1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Doanh Trưởng, Bắn Một Phát - Thư Dứu Full 65c Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Thử xem

      Có thể đừng nhận xét như vậy hay .......

      Yểu Thư co rút khóe miệng, cách nào coi những lời này là ca ngợi được, “Buổi tối tôi rảnh.”

      Cho dù Thư Yểu An có tự mình đến trước mặt , quyết tâm của cũng vì vậy mà thay đổi. muốn, cũng tình nguyện tiếp xúc sâu hơn với ta.

      “Vậy chờ đến khi Nhiên Nhiên rảnh,” Thư Yểu An hề làm khó, nhưng lại cảm thấy dây dưa còn khó chịu hơn, “Đến nửa đêm tôi cũng bận.”

      Muốn tìm người ăn cơm, Thư Yểu Ninh và Thư Yểu Khởi rất sẵn lòng, căn bản thiếu người!

      Về phần .... ....

      Thôi .

      “Phải có thời gian ăn tối chứ.” Cho dù chỉ mấy phút, cũng được.

      rảnh là rảnh!” Cho nên đừng đến phiền nữa!

      “... .....” Vẻ mặt Thư Yểu An cứng đờ, chậm rãi thu hồi nụ cười, “Em rất hay vì công việc ngay cả cơm cũng ăn?”

      Yểu Nhiên thèm để ý đến ta, buồn bực trở về bàn làm việc của mình.

      Thư Yểu An đột nhiên cảm thấy mình nên tìm Mục Thiếu Liên hỏi cho . Cứ tưởng hẹn Nhiên Nhiên xong, ai dè ngay cả bữa cơm cũng ăn được. Thư Yểu An hơi vui, muốn bảo Yểu Nhiên đợi lát, ngờ vừa nhìn lại thấy cầm túi xách chạy vội ra cửa sau, bộ dáng cứ như có quỷ dữ sau lưng.

      Thư Yểu An tức cười.

      Nhiên Nhiên coi mình là lũ lụt hay thú dữ đây?

      Yểu Nhiên chạy hơi qua nửa con phố, đến trạm xe mới dừng lại thở. Nhìn phía sau, có ai đuổi theo, vỗ vỗ ngực bình phục lại hô hấp, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, chỉ còn kém bốc khói.

      Kỷ Ngân Tĩnh lui xe lại, thò đầu ra cửa sổ, mặt đầy kinh ngạc, “A, tan làm rồi hả?”

      Từ khi Yểu Nhiên dọn đến nhà họ Kỷ, đưa đón làm đều do Kỷ Ngân Tĩnh ôm hết, mặc dù khá ngại kỹ thuật lái xe liều mạng của Kỷ Ngân Tĩnh, nhưng rốt cuộc dám lời từ chối, cầu đưa đón là tự ra, giờ còn chê người ta này nọ, quả hơi quá.

      “Xảy ra chút chuyện .” Yểu Nhiên muốn nhiều nên chỉ trả lời có lệ, nhanh chóng chạy qua cửa bên kia bước vào, thấy chỗ ngồi có sẵn gói khoai tay chiên, bốc lên nhai răng rắc.

      --- --- ở xe Kỷ Ngân Tĩnh, thứ bao giờ thiếu chính là đồ ăn vặt.

      “Vậy ăn cơm ha?” Kỷ Ngân Tĩnh bốc miếng khoai tay cho vào miệng, lời hơi , “Em biết có chỗ bán bò bít tết cực ngon!”

      “Gâu Gâu!” trong hộp giấy ở ghế sau, Tiểu Quai kêu lên hai tiếng.

      “Tùy em.” Yểu Nhiên đối với ăn luôn có ý kiến.

      rất hứng thú với chú chó của Kỷ Ngân Tĩnh, “ đâu em cũng dẫn theo Tiểu Quai sao?”

      Dù gặp Kỷ Ngân Tĩnh ở đâu, cũng thấy dưới chân có chú chó này vẫy đuôi.

      có nó, em làm gì cũng thấy hứng thú.”

      “Vậy à......” khẽ nghiêng người, dựa mặt vào lưng ghế mềm mại, “Nó có quậy lắm ?”

      Trong ấn tượng của , chó luôn là loài thích chạy lung tung và cắn đồ đạc, rất phiền.

      đâu, Tiểu Quai rất ngoan, ngay cả hai cũng rất thích nó.” đến đây, giọng Kỷ Ngân Tĩnh đầy tự hào, “Có thể khiến cho hai thích, dễ dàng!”

      “... ......” Yểu Nhiên ngẩn ra, tại sao biết chứ? Chẳng lẽ ấn tượng Kỷ Ngân Viễn rất dễ dàng thích vật chỉ là lỗi giác của .

      Hai người vừa chuyện phiếm vừa đến chỗ ăn tối, thỉnh thoảng Tiểu Quai còn phụ họa vài tiếng “Gâu Gâu”, giống như nó cũng muốn phát biểu ý kiến, chỉ là ai hiểu mà thôi. hồi, đề tài chuyển đến Kỷ Ngân Viễn, nghe Kỷ Ngân Tĩnh đến nước miếng tung bay, Yểu Nhiên chợt mở miệng, “ ra của em....... Cũng tệ!”

      “Hả?” Kỷ Ngân Tĩnh giật mình, thiếu chút nữa rớt tay lái.

      Thái độ Yểu Nhiên chuyển biến quá nhanh, lúc trước còn nghiến răng nghiến lợi hận thể nghiền người ta thành tro, giờ lại tệ. Bởi vậy Kỷ Ngân Tĩnh mới giật mình đến thế.

      xảy ra chuyện gì mà mình biết.... ....... Kỷ Ngân Tĩnh nhìn nhìn Yểu Thư, trong lòng thầm bội phục mình.

      hai lợi hại, chỉ mới mấy ngày để cho chị Yểu Thư thay đổi cái nhìn với ảnh. Nhưng mà cá tính của hai phải là vì người mà thay đổi bản thân gì gì đó.

      --- ----- chẳng lẽ là lừa người?

      “Chỉ là đột nhiên phát mà thôi.” Tiếng nhai khoai tây chiên vang lên ngừng, đề tài này làm nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.

      Kỷ Ngân Viễn là người rất có khả năng khiến người ta cảm thấy an tâm, mỗi lần đều ở lúc thất bại cho hi vọng mới. Chuyện tờ báo, rồi lúc ở trước mặt tư lệnh Kỷ cũng vậy, luôn cho cảm giác có nơi thuộc về, giống như mỗi khi gặp khó khăn đều có cho phương hướng.

      có người nào có thể ở trong tình huống đó mà còn thờ ơ được, cái câu ‘Được’ kia của Kỷ Ngân Viễn khiến .... ... Xúc động.

      nghĩ, con người cho cùng là loài động vật rất yếu ớt, khi gặp gỡ ấm áp vĩnh viễn đều thể cự tuyệt, cũng nỡ cự tuyệt.

      Cho nên, Kỷ Ngân Viễn...... tệ.

      Lúc Yểu Thư về tới nhà, Kỷ Ngân Viễn ngồi dựa ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần, ánh đèn chiếu người , tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

      tới, “ ăn cơm chưa?”

      Bò bít tết của tiệm đó ngon, đặc biệt mua phần về định để dành ăn khuya, nhưng nếu còn chưa ăn cơm tối.... ..... Vậy cũng ngại tặng phần bò bít tết này cho .

      mở mắt, “Lại đây.”

      Mắt sâu thẳm rất dễ khiến người ta luân hãm trong đó, ho khan tiếng, miễn cưỡng thu lại suy nghĩ, hắng giọng , “Làm gì?”

      Lực sát thương của người này lớn!

      duỗi tay về phía , ngón tay thon dài ấm áp, khiến cách nào kháng cự. Yểu Thư chần chờ lát, cuối cùng vẫn quyết định qua, “ ăn trúng hành hả?”

      Yểu Nhiên thích ăn hành, trong nhận thức của , hành là thứ gì đó rất kỳ quái, ăn nó rất có thể cũng khiến người ta biến thành kỳ quái.

      bật cười, hơi nghiêng người chạm đến cánh tay trắng mịn của , tiếp theo kéo cái, liền tiến vào lòng .

      tại mỹ phẩm tràn lan khắp thế giới, nhưng rất khác người, người trước giờ bao giờ là mùi nước hoa thơm ngát, ngược lại luôn có mùi thịt.... ....

      ăn cái gì với Ngân Tĩnh?” Tay ôm eo, đầu đặt lên vai , lúc chuyện hơi thở phất lên tóc .

      Khẩu vị của Kỷ Ngân Tĩnh và Yểu Thư hầu như là giống nhau, rất ghét rau dưa, nhưng thịt nào cũng thích, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu.

      “Bò bít tết.” Vốn thoải mái khi bị ôm, nhưng vừa nhắc tới thức ăn.....mắt sáng rỡ, “Vô cùng ngon!”

      “Quả nhiên rất giống Tiểu Quai!” cười .

      “... ... Này, chỉ mình tôi thích, Ngân Tĩnh cũng rất thích chứ bộ!” Người này luôn giống Tiểu Quai là sao?!

      “Có chủ kỳ lạ tất nhiên có thú cưng kỳ lạ.”

      nện đấm, nhưng đối với chỉ như gãi ngứa. “Đáng ghét, tôi thể giống Ngân Tĩnh hay sao?”

      Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, “Giống Ngân Tĩnh làm gì, tôi cảm thấy Tiểu Quai dễ thương hơn Ngân Tĩnh nhiều.”

      “... ...” rất thản nhiên, quan tâm người nghe có thấy ngượng ngùng hay . Yểu Thư đỏ mặt, nhưng cách nào ức chế được khó chịu trong lòng.

      Tính tình người này....... đủ xấu xa!

      Đáng hơn sao, chẳng phải vẫn chỉ là thú cưng, “Dù vậy cũng tốt hơn !”

      chỉ có chuyên chèn ép người ta, còn ghét hành tỏi, có thịt cũng ăn được cơm!

      Kỷ Ngân Viễn cười, giọng khàn khàn, “Thư Yểu Nhiên.”

      hôn lên gáy .

      cứng người. khí đột nhiên chuyển biến, khiến biết làm sao.

      “Em có muốn thử .... ....”
      dunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Cố Hoài Thần


      Từ trước tới giờ Yểu Nhiên chưa bao giờ yếu thế trước khích tướng và khiêu khích.

      “Chỉ sợ dám!” nâng cao đầu, chịu thua.

      Thử biết, ai sợ ai chứ!

      Kỷ Ngân Viễn cười .

      Chẳng lẽ biết nên nghi ngờ đàn ông về phương diện này sao?

      Rất dễ nhận thấy là Yểu Nhiên hoàn toàn hề ý thức được chuyện đó. Mắt mở to, sáng lấp lánh, rực rỡ như ánh mắt trời, và pha chút quật cường khiến người ta thể say mê. Ngón tay Kỷ Ngân Viễn xuyên qua mái tóc dài của , “Gì?”

      Nụ cười dần tối, “Tôi dám?”

      Yểu Nhiên cau mày hất tay ra.

      Bớt động tay động chân !

      Lúc này Kỷ Ngân Viễn cũng cố chấp, chỉ ôm càng chặt eo , siết vào ngực .

      Yểu Nhiên giãy ra theo bản năng, đáng tiếc lực tay quá mạnh, vững vàng tiếp nhận tất cả phản kháng của .

      “Này, buông tay!” nhíu mày.

      Môi áp vào môi .... .... thấy kháng nghị.

      Tiếng chuông vang lên đánh thức cả vùng đất ngủ say, chân trời chỉ vừa lộ ra vài tia sáng, các chiến sĩ bắt đầu thức dậy luyện tập.

      Trong sân huấn luyện, toàn quân đều mặc áo màu xanh làm người ta phân được ai là ai, nhưng trong hàng binh vừa chạy tới, có người khiến Kỷ Ngân Viễn chú ý.

      Người này gầy gầy, cũng mặc đồ rằn ri như mọi người, nhưng ràng là mới hơn. ngạc nhiên nhíu mày, nhưng vẫn lên tiếng, chỉ đợi sau khi huấn luyện kết thúc, các binh sĩ ăn sáng mới kêu văn thư chạy chuyến.

      ------ cốc cốc cốc

      lâu sau, có người gõ cửa phòng làm việc.

      Kỷ Ngân Viễn dựa vào thành ghế, quét mắt nhìn người vào cái. Người kia đứng thẳng tắp, thản nhiên , “Pháo cao xạ Tiểu đoàn 3, Cố Hoài Thần báo cáo!”

      “Cố Hoài Thần?” Kỷ Ngân Viễn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, cười như cười.

      Cố Hoài Thần cũng cười, “Sao, rất bất ngờ?”


      “Quả có hơi,” Cố Hoài Thần là người thành phố B, bởi vì hai nhà quen biết, nên từ có chơi với nhau, nhưng sau Kỷ Ngân Viễn lính, hai người dần ít liên lạc, “Đến đây lúc nào?”

      Cố Hoài Thần ngồi xuống, quyết định tới bộ đội rất vội vàng, đến nỗi quân phục mặc cũng vừa người, “Tối hôm qua.”

      Kỷ Ngân Viễn vừa nghe hiểu, “Lại giận dỗi ai?”

      Cố Hoài Thần là người rất chú ý vẻ ngoài, quần áo lúc nào cũng chỉnh tề, dù cà vạt cũng qua loa, mấy lần như vầy....... ngoại lệ đều là do vị người lớn nào đó trong nhà.

      Nhà họ Cố và nhà họ Kỷ giống nhau, đều có yên bình.

      “Lười làm ầm ĩ!” Cố Hoài Thần thản nhiên , nhưng phản ứng thế này chứng minh hẳn có việc, đáng tiếc lại định .

      “Cho nên...... Cậu đặc biệt tới đây rèn luyện thân thể?” Kỷ Ngân Viễn thấy Cố Hoài Thần muốn , tự nhiên hỏi tới, có số việc nên ngầm hiểu hơn.

      “Vừa lúc có nghỉ phép.”


      Nghỉ phép? là càng ngày càng thú vị!

      Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, từ khi quen biết tới nay, chưa bao giờ nghe Cố Hoài Thần tới từ này, “Tối hôm qua cậu ngủ ở đây?”

      Cố Hoài Thần gật đầu, nhưng sắc mặt hơi cứng, ràng là tối qua ngủ trễ.

      Từ Cố Hoài Thần chịu được mùi lạ, trong quân đội làm sao bằng được trong nhà, huống chi tối hôm.......

      Kỷ Ngân Viễn bỗng , “Có cần.......”

      cần! cần đặc biệt đối đãi.”

      Chưa xong bị lạnh nhạt cắt đứt, Kỷ Ngân Viễn cũng miễn cưỡng nữa, chỉ cười “Được, vậy cậu cứ từ từ rèn luyện!”


      Hai người chuyện lát, định phòng ăn ăn sáng, nhưng điện thoại bàn đột nhiên vang lên làm Kỷ Ngân Viễn phải dừng bước.


      “A lô?”

      “Kỷ, Ngân, Viễn!!” Tiếng gào thét này nghe riết thành quen, nhưng lần này có vẻ vang dội hơn hẳn.

      vuốt vuốt lỗ tai tê dại vì tiếng thét, bình tĩnh chuyển ống nghe qua bên, sau đó.... ...

      “Bữa sáng của tôi ở đâu?” Giọng nữ đầy tức giận lập tức vang dội khắp cả phòng.


      tưởng tượng ra vẻ mặt giương nanh múa vuốt lúc này của , khẽ cười, thản nhiên , “Trong tủ lạnh có nguyên liệu, nếu muốn ăn, tự mình làm!”

      Thường ngày trước khi làm, Kỷ Ngân Viễn nấu bữa sáng sẵn, để vừa rời giường là có ăn ngay, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao lại có, “Dĩ nhiên em có thể gọi đồ ăn bên ngoài.”

      “Đùa gì vậy? Đây ràng là nhiệm vụ của !” Kiên trì của ta quá kém, mới mấy ngày chịu nổi sao ?!

      “Có lẽ tôi nên nhắc em,” Kỷ Ngân Viễn cực kỳ bình tĩnh cười , “Từ hôm qua, vai trò của chúng ta đổi cho nhau.”

      Lúc trước , chỉ cần chịu trách nhiệm với , cho nên mọi chuyện còn lại đều do giải quyết, mà bây giờ, người chịu trách nhiệm thành , vậy có nghĩa là....... Những chuyện khác phải làm.

      --- --- cần bao cơm ba bữa cho nữa, ngược lại phải phụ trách ngày ba bữa cơm cho .

      “Hả?”

      “Chiều nhớ về sớm nấu cơm đó!”

      “Cái gì? Này, chờ chút.... ....”

      Kỷ Ngân Viễn vừa cúp điện thoại, Cố Hoài Thần liền , “Hình tôi biết chuyện nên biết.”

      “Con ?” Cố Hoài Thần cười cười hỏi.

      Rất mới lạ, trước giờ ràng bên cạnh Kỷ Ngân Viễn luôn người con nào hết, Cố Hoài Thần đột nhiên cảm thấy lần này tới uổng công, “Ở chung?”

      giống với tác phong của Kỷ Ngân Viễn, cứ nghĩ Kỷ Ngân Viễn là kẻ tôn thờ chủ nghĩa Platon chứ!

      “Sống chung là yếu tố quan trọng nhất để công phá trái tim con .” Giống hệt đánh giặc, dù bước nào, cũng phải nhìn ảnh hưởng lâu dài.

      Cố Hoài Thần lắc đầu, “Quân hóa tình !”

      Kỷ Ngân Viễn mỉm cười, “Miễn có hiệu quả là được!”


      Những lời này khiến Cố Hoài Thần lại nhìn chăm chú Kỷ Ngân Viễn lần nữa, lúc sau mới thu hồi tầm mắt, bước ra ngoài cửa.

      “Tối ăn bữa?” Kỷ Ngân Viễn cầm nón lên bước theo.

      Cố Hoài Thần thoáng dừng chân, ý của Kỷ Ngân Viễn cần cũng biết, hẳn là muốn mình gặp người con kia.

      “Dĩ nhiên!” Cơ hội khó có, sao có thể đồng ý!


      Yểu Nhiên hung hăng quăng bó cần tây về lại chỗ cũ, giận mắng to, “Tại sao Kỷ Ngân Viễn muốn mình nấu ăn, mình phải nấu chứ? Cho ta gặp quỷ !”

      Tới giờ tan tầm, trong siêu thị người mua càng ngày càng nhiều, hành động của khiến ít người chú ý. Kỷ Ngân Tĩnh vừa bỏ cải bắp vào xe đẩy, vừa trấn an, “Đúng đó! Chúng ta cần nghe hai, chuyện này cứ nghe em là được!”

      Yểu Nhiên lời nào, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.


      Lẽ ra mình nên những lời đó, giờ tốt rồi, trực tiếp nhảy vào bẫy của ta!


      “Gian hàng thịt hình như.......” Kỷ Ngân Tĩnh nhìn xung quanh, rốt cuộc tìm được, “A, ở bên kia......”

      Kỷ Ngân Tĩnh vừa định đẩy xe , chợt nhớ tới chuyện, “Đúng rồi, chị Yểu Nhiên, chúng ta mua ít sữa chua về, để hai nhìn chúng ta uống,.......cho ảnh thèm chết luôn!”

      Kỷ Ngân Tĩnh vì đề phòng Thư Yểu chọn đồ ăn chọn hồi lại xảy ra bất mãn, nên sáng suốt chuyển đề tài, lòng hối hận để Yểu Nhiên theo.

      “Biết sớm để chị ấy ở trong xe chờ!” Kỷ Ngân Tĩnh thấy Yểu Nhiên chạy lấy sữa chua, miệng lầu bầu, cúi nhìn đồng hồ.

      Ây da, lãng phí hơn tiếng rồi!

      Yểu Nhiên chạy đến khu sữa chua, hơi lạnh từ tủ lạnh phả vào mặt , mát hơn xung quanh nhiều. ngâm nga khúc nhạc, chỉ cần nghĩ tới Kỷ Ngân Viễn chỉ có thể mở to mắt nhìn bọn họ ăn là lại thấy vui vẻ.

      Bây giờ mặc dù thấy ghét như lúc trước nữa, nhưng chỉ cần chuyện có thể khiến cho vui rất sẵn lòng làm.

      Có lẽ hình thức ở chung này mới thích hợp với hai người họ.

      Yểu Nhiên chọn xong sữa chua, lại vác thêm đống đồ ăn vặt nữa về. Kỷ Ngân Tĩnh há hốc mồm nhìn đống đồ ăn vặt đủ màu kia.

      “Yểu Nhiên, chị định.......”

      Yểu Nhiên hả hê , “Chỉ có sữa chua sao đủ, phải càng nhiều càng tốt chứ!”

      Mặc kệ ta cầu xin đồ ăn vặt thế nào, cũng mềm lòng!

      “... .....” Mặc dù hai kén ăn, nhưng những thứ đồ ăn con thích này....... hai hoàn toàn ưa! Kỷ Ngân Tĩnh nhìn bộ dạng đắc ý của Yểu Nhiên, đành lòng dội nước lã.

      Thôi....... Để cho chị ấy vui mừng trong chốc lát .... ...

      Kỷ Ngân Tĩnh lê bước chân nặng nề theo sau Yểu Nhiên.

      Về tới chung cư, trời tối hẳn. Yểu Nhiên xách túi lớn túi đến cầu thang, còn Kỷ Ngân Tĩnh lái xe vào bãi đậu xe ngầm.

      Mặc dù đồ rất nhiều rất nặng, nhưng đều đáng giá!

      Chỉ cần nghĩ đến phản ứng của Kỷ Ngân Viễn khi thấy đống đồ này, thấy phấn khích!

      thở hồng hộc, đầy cửa chính ra, đồng thời nhịn được muốn ngửa lên trời hét lớn: Kỷ Ngân Viễn, tiếp chiêu !

      Tiếng Violon du dương từ trong nhà truyền ra, như cánh hoa bay tán loạn, văng vẳng bên tai tan.

      Hả? phản ứng lại nhíu nhíu mày.

      Kỷ Ngân Viễn muốn biểu tình cảm? Còn chuẩn bị CD nhạc?!

      để đồ ăn vặt xuống trước cửa nhà, sải bước vào phòng khách, “Kỷ Ngân Viễn, tôi .... ...”

      Người đàn ông đưa lưng về phía , tư thế kéo Violon đẹp như trong tranh, theo mỗi động tác kéo, mái tóc ta khẽ bay, gương mặt tuấn tú là nụ cười làm người ta say mê.


      ngẩn người.
      dunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19.1

      Bản nhạc kết thúc bằng nốt hoàn mỹ, người đàn ông cầm cây đàn trong tay. ta xoay người lại, im lặng nhìn chăm chú vào mắt .

      Đối diện với người này, trong đầu Yểu Nhiên nhanh chóng lướt qua vô số ý nghĩ.

      Người này là ai?

      Chẳng lẽ mình vào nhầm nhà?

      Nhưng chỉ phút chốc, ý nghĩ này bị nàng bác bỏ, nếu nhầm nhà, sao có thể mở khóa vào được?

      Vậy, chỉ còn lại khả năng duy nhất là: ta là do Kỷ Ngân Viễn kêu tới để kéo đàn!

      Kỷ Ngân Viễn muốn tự mình xuống bếp, nên chỉ có Vi ô lon với xứng? vừa nghĩ vừa đắc ý, lòng thầm cảm thán rốt cuộc Kỷ Ngân Viễn được khai sáng.

      Nghĩ vậy, thản nhiên bước vào, "Kỷ Ngân Viễn đâu rồi? Đúng rồi, bài vừa rồi hơi buồn, nhờ kéo bản nào vui hơn chút!"

      Người kia nhíu mày, lúc sát qua, liền kéo cổ tay .

      ta khẽ dùng sức lôi đến trước mặt mình. hơi lảo đảo bực mình , "Này!"

      Kéo làm gì? Chẳng lẽ muốn kéo khúc nhạc còn phải kiếm bạn nhảy?

      Người kia nghiêng người, nhíu chặt mày, "Muốn tôi kéo đàn phí rất cao, xác định muốn?"

      Hả?

      ngơ ra, hiểu.

      Chuyện gì đây?! Chẳng lẽ Kỷ Ngân Viễn tìm người đến kéo đàn nhưng chưa giá?!

      "Dĩ nhiên, tôi ngại trả bằng cách khác, 'thân mật' hơn!"

      Đây ràng là đùa giỡn .... , còn nghiêm trọng hơn cả đùa giỡn, là quấy rối tình dục!

      Yểu Nhiên giận quá hóa cười, hai lời trực tiếp nhấc chân lên đá xuống đầu gối phải của ta. Người này dáng vẻ trông bảnh bao, ngờ trong đầu đầy ý xấu!

      Trả bằng cách 'thân mật', 'thân mật' cái đầu đó!

      Đột nhiên người kia nghiêng người tránh , bắt lấy cổ tay , nhanh chóng quặt nó ra sau lưng, đau đớn dữ dội từ tay truyền lại, lại giãy giụa theo bản năng, nhưng càng giãy càng bị siết chặt hơn.

      "Khốn kiếp...." nghiến răng , đau đớn khiến chóp mũi đọng ít mồ hôi, nhưng vẫn quật cường , "Thả ra!"

      Người kia thản nhiên , "Đây là danh thiếp của tôi!" vừa vừa đút danh thiếp vào túi áo bên ngực phải của . Tiếp xúc đột ngột như vậy khiến mặt lập tức đỏ bừng, cũng phải ngượng ngùng mà là vì lúc bỏ danh thiếp vào túi áo , vô tình đụng phải chỗ thể đụng.

      "Hạn chót là mười hai giờ tối nay." ta tự tin , khiến có xúc động muốn cắn người, "Qúa giờ đợi."

      " còn muốn tự biên tự diễn đến khi nào?" gào lên.

      Ghét nhất cái giọng tự cho mình là tài trí hơn người này, còn gì mà 'quá giờ đợi', có đồng ý sao?!

      "Hả?" Người kia bị bất ngờ, hỏi, " muốn?"

      "......" Giọng điệu kinh ngạc này là sao chứ? Chẳng lẽ phải ôm bắp đùi ta rối rít cám ơn?!

      chết !

      Người kia nhìn chăm chú, tất nhiên bỏ sót vẻ khinh miệt trong mắt , suy nghĩ lát, ta buông tay ra.

      Được thả ra, Yểu Nhiên hề vui mừng, ngược lại đau đớn còn tay khiến rất căm tức, bị áp chế, có cơ hội giải thích, dù là ai hẳn cũng vui cho được, huống chi ta còn sàm sỡ .

      lúc hít sâu hơi, chuẩn bị đuổi người, người kia lại lên tiếng, "Tôi là bạn của Ngân Viễn, Cố Hoài Thần."

      "!!!" như bong bóng bị xì hơi, kinh ngạc nhìn ta, trong đầu toàn vang lên lời kia.

      Bạn của Ngân Viễn........

      Bạn của Ngân Viễn........

      Bạn của Ngân Viễn........

      ............

      .................................
      Last edited: 10/1/15
      dunggg thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19.2 :

      Trả bằng cách 'thân mật' Có lầm hay ?? Chơi sao ?!!! Trong lúc linh hồn Yểu Nhiên bị câu của Cố Hoài Thần chấn cho bay tán loạn, Kỷ Ngân Viễn xách đống đồ ăn trước cửa vào.

      ra, lúc Kỷ Ngân Tĩnh đỗ xe, gọi điện cho xuống xách đồ, vì sợ đồ nhiều quá Yểu Nhiên xách nổi, ngờ hai người lại gặp nhau. “Có vẻ hai người rất vui khi biết nhau.”

      Kỷ Ngân Viễn mỉm cười xách đồ ăn vào bàn cơm. Cố Hoài Thần lên tiếng, còn Yểu Nhiên co quắp khóe mắt, ánh mắt ta hình như bị hư đột xuất.... ...... Người có mắt cũng có thể nhận thấy khí giương cung bạt kiếm giữa và Cố Hoài Thần nữa là! “Kỷ Ngân Viễn, qua đây.”

      Yểu Nhiên nhìn chằm chằm Kỷ Ngân Viễn, bực bội khiến giọng được dịu dàng mấy. Kỷ Ngân Viễn để đồ xuống, nghe lời tới. Cố Hoài Thần thấy vậy bèn hừ tiếng. Kỷ Ngân Viễn bị dạy dỗ trở nên ngoan ngoãn, khó tin, “Miễn cưỡng coi như đủ tư cách.”

      Giọng Cố Hoài Thần mặc dù lộ vẻ bất mãn, nhưng phần lớn là đồng ý, số phụ nữ được ta chủ động ‘rủ rê’ nhiều, mặc dù tính hơi tốt, cũng có gì đặc biệt xuất sắc, nhưng nếu Ngân Viễn lòng, đành vậy. Kỷ Ngân Viễn cười , chỉ giơ tay lên vuốt lại mái tóc hơi rối cho Yểu Nhiên. “Này, này, có ý gì ?”

      Lửa giận vốn tiêu ít lập tức lại bùng lên, tức giận chỉ vào Cố Hoài Thân hỏi. Giọng điệu ghét bỏ đó là gì chứ ? Ai cần ta tới phán xét ?! “Xem ra khả năng hiểu của còn cần phải được tăng cường.”

      Cố Hoài Thần thản nhiên xong xoay người cầm lấy Vi ô lon, bắt đầu kéo bài có tiết tấu mạnh mẽ. Tính ra.... ... Cũng coi như phù hợp với cầu ‘ bài vui hơn’ của Yểu Nhiên.

      “Gì ?! ai khả năng hiểu kém ?!” giận điên, giương nanh múa vuốt muốn cào ta, đáng tiếc bị Kỷ Ngân Viễn ngăn lại. Cố Hoài Thần vẫn thản nhiên kéo đàn, giống như trầm mình trong biển nhạc. , muốn giết người ! giãy giụa càng ngày càng mạnh, hung hăng nhìn chằm chằm Cố Hoài Thần, dùng cả tay chân đạp đá lung tung.

      Kỷ Ngân Viễn trực tiếp bế lên, vào phòng. Cửa phòng đóng lại, lập tức, “Kỷ Ngân Viễn, !” vô cùng tức giận, từ chuyện Cố Hoài Thần đến chuyện bị Kỷ Ngân Viễn cưỡng chế lôi vào phòng. “Điện thoại reo!” mắt ý cười. Vốn muốn để ý tới, nhưng thấy màn hình lên người gọi là Diệp Tống Tống, đành nhịn lửa giận xuống. --- ---- nếu có việc gì, Tống Tống gọi cho , đặc biệt là vào buổi tối.

      “A lô?” vừa vừa nghiến răng nghiến lợi. “Yểu Nhiên, giờ cậu ở đâu ?” Giọng Diệp Tống Tống hết sức nghiêm túc, khiến lửa giận của Yểu Nhiên tiêu hoàn toàn. ****

      giờ sau, Kỷ Ngân Viễn đưa Yểu Nhiên về chỗ ở lúc trước của . “Để tôi lên với em.” Kỷ Ngân Viễn thấy Yểu Nhiên gỡ dây an toàn ra định chạy, bèn tắt máy xe , nhưng bị ngăn lại,

      cần.” trở tay đóng cửa xe, “ ở đây chờ tôi.” Sau khi Yểu Nhiên rời bao lâu, Diệp Tống Tống xuất , vô tình thấy chiếc xe khá quen ngạc nhiên khẽ kêu lên.

      Xe
      nổi tiếng, phải hàng hiệu, nhưng lại mang biển số quân đội. Hình như nhớ ra điều gì, Diệp Tống Tống tới, gõ lên cửa xe mấy cái.

      Lập tức cửa xe hạ xuống, Diệp Tống Tống nuốt nước miếng, thầm nghĩ quả nhiên mình sai, "Doanh trưởng Kỷ."

      biết tại sao, mỗi lần gặp Kỷ Ngân Viễn, Diệp Tống Tống đều cảm thấy sờ sợ.

      Kỷ Ngân Viễn ứng tiếng mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước rời. Diệp Tống Tống chợt cảm thấy hối hận vì đến, tại rời cũng được, chỉ đành nhắm mắt , " lên với Yểu Nhiên à?"

      " tiện." nhớ Diệp Tống Tống chỉ là bạn bình thường mà còn ở chung phòng với Yểu Nhiên mấy năm, nên lãnh đạm như thường ngày, nhưng giọng xa cách vẫn khiến người ta hơi xấu hổ.

      Diệp Tống Tống ho khan tiếng, hơi do dự , "Doanh trưởng Kỷ, Yểu Nhiên.... ở cùng ?"

      Lúc trước, Diệp Tống Tống tưởng rằng Yểu Nhiên có nhiệm vụ nên về, nếu phải hôm nay trai Yểu Nhiên tìm đến cửa, Diệp Tống Tống còn biết Yểu Nhiên vẫn còn ở thành phố S!

      ------------ Có vẻ trai Yểu Nhiên cũng là người có thân phận đặc biệt, mới có thể chỉ trong vòng giờ ngắn ngủi tra được Yểu Nhiên ở đâu.

      Kỷ Ngân Viễn gật đầu, bỗng nhìn lên lầu hỏi, "Người nhà của Yểu Nhiên tới?"

      Dù Diệp Tống Tống và Yểu Nhiên là bạn bè, nhưng cũng rảnh đến mức điều tra xem dạo này Yểu Nhiên ở đâu cho nên, tin tức này chỉ có thể là do có người cố ý , về phần, đến tột cùng là người nào.... Trừ người nhà họ Thư hẳn còn ai khác.

      Diệp Tống Tống lộ vẻ sợ hãi vì sắc bén của .

      Kỷ Ngân Viễn vừa thấy phản ứng của Diệp Tống Tống biết mình đoán đúng, nhanh chóng bước xuống xe, tới cầu thang.

      "Doanh trưởng Kỷ, đợi ....!"

      Diệp Tống Tống thấy Kỷ Ngân Viễn muốn lên lầu tìm Yểu Nhiên, vội gọi lại, "Giờ Yểu Nhiên và trai cậu ấy chuyện với nhau, muốn có người khác quấy rầy."

      Yểu Nhiên chạy nhanh lên phòng, cửa chính để hở, đẩy cửa xông vào, vừa gọi, "Tống Tống?"

      Bên trong có bóng dáng Diệp Tống Tống, ngược lại có người đàn ông đứng, ta nghe thấy tiếng động bèn xoay người lại, "Nhiên Nhiên."

      Yểu Nhiên ngơ người, cau mày.

      "Hi vọng em cho lời giải thích hài lòng, tại sao lại ở chung với người đàn ông?" Vẻ mặt Thư Yểu An trầm, giọng cũng lộ ra tức giận cố nén. Thư Yểu Ninh ngồi ghế sa lon, trong mắt đầy vẻ chăm chọc.

      "............" trầm mặc, dù trong lòng rất kinh ngạc tại sao bọn họ biết chuyện này, nhưng như đứa ngốc ba tuổi hỏi họ làm sao mà biết, nhún vai, "Bởi vì ngoài ý muốn."

      xạo, nếu phải có ' cố' ngoài ý muốn kia, sao lại dẫn đến nhiều chuyện như vậy?

      Chỉ tiếc thái độ của quá thờ ơ, khiến Thư Yểu An tin tưởng, "Nhiên Nhiên, em là con !"

      Ở chung với người đàn ông xa lạ, chẳng phải là để người ta có cớ xấu sao?!

      "Việc này tôi biết từ hai mươi năm trước." là nam hay nữ, trừ mẹ , hẳn là người nhất.

      "Hoặc về nhà, hoặc về ở với Diệp Tống Tống, tự chọn." Thư Yểu Ninh bỗng lên tiếng, giọng lạnh lùng.

      Ánh mắt này khiến ưỡn thẳng sống lưng theo bản năng, "Tôi chọn Kỷ Ngân Viễn."

      " được." Thư Yểu Ninh thản nhiên .

      cười lạnh, " được, tại sao được?"

      là người lớn, ở đâu và sống như thế nào, căn bản cần đồng ý của bọn họ.

      "Nhiên Nhiên, đừng hành động theo cảm tính!" Thư Yểu An thấy hai người sắp cãi nhau, vội đứng ra hòa giải.

      Thư Yểu Ninh cười lạnh, " ở chung, đừng là chính , mà ngay cả mặt mũi của nhà họ Thư cũng bị mất sạch!"

      Yểu Nhiên nghe xong lời này, lòng bỗng trở nên lạnh lẽo, "Mặt mũi của nhà họ Thư ra sao, liên quan tới tôi."

      "Nhiên Nhiên, Kỷ Ngân Viễn là đàn ông." Thư Yểu An tận tình khuyên bảo, mặt đầy vẻ khổ sở. Yểu Nhiên làm như thấy, hừ , "Vậy cũng là người đàn ông của tôi."

      Thư Yểu Ninh gằn giọng, "Người đàn ông của ?"

      cười lạnh đáp lại.

      Trong khí giằng co, có tiếng bước chân nhanh chậm vang lên trước cửa, hình như nghĩ ra điều gì, Thư Yểu Ninh và Thư Yểu An cùng ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lẽo.

      người đàn ông mặc áo quân xuất trước mặt bọn họ, theo bước chân của người nọ, tiếng giầy bốt nặng nề vang lên lại khiến Yểu Nhiên thấy an tâm.

      Yểu Nhiên mặc dù rất vui khi thấy Kỷ Ngân Viễn xuất , nhưng vẫn thối mặt hỏi, " chờ dưới đó mà, lên đây làm gì?"

      " biết." Ở trước mặt , rất dễ trở nên vui vẻ, "Có thể do em quá chậm."

      cãi lại, "Phải từ từ đánh vào tâm lý đối phương."

      ". Tốc chiến tốc thắng mới là phương án tốt nhất."

      liếc cái, hoàn toàn quên mất còn có hai trai ở đây, " tại tôi tước đoạt quyền được của của, chỉ có thể ngầm đồng ý, được phép phản đối!"
      Last edited: 10/1/15
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Đối chọi gay gắt

      Kỷ Ngân Viễn buồn cười vì thấy Yểu Nhiên vẫn còn rất hăng hái.

      Thư Yểu An bị lơ, vẻ mặt cứng ngắc, nhìn hai người trước mắt coi ai ra gì mà ‘liếc mắt đưa tình’, dù cho tính tình tốt cũng hơi vui, “Doanh trưởng Kỷ !” có người trai nào thấy em ở chung với đàn ông mà còn vui cho được, đương nhiên Thư Yểu An cũng ngoại lệ, “Đối với Nhiên Nhiên, rốt cuộc có thái độ gì?”

      nghiêm chỉnh quen nhau, hay chỉ là tạm thời ở chung! ta là đàn ông sao, nhưng Nhiên Nhiên khác, nó là con , còn thanh danh trong sạch nữa ! Nghĩ đến đây, sắc mặt Thư Yểu An càng thêm lạnh lùng.

      Chức vị của Thư Yểu An lớn hơn Kỷ Ngân Viễn bao nhiêu, nhưng trong giọng lại lộ ra giọng điệu ra lệnh rất ràng, Kỷ Ngân Viễn cười nhạt hỏi ngược lại, “Tham mưu trưởng nghĩ sao?”

      Xảo quyệt ! Mặt Thư Yểu An trầm xuống, vừa định bị Thư Yểu Ninh cắt ngang. Thư Yểu Ninh chậm rãi đứng dậy, liếc Yểu Nhiên, ý tứ rất ràng là bảo tới.

      Yểu Nhiên ngó lơ làm như nhìn thấy.

      “Thư Yểu Nhiên, theo tôi.” Thư Yểu Ninh mở miệng, giọng lành lạnh.

      Yểu Nhiên nhíu chặt mày, cố nhịn câu mắng xông lên cổ họng. ta gì kệ ta, muốn nghe theo.... .... có cửa!

      Thấy thế, Thư Yểu Ninh bước về phía , để phản kịp phản ứng, cầm lấy tay kéo ra ngoài phòng. Đột nhiên bị nắm tay, Yểu Nhiên giãy giũa theo bản năng, muốn thoát khỏi bản tay lạnh lẽo này.

      Thư Yểu Ninh kẽ hừ tiếng, chỉ dùng bốn phần sức khiến thể phản kháng, ta nhìn từ cao xuống, đáy mắt lạnh lùng.

      Mặc dù Yểu Nhiên mấy năm thấy loại ánh mắt này, nhưng cảm giác quen thuộc chôn sâu tận xương chợt bộc phát, run lên, cố hết sức giãy giụa, “Đừng đụng tôi! Cút ngay ! Cút ngay!”

      Thấy vậy, Thư Yểu Ninh hơi nhíu mày, nhưng vẫn buông tay.

      “Chiêu này có tác dụng với tôi.” Thư Yểu Ninh lạnh lùng , ngữ điệu thản nhiên, “Từ mấy năm trước biết .”

      “Đoàn trưởng Thư, buông ấy ra!” Kỷ Ngân Viễn đứng ngăn trước mặt Yểu Nhiên, mặt đối mặt với Thư Yểu Ninh.

      Thư Yểu Ninh nhìn , cười trào phúng, “ có tư cách gì bảo tôi thả người?”

      Đây là chuyện riêng nhà họ Thư, đến phiên người ngoài xen vào!

      “Người đàn ông của ấy.” Kỷ Ngân Viễn thản nhiên .

      Lời này lúc nãy Yểu Nhiên qua, nhưng hai người kia coi trọng, giờ phát ra trong miệng Kỷ Ngân Viễn, trọng lượng lập tức khác hẳn.

      Thư Yểu Ninh cười lạnh, “Lời này phải cứ ra miệng là có ý nghĩa.”

      Thư Yểu Nhiên mặc dù được nhà họ Thư xem trọng, nhưng tốt xấu gì cũng là người nhà họ Thư, muốn làm con rể nhà họ Thư.... ..... Cũng dễ như vậy!

      Thư Yểu An cũng lên tiếng, “Doanh trưởng Kỷ, có số việc vẫn nên suy nghĩ kỹ rồi mới .”

      Chỉ lúc này, hai em tính cách vốn khác nhau mới có chút giống.

      “Được.” Kỷ Ngân Viễn ứng tiếng khiến sắc mặt Thư Yểu An hòa hoãn xuống, nhưng chỉ giây sau, tầm mắt lại bắn về phía Thư Yểu Ninh, “Đoàn trưởng Thư, có thể buông tay.”

      “Hôm nay, Thư Yểu Nhiên phải về với chúng tôi.” Thư Yểu Ninh giận quá hóa cười, siết chặt tay Yểu Nhiên hơn, còn có xu hướng kéo về bên này.

      “Thư Yểu Nhiên thể ở lại!” Kỷ Ngân Viễn nắm chặt tay Yểu Nhiên .

      Thư Yểu Ninh thả, Kỷ Ngân Viễn cũng buông, khí lâm vào thế giằng co.

      “Tại sao ?” Yểu Nhiên bỗng mở miệng, giọng run run, dù rất khó phát , nhưng Kỷ Ngân Viễn vẫn nhận thấy được.

      rũ mắt nhìn , lại cúi đầu xuống, giấu mặt dưới mái tóc dài.

      Lời Yểu Nhiên đầu đuôi khiến Thư Yểu Ninh hiểu lầm, ta lạnh lùng , “ có quyền phản kháng!”

      Mặc kệ là vì cái gì, cũng chỉ có thể phục tùng.

      , tôi có!” Yểu Nhiên ngẩng đầu, kích động , “Nếu có thể cưỡng bức tôi về, vậy tôi có thể trốn, dù trốn thoát, tôi cũng khiến nhà họ Thư náo loạn yên!”

      khó chịu, người khác cũng đừng mơ được thoải mái!

      Sắc mặt Thư Yểu An chợt biến, hiển nhiên là muốn gì, nhưng Thư Yểu Ninh hề sợ chiêu này, phản kháng càng kịch liệt, thủ đoạn trấn áp của ta càng lợi hại, “Xem ra mấy năm gặp, quên rất nhiều việc.”

      Thư Yểu Ninh lạnh lùng cười, nụ cười khiến người ta rét lạnh, “ uy hiếp tôi được.”

      “Bởi vì tôi có tư cách ?!” Mặt trắng bệnh, ràng rất đau lòng, nhưng lời ra lại chút yếu thế, “Nhưng đừng quên, chính người có tư cách tôi đây, từng khiến khốn đốn!”

      “Nhiên Nhiên !”

      Trong nháy mắt Thư Yểu Ninh nheo mắt lại, Thư Yểu An gầm lên. Chuyện năm đó là cấm kỵ của Thư Yểu Ninh, cũng là cấm kỵ của cả nhà họ thư, người nào dám nhắc lại, chỉ có mình .... .......

      Yểu Nhiên chịu thua nhìn lại Thư Yểu An, muốn cho ta biết: tuyệt lui bước!

      Thư Yểu An thấy vậy, dù cam lòng nhưng chỉ đành thở dài, “Thôi!”

      Biết giằng co nữa cũng ích gì, ngược lại còn khiến quan hệ giữa ba người càng cương hơn, Thư Yểu An nhượng bộ, “Vậy chỉ có thể tiếp tục làm phiền Diệp rồi.”

      Yểu Nhiên giãy giãy tay. Thư Yểu Ninh vẫn còn chưa buông, lạnh lùng nhìn chăm chú, hồi lâu mới thả ra. Yểu Nhiên lập tức kéo Kỷ Ngân Viễn chạy như bay khỏi phòng.

      Thư Yểu An cười khổ nhìn theo bóng hai người, với Thư Yểu Ninh, “ tìm Diệp , tại chỉ có ấy mới giúp được.”

      con đường vắng vẻ, chiếc xe màu đen nhanh chóng lướt , cuốn bay lá khô mặt đất. Yểu Nhiên ngồi ở ghế phụ, đầu khẽ rủ dựa vào cửa sổ, biết nghĩ gì. Kỷ Ngân Viễn nhìn lướt cái, rồi tiếp tục lái xe.

      “Kỷ Ngân Viễn.” Hồi lâu mở miệng gọi .

      “Ừ.”

      biết tôi là người nhà họ Thư từ khi nào?” Vừa nãy khi thấy Thư Yểu An và Thư Yểu Ninh, hề giật mình.

      thản nhiên , “Trước đây lâu biết.”

      Ngay từ khi còn là học sinh.... ........

      trầm mặc, đúng vậy, từ đầu bọn họ biết nhau từ trước.

      “Này.......”

      “Sao?”

      Bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ .

      Vì vậy, chiếc xe vốn chạy vững vàng, bỗng lệch đường, may mà kịp thắng gấp trước khi đụng vào thanh chắn.

      Vẻ mặt Kỷ Ngân Viễn vẫn bình tĩnh, đưa tay ôm ngược lại .

      “Kỷ Ngân Viễn, bỗng nhiên tôi cảm thấy, cũng tệ lắm.” Giọng Yểu Nhiên buồn buồn.

      Nghe vậy, thấy vui sướng gì, chỉ hơi nhăn mày. Bình thường Yểu Nhiên bao giờ với những lời như vậy, bây giờ cực kỳ giống đoạn thời gian mới vừa rời khỏi nhà họ Thư.

      “Muốn ăn canh túi ?” Nếu cứ tiếp tục đề tài này chỉ làm buồn hơn, nên sang chuyện khác, giọng bình thản, lại mang theo ôn tình người thường khó hiểu.

      Người chợt cứng ngắc, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này rất hiểu tình thú.

      Vừa nghĩ vậy, khổ sở cũng biến đâu mất tiêu, Yểu Nhiên bĩu môi, nhưng buông tay, “Sao lại , tôi muôn ăn hai phần!”

      Dù cho bình tĩnh như Kỷ Ngân Viễn cũng nhịn được giật giật khóe miệng. Tám gói canh phần, hai phần là mười sáu gói, quả là tham ăn!

      “Bỏ tay xuống , như vậy lái xe được.”

      phải rất giỏi sao? Tôi nghe văn thư , kỹ thuật lái xe của rất trâu bò, bịt mắt cũng có thể chạy đường núi như đất bằng, cực nhanh!” Mấy tháng trước, có cơ hội chuyện với văn thư, người này khen Kỷ Ngân Viễn đến nước miếng tung bay, chỉ còn kém kêu là thần.

      “Em tin ?”

      Yểu Nhiên rất hả hê khi có thể khiến xấu hổ, “Tại sao tin ? Chẳng lẽ.... ... phải ?!”

      Cố tình chụp mũ!

      “Tôi chỉ cảm thấy, thông minh như em bị văn thư lừa.” thản nhiên nhíu mày, “Chẳng lẽ, tôi đánh giá em quá cao?”

      “... .......” Thủ đoạn độc ! Nếu còn khăng khăng chẳng phải là chấp nhận lời , đủ thông minh?

      Nụ cười mặt nháy mắt hóa thành cát bụi bị gió thổi mất. mất hứng ngồi dịch ra, giận dỗi, “Tôi đổi ý, tôi muốn ăn ba phần canh cua vàng!”

      Rồi sau đó, ba phần canh cua vàng được mang lên xe. chậm rãi ăn, nhìn vẻ lái xe nghiêm túc của , đột nhiên nổi lên ý xấu.

      Có oán trả phải là tính cách của , huống chi lúc này ý nghĩ trong đầu là muốn ngày ngày đều được thoải mái.

      Thừa dịp đèn đỏ, uống ngụm canh, nhân lúc để ý hôn lên miệng .

      Kỷ Ngân Viễn sống trong bộ đội nhiều năm phải có ích, lúc định lại gần phát , nhưng nghĩ cũng có gì to tát, nên liền giả bộ biết, vì vậy tiếp theo cánh môi mềm mại mang theo mùi cua thơm ngon dán lên môi .

      ngẩn người.

      Đèn xanh sáng lên, chiếc xe màu đen vẫn đứng im, may là đoạn đường này gần vùng ngoại ô, nên vắng xe, chứ nếu có xe khác lúc này hẳn tránh khỏi bị tung.

      Mắt tối sầm, nhìn .

      Chương 21: Tình cảm, là điều kì diệu khó giải thích

      Đánh lén thành công! Yểu Nhiên vô cùng thỏa mãn, đặc biệt là khi chứng kiến cử chỉ lúc này của .

      Trước kia Thư Yểu Nhiên hẳn bao giờ hết ôm lại hôn Kỷ Ngân Viễn. Chuyển biến tại khiến Kỷ Ngân Viễn cực kỳ hài lòng, điều này , trong vô thức, bắt đầu tiếp nhận .

      Mặc dù chính cũng chưa phát ra.... .....

      Qua lần đèn xanh nữa, chiếc xe màu đen rốt cuộc chạy .

      sao! có rất nhiều thời gian, có thể chờ từ từ phát , quá nóng vội, ngược lại phản tác dụng.

      Yểu Nhiên chờ cả ngày vẫn thấy có phản ứng gì, khỏi cảm thấy hơi hơi thất vọng.

      --- ---- người này, chút phản ứng cũng có!

      căm giận ăn gói canh, chơi vui!

      Hai người về tới nhà là nửa đêm, Kỷ Ngân Viễn vừa tra chìa vào ổ khóa, liền phát cửa chính khóa, cảnh giác vẫy tay ý bảo lại gần.

      Yểu Nhiên ôm gói canh thò đầu vào nhìn, giọng hỏi, “Có trộm?”

      Kỷ Ngân Viễn phủ nhận, chỉ giọng , “Cửa khóa.”

      Yểu Nhiên trợn tròn mắt, bây giờ ăn trộm đúng là to gan, ngay cả nhà lính cũng dám vào.... ... sợ bị bắt?!

      sát theo tôi.” Nếu đúng là ăn trộm, biết là người hay cả nhóm, để bên ngoài cũng an toàn, bằng dẫn theo bên cạnh.

      giọng ứng tiếng, đặt túi canh xuống góc tường, lại gần . Bàn tay thon dài có lực của lập tức đưa tới trước mặt , nắm lấy hề do dự, cảm giác khô ráo ấm áp lập tức lan khắp tay .

      Kỷ Ngân Viễn khẽ đẩy cửa, tầm mắt quét khắp phòng khách, vẫn thấy dấu vết có người đột nhập.

      “Cận thận chút!” , thấy ngoan ngoãn gật đầu mới thu hồi ánh mắt chuyên tâm chú ý động tĩnh trong phòng.

      Hai người chậm rãi về phía trước, bàn trà có cây Vi ô lon, thoáng sững hồi, tiếp theo cười.

      ra là cậu ta.......

      “Sao ?” Thấy dừng bước, khó hiểu hỏi, nhưng để đợi lâu, bên trong phòng truyền ra tiếng bước chân.

      Ăn trộm ?!

      Cố Hoài Thần vừa mới tắm xong, tóc còn nước, thấy hai người xuất cũng tỏ vẻ gì, thẳng tới tủ lạnh lấy ra hai lon bia, ném lon cho Kỷ Ngân Viễn.

      Kỷ Ngân Viễn tiếp được, hỏi, “Đúng lúc có mua canh gói về, cậu muốn ăn ?”

      Cố Hoài Thần uống ngụm bia, hỏi, “Tôm?”

      , vị cua.”

      “Vậy thôi.” Cố Hoài Thần dựa lưng vào tủ lạnh, người chỉ vây chiếc khăn tắm rộng thùng thình giống như chỉ chớp mắt rớt xuống.

      Yểu Nhiên sáng mắt.

      Dáng người khá!

      Ánh mắt nóng bỏng của Yểu Nhiên hề khiến Cố Hoài Thần vui, chỉ lạnh nhạt , “ cũng muốn uống lon?”

      “Khụ.... .... , cần.” Nhìn chằm chằm người ta, lại bị người ta bắt gặp, Yểu Nhiên xấu hổ kho khan tiếng, vèo phát chui vào phòng.

      Cố Hoài Thần nhìn Kỷ Ngân Viễn, giọng lộ vẻ vui, “ ngờ cậu lại thích loại hình này.”

      Dáng dấp tính hơn người, tính tình cũng quá tốt, biết là có điểm nào hấp dẫn cậu ta.

      Kỷ Ngân Viễn hớp ngụm bia, cười cười . Thư Yểu Nhiên quả rất bình thường, nhưng tình cảm là vậy, luôn huyền diệu khó hiểu, sao có thể ngừng là ngừng.

      “Nhưng, thân thế của ấy khiến tôi có hơi bất ngờ.” Cố Hoài Thần .

      Biết Cố Hoài Thần tra được gì mới vậy, Kỷ Ngân Viễn chỉ cười cười.

      “Cha là Ủy viên chính trị Bộ tư lệnh, chức thấp.” Qua tư liệu thu được, Cố Hoài Thần biết Chính ủy Thư nổi tiếng nghiêm nghị, rất xem trọng thể diện, chỉ với thân phận Doanh trưởng của Kỷ Ngân Viễn, muốn cho ông ta đồng ý quả có hơi khó.

      “Quyền lựa chọn là ở Thư Yểu Nhiên.” Kỷ Ngân Viễn , làm to chuyện phải là phương pháp giải quyết tốt nhất, vả lại quan hệ giữa dần cải thiện, muốn trong lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Suy nghĩ của Thư Yểu Nhiên rất khác với người bình thường, nếu đến lúc lại cố chết rúc vào vỏ ốc, chịu khổ còn phải là .

      “Hai người quen bao lâu?” Là quân nhân, trước giờ Kỷ Ngân Viễn luôn xử tỉnh táo, việc gì cũng phải phân tích thiệt hơn kỹ rồi mới làm, nhưng cái kiểu tùy ý này.... ..... giống tác phong của lắm.

      lâu,” Kỷ Ngân Viễn cười khẽ, mắt sáng lấp lánh, “Chỉ mới mấy năm thôi.”

      Khó trách...... Cố Hoài Thần hiểu ra, chỉ biết Kỷ Ngân Viễn phải là người vừa gặp .

      “Quen biết như thế nào?”

      “Cậu biết.”

      Hả? Cố Hoài Thần trầm ngâm suy nghĩ chút, trong đầu chợt lóe qua, “Là ấy!”

      Rù rù rù.......

      Đúng lúc này, điện thoại bàn rung lên, Kỷ Ngân Viễn nghiêng người cầm lên, phát là do Yểu Nhiên gọi, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn mắt hướng về phía cửa phòng đóng chặt, thầm buồn cười, biết này lại nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì đây.

      “Kỷ Ngân Viễn Kỷ Ngân Viễn Kỷ Ngân Viễn” Vừa nhấn nút tiếp, giọng nóng nảy của truyền vào tai , thậm chí có thể hình dung ra dáng vẻ phát điên dậm chân giờ của .

      “Ừ, là tôi.”

      “Người bạn kia của định ở lại tối nay?!”

      Kỷ Ngân Viễn nhìn Cố Hoài Thần cái, giờ gần khuya, dĩ nhiên là về doanh trại được nữa, “Ừ.”

      .......” Yểu Nhiên hít sâu hơi, muốn rống lại gắng nhịn, “Tôi cho biết, tối nay nếu phải là bạn phải ngủ ghế sa lon, đừng mơ tưởng tôi nhường giường cho!”

      Yểu Nhiên lo lắng phải là có lý, với tính tình của Kỷ Ngân Viễn, tới lui hồi lừa tự giác nhường giường ngủ ghế sa lon là chuyện phải thể xảy ra!

      Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, “Xem ra giường kia dĩ nhiên là của em.” dừng chút, nghe thấy tiếng hừ hài lòng của , mới nín cười tiếp, “Chỉ là tối nay thêm người nữa, biết nó có chịu nổi hay !”

      “Làm ơn ! Giường tôi chọn sao có thể kém chất lượng được, đừng là hai, dù ba người.... ... đúng, ai cho ngủ chúng?!” A , phải là ‘Ai muốn cùng ngủ với !’

      “Em chờ hết nổi rồi sao?!” cũng người kia là người nào.

      nghe thấy tiếng cười của , trước mắt như ra vẻ mặt cười vui của , tức giận, nhấn nút tắt máy.

      Tiếp theo, cửa phòng ngủ bị tông ra, thò đầu rống câu, “Chờ hết nổi cái đầu đó!”

      Rồi, “Rầm” tiếng, cửa phòng lần nữa bị đóng lại, vẫn còn rung rung lúc mới ngừng.

      Có lẽ mình phải thay đổi chiến lược!

      Yểu Nhiên siết chặt quả đấm, gân xanh trán nổi lên, phải khiến cho cả ngày đều thể thoải mái.

      “Tôi rất tò mò,” Cố Hoài Thần thấy vậy lên tiếng, “Rốt cuộc là ấy có điểm nào hấp dẫn cậu?”

      Kỷ Ngân Viễn cười cười, Thư Yểu Nhiên có điểm nào hấp dẫn ? Có lẽ đây là bí mà đến cả cũng biết.

      Chỉ có điều, bí này, rất tình nguyện tiếp tục duy trì.

      Đáng tiếc, đêm đó Kỷ Ngân Viễn có cơ hội ngủ ghế sa lon, vì đột nhiên có mệnh lệnh khẩn cấp.

      Lập tức phải trở về Đại đội quân. Cố Hoài Thần cũng với .

      Kỷ Ngân Viễn mình tới phòng làm việc của Sư đoàn trưởng sư đoàn 127. Sư đoàn trưởng Trần Nhất là người phương bắc hào sảng, vừa thấy cũng thừa, trực tiếp đưa tư liệu cho , “Tháng sau lại tới thời gian huấn luyện quân cho sinh viên mới của Đại học Quốc Phòng.”

      Kỷ Ngân Viễn nhận lấy tài liệu lật xem. Trước giờ có truyền thống, đến kỳ tập huấn quân cho sinh viên mới, chọn ra huấn luyện viên từ quân, mỗi năm doanh, năm nay tới phiên .

      “Mặc dù phái cậu hơi phí tài, nhưng nếu cấp chỉ thị xuống, chỉ có thể nghe theo.” Trần Nhất vỗ vỗ vai .

      Đây là làm công tác tư tưởng cho mình? Kỷ Ngân Viễn gật đầu, khép tài liệu lại.

      “Tuân lệnh.”

      Trần Nhất gật đầu.

      Kỷ Ngân Viễn giơ tay chào, sau đó ra khỏi phòng.

      Sau khi Kỷ Ngân Viễn rời lâu, trong phòng làm việc, Trần Nhất bấm chuỗi dãy số, sau ba tiếng bíp, điện thoại thông.... ......

      “Nghe.” Giọng lạnh lùng.
      “Đoàn trưởng Thư, Ngân Viễn tiếp nhận nhiệm vụ Đại học Quốc phòng huấn luyện.”

      Đầu bên kia đáp, “Rất tốt.”
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :