Chương 23: Thức tỉnh ( H khúc nhạc dạo )
Hắc ám vô tận, dường như vọng lên từ vực sâu. Thân thể trọng lượng trôi nổi trong bóng tối, mạn vô mục đích. Chậm rãi cảm nhận được cỗ khí lực dẫn dắt thân thể rời . Dần dần dẫn lực càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn…
Mở mắt, dương quang chói sáng khiến cho đôi mắt trầm ngủ thoáng cái thể thích ứng. Nhược Hi nheo lại con ngươi, quan sát cảnh vật trước mắt…
đầu là nóc giường gỗ tử đàn được chạm rỗng khắc hoa. Văn thêu quen thuộc, lãnh hương quen thuộc…
“Nơi này là, hoàng cung?” Nhược Hi nhíu nhíu mày, chuyển hạ con mắt nhìn sang bên cạnh.
Tựa ở sàng trụ là nam tử nhắm mắt, hai gò má thon gầy, chân mày nhíu chặt cho thấy ngủ được an ổn.
“A? Trưng!” Nhược Hi cẩn thận kinh hô. Nam nhân bên cạnh nhất thời lập tức mở mắt, “Hi nhi?! Ngươi thế nào rồi? Có chỗ nào còn đau? Có muốn uống nước hay ?” Liên tiếp vấn đề được ném ra, nam nhân lúc này mới phát , tiểu nhân nhi bất tỉnh ngủ lâu kia, chính là mở to mắt, nhìn .
“Hi nhi… Ngươi thực tỉnh? vậy chăng…” Nam nhân run run vươn tay, nhưng cũng dám chám vào, rất sợ đó chỉ là ảo giác.
“Trưng…” Nhược Hi ủy khuất đỏ con ngươi. “Ta vẫn gọi ngươi… vậy mà ngươi vẫn đến… Ngươi cần ta sao?”
Sở Mạc Trưng bị nước mắt tiểu nhân nhi làm cho cuống chân tay. “Xuỵt… Đừng khóc, đừng khóc a…” Sở Mạc Trưng ôm lấy tiểu nhân nhi, đau lòng nhàng vì nàng thuận theo khí. “Ngoan… Đừng khóc, đừng khóc…”
Nhược Hi chậm rãi dừng lại thút thít, đưa tay vào trong cổ áo Sở Mạc Trưng: “Trưng… Ta hình như mộng, mộng, mộng…” Nhược Hi cắn trắng môi, “Mộng, ngươi chính là Vô… Là ngươi sao?”
Sở Mạc Trưng nhìn ánh mắt cầu xin của Nhược Hi mà tan nát cõi lòng, “Hi nhi, sao có khả năng phải ta…” xong liền chủ động cởi áo ra, để tiểu nhân nhi nhìn dấu răng chính vai ── sâu, cạn, nhưng đều cùng người cắn…
Hi nhi a Hi nhi, tiểu nhân nhi từng tùy ý vui cười, từ khi nào trở nên cẩn thận từng li từng tí như vậy? Sao lại hiểu mà bi thương?
Nhược Hi cẩn thận vươn tay, nhàng xoa hai dấu răng kia, lập tức ngẩng đầu, hướng Sở Mạc Trưng: “Trưng, cúi xuống chút, ta với được…” Sở Mạc Trưng chậm rãi cúi người, nhìn Nhược Hi hôn lên bả vai lưu lại dấu răng, toàn bộ thân thể đều cứng ngắc.
“Trưng… Chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi, ta liền thỏa mãn…” Nhược Hi mỉm cười mở miệng.
“Đứa ngốc!” Sở Mạc Trưng nhéo mũi, “Từ khắc khi ngươi sinh ra, ta liền trầm luân… mười lăm năm trầm trầm tích tụ, quỷ thần cũng thể làm ta thoát khỏi ra…” Sở Mạc Trưng nhìn ánh mắt Nhược Hi, “Những lời này, ta chỉ lần. Sở Nhược Hi, ngươi là muội muội của ta, cũng là người của ta. Ý niệm này, sớm dung nhập vào máu thịt ta. Nếu có phải xuống địa ngục, ta cũng muốn mang ngươi cùng theo!”
Nhược Hi nghe vậy, ngẩng đầu dựa lên cổ Sở Mạc Trưng: “Trưng… Ta ngươi…”
Sở Mạc Trưng bất ngờ che môi Nhược Hi, kịch liệt hôn. Người trầm ngủ rất lâu, rất lâu…
tại, chỉ muốn cấp bách chứng minh người bên cạnh này, chính là nàng. Nàng nhu thuận trước nay chưa có lại càng làm cho cơ hồ muốn điên cuồng.
nôn nóng hung hăng mút vào cánh môi mềm mại, đầu lưỡi chậm rãi vào, tham lam gặm cắn. Nhược Hi mê man mở mắt nhìn tuấn nhan Sở Mạc Trưng, chút nào che giấu ngập tràn mê luyến cùng tình .
“Hi nhi… Hi nhi… Hi nhi…” Sở Mạc Trưng mơ hồ gọi, cẩn thận từng li từng tí phủ lên mặt Nhược Hi, giọng khàn khàn, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Nhược Hi cũng nhanh chóng lộ ra đầu lưỡi, tìm được cái lưỡi giảo hoạt của nam nhân, cùng nhau quấn quýt.
Bỗng nhiên nam nhân ngừng động tác, đầu tựa vào cổ nàng, thở dốc…
“Trưng?” Nhược Hi híp mắt, lập tức nhớ tới cái gì đó. “Ngươi cần ta sao?”
“Tiểu tinh.” Sở Mạc Trưng cười khổ đem tay Nhược Hi ấn giữa khố của mình, thanh buộc chặt, “Ta sao có khả năng cần ngươi? Ta ngươi,nhưng ta càng hy vọng, thân thể ngươi có thể mau chút tốt lên.”
Nhược Hi đỏ mặt, đẩy nam nhân người, ý bảo muốn ngồi dậy.
Nam nhân thân thủ đem nàng ôm lấy, Nhược Hi ngồi thẳng thân thể, chậm rãi cởi đế y, da thịt trắng nõn, hai điểm đỏ tươi trước ngực, bóng mờ chỗ bắp đùi dần dần lộ ra, làm cho nam nhân hô hấp càng thêm khó khăn.
“Trưng, ta. Ta muốn ngươi ta.”