1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Diễm thám - Sô Đa (10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 10:

      Tuyết rơi lất phất như lông ngỗng bay nhàng thành từng mảnh xuống cành khô, hồ băng, và trong hoàng cung to lớn cũng gần như có ai lại, trong phòng bếp ở gian nhà khách trong phủ công chúa, có bóng dáng yểu điệu gầy hơn trước rất nhiều đứng ở trong đó. "Ưmh. . . . . . là nóng!"

      Tất cả bài biện bên trong phòng cũng có cái gì thay đổi, Nam Cung Yến lại bị bỏng tay lần nữa, bởi vì hơn phân nửa thời gian nàng đều quên độ lửa, chỉ ngây ngốc đứng ở trước lồng hấp ngẩn người.

      Dùng nước lạnh ngâm ngón tay có chút ửng hồng, khi nhìn từng món ngon mà mình vô ý thức làm ra, Nam Cung Yến khỏi cười khổ.

      biết sao lại sửa được thói quen này, biết rất ràng tới nữa, nàng lại vẫn chuẩn bị nhiều món ăn thích, còn làm nhiều loại bánh ngọt thêm đường nữa. . . .

      Nhìn cả bàn món ăn mà mình căn bản ăn hết, tròng mắt Nam Cung Yến có chút mơ hồ, bởi vì khi chân tướng ràng, mặc dù biết được nội tình có bao nhiêu người, Cẩn quý phi cũng được thông báo là bệnh chết, nhưng sau ba tháng nghỉ phép, trở về kinh sư làm việc được nửa tháng rồi Hạ Lan Ca Khuyết rốt cuộc cũng đến phủ công chúa nữa.

      Vốn nên như thế chứ? Từ đầu đến cuối, đều là mình nàng tự mình đa tình!

      Dù sao từ lúct bắt đầu, nàng hiểu ở trong suy nghĩ của , nàng chỉ là diễm thám tiếc lấy "Thân" để đạt được tình báo có lợi, đợi bọ đều chiếm được vật mình muốn, tự nhiên phải chia ra, căn bản cần lưu luyến.

      Nhưng vì sao, cả công phu mặt ngoài cũng làm? Trải qua bốn năm, mỗi tháng gặp mặt hai lần vào mùng , và mười lăm, ở trong lòng tồn tại bất cứ ý nghĩa gì sao? Hay có Hạ Lan Nguyệt thế gian, với , còn hi vọng rồi. . . . . .

      "Ta đói rồi."

      lúc Nam Cung Yến cúi thấp đầu, cắn chặt môi dưới để cho nước mắt xuống đột nhiên, giọng do quen thuộc từ tính từ phía sau nàng truyền đến.

      "Ngươi. . . . . ."

      Nghe giọng cứ như thuộc về kiếp trước vang lên sau lưng, Nam Cung Yến bỗng dưng sửng sốt, rất lâu sau đó sau mới chậm rãi quay đầu lại, sau đó trông thấy bóng trắng sáng ngời và ấm áp. . . . .

      Đó là Hạ Lan Ca Khuyết, Hạ Lan Ca Khuyết ăn mặc hoàn toàn hợp với số tuổi và khí chất của .

      thu ô về, người khoác cái áo khoác lông màu trắng, mái tóc dài vốn được cẩn thận tỉ mỉ buộc theo quy tắc dưới nón quan, giờ phút này đổi thành kiểu tóc giản dị xõa nhàng sau ót, tóc mái còn được chải ép sát ra sau, mà để tự nhiên rũ xuống hai bên trán .

      có nhìn nàng, sau khi dẹp xong cái ô lại tự mình cởi áo khoác màu trắng xuống treo qua bên, mà càng làm cho nàng giật mình là, trong tay có cây trượng luôn chống, áo trong áo khoác cũng phải màu đen đậm, mà là bộ áo dài màu xanh có viền xanh đậm, kèm với áo ngắn màu nâu đỏ nhạt, và quần dài, chân mang đôi giày nâu đỏ nhạt, cổ áo hơi mở ra, còn lộ ra sợi dây da trang sức màu nâu đỏ nhạt có khảm đá xanh.

      Ngắm nhìn Hạ Lan Ca Khuyết luôn ảm đạm, nghiêm túc, hôm nay lại thanh thản và tuấn bức người, Nam Cung Yến cơ hồ ngây dại, nhưng hồi lâu sau nàng lại vội vã chuyển mắt , "Ta. . . . Biết, ngươi đến phòng khách đợi ."

      Nhìn phản ứng mở to mắt theo bản năng của Nam Cung Yến, Hạ Lan Ca Khuyết bắt đầu lo lắng, thầm thở dài hơi xong, rồi chậm rãi xoay người bước tới phòng khách.

      Tối nay, quả cố ý chăm chút cách ăn mặc, dù sao lúc trước căn bản có ý định, cũng có hứng thú lưu ý mặc quần áo gì, búi tóc thế nào, chỉ cần áo sạch , thoải mái liền đủ, ngoài ra, vì xây dựng sắc mặt chút thay đổi, và hình tượng cao ngạo nhận người thân của mình, từ trước đến giờ luôn mặc quần áo màu đen đậm, chưa bao giờ từng mặc quần áo sáng ngời như tiên thế này.

      Nhưng đúng là vẫn còn thiếu chút, thể bỏ hình tượng cũ được. . . .

      Vô luận cố gắng như thế nào, muốn cho bộ dáng của mình cách quá xa so với các di trượng của nàng, dù vẫn xa xa kịp, nhưng ít nhất có thể khiến nàng quên hình tượng lúc trước mà chính cũng thấy khó chịu, nhưng hôm nay xem ra, cố ý này cũng vô ích.

      Cũng được, cứ như vậy, cũng chỉ có thể như vậy, đợi ăn xong món ăn nàng tự làm lần cuối, giao đồ cho nàng xong, đời này, cũng quấy rầy nàng nữa. . . .

      Mặc dù người ở phòng bếp, nhưng mắt Nam Cung Yến căn bản thể rời bỏ Hạ Lan Ca Khuyết trong phòng khách, nàng nhìn như có điều suy nghĩ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn tám góc, mặt hướng ngoài cửa sổ, hơi híp mắt nhìn tuyết rơi ngoài phòng.

      . . . . . Vì sao lại tới? Tại sao lại mặc trang phục như vậy?

      Có phải lát nữa còn phải đến nơi nào quan trọng , có người quan trọng cần gặp, nhưng tuyết lại ngừng, cho nên mới phải tạm thời vào tránh tuyết lát, nhân tiện làm ấm thân thể, làm ấm dạ dày. . . . . .

      Khi suy nghĩ lung tung, nhớ tới câu "Ta đói rồi" nên Nam Cung Yến, vội vàng ngừng suy nghĩ viễn vông của mình, hết sức nhanh chóng hâm nóng thức ăn lạnh, sau đó vào đại sảnh trong tiếng tim đập cuồng loạn dứt, dọn món ăn lên giống như thường ngày, sắp xếp bát đũa xong, rồi nhìn chậm rãi giơ đũa lên.

      "Ngươi . . . . Đói bụng sao?" Nam Cung Yến vốn chỉ muốn lẳng lặng nhìn ăn cơm, ngồi yên lặng ước chừng nén nhang xong, nhịn được mở miệng hỏi .

      Nơi này ràng đều bày món ăn thích nhất, nhưng mỗi món ăn chỉ gắp 2, 3 đũa, ngay cả câu cũng nhiều lời, mà trông như vậy, nàng luống cuống tay chân rồi.

      Là thủ nghệ của nàng lui bước? Hay khẩu vị của thay đổi? Hay ra căn bản từ đầu tới đuôi cũng chưa từng thích ăn mấy món này?

      Phản ứng trước kia của , có phải chỉ là vì nghênh hợp nàng, để điều tra lai lịch của nàng, mới giả vờ. . . . . .

      "Cho ngươi, cám ơn."

      lúc Nam Cung Yến tâm hoảng ý loạn ngừng phỏng đoán vì sao hôm nay Hạ Lan Ca Khuyết vẫn có mở miệng rốt cuộc chuyện. từ trong ngực móc ra vật đặt lên bàn xong, liền chậm rãi đứng lên.

      "Chuyện này. . . . . . Ngươi? !"

      Nhìn "Hiên Viên Vọng" hôm nay cái chuôi biến thành xanh đậm bàn mà từng chút lưu tình mặc nó vỡ tan trước mắt hai người, nhìn lại bộ dáng ăn hết liền muốn rời của , Nam Cung Yến chợt đứng lên, xoay người sang chỗ khác nắm quyền khẽ hô, "Nếu ta muốn vật này, tự ta tìm, cần ngươi xen vào việc của người khác!"

      muốn chuyện gay gắt vậy, nhưng nàng nhịn được, bởi vì nàng rốt cuộc hiểu vì sao tới, mà sau khi hiểu , trái tim lại vỡ tan. . . . .

      ra đến trả nàng phần tình, trả lại phần tình vì nàng bảo vệ bí mật của Hạ Lan Nguyệt, thậm chí giải nỗi đau đớn cho ở trong sơn động.

      Nàng cần làm chuyện này để báo đáp ân tình, được ? Bởi vì đó là chuyện do chính nàng muốn làm, được !

      cho rằng nàng biết về kinh, rồi ở trong nhà dưỡng thương rất lâu? cho rằng nàng biết, vì cái Hiên Viên Vọng này, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng còn?

      sai, nàng thích Hiên Viên Vọng, thích đến buông tay, nhưng có hiểu, có nguyên nhân rất lớn, là bởi vì đó là tặng cho nàng.

      từng, đáy lòng nàng có hi vọng, hi vọng ngày, khi quan hệ của họ còn đối địch, khi đáy lòng còn đau đớn, khi lại xuất trước mắt nàng lần nữa nàng có thể hỏi , có nguyện ý cùng với nàng, tìm cái Hiên Viên Vọng khác .

      Nàng muốn nhất, chẳng qua là vai kề vai với . . . . .

      Nàng muốn giống như đối đãi Hạ Lan Nguyệt, gánh hết tất cả sai lầm và trách nhiệm lên người mình, sau đó để cho nàng an tọa trong căn phòng ấm áp, an toàn, thoải mái, độc chờ đợi .

      Nàng biết nhớ Hạ Lan Nguyệt, nhưng nàng phải là Hạ Lan Nguyệt chuyện gì đều cần người khác bảo vệ, nàng là nàng! "Ta biết tự nàng có thể tìm, cũng nhất định tìm được nó. Nhưng trừ làm như vậy, ta biết nên làm thế nào mới có thể khiến nàng đặt ta trong lòng, để cho nàng nhớ ta, nhớ tới ta, vĩnh viễn đừng quên ta."

      Nghe lời tức giận của Nam Cung Yến, nhìn đôi vai mảnh khảnh ngừng phát run của nàng, Hạ Lan Ca Khuyết chậm rãi nhắm hai mắt lại, đành lòng nhìn lại, bởi vì nếu nhìn nữa, tim của nhất định tê liệt.

      vẫn biết nàng thích Hiên Viên Vọng, thích đến buông tay, mà , càng thích tròng mắt sáng trong và nụ cười dịu dàng của nàng khi dùng Hiên Viên Vọng.

      Chính là bởi vì biết được nàng nhất định mang vật này ở bên cạnh, mới chú ý vết thương còn chưa lành người mình, chỉ vì mau sớm tìm được nó, sau đó chờ đợi nàng mỗi lần cầm tay có thể nhớ đến , thỉnh thoảng nhớ .

      Nhưng hình như, vẫn nghĩ sai rồi, sai khi cho rằng chỉ cần tìm được Hiên Viên Vọng, nàng ít nhất còn có thể liếc thêm cái, thậm chí cười ngọt ngào với giống như với nhị hoàng tử nước Cao Hồi. . . . .

      " xin lỗi, ta nha."

      Sau khi khàn giọng xong câu đó, Hạ Lan Ca Khuyết lẳng lặng chuẩn bị xoay người rời nhanh chóng, cũng chỉ có thể như vậy. . . . . .

      "Chờ!"

      Nam Cung Yến bởi vì nghe được câu trước của Hạ Lan Ca Khuyết mà hơi sửng sốt, hoài nghi mình có nghe lầm hay , khi phát muốn rời , vội vàng xoay người lại kêu , "Chàng. . . . Muốn ta đặt chàng ở trong lòng, nhớ chàng, nhớ tới chàng?"

      "Cả đời của ta, chưa bao giờ từng nghĩ tới mình gặp được nữ tử đặc biệt như nàng."

      dám nhìn Nam Cung Yến, cho nên Hạ Lan Ca Khuyết chỉ có thể nhìn về góc phòng, sau đó bĩu môi cười cười tựa như tự giễu, nhưng nụ cười này khổ sở và thê lương, "Ta ràng đoạt thanh bạch của nàng, nhưng nàng căn bản quan tâm. Ta nhiều lần vì mục đích của mình mà độc ác tổn thương nàng, lợi dụng nàng... nàng vẫn quan tâm. Nhưng cho dù như thế, ta vẫn hy vọng xa vời, có ngày, nàng cũng có thể nhìn ta như tiểu Cẩn nhìn hoàng thường, nhưng sau khi để nàng thấy ta nhếch nhác như thế, ta. . . . . ."

      Lời , lại được hết, bởi vì Hạ Lan Ca Khuyết biết nên những gì rồi, dù sao từng hy vọng xa vời như thế, nghĩ như vậy, nhưng sau khi nàng vừa gặp dời mắt, tất cả hy vọng xa vời, đều còn tồn tại.

      Dù sao nữ tử thông minh, động lòng người lại tinh xảo đặc sắc giống như nàng, từ bên cạnh vây quanh đám nam tử xuất sắc khác thường, người " nhận người thân" trong miệng người đời như , làm sao có thể khiến nàng nhớ tới, mà còn ngây ngốc nhìn chứ?

      "Đúng là chàng rất nhếch nhác, nhưng chàng có biết, khi đó chàng so với chàng ở bất cứ lúc nào cũng làm cho ta muốn đến gần, muốn chạm vào, muốn trìu mến. . . ."

      Nhìn khổ sở và bi thương ở đáy mắt Hạ Lan Ca Khuyết, Nam Cung Yến vừa vừa tiến lên, sau đó lẳng lặng dừng ở trước người , giơ hai tay lên, nâng gương mặt dám đối diện nàng của , nhón chân lên, hôn vào môi , ngừng hôn lên đôi môi khép chặt hơi phát run của , hôn đến nước mắt của nàng cũng chảy xuống hốc mắt, vẫn có dừng lại.

      rốt cuộc nghiêm khắc cầu, và đối đãi mình cỡ nào?

      Nam tử giống như , là hi vọng của tất cả thế gian, nếu , nàng làm sao hoàn toàn đánh mất trái tim mình cho ?

      Nhất thời nhếch nhác sao? Nhất thời khốn kh, như thế nào?

      chỉ thấy được nhếch nhác và khốn khó của mình, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến dịu dàng và kiên cường đội trời đạp đất phía sau nhếch nhác và khốn khó kia.

      là ngốc, là nốc, ngốc đến khiến nàng. . . . . . , . . . . . .

      "Nàng. . . . ." làm sao cũng ngờ Nam Cung Yến có thể hôn mình, và ra lời làm cho người ta mừng như điên với , nhưng Hạ Lan Ca Khuyết biết mình có hiểu lầm hay , nên chỉ dám nhàng ôm hông của nàng, sau đó hôn lên từng giọt nước mắt trán nàng. "Đừng khóc. . . . . ."

      "Sao chàng nghĩ tới, khi chàng gặp Nam Thanh ta có thời gian an bài thuộc hạ ngăn nàng ấy, làm sao có thời gian tìm nữ nhân khác tới giải độc của chàng? Còn có. . . . . Khi chàng ở trong động, người có thể giải độc tình cho chàng, thế gian này lại phải chỉ có mình ta, ta cần gì phải. . . . . ."

      Khi Hạ Lan Ca Khuyết hôn gò má nàng, nhưng chỉ vẻn vẹn hôn , và cánh tay ôm nàng càng lúc càng cứng ngắt, nghĩ tới phản ứng chậm lụt của khi tỏ tình trước mặt Nam Thanh, Nam Cung Yến hơi đỏ mặt cúi đầu đưa môi tới gần nhàng ra.

      "Tại sao?" Nghe được lời có ngụ ý của Nam Cung Yến, Hạ Lan Ca Khuyết chưa từng nghĩ tới điểm này, khàn giọng hỏi trong tiếng tim đập hoàn toàn cuồng loạn.

      "Bởi vì dù muốn thừa nhận, nhưng ta, chính là hy vọng nữ nhân khác được chàng ôm vào lòng. . . ." Trong phòng khách tràn ngập mùi hương thức ăn ngon có tiếng người, chỉ còn dư lại tiếng thở của hai người kích tình ôm hôn.

      Cảm thấy Hạ Lan Ca Khuyết động tình, nhưng vẫn có điều cố kỵ nên chỉ hôn nàng, hồi tưởng quá khứ luôn bởi vì thuốc mới có thể ôm nàng, Nam Cung Yến nhàng cúi đầu, khuôn mặt nhắn nóng lên, chậm rãi cầm bàn tay của , đặt lên bầu ngực đẫy đà của mình ——

      "Chàng. . . . . phải đói bụng sao? Ăn trước. . . . . . Được ?"

      "Nàng phải biết, sức ăn của ta rất lớn, cho nên khi nàng lời này, phải hiểu dù ở nơi nào, chỉ cần ta đói rồi, đều phải cho ta ăn no, còn phải mặc ta cần ta cứ lấy?" Nhìn khuôn mặt nhắn vừa ngượng ngùng vừa nhu mì đỏ tươi của Nam Cung Yến, đôi tay Hạ Lan Ca Khuyết mặc dù hề cử động, nhưng đưa môi tới bên tai của nàng ra.

      "Ta . . . . . . Hết sức —— a!"

      Lời còn chưa trả lời xong toàn bộ, Nam Cung Yến liền phát mình bị ôm lấy, cũng bị ôm tới bệ cửa sổ trong phòng nàng, rồi sau đó, khi nàng còn chưa có ngồi vững vàng dây lưng bị kéo ra, áo ngực cũng bị đẩy lên cao, để cho bầu ngực tuyết trắng mềm mại ngạo nghễ ưỡn lên của nàng, lõa lồ bại lộ trong khí ấm áp, trước mắt Hạ Lan Ca Khuyết.

      "Chàng. . . . ." thể ngờ được khi kích tình là bộ dạng này, khuôn mặt nhắn của Nam Cung Yến mắc cở đỏ bừng, vì lời to gan và cử động trêu chọc của mình vừa rồi.

      "Nàng có tự giác ?"

      Dùng ngón tay nâng cằm Nam Cung Yến lên, Hạ Lan Ca Khuyết nhìn dáng vẻ mê người của nàng, khàn khàn ra rồi hung hăng hôn nàng sâu, khi hôn nàng đồng thời bàn tay hoàn toàn ôm chặt hai bầu ngực đẫy đà của nàng, ngừng xoa bóp qua lại, đè ép, sau đó khi người trước mắt càng lúc càng thở gấp, rên rỉ dồn dập,ngọt ngấy chậm rãi dời môi đến khóe mắt của nàng, lông mày nàng, gò má nàng, cuối cùng ngậm vành tai của nàng, lại liếm láp vành tai của nàng, và đâm đầu lưỡi vào lỗ tai nàng khuấy !

      "Ừ a. . . . . . Ca Khuyết. . . . . ."

      Khi thân thể bởi vì vỗ về chơi đùa của Hạ Lan Ca Khuyết mà nóng lên, tê dại trừ ngừng khẽ rên, Nam Cung Yến lại ra những lời khác.

      Nàng chưa từng thấy làm càn như vậy, mà vừa nghĩ đến tối nay bởi vị khát vọng đối với nàng mà càn rỡ như thế, lòng của nàng lại khỏi vừa ngọt vừa xấu hổ, hai bầu ngực bị bàn tay của nhàng xoa lấy vừa trường vừa đau và ngứa.

      Khi môi chậm rãi từ vành tai hôn dọc xuống theo cái cổ trắng noãn của nàng, hôn qua đôi vai mảnh khảnh, xương quai xanh, bầu ngực, tới gần đầu vú, lại chỉ dùng đầu lưỡi liếm bên ngoài quầng vú của nàng, làm thế nào cũng chịu đụng chạm đầu vú nhạy cảm sớm bởi vì mà chậm rãi căng thẳng, đứng thẳng của nàng Nam Cung Yến có chút khó nhịn cong lên vòng eo.

      "Ưmh. . . . . ."

      "Thân thể đẫy đà, nhưng phản ứng lại trẻ trung, công chúa diễm thám của ta, nàng phải là diễm thám trải qua huấn luyện nghiêm khắc sao?"

      Nhìn gương mặt đỏ tươi, mắt hạnh híp lại, dáng vẻ hơi khom người xuống của Nam Cung Yến, làm cho bầu ngực tuyệt đẹp của nàng càng thêm mê người, Hạ Lan Ca Khuyết cố ý ngừng hà hơi vào hai quả ngọc hồng mê người của nàng, nhưngkhông trực tiếp đụng chạm.

      "Chàng!"

      ngờ từ trước đến giờ luôn nghiêm túc mà lại ra lời này để chọc nàng, Nam Cung Yến mắc cỡ giương tay muốn đẩy ra, nhưng lại cầm hai tay của nàng, giơ lên cao tới đầu xong, lại tiếp tục liếm láp và hà hơi quanh người, làm cho toàn thân nàng tiết ra tầng mồ hôi mỏng, mà vẫn chịu bỏ qua.

      Phía dưới, sớm bởi vì mà hơi ướt, hoa kính càng bởi vì khát vọng mà dâng lên cơn đau đớn , khi toàn thân cũng bởi vì mà run rẩy, mà tê dại, nhưng lại vẫn chịu tiến thêm bước Nam Cung Yến nhịn được nữa xoay khuôn mặt nhắn, "Chàng muốn ta cứ thẳng, cần khi dễ —— a a!"

      cố ý khi dễ nàng, sao trước kia nàng phát tính tình đáng ghét này của !

      Khi trong phòng ngừng vang vọng lên tiếng nức nở, Nam Cung Yến rốt cuộc hơi hiểu ra rồi, bởi vì nàng còn chưa hết, hớp ngậm lấy viên ngọc hồng bên phải của nàng dùng sức mút vào, nhè ra, tay kia xoa nụ hoa đào đỏ bên trái của nàng, làm cho hai bầu ngực của nàng căng đau, tê dại vô cùng, chất mật phía dưới càng khắc chế được trào ra, hoàn toàn dính ướt quần lót của nàng.

      "Ta thích khi dễ nàng như vậy, có thể ?"

      Nhìn Nam Cung Yến trước người bởi vì ngừng phát run mà lộ ra sóng mắt mê người, nhìn con ngươi mê ly bởi vì mà hoàn toàn động tình của nàng, Hạ Lan Ca Khuyết nhàng cởi ra quần lót dưới váy nàng, che bàn tay lửa nóng vườn hoa nóng bỏng của nàng.

      "Chàng. . . . . phả có bệnh, động vào nữ tử. . . . ." nhìn con ngươi cũng động tình, và thâm thúy thể thâm thúy hơn của Hạ Lan Ca Khuyết, Nam Cung Yến cực thẹn nhìn chỗ khác.

      "Ta xác thực bị tàn tật, có cái đùi phải vĩnh viễn thể tự nhiên như người thường, cùng với căn bệnh chỉ thích đụng chạm và khi dễ ta , ta như vậy, nàng còn muốn ?" Bàn tay khẽ vuốt ve hai chân thon dài trơn mềm nõn nà của Nam Cung Yến ở dưới váy, Hạ Lan Ca Khuyết nhìn dung nhan được khắc ở chỗ sâu trong đáy lòng mình, khàn giọng .

      "Chàng . . . ." Chưa từng nghĩ tới Hạ Lan Ca Khuyết để ý cái chân bị thương của như thế, Nam Cung Yến ngoái đầu nhìn lại ngắm nhìn gương mặt tuấn nghiêm túc mà ngốc nghếch của , sau đó rũ khuôn mặt nhắn xuống, vừa thẹn thùng vừa xấu hổ nhàng cong lên, cũng tách ra song chân của mình ở trước mắt . " muốn chàng . . . . ta muốn ai?"

      Nghe câu trả lời của Nam Cung Yến, thấy nàng nguyện ý hoàn toàn giao mình cho , Hạ Lan Ca Khuyết lộ ra nụ cười cực kỳ vui vẻ, nhàng hôn môi nàng cái, liền kéo ghế dựa bên cạnh qua ngồi xuống, cởi giày của nàng xuống, từ ngón chân của nàng bắt đầu hôn lên, rồi sau đó là mu bàn chân, rồi sau đó là chân , đầu gối, bắp đùi,rồi tới khóm hoa ướt át say lòng người của nàng.

      đầu tiên là dùng ngón tay nhàng vạch ra, căng ra cánh hoa xinh đẹp mềm mại của nàng, rồi sau đó đưa đầu lưỡi ra, liếm qua mỗi khe hở giữa cánh hoa cũa nàng, cũng vòng quanh qua lại bốn phía nhụy hoa sớm sưng đỏ của nàng, cuối cùng mới mút chặt liếm láp nhụy hoa ướt đẫm, lại càng quên dùng sức mút tất cả chất mật thơm dưới người nàng.

      "A a. . . . . Ca Khuyết. . . . . ."

      Khi cơn run rẩy mãnh liệt từ môi lưỡi xông thẳng lên lọn tóc cả thân thể Nam Cung Yến cũng mềm nhũn, cơn kích thích vô cùng ngừng len lỏi khắp người nàng, căn bản chịu nổi lại thương nàng như thế, trừ thét lên tên của , quên hết mọi thứ. . . . .

      Bụng dưới của Nam Cung Yến lẩn quẩn dòng áp lực quen thuộc, theo đầu lưỡi của Hạ Lan Ca Khuyết linh động liếm láp tất cả chỗ mẫn cảm của nàng, ngừng tăng cao, khi đầu lưỡi dùng sức đâm vào hoa kính sớm hơi đau vì khát vọng , cũng bắt đầu càn rỡ xoay tròn đâm chọc trong đó, vả lại càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu trừ nắm chặt làn váy của mình, cong người lên điên cuồng ngâm nga mặc định đoạt, nàng hoàn toàn còn năng lực chống cự.

      "Ca Khuyết. . . . . . A a. . . . . . Đừng. . . . . ."

      Nhưng khi tần số co rút của hoa kính càng lúc càng cao, và cơ hồ gần như tới giới hạn Nam Cung Yến lại bắt đầu kháng cự, bởi vì nàng muốn chân chánh, nàng muốn hoàn toàn kết hợp với , mà phải đơn để lấy lòng nàng như vậy nhưng Hạ Lan Ca Khuyết có để ý tới nàng, chỉ nắm tay của nàng, sau đó đầu lưỡi càng điên cuồng đâm vào bên trong, khiến nàng đạt được cao triều trong hư vô mờ mịt.

      Khi khoái cảm vui thích nổ tung ở trong thân thể, cũng lâu có bình phục Nam Cung Yến mặc dù cảm nhận được thân thể vui vẻ, nhưng lòng của nàng lại hơi chua xót, khóe mắt cũng ngấn lệ.

      Bởi vì đây phải thứ nàng muốn. Vì sao chân chính muốn nàng?

      "Nha đầu ngốc. . . ." Sau khi cao triều, Hạ Lan Ca Khuyết ôm Nam Cung Yến với khuôn mặt nhắn tươi đẹp như hoa xuân, nhưng khóe mắt lại rưng rưng để lên giường, lau nước mắt của nàng xong nhàng thở dài, sau đó cởi áo ngoài của mình ra.

      "Tại sao?" Nhìn Hạ Lan Ca Khuyết với lọn tóc ướt đẫm, bắp thịt toàn thân căng thẳng, Nam Cung Yến lẩm bẩm hỏi.

      "Nếu tối nay ta càn rỡ, nàng tất nhiên thụ thai. Ta mặc dù hài nhi, nhưng lại càng. . . . ."

      Nằm xuống bên cạnh Nam Cung Yến, Hạ Lan Ca Khuyết hôn gương mặt của nàng cái, sau đó dám đến gần nàng mà xê dịch ra sau, nhìn nàng cười khổ, "Khứu giác của ta khác hẳn với người thường, mùi người nàng biến hóa chút, ta liền phát ."

      Khi rốt cuộc giải được câu đố vì sao Hạ Lan Ca Khuyết nhận ra thân phận của nàng, cũng hoàn toàn hiểu tối nay vì sao khắc chế như thế khuôn mặt nhắn của Nam Cung Yến cũng hoàn toàn đỏ hết.

      Bởi vì ngụ ý của là, muốn nàng thụ thai tối nay, bởi vì còn muốn tận tình hoan ái với nàng. . . . .

      " muốn ta liền thẳng. . . . . ."

      Làm thế nào cũng ngờ có tâm tư này nên mới cố nén khát vọng với nàng, vừa nghĩ ở bên nàng khiẹn hoàn toàn điên cuồng, thế mà lại còn lý trí, và nghĩ đến chịu đựng đau khổ của giờ phút này, Nam Cung Yến lại khó được tùy hứng.

      Nàng nhàng ngồi dậy, quyến rũ liếc cái xong, đôi tay đặt giường, nhàng quỳ lên, khiến bầu ngực vốn đầy đặn của nàng càng thêm hấp dẫn, hai viên ngọc hồng mê người theo động tác của nàng mà có chút rung rung, rồi sau đó, nàng quay người lại, kéo làn váy lên, giơ mông trắng lên, lộ ra buội hoa bởi vì mà còn hơi ướt, cùng với đôi chân trắng còn dính mật dịch của nàng, chậm rãi bò tới bên giường ——

      "Khiến người ta ướt át như vậy, khó chịu như vậy, muốn chàng như vậy, mà chàng lại muốn quay đầu. . . . . A!" Đột nhiên bị ôm lấy, thứ lửa nóng khổng lồ cứng rán7, cứ báo động từ phía sau đâm vào hoa kính trơn trợt lại khít khao hẹp của nàng, đạt đến chỗ sâu nhất lại rút ra, bị va chạm như cơ hồ xâm nhập linh hồn khiến thân thể Nam Cung Yến hoàn toàn mềm yếu, chỉ có thể bất lực rên rỉ, cả người nằm giường ngừng thở gấp.

      "Còn gì nữa ?" Nhìn Nam Cung Yến quyến rũ mê người như thế, biết được đáy lòng nàng suy nghĩ gì nhưng Hạ lan Ca Khuyết vẫn cố ý hỏi, sau đó chậm rãi cởi áo của mình xuống, lộ ra lồng ngực trần trụi kiên cố.

      " phải chàng nếu tối nay chàng. . . . ."

      Ngắm nhìn đôi mắt thâm thúy sớm hiểu cơn động tình của nàng của Hạ Lan Ca Khuyết, nghĩ đến đoạt lấy làm nàng luống cuống vừa rồi của , cùng với tất cả xảy ra sau đó, Nam Cung Yến thẹn, hai tay vịn cột giường muốn đứng lên, muốn thoát khỏi tầm mắt nóng bỏng muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

      Nhưng nàng vừa mới đứng lên, lại phát lại tiến tới gần nàng, sau khi bức nàng tới góc tường còn đường lui, hung hăng hôn nàng, lúc hôn nàng, tay cũng ôm eo của nàng, tay giang chân của nàng lên, dùng sức thẳng lưng, rồi lại rút lui.

      "A a. . . . . . Ca Khuyết. . . . . ."

      Khi hoa kính nho lại bị xỏ xuyên qua sâu và tràn đầy, thân thể vì vậy mà hoàn toàn run rẩy, tê dại, nhưng vẫn lại ời , Nam Cung Yến đứng vững nhàng ngã đệm lông dầy đất, cảm giác chất mật dưới người mình càng xông mạnh ra, thấm ướt cả làn váy nàng . . . .

      "Vô luận nàng muốn cái gì, ta cũng cho nàng."

      Cởi ra hết toàn bộ quần áo người nàng, cũng cởi hết quần áo còn dư lại người Nam Cung Yến ra, Hạ Lan Ca Khuyết nhàng ôm lấy có tròng mắt hoàn toàn mê ly, cả thân thể lại nở rộ kiều diễm vì , đặt nàng nằm ở giường, giống như đối đãi với trân bảo quý giá nhất đời, dịu dàng hôn toàn thân nàng, càn rỡ vuốt ve tất cả bộ vị nhạy cảm người nàng, sau đó khi nàng ngừng giọng rên rỉ, hô tên của vịn hông của nàng, dùng đầu gối tách ra chân của nàng, đưa hết mình vào trong hoa kính mê người chờ đợi lâu của nàng, lần lại lần, xâm nhập vào sâu.

      "Nàng có biết nguyên nhân ta ràng tin chắc nàng là công chúa , nhưng cũng nguyện chứng thực ?"

      Nhìn Nam Cung Yến kiều diễm như hoa ở dưới thân mình, hơn nữa tuyệt mỹ đến mức khiến đời kiếp cũng quên được, Hạ Lan Ca Khuyết đặt nàng ở tư thế quỳ, cầm chặt bầu ngực mê người của nàng, nâng cao mông trắng của nàng, từ sau lưng đâm thứ cứng rắn thể cứng rắn hơn của mình vào hoa kính nho tồn tại vì mình , sau đó khi hoa kính mê người đó càng lúc càng co rút nhiều hơn và nhanh hơn, vươn tay ra cầm lấy cái kính của nàng đặt ở trước giường, điều chỉnh góc độ xong liền bắt đầu mạnh mẽ thẳng lưng.

      "Vì sao. . . . . . A a. . . . . ."

      Khi thân thể bị Hạ Lan Ca Khuyết ngừng mạnh mẽ đoạt lấy, điểm mẫn cảm ở chỗ sâu trong hoa kính bị vuốt ve đến cực hạn nhất, rốt cuộc cuồng bạo trong nháy mắt tròng mắt Nam Cung Yến tối sầm lại, thân thể căng thẳng, chỉ có thể để khoái cảm khổng lộ ngọt ngào, và vui thích mê người vô cùng dẫn nàng lên trời, sau đó khi dòng nước nóng cực mạnh cọ rửa chỗ sâu nhất cơ thể nàng điên cuồng rên rỉ.

      "Bởi vì người nàng quả có ấn ký, nhưng ấn ký này chỉ xuất khi nàng bị ta đùa giỡn lên đến cao triều."

      ngừng kéo dài cao triều của Nam Cung Yến, gia tăng vui thích của nàng, khi ở sau lưng nàng chậm rãi xuất ấn ký Hạ Lan Ca Khuyết chỉ vào kính, khàn giọng .

      "Cái gì. . . . . ."

      Mặc dù tròng mắt mê ly, nhưng Nam Cung Yến vẫn hơi nghiêng qua, nhìn phần dưới eo của mình ở trong kính, như , chỗ đó xuất ấn ký chỉ thuộc về hoàng tộc Nam Cung, nhưng khi nàng ngắm ấn ký kia, rồi lại trông thấy toàn bộ quá trình mắc cỡ chiếm hữu mình như thế nào, hình ảnh kia khiến mặt nàng đỏ lên, hoa kính căng thẳng, sau đó ở trong con ngươi say đắm của , lại đạt được cao triều lần lại lần. . . .

      Cả đêm này, Nam Cung Yến bị Hạ Lan Ca Khuyết điên cuồng đùa bỡn, đoạt lấy, cao triều, cho đến sắc trời , mới rốt cuộc nguyện ý thả nàng.

      "Về sau cho phép chàng thế nữa. . . ." Khi thân thể mềm nhũn, giọng hoàn toàn nghẹn, bị ôm vào trong ngực Hạ Lan Ca Khuyết Nam Cung Yến thào ra.

      "Xin lỗi." Nhìn vòng đen dưới mắt, bộ dáng mảnh mai của Nam Cung Yến, và tất cả dấu vết để lại người nàng, gương mặt tuấn tú của Hạ Lan Ca Khuyết hơi đỏ lên, "Chờ đứa bé sinh hạ xong, ta bảo đảm nhất định khắc chế chính ta."

      "Chàng đợi được lâu như vậy?" Tựa trong vòm ngực kiên cố, Nam Cung Yến kiều liếc cái, khuôn mặt nhắn đỏ bừng động lòng người.

      "Ta. . . . Có thể đợi, cũng nhất định đợi." nhàng ôm lấy Nam Cung Yến, Hạ Lan Ca Khuyết lại hôn gò má nàng, rồi muốn buông tay. "Bởi vì là nàng. . . . ."

      "Đồ ngốc. . . . . Thế gian này có loại thuốc có thể uống" ôm cổ Hạ Lan Ca Khuyết, Nam Cung Yến đỏ mặt đưa môi đến bên tai nhàng ra, "Chờ muốn hoài thai dừng thuốc."

      "Tối nay nàng có uống?" Nghe vậy Hạ Lan Ca Khuyết ngẩn người, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi.

      "Ừ, từ lần đầu ở vườn Đông Nguyệt. . . . . Ta vẫn. . . . ." Vốn chỉ muốn trả lời vấn đề của Hạ Lan Ca Khuyết, nhưng lúc phát mình lại nhất thời lỡ miệng, để lộ ra bí mật này, Nam Cung Yến liền xấu hổ xoay người chịu mở miệng, khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      Đáng chết, nàng cũng biết, đối với lão hồ ly này khắc cũng thể buông lỏng phòng bị!

      "Xin lỗi, Yến nhi, là ta tốt, là ta hiểu chuyện." Ôm chặt Nam Cung Yến cào lòng, bởi vì nghĩ đến quá khức, nên Hạ Lan Ca Khuyết có chút áy náy, nhưng trong áy náy lại mang theo vui mừng và đau lòng, "Nàng. . . . . uống vì ta?"

      Hạ Lan Ca Khuyết quả áy náy, áy náy khi đó mình chỉ lo đoạt lấy thân thể đẹp đẽ của nàng, căn bản lo đến chuyện sau này, càng áy náy mình lại khiến người hồn nhiên như nàng, nhiều lần vì mà dâng ra mình, và sử dụng phương thức như vậy để bảo vệ mình.

      Nhưng khiến mừng rỡ và đau lòng là khi rất lâu chưa từng xuất trước mắt nàng, cũng còn bị ai bức hiếp, nàng lại vẫn tiếp tục uống, chỉ sợ có ngày lại xảy ra chuyện, thậm chí giống như tối nay, tiếng xuất ở trước mặt nàng, còn vô cớ điên cuồng giữ nàng cả đêm. . . .

      " phải, mới phải uống vì chàng! Đừng quên, ta chính là diễm thám trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tự nhiên tùy thời đều phải chuẩn bị xâm nhập trại địch. . . . Ừ a. . . . . . Ca Khuyết. . . . . ."

      "Ừ, đúng, bản thân mình phải tùy thời chuẩn bị xâm nhập trại địch, bởi vì ta tất phải trở thành kẻ địch vĩnh viễn duy nhất trong cuộc đời nàng. Ta sai chứ, công chúa diễm thám trải qua huấn luyện nghiêm khác, lại chỉ thuộc về mình ta. . . . . ."

      Hết trọn bộ.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :