yểu Ninh muốn cho Yểu Nhiên biết, tưởng rắng giấu giếm rất tốt, ai ngờ Yểu Nhiên tinh tế như vậy, chỉ vài câu biết hung thủ là ai.

      Thư Yểu Ninh khuyên nhủ, “Đều là người nhà, làm ầm lên cũng hay.”

      Mặc dù chuyện này đúng là Khởi Khởi có lỗi, nhưng tại mình cũng thể truy cứu. Cả hai đều là em , thiên vị bên nào đều dẫn tới bên còn lại bất mãn, huống chi Khởi Khởi cũng làm chuyện tương tự nữa.

      Cho nên tại Thư Yểu Ninh chỉ có thể để Yểu Nhiên chịu uất ức, “Nhiên Nhiên nghe lời, chuyện này hãy để cho nó qua .”

      “... ......” Ý là phải ngậm bồ hòn làm ngọt ?! Yểu Nhiên tức đến phát run, “Em muốn nghe lời!”

      hai luôn tính tốt ưa gây chuyện, nhưng lúc nào ra tay với đồ của họ ?

      “Lúc nào cũng em phải nhịn phải nhịn, nhưng giờ họ trèo đến đầu em rồi!”

      “Lại bậy!”

      .......” Càng nghe Yểu Nhiên càng tức, “ ra ngoài ! Đây là phòng của em, em muốn thấy mặt nữa!”

      Thư Yểu Ninh biết lúc này Yểu Nhiên rất giận, nên kiên trì nữa, ra ngoài phòng. Thư Yểu Ninh vừa ra khỏi cửa, Yểu Nhiên dùng sức đóng mạnh cửa lại.

      Thư Yểu Ninh chỉ còn biết nhìn cánh cửa đóng chặt cười khổ.

      Nhưng mà Thư Yểu Ninh cũng rời , sợ rằng Yểu Nhiên càng nghĩ càng giận, rồi tìm Thư Yểu Khởi tính sổ.

      Thư Yểu Ninh lo lắng phải thừa. bao lâu sau, Yểu Nhiên thở phì phò mở cửa phòng ra xông thẳng về trước, căn bản nhìn thấy Thư Yểu Ninh, vì vậy.... ...

      Thư Yểu Ninh thở dài, tiến lên cản đường , “Nhiên Nhiên ngoan, nếu muốn xem phim, vậy về phòng nghỉ ngơi .”

      thế này là hạn chế tự do của em!” Yểu Nhiên nổi giận . Sau đó hai người cứ đứng trước cửa phòng giằng co mãi đến giờ cơm tối.

      Thư Yểu Ninh kêu người giúp việc đưa thức ăn đến phòng Yểu Nhiên, quyết tâm cho Yểu Nhiên làm loạn, thế nào cũng chịu nhượng bộ.

      Nhưng hành động này của Thư Yểu Ninh lại khiến Thư Yểu Khởi và Lâm Uyển sinh bất mãn.

      bàn ăn đầy món ăn phong phú. Sau khi nghe người giúp việc truyền đạt ý tứ của Thư Yểu Ninh, Lâm Uyển cau mày, “Yểu Ninh cũng thiệt là, chuyện gì cũng chiều theo Yểu Nhiên.” Lâm Uyển cho rằng Yểu Nhiên muốn ngồi ăn chung với bọn họ, nên Thư Yểu Nhiên mới chiều theo.

      Trong mắt Thư Yểu Khởi tràn đầy cam lòng, nhưng bị ta che giấu rất tốt. Thư Yểu Khởi biết, dù nữa, Thư Yểu Ninh vẫn làm theo ý mình, lấy Thư Yểu Nhiên là trung tâm!

      sao, hai chúng ta ăn chung là tốt rồi!” Thư Yểu Khởi làm bộ như rất vui vẻ, xong nhìn khắp bàn ăn toàn món mặn, giả bộ lơ đáng , “Đều là món chị Nhiên thích.”

      Thư Yểu Khởi mỉm cười gắp miếng thịt cho vào miệng, mùi vị này, đầu bếp trong nhà tuyệt đối thể làm được.

      đúng là khổ công....... Ngay cả đầu bếp trưởng nhà hàng Thư Yểu Nhiên thích cũng mời tới!

      “Đáng ghét! cho theo em nữa!”

      Mới sáng sớm, Yểu Nhiên tức đến dậm chân, làm thế nào cũng bỏ được miếng kẹo cao su theo phía sau.

      Kể từ ngày đó, Thư Yểu Ninh liền theo sát Yểu Nhiên, chỉ sợ tìm Thư Yểu Khởi.

      “Chờ đến lúc em định làm loạn nữa, hai cho em tự do.” Khác với vẻ tức giận của Yểu Nhiên, Thư Yểu Ninh rất bình tĩnh, tính Yểu Nhiên là giận nhanh mà hết cũng nhanh, chờ qua mấy ngày nữa hết giận là xong.

      Tính Yểu Nhiên tuy hơi nóng, nhưng lại mang thù.

      “Em muốn tìm cả, méc bắt nạt em!” cả Thư Yểu An là bộ đội biên phòng, tính tình hòa nhã khôn khéo hơn Thư Yểu Ninh nhiều, ít nhất chuyện này nếu do Thư Yểu An xử lý, tuyệt khiến Yểu Nhiên giận ngược.

      bắt nạt em?” Thư Yểu Ninh cười nghiêng ngả, chỉ có ở trước mặt Yểu Nhiên, Thư Yểu Ninh mới có vẻ lạnh nhạt xa cách, “A, giờ em là ngại hai phiền, muốn thấy hai nữa ?!”

      qua mấy ngày mà Nhiên Nhiên vẫn chưa hết giận, xem ra mình phải đổi phương pháp khác.

      “Em......!!!” Yểu Nhiên nghẹn lời, muốn làm mặt lạnh gật đầu, nhưng lại được.

      “Được rồi,” Thư Yểu Ninh vươn tay vuốt vuốt tóc Yểu Nhiên, “Còn định tiếp tục giận hai ?!”

      “Em muốn chuyện với !” Yểu Nhiên giận dỗi.

      Xem như hết giận ?

      Thư Yểu Ninh lấy hai vé xem phim ra, quơ quơ trước mắt Yểu Nhiên, “ muốn xem phim?”

      Mấy tháng trước còn làm rùm beng muốn mình xem cùng, giờ mình xin nghỉ phép để , lại bắt đầu giận dỗi.

      Yểu Nhiên giật lấy vé xem phim, “Em muốn với !”

      ?” Thư Yểu Ninh nhíu mày.

      Mặc dù có trai đẹp xuất chúng theo rất có thể diện, nhưng vẫn quyết định tha thứ cho hai, “Em muốn chuyện với !”

      Yểu Nhiên đưa lưng về phía Thư Yểu Ninh, mạnh miệng mấy câu xong chạy vọt .

      Thư Yểu Ninh chỉ biết câm nín.

      Thư Yểu Ninh định đuổi theo Yểu Nhiên thấy Thư Yểu Khởi bước lên cầu thang , “ hai.”

      Thư Yểu Khởi cười , “Em có chuyện muốn với .”

      Thư Yểu Ninh nhìn theo bóng Yểu Nhiên biến mất, tự biết giờ đuổi theo cũng kịp, liền , “Sao?”

      Thư Yểu Khởi từ từ tới trước mặt Thư Yểu Ninh, để hai tay sau lưng, đầu hơi cúi, ‘ hai, em muốn mời bạn đến nhà chơi.... ...” Giọng Thư Yểu Khởi càng ngày càng , giống như cảm giác cầu của mình có chút quá đáng.

      Thư Yểu Ninh lộ vẻ ngạc nhiên. Từ khi Thư Yểu Khởi về nhà, vẫn luôn mình, chưa từng mời bạn bè đến nhà chơi, cũng tham gia hoạt động gì bên ngoài. Có lẽ vì quá đơn, nên mới thân với Nhiên Nhiên.

      Có bạn bè, chính là khởi đầu tốt.

      Thư Yểu Ninh nghĩ nghĩ xong cười , “Chuyện này em thích là được, về sau có thể thường xuyên mời bạn bè đến nhà chơi.”

      Thư Yểu Khởi ngẩng mặt, mắt sáng lên, chợt ý thức được, có lẽ chỉ cần mình chủ động chút, làm thêm ít chuyện, chừng có thể thay thế được địa của Thư Yểu Nhiên trong lòng ta!

      Ai chưa từng bị vứt bỏ thể nào hiểu được, cuộc sống ngày ngày bị đánh mắng, cơm đủ no, ngủ đủ giấc, mặc đủ ấm đáng sợ đến thế nào! Khổ chút cũng sao, chịu đựng riết thành quen, nhưng người thân lại coi mình như con người, hơi hài lòng liền vừa đánh vừa đá, làm sao mình có thể tiếp tục chịu đựng ?!

      Lúc mới trở lại nhà họ Thư, được mọi người đối xử dịu dàng khiến Thư Yểu Khởi như trong mơ, luôn lo lắng ngày nào đó lại bị đưa trở về cái ngõ hẻm tăm tối kia, chính Thư Yểu Ninh cứu ta từ cái địa ngục đó, nên tự nhiên ta xem ta như cọng rơm cứu mạng phải nắm chặt.

      Bất kỳ người nào có thể trở thành uy hiếp, mình đều trừ hết!

      Thư Yểu Nhiên phải người xấu, cho tới nay đều rất chăm sóc mình, có cái gì tốt cũng nghĩ tới mình, nhưng....... tồn tại của chị ta là vật chắn con đường của mình!

      Nếu như mình lớn lên ở đây, mình rất vui lòng tiếp nhận người chị này, từ có được trai chị thương , diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn được che chở khỏi những thứ u bẩn thỉu kia, thậm chí là cả đời cũng phải chạm đến.

      Đáng tiếc, đáng tiếc.... ........

      Cuộc sống có nếu như, mình và chị ta vĩnh viễn đều đứng ở vị trí đối lập, cả đời đổi!

      hai cũng tham gia nha, tụi em sắp tổ chức trò rất hay.” Thư Yểu Khởi cười cười kéo tay Thư Yểu Ninh.

      Thư Yểu Ninh hơi bất ngờ với cử chỉ thân thiết của Thư Yểu Khởi, nhưng nhớ tới những lời lúc trước của Thư Yểu Khởi, đành than tiếng, chần chờ hồi cuối cùng vẫn đưa tay vuốt vuốt tóc Thư Yểu Khởi, mặc dù nó mềm mại nhưng tóc Yểu Nhiên.

      Khởi Khởi đúng, mình thể quá.... ... Thiên vị.

      Thư Yểu Ninh nhanh chóng hết ngày nghỉ phép. Yểu Nhiên lại sắp gặp hai khoảng mười ngày nửa tháng, nhưng nhiều năm qua sớm thành thói quen, nên cũng thấy khổ sở gì lắm.

      Tháng chín năm đó, Yểu Nhiên thi đậu trường chuyên cấp ba của thành phố S, bắt đầu thời kỳ phải ở trong ký túc xá, nhờ đó quen Diệp Tống Tống.

      Ngày Yểu Nhiên chuẩn bị vào trường khai giảng, Thư Yểu Ninh trở về, còn dẫn theo lạ. Giọng chị ta dịu dàng, cả người toát ra vẻ quyến rũ. Yểu Nhiên vừa kết thúc kỳ tập huấn quân , cả người phơi nắng đỏ rực, thậm chí có khuynh hướng lột da, nên so với vị mỹ nhân kia, hiển nhiên chẳng khác nào trời vực.

      Thư Yểu Ninh chú ý đến vẻ kinh ngạc của Yểu Nhiên, trong đầu chỉ tràn đầy đau lòng vì bộ dáng của Yểu Nhiên, “Sao lại thành thế này ?! Kem chống nắng đưa em, lại làm biếng nên bôi phải ?”

      Yểu Nhiên bắt lấy ống tay áo Thư Yểu Ninh lắc lắc, “Đừng quan tâm chuyện này,......., chị ấy là ai vậy?”

      “Vitamin cũng ăn?”

      hai!” Yểu Nhiên bất mãn la lên, tiếp theo lập tức đổi thành biểu tình hưng phấn, nhìn chằm chằm kia, “Bạn của sao? Trời, cây khô nở hoa ?”

      Yểu Nhiên vô cùng kích động vì trước giờ chưa từng thấy bên người hai có nào xuất .

      “Nhiên Nhiên!” Thư Yểu Ninh xấu hổ la lên. kia nhàng cười tiếng, thản nhiên , “Xin chào, chị là Tống Quân.”

      Tống Quân nhìn Thư Yểu Ninh, mỉm cười để lộ lúm đồng tiên xinh đẹp má, “Là bạn học cũ của Yểu Ninh.”

      Thư Yểu Ninh cũng nhìn Tống Quân, gương mặt lạnh nhạt dần lan tràn tình cảm dịu dàng.


      Yểu Nhiên cười xấu xa, “Tống Quân.... ... Tên rất hay, đúng hai?”

      Ngày đó nắng rất ấm, gió rất mát, nhưng Yểu Nhiên biết rằng, xuất của ‘chị xinh đẹp’ Tống Quân này....... khiến cho cuộc đời thay đổi khủng khiếp thế nào!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27


      Khi Mục Thiếu Liên dẫn theo Kỷ Ngân Viễn vào đại sảnh tầm mắt mọi người cũng rơi vào hai người họ.

      Hoặc ý, hoặc tò mò. Kỷ Ngân Viễn đều tự nhiên đón nhận.

      Thư Yểu Ninh đặt ly nước xuống, liếc nhìn hai người.

      “Tôi tới để dẫn Thư Yểu Nhiên .” Kỷ Ngân Viễn thẳng, cho Mục Thiếu Liên cơ hội chen vào.

      Thư Yểu Ninh cười châm chọc.

      “Doanh trưởng Kỷ, hình như có nhầm lẫn gì đó.” Dẫn Thư Yểu Nhiên ? Quá mạnh miệng! “Thư Yểu Nhiên là người nhà họ Thư, phải người nhà .”

      , đó là lúc trước.” Kỷ Ngân Viễn bình tĩnh mỉm cười, “Từ lúc Thư Yểu Nhiên gặp lại tôi, ấy là của tôi.”

      Cốc cốc cốc.

      Tiếng gõ cửa vang lên trong căn phòng yên ắng. Yểu Nhiên nhíu mày, vẫn nằm giường ngơ người.

      vừa nằm mơ thấy người lâu gặp, ‘chị xinh đẹp’ Tống Quân.

      Họ ngồi bãi cỏ sau bữa trưa, trò chuyện về những việc vụn vặt gần đầy, thỉnh thoảng bị mình chọc vui, chị Tống Quân mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền má.

      “Nhiên Nhiên, em hiểu lầm rồi. Giữa chị và Yểu Ninh....... phải như em nghĩ đâu.”

      Yểu Nhiên nghiêng đầu, “Nhưng hai người luôn ở bên nhau ?!”

      Ngày ngày chị Tống Quân đều tới nhà tìm hai, rồi có tiệc gì hai người đều chùng, hơn nữa, tại chị ấy cũng vào ở nhà mình.

      “Ở chung chỗ cũng đại biểu là nhau.” Tống Quân lắc đầu.

      “Bây giờ em còn , chờ khi em trưởng thành hiểu, tình cảm là chuyện rất phức tạp, mà việc cần suy tính cũng quá nhiều, quan trọng nhất là....... Cảm giác của cả hai người.”

      “Em , sang năm là thành niên rồi!” Yểu Nhiên mất hứng bĩu môi, tiếp, “Em cảm thấy, hai rất thích chị, là cái kiểu thích kia......!”

      Từ đến lớn, chưa bao giờ thấy hai vui vẻ như vậy.

      Ở bên chị Tống Quân là thời điểm hai thoải mái và dịu dàng nhất.

      Tống Quân lại nở nụ cười dịu dàng, nhưng ít khổ sở trong mắt lại lọt khỏi ánh mắt của Yểu Nhiên.

      Yểu Nhiên lo lắng , “Chẳng lẽ...... Chị thích hai?”

      Tống Quân phủ nhận, im lặng lúc sau mới chậm rãi , “Có lúc, tình cảm chỉ cần có thích là đủ, chị chỉ có thể cho em biết, cảm giác của Yểu Ninh với chị hoàn toàn khác cảm giác của chị với Yểu Ninh.”

      “???” Gì mà cái này khác cái kia.... ... Rốt cuộc chị ấy gì? Tại sao nghe hiểu.
      Tống Quân thấy vẻ mặt ngơ ngác của Yểu Nhiên, bất đắc dĩ , “Được rồi, chúng ta chuyện này nữa, hôm nay em tìm chị, là muốn chị biết cái gì?”

      “A,” Yểu Nhiên lập tức cười tươi như hoa, “Em muốn .... ....”

      Cốc cốc cốc

      Cốc cốc cốc

      Tiếng gõ cửa liên tục vang lên khiến hình ảnh trong đầu Yểu Nhiên dần mơ hồ.

      Yểu Nhiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, ánh mặt trời làm mắt đau nhói, nhưng vẫn cứ nhìn chăm chăm như vậy, mặc kệ đau đớn, cho đến khi hơi nước dần ngập hốc mắt.

      Chị Tống Quân, lâu gặp, lâu gặp....... Thư Yểu Nhiên.... ....

      Những ký ức này quá lâu, lâu đến mức sắp quên mất hết.

      Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang, khiến người ta bội phục kiên nhẫn của người gõ.

      Yểu Nhiên lại nằm trong chốc lát, mới lảo đảo ra mở cửa.

      mùi hương thoang thoảng bay tới, đập vào mắt Yểu Nhiên là rất dịu dàng xinh đẹp, “Là Nhiên Nhiên phải ? Chị là vợ chưa cưới của hai em.”

      Giọng của người kia rất , khiến người ta biết thế nào là dịu dàng như nước.

      Người kia nở nụ cười thân thiện, để lộ lúm đồng tiền bên má, “Có tiện chuyện chút ?”

      “Chị....... Chị chị......” Yểu Nhiên nhìn vào đôi mắt quen thuộc kia, khiếp sợ đến mức ngón tay cũng run rẩy, “Tống Quân....... Chị là Tống Quân!”

      Yểu Nhiên thể nào tin nổi, người mới vừa thấy trong mơ lại có thể xuất bằng xương bằng thịt trước mặt mình thế này!

      Yểu Nhiên cách nào kiềm chế được vui mừng trào dâng, mạnh mẽ ôm lấy người kia,diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn liên tục nỉ non, “Chị chết....... Chị chết! Tống Quân, em biết ngay là chị chết mà! Làm sao chị có thể chết được?! tốt quá, tốt quá!” khiến cho câu hỏi ‘Em gì?’ của người kia bị bao phủ trong lời của .

      “Nhiên Nhiên, rốt cuộc em.......” gì.......

      Lời của người kia lại Yểu Nhiên cắt ngang, “Những năm này rốt cuộc chị đâu? Biến mất tiếng, hại em lo lắng gần chết!”

      “Hả? Chị đâu hết.......”

      Yểu Nhiên trợn mắt, “Chị luôn ở trong thành phố này? Vậy tại sao đến tìm em?”

      Làm hại mình cứ thủ mãi ở đây, chỉ sợ về sau chị ấy trở về lại tìm thấy mình, kết quả, chị ấy chưa bao giờ rời !

      “Đúng rồi, tại em lập tức dẫn chị !” Yểu Nhiên bỗng nhớ ra gì đó, vội buông người kia ra, kéo xuống dưới lầu, “Nơi này quá nguy hiểm, nếu để Thư Yểu Ninh thấy biết làm sao ?”

      Người kia bị Yểu Nhiên vừa lôi vừa kéo, hoàn toàn có cơ hội phản kháng.

      Điều quan trọng nhất là, người kia hoàn toàn hiểu Yểu hiên gì ?!

      Trước mắt Yểu Nhiên đột nhiên xuất gương mặt lạnh lẽo của người, chợt dừng bước, theo bản năng đẩy người kia ra sau lưng.

      Thư Yểu Ninh thấy cảnh này đột nhiên ánh mắt chợt lạnh như băng, cảnh này rất quen thuộc, quen thuộc đến nổi.... ..... Khiến mình sắp khống chế được bản thân nổi nữa!

      “Thư Yểu Nhiên,” giọng Thư Yểu Ninh càng trầm hơn trước, “ định dẫn vợ chưa cưới của tôi đâu?”

      “Yểu Ninh.......” Người kia muốn về bên cạnh Thư Yểu Ninh, lại bị Yểu Nhiên dùng hết sức kéo về, “Vợ chưa cưới của ? Từ khi nào chị ấy trở thành vợ chưa cưới của rồi?”

      “Từ cái lúc mà bị cưỡng chế đưa ra khỏi nhà họ Thư.”

      !”

      Yểu Nhiên muốn phản kích, người ra từ sau lưng Thư Yểu Ninh, mặc đồng phục quân màu xám tro, nhìn “Thư Yểu Nhiên.”

      Giọng kia tính là dịu dàng, nghe lành lạnh, nhưng lại giống như dòng nước mát, cuốn tất cả lửa giận của .

      Kỷ....... Ngân Viễn ?

      Kỷ Ngân Viễn duỗi tay về phía Yểu Nhiên, “Chúng ta về nhà.”

      “Về nhà nào? phải bỏ chạy sao?” Yểu Nhiên chợt cảm thấy trong lòng như chua chua ngọt ngọt,diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn giống như khi uống trà chanh, người này rên tiếng bước thấy tăm hơi, trở về cũng chưa chào lời, mới thèm để ý đến !

      Kỷ Ngân Viễn biết dỗi, nhưng tiện giải thích, chỉ khẽ mỉm cười, “ về với tôi?”

      Đây phải là thời điểm giải thích, dẫn trở về bình an mới là chuyện muốn làm lúc này.

      cầu xin tôi?” vậy, nhưng Yểu Nhiên đặt tay vào lòng bàn tay Kỷ Ngân Viễn, khẽ kéo về bên cạnh mình.

      Cùng lúc đó, kia cũng bị kéo theo.

      “Kỷ Ngân Viễn, bản lĩnh của có đủ ? Tôi muốn dẫn chị ấy theo.” Yểu Nhiên liếc Thư Yểu Ninh cái, có Kỷ Ngân Viễn bên cạnh, cảm thấy mình cần phải tốn công nghĩ biện pháp nữa.

      này chính là vợ chưa cưới của Thư Yểu Ninh, nhưng Kỷ Ngân Viễn cũng hỏi tại sao, chỉ cười khẽ , “Hơi khó.”

      Yểu Nhiên lập tức nhăn mày.

      Hình như cố ý khiến phải sốt ruột, dừng hồi lâu sau mới tiếp, “Cho nên hai người phải chạy nhanh chút.”

      lại trêu !

      đợi Yểu Nhiên kịp bất mãn, Thư Yểu Ninh , “Doanh trưởng Kỷ, tôi khuyên nên suy nghĩ cho kỹ trước khi làm.”

      “Đây là nhà họ Thư, muốn vây khốn hơi khó, nhưng nếu định dẫn vợ chưa cưới của tôi và Thư Yểu Nhiên .... ......” Thư Yểu Ninh chỉ đến đây, Kỷ Ngân Viễn rất thông mình, hẳn là hiểu hàm ý.

      Thư Yểu Ninh nhìn thẳng Kỷ Ngân Viễn, lạnh lùng trong mắt khiến người ta phải ta đùa.

      Yểu Nhiên nắm chặt tay kia, tức giận quát, “Chị ấy phải là vợ chưa cưới của ! Nhất định là do ép chị ấy!” Yểu Nhiên lớn lên trong ngôi nhà này, nên tất nhiên biết ở đây đề phòng rất nghiêm ngặt, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn nếu bức Thư Yểu Ninh điên lên, chỉ sợ ba người họ ai được.

      “Tôi ép ấy?” Thư Yểu Ninh cười lạnh. kia nghe vậy tiếp lời, “Nhiên Nhiên, hình như em hiểu lầm gì rồi!”

      kia muốn thoát khỏi tay Yểu Nhiên, nhưng bị nắm quá chặt, đành cười khổ , “Chị và Yểu Ninh nhau, làm gì có chuyện ép gì ở đây?”

      “Chị còn tốt cho ta!”


      kia tiếp, “Nhiên Nhiên, em hiểu lầm rồi.... ...”

      “Tống Quân! Chẳng lẽ chị quên trước kia ta đối xử với chị thế nào sao?!”

      “Thư Yểu Nhiên!” Thư Yểu Ninh rống lên, “Tống Quân bị hại chết từ lâu rồi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :