1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Doanh Trưởng, Bắn Một Phát - Thư Dứu Full 65c Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48.1


      Yểu Nhiên bị Thư Yểu Ninh nhốt ở nhà máy dầu.

      Khiến Yểu Nhiên ngạc nhiên đó là, trừ ngày đầu canh giữ chặt chẽ, qua ngày thứ hai Thư Yểu Ninh cho tự do lại, nhưng với điều kiện tiên quyết: được ra khỏi khu vực nhà máy.

      “Rốt cuộc muốn làm gì?” Bị nhốt hai ngày khiến Yểu Nhiên nén được tức giận. Với hiểu biết của về Thư Yểu Ninh, nhất định ta bí mật làm gì đó, hơn nữa điều này có thể có liên quan đến !

      Nếu ....... ta ‘cầm tù’ .

      “... ......” Thư Yểu Ninh hề để ý tới Yểu Nhiên. ta dựa lưng vào bệ cửa sổ, nhìn ra bụi cây sum xuê bên ngoài, khẽ nheo mắt lại.

      Rốt cuộc tới.

      Thư Yểu Ninh từ từ đứng dậy, tới góc đặt vại dầu, vươn tay kéo ra người bất tỉnh.

      Tóc ngắn rối bù, quân phục bẩn thỉu với cầu vai đung đưa...... Từ góc nhìn của Yểu Nhiên, chỉ có thể thấy như vậy. rất kinh ngạc, hoàn toàn ngờ trong này còn tồn tại người thứ ba.

      Thư Yểu Ninh đưa lưng về phía Yểu Nhiên, lấy ra bình xăng, đổ hết lên thân người kia.dღđ。l。qღđ Mùi xăng gay mũi nhanh chóng phiêu tán trong khí.

      Thư Yểu Ninh tiện tay vứt bình xăng rỗng ra xa, “Chúng ta thí nghiệm thử xem!”

      Yểu Nhiên cau mày tiến lên, rốt cuộc thấy được gương mặt của người kia.

      Đường Như !?

      Người bất tỉnh này hẳn là Đường Như!

      Yểu Nhiên trợn tròn mắt dám tin, lui về phía sau, đụng phải vật cứng té bật ngửa.

      Tại sao Đường Như lại ở đây ?!

      phải rất tin tưởng Kỷ Ngân Viễn sao? Vậy hãy chờ xem, trong khoảnh khắc sống chết, ta chọn hay là ta.... ....” Thư Yểu Ninh từ từ về phía Yểu Nhiên, vẻ mặt điên cuồng.

      Yểu Nhiên sợ ngây người, quả thể tin vào lỗ tai mình.

      ta muốn làm gì ?!

      “Sao? có lòng tin?” Thư Yểu Ninh ngồi xổm xuống trước mặt Yểu Nhiên, ánh mắt khát máu, giống như vì chuyện sắp xảy ra mà hưng phấn.

      Thư Yểu Nhiên và Đường Như, là bạn danh nghĩa, là bạn thân từ , trong hai người, rốt cuộc Kỷ Ngân Viễn chọn ai ?

      khiến người ta mong đợi đáp án......

      Yểu Nhiên nhìn Thư Yểu Ninh như nhìn kẻ điên, dưới bầu khí kinh khủng này, hai chân mềm nhũn cách nào nhúc nhích được, chứ chi là chạy trốn, “....... điên rồi!”

      việc diễn tiến nhanh chóng theo chiều hướng cách nào dự đoán được.

      Thư Yểu Ninh cười gằn, “Câu này từ mấy năm trước rồi.” ta bắt lấy tay Yểu Nhiên, kéo lại gần, tay khác đưa ra khối đen đen gì đó.

      Đây là.......

      “...... Nghi ngờ trong tay đối phương có bom, tại con tin bị trói, xin cho chỉ thị.” lính trinh sát, mặt bôi đấy thuốc màu ngụy trang, mai phục trong rừng cây, báo cáo những điều thấy được cho chỉ huy phía sau.

      Cùng lúc đó, bên ngoài khu nhà máy, con đường bị phong tỏa, bốn năm chiếc xe quân đội đậu, các binh sĩ được trang bị đầy đủ, chỉ chờ lệnh của chỉ huy.

      Đội trưởng đội cứu hộ nhận được tin tức của chiến sĩ trinh sát, vội hạ lệnh, mà giọng với Kỷ Ngân Viễn, “Doanh trưởng Kỷ, xác định được thân phận của đối phương, đúng là Thư Yểu Ninh và em của ta.... ....”

      đợi đội trưởng xong, giọng chiến sĩ trinh sát lại truyền tới, “Báo cáo, chỉ con tin!”

      Đội trưởng nhíu chặt mày. chỉ con tin ? Còn ai nữa?

      “... ..... Con tin còn lại là nữ sĩ quan! Cũng bị trói, còn bị tạt xăng.”

      “Tạm thời yên lặng chờ thời cơ.”

      !”

      Đội trưởng tiếp, “Có hai con tin nữ, bị tạt xăng, bị.... ...” ta ngừng chút rồi tiếp, “ bị cột bom!”

      Vẻ mặt Kỷ Ngân Viễn tối sầm, tức giận hỏi, “Làm sao ta có bom ?”

      “Số lượng bom trong kho giảm, hẳn là do ta tự chế.” Thư Yểu Ninh là công binh, nên chế bom đối với ta dễ như trở bàn tay.

      Kỷ Ngân Viễn giật lấy thiết bị truyền tin, lập tức chạy vào khu nhà máy.

      Tốc độ của quá nhanh,nên đến khi đội trưởng kịp phản ứng thấy bóng dáng đâu nữa!

      “Hỏng rồi!” Nếu Kỷ Ngân Viễn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm sao mình chịu trách nhiệm nổi?! Đây chính là cháu trai của tổng tư lệnh đó!

      Đội trưởng lập tức ra lệnh, “Mau đuổi theo!”

      Tít tít tít.... ....

      Bên trong nhà máy, Yểu Nhiên bị Thư Yểu Ninh nhét vào góc, quả bom khởi động, con số màu đó đồng hồ ngừng giảm dần. Bên cạnh là Đường Như vẫn bất tỉnh, cả người bị trói, cứng ngắc dựa vào tường, trước ngực cũng bị cột khối bom giống như Yểu Nhiên.

      Thư Yểu Ninh đứng ở giữa hai người họ, đây là góc có thể tránh được tầm mắt của lính trinh sát, dù cho lính trinh sát có tới cửa sổ, cũng thấy được. ta sớm phát bên ngoài có lính trinh sát, nên mới làm vậy với Yểu Nhiên, mục đích là để lính trinh sát báo cho Kỷ Ngân Viễn, chờ tự mình đưa tới cửa. Ngược lại, nếu Kỷ Ngân Viễn xuất , nghĩa là Yểu Nhiên đủ sâu sắc, vậy thử nghiệm lúc nãy Thư Yểu Ninh với Yểu Nhiên cũng còn ý nghĩa gì nữa.

      Mắt Thư Yểu Ninh sáng như đuốc, chăm chú nhìn vào cửa chính khép chặt.

      Kỷ Ngân Viễn xuất , hay bỏ mặc Thư Yểu Nhiên đây?

      Ha ha.... ...

      ....... định làm gì ấy.......” Yểu Nhiên run run hỏi.

      “... ........” Thư Yểu Ninh vui vẻ , “Có muốn đánh cuộc ? Nhất định Kỷ Ngân Viễn cứu Đường Như!”

      Lòng tin giữa hai người này, nhất định tan nát trong tay mình!

      “Vậy sao......” Sắc mặt Yểu Nhiên trắng bệch, ngay cả môi cũng run run. ai có thể giữ bình tĩnh được trước tình hình này, huống chi, cũng muốn chết!

      “Đường Như vốn vô tội!”

      “Hừ! Hi vọng đến lúc đó khóc lóc cầu xin Kỷ Ngân Viễn chọn ,” Thư Yểu Ninh nhìn Yểu Nhiên, cười hiểm, hạ giọng , “Bởi vì, Đường Như tỉnh lại.... ... ta bị tôi đánh ngất xỉu.”

      bắt ấy đến đây lúc nào?”

      “Suỵt.......” Thư Yểu Ninh đặt ngón trỏ lên môi, lắc đầu , “Bí mật này, tốt nhất đừng biết.”

      “... ......” Yểu Nhiên sợ hãi nhìn Thư Yểu Ninh. Bộ dáng tại của ta khiến người ta rợn cả tóc gáy.
      Đúng lúc này, cửa chính vang lên tiếng ken két. Thư Yểu Ninh nở nụ cười quỷ quyệt, khiến Yểu Nhiên càng thêm kinh hãi.

      Lại là cái kiểu cười ... .....đáng sợ này!

      Cửa chính mở ra hoàn toàn, người bước vào, bởi vì ngược sáng nên thấy mặt .

      Thư Yểu Ninh cười , “Doanh trưởng Kỷ xuất rồi!”

      người súng, khiến người ta khâm phục dũng cảm của .

      Kỷ Ngân Viễn từ từ vào, “Thả họ!” Giọng rất lạnh, mơ hồ mang theo cảm giác áp bách.

      Nụ cười mặt Thư Yểu Ninh càng sâu hơn.
      Đội trưởng đội giải cứu bị cưỡng chế phải ở ngoài, lòng nóng như lửa đốt. Để mặc Kỷ Ngân Viễn mình, nếu như xảy ra chuyện gì, chắc chắn ta gánh nổi hậu quả.

      Nhưng ta cũng cách nào phản kháng lời Kỷ Ngân Viễn, bởi vì nếu làm ngược lại, ta cũng gánh nổi hậu quả.

      “Đội trưởng, chúng ta có.......” binh sĩ lên tiếng, nhưng chưa xong bị đội trưởng khoát tay phủ quyết. “Bên trong nhà máy hơi xăng rất nhiều, nếu nổ súng, có thể khiến nơi này nổ tung. Cấp cứu sắp tới chưa?”
      Binh sĩ kia gật đầu.

      “Tốt.” Đội trưởng căng mắt nhìn vào trong, chỉ có thể hi vọng Kỷ Ngân Viễn bình yên trở ra.

      “Ha ha, có vẻ doanh trưởng Kỷ còn chưa tình hình.” Thư Yểu Ninh giả bộ kinh ngạc , giật giật sợi dây thừng trói cổ Đường Như, khiến Đường Như hô hấp rất khó khăn.

      Kỷ Ngân Viễn lo lắng, định tiến lên, nhưng vừa bước chân bị Thư Yểu Ninh quát ngưng lại.

      “Doanh trưởng Kỷ, Thư Yểu Nhiên và Đường Như, chỉ có thể chọn .” Thư Yểu Ninh thả sợi dây ra, Đường Như mềm nhũn té xuống, “Mà người ở lại, chắc chắn chết.”

      Kỷ Ngân Viễn nhìn Yểu Nhiên, nhưng dường như Yểu Nhiên hề phát ra, trong mắt có khiếp sợ, cũng có cả....... Tuyệt vọng.

      Đó là tuyệt vọng đối với người ‘ trai’ này.

      Dù có căm hận Thư Yểu Ninh, nhưng Yểu Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới, trai ruột của mình....... Lại muốn mình chết!

      “Doanh trưởng Kỷ, xác định còn muốn tiếp tục suy nghĩ?” Thư Yểu Ninh cười nhắc nhở, “Thời gian còn nhiều đâu.”

      Đồng hồ bom ngực Đường Như ngừng nhấp nháy, chỉ còn lại năm phút.

      Kỷ Ngân Viễn quét mắt qua Yểu Nhiên, đồng hồ bom của còn ba mươi phút.

      Cùng bị cột bom, nhưng bị trói rất chặt, thời gian chỉ còn lại mấy phút; chỉ trói tay và chân, thời gian còn khoảng nửa giờ.......

      Quan trọng nhất là, Đường Như bị tạc xăng, còn Yểu Nhiên .

      Nếu lựa chọn Yểu Nhiên, như vậy, tuyệt đối có thời gian cứu Đường Như, còn nếu chọn Đường Như, lại có đủ thời gian để cứu Yểu Nhiên.... ....

      Thư Yểu Ninh cố ý buộc Kỷ Ngân Viễn phải lựa chọn Đường Như!

      Hơn nữa, rất dễ nhận thấy, khả năng Thư Yểu Ninh được như ý là rất cao!

      Đây là lần đầu tiên Kỷ Ngân Viễn biết được thế nào là cảm giác lòng loạn như ma, thể thay đổi tình hình. Lý trí tỉnh táo giúp lựa chọn, nhưng trái tim lại khiến chậm chạp mở miệng ra lựa chọn này.

      cách nào bỏ mặc Yểu Nhiên, để mình đối mặc với nguy hiểm được!

      “Doanh trưởng Kỷ, chỉ còn ba phút.... .....” Thư Yểu Ninh rất vui sướng khi thấy Kỷ Ngân Viễn giãy giụa, “Nếu còn tiếp tục do dự, bạn thân từ của chết đấy.... ......:

      “... ...... ...” Kỷ Ngân Viễn vẫn tiếp tục trầm mặc.

      Chọn ai đây.... ....

      Rốt cuộc nên chọn ai?!

      Thư Yểu Nhiên thể có chuyện được, tuyệt đối cho phép cái gọi là ngộ nhỡ!

      “Hai phút rưỡi.” Thư Yểu Ninh thong thả .

      Kỷ Ngân Viễn biết , Thư Yểu Ninh cố tình cho có cơ hội tỉnh táo suy nghĩ, muốn phải ra quyết định trong lúc hốt hoảng.

      Yểu Nhiên có ảnh hưởng quá lớn đến !

      “Kỷ Ngân Viễn.... ......” Có lẽ biết quyết định, Yểu Nhiên thở dài hơi, ngửa mặt nhìn tường, “Đừng quên, người lính!”

      kỳ lạ, mới vừa rồi ràng rất sợ chết, nhưng đến giờ khắc này, lòng lại rất bình tĩnh.

      Đúng vậy, tin tưởng , vẫn luôn tin tưởng , cho nên biết, nhất định chọn Đường Như.

      phải là lý để có thể sống tiếp. còn có trách nhiệm nặng nề hơn!

      “... .........” Kỷ Ngân Viễn rũ mắt xuống, thào, “Yểu Nhiên.... ...”

      hiểu, đương nhiên hiểu ý nghĩa những lời này.

      Người lính....... Tức luôn phải đặt nhiệm vụ giải cứu con tin ở vị trí hàng đầu!

      chặt đứt chút do dự còn sót lại của ..... Cũng đẩy mình đến bờ vực nguy hiểm!

      “Bốp bốp.” Thư Yểu Ninh mỉm cười vỗ tay, “ ngờ! Thư Yểu Nhiên, ngờ lại có tinh thần nhân nghĩa như thế!”

      Chẳng lẽ cố ý giả bộ thánh nhân để chiếm được áy náy của Kỷ Ngân Viễn, mà chọn ta?

      Ha ha, cũng chỉ vì mình!

      “Doanh trưởng Kỷ, nhìn này!” Thư Yểu Ninh chỉ vào đồng hồ bom ngực Đường Như.

      Chỉ còn phút ba mươi giây!

      thể tiếp tục trì hoãn nữa.... ......

      Kỷ Ngân Viễn siết chặt nắm tay, đến nỗi các khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc.

      sao, cứu Đường Như ra rồi vẫn còn thời gian cứu Yểu Nhiên. Đội trưởng đội cứu hộ ở bên ngoài, chỉ cần giao Đường Như cho ta, chậm nhất là nửa phút gỡ xong bom, tại tiếp tục chần chờ chỉ làm việc cứu hộ càng thêm khó khăn!

      “Đường Như.”

      Kỷ Ngân Viễn cố trấn định, gằn từng chữ, “Tôi chọn Đường Như.”

      Thư Yểu Ninh nở nụ cười khoái trá.

      Rất tốt.

      Đây chính là kết quả ta đoán trước, cũng là kết quả ta muốn thấy.

      Thư Yểu Ninh đặt Đường Như lên xe đẩy dầu, nhấc chân đá chiếc xe chạy về phía Kỷ Ngân Viễn.

      Kỷ Ngân Viễn lập tức ôm Đường Như bước ra ngoài.

      Phải tranh thủ được chút nào hay chút đó, Yểu Nhiên còn đợi !

      Lúc ra cửa chính, Kỷ Ngân Viễn quá gấp nên thấy bậc thang, trượt chân suýt té.

      Hai bính lính canh ngoài cửa thấy vậy, lập tức tiến lên đỡ Kỷ Ngân Viễn. “Mau, gỡ bom !”

      Kỷ Ngân Viễn ngờ ngoài cửa có tiếp ứng, vui mừng xoay người định vào trong lại, chỉ tiếc.... .....

      Cửa chính bị khóa!

      Bên trong nhà máy, Thư Yểu Ninh lạnh lùng nhìn Yểu Nhiên ngồi dưới đất, cười gằn, “Đây là tin tưởng mà ?! Kỷ Ngân Viễn bỏ cứu khác!”

      “... .....”

      “Sao? Lòng như tro tàn!”

      “... ...... ......”

      , người Kỷ Ngân Viễn vẫn là Đường Như, còn chỉ là con rối để ta giết thời gian mà thôi! Tội nghiệp cho còn đắc ý, tưởng rằng mình là độc nhất!”

      “... ...... ....”

      Mặc kệ Thư Yểu Ninh thế nào, Yểu Nhiên vẫn lẳng lặng cúi đầu, tiếng nào.

      Thư Yểu Ninh lảm nhảm nửa ngày, thấy Yểu Nhiên phản ứng, mất hứng im miệng, giơ dao lên, cắt đường lên dây thừng buộc quả bom.

      Quả bom rơi xuống đất, phát ra tiếng “Rắc”

      Đồng hồ bom nháy mắt dừng lại.

      Yểu Nhiên sợ ngây người, trái tim thắt chặt, như có ai bóp lấy.

      hoàn toàn ngờ Thư Yểu Ninh cho bom nổ tung!

      Nhưng, kỳ lạ là.... ....

      Quả bom lăn mấy vòng mặt đất, mà vẫn thấy gì.

      Trừ đồng hồ bom ngưng nhảy.

      Yểu Nhiên khó hiểu, chẳng lẽ quả bom này có thể ngừng được?

      Thư Yểu Ninh lạnh lùng nhìn vẻ mặt sững sờ của yểu Nhiên, giễu cợt , “Đây là giả!”
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49


      “Báo cáo, bom là giả!” Bên ngoài nhà máy, lính gỡ bom đưa cái hộp đen đến trước mặt đội trưởng đội cứu hộ, “Bên trong có gì hết.”

      Mặt đội trưởng lập tức trở nên khó coi.

      Bom là giả !?

      “... ...... ....” cách khác, tất cả bọn họ bị đùa bỡn ?!

      Kỷ Ngân Viễn nghe vậy vẫn yên tâm, bom người Đường Như là giả, vậy còn người Yểu Nhiên sao?

      “Kỷ Ngân Viễn, có ngoài đó ?”

      Đúng lúc này, giọng Yểu Nhiên vang lên đằng sau cánh cửa. Kỷ Ngân Viễn lập tức đáp, “Có.”

      “Tôi ổn rồi, kêu bọn họ rút lui hết .”

      “... ........” Kỷ Ngân Viễn cau chặt mày.

      “Bom người em.... .....”

      “Là giả.”

      Kỷ Ngân Viễn hơi an tâm, nhưng vẫn cẩn thận hỏi, “Vậy em tới cửa sổ, để tôi tận mắt xác nhận.”

      “Như vậy lập tức rút lui?” Thư Yểu Ninh đột nhiên lên tiếng.

      Kỷ Ngân Viễn lấy lại bình tĩnh, trầm giọng , “Được.”

      Thư Yểu Ninh cười , “Nhưng đáng tiếc, doanh trưởng Kỷ, có tư cách điều kiện với tôi.”

      “... ......” Mặt Kỷ Ngân Viễn lập tức tối sầm.

      Thư Yểu Ninh thẳng, “Nếu như muốn Thư Yểu Nhiên chết, hãy lập tức lui về sau năm trăm mét!”

      “Thư Yểu Ninh!”

      “Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai!”

      Kỷ Ngân Viễn hít hơi sâu. Thư Yểu Ninh...... Thư Yểu Ninh!

      Ngay từ đầu nên giải quyết cho xong!

      Nhưng chỉ vì sợ Thư Yểu Nhiên khổ sở, mới vẫn do dự quyết.

      Xảy ra chuyện hôm nay, thể oán ai được, chỉ có thể trách bản thân quá mềm lòng.

      “Kỷ Ngân Viễn.... ....” Yểu Nhiên lại , “Hãy tin tôi, rút lui !”

      Kỷ Ngân Viễn lạnh lùng , “Đội trưởng, hãy làm theo cầu của Thư Yểu Ninh, rút lui!”

      “Hả?” Đội trưởng kinh hãi, “Nhưng.......”

      Kỷ Ngân Viễn đứng đưa lưng về phía đội trưởng, khí quanh thân bỗng trở nên lạnh lẽo, “Rút lui!

      “... .......!”

      Đội trưởng dẫn tất cả các binh sĩ đồng loạt lui về sau năm trăm mét. Ở chỗ này, chỉ có thể thấy loáng thoáng nóc nhà máy.

      Kỷ Ngân Viễn lạnh lùng , “Bọn họ rút lui.”

      “Rất tốt, vậy tiếp theo, doanh trưởng Kỷ cũng .”

      được!” Kỷ Ngân Viễn lập tức cự tuyệt.

      Thư Yểu Nhiên ở trong tay Thư Yểu Ninh, trừ phi cứu được , còn tuyệt đối .

      “Doanh trưởng Kỷ, tôi nhắc lại, có tư cách điều kiện với tôi.”

      “... ....” Kỷ Ngân Viễn siết chặt nắm tay, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, lần đầu tiên cảm thấy vừa tức giận, vừa lo lắng, vừa áy náy vì cứu được Yểu Nhiên ra.... ....

      “Tôi muốn thấy ấy! Thư Yểu Ninh, đừng khiêu chiến cực hạn của tôi, ngay lập tức để Yểu Nhiên đến bên cửa sổ, tôi muốn tận mắt nhìn thấy ấy!” Dứt lời, Kỷ Ngân Viễn đợi Thư Yểu Ninh trả lời, nhanh chóng tới bên cửa sổ.

      lại tiếp tục thỏa hiệp! Căn bản, Thư Yểu Ninh biết chắc tại cách nào cứu Yểu Nhiên ra, mới được voi đòi tiên thế này!

      bao lâu sau, cửa sổ mở ra, để lộ khuôn mặt của Yểu Nhiên.

      “Kỷ Ngân Viễn, tôi sao.” Yểu Nhiên rất vội vàng, vừa vừa quét mắt nhìn khắp xung quanh, thấy quả còn ai khác, mới tiếp, “ nhanh !”

      Kỷ Ngân Viễn biết Yểu Nhiên định làm gì, nhưng thấy quả bình yên vô , quả bom người cũng biến mất, “Cẩn thận!”

      Yểu Nhiên vội vàng gật đầu cái, rồi rụt đầu vào.

      “Yểu Nhiên.......” Kỷ Ngân Viễn tiến lên bước.

      “Yên tâm!” Yểu Nhiên vọng ra, sau đó cửa sổ lại bị đóng lại.

      Kỷ Ngân Viễn sững sờ nhìn cửa sổ đóng chặt, chợt có cảm giác rất . Vừa rồi, .... ... xuất sao?

      Khi Kỷ Ngân Viễn tới chỗ rút lui binh sĩ lập tức chạy lại báo, “Doanh trưởng Kỷ, con tin tỉnh!”

      Kỷ Ngân Viễn lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng vạch nhánh cây tới chỗ đội trưởng đội cứu hộ.

      tại được phép sa sút, phải hỏi cho , tại sao Đường Như lại ở thành phố S, và bị Thư yểu Ninh bắt như thế nào!

      “Bọn họ đều rồi.” Yểu Nhiên xoay người đối mặt với Thư Yểu Ninh, “Bây giờ có thể rồi đó!”

      Vừa làm bom giả, vừa bắt Kỷ Ngân Viễn phải chọn trong hai, đến tột cùng là muốn gì?

      “Chẳng qua muốn cho nhìn thấy mà thôi.” Thư Yểu Ninh thản nhiên , “Kỷ Ngân Viễn lựa chọn Đường Như, đây là thể chối cãi!”

      “Bom là giả!”

      Thư Yểu Ninh cười, “Nhưng Kỷ Ngân Viễn biết.”

      Yểu Nhiên giận , “Vậy sao, đó là chuyện người lính nên làm!”

      Người bình thường có tư cách ích kỷ, nhưng người lính được, bọn họ thể, cũng có tư cách ích kỷ.

      “Cho nên, muốn , về sau mỗi lần gặp phải nguy hiểm, Kỷ Ngân Viễn đều bỏ lại mà cứu người khác, cũng có thể tiếp nhận?” Thư Yểu Ninh thản nhiên , “Mặc kệ chết sống của , bỏ lại sau lưng, để mình đối mặt với cái chết, chờ đợi cái chết tới.... ......”

      Thư Yểu Ninh lạnh lùng nhìn Yểu Nhiên, “Dù là vậy, cũng có thể tha thứ cho ta?”

      Đương nhiên!

      Yểu Nhiên há miệng, muốn mạnh mẽ ra hai chữ này, nhưng trong lòng rối bời, cổ họng như bị vật gì chẹn lại, cách nào phát ra tiếng được.

      “Thư Yểu Nhiên, đừng quên, Đường Như phải người xa lạ.” Thư Yểu Ninh thong thả , “Đường Như là bạn thân từ của Kỷ Ngân Viễn, ta lựa chọn Đường Như, ném bên, thử xem, vì cái gì?”

      “... ...... ....” Yểu Nhiên run rẩy, lòng loạn như ma.

      Tại sao?

      Còn cần phải hỏi sao?

      Tất nhiên là vì quan hệ của hai người càng mật thiết hơn, là bạn của , cho nên.... ...

      Như đọc ý nghĩ của Yểu Nhiên, Thư Yểu Ninh cười lạnh , “Con người đều là động vật ích kỷ, sống chết trước mắt, muốn bảo vệ nhất là thứ họ cho là quan trọng nhất, tựa như có rất nhiều người có thể vì mình là để ý đến sống chết của người khác. Kỷ Ngân Viễn lựa chọn Đường Như, chứng minh, trong lòng ta, Đường Như quan trọng hơn !”

      Yểu Nhiên trầm mặc hồi lâu, mới , “Chính cũng , hai người họ biết nhau hai mươi mấy năm...... Mà tôi và Kỷ Ngân Viễn, chỉ mới ở chung chưa tới năm.”

      Đó là khoảng thời gian mà cách nào tham dự được, nhiều năm làm bạn, sao có thể có tình cảm?

      tin, đối với Kỷ Ngân Viễn, Đường Như là đặc biệt.

      Nhưng, như vậy sao?

      Những chuyện kia đều là chuyện qua, mà giờ Kỷ Ngân Viễn cũng thừa nhận là bạn của . Có thể tại còn chưa sâu sắc, nhưng ngày còn dài, ai biết tương lai ra sao?

      “... ......” Thư Yểu Ninh nhíu mày. Trong trí nhớ của ta, Thư Yểu Nhiên luôn tùy hứng ích kỷ, tự cho mình là trung tâm, nhưng bây giờ....... Hình như thay đổi, thay đổi đến mức, gần như thành người khác, “ tin tưởng ta?”

      Yểu Nhiên lắc đầu.

      Thư Yểu Ninh cười nhạt, “Tôi biết ngay mà, và Kỷ Ngân Viễn.......”

      “Tình , quả cần tin tưởng để duy trì, nhưng tin tưởng mù quáng là đồ ngốc!” Yểu Nhiên kiêu ngạo , “Cho nên, nên ‘tôi tin Kỷ Ngân Viễn’ mà phải , ‘tôi hiểu Kỷ Ngân Viễn’.”

      Thư Yểu Ninh giật mình.

      “Nếu Kỷ Ngân Viễn chọn tôi, vậy tôi có tư cách tin tưởng; còn Đường Như.... ... là quá khứ.” Quá khứ ở bên , đại biểu tương lai có, mà cái quan tâm vẫn là luôn là tại và tương lai. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com đến đây, dường như ngộ ra điều gì, Yểu Nhiên tiếp, “Đường Như xuất ở đây, hẳn phải là tình cờ ?!”

      Từ ban đầu, Thư Yểu Ninh luôn ngừng này nọ để hiểu lầm Kỷ Ngân Viễn, mà Đường Như vẫn ưa muốn rời khỏi , cho nên qua chuyện lần này muốn chủ động buông tay!

      Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ đây là lý do phù hợp nhất, nhưng điều hiểu là, tại sao Thư Yểu Ninh phải phối hợp với Đường Như?

      Hơn nữa.... ... Hai người họ biết nhau như thế nào?


      “Đây phải là vấn đề cần quan tâm.” Thư Yểu Ninh hề phủ nhận, tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, biết suy nghĩ gì.

      Yểu Nhiên nghẹn lời, “... .......”

      Cái gì mà ‘ phải vấn đề cần quan tâm’?

      Yểu Nhiên cau mày, tức giận , “Vừa rồi , chờ mọi người hết, ra mục đích của !”

      Thư Yểu Ninh thản nhiên , “Tôi đổi ý rồi.”

      !”

      Thư Yểu Ninh vẫn thong dong , “ .”

      “Hả?”

      Thư Yểu Ninh liếc Yểu Nhiên cái, thấy còn ngây ngốc đứng tại chỗ, bèn , “Còn chần chừ, tôi đổi ý.”

      “... .....” Yểu Nhiên lên tiếng, đẩy cửa chạy ra ngoài.

      Theo đuổi chân tướng rất quan trọng, nhưng khi an toàn tính mạng còn đảm bảo, chân tướng gì gì đó đều là mây bay!

      Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên mặt Yểu Nhiên. vui vẻ ngửa đầu hít sâu hơi. ....... Tự do!
      Sau lưng Yểu Nhiên, cửa nhà máy mở rộng, có thể thấy ràng gương mặt bình tĩnh của Thư Yểu Ninh.

      Mấy năm trước, Tống Quân khiến Thư Yểu Ninh cảm thấy có tình tồn tại, nhưng lại ra , chưa kịp dạy ta thế nào là . Hôm nay, lời Yểu Nhiên khiến ta tìm thấy lối , nhưng ta còn cơ hội để xác nhận.


      Thư Yểu Ninh chậm rãi nhắm mắt lại, mở nắp bật lửa ra, ném xuống đất, ngọn lửa nho vừa mới tiếp xúc với mặt đất lập tức bùng lên, bắt xăng cháy hừng hực.

      Thư Yểu Ninh vẫn yên tĩnh ngồi yên, vẻ mặt tuyệt vọng.


      Người đáng giá để tôi hết lòng sớm ra .... .....

      Yểu Nhiên vui mừng chạy qua chỗ đất trống, chân vừa bước ra khỏi khu vực nhà máy, sau lưng bỗng vang lên tiếng “Oành”, cả vùng đất lắc lư, luồng khí nóng bỏng sau lưng đẩy đập vào gốc cây to bên cạnh.

      Mặc khác, cách nhà máy năm trăm mét, đội cứu hộ cũng nghe thấy tiếng nổ, nhưng vì cách xa, nên chấn động khá .

      “Cái gì vậy?” Có binh lính thấy nóc nhà máy bị lật tung, kinh sợ hô lên.

      Mọi người đều đứng lên, “Hình như là.... .... Bom nổ!”


      Kỷ Ngân Viễn vốn hỏi Đường Như quá trình cụ thể, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, chỗ nhà máy toát ra khói đặc cuồn cuộn.
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50


      Kỷ Ngân Viễn sững sờ nhìn về hướng tỏa ra khói đặc cuồn cuộn, dám tin điều mình thấy.

      Nổ tung.......

      Nhà máy dầu nổ tung?

      Nhà máy dầu làm sao có thể nổ tung? ! Thư Yểu Nhiên còn ở trong đó chờ tới cứu mà!

      Suy nghĩ của Kỷ Ngân Viễn như bị tê liệt. chạy nhanh về hướng nhà máy dầu, nhưng chưa được mấy bước bị kéo lại.

      “Ngân Viễn, cậu đâu?” Đường Như vừa kéo chặt tay Kỷ Ngân Viễn vừa hỏi.

      Kỷ Ngân Viễn liếc người kéo mình cái, nhưng trước mắt cứ mơ hồ, thấy miệng người đó mở ra đóng vào gì, nhưng lại hoàn toàn nghe được chữ nào.

      “Buông ra.” Giọng Kỷ Ngân Viễn lạnh lẽo như băng, hất tay Đường Như ra, tiếp tục tiến về phía trước.

      Thư Yểu Nhiên.... .... vẫn ở trong đó chờ tới cứu!

      “Ngân Viễn!” Đường Như vội vàng vọt tới trước mặt Kỷ Ngân Viễn, dang hai tay cản đường , “ giờ chỗ đó rất nguy hiểm, cậu được !”

      Kỷ Ngân Viễn như nghe thấy, lách qua người Đường Như. Đường Như lại kéo tay , “Cậu bình tĩnh chút !”

      Kỷ Ngân Viễn trầm mặc hất tay Đường Như ra.

      Thấy vậy, Đường Như tức giận, quát lên với mấy binh sĩ đứng ngơ bên cạnh, “Còn qua đây giúp tay ?! Muốn ấy chết sao ?!”

      Mọi người như bừng tỉnh. Đội trưởng đội cứu hộ lập tức hạ lệnh cứu hỏa.

      “Này.... ....” Đường Như trợn mắt, vừa định kêu lên, bị đội trượng giành trước, “Còn doanh trưởng Kỷ xin nhờ vậy.”

      “Đợi ! Này!”

      Chỉ trong nháy mắt, tất cả binh sĩ chạy xa.

      Kỷ Ngân Viễn hết sức lo lắng cho Yểu Nhiên, bị Đường Như dây dưa nãy giờ, sớm hết kiên nhẫn, lần này thèm nương tay nữa, trực tiếp bắt lấy cổ tay Đường Như bẻ gập xuống. Đau nhói ở cổ tay khiến Đường Như phải thả lỏng tay ra, còn sức mà bắt lấy tay nữa.

      Đường Như vừa tức vừa uất, giận dữ la lên, “Kỷ ngân Viễn!”, sau đó siết chặt nắm tay hung hăng đánh về phía Kỷ Ngân Viễn, “Cậu....... Tỉnh lại !”

      Kỷ Ngân Viễn lách người né . Đường Như nhân cơ hội xoay người vọt tới trước mặt , đấm quyền lên mặt .

      Lúc này Kỷ Ngân Viễn kịp tránh nên bị trúng đòn.

      Đường Như thở hổn hển quát, “Tỉnh lại chưa ?!”

      Kỷ Ngân Viễn lui ra xa hai bước, khóe miệng bị sưng lên, “Tôi rất tỉnh.” Mắt nhìn Đường Như, nhưng tinh thần bay đến nơi khác, “Tránh ra!”

      Đường Như quát to, “ đấm này chẳng lẽ còn chưa đủ để đánh tỉnh cậu? Nhà máy dầu bị nổ tung, bay giờ cậu qua chỉ có chết thôi!”

      “Tôi biết.”

      “Biết cái con khỉ! Trong nhà máy chứa đầy xăng, nếu nổ tung, toàn bộ đội cứu hộ cũng thể dập lửa nổi! Nếu Thư Yểu Nhiên còn ở trong đó.... .....”

      Chắc chắn chết!

      Đường Như cắn chặt răng, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Kỷ Ngân Viễn, dám hết mấy chữ còn lại.

      Kỷ Ngân Viễn rất bình tĩnh, giống như người ở trong đó phải là Thư Yểu Nhiên, phải là người của .

      Phản ứng như thế càng làm Đường Như sợ hãi hơn là cuồng loạn.

      “Tôi biết.” Giọng Kỷ Ngân Viễn vẫn như thường, nhưng đáy mắt mơ hồ lóe ra tuyệt vọng, “Thư Yểu Nhiên còn ở trong đó.”

      “... ......” Đường Như cau mày. Chẳng lẽ.... ... Quan hệ của hai người quả đúng như mình nghĩ, chỉ là danh nghĩa? Nghĩ vậy, Đường Như an tâm , “Vậy cậu qua đó làm gì?”

      theo ấy.” Mặt Kỷ Ngân Viễn lộ vẻ ôn hòa, khẽ nở nụ cười. Yểu Nhiên như ra trước mặt . vui vẻ cười với , hoạt bát quơ tay múa chân gì đó.

      Thư Yểu Nhiên.... ...

      Kỷ Ngân Viễn vươn tay ra, nhưng đầu ngón tay vừa chạm đến mặt ‘Yểu Nhiên’ lập tức tan biến mất. Chỉ còn lại Đường Như khiếp sợ vì những lời vừa rồi của .

      theo ấy?” Đường Như trợn to mắt, dám tin những gì mình nghe thấy.

      Kỷ Ngân Viễn thản nhiên đáp, “Đúng vậy.”

      “Vậy còn tôi!” Đường Như biết lúc này rất thích hợp mấy điều này, nhưng vẫn nhịn được mà hỏi, “Nếu cậu quan tâm Thư Yểu Nhiên đến thế, sao vừa rồi.... ... Còn chọn tôi?!”

      Trong tình huống sống chết đó, cậu lựa chọn tôi chẳng lẽ phải vì tôi sao? Nếu tôi tại sao còn muốn chết theo Thư Yểu Nhiên?

      Kỷ Ngân Viễn muốn lãng phí thời gian với Đường Như nữa, qua loa , “Chuyện này vốn liên quan tới cậu.”

      Đường Như vẫn tiếp tục dây dưa, “Chỉ bởi vì vậy? Chỉ vì vậy mà cậu bỏ lại Thư Yểu Nhiên?”

      phải là bỏ lại.” Kỷ Ngân Viễn cau mày, “Tôi luôn bên ấy.” Nếu để chọn lại, vẫn cứu Đường Như ra, về phần Thư Yểu Nhiên....... Nếu chẳng may có việc, nhất định theo !

      Đường Như chấn động.

      ràng Kỷ Ngân Viễn đứng trước mặt, nhưng Đường Như lại cảm thấy cách rất xa, cách nào chạm được đến thế giới của .

      “... ...... Cậu muốn chết......” Đường Như lẩm bẩm, thể tin nổi. Vì Thư Yểu Nhiên, có đáng ?!

      “Tôi cho phép, cho phép, cho phép! cho phép cậu !” Đường Như ôm chặt lấy Kỷ Ngân Viễn la to, “Ngân Viễn, cậu có từng nghĩ cho tôi chưa? Còn ông nội và cả Ngân Tĩnh nữa? Vì mình Thư Yểu Nhiên mà cậu buông tha nhiều người thương cậu như vậy sao ?!”

      “... .....” Kỷ Ngân Viễn trầm mặc.

      Thấy vậy, Đường Như cho là có cơ hội, vội vàng tiếp, “Ông nội cậu lớn tuổi vậy rồi, cậu cam lòng để ông phải khổ sở sao?”

      “... .......” Kỷ Ngân Viễn lời, đẩy hai cánh tay Đường Như vòng bên hông ra.

      Đường Như dù muốn buông tay, nhưng lại thể buông.

      “Thư Yểu Nhiên quan trọng đến vậy sao?” Đường Như tuyệt vọng hỏi, thể hiểu nổi, tại sao Kỷ Ngân Viễn có thể điên cuồng vì Thư Yểu Nhiên đến mức này. Muốn chết chung với Thư Yểu Nhiên!

      ấy chính là mạng của tôi.”

      Những lời này rơi vào tai Đường Như, cảm giác như cả người chìm trong băng lạnh ở Nam Cực, thể hít thở nổi.

      Ngân Viễn, Ngân Viễn......

      Cậu đừng .......

      Đường Như lảo đảo bước theo Kỷ Ngân Viễn, mặt đầy nước mắt, ràng có rất nhiều lời muốn bày tỏ, trong lòng kêu gào muốn ngăn lại, nhưng những lời đó cách nào phát ra thành tiếng được.......

      Đường Như ngăn được, ai cũng thể ngăn được!

      Đường Như chợt cảm thấy hoảng hốt, tất cả dường như , đắm chìm trong mộng đẹp hai mươi mấy năm, vẫn cho là chỉ cần mình nỗ lực đủ tư cách đứng bên cạnh . Vì thế cắn răng chịu khổ vào quân đội, ngay cả khi khỏi thành phố B, vẫn kiên định ở đó chờ trở lại. Nhưng về được, hoặc phải biết lúc nào, rất xa...... Tựa như tại.......

      Đường Như bước càng ngày càng chậm, rốt cuộc dừng lại hẳn, nặng nề cắn môi dưới, từ từ nhắm mắt.

      Vào giờ khắc này, rốt cuộc Đường Như hiểu tại sao Kỷ Ngân Viễn lại chọn cứu mình ra. Chỉ người được sống, vậy đó là mình, còn Thư Yểu Nhiên nếu có mệnh hệ gì, theo, xa rời!

      Đây là biện pháp tốt nhất cho cả ba người họ.....

      cho cùng, trong lòng từ trước giờ chưa bao giờ có mình, nhưng chỉ có mình mình vẫn điều này, nên mới tự ôm mộng đẹp suốt hai mươi mấy năm..... đến lúc nên buông tay rồi.

      Nên ...... Buông tay từ sớm!

      Toàn đội cứu hộ ra sức dập lửa ở nhà máy dầu.

      Trong lúc nguy cấp này, ai thấy Kỷ Ngân Viễn đến gần, từ từ bước vào biển lửa. Ngọn lửa nóng rực phả vào người . lúc muốn bước vào sâu hơn đột nhiên lực mạnh kéo ra khỏi.

      “Kỷ Ngân Viễn, đầu bị cửa kẹp hả?”

      Nghe thấy tiếng la quen thuộc, Kỷ Ngân Viễn lập tức quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt của Yểu Nhiên.

      “Lửa lớn như vậy mà thấy sao, mù hả?!” Yểu Nhiên thấy vẻ mặt Kỷ Ngân Viễn ngơ ngác, gọi mãi thèm đáp, cứ xông thẳng vào biển lửa, khiến tức giận hét lên, “ chứ! cho rằng giả bộ câm tôi bỏ qua cho sao? .... ... Ưhm!”

      Kỷ Ngân Viễn kéo Yểu Nhiên lại gần, nâng cằm lên, hung hăng hôn xuống cái miệng lảm nhảm của , lấy hành động thực tế, ngăn lại.
      Last edited by a moderator: 10/4/15
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51


      Trong ấn tượng của Yểu Nhiên, Kỷ Ngân Viễn chưa bao giờ luống cuống đến vậy, giờ, ôm chặt , người khẽ run, hôn mà chẳng khác nào là cắn. cắn rất mạnh, giống như muốn xác nhận điều gì đó, tuy rất đau, nhưng vẫn dám đẩy ra.

      Kỷ Ngân Viễn sợ....... Nhưng rốt cuộc sợ điều gì?

      Yểu Nhiên biết Kỷ Ngân Viễn nghĩ gì, mà cũng có ý muốn giải thích.

      Các binh lính cứu hỏa thấy hai người như vậy đều ngạc nhiên ngơ người, cho đến khi xe cứu hỏa đến, bọn họ mới hồi hồn. Mà lúc này, Kỷ Ngân Viễn sớm dẫn Yểu Nhiên mất.

      xe, khí trầm mặc khác thường, Kỷ Ngân Viễn đạp ga cái, xe nhanh chóng vọt . Yểu Nhiên lặng lẽ nhìn qua kính chiếu hậu, thấy khuôn mặt cứng còng, nhịn được nữa bèn , “Kỷ Ngân Viễn......”

      Khóe miệng hơi sưng, chẳng lẽ vừa rồi ẩu đả với ai?

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tại sao lại trở nên kỳ quái như vậy ?!

      Kỷ Ngân Viễn vẫn chuyện, khuôn mặt lạnh lùng.

      Loại khí khó hiểu này cộng với tốc độ chóng mặt của xe khiến Yểu Nhiên cách nào chịu được nữa!

      Yểu Nhiên cau chặt mày, “Dừng xe!” Quả , biết Kỷ Ngân Viễn gặp phải chuyện gì, nhưng cứ im lặng, chịu đựng mình như vậy khiến cả hai đều thoải mái. biết có phải do lỗi giác , mà cảm thấy tốc độ này còn nhanh hơn lúc Kỷ Ngân Tĩnh đua xe cả chục lần.

      Nhưng nghĩ lại thể nào, xe của Kỷ Ngân Tĩnh là xe thể thao với những tính năng ưu việt nhất chỉ cần lên ga cái là có thể bỏ rơi mấy chiếc xe thể thao khác vài con phố rồi.

      Yểu Nhiên cảm giác muốn nôn, khổ sở siết chặt dây an toàn, hiển nhiên nhận định rằng do trong người mình khỏe mới đổ thừa xe chạy rất nhanh.

      biết là, chiếc xe này của Kỷ Ngân Viễn mặc dù bề ngoài thường thường, nhưng thực tế, là chiếc xe qua cải tạo, trừ vẻ ngoài giữ nguyên, còn lại linh kiện bên trong thay đổi hoàn toàn.... ... Xe của Kỷ Ngân Tĩnh dù hơn hẳn những chiếc xe thể thao khác, nhưng khi so với chiếc xe màu đen trông có vẻ bình thường này lại thua bậc.

      “......” Kỷ Ngân Viễn thèm để ý tới lời kêu ngừng của Yểu Nhiên, vẫn tiếp tục nhìn về phía trước.

      “Kỷ Ngân Viễn!” Yểu Nhiên bất mãn nhìn chằm chằm, trong lòng rất kinh ngạc.

      Bình thường Kỷ Ngân Viễn chưa bao giờ như vậy, mặc dù thích trêu chọc , nhưng chỉ cần lên tiếng kháng nghị, tuyệt đối tiếp tục nữa. Giờ, chỉ để ý tới , còn chịu chạy xe chậm lại.

      Yểu Nhiên nhíu chặt mày, biết bây giờ gì cũng có tác dụng, chẳng bằng trực tiếp dùng hành động cho rồi.

      Yểu Nhiên nhanh chóng cởi dây an toàn ra, hơi nghiêng người qua chỗ Kỷ Ngân Viễn, đạp lên thắng xe.

      Bánh xe ma sát mặt đường, vang lên tiếng rít dài, mất lúc lâu mới dừng hẳn.

      Kỷ Ngân Viễn khép hờ hai mắt, ôm lấy Yểu Nhiên. Yểu Nhiên bị ôm, thể trở về chỗ ngồi, chỉ mấy giây sau cảm thấy cơ cả người đều mỏi. giãy giãy thoát khỏi tay .

      Nhưng Yểu Nhiên trở về chỗ ngồi của mình mà là điều chỉnh lại tư thế thích hợp để dựa hẳn vào lòng .

      “Thư Yểu Nhiên.” Rốt cuộc Kỷ Ngân Viễn chịu mở miệng, nhưng giọng mơ hồ, giống như tinh thần ở nơi đây.

      “Sao?”

      Kỷ Ngân Viễn trả lời Yểu Nhiên mà chỉ siết chặt lấy , khẽ gọi, “Thư Yểu Nhiên, Thư Yểu Nhiên.... .....”

      “Sao?”

      Kỷ Ngân Viễn bỗng thở dài thỏa mãn.

      Cử động này khiến Yểu Nhiên rất ngạc nhiên. “Kỷ Ngân Viễn....... Rốt cuộc, sao vậy?”

      nụ hôn êm ái rơi gáy Yểu Nhiên, khiến giật mình muốn tránh , nhưng đôi tay rắn chắc giữ chặt , khiến có cơ hội thoát .

      Mặt Yểu Nhiên đỏ ửng, nắm chặt lấy bàn tay ôm thắt lưng mình của Kỷ Ngân Viễn. lập tức cầm ngược lại tay , đỡ vai , để rời ra chút, lẳng lặng nhìn vào mắt , sau đó nghiêng người hôn lên môi .

      Nụ hôn này khác hoàn toàn với thô bạo lúc nãy, hết triền miên.

      Yểu Nhiên biết xảy ra chuyện gì, và tại sao chịu . Nghĩ đến đây, thấy rất khổ sở, vội nghiêng đầu tránh nụ hôn tiếp theo của .

      “Vừa rồi.... ... Tôi nghĩ là em còn ở bên trong.”

      “Hả?” Yểu Nhiên khó hiểu, muốn ngẩng đầu nhìn Kỷ Ngân Viễn. Nhưng dường như sớm biết ý đồ của , tay nhàng đỡ đầu của , muốn nhìn thấy khuôn mặt mình lúc này.

      Vẻ mặt yếu ớt sợ ra .... ....

      “Nhà máy dầu đột nhiên nổ tung. Lúc ấy trong đầu tôi trống rỗng.... .....” tiếp tục , “Biết Thư Yểu Ninh rất nguy hiểm, nhưng vẫn để em ở lại, tôi rất kém cỏi.....”

      “... ....” Yểu Nhiên há miệng, nhưng Kỷ Ngân Viễn lại che lên, ngăn .

      “Hãy để tôi hết,” nhếch khóe môi, nhưng khó coi đến mức chẳng giống nụ cười, “Cho dù lựa chọn này, có thể khiến tôi hối hận, nhưng nếu được chọn lại, tôi vẫn chọn như vậy.”

      Trong khắc kia, lý trí chiến thắng tình cảm, chọn Đường Như, bởi vì Đường Như ở trong tình trạng nguy hiểm hơn Yểu Nhiên.

      “... .....” Yểu Nhiên cúi thấp đầu, gì. biết, biết....... bỏ mặc Đường Như quan tâm.

      ra, hoàn toàn cần những điều này, đều hiểu hết.

      Đừng nhìn ở trước mặt Thư Yểu Ninh năng hùng hồn như vậy, thực tế trong lòng khó chịu muốn chết!

      Yểu Nhiên có thể hiểu Kỷ Ngân Viễn lựa chọn Đường Như là quyết định chính xác nhất, bởi vì cũng hi vọng liên lụy người vô tội, nhưng cứ mỗi khi nhớ lại cảnh ôm Đường Như , trong lòng lại rất khổ sở.

      biết có phải con người đều như vậy , khoảnh khắc đó, phát mình ghen tỵ với Đường Như!

      Tại thời điểm sống chết, chẳng biết giây tiếp theo có thể tiếp tục sống hay , người mình lại chọn khác, còn ôm ta rời .....

      Bỏ lại mình.....

      “Nhưng, nếu em có gì may, tôi tuyệt đối để em phải độc mình! Kỷ Ngân Viễn nâng mặt Yểu Nhiên lên, ánh mắt hết sức kiên định và thâm tình.

      Yểu Nhiên chợt cảm thấy mắt mình rất xót. Chẳng lẽ.... .....

      Đây chính là nguyên nhân muốn đâm đầu vào biển lửa?

      Yểu Nhiên bỗng cảm thấy rất , ràng giây trước còn rất khổ sở, nhưng chỉ nháy mắt lại nghe được suy nghĩ chân nhất của . Nếu lúc ấy kéo lại kịp thời, hoặc giả phát thấy , có phải ......

      “Có đáng .... ...” Yểu Nhiên vừa sợ vừa cảm động, hơi nước dần dâng lên trong mắt, “ có em, có lẽ hạnh phúc hơn.”

      có ai hễ chút là lại giận dỗi, cũng có ai mang đến cho nhiều chuyện lộn xộn, quen biết , rất có thể chỉ là đoạn tình cảm có tương lai.

      Mặc dù nghĩ vậy có hơi hạ thấp mình, nhưng Yểu Nhiên rất , Kỷ Ngân Viễn ưu tú đến mức có thể tìm được khác tốt hơn gấp cả ngàn lần.

      Kỷ Ngân Viễn lắc đầu, nắm chặt tay Yểu Nhiên, “! có em, tôi vĩnh viễn thể nào hạnh phúc.”

      biết, chuyện hôm nay có thể tha thứ cho , vì cũng nghĩ giống , muốn người vô tội bị liên lụy, nhưng mặt khác, trơ mắt nhìn người mình chọn khác, dù là ai cũng thể thờ ơ, bình tĩnh đối mặt được, ngay cả , cũng thể tiếp nhận.

      Chuyện này nếu xử lý tốt, cái gai trong cuộc sống sau này của hai người họ, vĩnh viễn bị ngăn cách bởi Đường Như.

      “Yểu Nhiên, đối với tôi, em vô cùng quan trọng, ai có thể thay thế được.”

      Yểu Nhiên dám tin, “..... gì ?!”

      Kỷ Ngân Viễn nhàng hôn lên hàng mi vương nước mắt của , “Đối với tôi em vô cùng quan trọng......”

      Quan trọng đến mức dù Kỷ Ngân Viễn có chết, cũng thể nào chịu nổi việc mất em.

      “Đây là lời cảm động nhất mà em từng nghe.” Giọng Yểu Nhiên hơi nghẹn ngào, hốc mắt hồng hồng.

      Kỷ Ngân Viễn cười khẽ, dịu dàng lau nước mắt cho Yểu Nhiên, “Trước kia có người từng những lời như vậy?”

      bỗng thấy ghen tỵ, chẳng lẽ người nọ là Mục Thiếu Liên? Quả rất có khả năng, Mục Thiếu Liên luôn tự xưng là cha của Yểu Nhiên, hễ chút là đòi ôm, nhất định ít lời như vậy!

      Yểu Nhiên thành thực lắc đầu, “, là người đầu tiên.”

      Nhưng tin tưởng, đời này còn ai có thể cảm động hơn được nữa.

      Yểu Nhiên chủ động ngẩng đầu, hôn lên môi Kỷ Ngân Viễn,

      “Xem như là phần thưởng cho tôi sao?” khẽ cười tiếp, “Nhưng, chỉ chút nhiêu đây, sao đủ được.... ...”

      Yểu Nhiên nghe ra dụ trong lời , nháy mắt đỏ bừng mặt.

      Chương 52


      Vừa về tới nhà, Yểu Nhiên bị Kỷ Ngân Viễn áp vào cửa, hôn tới tấp.

      “Ưhm......”

      Tay Yểu Nhiên bắt lấy ống tay áo Kỷ Ngân Viễn theo thói quen, đón nhận nụ hôn của .

      Kỷ Ngân Viễn cười , bàn tay bắt đầu thăm dò vào trong vạt áo Yểu Nhiên, vuốt dọc eo , cuối cùng rơi bờ ngực mềm mại.

      Yểu Nhiên thở hổn hển, thân thể vô cùng nhạy cảm, dù chỉ cái chạm cũng có thể khiến bủn rủn cả người.

      Quần áo bị rớt hết từ lúc nào, sau khi vuốt ve xong, Kỷ Ngân Viễn kéo Yểu Nhiên lại gần, xuyên vào cơ thể .......

      Lúc đầu, Yểu Nhiên hơi cứng người, hô hấp càng nhanh, ở tư thế đứng khiến thoải mái lắm. Nhưng Kỷ Ngân Viễn vẫn dừng lại, hay cách khác là cách nào dừng lại được. Và Yểu Nhiên cũng muốn dừng lại.

      Chỉ cảm giác nhoi nhói này mới có thể làm Yểu Nhiên cảm thấy tất cả phải là hư ảo.

      Người đàn ông này ở bên cạnh .

      Cơn ác mộng biển lửa vẫn thoáng trong đầu Yểu Nhiên, chỉ chút xíu nữa là...... mất !

      Có lẽ cảm giác mất mà có lại vô cùng đáng quý, mới khiến hiểu được người đàn ông trước mắt này quan trọng với đến nhường nào.

      Đúng vậy, Kỷ Ngân Viễn, rất , rất ......

      Nếu bây giờ tư lệnh Kỷ lại hỏi , nhất định do dự mà ra câu này.

      “Kỷ Ngân Viễn.... ... Kỷ Ngân..... Viễn.....” Yểu Nhiên lập lại tên Kỷ Ngân Viễn trong vô thức, cảm giác ngọt ngào giống như sắp hòa tan.

      chủ động......”

      Nghe thấy giọng khàn khàn của Kỷ Ngân Viễn chân Yểu Nhiên như nhũn ra.

      “Vậy tôi phải cố gắng hơn nữa mới được.....”

      Kỷ Ngân Viễn dịu dàng hôn lên khóe mắt Yểu Nhiên.diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn Tốc độ càng ngày càng nhanh, kịch liệt đến mức giống như muốn hút cả linh hồn của ra. lắc đầu, ngọt ngào rên rỉ, “A....... Nhanh.... ... Nhanh quá.... ....”

      “Vậy sao?” Tiếng thở của Kỷ Ngân Viễn cũng trở nên nặng nề hơn, “Thực xin lỗi, chậm lại được......”

      Kỷ Ngân Viễn cuồng nhiệt ra vào, ánh mắt nóng cháy sâu thẳm, khiến Yểu Nhiên có ảo giác mình sắp bị cắn nuốt hết.

      đường phố phồn hoa, người người qua lại vội vã, mong tránh được trận mưa bất ngờ sắp tới.

      Đường Như tùy tiện tìm quán cà phê, gọi cho Yểu Nhiên.

      Tiếng chuông vang lên lâu, nhưng có người nghe máy. Đường Như nhíu mày, tiếp tục kiên nhẫn bấm số.

      Lúc này, Yểu Nhiên nằm giường. Toàn thân đau xót giống như bị xe cán qua. Kỷ Ngân Viễn quấn lấy hết cả buổi tối, cho đến gần sáng, phải về doanh trại mới chấm dứt.... ....

      Yểu Nhiên lật người cách khó khăn, bụng đói đến mức sôi réo lên, nhưng cả người bủn rủn có sức, chẳng cách nào bò xuống giường nổi!

      Cho nên.... ... chỉ có thể tiếp tục ngủ. Dù sao cứ thiếp cảm thấy đói nữa.

      Mình thê thảm.......

      Yểu Nhiên mơ màng lầm bầm, chỉ chốc lát tiếp tục ngủ say.

      Khi Yểu Nhiên tỉnh lại lần nữa, trời khá tối, kinh hãi, cho rằng mình ngủ cả ngày, thực tế lúc này mới chỉ ba giờ, diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn nhưng vì mưa dầm nên trời rất u.

      Ngủ giấc xong, Yểu Nhiên cảm giác khá hơn nhiều, nhanh chóng chạy tới phòng bếp lục nồi cháo gà Kỷ Ngân Viễn hâm nóng uống hơn phân nửa.

      Rốt cuộc có cảm giác sống lại......

      Yểu Nhiên vừa mới đặt chén xuống, nghe chuông cửa vang lên. mở cửa ra, trước mặt là mặc quân phục, nhìn chăm chú rồi , “Có thời gian chuyện ?”

      Đường.... ... Đường Như!

      Yểu Nhiên ngạc nhiên há to miệng, vội nghiêng người cho Đường Như bước vào.

      bị ướt hết rồi, hay là tắm trước .” Mặc dù Yểu Nhiên cũng thích gì Đường Như, nhưng thấy Đường Như bị ướt nhẹp, vẫn rộng lượng lấy bộ đồ của mình dẫn Đường Như tới phòng tắm.

      Đường Như nhìn nhìn Yểu Nhiên cái, ý bảo mình cao hơn .

      Yểu Nhiên lúng túng, ‘Nếu để ý, vậy tạm mặc đồ của Ngân Viễn .”

      Ai bảo người ta gen tốt, cao quá trời!

      Đường Như gật đầu cái, trầm mặc vào phòng tắm.

      Nửa giờ sau, Đường Như bước ra. Yểu Nhiên rót ly trà nóng đưa cho Đường Như, “ muốn gì?”

      Đường Như mặc đồng phục quân màu xám tro của Kỷ Ngân Viễn, dù sao nam nữ có khác, nên bộ đồ có vẻ rất lớn so với Đường Như.

      Đường Như nhấp hớp trà nóng, thẳng vào vấn đề, “ tò mò tại sao tôi lại xuất ở nhà máy dầu à?”

      Sắc mặt Yểu Nhiên dần nghiêm trọng.

      Yểu Nhiên từng nghĩ qua vấn đề này, hơn nữa có nhận định ban đầu.

      Đường Như ở thành phố B xa xôi, diễn✿đàn-lê-quý✿đôn tại sao lại chạy tới thành phố S, còn bị Thư Yểu Ninh bắt được, có trùng hợp cũng thể trùng hợp đến mức này.

      Cho nên, rốt cuộc vì sao Đường Như lại có mặt ở nhà máy dầu, đáp án rất ràng.

      Nhưng điều Yểu Nhiên hiểu là, Đường Như chủ động tìm chỉ để điều này ?

      “Là hai tìm tôi, có thể giúp tôi biết , người Ngân Viễn thực là ai. thể phủ nhận, điều kiện này rất hấp dẫn, cho nên tôi đồng ý.”

      Yểu Nhiên đen mặt, “Sau đó Kỷ Ngân Viễn chọn cứu , bỏ lại tôi, nên muốn tôi buông tha Kỷ Ngân Viễn, bởi vì người ấy thực , đúng ?”

      Đường Như lắc đầu, thản nhiên , “Tôi tới là để cho biết, tôi từ bỏ.”
      Last edited: 16/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53


      Yểu Nhiên ngẩn người.

      , tôi hiểu tại sao Ngân Viễn lại chọn .” Giọng Đường Như vẫn thân thiện như thường ngày.

      Trọng hội bọn họ, ai ai cũng đều xuất chúng hơn người, cố tình Kỷ Ngân Viễn lại chọn bình thường thế này.

      “... ......” Yểu Nhiên tối sầm mặt.

      Vốn tâm tình của còn hơi phức tạp, Đường Như đột nhiên từ bỏ khiến rất bất ngờ, nhưng sau khi nghe xong những lời này, đột nhiên hiểu ra.

      Phút cuối cùng còn muốn tới khiêu khích khiến người ta được thoải mái đây mà!

      phải là Kỷ Ngân Viễn, làm sao biết tôi tốt?”

      Giọng Yểu Nhiên mang mùi thuốc súng, khiến Đường Như vui nhíu mày, lạnh lùng , “Tính cách của hợp với cậu ấy. Cũng thích hợp với nhà họ Kỷ. Nhà họ Kỷ hoan nghênh .”

      “Rốt cuộc muốn gì?” Yểu Nhiên mất hết kiên nhẫn.

      Nếu Đường Như đến đây chỉ để những lời này, vậy giờ ta có thể rồi!

      hiểu Ngân Viễn được bao nhiêu?” Đường Như chậm rãi , bưng ly trà lên hớp ngụm rồi tiếp, “Hay là , hiểu nhà họ Kỷ được bao nhiêu?”

      “... ....” Yểu Nhiên nghẹn họng. Kỷ Ngân Viễn chưa hề với những điều này, mà Thư Yểu Ninh từng , ông nội Kỷ là tổng tư lệnh của quân khu thành phố B.....

      Chuyện này Yểu Nhiên hỏi Kỷ Ngân Viễn, cũng thăm dò, mơ hồ cảm thấy, đây là điều cấm kỵ đối với , còn vì sao lại có cảm giác này, chính cũng .

      Có thể....... Là vì từ trước tới giờ đều nhắc tới chuyện trong nhà. Cũng có thể....... Là vì những lời ông nội Kỷ với lúc ở bệnh viện.... ....

      Đúng như lời bọn họ biết gì về cả, nhưng Đường Như khác , từ ta ở gần , tất cả về và cả nhà họ Kỷ, nhất định ta như lòng bàn tay. Cho nên, chỉ cần hỏi Đường Như là có thể biết.... ......

      “Tôi chắc chắn Ngân Viễn với những điều này.” Đường Như thổi thổi trà, vẻ mặt rất thản nhiên.

      “Vậy tại sao muốn cho tôi biết.” thể phủ nhận, quả mặt Yểu Nhiên rất muốn biết, mặt khác lại băn khoăn.

      Yểu Nhiên tin tưởng Kỷ Ngân Viễn cho , nhất định là có lý do riêng.

      Cho nên, tìm hiểu những điều muốn biết, đến tột cùng là đúng....... Hay là sai?

      “Tôi , sống nổi ở nhà họ Kỷ.” Đường Như thản nhiên tiếp, “Chẳng qua tôi muốn nhìn thử xem...... Có kỳ tích xảy ra hay thôi!”

      đùa giỡn tôi?” Yểu Nhiên khẽ híp mắt, lạnh lùng hỏi.

      muốn biết những chuyện về Kỷ Ngân Viễn, nhưng phải dưới tình huống bị người ta đùa giỡn như khỉ thế này.

      Yểu Nhiên thích Kỷ Ngân Viễn, cho nên muốn ở bên cạnh , muốn được người nhà thừa nhận và chúc phúc. Nhưng theo giọng điệu của Đường Như, có vẻ người nhà của rất khó, dễ dàng đồng ý hai người bên nhau. Còn Đường Như hiển nhiên là rất vui vẻ với điều này, muốn ngồi bên xem kịch vui, coi thử có bản lãnh ở lại nhà họ Kỷ hay .

      cách khác, Đường Như từ bỏ gì đó, chỉ là suông......

      Như vậy, có thể suy ra, người nhà họ Kỷ muốn tác thành cho Đường Như và Kỷ Ngân Viễn, cho nên dù Đường Như từ bỏ, chỉ cần người nhà họ Kỷ tiếng, lời kia còn hiệu lực nữa.

      “Cũng có thể như vậy.” Đường Như thoải mái thừa nhận, cười cười , “ có muốn biết ?”

      Tất cả về Ngân Viễn.

      Và nhà họ Kỷ.....

      “Thư Yểu Nhiên, có lựa chọn khác.” Đường Như đặt ly trà xuống, giọng kẻ cả , “ chỉ có thể thông qua tôi để biết về nhà họ Kỷ, bởi vì Ngân Viễn.... ....”

      Yểu Nhiên thản nhiên tiếp lời, “Bởi vì Kỷ Ngân Viễn cho tôi, đúng ?”

      “... ......” Đường Như đáp, tiếp tục ngồi dựa vào sô pha, cài hai bàn tay đặt lên gối.

      Đúng! Ngân Viễn cho biết, tuyệt đối !

      ấy muốn thôi!” Yểu Nhiên nhún vai, cố làm ra vẻ thích thú, “Từ trước đến giờ, Kỷ Ngân Viễn làm gì đều có lý do riêng của ấy, nhiều việc, căn bản cần tôi nhúng tay vào.”

      Tựa như lần trước, lúc ông nội Kỷ hỏi , trả lời tin tưởng .

      Chuyện Tống Quân năm đó dạy rất nhiều điều: hành động lỗ mãng, chỉ làm mọi chuyện rối thêm.

      Nếu Kỷ Ngân Viễn muốn biết, vậy...... chỉ có thể nén tò mò, tìm hiểu.

      Mặc dù điều này rất khó khăn với , nhưng giọng điệu của Đường Như càng làm chán ghét hơn, quyết tâm muốn biết càng thêm kiên định!

      ......” Đường Như ngờ Yểu Nhiên trả lời như vậy, sửng sốt lúc, dám tin , “ muốn biết? !”

      “Đúng vậy!”

      “Thư Yểu Nhiên.... ...”

      Yểu Nhiên đứng lên, nhìn đồng hồ tường, thẳng, “ còn sớm nữa, cũng nên về rồi chứ?” Dứt lời, đợi Đường Như mở miệng, khom người cầm lấy ly trà, bỏ vào phòng bếp, “Vậy tôi giữ nữa, hẹn gặp lại!”

      “... ....”

      Đến đêm, khi Kỷ Ngân Viễn về nhà, cảm thấy khí có gì đó là lạ.

      Yểu Nhiên ngồi ôm gối hờn dỗi ở sô pha xem ti vi, vừa thấy Kỷ Ngân Viễn về, mặt lập tức đen , tắt ngay ti vi về phòng. “Rầm!” Cửa phòng nện mạnh trước mặt .

      Kỷ Ngân Viễn đẩy phát, cửa phòng vẫn nhúc nhích, xem ra là bị khóa trong.

      Chẳng lẽ ngày hôm qua làm hơi quá? ! Nên giờ tính sổ với ?!

      Kỷ Ngân Viễn gõ gõ, “Thư Yểu Nhiên, mở cửa.”

      ai đáp lại.

      Lại gõ gõ, “ Thư Yểu Nhiên?”

      Trong phòng, Yểu Nhiên ngồi giường, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa nháy, quyết tâm, nếu Kỷ Ngân Viễn còn dám kêu tiếng thứ ba, liền mở cửa thưởng cho đạp!

      Đường Như kia khiến tức lộn ruột, chẳng qua chỉ biết ít chuyện lông gà vỏ tỏi về mà thôi, có gì hay ho chứ! thèm biết!

      Yểu Nhiên đợi mãi thấy Kỷ Ngân Viễn gọi tiếng thứ ba, lửa giận nháy mắt lên tới đỉnh, có khuynh hướng nổ tung.

      Quá đáng! có kiên nhẫn gì hết, mới kêu hai tiếng, mặc kệ người ta rồi hả?!

      Tên khốn kiếp này!

      Yểu Nhiên vừa nghiến răng ken két, vừa kéo cửa ra, định bụng cho Kỷ Ngân Viễn trận.

      Nhưng cửa phòng chưa mở ra hết, bàn tay chen vào, nhanh chóng kéo ra ngoài.

      Yểu Nhiên hết hồn, theo bản năng vung mạnh tay, Kỷ Ngân Viễn tiếp được quả đấm của , cười , “Lại tức giận gì vậy?”

      “Kỷ Ngân Viễn!” Thấy , lửa giận trong lòng Yểu Nhiên lập tức phun trào, “ là đàn ông, mà sao nợ đào hoa còn nhiều hơn tôi vậy?!”

      Đầu tiên là cả đống sinh viên nữ bên Đại học Quốc Phòng, cả ngày rủ rê chơi thôi , giờ còn lòi ra Đường Như ngày ngày chạy đến khiêu khích , coi là bạn chỉ danh nghĩa thôi hả?!

      Kỷ Ngân Viễn giữ chặt Yểu Nhiên giãy giụa, ôm vào lòng, “Chua quá....... Em ghen?” Mặc dù hiểu vì sao ghen, nhưng thấy như vậy, rất vui.

      “Ghen cái đầu đó!” thể dùng tay chân, Yểu Nhiên đành dùng miệng mắng.

      Kỷ Ngân Viễn càng vui vẻ cười , “Cái đầu tôi biết ghen!”

      ...... ......” Yểu Nhiên tức đến nỗi giọng run run, vừa định rống lên, lại cảm giác có thứ gì đó cứng cứng chạm vào eo mình. ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của , như muốn : Còn lộn xộn là phải trả giá đắt!

      “Thư Yểu Nhiên, tiếp tục chuyện lúc sáng làm dở thôi......” Kỷ Ngân Viễn bên tai Yểu Nhiên. Tai lập tức đỏ bừng lên, sau đó lan dần đến toàn bộ khuôn mặt.

      “Kỷ Ngân Viễn!!” Yểu Nhiên xấu hổ la to, lập tức giơ chân đá mạnh vào chỗ kia của .

      Lúc tức giận thế này mà còn có tâm trạng nghĩ đến việc đó!

      Kỷ Ngân Viễn rên tiếng, đau đến mức gập hẳn người xuống. Yểu Nhiên nhân cơ hội này nhảy ra xa, “ mình tự làm !” Xong bước .

      “Thư Yểu.......” Kỷ Ngân Viễn đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hận thể bắt Yểu Nhiên lại ‘hung hăng’ chỉnh , để biết đâu là chuyện có thể làm đâu là chuyện thể làm, nhưng vì quá đau đớn nên chỉ có thể đứng yên chỗ trơ mắt nhìn về phòng.

      Năm phút sau, trùng hợp Từ Dịch tới, thấy cảnh này vô cùng kinh hãi, kịp hỏi nguyên nhân, vội vàng đưa Kỷ Ngân Viễn tới bệnh viện.

      Lúc này, Yểu Nhiên lại rất thỏa mãn vì ‘dạy dỗ’ được Kỷ Ngân Viễn.

      “Ngân Viễn....... Cậu còn để Thư Yểu Nhiên làm mấy cái như vậy nữa là tuyệt hậu luôn đó!” Từ Dịch dựa vào tường nhìn Kỷ Ngân Viễn, ráng nhịn cười .

      Qua chuyện này, Từ Dịch hoàn toàn bội phục Yểu Nhiên rồi, phải quyết tâm đến mức nào mới có ác đến vậy chứ!

      quá hung tàn !!!

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Từ Dịch ngồi xuống mép giường, hỏi “Cậu làm gì? Mà khiến con người ta nổi giận đến mức này!”

      Kỷ Ngân Viễn thèm để ý đến Từ Dịch.

      , cho em biết mà phòng, phạm phải sai lầm tương tự để tránh bị giống như cậu bây giờ....... Ha ha!” Từ Dịch xong, nhịn được nữa, phá lên cười, “Ngân Viễn à, sao cậu lại bị con đạp chỗ đó vậy? Ha ha ha ha, ha ha ha......”

      “... ......” Kỷ Ngân Viễn lạnh lùng nhìn Từ Dịch cái. Nhưng Từ Dịch làm như hề hay biết, ôm bụng cười lăn lộn.

      Kỷ Ngân Viễn đạp Từ Dịch phát. Từ Dịch nương thế bật người đứng dậy ngay lập tức.

      “Ây da, Ngân Viễn, ‘vết thương’ của cậu quả nhiên rất nghiêm trọng, động tác chậm hơn thường ngày rất nhiều!” Từ Dịch bình thường vì chuyện Kỷ Ngân Tĩnh mà bị nếm nhiều đau khổ, nay có cơ hội tốt, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.

      Từ Dịch tiếp tục cười vui vẻ, “Cậu cũng đừng quá lo lắng, nếu sau này quả bị ‘bất lực’, cùng lắm đứa con đầu tiên của tôi và Ngân Tĩnh mang họ Kỷ là được chứ gì, cậu thấy sao?”

      “Câm miệng lại và cút ra ngoài !”

      “Ha ha ha, cậu giận hả? Cũng phải ha.......” Từ Dịch cũng dám chọc quá, nhịn cười , “Được rồi, tôi chừa cho cậu chút thể diện, cười trước mặt nữa, tôi ra ngoài cười đây....... Ha ha ha”.

      Từ Dịch ra ngoài, nhưng tiếng cười vẫn lượn lờ hôi lâu trong phòng bệnh mãi tan. Kỷ Ngân Viễn day day trán, cảm thấy đầu rất đau.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :