1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Doanh Trưởng, Bắn Một Phát - Thư Dứu Full 65c Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      >>>>> Chương 6 <<<<<
      6.1


      nhịn được rồi hả?” khẽ cười kéo tay nắm cà vạt xuống.

      “Đổi lại là chờ cả ngày thử xem!” Đừng chuyện mà chưa suy nghĩ chứ.

      “Ừ, ý kiến hay.” ngờ lại nghiêm túc gật đầu.

      “Khốn khiếp!!!” tức giận giơ tay đánh vào mặt nhưng chưa kịp bàn tay bị nắm lấy, giơ chân đá bị đè xuống mất thế đầu gối đập xuống đất vô cùng đau đớn, lại khom xuống ôm ngang vào ngực.

      Làm gì vậy…….. vùng vẫy ngước đầu lên lại bắt được ánh mắt mỉm cười xa lạ của .

      Từ Dịch ở sau lưng Kỷ Ngân Viễn tới, vẻ mặt như xem kịch hay: “Phụ nữ?”

      Yểu Nhiên dừng động tác lại ánh mắt ngoan độc liếc nhìn ta: “Sao hả, có ý kiến gì?” Quần áo mặc bây giờ chứng minh được là nam hay nữ sao? ta có cần đưa ra cái vẻ mặt khó hiểu hỏi Kỷ Ngân Viễn ?

      Câu của khiến Từ Dịch thích thú, ngón tay vỗ cằm: “Em Kỷ này là họ hàng ở đâu vậy?”

      Kỷ Ngân Viễn bình tĩnh lạnh nhạt : “ có thể về.”

      có thể bình tĩnh nhưng thể bình tĩnh như được đặc biệt là chen ngang lúc hai người họ tâm tình: “Ai họ Kỷ hả? Ai là họ hàng của ấy?”

      tức điên lên mất, giơ chân lên chõ vào ta cần biết ta quen hay lạ: “Tôi họ Thư, Thư đó! Còn quan hệ với ấy.” gầm bộ dạng ghét bỏ nhướng mày nhìn Ngân Viễn: “ ấy là ai, tôi biết.”

      “Ơ.” Từ Dịch nhíu mày, có chút kinh ngạc bởi khá hiểu tính của Kỷ Ngân Viễn, ta bao giờ mang người phụ nữ quen biết về nhà.

      Trong ấn tượng của , căn nhà này chỉ có con nhà họ Kỷ mới ra vào.

      Kỷ Ngân Viễn ấn đầu vào sâu trong ngực lạnh nhạt : “Ngân Tĩnh hôm nay ở trường.”

      Sắc mặt Từ Dịch thay đổi còn hứng thú trêu chọc nữa: “Tôi tới ký túc xá tìm ấy, tìm ở nhà lại chạy đến trường đúng là ấy tránh tôi!”

      ràng là vậy.” Kỷ Ngân Viển cũng thèm quan tâm ôm người trong ngực vào nhà để lại câu: “ nhớ khóa cửa cẩn thận.”

      Sắc mặt Từ Dịch càng khó coi hơn: “Ngân Viễn, thể………”

      “Chuyện con bé muốn làm tôi cũng can thiệp được.” sớm biết cậu ta tính gì nên Kỷ Ngân Viễn cũng cần nghe nhiều cũng dừng lại vẫn tiếp chỉ lạnh nhạt : “Tôi nhúng tay vào chuyện của các người là nhượng bộ lớn nhất của tôi.”

      xong cũng còn thấy bóng người nữađể lại Từ Dịch như hóa đá ở đó lòng tràn đầy u buồn.

      Cửa phòng nhàng khép lại Kỷ Ngân Viễn mới để xuống nhìn hai má đỏ bừng, mái tóc dài buông xõa của , : “À, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, chuyện đêm qua phải xin lỗi em nhưng dựa vào phẩm chất đạo đức tốt đẹp mà hàng luyện tập em quyết định……. nhắc chuyện cũ nữa.” Vẻ mặt khó chịu nhưng khẩu khi được mang chút khoan hồng độ lượng người lớn chấp nhất trẻ .

      ―― đây là tò mò chuyện giữa người đàn ông và Kỷ Ngân Tĩnh nha!

      Nhưng mà………..khụ khụ, tại phải nhịn xuống giải quyết chuyện trước mắt mới là quan trọng nhất.

      “Uhm.” Kỷ Ngân Viễn thoải mái ngồi giường áo sơ mi bị mở hai nút đầu tiên. xin lỗi , hình như đầu đuôi hơi bị lẫn lộn đó: “Sau đó?”

      vung tay lên, giọng đau xót: “ cần phụ trách!”

      “À………”

      “………..” Gì, *à* là có ý gì, đồng ý đơn giản vậy hả? Tốt xấu gì cũng nên níu kéo chút chứ! Khiến chút cảm giác thành tựu gì cả!

      Yểu Nhiên càng nghĩ càng giận, phải là người của nhân dân giải phóng quân sao? Chẳng lẽ Đảng và Trung ương chỉ dạy ăn xong phải trả tiền chứ dạy ngủ với người khác xong phải chịu trách nhiêm sao?

      Đặt mình vào ánh mắt như muốn cắn người của thản nhiên : “Em xong chưa?”

      “Uhm!”

      “Được, vậy tới phiên .” Đôi mắt nhìn vừa lạnh lẽo vừa ấn giấu nụ cười, Yểu Nhiên thấy như vậy tự giác run lên.

      , có cái gì .

      “Chuyện ngoài ý muốn đêm qua cả hai chúng ta đều có trách nhiệm, cả hai đều là người bị hại, chắc em cũng ngờ là chuyện này xảy ra cho nên người trong cuộc đây phải hành động chút.

      bị làm cho nhức đầu nhưng vẫn nắm bắt được trọng điểm: phải hành động.

      Yểu Nhiên trừng mắt nhìn , cho nên ý quỳ xuống cầu xin tha thứ? A ha cần khách khí vậy đâu!

      Thu hết những biến đổi mặt vào trong mắt, khóe môi chậm rãi cong lên: “Cho nên, từ giờ phút này, em nên thực nghĩa vụ chịu trách nhiêm với .”

      “………………” Cái………..Cái gì?

      Yểu Nhiên ngơ ngẩn nhìn , nửa ngày sau mới phản ứng được cái gì: “Hình như lầm đối tượng rồi, em là phụ nữ đó!” Người đàn ông này tham gia quân ngũ nên u mê rồi sao, người đàn ông lại bắt người phụ nữ chịu trách nhiệm?!

      ngờ em lại là ủng hộ quan điểm bình đẳng nam nữ.” Kỷ Ngân Viễn lắc đầu tiếc hận, dựa người về sau lộ ra đường cong xương quai xanh mê người: “Mấy ngàn năm qua cái tư tưởng cổ hủ hại biết bao nhiêu người bị gam cầm khổ sở, đến thời đại này cái tư tưởng ấy trở nên tầm thường…………….”

      “………..Chắc là đại học học ngành triết học.” trán nổi đầy gân xanh, trói buột vào những đạo lý, phân tích nó tỉ mỉ đúng là nhảm .

      ―― lại hình như cái này phải trọng điểm.

      “Này phải.” dừng lại chút biết nhớ tới cái gì mà bất chợt mỉm cười.

      “……..Vậy là muốn em khích lệ học thành tài?” Cười cái gì mà cười bị điên à!

      “Thư Yểu Nhiên em học ở đại học S.” để ý giọng bất thiện của bổ sung tiếp: “Ngành nhiếp ảnh đại học S.”

      “Sao biết?” kinh ngạc nhưng rồi thấy đúng, chuyển đề tài hơi nhanh đó phải hồi nãy về sao.

      Nhìn gương mặt nhắn kinh ngạc của khiến nụ cười của càng sâu thêm: “Thu Yểu Nhiên, thực ra chúng ta từng quen nhau rồi……….”

      sững sờ nhìn cả người chợt nổi da gà.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Băng Châu
      -----

      6.2


      “Đau đau đau đau!”

      Bên trong phòng làm việc thuộc bệnh viện ngoại khoa Phụ Chúc thành phố S vang lên tiếng kêu thê thảm, ở phòng bệnh 502 gần đó lộ ra mấy cái đầu tò mò .

      “Đó là phòng làm việc của bác sĩ Diệp phải ?”

      “Hình như vậy…….nhưng mà bên trong làm gì vậy?”

      “Có lẽ có bệnh nhân đến bó xương, tiếng kêu thê thảm……….”

      Bên trong phòng làm việc, Yểu Nhiên ôm cái đầu mới bị gõ chỉ muốn kím cho mình cái nón sắt để bảo vệ cái đầu của mình: “Tống Tống cậu chút ……….”

      Diệp Tống Tống lườm rồi cất ống nghe vào túi áo blue, giọng nghe mà lạnh thấu xương: “Gõ cậu có thể nhớ được à? Đêm về còn dám tắt máy, cậu lớn gan rồi!”

      Yểu Nhiên run run quyết định ôm lấy góc áo khóc lóc nức nở: “Đừng như vậy đừng như vậy, gan mình có lớn…….chỉ là Tống Tống, thương mại quốc tế Đại Hạ chuyển mấy bị quân nhân cấp cao ở phòng bệnh nào vậy?”

      Sáng nay Yểu Nhiên vừa tới tòa soạn nhận được tin tức: tối qua mấy vị quân nhân cấp cao trong thương mại quốc tế Đại Hạ bi bệnh được đưa đến bệnh viện Phụ Chúc.

      Yểu Nhiên cấp tốc chạy đến bệnh viện đường còn gặp những phóng viên của tòa soạn khác, mặc dù có xảy ra xung đột gì nhưng vẫn có những mâu thuẫn bên trong.

      ―― tranh đoạt tin tức với nhau cũng chỉ có hai tòa soạn.

      “………” Diệp Tống Tống trầm mặc rồi lấy điện thoại ra nhấn vài số. biết người này dễ dàng nhận lỗi, cho đến giờ vẫn còn nghĩ tới công việc! Yểu Nhiên lặng lẽ nhìn , trong lòng rất vui sướng. cũng biết, Tống Tống tuyệt đối tàn nhẫn như vậy bây giờ chắc là hỏi thăm đồng nghiệp xem mấy vị cấp cao kia ở phòng nào!

      “Alo, Mục Thiếu Liên hả?” Giọng của Tống Tống đập nát ảo tưởng của .

      ―― luôn phũ phàng.

      “……………”

      “Đừng tìm nữa, Yểu Nhiên ở chỗ tôi.”

      “……………..”

      Hình như Mục Thiếu Liên cái gì chỉ thấy Diệp Tống Tống gật đầu đồng ý rồi cúp điện thoại: “Cậu ở đây chờ Mục Thiếu Liên.”

      “Tống Tống……..cái đó…….” Đây phải là kết quả muốn mà………….

      “Về chuyện phòng bệnh của mấy vị cấp cao kia mình cho đồng nghiệp của cậu.” xong Diệp Tống Tống ra ngoài đóng cửa lại.

      Nửa tiếng sau, chiếc xe jeep quân dụng dừng lại trước mắt Diệp Tống Tống đừng ở cửa bệnh viện.

      Tiếng thắng xe chói tai thu hút chú ý của mọi người, nhíu mày rồi xoay người vào bệnh viện, Mục Thiếu Liên dùng sức đóng cửa lấy nón lính xuống đuổi theo : “ ấy còn ở trong phòng?”

      “Tôi làm việc còn có thể xảy ra lỗi?”

      “Có biết mấy ngày nay ấy đâu ?”

      Tiếng thang máy vang lên vài bệnh nhân ra, tránh qua bên rồi vào thang máy, nhấn số lầu của mình, Mục Thiếu Liên cũng theo sau vào.

      lắc đầu làm gì có thời gian mà hỏi: “Tự hỏi ấy.”

      Đến phòng làm việc, Diệp Tống Tống mới quay lại nhìn : “ ấy ở bên trong, vào tôi còn có cuộc tiểu phẫu phải làm.”

      Mục Thiếu Liên sớm nhìn thấy Yểu Nhiên, gật đầu hiểu ý rồi vào trong đóng cửa lại.

      Bên trong, Mục Thiếu Liên bắt đầu nổi lên tính khí khi chuyện với cấp dưới, nghiêm trang hỏi: “ thử xem hai ngày nay điên khùng chạy đâu? Chơi trò mất tích chắc vui lắm nhỷ!

      “……………..” Yểu Nhiên yên lặng nhìn ta rồi cúi đầu như đưa đám.

      Biểu cảm “ta tức giận rất tức giận” của Mục Thiếu Liên chỉ duy trì đúng giây, sau giây đó là: “Con ngoan, con hù ba sợ chết mất!”

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      >>>>> Chương 7 <<<<<<

      7.1

      Nơi thái dương Yểu Nhiên rơi xuống vài giọt mồ hôi rồi cả người rơi vào trong vòng tay đầy nam tính.

      “ Cuối cùng con chạy đây, ba ba muốn lật đổ cả cái thành phố S này lên rồi! Nhưng mà vẫn thấy con, thấy con!” còn tưởng rằng bị bắt cóc, ngày đêm chạy qua chạy lại ở cục cảnh sát.

      “ Mục Thiếu Liên!” Khóe môi giựt giựt kéo cổ ra: “ Đừng nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi của em”

      “ Người con này…..con khiến ba lo lắng gần chết, từ nay về sau cho phép con biến mất”

      “……….” khi nào biến mất, ràng là vẫn yên bình ở nhà họ Kỷ mà.

      “…..Về sau muốn đâu nhớ cho ba biết, được ?”

      “…Này, Mục Thiếu Liên đủ rồi đấy”

      “ Con , con ghét bỏ ba….”

      “……” Ai có thể đem tên tự mình đa tình này thiêu chết !

      Yểu Nhiên chậm rãi bước dọc theo hành lang khắp người tỏa ra hơi thở tức giận, dễ dàng thoát khỏi tên ba ba Mục Thiếu Liên. Tống Tống rất quá đáng, dám để cho tên Mục Thiếu Liên kia tới đây……

      Cũng hên là lúc nãy có người gọi tới kêu ta biết quậy đến khi nào đây. thầm mình may mắn mở nắp bình trà xanh ra nghe thấy tiếng bước chân rất hung hồn đều dặn. Theo bản năng ngẩng đầu lên, có vài người mặc quân phục thẳng thớm về phía .

      Người đàn ông đầu mang quân hàm hai gạch hai sao là trung tá, cúi đầu chuyện với những người đàn ông phía sau, bước chân vững vàng bình tĩnh. ngẩn người tại chỗ., Kỷ Ngân Viễn?

      Hiển nhiên là cũng thấy , tuy có chút ngoài ý muốn nhưng lại muốn tỏ ra quen biết với . duy trì tư thế vặn nắp nháy mắt nhìn bọn họ tới gần.

      “…Bác sĩ để cho ông cụ tư lệnh nằm ở bệnh viện mấy ngày để quan sát.” sĩ quan trẻ tuổi cung kính .

      lãnh đạm gật đầu hơi nhấp mi, đẫn các sĩ quan lướt qua tạo thành làn gió làm mái tóc hơi tung bay.

      Người đàn ông này đúng là có đầy đủ bản mặt, trước mặt cấp dưới muốn duy trì khí thế lạnh lung cao ngạo, nhưng khi có ai trêu ghẹo những người xung quanh bây giờ còn giả bộ quen biết .

      Quá giả dối, quá giả dối rồi!

      Trong lòng Yểu Nhiên thầm khinh bỉ, vừa mới giơ tay mở tiếp nắp bình trà cái bình bị cướp . Hành động gọn gang linh hoạt nhanh như tia chớp, nhìn sơ thôi cũng biết.

      Nhiệt độ bình trà vẫn còn lưu lại bàn tay , vị trà thoang thoảng thấm vào lòng người. Chàng sĩ quan trẻ lúc nãy chuyện với Kỷ Ngân Viễn thấy tay đột nhiên có thêm bình trà theo bản năng nhìn Yểu Nhiên phía sau, gương mặt nhắn rất tức giận.

      này….quen với doanh trưởng?

      Bingf tĩnh bình tĩnh….. nhắm mắt hít hơi sâu, phải là bình trà thôi sao, có bao nhiêu đồng tiền đâu, coi như đây là lòng từ bi dành cho .

      Kỷ Ngân Viễn thấy biểu cảm nhoi của , chỉ thầm buồn cười trong lòng, tiếp tục cùng các sĩ quan vào thang máy.

      Phòng bệnh nằm ở lầu 7, thang máy vừa mở ra thấy các binh sĩ đứng bên ngoài lập tức giơ tay chào theo nghi thức quân đội.

      Kỷ Ngân Viễn vừa đẩy cửa phòng bệnh ra có môt vật màu trắng nhảy vào lòng, thuận tay ôm lấy nó, vật này run rẩy sủa hai tiếng.

      Đôi mắt đen láy, bộ lông rậm rạp, phải chú chó của Kỷ Ngân Tĩnh là gì.

      Kỷ Ngân Tĩnh ngồi ở mép giường đung đưa đôi chân, thấy vào nhảy xuống giường nở nụ cười ôn hòa: “ Doanh trưởng Kỷ đến”.

      Kỷ Ngân Viễn chỉ gật đầu, thả sủng vật bé xuống rồi cúi chào ông cụ giường: “ Thủ trưởng khỏe”

      Vài người theo sau cũng cúi chào đúng chuẩn tác phong nghiêm trang của quân nhân.

      Ông tư lệnh Kỷ : “ Nha đầu, rót thêm vài ly trà

      đợi Kỷ Ngân Tĩnh lên tiếng, Kỷ Ngân Viễn nghiêng đầu dõi ánh mắt về phía chàng sĩ quan đứng ngoài cùng bên trái: “ Nhất Liên Trường, bước ra khỏi hàng.”

      “ Có!”

      giúp Kỷ tiểu thư pha trà”

      Kỷ Ngân Tĩnh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của tri len lén che miệng cười, cho đến khi Nhất Liên Trường đến bên cạnh mới cúi đầu xoay người trước dẫn đường.

      Thấy hai người rồi ông tư lệnh Kỷ cho mọi người ngồi xuống. Kỷ Ngân Viễn lấy mũ xuống : “ Vừa nhận được tin ngài nằm viện, ngài có khỏe ?”

      Ông tư lệnh Kỷ dật đầu cười: “ Cũng già rồi, bên tổng hội hơi làm to vấn đề cũng phải bệnh to tát gì”

      Hai người chuyện với nhau lúc, Kỷ Ngân Tĩnh và Nhất Liên Trường mang trà đến, chú chó vẫn quanh chân của còn các sĩ quan còn lại rất hiểu ý, duy trì im lặng nghe hai người chuyện.

      chuyện với nhau được khoảng nửa tiếng, sắc mặt ông tư lệnh Kỷ cũng bắt đầu mệt mỏi, Kỷ Ngân Viễn biết ý đứng dậy cáo từ, tiêp tục thăm các lãnh đạo cao cấp khác cùng nằm viện.

      “Ngộ độc thức ăn?” Yểu Nhiên có chút kinh ngạc mở to mắt: “Đây là nguyên nhân bệnh?”

      Diệp Tống Tống dựa lưng vào ghế xem lịch trình thèm trả lời lại.

      Tiếng động lật giấy nghe rất êm tai, tò mò trong lòng Yểu Nhiên cũng được giải quyết nên thoải mái rồi: “Hơ, lúc này thương mại quốc tế Đại Hạ có người gặp tai họa rồi. Nhưng mà Tống Tống, mình nghe đám người bên trong đó hình như lai lịch cũng !”

      “Ai cũng coi là , biết người cậu là ai.” phối hợp nhún vai, có lòng hiếu kỳ giống Yểu Nhiên.

      “Đều là lớn sao! Nghe Mục Thiếu Liên , tổng tư lệnh quân khu thành phố B cũng tới!”

      Diệp Tống Tống để ý nhưng mà hình như càng càng vui vẻ như con chim : “Quả hỗ là quan chức cấp cao, cú điện thoại khiến Mục Thiếu Liên phải .” Nếu bây giờ bị ném bom rồi.

      “Hình như cậu rất rãnh rỗi?” chịu được cứ líu ríu bên tai thể tập trung làm việc được. Diệp Tống Tống khép bệnh án lại, đưa tay lấy khay thuốc cho : “Ra ngoài tìm y tá, kêu ta mang đến phòng bệnh 502.”

      “……….” phải đến bệnh viện làm chân chạy việc vặt.

      “Đừng có lề mề, ra ngoài lập tức.”

      “…………uh” Yểu Nhiên rất cam tâm tình nguyện ra ngoài, sau lưng liền nghe tiếng bùm…..cửa đóng chặt. bĩu môi bưng khay thuốc nhìn bốn phía cũng thấy người y tá mặc áo trắng ở dâu ra phía khu trực.

      Sau khi lâu, phía hành lang bên kia vang lên những tiếng bước chân thanh thúy dễ nghe, Kỷ Ngân Viễn thăm hết mọi người xong về phía bên này. Những người cấp dưới nghiêm trang theo đến phòng làm việc của bác sĩ ngoại khoa, dừng bước đưa tay gõ cửa.

      Diệp Tống Tống nhìn xung quanh rồi dừng lại người Kỷ Ngân Viễn: “Doanh trưởng Kỷ, có chuyện gì ?”

      “Bác sĩ Diệp, bây giờ có việc ?” Giọng của nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh giấu sau vành nón. Diệp Tống Tống hiểu ra, mục đích của hôm nay là đến phòng bệnh lầu 7, vội vàng lui về sau nhường đường cho bọn vào: “Vừa đúng lúc xong việc, mời vào.”

      Sau giờ ngọ nhiệt độ khí lên cao, đến hơi thở phả ra cũng làm người ta phải đổ mồ hôi, trong sảnh bệnh viện Phụ Chúc người đông kín hết chỗ.

      Tại khu nội trú lầu 7 ngăn cách ồn ào bên ngoài, mỗi phòng đều có tên bệnh nhân bên ngoài cửa còn có thêm hai vệ sĩ đứng cnah bên ngoài.

      “Nha đầu, con ?” Ông tư lệnh Kỷ tin lời của Kỷ Ngân Tĩnh, thêm: “ con là lính nhảy dù.”

      Cho dù tính kiềm chế bản thân hay là trong lúc cấp bách đưa ra phán đoán quyết định đều phải hơn người, đó chính là binh chủng lính nhảy dù! Nếu như lời nha đầu , Kỷ Ngân Viễn ngay cả năng lực khống chế dục vọng của mình cũng làm được còn binh lính gì nữa, về nhà nghỉ ngơi sớm là vừa.

      “Ông nội, ông thể bình tĩnh lại mà xem xét chuyện này sao?” Kỷ Ngân Tĩnh cảm thấy vô lực, mỗi lần với ông chuyện gì ông cũng đều lấy quân đội ra làm chuẩn.

      “Bình tĩnh? con cũng làm hư con người ta, ông nội con còn thể bình tĩnh được sao?” Còn chưa xong, ông tư lệnh Kỷ cũng tức giận đến mức râu muốn dựng lên: “ tìm con tới đây, phải cho nó thừa nhận sai lầm của mình, rồi giải thích với con người ta nữa.”

      “………….” Kỷ Ngân Tĩnh hết nổi, phải ông tin làm những chuyện này sao, sao mới chớp mắt thay đổi rồi.

      “Giải thích cũng chưa đủ, phải kiểm điểm sâu sắc trước toàn thể quân khu, lấy nó ra làm gương cảnh cáo, được xuất đồng phạm thứ hai!”

      “Ôi ông nội của con, ông tha cho , việc này bàn được sao?” Sau gáy Kỷ Ngân Tĩnh chảy đầy mồ hôi: “Con người ta cũng muốn việc này ai cũng biết.”

      Ông tư lệnh Kỷ nghĩ nghĩ rồi : “Ông đây quýnh lên quên mất tính đặc biệt của chuyện này dùng phương pháp nhà binh mà làm.” Giọng của ông rất trầm thấp, tinh thần khỏe mạnh ánh mắt tỏ ra sắc bén: “Vậy , con tìm con đến đây trước.”

      “………Con thể .” Vẻ mặt như đưa đám, vô cùng hối hận ý nghĩ muốn xem kịch vui. trai mà biết mật báo chừng hành hạ đấy.

      Lông mày của ông cụ đứng lên vừa định khiểm trách ôm cánh tay của ông: “Ông vậy mà muốn con , dễ dàng mới gặp nhau, con nỡ rời xa ông nội……….”

      Ông tư lệnh Kỷ hừ hừ: “Nha đầu con đó, y chang như mình chạy cũng biết về nhà.” Ngoài miệng ông rất kiên cường nhưng đôi tay lại nhàng cháu .

      Kỷ Ngân Tĩnh nhìn thái độ của ông cũng hòa hoãn lại đảo mắt : “Huống chi con tìm cũng thích hợp, làm vậy là bại lộ thân phân của rồi?”

      Lúc Kỷ Ngân Viễn tham gia quân ngũ, nguyên nhân từ bỏ thành phố B mà chạy tới thành phố S xa lạ là do muốn người ta coi có ô dù là ông nội tổng tư lệnh của mình. Nếu chạy tìm chẳng khác nào chưa đánh khai.

      Nhắc tới chuyện này ông cụ tức giận: “Tên nhóc hồ đồ đó, có người ông nội như ta mà nó nhận là sao?” Người khác cầu xin tám đời cũng được.

      Kỷ Ngân Tĩnh le lưỡi: “Ông nội đừng tức giận, con tìm , rồi ông hãy mắng cho trận.”
      Last edited by a moderator: 12/9/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Băng Châu
      ---------------------

      >>>>> Chương 8 <<<<<

      8.1

      lần nữa Kỷ Ngân Viễn phải trở về phòng bệnh của ông tư lệnh Kỷ, ông cụ hừ hừ thèm để ý đến .

      hiểu lắm nhưng thấy ông Kỷ như vậy lại buồn cười: “Ông nội, ông sao vậy?” Cố ý gọi quay lại là muốn cho xem sắc mặt ông bây giờ sao?

      Ông Kỷ tức giận : “Nha đầu, chuyện tốt con làm ra nghe chút.”

      Kỷ Ngân Viễn hiểu ra, ra là bực . Em tiến bộ ít, học được cách đâm chọc lén mét với người lớn rồi, đứng lên liếc Kỷ Ngân Tĩnh ôm tiểu Quai trong lòng.
      Trời đất chứng giám, rất là tốt bụng, tốt bụng làm chuyện xấu mà thôi.

      chút , phê phán đúng cái gì trước mặt ông nội?” tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ có phải gần đây mình khi dễ con bé quá độc ác hay mà con bé phải tố cáo với người lớn. Ông Kỷ nhìn dáng vẻ thanh thản của cháu trai mà tức giận quát: “Doanh trưởng đoàn lính dù 127 Kỷ Ngân Viễn, bước ra khỏi hàng!”

      “Vâng” Hình như là ông rất tức giận, trong lòng thầm thở dài. Nhìn thế trận này chắc là em chuyện gì rất nghiêm trọng mới để ông tức giận như thế.

      “Nghe nha đầu , hai ngày trước con chuốc say còn mang người ta về nhà nữa hà?”

      “Con chuốc say Thư Yểu Nhiên?” liếc nhìn em , đúng là phí công học bác sĩ, khoa trương như thế cũng ra được. Kỷ Ngân Tĩnh cảm thấy có ánh mắt sâu xa nhìn sau lưng đổ mồ hôi lạnh: “Khụ khụ, ông nội, cái đó…..là tự Thư tiểu thư uống say.”

      “Cho dù tự uống say cũng thể mang về nhà.” đến đây ông cụ bắt đầu nổi nóng, ông cụ còn sức để suy nghĩ nhiều nữa: “Khách sạn để làm gì, đưa người ta đến khách sạn ở đêm được sao?”

      “Dạ, dạ, dạ ông rất đúng.” Kỷ Ngân Tĩnh cười gượng, thầm mắng mình lần thứ N tự chủ được cái miệng. Vốn là muốn xem kịch hay thế mà giờ lại hại mình bị mắng.

      Ông Kỳ hừ hừ : “Ngân Viễn, con , phải giải quyết chuyện này như thế nào.”

      Kỷ Ngân Viễn trầm ngâm lúc rồi : “ thể để cho ấy chịu thiệt, đương nhiên là phải gánh vác trách nhiệm.”

      “…………” dứt khoát thỏa hiệp như vậy khiến ông Kỷ có chút ngoài ý muốn. Cho đến lúc này, ông mới tỉnh táo nhìn kỹ lại vấn đề.
      Ngân Viễn đem uống say về nhà, sau đó hai đứa qua đêm cái giường, bây giờ hai lời thừa nhận sai lầm………Theo như ông hiểu về đứa này, nếu như thích đến chết nó cũng chấp nhận.

      Chuyện này đúng là càng nghĩ càng mất sức.

      Ông Kỷ chần chừ làm sao hiểu được chứ, chỉ là có số việc ra hết còn ý nghĩa, cười cười : “Ông đừng nghĩ nhiều, bồi dưỡng thân thể cho tốt mới là chuyện quan trọng.”

      Ông Kỷ tĩnh lại, trong lòng biết chuyện này thể gấp được, nặng nề thở dài : “Về sau ông tính từ từ với con.”

      “Vậy con về quân đội trước.” xong liếc sang Kỷ Ngân Tĩnh: “Trong khoảng thời gian này tốt nhất là em nên ở bệnh viện chăm sóc cho ông nội.”

      Kỷ Ngân Tĩnh vội vàng gật đầu.

      Cùng lúc với lúc cháu đức tôn bị ông nội nhắc nhở, Thư Yểu Nhiên cũng an ổn thái dương giật giật còn nhảy mũi liên tục.

      Bị cái gì vậy……. vuốt chóp mũi đỏ chót, đôi mắt có tầng nước vương vấn.

      “Bệnh sao?” Đồng nghiệp tòa soạn nhô đầu từ trong xe ra hỏi. mở cửa xe ngồi lên, thất vọng : “Chắc là có người nào xấu tôi.”

      Hai tay đặt sau ót, tâm tình buông lỏng tất cả, bận rộn cho tới trưa cuối cùng có thể rảnh rỗi nghỉ ngơi lát rồi. đồng nghiệp bên cạnh ngừng chuyện, phải A gia trưởng cũng là B nhà nghèo.

      nhìn khuôn mặt nhắn của mình kính xe, thở dài. chưa bao giờ nghĩ tới, tình đêm lại có thể xảy ra với mình.

      Đừng nhìn thái độ của trước mặt Kỷ Ngân Viễn, thực tế trong lòng gấp gần chết. Mặc dù quan niệm của bảo thủ lắm nhưng thứ quý báu nhất của con bị mất , đối tượng còn phải là người gọi là bạn nữa, làm sao rối rắm và phiền muộn được chứ.

      Nhưng chuyện cũng xảy ra, có khả năng bắt Kỷ Ngân Viễn phải bồi thường? Hơn nữa, cũng bồi thường được.

      Yểu Nhiên xoa huyệt thái dương đau nhứt, cảm giác cứ như vậy mà bỏ qua cho Kỷ Ngân Viễn khiến thấy khó chịu.

      “Tiểu Trần, dừng xe ở ven đường .”

      Tài xế Tiểu Trần nhìn qua kính chiếu hậu rồi giảm tốc độ dừng lại bên đường. mở cửa ra, đồng nghiệp thấy hành động vậy mà hết hồn, vội vàng đuổi theo : “ đâu?”

      “Tôi bỗng nhiên nhớ tới có việc quan trọng chưa làm, giúp tôi xin tổng biên nghỉ.” hề quay đầu lại vẫn tiếp tục thẳng chút rồi kêu taxi. mặc kệ, nếu Kỷ Ngân Viễn làm lòng vướng mắc được tự nhiên cũng phải làm cái gì đó để cho giống như mới được.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      8.2


      Đến chỗ, xuống xe.

      Chạy thẳng tới đại đội đặc chủng, do lần trước có tới làm nhiệm vụ mấy lần nên chiến sĩ gác cổng cũng biết , chỉ cần vài câu là có thể vào, mọi người vẫn thực những bài huấn luyện khô khan. Phòng làm việc của Kỷ Ngân Viễn ở lầu 4, lên đó nhưng lại chụp hụt.

      “Doanh trưởng?” Thư ký nghe tìm Kỷ Ngân Viễn vội vàng giải thích: “ may, doanh trưởng vừa có chuyện ra ngoài cũng biết khi nào về.”

      “…………” chẳng lẽ vẫn còn ở bệnh viện chưa về? Vậy là chuyến này về tay rồi à? vui chút nào.

      Thư, có chuyện gấp sao?” thư ký rót cho ly nước.

      “Đương nhiên là gấp, rất gấp!” nhận lấy ly trà, nhắm mắt lại giọng cực kỳ khoa trương: “Chuyện này quan hệ đến đại cả đời của doanh trưởng , chậm trễ dâu chạy theo người khác.”

      “Hả?” Thư ký cảm thấy u mê.

      Ánh mắt nhìn vào điện thoại bàn bàn làm việc, tới đó: “Số điện thoại doanh trưởng Kỷ là bao nhiêu, tôi gọi điện chuyện với ấy.”

      Kỷ Ngân Viễn vừa tới sân huấn luyện điện thoại vang lên, nhìn màn hình là gọi từ phòng làm việc.

      …….. chẳng lẽ có chuyện gì khẩn cấp?!?

      Nhấn nút trả lời, vừa alo là nghe thấy giọng nữ quen thuộc: “Kỳ Ngân Viễn, bây giờ ở đâu?”

      “Thư Yểu Nhiên?” ngẩng đầu nhìn phòng làm việc lầu 4, quả nhiên có bóng dáng nhắn đứng phía sau cửa sổ. Chuyện cũng ly kỳ, lại chủ động tới tìm mình?

      nhảm, phải tôi là ai……này này, trả lời câu hỏi tôi.”

      À, học được cách chuyện trong quân đội rồi sao? Đúng là gần son đỏ. “Sao vậy, có chuyện gì sao?” Lúc quẹo cua lên lầu, khóe môi cười cười bị mấy binh lính bắt gặp. Bọn họ giảm tốc độ lại liên tục quay đầu nhìn đến khi mất hút mới thôi.

      “Ai ai, vừa rồi doanh trưởng cười?”

      “Hình như là……..”

      Gương mặt Thư Yểu Nhiên tối sằm, sao người này nhảm nhiều thế biết?

      “Ăn no rãnh rỗi có việc gì chạy tới đây tìm .”

      “Thư Yểu Nhiên, giọng điệu của em mang tính công kích.”

      “Tính tình như thế đấy, chuyện đều thô lỗ như vậy…….” đúng, tại sao lại tán gẫu với : “ có nghe , hiểu tiếng Trung Quốc à….”

      Tút…..tút…..tút…..

      Lời muốn còn nghẹn ở cổ họng, nhìm chằm chằm cái ống nghe, người đàn ông đó lại cúp điện thoại của .

      Yểu Nhiên suy nghĩ có nên đập cái điện thoại hay Kỳ Ngân Viễn tới trước cửa phòng. Ánh nắng mặt trời nóng bỏng hành lang chiếu vào người đàn ông mặc áo sơ mi lính, vào phòng mang theo làn gió ùa vào, giọng trầm thấp chậm rãi vang lên: “Thư Yểu Nhiên.”

      quay đầu lại đối diện với đôi mắt gợn chút sóng nước nào, hỏi: “Em tìm có chuyện gì?”

      Hoảng hốt chỉ xảy ra trong cái chớp mắt, Yểu Nhiên nhìn đến gần, dừng lại trước mặt .

      “Kỷ Ngân Viễn, em quyết định.” thể yếu thế hơn, đưa tay nắm cà vạt kéo bắt buộc phải cúi đầu xuống: “ phải muốn em chịu trách nhiệm với sao?”

      “Hả?” nhíu mày, lại nâng cằm vênh váo lên: “Chịu trách nhiệm chịu trách nhiệm, chỉ là được hối hận!” Nhìn chịu trách nhiệm hành hạ thế nào!

      khẽ nở nụ cười, hàng lông mi rũ xuống che lại đôi mắt có tia sáng khác thường.

      Hối hận?

      Đây cũng là lời muốn .

      Chỉ là từ phút này trở , có cơ hội hối hận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :