1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Doanh Trưởng, Bắn Một Phát - Thư Dứu Full 65c Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43.2


      Thư!”

      giọng nữ xa lạ cắt ngang lời Phó Khâm Úy. Yểu Nhiên theo tiếng quay đầu lại thấy Đường Như đứng đó, “Có rảnh , chuyện chút !”

      Vẻ mặt Yểu Nhiên lập tức trở nên hết sức khó coi. nhớ rất , người này chính là Đường Như, người tự xưng là trong hàng ngũ theo đuổi Kỷ Ngân Viễn, còn ra uy với , “ thấy đấy, giờ tôi bận bàn công việc với đồng nghiệp.”

      mới thèm giao thiệp với người có ý xấu với mình!

      Tiểu Triệu lập tức hiểu ý, “Ngại quá, giờ Yểu Nhiên thể được.”

      Đường Như trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, “ sao, tôi có thể đợi đến khi mấy người bàn xong.”

      Tại sao lúc nào mình cũng đụng phải mấy người da mặt dày quá vậy ?!

      Yểu Nhiên thầm siết chặt nắm tay, “Hay là thôi , có ở đây bọn tôi cũng bàn được.”

      Đường Như hoàn toàn có ý nhượng bộ, chỉ mỉm cười , “Vậy, phiền Thư theo tôi chút rồi!”

      Ra khỏi quán cà phê, bị cái nắng bỏng rát của mùa hè đập vào mặt, Yểu Nhiên bỗng có kích động bỏ chạy vô lại.

      Nóng quá.... .....

      đường phố chỉ có vài ba người , giữa trưa nắng chang chang mà còn dạo đường thế này, trừ hai người bọn họ chắc còn ai muốn.

      Đường Như ngay vào điểm chính, “Chắc biết quan hệ giữa tôi và Ngân Viễn.”

      Lại muốn ra uy?

      “Biết chứ, là bạn bè!” Yểu Nhiên dừng chút rồi bổ sung thêm, “Chơi với nhau từ !”

      Câu trả lời này hiển nhiên khiến Đường Như vừa ý, hắng giọng , “Tôi biết Ngân Viễn hai mươi mấy năm rồi, chỉ có đám bạn kia, mà chính người nhà của Ngân Viễn cũng cho chúng tôi là đôi. Tôi dám tuyên bố, đời này, ai có thể hiểu Ngân Viễn bằng tôi!”

      Biết tính Ngân Viễn lạnh lùng thích chuyện, thích hoàn cảnh làm việc tuyệt đối an tĩnh, có đặc biệt ghét thứ gì.... ....

      Tất cả, tất cả mình đều cần nghĩ cũng có thể ra vanh vách, đây chính là kết quả tích lũy nhờ chơi với nhau từ . Nhưng ta.... ... Chỉ là ‘người ngoài’, mới biết Ngân Viễn có mấy tháng!

      “Vậy sao?” Yểu Nhiên nhún vai, thèm quan tâm, “Mặc dù tôi hiểu Kỷ Ngân Viễn bằng , nhưng ngày tháng sau này còn dài, có gì phải vội!”

      ... ..... Hơn nữa, tại sao phải hiểu Kỷ Ngân Viễn, mà phải Kỷ Ngân Viễn tìm hiểu ? giờ ta phải chịu trách nhiệm với !

      “Vậy sao? Nhưng theo tôi biết, và Ngân Viễn ở cùng nhau, chẳng qua là vì.... .... Say rượu ‘lỡ lầm’thôi!” Đường Như điều tra , Yểu Nhiên sau khi say rượu xảy ra ‘tình đêm’ với Ngân Viễn xong mới ở lại bên cạnh , cách khác, Ngân Viễn chính là vì phụ trách, chứ căn bản ta!

      cảm thấy cứ băn khoăn về vấn đề này, rất vô nghĩa sao?” Mặc kệ Kỷ Ngân Viễn chỉ là vì phụ trách hay cái gì khác, tại cũng là bạn của !

      lầm rồi!” Đường Như mỉm cười, chắc thắng , “Tôi chỉ muốn cho nhận , Ngân Viễn , hơn nữa, người nhà họ Kỷ cũng đồng ý cho hai người bên nhau.”

      Gia cảnh nhà Thư Yểu Nhiên , nhưng có vết nhơ, với tính tình của tư lệnh Kỷ, tuyệt đối cho phép ta trở thành con dâu nhà họ Kỷ.

      “Từ đầu đến giờ, cứ chuyện bên lề, luôn câu là người lớn nhà họ Kỷ, câu là bạn bè của Kỷ Ngân Viễn,” Yểu Nhiên giận quá hóa cười, phản kích, “Vậy còn ý tưởng ấy đâu, chẳng lẽ chắc chắn đúng như lời ?”

      Rất khó chịu, cực kỳ khó chịu! Tính tình ta sao lại đáng ghét như vậy, thái độ tự cho mình đúng kia là sao chứ ?!

      “Bởi vì tôi hiểu Ngân Viễn rất .” Chỉ câu ngắn ngủn, nhưng lực sát thương rất lớn.

      Đúng như lời Đường Như , Yểu Nhiên cũng hiểu Kỷ Ngân Viễn, nhưng điều này cũng thể làm Yểu Nhiên lùi bước. rất kiêu ngạo, rất kiên cường, đặc biệt, trước mặt tình định càng thêm chịu yếu thế nửa phần.

      “Hai người biết nhau hai mươi mấy năm, mới là lạ!” Yểu Nhiên dừng chút lại tiếp, “Chẳng qua, tôi tin, về sau tôi càng hiểu ấy hơn .”

      “Tôi nghĩ hiểu sai rồi.” Đường Như đen mặt , “ tại, nhờ nhà họ Kỷ biết đến tồn tại của , nếu sớm phải rời rồi.”

      “Ồ..... Vậy à!” Yểu Nhiên gật đầu cái, rồi thành khẩn , “Cám ơn nhắc nhở.”

      .... ....” Đúng là nhanh mồm nhanh miệng! Đường Như bực mình hồi lâu, cuối cùng chỉ đành hừ lạnh , “Tóm lại, tự suy nghĩ !”

      Người nhà họ Kỷ là trở ngại lớn nhất giữa hai người, nếu Ngân Viễn thích ta ra may ra có thể thay ta ngăn trở hết mọi bất lợi, nhưng quan hệ của hai người lại thành lập quan hệ ‘tình đêm’, nên cách khác, đối với ta, Ngân Viễn chỉ có áy náy chứ hề có tình ! Cho nên, mình còn có cơ hội, đoạt Ngân Viễn về lại!

      Nghĩ đến đây, Đường Như cảm thấy mục đích của mình đạt được, bèn xoay người trở về, quẳng Yểu Nhiên ở đằng sau.

      “... ......” Grừ!! Yểu Nhiên nhìn theo bóng lưng Đường Như, tức giận đến mức suýt nữa mắng to, cái gì mà, ‘tôi là người hiểu Ngân Viễn nhất’, ‘nhà họ Kỷ chấp nhận ’... ....

      Hừ hừ vừa nghĩ thấy tức!

      Yểu Nhiên chống nạnh lại lại vài vòng, liên tục hít sâu mấy hơi xong sải bước tới sạp báo bên cạnh. tại cần dời lực chú ý cách khẩn cấp, nếu xác định mình có tìm Kỷ Ngân Viễn đập ta trận cho hả giận nữa.

      Chuyện vớ vấn gì chứ ?! Sao cái con thanh mai trúc mã kia lại đáng ghét quá vậy!

      Ông chủ sạp báo thấy mặt Yểu Nhiên hung hăng, cũng dám tay giùm, chớ làm rách báo.

      Viết thế này mà cũng đòi bán!

      Yểu Nhiên tức giận tìm tờ khác, tầm mắt của bị ‘Tuần san Quân ’ hấp dẫn vì hàng chữ to đùng đầu nó đập vào mắt.

      ‘Chính ủy bộ tư lệnh tay che trời! Bao che cho hành vi giết người của con mình! Thế gian còn chân lý hay ?’

      Trưa ngày 14 tháng 9, bảo vệ phân khu quân thành phố S đột nhiên bao vây nhà chính ủy Thư của bộ tư lệnh, theo nguồn tin, con thứ hai của chính ủy Thư, Thư Yểu Ninh bị nghi là giam cầm người phi pháp, dẫn đến tử vong.... ......

      Tờ báo trong tay Yểu Nhiên rơi xuống đất, còn tâm tư nhặt lên, đè lại quả tim nhảy điên cuồng, vội vàng tìm tờ báo khác.

      ‘Quân X’

      Đoàn trưởng phân khu thành phố S, dính vào kiện tụng.

      ‘Tin nóng Quân

      Biết luật còn phạm luật! Sĩ quan cao cấp giam cầm người phi pháp đến năm rưỡi!

      Tất cả các tờ báo đều đưa tin về nhà họ Thư. Mục Thiếu Liên...... Bắt đầu hành động sao?

      ta....... Nghiêm túc!

      Làm sao...... Giờ phải làm sao.... ......

      Yểu Nhiên cảm thấy đau ngực đến khó thở, sắc mặt trắng bệch.
      Last edited by a moderator: 28/3/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44


      Tiếng còi vang lên, báo hiệu bắt đầu giờ huấn luyện buổi chiều. Tiểu Triệu đứng dưới gốc cây to bên cạnh bãi tập tránh nắng, lại lần nữa thấy bóng Yểu Nhiên đâu, đành phải bấm điện thoại hỏi.

      “Này.... .....”

      Điện thoại vừa thông, Tiểu Triệu vội , “Sao cậu còn chưa tới? Đến giờ rồi nè!”

      “Xin lỗi Tiểu Triệu,” Qua điện thoại, tiếng ồn chỗ Yểu Nhiên gần như át mất giọng , khiến Tiểu Triệu phải tập trung hết mức mới nghe nổi gì, “Mình có việc phải về thành phố S chuyến.”

      Tiểu Triệu ngạc nhiên hỏi, “Hả? yên lành cậu về đó làm gì? Còn bên này sao, có cậu chụp hình, làm sao.... ....”

      “Mình với chủ biên, xe tới rồi, mình cúp máy đây!”

      “Này! Đợi chút....... Này này? Yểu Nhiên ?!” Tiểu Triệu cố gắng gọi với theo, nhưng muộn.

      Tút tút tút......

      Điện thoại bị cúp mất.

      “Thiệt tình, mình còn chưa xong nữa.......” Tiểu Triệu nhíu mày, lẩm bẩm bất mãn, vừa quay đầu lại thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Ngân Viễn. nhìn di động trong tay , hỏi, “Thư Yểu Nhiên đâu rồi?”

      Lúc Yểu Nhiên về tới thành phố S, trời tối, tắc xi dừng ở trước cửa khu nhà. vừa xuống xe thấy trước mặt bu đầy người, hầu như phóng viên của tất cả các báo ở thành phố S đều có mặt, đèn flash chớp liên tục, sáng cả góc đường, còn nhiều hơn trong tưởng tượng của . Trước cửa khu, các cảnh vệ đứng nghiêm, ràng để cho những người này vào dễ dàng.

      Trong lòng Yểu Nhiên nóng như lửa đốt, thể gọi cho Mục Thiếu Liên được, nên hoàn toàn biết tại tình hình của nhà họ Thư thế nào.

      Phải làm sao.......

      nên làm gì.... ...

      Đến giờ phút này, Yểu Nhiên mới phát , ra, hoàn toàn bỏ được nhà mình, cho dù những năm gần đây chẳng hề quan tâm, dường như quên sạch tồn tại của cái gia đình này, nhưng giờ, nó vừa có chuyện, vẫn kìm được mà chạy về.... ...

      Yểu Nhiên cắn môi, vọt nhanh vào đám phóng viên chen chúc, mất hết sức mới tới được trước cửa sắt, “ gì ơi!” giơ tấm thẻ được ra vào khu nhà lên, “Mở cửa cho tôi, tôi muốn vào.”

      Cảnh vệ nhìn kỹ tờ giấy xong, vội vàng móc chìa khóa mở cửa bên cho .

      Các phóng viên thấy Yểu Nhiên có giấy ra vào, vội chen tới chỗ , đoán chừng là định nhân cơ hội cửa mở mà xông vào.

      Yểu Nhiên bị mọi người xô đẩy cách nào tiến vào được. Cảnh vệ thấy vậy, vội chạy tới ngăn mấy người kia giùm .

      Nghe được tiếng khóa cửa vang lên sau lưng, Yểu Nhiên thở phào hơi, xoa xoa mồ hôi trán, thầm may mắn vì rốt cuộc mình thoát khỏi vòng vây.

      Thiệt tình, sém chút nữa là bị chèn chết rồi!

      Thư, từ đây vào tới biệt thự còn đoạn khá xa nữa, hay là để chúng tôi chở vào ?” cảnh vệ lên tiếng,

      Ngay từ sáng sớm, người của quân đội đến bao vây nhà họ Thư, chỉ tiếc tìm được Thư Yểu Ninh, nên bọn họ vẫn giám thị, chờ Thư Yểu Ninh chủ động liên lạc với người nhà! giờ Yểu Nhiên xuất , xem như giúp họ bớt được ít việc.

      Nhưng bản thân Yểu Nhiên cũng biết điều này. vui mừng đồng ý, lúc xuống xe còn cảm ơn cảnh vệ tốt bụng kia, rồi nhanh chóng chạy vào ngôi biệt thự cổ kính.

      Trong sảnh lớn, có hai người ngồi rầu rĩ chiếc sô pha màu tím đậm của Pháp. Còn bên cạnh cửa sổ, rèm được kéo cao lên, người đàn ông nhìn thẳng ra ngoài, biết nghĩ gì.

      Cả tòa biệt thự chìm vào khí nặng nề, ngột ngạt.

      Khi Yểu Nhiên đẩy cửa bước vào, ba người kia đều ngẩng đầu nhìn ra theo bản năng.

      “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

      Thư Yểu Khởi nghe vậy, đứng phắt dậy, giận dữ , “Thư Yểu Nhiên! Là chị lộ ra phải ? Chị muốn chúng tôi được sống yên ổn chứ gì?” Thư Yểu Khởi đứng dậy, đẩy Yểu Nhiên cái, “Sao chị còn có mặt mũi mà về, cút ngay cho tôi, cút ngay!”

      Người để lộ chuyện này chắc chắn là Thư Yểu Nhiên chứ ai, nhất định là chị ta!

      Yểu Nhiên bất ngờ bị đẩy, lảo đảo xém té, nhưng Thư Yểu Khởi cho cơ hội đứng vững tiếp tục đẩy mạnh phát nữa, ước gì té chết cho rồi.

      “Khởi Khởi!” Thư Yểu An quát khẽ.

      Chuyện Tống Quân năm đó, biết là ai làm lộ ra, khiến giới truyền thông nhìn chằm chằm nhà bọn họ tha. Mà điều này cũng có nghĩa là, ba bảo vệ Yểu Ninh nổi nữa.

      “Mục Thiếu Liên đâu rồi, mấy người liên lạc với ta được ?” Yểu Nhiên lười so đo với Thư Yểu Khởi, đẩy ta ra, định bước tới trước mặt Thư Yểu An.

      Thư Yểu Khởi nghe vậy, tức điên, ngờ giờ phút này mà chị ta còn nhớ tới người đàn ông của mình, “Thư Yểu Nhiên!” Thư Yểu Khởi vung tay lên, muốn tát Yểu Nhiên, “Rốt cuộc chị có biết liêm sỉ là gì ? Mục Thiếu Liên là chồng tôi!”

      Yểu Nhiên lạnh mặt, dù quan hệ giữa mình và Thư Yểu Khởi tốt, nhưng dù gì danh nghĩa mình cũng là chị, ta dám đánh mình?

      Yểu Nhiên giơ tay lên bắt lấy cổ tay Thư Yểu Khởi, tay khác vươn ra cho Thư Yểu Khởi cái tát.

      Thư Yểu Khởi bị đánh đến mức mặt lệch sang bên, ngạc nhiên trợn to mắt nhìn.

      cái tát này là để biết vị trí của mình!” Yểu Nhiên nghiêm mặt .

      Thường ngày, Thư Yểu Khởi bậy bạ gì đó, Yểu Nhiên đều cho qua, nhưng trong lúc rối ren thế này, mà ta còn dám ra vẻ đại tiểu thư giương oai, tìm đánh là gì?

      “Chị đánh tôi?” Thư Yểu Khởi bụm mặt, khó tin tự mình lẩm bẩm, “Chị dám đánh tôi?!”

      Kể từ khi Thư Yểu Khởi được đưa về nhà họ Thư,những kí ức bị đánh bị mắng hồi trước trở nên xa xôi như từ kiếp nào, nhưng tát này của Yểu Nhiên lại làm ta có ảo giác như trở lại những năm đó. Đến nỗi Thư Yểu Khởi chỉ sững sờ đứng im, có bất kỳ phản ứng quá khích nào.

      “Sao dám?” Yểu Nhiên cười lạnh, “Tôi cho biết, chỉ bằng câu vừa rồi của , cái tát hề quá đáng!”

      Trước kia mình là vì muốn , nhưng ràng, ta lại cho là mình sợ.

      “Tại....... Tại sao?” Thư Yểu Khởi tức giận hỏi.

      Yểu Nhiên hề do dự , “Chỉ vì tôi là chị !”

      Thư Yểu Khởi la to, cơn giận càng tăng cao, “Thư Yểu Nhiên, tôi thừa nhận!”

      Chị cái quái gì, trước giờ mình chỉ có hai người !

      Yểu Nhiên thản nhiên , “Giáo dưỡng của đâu hết rồi, dám gọi cả tên họ của chị mình!”

      Thư Yểu Khởi tiếp tục hét lên, “Chị đừng có mà tự biên tự diễn, ai cho chị là chị của tôi, tôi thừa nhận! thừa nhận! thừa nhận!”

      “Căn bản cần thừa nhận!”

      “Chị!”

      Yểu Nhiên thèm quan tâm Thư Yểu Khởi nữa, bước nhanh tới bên cạnh Thư Yểu An, “Mục Thiếu Liên đâu?”

      Thư Yểu An lắc đầu, “ biết.”

      Thư Yểu An cũng mới trở về lâu, nên chưa mọi chuyện lắm.

      Yểu Nhiên hỏi tiếp, “Ba đâu?”

      “Vẫn còn ở trong bộ.” Thư Yểu An xong, nhìn Yểu Nhiên cái, “Nhiên Nhiên, chuyện lần này.......”

      ra trong lòng Thư Yểu An cũng nghi chuyện này là do Yểu Nhiên gây ra, bởi vì biết chuyện năm đó chỉ có mấy người, mà trong đó Yểu Nhiên là phản ứng kịch liệt nhất, cho nên.... .......

      Yểu Nhiên lạnh lùng nhìn Thư Yểu An, chút ôn hòa nơi đáy mắt cũng biến mất, “Yên tâm, nếu đúng là do tôi làm, tôi nhất định để bài báo ghi thêm tên của tôi trong đó!”

      “Nhiên Nhiên.... ....”

      “Phiền , tạm thời đừng gì hết!” Yểu Nhiên bỗng có cảm giác ghê tởm. ràng trong lòng cũng tin, nhưng vẫn giả bộ làm ra vẻ lo lắng cho .

      Tiếng Yểu Nhiên như là nặn ra từ kẽ răng. nghiêng người bước nhanh lên lầu hai.

      Thư Yểu Khởi thấy vậy, vội la lên, “ cả! xem chị ta kìa.... ...”

      Thư Yểu An khoát tay, ý bảo Thư Yểu Khởi đừng nữa.

      “Nhưng.... ...” Thư Yểu Khởi cam lòng, còn muốn tiếp.

      Đáng chết....... Dám đánh mình!

      “Khởi Khởi.” Thư Yểu An vui , “Em cũng mệt mỏi cả ngày rồi, về phòng nghỉ cho khỏe .”

      Yểu Nhiên đẩy cửa bước vào căn phòng vốn từng thuộc về mình, bật đèn lên, nhìn khắp phòng lượt.

      Mọi thứ đều giống như hồi trước, có thay đổi gì, hơn nữa....... Đầu tủ rất sạch , xem ra mỗi ngày đều có người đến quét dọn.......

      Yểu Nhiên suy nghĩ di động chợt reo lên, móc ra xem, là Kỷ Ngân Viễn gọi.

      “Alô......”

      “Em ở đâu?”

      Giọng rất bình tĩnh, xem ra còn chưa biết mình rời khỏi thành phố B.

      Chẳng biết tại sao, đột nhiên Yểu Nhiên cảm thấy hơi chột dạ, đến nỗi giọng cũng trở nên như muỗi kêu, “Ừ ..... Ở đây....... Ở thành phố S.... ....”

      “... .........”

      Đột nhiên Kỷ Ngân Viễn gì, khiến Yểu Nhiên càng thấy luống cuống. nắm chặt di động, vội vàng giải thích, “ phải tôi cố ý cho biết, chỉ là chuyện xảy ra đột ngột quá, tôi.... .....”

      “Bây giờ em ở biệt thự nhà họ Thư?”

      “Đúng.... ... đừng tức giận, tôi.... ....”

      “Mở cửa sổ ra.”

      Kỷ Ngân Viễn tựa lưng lên đầu xe, khẽ ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu hai. Trong đó, mơ hồ có bóng dáng rất quen thuộc, giờ này, bóng dáng đó từ từ tới bên cửa sổ, vén rèm cửa lên.

      “... .....” Kỷ Ngân Viễn vẫy vẫy tay với Yểu Nhiên.

      ....... .......” mắt Yểu Nhiên trợn to, thể tin được. dụi dụi hai mắt, nhìn lại lần nữa vẫn thấy Kỷ Ngân Viễn đứng dưới kia.

      Kỷ Ngân Viễn , “Xuống đây .”

      Giọng vẫn trầm thấp lành lạnh như cũ, nhưng Yểu Nhiên lại đột nhiên cảm thấy hình như trái tim mình có chốn về. đời này, có lẽ còn bất kỳ ai có thể giống như , dùng chân thành đả động trái tim .

      “Ngân Viễn, sao lại đến đây?” Yểu Nhiên vui mừng chạy ra chỗ Kỷ Ngân Viễn, kích động đến mức quên cả đổi giày, để nguyên dép mang trong nhà mà .

      Đáng lẽ ở thành phố B huấn luyện sinh viên mới đúng.... .....

      Kỷ Ngân Viễn trả lời ngay câu hỏi của Yểu Nhiên, thấy thở dốc, nhanh chóng vươn tay vuốt lại mái tóc dài cho , , “Em tìm Mục Thiếu Liên?”

      Yểu Nhiên ngạc nhiên hỏi lại, “Ai? biết.... .... ta ở đâu sao?”

      Kỷ Ngân Viễn gì, chỉ nhướng mày lên, nở nụ cười.

    3. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 45


      Ánh trăng cao.

      Mục Thiếu Liên đứng mình dưới tàng cây, đối lập hoàn toàn với ồn ào đằng xa.

      Giờ tự học buổi tối kết thúc, các sinh viên trường đại học S tốp năm tốp ba ôm sách về, thỉnh thoảng có mấy sinh viên ngang qua bên cạnh Mục Thiếu Liên, tò mò nhìn lại mấy lần.

      “Ở đây nhìn gì vậy?” thanh niên từ từ tới chỗ Mục Thiếu Liên, trông có vẻ cũng là sinh viên, đội chiếc mũ lưỡi trai to che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, lại thêm chỗ này có đèn đường nên chẳng thể thấy được mặt mũi.

      Cậu ta tới ngưỡng mặt nhìn theo hướng Mục Thiếu Liên nhìn.

      Ký túc xá nữ ?

      Dường như nhận thấy được kinh ngạc của cậu thanh niên, Mục Thiếu Liên rút tay phải từ trong túi quần ra, chỉ về phía đó, “Trước kia, ấy.... ... Ở lầu đó.” Giọng Mục Thiếu Liên đầy vẻ đơn, “Nhưng, là chuyện của nhiều năm trước rồi.”

      “... ........” Cậu thanh niên im lặng lúc, sau đó giơ tay đè lại vành nón, giọng buồn buồn, “... ... còn nhớ?”

      Mục Thiếu Liên cười nhạt, “Nhớ chứ.”

      Nhớ vô cùng . Ấm áp chôn giấu trong lòng nhiều năm, cho dù có chết cũng quên được.


      Những kí ức.... ... từng cùng nhau.......

      ....... Mới vừa thăm chị ấy?”

      “Ừ.”

      Mục Thiếu Liên nhắm mắt lại, “ rất nhiều năm tôi thăm ấy.... .....”

      “... ....” Cậu thanh niên lại trầm mặc, giơ tay ép vành nón càng thấp hơn nữa.

      “Thư Yểu Ninh vẫn chưa bị bắt.”

      Nghe vậy, cậu thanh niên sửng sốt mấy giây, nhưng tiếp theo hiểu ra, “Nhà họ Thư bị giám thị, chỉ cần Thư Yểu Ninh vừa lộ mặt, dù có chắp cánh cũng khó thoát. Nhưng.... ......” Dừng chút, cậu ta tiếp, “Nếu về, bọn họ nhất định nghi ngờ .”

      Mục Thiếu Liên cười lạnh, “Nếu tôi dám làm, sợ bị bọn họ biết.”

      “Hả? Vậy còn Thư Yểu Khởi?”

      “... .......” Mục Thiếu Liên trầm mặc.

      Khởi Khởi có tội gì hết, là do mình kéo ấy vào, “Theo ý ấy , nếu vẫn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh tôi, vậy.... ...”

      ta nhất định muốn.” Cậu thanh niên châm chọc , “Vì ta vẫn luôn cho rằng, người Thư Yểu Nhiên mà, phải sao?”

      Việc Thư Yểu Khởi luôn muốn tranh giành với Thư Yểu Nhiên cũng phải là bí mật gì. lớn lên trong hạnh phúc, lưu lạc bên ngoài chịu nhiều đau khổ, chênh lệch quá lớn như vậy, cho nên mới muốn cướp tất cả hạnh phúc của chị mình.

      Dù sao chị ta được thương từ , vẫn luôn muốn cái gì được cái đó, là chị ta chiếm đoạt thương vốn thuộc về mình nhiều năm, cũng đến lúc mình phải đòi lại rồi! Đó chính là suy nghĩ của Thư Yểu Khởi.

      “Ý của cậu là, nếu Khởi Khởi biết người trong lòng Yểu Nhiên là Kỷ Ngân Viễn, ấy vứt bỏ tôi mà tìm ta?” Mục Thiếu Liên nửa đùa nửa , vừa nghĩ tới Yểu Nhiên, tâm trạng nặng nề có vẻ như giảm hẳn.

      có thể thử xem.” Cậu thanh niên thản nhiên đáp, rồi bỗng ngước mắt nhìn Mục Thiếu Liên, “ làm như vậy, sợ Thư Yểu Nhiên trách sao?”

      Dù Thư Yểu Nhiên thích gia đình mình, nhưng người thân vẫn là người thân, Thư Yểu Ninh cũng từng rất thương Thư Yểu Nhiên, Thư Yểu Nhiên có thể thờ ơ như ?

      “Có lẽ vậy.” Mục Thiếu Liên bất đắc dĩ .

      Yểu Nhiên nghĩ gì, Mục Thiếu Liên cũng biết , chỉ có thể bước tính bước.

      Cậu thanh niên thở dài hơi, rồi xoay người bước .

      Mục Thiếu Liên chợt gọi, “A Úy.”

      Cậu thanh niên dừng bước.

      “Chuyện của Tống Quân, cám ơn cậu.” Mục Thiếu Liên giọng .

      “... .....” Cậu thanh niên bỗng cảm thấy rất buồn cười.

      Xét ra quan hệ của cậu ta và Tống Quân thân hơn nhiều, những lời này nên do Mục Thiếu Liên ra mới đúng.

      “Những lời này, phải là tôi mới đúng.”

      Mục Thiếu Liên đứng yên nhìn theo bóng lưng cậu thanh niên, cười rất dịu dàng.

      Khi Yểu Nhiên chạy vào đại học S, vừa lúc đụng phải cậu thanh niên đội nón lưỡi trai đè vành xuống rất thấp ngang qua. hề chú ý, nhưng Kỷ Ngân Viễn bên cạnh nhìn chăm chú cậu ta mấy giây rồi mới bước tiếp.

      Cậu ta càng đè vành nón xuống thấp hơn nữa, chờ hai người xa, mới quay đầu lại nhìn cái.

      Kỷ Ngân Viễn và Yểu Nhiên chạy vòng vòng khắp trường, rốt cuộc mới tìm thấy Mục Thiếu Liên ở cửa thư viện.

      Giờ phút này, Mục Thiếu Liên ngồi sân cỏ, nhàn nhã ngắm sao trời, thấy Yểu Nhiên mỉm cười phất tay, “Chào buổi tối!”

      “... ......” Yểu Nhiên bỗng cảm thấy đầu đau dữ dội, nhớ tới tâm tình lòng nóng như lửa đốt của mình vừa rồi, rốt cuộc hiểu ra tại sao khi đó Tiểu Triệu lại tức giận đến vậy.

      Yểu Nhiên hít sâu hơi, tiến lên hỏi, “Chuyện này do lộ ra phải ?” Mặc dù rất , trừ Mục Thiếu Liên ra còn ai khác, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Mục Thiếu Liên thừa nhận.

      Mục Thiếu Liên thu hồi nụ cười, “ ra cần hỏi, trong lòng em sớm có đáp án!”

      “Tôi.... ....”

      “Em rất , chỉ có thể là tôi.” Mục Thiếu Liên bình tĩnh ngoài dự đoán, đợi Yểu Nhiên mở miệng, lại tiếp, “Tôi cảnh báo em từ trước rồi, phải sao?”

      Yểu Nhiên trợn to hai mắt.

      để Tống Quân phải chết vô ích.” Vẻ mặt hung ác của Mục Thiếu Liên ngày đó lên trong đầu Yểu Nhiên, “Tuyệt đối !”

      Yểu Nhiên sợ hãi lùi về sau bước.

      Đúng vậy, ta cảnh báo từ trước!

      Người nhà họ Thư hại chết Tống Quân, giờ ta thay Tống Quân đòi lại công bằng, có tư cách gì mà ngăn cản?

      Huống chi, vốn do Thư Yểu Ninh có lỗi trước.......

      Yểu Nhiên cười khổ, “Tôi.......hiểu rồi.”

      Mục Thiếu Liên nhìn Yểu Nhiên cái, tựa hồ muốn gì đó nhưng lại thôi.

      Yểu Nhiên lui về phía sau Kỷ Ngân Viễn, giọng , “ thôi.”

      Yểu Nhiên rồi nhưng Kỷ Ngân Viễn vẫn còn nán lại, “ chọn cách tệ nhất. Yểu Nhiên chỉ muốn cái cớ.”

      ngăn cản Mục Thiếu Liên là vì thể ngăn cản, nợ Tống Quân quá nhiều, cũng nợ Mục Thiếu Liên quá nhiều, nhưng nhà .......

      Có lẽ, Yểu Nhiên chỉ có thể vờ như biết chuyện gì. Hôm nay có gặp Mục Thiếu Liên, cũng nghe ta những lời kia, ......

      có hận cái gia đình kia, cũng cách nào tự tay hủy diệt nó được.

      Cho nên, khiến cho bọn họ tiếp tục nghi ngờ người để lộ ra là , vậy Mục Thiếu Liên an toàn.

      Đây là điều duy nhất.... .... có thể làm được cho Mục Thiếu Liên.

      Mục Thiếu Liên đứng lên, vỗ vỗ cỏ vụn quần, “Vừa lúc có lý dó để ấy cách tôi rất xa, phải sao?”

      ấy nghĩ như vậy.”

      “Nhưng thế này là tốt cho cả ấy và tôi.” Mục Thiếu Liên nghiêm túc nhìn Kỷ Ngân Viễn, “Thư Yểu Nhiên...... Giao cho vậy!” xong, Mục Thiếu Liên cảm thấy cả người mình như hẳn.

      ra, trong lòng Mục Thiếu Liên cất giấu bí mật ai biết.

      Ban đầu, Mục Thiếu Liên tiếp cận Yểu Nhiên.... ... Là có mục đích!

      Ngay từ khi Yểu Nhiên lên năm hai trung học, Mục Thiếu Liên thầm chú ý , đến nỗi có thể thi đậu đại học S, cũng là nhờ ta ngầm giúp đỡ.

      Cố ý hỏi han ân cần, cố ý quan tâm chăm sóc, thậm chí còn tự xưng ‘ba ba’ cũng là vì người, Tống Quân.

      Mục Thiếu Liên muốn cứu Tống Quân, muốn thông qua Yểu Nhiên tiếp cận với Thư Yểu Ninh, nhưng...... Lại thất bại.

      Mục Thiếu Liên chỉ có cơ hội, và trả giả quá đắt, ta hoàn toàn mất Tống Quân.

      Lúc này, đối với Mục Thiếu Liên mà , Thư Yểu Nhiên còn giá trị lợi dụng, nhưng, Mục Thiếu Liên bỗng phát ra, mình cách nào mặc kệ được.

      Nhập vai quá sâu!

      Huống chi, vẫn quan tâm chăm sóc như bình thường, giúp Mục Thiếu Liên thôi miên mình là.... ... Tống Quân vẫn còn đây.

      Giống như, Yểu Nhiên vẫn luôn tin Tống Quân chết.

      Hai người họ như hai gốc dây leo cần phải có cổ thụ mới sống được, giờ cổ thụ còn, nếu muốn tiếp tục sống, ngoại trừ tìm cổ thụ khác chính là nương tựa lẫn nhau.

      Mà rất ràng, hai người họ lựa chọn cách sau, còn Thư Yểu Khởi lại nhầm lẫn cái ‘kéo dài hơi tàn’ này thành tình . Cho nên sau đó, Mục Thiếu Liên tương kế tựu kế, trở thành chồng của Thư Yểu Khởi.

      Chuyện phát triển tới tình trạng này, Mục Thiếu Liên còn đường lui.

      có Tống Quân, về sau thế nào Mục Thiếu Liên đều quan tâm, nhưng Yểu Nhiên khác, khó khăn lắm mới tìm được người lòng mình, hạnh phúc gần trong gang tấc, làm sao Mục Thiếu Liên có thể tiếp tục ràng buộc cho giải thoát?

      Lúc ở công viên, khi Yểu Nhiên ‘giữ khoảng cách’, cũng đồng nghĩa tỏ thái độ. chuẩn bị bắt đầu lại lần nữa, mà người cho dũng khí này, chính là Kỷ Ngân Viễn.

      làm như vậy được?” Nếu là bình thường, Kỷ Ngân Viễn nhất định phí lời rồi, nhưng giờ thái độ của Mục Thiếu Liên khiến Yểu Nhiên rất khổ sở, mặc dù ra, nên thể thờ ơ.
      Mục Thiếu Liên chậm rãi gật đầu, lặp lại câu kia lần nữa, “Thư Yểu Nhiên..... Giao cho vậy!”
      Last edited by a moderator: 29/3/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46


      Yểu Nhiên đứng trước cửa trường hồi lâu, Kỷ Ngân Viễn mới thong thả bước ra, dừng trước mặt .

      Yểu Nhiên cúi đầu, giọng buồn buồn, “ ta gì?”

      “... .....” Kỷ Ngân Viễn .

      “... ..... Thôi, đừng !” Mục Thiếu Liên cũng biết phần nào rồi.

      Yểu Nhiên nhấc chân vẽ loạn mặt đất, những hình ảnh cong vẹo giống như tâm trang của giờ.

      Kỷ Ngân Viễn thầm thở dài, chợt bắt lấy cổ tay Yểu Nhiên, kéo vào ngực mình.

      Dường như tảng đá chẹn ngang tim Yểu Nhiên rơi xuống. Qua lớp sơ mi mỏng có thể nghe thấy được tiếng tim đập vững vàng của . nhắm mắt lại, đưa tay ôm ngược lại .

      Kỷ Ngân Viễn trầm mặc , chỉ đưa tay lên, nhàng vuốt ve mái tóc dài của của .

      Yểu Nhiên cảm thấy được trấn an rất nhiều, vẻ mặt dần thả lỏng, “Kỷ Ngân Viễn......” Giọng rất , như là thầm, khiến cũng hạ giọng theo, “Ừ.”

      “Trong lòng em rất khó chịu.”

      “Tôi biết.”

      “Em muốn như vậy......”

      “Tôi biết.”

      rủ mắt xuống, ôm chặt . Tương lai ra sao, biết, nhưng nhà họ Thư sụp đổ, là nhất định.

      Đêm đó, Kỷ Ngân Viễn đưa Yểu Nhiên về biệt thự nhà họ Thư, mà dẫn bờ biển.

      đường, Yểu Nhiên tựa đầu vào cửa sổ xe, gì, mắt nhìn vô thức về phía ngoài.

      Kỷ Ngân Viễn cũng trầm mặc, nhìn Yểu Nhiên qua kính chiếu hậu, trong mắt tràn đầy lo lắng.

      Khi đến nơi, mặc dù còn hơi tối, nhưng cuối chân trời có vài tia sáng ra. Yểu Nhiên đẩy cửa xe bước xuống, gió biển thổi tung tóc và áo .

      Kỷ Ngân Viễn tắt máy, lẳng lặng ngồi trong xe, nhìn xuống bờ cát. biết, giờ cần người làm bạn.

      Yểu Nhiên cởi giầy ra, chân trần cát. cứ đứng im như vậy, cho đến khi mặt trời dần xuất .

      Mặt trời lên rồi.... .......

      Yểu Nhiên khẽ nheo mắt, chăm chú nhìn mặt trời mọc.

      ngày lại ngày, mặt trời cứ lặn rồi mọc, trước thiên nhiên, những điều cho là khổ sở bi thương rất bé, đáng kể.... ....

      Yểu Nhiên hít sâu hơi, cảm nhận luồng gió biển mát mẻ vào sâu trong phổi .

      Thư Yểu Nhiên, hãy giữ vững tinh thần!

      Hãy mạnh dạn tiến lên, tuyệt lùi bước!

      Mặt trời mọc lên hoàn toàn, ánh nắng ấm áp chiếu lên người Yểu Nhiên, nhắm mắt lại, khẽ đưa tay ra, tư thế như ôm lấy mặt trời.

      Bóng đêm.... ... qua.

      Cho nên, cũng nên ra khỏi u ám.... .....

      Cứ như vậy, khoảng chừng hai giờ sau, Yểu Nhiên rốt cuộc tỉnh táo lại, chầm chậm bước về bên Kỷ Ngân Viễn.

      “Thư Yểu Nhiên.... ....”

      Yểu Nhiên thở ra hơi, thoải mái , “ sao!”

      ngày mới bắt đầu, tất cả vui, vĩnh viễn ở lại ngày hôm qua.

      Kỷ Ngân Viễn nhìn Yểu Nhiên chăm chú, cho đến khi hơi bất mãn cau mày, mới thôi.

      Trông dáng vẻ của , tựa hồ nghĩ thông ?!

      “Đói bụng ?”

      “Đói.” Yểu Nhiên sờ sờ bụng, ra mới thấy, từ chiều qua tới giờ chưa ăn hột cơm nào, giờ bụng sắp dán lưng luôn rồi!
      Kỷ Ngân Viễn nghiêng người lấy ra túi ny lon màu trắng từ trong xe, đưa cho Yểu Nhiên. Mắt sáng lên, vội đoạt lấy, “Đây là cái gì?”

      “Túi canh.”

      Hôm qua, Kỷ Ngân Viễn thuận đường mua lúc tìm Yểu Nhiên, vốn lo lắng vì ở biệt thự nhà họ Thư mà muốn ăn, nên mới mang theo, ngờ giờ lại thành bữa sáng cho .

      Kỷ Ngân Viễn biết, trong lòng Yểu Nhiên, địa vị của MụcThiếu Liên hoàn toàn khác những người khác. Hai người họ có chung.... .... mối ràng buộc.

      Nhưng bây giờ.......

      Kỷ Ngân Viễn nhìn bộ dáng vui vẻ ăn canh giờ của Yểu Nhiên, khẽ mỉm cười.

      giờ.... ... thoát khỏi mối ràng buộc đó.

      Yểu Nhiên nhanh chóng giải quyết hai túi canh, hỏi “Kỷ Ngân Viễn, có phải rất thích ăn túi canh ?” Lần trước lúc đón từ biệt thự nhà họ Thư về, cũng mua túi canh thiệt lớn cho ăn.

      Hình như, mỗi lúc khổ sở, đều chỉ mua túi canh, mà chẳng lời.

      Hừ, chẳng lãng mạn chút nào!

      “Những lúc thế này, phải nên dịu dàng an ủi em sao? Chỉ biết đưa mấy túi canh cho xong!” Yểu Nhiên chỉ lo cằn nhằn, hoàn toàn phát vết canh dính mặt mình.

      Kỷ Ngân Viễn thấy vậy cười cười, đưa tay lau giùm .

      “Hả......” Động tác đột ngột của làm giật mình, cẩn thận cắn phải đầu lưỡi của, đau đến mức sém chảy nước mắt.

      Đau quá.... .......

      che miệng, trừng mắt nhìn , khuôn mặt nhắn nhăn như trái khổ qua.

      Muốn làm gì, làm ơn trước tiếng có được !

      Kỷ Ngân Viễn thấy vậy, buồn cười , “Có người với tôi, lúc tâm trạng người đó tốt, người đó rất thích ăn túi canh.”

      Đặc biệt là loại mới ra lò, vừa cắn phát, nước canh nóng hổi thơm nồng liền tràn vào miệng.

      “... ... đúng là vật hợp theo loài, người chia theo nhóm.... ...” Yểu Nhiên giật giật khóe môi, chỉ có thể thầm than người bạn kia của rất ‘sáng tạo’.

      Nhưng.... ... cũng có tư cách người khác, bởi vì trước kia cũng rất thích như vậy.

      Kỷ Ngân Viễn liếc Yểu Nhiên cái, lời đầy thâm ý, “Đúng vậy, rất khác người!” xong cứ nhìn chăm chăm khiến rất được tự nhiên.

      Làm gì? Ánh mắt này cứ như người đó là vậy.... ....

      lúc Yểu Nhiên khó hiểu, đằng xa truyền đến tiếng hô to. Kỷ Ngân Viễn quay đầu lại, nhìn lướt qua, “A” tiếng.

      Hả? Ai vậy?

      Yểu Nhiên cũng nghiêng người nhìn, chỉ thấy đội lính được võ trang đầy đủ, tập luyện ở bờ biển. Mà người vừa phát ra tiếng, chính là sĩ quan trẻ ra sức ngoắc Kỷ Ngân Viễn.

      Kỷ Ngân Viễn phất tay lại, ra vẻ nghe.

      “Hình như ta gọi qua đó!” Yểu Nhiên thấy người sĩ quan trẻ cứ ngoắc ngừng, nên .

      Kỷ Ngân Viễn nhúc nhích, chỉ thản nhiên , “Ừ, tôi biết.”

      “Vậy sao còn chưa !”

      Kỷ Ngân Viễn nhìn cái, “Em đứng đây đợi tôi lát!” xong, thong thả về phía đội lính.

      Yểu Nhiên vừa ăn canh vừa thầm lầu bầu, thừa, đứng đây đợi , chẳng lẽ tôi chạy xe mình về ?

      Yểu Nhiên mở cửa xe, vừa định vào trong chờ , bỗng thấy bóng dáng rất quen.

      Đó là..... Thư Yểu Ninh?

      Yểu Nhiên nghĩ mình nhìn lầm, khẽ nheo mắt nhìn kỹ lại, qua dòng xe tấp nập, ta đứng nhìn , nở nụ cười kỳ lạ. Rồi xoay người bước .

      Quả đúng, là ta! Nhưng tại sao ta lại ở đây ?!

      Cạch....

      Túi canh rớt xuống mặt đất, phát ra tiếng vang.

      Yểu Nhiên đóng cửa xe lại, vội vàng đuổi theo.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47


      Thư Yểu Ninh khá chậm, dường như là cố ý để Yểu Nhiên theo kịp.

      trước sau cứ mãi, dần dần lệch khỏi đường lớn đến nơi có vẻ hoang vu, cỏ dại mọc đầy đường quanh co. Thư Yểu Ninh luôn giữ vững khoảng cách xa gần với Yểu Nhiên, đến khi tới khu nhà hoang mới dừng lại.

      “Trong nhà sao rồi?” Thư Yểu Ninh đưa lưng về phía Yểu Nhiên hỏi. Yểu Nhiên lấy lại bình tĩnh , “ cả về, ba vẫn trong quân đội.”


      Mặc dù bị giám thị nhưng vẫn có thể tự do hoạt động. Tuy nhiên, chắc chắn trải qua chuyện này ba và cả bị liên lụy rất lớn.

      “Còn Khởi Khởi?”

      “Trốn trong nhà khóc!”

      Đây có lẽ là lần đầu tiên sau từng ấy năm giằng co, hai người có thể chuyện hòa bình như vậy. Yểu Nhiên từ từ đến gần Thư Yểu Ninh, vừa quan sát bốn phía, vừa , “Khó trách sao bọn họ lại tìm được , ra núp ở nơi vắng vẻ thế này.”

      “... ........” Thư Yểu Ninh gì, thong thả vào tòa nhà hoang, rồi đóng cửa lại.

      Yểu Nhiên chậm bước nên bị ngăn ở ngoài.

      Xem ra, gặp được ta cũng phải là trùng hợp. Vì muốn biết tình hình trong nhà mới mạo hiểm tìm mình?

      Nhưng vậy cũng đúng, chẳng lẽ ta sợ mình để lộ tung tích của ta sao?

      Trước giờ hai người vẫn luôn chán ghét nhau, làm sao mình có thể giúp ta giữ bí mật?

      Hoặc, đây chỉ là nơi ta ở tạm, mình vừa ta cũng trốn tới nơi khác?

      Yểu Nhiên ôm đầu, thiệt là, càng nghĩ càng phức tạp.... .....

      Sao lại nhiều khả năng như vậy chứ!

      Thôi, cứ trực tiếp hỏi ta cho xong, tiết kiệm chất xám!

      “Nếu muốn biết trong nhà thế nào, sao trực tiếp tìm bọn họ?” Yểu Nhiên đẩy cửa bước vào, đập vào mặt là mùi dầu rất gắt, lúc này mới phát ra khu nhà này là nhà máy dầu bỏ hoang.

      Thư Yểu Ninh ngồi dựa vào bệ cửa sổ, ánh mắt trời chiếu mặt ta khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng có vẻ nhu hòa hơn.


      “Tại sao lại tìm tôi? sợ tôi cho quân đội tới bắt sao?” Yểu Nhiên hỏi to.

      “... .......” Thư Yểu Ninh vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, . Xem ra là cố tình xem Yểu Nhiên như người vô hình.

      “Hừ!” Yểu Nhiên bị thái độ của Thư Yểu Ninh chọc giận, lập tức rút di động ra gọi cho Kỷ Ngân Viễn.

      Điện thoại vừa thông, cánh tay bỗng xuất , giật chiếc điện thoại tay Yểu Nhiên.

      Thư Yểu Ninh dập máy, cười lạnh, “Xem ra, rất tin tưởng Kỷ Ngân Viễn.”

      Yểu Nhiên do dự phản bác, “Việc này liên quan gì với .”

      Thư Yểu Ninh cười nhạt, “Quả liên quan với tôi, nhưng.... ...” Thư Yểu Ninh vừa quơ quơ di động vừa cười lạnh , “ hiểu ta ?”

      “Buồn cười, tôi hiểu ai hiểu, sao ?!” Yểu Nhiên khinh thường nhìn Thư Yểu Ninh cái. Thư Yểu Ninh vẫn giận, cười , “ chừng.... ..... Đúng là tôi hiểu ta hơn đó!”

      “Bậy bạ!”

      Thư Yểu Ninh quay đầu lại nhìn Yểu Nhiên, lộ ra nụ cười quỷ quyệt.

      tin phải .... ....

      Rất tốt.

      Như vậy, kế hoạch tiếp theo mới thuận lợi được.......

      biết nhà Kỷ Ngân Viễn làm gì sao?”

      “... ........” tự tin của Yểu Nhiên nhanh chóng giảm xuống nửa.

      Điều này.... .... Đúng là biết, vì Kỷ Ngân Viễn chưa bao giờ đề cập đến.

      “Tôi thấy ông nội của ấy!”

      Thư Yểu Ninh nhướng mày, tiếp tục , “Tổng tư lệnh quân khu thành phố B.”

      “Hả?”

      Lời thư Thư Yểu Ninh đầu đuôi, khiến Yểu Nhiên hiểu gì hết.

      Thư Yểu Ninh lặp lại lần nữa, lớn giọng như là sợ Yểu Nhiên nghe , “Ông nội Kỷ Ngân Viễn là tổng tư lệnh quân khu thành phố B.”

      “!!!”

      Tổng.... ..... Tổng tư lệnh quân khu?

      Yểu Nhiên ngạc nhiên há hốc miệng.

      , nhất định là Thư Yểu Ninh gạt !

      Đúng như Thư Yểu Ninh , quả Yểu Nhiên chưa hiểu Kỷ Ngân Viễn. Với Kỷ Ngân Viễn, biết nhiều năm, nhưng bản thân lại có chút ấn tượng gì, nên với , hai người chỉ mới quen mấy tháng ngắn ngủi mà thôi.... ... còn chưa kịp.... .... Tìm hiểu .......

      “Tôi tin!” Nực cười, chẳng lẽ ta cái đó phải là sao?

      “Muốn tôi chứng minh cho xem?”

      cần!” Yểu Nhiên nhanh chóng giật lại di động, lớn tiếng để che giấu bối rối của mình.

      thể ở nổi chỗ này thêm giây nào nữa!

      Yểu Nhiên tức giận kéo cửa chính ra. Nhưng ngay lập tức cửa chính bị bàn tay ấn lại, “Chuyện này do quyết định!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :