1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Diễm cốt - Mộng Yểm Điện Hạ (54c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @Mun_love Vĩnh dạ có ròi nàng. Còn Ta muốn đến Cửu châu chưa :3
      Mun_love thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      @Nữ Lâm: thanks nàng, xém tý bị hố hàng nữa rùi
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 1: THẪM HƯƠNG KHÊ BÊN HỌA BÌ SƯ


      Bên ngoài trấn Thẫm Hương bến phà Nương Tử, tương truyền là nơi danh kỉ Thập Nương Tử tức giận chôn bách bảo giương, phương hồn dĩ tán, diễm cốt trầm hương, thanh thiển bích ba cũng bởi truyền thuyết này mà nhuốm lớp màu yên chi.

      .

      Bên bờ phà Nương Tử, Hồng Dược đường, có vị y nữ Hoa Diễm Cốt, sắc đẹp tuyệt diễm, phong thái tuyệt mị, dù cho tuyệt sắc kinh thành cũng bì kịp nàng ba phần, tuy nhiên thủ đoạn kinh doanh lại tài, năm thành được mấy vụ làm ăn.

      .

      Nhưng điều kì lạ là, môn đường vắng là thế, nhưng nàng chưa từng ngưng tiền nhà.

      .

      Hàng xóm xung quanh, tam lục bà chụm lại với nhau, mài mò qua lại, cuối cùng mài mò được kết quả.

      .

      “theo ta a, Hoa Diễm Cốt đó ràng là treo đầu dê bán thịt chó, dược đường kia bên ngoài là tiệm buôn bán, bên trong biết là nơi ô uế thế nào.” Tam từ đĩa bóc lấy hột đậu phộng muối, bỏ vào miệng.

      .

      “đúng vậy.” Lục bà vội vàng hùa theo, “ngươi xem người nữ nhân, lai lịch, có tài gì, cả ngày nhàn nhã, sao có thể trả được tiền nhà, lại mua được áo mới trâm ngọc, hứ, chắc chắn lén làm việc thể gặp người.”

      .

      “hei hei.” Bát thẩm níu họ lại, cười thần bí , “việc này các ngươi phải hỏi ta, ta a, mắt thấy mới , tai nghe là giả…… cho các ngươi biết, đêm hôm ấy ta đường qua cửa nhà ả họ Hoa ấy, tuy là đêm tối, nhưng nhìn thấy ràng trong nhà ả, có hai người nam nhân bước ra……”

      .

      “có soái !” hai mắt tam sáng lên.

      .

      “là người có tiền sao?” lục bà vội hỏi.

      .

      “nhìn .” Bát thẩm tặc lưỡi hai tiếng, “nhưng mà người lưng dài, cơ thể vừa rắn chắc vừa soái, bên hông còn mang theo thanh đao, người y phục gấm thêu, chắc là phiên phiên thiếu niên lang. Hai người ra khỏi cửa đều cưỡi ngựa , hai con ngựa ấy đẹp lắm, đen toàn thân đều đen, trắng toàn thân đều trắng cả, lẫn cọng lông tạp, khi chạy như hai cơn gió, tiếng gót ngựa vừa mới nghe bóng ngựa xa……”

      .

      Tam và lục bà nghe như si như say, cuối cùng dựa vào thành cửa sổ chống cằm thở dài, nam nhân tốt đều bị hồ ly tinh câu hết, lại tiếp tục thở dài, Hoa Diễm Cốt này dù cho là ám kỉ, cũng là nữ hào kiệt của xướng môn*, đêm ứng phó hai nam nhân, người là người trong võ lâm bóng lưng vừa soái vừa rắc chắc, người là thiếu niên lang biết kiềm chế, ả ta cư nhiên ngày hôm sau còn có thể còn sức chạy khắp nơi……

      (* xướng môn: trong nghề kỉ nữ)

      .

      Theo ánh mắt của ba người họ, qua khỏi giếng chợ, người qua kẻ lại, Hoa Diễm Cốt trước tiệm son phấn hắc xì , ngẩng đầu lên, giọt nước mưa rơi vào mắt nàng.

      .

      Đưa tay mở dù, phía dù giấy dầu, mực đen mờ ảo, song lí đen tựa như nghịch nước.

      .

      Cầm lấy dù song ngư, Hoa Diễm Cốt trả tiền, cất hộp hoa đồng vừa chọn lại, sau đó quay lưng trở về nhà.

      .

      Hồng Dược đường nàng mở bên cạnh suối Trầm Hương, con suối này phải nơi tốt gì. Có lẽ vì lịch sử xuất Thập Nương Tử nên nữ tử tự cho rằng mình thân mang oan khuất đều thích đến suối trầm hương nhảy suối, nhưng mà mười người có hết chín người đều là gào thét, đợi phu quân tình lang đến nhận lỗi bồi lễ.

      .

      Chỉ là, hôm nay vị này dường như là .

      .

      Hoa Diễm Cốt đứng bên suối nhìn lúc, mới mỉm cười đến cạnh vị nữ tử kia, di chuyển chiếc dù về phía bạch y nữ tử, ánh mắt quan sát khuôn mặt thanh tú của đối phương, “nếu muốn nhảy suối tự vẫn, nơi này phải nơi tốt… mấy năm nay những nương nhảy ở đây quá nhiều rồi, thuyền gia đều nấp sau những tán lá sậy kia, chỉ cần nương nhảy xuống, họ chỉ cần vớt lên, đưa lên thuyền, đợi phu gia hoặc người nhà đến trả tiền. Tiểu muội khuyên câu, đừng học Thập Nương Tử, nương ta truyền thuyết thể vượt qua…… chí ít lúc ấy nương ta là nhảy suối tự vẫn, nay ai nhảy người đó là chủ nhân của câu chuyện thú vị trong trấn tháng sau.”

      .

      Vị bạch y nữ tử đoan trang thanh tú, khi nghe thấy lời Hoa Diễm Cốt, thái độ từ lãnh đạm chuyển sang mặc nhiên, hồi lâu, mới từ từ quay đầu lại, hạ giọng hỏi: “những lời này…. là ?”

      .

      Hoa Diễm Cốt gì, chỉ búng tay chỉ về phía trước.

      .

      Vị bạch y nữ tử ấy nhìn theo hướng tay nàng, nhìn thấy trong tầng tầng lớp lớp lá sen, xanh lục đáng , nhưng quan sát kĩ liền cảm nhận được sát cơ tứ phía, từng chiếc ghe đen treo đầy lá sen, hoặc tự phết màu xanh lục như lá, nấp trong từng tầng lá, thuyền, từng người từng người thuyền phu yên lặng nằm chờ, hai mắt phát sáng nhìn về phía bạch y nương tử, chỉ đợi nương ta nhảy xuống, lập tức xuất , vớt người cầu tài……

      .

      Bạch y nữ tử khẽ thở dài, thái độ càng thê uyển.

      .

      “cơn mưa này e là nhất thời ngừng đâu.” Hoa Diễm Cốt khẽ mỉm cười, nhìn nàng ta, lộ lúm đồng tiền gương mặt, “nhà tiểu muội ở bên cạnh, tỉ tỉ có thể theo ta, thay y phục, cũng uống chén canh gừng xua hàn khí.”

      .

      “ài……..” bạch y nữ tử mở miệng nhưng rồi lại thôi, “ người sắp chết, quan tâm gì việc đấy?”

      .

      “ra đời, hôn nhân, cái chết, đây là cả đời của nữ nhân.” Hoa Diễm Cốt đặt cán dù song ngư lên vai, nhàn nhã nhìn gợn sóng mặt suối, “ra đời do trời định, hôn nhân theo lệnh phụ mẫu, đến sau cùng, thứ ngươi chỉ có thể chọn chỉ có chết như thế nào……”

      .

      Bạch y nữ tử sửng sốt, nghiêng đầu, nhìn vị hồng y nữ tử bên cạnh.

      .

      Hoa Diễm Cốt cũng đúng lúc nghiêng đầu nhìn nàng ta, chiếc bộ dao tóc rung phảng phất như rung lên khúc thần tiên, dung mạo của nàng mạo đoạt hoa sắc, còn kiều diễm hơn cả hoa đào trong mười dặm.

      .

      “cả đời chỉ có thể chết lần.” Liếc mắt nhìn vị bạch y nữ tử, nàng mỉm cười : “cả đời này ngươi chỉ có thể lựa chọn có lần này…… chết vội vàng thậm chí nực cười như vậy, ngươi có cam tâm?”

      .

      Sau thời gian chum trà, vị bạch y nữ tử ấy ngồi trong Hồng Dược đường của Hoa Diễm Cốt.

      .

      Hoa Diễm Cốt đưa chén sứ lục trong tay cho nàng ta, bàn tay trắng như tuyết, nõn nà như xương, nhìn dung mạo chỉ cần nhìn bàn tay này, khiến người ta khỏi rời mắt.

      .

      Vị bạch y nữ tử ấy đón lấy chén , hai mắt vẫn nhìn chằm chằm tay Hoa Diễm Cốt, sau đó thở dài : “người ta trấn Trầm Hương có hai mĩ nhân, là Thập Nương Tử dưới suối Trầm Hương, hai là Hoa Diễm Cốt cạnh bờ suối Trầm Hương…… thiết nghĩ, nương đây chắc là chủ nhân của Hồng Dược đường này, Hoa Diễm Cốt.”

      .

      ra ta và Thập Nương Tử là trong sạch, nhưng biết tại sao người ngoài lại thích đem hai người bọn ta đặt cùng vị trí.” Hoa Diễm Cốt khẽ thở dài, uống ngụm canh gừng, liền đặt chén gốm xuống, “ biết tỉ tỉ xưng hô thế nào, sao lại nghĩ thông như vậy?”

      .

      Vị bạch y nữ tử nghe thấy lời Hoa Diễm Cốt, cắn môi, hồi lâu sau cuối cùng thở dài tiếng: “việc khuê các, vốn dĩ nên truyền ra ngoài, nhưng nương cứu mạng thiếp, mặt mũi lại lương thiện, ắt hẳn là người kín miệng……”

      .

      “đương nhiên.” Hoa Diễm Cốt từ từ đưa tay trái lên, hai chiếc vòng bích ngọc cổ tay va vào nhau, “việc này ra từ miệng ngươi, vào trong tai ta, có người thứ ba biết được, Hoa Diễm Cốt ta thề với trời.”

      .

      “….. thiếp đây là Triệu Như .” Bạch y nữ tử Triệu Như cuối cùng cũng mở miệng, mi mày vẻ ai oán, nhưng vẫn lộ phong thái của đại gia khuê tú, “gia phụ Triệu Khuếch, là Binh Bộ Tả Thị Lang. Năm năm trước, thiếp gả cho phú thương của bổn trấn Cố Triều Huy……”

      .

      Triệu Khuếch là ai, Hoa Diễm Cốt biết, nhưng mà Cố Triều Huy, nàng có nghe ít nhiều.

      .

      Cố Triều Huy tuy phải là mệnh quan triều đình, nhưng là hào thương vang danh thiên hạ, tây xuất sái bắc, đông chí hải đảo, nơi nơi đều có thương hiệu của ta. Dùng bát thiên phú quý đủ để hình dung ta, tóm lại ta đường nếu giày dính phải bùn đất, thậm chí có thể chút do dự dùng ngân phiếu mấy vạn lượng mà lau. Từ phương diện này mà nhìn, ta có thể đạt được cảnh giới xem tiền như cỏ rác.

      .

      Còn phụ thân Triệu Như – Triệu Khuếch cũng thích cảnh giới này của ta, ông ta tuy là tam phẩm Binh Bộ Tả Thị Lang, nhưng ở vị trí này được mười năm, mong muốn tiến thêm bước đường thông thiên, thể chỉ có thể dùng tiền trải đường, mà bởi Cố Triều Huy tuy lai Hồ nhân*, nhưng trong mắt ông ta, thậm chí còn hơn cả Phan An, Tống Ngọc.

      (* lai Hồ nhân: con lai các nước phương tây)

      .

      Do lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, Triệu Như gả cho Cố Triều Huy làm chính thất.

      .

      đại gia khuê tú đoan trang hiền thục, tứ đức đều đủ, Triệu Như sớm chuẩn bị cam chịu. Bất luận phu quân tương lai là người là gà hay là trứng gà,nàng ta đều cảm thấy có thể giữ bổn phận là thê tử đúng mực.

      .

      “…… nhưng thiếp ta, từ thời khắc ta lật tấm khăn trùm đầu thiếp ta.” Triệu Như đến đây, nước mắt ngừng rơi, “bởi vì ta, càng hy vọng ta cũng thiếp…… nhưng hơn hai năm rồi, thiếp cuối cùng cũng phát , nữ nhân tướng mạo bình thường như thiếp, ta căn bản nhìn lọt mắt. cần sủng thiếp Liên Liên, chỉ cần thị tì trong nhà, ai ai cũng kiều mị như hoa, đẹp hơn thiếp biết bao nhiêu lần…… thiếp tranh lại, chỉ có thể hận, hận ông trời cho thiếp khuôn mặt xinh đẹp, thiếp rất muốn đổi gương mặt khác, gương mặt còn đẹp hơn Liên Liên kia!”

      .

      “vậy đổi !” Hoa Diễm Cốt thổi lá trà trong chum, nhấp lấy ngụm, nhàng .

      .

      Tiếng khóc của Triệu Như lập tức im bặp, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng.

      .

      Hoa Diễm Cốt bỏ chum trà xuống, đứng dậy rời khỏi, chính trong lúc Triệu Như thấp thỏm bất an biết mình làm gì sai, và nên làm gì Hoa Diễm Cốt quay trở lại, trong tay cầm ba chiếc hộp gỗ, người chưa đến, nhưng mùi thơm từ chiếc hộp gỗ đàn hương bay đến, khiến cả gian tịnh thất tràn ngập hương thơm.

      .

      Ba chiếc hộp gỗ xếp thành chữ ‘nhất’, Hoa Diễm Cốt nghiêm mặt, hai tay chắp lại lẩm bẩm hồi, mới từ từ mở chiếc hộp gỗ thứ nhất.

      .

      “a!” Triệu Như lòng đầy hiếu kì áp đến gần xem, kinh hãi hồn bay phách tán, hét lên tiếng, ngã xuống đất, chén sứ trong tay cũng rơi xuống đất, canh gừng vãi khắp nơi.

      .

      Bên trong chiếc hộp, cư nhiên là tấm mĩ nhân bì, mi mục như họa, hàm tiếu như sinh.

      .

      “ngươi, ngươi muốn làm gì?” Triệu Như kinh hãi nhìn Hoa Diễm Cốt, phảng phất như nàng khắc sau hóa thành quái ăn thịt người.

      .

      phải ta muốn làm gì, mà là ngươi muốn làm gì.” Hoa Diễm Cốt khụy trước chiếc hộp gỗ, mỉm cười nhìn nàng ta, lúm đồng tiền hai bên má, nhìn rất đáng , “giới thiệu lại lần nữa, tiểu nữ Hoa Diễm Cốt, nhà ở bờ suối Trầm Hương, là chủ nhân của Hồng Dược đường, hề biết hành y châm cứu, duy chỉ có kĩ phòng thân, đó là họa bì.”

      .

      Họa bì sư!

      .

      Cái tên chỉ xuất trong câu chuyện chỉ có ở tuồng hát và truyền thuyết vang lên trong lòng Triệu Như .

      .

      Trong tiểu thuyết truyền kì, các họa bì sư luôn lưng đeo giỏ trúc, hành tẩu sơn mả, trong chiếc giỏ trúc ấy đặt từng ngăn từng ngăn hộp gỗ đàn, trong hộp là từng tấm da người, ngàn vạn loại da, phi tiền triều có, danh kĩ đương triều có, hoặc nhược quán thiếu niên, phong lưu danh sĩ cũng có.

      .

      Trong tuồng hát, phiến đàn vang, thiển ngân trầm ca. Tái từng câu chuyện từng câu chuyện truyền kì, nổi danh nhất là tuồng ‘Ngọc đài xuân’, trong câu chuyện ấy nữ tử vô diệm và họa bì sư trẻ tuổi nhau, sau này vị nữ tử ấy vào cung, bởi vì tướng mạo xấu xí, trăm việc thuận lợi, họa bì sư liền vì nữ tử thi triển diệu thủ, thay cho nữ tử ấy tấm da khuynh quốc khuynh thành, từ đó, nữ tử bước lên mây, trở thành hoàng hậu, nhất thế chuyên sủng, phong quang vô tận.

      .

      “ngươi là…..họa bì sư?” Triệu Như sững sờ nhìn Hoa Diễm Cốt, nhìn có vẻ như hô hấp khó khăn, phảng phất chỉ cần câu của nàng có thể phán nàng ta chết.

      .

      “đúng.” Hoa Diễm Cốt nhướn môi mỉm cười, “tiểu nữ, là họa bì sư.”
      Anhdva thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 2: NGÀN VÀNG ĐỔI ĐƯỢC MĨ LANG QUÂN


      “xin nương giúp ta!” Triệu Như quỳ dưới đất, hành lễ trước mặt Hoa Diễm Cốt, kéo lấy tay áo nàng cứ như người đuối nước ôm được khúc gỗ trôi níu lấy buông.

      .

      Hoa Diễm Cốt khẽ mỉm cười, lần lượt mở hai hộp gỗ đàn còn lại.

      .

      Tấm mĩ nhân bì thứ nhất, là tiểu gia bích ngọc, tuy tuyệt sắc, nhưng thanh như liên nhụy.

      .

      Tấm mĩ nhân bì thứ hai, là giai nhân mĩ diễm, kiều lệ vô cùng, tựa như mẫu đơn Lạc Dương.

      .

      Còn khi chiếc hộp thứ ba mở ra, hai tấm mĩ nhân bì khi nãy đều thẹn sánh bằng.

      .

      “đẹp quá……” Triệu Như phát ra thanh kinh thán, ánh mắt rơi vào trong chiếc hộp thứ ba, nhìn si mê rời mắt, như nữ tử vừa mắt phụng trâm thích trong tiệm châu ngọc.

      .

      Hoa Diễm Cốt sau khi nhìn nàng ta, liền đóng hai chiếc hộp trước đó lại, đẩy chiếc hộp thứ ba đến trước gối Triệu Như , hoa đào ngoài cửa sổ đung đưa, hình với bóng đan xen nhau, nghiêng bóng vào cửa sổ, rọi xuống mặt đất bóng của cây.

      .

      Trong bóng hình đó, tấm mĩ nhân mĩ diễm tựa đào lê nằm yên trong hộp gỗ đàn, bên cạnh trải đầy hương liệu đặc chế để ngàn năm rữa, khóe môi của mĩ nhân có nốt ruồi mĩ nhân, nụ cười mị, tựa như hoa hồ mị trong tranh.

      .

      “thiếp lấy cái này.” Triệu Như nhìn chằm chằm tấm mĩ nhân bì phảng phất như bị mê hoặc, thầm .

      .

      “được.” Hoa Diễm Cốt liếc nhìn tấm mĩ nhân bì mị hoặc lòng người kia, liền : “thị thiếp của danh tướng tiền triều Khổng Nguyên, danh tính , có tiểu danh là Hồng Tiêu. Người hoàn mĩ, tấm da này tuy tốt, bình sinh lại như ý……”

      .

      sao.” Triệu Như liền ngắt lời, nàng ta cầm lấy chiếc hộp, ánh mắt sáng lên từng ngọn lửa, cười như thành ma mị, “nàng ta là nàng ta, thiếp là thiếp…… chỉ cần thay được da của nàng ta, thiếp nhất định sống tốt hơn nàng ta! Thiếp có thể hơn hẳn Liên Liên, thiếp có thể có được hạnh phúc, thiếp nhất định có được Cố lang……”

      .

      “mong là như vậy.” Hoa Diễm Cốt cầm lấy chum trà gốm xanh hồng mai, nhìn chằm chằm Triệu Như , “ ngàn lượng. Khi nào có đủ, khi đó hãy đến.”

      .

      Bưng trà, tiễn khách.

      .

      Nửa tháng tiếp đó, Hoa Diễm Cốt lại qua những ngày tháng làm việc gì, cả ngày vẻ mặt ngái ngủ, phải ở trong viện lạc ngủ trưa tìm kiếm các loại điểm tâm ngon, người ngoài nhìn vào, chỉ biết lắc đầu thầm thở dài: chịu làm ăn.

      .

      Họ hiểu, nàng chỉ là kén chọn khách mà thôi.

      .

      Mỗi họa bì sư đều thế, ăn đồ ngon, mặc đồ đẹp, đối với khách của mình đều rất kén chọn.

      .

      Cho đến khi nửa tháng qua , bóng người Triệu Như mới lần nữa xuất ở Hồng Dược đường, đôi mắt mong lung lười nhác của Hoa Diễm Cốt mới từ từ mở ra, phảng phất như còn chưa tỉnh.

      .

      “đây là năm trăm lượng.” Triệu Như cởi bỏ chiếc mũ đầu xuống, gương mặt đàng sau tấm bạch sa lại càng thêm tiều tụy, nhưng hai gò má lại ửng đỏ như bệnh, vừa vừa thành khẩn dâng ngân phiếu cho Hoa Diễm Cốt, “đây là số ngân lượng thiếp bán tất cả giá trang và trang sức.”

      .

      “năm trăm lượng?” Hoa Diễm Cốt đưa tay nhận, chỉ cười như cười nhìn nàng ta, “phu nhân, đây phải thiện đường. Diễm Cốt nguyện ý nhận vụ làm ăn này của phu nhận là bởi thương tiếc cho thân thế của phu nhân. Nhưng cho cùng, Diễm Cốt chỉ là người nghệ nhân, nếu là nghệ nhân cũng phải ăn cơm, mua y phục, trả tiền nhà…… cho nên vẫn là mời phu nhân trả hết năm trăm lượng còn lại trước.”

      .

      Triệu Như lẩm bẩm nhìn nàng, khó khăn mở miệng : “có thể thiếu trước……”

      .

      “những lời ta , mỗi chữ đều thay đổi.” Hoa Diễm Cốt nhắm mắt thưởng trà, “ ngàn lượng. Khi nào có đủ, khi đó hãy đến…… những lời này ta lần thứ ba.”

      .

      Khuôn mặt Triệu Như dần ửng đỏ, nàng ta ôm chặt lấy người, móng tay cơ hồ đâm vào trong thịt.

      .

      Thấy nàng ta sững đó chịu rời khỏi, Hoa Diễm Cốt từ từ mở mắt, định đẩy chum trà trong tay về phía nàng ta, xem như tiễn khách.

      .

      “chờ .”

      .

      bàn tay khẽ ấn lấy tay Hoa Diễm Cốt, đẩy bàn tay cầm chum trà của nàng xuống.

      .

      Hoa Diễm Cốt nhướn mày nhìn sang Triệu Như , “gần đây sắp phát sinh chuyện lớn, nương hãy nghe rồi đuổi người cũng muộn.” Lồng ngực Triệu Như khẽ phập phồng, dường như cược hết trong ván này.

      .

      Hoa Diễm Cốt tay cầm cung phiến khẽ nâng lên, ý bảo nàng ta tiếp tục .

      .

      “triều đình mới sửa đổi ‘lễ pháp’.” Triệu Như , “nam mười sáu, nữ mười ba có thể hứa hôn, ngoài ra…… nam hai mươi, nữ mười sáu vẫn chưa thành hôn, đều do quan phủ cưỡng chế phối hôn. nương, thiếp có ý thăm dò nương, chỉ là…… mọi người truyền nhau, nương nay ……”

      .

      may, thất tịch năm nay là tròn mười sáu.” Hoa Diễm Cốt tay chống cằm liếc nhìn nàng ta, “đa tạ phu nhân nhắc nhở, nhưng tin tức này e là đáng giá năm trăm lượng chứ……”

      .

      “đương nhiên rồi.” Triệu Như mỉm cười, đột nhiên gọi, “Kinh Ảnh.”

      .

      “có.” tiếng thanh lạnh vang lên.

      .

      Hoa Diễm Cốt nhìn về phía tiếng , mi mày thoáng qua vẻ hài lòng.

      .

      Dù sao đây cũng là nơi của nàng, tuy Triệu Như thân phận tôn quý, nhưng cũng thể để nàng ta tùy tiện như vậy. Hoa Diễm Cốt nàng tuy tuổi có chút lớn, nhưng vẫn là vân vị giá chi thân, đây lại là tư viên của nàng, sao có thể tùy tiện gọi nam nô vào.

      .

      Hoa Diễm Cốt cười lạnh, định giễu cợt nàng ta khách lớn ức chủ, đột ngột sững sờ.

      .

      Thập lí đào hoa tươi diễm, vị hắc y thiếu niên từ hoa bước xuống, gió xuân thổi , hoa rơi đầy người của vị thiếu niên.

      .

      “người này có đáng năm trăm lượng ?” Triệu Như bên cạnh hỏi, “Kinh Ảnh là người giỏi nhất trong số những người bồi giá của thiếp, tướng mạo đàng hoàng, tài nghệ xuất chúng……”

      .

      đích thực là tướng mạo đàng hoàng, bóng cây nghiêng đổ khuôn mặt lãnh đạm của , mi mày tựa kiếm, đôi mắt tựa sao, dáng vẻ đứng yên phảng phất như thanh kiếm cổ cắm đỉnh núi, nhận tinh hoa nhật nguyệt, thiên địa thanh lễ, phong hoa điềm đạm, nhưng lại khiến người khác rời được mắt.

      .

      Chỉ là Hoa Diễm Cốt thân là họa bì sư, đời này gặp qua nhiều nhất chính là các mĩ nhân của các triều các đại, người dẫu có tuấn hơn nữa trong mắt nàng chẳng qua chỉ là tấm da mà thôi.

      .

      Nàng nhìn sững sờ chỉ vì nguyên nhân.

      .

      Vị thiếu niên này, giống sư phụ như đúc, nhiều lắm chỉ khác biệt ở mấy nếp nhăn!

      .

      “…… sáng sớm xem như gia nô mà sai bảo, ban đêm xem như hộ viện mà sai khiến, đợi khi ra ‘lễ pháp’ mới, còn có thể xem như phu quân ở rể* mà dùng.” Triệu Như lúc này hóa thân thành bà mai, chậm rãi với Hoa Diễm Cốt, “nam nhân dễ sai bảo như vậy đâu tìm được, nếu phải xuất thân thấp kém, dù cho gả cho cũng là……”

      (*phu quân ở rể: chính xác là ‘nhập chuế phu quân’, nhưng Phi Phi nghĩ ghi vậy chắc mọi người khó hiểu, đành dùng từ ngữ hơi đại.)

      .

      Hai chữ thấp kém khiến mi mày Hoa Diễm Cốt khẽ nhíu.

      .

      “đủ rồi.” Hoa Diễm Cốt giương tay ngắt lời, Triệu Như mà còn tiếp tục , nàng cảm thấy thân mang trọng tội khi sư diệt tổ, “vụ làm ăn này ta nhận, Triệu phu nhân, mời ngày mai lại đến.”

      .

      “vậy năm trăm lượng……” Triệu Như sửng sốt, rất yên tâm hỏi thêm câu.

      .

      Hoa Diễm Cốt kiên nhẫn phủi tay: “ngược lại ta đưa phu nhân ngàn lượng.”

      .

      Sau khi Triệu Như rời khỏi, Hoa Diễm Cốt bày bàn rượu tiệc.

      .

      Dưa nướng phúc tự, phụng vĩ vi cá, kim tơ tô tước, gà xào trân châu…… bốn mươi chín món ăn món nào cũng công phu tinh xảo, hương sắc vị đầy đủ, có thể nhìn ra là món từ tay đại trù.

      .

      Kinh Ảnh lẳng lặng ngồi trước bàn, hề động đũa.

      .

      Hoa Diễm Cốt nhìn , vừa bối rối vừa ngượng ngùng.

      .

      hoàng hoa khuê nữ như nàng cư nhiên mua nam nhân……

      .

      Nếu như bị đồng môn biết được nhất định cười nhạo nàng dục cầu bất mãn, rãnh nước khó đầy*.

      (* hiểu ngắn gọn là thèm khát nam nhân)

      .

      đệ tử gương mẫu tôn sư trọng đạo như nàng cư nhiên mua nam nhân giống hệt như sư phụ……

      .

      Nếu như để đồng môn biết được, nhất định cho rằng nàng dòm ngó thân thể sư phụ nhiều năm.

      .

      Nhưng mà phiền muộn vẫn là phiều muộn, Hoa Diễm Cốt hề hối hận khi làm vậy. cần lòng tự tôn của nàng cho phép mình để ân sư bị người khác xem như nô tì sai bảo, dù cho chỉ là người có tướng mạo giống cũng được, quan trọng hơn là có gương mặt như vầy, nếu như rơi vào tay họa bì sư có tâm địa bất chính……

      .

      Nghĩ tới đây, Hoa Diễm Cốt cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

      .

      “ăn cơm .” Nàng cầm đũa nhìn về phía nam tử trầm mặc, “đợi khi ngươi ăn xong cơm, ta thu xếp cho ngươi gian phòng.”

      .

      Kinh Ảnh từ từ gật đầu, “bắt đầu từ món nào?”

      .

      Hoa Diễm Cốt sững sốt, rồi đáp: “tùy ngươi.”

      .

      Kinh Ảnh lập tức tay trái vỗ bàn, đôi đũa bằng gỗ đỏ nhất thời bay lên, bị cầm lấy bằng tốc độ nhanh chóng, sau đó mỗi món đều gắp ít……

      .

      Hoa Diễm Cốt giữ nguyên hành động cầm đũa trố mắt nhìn Kinh Ảnh.

      .

      có độc.” Kinh Ảnh nhai xong món cuối cùng, lãnh đạm đưa ra lời bình, sau đó rời khỏi bàn, cung kính đứng bên cạnh.

      .

      Hoa Diễm Cốt tuy sớm có nghe số thế gia trước khi dùng bữa cho gia nô thử độc, nhưng nghe nghe qua, đây vẫn là lần đầu tiên thấy.

      .

      “……ngồi xuống cùng ăn.” Hoa Diễm Cốt đặt đũa xuống, năm đó nàng và sư huynh ở cạnh sư phụ chịu huấn luyện thép máu, nếu sư phụ động đũa những người khác tuyệt đối dám động tới. Càng cần để sư phụ đứng nhìn nàng ăn…… khi nãy Kinh Ảnh đứng dậy, nàng suýt chút nữa nhảy dựng lên hô to cung tiễn sư phụ! Sư phụ tiên phúc đồng hưởng, thọ cùng thiên tề gì gì đó rồi……

      .

      “ta……có thể ăn cơm?” Kinh Ảnh kinh ngạc nhìn nàng, phảng phất như nàng vừa những lời kinh thế hãi tục.

      .

      “rốt cuộc trước kia ngươi sống như thế nào vậy……” khóe môi Hoa Diễm Cốt khẽ co giật, dùng đũa chỉ chỉ vào bàn, “ngồi xuống, ăn cơm.”

      .

      Kinh Ảnh lập tức ngồi xuống, ôm lấy chén cơm ăn liên hồi.

      .

      “ta ăn cơm, ngươi cũng cần chỉ ăn cơm thôi……” tay cầm đũa của Hoa Diễm Cốt có chút run, cuối cùng cũng nhịn được gắp miếng thịt nướng than hồng vào chén của , “ăn thức ăn!”

      .

      Kinh Ảnh lập tức ngẩn đầu nhìn nàng, đôi mắt rưng rưng như sắp rơi nước mắt: “đây là…… thịt?”

      .

      “ừ ừ, ăn thịt ăn thịt!” Hoa Diễm Cốt bị Kinh Ảnh nhìn đến mồ hôi chảy như mưa, nàng run rẩy cầm đũa bới cơm, mỗi đũa đều ăn trong run rẩy như vắt kiệt sức mình, ăn được hai miếng lại quỷ sai thần khiến gắp món ăn cho Kinh Ảnh.

      .

      Gắp, đương nhiên là những món sư phụ thích.

      .

      Kinh Ảnh ăn cả thẩy ba chén cơm, quét sạch nửa bàn thức ăn, mới no nê thở dài mãn nguyện đặt đũa xuống.

      .

      Thần sắc từ xa cách sớm biến mất khuôn mặt , Kinh Ảnh dùng ánh mắt vừa hiếu kì vừa thân thiết nhìn Hoa Diễm Cốt, sau đó, đột nhiên ôn nhu cười, “tạ Diễm Cốt chủ nhân ban cơm.”

      .

      Chủ nhân?

      .

      “phụt……” ngụm trà trong Hoa Diễm Cốt miệng bị phun hết ra.
      Anhdva thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 3: THỬ HƯƠNG DANH VỊ TRIỆU NHƯ


      Hoa Diễm Cốt vốn định để Kinh Ảnh tạm ở nhà nàng thời gian, đợi khi nàng có thời gian, đưa đến chỗ sư phụ.

      .

      Nhưng khi nghe cách xưng hô của , Hoa Diễm Cốt bất giác cảm thấy mình có thể thôi ý định ấy .

      .

      Nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng được cảnh tượng đáng sợ đó.

      .

      Hai ba cành hoa mai ngoài cửa sổ ngả bóng đan xen, hương thơm thoáng , trăng như hoàng hôn.

      .

      Ân sư lười nhác nghiêng người ngồi mĩ nhân tháp*, ba ngàn tóc trắng tựa như tuyết đầu đông, mi mục thanh nhã như bát mực sơn thủy, đôi đan phụng nhãn đầu ý vị lướt qua Kinh Ảnh, nở nụ cười: “ngươi gọi Hoa Diễm Cốt là gì?”

      (*: ghế rộng như giường mà các vua chúa hay nhà quyền quý xưa hay dùng để nằm nghỉ ngơi)

      .

      Kinh Ảnh chút tâm cơ trả lời: “Diễm cốt chủ nhân.”

      .

      “ồ?” tiếng của ân sư kéo dài dài, cười như cười nhìn nàng, “hay cho nghiệt đồ che giấu họa tâm. ra, ngươi muốn vi sư gọi ngươi là…… chủ nhân?”

      .

      Thôi được, tội danh khi sư diệt tổ thể nào trốn cho thoát.

      .

      Sau đó, đại sư huynh tay cầm hình cụ, đuổi theo nàng đến chân trời góc bể……

      .

      “đổi cách xưng hô.” Hoa Diễm Cốt đặt chum trả xuống, xoa xoa tâm mi, cố gắng để những hình ảnh đáng sợ đó biến mất khỏi đầu.

      .

      Kinh Ảnh thành khẩn nghĩ hồi lâu, rồi : “Diễm cốt tiểu mĩ nhân?”

      .

      “hỗn xược!” Hoa Diễm Cốt vỗ mạnh bàn, nước nóng trong chum tràn ra cả, “những lời khinh bạc này là ai dạy ngươi!”

      .

      Kinh Ảnh mặt biểu tình: “đối với mỗi nữ nhân gia đều vậy.”

      .

      gia? Hoa Diễm Cốt nghĩ lại mới nhớ đến Cố Triều Huy, khó trách mà. Tên Cố Triều Huy hậu viện có ba ngàn giai lệ gì, mỗi ngày hễ đến đâu cũng kết giao thêm mười bảy mười tám người hồng nhan tri kỉ, thời gian lâu rồi, e là ngay cả tên cũng nhớ nổi, chi bằng tất cả đều gọi là mĩ nhân.

      .

      “mĩ nhân được, vậy ta đổi cái khác.” Kinh Ảnh nhìn chằm chằm Hoa Diễm Cốt, thấy sắc mặt nàng khá hơn trước, lập tức đổi cách xưng hô, “tiểu thân thân?”

      .

      Khóe môi Hoa Diễm Cốt co giật, nghĩ cũng biết đây là cách xưng hô mà Cố Triều Huy hay dùng.

      .

      “đổi cái khác……” nàng hết cách .

      .

      “ái phi?”

      .

      “đổi nữa.”

      .

      “mộng ?”

      .

      “…… đổi nữa.”

      .

      “tiểu tinh?”

      .

      “có chết cũng được……”

      .

      ……………

      .

      Sau mười mấy cái xưng hô, Hoa Diễm Cốt sức cạn lực kiệt, nàng đưa tay áo che mặt, thở dài tiếng, thảm bại : “gọi ta Diễm Cốt .”

      .

      con bướm đỏ bay nhầm vào cửa rèm, vô đôi cánh mỏng đầy họa tiết mĩ lệ, bay quanh ngọn nến đỏ như khiêu vũ.

      .

      Đèn và bóng giao hòa, gương mặt Kinh Ảnh khẽ xuất nụ cười mỉm rất .

      .

      “ừ.” khẽ gọi, “Diễm Cốt.”

      .

      đêm yên bình, có thể miễn cưỡng xem như chủ khách đều vui.

      .

      Ngày thứ hai, Triệu Như từ sớm đến bái phỏng Hồng Dược đường.

      .

      Hôm nay Hoa Diễm Cốt thân y phục sắc liễu tay áo rộng, gấu áo thêu lá trúc xanh, tung bay trong gió mang dáng vẻ nhược liễu phù phong. Ba ngàn tóc đen dùng sợi dây trắng tuyết giữ lấy, dù cho cách ăn mặc thanh đạm tố nhã, Hoa Diễm Cốt vẫn toát ra diễm sắc.

      .

      “ngươi đến rồi à.” Hoa Diễm Cốt chợp mắt trong đình đưa mắt lên, liếc sang Triệu Như .

      .

      Mặt Triệu Như đỏ ửng, kích động khôn cùng.

      .

      “ngươi hối hận?” ánh mắt Hoa Diễm Cốt lãnh đạm.

      .

      , thiếp tuyệt hối hận!” Triệu Như lập tức đáp.

      .

      “vậy được.” Hoa Diễm Cốt nhìn nàng ta hồi lâu, mới mỉm cười đứng dậy, “ngươi theo ta.”

      .

      Triệu Như theo sau Hoa Diễm Cốt, hai người trước sau vào Hồng Dược đường.

      .

      Vén rèm thủy tinh ra, bước xuống bậc thềm linh lung, càng lòng Triệu Như càng kinh hãi, vốn dĩ Cố gia là phú quý bất tận rồi, ngờ nơi ở của vị nữ tử trước mắt này cư nhiên sánh ngang với long cung, bảy mươi hai hạt cống phẩm đông châu thiên nhiên lớn như nhau, cư nhiên bị Hoa Diễm Cốt làm thành trướng rèm. Bậc thềm dưới chân nhìn bắt mắt, nhưng ra là nhiễm bụi trần, thầm phát ra ánh lưu quang, thanh lạnh mĩ lệ. Chỉ hai thứ nhìn như đơn giản này là hiếm có vô cùng, những thứ đặt giá gỗ đàn kia càng biết lai lịch thế nào. Trước kia trong lòng Triệu Như còn ngờ hoặc, e là mình lần này liều lĩnh gặp phải người xấu, rơi vào trong tay kẻ buôn, nhưng nay nhìn thấy cảnh này, trong lòng Triệu Như yên tâm hẳn, chỉ sợ bán cả mình cũng mua nổi mộtmiếng gạch ngói nơi này……

      .

      “dừng.” Hoa Diễm Cốt ngắt ngang suy tư của Triệu Như .

      .

      Triệu Như ngẩng đầu, phát hai người họ tới trước cánh cửa.

      .

      Ke…két tiếng, cánh cửa đỏ ngọc được đẩy ấy ra, xuất trước mắt Triệu Như tấm bài vị.

      .

      Trước bài vị bày dao giấy tế, hai bên là minh đăng ngàn năm tắt, ánh lửa nến u u rọi sáng dòng vế đối hai bên.

      .

      Triệu Như ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai đối liên màu đỏ dùng phấn vàng ghi: hoạ long hoạ hổ nan hoạ cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm.

      .

      Vế ngang: nghịch thiên cải mệnh.

      .

      Hoa Diễm Cốt rút cây nhang từ bên cạnh, đốt bằng ngọn lửa của trường minh đăng, sau đó hai tay chắp trước ngực, cầm hương hoả,cung kính lạy.

      .

      Lư hương bằng đồng được truyền từ ngàn năm khắc hình văn thú thủ, trong lư bốc lên ngọn khói, mông lung che khuất gương mặt của Hoa Diễm Cốt, giờ này khắc này, tất cả mọi khí chất hương hoả phàm trần đều lui , chỉ còn vẻ thành khẩn và kính trọng.

      .

      “ta, Hoa Diễm Cốt.” Nàng từ từ mở mắt, thanh như nước suối va vào đá, “dục dĩ tố thủ phú tân sinh*.”

      (*: nguyện bằng tay này trao cuộc đời mới.)

      .

      Hai ngọn trường minh chi hoả dưới đối liên gió tự động, phừng tiếng, cháy càng sáng rực, tựa như hai con mắt hé mở.

      .

      “thử hương, Triệu Như .” Hai tay cầm nhang đưa qua trán, Hoa Diễm Cốt , “dục khí thử thân đổi kiều dung*.”

      (*: nguyện bỏ thân này đổi dung mạo đẹp.)

      .

      Triệu Như sững người.

      .

      Hoa Diễm Cốt khẽ quay đầu, hỏi nàng ta lần nữa: “ngươi có hối hận?”

      .

      Triệu Như bị ánh mắt sắc lạnh của nàng nhìn vào khiến bực bội, hưng phấn, bất an trong lòng đều tan biến như mây khói, chỉ còn lại thanh tịnh.

      .

      Nàng ta từ từ quay đầu qua, nhìn về phía tấm bài vị, ấy là Phi Điểu văn từ thời thượng cổ, nàng ta nhìn hiểu, nhưng giảm kính sợ trong lòng.

      .

      Từ từ quỳ xuống, Triệu Như chắp tay về phía bài vị, thành khẩn nhắm mắt: “thiếp, Triệu Như . Dục khí thử thân đổi kiều dung, từ nay nguyện tào khang*, nhưng nguyện mĩ thiếp, chỉ cầu quân tâm cố liên…… nhất sinh bất hối!”

      (* tào khang: từ thành ngữ ‘Bần tiện chi giao mạc khả vong, tào khang chi thê bất hạ đường’ ý là bạn bè quen được lúc khó khăn được quên, người vợ cùng chịu cực khổ khó khăn được bỏ.)

      .

      Ngọn lửa trường minh đăng quỷ dị kia sau khi nghe thấy những lời này từ từ lắng lại, cứ như lão trưởng giả nhắm nghiền hai mắt, thầm chấp nhận lời cầu xin của nàng ta.

      .

      Hoa Diễm Cốt khẽ mỉm cười, từ từ cắm cây danh vị Triệu Như vào trong lư hương.

      CHƯƠNG 4: TỐ THỦ HOẠ BÌ PHÚ TÂN SINH




      Phu nhân Cố phủ Triệu Như mất tích là chuyện của ba tháng trước.

      .

      Trong tĩnh thất của Hồng Dược đường, nữ tử thân tố y lặng lẽ quỳ dưới đất.

      .

      Trăng như khuyên, ánh sáng rọi xuống vai nữ tử, phủ lên người nữ tử lớp sương u sầu.

      .

      Mười hai mảnh gương đồng lăng hoa vây quanh nữ tử, mỗi mảnh đều cao tựa người, tựa như trăng đoàn viên, ánh sáng cam vàng lượn lờ người nữ tử.

      .

      Hoa Diễm Cốt đứng cạnh Triệu Như , tay cầm kéo vàng, ‘cách’ tiếng, tháo bỏ vải băng mặt nàng ta. Từng vòng từng vòng vải băng dính máu rơi xuống đất tạo nên những thanh ‘soạt soạt’.

      .

      “từ từ mở mắt ra.” Tiếng Hoa Diễm Cốt khẽ vang lên.

      .

      Mi mắt khẽ động, sau đó dần run lên phảng phất như nhộng phá kén hoá bướm vươn rộng đôi cánh của mình.

      .

      Hoa Diễm Cốt hối thúc mà chỉ đứng trước nàng ta, dùng ánh mắt xem xét từ đầu đến chân. Triệu Như lúc này mở mắt, thấy được ánh mắt của Hoa Diễm Cốt, tay đặt gối bất giác nắm chặt lo lắng.

      .

      cần lo lắng.” Hoa Diễm Cốt khẽ mỉm cười tựa như hoạ sư vừa hoàn thành nét bút cuối cùng, vừa ý nhìn tác phẩm của mình, “rất hoàn mĩ.”

      .

      Nàng vừa vừa chỉ vào mảnh gương đồng lăng hoa trước người Triệu Như . Triệu Như khẽ ‘a’ tiếng, sau đó vội vàng khuỵ gối trước gương, ngón tay thon dài chạm vào mặt gương.

      .

      Lê hoa đái vũ tranh diễm, thược dược lồng yên sính mị trang.

      .

      Nữ tử trong gương diễm vô song, mị hoặc của nữ tử ấy toát ra từ mỗi phân cốt mỗi phân thịt, mỗi cái nhìn mỗi nụ cười, nếu là phi ắt là nhất đại gian phi, nếu là thiếp ắt được cả đời chuyên sủng.

      .

      “đây chính là thiếp, đây chính là thiếp……” Triệu Như si mê ngắm người trong gương, hai dòng nước mắt kìm được tuôn rơi, “đúng vậy rồi, đúng vậy rồi…… có gương mặt này, Cố lang nhất định thích thiếp……”

      .

      Hoa Diễm Cốt bất động thanh sắc nhìn Triệu Như .

      .

      Triệu Như vốn dĩ trời sinh thanh tú, tuy nét đẹp chỉ là trung thượng, nhưng mi mục toát ra khí chất ai oán khiến người khác khỏi thương tiếc, nay khí chất này hoàn toàn bị khí chất mị của tấm mĩ nhân bì này áp chế mất, e là nay ngay cả bản thân nàng ta cũng nhận ra được mình nữa.

      .

      “thứ nhất, ngươi ta mãi mãi gặp lại.” Hoa Diễm Cốt đột nhiên mở miệng, “hoạ bì xong, duyên phận tận.”

      .

      Triệu Như vẫn nắm chặt mảnh gương lăng hoa, khi nghe thấy lời của Hoa Diễm Cốt cũng chỉ để tâm ‘ừ ừ’ hai tiếng.

      .

      “thứ hai, giữ kín bí mật.” Bộ dạng Hoa Diễm Cốt như thi hành công vụ, Triệu Như tuy nghe nhưng ba thiết luật này nàng cần phải hết, “ta tiết lộ ngươi là Triệu Như , ngươi cũng được tiết lộ việc ta là hoạ bì sư.”

      .

      “thứ ba, lấy da đổi da.” Cuối cùng Hoa Diễm Cốt , “tấm da trước kia của ngươi, nay thuộc về ta, từ nay liên quan gì đến ngươi nữa.”

      .

      “cái gì?” Triệu Như cuối cùng cũng hồn về với xác, nhíu mày nhìn Hoa Diễm Cốt với vẻ lo lắng, “việc này, có lẽ ổn……”

      .

      “có gì ổn.” Hoa Diễm Cốt cười lãnh đạm.

      .

      Nhìn tấm da theo mình hơn hai mươi năm ngăm trong nước thuốc, mi mày ai oán, tựa như sống, phảng phất mở mắt ra bất cứ lúc nào. mừng rỡ khi nãy lập tức biến mất, Triệu Như run người, quay đầu sang Hoa Diễm Cốt, “ nương, chi bằng ta trả thêm ngân lượng cho nương, nương hãy đốt nó ……”

      .

      “dùng da đổi da, từ xưa vậy, nếu ngươi đồng ý ta giúp ngươi đổi lại da.” Hoa Diễm Cốt ngắt lời, “nếu chỉ lấy bỏ ra, chớp mắt là còn da có thể vẽ, lẽ ta phải đến các nấm mồ chọn da sao?”

      .

      “cái gì?” Triệu Như kinh ngạc, “ý nương là…… sau này nương bán da của ta cho người khác sao?”

      .

      “da năm nay phong kín, chí ít phải đợi năm mươi năm nữa mới sử dụng.” Hoa Diễm Cốt dùng ánh mắt người ngoài ngành nhìn nàng ta, “mĩ nhân như rượu ngon, đều phải dùng thời gian để ngâm ra vị thơm.”

      .

      Năm mươi năm……nghe thấy con số này Triệu Như mới tạm yên tâm.

      .

      “cứ vậy .” Hoa Diễm Cốt quyết đoán kết thúc cuộc chuyện, điều thứ nhất trong sổ tay hoạ bì sư nàng biểu chút sai sót, khi vẽ xong da, cả hai từ nay về sau như người xa lạ, “mặc y phục vào, theo ta.”

      .

      Triệu Như ôn thuận ‘ừ’ tiếng, để tâm xa cách của Hoa Diễm Cốt. Tóm lại, nàng ta có được thứ mình muốn rồi.

      .

      Triệu Như vừa mặc y phục vừa thưởng thức băng gân ngọc cốt của mình, nụ cười hạnh phúc khẽ nở gương mặt. Nàng ta cơ hồ nhìn thấy tương lại mĩ mãn của mình và Cố Triều Huy, nắm chặt tay nhau cùng sống đến già……

      .

      Tóc đen vén , hải đường tân y, Triệu Như ăn mặc qua loa diễm tựa hồ. Khí chất vốn có của nàng ta nay bị tấm da diễm che mất, nếu nam nhân lúc trước nhìn thấy Triệu Như có thể từ người nàng ta nhìn thấy u lan và lãnh nguyệt, vậy nay nam nhân nhìn thấy nàng ta chỉ có thể liên tưởng đến thứ — giường.

      .

      Hoa Diễm Cốt đưa Triệu Như ra khỏi tĩnh thất, hai người trước sau tựa như hôm nọ, bước lên thềm linh lung vén rèm thuỷ tinh.

      .

      Ra khỏi Hồng Dược đường, chiếc xe ngựa đợi sẵn ở đấy.

      .

      Tướng mạo bây giờ của Triệu Như căn bản thể giương cờ đánh trống xuất ban ngày, nếu gây ra náo loạn. Duy chỉ có thể nhân lúc đêm khuya vắng lặng đưa nàng ta rời khỏi.

      .

      “ân nghĩa của nương suốt đời khó quên.” Triệu Như cúi người.

      .

      Hoa Diễm Cốt ‘ừ’ tiếng, đưa ngân phiếu ngàn lượng và giấy chỉ đường cho nàng ta, : “đây là phí chuộc thân cho Kinh Ảnh, từ nay về sau, và Triệu phủ còn dính líu.”

      .

      Triệu Như khước từ, có tiền khó hành , dù cho nàng ta là đại tiểu thư khuê các cũng hiểu được đạo lí này. Lại hồi ngàn ân vạn tạ, Triệu Như thu lấy ngân phiếu, chiếc xe ngựa chở nàng ta vội vã lên đường rất nhanh ra khỏi trấn Thẫm Hương.

      .

      Nhưng Hoa Diễm Cốt biết, rời khỏi của nàng ta, chẳng qua là để tìm thời cơ thích hợp để quay trở lại. Và thời cơ này rất nhanh đến.

      .

      Tháng bảy nóng nực, triều đình chính thức ban bố tân pháp, nam mười sáu nữ mười ba có thể hôn phối, ngoài ra, nam hai mươi nữ mười sáu vị hôn, đều do quan phủ ra mặt cưỡng chế phối hôn.

      .

      Nhất thời trấn Thẫm Hương gà bay chó nhảy, những người chưa vợ qua từng ngày thấp thỏm. Nguyên nhân ngoài việc Sở quốc vốn nam nhiều nữ ít, có số làng hẻo lánh, mấy huynh đệ cùng cưới thê tử cũng là việc bình thường, tuy quan phủ phối hôn có thể giải quyết vấn đề của số người nhưng cũng tạo ra càng nhiều vấn đề khác. Ví như những người may mắn có lẽ phối được quả phụ xinh đẹp, còn những người may chừng lại được người vừa già vừa xấu, từ nay như mẹ già mà cung phụng……

      .

      Trồng trọt lo trồng trọt, bán đậu phụ cũng bán đậu phụ, bày hàng cũng bày nữa, mọi người đều bận cưới thê tử. Những lúc như vậy, bất kể có mĩ mạo hiền thục hay , chỉ cần là nữ nhân, đều có thể hát khúc ca yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

      .

      Kết quả là tiệc hỷ ở trấn Thẫm Hương từng cái từng cái liên tục diễn ra, vải đỏ pháo nổ dưa quả mật tiền trong tiệm nhất thời hết sạch.

      .

      Hoa Diễm Cốt ăn đồ ngọt sống nổi nên vội vã dậy từ sớm, bồi cạnh là vị hắc y thiếu niên, đến tiệm bán mật tiền* giành cả đống điểm tâm về nhà.

      (* mật tiền: mứt, đồ ngọt)

      .

      đường về hai ba hàng người ngang qua Kinh Ảnh, hễ là thiếu nữ kiêu lệ đều quay đầu cười e thẹn, sau đó liền thấy Hoa Diễm Cốt

      lạnh lùng quay đầu, khẽ vén tấm khăn trắng mỉm cười diễm lệ – ngã hoa khai hậu bách hoa sát*……

      (*: hoa tôi khi nở hơn hẳn trăm loài hoa khác)

      .

      Thân là đệ tử gương mẫu, nàng chấp nhận bất kì son phấn phàm tục quyến rũ ân sư, dù là người có gương mặt giống ân sư cũng được.

      .

      Kinh Ảnh đứng cạnh nhìn bóng người chạy khỏi của đối phương trầm tư suy ngẫm.

      .

      “sao? Ưng ý tiểu nương nào rồi?” Hoa Diễm Cốt cười hỏi.

      .

      “nhiều nữ nhân quá.” Ánh mắt điềm tĩnh của Kinh Ảnh lướt qua đám nam nhân đứng bên đường, giọng thờ ơ, “nhiều tên ế vợ.”

      .

      Hoa Diễm Cốt sững người, nàng liền hiểu ra, “người có tiền lấy được nhiều thê thiếp, người có tiền lấy được thê tử. Người có tiền ăn sung ngồi sướng, người có tiền mua nổi mẫu ruộng. Trấn Thẫm Hương tuy trước nay thiếu nữ nhân, nhưng những người nữ nhân này từ tứ phương tám hướng tập trung đến đây phải vì giúp quan phủ giải quyết vấn đề ế vợ. Mục tiêu của họ chỉ có , đó là gả vào Cố phủ.”

      .

      rồi, tay cầm quạt của Hoa Diễm Cốt khẽ chỉ về phía cuối đường, Kinh Ảnh liền nhìn theo, nam tử khoảng chừng ba mươi đứng đấy, thân mặc bách hoa điệp y đỏ tươi, mắt như đậu xanh, bộ dạng phóng đãng, chiếc mũi vá rượu ngừng ngửi ngửi những nữ tử qua đường. Kì lạ là vậy, nhưng những nữ tử ấy những trốn ta mà ngược lại còn cười đùa dùng quạt vỗ vỗ mặt ta.

      .

      “đó là những kẻ hái hoa của Cố phủ, cũng chỉ có Cố Triều Huy mới ra tiền nuôi những kẻ như vậy.” Hoa Diễm Cốt khinh cợt , “công việc mỗi ngày của họ là khắp nơi tìm mĩ nữ, sau đó cho hoạ sư vẽ lại mĩ nhân đồ để Cố Triều Huy chọn. Cố Triều Huy đối với nữ nhân trước nay đều rộng lượng, nếu như được chọn, nhất định cả đời phú quý…… ta nghĩ, Triệu Như chắc cũng lẻn vào đám người đó.”

      .

      “hoá ra là vậy……” Kinh Ảnh quay đầu lại, nghiêm túc với Hoa Diễm Cốt, “Diễm Cốt là thông minh.”

      .

      Hoa Diễm Cốt sững người lẳng nhìn Kinh Ảnh.

      .

      Giây phút ấy nàng phảng phất như trở ngược thời gian, quay về lúc còn bên ân sư, người xoa đầu nàng khẽ mỉm cười: “Tiểu Diễm Cốt, con thông minh…… quả nhiên để con kế thừa nghề của sư phụ được rồi, so với con, đại sư huynh con chỉ là con khỉ trong đầu chỉ toàn là chuối.”

      .

      Đêm hôm đó, nàng bị đại sư huynh xử lí trận rất thảm…… rất thảm……

      .

      “Diễm Cốt sao vậy?” Kinh Ảnh hỏi.

      .

      Hoa Diễm Cốt run lạnh hồi thần, có chút mơ hồ nhìn gương mặt Kinh Ảnh…… còn có gói lớn gói trong tay , tội khi sư diệt tổ bỗng chốc dâng lên, để cảm giác ấy biến mất, nàng chỉ có thể gượng gạo : “để ta giúp ngươi.”

      .

      Kinh Ảnh quay đầu lại, nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên : “đưa tay.”

      .

      Hoa Diễm Cốt bèn đưa tay. Kinh Ảnh mở góc gói giấy dầu, sau đó lấy ra vài hạt táo đỏ, mặt biểu cảm : “ăn .”

      .

      “ò……” Hoa Diễm Cốt bỏ táo đỏ vào miệng nhai nhai nhai…… Đợi chút! Nàng đâu phải thèm ăn đâu! “ta , ta mang chút ít giúp ngươi.”Hoa Diễm Cốt quay đầu lại .

      .

      Kinh Ảnh lại nhìn nàng, bước đến gian hàng bên đường lấy tấm giấy dầu. Ngón tay thon dài linh hoạt gấp tấm giấy dầu màu nâu ấy thành đoá hoa sen, sau đó mỗi gói mật tiền mở góc, đổ ít thức ăn ra. Quế viên, quả hạt, hạt đào, táo đỏ, bánh xốp như ý, bánh cát tường…… thoáng chốc chất đầy hoa sen giấy, đỏ đỏ xanh xanh rất là đẹp mắt.

      .

      “ăn .” Kinh Ảnh đưa hoa sen chứa đầy mật tiền đến trước mắt Hoa Diễm Cốt điềm tĩnh .

      .

      “ò……” Hoa Diễm Cốt đưa tay, ngón tay mềm mại sượt qua ngón tay chai sạn của , hoa sen từ tay Kinh Ảnh trượt vào lòng bày tay Hoa Diễm Cốt.

      .

      Kinh Ảnh cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt ngàn năm tĩnh lặng như nước cơ hồ nở nụ cười rất . Hoa Diễm Cốt mắt nhìn tay cầm lấy quế viên bỏ vào miệng, trong lòng ngừng thở dài, nàng phải thèm ăn mà…….

      .

      Bạn quân du, đông phong thôi quá ngọc tao đầu.

      .

      Thanh sam bạc, kinh hồng nhất tiếu rước phong lưu.

      .

      Hai người vai sánh vai cùng bước tựa như đôi tài tử giai nhân trong cuộn hoạ đồ. Sau lưng họ, vài nam nhân tâm lĩnh thần hội nhìn nhau gật gật đầu.
      Anhdva thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :