1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Diễm Đế Khuynh Nhan - Phao Mạt Lê (61c) [H nặng - Cấm luyến - Sủng] (FULL)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 6: Ngươi dám hạ dược trẫm

      Nhược Hi ngây người tại chỗ. Hoàng Triệt cũng làm khó nàng, cánh tay từ bên tán loạn y sam vứt bỏ tìm ra bình sứ men xanh ném ra ngoài: “Đóng cửa”, sau đó liền hề để ý tới.



      Nhược Hi luống cuống tay chân tiếp nhận bình sứ, chỉ thấy bình nho viết hai chữ “Phùng xuân”, bất giác nhíu mày, phùng xuân này ràng là nàng cùng An Nhiên nhất thời nghịch chơi, lung tung tán loạn hợp nhất các phương thuốc, vi độc. Sao giờ An Nhiên lại hạ phùng xuân với Triệt sư huynh? Và giờ Hoàng Triệt lại vì sao đem cho nàng?



      Nghĩ ngợi lung tung, bất giác tới cửa viện bên ngoài, thấy được Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên đứng bên, Nhược Hi tiện tay đem bình sứ ném cho Oanh Nhiên. “Oanh Nhiên, nhìn xem phùng xuân này có gì thay đổi.”



      “Chủ tử, phùng xuân có hải mã, nhục thung dung, thiếu mộc phòng.” Oanh Nhiên ngửi, ngẩng đầu lên . “Hẳn là Hoàng ngự y thay đổi, tại thuốc này…” Oanh Nhiên hơi có vẻ chần chừ.



      “Hảo Oanh Nhiên, phùng xuân tại rốt cuộc có cái gì hiệu quả, ngươi thẳng .” Sở Nhược Hi cau mày liễu. “Này… Xúc tiến tình dục.” Oanh Nhiên thanh càng ngày càng . Nhược Hi sửng sốt, nhưng ra cười. “Đây coi là cái gì? Trời giúp ta sao?”



      Hồng Tụ Oanh Nhiên hai mặt nhìn nhau, khỏi vì Diễm đế bệ hạ mà phen mồ hôi lạnh. Có được vị muội muội như thế này, mặc kệ là nàng có gì khiến người ta mê luyến, cũng đều phải chuyện tốt a.



      Vừa chuyện vừa tới Huyền Thiên điện, các nàng lại bị tiểu thái giám bên ngoài ngăn lại. “Điện hạ, Diễm đế bệ hạ có chuyện quan trọng xử lý, sợ là gặp được điện hạ.” Lời còn chưa dứt, liền nghe trong điện truyền đến trận thở gấp: “A… Bệ hạ… Cứng quá, lớn… Ân a…”



      Lập tức, tiểu thái giám giọt mồ hôi. Tuy Khuynh Nhan công chúa ngày thường tính tình rất tốt, đối đãi với cung nhân thị nữ cũng rất có lễ. Nhưng thiên gia tôn quý cùng cùng ngạo khí người lại có cách nào che giấu. Huống chi chính vừa bệ hạ xử lý chuyện quan trọng, mà bây giờ lại… “Vinh công công cần kinh hoảng, bản cung tới đúng lúc, tất nhiên là bản cung đúng, tại nếu hoàng huynh xử lý chuyện quan trọng, bản cung trở lại sau.” Nhược Hi vân đạm xong, nét mặt cũng ung dung hào hoa. Nhưng Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên đứng ở phía sau lại rùng mình cái.



      Sớm biết chủ tử nhà mình thủ đoạn ngoan tuyệt, nhưng ngày thường luôn ra vẻ bộ tiểu nữ nhi tâm tính, chỉ khi ở bên cạnh Diễm đế bệ hạ mới lộ ra. Trước mặt người ngoài “Huynh tung muội hứng”, làm cho người ta quên mất chủ tử là ai. Nhưng nếu thực nóng giận, sợ là trong cung hồi long trời lở đất. Mà đại chiến ngày hôm nay đây, chắc chắn tránh được.



      chuyện cửa điện từ trong mở ra, thái giám Kính phòng trước, phía sau dẫn theo mấy cung nữ nâng kiệu, mơ hồ có thể nữ tử nằm trong bán lộ bộ ngực sữa, hôn trầm bất tỉnh. Sau đó nghe được tiếng Sở Mạc Trưng vẫn mang giọng tình dục thấp trầm. “Hầu hạ tắm rửa.”



      Nhược Hi giơ tay lên ngăn cản tiểu thái giám chuẩn bị thông báo, ý bảo cung nhân bên cạnh đem bồn tắm trước đưa vào nội điện. “Hồng Tụ Oanh Nhiên, các ngươi canh ở ngoài điện, bất kể là ai tới đều được vào.” Dứt lời, xoay người tiến vào Huyền Thiên điện.



      Trong điện Sở Mạc Trưng tà tà dựa vào vu gấm trường kỷ, tay cầm chén rượu lộ ra nụ cười yếu ớt, khóe miệng giương lên nhìn thân ảnh bước vào. “Sao vậy, Nhược Hi nhớ trẫm?” Vạt áo đóng, tóc đen rối tung, bộ ngực màu đồng cổ sau hoan ái phiếm chút mồ hôi hột, ánh dạ minh châu vách nhũ bạch sáng bóng, phá lệ mê người.



      “Nhược Hi là vì thân thể hoàng đế ca ca suy nghĩ, cố ý đến đây đưa thuốc bổ.” Nhược Hi thuận tiện bưng tổ yến bàn lên, giả cười tiêu sái tiến vào.



      “Nga? Phải ? Sao trẫm nhớ đâu có sai người đem canh tổ yến?” Sở Mạc Trưng tiếp nhận bát mạ vàng, trực tiếp uống cạn. “Bất quá là tâm ý của Nhược Hi, trẫm nhận.”



      “Hoàng đế ca ca thực cho rằng như vậy? Ai. Nhưng thời gian cũng còn sớm, hoàng đế ca ca hay là trước tắm rửa .” Nhược Hi bất ngờ xoay người mở lời đề nghĩ, đến bàn bên ngoài điện ngồi xuống.



      Sở Mạc Trưng hứng thú chợt nhíu mày, trong mắt giấu tiểu ý trêu tức. Đơn giản như thế xong rồi? May mà vừa còn cố ý làm cho tần phi thị tẩm ngâm cao lên chút. Bất quá sao này thế nhưng tức giận đến tự chủ được cắn môi?! Hẹp dài con ngươi nheo lại, tiếu ý càng sâu, xem ra chút nữa phải cùng Nhược Hi hảo chơi đùa phen. Nhưng nghĩ lại bất quá cũng thôi, ai bảo nàng là người vẫn tâm tâm niệm niệm đâu.



      Thân ảnh cao lớn đứng lên, tới bồn tắm, tinh tế tắm rửa hoàn tất, liền tùy ý mặc vào áo bào nguyệt sắc dệt kim đế, bước ra ngoại điện ngồi xuống. Nhìn Nhược Hi bên cạnh mân chén trà ngọt, cái lưỡi phấn nộn thỉnh thoảng chuồn ra ngoài môi liếm liếm khóe miệng, bất giác bụng dưới căng thẳng.



      Sở Mạc Trưng bất động thanh sắc kéo gần người bên cạnh lại, môi tiếu ý thêm mấy phần ái muội kiều diễm, đưa đến sát môi Nhược Hi: “Nhược Hi hình như vừa ở trong bát của trẫm bỏ thêm chút lễ vật bất thường a.”



      “Lễ vật như vậy, hoàng đế ca ca thích chứ?” Môi mỏng gần trong gang tấc như vô ý nhàng lướt qua môi đối phương. “Ha ha, Nhược Hi nếu dám hạ dược trẫm, mà lại còn ở tẩm cung trẫm khiêu khích, liền đừng trách trẫm nhịn được.”



      Nhược Hi ngẩng đầu nhìn cặp mắt đối diện chiếu rọi thân ảnh của mình, phảng phất như bị nước sắc nhuộm dần, hẹp dài mắt phượng lộ ra thâm thúy u nhiên mị hoặc. “Sao hoàng đế ca ca lại như thế, đem hảo tâm của Nhược Hi trở thành khiêu khích?” Thân thể mềm mại xương ỉ ôi gần Sở Mạc Trưng.



      Sở Mạc Trưng đem trước người mặt ôm vào trong lòng, tay ở phía sau Nhược Hi khẽ vuốt, tay nhàng dỡ xuống đai lưng của mình, khuynh thân hôn lên đôi môi đỏ mọng trước mặt. Còn chưa chờ đem đầu lưỡi thâm nhập vào sâu chút, chủ nhân của bờ môi đỏ mọng kia liền mở miệng, chủ động quấn quýt môi lưỡi .



      Sở Mạc Trưng đối người trước mắt tận lực phát ra dụ hoặc vô pháp chống đỡ, mà người trong lòng dường như cũng chống đối, làm cho thuận tiện thỏa thích ra sức hôn, thẳng đến khi răng môi đều bị lây hơi thở của Nhược Hi mới buông ra.



      Nhìn tiểu nữ nhân trong lòng chưa khép kín môi, lóe ra nước bọt trơn bóng, đôi mắt to cũng nhiễm mảnh sương mù kiều diễm, Sở Mạc Trưng khỏi kề gần bên tai Nhược Hi, đầu lưỡi liếm qua, giọng tràn đầy ái muội cùng trêu đùa, “Xem ra Nhược Hi rất hài lòng. Ngay cả hai tay bị trói cũng có cảm giác.” Bàn tay to dài dời đến bộ ngực lay động, lúc nặng lúc tại nơi mềm mại đầy ắp mà tràn ngập co giãn vuốt ve.



      “Ngươi…” Nhược Hi lúc này mới kịp phản ứng, hờn dỗi trừng mắt nhìn huynh trưởng vô lương. “Ngươi, vô lại!”

    2. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 7: Sở mỹ nhân đùa giỡn (H)
      Sở Mạc Trưng ôm ngang Nhược Hi hướng vào phía trong điện. “Hoàng đế ca ca phải muốn Nhược Hi nằm ở cái giường ngươi vừa vui vẻ hoan ái đấy chứ?” Sở Mạc Trưng nghe vậy khỏi bật cười. ràng là muốn nghiến răng nghiến lợi, lại còn tỏ ra e thẹn cười. “Trẫm thị tẩm, luôn chỉ ở giường ngoại điện.”



      Nhược Hi nghi hoặc ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú nam nhân phía trước trong nháy mắt phóng đại, khóe môi dán lên mảnh nóng rực. Nam nhân bên ở môi nàng gặm liếm, bên nhàng nỉ non : “Hi nhi của trẫm ghen tị sao?” xong, liền ly khai môi nàng, đầu lưỡi từ bên tai nhàng liếm qua, lưu lại vết nước ẩm nóng.



      Đầu lưỡi bên tai nóng trượt cùng mấy phần say đắm đượm tình làm cho Nhược Hi nhịn được trận run rẩy. Buông ngón tay thon dài nhàng nâng, chẳng biết lúc nào Sở Mạc Trưng ngồi xuống, đem Nhược Hi ôm vào ngực.



      “Đừng những thứ vô nghĩa này nữa. Ta từ ngày đó, từ lúc Hi nhi vừa sinh ra, liền định muốn làm huynh muội thuần túy.” Xoa khuôn mặt nhắn bạch sứ, than tiếng, “Đây đều do Hi nhi phải, ai kêu ngươi sinh ra xinh đẹp như thế này, mà nay lại còn hạ dược cho trẫm uống, khiến trẫm thiếu chút nữa nhịn được trực tiếp đem ngươi hung hăng ấn bàn.” Lửa nóng đầu lưỡi phớt qua trường mật lông mi, mang đến tia ngứa ngáy. Mà môi mỏng chậm rãi dời tới môi đỏ mọng, Nhược Hi chỉ cảm thấy lưỡi nam nhân ở môi nàng nhàng liếm qua, liền né tránh.



      Nhược Hi mê hoặc ngẩng đầu, ôm nam nhân thối lui cởi xuống ràng buộc bên hông nàng, nhàng nâng tay ngọc, ở vết hồng cổ tay hôn. “Hi nhi, ngươi xem.” xong ôm lấy Nhược Hi tới bức rèm che. Nam nhân ý bảo Nhược Hi hạ vén trù bố, ở dưới liền lộ ra chiếc đàn cổ.



      Sở Mạc Trưng ra phía trước, ngồi ở bên đàn, trầm trầm cười: “Trẫm lâu có nghe Hi nhi đánh đàn.” Nhược Hi nhướn khóe môi: “Bên người hoàng đế ca ca mỹ nhân thành đàn, xinh đẹp như ngọc, sao còn nhớ Nhược Hi biết đàn?” Thân thủ Sở Mạc Trưng phút chốc chế trụ cằm kiều nhân đầu gối, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi đỏ mọng trước mắt, đẩy ra hai khóe môi, ôm lấy đinh hương mơ ước lâu, cái lưỡi mút vào lay động, để người khác có chút chống cự. “Ngô ân… Ân hừ…” Tiểu nhân nhi chỉ kịp phát ra trận trận thở gấp, nụ hôn khiến nàng cả người mềm nhũn, hít thở thông.



      Đầu lưỡi Sở Mạc Trưng ở trong miệng nàng khiêu khích dao động, khiến nàng vô pháp khống chế run rẩy. bá đạo nuốt hương nước miếng trong miếng nàng, thẳng đến chỉ bạc thùy rơi xuống khóe miệng, mọng môi sưng đỏ thể chà đạp nữa mới ngẩng đầu lên.



      đạo chỉ bạc ở lúc Sở Mạc Trưng ngẩng đầu chậm rãi chảy dài, liên kế nước quang hai người liễm diễm môi. Dạ minh châu vách tường chiết xạ ánh sáng mê người khiến nó trở nên trơn bóng. “Nếu sau này Hi nhi còn như vậy, trẫm trừng phạt thế này.” Sở Mạc Trưng cười ái muội tà khí.



      “Hi nhi vẫn nên vì trẫm mà khảy bản .” Cười sờ chóp mũi tiểu nhân nhi trong lòng, đem nàng xoay hướng, đối mặt với đàn cổ. Hai tay thon dài liền thuận thế đặt ở thắt lưng Nhược Hi vuốt ve. Nhược Hi lát sau mới hồi phục tinh thần, trong lòng khỏi phỉ nhổ chính mình bị nam sắc dụ dỗ: “Hoàng đế ca ca nếu muốn nghe khúc, Nhược Hi liền tấu bồi.” xong liền muốn đứng dậy ly khai. “Hi nhi tấu khúc đảo cũng sao.” Nam nhân đè xuống giai nhân muốn đứng lên.



      Hai tay ở trước người nàng, cái từ hông bụng lên , tham nhập vào trong tầng tầng cung trang, cho đến khi chạm tới cái yếm liền cầm phong nhũ qua lại vuốt ve, khiến ngọc nhi trận trận nức nở. “A ~ nên…” Vừa ở Thái y viện thấy được tràng kích tình kia mà bây giờ kiều nhu mẫn cảm của chính mình lại bị qua lại đè ép, “Ân a… Ha…” Tiểu nhân nhi toàn thân xụi lơ, khỏi dựa vào người phía sau. ủng hộ cũng phản đối.



      “Như vậy mềm nộn vú, Hi nhi sao vậy có thể cất giấu cho trẫm nhìn?” xong nam nhân lập tức ác liệt kéo xuống cung trang, trực tiếp đem cái yếm thêu mẫu đơn đỏ tươi cởi ra. “Ha ha, Hi nhi của trẫm thực rất mẫn cảm nha…” Bàn tay to cố ý nắm kiều đỉnh hồng môi, cấp tốc xoay quanh nhu động. “A? Hi nhi sao còn chưa đánh đàn?” Sở Mạc Trưng giả vờ hiểu, lại đem ngón tay dài tận lực xẹt qua nhũ tiêm sớm thẳng đứng.



      “Ân… Ca ca… nên…” Nhược Hi khó nhịn thấp suyễn, miễn cưỡng ngồi thẳng thân thể, run rẩy nâng ngón tay trắng noãn xẹt qua dây đàn, mạt dài huyền băng mấy phần kiều diễm niệu niệu tản ra, rơi vào trong tai Sở Mạc Trưng lại cảm thấy bụng dưới nóng lên.



      Khúc còn chưa bắt đầu, liền khiến ý chỉ muốn đem người trong lòng hung hăng đặt dưới thân, làm cho nàng chỉ vì mình phát ra tiếng rên rỉ. Mắt phượng hẹp dài lên đạo tia sáng, môi mỏng nhếch lên, nắm chặt no đủ trong lòng bàn tay, nhanh chậm nhu động.



      Tiếng đàn nhàng chậm chạp, đầu ngón tay động tác cũng hết sức ôn nhu khiêu khích. Bất chợt ngón trỏ đặt hồng nộn nhũ tiêm ấn xuống, bàn tay buộc chặt vuốt ve. “Ân a… Ngô… …” kiều tái khởi, mà tiếng nhạc như cũ thản nhiên kiều diễm, mang theo mấy phần động tình. Nhiệt độ lòng bàn tay nam nhân theo nhũ tiêm càng thêm rất ngạnh xông ra mà lên cao, tay cũng bất giác giữ nặng thêm ba phần.



      cái tay khác vẫn đặt ở thắt lưng Nhược Hi chậm rãi buộc chặt, làm cho nàng thể kề sát vào lòng nam nhâm nóng như thiết bàn. cứng rắn cố ý cách hương la quần dài thong thả luận động. “Ân, ca ca…” Nhược Hi khỏi dừng lại, tiếng nhạc cuối tiêu tan, trong miệng thở dài tựa như than . “A… Ân… Nga…”



      “Hi nhi quả nhiên tài đánh đàn tiến bộ ít.” Sở Mạc Trưng mút bả vai bạch ngọc, ngữ hai nghĩa gặm cắn cái cổ mềm mại.

    3. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 8: Hi muội muội phản công (H)
      Sở Mạc Trưng đem người trước người chuyển qua, nhìn tiểu nhân nhi mở rộng vạt áo, vài đạo dấu vết hồng sắc, con ngươi càng thêm sâu ám, dễ dàng đem cung trang vàng nhạt người Nhược Hi toàn bộ khai giải, ôm tới long sàng.



      Long sàng gỗ đàn hương rộng lớn, ngọc nhi mặt mày như họa, tóc đen rối tung, y sam bán hạ, tuyết phu trắng nõn triền vài sợi tóc đen, thấp thoáng ở giữa y sam lộ ra hai điểm đỏ, thân thể hơi run rẩy, vô cùng mê người. Nhược Hi hơi động thân, thấy Sở Mạc Trưng ngồi ở bên cạnh, phượng ngươi người mình qua lại m quét qua.



      Thấy Nhược Hi nhìn mình, Sở Mạc Trưng cười cười dựa vào gối mềm, động chân, đối Nhược Hi : “Quả nhiên là “Thiên triều chi ngọc” Khuynh Nhan công chúa, cảnh trí như vậy, thực khiến người ta chờ mong…”



      Nhược Hi nghe vậy liền quỳ ngồi dậy, chậm rãi đem y phục người trút hết, đem tóc đen tán loạn sau lưng phủ trước ngực. Nội điện vắng vẻ, quang trung nhợt nhạt dạ minh châu chiếu xuống tiểu nhân nhi ngồi long sàng to rộng, con ngươi hồn nhiên chớp động, dường như rơi vào thế gian tinh linh, vốn mê người diễm lệ lại càng thêm quyến rũ. Da thịt trắng nõn, cặp vú đẫy đà, eo thon mảnh khảnh như như sau làn tóc, mị hoặc tựa mạn châu sa nở rộ bên bờ sông (Mạn châu sa là hoa bỉ ngạn đỏ. Nở bên bờ sông Hoàng tuyền), cực hạn xinh đẹp.



      Sở Mạc Trưng trong mắt tà khí cùng tiếu ý càng thêm thâm thúy, dưới động yết hầu tiết ra mấy phần khó nhịn. Nhược Hi hơi lộ ra má lúm đồng tiền, mặc dù vẫn mang mấy phần ngượng ngùng cùng khẩn trương, nhìn quanh lưu chuyển, lơ đãng lộ ra chút gợi cảm, lại khiến Sở Mạc Trưng cổ họng phen căng thẳng, thân thủ muốn đem tiểu nhân nhi kéo vào trong lòng.



      Nhược Hi cười duyên né tránh bàn tay nam nhân: “Hoàng đế ca ca nếu Nhược Hi khiêu khích ngươi, vậy hãy để cho Nhược Hi làm xong . Nhược Hi thích bỏ dở giữa chừng nha.” Nghe được lời ấy, Sở Mạc Trưng biết nên khóc hay nên cười, tiểu tinh này biến thành như vậy, ràng là muốn làm cho dục hỏa đốt người. Nhưng nét mặt lại bất động thanh sắc: “Nga? Vậy Hi nhi tính toán tiếp tục thế nào? Chẳng lẽ muốn cứ như vậy ngồi đêm sao?”



      “Hoàng đế ca ca sinh ra mị hoặc câu người như vậy, Nhược Hi tự nhiên cần phải cẩn thận suy nghĩ xem nên làm sao a.” Ngọc nhi kiều mềm khẽ cau mày nhìn nam nhân trước mặt. Dáng người cao to, mặt mày thâm thúy, áo bào nguyệt sắc dệt kim hơi lộn xộn, tóc dài đen bóng rơi lả tả trước ngực, dưới châu quang, da thịt màu đồng cổ phát ra mấy phần ái muội, mà bàn tay to đùi còn nhàng khoác lên đầu gối, lộ ra mười phần thái độ phong lưu biếng nhác.



      Nhược Hi khẽ nhíu mày, cắn đầu ngón tay, hoàng đế ca ca này có phần cũng quá được trời xanh ưu ái , đơn giản là tư thế bán ngồi cũng câu dẫn người như vậy. Giương mắt hướng nam nhân mục quang tiếu tựa phi tiếu. Liền hôn nên cái cằm dương dương, hai tay cũng sờ vào bên trong y sam, đụng tới vật sớm đứng thẳng nhô ra, ý xấu nhéo nhéo xoay xoay rồi phất .



      “Ngô, tiểu tinh…” Sở Mạc Trưng đè lại bàn tay bên trong y sam làm loạn, hai tròng mắt híp lại. Tiểu nhân nhi tựa hồ bị lấy lòng, cách cách cười duyên lộ ra cái lưỡi, to gan liếm yết hầu nam nhân, tiện đà ngậm lấy tiểu hạch, nhàng mút cắn. “A… Hi nhi…” Sở Mạc Trưng thở dốc than , ngón tay lần thứ hai tham hướng nữ thể trước mặt.



      “Hoàng đế ca ca nhất ngôn cửu đỉnh, nếu để Nhược Hi hôm nay làm, liền được nuốt lời.” Nhược Hi đỏ mặt, ép buộc chính mình nhìn mắt phượng tràn đầy tình dục .



      Sở Mạc Trưng khàn khàn cười: “Được, vậy trẫm liền động thủ nữa.” Dứt lời quả có động tác gì thêm. Nhược Hi liếm liếm môi, thân thủ nắm lấy vạt áo Sở Mạc Trưng, cởi ra bào sam sớm tán loạn. Y sam cởi xuống dần lộ ra lồng ngực rắn chắc, mà hai đóa hồng sắc thù du trước ngực khiến cho Nhược Hi nhịn được há mồm cắn, sử dụng răng nhàng dưới di động, đầu lưỡi còn thỉnh thoảng qua lại liếm liếm. “Ngô hừ…” Bên tai truyền đến tiếng kêu rên, làm cho tiểu nhân nhi đùa giỡn càng thêm hăng say, dễ dàng nhảy qua ngồi giữa thắt lưng nam nhân, tay nắm đóa thù du, cái tay khác duyên dáng từ cơ bụng rắn chắc lần xuống phía dưới.



      Bàn tay bé đụng tới lưng quần, lúc chần chừ nghe thấy giọng nam mất tiếng đỉnh đầu : “Hi nhi muốn tiếp tục phải ? Nếu như vậy, trẫm cần phải thúc đẩy.” Nghe được lời này, Nhược Hi lấy hết dũng khí gạt quần Sở Mạc Trưng, lập tức thấy được vật sưng đỏ bắn ra, khỏi hoảng sợ kinh ngạc mở to hai mắt. Trời ạ… Sao có thể, như thế to… như thế thô…



      Nhìn dục vọng kiêu ngạo uy vũ hùng tráng, gân xanh bên vờn quanh, mà màu đỏ tím cực đại càng ám chỉ chốc lát sau vô cùng vui thích, Nhược Hi khỏi xuân tình dập dờn, mật huyệt trận ngứa ngáy khó nhịn, mật nước thơm ngọt róc rách tuôn ra, tiểu huyệt cũng co rút mạnh mẽ.



      Nhược Hi “Rầm” tiếng, nuốt xuống ngụm nước miếng, bàn tay bé nhút nhát xoa xoa cực đại ngay trước mắt, Sở Mạc Trưng trong nháy mắt căng thẳng, hít vào ngụm khí lạnh. “Ca ca ~” Nhược Hi e lệ than . “Rất tốt… Đến, Hi nhi, nhúc nhích tay.” Nam nhân dụ hoặc dán tại bên tai Nhược Hi. Nhược Hi dường như bị thôi miên, cầm nam căn, dưới dời động.



      Nam nhân sảng khoái híp lại hai mắt, ngón tay như có ý thức tham nhập chỗ giữa hai tiểu nhân nhi, xẹt qua rừng rậm phía , trực tiếp đem ngón xen giữa hoa huyệt. “A ân…” Tiểu nhân nhi tiếng nức nở, tay căng thẳng, làm cho nam nhân trong nháy mắt mất tấc vuông. Ma chỉ đè tại đỉnh tiểu hạch rất nhanh run run nhu chuyển.



      “A… Ca ca… Điểm … Ân… Điểm …” Theo Sở Mạc Trưng càng thêm cuồng dã động tác, tiểu huyệt Nhược Hi rất nhanh đóng mở, xuân nước róc rách thuận theo ngón tay thon dài ồ ạt chảy ra, làm cho bàn tay to của nam nhân đựng đầy dâm thủy hương trượt. “A… thoải mái… Ân a… , nên… A… Chậm chút… Ca ca, ca ca… A a… thoải mái… Thoải mái… Aha…” Tiểu nhân nhi hoàn toàn rơi vào trong biển tình, tiểu huyệt ngừng co giật, mật nước ồ ồ chảy ra. Mà bàn tay ngọc bạch bé cũng vô ý thức điên cuồng lộng, làm cho nam nhân cũng thô suyễn liên tục: “Ân ngô… Tiểu tinh… A… Tiểu tinh của ta…”
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 9: Phá ăn vào bụng 1 ( H cao )

      Sở Mạc Trưng thân thủ đem Nhược Hi nhàng áp đảo ở người, ngón tay thon dài trượt theo môi đỏ trơn bóng xuống dưới đỉnh hồng trước ngực, qua cái rốn xinh xắn, mang theo điện lưu nhè lướt qua, cuối cùng dừng ở bí mật hoa viên ẩm nóng. “Ở đây… Ở đây… Ở đây… Còn có ở đây…” Theo thanh mất tiếng, Sở Mạc Trưng chậm rãi tìm xuống hoa hạch e thẹn, bất ngờ ấn sâu, “Đều của riêng ta…”



      “A…” Cảm giác tê dại kịch tính làm cho Nhược Hi nức nở lên tiếng, thân thể mẫn cảm run nhè . “Hi nhi xem ra thực rất ngon, trẫm vô cùng đói bụng a…” Ngón tay ái muội ở mật chỗ ma sát, “Trông, mật nước cũng rất nhiều…” Nam nhân ác liệt đem ngón tay dính đầy xuân nước của tiểu nhân nhi rút ra, nâng tới trước mặt Nhược Hi, mật nước làm ngón tay thêm mấy phần xuân sắc “A…” Nhược Hi kinh hô, nguyên lai, nam nhân chậm rãi liếm ngón tay ngập xuân nước, ác liệt chậc chậc lên tiếng. “Vị đạo của Hi nhi, trẫm đương nhiên phải nếm thử.”



      “Ca ca!” Nhược Hi hờn dỗi. sao có thể, có thể như vậy… Cảm giác khó xử làm Nhược Hi thấy tiểu huyệt trận co rút nhanh, hạ thể lần thứ hai chảy ra mật nước. “Ân a…” Giơ lên con ngươi đẹp câu người dập dờn gợn nước, Nhược Hi khó nhịn thân thể cường tráng nhúc nhích. Da thịt màu đồng cổ trước mắt dụ Nhược Hi lộ ra cái lưỡi mềm mại, nhàng mút liếm, lưu lại từng đạo trong suốt nước quang, ánh lên mấy phần phi sắc kiều diễm.



      Sở Mạc Trưng lấy tay nắm lấy ngưng nhũ trước ngực tiểu nhân nhi, đại ma chỉ dán sát vào nộn vú đứng thẳng dưới tả hữu ma sát. “Nhũ tiêm Hi nhi cứng rắn rồi…” Con ngươi Sở Mạc Trưng sắc lại tối sầm mấy phần, “Như thế cứng… Mà lại có vẻ mềm nộn như vậy… Thực là dâm loạn a… Tiểu tinh…” Hạ thể nam nhân kiên cố căng cứng mấy phần, bàn tay tiếp tục đưa vào mật chỗ cũng chịu chỉ có như vậy ở bên ngoài khiêu khích.



      “A… Ân… nên, đau… Ngứa… Ừ…” Nhược Hi đỏ mặt, mị nước con ngươi, ngừng giãy dụa cái mông . “Đến, Hi nhi, cho trẫm biết, chỗ nào đau, chỗ nào ngứa?” Nam nhân tà ác gần kề , bỗng nhiên ngậm viên hồng môi khác bị vắng vẻ, ác ý khẽ cắn chà đạp.



      “A ân…” Nhược Hi kiều nâng cao mấy phần , “Aha… Ca ca… Điểm … Hảo… là nhột… Ân hừ… thoải mái…” Vô pháp khống chế khoái cảm càng để lâu càng nhiều, bất lực giãy dụa thân thể mềm mại, Nhược Hi vô ý thức nắm lấy mái tóc dài của nam nhân, muốn tách rời nhưng lại vô pháp đem ngực mình hướng miệng , im lặng cầu xin.



      “Ba…” Sở Mạc Trưng bất ngờ buông ra nhũ tiêm trong miệng, hồng diễm nước phủ tại đầu vú sớm sưng to, mà bàn tay màu đồng cổ lập tức nắm lấy kiều nhũ khác được da thịt trắng nõn tôn lên, tản mát ra ý dâm mỹ mời gọi.



      “A… Ân… nên nhìn…” Nhận thấy được ánh mắt nam nhân tham lam, cơ thể Nhược Hi càng ngày càng ngứa ngáy khó chịu, cỗ dâm loạn xuân nước theo hoa huyệt chảy ra, lưu lại bàn tay nam nhân rồi chảy qua kẽ tay, rơi xuống bụng dưới.



      “Hi nhi thực là nhiệt tình a… Hảo ướt… Nóng quá…” Thanh nam nhân thấp trầm khàn khàn, tràn ngập tình dục, “Bên trong, cũng như thế nhiệt tình nha…” Ngón tay dài quá phận đưa vào bên trong hoa huyệt, “Như thế mềm mại… Như thế chặt chẽ… Còn hấp dẫn trẫm, cho trẫm …” Nam nhân chút nặng chút qua lại, cố ý cong tay, tao nội bích thịt non trượt mềm. “A… A a… thoải mái… Ca ca, ca ca… chịu nổi…” Liên tục ngừng kích thích làm cho Nhược Hi dâm loạn kiều mị phát ra tiếng rên rỉ.



      tiểu bảo bối nhiệt tình.” Nam nhân cười , bỗng nhiên nhay nhay lại đỉnh hoa hạch, cũng đưa ngón tay giữa xen vào. “A a a a…” Thân thể mềm mại tiểu nhân nhi bất ngờ căng thẳng rồi lại thả lỏng, giữa hoa huyệt tuôn ra xuân nước ào ạt, gấp gáp thở gấp .



      Nam nhân sửng sốt, nhưng lại lập tức bật cười, “Hi nhi mẫn cảm nha, như vậy liền đạt khoái cảm?” xong tà ác đem bàn tay to tràn đầy dâm thủy xoa xoa môi mọng tiểu nhân nhi, lại cúi đầu hôn lên. “Ân hừ… Ân…” Nhược Hi kiều mị thở hổn hển, vừa đạt được cao trào lần đầu tiên, thân thể liền lần thứ hai trống rỗng, tuyết trắng non mềm thân thể nam nhân giãy dụa, ma sát chà chà. “Ca ca… Khó chịu… Ta muốn…” Trong lòng ngứa ngáy làm cho Nhược Hi bất an kéo tóc Sở Mạc Trưng.



      “Muốn cái gì? Ân? ra, Hi nhi, ra, ca ca liền cho ngươi…” Nam nhân tự xưng là trẫm, trong mắt đỏ rực câu động tình dục. “Ca ca…” “Muốn cái gì?” Nam nhân chính là để cho tiểu nhân nhi thỏa mãn, nhàng hôn khuôn mặt đỏ ửng. “Ta muốn… Ca ca… Muốn ca ca…” Nhược Hi kiều kiều thấp khóc, nước mắt lưng tròng mơ hồ.



      “Hi nhi… Như thế ủy khuất nha…” Sở Mạc Trưng lắc đầu cười , cảm giác dục vọng bị chính mình quên càng thêm sưng to. Tiểu nhân nhi này nha, chút cũng biết săn sóc, nghẹn lâu như thế, chỉ sợ thương nàng, nhưng chính nàng lại nóng ruột.



      Sở Mạc Trưng xoay người đem Nhược Hi đặt dưới thân, bình tĩnh nhìn nàng: “Hi nhi…” Nỉ non mang bảy phân say đắm, ba phần đau sủng, “Hi nhi, nếu cho ta, ngươi liền có đường lui…” “Ca ca… ta…” Tóc dài tiểu nhân nhi dưới thân phô tán, thân thể tuyết nộn mềm mại tựa như cà độc mê người, con ngươi trung cảnh xuân lưu chuyển, tao nhã muôn vàn, mị hoặc tới cực hạn. “Cho tới bây giờ… Ngươi chính là người của ta, ca ca của ta…” Tiểu nhân nhi kiên định nghênh hướng ánh mắt , bắp đùi tuyết trắng thon dài cũng kiên định quấn tại thắt lưng. “Ca ca, muốn ta… Làm cho ta triệt để, trở thành của ngươi…” Nhược Hi , cuối chưa xong bị che mất.



      “Hi nhi… Tiểu tinh của ta… Bảo bối của ta…” Nam nhân sâu hôn xuống đôi môi đỏ mọng, cực tiến triền miên khiêu khích, nhiệt nóng hạ thân dính ở mật huyệt trơn trượt xoay tròn, “Từ hôm nay, ngươi chỉ có thể là của ta.” Nam nhân hé ra con ngươi phủ tầng tầng sương mù. “Ngươi đau, cũng chỉ có thể do ta làm.” Dứt lời, động mạnh thắt lưng rắn chắc, đem dục vọng lửa nóng thô to đẩy ra cánh hoa trơn trượt, bỗng nhiên xông vào.



      “A…” Tiểu nhân nhi nhịn được cao giọng kêu đau, lại ôm chặt lấy Sở Mạc Trưng buông. “Ca ca. . . Ca ca… Ngươi là của Hi nhi … Cùng là với Hi nhi …” Nhược Hi vô cùng đau đớn cong thân, đỏ tươi nhè từ huyệt nội chậm rãi tràn ra…
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 10: Phá ăn vào bụng 2 ( H cao )

      Sở Mạc Trưng định thân hình, đau lòng hôn lên môi Nhược Hi, trận liếm hôn mút vào. “Hi nhi… Bảo bối của ta… Nhịn chút…” Bàn tay to thon dài đưa về phía đỉnh chỗ hai người kết hợp nhàng vuốt ve, giảm bớt đau đớn cho tiểu nhân nhi.



      “Ân hừ… Ân…” Theo đau đớn chậm rãi giảm bớt, khoái cảm lần thứ hai trở lại thân thể Nhược Hi, cẩn thận từng li từng tí thử động hạ thân, lại nghe được phía vang lên thanh hít sâu khí. Giương mắt nhìn, Sở Mạc Trưng cau mày, trán gân xanh co rúm. Nhược Hi thân thủ sợ hãi, xoa giữa mi Sở Mạc Trưng: “Ca ca, ngươi rất khổ sở sao?” Sở Mạc Trưng nắm lấy bàn tay mặt, khẽ hôn chút, đưa tay ấn xuống ngực mình: “Ca ca muốn ngươi, Hi nhi, Hi nhi của ta.”



      Nhược Hi nghe vậy nhăn chặt khuôn mặt nhắn, cảm giác được trong cơ thể dục vọng ca ca tựa hồ trướng đại hơn, mặt gân xanh nhảy lên như có thể sổ thanh. Đau đớn như vậy, ca ca … Ca ca côn thịt to như thế, sợ rằng đau ngất trời. Lại giương mắt nhìn mắt phượng Sở Mạc Trưng, dễ dàng thấy được tràn ngập say đắm, liền cắn răng thở dài: “Được rồi, ngươi tới .” Sở Mạc Trưng bị Nhược Hi bày ra bộ dáng dũng hi sinh làm cho tức cười: “Hi nhi a Hi nhi, ngươi là bảo bối của ta.”



      Sở Mạc Trưng mềm phủ người ngọc nhi, bởi vì khẩn trương mà khiến thân thể mềm mại căng thẳng, ôn nhu trấn an: “Hi nhi, đừng sợ, thả lỏng…” thong thả mà mềm hơi rút ra, lại xoay tròn nghiền nát. “Ân… Ân…” Con ngươi Nhược Hi bán mở, môi đào phát ra tiếng mê người rên rỉ. “Thoải mái sao? Hi nhi” Sở Mạc Trưng cố nén cảm giác bị chặt đồn ấm áp tầng tầng mị thịt giữ lại.



      “Ân a… Ca ca… Nhúc nhích…” Tiểu nhân nhi kiều. “Ha ha, Hi nhi, chuẩn bị xong, ca ca mang ngươi bay lên trời.” Dứt lời, liền bắt đầu cuồng dã rút ra đâm vào.



      “A… Ca ca… A a…” Tiểu nhân nhi vì kịch liệt mà ngừng phập phồng, bàn tay bé dâm loạn vung vẩy, trong lúc vô tình đụng thù du đỏ sậm trước ngực nam nhân, liền nhéo lấy buông, vô ý thức qua lại chà xát động khấu quát.



      “Ân hừ…” Nam nhân bị tiểu huyệt ngừng nhúc nhích hút chặt, thêm vào đó bàn tay kia còn ở trước ngực làm loạn, hơi thở khỏi căng thẳng, tê dại khoái cảm từ chỗ giao hợp ngừng lan ra khắp cơ thể. Nam nhân híp mắt phượng câu hồn, khóe miệng lên mạt mị hoặc cười khẽ. “Hi nhi thực là bướng bỉnh a, phía dưới cái miệng nhắn… Ân… Hút ca ca buông… Nha… tay, còn quên tác quái… Ân a…”



      Hai tay nam nhân cầm vú tiểu nhân nhi tràn ngập co giãn, mạnh mẽ xoa bóp, cũng thỉnh thoảng nắm nhũ tiêm sớm sưng to nở rộ qua lại khẽ động.”A… Ca ca… Muốn… A… Hi nhi muốn…” Tiểu nhân nhi mị nhãn phủ tầng tầng sương mù, tiếng kiều mị rên rỉ cũng liêu người mị hoặc dương cao.



      “Hi nhi… Hi nhi… Hi nhi…” Hạ thân nam nhân ra sức vận động. Màu đỏ tím dục vọng dính đầy trong mật hoa dâm dãng nơi tiểu huyệt, trừu cắm giữa còn mang theo nhè máu tươi xử nữ, lẫn vào nhau sớm thành đại dương mênh mông mảnh dâm thủy, ba ba rung động.



      Thanh ẩm ướt dính ngấy tạo thành bầu khí dâm mỹ, nam nhân cũng nhịn được phát ra trận trận thở dốc, nam căn dùng sức cắm sâu vào miệng tử cung mềm mại, thoáng xoay tròn, người dưới thân liền phát ra tiếng kiều gần như khóc, nước huyệt trong mị thịt nhè bỗng nhiên kịch liệt trào ra, thẳng đến huyệt khẩu, đổi lại càng lấy thêm tốc độ cuồng phong nặng đảo vào.



      “Ân… Ân… Chậm chút… A… Ca ca ca ca… thoải mái… Ân a… Chậm chút…” Tiểu nhân nhi sớm bị Sở Mạc Trưng khi ôn nhu, khi dã man, khi mau mau, khi chậm chậm cắm vào mà đánh mất rụt rè, chỉ có thể cao giọng dâm mỹ gọi, phóng đãng giãy dụa thân thể mềm mại xinh đẹp.



      “Hi nhi… Ân hừ… Hi nhi phía dưới cái miệng nhắn hảo chặt… Hảo hút a…” Nam nhân phun ra lời dâm mỹ chịu nổi, “Ân… Hảo bổng… Hi nhi… Lại chặt điểm…” Sở Mạc Trưng bỗng nhiên rút ra dục vọng, còn chưa chờ Nhược Hi kịp phát ra tiếng kiều kháng nghị đem nàng trở mình, phủ nằm giường, cực đại côn thịt lần thứ hai hung mãnh xen vào.



      “A a a… Ân… A a a a…” Nhược Hi hai chân bị mở ra, bộ dáng gợi cảm quyến rũ mang thêm vẻ ngây ngô, nam nhân lại vô hạn thương, mềm liếm hôn lưng nàng, lưu lại nhiều đóa hoa hồng xinh đẹp nở rộ, bàn tay đưa về phía trước, bao phủ ngưng nhũ mềm mại trong chăn gấm được vuốt ve. Mà thắt lưng lại đình chỉ động tác, cứng như cục đá phủ mông tiểu nhân nhi, phát ra tiếng vang dâm mỹ.



      “Hi nhi…” Trong cuồng tính luật động, Sở Mạc Trưng ngửa đầu vi suyễn, “Hi nhi… Hi nhi…” “A a… Ân ha…” Nhược Hi bị xúc phạm đâm ngừng, khoái cảm liên tục, mật huyệt càng ngày càng rút chặt, ôm lấy Sở Mạc Trưng “A…” tiếng, như dã thú rít gào, cái mông rắn chắc càng thêm run run rất nhanh.



      “Hi nhi… , a… Là ai… Ai giữ lấy ngươi…” Sở Mạc Trưng diện rộng trừu cắm, “…”



      “Nga a… Là… Ân hừ… Là ca ca… A…” Thiếu nữ xinh đẹp thét chói tai, tiểu thân thể kiều kiều ở chăn gấm điên cuồng giãy dụa. “Ân…” Sở Mạc Trưng lần thứ hai đem tiểu nhân nhi cuốn qua, hung hăng đâm vào, cũng đồng thời ở mật chỗ hoa hạch dùng tay khiêu khích.



      “A a a… Trưng… Ta ngươi… A a a a…” Ngọc nhi chợt hất đầu, tóc đen phủ chút mồ hôi, mật huyệt ngừng co rút, đạt tới tiêu hồn mỹ lệ cao trào, cũng hô lên tình sâu mười lăm năm.



      “Hi nhi… Hi nhi… Hi nhi…” Sở Mạc Trưng cũng cuồng đảo, chợt xen vào chỗ sâu nhất trong cơ thể tiểu nhân nhi, đem nồng đậm nam tinh bắn vào tử cung ngừng co rút, vật nóng lần thứ hai co quắp liên tục.



      “Hi nhi… Hi nhi của ta… Ta … Sau này, ta buông ngươi ra…” Giữa lúc hôn trầm, Nhược Hi nghe thấy giọng nam nhân mình say đắm mười lăm năm ở bên tai thấp , khóe miệng câu ra đóa lúm đồng tiền tuyệt diễm.



      Sở Mạc Trưng thở dốc , ôm chặt tiểu thiếu nữ sớm hôn mê, đợi chính mình bình phục kích tình lần lại lần hôn ngừng vào mặt tiểu nhân nhi.



      Đợi mười lăm năm, tại cuối cùng cũng có thể đem ngọc nhi ôm vào trong lòng, cuối cùng cũng có thể , Hi nhi là trân bảo của ta, nữ nhân của ta, là người ta .



      Mặc kệ sau này sóng to gió lớn đến đâu, ta cũng buông ngươi ra.



      Bởi vì, ta…



      ngươi…



      Bạn định mỗi hôm post 1 chương cơ. Nhưng mà nghĩ H H cho hết. Tránh để các tềnh iêu nhìu lần chảy máu mũi :p đủ giấy lau ới ta tiếng nhé :3
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :