1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Diễm Đế Khuynh Nhan - Phao Mạt Lê (61c) [H nặng - Cấm luyến - Sủng] (FULL)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 21: Trời giận
      Đông Việt hoàng cung, Huyền Thiên điện:



      “Nếu như bệnh, vì sao đến giờ Nhược Hi còn chưa tỉnh? Có phải Thái y viện bây giờ tồn tại cũng vô dụng, trẫm nên nhanh chóng phế bỏ?” long sàng, Sở Mạc Trưng ôm Nhược Hi vẫn mê man bất tỉnh trong lòng, thanh yên lặng chút nào phập phồng. “Vẫn là quên , trực tiếp cho các ngươi đều biến mất, thay đổi toàn bộ người.” khẽ vuốt hai má còn huyết sắc.



      Ôm Nhược Hi, Sở Mạc Trưng khắc chế ngập trời sát ý. Lúc này lý trí lại cho biết, thể ra tay, bởi tại Nhược Hi cần nhất chính là thời gian. Nhưng cam lòng, nổi giận, điên cuồng khát máu. lo lắng trong lòng khiến hai mắt phiếm lên huyết hồng. Sở Mạc Trưng từng bước tới đám ngự y quỳ đầy trước mặt, giọng mang theo chút tình cảm, tựa như từ minh vực truyền đến, “Các ngươi, muốn chết sao?”



      Lời của thấp trầm băng lãnh, mang theo hàn huyết, thậm chí còn chứa vô hạn sát ý. Chúng ngự y nhịn được toát mồ hôi, càng quỳ sát mặt đất, chưa bao giờ phải đối mặt với quân vương kinh khủng như thế. Hiển nhiên chút nghi ngờ, nếu như có Khuynh Nhan công chúa, lúc này bọn họ còn được yên ổn.



      Tiểu nhân nhi giường vẫn như trước lặng yên nằm ngủ.



      Sở Mạc Trưng trở lại long sàng, nhìn tiểu nhân nhi có động tĩnh gì, cắn chặt cánh môi, huyết tinh chi vị khiến lòng khát máu lần thứ hai lại dấy lên. Nếu phải lo lắng lộ ra kẽ hở, sao nỡ ép Nhược Hi đến bước này?



      Trương thục phi. Nếu ngươi dám làm, hẳn lường trước hậu quả.



      Tĩnh tĩnh nhìn Nhược Hi hôn mê, đối ảnh vệ trong nơi bí mật gần đó phân phó: “Mệnh Oanh Nhiên Mục An Nhiên hồi cung!” Dứt lời, tới bên cạnh bàn, uống ngụm dược rồi cẩn thận đút vào miệng Nhược Hi. Cảm giác cay đắng lưu lại làm nắm chặt hai tay, khóe miệng nhướn lên tia tàn nhẫn, ống tay áo nhàng nâng lên, xoay người đem chén thuốc buông xuống, cẩn thận đem Nhược Hi kéo vào trong lòng, nhàng đắp chăn.



      Trong điện, đàn hương như trước phảng phất, trận gió từ ngoài cửa thổi qua, chén thuốc đặt bàn cũng biến mất, chỉ còn lại chút bột phấn than, theo chiều gió phiêu tán đầy đất.



      Ngoài điện, Huân vương Sở Mạc Đường nhíu chặt hai hàng lông mày, đối Hồng Tụ : “Đem Vô Mệnh dẫn , nghiêm thêm trông coi, được kinh động bất luận kẻ nào, nếu có kẻ ý đồ tiếp cận, giết tha!”



      Hồng ảnh chợt lóe, Hồng Tụ lĩnh mệnh mà .



      Đêm khuya, Mục An Nhiên, Hoàng Triệt, Oanh Nhiên ba người chạy về cung, tất cả đều biết Huyền Thiên điện xảy ra chuyện gì.



      Ngày hôm sau, chúng đại thần hậu điện, chờ đế vương lên triều. Tuy Khuynh Nhan công chúa ở cập kê chi yến bị bắt, ngày thứ ba liền được bệ hạ cứu về, nhưng mắt thấy đến nay hơn mười ngày, vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Chúng thái y như dẫm phải lửa, nơm nớp lo sợ.



      Cuối cùng, đế vương trẻ tuổi cũng tới ngự tọa, vẫn như cũ bộ tiếu tựa phi tiếu.



      “Các khanh hôm nay có gì muốn tấu?” Diễm đế như trước lấy tay chống đầu, thờ ơ hỏi.



      Hữu Thừa Trương Hàng tiến lên trước bước: “Bệ hạ, thần có việc muốn tấu.”



      “Nga? Hữu Thừa đại nhân có chuyện gì?” Sở Mạc Trưng cố ý nghi vấn nhíu mày.



      “Thần cho rằng, Khuynh Nhan công chúa mặc dù hôn mê bất tỉnh, nhưng lễ vẫn thể bỏ. Bệ hạ để công chúa ở Huyền Thiên điện an dưỡng, sợ rằng khi chiêu tần phi thị tẩm, tiện.” Trương Hàng khom người .



      “Khuynh Nhan từ ở Thương Hải điện để tiên hoàng giáo dưỡng, bây giờ ở Huyền Thiên điện của trẫm cũng sao. Hơn nữa trẫm ở đâu lâm hạnh phi tần, hình như vượt ngoài quyền Hữu Thừa đại nhân.”



      “Bệ hạ, công chúa nhập Huyền Thiên điện là hợp lễ pháp, nếu có người truy cứu, sợ là…” Trương Hàng gây .



      “Có người truy cứu? Trẫm muốn nhìn xem là ai có lá gan lớn như vậy, dám truy cứu trách nhiệm trẫm. Bất quá đến truy cứu, Trương Hàng ──” Sở Mạc Trưng kéo dài thanh .



      “Có thần.” Trương Hàng thấp thỏm trong lòng, biết quân vương có ý gì.



      “Ngũ hoàng đệ.” “Có, hoàng huynh.” Sở Mạc Đường tiếp nhận câu chuyện, “Trương Hữu Thừa, ngày đó thị vệ Thiên Khải điện, là ai an bài?”



      “Hồi điện hạ, là vi thần tự mình an bài.” Trương Hàng trong lòng khỏi căng thẳng.



      “Nếu là ngươi tự mình an bài, bản vương cũng muốn hỏi ngươi, vì sao ngày đó thích khách có thể dễ dàng xông vào?” Lúc này đồng loạt quần thần mới nhất nhất hiểu , vì sao tôn tử luôn trốn lên triều như Huân vương hôm nay lại xuất .



      Mấy vị đại nhân luôn cùng Trương Hàng giao tình tệ định tiến lên cầu tình, ngờ lại nghe được Sở Mạc Trưng mở miệng: “ đến việc này. Trương Hàng, trẫm phạt ngươi ở nhà bế môn ba tháng, khấu phạt năm bổng lộc. Trong lúc bế môn bất luận văn thần võ tướng nào cũng được qua lại. Ngươi có phục?”



      “Hoàng huynh. Khuynh Nhan tới nay còn chưa qua cơn nguy hiểm. Trách phạt như vậy, sợ là quá !” Sở Mạc Đường kịch liệt phản đối.



      “Huân vương. Trương Hữu Thừa vẫn luôn trung thành tận tâm, ưu khuyết bù đắp. Ý trẫm quyết. Còn nữa, Trương Hữu Thừa còn là bản đế quốc trượng, ngươi muốn trẫm trị tội cửu tộc sao?” Sở Mạc Trưng vẫn tiếu tựa phi tiếu như cũ.



      “Thần ── dám.” Sở Mạc Đường hành lễ.



      như vậy, hôm nay bãi triều.” Sở Mạc Trưng đứng lên, xuống ngự tọa.



      Trương Hàng trong lòng ám tống hơi, lại thấy Huân vương như trước làm khó chính mình, trong lòng khỏi thầm nghĩ: “Sở Mạc Đường, hôm nay ghi thù, bổn tướng nhất định tha cho ngươi!”



      “Tam ca, Trương Hàng có tin hay ?” Sở Mạc Đường từ ngoài điện vào, thấy Sở Mạc Trưng đầu ngẩng, vẫn như cũ duy trì tư thế nhàng chăm sóc Nhược Hi: “ được phép tin!”



      Quân vương trẻ tuổi trong mắt bắn ra quang mang khát máu, khóe miệng nhướn lên vòng cung lãnh khốc.



      Hi nhi, trò hay, bắt đầu…


      ~

    2. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 22: Nam nhi lệ ( tiểu ngược )
      “Oanh Nhiên, thế nào?” Sở Mạc Trưng đứng sau Oanh Nhiên, lạnh giọng , bàn tay giấu trong tay áo nhè run.



      “Bệ hạ, dùng xong thuốc chủ tử rất nhanh tỉnh.” Oanh Nhiên cung kính .



      Sở Mạc Trưng xoay người muốn vào vào điện, ngờ lại bị Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên ngăn cản.



      Sở Mạc Trưng nhíu mày: “Sao vậy? Trẫm thể vào?” Mặc dù vẫn bên môi vẫn mang ý cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại khiến thân thể Hồng Tụ Oanh Nhiên khỏi khẽ run. “Bệ hạ. Hồng Tụ Oanh Nhiên dám ngăn cản bệ hạ, chỉ là hi vọng bệ hạ có thể nghĩ lại.”



      “Bệ hạ. Mặc dù chủ tử hồi cung, thế nhưng lần này bị bắt làm chủ tử bị thương quá nặng.” Hồng Tụ nuốt nuốt nước miếng, “Kỳ thực, chủ tử từ thương người. Mặc dù bình thường thể nhìn ra, nhưng Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên từ hầu hạ chủ tử, biết được chủ tử khi ở nơi người thường ngơ ngẩn phát ngốc.” “Phát ngốc?” Sở Mạc Trưng nghi hoặc khó hiểu. “Kỳ thực, chủ tử rất tịch mịch, tịch mịch làm cho người ta đau lòng.” Oanh Nhiên tiếp.



      từng có lần Oanh Nhiên cho rằng, chủ tử đem bí mật người này mà xuất giá. Kỳ thực bệ hạ người biết , người căn bản cần làm bất cứ chuyện gì, chủ tử cũng vĩnh viễn thuộc về mình người.”



      “Nhưng mà người luôn cái gì cũng . Chủ tử tuy thông minh, nhưng khi đối mặt với người lại luôn mất tấc vuông.”



      “Người biết ? Khi chủ tử chém trưởng công chúa ngày đó, lúc mình ở Hoa Chiếu điện uống rượu say, nàng khóc, khóc rất nhiều.”



      Trưng, ngươi thích Hi nhi sao?



      Trưng nguyện ý vĩnh viễn cùng Hi nhi chung chỗ?



      Trưng phải nhớ lời hôm nay, vĩnh viễn cũng được rời xa Hi nhi!



      Nếu Trưng thích Hi nhi… phải thẳng ra, Hi nhi… nhất định quấn quýt buông. Chỉ là, Trưng… đừng quên có Hi nhi..



      Hi nhi… Chỉ muốn duy nhất của Trưng.



      Hi nhi… Hi nhi thích Trưng, rất thích, thích đến … mức .



      bầu trời dưới hoàng tuyền, Hi nhi chỉ thích duy nhất Trưng!



      Sở Mạc Trưng đem Nhược Hi ôm vào trong ngực, run tay nhàng xoa dung nhan ngủ. Những lời này của Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên làm cho tâm như bị nhéo mạnh.



      Cho dù có là quân vương trẻ tuổi ngạo thị thiên hạ, lúc này trong đôi mắt ngọc phượng xinh đẹp cũng bị lây mấy phần thất lạc, mấy phần mê man, mấy phần thống khổ… Hi nhi…



      Hi nhi… Luôn luôn tươi cười… Luôn luôn xinh đẹp động lòng… Hi nhi…



      Vì sao, vì sao thể sớm chút phát Hi nhi hề vui vẻ?



      Hi nhi… ngọc sáng hoàng cung của



      Người duy nhất làm cho cảm thấy ấm áp…



      Người duy nhất ôm lấy mà gào khóc…



      Người duy nhất ngọt ngào gọi … “Ca ca”.



      Người duy nhất…







      Nhiều thứ duy nhất như vậy, kết thành độc nhất vô nhị…



      Nhưng, chính lại hại nàng bị cuốn vào trận đấu ghê tởm vốn liên quan đến nàng…



      Tay nắm chặt chăn gấm, hai vai kịch liệt run, mảnh đau nhói băng lãnh, cắm sâu vào trái tim



      Vì sao? Vì sao Hi nhi của , trân quý bảo bối của , mất tươi cười, trở nên tĩnh tĩnh nằm như vậy?



      ràng mười ngày trước mới có được trân bảo đẹp nhất đời, mới có được hạnh phúc trong cuộc đời này… vậy mà sao trong nháy mắt bị phá hủy? Vì sao, người phá hủy hạnh phúc ấy, lại là chính ?



      ~



      Huyền Thiên điện mảnh huyên náo vô cùng, cung nhân thị nữ tới lui canh giữ cẩn thận mọi nơi, hệt như tòa tử cung.



      giương mắt, theo thói quen tìm thân ảnh thiếu nữ trong ánh sáng lóng lánh lưu ly, nhưng sau đó lại mờ mịt nhìn về phía chung quanh mới ý thức được thiếu nữa má lúm đồng tiền ấm áp, luôn đứng ở vẫn còn trầm ngủ.



      Ngày hai người ở cùng chỗ, chỉ có Nhược Hi người quý trọng…



      Ngày hai người ở cùng chỗ hận, cũng chỉ có Nhược Hi người khắc ghi…



      “Ca ca, ở trước mặt ngươi ta thua bất luận kẻ nào. Ta phải bảo vệ ngươi.” Tựa hồ trước mắt lại xuất hình ảnh lúc mười bốn tuổi, tiểu nhân nhi còn ràng ấy nghiêm túc đối ra như vậy.



      Mạnh mẽ, quật cường, còn có chút ngốc nghếch mà khăng khăng…



      “Hi nhi, ngươi thực cho rằng Trưng cứu ngươi? Ngươi thực cho rằng ta buông tay?” Sở Mạc Trưng thào , nhìn dung nhan tiểu nhân nhi trước mặt bỗng nhiên trở nên mơ hồ, cẩn thận từng li từng tí chà lau.



      Đây là cái gì? Ẩm ướt mà ấm áp? Chỗ nào có nước?



      Sao ở đây lại sạch ? Sở Mạc Trưng bướng bỉnh lần lại lần lau mặt Nhược Hi, nhưng lại biết kia….



      Chính là thứ chưa bao giờ chảy qua… nước mắt…



      Hi nhi, cầu ngươi tỉnh lại, có được ?



      Cầu ngươi… Cầu ngươi…



      Cầu ngươi…


      ~

    3. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 23: Thức tỉnh ( H khúc nhạc dạo )
      Hắc ám vô tận, dường như vọng lên từ vực sâu. Thân thể trọng lượng trôi nổi trong bóng tối, mạn vô mục đích. Chậm rãi cảm nhận được cỗ khí lực dẫn dắt thân thể rời . Dần dần dẫn lực càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn…



      Mở mắt, dương quang chói sáng khiến cho đôi mắt trầm ngủ thoáng cái thể thích ứng. Nhược Hi nheo lại con ngươi, quan sát cảnh vật trước mắt…



      đầu là nóc giường gỗ tử đàn được chạm rỗng khắc hoa. Văn thêu quen thuộc, lãnh hương quen thuộc…



      “Nơi này là, hoàng cung?” Nhược Hi nhíu nhíu mày, chuyển hạ con mắt nhìn sang bên cạnh.



      Tựa ở sàng trụ là nam tử nhắm mắt, hai gò má thon gầy, chân mày nhíu chặt cho thấy ngủ được an ổn.



      “A? Trưng!” Nhược Hi cẩn thận kinh hô. Nam nhân bên cạnh nhất thời lập tức mở mắt, “Hi nhi?! Ngươi thế nào rồi? Có chỗ nào còn đau? Có muốn uống nước hay ?” Liên tiếp vấn đề được ném ra, nam nhân lúc này mới phát , tiểu nhân nhi bất tỉnh ngủ lâu kia, chính là mở to mắt, nhìn .



      “Hi nhi… Ngươi thực tỉnh? vậy chăng…” Nam nhân run run vươn tay, nhưng cũng dám chám vào, rất sợ đó chỉ là ảo giác.



      “Trưng…” Nhược Hi ủy khuất đỏ con ngươi. “Ta vẫn gọi ngươi… vậy mà ngươi vẫn đến… Ngươi cần ta sao?”



      Sở Mạc Trưng bị nước mắt tiểu nhân nhi làm cho cuống chân tay. “Xuỵt… Đừng khóc, đừng khóc a…” Sở Mạc Trưng ôm lấy tiểu nhân nhi, đau lòng nhàng vì nàng thuận theo khí. “Ngoan… Đừng khóc, đừng khóc…”



      Nhược Hi chậm rãi dừng lại thút thít, đưa tay vào trong cổ áo Sở Mạc Trưng: “Trưng… Ta hình như mộng, mộng, mộng…” Nhược Hi cắn trắng môi, “Mộng, ngươi chính là Vô… Là ngươi sao?”



      Sở Mạc Trưng nhìn ánh mắt cầu xin của Nhược Hi mà tan nát cõi lòng, “Hi nhi, sao có khả năng phải ta…” xong liền chủ động cởi áo ra, để tiểu nhân nhi nhìn dấu răng chính vai ── sâu, cạn, nhưng đều cùng người cắn…



      Hi nhi a Hi nhi, tiểu nhân nhi từng tùy ý vui cười, từ khi nào trở nên cẩn thận từng li từng tí như vậy? Sao lại hiểu mà bi thương?



      Nhược Hi cẩn thận vươn tay, nhàng xoa hai dấu răng kia, lập tức ngẩng đầu, hướng Sở Mạc Trưng: “Trưng, cúi xuống chút, ta với được…” Sở Mạc Trưng chậm rãi cúi người, nhìn Nhược Hi hôn lên bả vai lưu lại dấu răng, toàn bộ thân thể đều cứng ngắc.



      “Trưng… Chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi, ta liền thỏa mãn…” Nhược Hi mỉm cười mở miệng.



      “Đứa ngốc!” Sở Mạc Trưng nhéo mũi, “Từ khắc khi ngươi sinh ra, ta liền trầm luân… mười lăm năm trầm trầm tích tụ, quỷ thần cũng thể làm ta thoát khỏi ra…” Sở Mạc Trưng nhìn ánh mắt Nhược Hi, “Những lời này, ta chỉ lần. Sở Nhược Hi, ngươi là muội muội của ta, cũng là người của ta. Ý niệm này, sớm dung nhập vào máu thịt ta. Nếu có phải xuống địa ngục, ta cũng muốn mang ngươi cùng theo!”



      Nhược Hi nghe vậy, ngẩng đầu dựa lên cổ Sở Mạc Trưng: “Trưng… Ta ngươi…”



      Sở Mạc Trưng bất ngờ che môi Nhược Hi, kịch liệt hôn. Người trầm ngủ rất lâu, rất lâu…



      tại, chỉ muốn cấp bách chứng minh người bên cạnh này, chính là nàng. Nàng nhu thuận trước nay chưa có lại càng làm cho cơ hồ muốn điên cuồng.



      nôn nóng hung hăng mút vào cánh môi mềm mại, đầu lưỡi chậm rãi vào, tham lam gặm cắn. Nhược Hi mê man mở mắt nhìn tuấn nhan Sở Mạc Trưng, chút nào che giấu ngập tràn mê luyến cùng tình .



      “Hi nhi… Hi nhi… Hi nhi…” Sở Mạc Trưng mơ hồ gọi, cẩn thận từng li từng tí phủ lên mặt Nhược Hi, giọng khàn khàn, hơi thở cũng trở nên nặng nề.



      Nhược Hi cũng nhanh chóng lộ ra đầu lưỡi, tìm được cái lưỡi giảo hoạt của nam nhân, cùng nhau quấn quýt.



      Bỗng nhiên nam nhân ngừng động tác, đầu tựa vào cổ nàng, thở dốc…



      “Trưng?” Nhược Hi híp mắt, lập tức nhớ tới cái gì đó. “Ngươi cần ta sao?”



      “Tiểu tinh.” Sở Mạc Trưng cười khổ đem tay Nhược Hi ấn giữa khố của mình, thanh buộc chặt, “Ta sao có khả năng cần ngươi? Ta ngươi,nhưng ta càng hy vọng, thân thể ngươi có thể mau chút tốt lên.”



      Nhược Hi đỏ mặt, đẩy nam nhân người, ý bảo muốn ngồi dậy.



      Nam nhân thân thủ đem nàng ôm lấy, Nhược Hi ngồi thẳng thân thể, chậm rãi cởi đế y, da thịt trắng nõn, hai điểm đỏ tươi trước ngực, bóng mờ chỗ bắp đùi dần dần lộ ra, làm cho nam nhân hô hấp càng thêm khó khăn.



      “Trưng, ta. Ta muốn ngươi ta.”

    4. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 24: Dụ hoặc (H)
      “Trưng, ta. Ta muốn ngươi ta.”



      Tiểu nhân nhi hơi ngượng ngùng, nhưng lại kiều mị mười phần , làm cho Sở Mạc Trưng vô pháp kiềm chế run rẩy. Thân thủ muốn xoa da thịt tiểu nhân nhi, ngờ bàn tay to lại bị nắm lấy. “Trưng… Để cho ta tới…”



      Hô hấp nam nhân trong nháy mắt lại nặng thêm mấy phần.



      “Trưng, ta nghĩ trước nên tắm rửa, có thể chứ? người dính dính.” Tiểu nhân nhi thoải mái nhăn mũi. Sở Mạc Trưng nuốt nước miếng, buông sàng mạn che khuất thân ảnh người giường, miễn cưỡng lên tiếng: “Người tới, chuẩn bị nước tắm rửa.”



      Cung nhân yên tĩnh cấp tốc chuẩn bị tốt thủ tục tắm rửa, lại nghe thấy bên trong màn thanh của Khuynh Nhan công chúa: “Các ngươi đều xuống .” Trong lòng thái giám thị nữ chỉ thở dài có hơi. Khi công chúa điện hạ chưa tỉnh, tuy bệ hạ lấy cung nhân thị nữ bọn họ ra trút giận, nhưng mỗi ngày đều duy trì tòa băng sơn mặt đen khiến người ta khiếp sợ.



      Sở Mạc Trưng quay đầu, khỏi hít ngụm khí lạnh. Tiểu nhân kiều cư nhiên xốc lên chăn gấm, hai chân bước xuống giường, tay ngượng ngùng che trước ngực, tay luống cuống che mật huyệt giữa hai chân, còn khuôn mặt đỏ ửng nhìn . biết tại sao mềm nhũ trước ngực nơi cánh tay đè xuống lại càng thêm xông ra ràng, rãnh vú sâu làm cho người ta nhịn được có ý nghĩ kỳ quái. Loại này che khuất này so với che còn câu hồn mê người hơn.



      “Trưng… Ngươi tới có được .” Tiểu nhân nhi hờn dỗi, Sở Mạc Trưng thấy vậy liền tới bên giường. “Đỡ ta đứng lên.” Tiểu nhân nhi đặt tay bên hông của , ra lệnh. Thân thủ nam nhân liền nâng thân thể non mềm dậy.



      “Trưng, ta coi được ?” Mặc dù khuôn mặt đỏ ửng, nhưng Nhược Hi vẫn như trước muốn hỏi. “Coi được… Hi nhi…” Sở Mạc Trưng si mê qua lại xoa xoa vòng eo mảnh khảnh, bụng dưới bằng phẳng, kiều đồn đầy ắp… từ từ hướng về cảnh sắc u cốc mê người trước mắt. “Ân a…” Nhược Hi kiều lên tiếng.



      “Trưng, ngươi cùng ta tắm rửa, được ?” Tiểu nhân nhi bỗng nhiên đè lại bàn tay to ở người tác loạn, tinh tế thở gấp. “Hi nhi…” Nam nhân muốn cởi áo bào, nhưng ngờ lại bị tiểu nhân nhi trước mặt nhàng đẩy tay, cúi đầu : “Trưng, hôm nay… để ta hầu hạ ngươi…”



      Tiểu nhân nhi đem nam nhân ôm chặt mình hơi chút đẩy ra, cởi y sam, từ từ lộ ra lồng ngực nam nhân cường tráng. Tiểu nhân nhi nghịch ngợm đưa tay sờ lên hai điểm nổi trước ngực, qua lại nhàng vuốt ve, thẳng đến khi chúng cứng lên. Yết hầu Sở Mạc Trưng dưới di động. Bỗng nhiên cánh môi hồng hào quá phận đặt lên hai điểm. Tay Sở Mạc Trưng quấn mái tóc dài của Nhược Hi, biết là nên đẩy ra, hay là đè lại…



      Đầu lưỡi nho nhàng lướt qua mặt ngoài hồng sắc thù du, tựa hồ cảm thấy đủ tựa, tiểu nhân nhi nhíu mày, cắn, cũng dùng sức mút vào. “Ân… Hi nhi…” Nam nhân khó chịu thô suyễn, muốn đẩy ra cái đầu tác loạn, nhưng nghĩ Nhược Hi lại ngẩng đầu, mang khóc : “Trưng, là Hi nhi hầu hạ tốt?”



      , rất tốt… Chính là quá tốt …” Tình dục cùng tình đồng thời ở trong người xông tới, Sở Mạc Trưng chỉ đành tùy nàng. Tiểu nhân nhi thỏa mãn thở dài, nắm lấy bàn tay to ở lưng, chậm rãi giật ra đai lưng, bàn tay thon dài duyên dáng từ bên hông chậm rãi trượt xuống, ngón tay nhàng câu dẫn dục vọng sớm cương cứng của nam nhân, chậm rãi qua lại chà xát…



      “Hi nhi!! Ân ha…” Nam nhân đè lại bàn tay mềm, kinh hoảng mở to mắt. “Trưng, để ta hầu hạ ngươi…” Tiểu nhân nhi kề sát nam nhân, từ từ đến hồi ma sát giãy dụa.



      “Ân hừ…” Nam nhân bất đắc dĩ buông ra cánh tay ngăn cản, mặc cho tiểu nhân nhi trước người chậm rãi trượt quỳ giữa hai chân… Dưới thân bị đốt dục hỏa, vô pháp khắc chế khoái cảm kéo tới, cố gắng nhịn xuống tiếng than nơi cổ họng, tiếp tục : “Chẳng lẽ… Hi nhi muốn… chính mình đến?”



      Theo động tác của Nhược Hi, bỗng nhiên kinh suyễn tiếng, “Hi nhi… Đứng lên… A!” tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy Nhược Hi hoàn toàn cởi ra ti khố dưới thân, hai tay cầm chặt côn thịt tử hồng, hướng lộ ra nụ cười giảo hoạt, “Lần trước làm cho Trưng cực khổ, có qua có lại, Hi nhi cũng nên hảo hảo báo đáp mới phải…”



      xong, lại cúi đầu đưa vật cứng rắn của vào trong miệng…



      “Ân… Hi nhi…” Sở Mạc Trưng tay đặt đầu Nhược Hi, tay nắm chắc sàng mạn, biết hẳn lad nên đem tiểu nhân nhi dưới thân kéo lên hung hăng đánh vào mông, hay là nên đem nàng hung hăng đặt dưới thân thương phen…



      Quần ở hạ thân Sở Mạc Trưng sớm cởi bỏ, chỉ còn thiếp thân người vẫn nghiêm chỉnh như cũ. Ở giữa hai chân , tiểu nhân nhi hơi ưỡn người, động tác ưu nhã tựa như nếm mỹ vị, liên tục mút hôn.



      “Ân hừ…” Nhược Hi phát ra tiếng than , phun dục vọng trong miệng ra, oán giận ngẩng đầu: “Trưng. Mệt mỏi quá…”

    5. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 25: Khiêu khích ( H cao)
      Sở Mạc Trưng nghe vậy, gầm tiếng, phen ôm lấy người dưới thân, đặt lên giường, hung hăng hôn.



      “Ân a… Trưng…” Tiểu nhân nhi khó chịu giãy dụa. “Hi nhi, có dũng khí khiêu khích ta, hẳn phải có dũng khí gánh chịu hậu quả…” Nam nhân từ cao nhìn xuống nàng.



      xong, liền cường thế đưa tay về hạ thân thiếu nữ, mở rộng hai chân. “Hi nhi, ta lần đầu tiên phát , ngươi biết cách khiêu khích…” Nam nhân tựa đầu vào trong u huyệt tiểu nhân nhi, tựa như cực hình ngọt ngào mà vừa trừng phạt, vừa khiêu khích người .



      “A ngô… Trưng… Ân hừ… Tha cho Hi nhi… A… nên… Hi nhi biết sai rồi…” Tiểu nhân nhi co quắp nỉ non, luống cuống vung loạn bàn tay bé. Thanh thở dốc ngọt ngào khiến cho nam nhân chợt há miệng ngậm lấy tiểu huyệt run run trước mắt, ở nơi cảnh hoa hơi mở qua lại liên hồi liếm, đầu lưỡi cũng chịu an phận mà điểm hoa hạch ở giữa. nhàng liếm, qua lại đâm, trọng trọng quấn quyển, nam nhân thậm chí còn cố ý phát ra thanh dâm mỹ chậc chậc, quá phận dùng răng nhàng gặm cắn bông hoa hạch .



      “A ngô… Hừ… A…” Tiêu hồn tê dại làm cho tiểu nhân nhi mãnh liệt ngâm gọi, thân thể dần dần xụi lơ… Bỗng nhiên nam nhân ngậm ngậm chặt hai mảnh cánh hoa nhu nhuận nước, dùng sức hút mạnh. Nhược Hi kịch liệt đạp chân, mật huyệt co rút mạnh mẽ, mật nước chảy ra ào ạt, liên tục duy trì khoái cảm làm cho nàng gần như phát hoảng.



      “Ân hừ… Chậc chậc… Thơm quá…” Nương theo chỗ sâu, Sở Mạc Trưng tham lam nuốt vào. Lát sau, liếm liếm ý vị lưu lại nơi khóe miệng, đứng thẳng thắt lưng, khuynh thân che người tiểu nhân nhi âu yếm, tay tự chống trọng lượng, cẩn thận từng li từng tí sợ đè lên thiếu nữ xinh đẹp, tay với vào giữa hai chân mềm mại của nàng, ngón giữa nhợt nhạt ở trước huyệt lối mơn man quấn lấy xuân nước… Sau đó ma chỉ ngừng ở tiểu hạch mẫn cảm lúc lúc nặng kìm chặt.



      “A… Ừ… Trưng…” Nhược Hi khó chịu giãy dụa, giơ lên cái chân ngọc tuyết nộn ôm lấy thắt lưng nam nhân cường tráng, qua lại ma sát. “Ân… Thoải mái… Tiểu tinh…” Sở Mạc Trưng câu dẫn môi mỏng gợi cảm, nhưng đích tình tràn ngập trong ánh mắt lại cùng mồ hôi trán như muốn bán đứng . “Hi nhi, kẹp chặt…” cẩn thận đưa thêm ngón tay, cũng gia tăng tốc độ, “Ân… Cứ như vậy…”



      Hô hấp nam tính trầm nặng, thanh khàn khàn từ trong tẩm cung tràn ngập vị đạo hoan ái ngừng hưng phấn vang lên…



      “Ân a… Trưng… A!” Nhược Hi nhướn lên thắt lưng mềm mại, dũng đạo ấm áp chăm chú kẹp lấy ngón tay thon dài của Sở Mạc Trưng.



      Sở Mạc Trưng rút ra ngón tay tràn đầy mật nước, hài lòng đưa vào miệng nếm. “Hi nhi, thư thái? Ân?” Khẽ hôn đôi mắt bán híp, Sở Mạc Trưng thỏa mãn hỏi.



      “Trưng ~ lần này ta tới…” Tiểu nhân nhi lại thấy vui, bàn tay bé đặt lòng ngực cường tráng của nam tử trêu đùa nụ hoa nho .



      “Tê… Ân…” Nam tử hưởng thụ khẽ rên rỉ, cúi đầu nhìn về phía tiểu , “Hi nhi muốn làm?”



      Nhược Hi động thân, lật ghé thân thể nam nhân, “Ngươi đừng động, để cho ta tới…” xong liền dùng bộ ngực mềm mại kề sát nam nhân, thong thả qua lại ma sát. Thân thể non mềm chói mắt cùng thân thể cổ đồng cứng rắn đồng thời tạo nên vẻ ái muội đối lập.



      Đôi mắt to chăm chú nhìn vào khuôn mặt nam nhân, tiểu thân thể càng điên cuồng giãy dụa, hai tay cũng ôm chặt cổ nam nhân, cái lưỡi ái muội liếm liếm môi, nhưng lại tiến quá sâu… Hơi thở giao triền, tình dục bay lên, sắc tình đen sẫm trong mắt nam nhân như càng thêm dày đặc.



      Lão thiên! Tiểu tinh này rốt cuộc từ chỗ nào học được cái chiêu này? nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ tiểu nhân nhi, trong mũi tràn đầy mùi thơm mê người của cơ thiếu nữ. Mà ánh mắt dụ hoặc kia lại càng làm nửa người dưới của sớm cắn cứng càng trướng đại hơn. Lòng bàn tay ngứa ngáy, khát vọng muốn hung hăng nhào tới khối nữ thể ngọt ngào trước mặt, đặt nàng dưới thân, hung hăng mà chà đạp.



      đúng!” Bỗng nhiên trong đầu nam nhân lên tia nghi vấn, tình dục hơi biến mất. quay đầu lại, chỉ thấy hai tay muốn giơ lên biết từ bao giờ bị trói ở đầu giường! Phạm vi nhiều cũng ít, vừa đủ cho thoáng kéo thân, nhưng lại cách nào đủ để xoa đến da thịt trắng nõn của tiểu nhân nhi kia.



      Trọng lượng người bỗng nhiên , quay đầu, lại thấy tiểu nhân nhi vừa còn tác loạn người mình nay ngồi chồm hỗm ở bên, to gan lớn mật ở người qua lại chà sát, ngẩng đầu cười khanh khách.



      “Trưng… Ngươi ngoan nha ~ Hi nhi , hôm nay muốn hầu hạ ngươi…” Tiểu nhân nhi ngây thơ cười giống như mèo con, vui vẻ giải thích.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :