1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Diễm Đế Khuynh Nhan - Phao Mạt Lê (61c) [H nặng - Cấm luyến - Sủng] (FULL)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 11: Huyền Thiên điện mưu lược
      Bên trong đình Ngưng Uẩn, Sở Nhược Hi lười biếng gục đầu xuống bàn, nhìn ngoài đình từng mảnh tuyết bay, chút chạm tới cái chén bàn. “Chủ tử, trà nguội rồi. Ta giúp người đổi chén khác nhé.” Hồng Tụ . “ cần, các ngươi uống .” Nhược Hi đổi phương hướng lần nữa nằm xuống. “Cái kia, chủ tử.” Oanh Nhiên do dự. “Chủ tử các ngươi cho phép, nên này cái kia.” Nhược Hi lần thứ hai đổi tư thế.

      “Chủ tử, người còn cần dùng đồng tử?” Oanh Nhiên ngạnh da đầu, lấy ra thuốc tiên đồng tử tiêu sưng hóa ứ. Nhược Hi trong nháy mắt sửa lại thái độ biếng nhác, che dấu vết hôn cổ. Hoàng đế ca ca là tiểu cẩu sao? Từ hôm bọn họ ở Huyền Thiên điện hoan hảo ngày ấy đến nay qua bốn ngày, đồng tử cũng dùng ba ngày, nhưng sao vẫn còn nhìn ra dấu vết. “Nam nhân này gặm sâu như vậy để làm chi a?” Nhược Hi thào oán giận, nhưng nghĩ đến ngọt ngào ngày ấy, mặt lập tức ửng hồng mấy phần. Hôm ấy sau khi nàng bất tỉnh, hoàng đế ca ca chỉ cho nàng ngủ hai canh giờ, nửa đêm lại đem nàng đánh thức, muốn nàng lần lại lần. Nếu phải hôm sau còn phải lâm triều, sợ là đến tận bây giờ nàng còn nằm giường tĩnh dưỡng.

      Mất tự nhiên điều chỉnh thân thể, lại cảm nhận được hạ thân như trước truyền đến đau nhức, Nhược Hi tựa đầu lên khuỷu tay. “Điện hạ, bệ hạ cùng Huân vương điện hạ ở Huyền Thiên điện.” tiểu thái giám mày thanh mắt đẹp đứng ở hạ đình cung kính khom người bẩm báo. “Ân, bản cung biết rồi.” Nhược Hi ngồi thẳng người, hơi thở dài.

      Trong Huyền Thiên điện, Diễm đế Sở Mạc Trưng cùng Huân vương Sở Mạc Đường ngồi án thưởng trà. “Nghe tam ca mấy ngày nay tâm tình rất tốt a.” Sở Mạc Đường bán chống cằm, cười trêu ghẹo. “Lão Ngũ còn có thời gian hỏi thăm những lời đồn đãi nhảm này, xem ra vẫn rất thanh nhàn nha.” Sở Mạc Trưng chút nào để ý tới.

      “Tam ca!” Sở Mạc Đường dở khóc dở cười, “ như thế, ngươi thực xuất thủ với Tiểu Nhược Hi?” “Trẫm đợi mười lăm năm.” Sở Mạc Trưng lạnh đạm trả lời câu.”Tam ca, ngươi là vua nước, tự nhiên người nào dám ở bên tai ngươi huyên thuyên. Nhưng Tiểu Nhược Hi lại giống, ngươi suy nghĩ cẩn thận?” Sở Mạc Đường nghiêm mặt, “Huynh muội nhau vốn hợp đạo lý, ta lo lắng ngươi, chỉ sợ sau này điều Tiểu Nhược Hi nhi phải đối mặt, phải nhàng.”

      “Nữ nhân của ta, phải là kiều hoa nhuyễn ngọc.” Sở Mạc Trưng cường thế đáp lại, “Lão Ngũ ngươi hẳn quên. Năm đó ta ngươi hai người đều trọng thương, là ai lấy mười ba chi linh xây hạ ám sát cùng quang nhận, là ai giúp ngươi chỗ hai vị sư phó đạt được hôn thư.”

      Sở Mạc Đường ngẩn ra, lập tức trầm tĩnh lại, “A. Quan tâm quá bị loạn. Xem ra ta coi thường Tiểu Nhược Hi của chúng ta.”

      đến đó, bỗng nhiên thanh thiếp thân tổng quản Sở Mạc Trưng, Chu Kính từ ngoài điện truyền đến: “Bệ hạ, Huân vương điện hạ, Khuynh Nhan công chúa điện hạ đến bái kiến.”

      “Đường ngũ ca!” Nhược Hi hài lòng tiêu sái bước vào trong điện, “Đường ngũ ca gần đây gặp ta nha.” “Ha ha, Tiểu Nhược Hi, gần đây Đường ngũ ca mấy lần gặp ngươi, hình như toàn bị Hồng Tụ Oanh Nhiên nhà ngươi cản lại thôi. Họ ngươi nằm giường tĩnh dưỡng?” Sở Mạc Đường thương kéo kéo tóc Nhược Hi, trêu ghẹo .

      Nhược Hi nhăn mũi, thêm gì nữa. Sở Mạc Trưng ôm chầm lấy Nhược Hi, thân mật khuôn mặt nhắn của nàng, hướng Sở Mạc Đường : “Ngày mai là sinh nhật Nhược Hi mười lăm, trẫm cho người xử lý, đến lúc đó ngươi cũng đừng quên.” Sở Mạc Đường sang sảng cười: “Cái này là đương nhiên thể quên a. Lần này cũng là lễ cập kê của Tiểu Nhược cho nên thể quá keo kiệt, nhiều người đến cho đông vui. Nhân tiện để Nhược Hi chọn nữ quan.”

      Huynh đệ hai người chuyện,bỏ qua Nhược Hi bất mãn ngồi bên. “Hai vị ca ca bất giác đa sao? Nếu mấy năm vừa rồi chưa từng làm qua tiệc sinh nhật, năm nay cũng đơn giản miễn .”

      “Hi nhi thích?” Sở Mạc Trưng cúi đầu nhìn Nhược Hi.

      “Ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng hoàng đế ca ca có từng nghĩ tới yến hội nhiều người xảy ra cố hay ?” “Còn nữa, hai vị ca ca hình như buồn chán sinh chuyện phải. Năm đó Ngũ tỷ cập kê, trong cung trắng trợn mừng lễ. tại lại an bài như vậy, chẳng lẽ hai vị còn thêm ý chê ta ngày thường cũng quá mức an nhàn?”

      “Tam ca, xem ra Tiểu Nhược Hi của chúng ta thất khéo linh lung tâm nha.” Sở Mạc Đường lắc đầu cảm thán. “Hi nhi, nếu ta thực muốn tìm náo nhiệt, muốn Hi nhi cũng tìm việc vui…” Sở Mạc Trưng để ý đến người bên cạnh trêu chọc, nhìn kỹ Nhược Hi chậm rãi . “Nếu là như vậy, Nhược Hi có phải nên chuyên tâm thưởng thức, nhìn xem những tiết mục Trưng an bài, tính l cấp Hi nhi sinh nhật hạ lễ hay ?!” Nhược Hi thấy thế, mở miệng tiếp.

      Nghe được lời ấy, Sở Mạc Trưng cùng Sở Mạc Đường hơi kinh hãi, khí thế kia, thần thái này, ràng chính là Sở Mạc Trưng thứ hai, chỗ nào giống thiếu nữ mười năm a? Sở Mạc Đường yên lòng. Xem ra chuyện tam ca cùng Tiểu Nhược Hi sau này cần quá mức bận tâm, chỉ cần để ý xem cuộc vui thôi.

      Mà Sở Mạc Trưng sau lúc đầu giật mình, liền lộ ra mạt kiêu sắc: Hi nhi, chờ mười lăm năm, bây giờ là phong hoa tuyệt đại, thông minh vô song rồi. Nhược Hi ngẩng đầu lên, đưa tay đặt ngực Sở Mạc Trưng, hơi làm nũng : “Bất quá, Trưng, ta muốn người.”

      Sở Mạc Đường hứng thú nhướn mi. này, bên người có Hồng Tụ Oanh Nhiên, thiện độc, thiện võ, cộng thêm kẻ có việc gì thích làm loạn phối dược Mục An Nhiên, còn cần gì nữa?

      Tựa hồ nhìn thấu nghi vấn Sở Mạc Đường, Nhược Hi lạnh nhạt : “Ta muốn Chu Kính. Dù sao tiết mục Trưng an bài có Chu Kính giúp mới có thể đặc sắc hơn mấy phần.”

      Lúc này ánh chiều tà xuyên qua song linh rơi vào người Nhược Hi, ở quanh mình phủ nhuộm mảnh kim hồng nhợt nhạt. Thiếu nữ thân ảnh nho , đôi mắt lấp lánh nhìn quanh lưu chuyển, toát ra thâm trầm hợp cùng niên kỷ, nhè xinh đẹp mà quyến rũ.

      Sở Mạc Trưng cùng Sở Mạc Đường hai người ngồi bên cạnh, chỉ có thể nghĩ tới bốn chữ:

      Tuyệt đại cơ.

      ~

      biết là do người viết hay người cvt mà tạm thời mình thấy chương 12, 13, 14. Mà nội dung cũng lằng nhằng, thỉnh thoảng thiếu đoạn. Thành xin lỗi các bạn vì thiếu sót này. Mình cố gắng tìm bản thuần. Nếu có thêm góp ý gì các bạn cmt cho mình biết. Nếu các bạn thấy nội dung khó theo dõi bảo bạn để bạn ngừng truyện, đỡ mất thời gian làm truyện có ai theo dõi.
      Thân ^^!

    2. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 12: Tuyệt diễm Thiên Khải điện
      Cập kê chi yến của Đông việt “Thiên gia chi ngọc” thể qua loa chuẩn bị, văn võ bá quan, bao gồm cả các tiểu quốc đều phải sai sứ giả đưa tới hạ lễ. Nhân thế đồn rằng, lần cập kê chi yến này chừng cũng chính là lễ tuyển chọn phò mã. Thế là, Hoa Chiếu điện càng thêm náo nhiệt. Ai ai cũng muốn nhân cơ hội diện kiến vị công chúa rất ít khi xuất , Khuynh Nhan.

      “Chủ tử, người có tâm ? Oanh Nhiên chọn y phục đúng?” Oanh Nhiên thân lục y giúp Nhược Hi mặc triều phục công chúa, lại bỗng thấy Nhược Hi liên tục cảm thán mà khỏi kỳ quái. Tuy lần này cập kê chi yến là bệ hạ tận lực vì công chúa tiến hành, nhưng hoàng thành dưới ai ai cũng biết bệ hạ rất sủng ái chủ tử, cho nên các đại thần trong triều liên tiếp sai thị nữ đến đưa lễ. Nội điện Huyễn Thiên, cũng chính là tẩm cung bệ hạ tại giống như trao quyền chủ nhân cho điện hạ, để nàng tùy ý sai khiến cung nhân, bệ hạ đối với chủ tử sủng ái đến mức ngay cả giữa đêm an tẩm cũng muốn nơi khác. Vậy vì cái gì mà điện hạ lại lộ ra thần tình này?

      Nhược Hi trả lời, chỉ bước đến ngồi trước kính đài nhìn hồng y tay áo tinh xảo. Oanh Nhiên liếc mắt nhìn, Hồng Tụ chần chừ : “… Điện hạ, người…”

      Nhược Hi bỗng dưng quay về phía Hồng Tụ muốn lại thôi, “Ta? Hồng Tụ, ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?”

      “Chủ tử, mười năm.” Hồng Tụ đáp. “Chỉ là vừa rồi cảm thấy chủ tử tựa hồ có chút… tịch.” Oanh Nhiên tiếp lời.

      nhàng hai chữ “ tịch” rơi vào tai, khiến Nhược Hi nhất thời hóa đá, mặt nổi lên vô số gợn sóng. tịch? Mặc dù thuở vinh sủng vạn thiên, được hoàng đế ca ca bảo vệ từng bước chân, nhưng người trong hoàng thất, có mấy ai tâm với nàng? Mắt phượng rũ xuống, cười nhạt, “Hồng Tụ, Oanh Nhiên, hai ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta làm sao có thể thấy tịch? Chu Kính đến chưa?” Hồng Tụ thấy Nhược Hi chuyển chủ đề mà khỏi khẽ thở dài tiếng, “Chủ tử…” Ngữ khí liền biến đổi, “Chu Kính sớm tới, ở ngoài điện chờ.”

      Nhược Hi tiếu tựa phi tiếu liếc mắt nhìn Hồng Tụ Oanh Nhiên, “Ngoài điện?” Oanh Nhiên sắc mặt ửng hồng: “Chủ tử, sao người lại để cùng, còn chúng ta phải ở lại Hoa Chiếu điện, sau lát mới được tới?” Nhược Hi mỉm cười: “Nguyên lai là Hồng Tụ Oanh Nhiên ghen tị a. Kỳ ngoài ra ta cũng còn cách nào, ta cần thay ta diễn trò.”

      Oanh Nhiên giúp Nhược Hi sửa lại vạt áo cuối cùng, “Chủ tử, Chu Kính tới rồi, bệ hạ chắc bớt lo lắng.” Thấy tất cả xong xuôi, Hồng Tụ liền chạy ra ngoài mời Chu Kính. “Chu tổng quản so với thường ngày khác biệt nha.” Nhược Hi cầm chén trà bàn nhấp ngụm, nhàng .

      Chu Kính ngẩn người lát mới thi lễ: “Điện hạ, các vị quần thần đến Thiên Khải điện, sứ giả Tây Kỳ, Bắc Minh cùng số tiểu quốc cũng đông đủ. Chúng ta nên thôi…”

      “Được rồi, cần nữa. Oanh Nhiên, truyền xuống phía dưới, bản cung bãi giá Thiên Khải điện.” Nhược Hi nhướn khóe môi, nếu biểu diễn vô , kia bản cung cùng các ngươi diễn. Nhược Hi tuy tuổi , nhưng thuở lớn lên trong cung, mẫu phi lại là Hoàng quý phi vinh sủng nhất thời, thủ đoạn tâm thuật có cái gì chưa từng thấy qua? Chu Kính khỏi ám thán, “Năm ấy bệ hạ cùng Huân vương điện hạ đều thụ thương, đó chính là vì bảo vệ vị tiểu điện hạ trước mắt này. Hơn nữa còn tự thân giám sát Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử bị trảm. Cho nên yến hội hôm nay nhất định phải thập phần cẩn thận. Nếu vô sao, nhưng nếu có điều bất trắc, e rằng mười cái đầu vẫn đủ chém.”

      Nội điện Thiên Khải, chúng phi tần cùng quần thần sớm an tọa, mà ngự tọa ở giữa bên , Sở Mạc Trưng nhàn nhã dựa vào ghế, bên trái là Huân vương Sở Mạc Đường, bên phải là vị trí đợi Nhược Hi giá đáo.

      Ngoài điện, bỗng nhiên truyền tới trường thanh của tiểu thái giám: “Khuynh Nhan công chúa giá đáo ──” Nhất thời, tần phi cùng quần thần trong nội điện đồng loạt đứng dậy, “Khấu kiến công chúa điện hạ, điện hạ thiên thu kim an.”

      “Thần muội tham kiến hoàng huynh, Huân hoàng huynh.” Nhược Hi đứng thảm đỏ, nhanh chậm thi lễ, áo khoác phi sắc cẩm bào, vạt áo thêu kim phượng mẫu đơn, lộ ra xương quai xanh tinh sảo trắng nõn. Váy dài màu lựu hồng bách phong, đai lưng nạm san hô ngọc tím, nhàng buộc quanh vòng eo thon thả. Trường tóc thùy sau lưng như ngày thường, mà là vấn cao lên đầu, trang điểm lộng lẫy, thân hồng y tỏa ra tôn quý cao ngạo.

      Đây chính là người độc hưởng sủng ái của Đông Việt Diễm đế, thất nữ nổi tiếng thiên hạ, “Thiên gia chi ngọc” Khuynh Nhan công chúa?! Chúng nhân tất cả đều si mê, khỏi tán thán, chẳng trách bệ hạ bất công! Hoàng nữ cao quý dung mạo vô song như vậy, sao có thể thương?
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 13: Kinh tài cập kê yến
      “Hoàng muội miễn lễ, hôm nay là cập kê chi yến của ngươi, cần đa lễ.” Sở Mạc Trưng trong mắt quang mang lóe sáng, thân thủ nâng Nhược Hi dậy, nhờ tay áo dài che lấp mà khẽ chế trụ thắt lưng nàng. Nhược Hi cũng đầu hàng, thuận theo bàn tay to của Sở Mạc Trưng nhàng phủ lên thứ cứng ngạnh dưới tiết khố. “Đa tạ hoàng huynh.”

      Huân vương Sở Mạc Đường ngồi bên dở khóc dở cười, đôi huynh muội này cũng nhìn xem ở trong trường hợp nào mà cư nhiên náo loạn. Sở Mạc Đường ho khẽ: “Khuynh Nhan hoàng muội, nhân dịp ngươi cập kê, Tây Kỳ sứ giả đặc biệt tới chúc mừng, còn mang theo rất nhiều lễ vật đáng quý a. Xem ra lần này muội vui vẻ.”

      Dưới để ý của chúng nhân, Nhược Hi cùng Sở Mạc Trưng liền ngồi vào tọa, hướng Tây Kỳ sứ giả gật đầu cảm tạ. Tây Kỳ sứ giả đáp lễ, đứng dậy hạ thọ, chậm rãi : “Khuynh Nhan công chúa điện hạ, những lễ vật này đều là bảo vật hiếm có của Đại vương Tây Kỳ chúng ta, ngoại trừ bảy năm trước Huy Trạch thái tử được sắc phong, quý quốc Diễm Đế bệ hạ lên ngôi, Bắc Minh Họa Cầm công chúa xuất giá dâng tặng ít, chưa từng mang ra ngoài. Chỉ đặc biệt riêng với điện hạ, ‘Thiên gia chi ngọc’ thế gian hiếm gặp công chúa đây.”

      Nhược Hi cầm lên viên trân châu lớn như chén trà, thanh lục oánh nhuận, rất đáng thưởng thức: “Vật này khó gặp. Nếu ta lầm viên trân châu này nằm trong các lớp nham thạch, được lấy từ cực địa biển sâu? Tùy thân mang theo, bách độc bất xâm, cường thể khỏe mạnh?”

      “Công chúa quả nhiên tinh thông mọi truyện, bội phục, bội phục.” Thanh trong trẻo bỗng nhiên vang lên, nam nhân đứng lên từ giữa chỗ ngồi của sứ giả Bắc Minh.

      “Ai nha, Bắc Minh Tư vương!” Đám quân thần ồ lên tiếng. Vị Khuynh Nhan công chúa này cũng lớn mặt , ngay cả thân đệ của Bắc Minh Vương, Tư Vương Mạc Vô Đồng cũng tới chúc mừng.

      “Tư Vương quá khen rồi, hoàng muội của trẫm chẳng qua từng xem trong sách vở mà thôi.” Sở Mạc Trưng đạm nhiên cười, “Lần này hạ lễ của Bắc Minh vương cũng coi như trân quý. Áo phượng mặc giác với Khuynh Nhan mà , sợ rằng cũng khó tiếp nhận.”

      Mặc giác? Chúng nhân lần thứ hai cả kinh. Áo phượng mặc giác là trân bảo Bắc Minh cung, chỉ thấy đại điện sắc phong khi ban cho Hoàng hậu. Mà nay vị trí Bắc Minh quốc mẫu trống , này chẳng lẽ muốn cầu hôn Đông Việt?

      “Trân bảo giai nhân, phóng nhãn thương lãng đại lục, cũng chỉ có Khuynh Nhan công chúa mới xứng đáng.” Tư Vương Mạc Vô Đồng bình tĩnh đáp.

      “Nhưng chỉ tiếc từ lúc Khuynh Nhan còn , tiên đế từng hạ di chiếu, trừ khi Khuynh Nhan tự nguyện, còn bất luận kẻ nào cũng được quyền thay nàng chỉ hôn.” Sở Mạc Trưng nâng chén rượu, nhãn thần híp lại, “Kể cả trẫm.”

      Lời vừa ra, tất cả lại lần nữa đại kinh: Hôn phối tự định, vị Khuynh Nhan công chúa này cũng quá được sủng ái , chỉ sợ tiền nhân và hậu nhân, ai được như thế!

      “Hoàng huynh hà tất khẩn trương như vậy? Khuynh Nhan còn chưa vì phụ hoàng phục hiếu ba năm, sao có thể lập gia đình?” Nhược Hi khẽ mỉm cười, bốn phía nghe xong đều gật đầu mỉm cười cho đạo hiếu. Nhưng chỉ có Sở Mạc Đường ngậm môi ra sức nín cười. Phục hiếu ba năm? Tiểu Nhược Hi lấy ở đâu ra quy củ kỳ quái này? Nếu thực muốn vì phụ hoàng phục hiếu ba năm, sợ là phụ hoàng cũng phải bật lắp quan tài sống lại, nhảy dựng lên trong Hoàng lăng ?

      “Hoàng huynh, hôm nay là cập kê chi yến của Khuynh Nhan, Khuynh Nhan muốn nhắc đến truyện khác.” Nhược Hi trừng mắt liếc Sở Mạc Đường, sau đó quay đầu lại nhìn Sở Mạc Trưng.

      Sở Mạc Trưng nhìn nàng hồi, nâng mi ý bảo, “Muốn ta cho qua cũng được, nhưng, Hi nhi cần phải để ta thấy thành ý chứ.” Nhược Hi bắt đầu , bỗng nhiên thấy khóe miệng Sở Mạc Trưng nhếch lên nụ cười tà mị, nhất thời đỏ bừng mặt xấu hổ, thầm mắng, “Tử sắc lang.” Nhưng lại vô cùng kiều nhu dễ bảo.

      “Hoàng huynh, Khuynh Nhan, sao đưa những cống phẩm đặc biệt của hai nước vào thần điện cung phụng tổ tiên, tỏ kính ý của chúng ta?” Sở Mạc Đường bỗng nhiên .

      “Huân hoàng huynh quả nhiên thông tuệ, Khuynh Nhan sơ sót.” Nhược Hi chưa từng cảm kích Sở Mạc Đường giải vây như vậy.

      Chúng thần phía dưới cũng khỏi thán phục: “Tiên đế có được nhị tử nhất nữ long phượng tương xứng này, đúng là vinh dự của Đông Việt.”

      Sở Mạc Trưng bỗng ha ha cười: “Khuynh Nhan cuối cùng lớn rồi, ngày càng hiểu biết nha, trẫm chờ mong ngày muội xuất giá.” xong cùng Sở Mạc Đường đồng thời nhìn về phía Nhược Hi, trong mắt giấu vô vàn tiếu ý. Nhược Hi nhìn như vậy, đương nhiên biết muốn chính là ở long sàn Huyền Thiên điện, nàng với câu kia, “Ta là của ngươi”! Chân ngọc dưới bàn đá Sở Mạc Trưng cước, lại nhìn đến bỗng nhiên cười có chút thống khổ, khỏi thầm vui vẻ. Ngày xuất giá? Sợ rằng nếu nàng muốn xuất giá, người nào đó thể ngồi yên a!

      “Khai yến.” Sở Mạc Trưng cười đủ, liền ý bảo Tư vương nhập tọa, lãng thanh hạ lệnh. Cung nhân nghe lệnh bắt đầu lại trong điện, tạp thanh liên tiếp nổi lên bốn phía, cập kê chi yến chính thức bắt đầu.

      Cầm chén rượu, Sở Mạc Trưng xa xa kính Nhược Hi, trong lòng thấp giọng : “Hi nhi, trẫm thập phần chờ mong thành ý đêm nay của ngươi.” Nhược Hi đáp lễ, má thoáng hồng, “Nếu như thế, vậy thỉnh Hoàng đế ca ca kiên nhẫn chờ.”

      Bắc Minh Tư Vương sau khi ngồi xuống, liền cùng các sứ giả nâng ly chúc mừng, hơi cạn sạch.

      Mà tất cả những màn này, đều rơi vào ánh mắt sắc bén vẫn ngồi bên nhúc nhích.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 14: Thiên Khải điện chi biến
      khí đúng lúc nhiệt náo, đột nhiên thấy đại thần đứng lên : “Bệ hạ, thần có việc bẩm báo.” Sở Mạc Trưng nheo mắt, nguyên lai là Hữu Thừa Trương Hàng.

      “Trương Hữu thừa quả nhiên lấy quốc gia làm trọng, nhưng hôm nay là cập kê chi yến của Khuynh Nhan, Hữu thừa nhất định phải tại bẩm báo?” Sở Mạc Đường nhấp ngụm canh yến, khinh thường .

      “Vương gia điện hạ, việc cựu thần muốn tấu có liên quan đến công chúa điện hạ.” Trương Hàng chút hoang mang. “Vậy Trương hữu thừa thử xem.” chủ vị, Sở Mạc Trưng cuối cùng cũng lên tiếng.

      “Thần muốn tấu, công chúa điện hạ đáng…” Nhược Hi hờ hững nhìn Trương Hàng mở miệng. Lại bỗng nhiên thấy ngoài điện truyền tới trận thanh rầm rộ, sau đó là tiếng người hô to: “Có thích khách! Bảo vệ bệ hạ cùng nhị vị điện hạ!” Trong nháy mắt, quần thần phân loạn, người người cảm thấy bất an, kinh nghi bất định đứng lên.

      Nhược Hi cả kinh, nhưng lập tức nhớ tới tiệc rượu hôm nay là đứng danh nghĩa của nàng, lại nhìn đến Sở Mạc Trưng cùng Sở Mạc Đường bình tĩnh ngồi ngay ngắn. Ánh mắt dời đến cửa điện, chỉ thấy ba bốn gã hắc y nhân cầm kiếm xông vào, thị vệ trong cung tuy phải ra sức ngăn cản, nhưng cũng nguy hiểm, cho nên tạm thấy yên tâm.

      Nhưng sao an bài này của Trưng cùng Đường Ngũ ca cho nàng biết?

      lúc suy nghĩ, lại đột nhiên cả kinh phát có chút đúng: có khí tức của Ám sát cùng Quang Nhận! muốn hỏi Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên, lại phát thấy thấy thân ảnh hai thiếp thân hầu hạ đâu!

      Nhất thời, Nhược Hi kinh ngạc lên lời, có thể động thanh sắc dẫn Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên , cao thủ cỡ nào? Hồng Tụ Oanh Nhiên từ được đưa ra khỏi cung, do chính tay sư phụ Đường Ngũ ca giáo dưỡng, cảnh giác cùng thân thủ đều thua kém ai! Hồng Tụ thiện võ, Oanh Nhiên thiện độc, nếu muốn cùng dẫn hai người rời bị phát , người này…

      Bỗng nhiên cảm giác phía sau có người tiếp cận, Nhược Hi rút kim sai đầu xuống, chút do dự xoay người hạ thủ. Đối phương tựa hồ ngờ tới công chúa kiều dưỡng thâm cung có võ, hơn nữa tốc độ lại nhanh như vậy, cho nên khỏi cả kinh, nhất thời phốc tiếng, máu tươi bắn lên hồng y của Nhược Hi, thậm chí vài giọt còn vương lên mặt. Máu đỏ gò má trắng thuần phá lệ dễ thấy.

      Nhược Hi liếc mắt liền xác định, đối phương mặc dù thụ thương, nhưng tuyệt đối chưa chết. Trong lòng thầm cảm thán, sớm biết như vậy mang chủy thủ phụ hoàng tặng mang theo người, đáng tiếc lần này gặp dịp. Đột nhiên, phía sau truyền tới cảm giác kịch liệt đau nhức, trước mắt bỗng tối sầm. Trước khi trầm vào hắc ám, trong lòng nhất thời lướt qua nghi vấn… Là ai trước mặt tất cả động thủ? Trưng… Là cố ý dẫn Hồng Tụ Oanh Nhiên , an bài hết thảy sao?

      Hắc y nhân bị kim sai đâm ôm lấy Nhược Hi rơi vào hôn mê, khàn khàn , “Diễm đế, nếu muốn mạng sống của Khuynh Nhan công chúa, tốt nhất sai thủ hạ ngừng tay.”

      “Nghĩ ra đường đường là Ảnh môn, mà lại hiệp lực bắt cóc nữ tử.” Thu hồi dáng vẻ tươi cười, Sở Mạc Trưng cầm chén rượu, thấp giọng .

      Hắc y nhân cúi đầu cười: “Khắp Đông việt ở đâu chẳng nghe đến công chúa Thiên gia chi ngọc, lại nghe ‘Ninh phạm thượng đế giận, bất nhạ Khuynh Nhan lệ’? tò mò a.” Sở Mạc Trưng bóp nát chén rượu, “Thả nàng ra, trẫm cho ngươi con đường sống!” Hắc y nhân ngửa mặt lên trời cười to: “Diễm đế bệ hạ hoàn toàn hiểu rồi! có cái gì ra giá được với ta!” xong, bắn ra kim châm trong tay, đột nhiên phi thân rời .

      Sở Mạc Trưng cùng Sở Mạc Đường hai người đồng thời đứng lên, chúng nhân điện lặng yên , mang theo đủ loại tâm tư. Ngay lúc này, Trương Hữu thừa lại lên tiếng, “Bệ hạ, công chúa điện hạ bị bắt cóc, nội điện hỗn loạn, nhưng trước đây chưa từng xảy ra. Như thần thấy, việc này ắt hẳn có người giả trang cung nhân trà trộn vào, có lẽ…”

      Mặc dù ý tứ chưa , nhưng tất cả đều có thể nghe ra hàm nghĩa. Sứ thần Tây Kỳ cùng Bắc Minh đồng loạt tiến cung, mặc dù nhiều, nhưng cũng ít, nước dâng trân bảo, nước dâng áo phượng mặc giác, ý cầu thân vô cùng ràng. Vậy mà bệ hạ lại vừa công khai cự hôn nhị quốc. Cho nên cướp dâu cũng phải là chuyện thể! Cho dù phải bọn họ, cũng chưa chắc có người lẩn vào trong đó. Nhưng tại chứng cứ, nếu chỉ bởi vậy khiến Đông Việt xung đột cùng nhị quốc, chỉ sợ đối với tất cả đều có lợi.

      Phân tích như vậy, chúng nhân cũng tiếp tục truy đuổi, chí ít làm vậy nội trong thời gian ngắn phát sinh ác chiến. Nhưng Khuynh Nhan công chúa ngày còn chưa trở về, Đông Việt ngày bất ổn! Mà sứ giả Tây Kỳ cùng Bắc Minh cũng đều thập phần khôn khéo, hiểu được phải tự bảo vệ mình, cho nên lời cũng , chỉ đứng yên chờ Sở Mạc Trưng mở miệng.

      Sở Mạc Trưng tới vị trí Nhược Hi vừa ngồi, nhìn đến vết máu bàn còn chưa khô, thần tình thâm trầm khó dò. Mà Huân vương Sở Mạc Đường bên cạnh cũng câu gì. Quá hồi, quần thần chỉ thấy Diễm đế giọng, “Hôm nay đến đây thôi.” xong đầu ly khai.

      Sở Mạc Đường đứng nội điện, sâu nhìn Bắc Minh Tư vương Mạc Vô Đồng cái, sau đó cũng rời khỏi Thiên Khải điện.

      Quần thần phía dưới tuy cảm thấy khó hiểu, nhưng lại dám hé miệng, bệ hạ cùng Huân vương đều hết sức sủng ái Khuynh Nhan công chúa, vậy mà lúc này cư nhiên hề phản ứng, chẳng lẽ trong lòng cuồng nộ, dự định thầm điều tra? Lắc lắc đầu, quân tâm khó dò, thiên uy nan biện a ~ Bọn họ vẫn là nên an phận chờ đợi…

    5. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 15: Thần bí tử y nhân
      Nhược Hi tay chân bị trói từ trong bóng tối tỉnh lại, ngoại trừ sau gáy, người còn chỗ nào bị đau. Xem ra đối phương muốn hại nàng. Nhược Hi nhúc nhích, chậm rãi nằm im điều chỉnh hô hấp, làm như bản thân vẫn bị mê man.

      Mục An Nhiên cùng nàng có việc gì thường thích loạn phối ít thất thất bát bát độc dược. Trong cung điều phối đều là trân quý dược liệu sở chế, nhưng vẫn chưa thử qua xem hiệu quả rốt cuộc thế nào. Mặc dù biết hắc y nhân có hay cho nàng ăn mê dược, nhưng khi nàng tỉnh lại, thấy gió lạnh mang hương vị tia sáng mùa đông đặc hữu thổi xem, xem ra nàng hôn mê được hai canh giờ. Hắc y nhân tại vẫn chưa có động tĩnh, hẳn là nàng tỉnh lại trước thời gian.

      “Nhiệm vụ hoàn thành?” giọng của nam nhân vang lên.

      “Đúng.” Thanh người trả lời thấp trầm mà thô câm.

      “Vào , giao nàng cho ngươi.”

      Tiếng vừa dứt, liền có người tiến vào trong xe, ôm lấy Nhược Hi.

      Nhược Hi cảm giác mình bị đặt lên giường, xúc cảm mềm mại cho nàng biết, gian phòng kia được bố trí cực kỳ khảo cứu. Sau đó liền có người nắm hàm dưới của nàng, mạnh mẽ tưới hơi tinh khổ nước thuốc.

      “Nếu tỉnh, đừng giả bộ nữa.” Chính là thanh nam nhân thấp trầm thô câm kia, Nhược Hi theo tiếng nhìn lại, thấy tử y nhân ngồi bên cạnh bàn.

      Nhược Hi ngồi dậy quan sát hoàn cảnh xung quanh, thấy trong phòng bài biện hề đặc dị, nhưng từng chi tiết đều thập phần chu đáo, ngay cả là cái bàn cũng bài biện ở vị trí rất thoải mái. Đệm giường trướng mạn mềm , hề kém so với trong cung. “Các hạ can đảm. Biết hoàng huynh sủng ái ta, vậy mà còn dám đem bản cung bắt đến tận đây.” Nhược Hi cúi đầu .

      “Thiên hạ người nào biết, hôm qua là chi yến cập kê Khuynh Nhan công chúa, ôn nhuận như ngọc, thiên mặt thiên biện, mà Đông Việt Diễm đế đối công chúa như chí bảo…” Tử y nam nhân tiếp tục hết.

      Nhược Hi nghe vậy cúi đầu, “Vậy các hạ có thể hay , vừa cấp bản cung cái gì?” “ ít vật mà thôi. Trời giá đông lạnh, sợ công chúa thụ phong hàn, cố ý chuẩn bị cho người ít ‘Thuốc bổ’.”

      Thuốc bổ? Nghe xong nam nhân , Nhược Hi hơi có chút nghi hoặc, làm gì có thuốc nào có thể làm cho người ta ở giữa mùa đông lại cảm thấy ấm áp?! Bỗng nhiên trong cơ thể nổi lên trận khô nóng, Nhược Hi suy tính chút liền nhất thời hiểu , mở lớn hai mắt, ngẩng đầu lên. “Lớn mật cuồng đồ! Dám đối bản cung hạ tam lạm thuốc! Ngươi có biết đây là tử tội!”

      Tử y nam nhân ha ha cười: “ hổ danh là Khuynh Nhan điện hạ, trách được Sở Mạc Trưng như vậy thích, cũng trách được đồng môn ngu dại của ta cũng thích.” ngừng chút, “Bất quá công chúa hẳn là ràng, cái người uống chính là nhã hoàng?! xa lạ ?”

      Nhược Hi nghe vậy trong lòng thầm kêu ổn. Nhã hoàng tuy nghe tên rất cao nhã, nhưng kỳ thực lại có thể xem như xuân dược! Hai năm trước khi Mục An Nhiên vì muốn áp đảo Hoàng Triệt, ở trong cung thúc tình dược vật, tiến hành thay đổi điều chế. Mặc dù thuốc này làm cho Mục An Nhiên thành công ăn Triệt sư huynh của nàng, nhưng bởi vì dược tính rất mạnh mà khiến Mục An Nhiên ba ngày vô pháp xuống giường. Sau ngày đó Nhược Hi còn trêu chọc Hoàng Triệt “Thấy nhã hoàng liền thành sắc lang” . Vậy mà bây giờ thuốc này lại dùng người nàng…

      “Mục An Nhiên chết tiệt, sao lại đem thuốc này truyền ra ngoài cung?” Nhược Hi khỏi ở trong lòng thầm mắng. Mặc dù Nhược Hi vẫn thập phần trấn định, nhưng cho dù có che giấu thế nào với thiếu nữ mới mười lăm tuổi như nàng, có thể làm gì vào lúc này? Lại càng thân trung nhã hoàng, tứ cố vô thân. Mặc dù có thông tuệ, mặc dù được sủng ái, nhưng khi xuất cung rơi vào trong tay người khác, trinh tiết khó bảo toàn bảo nàng phải làm thế nào đây?

      Tử y nhân thân thủ vỗ vỗ cái đầu của nàng, cảm thấy sợi tóc đen bóng trong tay thập phần mềm mại. phóng thanh , đặt tay tới bên gáy, cảm giác da thịt trắng mịn mềm mại dưới tay, liền đắc ý cười khẽ mấy tiếng, “Đừng sợ. Chỉ cần Diễm đế đưa ta vật ta muốn, ngươi liền có thể trở về. Ai kêu ngươi được sủng ái như vậy?! Chỉ dùng ngươi mới có thể đổi được vật ta muốn.” Bảo bối trong cung nằm trong tay , loại cảm giác này khiến hết sức hài lòng. Bàn tay vuốt ve da thịt trơn mịn, nhìn thiếu nữ cố gắng trấn định, “Công chúa cũng cần lo lắng. Ta giúp ngươi giải hết.”

      xong, thân thủ liền điểm huyệt Nhược Hi, chuẩn bị cởi ra cung trang.

      Nhược Hi thấy vậy kinh hãi, trong mắt lưu chuyển sợ hãi cùng hoảng hốt… Trưng… Cứu ta!…

      Lúc này, Sở Mạc Trưng chợt thấy ngực đau nhói. Hi nhi, ngươi có khỏe ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :