1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Diễm cốt - Mộng Yểm Điện Hạ (54c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 30: BÀI SƠN ĐẢO HẢI HÔN THƯ ĐẾN


      Người ngồi ở trong nhà, hoạ trời ập xuống.

      .

      “tỉ võ……chiêu thân?” Hoa Diễm ́t quay đầu lại, khuyên tai tròn như vầng trăng, “hai người muốn lấy mạng của muội sao?”

      .

      Trong ngự thư phòng, sư phụ và Hàn Quang tựa người vào ghế gỗ hoa lê, lẳng lặng uống trà để che vẻ ngượng ngùng mặt.

      .

      sao.” Sư phụ đặt chum trà sứ xanh xuống, từ tốn rút từ trong người ra một phong hôn thư, đặt bên tay phải chiếc bàn, sau đó dùng ngữ khí điềm đạm mỉm cười nói với hai đồ đệ, “thóc đâu mà đãi gà rừng, hai con bây giờ ́nh thân .”

      .

      Hàn Quang: “……”

      .

      Hoa Diễm ́t: “……”

      .

      “sao lại dùng ánh mặt như vậy nhìn vi sư, lẽ……” sư phụ âu yếm nhìn chằm chằm Hoa Diễm ́t, ngữ khí nghiêm túc, “tiểu Diễm ́t, con cảm thấy vi sư càng tốt hơn sao?”

      .

      Dứt lời, sư phụ khẽ lẳng lặng thở dài, đứng dậy đến bên thư án bên cạnh.

      .

      bàn, một dãy bút nhấp nhô như núi, điêu khắc tinh tế. Một khối nghiên mực vuông vứt, hoa văn kì lệ, sắc màu như nước.

      .

      Sư phụ từ dãy bút ấy rút ra một chiếc bút lông, phẩy qua nghiên mực, chấm nhẹ vài giọt, sau đó rơi xuống hôn thư.

      .

      “sư phụ…….người muốn làm gì?” Hoa Diễm ́t nhìn y, nàng đột nhiên có dự cảm tốt.

      .

      “làm việc đại nghịch bất đạo, trái ngược thiên ̣a luân thường.” Giọng điệu sư phụ ung dung, ngòi bút mực đen loan hôn thư, “Hàn Quang, nếu như con nguyện ý lấy sư muội con, vậy thì chuẩn bị đổi cách gọi là sư nương .”

      .

      “dừng tay a!” Hoa Diễm ́t và Hàn Quang hốt hoảng xông lên, kẻ ôm tay, người ôm chân, bán mạng khuyên ngăn, “sư phụ người bình tĩnh chút! Sự việc phải còn cách giải quyết! Bức quá trước ngày tỉ võ chiêu thân bỏ thuốc xổ cho đối thủ!”

      .

      Một giọng cười thánh thót truyền lại từ ngoài cửa sổ.

      .

      Cả ba cùng nhìn sang cửa sổ, chỉ thấy miêu nữ trong buổi yến tiệc hôm ấy ngồi cây, cong chiếc chân nhỏ trắng ngần điểm nhẹ về phía ba người bên trong cửa sổ, hai chuổi chuông ở ̉ chân phát ra thanh thánh thót vui tai.

      .

      “ta nghe thấy hết rồi đấy.” Nàng ta dùng ánh mắt tinh quái như báo tuyết tinh nghịch đáng nhìn ba người họ.

      .

      Giây phút ấy trong lòng Hàn Quang và Hoa Diễm ́t đều cùng thoáng qua một ý niệm— — giết người diệt khẩu.

      .

      “các ngươi chắc phải muốn giết người diệt khẩu chứ?” miêu nữ nhảy từ cây xuống, chân trần bước tuyết cứ như thể trong biển hoa, cư nhiên chút sợ lạnh. Chạy đến bên cửa sổ, nàng ta liền đặt hai cánh tay nhỏ nhắn lên thềm cửa sổ, gối cằm lên tay, tươi cười nói với người bên trong, “kì thực a, cũng cần phiền phức thế, hôm nay ta đến đây là muốn nói với các ngươi một việc.”

      .

      “việc gì?” Hàn Quang lạnh lùng nhìn nàng ta……

      .

      “việc tỉ võ chiêu thân ngày mai vẫn là mùa xuân năm sau mới tính .” Miêu nữ nhún nhún vai nói, “nơi này quá lạnh, Miêu gia võ sĩ ta đưa đến đều thuỷ thổ bất phục gục hết cả rồi.”

      .

      “ồ! Là vậy sao? Quả thực rất đáng tiếc!” Hàn Quang gương mặt sáng rực nhìn nàng ta, vẻ mặt ấy có nhìn sao cũng giống như bộ dạng tiếc nuối.

      .

      “cho nên a, chúng ta hoá thù thành bạn , ta đã có tính nguy hiểm nữa rồi.” miêu nữ vẫy tay về phía Hoa Diễm ́t, “nè! Ngươi, ra đây chơi cùng ta .”

      .

      Hoa Diễm ́t nhìn sang sư phụ.

      .

      .” Sư phụ phụng nhãn khẽ nheo, mỉm cười với nàng.

      .

      Hoa Diễm ́t lúc này mới cung kính lui , theo sau miêu nữ về đến nơi dừng chân trong kinh thành của nàng ta.

      .

      Gian phòng thanh nhã, tường treo vài tấm tráng nữ đồ, trong tranh hoạ vị nữ tử cùng một chiếc thuyền nhỏ, lướt giữa rừng hoa sen, chỉ nghe tiếng ếch vang. Góc tường đặt một lư hương hình hạc, chiếc mỏ khẽ mở, toả ra hương thơm phảng phất.

      .

      “kì thực gả đến Nam Chiếu bọn ta cũng rất tốt.” Miêu nữ tung tăng đưa chum trà hoa cho Hoa Diễm ́t, tươi cười nói, “võ sĩ Nam Chiếu ta dũng thiện chiến, hơn nữa ai ai cũng đều biết hát tình ca, nếu như thích một nữ tử thì cả đời chỉ hát chỉ nữ tử ấy nghe, điểm này nam nhân Sở quốc căn bản tài nào sánh bằng……đương nhiên, sư phụ và đại sư huynh ngươi là ngoại lệ.”

      .

      “ta thay họ cảm ơn ngươi.” khoé môi Hoa Diễm ́t co giật.

      .

      Trà thơm nhàn nhạt là mùi vị Hoa Diễm ́t chưa từng uống qua, có chút ngọt, nhưng nhâm nhi một lúc lại có chút đắng.

      .

      Miêu nữ chớp mắt nhìn nàng, hồi lâu sau mới đột nhiên mở miệng hỏi: “ngươi sẽ gả cho sư phụ ngươi chứ?”

      .

      “……phụt.” Hoa Diễm ́t va mạnh chum trà, ngẩng đầu nhìn nàng ta, “ngươi nói gì?”

      .

      “hôn thư cũng đã chuẩn bị rồi, ngươi gả cho y sao?” miêu nữ chống cằm nhìn nàng.

      .

      thể gả.” Hoa Diễm ́t nói.

      .

      “tại sao?” miêu nữ hỏi rồi lại thở dài một tiếng, “đừng nói đại đạo lí gì với ta, cũng đừng nói với ta ân nghĩa sư đồ gì gì, ta chỉ biết nếu như sư phụ nhà ta chịu đối xử với ta như vầy, dù cho bỏ nhà bỏ con ta cũng theo người!”

      .

      “……nhìn ra, ngươi đã có hài tử rồi?” Hoa Diễm ́t nhìn gương mặt chừng mười bốn mười lăm tuổi của nàng ta.

      .

      “ai da, chỉ là ví dụ a, thành ngữ của Hán gia các ngươi quá khó dùng rồi.” miêu nữ chống tay cười ha ha, cười đến cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài sầu não.

      .

      Hoa Diễm ́t cầm lấy ly, thờ ơ bàng quang, nụ cười như vậy, thái độ như vậy, thở dài như vậy, nàng quá quen thuộc rồi.

      .

      “ngươi tìm ta có việc?” nàng đặt chum trà xuống, hỏi.

      .

      “ừ.” Miêu nữ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm nàng, “ngươi có thể đổi gương mặt khác cho ta ?”

      .

      “nghịch thiên đổi mệnh, hoán được tân sinh.” Hoa Diễm ́t nhìn nàng ta chằm chằm chớp mắt, “ngươi biết đây có ý gì ?”

      .

      Miêu nữ nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười.

      .

      Nàng ta mặc bộ y phục màu lam, ấy hoạ đầy hồ điệp, trong giây phút nàng ta mỉm cười, những con hồ điệp ấy như đều sống dậy, phút chốc vỗ cánh bay lượn, mang theo mị hương thể dùng lời diễn tả, bay lượn xung quanh miêu nữ.

      .

      “ta là một vị ̉ sư.” Miêu nữ dang tay, một con bướm đậu ngón tay nàng ta, đôi mâu thâm u nhìn về phía Hoa Diễm ́t, “quy tắc của hoạ bì sư các ngươi, ta đương nhiên biết. Tiền, ta sẽ đưa ngươi……còn về câu chuyện của ta, ta bây giờ sẽ nói cho ngươi nghe.”

      .

      Ngự trùng ngự thú, hỷ nộ vô thường, lúc vô tình thờ ơ bàng quang trời đất cằn ̃i, lúc hữu tình vì người giết tận người trong thiên hạ.

      .

      Đó là, ̉ sư*.

      (* ̉ sư là một trong tam sư, chuyên về nuôi côn trùng ấu trùng thú vật v.v… Tam sư gồm: hoạ bì sư, ̉ sư, thiên mệnh sư.)

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 31: NHẤT ĐAO TỰA PHÍ BẤT HỒI TIÊU


      Kinh thành trời rơi tuyết lớn, chim chóc khó tìm được nhau, các gia ̀nh trung phú quyền quý đều đắp bùn tiêu khắp bốn vách.

      .

      Ngoài trời mùa đông tuyết lớn, nhưng trong hoàng cung đã dùng hoa tiêu hoà với bùn đất, đắp quanh tường, tiêu phòng ấm áp, hong đến hai má Hoa Diễm ́t và miêu nữ đối diện nàng đỏ ửng tựa như hoa xuân tháng ba, son phấn chiết thành từ thập lí đào hoa.

      .

      “ngươi sợ gì chứ, tuy phụ thân mẫu thân ta đều là ̉ sư, nhưng ta phải a!” miêu nữ dường như nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng Hoa Diễm ́t, vỗ ngực nói, “ngay cả viên ̉ này cũng là ta mượn từ chỗ sư phụ.”

      .

      “vật ăn trộm?” Hoa Diễm ́t thẳng.

      .

      “đừng nói khó nghe thế, bảy tuổi ta đã bị đưa vào ̉ vương điện, gia nhập môn đệ của sư phụ, làm trâu làm ngựa cả tám năm cho người, kết quả cái gì cũng học được, uổng phí bao nhiêu năm thanh xuân của ta, bây giờ lấy một viên ‘tình ̉’ này cũng có gì to tát!” miêu nữ nhảy từ ghế dậy, khí thế hùng hồn nói.

      .

      “……ta nghe nói một ̉ sư cả đời chỉ làm một viên ‘tình ̉’, có phải là thật ?” Hoa Diễm ́t lần đầu tiên thấy có người trộm đồ còn trộm hiên ngang như vậy, nàng kìm được ngây người.

      .

      “a ha, đại khái, có lẽ, có thể là vậy.” Hai mắt miêu nữ đảo đảo lại, quẩn quanh nói.

      .

      “……ai da ta ở nhà hầm gà quên tắt lửa, ta về trước đây, tạm biệt.” Hoa Diễm ́t quay đầu bước , việc này nói chừng là thanh lí môn hộ, nàng muốn tham dự vào.

      .

      “ai da ngươi đừng a, chúng ta còn chưa nói xong mà.” Miêu nữ xông lên ôm lấy chân nàng.

      .

      “gà của ta gà của ta!” Hoa Diễm ́t lôi chiếc chân nặng ịch nhích ra ngoài.

      .

      Nói đến quả là trùng hợp, hôm nay Kinh Ảnh quả thật hầm canh gà ác, thịt mềm canh ngọt, miêu nữ mặt dày theo đến tận nhà Hoa Diễm ́t sau khi gào lên một tiếng liền xông đến đại chiến ba trăm hiệp. Kinh Ảnh thấy vậy, lẳng lặng rút kiếm ra, sau cùng cũng giành được một chén canh cho Hoa Diễm ́t.

      .

      “ngon, ngon quá.” Sau bữa cơm miêu nữ mặt đầy vẻ hạnh phục, như thể mèo con chén no bụng.

      .

      “công chúa, nên về nhà rồi đấy.” Hoa Diễm ́t gượng cười khuyên, “sản vật Nam Chiếu phong phú, đừng nói gà, dù cho ăn khổng tước cũng thành vấn đề.”

      .

      “làm gì tốt như vậy.” Vãn Vãn cười như cười, dùng một chiếc đũa gõ bên men chén, “nếu như công chúa được sủng ái, dĩ nhiên muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Nếu như được sủng ái, ngay cả xương gà cũng vớt được.”

      .

      Hoa Diễm ́t khẽ sững sờ, còn chưa kịp suy ngẫm, miêu nữ đã nhảy cẫng dậy, đặt chiếc đũa ấy lên bàn, tung tăng rời khỏi: “ăn no rồi, ta đây, tạm biệt tạm biệt!”

      .

      Tạm biệt tạm biệt, bao giờ gặp lại.

      .

      Miêu nữ lần này mượn Hoa Diễm ́t xuất cung thì đã dự ̣nh quay trở về. Nàng ta tìm một tiệm y phục, thay bộ y phục của nữ tử người hán, lại mua một con lừa từ tay một thương nhân, cưỡi ra khỏi thành.

      .

      đường miêu nữ thả dây cương, mặc cho con lừa từ từ bước . Mãi đến chiều tà, tìm được một ngôi miếu hoang ngoài thành, nàng ta ̣t con lừa vào cành cây trước cửa miếu hoang để nó tự ăn cỏ, còn bản thân lại biến mất trong bụi cỏ cao, lúc quay trở lại tay phải cầm một con gà rừng, tay trái mang một bó củi khô, một chân đá cánh cửa miếu ra, liền bị khói bụi bên trong sặc phải, miêu nữ vừa thầm làu bàu vài câu, vừa ném bó củi xuống đất, lấy bật lửa ra ném lên ấy.

      .

      Lửa bỗng chốc ‘phừng’ một tiếng bừng lên, soi sáng ngôi miêu hoang hoang tàn, soi sáng tượng phật vướn đầy mạng nhện, và cũng soi sáng cả người nam nhân đứng trước mặt Vãn Vãn.

      .

      Mặt nạ Thao Thiết làm từ đồng xanh bị ánh lửa nhuốm lên một lớp huyết quang, dữ tợn như thể hung thú hoang ̉ lặng lẽ ngủ im trong bóng tối. Người ấy phải Vân Tà thì còn là ai nữa?

      .

      Miêu nữ chỉ khẽ ngẩn người, thoáng chốc ‘soạt’ một tiếng rút ra bán nguyệt đao, chỉ về phía đối phương quát: “ngươi là ai?”

      .

      “chậc chậc chậc, trăm phương ngàn kế cùng Hoa Diễm ́t xuất cung, thì ra chỉ vì chạy trốn như chó mất nhà vậy sao?” Vân Tà đứng trước mặt miêu nữ, chút khách khí cười nhạo nói, “thật khiến người khác thất vọng a, công chúa Nam Chiếu.”

      .

      “ngươi thất vọng hay liên quan gì ta?” miêu nữ đáp trả, “huống chi ta quen biết ngươi, có bản lĩnh thì báo tên ra a!”

      .

      “tên của ta ngươi cần biết.” Vân Tà nói, “ngươi chỉ cần biết, ta là một vị hoạ bì sư.”

      .

      Miêu nữ lúc này mới quan sát kĩ hắn ta, nàng ta cảnh giác hỏi: “vậy thì vị hoạ bì sư đại nhân đây, người theo dõi ta cả đường , rốt cuộc là vì chuyện gì?”

      .

      “một hoạ bì sư tìm đến ngươi, còn để làm gì?” Vân Tà ‘hứ’ một tiếng.

      .

      Đôi mâu miêu nữ khẽ đảo: “ngươi muốn vẽ da cho ta?”

      .

      “hừ, đúng vậy.” Vân Tà nói.

      .

      “ngươi nói thật sao?” miêu nữ hỏi.

      .

      “ta có thời gian phí lời với ngươi, có vẽ hay ngươi nói một tiếng.” Vân Tà nói.

      .

      “……có việc tốt dâng đến tận cửa như vậy, sao ta có thể cự tuyệt.” Miêu nữ chỉ khẽ suy tư một lúc, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt rạo rực nhe răng cười với hắn ta.

      .

      Một ̉ sư cả đời chỉ làm một viên ‘tình ̉’, lần này nàng ta trộm viên ̉ này của sư phụ đến đây đã là đại nghịch, đợi khi sư phụ phát hiện, cái mạng nhỏ của nàng ta sẽ khó bảo toàn, nói chừng bị đẩy vào hầm độc long, chịu nỗi khổ vạn xà phệ thân*.

      (*: ngàn vạn con rắn cắn vào người.)

      .

      Nhưng vậy thì đã sao? Thứ nàng ta có được, cũng cho phép người khác có được, huống hồ chi người nữ nhân giống hệt nàng ta.

      .

      Thì ra miêu nữ này tên là Vãn Vãn, là đại công chúa Nam Chiếu, thân phận tôn quý, dung mạo tú lệ, lúc còn nhỏ cũng từng được thương hết mực, chỉ là sau khi lớn dần lên, chiếu theo quy ̣nh miêu tộc, bị xem như người kế thừa mà đưa vào ̉ vương điện học hỏi, đợi sau khi học thành thì có thể thành thân cùng ̉ vương đương đại, sau đó cả hai cùng thống ngự Nam Chiếu.

      .

      Vãn Vãn trời sinh thông minh, học cái gì cũng học một biết mười, nhưng tiếc là ̉ thuật quan trọng nhất kia lại có thiên phận, suốt tám năm thành được sự, bị đưa khỏi ̉ vương điện với dáng vẻ thảm bại.

      .

      Vốn dĩ đây cũng phải chuyện lớn gì, Vãn Vãn tuy biết ̉ thuật, nhưng nàng ta giỏi chính sự lại thiện chiến, mười ba tuổi đã thống lĩnh bộ hạ đánh thắng nhiều trận, hơn nữa ca hay múa giỏi, ăn nói khéo léo, ở Nam Chiếu rất được lòng dân, nếu như có gì ngoài ý muốn, Nam Chiếu đại thống do nàng ta kế thừa cũng có thể xem như hữu danh hữu thực, dù sao trong sử sách cũng từng có qua vài Nam Chiếu vương và Nam Chiếu hoàng hậu biết ̉ thuật, chỉ cần liêm chính dân cũng đến độ thể chấp nhận.

      .

      Nhưng tệ ở chỗ hai năm trước, muội muội thất lạc nhiều năm của nàng ta đột nhiên được tìm về.

      .

      Vị nương đó quả thực giống hệt như Vãn Vãn, bất luận dáng vẻ dung mạo đều có chút gì khác biệt. Phụ mẫu và bằng hữu đều bảo thú vị, nhưng trong lòng nàng ta lại thích người muội muội này, bởi nàng ta phát hiện vị nương này thích lén theo sau lưng nàng ta, mô phỏng nhất cử nhất động của nàng ta, nhưng trong lòng Vãn Vãn, một người xấu hay đẹp quan trọng, nhưng nên độc nhất vô nhị mới tốt, người muội muội này làm chính mình, lại muốn làm một Vãn Vãn thứ hai làm gì?

      .

      Mãi đến cuối cùng, nàng mới biết được dụng tâm khổ cực của phụ mẫu.

      .

      Năm mười lăm tuổi, là năm đại hôn của hai tỉ muội họ.

      .

      Nam Chiếu vương hạ chỉ, để muội muội thay thế thân phận của nàng ta gả cho ̉ vương điện.

      .

      Còn nàng ta lại phải thay thế muội muội hoà thân Sở quốc.

      .

      Cười lạnh, Vãn Vãn nào có thể chịu đựng cơn giận này? Nàng ta hất bàn chất vấn tại chỗ. Còn Nam Chiếu vương che chắn cho người muội muội mặt lộ vẻ sợ sệt của nàng ta, liến thoắng như mình đúng, ông ấy nói: “muội muội con mấy năm nay chịu nhiều khổ cực ở bên ngoài, con từ nhỏ vinh hoa phú quý, nay thể chia chút ít cho muội muội mình sao?”

      .

      Mẫu thân hàm lệ khuyên: “Vãn Vãn, con quanh năm ở ngoài đánh trận, ngang qua cửa nhà cũng ghé vào. Mấy năm nay ta và phụ thân con đều do muội muội con bồi cạnh. Muội muội con như con, nhu nhược lại hay khóc, nghe nói hoàng đế người hán có rất nhiều thê tử, mỗi người lòng dạ đều như ong vàng giấu kim ở đuôi, nếu như muội muội con đến đấy nhất ̣nh là thể quay về được, muội muội con thông minh lanh lợi như con……”

      .

      Thông minh lanh lợi thì phải chịu đựng vầy sao? Vãn Vãn nhất thời hai mắt đỏ ngầu, họ nói nàng ta giỏi chính sự lại thiện chí là vì ai, họ nói nàng ta bao giờ khóc trước mặt người khóc thì tim này làm bằng sắt đá đau tan nát sao?

      .

      Nhưng muội muội của nàng ta còn chưa cảm thấy đủ, cuối cùng còn xát muối lên vết thương lòng của nàng ta.

      .

      Muội muội ấy chui từ sau lưng phụ mẫu ra, run rẩy đưa một tay ra, trong lòng bàn tay là một viên ̉ to như trứng yến, run rẩy nói với Vãn Vãn: “……hơn nữa muội biết ̉, tỉ biết……lúc sư phụ tặng thứ này cho muội, người nói người thích vị nương xứng với người hơn.”

      .

      Vãn Vãn nghiến răng trừng viên ̉ ấy, một câu cũng thốt nên lời.

      .

      Từ khi tình đầu chớm nở đến nay, nàng ta ngày nhớ đêm mong có được thứ này từ tay sư phụ.

      .

      Nhưng đời này có thứ nàng ta hao tâm phí sức cũng có được, có người lại có thể dễ dàng với tới được.

      .

      Nếu như đổi lại là những nữ tử khác, có lẽ chỉ có thể thở dài một tiếng nghe theo số mệnh, sau đó oà khóc đội khăn hỷ bước lên kiệu hoa. Nhưng Vãn Vãn lại như vậy, nàng ta như thể thanh đao hai lưỡi, nơi bước qua đều đả thương người đả thương mình, nàng ta một mình hưởng lạc nhưng cũng một mình chịu khổ, người khác đối đãi với nàng ta như thế nào, nàng ta sẽ đối đãi như vậy. Nay muội muội giành hết tất cả của nàng ta, nàng ta sao có thể để đối phương sống tốt được, do đó trong đêm xuất phát đến Sở quốc, nàng ta đã trộm viên ‘tình ̉’ ấy từ tay muội muội.

      .

      Giữa các ̉ sư lấy ̉ làm vật ̣nh tình, có viên ̉ này, nàng ta xem muội muội nàng ta có còn gả được .

      .

      Vãn Vãn mang theo một bụng oán khí lên đường, đường , tay phải siết chặt viên ‘tình ̉’ ấy, cơ hồ có thể mượn cách này để trút hết giận dữ tuyệt vọng và thù hận trong lòng vào trong ‘tình ̉’, nhưng nàng ta càng quên được người ấy mối hận thù trong lòng lại càng nhiều, như thể ngọn lửa thiêu đốt trái tim nàng ta.

      .

      Cuối cùng, Vãn Vãn đưa ra một quyết ̣nh.

      .

      Nàng ta những muốn muội muội thể gả vào ̉ vương điện, nàng ta còn muốn người muội muội này giống như nàng ta, gả đến Sở quốc xa xôi, thể trở về ́ hương……nàng ta có được sư phụ, nàng ta cũng tuyệt đối để muội muội có được!

      .

      Cho nên nàng ta muốn vẽ da, nàng ta muốn đại công chúa Nam Chiếu hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, chỉ để lại một bức thư chạy trốn cùng người tình. Sở quốc chịu nỗi nhục lớn như vầy, nhất ̣nh thể để yên, do đó thì tiếp tục chiến tranh, thì đưa thêm một vị công chúa và càng nhiều ́ng phẩm hơn đến giảng hoà. Và Nam Chiếu vương sớm đã hối hận tận xương tuỷ vì việc phát động cuộc đại chiến lần trước, nay lại mất người nữ nhi giỏi chính sự lại thiện chiến kia, dù có đánh chết ông ta, ông ta cũng dám tuyên chiến với Phụng Huyết Ca.

      .

      Việc này có thể trách ai chứ?

      .

      Muốn trách chỉ có thể trách Nam Chiếu vương xem nhẹ người đại nữ nhi này, nàng ta tuy biết ̉, nhưng trong lòng nàng ta ́ch thật là một ̉ sư. Nữ nhi ̉ gia như thanh bán nguyệt đao, nhất đao như phi bất hồi tiêu. Ngươi nói xem ̉ là gì? Là sâu, là bệnh, là tai, là hoạ, nếu như ngươi chọc phải ̉ sư, trời cũng đâm ngươi một nhát, hoạ bì sư xuất hiện, giang sơn gấm vóc, nhân kiệt ̣a linh, còn ̉ sư đương đạo, lại là sơn hà biến sắc, xác chết rải rác ngàn dặm!

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 32: PHỤNG HOÀNG ĐÀI THƯỢNG PHỤNG HOÀNG LAI


      Nguyệt lạc tiểu hiên song, chiếu ngã minh kính đài.

      .

      Sau khi Vãn Vãn và Vân Tà thoả hiệp xong, nàng ta liền theo Vân Tà đến nơi dừng chân của ta.

      .

      Đó là chiếc thuyền hoa trôi mặt sông, hồng tụ chiêu điểm giáng thần*.

      (*: mĩ nhân chào đón, bờ môi đỏ thẫm. Có thể hiểu là các kỉ nữ xinh đẹp đứng chờ đợi.)

      .

      Tú bà thuyền hiển nhiên răm rắp nghe thời lời Vân Tà, cần đến việc sớm cho thuyền dừng bên bờ sông chờ ta, khi thấy ta đưa tiểu nương xinh đẹp trẻ trung lên thuyền cũng dám tuỳ tiện hỏi gì, chỉ cung kính đưa ta đến gian phòng thanh vắng, liền lui xuống.

      .

      Bên ngoài phong cảnh mê li, bên trong là nỗi đau hoán đổi da……

      .

      Vân Tà cầm dao đến bên cạnh Vãn Vãn, điềm tĩnh : “ta cũng phải vẽ da cho ngươi, thứ nhất ngươi phải đưa viên ‘tình cổ’ trong tay ngươi cho ta, thứ hai ngươi phải giúp ta việc.”

      .

      “việc này có gì khó.” Vãn Vãn đồng ý .

      .

      Lúc này Vân Tà mới gật đầu đưa thuốc mê cho nàng ta.

      .

      “đợi chút.” ngờ, tiểu nữ tử trước mặt cư nhiên đưa tay cản lại.

      .

      “sợ gì chứ, thoáng cái là qua thôi.” Vân Tà cười vô tâm .

      .

      “ta uống.” Vãn Vãn nhìn ta, ánh mắt quả quyết.

      .

      Vân Tà sững sờ: “ngươi chắc chứ?”

      .

      uống thuốc mê mà muốn đích thân trải nghiệm nỗi đau hoạ bì, thậm chí đau đớn thua cực hình lăng trì, dù cho là nam nhân cũng chịu được cơn đau này, huống chi là nữ lưu như vậy, cư nhiên dám lời ngông cuồng như thế?

      .

      “ta chắc chắn!” Vãn Vãn rồi liền rút thanh miêu đao bên hông ra, đưa đến bên miệng, môi đỏ răng trắng cắn lên lưỡi đao, sau đó nằm xuống, dùng ánh mắt ra hiệu cho Vân Tà có thể bắt đầu.

      .

      Dẫu là người cuồng ngạo như Vân Tà cũng bất giác có chút rung động, vốn ngỡ rằng nhát dao, nữ hài tử chưa tròn mười sáu tuổi này ắt hẳn đau đớn khóc oà lên, lăn từ giường xuống, nhưng từ đầu chí cuối nàng ta chỉ chảy máu rơi lệ. Khí phách này, thân là nhân kiệt, chết là quỷ hùng.

      .

      “trong thiên hạ còn có kì nữ như ngươi.” Sau cùng khi băng bó vết thương cho nàng ta, Vân Tà kìm được khen ngợi, “ biết Nam Chiếu cổ vương ăn nhầm thuốc gì mà lại giữ lại nha đầu ngốc nghếch kia, để ngươi đến đây.”

      .

      “ngươi biết nhiều đấy.” Thanh bán nguyệt đao đặt bên gối, Vãn Vãn nhìn Vân Tà, giọng vì mất máu mà trở nên trầm khàn, nhưng đôi mâu vẫn phát ra tia sắc lạnh, cứ như lưỡi đao sắc bén được mài giũa.

      .

      Phụ thân cho nàng ta máu thịt, mẫu thân cho nàng ta tướng mạo, nàng ta dùng máu thịt bảo vệ Nam Chiếu, đại chiến ba mươi trận, tiểu chiến vô số kể, bệnh tật thương tích đầy mình, nhưng họ lại nàng cả đời vinh hoa phú quý, ép nàng giao thứ duy nhất chỉ còn trong tay ra cho người muội muội yếu đuối đáng thương kia, ép nàng nhường phu quân của mình cho muội muội, sau đó thay thế muội muội gả đến Sở quốc xa xôi này, ép nàng dùng xương thịt mình là đá lót đường cho muội muội. Nếu như vậy, nàng ta để máu trong người mình chảy cạn, gột bỏ tấm da người, cứ xem như họ chưa từng sinh qua mình, xem như đời này chưa từng có người tên Vãn Vãn, tấm da này dù có đẹp nàng ta cũng cần, thà róc ném xuống đất, cũng quyết làm giá y thay người khác!

      .

      Khi vòng vải băng trắng quấn lên gương mặt Vãn Vãn, nàng ta đột nhiên ném thứ nắm trong lòng bàn tay về phía Vân Tà.

      .

      Vân Tà đưa tay đón lấy.

      .

      Ánh trăng trải tay ta, soi sáng viên ‘tình cổ’ ấy, nửa bên đen tuyền, nửa bên bị máu tươi nhuốm đỏ.

      .

      “ta còn ngỡ phải phí công sức mới có được.” Vân Tà vừa ý giấu vào tay áo, “ ngờ ngươi buông tay nhanh như vậy.”

      .

      “có gì đâu.” Vãn Vãn cười lãnh đạm, “đau rồi buông tay thôi.”

      .

      Thập ngũ phương phi, đậu khấu niên hoa, nàng ta cũng từng giống trong nữ tử tuổi này, say đắm người, ánh mắt dõi theo góc áo của người ấy, nhưng lại e thẹn dám nhìn dung mạo của người ấy. Tên của người ấy luôn bên miệng, như thể tên ấy khác biệt với mọi người, tên của người chỉ là tên, nhưng tên của người ấy lại là viên kẹo, để ở đầu lưỡi, trượt xuống cổ họng, ngọt lịm cả người.

      .

      Nhưng đây có ích gì chứ?

      .

      Nàng ta cuối cùng vẫn là rời khỏi, bị người ấy đẩy ra.

      .

      Người ở lại bên cạnh người ấy lại là muội muội giống hệt như nàng ta.

      .

      Cũng từng đau lòng khó chịu đựng, cũng từng lửa đố kị rạo rực, kẹo ngọt trước kia nay trở thành liều thuốc độc thấu xương, nàng ta nuốt trôi, nhưng lại nỡ. Ngay cả viên ‘tình cổ’ do người ấy làm, nắm trong tay cứ như thể ly nước sôi, mười ngón siết chặt muốn cố hết sức giữ chặt chiếc ly, nhưng lại bị nóng thiêu đốt đến tận xương tuỷ, đau đớn thấu tim, may thay, đau qua rồi buông tay. Tình còn, chỉ còn lại hận.

      .

      Ánh trăng len vào thau bạc, nước sạch ngâm mĩ nhân bì, sau đêm nay, còn công chúa Vãn Vãn của Nam Chiếu.

      .

      Và cũng có người biết tốt xấu, chỉ công chúa lạc trong thành, muốn quốc sư cho lời lẽ. Kết quả lại tìm được xấp thư trong phòng của Vãn Vãn, những lá thư này là nàng ta viết sẵn từ sớm, rằng mình gặp được người nam nhân mình thích trong kinh thành, nên từ bỏ thân phận công chúa bỏ trốn cùng người nam nhân ấy. Miêu nữ nhiệt tình hoạt bát gặp được người nam nhân thích thường chuyện gì cũng có thể làm ra được, chỉ việc bỏ trốn phải là chuyện lớn gì ở Nam Chiếu, nhưng nàng ta bỏ những người còn lại phải làm sao, họ lấy gì hoà thân với quốc sư? lẽ đem bộ xương già của họ sao?

      .

      Sứ thần Nam Chiếu vội vã đến ngay cả ăn bữa cơm cuối năm cùng quốc sư cũng còn tâm trạng, nhanh chóng thu dọn quay trở về.

      .

      Hôm ấy gió lớn phập phồng cờ Man Ưu, đội ngũ sứ thần Nam Chiếu uyển chuyển như rắn từ từ bò ra ngoài thành. Hai bên đường, ít bách tính đến xem náo nhiệt, trong ấy có nữ tử, chen khỏi dòng người, bước đến bên cạnh dũng sĩ Nam Chiếu, hàn huyên cùng ta, vô tình đến việc công chúa Nam Chiếu bỏ trốn cùng nam nhân, nàng ta hỏi: “các ngươi có hận nàng ta ?”

      .

      “sao có thể?” dũng sĩ Nam Chiếu thẳng thắn , “cả đời này công chúa đánh thắng biết bao nhiêu trận chiến cho Nam Chiếu, công chúa phụ Nam Chiếu rồi. Bây giờ công chúa tìm được người mình thích, cùng người ấy thành thân sinh con, bọn ta vui mừng thay công chúa còn kịp, có gì hận với hận chứ?”

      .

      Nữ tử ấy khẽ ngây người, mỉm cười. Màn che màu trắng rơi xuống, lăn lăn lăn đến chân, vây phủ nàng ta lại, nhưng vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy vải băng trắng mặt và cổ tay nàng ta, trong mùi máu đượm hương thuốc, bao phủ cả người nữ tử.

      .

      Dũng sĩ Nam Chiếu hề biết công chúa mất tích nhà mình ở trước mặt, sau khi vui vẻ trò chuyện cả nửa ngày liền vẫy tay cáo biệt.

      .

      Để lại Vãn Vãn đưa mắt tiễn họ rời khỏi, mãi cho đến khi còn nhìn thấy nữa, nàng ta mới từ từ quay người bước vào tửu quán. Sau khi hỏi mượn tiểu nhị chiếc kéo, nàng trở về gian phòng của mình, đứng trước lăng hoa kính, ‘cạch’ tiếng, cắt vào vải băng trắng bên tóc.

      .

      Vải băng dính vết máu từng vòng từng vòng rơi xuống bên chân nàng ta, tấm da mới đón làn gió tuyết, khẽ nhói đau.

      .

      Vãn Vãn nhíu mày, chân trần bước đến bên giường, đóng chặt cửa sổ, lúc này mới vừa hà hơi vào lòng bàn tay, vừa đến trước lăng hoa kính.

      .

      Trong gương là gương mặt xa lạ.

      .

      Tuy khuynh thành nhưng cũng là giai nhân thanh tú, đặc biệt là mi mắt như cười như vui kia, khiến người khác thoáng qua có thể sinh ba phần mến. Điểm này hợp ý Vãn Vãn. Bởi dẫu sao đời này, nữ tử nếu mình ra khỏi cửa, thể quá xinh đẹp, nếu rước hoạ vào thân, nhưng cũng thể quá xấu xí, nếu khi gặp khó khăn ai giúp đỡ.

      .

      “tướng mạo thanh tú……như vậy là tốt nhất.” Vãn Vãn vuốt ve gương mặt mình, sau đó nở nụ cười.

      .

      Nhặt lấy y phục dưới đất — – mặc vào, bước xuống lầu gọi phần thức ăn đơn giản, lão bản tửu lâu là người keo kiệt, canh đạm bạc có chút muối, thịt gà Kung Pao* chỉ toàn là đích gà, thể sánh bằng với cổ vương điện, nhưng Vãn Vãn vẫn ăn ngon lành.

      (* món gà của tỉnh Tứ Xuyên — 宫保雞丁.)

      .

      Nàng ta biết, sớm muộn nàng ta cũng phải quen với cuộc sống này.

      .

      Uống cạn ngụm canh cuối cùng, Vãn Vãn bước ra khỏi tửu lâu, trời rơi tuyết , từ từ rơi xuống vai nàng ta, nàng ta nhìn bầu trời xanh ngần, đôi mắt thoáng qua tia u sầu, sau này phải đâu về đâu, nàng ta vẫn chưa nghĩ đến.

      .

      Nhưng tia lạc lõng ấy rất nhanh biến mất.

      .

      “nơi sinh ta là Nam Chiếu.” nàng ta thầm nhủ, “phụ mẫu nợ ta nhưng Nam Chiếu chưa từng nợ ta. Nước ta uống là nước sông ở Nam Chiếu, thịt ta ăn là dã thú ở Nam Chiếu, ngày phải trở về cố hương; muội muội ta làm khó ta, nhưng dũng sĩ Nam Chiếu chưa từng làm khó ta, ngày ta lại cùng họ xông pha sa trường, trấn thủ vân hoang đại trạch; sư phụ muốn gặp ta, nhưng phải tất cả nam nhân trong thiên hạ đều mù như người, nay họ mỗi người mỗi con đường, sư phụ có nương của sư phụ, nàng ta có tiểu tình lang của sư phụ. Đúng vậy đúng vậy, có ân báo ân, có thù báo thù, ta những gì ta , ta hận những gì ta hận, đây mới là ta, vậy mới uổng chuyến đến nhân thế này.”

      .

      Ám ảnh trong lòng tan biến, Vãn Vãn mỉm cười tiêu diêu, hồi phục vẻ tinh linh cổ quái thường ngày, bất kể ngoài trời tuyết rơi, tung tăng đến nơi Vân Tà với nàng ta, như thể hưu con ở Linh Sơn, thoáng chốc đến trong những cảnh đẹp có tiếng của kinh thành, Phụng Hoàng Đài.

      .

      Tương truyền từ thời sơ kiến quốc, cao tổ từng xây đài cao ở nơi này, chiêu mộ trí sĩ tứ hải cống hiến sức mình cho mình. Thời thế thay đổi, người mất , chỉ còn lại toà đài cao này. Đế vương các truyền đại tiếp tục truyền thống của tổ tiên, sau khi tiếp vị, đều trùng tu Phụng Hoàng Đài, sau đó giao phó cho quan viên quản lí, nếu như có kì tài nhân gian bị bỏ sót, có thể đến nơi này ứng cử, người có học có thể được chọn, kẻ vô dụng đến cho đủ số lượng bị lôi chém đầu.

      .

      Hữu phụng lai hề, tê ngã ngô đồng. Thủ ngã sơn hà, khuếch ngã giang hải*.

      (*: phụng hoàng đến đây, bận ngô đồng ta. Giữ sơn hà ta, mở rộng cương thổ.)

      .

      Mãi cho đến nay, Phụng Hoàng Đài vẫn có quan viên trấn giữ.

      .

      Người qua kẻ lại, chưa từng có ai nhìn lấy quan viên ấy cái, mãi đến khi Vãn Vãn đến trước mặt ông ta.

      .

      “ta là người có tài, ta muốn gặp mặt quốc vương.” Vãn Vãn .

      .

      Viên quan ấy sưởi tay bên lò ngái ngủ, đầu suýt nữa đập xuống bàn, mãi đến lúc Vãn Vãn lần thứ ba, ông ta mới xác định mình nằm mơ, mở mắt ra nhìn thiếu nữ trước mặt, vẻ mặt nghi ngờ : “ nương, nương nằm mơ sao?”

      .

      “ngươi mới nằm mơ đó!” Vãn Vãn nổi giận, rút đao cắm lên bàn đối phương, “ta là dũng quán tam quân, có sức lực ngàn nam nhân sánh bằng, nếu như ngươi tin, cứ ra đại chiến ba trăm hiệp với ta!”

      .

      “lão phu tuổi cao, hai canh giờ chịu được, sao có thể đánh ba trăm hiệp chứ?” viên quan ấy mở đôi mắt mờ nhìn nàng ta, sau đó đưa bàn tay gầy gò xương xương, cầm bút lướt , chốc sau, giao phong thư và chiếc lệnh bài cho Vãn Vãn, “nhưng mà thánh thượng trẻ tuổi, thân cường lực tráng, nhất định thể thoả mãn ngươi, ngươi có thể gặp……”

      .

      Vãn Vãn cảm nhận được trong lời này có gì ổn, nhưng tiếng Hán nàng ta giỏi, rốt cuộc chỗ nào ổn, nàng ta thể ra, chỉ có thể hồ đồ nhận lấy bức thư, sau đó quay người rời khỏi.

      .

      “đợi chút.” Quan viên cao tuổi sau lưng đột nhiên gọi.

      .

      Vãn Vãn quay đầu lại.

      .

      Quan viên cao tuổi ấy vẫn vẻ tuổi già mắt kém, tay ôm lò sưởi , chậm rãi hỏi nàng ta: “Phụng Hoàng Đài thượng phụng hoàng lai, chỉ tiếc là thế nhân chỉ biết Phụng Huyết Ca, nhớ được Phụng Hoàng Đài này. Tiểu nương, tại sao ngươi chọn vị quốc sư đại nhân tựa như bầu trời ban ngày kia mà lại lựa chọn thánh thượng chứ?”

      .

      Trong lòng Vãn Vãn chỉ có Nam Chiếu, quốc sư và tiểu quốc vương chút liên quan đến nàng ta.

      .

      Hôm nay nàng ta xuất ở nơi này, chẳng qua chỉ vì nhận lời nhờ vả của người khác — hôm ấy vị hoạ bì sư vẽ da cho nàng ta, từng bảo nàng ta giao hai thứ, là viên ‘tình cổ’, hai là tự do trong năm của nàng ta — trong năm ấy, nàng ta phải nghĩ cách vào cung, đồng thời ở cạnh tiểu quốc vương, cụ thể làm những gì, vị hoạ bì sư ấy , nhưng Vãn Vãn nghĩ khi thời cơ đến vị hoạ bì sư ấy lại xuất .

      .

      Chỉ là những lời trong lòng này, Vãn Vãn tuỳ tiện cho người quen biết biết, mà chỉ đảo mắt tuỳ tiện đáp ông ta câu: “quốc sư quá già rồi, so với y, ta thích hán tử trẻ trung cường tráng hơn.”

      .

      Nhìn thân ảnh tung tăng rời khỏi của nàng ta, viên quan cao tuổi lắc đầu cười khổ : “ lòng.”

      .

      Vệ sĩ hầu hạ bên cạnh ông ta hết cách : “loại người này, người cần đề cử nương ta đến gặp thánh thượng……”

      .

      “hết cách.” Viên quan cao tuổi thở dài hết cách, “những năm nay trí sĩ đều quy thuận Phụng Huyết Ca, bao nhiêu năm rồi có người chịu đến Phụng Hoàng Đài……thánh thượng dĩ nhiên tài tình hơn gỗ ngô đồng, nhưng Phụng Huyết Ca ấy lại là hoả thụ ngân hoa bất dạ thiên, có thể áp đảo quang hoa của những người khác, triều đại có người như y đủ rồi ài……thánh thượng là trung hưng chi chủ hiếm có, chỉ tiếc là sinh bất phùng thời a!”

      .

      Hai vị quan viên trung thành với Sở thất than thở hồi lâu, vị vệ sĩ ấy vẫn chịu thua: “nhưng dẫu là vậy, cũng nên đề cử cho đủ số lượng a, tiểu nữ hài tử tuổi như vầy, làm được gì chứ?”

      .

      “nàng ta có ích hơn ngươi.” Viên quan cao tuổi dần dần nhắm mắt lại, chợp mắt , “khi nãy nàng ta xuất đao với ngươi, nửa thanh đao của ngươi vẫn còn trong tiêu, đao của nàng ta cắm bàn của lão phu. Nếu như các ngươi đối đầu, chỉ cần thoáng chốc, mười kẻ như ngươi cũng chết sạch.”
      Anhdva thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 33: NHỚ NĂM ẤY THANH MAI TRÚC MÃ
      * * *

      Trong tay Vãn Vãn có lệnh thư và thư giới thiệu của Phụng Hoàng Đài, chẳng mấy chốc nàng ta đã vào được cung.

      .

      Chính trong lúc nàng ta vào cung, hai phần mật báo đồng thời được truyền , một phần giao đến tay Phụng Huyết Ca, thư những thuật lại tường tận việc xảy ra ở Phụng Hoàng Đài mà còn kèm theo ba mươi bức hoạ nhìn từ chính diện phía sau và nghiêng của Vãn Vãn, và cả hai trăm bản mưu luận. Hệ thống tình báo của tiểu quốc vương so với Phụng Huyết Ca thì có phần kém hơn, nhưng cũng có được ba bức hoạ và bốn bản mưu luận……

      .

      “nội ứng do tông môn gài vào?” đại sư huynh nhìn sang sư phụ.

      .

      “mật thám do Phụng Huyết Ca phái đến?” lão thái giám nhìn sang tiểu quốc vương.

      .

      “có người ! Ta là người mới đến!” Vãn Vãn gõ cửa gọi.

      .

      Tiểu quốc vương mắt cũng buồn đưa lên, đưa bức mật thư trong tay vào nến đốt cháy, mặc cho Vãn Vãn ở bên ngoài lớn tiếng gọi, hắn cử động, mãi cho đến lúc cả bức mật thư đều đã cháy trụi, hắn ta mới lãnh đãm nói với lão thái giám: “bảo nàng ta đến thiên điện.”

      .

      Lão thái giám hiểu ý hắn ta, biết chủ tử nhà mình có ý bảo mình nghĩ cách đuổi nữ tử ấy . Dẫu sao đại sự cận kề, tính tình chủ tử lại đa nghi, để một người nữ nhân thân phận bất minh ở bên cạnh, sẽ khiến hắn ta mỗi đêm đều ngủ ngon giấc.

      .

      Vãn Vãn nào biết tên những nơi ở đây, cung điện của người hán trong mắt nàng ta là một mê cung cực lớn, đến đâu thì lạc đường đến đấy, điểm khác biệt giữa chính điện và thiên điện điện nàng ta mãi mãi phân biệt được. Sau khi theo lão thái giám đến thiên điện, nàng ta vừa hưng phấn quan sát xung quanh, vừa lấy hạt dưa từ trong hồ bao ra ăn.

      .

      Lão thái giám từ đầu đến cuối hề phát hiện, đợi đến khi nghe thấy sau lưng phát ra thanh kì quái, mới quay đầu lại nhìn, gào lớn một tiếng.

      .

      “làm gì vậy?” Vãn Vãn quay sang nhìn ông ta, chỉ thấy ông ta một tay run run chỉ về phía mình, liền moi từ trong hồ bao ra một nắm hạt dưa đưa cho ông ta, “cho ngươi.”

      .

      “nô tài to gan!” lão thái giám ném hạt dưa xuống đất, “ngươi cư nhiên dám cắn hạt dưa trong Đông Cung, còn……còn nhổ xuống đất!”

      .

      Quy tắc của người hán nhiều thật, ăn hạt dưa được nhổ vỏ. Vãn Vãn nhíu mày, ̣t hồ bao đựng hạt dưa lại, lão thái giám vừa thở phào nhẹ nhõm thì thấy nàng ta mở một hồ bao khác ra, moi thịt tẩm bột ráng ra ăn…….

      .

      “a đầu chết tiệt có quy tắc.” Lão thái giám đánh vào tay nàng ta, “sao ngươi chỉ biết có ăn?”

      .

      “thứ ta biết rất nhiều đấy.” Hồ bao rơi xuống đất, Vãn Vãn có chút vui, “đúng rồi, hoàng thượng đâu?”

      .

      “hoàng thượng là người ngươi muốn gặp là gặp được sao?” lão thái giám giọng lảnh lót ‘hứ’ một tiếng, “nói cho ngươi biết, bên cạnh hoàng thượng thiếu người hầu hạ, tiểu nương muốn bay lên ngọn cây làm phụng hoàng như ngươi, trong cung có một ngàn cũng có tám trăm, người nào phải là giai nhân tài nữ tuyển chọn từ các châu……”

      .

      “ta đâu phải đến làm phi tử!” Vãn Vãn mất kiên nhẫn ngắt lời ông ta.

      .

      “ồ, làm phi tử, lẽ ngươi muốn làm trạng nguyên sao?” lão thái giám trừng mắt.

      .

      Vãn Vãn cười lạnh, rút ra thanh miêu đao trắng ngần, ngón tay khẽ gõ thanh đao: “ta thiện chiến, mười người trạng nguyên cũng phải là đối thủ của ta! Bảo dũng sĩ mạnh nhất của các ngươi ra đây, thử rồi sẽ biết!”

      .

      Lão thái giám chỉ xem nàng ta là mật thám do quốc sư phái đến, sao khách khí với nàng ta, nhất thời gọi bọn hộ vệ, vây bắt nàng ta lại.

      .

      Vãn Vãn nào để bọn tôm binh hùm tướng này trong mắt, chỉ xuất một đao, tất cả đều đã gục xuống.

      .

      “ta thắng rồi.” thu đao vào tiêu, Vãn Vãn đắc ý nói, “gọi hoàng đế của ngươi ra gặp ta.”

      .

      “được a, ngươi quả dám động thủ!” lão thái giám run rẩy chỉ về phía nàng ta, “ngươi quả là phản rồi mà!”

      .

      “lôi thôi, tránh đường!” Vãn Vãn ghét nhất bọn tiểu quỷ bám víu, đưa tay đẩy lão thái giám sang một bên, tự mình chạy vào trong điện.

      .

      Lão thái giám bị nàng dạo giật nảy mình, lòng thầm nghĩ chắc phải Phụng Huyết Ca còn kìm được, thật sự phái sát thủ đến lấy mạng bệ hạ nhà mình chứ, thoáng nghĩ vậy, cả người liền lạnh cóng, lập tức hét thất thanhh: “hộ giá! Hộ giá! Có thích khách a!”

      .

      Đông Cung nhất thời gà bay chó nhảy, thị vệ tuần tra cầm trường đao chạy chạy lại, cung nữ kinh hãi la hét, thái giám sợ đến làm rơi ly ̃a quý giá. Nhưng tìm kiếm cả nửa ngày trời, vẫn tìm ra được vị nữ tử áo tím mà lão thái giám nói.

      .

      “chắc phải đã tìm đến chỗ hoàng thượng rồi chứ?” lão thái giám bị bản thân doạ đến hồn bay phách tán, vội vã dẫn theo một bọn thị vệ chạy về nơi tiểu quốc vương ở, Vọng Tuyết Viên.

      .

      Ngân hoa châu thụ hiểu lai gặp, túc tuý sơ tỉnh nhất bội hàn.

      .

      Tiểu quốc vương thân khoác áo lông hạc, tựa người vào hành lang ngắm tuyết.

      .

      Lão thái giám nhìn thân ảnh của hắn ta, vừa ̣nh thở phào thì liền cảm nhận được một bàn tay vỗ lên vai ông ta. Giọng nói của Vãn Vãn từ sau lưng ông ta truyền lại: “đa tạ dẫn đường.”

      .

      Lão thái giám ngây người: “ngươi!”

      .

      “ngươi trung thành bảo vệ chủ nhân là một điều tốt nhưng có lúc cũng có lợi cho người như ta.” Vãn Vãn vỗ vỗ vai ông ta, cười hì hì nói: “nếu phải là ngươi vội vã đến xem hắn ta có xảy ra chuyện , hoàng cung lớn như vậy, ta quả thực tìm được hắn ta đấy.”

      .

      Mặt lão thái giảm đỏ ửng, bọn thị vệ sớm đã liếc mắt với nhau, vây quanh Vãn Vãn. Nhưng nàng ta hoàn toàn để tâm, chỉ từ tốn lấy Phụng Hoàng lệnh và thư đề cử ra, sau đó nhìn về phía vị thiếu niên đứng trong ̀nh.

      .

      Trời tuyết trắng như hoà làm một với vị thiếu niên trước mặt, duy chỉ có vài cành hoa mai nghiêng dọc, đỏ ửng.

      .

      “ta từ Phụng Hoàng Đài đến, ngươi còn chưa thử qua tài của ta đã muốn lấy đầu ta.” Vãn Vãn đưa lệnh thư trong tay cho hắn ta, “ngươi đối với ta như vậy, sợ mất lòng các trí sĩ trong thiên hạ sao?”

      .

      Vị thiếu niên quốc vương ấy nghe thấy những lời này, lãnh đạm quay đầu lại.

      .

      Tuổi chừng mười sáu, chỉ lớn hơn Vãn Vãn một chút mà thôi. Nhưng lại có vẻ từng trải phù hợp với tuổi tác, như thể đá ngọc sớm đã bị mài góc cạnh, viên ngọc còn linh động, chỉ có vài phần rắn chắc của đá.

      .

      Tuy bị Phụng Huyết Ca đoạt giang sơn xã tắc, nhưng gương mặt hắn ta hề có chút giận dữ, chỉ có duy nhất một vẻ điềm tĩnh khó hình dung. Vãn Vãn biết hắn ta cam chịu số mệnh hay ngấm ngầm một cuộc sóng gió nghiêng trời.

      .

      Hắn cứ lặng lẽ đứng đấy nhìn Vãn Vãn, sau đó tay chấp ra sau, từ từ bước đến trước mặt nàng ta.

      .

      Hắn ta khẽ lướt qua bức lệnh thư trong tay Vãn Vãn. Lão thái giám lập tức hiểu ý nhận lấy bức thư từ tay Vãn Vãn. Sau đó cung kính hai tay dâng đến trước mặt tiểu quốc vương. Tiểu quốc vương đưa tay nhận lấy, cúi mâu lướt nhìn, mi mắt khẽ nhướn, hoa tuyết khẽ rơi ấy.

      .

      “ngươi có tài gì?” hắn ta nhìn thư hàm, đột nhiên mở miệng hỏi, giọng nói rất dễ nghe, như thể hạc lệ đất tuyết.

      .

      “ta dũng quán tam quân!” Vãn Vãn nói.

      .

      “trẫm thiếu dũng sĩ.” Sở Tử Phục lãnh đạm nói.

      .

      “ta giỏi chính sự lại thiện chiến!” Vãn Vãn lại nói.

      .

      “trẫm thiếu tướng quân.” Sở Tử Phục nói.

      .

      “làm gì có hoàng đế nào thiếu tướng quân và dũng sĩ chứ!” Vãn Vãn bắt đầu cảm thấy đối phương lừa mình.

      .

      Sở Tử Phục cười lạnh, ngẩng đầu lên: “thật giấu gì, trẫm tuy là quốc vương Sở quốc, nhưng trong tay lại có bất kì quyền lực gì ra lệnh cho tướng quân. Nếu ngươi muốn làm tướng quân hay dũng sĩ, vậy thì tìm nhầm người rồi.”

      .

      Nghĩ kĩ thì Vãn Vãn biết điều hắn ta nói là sự thật. Người nắm đại quyền của Sở quốc là quốc sư Phụng Huyết Ca, trước nay liên quan gì đến Sở Tử Phục, vị quốc vương trước mặt nói thẳng ra chẳng qua chỉ là một vật trang trí quý giá nhất của Sở quốc mà thôi, khác biệt mấy với bình hoa hoặc bình phong, nàng ta chạy đến chỗ hắn ta huyên hoang vũ lực thì quả là tìm nhầm người.

      .

      “vậy bên cạnh ngươi thiếu gì?” nghĩ đến đây, Vãn Vãn chỉ có thể hạ mình, nàng biết rõ bản thân mình ngoài võ nghệ chiến lược ra, kì thực nàng còn biết gì hơn. Vì để hoàn thành ước ̣nh với tên hoạ bì sư kia, lưu lại bên cạnh tiểu hoàng đế, nàng ta chỉ đành uỷ khuất cầu toàn.

      .

      “bên cạnh trẫm thiếu gì?” tiểu quốc vương lãnh đạm liếc nhìn lão thái giám.

      .

      “hồi hoàng thượng, cái gì cũng thiếu.” Gương mặt lão thái giám ́ gượng cười, “dù cho thiếu, cũng có thể lập tức chọn một bọn cung nữ thượng đẳng, cần thiết phải dùng người hạ đẳng rõ lai lịch.”

      .

      Vãn Vãn vốn ̣nh nói chuyện tử tế, nhưng khi nghe thấy những lời của lão thái giám, lập tức cơn giận có chỗ bộc phát, hai mắt khẽ lườm, hét về phía tiểu quốc vương: “ngươi cái gì cũng thiếu, nhưng có một thứ thiếu!”

      .

      “hửm?” tiểu quốc vương chút để tâm nhìn nàng ta, “trẫm giàu nhất thiên hạ, nhưng biết trong thiên hạ này còn có gì trẫm có.”

      .

      “phí lời, ngươi có thê tử chưa?” Vãn Vãn mở miệng nói.

      .

      “………” tiểu quốc vương.

      .

      Trưa hôm ấy, việc một nữ tử dân gian thông qua Phụng Hoàng Đài diện thánh, sau đó theo đuổi tiểu hoàng đế đã lan truyền khắp cả hoàng cung. Và người làm điều ấy phải ai khác mà chính là người suốt ngày thu thập tin tức bí mật, xem chuyện phiếm làm thú vui – cẩm y vệ chỉ huy sứ Hàn Quang.

      .

      “thế gian to lớn, quả nhiên hiếm chuyện kì quái, ngờ tên trầm như hắn ta mà cũng có người theo đuổi.” Hàn Quang tựa người vào bên cửa sổ, thở dài với Hoa Diễm ́t.

      .

      “huynh nói hết đã chứ!” Hoa Diễm ́t nghe đến mê mẩn, “nữ tử đó cuối cùng có thành công ?”

      .

      “điều này ta biết.” Hàn Quang nhún nhún vai, “sau đó hắn ta đã đuổi hết mọi người , chỉ để lại nữ tử đó và lão thái giám, ba người trốn trong nhà, cũng biết là xù xì điều gì……nhưng mà theo ta thì tám phần là thành rồi, tiểu tử Sở Tử Phục đó từ nhỏ đã tự cho là thanh cao, ngoài bản thân hắn ta ra ai cũng để trong mắt, cả đời này chắc hắn ta chỉ có thể cưới bản thân hắn ta.”

      .

      “coi cách nói chuyện của huynh, hai người phải từ nhỏ cùng nhau chơi đến lớn sao, cần phải xỏ xiên nhau như vậy chứ.” Hoa Diễm ́t trườn bàn, ngẩng đầu nhìn Hàn Quang.

      .

      “muội nhớ sai rồi, là ta từ nhỏ chơi hắn ta đến lớn.” Hàn Quang lại một trận thở dài thở ngắn, “thật là nhớ những ngày tháng ăn ngủ đánh Tử Phục khi trước a.”

      .

      Nếu phải nói thì, Hoa Diễm ́t, Hàn Quang và Sở Tử Phục ba người có thể miễn cưỡng xem như thanh mai trúc mã, năm ấy sau khi Phụng Huyết Ca soái ngôi đoạt vị, tuy giết chết tiên hoàng nhưng hề làm hại qua hậu cung phi tần, thậm chí tiểu thái tử Sở Tử Phục đã có thể đọc sách nhớ chuyện cũng giữ lại. Sau đó Phụng Huyết Ca còn để Sở Tử Phục làm bạn với Hàn Quang và Hoa Diễm ́t, thường ngày ba người họ ở cùng nhau, hành động ấy rất được lòng bọn trung thành với Sở quốc, nhưng thực tế thì quan hệ của ba người họ hề tốt như vầy.

      .

      Sở Tử Phục thì cần phải nói, hắn ta vốn là chủ nhân của thiên hạ sau này, giang sơn bị Phụng Huyết Ca đoạt , tuy phải nước mất nhà tan, nhưng cũng kém xa mấy, ̣ng thêm tuổi nhỏ biết che giấu, trong lòng hắn ta hận bao nhiêu thì gương mặt thể hiện hận bấy nhiêu. Phụng Huyết Ca để Hoa Diễm ́t và Hàn Quang bồi bạn với hắn ta, nhưng hắn ta trước nay luôn một mình tới lui, bất luận đọc sách viết chữ, ăn cơm ngủ, đều tránh xa hai người họ, thỉnh thoảng lướt ngang qua nhau, cũng dùng đôi mắt lạnh lùng lướt nhìn họ.

      .

      Hoa Diễm ́t khi ấy tuổi còn nhỏ, nhát gan, dĩ nhiên e sợ vị thiếu niên thiên tử lãnh ngạo này, nhưng Hàn Quang lại sợ hắn ta. Hàn Quang từ nhỏ ngổ ngáo, đế vương tướng tướng gì đều để trong mắt, sau khi theo Phụng Huyết Ca, ngày ngày thấy y sát phạt quyết đoán, càng tin lấy sát trị sát, kẻ thắng làm vua, do đó nhìn tiểu quốc vương yếu đuối ấy vừa mắt. Hơn nữa Hàn Quang xuất thân tốt, vẻ ngoài cuồng ngạo, trong thâm tâm lại có chút chút tự ti, tiểu quốc vương càng biểu hiện hành động nho nhã, tài hoa uyên bác trước mặt Hàn Quang, thì Hàn Quang càng ghét hắn ta.

      .

      Vậy nên hai người luôn cứ đánh nhau, Hàn Quang luôn thắng, Sở Tử Phục luôn thua, Hoa Diễm ́t luôn khóc.

      .

      Cứ vậy ba người họ cùng nhau lớn lên, nếu nói có chút tình cảm gì cũng thể nào. Nhưng tình cảm này thể xem như những thanh mai trúc mã bình thường, bởi vì bên trong ấy xen lẫn quá nhiều thứ phức tạp. Nay tuy đã là quá khứ, nhưng mỗi khi nghe một trong họ xảy ra chuyện, hai người còn lại sẽ chụm lại với nhau, đâm ngang xỏ xiên nhắc đối người còn lại.

      .

      “ừm hứ, chi bằng chúng ta thăm hắn ta .” Hoa Diễm ́t nói.

      .

      “muốn muội tự .” Hàn Quang quay đầu , “ta với hắn ta có chết cũng qua lại với nhau, hôm nào hắn ta sắp chết rồi, ta mới nhặt xác cho hắn ta.”

      .

      Hoa Diễm ́t suy nghĩ một lúc, nói: “vậy muội thăm hắn ta, huynh xem thử nữ tử dân gian trong lời đồn đại ấy. Đối phương lai lịch bất minh, hành sự lại có chút ̉ quái, nói chừng là nội ứng do tông môn phái đến, huynh dò la nữ tử đó nói chừng có thể thu được một số tình báo ngờ tới.”

      .

      “……hừ, tra khảo phạm nhân là thiên chức của bổn đại gia, yên tâm giao cho ta .” Hàn Quang lập tức đồng ý.

      .

      “mang theo chút lễ vật.” Hoa Diễm ́t lại nói, “sắp đến xuân rồi.”

      .

      “còn muốn bổn đại gia tặng quà cho hắn ta?” Hàn Quang nổi giận, đưa tay ra ngoài cửa sổ tuỳ ý vớt lấy một nắm tuyết, vò thành một cục ném lên bàn, “tặng thứ này !”
      Anhdva thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 34: KHUYÊN CHÀNG GIẾT HẾT ̣CH TRƯỚC MẮT

      * * *

      Hoa Diễm ́t đương nhiên cầm nắm tuyết ấy đến gặp Sở Tử Phục, nàng sợ đối phương sẽ tiện tay ném vào mặt nàng……

      .

      Nhưng nếu đã mua, vậy dĩ nhiên là mua cho cả những người khác luôn.

      .

      Lễ vật cho sư phụ, đại sư huynh và Kinh Ảnh tạm thời nhắc đến, chỉ nói lễ vật của Sở Tử Phục. Sở Tử Phục thích thưởng trà, cho nên Hoa Diễm ́t tặng hắn ta một bộ trà cụ sứ trắng, tuy phải danh phẩm nhưng sắc trắng hơn tuyết, tinh tế vô cùng, và đơn lễ ghi tên hai người, một là nàng, hai là đại sư huynh, cứ xem như đây là lễ vật hai người chọn cho hắn ta.

      .

      “khách hiếm a.” trong thư phòng, Sở Tử Phục đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn hai người họ mỉm cười nói: “trẫm còn ngỡ dựa vào giao tình giữa chúng ta, cẩm y vệ chỉ huy sứ đại nhân nhiều nhất cũng chỉ tặng một trái banh tuyết thôi chứ.”

      .

      “ngươi cho rằng ai cũng nhỏ mọn như ngươi a?” Hàn Quang bĩu môi nói, “bổn đại gia làm những việc mất thể diện như vầy!”

      .

      Nghe thấy lời của Hàn Quang, khoé môi Hoa Diễm ́t khẽ giật, lẳng lặng đứng bên cạnh nói gì.

      .

      “vậy sao?” Sở Tử Phục rõ ràng tin, nhưng hắn ta cũng muốn quá câu nệ trong chuyện này, sai cung nhân dọn chỗ cho hai người họ, sau đó lãnh đạm hỏi, “ có việc sẽ đến điện Tam Bảo, hôm nay các ngươi từ xa đến tìm trẫm, chắc phải chỉ để tặng lệ vật cho trẫm chứ.”

      .

      có việc gì thể đến thăm huynh sao?” khi nói những lời này Hoa Diễm ́t có chút thẹn lòng. Với vị trí trận doanh và thân phận của họ lúc này, nhất cử nhất động đều có vô số người nhìn chằm chằm, cho nên mỗi lời nói đều có vô số người đoán mò ý vị thâm sâu của nó, vì để tốt cho bản thân và cũng vì tốt cho đối phương, tuyệt đối hề có việc có việc gì đến thăm nhau.

      .

      Đạo bất đồng bất tương vi mưu, ba người con đường khác nhau có lẽ ngay cả gặp mặt nói chuyện cũng là điều hy hữu.

      .

      “lời này ngươi cảm thấy thẹn với lòng sao?” Sở Tử Phục một tay cầm lấy ly trà, tay còn lại cầm lấy nắp, khẽ quệt nhẹ vành ly, “Diễm ́t, ngươi cũng còn nhỏ nữa rồi, có thời gian đến thăm ta, chi bằng gặp những thanh niên tài kiệt trong kinh thành, sư phụ và sư huynh ngươi chăm sóc ngươi được một thời gian nhưng ngươi nhẫn tâm để hai người họ ế vợ chăm sóc ngươi cả đời sao?”

      .

      “ai ế vợ hả? Ngươi cũng phải cũng vậy sao?” Hàn Quang nổi giận.

      .

      “đừng nhắc điều này, đừng nhắc điều này, chúng ta đều kẻ tám lạng người nửa cân, đừng năm mươi bước cười trăm bước nữa, đổi chủ đề khác .” Hoa Diễm ́t vội nói, “đúng rồi, vị nương đăng Phụng Hoàng Đài đâu rồi? huynh có giữ nương ta lại ?”

      .

      “thì ra phải đến gặp trẫm, mà là đến tìm nương ta à.” Sở Tử Phục cười như cười.

      .

      Hoa Diễm ́t cười gượng, vừa ̣nh nói gì thì đã bị Hàn Quang giành trước.

      .

      “đương nhiên rồi, bổn đại gia là người bận rộn, nếu như phải vì tra rõ thân phận của nha đầu bất minh kia, ai nguyện ý đến chỗ của ngươi tự tìm xui xẻo chứ?” Hàn Quang thẳng thắn nói.

      .

      Sở Tử Phục nghe vậy, gương mặt dần lạnh , hắn ta đặt chum trà xuống bàn, lãnh đạm nói, “cẩm y vệ chỉ huy sứ đại nhân là người bận rộn sau quốc sư, ngươi cảm thấy mình quản quá nhiều rồi sao.”

      .

      Hàn Quang ném chum trà ra sau lưng, ly trà vỡ vụn, ánh mắt nhìn Sở Tử Phục mang đầy tia hung dữ, “nếu như ngươi đã biết bổn đại gia thân là cẩm y vệ chỉ huy sứ, thì nên biết trong thiên hạ có gì ta thể quản và quản được.”

      .

      “thú vị.” Sở Tử Phục lạnh lùng nói, “tên ăn lương hoàng gia như ngươi, cư nhiên giở quan uy trước mặt trẫm.”

      .

      Hoa Diễm ́t ngàn lần cũng ngờ tới trong khoảng thời gian chỉ một chum trà, hai người họ đến phát triển đến mức giương nanh múa vuốt như vậy, vội vàng nuốt vội ngụm trà trong miệng, đứng dậy ̣nh xoa dịu tình hình, nhưng tiếc là đã còn kịp.

      .

      Chỉ thấy tiểu quốc vương đẩy chum trà , ánh mắt lạnh lùng lướt sang Hàn Quang: “vị nữ tử đó, nay đã là người của trẫm. Cẩm y vệ chỉ huy sứ dù quyền lực có lớn mấy, hẳn cũng quản được đến hậu cung của trẫm chứ! Về nói với Phụng Huyết Ca, nếu như muốn động đến nàng ta trước tiên hãy bảo người của Tông Nhân phủ đến gặp trẫm! Phúc An, tiễn khách!”

      .

      Việc đến nước này, Hoa Diễm ́t biết cuộc trò chuyện khó có thể tiếp tục, chỉ đành kéo lấy Hàn Quang còn bất bình cáu giận rời khỏi.

      .

      Sau khi tiễn hai người họ rời khỏi, lão thái giám quay đầu lại, lo âu nhìn chủ tử nhà mình. Tiểu quốc vương khi nãy còn khí thế hùng hồn, nay vẻ mặt khó giấu nỗi độc, nước trà nguội lạnh bàn, toả ra dư hương khúc tận người tan.

      .

      “hoàng thượng……” lão thái giám đổ bỏ nước trà, sắc một ly trà mới cho Sở Tử Phục.

      .

      “cho nên trẫm ghét nhất gặp hai người họ.” Khói trà nghi ngút che mờ gương mặt Sở Tử Phục, hắn ta xoa nhẹ mi tâm, gương mặt thanh tú lộ tia yếu đuối, “mỗi lần họ xuất hiện, đều khiến trẫm rối bời……”

      .

      “vậy sau này gặp nữa, lão nô sẽ chặn họ lại bên ngoài.” Lão thái giám dịu dàng an ủi, cứ như người ông nhân từ an ủi cháu trai mình.

      .

      “nếu có thể gặp, vậy đó là tốt nhất.” Sở Tử Phục tựa đầu vào tay, ngây người nhìn bộ trà cụ Hoa Diễm ́t và Hàn Quang đem đến, hồi lâu mới nói, “trẫm thân là nhất quốc chi quân……vốn dĩ cần bằng hữu.”

      .

      “vậy sao, về vị nữ tử kia……” lão thái giám ngập ngừng, nói thật thì hễ nghĩ đến a đầu vô pháp vô thiên kia, lão ta đã đau nhói tim gan phế phổi.

      .

      “quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, huống chi là trẫm.” Sở Tử Phục phẩy tay, “việc còn lại ngươi giải quyết .”

      .

      Do đó, hoàng hôn, khi Vãn Vãn trong hoàng cung chơi đã quay về, liền được biết tin ác mộng.

      .

      Tiểu quốc quân hạ chiếu thư, muốn lập nàng ta làm phi.

      .

      Bọn cung nhân hôm qua còn cười nhạo giễu cợt nàng ta nay gặp nàng ta ai ai cũng đều đổi thành vẻ mặt nịnh nọt, lấy lòng, chúc nàng ta dạ dạ sinh ca*, sớm sinh quý tử, sủng quán hậu cung vân vân, khiến Vãn Vãn nghe đến lạnh cóng tay chân, vội vã bỏ lại cả bọn cung nhân xông vào Đông Cung.

      (* dạ dạ sinh ca: ý chỉ cuộc sống hoang dâm vô độ, chìm đắm mĩ sắc của đế vương.)

      .

      Lúc nay Sở Tử Phục vừa dùng xong cơm tối, ung dung ngồi thưởng trà bên cửa sổ, ngón tay thon dài lướt nhẹ ly trà sứ trắng, chính là chiếc ly mà Hoa Diễm ́t tặng.

      .

      “nè nè nè! Ngươi muốn lấy ta thật sao?” Vãn Vãn vội vàng xông lên, kéo lấy ̉ áo Sở Tử Phục hỏi.

      .

      ̉ áo lộ ra làn da trắng bệch và hai bên xương đòn, Sở Tử Phục lẳng lặng nhìn nàng ta, sau đó đưa tay, hất hai chiếc vuốt yên phận của nàng ta ra, thờ ơ nói, “hôm nay nói chuyện cùng người khác, vô tình nói sai lời……”

      .

      “ồ, thì ra là nói sai lời.” Vãn Vãn thở phào nhẹ người.

      .

      “đúng là trẫm đã nói nhầm.” Sở Tử Phục lặp lại, “chỉ tiếc là, quân bất hý ngôn.”

      .

      Vãn Vãn ngây người hồi lâu mới phản ứng lại, chỉ vào mũi mình hét: “vậy ngươi cũng hỏi ta có đồng ý ?”

      .

      “việc này có gì phải hỏi.” Sở Tử Phục lãnh đạm nhìn nàng ta, “mấy ngày trước ta hỏi ngươi việc gì ngươi cũng giả câm giả điếc. Nay việc này cũng có gì đáng để hỏi, ngươi đồng ý thì ở lại, đồng ý thì thu dọn tay nải rời khỏi. Ngươi nguyện ý ở lại, trẫm cũng nguyện ý bên gối có một người nữ nhân rõ lai lịch nằm cạnh.”

      .

      Vãn Vãn lặng người, nàng ta quả thực là thể tiết lộ thân phận, nhưng bảo nàng ta tự dưng làm người ngủ cạnh vị thiếu niên trước mặt này, nàng ta càng nguyện ý. Vậy nên vò đầu bứt tóc, qua lại quanh Sở Tử Phục, mở miệng ̣nh nói nhưng rồi lại thôi.

      .

      “nghĩ xong chưa?” Sở Tử Phục hỏi.

      .

      “ta chỉ nói với ngươi một việc.” Vãn Vãn nghiến răng nói, “ta ́ch thực là do người khác phái đến, nhưng ngươi hãy tin ta, ta tuyệt đối có ác ý. Hơn nữa ta ăn ít làm nhiều, giữ ta lại bên cạnh ngươi chỉ tốt chứ xấu!”

      .

      Sở Tử Phục cười, chỉ tự uống trà. Còn Vãn Vãn là khuỵ bên cạnh hắn ta nói ngừng, mãi cho đến khi khô cả miệng, nhìn thấy hắn ta vẫn bộ dạng vân đạm phong thanh, kìm được nộ hoả công tâm, giật lấy ly trà trong tay hắn ta, uống cạn, sau đó ‘phụt’ một tiếng.

      .

      “trà này nguội hết rồi!” Vãn Vãn nói.

      .

      “người trà nguội thôi.” Sở Tử Phục để tâm nói ra một câu, sau đó do dự một lúc, đưa tay về phía nàng ta, “đưa đây.”

      .

      Vãn Vãn ngờ hoặc liếc nhìn hắn ta và ly trà một chốc, cười hì hì hỏi: “thứ này rất quan trọng với ngươi?”

      .

      Sở Tử Phục khẽ nheo mày, giọng nói lạnh băng: “ quan trọng.”

      .

      Vãn Vãn: “vậy ta ném a.”

      .

      Sở Tử Phục trầm mặc một lúc, từ từ nói: “vậy trẫm để ngươi có kết cục như cái ly này.”

      .

      Vãn Vãn buồn rầu đưa ly trà cho hắn ta, cúi đầu làu bàu: “còn nói quan trọng……”

      .

      Sở Tử Phục nhận lấy ly trà, nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức đen sầm.

      .

      Mi mày hắn ta càng nheo chặt hơn, ánh mắt cúi nhìn chiếc ly càng thêm phức tạp, ngón tay thon dài vừa vuốt ve chiếc y, vừa lạnh lùng nói: “quả thực quan trọng……thứ này, chẳng qua là do hai người bằng hữu mấy quen tặng.”

      .

      Chẳng qua là món quà đầu tiên hắn ta nhận được sau khi bị giam lỏng ở Đông Cung.

      .

      Chẳng qua đây là món quà đầu tiên hoặc có lẽ là món quà cuối cùng họ tặng hắn ta trong mười năm nay.

      .

      Vãn Vãn tay tay bưng mặt, đôi mắt tinh linh ̉ quái nhìn hắn ta, cuối cùng nhướn mày, làu bàu: “gạt người, rõ ràng là hai người bằng hữu rất quan trọng.”

      .

      phải.” Sở Tử Phục buộc miệng phủ nhận, ánh mắt trầm xuống, bên trong bừng lên hai ngọn lửa của thù hận, “hai người này……là đệ tử của kẻ thù giết cha của ta.”

      .

      Vãn Vãn nghe vậy giật nảy mình: “vậy ngươi còn dám lấy uống trà? Ngươi sợ ly thoa thứ gì sạch sẽ sao?”

      .

      Sở Tử Phục sực cười: “họ đến nỗi làm ra những thủ đoạn hạ lưu này.”

      .

      Vãn Vãn: “nói cứ như ngươi hiểu rõ họ lắm.”

      .

      Sở Tử Phục cúi mâu: “cũng thể nói là hiểu lắm, chẳng qua chỉ là…….mười năm thanh mai trúc mã.”

      .

      Chẳng qua chỉ là, mười năm thanh mai trúc mã.

      .

      Một người tuy đánh hắn ta, nhưng cũng đánh bọn thích khách đến ám sát hắn ta, hắn ta còn nhớ khi ấy bé trai ngang bướng cuồng ngạo chắn trước mặt hắn ta, vừa chà mũi vừa lớn tiếng quát: “kẻ bóc lột bá tánh là phụ thân hắn ta, đâu phải hắn ta! Ngươi nên đến thích sát khi tên hôn quân ấy còn tại vị, chứ phải đợi khi người mất thời thế thay đổi mà chạy đến ức hiếp một đứa bé! Dù cho ngươi thành công, người trong thiên hạ cũng sẽ cười nhạo ngươi!”

      .

      Người còn lại tuy rất ngốc, mỗi khi hắn ta và Hàn Quang đánh nhau xong, đều đưa mỗi người một viên kẹo, sau khi thích khách bị bắt cũng lại mỗi người một viên, khiến hắn ta nhiều lúc cứ nhìn chằm chằm bé gái ấy, luôn cảm thấy người hẳn là có chiếc túi đặc biệt, bên trong đựng rất nhiều rất nhiều kẹo.

      .

      Nhưng nay đã cách biệt chân trời, chỉ còn lại hồi ức đã xa.

      .

      Nếu như đã cùng nhau lớn lên, tại sao thể cùng nhau già . Nếu như đã là thanh mai trúc mã, tại sao lại lựa chọn người ấy mà chọn ta?

      .

      Vẻ mặt Sở Tử Phục bỗng chốc trở nên độc, vẻ mặt ấy trong mắt Vãn Vãn, khiến nàng ta nhíu mày.

      .

      “đồ ngu.” Vãn Vãn cười, “ngươi quan tâm đối phương như vậy, nhưng ta thấy đối phương chẳng mấy quan tâm ngươi.”

      .

      Sở Tử Phục nheo mày, lạnh lùng nhìn sang nàng ta.

      .

      Vãn Vãn chút để yếu thế nhìn lại hắn ta, trong mắt thay vì là bóng hình của hắn ta thì chi bằng nói là bóng hình trước kia của mình, cái người ngu ngốc bị người thân nhất phản bội. Nàng ta nói: “có lúc người đối xử hết mực với người khác, nhưng người khác chỉ ném tấm lòng của ngươi xuống đất giẫm đạp! Một chiếc ly đã có thể mua chuộc được ngươi sao? Một chiếc ly có thể khiến ngươi quên mối thù giết cha sao?”

      .

      “……trẫm quên!” sắc mặt Sở Tử Phục trắng bệch.

      .

      “vậy thì phục thù!” ánh mắt Vãn Vãn thoáng qua tia sát ý lãnh khốc, giây phút ấy nàng ta cơ hồ như lại trở về Nam Chiếu, trở về cái đêm bị người mình quan tâm nhất phụ lòng, ổ rắn trong lồng ngực bị cơn giận dữ nóng rực hô hào sống dậy, lấy độc dịch đáp trả, chết thôi!

      .

      Sở Tử Phục bị thái độ của nàng ta làm cho sững sờ, đứng yên tại chỗ, thể cử động, như thể bức tượng, duy chỉ có cơn phập phồng trong lồng ngực, phảng phất như bên trong ẩn chứa phong ba.

      .

      “ngươi phải phục thù! Ngươi nhất ̣nh phải giết chết kẻ ̣ch của ngươi!” Vãn vãn níu lấy ̉ áo hắn ta nói, “còn về hai người bằng hữu của ngươi, ha! Bây giờ họ đối với ngươi như thế nào thì ngươi đối với họ ngươi vậy là được! Đợi sau khi ngươi giết chết sư phụ của họ thì cứ giam họ trong một cung điện thật lớn thật lớn, cứ như toà cung điện bây giờ của ngươi, sau đó tâm trạng tốt thì đến tìm họ chơi, tặng một hai món lễ vật đáng mấy, nếu như tâm trạng tốt vậy thì cứ mặc họ tự sinh tự diệt – họ phải cũng đối với ngươi như vậy sao!”

      .

      Môi Sở Tử Phục khẽ run rẩy, dường như muốn phủ nhận nhưng lại tìm được lời, chỉ có thể siết chặt ly sứ trong tay, cứ như thể đây là giới hạn trắng và đen, và hận trong lòng hắn ta, nếu như vượt qua ranh giới ấy ắt sẽ vạn kiếp bất phục.

      .

      Ánh mắt của Vãn Vãn từ gương mặt hắn ta từ từ di chuyển đến chiếc ly trong tay hắn ta, ‘hừ’ một tiếng, cầm lấy ấm trà tử sa bên cạnh, sau đó đổ nước trà còn sôi sục vào trong ly.

      .

      Vươn những giọt nước ra cả tay Sở Tử Phục, hiện ra hai chấm bỏng đỏ.

      .

      Bàn tay siết lấy ly trà khẽ run, sau đó, chiếc ly rơi xuống đất, thanh như ngọc vỡ.

      .

      “người đã qua, tình cảm đã qua, có gì đáng ́ chấp.” Vãn Vãn đứng trước mặt Sở Tử Phục, tay cầm ấm trà, cười lạnh lùng, “cho nên tất cả đều chẳng qua chỉ là ly trà……đã đau rồi thì buông tay.”

      .

      Sở Tử Phục nhìn những mãnh vỡ dưới đất, lồng ngực phập phồng dần bình tĩnh lại, hắn ta từ từ ngẩng đầu, nhìn vị thiếu nữ trước mắt, như thể từ dáng vẻ đơn của nàng ta tìm thấy được hình bóng của mình.

      .

      Thuỷ điện phong lai ám hương mãn, Sở Tử Phục nhìn Vãn Vãn, cười nhẹ nói: “ngươi tên gì?”

      .

      Gió khẽ thổi, Vãn Vãn do dự hồi lâu, đáp: “Vãn Phong……tên ta là Vãn Phong.”

      .

      “Vãn phong ̀nh viện lạc mai sơ, đạm vân lai vãn nguyệt sơ sơ.” Sở Tử Phục chấp tay ra sau, nói: “Vãn Phong, ngươi muốn nói với trẫm, chi bằng trân trọng người trước mắt sao?”

      .

      có!” Vãn Vãn giật thót, lập tức phản bác, “ta nhìn quen bộ dạng bệnh mà yếu ớt của ngươi!”

      .

      “thì ra là vậy.” Sở Tử Phục nghe thấy lời của Vãn Vãn, hắn ta mỉm cười.

      .

      Trăng khuyết treo ngoài cửa sổ phía tây, áng mây ẩn khuất chậm trôi.

      .

      Ngón tay chai sần lướt qua bên má Vãn Vãn. Bị bàn tay như vậy đột ngột vuốt ve, Vãn Vãn hồi lâu chưa hồi thần lại, khi nàng ta bừng tỉnh, long ̀nh hương từ tay áo hắn ta thoảng đến, mê li.

      .

      “ở lại nhé, Vãn Phong.” Sở Tử Phục trầm giọng nói, “nhắc nhở trẫm, thôi thúc trẫm……đừng quên đêm nay.”

      .

      Đừng quên, thù và oán trong sinh mạng của trẫm. Đừng quên, chiến tranh và máu trong sinh mạng trẫm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :