1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Diễm Đế Khuynh Nhan - Phao Mạt Lê (61c) [H nặng - Cấm luyến - Sủng] (FULL)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 26: Tắm rửa (H)
      “Ái chà, Trưng ~” Nhược Hi hài lòng sờ đông sờ tây, “Mặt đừng như vậy… Đến, Hi nhi thương.” Tiểu nhân nhi mình đùa bỡn, chút nào để ý khuôn mặt đen kịt của nam nhân.



      “Ai, Hi nhi muốn chơi, liền cho ngươi chơi.” Nam nhân nhìn tiểu nhân nhi chơi đùa hăng say, bỗng nhiên lên tiếng, trong mắt tràn ngập tình cùng ôn nhu.



      Nhược Hi sửng sốt, lập tức cười ra tiếng. “Đây là Trưng nga. được chơi xấu.” Ngoài miệng , còn tay lại gạt sàng mạn, ở thời điểm nam nhân còn chưa có kịp phản ứng đem chân nam nhân cột vào sàng trụ.



      Mặt Sở Mạc Trưng nhất thời hắc càng thêm hắc, trừng Nhược Hi, lại luyến tiếc dám nửa câu nặng lời.



      Nhược Hi cũng khách khí, ngồi bụng dưới Sở Mạc Trưng, cố ý dừng chút, “Trưng, Hi nhi tại muốn tắm…” xong, liền xuống giường, cố ý kéo màn đầu giường.



      Thân thể trắng nõn trần truồng có bất kỳ y phục che lấp, thừa dịp đó có chút tinh mịn mồ hôi mà lộ ra dáng vẻ vô cùng dụ hoặc, khiến cho thanh thô suyễn người giường trong nháy mắt thêm nặng nề. Tầm mắt rơi vào lưng tóc dài theo động tác tiểu nhân nhi mà tạo nên mảnh ẩm ướt ám ảnh. Dấu vết vừa động tình giữa hai chân đặc biệt ràng, theo động tác lại, mật nước chậm rãi trượt xuống…



      Nam nhân hít ngụm khí lạnh, tính toán muốn cởi thoát tơ lụa cổ tay. Lại thấy Nhược Hi nghe tiếng quay đầu lại cười: “Trưng, nếu như ngươi tháo ra, ta khóc cho ngươi xem~ ” câu quyết đoán liền làm cho Sở Mạc Trưng ngoan ngoãn đình chỉ giãy giụa. Mà thôi, nếu Hi nhi thích, theo nàng, chỉ cần nàng vĩnh viễn có thể cười xán lạn như vậy.



      Bỗng nhiên, tiểu nhân nhi phủ thêm cẩm bào bên cạnh, cười xấu xa lần thứ hai buông sàng mạn. “Hi nhi…” Sở Mạc Trưng thấp giọng cảnh cáo. “Hì hì…” Nhược Hi lại làm theo ý mình, “Người tới, đổi thùng tắm thấp hơn, còn có, chuyển vào điện.”



      Sau khi tất cả ổn thỏa, sàng mạn trước mắt bị lần thứ hai lại bị liêu lên, “Hi nhi…” Sở Mạc Trưng vừa định chuyện, lấp tức bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người.



      Nguyên bản mái tóc dài xõa xuống nay được vén lên, chỉ để lại vài sợi tóc nghịch ngợm rơi lả tả ở bên gáy mềm mại. Tiểu nhân nhi xốc lên sàng mạn, trực tiếp tới bồn tắm bên cạnh, nhàng thử hạ thủy. “Trưng, vừa lúc nha…” Tiểu nhân nhi vui vẻ cười híp mắt, nhấc chân bước vào bồn tắm.



      Cũng biết là cố ý định hay là vô ý, mà sau tiểu nhân nhi tiến vào bồn tắm, lại cố ý cúi người, nhếch lên cặp mông đầy ắp đối chính mình. Viền mông xinh xắn chạy thẳng xuống rừng rậm phía dưới. Mà trong rừng rậm, có tia tinh lượng mật dịch theo kẽ hở hồng nhạt chảy ra…



      Sở Mạc Trưng “Rầm” tiếng, nuốt từng ngụm nước bọt, cả người bị trói quá chặt, ngực ngừng dưới phập phồng. Thiếu nữ đẹp lúc này xoay người lại, lộ ra ngọc thể oánh trắng, kiều vú no đủ, đỉnh còn có tiên diễm hồng môi, sóng nước dập dờn câu dẫn nam nhân hái.



      Tiểu nhân nhi vui vẻ nghịch nước, thường cố ý nhàng xoa bóp vú của mình. “Tiểu tinh, ngươi là cố ý.” Thanh Sở Mạc Trưng khàn khàn.



      “Hứ! Ai bảo Trưng gạt ta như vậy.” Nhược Hi đắc ý đứng lên, cầm lấy miên khăn bên cạnh chà lau bọt nước người. Sở Mạc Trưng nhìn từng bọt nước chậm rãi từ cái cổ trắng nõn mơ ước lâu chảy xuống bộ ngực đứng thẳng, qua cái bụng dưới bằng phẳng, cuối cùng biến mất ở trong rừng rậm màu đen. Trong ánh mắt , vòng xoáy màu đen càng thêm thâm trầm.



      Nhược Hi lõa thân, chậm rãi bước thong thả đến bên giường, hiếu kỳ vươn ngón tay nhàng đẩy dục vọng sớm nhất trụ kình thiên của Sở Mạc Trưng. “Trưng, nó ngạnh nha ~” Giống như là phát ra tân đại lục, Nhược Hi hài lòng cười duyên. “Nếu như ngạnh ngươi liền muốn khóc.” Sở Mạc Trưng thào , xong, cũng ngây ngẩn cả người, vừa cái gì a?!



      “Ách, sao đều khóc đâu?” Ngón tay Nhược Hi nhàng lau trơn dịch thấm ra từ đỉnh côn thịt, “ khóc khóc, tiểu đệ đệ Trưng khóc nga ~ Hi nhi tỷ tỷ thương ngươi…” xong, ở lúc Sở Mạc Trưng trừng lớn con mắt, cúi người, lần thứ hai há mồm ngậm.



      “Ân…” Hai tay Sở Mạc Trưng khỏi nắm chặt quyền, đầu hướng ra sau, “Nga… Hi nhi… Nhúc nhích…” Nhược Hi lại vào lúc này ngẩng đầu lên. “Tiểu đệ đệ Trưng, ngươi sao có thể lịch ! Tỷ tỷ đâu cho phép biến thành lớn? Tỷ tỷ muốn trừng phạt ngươi…”



      Nghe vậy, Sở Mạc Trưng có loại xúc động muốn bất tỉnh. Vì sao, Hi nhi sau khi tỉnh lại liền biến thành như vậy? Đa dạng nhiều như vậy, lại còn dâm đãng… vô cùng mê người…



      Nhược Hi quyến rũ hướng về phía trước liếc mắt, cúi đầu, nhìn côn thịt dính đầy nước bọt của chính mình. Lửa nóng gắng gượng nóng hổi, gân xanh ở mặt ngoài nổi lên chằng chịt, kích động run , ở đỉnh nho còn chậm rãi thấm ra lượng bọt trắng. “Trưng, ngươi xem, tiểu đệ đệ Trưng vừa khóc ~” Tiểu nhân nhi đùa dai, nắm chặt vật cứng, tả lung, hữu lắc, hành hạ Sở Mạc Trưng liên tục hít khí lạnh.



      Nhược Hi nhìn tử hồng nóng thiết trong tay mà cảm giác miệng lưỡi có chút khô, đầu lưỡi phấn hồng liền vươn ra ngoài, liếm liếm môi, nhìn Sở Mạc Trưng trận kích động hưng phấn.



      “Hi nhi, nhanh lên chút…” Sở Mạc Trưng khó chịu giục.



      Nhược Hi nhìn cái, thăm dò nhàng liếm liếm lên đầu cực đại, chỉ thấy Sở Mạc Trưng thống khổ hít hơi lãnh khí, mị lên mắt.



      “Ta… nghịch đau ngươi?”



      “Hi nhi, mau liếm!” Sở Mạc Trưng hưng phấn mà gầm , “Nhanh lên chút, ngoan. Đem nó vào trong miệng.”



      “Thế nhưng, Trưng, ngươi thoạt nhìn rất thống khổ…” Tiểu nhân nhi như trước sợ hãi ngẩng đầu, trong tay đỡ vật cứng rắn lớn.



      “Nga… Hi nhi…” Nam nhân thô rống tiếng, “Nhanh lên chút liếm nó.”



      “Trưng…” Tiểu nhân nhi xấu hổ đỏ mặt, “Ta, ta giúp ngươi…”

    2. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 27: Tiêu hồn ( H cao )

      Tiểu nhân nhi chợt thẳng lưng đứng dậy chạy ra ngoài điện, ôm trở về đống đồ vật, mặt còn bày ra lúm đồng tiền ngọt ngào.​



      Nhưng, khi Sở Mạc Trưng nhìn đến nụ cười này, lại bỗng nhiên rùng mình cái. Hi nhi, cười hảo quyến rũ… Nhưng, cũng rất tà ác…



      Thân thể mềm mại nhàn nhạt hương khí, mặc dù động tác như trước ngây ngô, nhưng mỗi nụ hôn cùng âu yếm, đều làm điên cuồng.



      “Hi nhi, qua đây, hôn ta.” Sở Mạc Trưng chợt bá đạo , ngọn lửa nhảy vào trong mắt .



      Tiểu nhân nhi nhất thời bị mê hoặc, ngơ ngác tiêu sái đến phía trước, ngoan ngoãn đưa lên môi mọng thơm ngọt.



      Lưỡi nóng tham nhập vào miệng Nhược Hi, bá đạo hưởng đầu lưỡi ôn nhu, mặc dù bàn tay được phép làm loạn thân thể mảnh khảnh, nhưng thân thể cường tráng gầy gò lại thiếp nàng qua lại ác ý hoạt động, cũng tuyệt đối cường liệt dụ hoặc.



      Nam nhân cuồng liệt hôn nàng, đối đôi môi non mềm vừa liếm vừa gặm. Cái lưỡi vô tội biến thành mãnh thú dã man, ở trong miệng nàng ngừng mút vào càn quét, câu dẫn nàng.



      “Ân… Trưng… Ngô…” Tiểu nhân nhi nức nở, hồng môi vú sớm đứng thẳng, ngừng ở thân thể nam nhân lăn lăn… Lúc cẩn thận sát qua đầu vú nam nhân, hai người đồng thời kêu đau tiếng.



      “Hi nhi… Ngô ân… hảo ngọt…” Sở Mạc Trưng khó chịu gầm . Bỗng nhiên tiểu nhân nhi cứng đờ, ngẩng đầu, bực mình : “Trưng, là ta muốn giúp ngươi.”



      xong liền bứt ra ly khai, đưa tay ôm toàn bộ đồ vật phóng lên giường.



      Sở Mạc Trưng thấy mấy thứ giường, hơi bị sặc: “Hi nhi, khụ khụ… Ngươi, ngươi lấy nhiều bút lông như thế làm gì?”



      Nhược Hi để ý đến nam nhân kinh hô, chỉ chuyên tâm đem bút lông nhất nhất lập. Đối côn thịt nam nhân dưới thân : “Tiểu đệ đệ Trưng, ngươi phải ngoan ngoan ~ tỷ tỷ giúp ngươi xoa chút.”



      xong, liền lấy ra cái tử ngọc bút lông, nhàng ở rễ côn thịt đảo qua, ở giữa đường còn cố ý dừng lại, dùng ngòi bút nhàng đâm thử. “Ngô hừ…” Sở Mạc Trưng nhất thời cảm thấy chân nội căng thẳng, cảm giác tê dại ngứa ngáy phảng phất như bị điện giật, thoáng chốc theo đuôi truyền khắp toàn thân. “Ân… Hi nhi… Dùng sức…”



      Tiểu nhân nhi vươn ngón tay, đem đỉnh bạch dịch đầu nhũ màu đỏ tím thô to nhàng xóa , hờn dỗi: “Tiểu đệ đệ Trưng, ngươi nghe lời, sao có thể đối tỷ tỷ nhổ nước miếng? Tỷ tỷ muốn trừng phạt ngươi.” Nõn vú trước ngực theo động tác chuyện mà nhàng rung động, đỉnh nhũ tiêm nhi cũng dâm đãng khẽ gật đầu.



      “Ân a… Hi nhi, phóng ta… Ân…” Nam nhân câm thanh . Ngọc nhi vẫn quan tâm, tay cầm căn đỉnh nam nhân, dụng chưởng ái muội xoa bóp, cái tay khác lại lấy ra cái ngọc bích trường phong bút lông kiêm hào bút, kịch liệt hướng bộ ngực nam nhân. Nhược Hi tận lực dùng bút mềm qua lại xoa bóp bộ ngực hồng sắc đào, còn dùng cán bút ma sát thù du nho . “Ân… Ân… Hi nhi… Buông ra…”



      Tiểu nhân nhi vẫn như cũ ngoảnh mặt làm ngơ, vươn cái lưỡi đinh hương bắt đầu mút đầu vú , thẳng đến chỗ kia cứng rắn, nàng mới chậm rãi dời xuống sáu khối cơ bụng, cái rốn, hai túi mang gắng gượng hành trụ phía dưới… dưới qua lại ngừng liếm, quản gân xanh mặt ngoài liên tục nhảy lên.



      “Ngô nga…” Mồ hôi hột trán nam nhân lăn xuống, gấp gáp thô suyễn. “Tiểu đệ đệ Trưng, đến, cho tỷ tỷ, đây là bút gì?” Mặc dù hoàn chỉnh cho hết lời, nhưng Nhược Hi cũng mảnh đỏ bừng, cảm giác mật thủy bên trong mật huyệt róc rách chảy ra, vòng eo mềm mại cũng khỏi quyến rũ giãy dụa như rắn nước.



      “Ân hừ… Tiểu đệ đệ Trưng… Trả lời tỷ tỷ…” Tiểu nhân nhi khó chịu cọ xát tuyết đồn, có thể nhìn thấy ở huyệt khẩu, mật nước tràn đầy ướt át, tiểu hoa cúc phía sau cũng khỏi co rút.



      “Hi nhi… Ngậm nó… Cầu ngươi…” Thanh ân nam nhân khàn khàn gợi cảm. Nhược Hi run tay, cầm lấy cái trúc đàn mộc bút lông sói khác, xẹt qua đỉnh đầu, nhàng quấn lấy chỗ dưới dục vọng nam nhân. “A…” Nam nhân bỗng nhiên kịch liệt rên rỉ, “ thoải mái… Hi nhi… Ừ…”



      Nghe thanh nam nhân khêu gợi, tay Nhược Hi ngừng run rẩy, cẩn thận để đầu bút lông mềm dẻo xẹt qua túi thượng, rơi thẳng vào luồng câu giữa. “A a…” Nam nhân mất tiếng tiếng hô lên, thoáng chốc vang vọng trong điện, “Hi nhi… Hi nhi… Tiểu tinh…” Nam nhân bỗng nhiên co rút lại.



      Tiểu nhân nhi cũng đồng thời dùng sức xoa bóp nhục cầu . “Hảo bổng… Nga nga…” Nam nhân hưng phấn mà kêu to, giơ cao thắt lưng, tăng nhanh tốc độ mặt đất hạ luật động, “Hi nhi, dùng sức… Ân ha…”



      Nam nhân phập phồng càng ngày càng cuồng động, động tác thắt lưng xông tới cũng càng ngày càng dã man, cái mông rắn chắc, luồng câu khêu gợi cùng cúc huyệt đỏ sậm phía sau ở lúc tiểu nữ nhân như có như nhàng vỗ về chơi đùa mà mang theo từng trận kích thích… Cuối cùng, Sở Mạc Trưng gắt gao để tay Nhược Hi, điên cuồng phun ra bạch tương xuất trận, thẳng tắp phun vào trước ngực tiểu nhân nhi kịp né tránh.



      “A…” Tiểu nhân nhi kinh hô, cúi đầu chà lau lại đột nhiên cảm giác được bóng mờ kéo tới. Lập tức ngẩng đầu.



      “A, ngươi…”



      “Hi nhi, tại đến phiên ta báo đáp ngươi …” Chẳng biết nam nhân thoát khỏi ràng buộc từ bao giờ, cười tà nhìn nữ nhân cầm bút lông hóa đá bên cạnh…

    3. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 28: Thực cốt ( H cao )
      “Hi nhi nhiệt tình như thế đối đãi ta…” Sở Mạc Trưng hơi cười tà, “Ta nếu báo đáp, tựa hồ thể nào nổi a…” xong, tay liền cầm cái vú sớm mơ ước, ái muội vuốt ve cho nó đứng lên, ngón tay còn bóp bóp đầu vú sưng đỏ, thỉnh thoảng còn tăng lực mà lôi kéo hướng về phía trước. Mà tay đặt ở hạ thân cũng được tấc muốn tiến thêm thước, ngón tay thong thả cắm rất nhanh, sau đó càng lúc càng tăng thêm động tác, lại để tiểu nữ nhân kịp phản ứng mà dừng lại, sau đó thêm vào ngón tay, lại thong thả trừu cắm điên cuồng… cứ như vậy vòng vòng lại dằn vặt, hài lòng nghe nàng phát ra tiếng kêu dâm mỹ động nhân.



      “Ân a… Trưng… Ngô… Nóng quá…” Nhược Hi thoải mái rên rỉ, khuôn mặt trắng nõn mờ mờ ảo ảo nổi lên đỏ ửng, cánh tay ôm chặt thắt lưng tinh tráng, hai chân giáp thân thể nam nhân ngừng đong đưa, bộ dáng rất dâm đãng. “Hi nhi, ngươi bên trong… Lại mềm, lại nóng…” Nam nhân tà ác kề sát phía sau tiểu nhân nhi, thấp giọng , “Hơn nữa, còn hút chặt ta buông…”



      nên… Ân… Trưng… nên …” Tiểu nhân nhi mắc cỡ, toàn thân đều phiếm đỏ ửng. “Hảo, ta …” Thấy nam nhân rất nghe lời, tiểu thiếu nữ thở dài hơi, ngờ lại nghe được nam nhân tiếp: “Ta trực tiếp cho Hi nhi nhìn…”



      xong, nam nhân đem nàng đổi góc độ, dựa lưng vào người , ngồi bên hông , ý do vị tẫn đem hai chân nàng mở lớn, tìm được nơi riêng tư của nàng, ngón tay liền thuận theo mật dịch ẩm ướt mà cắm vào tiểu huyệt.



      “Nga… Trưng…” Nhược Hi nức nở tiếng, muốn khép chặt hai chân, nhưng lại bị ngón tay qua lại trừu cắm, làm cho nàng thoải mái, hai chân lại nhịn được mở lớn. Sở Mạc Trưng thấp giọng cười, tiểu nhân nhi mẫn cảm, chỉ là ngón tay mà phản ứng lợi hại như thế, nếu đổi thành những vật khác… Vừa vặn tầm mắt rơi vào bút lông bên cạnh. “Hi nhi, biết ta thích nhất cái gì ?” Sở Mạc Trưng ý xấu dừng lại động tác tay.



      “Ừ… Trưng… Nhúc nhích…” Tiểu nhân nhi kiên nhẫn giãy dụa. “Hi nhi, biết ?” Nam nhân cố chấp hỏi lần nữa, “ , xong ta liền cho ngươi thoải mái…”



      “A… Trưng, Trưng… Thích, ăn miếng trả miếng… A a…”



      thông minh… Kia xem ra, thưởng ngươi cũng…” Sở Mạc Trưng mỉm cười, từ phía sau đem tiểu nhân nhi ôm càng chặt hơn, tiện tay nắm lên bút bông mạ vàng, “Hi nhi tới giúp ta xem, đây là bút gì…” xong, cổ tay vừa chuyển, dùng đầu bút lông dính lấy mật dịch huyệt hoa, bắt đầu ma sát kích thích hoa hạch yếu ớt mẫn cảm của nàng. “A… nên a… Ân ha…” Tiểu nhân nhi lập tức hét lên tiếng, vô pháp khống chế run rẩy, mật huyệt cũng liên tục co rút, dâm dịch ngừng ào ào chảy ra.



      được… Ừ… Trưng… Đừng…” Tiểu thiếu nữ khó chịu khóc lên, thân thể muốn co rút, nhưng hai chân lại bị nam nhân ép mở rộng. Tiểu kiều đồn nhiều lần qua lại ở thặt lưng nam nhân hoạt động, né tránh bút lông tà ác…



      “Ân hừ…” Nam nhân chợt kêu lên tiếng đau đớn, cảm giác được tiểu nhân nhi ngừng hấp hợp tiểu huyệt kề sát bụng , hoa nước trong tiểu huyệt ồ ồ chảy ra, chậm rãi dính đầy, mà tiểu huyệt nhúc nhích cũng giống như ngừng mở rộng mút vào cơ bụng, làm càng thêm điên cuồng.



      “A a… Trưng… Tha ta…” Tiểu nhân nhi như trước ngừng co rúm, cánh hoa mềm mại bị mao nam nhân thô cứng làm cho ngứa ngáy, lại mang thêm tia hơi đau nhói. “Trưng… Ta muốn…”



      “Aha… Hi nhi, Hi nhi muốn… Ân… Muốn cái gì…” Nam nhân cũng thô suyễn, tay xoa bóp đầy ắp vú của tiểu nhân nhi, đầu ngón tay thay thế niệp động, lòng bàn tay vô pháp bao trùm nơi sưng vù đầy ắp, đỉnh phấn hồng vì run run sung huyết mà đỏ tươi, thỉnh thoảng theo kẽ tay mà lộ ra, cấp thiết tìm kiếm quy y, tay kia dắt bàn tay bé của Nhược Hi vuốt ve cây gậy cứng rắn của .



      “Ừ… Trưng…” Tiểu nhân nhi ở trong hôn trầm cúi đầu ngưng mắt, nhìn cực đại trước mắt màu đỏ tím sưng to, rậm rạp huyết quản mạch lạc ràng, tùng lâm dị thường nồng đậm đen bóng cũng lấn át được song cầu lắc lư nặng trịch, thô to hành thân, ám chỉ kinh người vui thích.”Ân a… Trưng… Cho ta…”



      “Muốn cái gì… Ân… Nhanh lên chút… Nga… Hi nhi, muốn cái gì…” “Muốn Trưng… Cho ta…” “Ân? Muốn ta làm cái gì?” “Trưng… Cắm ta… Ừ…” “A… Hảo ngoan, ta cho ngươi.” Nam nhân giọng ở bên tai nàng thấp , ngón tay tách ra cánh hoa run run ngừng, thắt lưng cùng mông quyết đoán động toàn lực đâm vào, chút liền cắm đến chỗ sâu nhất trong tử cung… Kích thích ngập đầu trong nháy mắt làm cho tiểu nhân nhi tước hạ vũ khí đầu hàng, trở thành tù binh.



      “A a a a… Trưng… Quá sâu…” Chưa bao giờ nếm thử tư thế ngồi, làm cho dục vọng nam nhân chút thẳng tắp xen vào miệng tử cung. Tiểu nhân nhi chịu nổi dục vọng mãnh liệt như vậy, khóc ra tiếng. Nhưng dục vọng tăng vọt lại làm cho tiểu nhân nhi tự chủ được dưới đong đưa. “Ân… Trưng…” Nũng nịu tiếng gọi, “Ân a… Trưng… thoải mái… Ừ…” Ngọc nhi hết sức chủ động lay động chính mình, mật dịch trắng mịn róc rách chảy ra, cảm giác tê mỏi như những con kiến ngừng tập kích ngặm cắn hoa huyệt, truyền ra tứ chi bách hải.



      “Ân… Ân… thoải mái… Nga… được… A… A…” Tiểu nhân nhi trong đầu trống rỗng, phiêu phiêu dục tiên.



      Cảm giác được tiểu nhân nhi càng ngày càng chặt, nhưng biên độ phập phồng lại càng ngày càng , Sở Mạc Trưng liền đỡ lấy hông nàng, chính mình dùng sức làm cho nàng tăng tần suất lay động, “Kẹp chặt… Ân hừ… Hi nhi…”



      Trong lúc nhất thời, nam nhân ngạnh như cục đá nang ngừng giã toàn bộ hoa huyệt tiểu nhân nhi, mật nước róc rách lưu động, mông lầy lội chịu nổi, côn thịt rất nhanh trừu cắm trong nước huyệt, dâm thủy hóa thành bọt biển chảy ra. Tiểu nhân nhi ngừng ngâm gọi: “Ân… A… Chậm chút, Trưng… A a… Chậm chút… được…”



      Nam nhân khẽ hôn lên gáy Nhược Hi, động tác thắt lưng lại có dừng lại, càng cắm càng nhanh, cái mông rắn chắc bởi vì tư thế mà rất có lực đánh lên người ngọc nhi, thân thể theo lực mạnh mà ngừng lay động, thanh khúc khích khúc khích trừu cắm càng ngày càng ràng, giường lớn cũng liên tục vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt…



      “A… Ừ… Nga…” Nhược Hi nhấc nổi cái miệng nhắn, ngâm nga ngừng, thân thể trắng mềm dựa hẳn trong lòng nam nhân, khuôn mặt nhắn ngượng ngùng nghiêng qua bên, ngón chân đẹp đẽ đều thoải mái đứng lên. “A a a a a…” Theo nam nhân ác ý mấy lần trọng trọng chống đối, nàng hét lên tiếng, thân thể co quắp mạnh mẽ, tiểu huyệt kịch liệt rụt rụt mấy cái…



      “Nga… Hi nhi, hảo chặt…” Nam nhân bỗng nhiên gầm , hung hăng đánh mấy lần, đem nhiệt năng tinh dịch bắn lên tử cung tiểu nhân nhi. Nhược Hi chăm chú cuộn thân thể, ngừng run rẩy.

    4. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 29: Tố tình ( ngược )
      Trong Huyền Thiên điện, lãnh hương cuối cùng trong lư hương đốt tẫn, dư hương thoang thoảng lưu chóp mũi tia thanh nhã rồi lại biến mất. Nội điện phiêu đãng nồng đậm hơi thở hoan ái. giường, Diễm đế bệ hạ ôm thiếu nữ trong lòng cùng bán dựa nằm long sàng, ngón tay dài ưu nhã thuận theo tóc dài màu đen, nam nhân bá đạo đem tiểu nhân nhi chặt chẽ ôm vào trong ngực, chân dài quấn quýt chân ngọc non mịn, bàn tay khác cũng lướt theo đường ngang bên hông thiếu nữ, dục vọng bán mềm còn giữ lại trong nơi ấm áp ẩm ướt.

      “Hi nhi, mệt mỏi sao?” Nam nhân ôn tồn khẽ hôn lên tóc đen.

      “Ngô.” Tiểu nhân nhi mơ mơ màng màng ứng tiếng.

      “Hi nhi, cùng ta cùng chỗ, ngươi…” Nam nhân chần chừ , “Ngươi sợ hãi sao?”

      Tiểu nhân nhi hé mở mắt, chậm rãi, lời nam nhân liền tiến vào trong đầu “Cùng ta cùng chỗ ngươi sợ hãi sao?” Tiểu nhân nhi sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, muốn ngẩng đầu, lại bị bàn tay to đè lại.

      “Hi nhi, đừng nhúc nhích, ngươi nghe ta .” Nam nhân ôm chặt lưng tiểu nhân nhi. Cúi đầu, bắt đầu kể ra tình chôn sâu trong đáy lòng…

      “Sinh ra trong gia đình Đế vương, thân ở trong hoàng cung, cho tới bây giờ mọi người chỉ thấy được mặt ngoài phong cảnh vô hạn, nhưng lại biết phía sau sát khí tứ phía. Thuở , ta chỉ hi vọng phải thiên gia đình tôn, mà chỉ là người bình thường. Có phụ thân nghiêm khắc, có mẫu thân thương , còn có đệ muội nghịch ngợm…

      Mặc dù Mẫu phi của chúng ta ── Vân phi nương nương là người được sủng ái nhất. Nhưng khi con trai duy nhất của nàng bị Thánh Mục đế, cũng chính là phụ hoàng ở chung với chúng ta trách phạt lại hề quan tâm.

      Ta vẫn thầm hi vọng, khi ta mệt mỏi, khi ta đói bụng và suy nghĩ muốn ngủ, có thể có người tới với ta, tối rồi, chúng ta về nhà .

      Ta lúc nào cũng từ cung điện này tới cung điện kia, có mục đích, cũng lưu luyến, chỉ là vô thức tiêu sái, vừa vừa nhìn…”

      Thanh nam nhân thấp trầm, dường như thấy lại tuổi thơ của chính mình, ở trong góc tối hoàng cung tĩnh tĩnh đứng.

      Bàn tay to vô thức ở lưng tuyết trắng khẽ vuốt, dường như giống ngón tay chậm rãi lướt qua tường cao cũ nát của lãnh cung, thạch lan băng lãnh của ngự hoa viên, hành lang gấp khúc nước sơn kim hình trụ. Tựa hồ vẫn có thể nghe thấy câu băng lãnh mang giọng mỉa mai cùng chẳng đáng kia ──

      làm cho hoàng thượng vui, bản cung muốn đứa con trai này làm gì.

      Sau đó vẫn là đau đớn đến tận xương tủy…

      “Hi nhi, ngươi biết ? Ngươi sinh ra vào ngày Đông chí, khi ấy trời còn ít nắng, ta còn nhớ ngày đó dương quang cùng buổi trưa ngày thu như nhau, khiến cho người ta có cảm giác buồn ngủ. Ngày đó cung nhân thị nữ vội vội vàng vàng, trong trong ngoài ngoài qua lại qua lại ngớt, phải cái gì khác, chính là bởi vì Vân phi nương nương muốn sinh.”

      “Ngươi tiểu tinh này, chưa sinh hạ lăn qua lăn lại hại người, ràng lúc trước đêm Vân phi bắt đầu đau bụng, nhưng lại thẳng đến đông chí mới sinh xong.”

      “Vân phi sinh hạ ngươi. Người đầu tiên ôm ngươi phải phụ hoàng, cũng phải mẫu phi, mà là ta. Lúc đó ta nghĩ, vật nhu nhược này chỉ biết khóc nỉ non ngừng. Thế nhưng khi đó ngươi lại mở mắt, nhìn ta.”

      “Mặc dù ta biết đây chẳng qua là chính mình nhất sương tình nguyện tìm cách, nhưng lại cách nào ngăn cản chính mình trầm luân trong ánh mắt ngươi. Khi đó, ta liền phát thệ, dùng cả đời để bảo vệ ngươi.”

      “Mẫu phi là người kiên định. Bằng ở trong hậu cung ăn tươi nuốt sống, nàng sao có thể đường bò lên vị trí quý phi? Nhưng, nàng cũng phải hảo mẫu thân.”

      chỉ lần, nàng vì được hoàng đế lâm hạnh mà trút giận lên thị nữ trong cung. Vì thế, ta sợ hãi. Sợ hãi nàng bắt ngươi trút giận, sợ hãi mất hạnh phúc vất vả mới tới tay. Sợ hãi lại lần, khiến ngươi cùng ta giống nhau, cảm nhận được loại đau đớn băng lãnh đến tận xương tủy.”

      năm rồi lại năm, nàng ở trước mặt mọi người luôn là Hoàng phi mẫu nghi thiên hạ, nhưng phía sau lại là ma quỷ ăn thịt người. Nếu như nàng chỉ đối vậy với ta, ta cũng xa cầu cái gì, thế nhưng, nàng nên, nên đối ngươi hạ thủ.”

      “Ngươi là ngọc sáng duy nhất trong cả hậu cung. Vì thế ta chỉ muốn lẳng lặng chăm chú bảo hộ ngươi, nguyện ý thay ngươi gánh chịu tất cả nguy hiểm, nguyện ý thuận theo ý nguyện Vân phi, làm những chuyện muốn làm. Ta có thể trả giá tất cả, chỉ cầu ngươi, bình an hạnh phúc.”

      “Thế nhưng, vì sao nàng cũng muốn quở trách ngươi? Vì sao?” Nhược Hi lặng yên ngẩng đầu, nhìn mắt phượng nam nhân hẹp dài tràn ngập đau xót, nhàng hôn lên mi tâm dáng vóc tiều tụy say đắm, ôn nhu ấn xuống cái hôn.

      Nam nhân tựa hồ vẫn biết, tiếp tục thấp giọng .

      “Ngày đó ta còn nhớ , khi đó ngươi mới hai tuổi. Đêm trước bởi vì ngươi sốt cao mà náo loạn cả đêm, ta sáng sớm mới trở lại tẩm cung của mình, đóa hoa ban đêm nở rộ còn chưa suy tàn, trong sương mù vẫn tỏa hương nhàn nhạt, toàn bộ hậu cung đều im ắng, trong khí có mông lung hơi nước…”

      “Ta chỉ là mới vừa thay y phục, lại nghe thấy từ phía tẩm cư ngươi truyền đến tiếng khóc bén nhọn. Ta vội vàng chạy qua, lại phát nữ nhân kia đem ngươi hung hăng ném mặt đất.”

      Bàn tay nam nhân ra sức nắm chặt, làm cho Nhược Hi cơ hồ đau thở nổi.

    5. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 30: Thổ lộ tình cảm ( ngược )

      Nam nhân phảng phất trầm vào hồi ức lúc thiếu niên. “Kỳ thực khi đó y đồ Hoàng Triệt vừa vào cung từng cho ta biết, tình cảm ta đối với ngươi quá mức thân mật , thể… trầm luân hơn. Ta cũng chỉ lần tự với mình, tránh ngươi xa ít, nhưng ta làm được.”

      Sở Mạc Trưng ngẩng đầu, bóng đêm như mực bi thương, tuyệt vọng cùng… bất lực từ trong mắt tràn ra, đem cả người nàng chăm chú bao bọc, tìm được kẽ hở, “Ta làm được, ta sao có thể mở lớn mắt nhìn nữ nhân kia đối ngươi như vậy?”

      “Thế là ta theo Hoàng Triệt học y, từng chút từng chút học. Ta biết Vân phi mỗi ngày đều phải dùng lạc sa, lạc sa tính ôn hòa làm cho da thịt sinh mùi thơm lạ lùng. Ta liền lấy danh nghĩa thỉnh an, mỗi ngày dâng lên tử hoa buổi trưa. Ha ha, đến mà buồn cười, thế nhân đều biết tử hoa buổi trưa kéo dài tuổi thọ, mỹ dung dưỡng nhan trân phẩm, nhưng lại biết, tử hoa buổi trưa mà gặp gỡ lạc sa, chính là chí độc đời.”

      “Ta xem ngươi mỗi ngày lớn lên, nhìn nữ nhân kia mỗi ngày kiều diễm, nhưng tâm cơ lại khôn lường. Cho nên ta nghĩ, chỉ cần có thể bảo hộ ngươi, với ta là đủ rồi.”

      “Ta từng lén ở thần điện cầu phúc, hi vọng trời cho ngươi nhân sinh hạnh phúc mỹ mãn, như vậy, sau này ngươi trưởng thành, có thể hay ở trong lòng nhớ tới… ca ca ta?”

      Bóng đêm sâu, dạ minh châu vách yếu ớt tỏa ra, chiếu vào đôi mắt thâm thúy cùng góc sâu thấy đáy tưởng niệm. Ngày thường giấu vô cùng tốt, nếu phải lần này ngoài ý muốn, Nhược Hi vĩnh viễn cũng phát tình hèn mọn này.

      “Ta có thể đối nghiêm khắc cùng vô pháp đạt được mẫu thân mến mà xa cầu điều gì. Nhưng, ta lại nguyện ý dùng thời gian cả đời này, chỉ cầu ngươi, đừng quên ta.”

      “Chẳng sợ kiếp sau hay kiếp trước, chỉ cầu ngươi vĩnh viễn đừng quên ta, chỉ cầu ngươi… nên quên ta…”

      “Năm ngươi ba tuổi, nữ nhân thấm độc mà vong, ta lại chút cũng khổ sở, chút cũng áy náy. Ta chỉ biết sau này, ngươi an toàn.”

      “Phụ hoàng cho chúng ta nhập Thương Hải điện giáo dưỡng, chỉ là vì sau này muốn phái ngươi hòa thân. Ta sao có thể để ngươi chỗ xa như vậy? Ngươi từ chính là trân bảo trong lòng bàn tay ta…”

      “Ta tìm phụ hoàng, cầu đừng đem ngươi đặt trong danh sách hòa thân. Nhưng lại , sinh ở gia đình đế vương, sủng cao dùng để làm gì? Nếu là đế vương nữ nhi, nhất định phải chuẩn bị tốt để hi sinh.”

      “Lúc đó nghe kẻ ta mười bốn năm gọi tiếng phụ hoàng băng lãnh vô tình những lời này, toàn thân ta bất động. Cái loại lạnh lẽo này, chính là từ cốt tủy lan tràn khắp người…”

      “Thế là ta ở trước mặt ăn vào sương ngưng, cho biết, ta nguyện ý dùng cái mạng của mình để đổi cho ngươi đời an ổn.”

      “Sương ngưng?! Khi đó ngươi ăn sương ngưng? Vì sao ngươi muốn ăn vào? Trưng, vì sao ngươi ngốc như vậy?!” Nhược Hi khóc, “Tựa sương như băng, thực cốt ngưng máu, ta đáng a, Trưng…”

      “Đừng khóc, xuỵt… Đừng khóc… ” Nam nhân bị nước mắt Nhược Hi thức tỉnh, “Vô Vi đại sư phải giúp ta giải sao? Kỳ thực như vậy cũng tốt, ngươi xem, ngươi phải bị hòa thân làm Tiểu phiên phi sao?”

      Lời nhàn nhạt lên tâm huyết bất tận nam nhân phải trả giá.

      Sở Mạc Trưng, nam nhân này cùng Đế vương ngũ tử, thất nữ đường vượt mọi chông gai, leo lên bảo tọa Thái tử làm bằng cây cầu thấm đẫn máu tươi. thường , đế vương cần tuyệt đối bình tĩnh cùng tuyệt tình, cười nhìn phong vân, phúc càn khôn, thế gian này, bất quá chính thế đạo bị cắn nuốt.

      Nhưng ai có thể nghĩ đến, như vậy lãnh khốc tuyệt tình đế vương lại có thể như vậy ôn nhu tâm, chỉ vì nữ tử?

      “Hoàng Triệt, Đường ngũ đệ đều từng qua với ta, ta phát thề muốn cho ngươi cả đời tuyệt đối nhuộm thị phi, nhưng là lại làm trái luân thường thiên lý bất dung, ta nhẫn tâm đem ngươi đẩy tới trước mặt mặt mọi người?” Sở Mạc Trưng run tay,chạm lên mặt Nhược Hi, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, “Hi nhi, cho ta biết, ngươi nguyện cùng ta đồng hành? Nguyện… tiếp nhận ta ?”

      Nhược Hi cũng nhịn được thấp khóc lên tiếng. nam tử vĩ ngạn như thế mà bây giờ lại hèn mọn cầu xin tình của mình.”Trưng, ta Sở Nhược Hi phát thệ, xuống dưới hoàng tuyền lên bầu trời, ta cũng buông tay!”

      Thiếu nữ kiên định nhìn, ở vóc dáng tiều tụy người trong tim hôn xuống, kết thúc thệ ngôn.

      Nam nhân bình tĩnh nhìn thiếu nữ đối chính mình mỉm cười, bỗng nhiên chăm chú ôm thiếu nữ, đầu tựa gần cổ, hơi run rẩy thào: “Ta buông tay, Hi nhi, ta vĩnh viễn đều buông tay… Hi nhi, Hi nhi…” Chậm rãi, thiếu nữ cảm giác được chỗ cổ dần dần ẩm ướt, nam nhân, rơi lệ…

      “Từ bây giờ, ta và ngươi phải huynh muội, ta phải Diễm đế Sở Mạc Trưng, ta chỉ là, Trưng của ngươi…”

      phải huynh muội, phải đế vương, chỉ thuộc người, ta nguyện là đủ.

      Trưng, từ nay, đến lượt ta bảo hộ ngươi, bảo hộ, tình của chúng ta…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :