1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Diễm cốt - Mộng Yểm Điện Hạ (54c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 10: ĐỖ QUYÊN KHẤP HUYẾT VÔ NHÂN TÍCH

      Mục tiêu hôm nay của Cố Triều Huy là xem xong quyển sổ sách.

      .

      Kết quả vừa xem được dòng, ta vừa cầm bút điểm mực định đánh dấu ở cuối trang Liên Liên hoả tốc xông vào.

      .

      “nhân chứng vật chứng đầy đủ, mong phu quân hãy làm chủ cho ta!” Liên Liên chỉ vài bước đến trước bàn ta, thị tì sau lưng thở dốc cầm khây ngọc trong tay đưa đến bên cạnh, Liên Liên đưa tay cầm lấy chén sứ xanh tâm kê đặt mạnh lên bàn của Cố Triều Huy.

      .

      “đây là gì?” Cố Triều Huy nhíu mày thờ ơ hỏi.

      .

      “là thuốc đại bổ ái thiếp của chàng sai người đưa đến.” Liên Liên cười lạnh, “trong ấy có vị mã tiền tử, vị khiên ngưu, sợ ta mạng lớn còn thêm chén dịch bách túc ngu công. Thuốc độc như vậy uống vào chỉ e là đêm nay phu quân làm tang cho ta rồi!”

      .

      Cố Triều Huy lẳng lặng nhìn Liên Liên.

      .

      “phu quân đừng tin.” Liên Liên lãnh đạm , “thuốc này chính là thị tì thân cận của tiện nhân đó đưa đến, phải là ả ta còn ai nữa? Dẫn lên đây!”

      .

      Kiến phụ bồi giá của Liên Liên lôi thị tì đầu tóc rối loạn ném vào thư phòng. Thị tì đó bị đánh đến mặt mũi bầm tím, thấy người là khóc: “nô tì oan a!”

      .

      Nàng ta chẳng qua chỉ là ngang qua thị tì của phu nhân, đối phương đau bụng nhờ nàng ta mang chén thuốc bổ này đến cho phu nhân. Nàng ta vốn định vờ nghe thấy nhưng đối phương đưa lượng bạc…… con người nàng ta có tật gì chỉ có chút thấy tiền là mắt sáng, khi đó bị ngân lượng làm mờ mắt cư nhiên nghĩ kĩ tiền này có dễ nuốt hay ……

      .

      “hừ, việc này quả quá rồi……” Cố Triều Huy mím môi, vừa định gì, nghe thấy trận thút thít.

      .

      “nhân chứng vật chứng đầy đủ, phu quân người phải làm chủ cho thiếp a!” Triệu Như dùng khăn che mặt, dẫn theo thị tì xông vào. Thị tì ấy tay cầm chiếc khây ngọc, trong khây đặt chén thuốc còn nóng……

      .

      Liên Liên: “……”

      .

      Cố Triều Huy: “……”

      .

      Hồi lâu sau Liên Liên mới định thần, thần thái phức tạp nhìn Triệu Như : “…… đây là gì?”

      .

      “phu nhân, dám làm đừng dám nhận.” Triệu Như nhìn thấy Liên Liên, lập tức chủ động bước vào trạng thái chiến đấu. Chỉ thấy Triệu Như uốn người về phía Cố Triều Huy, sà vào lòng ta, lười nhác dường như cơ thể có xương, tựa như mèo Ba Tư tuyên bố địa bàn của mình, mỉm cười diễm, “ha, đây phải là thuốc phá thai phu nhân sai người đưa đến cho thiếp sao…… người đâu, đưa tiện tì đó lên đây.”

      .

      bầy tiểu tì nữ đưa ném kiến phụ vào, kiến phụ ấy ngước bên mặt sưng tấy lên, mặt đẫm lệ nhoà: “nô tì oan a!”

      .

      Liên Liên đau lòng quay mặt . Cố Triều Huy lần nữa lặng người.

      .

      Còn Triệu Như lại nhìn Liên Liên ngẩn cả người, bị vu oan như vậy, người nữ nhân này sao có thể nhịn được? Cư nhiên tranh cãi, cũng tức giận, rốt cuộc người nữ nhân này có ý đồ gì……

      .

      Trong lòng Liên Liên cũng nổi giận. Nếu sinh ra Chu Du hà tất sinh Gia Cát Lượng! Sao ta lại nghĩ ra kế giống với tiện nhân ngươi! mưu có tốt đến đâu nếu như đồng thời xuất hai lần, vậy trở thành trò cười a!

      .

      Cố Triều Huy cuộn quyển sổ sách lại thành hình ống, gõ gõ đầu, hết cách : “hai người rốt cuộc muốn quậy đến khi nào?”

      .

      Liên Liên và Triệu Như nhìn nhau, sau đó cùng với Cố Triều Huy: “xin phu quân làm chủ!”

      .

      “chẳng qua chỉ là trò đùa, muốn vi phu làm sao làm chủ?” Cố Triều Huy dở khóc dở cười, “nếu như cả hai đều có lỗi, vậy chi bằng cùng xin lỗi nhau, sau đó việc này chuyện lớn hoá , chuyện hoá là được rồi.”

      .

      Liên Liên lạnh lùng cười ba tiếng, đưa tay đoạt lấy chén thuốc độc bàn, kề bên miệng: “chuyện ?”

      .

      Cố Triều Huy lặng lẽ nhìn Liên Liên.

      .

      “lần này chàng quản có lần sau, lần này ta chết lần sau chết.” Liên Liên mỉm cười ép ta đến đường cùng, “Cố Triều Huy, ta sợ chết, ta chỉ cần ngươi biết, khi ta còn sống ngươi để ta an lành. Khi ta chết ngươi cũng yên thân! Ta rất muốn biết, ngươi báo tang thế nào với gia đình ta, rằng ngươi mở to mắt nhìn thị thiếp độc chết chính thất phu nhân!”

      .

      Triệu Như ngày càng nghe lọt tai, nàng ta nhảy từ trong vòng tay Cố Triều Huy ra, quát Liên Liên: “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, sao ngươi có thể sử dụng gia thế ép buộc phu quân!”

      .

      Liên Liên nhìn Triệu Như bằng ánh giễu cợt, phảng phất như cười nhạo nàng ta, có gia thế lớn biết tận dụng, để rơi vào nước này……

      .

      Ngươi hiểu. Triệu Như nhìn chằm chằm Liên Liên, đôi mắt hàm lệ, lòng thầm lên tiếng, nếu như đổi thành người khác, đổi thành người nàng ta thích, nếu dám khiến nàng ta vui, nàng ta về nhà thăm người thân để người nhà để ta yên thân. Nhưng người này lại là Cố Triều Huy, nơi có ta là nơi có trái tim nàng ta, thử bảo nàng ta sao nhẫn tâm ra tay? ta đối với nàng ta tốt, lúc gặp ngươi thân nàng ta chỉ có thể lựa những điều tốt của ta mà . ta luôn bỏ nàng ta lại qua đêm trong phòng của người nữ nhân khác, nàng ta lại quỳ trước phật đường cầu xin phật tổ, vạn phần đau khổ nàng ta đều tự nguyện gánh hết, chỉ cầu ta cả đời vô ưu, cát tường an lành……

      .

      đời này, có rất nhiều người nguyện cùng ta đồng hưởng phú quý, nhưng trước nay chỉ có nàng ta nguyện cùng ẩm tào khang với ta.

      .

      bàn tay đặt lên vai Triệu Như , khoé mắt Triệu Như bỗng cay, bất giác sà vào lòng ta, phảng phất như lá bèo mất rễ, tìm kiếm nơi chốn của mình.

      .

      “phu quân……” Triệu Như khó khăn quay đầu lại, giờ khắc này, kì thực…… nàng ta định nhận thua. Vị trí chính thất, danh phận đích tử đều cho Liên Liên. Nàng ta tỉnh ngộ, nàng ta thân như bèo trôi, chỉ có thể dựa vào ta mà tồn tại, cần thiết phải làm những việc ta ghét, chỉ cần nàng ta và Cố Triều Huy có thể ở bên nhau, những hư danh ấy bỏ có tiếc gì, suy cho cùng nàng ta vì ta ngay cả thứ quan trọng nhất cũng bỏ ……

      .

      Đau đớn nhất chính là lúc quay đầu lại nhưng người ấy lại nhìn nơi khác. Cố Triều Huy đứng bên cạnh nàng ta, nhưng lại nhìn Liên Liên. ta : “ta trả nàng công đạo.”

      .

      Sau đó, cầm lấy chén thuốc phá thai đựng trong chén sứ xanh, đưa đến trước mặt Triệu Như . Triệu Như nhìn gương mặt mĩ lệ soi bóng trong chén canh, nhìn ngón tay thon dài cầm lấy chén thuốc, sau đó nhìn vào mắt ta.

      .

      Cố Triều Huy lau nước mắt của Triệu Như , dịu dàng : “Mạc Sầu, nhân lúc còn nóng uống .”

      .

      Ngàn vạn lời dâng lên trong lòng Triệu Như , cuối cùng thốt ra miệng chỉ là câu run rẩy: “sao chàng lại đứng về phía ả ta? Chàng còn thiếp nữa sao?”

      .

      “ta nàng a.” Cố Triều Huy mỉm cười ôm nàng ta vào lòng, tay giữ lấy cằm nàng ta, tay còn lại chuẩn bị chuốc thuốc phá thai cho nàng ta, “cho nên, sau này chúng ta có rất nhiều hài tử, đứa này…… xem như nàng tạ lỗi với phu nhân , ai bảo nàng chọc phu nhân tức giận như vậy?”

      .

      Triệu Như ngây người, lập tức dùng hết sức vùng khỏi vòng tay của ta, vừa kích động trách ta càng xa càng tốt, vừa ôm chặt lấy bụng. “nhưng đây là hài tử của chàng a……” dòng lệ lăn dài, Triệu Như ngẩn người nhìn ta.

      .

      “chẳng qua chỉ là đứa bé.” Cố Triều Huy ung dung, “nàng còn có thể sinh đứa khác.”

      .

      “đứa bé sau này là đứa sau đó, đứa bé bây giờ là của bây giờ, đứa bé có số mệnh của mình, chúng ta thể quyết định thay!” Triệu Như vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

      .

      Từ ngày biết mình có mang, nàng ta ngày ngày ôm lấy bụng chuyện với hài tử, với hài tử rằng hài tử có đôi phụ mẫu ân ái, họ chuẩn bị tất cả ăn mặc ở tốt nhất cho hài tử, mời lão sư đức cao vọng trọng nhất cho hài tử, nhìn hài tử lớn khôn, cưới thê tử, sinh hài nhi…… hài tử là đứa bé được thương a!

      .

      Đôi chân của Triệu Như nào bì với Cố Triều Huy dáng người cao to, chỉ trong mấy bước, ta đuổi đến bên cạnh Triệu Như . Cười ‘ha ha’, ta vừa lắc đầu vừa kéo nàng ta vào lòng, cầm lấy chén thuốc uống ngụm, sau đó môi kề môi bón vào miệng Triệu Như .

      .

      Chỉ thoáng chốc, Triệu Như phát ra tiếng hét ai oán tựa như đỗ quyên đề huyết, hai tay níu chặt vai đối phương, mở to mắt khóc: “phu quân, đau quá…… đau quá a! cứu cứu thiếp!”

      .

      “ta nàng, Mạc Sầu.” Cố Triều Huy dịu dàng cười bảo, “nàng đừng sợ, ta ở bên cạnh nàng.”

      .

      rồi, giữ chặt lấy cằm Triệu Như , uống ngụm thuốc, dùng lưỡi cậy răng, giọt cũng thừa.

      .

      Máu, từ từ chảy dưới hạ thể Triệu Như , nàng ta nhìn Cố Triều Huy, từng tiếng khóc mếu: “cứu thiếp…… cứu hài tử……”

      .

      “ta nàng, ngoan.” Ngữ khí Cố Triều Huy ôn nhu, cứ tựa như phu quân an ủi tiểu nương tử nghe lời uống thuốc, sau đó siết cằm nàng ta, lại là ngụm…… chén sứ xanh kê tâm vẽ đôi uyên ương nghịch nước, trong chén thuốc in bóng hai người môi kề nhau, triền miên vô tận, nhưng chỉ nhìn thấy nàng ta chảy máu.

      .

      Cuối cùng, chén kê tâm, cạn. Cả chén thuốc đầy, hết.

      .

      Triệu Như nằm trong vòng tay Cố Triều Huy, hai mắt thần nhìn về phía bầu trời.

      .

      Chén thuốc phá thai ấy dùng để hãm hại Liên Liên, tự khắc dùng thuốc rất mạnh, trong ấy đều là thuốc cực độc. Triệu Như chưa từng nghĩ đến kết quả như thế này, chưa từng nghĩ đến…… Cố Triều Huy chính tay chuốc chén thuốc này vào bụng nàng ta.

      .

      Nàng ta đâu chỉ mất đứa hài tử này…… có lẽ, cả đời này, nàng ta thể có hài tử nữa……

      .

      “vi phu ở bên cạnh nàng.” Cố Triều Huy thầm bên tai Triệu Như an ủi, “Mạc Sầu, có vi phu nàng, mãi mãi nàng……”

      .

      Lời vừa dứt, cửa bị đẩy ra. tên hái hoa phủi tay áo hoạ đầy cành hoa đào, bước vào tựa như nơi người.

      .

      “Cố gia, có tuyệt sắc nữ tử vào phủ!” người đến ra sức quạt mùi rượu ngập mũi, sà đến trước người Cố Triều Huy, “nô tài cả đời này chưa từng gặp qua nữ tử xinh đẹp như vậy, quả là đúng như tên người, hoa chi diễm cốt a!”

      .

      Bàn tay vuốt ve sống lưng Triệu Như đột ngột sững lại, Cố Triều Huy dùng thần sắc kì diệu nhìn đối phương, khoé môi khẽ cong, mỉm cười lặp lại cái tên hút hồn sách mộng: “Hoa Diễm Cốt?”

      .

      Sau đó, Triệu Như khi nãy ta còn trân trọng ôm trong lòng sợ ngã kia, bị tuỳ tay vứt sang bên. “người đâu.” tay phủi phủi áo bào, mãn diện xuân phong, phảng phất như thiếu niên sắp gặp người tình, “chăm sóc tốt Tô di nương.”

      .

      đám hạ nhân đứng cạnh từ đầu đến cuối đến xem mình như câm như điếc như mù kia nhanh chóng hồi phục thính giác, lũ lượt bước lên, vây quanh Triệu Như .

      .

      “phu quân……” nhân ảnh loạn, thanh sắc tạp, ánh mắt hồn của Triệu Như chỉ đuổi theo bóng lưng, bóng lưng dần dần xa nàng ta. Đưa bàn tay yếu ớt ra, ngón tay biết là nhuốm đầy phụng đan hay là máu tươi, nàng ta còn nhớ nữa.

      .

      Thân như phiêu bồng, vì mà sinh, đến cuối cùng, lại bị bứt lên cả rễ, toàn thân đầy máu.

      .

      “phu quân……đừng bỏ lại thiếp…… mình……” nàng ta khuỵ gối xuống đất, bò về phía bóng lưng của ta, nhưng ta cuối cùng ngay cả quay đầu lại lần cũng .

      .

      Từng tiếng từng tiếng gọi thê lương kia, suy cho cùng chỉ là đỗ quyên đề huyết vô nhân hy.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 11: HỒNG TIÊU HƯƠNG ĐOẠN HỮU THUỲ LIÊN

      * * *

      Cây dù giấy hoạ mai xanh, Hoa Diễm Cốt thân bạch y đứng dưới dù, thân ảnh trầm lặng quyên tú tựa như cành mai, toàn thân bạch y phảng phất như cành mai bị tuyết bao phủ, thanh diễm vô cùng.

      .

      Nhưng đứng trước mĩ sắc bọn hái hoa của Cố phủ ai ai cũng như gặp phải đại địch. Từ ngày tên hái hoa Lí Phúc may mắn thoát chết trong tay nàng, ta sớm kể hết cho các vãn bối nghe về chuyện nàng đồng thời hàm lệ căn dặn, chỉ cần ngày nàng chưa chết nhất định nhất định phải truyền từ đời này sang đời khác, muốn trân trọng mạng sống hãy tránh xa Hoa Diễm Cốt, nhà có mẹ già tám mươi tuổi hãy tránh xa Hoa Diễm Cốt, nhà có con dưới ba tuổi hãy tránh xa Hoa Diễm Cốt, nhà có nương tử còn đợi ngươi về ăn cơm cũng hãy tránh xa Hoa Diễm Cốt, ngay cả những kẻ chưa có nương tử phải nhanh chóng tránh xa Hoa Diễm Cốt……

      .

      Do đó khi Hoa Diễm Cốt vừa bước vào cửa lớn, bọn hái hoa từ cửa sau bán mạng chạy . Chỉ còn lại tên lợi dục huân tâm, đần độn rước hoạ vào thân, đem tin nàng đến đây báo với Cố Triều Huy.

      .

      Cố Triều Huy lập tức thiết thịnh yến chiêu đãi nàng. Trong yến tiệc, lệnh thị tì tay cầm chiếc hộp ngọc đưa đến bàn của nàng.

      .

      “Diễm Cốt.” ta thân mật gọi tên đối phương, song mâu hàm tình, “trong lòng ta nàng tựa như vật trong chiếc hộp này.”

      .

      “cảm tạ.” Hoa Diễm Cốt đón lấy chiếc hộp nhìn cũng nhìn ném sang bên.

      .

      Cố Triều Huy sững sốt hồi lâu mới phiền muộn mà uống vài ngụm rượu, thấy nàng vẫn có ý định mở chiếc hộp ra xem, ta bất giác mở miệng: “kì thực, bây giờ nàng có thể mở ra xem.”

      .

      “nào dám tuân lệnh.” Hoa Diễm Cốt mỉm cười với ta, đưa tay mở chiếc hộp.

      .

      Thoáng chốc ánh sáng tràn ngập, chỉ thấy hạt đông châu lớn tựa long nhãn lẳng lặng nằm trong chiếc hộp khẽ toát hàn khí, cứ như giao long nuốt mây nhả sương, ở gần cảm thấy như có từng cơn khí lạnh ập đến, quả vật giá trị liên thành. Chỉ tiếc là, những thứ Hoa Diễm Cốt nàng thiếu nhất chính là những vật như vầy.

      .

      tệ.” Tuỳ ý đưa ra bình luận, nàng mặt đổi sắc đóng chiếc hộp lại.

      .

      biết Diễm Cốt muội muội định dùng vật gì đáp trả ta.” Lần này Cố Triều Huy chủ động mặt dày, “Cố mỗ rất muốn biết được, trong lòng Diễm Cốt muội muội ta rốt cuộc là thế nào.”

      .

      Lời của ta vô cùng ái muội, Hoa Diễm Cốt chỉ mỉm cười đáp trả. Với thân phận của nàng, nàng nhận lễ vật của ta là ban nhân tình lớn cho ta và còn là cơ duyên lớn ta có được. Địa vị và cấp bậc giữa họ căn bản là mây với bùn, về tình về lí đều có điểm chung.

      .

      “mời Cố lão bản nhắm mắt lại.” Hoa Diễm Cốt . Cố Triều Huy là hào thương nhưng nếu muốn nàng cho ta cái xưng hô, chẳng qua đó chỉ là lão bản.

      .

      Nghe thấy lời của nàng, Cố Triều Huy mỉm cười nhắm mắt, trong lòng ngừng vẽ ra từng bức từng bức hoạ li kì tuyệt mĩ, ví như nàng cẩn trọng lấy ngọc bội từ bất li thân ra, hoặc vẻ mặt e thẹn lấy ra vật luôn đem theo bên mình, với lãnh diễm bất phàm của nàng, nhất định vung kiếm chém đứt đoạn thanh tơ làm vật kí tình……

      .

      “xong rồi.” tiếng của Hoa Diễm Cốt vang lên.

      .

      Cố Triều Huy vội vàng mở mắt ra nhưng chỉ thấy nàng vỗ vỗ chiếc hộp ngọc bàn, mỉm cười với ta: “vật đó ở trong này, trong lòng ta, Cố lão bản như vật ấy. Ưm, ra lần này tiểu nữ đến đây kì thực là muốn thăm cố nhân Tô Mạc Sầu, nhân tiện để nàng ta đưa ta đến gặp Triệu phu nhân, nay nếu Cố lão bản ở đây vậy chi bằng mời Cố lão bản làm chủ .”

      .

      “được, được!” đôi mắt và cả trái tim của ta bây giờ đều chỉ có chiếc hộp ngọc, huống chi trong lòng ta cho rằng sủng thiếp muốn vài lời với phu nhân của mình, vậy nào có gì được? Nhất thời liền căn dặn Liên Liên rời khỏi yến tiệc trước, đưa Hoa Diễm Cốt đến phòng của ả ta mà chuyện.

      .

      Đợi khi hai người rời khỏi, Cố Triều Huy vội vàng đứng dậy đến bên bàn của nàng, đích thân ôm lấy chiếc hộp ngọc, sau đó từ từ mở ra…… hạt đông châu giá trị liên thành vẫn nằm yên tại chỗ, thầm ám chỉ vật quy nguyên chủ. Và bên cạnh hạt đông châu, cư nhiên là là quan tiền vẫn phát ra mùi thối của tiền.

      .

      Cố Triều Huy thất thần lặng người nhìn theo hướng biến mất của nàng, cả người đầy vẻ tiêu điều……

      .

      Liên Liên sau khi đưa nàng đến khuê phòng của mình, lúc quay lại nhìn nàng, ả ta cười như cười: “ quan tiền…… muội muội còn chưa qua cửa muốn thử tính khí của phu quân sao?”

      .

      Hoa Diễm Cốt nhướn mi: “trong lòng ta, ta chỉ đáng quan tiền.”

      .

      Liên Liên cười ra tiếng, vừa cho hạ nhân lui vừa dưới dưới quan sát nàng, giễu cợt : “nếu như ta chỉ đáng giá quan tiền, sao ngươi lại hạ mình đến đây? Thôi bỏ , nữ nhân chính là khẩu thị tâm phi, ta quan tâm. Ta chỉ cho ngươi biết, đừng cho rằng ngươi có mĩ mạo làm càn, sau khi vào cửa Cố phủ ngươi sớm muộn cũng phải nghe lời ta, sau này nếu ta mặc hồng bào, ngươi mặc phấn y, ta thích ăn thơm, ngươi phải ăn cay, ta bảo ngươi bên phải, ngươi được bên trái……”

      .

      Lời còn chưa dứt, Hoa Diễm Cốt lạnh lùng mỉm cười, tay cầm cung phiến nâng cằm ả ta lên, ép ả ta nhìn thẳng vào nàng: “ đời này chưa có ai dám những lời này với ta, ngươi cũng có tư cách đó.” Hai lún đồng tiền khẽ , nàng tay nhàng vuốt ve gương mặt Liên Liên, “ thử lần nữa xem, ngươi có tin, ta khiến ngươi lột da hệt như tằm bảo bảo…….”

      .

      Da? Đây là cấm kị cả đời này của Liên Liên và đây càng là bí mật lớn nhất của ả ta, ai có thể chỉ thoáng qua mà biết được điều này chứ?

      .

      Liên Liên khẽ lùi bước, trong khoảng khắc mồ hôi tuôn như mưa, ả ta cứ như bị ném vào trong hầm băng toàn thân run rẩy. “ngươi, ngươi là……” ả ta nhìn chằm chằm nàng, run rẩy hỏi.

      .

      “trong lòng ngươi phải có đáp án rồi sao?” nàng khẽ đung đưa cung phiến, liên bộ diễm quanh ả ta, lần này đến lượt nàng dưới dưới quan sát ả ta, “ta dùng ngàn lượng bạc trắng mua, rồi lại dùng thuốc giá ngàn vàng phong kín, vốn định xem như mĩ tửu mà chưng cất, ngờ cư nhiên bị ngươi trộm . Ha ha, ngươi tốt nhất hãy nghĩ cho kĩ làm sao thuyết phục ta đừng lấy lại thứ thuộc về ta!”

      .

      nương…… nương người muốn gì!” Liên Liên bị nàng doạ suýt nữa quỳ xuống, ngay cả trả treo cũng thể. Thân phận, địa vị, tiền tài, tương lai, tất cả những gì ả ta có đều gửi gắm cả vào tấm da này, ả ta tuyệt đối thể mất nó……

      .

      ! Tên trộm ấy là ai!” nàng lạnh lùng quát, “tướng mạo tuổi tác, còn nữa nay ta ở đâu!”

      .

      “ta, ta biết.” Liên Liên khóc , “ân công từ đầu đến cuối đều đeo mặt nạ, ta chưa từng thấy qua mặt người……”

      .

      Vừa khóc, ả ta vừa run rẩy lấy từ trong tay áo ra con hạc giấy, hai tay dâng đến trước mặt nàng,

      .

      “đây là gì?” nàng nheo mày hỏi.

      .

      “tuy ta biết ân công bây giờ ở đâu, nhưng hôm đó lúc hoán da cho ta với ta, tấm da người ta là do người trộm được, hơn nữa chủ nhân của tấm da này có ngày tìm đến.” Liên Liên cẩn trọng , “sau đó, người đưa ta bức thư này…… rằng khi thấy chủ nhân của tấm da này hãy chính tay đưa bức thứ này cho người ấy……”

      .

      Hoa Diễm Cốt ngây người, nhanh chóng gỡ con hạc giấy màu đỏ ấy ra. Chỉ thấy nét chữ rồng lượn đề bài thơ: ‘mạch nhiên hồi đầu, na nhân khứ tại đăng hoả lan san xứ.’ Bên dưới còn có dòng chữ —ghi: lan san xứ toạ tại thành giao thập lí đình. Ngày bảy tháng bảy, gặp về.

      .

      …… đây là bức chiến thư nhìn có vẻ như tình thư……

      .

      “……tốt lắm, ta tìm ngươi, ngươi lại đến khiêu chiến với ta!” nàng vò nát tờ giấy trong tay, phủi áo xoay người rời khỏi, mặc kệ người người việc việc trong Cố phủ.

      .

      Cố Triều Huy cố lấy lại dũng khí tìm đến nhưng lại gặp được nàng. Dục hoả đầy người nơi phát tiết, trước nay ta phải là người đối xử tệ với bản thân, liền lập tức đến khuê phòng của Triệu Như .

      .

      Tàn chúc chiếu la trướng, thanh tơ triền lang quân, Triệu Như thở dốc nằm giường mặc cho ta ngừng phong nguyệt người nàng ta. Cơ thể nóng nhưng trái tim nguội lạnh, Triệu Như cảm thấy nàng ta tựa như ngọn nến đỏ bàn kia, vì ta thiêu tận bản thân nhưng lại soi sáng được bản thân.

      .

      “Diễm Cốt…..a, Diễm Cốt!” Cố Triều Huy ôm chặt nàng ta, cơ thể ngừng rung động nhưng trong miệng lại gọi tên người nữ nhân khác.

      .

      Cơ thể trống vắng lòng càng trống vắng hơn, Triệu Như khẽ thở dài tiếng, cảnh vật trước mắt mơ hồ hoá thành khói nước mông lung của suối Trầm Hương, nàng ta nhớ lại ngày nàng ta gặp được Hoa Diễm Cốt bên bờ suối, nụ cười vị nữ tử diễm lệ tựa đào hoa đứng dưới dù giấy: “ra đời, hôn nhân, chết , đây chính là cả đời của nữ nhân. Ra đời là do trời định, hôn nhân là do lệnh phụ mẫu, cuối cùng cái ngươi có thể lựa chọn, dường như chỉ có chết như thế nào mà thôi……”

      .

      Triệu Như nhàng ôm lấy người nam tử người mình, trầm giọng cười tiếng, giọt lệ từ khoé mắt lăn dài: “Cố lang, thiếp vốn định…… cùng chàng bạch đầu giai lão, sau đó nắm lấy tay chàng mỉm cười ra .”

      .

      Chỉ tiếc là trong lòng chàng có thiếp. Khi ta chàng ta có thể từ bỏ tất cả, bao gồm cả chính bản thân ta. Khi chàng ta chỉ có xuân tiêu khắc, rồi phút chốc hoá thành hư . Mỗi lời ta với chàng, mỗi câu đều là chân tình thiên địa có thể chứng giám. Mỗi lời chàng với ta lại là giả giả, có lẽ từ đầu chí cuối câu là . Ta cứ ngỡ rằng ta có được chàng, nhưng ra là chàng có được ta…… chỉ vậy mà thôi.

      .

      Rút cây ngân trâm đầu xuống, nàng ta mỉm cười nhớ lại ngày ấy, ngày lang quân vui vẻ cài chiếc trâm này cho nàng ta. Triệu Như hét lớn tiếng, lật người ngồi người Cố Triều Huy, hai tay cầm lấy ngân trâm đâm vào cổ họng ta.

      .

      Cố Triều Huy kinh hãi nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay nàng ta, bán mạng đẩy đôi tay nàng ta : “ngươi điên rồi!” ta lớn tiếng mắng.

      .

      Từng giọt từng giọt lệ rơi gương mặt ta, Triệu Như nghẹn ngào: “thiếp còn gì nữa rồi, chỉ còn mỗi chàng…… thiếp cái gì cũng cần thiếp chỉ cần chàng…… phu quân, chàng từng hứa cùng thiếp sinh đồng khâm tử đồng huyệt, ha ha, tuy chàng quên nhưng thiếp hề quên. Hôm nay giờ lành cảnh đẹp, xin phu quân cùng thiếp xuống hoàng tuyền!”

      .

      Cố Triều Huy nào để nàng ta như nguyện, nhất thời ra sức vẫy vùng. Tuy ta vừa trải qua phong hoa tuyết nguyệt, cơ thể còn chút có sức lực, nhưng cơ thể nàng ta vốn yếu ớt hơn ta, sức lực sớm bị chén thuốc phá thai vắt kiệt, chỉ chốc sau ngân trâm bị Cố Triều Huy đoạt lấy. ta chút do dự lập tức đâm ngân trâm vào ngực Triệu Như , sau đó chân đá nàng ta xuống giường.

      .

      “người đâu!” tiện tay níu lấy chiếc áo bào khoác lên người, ngân trâm trong tay vẫn còn máu. Hạ nhân nghe tiếng gọi của ta liền đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng nhất thời kinh hãi lặng người .

      .

      “dọn dẹp .” Cố Triều Huy nhíu mày vẻ mặt khinh miệt phủi phủi tay, nhanh chân từ bên người Triệu Như rời khỏi.

      .

      “phu quân……” Triệu Như tay giữ vết thương, máu tươi ngừng tuôn rơi từ khe hở ngón tay, nàng ta nhìn theo bóng người của Cố Triều Huy, yếu ớt lên tiếng hỏi, thanh đầy vẻ thê lương uyển chuyển, “trong lòng chàng, ta là gì? Triệu Như là gì?”

      .

      Cố Triều Huy bước chân khẽ dừng, từ từ quay đầu lại, gương mặt đầy vẻ phong tình Tây Vực* ấy cứ như đoá mạn đà la tím diễm.

      (*: có thể coi như lai phương tây.)

      .

      “ngươi là sủng vật của ta, còn Triệu Như là thê tử của ta.” ta mỉm cười, từ cao liếc nhìn nàng ta, “ta có thể vì ngươi xử trí những sủng vật khác, nhưng thể vì ngươi xử trí chính thê của ta.”

      .

      “vậy người chàng …… rốt cuộc là ai? lẽ…… là Triệu Như ?” thanh của Triệu Như ngày càng yếu ớt nhưng đôi mắt lại ngày càng sáng lên, trong khoảng khắc cuối cùng của cuộc đời, toàn bộ tinh hoa máu thịt của nàng ta đều bị hút vào tấm mĩ nhân bì này, đó là vẻ đẹp vô cùng thê diễm tựa như khoảng khắc đoá hoa nở rộ tinh tế cây rơi xuống. Hệt như hoa phụng hoàng, đều trong khoảng khắc đẹp nhất của cuộc đời, thịt nát xương tan hoà vào hồng trần.

      .

      ?” dường như bị vẻ thê diễm của nàng ta mị hoặc, Cố Triều Huy cư nhiên quay trở lại bên nàng ta, nửa khuỵ xuống, vuốt ve gương mặt nàng ta, ngữ khí dịu dàng như thường ngày: “ta cũng biết ta ai, nhưng tóm lại phải là Triệu Như . Ta chỉ biết, tao khang chi thê bất hạ đường, phải vì lí do khác nào mà là bởi Triệu Như là do ta mai mối cưới hỏi, ta lấy Triệu Như phải lấy con người ả, mà là lấy tất cả những gì phía sau ả, gia thế của ả, quyền lực phụ thân ả, ả có thể vì ta mà mở ra thanh vân chi lộ…… ha ha, hôn nhân ra chỉ là liên hôn giữa hai gia tộc, tình là gì chứ, nó cũng phải nhường đường cho thực tế mà thôi.”

      .

      Triệu Như nhìn chằm chằm ánh mắt ta, sau khi nghe hết những lời của ta liền mỉm cười thê lương: “ ra……là vậy……”

      .

      ra người mà tên nam nhân này chỉ có , đó chính là bản thân ta…… nàng ta vì người như vậy mà từ bỏ tất cả những gì mình có, đến giây phút cuối cùng bên cạnh ngoài tên nam nhân này ra còn gì cả, sau này cỏ đầy mộ hoang liệu có ai còn nhớ người nằm bên dưới là nàng ta?

      .

      “Cố Triều Huy.” Đôi mắt dần còn nhìn thấy ánh sáng, đôi mắt Triệu Như tựa như ngư nhãn, vô hồn nhìn ta, thốt hết câu cuối cùng của đời người cho ta nghe: “…… nhớ lấy ta.”

      .

      Cố Triều Huy ‘ừ’ tiếng. Triệu Như khẽ mỉm cười ra dưới chân ta. Sau khi nàng ta chết, thi thể chưa lạnh, bảy ngày đầu chưa qua, Cố phủ kết đèn giăng vải nghênh đón tân nhân.

      .

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 12: YỂM SINH NAM TỬ HIỆU THAO THIẾT


      tiến lùi, tựa như tất cả đều nằm trong bàn tay của ta.

      .

      Hoa Diễm Cốt bước ra khỏi Cố phủ mới sực nhớ hôm nay là ngày bảy tháng bảy, thời gian chiến ước ở ngoài thành thập lí đình chính là hôm nay.

      .

      Phàm là những ai khoe khoang trí lực với nàng, nàng đều khoe khoang vũ lực với ta…… Do đó, Hoa Diễm Cốt bừng bừng sát khí đến chỗ hẹn, nhưng khi được nửa đường lại đột nhiên nhớ ra chuyện đáng sợ……

      .

      Nàng quên cho Kinh Ảnh ăn cơm……

      .

      “chỉ là đêm ăn cơm, chắc là đói chết đâu……” Hoa Diễm Cốt vừa vừa nghĩ, “bức quá làm nửa tháng thịt nướng hồng an ủi ……”

      .

      Ý niệm vừa trỗi dậy, trong lòng liền có thanh phản đối: là tên ăn vạ…… nếu ngươi cùng kẻ địch đại chiến ba ngày ba đêm, đường về cần mua thịt nướng hồng nữa, cứ chặt mấy cây gỗ làm quan tài cho được rồi!

      .

      Phút chốc trước mắt Hoa Diễm Cốt xuất cảnh thê thảm vô cùng — Kinh Ảnh thoi thóp thốt ra tiếng ‘thịt’…… sau đó bàn tay đưa lên rơi xuống, từ từ nhắm mắt lại, chết đói giường……

      .

      Bước chân khẽ dừng, Hoa Diễm Cốt chút do dự quay người lại bán mạng chạy trở về, vừa chạy vừa tự nhủ: “bình ngoại ắt phải yên nội…… muốn quyết đấu lúc nào cũng được, nhưng khiến cho nhà mình thi thể ngổn ngang tuyệt đối được!”

      .

      Chừng canh giờ sau, Hoa Diễm Cốt tay cầm hộp thức ăn hoạ phụng văn, nhàng đẩy cánh cửa phòng ra.

      .

      Căn phòng của Kinh Ảnh thập phần đơn sơ, bàn hai ghế, giường bốn vách. bàn bày bốn món canh, cơm lạnh canh nguội, Hoa Diễm Cốt thở dài tiếng bước đến phía sau chiếc bàn.

      .

      Kinh Ảnh ngồi dưới đất, lưng dựa chân bàn, tay ôm kiếm cúi thấp đầu, bộ dạng có tinh thần, tựa như con thú non bị bỏ rơi.

      .

      “tại sao ăn cơm?” nàng đứng bên cạnh , nhàng hỏi.

      .

      nhìn thấy nàng ta ăn.” Kinh Ảnh cúi thấp đầu, buồn bã .

      .

      phải ta rồi sao? Hôm nay ta có việc phải đến Cố phủ, nếu như về trễ ngươi hãy tự mình ăn.” Nàng nửa khuỵ xuống đặt chiếc hộp thức ăn bên cạnh Kinh Ảnh, mở nắp lấy từng đĩa từng đĩa thức ăn còn nóng ra.

      .

      “Cố Triều Huy phải là người tốt, tại sao nàng cho ta theo cạnh?” Kinh Ảnh bị mùi thơm của thức ăn dụ dỗ khẽ ngẩng đầu, nhưng rất nhanh kìm chế, tay cầm trường kiếm, trán tựa vào bao kiếm, mái tóc khẽ xoã xuống che gương mặt của , giọng vẫn như trước tựa như nguyệt hoa tẩy kiếm phong, chỉ là lời ra quả thực có chút vị làm nũng.

      .

      Hoa Diễm Cốt nhìn vừa buồn cười lại vừa mềm lòng. Tính ra Kinh Ảnh cũng ở nhà nàng được khoảng thời gian rồi. Kinh Ảnh cái gì cũng tốt, ngoài trừ ăn nhiều chút ra có gì đáng săm soi. Rửa chén nấu cơm, sửa mái hộ viện, tựa như con tàng ngao trung thành trông coi vườn nhà, duy chỉ có khuyết điểm, đó là có chút…… quá bám lấy nàng.

      .

      Lúc đầu là ngủ trong phòng mình, sau đó là ngủ trước cửa của nàng, sau đó nữa là lấy ánh trăng làm chăn ngủ dưới cửa sổ của nàng, cuối cùng ban đêm khi nàng trở mình rúc vào vòng tay rộng lớn, dường như cứng tựa nham thạch nhưng lại ấm nóng, và bỗng chốc khiến nàng nóng đến tỉnh giấc.

      .

      Sau đó, nàng và Kinh Ảnh y sam nửa lộ bốn mắt nhìn nhau…… tiếng hét xuyên thấu màn đêm, sau việc ấy nàng còn dám tin rằng thanh đó là do mình phát ra.

      .

      Kinh Ảnh tự biết phạm sai liền nhanh chóng trở người xuống giường, sau đó chút do dự quỳ xuống dâng thanh kiếm trong tay cho nàng. Thanh kiếm này là vật bất ly thân của Kinh Ảnh, xem thanh kiếm ấy như đôi tay của mình, nhưng bây giờ lại chút do dự đưa cho nàng.

      .

      “róc xương róc thịt hoặc chặt đứt hai cánh tay cũng sao…… chỉ cần đừng đuổi ta .” đến đây, Kinh Ảnh đột nhiên nghiêng đầu suy nghĩ lúc, sau đó rất nghiêm túc với nàng: “hay là chặt cánh tay thôi…… cầu thang ở nhà kho bị hư rồi, ngày mai ta còn phải sửa lại, để lại cánh tay để cầm búa……”

      .

      Nàng vốn định dùng cực hình nhưng khi nghe thấy những lời này quả giận cũng được cười cũng xong, chỉ cảm thấy toàn thân còn sức lực.

      .

      “ra ngoài!” cuối cùng nàng chỉ có thể xoa mi mày thốt ra được vậy. Kinh Ảnh liếc nhìn nàng rồi lui ra ngoài.

      .

      Sáng ngày thứ hai, khi tỉnh dậy nàng nhìn thấy bóng màu đen chui rúc ở góc tường. Sau việc ấy nàng hỏi, Kinh Ảnh chỉ trả lời câu đơn giản —-: “nhìn thấy Diễm Cốt mới ngủ ngon giấc, ăn nổi cơm.”

      .

      Nàng bị câu này khiến cho biết nên làm thế nào mới tốt. Nhưng chung quy nhẫn tâm nhìn mang gương mặt của sư phụ chết đói trước mặt nàng.

      .

      “lần sau ngươi muốn theo cứ theo.” Hoa Diễm Cốt hết cách thở dài tiếng, vò loạn tóc như muốn hả giận, “ăn cơm!”

      .

      Kinh Ảnh lập tức ngẩng đầu lên, rất mừng rỡ nhìn nàng. Cơm tối cả hai người cùng ăn. Sau bữa cơm, nàng mượn cớ phải mua thêm dầu muối và điểm tâm mình ra khỏi cửa.

      .

      sớm về sớm.” Trong lòng Kinh Ảnh, người bán thức ăn đều có trái tim lương thiện, do đó khi bảo ở lại trông nhà, hề biểu thái độ gì. Hoa Diễm Cốt thở dài nhõm.

      .

      Nguyệt thượng liễu tiêu đầu, nhân ước hoàng hôn hậu.*

      (*: trăng ngọn cây liễu, người hẹn sau hoàng hôn.)

      .

      Siết chặt chiến thiếp trong tay, Hoa Diễm Cốt hít sâu hơi sương đêm, thầm lẩm bẩm: “đánh nhanh dứt nhanh, sớm về sớm ……”

      .

      thực nàng hề để trận quyết đấu này trong mắt, càng để đối thủ trong lòng. Hoạ bì sư là người giữ chữ tín, trọng vinh hoa hơn cả sinh tử, những hoạ bì sư đánh cắp mĩ nhân bì của người khác thậm chí làm trái tam đại thiết luật và sử dụng mĩ nhân bì phong kín trong kì hạn năm mươi năm tự cổ chí kim chỉ có loại người.

      .

      Khí đồ.

      .

      Bởi vì phẩm hạnh tốt hoặc phạm phải tội tày trời nên bị đuổi khỏi sư môn, dĩ nhiên họ chịu ràng buộc của tam đại thiết luật, nhưng cũng mất tư cách khiêu chiến với các hoạ bì sư khác, vậy cũng có nghĩa là dù nàng có thua cũng sao, trận quyết đấu của họ từ đầu được thừa nhận.

      .

      Những kẻ ấy có sáng chắc có tối, ngày đêm chịu truy sát của hình giả*, kết cục của khí đồ chỉ có hai, chết – là chân trần đạp máu tươi và hài cốt của hình giả và các hoạ bì sư khác, sống sót với dáng vẻ bá đạo.

      (* hình giả: người thực trừng phạt.)

      .

      Nàng cho rằng đối thủ của nàng là kẻ có kết cục thứ hai. Nếu như có hoạ bì sư lợi hại như vậy phản bội sư môn, sao nàng có chút tin tức gì. Còn nếu chỉ là hoạ bì sư bình thường gặp may mắn, nàng nhất định cho ta biết tại sao hoa lại có màu đỏ.

      .

      Nhưng trăm tính ngàn tính cũng bằng trời tính.

      .

      Đêm, trăng sáng sao ít, chim khuya mình cành cây.

      .

      Hoa Diễm Cốt đứng ở ngoài thành thập lí đình, lấy từ trong người ra pháo hoa mật chế của sư môn.

      .

      Tay phải pháo hoa, tay trái chiến thiếp, Hoa Diễm Cốt hít hơi sâu, hai thứ hoà làm sau đó dùng bật lửa đốt cháy.

      .

      Pháo hoa xông thẳng lên trời nổ thành đoá sen đỏ, kinh diễm cảm bầu trời đêm. Còn chiến thiếp kia cũng do mật chế mà thành, gặp lửa phát ra thanh dường như hạc khấp, thanh lệ cả dòng tinh hà.

      .

      “Hồng liên chi Hoa Diễm Cốt đến đây, ai hẹn ta, ra đây!” khi nàng ra danh hiệu của mình có chút nghiến răng.

      .

      Mỗi hoạ bì sư khi xuất sư đều lĩnh danh hiệu từ sư phụ, từ phương diện nào đó mà , chỉ cần từ danh hiệu có thể hiểu được tính cách hoặc đặc trưng của hoạ bì sư, ví như ‘hoạ đao’ của đại sư huynh……. như nàng, danh hiệu của nàng có chút có trọng lượng a!

      .

      Vậy đối phương sao?

      .

      Yên hoa bầu trời từ từ biến mất, dưới mặt đất hàn phong tụ hội.

      .

      Hạc giấy hoá thành tro tàn đỏ bay sang ngón tay thon dài của đối phương.

      .

      Đôi tay ấy từ sau lưng đưa ra Hoa Diễm Cốt, dường như ác mộng sinh ra từ giấc mơ, dễ dàng giam hãm nàng trong vòng tay.

      .

      “Thao Thiết chi Vân Tà.” ta gối cằm vai nàng lười nhác , giọng đầy vẻ đùa cợt, “chẳng qua chỉ thử chút, ngờ nàng đến đây …… ha ha ha, nếu như đến, đêm nay, đừng trở về……”

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 13: PHỤNG HOÀNG RỤNG LÔNG BẰNG GÀ

      Hành tẩu giang hồ chọc vào ba loại người, là người phương ngoại, hai là nữ nhân, ba là trẻ con. Đặc biệt là hai loại người phía sau, giang hồ lòng người hiểm ác, nữ nhân và trẻ con nếu dám mình hành tẩu, nếu có thực lực cũng có chỗ dựa hiển hách.

      .

      may, hai loại này Hoa Diễm Cốt đều chiếm trọn.

      .

      Nếu báo ra tên của sư phụ, cả nước dưới có hơn nửa số người đều mặc cho nàng muốn làm gì làm, và nàng lại vừa được chân truyền của sư phụ, dùng roi xuất thần nhập hoá, những tên nhị lưu giang hồ dù đánh mười cũng phải là đối thủ của nàng.

      .

      Nhưng đời này, phải bất cứ ai cũng nể mặt sư phụ nàng. Và nàng tuy có thể đánh mười, nhưng nếu đối phương phải kẻ tầm thường mà là cao thủ võ công cao cường dù có trăm Hoa Diễm Cốt cũng đánh lại được kẻ ấy.

      .

      Nếu như đối phương chiếm hết hai điều dù là nàng cũng chịu thiệt lớn.

      .

      Hoa Diễm Cốt chưa từng đánh giá cao bản thân nhưng mãi đến khi đến giờ khắc này nàng mới phát , ra nàng quá đánh giá thấp kẻ địch.

      .

      Ngoài thành thập lí đình, cỏ vàng tiêu điều, dập dìu theo gió.

      .

      Hoa Diễm Cốt tay cầm roi dài thở dốc nhìn đối phương, cánh tay, trước ngực, hông, đùi đều có rất nhiều vết thương chảy máu, khiến nàng như thể đoá hoa thê diễm nở giữa hoang nguyên.

      .

      Vân Tà đứng trước nàng xa, cổ áo lông thú màu đen bay lượn theo gió, ta nâng thanh bán nguyệt đao đến bên môi, chiếc lưỡi đỏ tươi khẽ liếm lưỡi đao, sau đó phát ra tiếng cười tựa như dã thú, thanh trầm thấp: “mùi vị của nàng…… khiến ta phát cuồng.”

      .

      Mây tan trăng sáng, tia ánh trăng soi lên gương mặt ta, chiếc mặt nạ Thao Thiết thô kệch phát ra ánh sáng dữ tợn, che khuất nửa gương mặt ta. Khoé môi cong lên nụ cười khiến nàng toàn thân run rẩy.

      .

      “ngươi rốt cuộc là kẻ nào?” Hoa Diễm Cốt kìm được nghiến răng hỏi: “dù cho chết, chí ít cũng để ta chết cho ràng!”

      .

      Tam đại tông môn hoạ bì sư, rốt cuộc từ lúc nào mà xuất quái vật như vậy! Hơn nữa quái vật phản bội sư môn như thế này tại sao nàng nhận được chút tin tức nào?

      .

      “tại sao ta lại giết nàng?” Vân Tà liếm môi, lười nhác nhìn nàng, “nàng là người nữ nhân ta lựa chọn, ta những giết nàng, chừng còn bảo vệ nàng……”

      .

      Dứt lời, tay áo khẽ phất, thanh bán nguyệt đao bằng xương thú xuất khỏi bao kiếm cắm ngược về sau, đâm vào vị nam tử lẳng lặng lần đến sau lưng ta.

      .

      Thanh đao từ từ rút ra mang theo máu tươi, hắc y nhân ngã xuống sau lưng Vân Tà, lưỡi đao khẽ vung dưới đất liền xuất vệt máu, ta cười như cười nhìn Hoa Diễm Cốt: “nhưng nếu có ta, bọn sâu bên cạnh nàng vẫn là giết sạch hết …… ai da, đừng nhìn ta như vậy, nam nhân đều là dã thú có tính chiếm hữu rất cao a!”

      .

      Ba bóng đen xuất trước mặt Hoa Diễm Cốt, người đẫn đầu lên tiếng: “chủ nhân, chúng thuộc hạ ngăn ta lại, xin người hãy nhanh chóng về bên cạnh quân thượng!”

      .

      Họ và vị nam tử khi nãy bị Vân Tà giết chết kia đều là tử sĩ sư phụ ban cho nàng. Sư phụ thương hai đồ đệ như mắt mình, sư phụ cho phép xảy ra bất kì sơ suất nào, mặc cho hai người phản đối vẫn ngang nhiên ra lệnh cho bốn người tử sĩ theo cạnh bảo vệ, lúc trước nàng và Hàn Quang đều cảm thấy cần thiết nhưng nay nàng chỉ hận khi đó sao chỉ chọn lấy bốn người tử sĩ, đáng ra nên lấy bốn trăm người a……

      .

      “cũng được.” Vân Tà từ từ tiến về phía nàng, lưỡi đao lê dài dưới đất vẽ ra vệt màu dài, “dù cho là con sâu, nuôi lâu cũng có tình cảm. Nàng chạy xa chút, nhìn thấy thi thể nghe thấy tiếng hét thảm thiết của họ đau lòng……”

      .

      Mặt Hoa Diễm Cốt trắng bệch.

      .

      “xin đừng bị những lời của ta làm lung lay.”

      .

      Người dẫn đầu càng mộc nhiên đáp: “nếu người sống, chúng thuộc hạ chết cũng xứng đáng. Nhưng nếu người chết chúng thuộc hạ cũng tham sống sợ chết.”

      .

      biết vì sao khi nghe thấy lời của họ, nàng bất giác nhớ lại tiểu tử sĩ ở nhà đợi nàng trở về. Khẽ lắc đầu, nàng nhắm nghiền mắt: “hãy báo tên ra!”

      .

      Ánh mắt họ lập tức lộ ra vẻ kích động. “Thư Long.” “Ô Kiếm.” “Lưu Dụ và…… vị huynh đệ vừa chết khi nãy tên là Lâm Cường.”

      .

      “ta nhớ rồi.” Hoa Diễm Cốt từ từ đáp, sau đó do dự nhanh chóng quay người trốn khỏi.

      .

      Sau lưng nàng, ba người tử sĩ hạ quyết tâm dù lần này có phải bỏ mạng cũng phải ngăn kẻ địch lại cho chủ nhân! Chỉ bởi vì hành động khi nãy của nàng là thừa nhận họ, dẫu họ có chết nhưng tên họ vẫn theo sau tên nàng lưu vào sử sách tông tộc, từ nay về sau còn là kẻ vô danh ai biết đến mà là tấm gương cho tất cả tử sĩ trong gia tộc, và con cháu thân nhân của họ được chăm sóc chiếu cố…… Nếu được vậy chết có tiếc gì?

      .

      Ba người tử sĩ nhìn Vân Tà bằng ánh mắt kiên định, từ từ liệt ra sát trận, vây lấy ta. Mây đen bao phủ lần nữa che bầu trời, bóng đen ấy rơi gương mặt Vân Tà khiến ta như yểm* hút lấy màn đêm và tà niệm mà sinh thành, nụ cười đầy lười nhác tà mị……

      (* Yểm: lợi hại hơn ma quỷ, do oán niệm nhập vào xác chết sinh ra yểm)

      .

      “bữa tiệc của Thao Thiết……” Vân Tà từ từ nhấc thanh cốt đao lên, chỉ về phía ba tử sĩ, lười nhác mỉm cười, “bắt đầu từ các ngươi trước…… bọn cá tạp.”

      .

      Lời vừa dứt, luồng huyết khí xung thiên tràn ngập cơ thể Vân Tà, phảng phất như bữa tiệc phủ đầy sắc máu, dần dần vây hãm lấy cả ba người vào bên trong……

      .

      Họ phải đối thủ của ta.

      .

      Điều này, Vân Tà biết, ba người tử sĩ biết và Hoa Diễm Cốt cũng biết.

      Nàng vận khinh công lướt nhanh con đường đá xanh , trong lòng biết ba người tử sĩ đó ắt phải chết nhưng nếu nàng lưu lại đấy cũng chỉ tăng thêm thi thể mà thôi. Bây giờ nàng chưa thể chết, xuất quái vật như vậy mà nàng hề biết gì, vậy có nghĩa đại sư huynh và sư phụ cũng biết việc này.

      .

      Thế này là thế nào?

      .

      “tình báo do đại sư huynh quản, rốt cuộc huynh ấy xảy ra chuyện gì?” trong lòng Hoa Diễm Cốt thầm nghĩ, “hay là tam đại tông môn kia có phản đồ nhưng lại cố ý giấu tin này, nhưng tại sao phải giấu chứ? lẽ người tên này có bí mật gì thể tiết lộ cho nên thể để ta bị người khác bắt được?”

      .

      nghĩ gì vậy?” thanh tà mị vang lên sau lưng nàng. Tiếp đó thanh cốt đao nhuốm máu sượt qua sóng lưng Hoa Diễm Cốt.

      .

      Nàng hét lên tiếng, ngã xuống đất, nhưng đôi tay lại dang ra từ sau lưng ôm chặt nàng vào lòng. Chiếc lưỡi ấm nóng dọc theo vết thương ở lưng nàng từ từ trườn lên, sau cùng dùng răng cắn vào cổ nàng, rồi dùng lưỡi từ từ liếm láp, tựa như thưởng thức món ngon hiếm có.

      .

      “nghiệt súc! Ta liều mạng với ngươi!” cả đời Hoa Diễm Cốt chưa từng chịu nỗi nhục nhã như vậy, nàng vừa giận vừa thẹn rút roi liều mình với Vân Tà. Nàng ra tay nhanh, Vân Tà càng nhanh hơn nàng.

      .

      ‘crắc’ cánh tay trái cầm lấy roi của Hoa Diễm Cốt gãy trong tay ta.

      .

      Cơn đau ập đến, trước mặt nàng bỗng đen sầm, suýt nữa là trút hơi thở.

      .

      Vân Tà nhàng ôm lấy nàng hôn lên trán, rồi dùng răng cắn lấy y phục vai nàng, kéo xuống, mãi cho đến lúc lộ ra vai và xương đòn, ta mới hài lòng cúi đầu cắn mạnh vào vai nàng, giọng trầm khàn thân mật vang lên bên tai nàng: “cho nàng bài học đáng , tốt nhất hãy nhớ lấy lời của ta…… Diễm Cốt, nàng là người ta lựa chọn, từ nay về sau chỉ có ta có thể bảo vệ nàng và cũng chỉ có ta có thể khiến nàng bị thương.”

      .

      Tay khẽ dùng lực nối lại cánh tay trái của Hoa Diễm Cốt, sau đó mỉm cười bỏ nàng ra.

      .

      Vết thương của Hoa Diễm Cốt tuy chí mạng nhưng mất máu quá nhiều khó tránh suy yếu còn sức lực. Nàng bước loạn choạng, sau đó lạnh lùng ngẩng đầu nhìn vị nam tử đứng mái nhà.

      .

      Ánh trăng lơ lửng sau lưng ta, Vân Tà vuốt ve môi mình hài lòng : “lần này coi như làm quen chút, ta rất thích nàng…… cho nên, ta luôn theo cạnh nàng, lần sau nếu còn thua ta, ta ăn nàng.”

      .

      “ngươi có cơ hội đó……” Hoa Diễm Cốt căm giận nhìn chằm chằm ta, yếu ớt .

      .

      Bởi vì, kì thử luyện của nàng hết, tiếp sau đây là ngày nàng trở về bên cạnh sư phụ!

      .

      “hahaha……” mây đen che phủ, đợi khi ánh trăng ló dạng, thân ảnh của Vân Tà biến mất trước mắt nàng, chỉ còn giọng của ta từ xa truyền đến, phảng phất như ở phía sau nàng nhưng cũng như ở xa tận chân trời, “con mồi biết vùng vẫy mới là con mồi tốt……”

      .

      “…… ngươi cũng chỉ có thể kiêu căng thời gian thôi!” Hoa Diễm Cốt giữ vết thương loạn choạng xoay người .

      .

      Bây giờ là canh hai, cả trấn Trầm Hương sớm còn bóng người, duy chỉ có tiếng nước suối róc rách vang vọng bên tai.

      .

      Cầu , nước chảy, gian nhà…… trận đại chiến khi nãy cứ như giấc mơ.

      .

      Nhớ lại bốn người tử sĩ theo cạnh bảo vệ nàng suốt hai năm nhưng chưa từng lộ diện trước mắt nàng, trong lòng Hoa Diễm Cốt thoáng cảm giác đau lòng, có lẽ điều may mắn duy nhất chỉ có …… “còn may trước khi ra cửa…… đưa Kinh Ảnh theo.” Nàng tiếng , cơ thể mỏi mệt may đụng phải người.

      .

      “ai da, ngươi muốn chết à!” đối phương phát ra tiếng hét chói tai, nhưng rồi lại bỗng chốc giật nảy mình, “ngươi, ngươi là?”

      .

      Hoa Diễm Cốt nheo mày, nàng cảm thấy giọng này dường như có chút quen thuộc. Ngẩng đầu lên, trước mắt nàng là khuôn mặt cực kì ghê tởm. gương mặt phóng túng quá độ chỉ có chiếc mũi chá rượu ngừng rung độ khiến người khác khó mà quên được. Và còn y phục thêu đầy hoa đào hồ điệp kia lên thân phận của kẻ ấy……

      .

      “tên hái hoa……” Hoa Diễm Cốt khinh miệt thốt ra ba chữ này, sau đó chút do dự vòng sang bên cạnh ta rời khỏi.

      .

      Hung danh của Hoa Diễm Cốt trong giới bọn hái hoa được truyền tụng rất lợi hại, nhưng cọp xuống đồng bằng bị chó ức hiếp, phụng hoàng rụng lông bằng gà, dù thường ngày nàng có lợi hại đến đâu bây giờ nhìn bộ dạng thương tích đầy mình, hơi thở yếu ớt, trái tim của tên hái hoa cũng bỗng chốc sống lại.

      .

      “Hoa gia muội muội, nhìn bộ dạng muội bị thương a, có cần ta mời đại phu cho muội ?” ta giả vờ có lòng tốt dìu lấy tay Hoa Diễm Cốt.

      .

      “tránh ra!” Hoa Diễm Cốt ão não hất ta ra, sau đó mạch về phía Hồng Dược đường.

      .

      Nàng hề biết hành động vờ dìu nàng khi nãy, thực chất là thử xem khí lực bây giờ của nàng như thế nào. Sau lưng Hoa Diễm Cốt, tên hái hoa nhìn bóng lưng bị thương và làn da dưới lớp y phục bị rách, kìm được ánh mắt phát ra hai luồng sáng tham luyến.

      .

      Trong phút chốc trong lòng ta thoáng qua lời hứa của gia chủ Cố Triều Huy: “ai có thể giúp ta có được Hoa Diễm Cốt, ta ắt thưởng ta ngàn lượng hoàng kim!”

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 14: NHẤT KIẾM SƯƠNG HÀN THẬP TỨ CHÂU


      Chân trời ửng sáng, mưa ngâu lả tả một cơn.

      Khói mưa Giang Nam, ướt đẫm ngõ nhỏ đá xanh.

      Phá vỡ gian tĩnh lặng của trấn nhỏ là tiếng bước chân loạn xạ. Tên hái hoa đầu phủi phủi tay áo thêu đầy hoa đào, thỉnh thoảng xoa xoa cái mũi chá rượu, dưới cánh tay kẹp lấy vài phong lễ vật, lớn tiếng quát những tuỳ tùng sau lưng: “mau lên mau lên! Làm hỏng đại sự của ́ gia, cẩn thận bộ da của các ngươi!”

      Các tuỳ tùng theo sau một nửa là tì nữ tay cầm lễ vật lụa là, nửa còn lại là gia đinh cao to khoẻ mạnh. Rõ ràng là muốn tiên lễ hậu binh.

      Hoa Diễm ́t hề biết rằng mình vừa thoát khỏi long đàm lại bị một lũ chuột nhắm vào, nàng khó khăn lắm mới lần về đến trước cửa nhà, đã lập tức bị người đứng trước cửa bế dậy.

      Hiển nhiên Kinh Ảnh đã ở trước cửa đợi suốt đêm, đêm khuya sương giá gột rửa mái tóc hắn càng thêm đen thêm bóng, khi sượt qua khuôn mặt Hoa Diễm ́t cứ tựa như hai ngòi viết lông đã chấm mực.

      “rất nhiều người giành điểm tâm sao?” Kinh Ảnh bế Hoa Diễm ́t vội vã chạy vào phòng.

      Hoa Diễm ́t ngây người, nàng sực nhớ lại lí do nàng ra ngoài đêm qua là mua chút điểm tâm…….

      “lần sau ta .” Kinh Ảnh đẩy cánh cửa phòng ra, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, kiên ̣nh nói, “giành thức ăn…… ta sẽ tuyệt đối thua.”

      Khoé môi nàng khẽ giật, biết tại sao, vết thương bỗng nhiên còn đau đến thế nữa.

      “Kinh Ảnh.” Nàng nhìn chằm chằm Kinh Ảnh, có lẽ vì mất quá nhiều máu nên khiến giọng nói nàng cũng có đôi phần khàn khàn, “ta có thể tin ngươi ?”

      Kinh Ảnh lặng người, đôi mâu đen láy chăm chú nhìn gương mặt nàng. Nàng cũng nín thở lẳng lặng nhìn hắn.

      Hoạ nhân hoạ bì nan hoạ ́t, tri nhân tri diện bất tri tâm, Hoa Diễm ́t thân là một hoạ bì sư, hơn ai hết nàng hiểu lòng người là hiểm ác nhất. Ngoài sư phụ và đại sư huynh, nàng chưa từng dễ dàng tin tưởng bất kì ai. Sở dĩ nàng hỏi như vậy, thay vì nói nàng hỏi hắn chi bằng nói nàng hỏi chính bản thân mình.

      “Diễm ́t hy vọng ta làm gì?” khuỵ một chân bên giường nàng, Kinh Ảnh điềm tĩnh hỏi.

      “…… mua một ít lương khô, rồi thuê một ̃ xe ngựa, chúng ta sẽ đến kinh thành.” Hoa Diễm ́t mỉm cười yếu ớt, “nếu có thể tóm được một đại phu cùng lên đường vậy thì càng tốt.”

      Kinh Ảnh dùng kiếm chống đất đứng dậy, khẳng ̣nh chắc nịch: “bây giờ ta sẽ tóm.”

      Nhìn bóng lưng xa dần của Kinh Ảnh, Hoa Diễm ́t thở dài rút một tấm kim bài từ dưới giường ra, đưa đến trước mặt. Ánh sáng vàng sẫm rơi vào mắt nàng, Hoa Diễm ́t thần sắc phức tạp lẩm bẩm: “có lẽ hắn là người tốt, nhưng…… bây giờ ta thể mạo hiểm……”

      Nàng khẽ thở dài, giấu tấm kim bài trở về dưới giường, sau đó từ trong ngăn bí mật lấy ra một lọ thuốc màu trắng. Cởi bỏ y phục, cẩn thận bôi dược cao lên vết thương, nhưng ngờ chỉ được một nửa đã có một loạt tiếng bước chân từ xa vọng lại.

      Nàng giật nảy mình, vội vàng mặc y phục vào, giây phút tiếp đó, cánh cửa phòng đã bị kẻ khác thô lỗ đẩy ra.

      “Hoa nương, chúc mừng nương!” một tên hái hoa dung mạo kinh tởm hất tay áo ngang nhiên bước vào, vừa đứng vững hắn ta liền phẩy tay. Một hàng tì nữ thải y từ phía bên tay phải hắn ta lũ lượt kéo vào, tay cầm hộp lễ vật bốn màu, cúi đầu lẳng lặng đứng một bên. Một hàng gia đinh thanh y từ phía tay phải hắn ta nhanh chóng xông vào, ai nấy đều lưng hùm vai gấu, vẻ mặt hung tợn đứng một bên.

      Hoa Diễm ́t lạnh lùng liếc nhìn họ, cánh tay trái len lén giữ lấy chiếc roi dài màu đỏ đặt cạnh người.

      “sở dĩ hữu duyên thiên lí lại tương hội, nguyệt lão hồng tơ tam thế se.” tên hái hoa ấy ném một phong văn thư của quan phủ lên bàn, một chân đạp ghế một tay cầm lấy tử sa hồ bàn uống ừng ực, mãi cho đến khi còn một giọt, mới vừa cười ‘hei hei’ giấu tử sa hồ vào tay áo vừa nói với Hoa Diễm ́t, “́ gia ái mộ nương đã lâu, tân pháp vừa ban ra, thời gian gần đây người đều ăn ngủ yên, chỉ sợ quan phủ phối nương cho tên hạ lưu thô bỉ nào đó, nhưng ngờ văn thư của quan phủ cư nhiên phối hai người làm một đôi, đây có lẽ là ý trời như tương truyền a!”

      “mua thì đúng hơn.” Hoa Diễm ́t lướt nhìn phong văn thư của quan phủ, mặt biểu cảm nói.

      “Hoa nương hẳn đùa rồi, nào, mời vui vẻ lên kiệu.” Tên hái hoa ‘hei hei’ ra hiệu cho bọn gia đinh cao to.

      Họ lập tức giương nanh khua vuốt xông lên, sau đó liền bị một roi quật trở về.

      Chát chát chát! Tiếng roi của Hoa Diễm ́t đánh xuống nền đất vang vọng, nàng mỉm cười lạnh lùng: “muốn ta vui vẻ lên kiệu? Đơn giản thôi, làm ta vui trước!”

      Cả đám người ai nấy nhìn nhau, ta đẩy ngươi ngươi đẩy ta.

      Chát chát chát, chiếc roi của nàng quật xuống bên chân tên hái hoa: “để ta vui một lúc đã!”

      “nô tài lập tức mời bách hỷ lạc công, giang hồ tạp kĩ……” lời chưa dứt tên hái hoa đã biến mất trong tầm mắt.

      Hắn ta đã chạy rồi, những thủ hạ còn lại tự khắc là lui theo, chỉ còn lại một mình Hoa Diễm ́t dở khóc dở cười.

      “cọp xuống đồng bằng…… bị chó ức hiếp.” Nàng phun ra một ngụm máu, thở dốc ngồi xuống ghế, bởi vì sợ thương tích thêm nặng mà nàng tự điểm các huyệt đạo của mình nhưng trong trận náo loạn khi nãy đã giải một nửa, Hoa Diễm ́t nhất thời khí huyết dâng trào, vết thương càng thêm nặng.

      Cánh cửa ‘két’ một tiếng mở ra, Hoa Diễm ́t ngỡ rằng tên hái hoa quay trở lại, vội vàng cầm roi trút một phát: “làm ta vui!”

      Kinh Ảnh mặt cảm xúc giữ lấy chiếc roi, bình lặng hỏi: “Diễm ́t…… muốn ta làm sao khiến Diễm ́t vui?”

      “là ngươi à……” nhìn thấy Kinh Ảnh nàng thở phào, sau đó ngã vào vòng tay hắn.

      Nàng ngủ một giấc thì là ba ngày ba đêm. Trưa ngày đầu tiên, nàng mê mê tỉnh tỉnh tỉnh dậy, nhìn thấy người ngồi ở đầu giường, nàng ́ gượng cười: “tất cả đã chuẩn bị xong rồi chứ?”

      Kinh Ảnh gật gật đầu, tay chỉ về phía góc tường. Một bao lương khô to, và một vị đại phu bị trói hệt như bao lương khô chất ở góc tường.

      Vị đại phu nước mắt đầm ̀a và Hoa Diễm ́t bốn mắt nhìn nhau, nàng khẽ thở dài: “ta có thuốc, ngươi thả hắn ta .”

      Kinh Ảnh tiện tay một kiếm cắt đứt dây trói người vị đại phu. Hoa Diễm ́t mắt tiễn vị đại phu vội vã chạy khỏi, quay đầu lại thì đã thấy Kinh Ảnh ôm một đống lọ thuốc đỏ xanh khác nhau ngồi bên giường nàng, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng: “uống cả sao?”

      “ngươi muốn tiễn ta gặp Diêm Vương sao?” Hoa Diễm ́t hai mắt đen sầm, gian nan lấy một lọ thuốc trắng đã dùng được một nửa dưới gối ra, run rẩy đưa cho Kinh Ảnh, vừa ̣nh nói thì mắt đã nhắm lại.

      Đêm ngày thứ hai, nàng mới khẽ tỉnh dậy.

      “Diễm ́t…….” Giọng nói khô khốc của Kinh Ảnh vang vọng bên tai, nàng khẽ quay đầu liền thấy gương mặt tiều tuỵ của hắn.

      “ngươi đã bao lâu ngủ rồi?” Hoa Diễm ́t mơ hồ hỏi.

      “ta sợ ta gọi Diễm ́t, Diễm ́t sẽ dậy nữa.” Kinh Ảnh nhỏ tiếng nói, sau đó nhẹ nhàng gối đầu vào lòng bàn tay nàng, nhắm mắt một lúc liền nhanh chóng mở mắt, “Diễm ́t đợi chút, ta lấy cơm.”

      Hoa Diễm ́t định gật đầu nhưng cơn buồn ngủ lại ập đến, dù ́ thế nào mắt cũng tài nào mở nổi.

      Do đó ngày thứ ba khi nàng tỉnh lại, Kinh Ảnh một tay cầm chén, tay còn lại cầm lọ thuốc, điềm tĩnh hỏi nàng: “ăn cơm trước hay uống thuốc trước.”

      “thuốc đó là thoa bên ngoài……” nàng cuối cùng cũng có được cơ hội nói ra câu này.

      “vậy thì ăn cơm.” Kinh Ảnh lập tức dìu Hoa Diễm ́t để nàng dựa vào lòng hắn, tay chân lóng ngóng đút nàng ăn.

      Hoa Diễm ́t tuy có chút khẩu vị nào nhưng cũng miễn cưỡng bản thân ăn nửa chén.

      “ta ăn xong rồi.” nửa chén cháo vào bụng, nàng liền từ từ đẩy chén .

      “vậy thì cởi y phục.” Kinh Ảnh điềm đạm đổ dược cao trong lọ vào tay.

      “…… đưa cơm đây, ta ăn nửa chén nữa.” Hoa Diễm ́t lập tức nói.

      “đợi chút nữa hãy ăn, thoa thuốc quan trọng hơn.” Kinh Ảnh nghiêm túc nhìn nàng, “Diễm ́t muốn tự cởi hay để ta giúp Diễm ́t cởi?”

      Vốn ̣nh nói để nàng tự làm nhưng lại bi ai phát hiện sức lực của nàng chỉ đủ để cử động ngón tay. Chỉ đành thở dài hết cách: “ta tự cởi…… ngươi, lát nữa ngươi thoa thuốc cho ta có thể che mắt lại ?”

      “che mắt lại sao thoa thuốc?” Kinh Ảnh khó xử nói, “để ta nhìn một lần là được……trí nhớ của ta rất tốt, bất luận vết thương ở đâu, chỉ cần nhìn một lần mười năm cũng quên……”

      “…… bỏ , ngươi che mắt ta lại !” Hoa Diễm ́t hàm lệ nhắm nghiền mắt.

      “vâng.” Một sợi thắt lưng xuất hiện từ phía sau, che lấy mắt Hoa Diễm ́t, sau đó nhẹ nhàng cột lại phía sau đầu nàng.

      Hoa Diễm ́t giật mình, nàng chỉ là nói đùa phải muốn che thật a! vừa ̣nh thốt ra lời thì đột nhiên cảm thấy lưng lành lạnh, một ngón tay thô ráp áp vết thương của nàng, ngón tay ấm nóng như lửa ngừng lướt cơ thể nàng……

      Nguyệt lương như thuỷ mãn trì đường, đạm phong vi huân thị hoa hương*.

      (*: trăng mát tựa nước đầy ao hồ, gió nhẹ khẽ đưa mùi hoa thơm.)

      Kinh Ảnh đóng cánh cửa phòng Hoa Diễm ́t lại, sau đó đưa tay lau mồ hôi trán.

      “mau quên mau quên ……” hắn ngừng lẩm bẩm cứ như hoà thượng niệm kinh, nhưng tiếc thay chỉ sẽ hệt như lời hắn nói khi trước, e là dẫu có mười năm hắn cũng thể nào quên được cơ thể mềm mại dưới ngón tay hắn khi nãy……

      “tiểu tử đó lại trở ra kìa!” thanh huyên náo vang lên, Kinh Ảnh dần dần ngẩng đầu nhìn về phía rừng đuốc dày đặt trước mặt.

      Tên hái hoa mặt xanh mày tím đứng phía sau đội ngũ, chỉ tay về phía Kinh Ảnh quát: “giết hắn! ́ gia có thưởng, ́ gia có thưởng!”

      Kinh Ảnh nhìn về phía họ, ánh mắt điềm tĩnh từ người tên hái hoa nhảy dựng người từ từ di chuyển sang những tên hung thần ác bá.

      Liên tiếp ba ngày, bọn hái hoa đến từ ́ phủ cứ như ruồi hút máu đuổi mãi , tên hái hoa tay cầm văn thư của quan phủ, dùng danh nghĩa Hoa Diễm ́t kháng cự mệnh lệnh triều ̣nh gây náo loạn, cuối cùng được quan phủ phê chuẩn mặc cho hắn ta bỏ tiền mời một lũ vong mạng đồ, ngày đêm xông vào Hồng Dược đường nhằm giành được Hoa Diễm ́t từ bên trong ra.

      Nhưng ải duy nhất họ qua được chính là Kinh Ảnh. Hắn một mình một kiếm, trấn thủ ba ngày ba đêm ngủ nghỉ chạy trốn. Mặc cho uy hiếp dụ lợi thế nào chăng nữa, hắn nói thủ là thủ.

      “huynh đệ bọn ta cũng là nhận tiền hành sự, huynh đệ, đắc tội rồi.” vong mạng đồ lần này được tên hái hoa thuê đến cư nhiên là bọn sát thủ nổi danh giang hồ. Bày bố sát trận vây quanh Kinh Ảnh, các loại vũ khí trong tay như đao, thương, thích in bóng xuống nền đất, trông dữ tợn vô cùng phảng phất như một con dã thú sẵn sàng phá đất xông ra bất cứ lúc nào.

      Kinh Ảnh một mình đứng nguyên tại chỗ, từ từ nhắm mắt lại.

      ‘klang’ một tiếng, trường kiếm trong tay phải dần dần xuất tiêu, ánh sáng lưỡi kiếm rọi vào gương mặt hắn, Kinh Ảnh từ từ mở mắt ra, mục quang tựa kiếm những ai bị ánh mắt của hắn tóm được hệt như bị thanh danh kiếm hiếm có chỉ vào ̉.

      Mãn đường hoa tuý tam thiên khách, nhất kiếm sương hàn thập tứ châu.

      Có hoa ắt có kiếm, có lẽ trong thầm lặng lẽ, việc Hoa Diễm ́t đến trấn Trầm hương chính là vì gặp gỡ thanh kiếm của nàng.

      “hữu danh vô tính, hữu tử vô sinh.” Thanh kiếm trong tay Kinh Ảnh vẽ ra một vệt ngân quang, giọng nói điềm đạm vang lên bên tai mỗi người, hắn nói, “ta, Kinh Ảnh, nguyện làm tử sĩ cho Hoa Diễm ́t. Ai muốn làm hại Diễm ́t, thì bước qua xác của ta trước.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :