1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Diễm Đế Khuynh Nhan - Phao Mạt Lê (61c) [H nặng - Cấm luyến - Sủng] (FULL)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 41: Tả thừa

      Lúc mở mắt ra, sắc trời sáng , Nhược Hi duỗi người, nghiêng đầu qua bên, nhìn giường đệm bên người hơi hõm lại, sau khi ngửi được hơi thở đàn ông như trước dày đặc, cảm giác thân thể chính mình liền sảng khoái, trong lòng bất giác trận ngọt ngào. Ngoại trừ chỗ kín đáo có chút bủn rủn, ngoài ra còn cái gì khác khó chịu. Nhìn tiếp bên gối có đặt thiếp thân y phục được xếp hảo, tâm liền biết ngoại trừ nam nhân kia còn ai như vậy cẩn thận vì nàng chuẩn bị tất cả. Càng đừng nhắc tới sau khi hoan ái xong vì nàng tinh tế xoa bóp.



      Nghĩ đến đêm qua tràng kịch tình hoan hảo, Nhược Hi mặt khỏi bị lây tầng phi sắc, trước đề cập tới chính mình thế nào chủ động, chỉ trong khi hai người hoan ái, Trưng, , thế nhưng dùng cái loại tư thế mắc cỡ chết người triền miên, vậy mà chính nàng lại biết xấu hổ ôm lấy đòi muốn…



      Nhược Hi mặc y phục hoàn hảo, vừa rời giường liền bị Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên đứng yên bên cạnh làm cho giật mình. Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên thấy Nhược Hi đứng dậy, vội vã tiến tới hầu hạ rửa mặt chải đầu.



      Vừa dùng xong đồ ăn sáng, Hồng Tụ liền dâng lên hồng hoa trà Nhược Hi vẫn quen uống, “Chủ tử, kỳ thực bệ hạ nên mang người như thế bôn ba mệt nhọc.” Oanh Nhiên đứng bên . “Chủ tử đừng tức giận Oanh Nhiên cùng Hồng Tụ lắm miệng, thế nhưng người vừa mới tỉnh, thân thể còn chưa tốt, mệt nhọc liên tục như vậy thực thích hợp.” Hồng Tụ tiếp.



      Nhược Hi muốn trả lời, liền nghe đến ngoài điện Chu Kính bẩm báo: “Điện hạ, Tả Thừa muốn cầu kiến.”



      Nhược Hi chau mày, cầu kiến? Hoa tâm hồ ly này có việc gì lại tới tìm nàng làm gì? Lười biếng hồi đáp: “Bản điện mấy ngày liền bôn ba, thân thể khó chịu, hôm nay bất tiện gặp khách.”



      “Tiểu điện hạ, vi thần phụng bệ hạ ý chỉ, thỉnh thị nữ Oanh Nhiên Vi Phù điện.”



      Vi Phù điện? Nhược Hi nghi hoặc nhìn , trong lúc đó lại tiếp tục phun ra ba chữ: “Trương thục phi”, lúc này nàng mới chợt hiểu hiểu ra. Sau khi hồi cung còn phải giúp Trương thục phi diễn tuồng, sao lại quên mất đây?



      Nghĩ nghĩ, lại phân phó Hồng Tụ Oanh Nhiên lấy ra chính thức cung trang, chậm rãi thay áo, sau đó lại uống chén mứt táo hồng hoa trà, mới phân phó cùng Chu Kính Vi Phù điện.



      Chu Kính nhìn hết thảy trước mắt, lần thứ hai thầm nhắc nhở chính mình, sau này ngàn vạn lần chớ chọc phải vị tiểu điện hạ này, Trương thục phi chẳng qua cũng chỉ câu sau chi yến cập kê kết thúc, nàng phải xuất giá, vậy mà vị công chúa điện hạ này lại quên mà “nhiệt tình đối đãi”, mặc dù bán quy cũng độc dược nan giải gì, thế nhưng uống thuốc kia vào dục hỏa sôi trào mà lại vô pháp cùng người khác giao hợp, chỉ sợ thống khổ này khiến diễm mãn đế đô Trương thục phi cũng phải ăn ít vị đắng.



      “Chu Kính.” Nhược Hi trước rất có dáng vẻ công chúa, “Nghe ngươi gần đây đối với đám hồng nhan tri kỷ kia vắng vẻ a.”



      “Công chúa sao lại nghe được nhàn ngôn toái ngữ này?” Chu Kính mặt đổi sắc, tiếp tục trước, cũng đối thị nữ dọc đường vãng lai gật đầu mỉm cười, tự thể nghiệm thực chính mình, “Thà giết sai nghìn, còn hơn buông tha .” Mỹ nữ thưởng thức luận.



      “Nga, nguyên lai đây là nhàn ngôn toái ngữ a, kia bản điện an tâm.” Nhược Hi cũng miệt mài theo đuổi, lập tức đem đề tài dời chỗ khác. “Bất quá, Chu Kính, về chuyện công đạo, tại làm thế nào?”



      “Công chúa yên tâm, tất cả đều sắp xếp xong xuôi.” “Vậy là tốt rồi, chút nữa ngươi tìm Hoàng Triệt cùng An Nhiên giúp ta, bảo họ rảnh rỗi đến chỗ bản điện chuyến, bản điện muốn nhờ bọn họ chút việc.” Nhược Hi nhanh chậm ra, Chu Kính cũng chút hoang mang.



      “Tiểu điện hạ cần tìm Hoàng Triệt cùng Mục An Nhiên. Người chỉ cần cùng bệ hạ chút, bất kỳ vật gì trong cung hay thiên hạ này, còn có được? Huống chi lấy việc bệ hạ đối với người sủng ái…” Chu Kính chợt lên tiếng trêu chọc.



      “Ai, bất quá dù sao tiểu điện hạ cũng là trân bảo trong lòng bệ hạ, hôm nay lâm triều bệ hạ còn phân phó Thái y viện chuẩn bị thêm ít cẩm tú để có thể lấy bất cứ lúc nào.” Chu Kính dừng chút, “Xem ra tiểu điện hạ hôm qua dùng ít cẩm tú ?” ngả ngớn nhìn Nhược Hi, báo cho nàng biết chút về vết hôn lộ ra cánh tay.



      “Chu thừa tướng rất quan tâm hoàng huynh nha, bất quá nếu Chu thừa tướng có thể đặt phân nửa tâm tư lên việc triều chính, thiên hạ chắc là thái bình vô hơn.”



      “Tiểu điện hạ khen trật rồi, vi thần ngu dốt, thẹn dám nhận.” Chu Kính hề có thành ý khiêm nhường câu, “Bất quá lấy bệ hạ đối tiểu điện hạ sủng ái, sợ là gần đây với các mỹ nữ đại thần tống trình đều muốn thủ khuê phòng .”



      Nhược Hi dừng bước, tiếu tựa phi tiếu nhìn lướt qua Chu Kính, khiến trong lòng sợ hãi: Biểu tình này của tiểu điện hạ, chính là cùng bệ hạ khuôn đổ ra a. Nếu tinh tế so sánh, sợ rằng đầu lưỡi của mình cũng chiếm được tiện nghi.



      Chợt, Nhược Hi dơ lên tay áo, xoay người tiếp tục trước. Chu Kính thầm thở phào cái, lập tức đuổi theo.



      tới trước Vi Phù điện, Nhược Hi bỗng nhiên dừng chân, nhìn Chu Kính : “Chu thừa tướng, nghe Uyên các chủ , gần đây y dược sư phó Đường Trễ của bọn họ sợ là bị tên đăng đồ tử cướp mất hồn a.” xong, khuynh thân gần kề bên tai Chu Kính, “Hình như, cái kia đăng đồ tử chính là đại nhân nha.” xong liền xoay người tiến vào trong điện.



      Chu Kính nghe như ngũ lôi ầm ầm vang dội đánh bên tai: Này, này, này tiểu điện hạ sao lại vô khổng bất nhập như vậy? Ngay cả chính mình gần đây là ông trời của Đường Trễ Kinh, mỗi ngày vô liền tới quấn quýt đều biết?! Lúc này Chu Kính rốt cuộc minh bạch cái gì gọi “Quân tử báo thù mười năm muộn”, huống chi còn gặp phải kẻ phải quân tử, Khuynh Nhan điện hạ!

    2. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 42: Trương thục phi
      Nghênh tiến vi phù điện, chỉ thấy Trương thục phi kiều mảnh mai nằm giường, Sở Mạc Trưng ngồi bên, vừa thấy Nhược Hi tiến vào, Trương thục phi trở nên lã chã chực khóc: “Bệ hạ, nô tì khó chịu…”

      “Sao vậy?” mặt Sở Mạc Trưng yên lặng nhìn ra bất luận cái gì tình tự, khẩu khí cũng chỉ là gợn sóng hãi, có bất kỳ phập phồng.

      “Khuynh Nhan điện hạ bị hại, phụ thân nô tỳ thân là Thị vệ đại tổng quản, chịu tội là khó tránh khỏi, vậy mà nô tì tại khi ốm đau ở sàng, điện hạ lại cư nhiên bất kể hiềm khích lúc trước mà đến xem nô tì, thiếp thân, thiếp thân biết thế nào tự xử.”

      Nhược Hi trong lòng cười nhạo, biết thế nào tự xử? Vì tránh bị hiềm nghi liền dám uống thuốc độc giả bệnh, tâm kế này là trò đùa hay a. Nếu phải vẫn có ảnh vệ giám thị Trương thục phi, sợ là lần này bị lừa dối . Bất quá Trương thục phi nếu có phụ thân như Trương Hàng, cùng sinh trưởng trong gia đình như vậy, chắc cũng có dáng vẻ kệch cỡm này, vẫn có thể coi như nữ nhân trang nhã xinh đẹp. Đáng tiếc a, đáng tiếc a, tham lam phá hủy nàng ta…

      Sở Mạc Trưng thấy Trương thục phi như vậy chế tạo, có chút chán ghét nhíu mày. Chu Kính bên cạnh thấy hai chủ tử đều đáp lời, liền tiến lên xen vào: “Thục phi nương nương, người cần quá tự trách, nếu Khuynh Nhan điện hạ có nửa phần bất mãn, sao còn mang Oanh Nhiên đến đây vì người chẩn trị? Kính xin thục phi nương nương an tâm dưỡng bệnh cho thỏa đáng.”

      Sở Mạc Trưng giương mắt nhìn Chu Kính, sau đó gọi Oanh Nhiên tiến lên chẩn trị. Chỉ chốc lát, Oanh Nhiên : “Thục phi nương nương mấy ngày liền mệt nhọc quá độ, úc vu trong lòng, uống nhiều chút thuốc an thần, bổ sung ninh thần hoàn tá trị, liền có thể mạnh khỏe.”

      Oanh Nhiên đem bốn chữ mệt nhọc quá độ thoáng nhấn mạnh, Nhược Hi nghiền ngẫm nhìn Trương thục phi, dưới quan sát. Bỗng nhiên, ở hơi tùng vạt áo, liền thấy xương quai xanh có dấu vết màu hồng nhàn nhạt. A, nguyên lai…

      Tiếu tựa phi tiếu liếc Sở Mạc Trưng, Nhược Hi đứng lên: “Nếu Thục phi nương nương mệt nhọc quá độ, kia bản điện liền quấy rầy, Hồng Tụ, đem hộp ninh thần hoàn tống bản điện thường dùng qua đây, thục phi cũng cần quá ưu tư, Trương Hữu Thừa luôn luôn chăm chỉ với công việc, bản điện ra vô phương.”

      Đường hoàng phen xong, lại gì đến việc truy cứu Trương Hàng, cũng gì đến việc trách tội Trương thục phi. Chu Kính ở bên dâng lên mấy viên thuốc lấy từ Thái y viện, trong lòng khỏi nhắc tới: Tiểu hồ ly a tiểu hồ ly, ngàn vạn chớ chọc nàng. Nhưng khi nghĩ đến Đường Trễ sư phó của mình, khỏi vừa khổ hạ mặt, Đường Trễ là Uyên uyển y dược sư phó, Uyên uyển lại cùng tiểu điện hạ này có thiên ti vạn lũ liên hệ, vậy thời gian nào mình mới có thể đến cùng âu yếm đây…

      Nhìn Trương thục phi uống thuốc, lại hàn huyên mấy câu, Sở Mạc Trưng liền phân phó cung nhân thị nữ hầu hạ nàng ta ngủ.

      Vừa bước ra Vi Phù điện, xoay người, Sở Mạc Trưng đối Chu Kính : “Chu Kính, ngày mai ngươi bồi Huân vương thị vệ doanh ủy , lần này Khuynh Nhan bị bắt, bọn họ cũng cực khổ.”

      Sau khi Chu Kính lui ra, Nhược Hi như có điều suy nghĩ nhìn Sở Mạc Trưng: “ thị vệ doanh chuyến cần mất hai ngày, lại càng đến các hạng nghi thức, Trưng, xem ra ngươi hẳn sớm có chuẩn bị.”

      Sở Mạc Trưng sờ sờ cái mũi của Nhược Hi, “Đến, ta mang ngươi nhìn tuồng hay.” xong, vẫy lui cung nhân thị vệ bên cạnh, ôm Nhược Hi chuyển nhập ám môn bên cạnh giả sơn.

      Sau khi thất cong bát chuyển, Sở Mạc Trưng hơi đẩy ra cánh cửa trước mắt, ý bảo Nhược Hi nhìn. Chỉ thấy bên trong cánh cửa thình lình là phòng ngủ của Trương thục phi.

      Trương thục phi ở giường lật qua lật lại, hồi liền thở gấp liên tục. “Ngươi cho nàng uống thuốc gì?” Nhược Hi nghi hoặc hỏi nam nhân phía sau.

      “Bán Quy giải dược nha.” Nam nhân rất hài lòng, bàn tay to lớn bắt đầu có hạnh kiểm xấu lên tiểu kiều đồn của Nhược Hi vuốt ve.

      Phùng xuân? Nhược Hi liếc mắt, đem bàn tay to tác loạn lên miệng cắn miếng, “Ngươi sợ Trương thục phi cho ngươi đội nón xanh?”

      Sở Mạc Trưng hơi sững sờ, lập tức cười: “Nếu là nàng ta thực dám tư thông ngoại nhân, kia cũng có gì. Xem cuộc vui .”

      Nhược Hi quay đầu hoảng sợ, chỉ bằng thời gian hai người mấy câu, Trương thục phi liền đem chính mình lột bỏ hoàn toàn. tay nàng ta vuốt ve cặp vú đầy ắp, tay đưa vào hạ thể, qua lại trừu cắm. Ngâm tiếng nga nga a a rất nhanh liền vang lên.

      Nhược Hi cong môi, quay đầu nhìn nam nhân phía sau, nhíu mày : “Có phi tử như thế dâm đãng, thảo nào trước đây Trưng có việc gì liền Vi Phù điện.” Sở Mạc Trưng dở khóc dở cười, tình huống tại như vậy rồi mà vật này còn tâm tư ghen tuông? Bất quá nồng đậm vị chua này, rất thích.

      Sờ sờ khuôn mặt mười phần mùi giấm, vừa định chuyện lại nghe Nhược Hi tiếng kinh ngạc: “Ái chà, Trưng, Trương thục phi thực cho ngươi đội mũ a.” Quay đầu, chỉ thấy Trương thục phi gọi tới gã thị vệ ngoài điện, hai lời liền tiến lên thoát y phục của .

      Sở Mạc Trưng che ánh mắt Nhược Hi, xoay người ly khai.”Trưng, ngươi làm gì a, ta còn chưa nhìn thấy…” Nhược Hi nghi hoặc hỏi. “Ta để nữ nhân của mình nhìn nam nhân khác lõa thể.” Sở Mạc Trưng thanh yên lặng, nhưng trán lại nhảy lên gân xanh, bàn tay to lớn chăm chú ôm lấy vòng eo tiểu nhân nhi, biểu lộ viết bốn chữ: Ta, ăn, giấm chua!

      Nhược Hi khỏi bật cười, kiễng chân nhàng hôn lên môi nam nhân.

      Đứa ngốc, ta sao có thể coi trọng nam nhân khác?

      Share this:

    3. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 43: Vô Tức ( H? )
      Bên này, Sở Mạc Trưng cùng Nhược Hi, Sở Mạc Đường, Chu Kính ở trong cung lặng lẽ chuẩn bị công việc xuất cung, bên kia, Uyên cùng lại vui vẻ đùa giỡn Vô Tức đến quên thời gian.

      “Vô Tức nha, ra quyền muốn mạnh, phải nhanh.” Uyên làm làm mẫu, nhìn như ra vẻ đạo mạo, “Ngươi xem lúc ra quyền, ở đây, ở đây, ở đây đều phải dùng sức.” Vừa vừa an phận đưa tay vào cổ tay áo Vô Tức, ở cánh tay chắn chắc tiến lui.

      “Tiểu Vô Tức a.” Uyên đơn giản cởi ra vạt áo Vô Tức, lộ ra bả vai mạt hồng vết, “Mới lưu lại hai ngày, sao như thế mau giảm ? Chẳng lẽ Vô Tức thích dấu này, ân?” Thấp trầm giọng cùng hơi thở nguy hiểm cuối làm Vô Tức khóc ra nước mắt: Ai thích a? Huống chi kẻ lưu lại còn là nam nhân!

      “Vô Tức dám.” Cắn răng, Vô Tức trong lòng yên lặng niệm : Bên cạnh ta có người, bên cạnh ta có người. “Vô Tức dấu, nên như thế lãnh mặt đối chúng ta a. Nếu ngươi thích, ta có thể lần nữa lưu lại dấu vết tốt cho ngươi là được.” đứng bên cạnh lo thiên hạ đủ loạn cũng lên.

      “Vô Tức thích dấu dạng gì?” ngây thơ nghiêng đầu, “Hay là ở ngực nhé, như vậy Vô Tức có thể nhìn thấy.” xong, liền cúi đầu, há mồm ở trước ngực Vô Tức mút hôn, công bằng ở hai trái tiểu thù du cắn xuống lần, trước lúc buông môi còn quá phận qua lại liếm lộng quả nhi trong miệng, đem nho thù du liếm thành hòn đá .

      “Ái chà, Vô Tức thế nhưng bất công a, dấu của ta Vô Tức thích, lại để chạm vào ngươi.” Uyên giả vờ kinh ngạc, “Xem ra ta phải nỗ lực, nếu Vô Tức sợ là quên ta.” xong, để ý vẻ mặt Vô Tức bi phẫn, thân thủ chạm vào dục vọng trầm ngủ giữa hai chân Vô Tức.

      “Uyên gia! Vô tức quyền pháp còn chưa luyện xong.” Vô Tức cắn răng ra từng chữ, muốn đẩy ra bàn tay giữa hai chân, nhưng lại nghĩ đến thân phận nam nhân mà dám động, chỉ đành thẳng lưng đứng, mặc cho dưới đùa giỡn.

      Uyên bên nhàng nhu lộng bộ lộng trong tay nóng rực, bên thờ ơ : “Quyền pháp, thiếp thân vật lộn lực sát thương tương đối cao, thế nhưng Vô Tức cũng đừng quên, nếu gặp phải Mục An Nhiên cái loại nữ nhân biến thái kia, nàng cũng theo lý ra bài nha.” xong, tặng thêm lực đạo trong tay, “Nếu nàng công kích ngươi ở đây, sao?” chợt nắm chặt, kích thích Vô Tức suyễn “A” tiếng.

      “Uyên gia…” Vô Tức liều mạng kiềm chế xúc động đá văng Uyên, lại nghe thấy viện ngoại có người bẩm báo: “Gia, Bắc Minh Tư vương say rượu ở uyển nội, người xem?” Uyên đáng tiếc lắc lắc đầu, lưu luyến buông tay, vỗ vỗ mặt Vô Tức: “Ai, Vô Tức mỹ nhân, đáng tiếc nha, lần sau bản các chủ cùng ngươi hảo hảo bồi dưỡng chút cảm tình.”

      tiến lên nắm chặt Vô Tức buông, vui vẻ phất tay tiễn Uyên. Lúc xoay người lại, mang theo tia tà khí nhàng liếm qua khóe môi Vô Tức, cố ý nhìn người hóa đá tại chỗ, giả vờ e thẹn ôm Vô Tức vào lòng: “Vô Tức a, ta biết vừa Uyên ở chỗ này, ngươi dám đối ta hảo, cũng biết ngươi khó xử a…” xong, nguyên bản bàn tay đặt bên hông Vô Tức lần xuống phía dưới đường khẽ vuốt, chậm rãi tới chỗ mẫn cảm của nam nhân.

      Vô Tức cứng ngắc thân thể, thẳng tắp lui bước: “ công tử xin tự trọng.” “Ái chà, Vô Tức, nhân gia căn bản nặng đâu, ngươi sao như thế a.” bước xông về phía trước, “A, chẳng lẽ Vô Tức muốn ôm ta nên cố ý như thế?” Vô tức nhất thời vẻ mặt vô lực: Đôi chủ tớ này da mặt sao lại vừa dày vừa tự kỷ như thế?

      “Nếu sớm nhân gia để Vô Tức ôm rồi.” xong, thân thể cao lớn lần thứ hai liền mạnh mẽ khóa Vô Tức trong lòng, khóe miệng tà mị cười cười, có chút hảo ý ở thù du nam nhân vuốt ve đạn lộng.

      Vươn móng tay nhàng xoa xoa hồng nộn tiểu quả nhi, còn chậm rãi nhúc nhích, cái mông kề sát dục vọng Vô Tức, qua lại chà sát. Vô Tức cố gắng khống chế run rẩy từ động tác liên tiếp mang đến, buộc chặt thanh : “Nếu công tử thân thể khó chịu, Vô Tức gọi người đưa công tử trở về nghỉ ngơi.”

      nhìn Vô Tức tràn ngập ý cười, “Vô Tức thực rất quan tâm ta a.” tay khác lại len lén giật đai lưng Vô Tức, bỗng nhiên nắm chặt cái mông Vô Tức tràn ngập co giãn.

      công tử, tay ngươi!” Vô Tức cắn răng. “Tay của ta? Tay của ta làm sao? A, ý Vô Tức là nặng hơn phải ?” cười xấu xa hạ giọng, nguyên bản bàn tay nhàng xoa thù du, trong nháy mắt gia tăng lực đạo, nhéo nhéo quả nhi màu hồng, trận thô lỗ chà xát.

      công tử!” Tay Vô Tức nắm chặt, ở trong lòng điên cuồng thầm: “ người ta có ai, người ta có ai, người ta có ai…”

      Khẽ cười tiếng, hơi dùng sức đem đầu Vô Tức đè xuống, thừa dịp kinh ngạc, đem môi mỏng trước mắt ngậm lấy, dẫn cùng quấn quýt. “Môi Vô tức thơm ngọt a…” Mơ mơ hồ hồ, ra mấy chữ.

      Vô Tức tức giận đến trận phát run, muốn dời môi, lại trực tiếp đưa tay xoa nắn dương cụ giữa hai chân . “Vô tức, ở đây cứng rắn…”

      cười ngày càng ái muội tà khí, đem bụng dưới của mình cùng nam nhân dục vọng hơi trướng, nhàng tư ma, “Vô tức, cũng rất thích a…”

      Chợt đẩy ra người thân, Vô Tức thở hổn hển đứng lên, trong mắt thần sắc thay đổi kỷ biến, cứng ngắc : “Vô tức xin cáo lui.” Sau đó liền nghiêng nghiêng thân thể, thẳng tắp ra ngoài, hành động còn có thể nhìn ra chút mất tự nhiên.

      Liếm liếm hơi thở môi nam nhân còn lưu lại, hơi híp mắt: “Vô Tức nha, ta bỏ qua đâu..”

      Bất ngờ rùng mình cái, Vô Tức lần thứ hai ai thán chủ tử sao có thể đem ném cho hai kẻ hảo sắc này.

      ( Khổ thân Vô Tức ca >o< )

    4. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 44: Đêm cách
      Nửa đêm, Nhược Hi cho lui cung nhân thị nữ xung quanh nghỉ, đem ngọc bài tượng trưng thân phận hoàng thất cùng gộp gấm Mục An Nhiên đưa tới và chút y phục nhàng chống lạnh thu thập phen, nghĩ nghĩ rồi lại cầm thêm kỷ bao lá trà Sở Mạc Trưng thích, làm loạn giường đệm, giả bộ có người ngủ, rồi buông màn xuống, đẩy cửa điện, vội vội vàng vàng chạy tới Huyền Thiên điện.

      Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên ngày trước bị nàng tìm lý do phái ra ngoài cung. Chu Kính cùng Sở Mạc Đường cũng mượn cớ tới quân đội mà sớm ly khai. Lặng lẽ đẩy ra cửa Huyền Thiên điện, vừa mới lắc mình vào, liền bị Sở Mạc Trưng ôm lấy: “Sợ là Trương thị sớm động thủ.” xong, vì Nhược Hi phủ thêm áo khoác ngoài, mang theo tay nải rồi vào nội thất.

      Trơn trượt mặt đất, hơi thở mốc ẩm làm Nhược Hi dám buông tay, nắm chặt tay Sở Mạc Trưng. Quanh co khúc khuỷu tiêu sái gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng ra khỏi căn hầm.

      Nhược Hi ngắm nhìn bốn phía, chỉ có thể miễn cưỡng nhận hai người ở trong rừng cây , xung quanh lờ mờ có mười mấy nam nhân. Sở Mạc Trưng đem Nhược Hi kéo lên lưng ngựa, đạp tuyết xuất phát.

      suốt đêm mười mấy dặm đường, mãi cho đến khi sắc trời ửng sáng, con bồ câu đưa tin bay tới, hai người mới dừng lại nghỉ ngơi.

      “Có tin gì à?” Nhược Hi dắt ngựa tới gần Sở Mạc Trưng, giọng hỏi.

      “Trương Hàng đêm khuya bao vây hoàng cung, Trương thục phi nội ứng ngoại hợp.” Sở Mạc Trưng nắm chặt tay, tờ giấy hóa thành đống mảnh vụn, bị gió thổi .

      “Trương thục phi? phải…” Nhược Hi nghi hoặc.

      “Ăn phùng xuân mặc dù chết thể nghi ngờ, nhưng muốn độc phát cũng phải chờ thêm năm ngày.” Sở Mạc Trưng giản lược giải thích, thân thủ sờ sờ khuôn mặt nhắn lạnh lẽo của Nhược Hi, nhưng thần sắc khỏi lo lắng thần.

      “Cho ngựa uống nước, nghỉ ngơi chút, chúng ta lập tức xuất phát.” Nhược Hi cầm bàn tay to mặt, ấn xuống nụ hôn an ủi.

      Chỉ chốc lát sau, đoàn người lại tiếp tục yên lặng gấp rút lên đường, cho đến khi bóng đêm lần thứ hai phủ xuống, Sở Mạc Trưng mới lo lắng nhìn nhìn Nhược Hi, lại nhìn sắc trời, “Qua đêm!”

      Trong tuyết phong, sau khi tìm chỗ tránh gió, đám người lập tức giọng xuống ngựa. nhóm người chia nhau kiếm củi khô, cũng chuẩn bị cỏ cho ngựa ăn, nhóm khác cảnh giới bốn phía.

      Nhược Hi vỗ vỗ hoa tuyết phủ áo, vì Sở Mạc Trưng phủi vài bông tuyết vai, nhàng cởi túi đồ. Đám nam nhân lúc bận rộn nhìn nàng như vậy cũng khỏi cả kinh: nghĩ tới người luôn luôn được chiều chuộng như Khuynh Nhan công chúa cũng xuất cung, hơn nữa còn thầm cùng bọn họ đoạn đường dài như thế! Càng nghĩ tới bệ hạ cùng công chúa ràng tràn ngập tình ý như vậy!

      “Bệ hạ, thám tử doanh hồi báo.” nam nhân tới. “.” Sở Mạc Trưng cúi đầu nhìn Nhược Hi chỉnh y phục.

      “Trương Hàng chiếm được hoàng cung, tại lục soát tứ cung lục điện tìm ngọc tỷ cùng hổ phù truyền quốc.”

      “Vậy cứ để cho tìm .” Lạnh lùng hừ tiếng, Sở Mạc Trưng dắt tay Nhược Hi, hướng bên.

      Nam nhân xung quanh hai mặt nhìn nhau, bệ hạ cùng công chúa phải là huynh muội đồng bào sao?

      “Chúng ta thuần phục chính là người này, chứ phải thân phận.” nam nhân lạnh lùng . Mọi người sửng sốt, lập tức yên lòng: Chỉ cần chủ tử hài lòng, bọn họ làm thuộc hạ cần bận tâm.

      “Bất quá, đêm qua ta còn tưởng bệ hạ dẫn theo vị đại thần thiếu gia nào đó ra.” nam nhân bỗng nhiên lên tiếng.

      “Ân, nguyên bản còn nghĩ vị thiếu gia kia nhu thuận, kêu mệt cũng nhiều.” nam tử khác ôm đống cỏ khô đến cho ngựa ăn.

      “Đúng vậy, tiểu điện hạ vẫn mang mũ, cũng chuyện. nghĩ tới lộ trình mà nam tử bình thường cũng chịu nổi mà tiểu điện hạ lại điểm oán giận.” Nam nhân nhóm lửa tiếp.

      Nhìn đống lửa, nam nhân đầu tiên chuyện chà xát tay: “Mặc kệ thế nào chỉ cần có thể làm bệ hạ trong tình huống trước mắt còn lãng phí thời gian, tự mình chờ tiểu điện hạ, hẳn nhất định rất quan trọng.”

      “Có lẽ… Tiểu điện hạ sau này trở thành hậu cung chủ nhân…” Nam nhân thứ hai chần chừ phun ra nuốt vào.

      Tương hỗ liếc nhìn, các nam nhân khác đều cúi đầu , trong lòng tất cả đều minh bạch, tiểu điện hạ trở thành hậu cung chi chủ chỉ là chuyện sớm muộn.

      “Bảo vệ tốt các chủ tử, những điều khác đều liên quan đến chúng ta.” nam nhân khác , nhìn ánh lửa chập chờn.

    5. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 45, Hạ độc
      “Bọn họ là những tinh được chọn trong thị vệ doanh.” Nắm tay Nhược Hi tới bên, Sở Mạc Trưng thình lình lên tiếng.

      “Hoàng cung thất thủ, sao chứ?” Nhược Hi ở bên tai nam nhân của mình giọng .

      Dừng lại bước chân, Sở Mạc Trưng nâng má nàng: “Lo lắng?”

      Nhược Hi gật đầu, bất kể chuyện gì cũng thể bỏ mặc hoàng cung…

      “Ngươi cũng biết nếu sau này để Trương Thị cầm quyền, bách tính nhân dân gặp phải tai kiếp?!” Bàn tay tác loạn lần lên trước ngực tiểu nhân nhi, Sở Mạc Trưng nhàng .

      Nhược Hi ôm lấy nam nhân, trong lòng khỏi trận chua xót. Kỳ , Trưng cũng rất khổ sở, phải sao? thân là đế vương, thể bỏ mặc bách tính thiên hạ…

      “Truyện ngọc tỷ cùng hổ phù sao?” Nhược Hi ôm thắt lưng Sở Mạc Trưng, hỏi.

      “Ngọc tỷ ta để ở chỗ Uyên, hổ phù đưa cho Đường ngũ đệ cầm.” Sở Mạc Trưng thương nhìn tiểu nhân nhi trong lòng, “ có ngọc tỷ cùng hổ phù, Trương Hàng thể huy động quân đội. Hơn nữa, người bọn họ trung thành là ta.”

      Nhược Hi lần thứ hai đem đầu chôn vào ngực nam nhân: “Trưng, đáp ứng ta, mặc cho có bất kỳ chuyện gì xảy ra, ngươi cũng đều phải vô .”

      “Ân. Hảo.” Nam nhân mỉm cười, hạ xuống mặt tiểu nhân nhi nụ hôn.

      Trở lại, tùy tiện ăn chút lương khô, Nhược Hi bỗng nhiên nhớ ra chuyện: “Trưng, tại chúng ta đâu?” Đưa cho Nhược Hi túi nước, Sở Mạc Trưng ngồi xuống: “Uyên uyển bí mật huấn luyện.”

      “Chỗ ấy phải gần quân doanh sao..?” Nhược Hi bỗng nhiên sáng tỏ, “Bên trong có bao kẻ là người của Trương Hàng?”

      ít.” Nhìn Nhược Hi nửa ngày, Sở Mạc Trưng mới . Lại đột nhiên người tình báo chạy về bẩm báo: “Bệ hạ, người của ta cấp báo: Vương Tu phản.”

      Sở Mạc Trưng cả kinh: Vương tu là trung tướng của , làm sao có thể phản?!

      Nhược Hi đứng lên, đối người quỳ đất hỏi: “Còn bao nhiêu thời gian Vương Tu đến đây?”

      “Bẩm điện hạ, sáng sớm ngày mai.”

      Sở Mạc Trưng cũng đứng lên, suy xét chút rồi phân phó: “Mặc, Lữ Nghiêm, các ngươi mang phần ba người rút . Từ bây giờ trở , xưng hô với trẫm là chủ tử, Khuynh Nhan là tiểu thư, phân nhau ra mà hành động.” Lãnh tình ra lệnh xong, nam nhân trong nháy mắt trở lên cao cao tại thượng, ai dám có ý kiến.

      “Trưng, để ta lưu lại.” Nhược Hi bỗng nhiên , “Ta có biện pháp dẫn bọn họ rời !”

      được. Quá nguy hiểm. Ngươi phải biết rất tình hình tại sao? Hi nhi! Ta có khả năng để ngươi lại!” Sở Mạc Trưng lập tức cự tuyệt.

      Nhược Hi kiên trì nhìn nam nhân: “Ta có biện pháp. Trưng, để ta lưu lại, ta là nữ nhi, Vương Tu hẳn để ta vào mắt. Hơn nữa ta cũng có cách thoát thân!”

      được! Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, theo ta!” Sở Mạc Trưng kịch liệt phản đối.

      “Trưng! Ngươi là nam nhân của ta, nhưng cũng là Đông Việt Diễm đế! Ngươi phải chỉ bảo vệ ta, mà còn phải bảo vệ thiên hạ này, bảo vệ bách tính trăm họ!” Nhược Hi nhìn Sở Mạc Trưng, nhàng phủ lên má nụ hôn, “Trưng, ngươi phải tin tưởng ta, tin tưởng người ngươi chọn phải kẻ yếu đuối!”

      Sở Mạc Trưng nhìn tiểu nhân nhi kiên định, nửa ngày sau mới quay đầu: “Để Truy Phong lại cho Nhược Hi, những người khác lập tức lên đường.” xong, đầu cũng quay lại, nắm chặt dây cương rời khỏi, chỉ có hai bàn tay khẽ run mới tiết lộ có bao nhiêu sợ hãi cùng bi thương.

      Nhược Hi im lặng đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh của nam nhân chính mình rời , nhàng vuốt ve bộ lông con ngựa bên cạnh. Trong lòng yên lặng cầu phúc: “Thiên a, thỉnh người phù hộ cho Trưng có thể thuận lợi thoát hiểm; thỉnh người để chúng ta nhanh chóng đoàn tụ…”

      đêm ngủ, Vương Tu cuối cùng cũng đến!

      Nhược Hi giả bị bệnh lưu lại, Vương Tu biết Sở Mạc Trưng bảo nàng ở lại chờ .

      Vương Tu chăm chú nhìn Nhược Hi nửa ngày mới thi lễ lui ra, “Vi thần thề sống bảo hộ điện hạ.”

      Nhược Hi gật đầu, chậm rãi tới xe ngựa chỗ cấm trại trước mắt, giả vờ hiếu kỳ xem qua, lúc qua nồi nước nấu, thần biết quỷ hay thả vào gói bột kịch độc vô sắc vô vị. Cho dù có phải giết nhầm số người trung thành, nàng cũng nhất định bỏ qua cho bất cứ ai.

      Lát sau, có người đến thỉnh nàng dùng bữa, ngoại trừ Nhược Hi lén đổ , những người còn lại ăn xong lần lượt gục xuống. “Xin lỗi, thực xin lỗi, nhưng mà ta phải bảo hộ Trưng, phải bảo hộ thiên hạ này. Nhưng mà, ta ~ Đông Việt Khuynh Nhan công chúa, từ giờ phút này gạt bỏ tội danh cho các ngươi…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :