1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Diệu Ngẫu Thiên Thành - Đông Thiên Liễu Diệp

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 15: Chỗ nào khác thường?!
      Editor: Truchancherry
      Beta: MànThầu


      Trấn Quốc Công lão phu nhân mặc khoan tụ nhu sam* thẫm màu thêu đường vân đỏ tím, tóc chải tỉ mỉ cẩn thận, nhìn vào có cảm giác hơi nghiêm túc.


      La Thiên Minh vào, mặt treo nụ cười nhàn nhạt: "Tổ mẫu."


      Lão phu nhân nhìn kỹ La Thiên Minh lát, mới : "Minh ca nhi, đến đây ngồi .”


      La Thiên Minh theo lời ngồi xuống.


      "Minh ca nhi, mấy tháng này ngươi thường xuyên ở trong phủ, làm cái gì vậy?"


      "Tổ mẫu, gần đây bên Thân Vệ Quân có khá nhiều việc, huấn luyện cũng rất bận."


      Triều Đại Chu trọng văn khinh võ giống Tiền triều, từ khi khai quốc tới nay võ tướng địa vị cao hơn trước rất nhiều, Trấn Quốc Công phủ lập nghiệp chính là nhờ công trạng.


      Thân Vệ Quân cũng giống tiền triều, phải tất cả thành viên đều là con cháu hoàng thất hoặc quan lại, mà phân thành hai đại vệ, Long vệ và Hổ vệ.


      Tất cả người trong Long vệ do con dòng cháu giống hợp thành, còn Hổ vệ chọn lựa từ các cuộc đấu võ hoặc từ các vệ khác tìm ra người tài ba.


      Chủ yếu lập ra Long Vệ Thân quân lấy danh dự, ra sân huấn luyện, e rằng mười ngày có bảy ngày .


      Lão phu nhân cảm thấy La Thiên Minh , bà nuôi dạy từ đến lớn, cũng vòng vèo nữa, trực tiếp đưa thư của lão phu nhân Kiến An bá phủ cho .


      La Thiên Minh mở ra nhìn, sắc mặt hơi lạnh lẽo, cảm thấy buồn bực đồng thời lại thấy hơi kỳ lạ.


      Thỉnh thoảng rời phủ ba đến năm ngày, thực rèn luyện thân thể, dùng phương pháp kiếp trước vô tình chiếm được khi bị lưu đày, giờ đọc thư mới biết chuyện này.


      Nhưng việc này, giống như kiếp trước.


      Thực ra ý niệm này, sớm thoáng ra.


      Đời trước, bởi vì Chân Tứ khiến phủ Kiến An hổ thẹn, trực tiếp bị cấm túc cho đến tận khi xuất giá, cả kinh thành đều biết chuyện này, ngày kết hôn còn có người cười nhạo chuyện đó.


      Nhưng đời này, lại truyền ra tin Chân Tứ đâm đầu vào cột trụ, cũng nghe đến việc cấm túc.


      Vì vậy ngày đó ở phố vô tình liếc về phía nữ nhân có hóa thành tro kia cũng nhận ra được, nên mới nhìn nhiều hơn mấy lần.


      nhớ đại khái chính khoảng thời gian này, Kiến An bá phủ lại náo loạn làm trò cười.


      Tam phu nhân Kiến An bá phủ bắt gian, đánh nhau với Tam lão gia đường, vì ngoại thất kia có thai nên vẫn được tiến vào phủ, thời gian sau lại có truyền ra tin Tam phu nhân hại ngoại thất xảy thai, do lúc trước tam phu nhân hung hăng, nên đa số người trong kinh đều chỉ trích bà vài câu.


      Tam phu nhân này cũng là người cứng rắn, bị Tam lão gia tát cái sau đó lại bị lão phu nhân Kiến An phủ trừng phạt, bà liền treo cổ.


      Chân Tứ chịu tang ba năm, hôn kỳ bọn họ bị lùi lại.


      Đời này, đến cùng xảy ra biến cố ở đâu? Tam phu nhân dẫn theo hai con bắt gian, ngoại thất kia cũng được lưu lại, mà bị bán .


      căm tức chính là, vì Chân Tứ theo mẫu thân bắt gian, biến thành trò cười khắp kinh thành, cũng khiến cho tức giận chính là, hóa ra việc này có liên quan đến Nhị thúc của !


      Sống hai đời, vẫn biết Nhị thúc bắt đầu tính toán vào lúc nào.


      Cổ nhân có câu, cưới tang phụ.


      Cưới người mất hết danh tiếng lại mất mẫu thân, gia tộc thê tử ngày càng suy tàn , Nhị thúc tính toán chính xác để thể cưới nàng, nhưng cũng chiếm được trợ lực của nhạc gia, vậy nên sau lưng mới gây ra nhiều việc như thế.


      La Thiên Minh càng nghĩ, trong lòng càng phẫn nộ, nắm chặt tay.


      "Minh ca nhi, Minh ca nhi." Lão phu nhân thấy tinh thần hoảng hốt, gọi mấy tiếng.


      La Thiên Minh phục hồi tinh thần, vừa mở miệng, thanh hơi khàn khàn: "Tổ mẫu, ngài gọi Tôn nhi tới là —— "


      Lão phu nhân thở dài: "Minh ca nhi, ngươi đừng gạt tổ mẫu, tổ mẫu biết ngươi bất mãn với Tứ nương của Kiến An bá phủ, chuyện này, là ngươi làm phải ? Có phải vẫn còn ý muốn từ hôn?"


      La Thiên Minh hít sâu hơi, sống qua hai đời, từ lâu hiểu được việc phải khắc chế tính tình của mình.


      "Tổ mẫu, Tôn nhi xác thực bất mãn với Chân Tứ, nhưng muốn từ hôn, cũng làm ra thủ đoạn bỉ ổi như vậy."


      Lão phu nhân chỉ vào thư: "Minh ca nhi, Kiến An phủ tra ra được, tuy có chứng cứ xác thực, nhưng việc này thể có liên quan đến chúng ta."


      La Thiên Minh bình tĩnh cười: "Tổ mẫu, Tôn nhi là nam nhân, nguyện chết nơi sa trường, kiến công lập nghiệp, nào có tâm tư nghĩ đến những mưu thủ đoạn nữ nhân hay dùng sau lưng. Trong thư này nhắc đến nha hoàn trong phủ được thả ra ngoài, Tôn nhi làm sao biết nàng ta là ai. Đúng rồi, phải Nhị thẩm quản lý việc trong phủ sao, bằng tổ mẫu hỏi Nhị thẩm thử xem."


      Lão phu nhân ngẩn ra.


      Khi còn trẻ Lão phu nhân Trấn Quốc Công cũng được xem là nữ hào kiệt, tuy việc quản lý nhà cửa khôn khéo bằng những phu nhân khác, nhưng cũng phải là người hồ đồ.


      Nghe La Thiên Minh xong, lập tức nghĩ đến chuyện này có liên hệ với con trai thứ hai hay .


      Nhưng là người làm cha mẹ sao có thể dễ dàng ngờ vực chính con ruột của mình, huống gì những năm này nhà lão nhị làm sai điều gì với Minh ca nhi cả.


      Ngay cả đứa con út của họ, Tú Ca Nhi mới năm tuổi cũng bất công với cha mẹ, chỉ thích Đại ca miệng lúc nào cũng đại ca.


      Tuy ngoài miệng hai người con lớn gì, cũng tính là thân thiết với Minh ca nhi, chỉ e cũng cảm thấy đây là nguyên do cha mẹ đau đầu.


      "Hừm, sau này tổ mẫu hỏi lại Nhị thẩm của ngươi, có khả năng nàng bận bịu công việc, nên xảy ra sơ suất cũng chưa biết chừng."


      La Thiên Minh cụp mắt cười cười, thấp giọng : "Tổ mẫu đúng lắm, những năm nay Nhị thẩm quản lý Quốc Công phủ, quả thực quá bận rộn."


      vội, hoài nghi giống như hạt giống khi gieo xuống, chỉ cần bọn họ vẫn liên tiếp ra tay với như đời trước, sợ tổ mẫu thấy bộ mặt của bọn họ.


      Lại , còn biện pháp đánh trả lại mà phải sao.


      ra khỏi Di An Đường, La Thiên Minh chậm rãi về Thanh Phong Đường, nhưng trong lòng bình tĩnh như bề ngoài.


      cũng có thể trả từng món nợ , nhưng muốn biết nhất, rốt cục đời này xảy ra biến cố ở đâu, mới có những chỗ bất đồng?


      Cẩn thận ngẫm lại, dường như những điều này liên quan đến Chân Tứ.


      Ít nhất vẫn biết, thời gian khi nào xảy ra chuyện Tiểu công chúa của Tưởng quý phi trong cung vì nghịch ngợm, lén lút qua mặt cung nhân leo cây lấy trứng chim ngã chết.


      Tưởng quý phi được hoàng thượng sủng ái, chỉ có duy nhất nữ nhi này, mới mười tuổi, cũng là công chúa được hoàng thượng thích nhất.


      Sở dĩ nhớ việc này như thế, cũng là vì sau khi Tiểu công ngã chết, hoàng thượng nổi trận lôi đình, chỉ đánh chết cung nữ thái giám hầu hạ Tiểu công chúa, còn phạt cận vệ quân làm nhiệm vụ mỗi người mười côn, cũng là trong những thị vệ làm nhiệm vụ.


      Theo lý thuyết cấm vệ quân được tiến vào nội điện, căn bản chuyện Tiểu công chúa rơi xuống liên quan gì tới bọn họ, hoặc là trong lúc công chúa rơi xuống bọn họ trực ở ngoài cung cũng liên quan gì.


      Lần này, cố ý bảo vệ chỗ đó, quả nhiên đỡ được Tiểu công chúa bị rơi xuống.


      nhắc tới việc Tưởng quý phi cảm tạ, hoàng thượng cũng vô cùng vui vẻ, đề bạt lên làm trưởng thị vệ, bị lấy lý do vô công chối từ .


      Dù sao Tiểu công chúa cũng mười tuổi, làm ra loại chuyện vừa khác người vừa sai lầm như vậy, còn phải liều mạng dấu .


      Hoàng thượng nghĩ thấy có lý, trách cứ , trái lại hỏi muốn ban thưởng cái gì.


      đưa ra ý muốn có phòng huấn luyện yên tĩnh, luyện võ công tốt hơn để ́ng hiến cho thánh thượng, những thứ khác cần.


      Hoàng thượng đồng ý, việc cứu Tiểu công chúa cũng truyền ra ngoài, nhưng có thêm chỗ dựa cường ngạnh nhất.


      La Thiên Minh thu lại những suy nghĩ lòng trở về Thanh Phong Đường, nhưng thầm quyết định, cần thăm dò Kiến An bá phủ, nhìn xem đến cùng Chân Tứ giống trước kia ở chỗ nào.


      *Khoan tụ nhu sam

      [​IMG]

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 16: Con ngỗng trắng
      Editor: MànThầu


      "Tứ muội, hôm nay luyện đến đây thôi." Trong vườn từng khóm hoa nở rực rỡ, dưới bóng cây Ngu thị ngồi chiếc ghế đan bằng mây tre, cầm quạt phe phẩy từng đợt.


      Chân Diệu mặc kỵ trang xanh biếc gọn gàng ngồi thế trung bình tấn, tuy cũng trốn dưới bóng cây, nhưng chóp mũi vẫn liên tục chảy xuống từng hạt mồ hôi to như hạt đậu.


      "Đại tẩu, muội chưa mệt mà." Chân Diêu giương mặt lên, cười xán lạn nhìn Ngu thị.


      Ngu thị đứng lên, tay vô thức xoa phần bụng hơi nhô lên từ từ về phía Chân Diệu.


      Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Chân Diệu chỉ cười lắc đầu: "Tứ muội, muội vừa bắt đầu luyện chưa được lâu, hăng quá hóa dở, thế trung bình tấn là nền móng của võ thuật, phải tiến lên dần dần."


      Ngu thị mang thai hơn ba tháng, phản ứng thai nghén còn kịch liệt nữa, hai gò má đẫy đà, đắm chìm dưới ánh mặt trời, khí sắc trông rất tốt.


      Phương diện này, Ngu thị là người trong nghề, nghe vậy Chân Diệu bèn đứng thẳng người lên.


      Hai chân đứng đến tê dại, nàng vừa nắn bóp vừa về phía ghế tựa kia: "Đại tẩu, muội nghỉ chân chút trước , nếu tỷ thấy mệt, để Ngọc nhi đỡ tỷ trở về."


      Ngu thị cười cười ngồi xuống: "Tỷ mang bầu nên dám dùng đồ lạnh, ngồi ngốc trong phòng cũng bực mình, mà dưới bóng cây này lại rất râm mát."


      Nhìn khuôn mặt Chân Diệu đỏ lên, nhịn được : "Tứ muội, thứ cho tỷ thẳng, nhắc đến luyện võ, ở tuổi muội hơi muộn, lại muội là nương bá phủ, cũng cần làm cho mình vất vả như vậy, nếu da thịt bị nắng chiếu đen , chắc chắn nương trách tỷ."


      "Đại tẩu, muội hy vọng luyện thành cao thủ tuyệt thế, võ nghệ cao cường, chỉ hy vọng thân thể khỏe mạnh là được rồi, nhớ đến những ngày vẫn nằm ở giường đều cảm thấy sợ."


      Kể từ khi biết Trấn Quốc Công Thế tử hắc ám hơn tưởng tượng của mình, Chân Diệu bắt đầu cân nhắc.


      Thực nàng có kỹ năng thiên phú để đấu với nữ nhân cổ đại, cũng cần phải có quá trình để học hỏi, chắc là nàng thuộc về loại cần cù bù thông minh.


      Nếu như vậy, bằng chọn cái cần nhất, trước tiên rèn luyện thân thể tốt rồi .


      "Nghĩ lại cũng đúng." Ngu thị gật gù tán thành, "Có thân thể khỏe mạnh vẫn quan trọng nhất, may mà tỷ có căn bản tốt, mới chịu đựng được ba tháng đầu này."


      tới đây hơi nhướng mày, có chút chần chừ : "Cũng biết nương làm sao, tỷ cùng Họa Bích hỏi thăm chút, hình như nương rất khó chịu."


      Tuy hành động lần này của mẹ chồng có chút kích động, nhưng thân là chính thất, đương nhiên Ngu thị đứng về phía mẹ chồng, thực cảm thấy bố chồng làm ra chuyện thể tưởng tượng nổi.


      Chỉ có điều con được phụ thân, huống hồ nàng làm con dâu.


      Nghe xong tâm tình Chân Diệu hơi trầm xuống.


      Lão phu nhân bỏ lệnh cấm túc Tam lão gia và Tam thái thái, cũng cho vãn bối bọn họ thăm.


      cần nghĩ cũng biết, những tháng ngày này Ôn thị rất gian nan.


      "Tối nay là gia yến, bằng đại tẩu cầu xin tổ mẫu, chắc tổ mẫu nể mặt chắt trai của ngài, mà thả ra"


      Lão phu nhân lập ra quy củ, cứ tối mùng và mười lăm là gia yến, mọi người ở các phòng tụ tập cùng chỗ, mà bình thường mỗi người đều dùng cơm riêng.


      "Đây là tự nhiên, Tứ muội yên tâm . Giờ còn sớm nữa, tỷ về trước chuẩn bị, muộn tốt cho lắm."


      Chân Diệu đứng dậy tiễn: "Đại tẩu thong thả, muội ngồi lại chút."


      Thấy Ngọc nhi đỡ Ngu thị từ từ xa dần, Chân Diệu lại ngồi xuống.


      Tuy ánh mặt trời buổi chiều rực rỡ, nhưng bị lớp lá cây rậm rạp che bớt chỉ còn dư lại ánh sáng nhàn nhạt ấm áp nhảy nhót da.


      "Tước nhi, ngươi hái mấy lá sen lại đây, trở về ta muốn làm gà lá sen."


      Nàng là người thịt vui, chỉ là đến mùa hè ăn được đồ dầu mỡ, nhưng lại ăn chán gà hấp lá sen, rất hợp với thời tiết này.


      Nghe nương muốn làm món ăn mới, hai mắt tiểu nha đầu sáng lên, vui vẻ đáp tiếng rồi chạy .


      "Cẩn thận đừng trong nước." Chân Diệu dặn.


      " , nương, kỹ năng bơi của nô tỳ rất tốt."


      Chân Diệu cười cười, cảm thấy ánh mặt trời ngày càng trở nên ấm áp hơn, bất tri bất giác khép mắt lại, hưởng thụ yên tĩnh hiếm có.


      Ngay lúc buồn ngủ, bỗng nhiên nàng cảm thấy có gì đó đúng, hình như có cái gì kéo chân nàng.


      Lẽ nào là rắn?


      Chân Diệu kiên nhẫn mở mắt ra, lập tức cả người cứng lại.


      thứ trắng trắng, xem ra là con ngỗng trắng vô cùng cường tráng rất vui vẻ mổ giầy thêu của nàng.


      Cảm giác được động tĩnh, con ngỗng trắng kia ngẩng cổ lên, đôi mắt tí đen bóng nhìn thẳng vào Chân Diệu.


      Da đầu Chân Diệu muốn nổ tung, rốt cuộc đây là tình huống gì kỳ vậy!


      Ai có thể cho nàng, vì sao trong đại hoa viên phong cảnh mỹ lệ như thế, lại có con ngỗng!


      Ở nơi cây cỏ sum xuê như này, nếu bình thường xuất , phải là con rắn à!


      Chân Diệu oán thầm con rắn lười biếng dám trốn trăm lần, dám động đậy nhìn chằm chằm vào con ngỗng kia.


      Những người quen với Chân Diệu đời trước đều biết, nàng sợ nhất chính là ngỗng, có lần người uống say tự thừa nhận, lúc còn bé sống ở nông thôn, bị con ngỗng trắng của nhà hàng xóm sát vách vây đuổi chặn đường, mổ hơn nửa ngày rất lâu sau để lại bóng ma nghiêm trọng trong lòng.


      Con ngỗng trắng nghiêng cổ nhìn chằm chằm vào Chân Diệu lúc, cảm thấy có uy hiếp, lập tức càng ngày càng bạo, vẫy vẫy đôi cánh ngắn ngủn béo ú vọt đến, duỗi cổ ra muốn mổ vào mặt Chân Diệu.


      Chân Diệu quên luôn cả việc phải hét lên, trước bước ngoặt sinh tử phát huy tiềm lực kinh người, trong nháy mắt nhảy lên ghế mây, tiếp theo ôm lấy thân cây phía sau ghế tựa, hai ba lần bò lên.


      Con ngỗng trắng duỗi cổ, tức giận thét lên ác ác.


      Chân Diệu thở phào nhõm, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, tiếp đó liền phẫn nộ.


      Súc sinh này, quả thực khinh người quá đáng!


      Nàng nhìn lướt qua, phát cách đó xa có tổ chim ở giữa chạc cây, bên trong có mấy quả trứng chim.


      suy nghĩ nhiều, cầm quả trứng chim ném xuống.


      Bùm tiếng, trứng chim đập trúng đầu con ngỗng trắng, dịch trứng từ miệng ngỗng chảy xuống.


      Con ngỗng kia hung ác kêu to muốn nhảy lên phía .


      Chân Diệu vừa căng thẳng, vừa ném hết trứng chim xuống.


      Tính tình con ngỗng kia vừa hung lại tàn nhẫn, đập cánh dữ dội khiến lông ngỗng rơi ra, phi đến với tốc độ quá nhanh lập tức đâm vào thân cây.


      Nhìn con ngỗng trắng lùi lại hai bước rồi ngã xuống đất, cuối cùng Chân Diệu cũng coi như yên lòng, chuẩn bị tụt xuống, chợt nghe có tiếng bước chân gấp gáp truyền đến.


      Theo bản năng Chân Diệu trốn ra phía sau, từ khe hở phía sau cành lá sum xuê nhìn ra ngoài.


      thấy ông lão mặc áo đạo sĩ màu đỏ sẫm sải bước tới, trong miệng còn hô hoán: "A Qúy bé ngoan, ta nghe được thanh của ngươi, đừng nghịch ngợm, mau ra đây."


      Ông lão nhìn xung quanh, bỗng nhiên bước chân dừng lại, tiếp theo quay mặt chạy về phía này.


      Đến trước mặt, nhìn con ngỗng trắng cả thân đầy dịch trứng nằm đất thoi thóp, kêu khóc : "A Qúy ơi, a Qúy đáng thương của ta, đây là ngươi làm sao!"


      Ông lão vừa vừa cẩn thận ôm lấy con ngỗng trắng, ánh mắt như dao quét qua quét lại, nghiến răng nghiến lợi : "Rốt cuộc tên khốn nào biến a Qúy thành như vậy, để lão tử biết, nhất định phải làm thịt !"


      Nghe ông lão dọa, Chân Diệu giống như bị sét đánh.


      Con ngỗng kia vô cùng hung hãn nha, nó, nó dựa vào cái gì được gọi là a Qúy, còn, còn được tổ phụ nuôi!


      P/S: Mọi người thấy nữ chủ sợ ngỗng có cảm giác khó có thể lý giải được, kỳ thực, ta có thể , đây là chuyện Liễu Diệp từng trải qua, ngỗng rất hay bắt nạt trẻ con, khi ta còn bé, con ngỗng nhà hàng xóm cứ nhìn thấy ta liền mổ. Chính là hai năm trước có lần đường, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó kéo ống quần ta, quay đầu nhìn lại con ngỗng, hơn nữa ta nhìn nó, nó còn buông. Khi đó tâm trạng ta tốt, cảm thấy quá oan ức, mà con ngỗng lại bắt nạt người như thế, bèn vừa gọi điện thoại cho lão công vừa khóc, vị ở đầu bên kia liền xạm mặt lại.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 17: Chuyện khó xử
      Editor: MànThầu


      Chân Diệu ngồi chồm hỗm ở cây, chỉ mong lão đầu nổi cơn thịnh nộ kia nhanh nhanh, nhưng phát tiểu nha đầu từ xa chạy đến.


      Trước ngực tiểu nha đầu ôm lá sen lớn che khuất nửa khuôn mặt, đây phải là Tước nhi hái lá sen về sao.


      Chân Diệu thầm tiếng hỏng việc, nhìn Tước nhi sắp chạy đến gần, mồ hôi lạnh chảy xuống.


      Tước nhi ôm lá sen chạy tới, phát giác nương ngồi dưới bóng cây nhà mình biến thành ông lão quay lưng về phía nàng, miệng còn liên tục chửi bới, bèn ồ lên tiếng.


      Kiến An bá nghe được tiếng động, lập tức quay đầu lại, thấy tiểu nha đầu ngẩn ra, lập tức quát: "Tiểu nha đầu, có phải ngươi đánh A quý ?"


      "Lão, lão bá gia?" Tước nhi hoang mang chớp chớp mắt.


      ", có phải ngươi đánh A quý ?"


      Tước nhi vô cùng sợ hãi vội quỳ rầm xuống, đập đầu: "Lão bá gia, ngài, ngài cái gì, nô tỳ nghe hiểu."


      Nhìn dáng vẻ sợ hãi run rẩy của tiểu nha đầu, Kiến An bá hề mảy may quan tâm, cả giận : "Tiểu nha đầu, đừng mạnh miệng, nếu phải ngươi đánh A quý, tại sao lại xuất ở đây?"


      Tước nhi dè dặt nâng mí mắt lên, nhìn lướt qua cái, thăm dò: "Lão bá gia, ngài A quý, là con ngỗng trắng trong lòng ngài sao?"


      "Đúng vậy! Xem ra đúng ngươi đánh A quý rồi, , ngươi là nha đầu của phòng nào?"


      Trong lòng Tước nhi căng thẳng, vội hỏi: "Lão bá gia hiểu lầm nô tỳ rồi, nô tỳ mới hái lá sen về, ngài xem lá sen vẫn còn đọng nước này."


      Kiến An bá liếc nhìn lá sen, quả nhiên thấy từng giọt nước sắc nét lăn lá sen, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng bảy màu.


      tìm được thủ phạm, Kiến An bá hơi nhụt chí: " như vậy, thực phải ngươi?"


      Tước nhi liều mạng lắc đầu: "Lão bá gia minh giám, phải nô tỳ."


      Kiến An bá nhíu mày, lên tiếng.


      Tước nhi cúi thấp đầu, dè dặt : "Lão bá gia, nếu ngài dặn dò gì nữa, nô tỳ xin lui xuống."


      Nửa ngày thấy Kiến An bá trả lời, dường như ngầm đồng ý, Tước nhi thở hơi, chậm rãi đứng lên, khom người bước ngắn lui xuống.


      "Chờ !" Lùi được mấy bước Kiến An bá đột nhiên lên tiếng.


      Tước nhi sợ giật bắn người.


      Kiến An bá chớp mắt, nhìn tiểu nha đầu cúi đầu hỏi từng từ từng chữ: "Tiểu nha đầu, ngươi vừa hái lá sen trở về, tới đây làm gì? như vậy, có người chờ ngươi ở đây?"


      Chân Diệu vừa thở phào nhõm suýt chút nữa từ cây rớt xuống.


      Tổ phụ, sao ngài có thể nghĩ ra vấn đề cao thâm như thế này chứ?


      Tước nhi cũng choáng váng, ấp úng nửa ngày gì.


      ", lúc đầu có ai ở đây?" Kiến An Bá trầm mặt.


      tin, tiểu nha đầu dám coi thường uy nghiêm của .


      "Là --" Tước nhi nơm nớp lo sợ lùi về phía sau bước.


      Tim Chân Diệu như muốn ngừng đập, bàn tay nắm cành cây cùng trở nên lạnh lẽo hơn, tiếng lá cây vang lên xào xạc, bị tiếng ve sầu kêu ra rả che .


      " nhanh lên, bán ngươi đấy!"


      "Là, là..." Tước nhi chậm rãi ngồi thẳng lên, nhắm mắt lấy quyết tâm.


      Nhìn vẻ mặt Tước nhi, Chân Diệu tuyệt vọng thở dài.


      Xong, nàng trở thành người đầu tiên của triều Đại Chu vì đánh chết ngỗng của tổ phụ, mà bị tổ phụ đánh chết!


      Kiến An Bá mỉm cười thỏa mãn.


      Nhìn biểu cảm khác nhau của hai ông cháu, Tước nhi cúi đầu, đứng thẳng người, sau đó, xoay người lại, chạy biến .


      Cái gì!


      Kiến An bá cùng Chân Diệu nấp ở cây, đều trợn to mắt.


      Chân Diệu hơi buồn cười, nhưng dám cười ra ngoài, lại cảm thấy hơi khó tin, nha đầu kia, nàng ta, từ đâu nàng ta có lá gan lớn như vậy!


      Nếu là nàng...


      Chân Diệu cẩn thận suy nghĩ chút, nếu là nàng nàng cũng chạy...


      Người thực cảm thấy quá hoang đường chính là Kiến An bá, nghĩ tới tiểu nha đầu, xét theo thứ bậc còn chưa đến lượt tiểu nha đầu đó, lại dám trả lời , vậy còn chạy mất!


      đả kích này, còn nghiêm trọng hơn khi phát ra tình trạng của a Qúy.


      Hồi lâu, Kiến An bá mới phục hồi lại tinh thần từ sau cú sốc, còn Tước nhi sớm chạy mất thấy bóng người.


      tức giận dậm chân, con ngỗng trắng trong lòng cựa quậy, phát lên tiếng kêu yếu ớt.


      "A Qúy, ngươi, ngươi chưa chết!" Kiến An bá mừng rỡ hô tiếng, vội vã ôm a Qúy tìm đại phu.


      Chờ lâu, Chân Diệu xác định Kiến An bá chắc chắn quay lại nữa, lúc này mới thở phào hơi, ngồi cây, có cảm giác sống sót sau tai nạn.


      Thấy thời gian còn sớm, dám trì hoãn nữa, cẩn thận xoay người ôm thân cây trèo xuống.


      Lúc này nàng mới nhận ra hình như lúc nãy trèo lên cây quá nhanh, biết vì sao đùi bị xước mấy đường, hơi động cái là đau như kim châm muối sát.


      nào cách nào, đành phải tuột xuống từng chút từng chút .


      Chân Hoán qua hòn non bộ giọng bàn luận với vị thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi mặc trực chuyết* màu xanh nhạt, hai người cùng dừng bước, thấy bóng người ôm cây đại thụ từ từ tụt xuống cách đó xa liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy khiếp sợ sâu sắc trong mắt đối phương.


      Chân Hoán nhìn chòng chọc vào tấm lưng kia, sắc mặt lập tức đen lại.


      Dứt khoát thu hồi ánh mắt, mở miệng với bạch y thiếu niên: "Tiểu nha hoàn bây giờ càng ngày càng nghịch ngợm, Thần biểu đệ, chúng ta thôi.”


      Ánh mắt bạch y thiếu niên dừng người Chân Diệu mặc bộ kỵ trang xanh biếc chút, sau đó cười nhạt : "Ừm, Hoán biểu ca, mời."


      Hai người chuyện rất , lại cách đoạn, Chân Diệu hết sức tập trung leo cây nên nghe thấy.


      Đúng như người gặp vận đen chỉ uống nước lạnh thôi mà cũng bị nghẹn, đúng lúc nàng đạp vào chạc cây mục nát, trượt chân động vào vết thương, đau đớn như kim châm kéo tới, buông tay rơi xuống đất rầm tiếng.


      Hai người Chân Hoán vừa nhấc chân lên liền dừng giữa trung.


      Từ chỗ Chân Diệu ngã xuống cách mặt đất khá gần, ngã nghiêm trọng lắm, nhưng ngược lại từ chỗ đó nàng nhìn thấy hai người từ đâu xuất , trong đầu vù tiếng, tình nguyện ngất .


      Chân Hoán sải bước tới, cúi người hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi : "Tí trở về tìm ngươi tính sổ sau!"


      xong vác Chân Diệu lên, lúng túng tới trước mặt bạch y thiếu niên : "Để Thần biểu đệ chê cười rồi, mong rằng chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài."


      Thiếu niên duy trì nụ cười nhàn nhạt, khẽ vuốt cằm: "Đương nhiên rồi."


      Ánh mắt liếc qua biểu cảm của Chân Diệu, nhưng khó nhận ra bỡn cợt giấu kín trong đó.


      Chân Diệu có phản ứng gì.


      Nếu có người đó lúng túng đỏ mặt, mất tự nhiên ngượng ngùng xấu hổ, nếu vẫn còn khó xử, có thể giận dữ xấu hổ mà khóc.


      Còn nếu nàng xấu hổ đến cực điểm, chỉ có thể là mất cảm giác, cũng chính là lợn chết sợ nước sôi trong truyền thuyết.


      Chân Hoán cõng Chân Diệu - lợn chết sợ nước sôi này vội vã cáo từ vị thiếu niên, như kẻ trộm chuyên kiếm đường mòn hẻo lánh mà .


      May mà lúc này có nhiều người, cuối cùng cũng coi như hữu kinh vô hiểm* đuổi nàng về Trầm Hương Uyển.

      *Nhìn như kinh động tâm phách nhưng có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.


      Từ sau khi Chân Diệu rơi xuống nước trong viện đuổi số bà tử nha hoàn , nên giờ Trầm Hương Uyển cũng có nhiều nha hoàn, đều được đại nha hoàn Tử Tô an bài làm việc.


      Lúc vác Chân Diệu vào, chỉ có Tử Tô cùng Tước nhi.


      Vì vội vàng tụ họp cùng thiếu niên, dù Chân Hoán có rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi đành phẫn nộ dặn dò câu: "Gia yến sắp muộn rồi, ngươi ở nhà chuẩn bị cho ta! Còn có, bảo người của ngươi kín mồm kín miệng đấy!”


      Tử Tô lạnh mặt, còn Tước nhi ngẩn người ra.


      Chờ Chân Hoán phất tay áo rời , hai người nhanh nhẹn hầu hạ Chân Diệu tắm rửa thay y phục, động tác liền mạch, rất nhanh biến nàng từ lôi thôi trở nên rực rỡ hơn hẳn.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 18: Biểu ca.
      Editor: Màn Thầu


      Chân Diệu đau đến nhe răng trợn mắt.


      Mặt Tử Tô hề có cảm xúc : " nương leo cây, sao mà bị đau chứ?"


      xong xoay ngoài sang gian phòng sát vách lấy thuốc mỡ.


      Chân Diệu cười ngượng ngùng, nhìn Tước nhi mở hộp trang điểm gỗ khảm trai hình hoa lê cẩn thận lựa chọn đồ trang sức, nhịn được hỏi: "Tước nhi, khi đó ngươi...Sao lại chạy vậy?"


      Tước nhi hoảng hốt: " nương, ngài, ngài trách nô tỳ chứ?"


      " có, ta chỉ tự hỏi ngươi lấy lòng can đảm đó từ đâu." Chân Diệu .


      Tước nhi bình tĩnh lại, xấu hổ thẳng: "Nô tỳ rất nhát gan, thực biết nên trả lời lão bá gia như nào, mới, mới bị dọa chạy mất."


      tới đây còn giọng bổ sung: "Ngược lại, ngược lại lão bá gia cũng biết nô tỳ..."


      Chân Diệu yên lặng mặc niệm cho lão bá gia.


      Tử Tô cầm thuốc mỡ, kéo ống quần Chân Diệu lên để bôi thuốc cho nàng.


      Mấy vết xước ứa máu chằng chịt da thịt trắng như tuyết, nhìn thấy mà giật mình.


      Tử Tô nhíu mày, vừa bôi thuốc vừa : " nương như vậy, sợ lưu lại sẹo. Nô tỳ nhớ ở chỗ Lão phu nhân, được ban tặng Tuyết cơ cao tốt nhất trong cung."


      Chân Diệu mím chặt môi vì đau, kêu lên tiếng, chờ Tử Tô thoa thuốc xong mới : "Quên , cần thiết phải kinh động lão phu nhân."


      So với bị sẹo, nàng còn sợ Lão bá gia phát ra mình là hung thủ làm con ngỗng bị thương hơn.


      Chuẩn bị xong xuôi, uống thêm mấy ngụm trà nóng, mắt thấy sắp đến giờ, lúc này Chân Diệu mới vịn vào tay Tử Tô, vì chân đau, hơn nửa trọng lượng thân thể đều dựa vào nàng ta, chậm rãi đến Ninh Thọ Đường.


      đường, gặp phải tỷ muội Chân Băng Chân Ngọc.


      Chân Băng tính tình ôn hòa, tuy quan hệ với Chân Diệu cũng bình thường, nhưng thiếu lễ nghi nên có, chào hỏi trước: "Tứ tỷ tỷ khỏe."


      Chân Diệu đau khắp người, giọng tự nhiên cũng yếu ớt hơn: "Ngũ muội, Lục muội khỏe."


      Nghe nàng, Chân Ngọc cười gằn tiếng: "Sao hôm nay Tứ tỷ như liễu rủ trong gió vậy, hẳn lại muốn làm người thương tiếc à? Tiếc là giờ làm ra dáng vẻ như vậy, có chút thiếu kiên nhẫn nha."


      , mắt nhìn chằm chằm vào Chân Diệu, tràn đầy khinh thường.


      "Lời này của Lục muội, tỷ nghe hiểu lắm."


      Chân Ngọc khẽ nhếch miệng, chờ Chân Diệu xong định châm biếm phen, ngờ Chân Diệu thoải mái câu này, rồi tựa vào Tử Tô, càng thêm liễu rủ trong gió lướt .


      Chân Ngọc giống như đánh cái vào bông vậy, ngực khó chịu, giậm chân nhìn chằm chằm vào bóng lưng từ từ khuất.


      "Lục muội, hà tất gì phải tranh chấp cùng Tứ tỷ?" Chân Băng lôi kéo nàng.


      "Ngũ tỷ, lẽ nào tỷ mến nàng ta sao?"


      Chân Băng giúp Chân Ngọc chỉnh lại xiêm y, lạnh nhạt : " thể có thích hay , đều là tỷ muội trong phủ, nếu quá ầm ỹ, phải khiến người ngoài chê cười sao."


      Chân Ngọc cười tiếng: "Ngũ tỷ yên tâm, ở bên ngoài muội tự biết đúng mực. Hơn nữa, chúng ta đều nhớ là tỷ muội, nàng ta nhớ được chỗ nào chứ, mấy tháng trước gây ra loại chuyện đó, vài ngày trước lại làm ra chuyện hoang đường kia, thực khiến bá phủ mất hết mặt mũi. Bây giờ Tam thúc Tam thẩm bị cấm túc, thể chờ đợi được nữa còn làm bộ làm tịch, phải vì biểu ca mới tới sao!"


      Chân Băng kinh ngạc nên lời: "Lục muội, việc này thể lung tung được."


      "Hãy chờ xem." Chân Ngọc cười lạnh .


      đường, Chân Diệu lại gặp phải Nhị nương Chân Nghiên.


      Chân Nghiên hoài nghi nhìn Chân Diệu vài lần, hỏi: "Tứ muội làm sao vậy?"


      Đối mặt với tỷ tỷ ruột, Chân Diệu dám qua loa, ấp úng : "Cảm thấy trong người tốt."


      Nhưng Chân Nghiên lại hiểu lầm quỳ thủy (kinh nguyệt) của Chân Diệu đến rồi, nghiêm mặt: "Lần đầu tiên đến?"


      "A?" Chân Diệu hơi sửng sốt.


      Nhưng Chân Nghiên cho rằng nàng xấu hổ, an ủi: "Tứ muội đừng lo lắng, điều này rằng muội lớn rồi, khi nào trở về tỷ những điều cần chú ý cho muội nghe."


      xong quay qua nhìn Tử Tô, vô cùng uy nghiêm : "Tử Tô, mấy ngày tới chăm sóc tốt cho Tứ nương, nên để muội ấy bị cảm lạnh."


      "Vâng." Khóe miệng Tử Tô giật giật.


      Giờ Chân Diệu mới có phản ứng, tuy hơi buồn cười, nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp.


      Tuy nàng có ký ức của nguyên chủ, nhưng tiếp nhận tình cảm của nàng ta, hơn nữa trong trí nhớ, đối với tình cảm của những người thân này đều bị tính tranh cường háo thắng làm nhạt .


      Nhưng bây giờ, loại tình thân này dần thức tỉnh trong lòng, cũng biết là nàng, hay do nguyên chủ từng coi .


      Quan tâm đến nó, chỉ cần có tâm ý là được.


      Tiến vào Ninh Thọ Đường, thanh đàm tiếu trong phòng chợt trùng xuống, lão phu nhân hề biến sắc : "Nhị nha đầu Tứ nha đầu đến rồi."


      "Thỉnh an tổ mẫu." Hai tỷ muội thỉnh an lão phu nhân trước, sau đó thỉnh an các trưởng bối trong phòng.


      Chờ Chân Hoán thỉnh an xong, nhìn bạch y thiếu niên đứng bên , hai tỷ muội phản ứng khác nhau.


      Đầu tiên là Chân Nghiên ngẩn ra, rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt tự nhiên, thoải mái gật đầu với thiếu niên, rồi ánh mắt thăm dò nhìn về phía lão phu nhân.


      Mặt Chân Diệu hề có cảm xúc nhìn vị thiếu niên chút, sau đó bình tĩnh cúi đầu, dáng vẻ như thể ta tuyệt đối quen biết người này.


      Dáng vẻ này của nàng rơi vào trong mắt người khác là bình thường, nhưng thiếu niên kia có vẻ kinh hoàng.


      nương này, tố chất tâm lý phải tốt bình thường đâu.


      khỏi liếc nhìn mấy lần, nhìn thấy vành tai dưới tóc đỏ ửng.


      "Nhị nha đầu Tứ nha đầu, đây là cháu trai đại bá mẫu nhà mẹ đẻ các ngươi, sau này muốn ở lại trong phủ, cũng coi như là biểu ca của các ngươi."


      Chân Nghiên cũng cảm thấy kỳ quái, có thể xuất ở đây, còn tham gia gia yến, tất nhiên là thân thích, lập tức đoan trang hào phóng thi lễ: "Tưởng biểu ca khỏe."


      Chân Diệu cũng làm theo.


      "Hai vị biểu muội cần đa lễ."


      Thiếu niên lời khách sáo, nghe thấy Đại phu nhân Tương thị với Lão phu nhân: "Lão phu nhân, Thần ca nhi mới vừa mười lăm, hơn Nghiên nhi tuổi."


      mặt Tưởng Thần như mây gió, mỉm cười hướng Chân Nghiên thi lễ: "Nhị biểu tỷ."


      Vẻ mặt đoan trang trước sau như của Chân Nghiên hiếm khi xuất vết nứt, liếc mắt nhìn Lão phu nhân.


      Nhìn thấy ánh mắt oán trách của cháu , lão phu nhân tằng hắng cái, cười với Tương thị: "Xem ta này, thấy đứa này thận trọng, còn tưởng lớn hơn Nhị nha đầu."


      Lúc này Nhị phu nhân Lý thị mỉm cười, chen miệng : "Đại tẩu, muội nghe năm trước Thần ca nhi thi đỗ tú tài. Chà chà, tú tài mười ba tuổi. phải bình thường đâu, sợ rằng tương lai Nhị công tử của Chiêu Vân Trưởng công chúa còn kém đấy."


      Tuy khen ngợi chính cháu trai của mình, nhưng đến chuyện của công tử nhà Trưởng công chúa, thích hợp lắm, Tương thị lạnh nhạt : "Nhị đệ muội quá khen, Thần ca nhi còn kém xa, bây giờ mới đến Quốc Tử Giám học."


      Tương thị xuất thân từ đại tộc Nam Hoài, Tưởng gia Nam Hoài truyền thừa mấy trăm năm, các đời đều có người ra làm quan, tuy nay có người nắm giữ vị trí cao, nhưng trong tộc ít con cháu xuất chúng, Tưởng Thần là trong số những người tài ba đó, gánh vác kỳ vọng của người trong tộc.


      Tập tục đọc sách của Nam Hoài được lặp lặp lại, tuy mười ba tuổi đố tú tài là hiếm thấy, nhưng cũng tính là gì, nếu đặt ở kinh thành có hơi gây chú ý.


      Tương thị cũng muốn cháu mình bị người ghen ghét.


      Tương thị cảm kích, hiếm khi Lý thị giống như bình thường, trái lại vẻ mặt nhìn Tương Thần càng thêm hòa hoãn.


      Thấy hai tỷ muội Chân Băng Chân Ngọc dắt tay vào, ánh mắt sáng lên, vội vã chào hỏi: "Băng nhi Ngọc nhi, mau tới bái kiến biểu ca của các ngươi."

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 19: Gợi ra huyết án con ngỗng trắng.
      Editor: Màn Thầu


      Lý thị vừa thốt ra lời kia, trong phòng liền yên tĩnh.


      Chân Ngọc nhìn dáng vẻ vội vàng của Lý thị, tức đỏ mắt, coi như thấy vị biểu ca chưa từng gặp mặt kia, kéo Chân Băng đến trước mặt Lão phu nhân: "Tôn nữ thỉnh an tổ mẫu."


      Hai người cùng hành lễ, đến phiên Tương Thần, người ôn hòa, người lạnh nhạt, hoàn toàn giống dáng vẻ vội vàng kia của Lý thị.


      Dù Lão phu nhân khó chịu cũng đành ép xuống.


      Tình huống này, rốt cục cũng thể nể mặt mũi mà răn dạy được, chí ít biểu của hai tôn nữ này cũng làm mất mặt bá phủ.


      Tương thị ý vị sâu xa liếc Lý thị cái, khóe miệng cong lên.


      Tất nhiên bà hiểu Lý thị có ý định gì.


      Kỳ thực Nhị lão gia vẫn nhậm chức ở bên ngoài, con đường làm quan trong tương lai hẳn là tệ, cũng phải thể cho chất nhi kết thông gia, chỉ là tính tình Lý thị thực ra làm sao cả, đến cùng vẫn là xuất thân thứ nữ.


      Nghĩ xuất thân vị em dâu tốt đẹp, khí chất tao nhã, năm đó đè đầu bà khắp nơi, nhìn cử chỉ nôn nóng của Lý thị lộ hết ra, trong chốc lát Tương thị được tư vị trong lòng.


      Lão phu nhân nâng chung trà lên, nhấp ngụm.


      Mành cửa bằng vải màu xanh thẫm khẽ lay động, đầu tiên là váy mã diện xếp li màu lam nhạt, chân váy biếc xanh lay dộng từng đợt, lộ ra mũi giày màu xanh lam thêu hoa mùa xuân màu vàng nhạt, tiếp theo bàn tay trắng nõn đẩy màn che ra, Tam nương Chân Tĩnh vào.


      Cả người nàng bị bao phủ bởi màu xanh lam nhợt nhạt, tóc mái để bằng, chiếc cằm khéo léo, toàn thân vừa lộ vẻ tinh xảo lại u sầu.


      Tầm mắt Chân Diệu tự chủ được mà nhìn theo Chân Tĩnh.


      Mấy hôm gần đây nàng chưa từng thấy Chân Tĩnh, chỉ hốt hoảng nghe việc hôn của nàng ta được định ra, là tiến sỹ thời nay, xuất thân bần hàn.


      Dường như Chân Tĩnh cảm giác được ánh mắt của Chân Diệu, khẽ nâng mi mắt, nhanh chóng chạm vào tầm mắt nàng, tiếp theo đúng quy củ thỉnh an.


      Chẳng biết vì sao, Chân Diệu mơ hồ cảm thấy ánh mắt kia khiến nàng lạnh cả người.


      Đại phu nhân Tương thị nhíu mày khó chịu, trầm giọng : "Sao lúc này mới đến?"


      Chân Tĩnh cúi thấp đầu: "Mẫu thân thứ lỗi, mải thêu mà quên để ý giờ."


      Tương thị còn định thêm, lão phu nhân lên tiếng: "Được rồi."


      Liếc nhìn vòng, hỏi: "Lão bá gia đâu?"


      Nhị lão gia quanh năm ở bên ngoài, Đại lão gia hôm nay có chuyện chưa hồi phủ, Tam lão gia lại bị cấm túc, đến trưởng bối đến dự gia yến chỉ có mình Lão bá gia là nam nhân.


      Bạch Thược đứng sau Lão phu nhân hơi do dự.


      " ." Nhắc đến Lão bá gia, Lão phu nhân vô thức vỗ trán.


      "Ách... Nô tỳ phái người mời lão bá gia, được báo lại... Lão bá gia tới Thái Bộc tự chưa về."


      " Thái Bộc tự?"


      Bạch Thược khó xử, nhưng vẫn đúng : " là Lão bá gia mới tìm thấy con ngỗng trắng biết bị ai đả trương ở trong vườn, dưới tình thế cấp bách Lão bá gia Thái Bộc tự tìm Mã y chữa bệnh."


      Trong phòng bỗng tĩnh lặng.


      Môi Lão phu nhân run run.


      Cái lão già khốn nạn này!


      Trong lòng mạnh mẽ mắng tiếng, nhưng bên ngoài cũng tiện gì, chỉ hỏi: "Ai cùng với Lão bá gia?"


      "Là Bình An."


      Lão phu nhân bình tĩnh lại uống hớp trà: "Vậy mọi người đợi chút ."


      Người Thái Bộc tự, cũng nên nhân nhượng tí.


      "Thần ca nhi, tổ mẫu ngươi vẫn khỏe chứ?" Lão phu nhân đổi đề tài.


      Tổ mẫu Tương Thần là Cổ thị, năm đó là con nhà quyền quý nổi danh kinh thành, giao tình với Lão phu nhân cũng tệ lắm.


      "Đa tạ Lão phu nhân quan tâm, thân thể tổ mẫu vô cùng khỏe mạnh, vãn bối vào kinh lần này, còn cố ý căn dặn vãn bối vấn an ngài." Tương Thần thong dong bình thản .


      "Vậy tốt, vậy tốt."


      phòng trưởng bối, vì giết thời gian nên vây quanh Tương Thần hỏi cái này hỏi cái kia, đặc biệt là Lý thị hỏi nhiều nhất.


      Tương Thần lộ nửa điểm thiếu kiên nhẫn.


      Nhưng Chân Ngọc lại giữ được bình tĩnh, vặn khăn, thấp giọng oán hận với Chân Băng: "Nương làm cái gì vậy!"


      Chân Băng bất đắc dĩ thở dài: "Nương cũng lao tâm khổ trí vì chúng ta, quên ."


      Chân Ngọc cúi đầu, muốn khóc: "Rốt cuộc vì cái gì, giống như chúng ta có ai thèm lấy vậy, tự nhiên khiến người chê cười! Đó là do vợ kế sinh ra, chúng ta lại là đích nữ, sao có thể kém bậc được!"


      Tương Thần tuổi trẻ tài hoa hơn người, quân tử như ngọc, nào có thể chán ghét, nhưng Lý thị vội vàng như vậy, tính khí Chân Ngọc lại cao ngạo, vì thế mới khơi dậy tâm lý chống đối.


      Chân Băng giống thế, tính tình nàng vốn ôn hòa hơn, mặc dù đồng ý với cách làm của Lý thị, nhưng cũng có ý muốn chống lại.


      Hơn nữa trong lòng nàng cũng hiểu, nàng là tỷ tỷ, nếu Lý thị có tính toán gì, cũng là vì nàng trước...


      Nghĩ đến đây, đuôi mắt khẽ lướt qua vị thiếu niên mặc trường bào màu trắng.


      Nhìn mỉm cười, dáng vẻ thong dong, tim bỗng nhảy vài cái.


      Rồi lại nghe Chân Ngọc thấp giọng : "Có chỗ nào tốt, còn phải nhìn mặt mà bắt hình dong sao, Ngũ tỷ tỷ thấy chứ, khi muội tiến vào, nhìn thấy vị biểu ca kia nhìn Chân Diệu chớp mắt!"


      Nhất thời sắc mặt Chân Băng trắng bệch.


      Hai tỷ muội tới muộn, đứng dựa vào góc tường, Chân Tĩnh lặng yên đứng gần đó vừa nghe thấy hai chữ "Chân Diệu", mắt liền giật giật.


      Lúc này Chân Diệu vô tư nghe mọi người chuyện, nàng tưởng tượng đến Lão bá gia ôm con ngỗng trắng hấp hối Thái Bộc tự khám bệnh, còn có loại dự cảm chẳng lành, trong lòng liên tục cầu nguyện, đừng xảy ra tai họa gì mới tốt.


      Ai ngờ việc tốt chưa thấy việc xấu kéo đến, chưa qua tiếng, gã sai vặt Bình An theo Lão bá gia mặt vàng như đất chạy đến bẩm báo: "Lão phu nhân, việc lớn xong rồi!"


      "Lão bá gia làm sao?" Tay Lão phu nhân cầm chén trà, bình tĩnh hỏi.


      Bình An lau mồ hôi trán, khó khăn : "Lão bá gia, bị ngựa bất tỉnh!"


      Tay Lão phu nhân run lên, nước trà sánh ra ngoài, thấm ướt tay áo.


      thèm để ý, vội hỏi: ", rốt cuộc là có chuyện gì, Lão bá gia đâu!"


      Bình An dám trì hoãn, vội vàng : "Lão bá gia đến chuồng ngựa của Thái Bộc tự tìm người chữa trị cho A Qúy, đúng lúc gặp được Ngưu thái y, ai ngờ Ngưu thái y chỉ biết chữa bệnh cho ngựa, chữa cho ngỗng. Lão bá gia mặc kệ, đòi Ngưu thái y phải khám bệnh, Ngưu thái y liền bộ dạng kia của A Qúy, trực tiếp làm thịt ăn mới đúng. Nghe vậy Lão bá gia tức giận, tiện đường đá cho con ngựa đen mà Ngưu thái y chữa trị cái, ai dè, ai dè con ngựa đen kia ràng nằm nửa sống nửa chết, lại có thể lập tức nhảy dựng lên cho Lão bá gia cước, sau đó Lão bá gia liền bất tỉnh!"


      Nghe tình huống hoang đường như thế, Lão phu nhân giận đến đau tim, lại biết Lão bá gia được việc cũng phải chèo chống bá phủ, vội áp chế hờn dỗi trong lòng hỏi: "Rốt cuộc Lão bá gia sao rồi, người ra làm sao?"


      "Ngưu thái y đưa Lão bá gia đến nhà Mã thái y, Mã thái y tình hình được tốt, trước mắt thể lại được, nên bảo tiểu nhân về bẩm báo trước."


      Chân Diệu nghe xong, tay nắm chặt vạt váy.


      Xong rồi, xong rồi, chẳng lẽ chỉ vì nàng đánh con ngỗng, mà phải bồi thường tánh mạng của tổ phụ sao?


      Thôi cuộc sống về sau thế là hỏng rồi, lúc ấy nàng chỉ chợp mắt hưởng thụ bóng râm mà thôi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.