1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Diệu Ngẫu Thiên Thành - Đông Thiên Liễu Diệp

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 5: Thỉnh an
      Editor: Truchancherry
      Beta: MànThầu


      "Hả?" Chân Nghiên nhíu mày, chậm rãi , "Tứ muội lặp lại lần nữa, vừa nãy tỷ nghe ."


      Nhìn cây thước đưa qua đưa lại trước mắt, trong nháy mắt Chân Diệu cảm thấy Nhị tỷ luôn đoan trang xinh đẹp khá giống trong Dung mama trong truyền thuyết.


      Thấy nàng trầm mặc, Chân Nghiên thở dài: "Muội muội nghỉ ngơi cho tốt , đừng lời mê sảng như vậy nữa ."


      xong lặng lẽ cất thước, xoay người ra ngoài .


      Chân Diệu biết nếu gả thành trò cười, im lặng nửa ngày, lấy gối kê đầu, phiền muộn ngủ thiếp .


      Bởi vì bệnh của nàng quá nặng vẫn có thể gặp người, nên có vài người tới thăm, trong đó có Đại tẩu Ngu Thị.


      Chân Diệu xem xem lại kí ức của nguyên chủ, phát Ngu Thị là con của võ tướng, còn là nữ nhi hề thua kém đấng nam tử.


      Chẳng qua nguyên chủ này luôn cố gắng làm danh môn khuê nữ, xem thường người chị dâu này, đương nhiên quan hệ được tốt.


      Ngu Thị tới đây, đưa lễ vật hàn huyên vài câu, rồi đứng lên cáo từ.


      "Đại tẩu, tỷ có thể cùng muội trò chuyện hay ?."


      Ngu Thị kinh ngạc nhìn Chân Diệu.


      Thường ngày thấy vẻ mặt người em chồng này luôn bộ ghét bỏ, hôm nay lại mở miệng lưu người, hơi ngạc nhiên.


      Ngu Thị là người tính tình thẳng thắn, thẳng: "Cầm kỳ thi họa, tẩu tử hiểu biết nhiều, chỉ có thể múa thương lộng đao, sợ làm bẩn lỗ tai muội muội."


      Chân Diệu nghe xong kích động muốn khóc, nàng cần chính là múa thương lộng đao nha.


      Nếu hôn có gì thay đổi, dùng thời gian năm để rèn luyện thân thể khỏe mạnh, đến thời điểm nguy cấp có thể dùng để bảo vệ bản thân.


      Tẩu muội hai người, người nguyện ý nghe, người về đề tài mình am hiểu, thường xuyên qua lại hàn huyên gần nửa canh giờ.


      "Đại tẩu, như vậy, nếu muốn có nền tảng tốt, phải bắt đầu luyện thế trung bình tấn sao, còn phải ngâm người trong nước thuốc đặc biệt?"


      Ngu Thị muốn gật đầu, đột nhiên mặt biến sắc, dùng khăn che miệng nôn khan tiếng.


      Chân Diệu ngẩn ra, dáng vẻ này của đại tẩu, chắc có bầu, ti vi đều diễn như thế.


      Đầu tiên Ngu thị hơi đỏ mặt, sau đó thấy em chồng có bất kỳ phản ứng gì, cũng sửng sốt.


      Tiểu nương tử bình thường cũng có phản ứng như vậy được chứ!


      Chân Diệu hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt thuần khiết hỏi:"Đại tẩu, tỷ sao vậy, có phải là ăn nhầm đồ bị hỏng ?"


      "Ách, , ." Ngu Thị ấp úng, rất nhanh mượn cớ vội vã cáo từ.


      Lại dưỡng thương thêm chừng mười ngày, Chân Diệu cũng xem xong truyện “Liệt Nữ”, cuối cùng cũng khỏe hẳn.


      Cầm bình sứ trắng miệng bụng bình hơi lớn, thích thú cắm vài nhánh hoa Đào nở rộ đan xen vào trong bình, mang theo Tử Tô thỉnh an lão phu nhân .


      Lão phu nhân ở Ninh Thọ Đường, nằm ở trung tâm của Kiến An Bá Phủ, cách Trầm Hương Uyển của Chân Diệu khá xa.


      Lúc đến đó, cả người Chân Diệu đổ mồ hôi đầm đìa.


      "Tứ nương đến rồi."


      Tiếng vừa truyền ra, bên trong liền yên tĩnh.


      Chân Diệu bỏ cái bình ôm trong tay ra, dập đầu, thanh giòn tan: "Tôn nữ thỉnh an tổ mẫu."


      Lão phu nhân đưa mắt nhìn qua, thấy nàng quỳ thẳng tắp, buông mi cúi đầu, cả người lẳng lặng, chỉ có bình hồng đào ôm trong người run lên cái, khiến người ta thích ra được.


      Lão phu nhân chợt cảm thấy tôn nữ này có chút giống, khỏi nhìn kỹ nàng thêm mấy lần.


      Người trong phòng đều yên tĩnh lại.


      "Tổ mẫu, hoa đào của Tứ muội đẹp, tôn nữ cần ít để làm trâm cài, con xin ngài mấy bông được ?" Chân Nghiên mở miệng cười .


      Lão phu nhân liếc nàng chút: "Ngươi con khỉ này, có vật gì tốt đều muốn lấy bây giờ cả hoa Đào của muội muội ngươi cũng buông tha ."


      xong mắt lại quét qua Chân Diệu, lạnh nhạt : "Đứng lên ."


      Chân Diệu đứng lên, về phía Đại phu nhân và Nhị phu nhân thỉnh an, lại cùng bọn tỷ muội chào hỏi, sau đó nhìn Chân Nghiên, Chân Băng Chân Ngọc vây quanh lão phu nhân cười.


      Nàng có tại sao nguyên chủ lại tranh cường háo thắng như vậy.


      Ngoại trừ Đại nương gả ra ngoài, Chân Nghiên đoan trang hào phóng lại hiểu chuyện, luôn làm Lão phu nhân cảm thấy vui vẻ.


      Nhị lão gia xuất thân tiến sỹ, giữ chức vị ở bên ngoài, vì tận hiếu nên hai năm trước đưa phu nhân và nhi nữ trở về.


      Có phụ thân bản lĩnh nhưng ở bên cạnh, đương nhiên lão phu nhân đối với hai tỷ muội Chân Băng Chân Ngọc thương nhiều hơn chút, huống chi song sinh vốn hiếm thấy, càng nhiều thêm phần sủng ái.


      Tam nương là thứ nữ đề cập tới, chỉ còn lại Chân Diệu, phụ thân là người có lý tưởng, luôn bị tỷ muội hai bên áp xuống, nương này dần dần thay đổi, cũng là điều dễ hiểu.


      Chân Diệu vẫn đứng yên bên, Chân Nghiên nháy mắt vài lần cũng phản ứng.


      tại nàng muốn tranh sủng, thứ hai là nàng vẫn mang tội trong người, nếu lại vô duyên vô cớ vui vẻ cười đùa chẳng khác nào chọc người cười chê.


      Nàng cũng có tự tôn, được chứ.


      Chỉ là phòng phu nhân cùng tiểu nương tử, đề tài đàm luận có chút nhàm chán, Chân Diệu nằm lâu quá nên thân thể còn hơi hư nhược, yên lặng yên lặng, rồi bình thản chìm vào giấc ngủ.


      Khóe mắt lão phu nhân lướt qua Chân Diệu, tuy thấy nàng lên tiếng, thân thể còn ưỡn lên đến mức thẳng tắp, khỏi thầm gật đầu.


      Tứ nha đầu này, qua chuyện này, đúng là có chút nên người .


      Vừa định vài câu, liền phát ra nàng ngủ .


      Lão phu nhân suýt chút nữa phun ra ngụm máu, cố gắng đè lại, làm bộ ôn hòa nhã nhặn : "Các ngươi đều xuống , Tứ nha đầu lưu lại."


      Nghe được ba chữ "Tứ nha đầu", Chân Diệu lập tức tỉnh giấc, liếc mắt thấy mọi người đều đứng dậy xin cáo lui, vội vã theo, định đục nước béo cò : "Tôn nữ xin cáo lui."


      Lão phu nhân lại phun ra ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi : "Tứ nha đầu lưu lại!"


      Chân Diệu có thể ngồi ngủ, là kiếp trước khi còn học luyện ra, ngoại trừ Lão phu nhân và Nhị nương Chân Nghiên luôn luôn quan sát nàng, những người khác hề phát , chỉ là liếc nhìn nàng cái, rồi lui ra.


      Khi Chân Ngọc ngang qua Chân Diệu hừ lạnh tiếng cười nỗi đau khổ của người khác: "Đừng tưởng rằng đính ước với Trấn Quốc Công Thế tử, tổ mẫu tha cho tỷ."


      Người vừa , lão phu nhân trầm mặt xuống: "Nghiệp chướng, còn quỳ xuống cho ta!"


      "Tổ mẫu?" Chân Diệu đàng hoàng quỳ xuống, ngửa mặt lên, đôi mắt tròn xoe trong veo tràn đầy nghi vấn.


      Lão phu nhân trong lòng phiền muộn, phất tay: "Mấy người các ngươi tất cả lui ra."


      Tử Tô cùng mấy nha hoàn trong phòng lão phu nhân đều lui xuống, chỉ còn Vương Ma Ma đứng ở phía sau.


      Lão phu nhân lúc này mới phát tác: "Nghiệp chướng, ngươi lại, lại dám ngồi đó ngủ! Có phải đến Trấn Quốc Công phủ cũng như vậy, ngươi nhất định phải đánh mắt hết mặt mũi của Kiến An Bá Phủ phải !"


      Chân Diệu hít vào hơi.


      Lão thái thái quá sắc bén a, thầy chủ nhiệm lớp năm đó được bọn học trò xưng là Tôn Ngộ cũng phát ra được.


      Chân Diệu vô cùng xấu hổ, hơi ngẩng đầu : "Tổ mẫu, tôn nữ sai rồi, mấy ngày nay tôn nữ ngủ ngon, đến chỗ tổ mẫu, biết làm sao tâm buông lỏng, bèn ngủ mất."


      Nàng , kể từ khi biết mình cùng Trấn Quốc Công Thế tử đính hôn, cảnh tượng ngày ấy luôn xuất ở trong mơ, ngủ ngon là .


      " ngủ ngon?" Lão phu nhân cẩn thận quan sát Chân Diệu, quả nhiên phát đáy mắt có quầng thâm nhàn nhạt.


      thanh lập tức trầm xuống: "Sao ngủ ngon, bọn nha hoàn hầu hạ kiểu gì? Tố Nguyệt, gọi Tử Tô vào đây."


      " liên quan đến Tử Tô tỷ tỷ, là lỗi tại tôn nữ, mỗi tối đều mơ thấy bị người ta bóp cổ."

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 6: Cháo Hoa Đào
      Editor: Truchancherry
      Beta: Màn Thầu


      Trong lòng lão phu nhân thấy nặng nề nhưng sắc mặt vẫn đổi : "Tứ nha đầu, ngày ấy khi bị rơi xuống nước, ngươi còn nhớ xảy ra chuyện gì ?"

      Chân Diệu nghe vậy mím mím môi.

      sớm , hàng ngày tuy hơi ngốc, nhưng cũng ngu.

      Từ khi biết phủ Trấn Quốc Công mời bà mối tới bàn việc đính thân, nàng suy nghĩ kĩ.

      Theo lý, dòng dõi phủ Trấn Quốc Công, gặp phải chuyện như vậy dù có chối từ nhà cũng chỉ có thể chấp nhận.

      Nhưng đối phương lại nhanh chóng hành động như vậy, giống người chiếm thế thượng phong .

      Ngẫm lại vết bầm cổ mình, còn có các nha hoàn bà tử biến mất, nàng sao lại hiểu .

      Đối phương coi trọng danh dự, dù sao nhà ‘Vua cũng thua thằng liều’, đến mức này nương cũng nên bỏ qua thôi.

      Nếu đạt được thỏa thuận, dù chân tướng thế nào, bất cứ bên nào cũng muốn nhắc đến nữa.

      Chân Diệu cúi đầu, thanh mềm mại : "Tổ mẫu, ngày ấy rơi xuống nước, tôn nữ bị dọa tới mức biết gì nữa, làm sao nhớ được xảy ra chuyện gì. Chỉ là chẳng biết vì sao, luôn nằm mơ thấy có người đến bóp cổ mình. Vậy mà tới chỗ tổ mẫu, trong lòng lại thấy an toàn."

      Lão phu nhân thở hơi, ánh mắt dịu : "Ai, có lẽ ngươi sợ hãi quá độ . Tố Nguyệt, đưa tập kinh “Diệu pháp liên hoa” ta thường đọc tới đây. Tứ nha đầu, việc hôn của ngươi được quyết định, ngươi cần đến khuê học (nơi các tiểu thư khuê các học) nữa, ở nhà chép kinh thư . tại còn sớm, thăm nương của ngươi , mấy ngày nay nàng phải lo lắng ít rồi."

      đến đây hơidừng chút: "Còn có Tam nha đầu vẫn bệnh, ngươi làm muội muội cũng nên đến hỏi thăm xem sao."

      "Vâng." Chân Diệu lùi ra.

      Chân Diệu vừa , lão phu nhân hỏi Vương Ma Ma: "Tử Tô thế nào?"

      Vương Ma Ma đứng bên cạnh vừa bóp vai cho lão phu nhân vừa : "Tử Tô mấy ngày nay Tứ nương rất ít , phần lớn thời gian đều dùng để đọc sách."

      "Hừm, xem sách gì? Là nữ nhi, thể để những loại sách loạn thất bát tao ảnh hưởng xấu được."

      "Đa số đọc về ‘Nữ Giới’, các loại truyện như ‘Liệt Nữ ‘."

      "Tố Nguyệt, ngươi cảm thấy Tứ nương thế nào?"

      Vương Ma Ma cúi đầu: "Chuyện của nương, nô tỳ dám bừa."

      Lão phu nhân thở dài: "Cho ngươi , ngươi liền . Người bên ngoài ràng, có lẽ ta lớn tuổi, cũng có lúc nhìn lầm."

      Vương Ma Ma cung kính : "Trước đây nô tỳ lặng lẽ quan sát, Tứ nương thường yên lòng, có lẽ do tuổi còn , nên tâm tính bất ổn. Nhưng từ khi ngã xuống nước giống “Ngọc thô chờ mài dũa” hơn."

      "Ngọc thô chờ mài dũa? Chỉ mong được như vậy. Tố Nguyệt, ta bảo ngươi thăm dò chuyện Hàn tiến sĩ thế nào rồi?"

      Lão phu nhân muốn thăm dò Hàn tiến sĩ, vì chuyện Tam nương Chân Tĩnh bị từ hôn.

      Hàn tiến sĩ tên Chí Viễn, khoảng hai mươi tuổi, xuất thân bần hàn, năm nay mới lên tiến sĩ.

      Do Tam nương bị thoái hôn, vào tầm mắt Thế tử, định hứa gả thứ nữ cho .

      Vương Ma Ma đem những gì mình nghe được ra: "Hàn tiến sĩ là do mẫu thân nuôi lớn, phụ thân mất, rất hiếu thuận, là nhân tài chân chính, nhưng bên dưới còn có hai đệ đệ và muội muội..."

      Lão phu nhân nghe xong nhíu mày: "Vậy tiếp tục tìm hiểu."

      Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu, chuyện hôn của Chân Diệu định, Chân Tĩnh được sắp xếp trước, lại là thứ nữ, e rằng hôn như vậy là tốt nhất rồi.

      Nhớ đến Tam nương luôn yên lặng, Lão phu nhân thở dài, cuối cùng vẫn hao tâm tổn sức.

      Dù sao vẫn là thứ nữ.

      đường Chân Diệu xiêu vẹo, theo sau Chân Nghiên.

      "Ngươi lại dám ngủ lúc thỉnh an!" Chân Nghiên cước bộ chậm lại, thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi .

      Chân Diệu vội vàng xin tha: "Tỷ tỷ tốt đừng giận nữa mà, thấy vành mắt muội bị xanh sao, thực ra mấy ngày nay muội ngủ yên ổn, luôn mơ thấy ác mộng.”

      Chân Nghiên liếc mắt nhìn cẩn thận, cuối cùng cũng tin lời nàng, thở dài: "Dù sao muội phải có tiến bộ chút, đừng làm cho nương bận tâm.”

      "Bây giờ nương tốt hơn chưa?"

      "Bị muội làm cho tức giận đến vậy, muội xem?" Chân Nghiên liếc mắt .

      Chân Diệu như tiểu tức phụ ( dâu ) theo sau Chân Nghiên, tiến vào Hòa Phong Uyển.

      Thấy Chân Nghiên vào, sắc mặt Ôn Thị lộ vẻ vui mừng, nhưng vừa nhìn thấy Chân Diệu, lập tức đổi sắc mặt: "Ai bảo ngươi đến ?"

      "Nương ——" Chân Diệu ngọt ngào hô tiếng, quỳ xuống thỉnh an.

      Ôn thị quay mặt : "Ta có nữ nhi như ngươi!"

      Trong trí nhớ nguyên chủ, Ôn thị là người vô cùng mạnh mẽ, luôn nghiêm khắc với nàng, cũng có bao nhiêu thích.

      Có thể Chân Diệu là người ngoài nên nhìn thấy ràng,từ trong trí nhớ có thể nhìn ra chẳng qua Ôn thị là người ngoài cứng trong mềm thôi.

      Vốn có lỗi trước, còn làm nương tức đến nôn ra máu, nàng nhận sai cũng hề cảm thấy áp lực.

      Chân Diệu ôm chặt lấy bắp đùi Ôn thị, dụi dụi đầu : "Nương, nữ nhi sai rồi, nếu ngài còn buồn bực, đánh nữ nhi mấy cái. Nữ nhi da dày, sợ đánh."

      Ôn thị hoàn toàn sửng sốt .

      Này, lời như vậy có điểm đúng.

      Trong nháy mắt, đương nhiên quên nên phản ứng làm sao.

      Các nha hoàn trong phòng cũng sửng sốt .

      Tứ nương, trước đây khi phu nhân những lời như vậy, phải ngài đều đẩy cửa ra ngoài ngay sao?

      Chân Nghiên thấy muội tử như vậy, cảm thấy cực kỳ mất mặt, lạnh mặt nhìn bọn nha hoàn: "Các ngươi đều lui ra ngoài ."Đám nha hoàn lui ra ngoài, Tử Tô bình tĩnh theo sau, nhưng trong lòng gào thét ngừng.

      Lần thứ ba, từ khi theo vị nương này, nàng được nghe nhiều nhất chính là "Các ngươi lui ra ngoài" .

      Ôn thị bị lời này của Nhị nương nhắc nhở, lập tức rút chân ra : " nghe ta ngươi sao, nữ nhii như ngươi ta cũng dám nhận, ra ngoài."

      " ra." Chân Diệu ôm bắp đùi càng chặt hơn, vẻ mặt kiên định.

      "Ra ngoài."

      " ra."

      " ra ngoài."

      " ra."

      " ra ngoài."

      Sau đó, thấy Chân Diệu đứng lên, ra ngoài .

      đám nha hoàn đứng góc tường vểnh tai lên nghe lén ngã chổng vó.

      Vậy cũng được sao!

      Sắc mặt Ôn thị từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang xanh, tức giận đến run người, thực chịu nổi nữa, khóc dữ dội.

      Chân Nghiên cũng tức giận tới khó thở, muốn lao ra tìm Chân Diệu tính sổ, lại sợ nương tức tới mức nguy hiểm đến tính mạng, đành phải ở bên khuyên nhủ.

      nghĩ tới nửa canh giờ sau, Chân Diệu quay lại, trong tay bưng cái khay.

      Ôn thị khóc lóc, thấy nhị nữ nhi vào, suýt chút nữa thở được, định mở miệng chuyện vậy mà lại nấc cục.

      Chân Diệu vội ngồi xuống bên cạnh Ôn thị, tay ấn ngón cái nàng, tay vỗ lưng : "Nương, ngài hít sâu."

      Ôn thị hít sâu mấy lần, hết nấc, căm giận : "Ngươi phải ra ngoài rồi sao, trở về làm cái gì!"

      Chỉ vì vừa nấc xong trông hơi chật vật, rốt cuộc khí thế cũng đủ.

      Chân Diệu làm như thấy Ôn thị mặt lạnh, nhanh nhẹn nâng cái lọ lên : "Nương, sáng nay nữ nhi làm cháo Hoa Đào đường đỏ, dùng để bổ huyết nhuận da là nhất, ngài nhân lúc còn nóng nếm thử xem có được ?"

      rồi mở nắp ra, chỉ thấy hạt gạo trắng hồng, cánh hoa đào thấp thoáng ở giữa, nổi bật nền xanh nhạt của chiếc lọ, trông rất đẹp mắt, còn có mùi hương ngọt bay ra.

      Trừng mắt nhìn, dán chặt vào nhị nữ nhi, cuối cùng Ôn thị cũng di chuyển, dùng thìa múc nếm thử miếng, phát mùi vị vô cùng tốt.

      Ăn liên tiếp mấy thìa mới : "Hoa đào này, cũng có thể nấu cháo sao?"

      Vậy coi như tha thứ .

      Chân Diệu thở hơi.

      Kiếp trước nàng chu du khắp nơi, đến đâu lại tìm hết phố lớn ngõ của nơi đó để thưởng thức đồ ăn ngon, tìm được đồ ăn cực ngon, còn nhất định phải học được cách nấu, sau đó tay nghề nấu ăn rất tốt, bây giờ cũng có thể phát huy công dụng .

      Cùng Chân Nghiên rời khỏi Hòa Phong Uyển, tỷ muội hai người tới nơi ở của Tam nương.

      Bình thường thứ nữ có tư cách ở tiểu viện riêng, nhưng Kiến An Bá Phủ chỉ có thứ nữ, nên tạm thời ở tiểu viện, Tạ Yên Các.

      Mới tới trước cửa Tạ Yên Các, Chân Diệu chạm mặt với nha hoàn mặc đồ màu đỏ có nhủ bạc.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 7: Nhân quả
      Editor: MànThầu


      Nha hoàn Hồng Mai là nha hoàn thân tín bên người Tam nương.


      Chân Nghiên trầm mặt xuống: "Hoảng hốt cái gì?"


      Hồng Mai ấp úng , nha hoàn Liên Diệp theo bên mình Chân Nghiên lạnh lùng : "Chủ nhân hỏi ngươi, sao dám giấu giấu diếm diếm?"


      Hồng Mai như sắp khóc: "Nhị nương, là Tam nương, nàng, nàng treo cổ tự vẫn!"


      Ngay lập tức sắc mặt của Chân Nghiên cùng Chân Diệu đều biến đổi.


      "Tam nương thế nào rồi?" Chân Nghiên lạnh lùng .


      "Cứu...Cứu được..."


      Hồng Mai chưa xong, sắc mặt Chân Nghiên khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhíu mày : "Nếu vậy, ngươi hãy thu lại dáng vẻ hoảng hốt đó, thầm bẩm báo với Thế Tử phu nhân."


      "Vâng!" Dưới trấn định của Chân Nghiên, Hồng Mai dần khôi phục lại dáng vẻ của nha hoàn nhị đẳng.


      "Nhớ kỹ, chuyện hôm nay ngươi gặp ta cùng Tứ nương, được cho người bên ngoài chữ, người biết càng nhiều, càng có lợi cho ngươi!" Chân Nghiên trầm giọng , rồi kéo Chân Diệu .


      Những ngọn núi giả xung quanh hồ, qua rừng trúc, tỷ muội hai người ngồi xuống dọc bờ sông, ai lên tiếng.


      lúc sau, Chân Nghiên mở miệng: "Tứ muội, muội xin lỗi Tam muội muội ."


      "Vâng." Chân Diệu gật đầu.


      Đột nhiên Chân Nghiên đổi giọng, cười lạnh : "Tam muội tự sát, khiến chúng ta rơi vào nước sôi lửa bỏng."


      Tiểu nương danh môn thế gia, yên lành tự dưng muốn tự sát, biết cố này khiến người đời suy đoán ra những gì nữa, qua đó liên lụy đến danh tiếng của tỷ muội khác trong gia tộc.


      Đầu tiên là Chân Diệu rơi xuống nước, sau là Chân Tĩnh treo cổ tự vẫn, chỉ sợ rằng danh tiếng các nương trong Kiến An bá phủ bị truyền ra ngoài chẳng còn gì.


      Hơn nữa Chân Nghiên cùng Chân Diệu đều có hôn ước, chừng cũng rơi vào kết cục bị từ hôn.


      Có thể Tam nương dùng cái chết của mình kéo thêm hai người chịu tội thay, đủ thấy mối hận trong lòng.


      "Tứ muội, muội thấy thế nào?"


      Chân Diệu trầm mặc lúc, rất nghiêm túc : "Có nhân mới có quả."


      Bất luận trong lòng tam nương ôm ý xấu thế nào, nữ tử yếu đuối, nếu như chỉ có thế dùng cái chết của mình để trả thù, cũng đủ thấy đáng thương rồi.


      cho cùng, do trước kia Chân Diệu thiếu nợ nàng ta.


      Chân Nghiên thở dài: "Tứ muội, sau khi muội tự rơi xuống nước, thông suốt hơn nhiều, chuyện hôm nay, chắc chắn Lão phu nhân cùng Thế Tử phu nhân gắt gao che giấu , dù là muội, ta, hay tam muội, hai năm nữa lần lượt lấy chồng, tương lai, bút viết ra được chữ 'Chân'.”


      Nếu là trước kia, nàng chẳng thèm những lời này, tuy hai người là tỷ muội ruột, thuở như có cái gì đó ngăn cách, nhưng giờ lời ra khỏi miệng dễ như trở bàn tay.


      "Được rồi, muội cùng đừng để việc này trong lòng, ngày mai thỉnh an tổ mẫu, đừng để lộ ra điều gì."


      Tỷ muội hai người chuyện lúc, rồi từng người tản .


      Bên trong Minh Hoa uyển màu xanh thướt, Đại phu nhân ngồi bên cửa sổ xem sổ sách, nghe nha hoàn bẩm báo xong lệnh cho Hồng Mai vào.


      Thấy vẻ mặt Hồng Mai hoảng loạn, thái dương hơi đau, sắc mặt khỏi trầm xuống: "Có chuyện gì, hoảng hốt như vậy còn ra thể thống gì!"


      Hồng Mai quỳ xuống rầm tiếng: "Thế Tử phu nhân, Tam nương nàng, nàng thắt cổ tự vẫn!"


      "Cái gì!" Quyển sổ trong tay Đại phu nhân rơi xuống, nàng đứng dậy.


      Hồng Mai vội vàng thêm: "Tam nương được cứu, đám nô tỳ dám giấu diếm, thỉnh Thế Tử phu nhân làm chủ."


      Nghe Tam nương có chuyện gì, vẻ mặt của Đại phu nhân hơi thả lỏng, nhưng trong mắt xuất ý lạnh: "Chuyện này, còn ai biết nữa?"


      "Có nô tỳ cùng Lục Ngạc, Trương mụ mụ biết. Sau khi cứu Tam nương, Trương mụ mụ lệnh Lục Ngạc giữ cửa, để nô tỳ đến bẩm báo với phu nhân."


      "Được rồi, ngươi về chăm sóc Tam nương , nhớ được tiết lộ tin này ra ngoài, kể cả Lam di nương cũng được."


      Hồng Mai thấp thỏm trong lòng, nhưng dám dừng lại, vội lui ra.


      "Chỉ biết gây thêm phiền phức!" Đại phu nhân hừ lạnh tiếng, khởi thân tới Ninh Thọ Đường.


      Chân Diệu về Trầm Hương Uyển, nghĩ đến chuyện Tam nương tự sát càng buồn bực hơn, lại nghĩ tới lời dặn của Lão phu nhân, ngồi vào bàn mài mực, bắt đầu luyện chữ.


      Nguyên chủ tập viết loại chữ , cũng có mấy phần bản lĩnh.


      Tuy Chân Diệu kế thừa bản lĩnh của nguyên chủ, nhưng trong chốc lát viết được lưu loát, càng viết càng phiền lòng, dứt khoát ném bút xuống.


      "Tứ nương." Tử Tô hề biến sắc nhặt bút lên, đưa cho nàng.


      Chân Diệu trừng mắt nhìn Tử Tô.


      Tử Tô vẫn biến sắc, vô cùng kiên trì.


      Chân Diệu lắc đầu cái, : "Ta làm được, trong lòng ta có cách nào lắng xuống."


      Nàng phải nữ đặc công trâu bò, biết có người liên quan đến nàng muốn chết, còn có thể bình tâm tập viết sao.


      " bằng nương đọc kinh thư trước ."


      Chân Diệu đứng lên: "Tử Tô, ta xem xem."


      " nương, ngài nên nghe lời Nhị nương."


      Chân Diệu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình: "Ta biết Nhị tỷ đúng, nhưng ta vẫn muốn xem."


      Qua đó có thể thay đổi gì sao? Trong lòng Tử Tô nghĩ thế, nhưng chả biết vì sao, nhưng cũng khuyên nhủ.


      Chân Diệu đưa cho Tử Tô khối bạc vụn: "Tử Tô, để tiểu nha đầu chạy đến nhà bếp chính, lấy ít bột sắn dây, bánh đậu trắng? Cả bột trà nữa."


      Trừ Lão phu nhân ở Ninh Thọ Đường, đồ ăn hàng ngày của các viện đều lấy từ nhà bếp chính, nếu muốn ăn những thứ khác hoặc dùng nguyên liệu nấu ăn, đặc biệt được tán thưởng.


      Trong tiểu viện của Chân Diệu có nhà bếp , nhưng ở nhà kho có cái bếp lò , có thể pha trà hoặc hâm nóng đồ ăn, các viện khác cũng dùng như thế.


      Chân Diệu nhớ, Tam nương Chân Tĩnh rất thích ăn đồ ngọt.


      năm trong cung thưởng cao Hoa Quế, Lão phu nhân chia cho mấy hài tử, nguyên chủ bắt nạt thứ nữ là Chân Tĩnh, cướp của nàng ta.


      Đó là lần duy nhất, Tam nương xưa nay luôn thuận theo sống chết buông tay, hai tiểu nương cùng đánh nhau.


      Hai người đều bị phạt roi, từ hợp nhau.


      Chân Diệu nhớ lại ký ức trước đây, cẩn thận trộn bánh đậu trắng cùng bột trà tiểu nha hoàn đem về.


      Nàng định làm loại điểm tâm gọi là Phỉ thúy lương quả.


      Loại lương quả này hơi trong suốt, giống như phỉ thúy, đưa vào miệng cảm thấy mềm dẻo mát lạnh, ngọt mà ngấy.


      Lúc còn đến trường, có bà bà đẩy xe bán lương quả làm mùi vị tuyệt nhất, mỗi ngày nàng đều cắm chốt ở phòng bảo vệ, hùng hục mua nước uống cho lão bà bà, mặt dày mày dạn bỏ ra thời gian nửa năm, cuối cùng cũng học được công thức gia truyền.


      Bận bịu đến bữa tối lúc đó Phỉ thúy lương quả mới tính là được, dùng cơm xong lạnh là vừa.


      Nhìn điểm tâm hơi trong suốt như phỉ thúy, vẻ mặt nhất thành bất biến của Tử Tô xuất vết nứt, lặng lẽ liếc nhìn Chân Diệu vài cái.


      Từ trước nghe Tứ nương trong khuê học tranh cường hiếu thắng, cầm kỳ thư họa môn nào cũng muốn học giỏi nhất, nghĩ tới trù nghệ cũng giỏi như vậy.


      Chân Diệu chia Phỉ thúy lương quả thành mười mấy phần, Lão thái gia Lão phu nhân, Đại phòng, Nhị phòng, Tam phòng mỗi người phần, lệnh tiểu nha hoàn đưa qua.


      Chính mình mang phần phỉ thúy lương quả tới Tạ Yên Các.


      "Tứ nương." Hồng Mai nhìn thấy Chân Diệu, vô cùng kinh ngạc.


      "Ta tới xem Tam tỷ chút."


      Hồng Mai lộ vẻ mặt kinh dị, cũng dám hỏi nhiều, hành lễ : "Để nô tỳ bẩm báo."


      Lúc sau trở lại, hơi ngại ngùng : "Tứ nương, nương nhà nô tỳ ngủ rồi."


      Chân Diệu biết , đây là Chân Tĩnh muốn gặp nàng.


      Thời đại này mọi người dùng bữa tối khá sớm, giờ mới đến giờ Dậu, trời vẫn còn sáng choang.


      "Tam tỷ, nàng hết bệnh chưa?"


      Mấy ngày nay Tam nương đều cáo bệnh, Lão phu nhân miễn nàng thỉnh an.


      Lúc này Chân Diệu hỏi như vậy, trong lòng Hồng Mai biết nàng hỏi cái gì, vội : "Cảm phiền Tứ nương lo lắng, nương nhà nô tỳ sao, mai còn muốn thỉnh an Lão phu nhân."


      "Vậy tốt, phiền Hồng tỷ tỷ đưa cái này cho Tam tỷ, là ta tự làm." Chân Diệu đưa hộp Phỉ thúy lương quả cho Hồng Mai, xoay người rời .


      ngang qua hoa viên, nhìn thấy Đại thiếu gia Chân Hoán theo tản bộ cùng Ngu thị.


      Thấy Chân Diệu, trong mắt Chân Hoán lóe lên căm ghét, lạnh lùng : "Sao Tứ muội lại ra từ đó?"

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 8: Đưa đồ ăn.
      Editor: Màn Thầu


      "Đại ca." Chân Diệu hành lễ, nhìn ánh mắt của Chân Hoán, khuôn mặt tươi cười nhìn Ngu thị, "Đại tẩu, tản bộ à."


      Kiếp trước, khi còn bé có tiểu tử thúi luôn thích túm bím tóc của nàng, có lần nàng thực cảm thấy phiền nên đánh nhau với tiểu tử kia, lại bị cạo hết tóc, cả nửa học kỳ nàng để đầu trọc học.


      Đến đây, nàng cảm thấy nam nhân là loại sinh vật thể lý, từ trước đến nay chỉ tôn trọng nhưng gần gũi.


      Tuy tính tình nguyên chủ khả ái, nhưng cũng làm chuyện xấu gì với vị đại ca ruột thịt này, chán ghét, vì thực thích tính cách của vị muội tử này, ngay cả khi Chân Diệu nằm giường, cũng chỉ có Ngu thị đến thăm lần.


      Ngu thị nhận ra trượng phu lạnh nhạt, hơi bất an, nhìn khuôn mặt Chân Diệu tươi cười, vừa định mở miệng đột nhiên biến sắc, oa tiếng nôn ra trận.


      "Đại tẩu." Chân Diệu định tiến lên, nhưng tay Chân Hoán đỡ lấy Ngu thị, lạnh nhạt liếc Chân Diệu chút.


      "Đại tẩu của muội thoải mái, huynh dẫn nàng về phòng." xong cẩn thân từng li từng tí đỡ Ngu thị rời .


      Tử Tô thấy chủ nhân lúng túng, gương mặt than giả bộ như cái gì cũng thấy, nhưng Chân Diệu để ý lắm nở nụ cười: "Tử Tô, chúng ta cũng trở về thôi."


      Ngu thị được nửa đường, cảm giác buồn nôn hơi hơi giảm bớt, khuyên nhủ: "Phu quân, chàng đối với Tứ muội, có chút... có chút..."


      Chân Hoán liếc nhìn nàng, ôn nhu : "Thiến Nương, về sau gặp Tứ muội, giữ khoảng cách chút là được rồi."


      Có thể làm ra loại chuyện đó, nửa điểm rụt rè của nữ nhi gia cũng có, hại bị đồng môn cười nhạo, hại gia tộc hổ thẹn, người như vậy, dù là muội tử ruột cũng cần phải thân thiết.


      Tính tình Ngu thị chính trực, từ lần thăm bệnh rồi tán gẫu cùng Chân Diệu, cách nhìn về nàng cũng thay đổi hẳn, thẳng: "Thiếp thân cảm thấy Tứ muội rất tốt."


      Nghe vậy Chân Hoán liền cau mày: "Ba tuổi như bà cụ non, Thiến Nương, nàng ấy là muội tử của ta, nàng ấy như thế nào ta là người nhất."


      Hai người vừa bước vào phòng nha hoàn hầu hạ bên người Ngu thị nhân tiện : "Đại nãi nãi, lúc nãy Tứ nương lệnh nha hoàn đưa điểm tâm đến, Tứ nương tự mình làm."


      Từ Ngu thị tập võ, thân thể khỏe mạnh, nhưng lần này mang thai nôn ọe lợi hại, cả ngày cái gì cũng ăn vô, mười mấy ngày ngắn ngủi gầy ít.


      Cứ như vậy chỉ Chân Hoán sốt ruột sắp hỏng rồi, ngay là Lão phu nhân, Tam phu nhân thỉnh thoảng cũng đưa đồ đến đây, nhưng Ngu thị ăn cái gì nôn ra cái đó.


      Lúc này nghe Ngọc nhi như vậy, cũng có khẩu vị gì, xuất phát từ lễ tiết nên vẫn : "Lấy tới ."


      Thấy Ngọc nhi bưng đĩa ngọc màu trắng đặt lên bàn, bên có năm miếng thạch màu xanh trong suốt óng ánh long lanh, ở giữa điểm tâm xếp thành hình hoa mai, nhìn mát mẻ ngon miệng, khiến người ta thèm nước dãi.


      Cơn buồn nôn của Ngu thị giảm nửa, nhịn được cầm miếng lên nếm thử.


      Hương trà nhàn nhạt vấn vít, ngọt mà ngấy, mềm dẻo ngon miệng, bất tri bất giác ăn xong miếng lại muốn ăn thêm.


      Ngu thị cảm thấy thèm ăn, lại cầm miếng lên ăn, lấy đến miếng thứ ba nghe thấy Ngọc nhi : "Đại nãi nãi, Tứ nương dặn dặn lại tiểu nha đầu, điểm tâm này hơi lạnh, ngài nên ăn nhiều quá."


      Ngu thị ngượng ngùng đặt xuống, nhưng ánh mắt nhịn được nhìn điểm tâm trong suốt vài cái, hỏi: "Tứ nương có điểm tâm này tên là gì ? Ta chưa ăn qua bao giờ."


      " gọi là Phỉ thúy lương quả."


      "Phỉ thúy lương quả? Thực tên rất hay, chỉ nghe thôi cảm thấy thoải mái, phu quân, chàng nếm thử cái ."


      Chân Hoán hơi lúng túng nhìn điểm tâm đưa tới, hiếm khi thấy Ngu thị có chút tinh thần đành lòng từ chối, mặt dày nhận lấy nếm thử, cũng rất bất ngờ.


      có mấy nam nhân thích đồ ngọt, nhưng mùi vị điểm tâm này rất ngon, còn có chút hương vị trà xanh, chẳng trách Ngu thị có thể ăn liền hai cái.


      "Phu quân, thiếp Tứ muội rất tốt mà." Ngu thị nở nụ cười.


      Chân Hoán bĩu môi, bởi vì trong miệng chứa điểm tâm nên cũng quan tâm phản bác.


      Sáng sớm ngày thứ hai, Chân Diệu tới phòng Tam phu nhân.


      Chân Nghiên ở đó.


      Ôn thị vừa gặp liền hỏi: "Diệu nhi, nghe tiểu nha đầu , Phỉ thúy lương quả hôm qua là do ngươi làm?"


      Chân Diệu gật đầu: "Đây là nữ nhi làm hiếu kính nương."


      " đưa đến chỗ Lão phu nhân chưa?"


      "Rồi ạ, cả chỗ hai đường muội cũng đưa đến." Chân Diệu trả lời.


      Lúc này Ôn thị mới yên tâm, cười : "Điểm tâm này đúng là rất ngon, biết nha đầu nhà ngươi làm sao nghĩ ra được, chốc nữa nhớ làm nhiều thêm chút."


      Cũng dạy lại cách làm cho nhà bếp chính.


      Thời đại quý tộc thế gia này, rất chú ý việc truyền thừa (truyền thụ và kế thừa), bao gồm cả truyền thừa cách nấu ăn.


      Gia tộc nào có được bí quyết nấu ăn, hoặc bí quyết cất rượu, cũng có thể thể gốc gác của gia tộc đó.


      Qúy nữ xuất giá, những bí phương này cũng được coi là trong những món đồ cưới quý giá.


      Tuy Kiến An bá phủ tính là sa sút, nhưng cũng chỉ là gia tộc quyền quý trung đẳng, nữ nhi được gả tới cửa nhà quyền quý, những thứ này có thể làm tăng danh tiếng của nàng, vừa vặn bù đắp cho chuyện trước đây.


      Nếu đưa phương thức cho nhà bếp chính, mấy nương kia biết, còn tác dụng, cho cùng vẫn là tâm tư của người làm nương như Ôn thị.


      Chân Nghiên dĩ nhiên hiểu ý tứ của Ôn thị, nghĩ Chân Diệu mang theo danh tiếng như vậy gả tới phủ Trấn Quốc Công, sợ rằng cũng dễ vượt qua, cũng có tâm tư tranh chấp, chuyển đề tài hỏi: "Nương, sao mấy ngày nay thấy phụ thân?"


      Ôn thị cười: " là gần đây nha môn bận nhiều chuyện."


      Tam lão gia giống Đại lão gia sau này có thể thăng chức, cũng đọc nhiều sách như Nhị lão gia, đỗ Tiến sĩ còn danh giá hơn nhà quyền quý tầm thường, chỉ giữ chức quan nhàn tản ở huyện Nhâm Khâu.


      Nghe xong Chân Nghiên cau mày, khó hiểu : "Giờ mới tháng bốn, tết nguyên đán, mùa xuân qua, tết đoan ngọ còn chưa đến, trừ việc triều kiến, cũng phải lúc chư hầu ngoại tộc cống nạp, sao phụ thân lại bận bịu cơ chứ? Nương nên quan tâm phụ thân nhiều hơn, đừng để thân thể phụ thân mệt muốn chết nha."


      Ôn thị vươn tay dí cái vào trán Chân Nghiên, sẵng giọng: "Khiến nha đầu nhà ngươi phải lo lắng rồi."


      tới đây chợt giật mình, sắc mặt trở nên khó coi, ngay cả ở trước mặt hai nữ nhi cũng lộ ra vẻ mặt tốt, mang theo các nàng tới Ninh Thọ Đường thỉnh an Lão phu nhân.


      Vừa bước vào cửa, phát Đại phòng, Nhị phòng đều đến, có thiếu nữ mặc váy áo màu xanh lơ ngồi bên cạnh Đại phu nhân, mái bằng dài đến lông mày, thân hình đơn bạc, như nụ sen muốn phóng thích, chính là Tam nương Chân Tĩnh lâu rồi chưa xuất môn.


      Chân Diệu nhìn về phía Chân Tĩnh.


      Ánh mắt Chân Tĩnh nhìn thẳng vào nàng, vừa trong suốt vừa lạnh lẽo, rất nhanh chuyển tầm mắt sang chỗ khác.


      Lão phu nhân ban cho ngồi, quả nhiên lại đến chuyện Phỉ thúy lương quả, hiếm khi cho Chân Diệu sắc mặt tốt, hỏi tiếp Ôn thị: "Tức phụ (nàng dâu) Hạo ca thế nào rồi?"


      Kiến An bá phủ ít tôn nam, chỉ có Đại thiếu gia Chân Hoán nhũ danh Hạo ca nhi cùng Nhị thiếu gia Hàm ca nhi của Đại phòng.


      Cũng vì Tam phòng có đích tôn thiếu gia là trưởng tôn, cho dù Tam lão gia tranh giành, thường ngày Lão phu nhân cũng có cất nhắc Tam phòng.


      Ôn thị vội đáp lời: "Cứ ăn cái gì là nôn ra cái đó, còn những thứ khác cũng tạm ổn."


      Lão phu nhân nghe xong trực tiếp cau mày, đại tôn tức phụ nôn ọe rất lợi hại.


      nghe thấy Chân Nghiên cười : "Tổ mẫu, tôn nữ ngược lại nghe hôm qua đại tẩu ăn lúc hai miếng phỉ thúy lương quả, vì dám ăn nhiều nên còn hơi tiếc nuối nữa."


      Lần này, ánh mắt của mọi người lại rơi xuống người Chân Diệu.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 9: Làm bánh tráng.
      Editor: MànThầu
      Beta: LạcLạc


      Lão phu nhân nhìn Chân Diệu: "Tứ nha đầu, trước đây sư phụ nhà bếp bảo ngươi rất chịu khó nghiên cứu, còn tưởng rằng chỉ lựa lời hay để dỗ ta vui vẻ, hóa ra tổ mẫu xem thường ngươi. Sau này nghiên cứu thêm nhiều món ngon nữa, cho đại tẩu ngươi ăn nhiều hơn, ngươi chính là đại công thần của chúng ta."


      Chân Diệu nâng gương mặt tươi cười ngọt ngào lên: "Tổ mẫu, tôn nữ rất thích nghiên cứu những thứ này."


      chút tranh công hay đắc ý nào, chỉ tràn ngập tự tin và vui vẻ.


      Lão phu nhân nhìn mà ngẩn ra, trực giác mách bảo sau khi tôn nữ này tự rơi xuống nước thực khác với trước kia, thầm nghĩ người gặp đại nạn, quả nhiên thay đổi.


      Đời trước Chân Diệu cố chấp hai việc, du lịch, hai là nghiên cứu nấu nướng, tài nấu nướng được thừa nhận thực rất phấn khởi, sau đó bóp cổ tay thở dài: "Chỉ tiếc tôn nữ tài hoa đầy bụng, nhưng cái bếp kia thực khó mà phát huy."


      Thấy nàng nhíu mày, dáng vẻ ghét bỏ cái bếp , lão phu nhân cười ha ha: "Về sau nhà bếp của tổ mẫu cho ngươi mượn, có điều đừng đốt nhà bếp đấy."


      Lão phu nhân hài lòng, đương nhiên cười xòa với những người khác.


      Nhị phu nhân Lý thị thầm nghiến răng.


      Bà tự gả đến đây, sau năm đó sinh được đôi nữ nhi song sinh, nhưng thân thể bị tổn thương rồi, đến nay mang thai được nữa.


      Giờ đây đời này Nhị phòng nam đinh, Nhị lão gia còn cố ý trả mẹ con các nàng về, là tận hiếu.


      có bà áp chế, đám con hồ ly tinh kia nếu sinh con trai...


      Nghĩ tới đây trong lòng vô cùng khó chịu, thầm oán giận lão phu nhân, nhưng dám biểu ra, hung ác nhìn chòng chọc Tam phu nhân lúc.


      người có nhà mẹ đẻ sa cơ lỡ vận, lại có nữ nhi cần mặt mũi, giờ còn muốn trèo lên đầu bà nữa.


      Đại phu nhân mỉm cười, trong lòng cũng suy nghĩ nhiều.


      Bà là đương gia phu nhân, nữ nhi ruột cũng xuất giá, chỉ còn tiểu nhi tử cần bận tâm, các nương còn lại có thanh danh tốt được gả vào chỗ tốt, chỉ có lợi chứ có hại.


      Chẳng qua cũng thầm kinh ngạc, Tứ nương này đúng là có bản lĩnh, ràng trước kia ai gặp cũng ghét, vậy mà lại dỗ được Lão phu nhân hồi tâm.


      Tam nương Chân Tĩnh lẳng lặng ngồi bên, người cũng như tên, trước sau chưa từng lời nhưng ánh mắt nhìn Chân Diệu đặc biệt trầm.


      Bữa sáng đều là các phòng trở về tự dùng, Lão phu nhân cũng giữ lại dùng cơm, tán gẫu xong lập tức ra lệnh cho mọi người giải tản, dùng bữa sáng rồi uống trà tán gẫu với Vương ma ma: "Chỗ tam nha đầu, xử trí thỏa đáng chứ?"


      Vương ma ma bóp chân cho Lão phu nhân: "Trương ma ma bên cạnh Tam nương là người biết điều, chuyện Tam nương chỉ có bà ta và hai thiếp thân nha đầu biết, đuổi bà tử và hai tiểu nha đầu lắm mồm . Có điều chỗ Nhị nương Tứ nương, ngài xem --"


      Tuy Lão phu nhân quản việc nhà, nhưng các viện muốn giấu bà việc hệ trọng cũng dễ, bởi vì Kiến An bá phủ là loại ăn chơi trác táng điển hình, ngoại trừ già rồi nếp nhăn nhiều hơn, cũng chẳng có chút tiến bộ nào, Kiến An phủ rộng lớn thế đều dựa vào quản lý của Lão phu nhân, sa sút may mắn lắm.


      Lão phu nhân cười cười: "Nhị nha đầu là người trầm ổn, xử lễ độ, tương lai gả vào phủ Thị lang hẳn làm người khác bận lòng. Ngược lại Tứ nha đầu, khiến ta hơi bất ngờ..."


      "Tứ nương cũng là người thiện tâm..." Vương ma ma nhịn được mở miệng thêm.


      Lão phu nhân cười rộ lên: "Tố Nguyệt, ngươi bị hai miếng Phỉ thúy lương quả của Tứ nha đầu thu mua rồi à?"


      "Lão phu nhân!"


      Lão phu nhân vỗ vỗ tay Vương ma ma: "Được rồi, trong lòng ta hiểu , hai người bọn họ, đều là hài tử tốt, ta chỉ mong các nàng cứ hiểu chuyện như vậy."


      Cùng chuyện, Nhị nương tránh né là cách xử trí thỏa đáng, Tứ nương cũng biết tránh né, nhưng lại quá mức máu lạnh và ích kỷ.


      Tam nương tự sát có liên hệ trực tiếp đến Tứ nương.


      Lão phu nhân đến cái tuổi này, còn gì nhìn thấu chứ.


      "Cũng do lão phu nhân dạy dỗ tốt." Vương ma ma xong, nghĩ đến những vất vả mấy năm nay của Lão phu nhân, đau lòng trận.


      đời này nam nhân à, đều có bộ dáng này, như Lão bá gia chỉ có thông phòng khi còn trẻ, cũng tạo ra đống thứ tử thứ nữ coi như tốt lắm rồi.


      "Ngươi nha, lúc nào cũng dỗ ta. Đúng rồi, chỗ Tam nha đầu đuổi người, mà bên Tứ nha đầu chỉ có mỗi Tử Tô được việc, hôm nào gọi Triệu bà tử lại đây, mua mấy tiểu nha đầu."


      "Vâng." Vương ma ma vội đáp lời.


      Trở về, Chân Diệu luyện chữ canh giờ, mắt thấy sắp đến buổi trưa.


      Ở đây lúc nào cũng ngày hai bữa, hộ giàu có buổi trưa có thêm điểm tâm.


      Nhưng Chân Diệu lại quen, có năm nàng leo núi, cẩn thận bị trượt xuống khe núi, nhịn đói đủ hai ngày mới có người tới cứu.


      Kẻ từ lúc ấy, đừng ăn thiếu bữa, ngay cả ăn muộn, trong lòng cũng hoảng hốt.


      Nàng tính làm bánh tráng cuộn rau.


      Nghĩ đến cái bếp đáng thất vọng kia, buổi sáng thỉnh an được Lão phu nhân đồng ý, Chân Diệu cũng khách sáo, dẫn theo Tử Tô tới Ninh Thọ Đường.


      Chỉ cần liên quan đến chuyện ăn uống, da mặt này tự động dày vô đối.


      Lão phu nhân thấy Chân Diệu định trưng dụng nhà bếp của mình nhanh vậy, hơi bất ngờ đồng thời lại có mấy phần thích thú.


      Ẩm thực thời này bắt đầu chú ý đến tinh tế, nhưng chủng loại vẫn còn kém xa thế giới kia của Chân Diệu.


      Chân Diệu vào nhà bếp , phát trái cây rau củ và các loại thịt đều rất tươi mới, lại càng hài lòng, cũng vội làm bánh, mà xem xét nguyên liệu nấu ăn lượt.


      Thấy có đậu đỏ ngâm mềm, gạo ngâm nước, và hạt hạch đào vỡ vỏ, bèn nấu cháo đậu đỏ trước, lúc này mới bắt đầu làm bánh.


      Rau diếp, cà rốt thái sợi chần nước, cùng với dưa chuột thái sợi dùng làm giấm thơm, nửa thìa tương, ít dầu vừng, lại bỏ thêm chút dầu đậu nành rán qua hạt tiêu, phối thêm thịt thái sợi ướp nước tương ngọt trước, cuộn vào trong bánh tráng mỏng như tờ giấy bạc, món bánh tráng cuộn rau hoàn tất.


      Chờ làm xong hết, cháo đậu đỏ cũng vừa vặn mềm nhừ, loạt bưng ra ngoài.


      "Tổ mẫu, ngài nếm thử ." Đôi mắt Chân Diệu vừa đen vừa to nhìn chằm chằm Lão phu nhân, dáng vẻ muốn được khen ngợi.


      Lão phu nhân bật cười, gắp lên nếm thử, chua ngọt nhàng khoan khoái còn có thêm mùi hương hạt tiêu nhàn nhạt, làm người ta mở rộng khẩu vị.


      Mỗi cái bánh dài khoảng ba tấc, chỉ hai miếng ăn xong.


      Lão phu nhân lại gắp thêm cái nữa, chợt nghe bụng Chân Diệu chịu thua kém kêu òng ọc, khỏi cười to, với Vương ma ma: "Xem nha đầu này , ăn muộn có miếng, cái bụng nổi nóng với ta rồi."


      Vương ma ma cũng hùa theo: "Chả trách Tứ nương sốt ruột, mùi thơm này lão nô ngửi còn thèm đấy."


      Chân Diệu đỏ mặt, lại dồn sức gật đầu: "Vâng, ma ma sai, bánh này thực thơm quá."


      Nhìn nàng ăn trịnh trọng, nghiêm túc thế, nhưng khiến người ta cảm thấy buồn cười, nụ cười mặt Lão phu nhân hề biến mất.


      Vương ma ma thầm kinh ngạc, Tứ nương vốn là người vô cùng thông minh, sao giờ tính tình lại trở nên ngây thơ vậy.


      Dáng vẻ này, chừng lại có phúc.


      "Tổ mẫu, chiếc bánh này ngài xem đại tẩu có thể ăn được ?"


      Lúc này Lão phu nhân mới sực nhớ, vội dặn dò nha hoàn mang bánh tráng và cháo đậu đỏ bàn, chia làm vài phần đưa cho các phòng, đặc biệt căn dặn xem thử Ngu thị có ăn được .


      Chỉ chốc lát sau đại nhà hoàn Bạch Thược trở lại, vui mừng : "Hồi bẩm Lão phu nhân, Đại nãi nãi ăn hết bánh tráng, cũng ăn gần nửa bát cháo đậu đỏ, cả người thoạt nhìn có tinh thần ít.”


      Lão phu nhân nghe được tin mừng, lệnh Bạch Thược mang hộp trang điểm bằng tử đàn ra, lấy vòng bạch ngọc thưởng cho Chân Diệu.


      Chân Diệu ăn xong cảm thấy mỹ mãn, hơn nữa còn được thưởng vòng tay, rất vui vẻ trở về phòng.


      Lúc chiều tà, tiểu nha hoàn bẩm báo Đại gia đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.