1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Diễm Đế Khuynh Nhan - Phao Mạt Lê (61c) [H nặng - Cấm luyến - Sủng] (FULL)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 58: Triều đình
      Đông xuân tới.

      Ngày xuân Đông Việt, hoàng thành phủ trắng mảnh thuần sắc, thị vệ trong cung cùng cung nhân đều đổi trang phục xuân, giẫm lên tuyết trắng đầy trời bay múa, bắt đầu ngày mới.

      Tựa như ngày thường, Sở Mạc Trưng bên miệng nở nụ cười thâm ý yếu ớt, ngồi xuống vương tọa.

      “Các vị ái khanh bình thân, hôm nay có chuyện gì khải tấu?” Tùy ý vung tay, thờ ơ nhìn văn võ bá quan quỳ thành mảnh, Sở Mạc Trưng khẽ nghiêng người, che lại quang mang mắt phượng.


      Từ ngày Trương Hàng phản loạn đến nay, Diễm đế bệ hạ chỉ đem bộ tộc Trương Hàng giết hết, những người còn lại có bất luận động tác gì. Trong triều khỏi có người cảm thấy bất an, dù sao Trương Hàng cũng nắm giữ triều chính nhiều năm, quần thần ở đây có mấy người chưa từng qua lại? Nhìn quân vương cao cao tại thượng ngồi bên , các đại thần cũng dám nhiều, chỉ đem vài việc tấu lên, sau khi nhận được thánh ý liền lui xuống, thêm bất kỳ điều gì.



      Bầu khí triều có chút quái dị, các đại thần tựa hồ muốn lại thôi, lại cố kỵ nhìn phản ứng của người ngồi. Sở Mạc Trưng nhắm mắt, nhìn vạt áo hồng nhạt nạm vàng lên ướt vết, thưởng thức màu xanh nhạt đai lưng, gợi lên khóe môi, đảo qua thần sắc các đại thần phía dưới, nhìn như lơ đãng : “Nếu còn chuyện muốn tấu các khanh sớm trở về , chớ phụ ngày xuân mỹ cảnh.” Nhìn dấu vết ẩm ướt, Sở Mạc Trưng nhớ đến tiểu nhân nhi kiều mị thần tình, nữ thể đẫy đà, nước bọt thơm ngọt mà dưới thân khỏi căng thẳng.


      Bên cạnh, Sở Mạc Đường cúi đầu nhịn cười, nhìn ý tứ của , bên ngoài hẳn nghĩ là vì chúng thần suy tư, nhưng kỳ thực thứ nhất là cố ý đề cập tới chuyện phản loạn, làm những đại thần kia hảo hảo tự suy xét; thứ hai, khối ấn ký kia, sợ là Tiểu Nhược Hi lại bị ăn sạch ?

      Nghe được bệ hạ những lời này, mấy vị đại thần trước mắt sáng ngời, báo nhau biết phen, lập tức liền có người tiến lên bước, đối quân vương ngồi : “Bệ hạ, Khuynh Nhan công chúa thành niên, mà phi tần trong cung từ sau phản loạn còn, bọn thần hi vọng bệ hạ cùng điện hạ có thể nhanh chóng thành hôn.”

      “Khó có được các vị như vậy để bụng, biết chúng ái khanh muốn xử lý thế nào?” Buông xuống chén trà trong tay, thoáng ngồi thẳng người, tựa hồ có chút cảm thấy hứng thú.



      Quân thần bên dưới nhìn thấy đều thở phào nhõm, lộ ra sắc mặt vui mừng, tiếp tục mở miệng: “Bệ hạ, bọn thần thấy xuân tế gần đến, bằng thừa dịp lúc này để các đại thần đem họa của các nữ tử phù hợp nhà mình trình lên, trước là mời bệ hạ cùng tiểu điện hạ xem qua, lấy ra người vừa ý, lại thừa dịp xuân tế điển lễ mà tinh tế cân nhắc.”

      “Nga?” Sở Mạc Trưng nhíu mày nhấp ngụm nước trà, ngón tay dài ở vạt ướt áo xoa.

      “Xem ra các khanh đều muốn thay trẫm cùng Khuynh Nhan lo lắng hôn …”

      Lời thong thả mà thấp trầm vang lên trong đại điện im lặng trận trận tiếng vọng, văn võ bá quan đều cúi đầu đứng yên, dám tiếp, lúc này nghe ngữ khí của bệ hạ tuy thấy bình ổn khác thường, nhưng ai cũng biết Đông Việt Diễm đế từ trước đến nay lấy tính tình thiện biến mà nghe tiếng, khắc trước còn mỉm cười đối ngươi chuyện, nhưng khắc sau biết thế nào, tại bệ hạ mặc dù bất động thanh sắc, nhưng ai ngờ tới hồi sau long nhan có giận dữ hay ?



      “Bệ hạ, chuyện tuyển phi cùng lập phò mã là đại quốc gia, thần đệ cho rằng bệ hạ nên sớm ngày suy nghĩ.”

      Quân thần khẩn trương im lặng, lại nghe thấy có người thẳng như vậy liền ngẩng đầu nhìn lên, người chính là kẻ luôn dễ dàng mở miệng, Huân vương điện hạ.



      “Huân vương hoàng đệ cũng cảm thấy trẫm nên nhanh chóng lập phi, vì Khuynh Nhan chọn phò mã?”



      “Thần đệ là cho là như vậy.” nhanh chậm , thần tình chút bốn bề sóng dậy, làm mọi người thở phào nhõm.



      Sở Mạc Trưng nghiền ngẫm lát, bỗng nhiên cười, làm chúng thần trong lòng cả kinh. Nhìn chúng đại thần kinh hoàng bất định sắc mặt, con ngươi Sở Mạc Trưng lên tia quỷ dị tiếu ý, rồi lại trầm xuống, trong miệng nhàn nhạt : “Được rồi, trẫm suy nghĩ.” Hơi ngẩng đầu lên, “Bắc Minh Tư vương tựa hồ còn ở cảnh nội Đông Việt?”



      Sở Mạc Đường trong mắt lên đạo tiếu ý: “Đúng, nghe Tư vương phi mê luyến Uyên uyển đầu bảng Uyên công tử, cả ngày trầm mê đến Uyển nội.”



      Sở Mạc Trưng hứng thú cười, trầm mê? Sợ là bị Uyên quấn lấy, vô pháp thoát thân . “Hôm khác phái hai người đến đón, dù sao cũng là Bắc Minh hoàng tử. Nếu có việc gì bãi triều.” xong, ý bảo Sở Mạc Đường đuổi theo rồi hạ ngự tọa, hướng Thương Hải điện đến.



      “Uyên từ khi thấy Tư vương, liền coi Tư vương như trời…” Sở Mạc Đường cười, “Nghe Uyên ca , là bởi vì ngươi cướp tiểu sủng vật nhà ?”



      “Hừ, ngươi xem?” Sở Mạc Trưng lắc đầu cười nhạo. Bỗng nhiên chính sắc đối Sở Mạc Đường : “Nhạc Hi thế nào?”



      Sở Mạc Đường thùy con ngươi, mặt diện vô biểu tình: “ tốt cũng hỏng.” “Ta phái người tìm hai vị sư phó, bọn họ truyền tin trở về, năm ngày sau tới.” Sở Mạc Trưng như trước thản nhiên , “Trương thị bộ tộc thanh lui, Nhạc Hi, cũng nên tỉnh lại.”



      Sở Mạc Đường tiếp, chỉ nhìn về phương hướng vương phủ của mình.



      Nhạc Hi… Sư phó, nhất định phải làm cho Nhạc Hi tỉnh lại…

    2. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 59: Lập phi
      Năm ngày, dài cũng dài, ngắn cũng ngắn.



      Năm ngày, Sở Mạc Trưng như trước ở triều đả động tới vấn đề Trương Thị phản loạn, chúng đại thần trong lòng ngày thêm hoảng sợ.



      Năm ngày, Sở Mạc Đường như trước bình thường lên triều, nhưng được chút lại lòng nóng như lửa đốt chạy về Huân vương phủ đợi sư phó đến.



      Ngày hôm đó trước khi lên triều, nhận được tín hàm của hai vị sư phó giờ Tỵ đến vương phủ, lo lắng trong nhiều ngày của Sở Mạc Đường cuối cùng cũng có thể buông xuống phân nửa.



      đại điện, văn võ bá quan như cũ phỏng đoán thánh ý, hoặc nhiều hoặc ít chút việc, tranh thủ cho mình ít lợi ích. Sở Mạc Đường tuy nghe, nhưng phân nửa tâm lại suy nghĩ xem sư phó có thể đúng hạn đến hay . Bỗng nhiên, nghe được tiếng “Huân vương điện hạ cũng nên lập phi”, mà khỏi ngẩng đầu.



      Chỉ thấy đại điện, Lại bộ thượng thư khom người trần tình, dõng dạc : “… Bệ hạ thánh minh, Huân vương điện hạ thuở thiên tư bất phàm, thông tuệ dị thường, tâm trí phẩm hạnh có chỗ để chỉ trích, nhưng… Huân vương cùng làm quan nhiều năm mà đến nay vị trí chính phi vẫn như trước trống , thần cho rằng hơi có chút ổn.”



      Sở Mạc Trưng duy trì tư thế tùy ý, hơi nhướn môi mỏng, mặt mày như đầm nước trầm tĩnh, làm người ta nhìn thấu sâu cạn. “Huân hoàng đệ có ý kiến gì ?” Lười biếng đem vấn đề ném cho Sở Mạc Đường.



      Cắn chặt răng nắm song chưởng, Nhạc Hi, Nhạc Hi gặp chuyện may mới mấy năm? Những người này thế nhưng tại bắt lập phi? Nếu phải vì chuyện kia, tại Nhạc Hi sớm là chính phi của , cũng là thê tử duy nhất! Nhìn Lại bộ thượng thư thao thao bất tuyệt dưới bậc thang, mặt bỗng nhiên mỉm cười: “Chẳng lẽ Trần thượng thư trong lòng có người muốn tiến cử?” mặt tiếu ý oánh nhiên, nhưng thanh lạnh đạm lại mang theo lãnh ý trào phúng.



      “Điện hạ, vị trí Huân vương chính phi đến nay trống ba năm, dựa theo tổ chế, người nên chọn chính phi và ba trắc phi.” Trần thượng thư vội vàng khom người .



      “Nga? Nếu là như thế, kia Trần thượng thư có thể câu xem bốn vị tiểu thư khuê các có thể ngồi lên Huân vương phi vị là ai ?” Sở Mạc Đường như trước lạnh đạm hỏi.



      “Thần cho rằng, tam nữ nhi của Đế đô Vương gia rất phù hợp…” Trần thượng thư còn chưa xong, liền cảm giác được ánh mắt Huân vương sắc bén nhìn quét qua. “Vi thần lắm miệng! Vi thần lắm miệng!” Vội vàng liên tiếp cầu xin tha thứ, tâm trạng đại hối, nên quên Huân vương dù sao cũng được phong là “Chiến thần”, mặc dù khuôn mặt quan ngọc, nhưng khi lĩnh binh giết địch, thực chính là càng nghĩ càng cảm thấy trái tim băng giá, khỏi hai chân mềm nhũn quỳ sụp mặt đất.



      “Vương thị tam nữ nhi?” Sở Mạc Đường hứng thú nhướn bên chân mày, “Nàng là ai?”



      “Điện hạ, Vương thị tam nữ nhi ở đế đô nổi tiếng ôn lương cung kiệm, kỳ nghệ thiên phú, đọc đủ các loại thứ thi, trước sau thỏa đáng, bọn thần cho rằng nếu bàn về vị trí chính phi, Vương thị tam nữ nhi là người đầu bảng.” Lúc này, hộ bộ thị lang cũng đứng ra.



      “Vương thị tam nữ nhi đầu bảng?” Sở Mạc Đường hừ tiếng, “Chỉ sợ các vị đại nhân nhận được bổng lộc nên mới cùng nhau tính kế .”



      Lời này vừa ra, triều mảnh ồ lên, các đại thần còn lại khỏi lắc đầu, đây chính là trực tiếp hai đại thần kia tham quyền thu lợi a.



      “Thần có tội! Cầu bệ hạ tha mạng! Cầu điện hạ khai ân!” vị thượng thư, vị thị lang, chỉ thấy hai vị trọng thần của triều đình run rẩy dập đầu ngừng.



      Lãnh ý trong mắt Sở Mạc Đường đột nhiên tăng thêm, mặc kệ bọn họ thường ngày muốn làm trò gì, chỉ cần tính toán chủ ý người , cũng mừng rỡ xem cuộc vui, chỉ là bọn họ thiên nên vạn nên chính là đem tâm tư động đến ví trí Huân vương phi! Vị trí này ngoại trừ Nhạc Hi ra, người khác nếu muốn ngồi lên, còn phải nhìn xem có bản lĩnh dám ngồi hay !



      Chậm rãi bước xuống bậc thềm, đứng trước mặt hai vị đại thần: “Việc bản vương lập phi cần các ngươi xen mồm vào! xuống cho ta.”



      Ngữ điệu nhanh chậm, giọng bình đạm nhưng lại làm người khác tiêu hết hồn phách. Những đại thần này sợ là an nhàn quá lâu nên quên mất chính mình mang họ gì rồi!



      Nguyên bản bên môi vẫn mang nụ cười yếu ớt, nhất thời hóa thành lãnh khốc hàn hận, Sở Mạc Đường vung ống tay áo, hai gã đại thần liền dạt sang bên, miệng phun máu tươi ngừng. Vị trí Huân vương phi này, người khác được phép ở trước mắt kiêu ngạo làm càn, cũng được phép cho nữ tử phải Nhạc Hi mơ tưởng.



      “Vương vị Huân vương phi định, cuối tháng chiếu cáo thiên hạ!” xong, bán trắc thủ, “ phải Nhan Nhạc Hi, những nữ tử khác đừng hòng động tâm.”

    3. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 60 ~ 61 ( Hoàn )

      Chương 60: Sư phó ( H tiền )
      Huân vương phủ.

      Sở Mạc Trưng, Sở Mạc Đường, Sở Nhược Hi ba người vây quanh trước giường, nhìn Huân vương hai vị sư phó.

      “Tảo sư phó, Nhạc Hi thế nào rồi?” Sở Mạc Đường nhìn như yên lặng, nhưng hai bàn tay nắm chặt lại tiết lộ rất khẩn trương.

      Chậm rãi thu hồi ngân châm, Tảo nhìn ngón tay thon dài của mình: “Đường, đây là thái độ ngươi đối với sư phó?”

      Sở Mạc Đường vội vàng dâng lên chén trà: “Tảo sư phó, người là đệ nhất thiên tư thông minh, y thuật lại tinh thông, hơn nữa phong lưu tuấn, phong hoa tuyệt đại, phong tư yểu điệu … đệ tử tin người nhất định có thể cứu được Nhạc Hi. Kính xin sư phó đại nhân đại lượng để bụng đệ tử ngu muội vô tri.”

      Tảo tiếu tựa phi tiếu liếc mắt nhìn Sở Mạc Đường: “Hai năm gặp, càng ngày càng biết ăn . Nửa khắc sau Nhạc Hi nha đầu tỉnh, bất quá,” tiếng vừa chuyển, lập tức nhìn về phía hai người khác trong phòng, “Nhược Hi nha đầu, hai năm gặp, càng ngày càng có mùi vị nữ nhân nha.”

      Nhíu nhíu mày, Sở Mạc Trưng nghiêng người ngăn cản tầm mắt trêu đùa của Tảo: “Tảo sư phó có mệt ? Trẫm sai người chuẩn bị nước tắm, thỉnh Tảo sư phó tắm rửa thay y phục.”

      Liếc mắt nhìn khuôn mặt vĩnh viễn băng sơn của Sở Mạc Trưng, Tảo đứng lên: “Trưng tiểu tử, đừng tưởng ta biết chủ ý của ngươi.”

      xong liền ra khỏi cửa phòng. “Tảo sư phó, là lạ.” Liếc mắt nhìn Sở Mạc Đường toàn bộ tâm tư đều đặt người Nhạc Hi, Nhược Hi kéo Sở Mạc Trưng cùng nhau ra khỏi cửa phòng.

      Sờ sờ khuôn mặt nhắn của Nhược Hi, Sở Mạc Trưng : “Đừng lại gần , bình thường phải như vậy?”

      đúng đúng.” Lắc lắc đầu, ánh mắt Nhược Hi qua lại chuyển động, “Trước đây Tảo sư phó tuy cũng như vậy, nhưng khi đó là vừa cùng Ải sư phó ầm ĩ cãi nhau… A, ta biết.” Bỗng nhiên vỗ tay, Nhược Hi cười duyên nắm cổ Sở Mạc Trưng, “Trưng, công phu của ngươi cùng Tảo sư phó, Ải sư phó, ai cao hơn?”

      “Vật lại có ý đồ xấu gì?” nhàng nhéo mũi tiểu nhân nhi, Sở Mạc Trưng sủng nịch cười.

      “Chúng ta lén nhìn Tảo sư phó chút, có được ?” Vừa hưng phấn , Nhược Hi vừa kéo tay nam nhân chạy đến gian phòng chuẩn bị cho Tảo.

      “Hẳn là nên chỗ Ải sư phó tìm ?” Sở Mạc Trưng buồn cười kéo tiểu nhân nhi sai hướng trở lại, “Nếu bọn họ thực cãi nhau, chỉ có thể tới chỗ Ải sư phó tìm.”

      Nhược Hi cười cười nhảy lên lưng nam nhân: “Trưng, cõng ta.” Hai người ngọt ngọt như mật chậm rãi tới trước cửa phòng Ải, chỉ nghe thấy bên trong vang lên giọng cùng tiếng thở dốc: “Ải… Ân… Có biết cái người tên là Trương Hàng … A…” cuối bất ngờ giương cao, mang theo ham muốn ràng.

      “Trong miệng tiểu Tảo sao lại nhắc tới nam nhân khác? Chẳng lẽ ta còn thỏa mãn được ngươi, ân?” Giọng nam nguy hiểm mang theo tức giận cùng mấy phần ghen tuông dễ phát , “Nếu tại ngươi cầu xin tha thứ, ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi lần.”

      “Ân… Cầu xin tha thứ? Ải kể chuyện cười? Ân úc… Ta há là… người thấy khó mà lui?” Thanh ngừng mang theo trận trận run rẩy cùng tiếng thở dốc hỗn loạn.

      Cách tấm lụa mỏng che tốt cửa sổ, động tác đôi bóng người giao triền mờ ảo truyền đến, tiếng suyễn đứt quãng vang lên bên tai, cuối mị hoặc cùng tiếng rên rỉ sung sướng nơi cổ họng khiến người xem mặt đỏ tim đập. trận gió thổi qua, kéo tới mùi hương lành lạnh thoang thoảng cùng hơi thở tình sắc hỗn tạp và trận trận thanh ẩm ướt dính ngấy, ở trong lãnh hương có vẻ đặc biệt ái muội.

      Tiếng đánh rất cùng tiếng thở dốc tận lực áp chế khiến hậu viện yên tĩnh thên mấy phần xuân sắc, khung cảnh nguyên bản trầm tịch cũng bị lây hơi thở kiều diễm.

      “Trưng… Này…” Nhược Hi xấu hổ nhìn về phía nam nhân bên người.

      Mặc dù lần trước cũng từng ở Thái y viện cẩn thận thấy Mục An Nhiên cùng Hoàng Triệt hoan ái, nhưng lần này lại là lần đầu tiên cùng Sở Mạc Trưng xem người khác mây mưa… Huống chi Mục An Nhiên vừa là bằng hữu, vừa là thần tử, mà lần này, lại là sư phó a…

      Che lại hai lỗ tai của Nhược Hi, Sở Mạc Trưng mỉm cười ôm tiểu nhân nhi ly khai hậu viện: “Ngày mai hãy đến tìm hai vị sư phó. Còn tại, Hi nhi cần phải theo ta tới chỗ…”



      Chương 61: Đại kết cục
      Từ đó về sau, vương tử cùng công chúa mãi mãi sống hạnh phúc và vui vẻ đến cuối đời…

      ~
      Thích nhất là edit chương 61 :v Vậy là lại hoàn thêm 1 bộ nữa rồi ~ *chấm chấm nc mắt* cảm động a ~ Cuối cùng sâu lười ta cũng đợi đc đến hôm nay :) ~
      Lời cuối: Vô cùng cảm ơn các vị bằng hữu cùng ta hết chặng đường này. Thân ái :-*

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :