1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Diễm Đế Khuynh Nhan - Phao Mạt Lê (61c) [H nặng - Cấm luyến - Sủng] (FULL)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 16: Lại thấy hắc y nhân

      Tử y nhân động tác rất nhanh, trong nháy mắt đem cung trang phiền phức cởi ra. “Khuynh Nhan công chúa tựa hồ có chút khô nóng?! Để tại hạ giúp người mát mẻ .”

      Nhược Hi híp lại hai mắt, cực lực áp chế khô nóng cùng dục niệm ngưởi, nhướn lên nhất phương đuôi mày, “Các hạ muốn chạm vào bản cung? Hẳn là muốn nếm mùi vị tức giận của hoàng huynh?” Mục An Nhiên chết tiệt, nhã hoàng chết tiệt! Ám sát cùng Quang Nhận rốt cuộc chạy đâu? Nếu Oanh Nhiên cùng Hồng Tụ thực bị người ta dẫn dắt rời , tại ở nơi nào? Có hay bị nguy hiểm? Trưng… Trưng sao có phản ứng? Nghi vấn ngừng xoay quanh trong đầu, nàng chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng mau, nếu có người giải vây, chỉ sợ…

      hổ là trân hảo Diễm đế coi trọng. Tới lúc này rồi mà còn lo lắng cho mình, uy hiếp ta? Chẳng lẽ ngươi thực nghĩ rằng nhã hoàng vô hiệu?” Tiếng cười nhàng từ trong miệng tử y nhân phát ra. Lúc này sắc mặt thiên gia chi bảo ở trước mặt ửng đỏ, cắn răng nhẫn nại, cơ hội tốt như vậy, bảo sao có thể dễ dàng buông tha. “Có thể được Diễm đế nhìn trúng, chắc hẳn có chỗ kỳ diệu. Hôm nay chi bằng để ta tới lĩnh giáo phen. Thứ nhất là vì công chúa giảm bớt dược tính. Thứ hai là cũng có thể giáo dục công chúa ngày sau phải làm như thế nào để phò mã ở giường vui vẻ…”

      Nhược Hi nhìn từng bước tiếp cận mình, nét mặt cùng nụ cười thấu mấy phần quỷ dị, ánh lên trong đôi mắt dâm dục có mấy phần điên cuồng. “Nếu các hạ nguyện ý đem bản cung mang về Thiên Khải điện, đó còn gì tốt hơn.” Nhược Hi đè xuống dục hỏa trong lòng, đạm nhiên .

      “Miệng lưỡi Khuynh Nhan công chúa vẫn thực lợi hại. Nhưng mà nơi này đối với điện hạ, cũng phải chỗ tốt a.” Tử y nhân xốc lên thiếp thân của Nhược Hi, ánh vào trong mắt là mảnh tuyết phu đỏ mắt. ” ‘Thiên gia chi ngọc’, quả nhiên như bảo tựa ngọc, ngay cả da thịt cũng là bạch ngọc tỳ vết.” Tử y nhân thào tâm niệm, thân thủ muốn cởi ra cái yếm bỗng nhiên cửa phòng bị “Két ──” tiếng đẩy ra.

      “Ai?!” Tử y nhân giận dữ.

      “Chủ thượng tìm ngươi.” người áo đen vô biểu tình đến. Nhược Hi thầm cảm thấy may mắn. Nhưng lập tức khi nhìn thấy cỗ nhàn nhạt huyết tinh lại khỏi căng thẳng: , chính là người bị nàng lấy trâm cài đâm phải!

      “Tìm ta? Chuyện gì?” Tử y nhân hài lòng, bàn tay vẫn còn ở người Nhược Hi qua lại khẽ vuốt. Nhược Hi cố nén cảm giác buồn nôn, cực lực khống chế bản thân được run rẩy. “ biết.” Hắc y nhân chỉ hai chữ như thế, liền đứng trước cửa, tới cũng ly khai. mặt chỉ có lãnh khốc cùng phi đạm, hơn nữa còn có tia hư vô trống rỗng.

      Nhược Hi nghĩ đó là ảo giác. Bởi vừa nãy nhìn hắc y nhân kia, nàng chợt thấy khóe mắt lóe lên tức giận?!

      Tử y nhân phất tay áo đứng dậy, “Hừ! Vô, ngươi quá tiện nghi.” Dứt lời lại xoay người, cười gian hướng Nhược Hi: “Bất quá Khuynh Nhan công chúa như châu như ngọc bình thường thể chạm đến, chung quy cũng là thường nhân mà thôi. Hôm nay để Vô đến xem, Thiên gia chi ngọc khi bị dược tính khống chế lộ ra phong tình thế nào.”

      Dứt lời liền cười ha ha rời .

      Nhìn hắc y nhân ── Vô chậm rãi đóng cửa phòng, vào bên trong, cũng cởi ra ngoại bào màu đen, Nhược Hi cắn chặt môi dưới, mệnh cho chính mình được rơi lệ.

      “Công chúa ăn nhã hoàng?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại mang vẻ khẳng định. “Giải huyệt đạo cho bản cung.” Nhược Hi kiêu ngạo đáp lại, muốn lộ ra tia nhát gan.

      “Ta cần động, chỉ cần chờ.” Vô chậm rãi cởi áo, khi chỉ còn sót lại thiếp thân y phục mới nhấc chân bước lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh Nhược Hi.

      “Ngươi! … Ân…” Bất ngờ tiếng kiều từ trong miệng Nhược Hi tràn ra, khuôn mặt nhắn bị nghẹn càng ngày càng hồng.

      “Công chúa vẫn là nên thuận theo cho thỏa đáng. Nhã hoàng, chỉ có giao hoan mới có thể giải.” Bỗng nhiên thân thủ chế trụ cằm Nhược Hi, mạnh mẽ bóp chặt, “Công chúa chớ cắn lưỡi. Cho dù có tự sát, tệ môn vẫn còn rất nhiều nam nhi khát khao.”

      Cuối cùng, nước mắt khống chế được rơi xuống. Nam nhi khát khao? Chẳng lẽ cho có dù chết, cũng thoát khỏi bị nhục nhã?

      Trưng… Cứu ta… Cầu ngươi… Nhanh lên chút…

    2. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 17: Trưng… Cứu ta! ( H cao )
      Hắc y nhân ── Vô, chậm rãi ôm lấy Nhược Hi, cởi ra tầng tầng cung trang, chỉ còn sót lại thiếp thân cái yếm cùng bao khố. “Chỉ cần bản cung còn sống, nhất định bỏ qua cho ngươi.” Nhược Hi hề khóc, ngược lại nhìn chằm chằm Vô, lộ ra tôn quý hoàng thất tử tôn cùng ngạo khí trời sinh.​



      thầm thán phục, tiểu công chúa này quả nhiên rất cao.



      Nhược Hi nhịn xuống rên rỉ thống khổ, cực lực kiềm chế thở dốc. Trong căn phòng mảnh tĩnh lặng có vẻ đặc biệt nhàng, nhưng hơi thở dốc như có như ấy lại phá lệ động tình, làm cho người ta muốn ngay lập tức xé mở rồi lấp đầy sâu vào trong cơ thể nàng.



      thể khống chế hai tay run rẩy.



      giường, tóc đen ở bên gối rơi lả tả, vài sợi tóc bị dán hai bên gò má, mồ hôi chảy ra ướt nhẹp, làn da trắng nõn ửng đỏ, hai mắt nhắm chặt. Vi hạp tròng mắt khi thấy thò người tới đột nhiên mở lớn, đạo hàn mang xẹt qua rồi lập tức lại rơi vào mê man. Đồng thời cũng thấp giọng nỉ non gọi: “Trưng… Cứu ta…”



      Hai má Vô hơi căng, đem Nhược Hi ôm đến trong lòng, kéo cái yếm ra. tay di chuyển xuống phía dưới tham nhập giữa hai chân Nhược Hi.



      nên…” Nhược Hi muốn đẩy nam tử người, nhưng vì quanh thân yếu huyệt đều bị chế nên căn bản vô pháp hành động.



      Vô câm thanh cười : “Điện hạ quên mình thể cử động.” Dứt lời liền giải huyệt đạo cho tiểu nhân nhi.



      Nhược Hi thân thủ lập tức muốn đẩy nam nhân, lại vì trong cơ thể truyền đến trận khô nóng mà khỏi ôm lấy , ở người qua lại cọ xát. “Ân hừ… Nóng… A…”



      “Chậc chậc. Điện hạ thực là nhiệt tình nha.” Vô bỗng nhiên đưa ngón tay cắm sâu vào trong mật huyệt, “Nhiều nước như vậy sao.” Vô rút ngón tay ra, cố ý đưa tới trước mặt Nhược Hi.



      “A… Ngươi…” Nhược Hi xấu hổ và giận dữ ngớt, nhưng rất nhanh thần trí liền bị cơ thể gây rối che lấp. “Ân… là nhột… Trưng… Trưng…” Nhược Hi thần trí hôn trầm rên rỉ, trong lòng vẫn tâm tâm niệm niệm người kia.



      Hai mắt Vô bỗng lóe lên, hung hăng mút xương quai xanh tinh xảo của tiểu nhân nhi, hồng lưỡi tình dục qua lại liếm liếm. “Thực là biểu tình dâm đãng! Tiểu điện hạ ngứa sao? Chỗ nào ngứa?” xong, ngón tay lần thứ hai xen vào giữa mật huyệt, nhưng lần này chỉ là nhợt nhạt vào đốt ngón rồi liền rút ra, đùa bỡn hai bên cánh hoa.



      Tiểu nhân nhi kề sát thân thể tinh tráng, hai chân kẹp chặt ngừng giãy dụa. “Ngứa… là nhột… Trưng… Cho ta, cho ta… Trưng…” Dục tình tăng vọt thể kiềm chế, tiểu nhân nhi khó chịu khóc lên.



      Vô bỗng nhiên ngẩng đầu, đem Nhược Hi lần nữa đẩy lên giường, mở rộng hai chân, “Xuỵt… Đừng khóc, đừng khóc.” Vô bên dỗ, bên cởi ra bao khố Nhược Hi. “Chỗ nào ngứa? Ân? Chỉ cho ta nhìn.”



      Tiểu thiếu nữ đẹp mơ màng trầm trầm sợ hãi vươn tay chỉ hạ thể của mình, “Trưng… Ở đây…” Vô nhìn tiểu huyệt co rút, trong mắt toát ra ánh lửa. Bàn tay to ở thân thể bạch ngọc phất qua, “Chỗ nào? Ta nhìn thấy.” xong liền cầm lấy tay Nhược Hi, “Là ở đây? Hay ở đây?” quá phận đem ngón tay trắng nõn mạnh mẽ sờ lên tiểu huyệt sớm đỏ sẫm thấm ngấy mật nước tràn lên hạt đậu nho .



      “Ô a… Ân…” Bàn tay tiểu nhân nhi đặt vật , rất nhanh run run nhu động. “Ân a… Ha… Trưng… Thoải mái…” Thân thể mềm mại giãy dụa, trong miệng đồng thời âu yếm kêu thấp tên nam nhân. “A… Trưng… Muốn ngươi…” Mặt khác, bàn tay còn lại ở trung lung tung huy động.



      Vô cầm bàn tay bé dơ loạn, tinh tế thưởng thức, “Mềm mại xương…” Trong mắt tình tự rất nhanh chớp động. “Thư thái? Đừng chỉ làm mỗi mình vui vẻ.” xong liền đem bàn tay bé ấn hướng hạ khố cương cứng, “Cũng nên làm cho ta thư thái.”



      Nhược Hi chạm vào vật nóng cháy cứng rắn, kìm lòng được cách quần xoa bóp. “Trưng… Trưng… Hảo …” Nam nhân câu dẫn cười tà: “Đừng nóng vội. Việc tốt còn ở phía sau.” Dứt lời, thân thủ nắm lấy đầu vú bị vắng vẻ, lưu tình chà xát bóp động.



      “Ngươi xem ngươi, như thế cứng rắn, còn như thế mềm mại… co giãn.” Nam nhân hung hăng đè ép hai vú tuyết trắng, “Chậc chậc chậc, nhũ tiêm đều sưng lên nha… hồng như thế, ta phải nếm thử.” xong, cúi người ngậm lấy đỉnh đầu rung động, mạnh mẽ hút dài.



      “Ừ… A… ân… Aha…” Tiểu nhân nhi gần như co giật giãy dụa, mật nước ở hoa hạch ngừng tuôn ra, mà bàn tay cầm lấy dục vọng nam nhân cũng bất ngờ buộc chặt.



      “Ân hừ…” Vô buông miệng, buồn bực hừ tiếng, kéo lấy ngón tay ngọc nhi, thô chỉ hung hăng chôn sâu tiến vào hoa huyệt, bắt đầu điên cuồng trừu cắm, khi xoay tròn, khi khấu nội bích mẫn cảm.



      Hạ thân Nhược Hi càng thêm nhiều lần co quắp, mật dịch ngừng róc rách chảy ra theo cổ tay nam tử xuống ga giường, lẫn vào cả thô suyễn của nam nhân. Tiếng thở dốc ngọt ngào dâm mỹ cùng tiếng rên rỉ khuếch tán trong trung.



      Tiểu nhân nhi chưa từng bị đối đãi như vậy, nhịn được mãnh liệt kích thích, giãy giụa mở miệng cầu xin tha thứ: “Trưng, nên… Chậm, chậm chút… nên…”



      Vô suyễn khí ngồi thẳng thân mình, nhìn ngọc thể mềm mại giường ngừng giãy dụa co quắp, chậm rãi cởi quần. Bàn tay lúc cởi đến thiếp thân nội y bất giác ngừng lại chút, nhưng sau đó vẫn là cởi ra.
      tart_trung thích bài này.

    3. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      18, Nhã hoàng?! Thất thân!! ( H cao )
      Tiểu nhân nhi cảm giác lát lâu có thân nhiệt nam nhân, lần thứ hai khó nhịn nữu động. “Trưng… Trưng…”

      Vô câu môi: “Tiểu điện hạ ra rất trung tâm nha.” xong bất ngờ đem toàn bộ trâm cài đầu Nhược Hi tháo xuống, lấy ra cây châm hình phượng. “Ân… Ta muốn…” Tiểu nhân nhi nôn nóng giãy dụa, muốn dán lên nam thể tinh tráng.

      Đến, để ta xem chút… Ha ha… Hảo ngoan… Chân mở lớn chút…” Nam nhân bên dụ hoặc tiểu nhân nhi mở rộng hai chân, bên vỗ về chơi đùa hai mảnh cánh hoa.



      “A…” Thiếu nữ khó nhịn nhướn thân, im lặng mời nam nhân.



      bướng bỉnh. Ngươi xem ngươi, nước đều ra rất nhiều.” vừa vừa vùi đầu giữa hai chân nàng, môi mỏng bao bọc toàn bộ hoa tâm, liếm mút mạnh mẽ, tham lam khát khao. Nhược Hi cảm thấy toàn bộ u huyệt trong nháy mắt nóng rực, róc rách ướt ý sôi trào. Mà nam nhân còn cố ý phát ra thanh dâm mỹ chậc chậc, đầu lưỡi dùng lực hướng sâu vào phía bên trong… Bỗng nhiên môi mỏng ly khai khỏi mật huyệt, ngón tay thon dài dùng sức đạn động tiểu đậu đỏ giấu sâu trong rừng rậm. Nhất thời điện lưu tiêu hồn tê dại truyền đến khắp toàn thân Nhược Hi.



      “A ân… Ngô… A ân… Cho ta… A… Ta sắp… A… Sắp rồi…” Tiểu thiếu nữ mãnh liệt ngâm gọi. U huyệt kịch liệt co quắp chảy ra mật dịch ồ ồ, rất nhanh liền thấm ướt bàn tay nam nhân.



      Nam nhân sửng sốt, rồi lập tức cười ra tiếng. cầm trâm cài đầu vừa lấy xuống, dùng đầu trâm phượng hoàng nhàng ở tiểu huyệt run run đóng mở liên hồi quét động. Rất nhanh dâm thủy lại lần nữa giàn giụa dính đầy chim phượng hoàng, đem lông chim sắc kim ướt thành luồng.



      “Hảo… là nhột… A a… Trọng điểm…” Huyệt mật mềm mại trắng mịn ngừng phun ra xuân nước róc rách, nam nhân bỗng nhiên gia tăng khí lực, đem cây trâm càn phá lung tung, qua lại quét động, thậm chí còn quá phận với vào giữa mật huyệt.



      “Ừ… thoải mái… Trưng… Còn muốn… Còn muốn… Nhanh lên chút, a a a a!!!” Thân thể Nhược Hi bất ngờ buộc chặt, co lại đầu ngón chân, nhướn lên eo . “Nga ân… Trưng, Trưng… Trưng, tha, tha… Hi nhi… A… Chậm chút… Chậm chút… A a a a… Trưng…” Từng đợt tê dại làm cho tiểu nhân nhi cố gắng thu mông, u huyệt tính toán khóa lại hung khí ngừng xuyên qua mạnh mẽ, lớn tiếng rên rỉ, van cầu liên tục… Cuối cùng lại nhịn được mà lần thứ hai tiết ra.



      Vô xả môi cười, lại vì cố nén dục vọng mà hơi có vẻ dữ tợn. đứng thẳng dậy, đưa bàn tay tràn đầy dâm thủy đến bên miệng nhàng liếm. Rồi chợt khuynh thân, đặt Nhược Hi lên , côn thịt cực đại nóng cháy rất nhanh tham nhập, làm cho hoa huyệt tiểu nhân nhi còn hưởng thụ dư vị cao trào hai lần gắt gao thít chặt.



      “Ân… Thả lỏng…” Nam nhân chút nào thương hương tiếc ngọc nắm lấy khối ngọc trắng nõn. “A ~” Tiểu nhân nhi tiếng mị ngâm, giãy dụa thắt lưng, tính toán giảm bớt ngứa ngáy cùng tê dại.



      Nam nhân cảm thấy vẫn đủ, nắm tay bé, đặt lên bộ ngực cao thẳng trắng nõn, “Chính mình sờ!”



      Đôi tay bé run rẩy đặt lên ngực, gắng gượng xoa bóp nhũ tiêm.



      “Đối… Điểm… Ân… Nhéo nhéo núm vú… Nha… Hảo…” Hai mắt nam nhân đỏ đậm, chỉ trong giây lát liền tăng nhanh tốc độ, ra sức đâm vào rút ra. Nhược Hi trong nháy mắt xụi lơ, thoải mái như muốn bay lên trời, nức nở giãy dụa, “A… thoải mái… Trưng… Nhanh lên chút…”



      “A… Kẹp chặt… Ân.. Nhược Hi… Thoải mái sao…” Nam nhân càng thêm dùng sức, mỗi khi đem côn thịt xen vào giữa tử cung lại nhàng xoay tròn mới rút ra, bàn tay to càng thêm dùng sức kéo căng hai bắp đùi tiểu nhân nhi. Cảm giác đau nhói tê dại làm cho tiểu nhân nhi thể trốn tránh, chỉ có thể cứng rắn thừa thụ.



      “A a a… A…” Nhược Hi ở trung tâm cao trào sắc nhọn than gọi, thể kiềm chế co quắp, huyệt nội phun tiết mật nước phủ đầy côn thịt cứng rắn, cảm nhận được nó tự chủ được kịch liệt nhảy lên. Theo động tác mãnh liệt ra vào, xuân nước chậm rãi biến thành bọt biển nho , dính đầy chỗ hai người giao hợp.



      “Ân a… Cho ta… Trưng… Cho ta…” Tiểu nhân nhi ôm cổ nam nhân, dán sát vào lồng ngực cường tráng, vuốt ve giãy dụa.



      “Ha ha. Bộ dáng Nhược Hi lúc cao trào thực rất đẹp a.” Nam nhân hung hăng đính nhập, đánh vào bắp đùi kiều người, khiến nó ba ba rung động, hồng thành mảnh. “ đẹp a… Làm cho người ta muốn… Ân… Hung hăng chà đạp ngươi… A… Đem ngươi ngoạn phôi…” Nam nhân vừa , rất nhanh lại động hạ thân, đem côn thịt đỏ tím mạnh mẽ dâm loạn đảo động, bừa bãi tàn sát, làm tiểu huyệt co rút thít chặt.



      “A a!” Nam nhân trận gầm , kính mông co rút, cỗ nhiệt lưu hữu lực bắn vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt của Nhược Hi, làm cho tiểu nhân nhi lần nữa thẳng lưng run run.



      “A… Trưng… , …” Cao giọng thét chói tai, Nhược Hi hung hăng ngụm cắn vai nam nhân rồi lập tức ngất .



      ý niệm mơ hồ bỗng nhiên lên trong đầu, nhưng rất nhanh liền biến mất.



      Trưng! Ngươi ở đâu?!

    4. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 19: Tan nát cõi lòng, thần thương ( ngược )

      Nhược Hi chậm rãi mở mắt, chỉ thấy cửa sổ đóng chặt bị gió đêm thổi khai. Gió đêm? Tiệc sinh nhật của nàng chính là cử hành vào ban đêm… Bỗng nhiên, ký ức trước đó trở lại trong đầu… nàng bị bắt, bị hạ dược… nàng ở dưới thân nam nhân tên Vô ấy rên rỉ, thậm chí ôm chặt … Cầu hoan…​



      Nước mắt, thuận theo khóe mắt chảy xuống. Bóng đêm người, ánh trăng ngân bạch rơi mái tóc tỏa ra lành lạnh quang mang. Chậm rãi, Nhược Hi đem chính mình ôm chặt, gắt gao cắn mu bàn tay, im lặng khóc.



      Sở Nhược Hi… Ngươi là Khuynh Nhan công chúa… Thiên gia chi ngọc… được khóc…



      Thiếu nữ kiên cường muốn ở trước mặt địch nhân tỏ ra bất kỳ nao núng hay yếu đuối nào. Vì thế, nàng muốn thừa dịp lúc người, đem khuất nhục cùng thống khổ mà bản thân cố gắng ngụy trang phong bế, thể để cho bất luận kẻ nào phát tuôn ra…Nàng thể… làm cho mình trở thành nhược điểm… của Trưng…



      Thế nhưng, ai có thể đến bảo vệ nàng?



      cho ta biết, thế nào, mới có thể… quên…”



      Dường như nàng lại trở về cái đêm khi mẫu phi qua đời, kinh hoàng, quật cường, thương tâm, muốn bất luận cung nhân thị nữ nào tiếp cận, chỉ dám mong chờ trong nội tâm, có người đến, vươn hai bàn tay ấm áp ra ôm chặt lấy nàng.



      Khi đó, có phụ hoàng ôm nàng, với nàng: “Đừng sợ”



      Khi đó, có Trưng ôm nàng, làm cho nàng cất tiếng khóc.



      Nhưng tại, ai có thể ôm chặt nàng, bảo hộ nàng, cho nàng biết: “Đừng sợ” ?



      Mặc dù, nàng trở thành Đông Việt vinh quang…



      Mặc dù, nàng có tình cảm chân thành của nam nhân…



      Mặc dù, nàng còn sống…



      Thế nhưng, hoa tuyết lặng yên tiếng động bay xuống cùng đau nơi hạ thể, chăn gấm quần áo bừa bãi kia lại dường như tàn sát và quỷ mị nhắc nhở nàng, tất cả những chuyện xảy ra đêm đó… khiến nàng còn cách nào tỳ vết để thủ tiết cho nam nhân nàng thương…



      có ai biết, trong lòng thiếu nữ bề ngoài kiêu ngạo kiên cường, kỳ thực sớm mang nặng vết thương, thiên sang bách khổng.



      có ai biết, thân thủ thiếu nữ ra tay giết chết chính huynh tỷ của mình, ở sâu trong nội tâm, lại hi vọng thân tình, cùng ấm áp…



      Cũng có người nào biết, kỳ thực ở khắc khi nàng hạ dược hoàng huynh kia, chỉ là vì khát cầu phần hèn mọn “”.



      Khí quý như hàn, mi tựa thanh vũ, bên môi vĩnh viễn là nụ cười ôn nhu, mỹ hảo phảng phất như được thế gian vạn vật ngưng tụ…



      Ôn nhuận như ngọc, thiên gia chi bảo, chính là như thế…



      đời trọc lưu gợn sóng, mười lăm năm từng trải, mười lăm năm tang thương; mười lăm năm nhìn tẫn cung lục đục với nhau… cũng dần dần lây dính đầy tay máu tươi. Vì, chỉ để bảo vệ cho “Gia”, bảo vệ cho phần “”…



      Ai nghĩ tới, nàng kinh thế tuyệt diễm mưu lược, dùng để bảo vệ phần thân tình vô vọng?



      Ai nghĩ tới, ngón tay bút rơi mưa gió, dùng để chém đầu huynh tỷ?



      Ai nghĩ tới, thân ảnh tôn quý kiêu ngạo, dùng để hồi báo tương tư thế gian khó chứa?



      Ai có thể nghĩ đến, “Thiên gia chi ngọc” danh mãn thương lãng Khuynh Nhan công chúa, từng đơn thuần cẩn thận khát vọng, đơn thuần khẩn cầu?



      “Trưng… Trưng… Trưng…” Thiếu nữ ở trong lòng liều mạng khóc, tuyệt vọng trong im lặng kêu tên người mình .



      Tà nguyệt tây trầm, nước mắt cũng chậm chậm hong gió.



      Khuynh Nhan công chúa Sở Nhược Hi ngồi dậy, chậm rãi mặc vào cung trang hôm qua bị vứt tán loạn đất.



      Nàng biết, thân là hoàng thất tử nữ, nàng được phép nhu nhược, cũng quyền được khóc.



      Thứ nàng có, chỉ là vô tận báo thù, cùng hủy diệt.



      Ánh trăng yếu ớt cuối cùng cũng biến mất.



      Trong bóng tối, ngập tràn vẻ vắng lặng.



      Chỉ còn trái tim hận thù đập muốn rửa hết nợ.



      Nhược Hi cài lên chiếc trâm cuối cùng, nhàng giương giọng: “Người tới.”



      Nàng biết ở ngoài cửa, nhất định có người.



      Chỉ là nghĩ tới, người vào lại chính là hắc y nhân.



      Hắc y nhân, Vô.



      Người, đoạt trinh tiết của nàng.



      Chính nam nhân đó…

    5. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 20: Đề máu ( ngược )
      vào phòng, mạnh mẽ giơ cằm Nhược Hi, tinh tế xem kỹ. “Ngươi, khóc?” Tựa hồ xác định hai mắt sưng đỏ phía trước, Vô chần chừ hỏi.



      Nhược Hi nhàng quay đầu, cúi xuống thưởng thức cây lược gỗ trong tay, “Ta nhớ ngày hôm qua, ta bị ngươi làm thương.” “Ngẩng đầu nhìn ta chuyện đáng sợ như vậy?” lần thứ hai giơ mặt Nhược Hi lên.



      đáng sợ. Nhưng râu ria ngươi nhìn rất vừa mắt.” Nhược Hi đạm nhiên rũ mắt xuống.



      “Râu ria?” Vô nghe vậy khó hiểu tức giận, “Ngày hôm qua, tiểu điện hạ còn cầu ta chặt nha.” Bỗng nhiên đề tài chuyển biến, vờ ngây thơ khẽ vuốt da thịt trơn mịn.



      “Hơn nữa, hôm qua tiểu điện hạ còn nhiệt tình… gọi khó quên nha…” Nhược Hi vẫn như trước động đậy. “Bất quá, nếu như Vô cho tiểu điện hạ biết, kỳ thực hôm qua Diễm đế bệ hạ ở ngay gần đây, sao nhỉ?”



      “Cái gì?!!” Nhược Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập khó có thể tin. “Trưng…”



      Vô cười khẽ, “Đúng vậy. biết sau này tiểu điện hạ nhìn thấy ngài ‘Trưng’, giải thích thế nào?”



      Nghe xong, khuôn mặt tinh xảo bỗng mảnh trắng bệch. Đôi mắt to luôn linh động giờ cũng dần trở nên đờ đẫn.



      Trưng… Vì sao? Vì sao gần ngay gang tấc, ngươi lại tới cứu ta? Chẳng lẽ, thân phận huynh muội của chúng ta, thực làm ngươi rút lui? Vì sao? Ngươi … cứu ta…



      Hi nhi, nếu cho ta, ngươi liền còn đường lui…



      Điện hạ thực nhiệt tình nha…



      Hi nhi, bảo bối của ta…



      Sau này, ngươi chỉ có thể là của ta…



      Ngươi đau, cũng chỉ có thể do ta làm ra…



      Tiểu điện hạ ra rất trung tâm nha…



      Hi nhi… Bảo bối của ta… Nhịn chút…



      Hi nhi… Hi nhi của ta… bảo vật của ta… Sau này ta bao giờ buông ngươi ra…



      Ngày hôm qua, tiểu điện hạ còn cầu ta chặt nha…



      Hi nhi… Hi nhi của ta…



      Kỳ thực hôm qua Diễm đế bệ hạ ở ngay gần đây…



      Hi nhi, nếu ta thực muốn náo nhiệt, muốn Hi nhi cũng tìm việc vui…



      Thanh Sở Mạc Trưng, thanh Vô, ở trong đầu Nhược Hi ngừng quay quay lại. Vì sao? Ngươi buông ta ra, vì sao đến cứu ta? phải chỉ gần ngay gang tấc sao? Vì sao để ta hết thảy phải tự mình đối mặt?



      Trưng… Ngươi có biết, ta ngươi, rất lâu rồi… Từ ngày đầu tiên biết nhận thức, ta liền ngươi…



      Ta biết, chính mình có tuyệt thế võ công, có an ủi ôn nhu, cũng có tâm tình thiện lương…



      Ta chỉ có thể, dùng thân phận công chúa cao quý này, dùng thân phận muội muội chém đứt huyết thống này, ràng buộc ngươi…



      Ta chỉ có thể, ở lúc ngươi vì quốc lo lắng, ở lúc Đại hoàng huynh phản loạn, ở lúc Hoàng trưởng tỷ mưu phản, chặn lại tất cả khả năng có thể nguy hiểm cho ngươi…



      Thực , ta chỉ có thể làm như vậy…



      Vì thế, lúc ngươi đối với ta , ngươi buông tay ta, khi ngươi giữ lấy ta khắc kia…



      Ta liền phát thệ, cả cuộc đời này, ta thủ hộ ngươi…



      Có biết, khi ta thấy ngươi tươi cười, có bao nhiêu hạnh phúc?



      Có biết, lúc ta ôm ngươi, có biết bao vui vẻ?



      Có biết, ta có bao nhiêu, ngươi?



      Trưng… Trưng… Trưng…



      Bất ngờ, Nhược Hi nhắm mắt lại, thân thể trực tiếp ngã xuống.



      Hết tâm muốn thủ hộ người kia, vậy mà đổi lại hề quan tâm mình. Vậy kia, cũng cần xuất trước mặt nữa…



      Công chúa tài cán này vì , cuối cùng làm việc…



      Nhược Hi mỉm cười, chậm rãi rơi vào trong hắc ám…



      Nhưng nàng biết, khi nàng ngã xuống, mặt Vô lên có bao nhiêu kinh hoàng thất sắc.



      Nàng thấy được, Vô kéo xuống mặt nạ da người, lộ ra khuôn mặt nàng vẫn tâm tâm niệm niệm…



      Nàng cảm giác được, Trưng, ôm chặt lấy nàng, chảy xuống lệ nóng…



      Nàng cũng có nghe được, Trưng, ôm nàng, sợ hãi rống giận “Hi nhi ── “



      Trưng, nhất định phải tìm vị thiện lương thê tử…



      Thay thế ta, thủ hộ ngươi…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :