1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Diễm Đế Khuynh Nhan - Phao Mạt Lê (61c) [H nặng - Cấm luyến - Sủng] (FULL)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 51: Vào thành
      Bầu trời ám hồng, tựa như huyết sắc ngưng tụ…



      Sở Mạc Trưng mở mắt, từ trong trí nhớ hồi phụ, nhìn Trương Hàng tường thành làm trò hề, mỉm cười: Trương Hàng, thất vương chi loạn giúp ngươi thừa cơ chạy thoát. Nhưng hôm nay, trẫm muốn ngươi đền mạng!



      Hoàng thành cửa thành cao vút, nếu lúc này trèo lên thương vong đổ máu thể tránh khỏi, cho nên chỉ còn cách phá cửa!



      Nhưng mà lúc nhóm binh lính đầu tiên xung phong tiến lên, thấy chết sờn gào thét nhằm vào cánh cửa cực lớn, tất cả đều tuyệt đối ngờ tới cánh cửa đỏ thắm kia thế nhưng trầm nặng thong thả mở ra…



      Bên trong, hai hàng binh lính chỉnh tề đứng hai bên, trong tay cầm đao, cũng cầm tên, mà chỉ khoanh tay nghiêm nghị.



      thành lâu cao, lĩnh binh tướng quân trói chặt Trương Hàng, chiến bào màu đỏ phần phật, con ngươi từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn xơ xác bỗng nhiên dâng lên từng mảnh thần thái khác thường.



      cúi người, thấp trầm thanh lập tức truyền khắp đại địa mờ mịt ── “Thần, cung nghênh chủ thượng hồi kinh!”



      Phía sau binh sĩ theo sát mà lên, đồng loạt quỳ xuống, khôi giáp cùng binh khí tương hỗ vang lên thanh phá lệ thanh thúy vang dội: “Cung nghênh chủ thượng hồi kinh!”



      Tiếng hô cùng tiếng móng ngựa trận trận như động đất, từng đợt tiếng vọng khiến cho sơn hà đều phải phát run, tất cả mọi người trong hoàng thành đều ngừng lại động tác, ngơ ngẩn nhìn Trương Hàng sắc mặt hôi bại chỉ còn tuyệt vọng.



      Sở Mạc Trưng cùng Sở Mạc Đường liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười thúc ngựa vào thành.



      Trương Hàng phản loạn, cơ hồ đánh mà thắng, chưa tới tháng lắng lại.



      Cấp tốc hồi cung chỉnh đốn triều chính, giết hết đám thần tử phản bội, đem Trương Hàng nhốt vào đại lao, trận chiến này tựa như trò đùa, cứ như thế kết thúc.



      Yến hội khao quân, Sở Mạc Trưng, Sở Mạc Đường cùng Sở Nhược Hi ba người tự mình tham dự, đầu rót đầy chén rượu, hai đầu gối quỳ xuống đất, sâu phục bái. Lời cảm tạ này, chính là hướng đến những tướng sĩ chết chiến trường cùng những cung phi vô tội bị giết.



      Những binh sĩ còn sống đều phải qua con đường sinh tử mới có thể tồn tại, cho nên đối với bọn họ mà , giờ khắc này, quân tịch sớm quan trọng, tất cả đều bưng chén rượu uống hơi cạn sạch, thoải mái cùng những người xung quanh xem mình ở chiến trường có bao nhiêu dũng mãnh.



      Rất nhiều binh sĩ đều bưng chén rượu tát xuống mồ, tế bái cho những huynh đệ bị chết của mình, sau đó tự rót rượu, uống hơi cạn sạch.



      Cũng có rất nhiều người khi vô cùng cao hứng kể chuyện về những chiến sĩ bị chết lại đột nhiên gào khóc. Còn có vài người lại dám nhắm mắt, bởi vì chỉ cần nhắm mắt thấy lại thảm cảnh ngày trước.



      Bên ngoài yến hội náo nhiệt, có thân ảnh lặng lẽ ly khai, vào đại lao.



      Mở ra cánh cửa nhà tù tại chỗ sâu nhất trong hoàng cung, liền nhìn thấy Hữu Thừa Trương Hàng hung ác bắn ra ánh mắt nham hiểm, dường như muốn đem nam tử thanh thản đứng trước mắt ăn sống nuốt tươi.



      Khuôn mặt nam tử tuấn lãng mặc dù gầy gò nhưng lại tự tại vô lo, dường như phải ở trong đại lao, mà là ở phòng ngủ của mình.



      “Sao vậy, Trương Hữu Thừa lúc trước mới chỉ sắp đặt bắt cóc Khuynh Nhan công chúa thất bại tức giận đến thổ huyết nằm giường. Vậy mà bây giờ nội thành tướng quân lại đầu quân, ngươi hẳn là nhịn được muốn tìm người trút giận ?”



      “Đáng tiếc, ngươi lại còn là Thừa tướng đại nhân cao cao tại thượng nữa. Mà tại, chỉ là tù nhân, con chó nhà có tang.”



      Trương Hàng cắn răng, khuôn mặt sớm vặn vẹo.



      Nam tử nhướn môi, châm chọc cười, “Các ngươi cho rằng giết chết tần phi trong cung cùng đại thần trong triều, nhốt người nhà tướng quân hoàng thành là có thể nắm giữ binh mã, là có thể nắm giữ Đế đô, nắm giữ thiên hạ sao? đáng tiếc, các ngươi lại nghĩ tới hoàng thành tướng quân căn bản trung thành với bệ hạ, trung thành với ta. Mà thuần phục, chính là ── quốc gia! Ở trong mắt của , ai có thể đem Đông Việt lên cao, người đó có thể nắm hoàng vị.”



      “Câm miệng! Câm miệng!” Trương Hàng tức giận đến toàn thân phát run, hoảng loạn từ trong lòng lấy ra lọ độc dược, sắc mặt dữ tợn muốn uống thuốc độc tự sát.



      “Hữu Thừa a, tại tự sát quá muộn. Lúc trước các ngươi lần lượt phái người ám sát hoàng thất tử tôn, vì sao tìm ít cao thủ lợi hại hơn? Vì sao để cho bọn họ luyện tập nhiều chút, vì sao để cho bọn họ nhìn tỉ mỉ, mà ngộ thương Nhạc Hi?” vẫn như cũ cười, nhưng tiếu ý lại lên trong ánh mắt. “Nhạc Hi vô tội, Nhạc Hi thiện lương…”



      Trương Hàng run rẩy lợi hại hơn, khi bàn tay cấp thiết đem độc dược đổ vào trong miệng đột nhiên, cánh tay cực kỳ quái dị phát thanh bị bẻ gãy, rồi sau đó, Trương Hàng lập tức thê lương khóc thét, giãy giụa ngã xuống.



      Tuấn lãng nam tử nhìn kẻ giãy dụa mặt đất, ánh mắt như nhìn con ruồi, “Nhẫn nhịn năm năm, Trương Hữu Thừa, ngươi xem ta sao có thể đơn giản để ngươi chết? Hơn nữa, Thục phi nương nương cũng sao có thể cứ như thế hậu táng?” Thần sắc của trong nháy mắt chuyển thành lãnh khốc ngoan tuyệt, “Người tới, đem Trương Hữu Thừa vào thủy lao.”



      Nam tử dứt lời liền xoay người ly khai khỏi nhà lao hắc ám. Lập tức, luồng ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nam tử.



      Huân vương Sở Mạc Đường, vẫn luôn tao nhã tuấn tú, ôn nhu mỉm cười như thế…



      Bầu trời mây đen rậm rạp, tựa như báo trước ngày mai đại loạn triều đình.



      Nhạc Hi, ta thực có chút mệt mỏi.



      Cũng may lần phản loạn này đánh thức ngươi…



      Cũng may, ta chiến thắng trở về…

    2. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 52: Đùa giỡn ( H khúc nhạc dạo )
      Huyền Thiên điện, Sở Mạc Trưng lười nhác tựa giường, tay gối sau đầu, tay buông giường, nhìn ra bêN ngoài cửa sổ đến xuất thần.​



      Nhược Hi nhàng vào, thấy bộ dáng nam nhân, biết là suy nghĩ đến những binh lính vô tội chết .



      Lặng yên hồi, Nhược Hi tới trường kỷ, cầm tay .



      “Xảy ra chuyện gì?” Sở Mạc Trưng ngồi dậy ôm lấy tiểu nhân nhi, giọng thuần hậu mang theo tiếu ý sủng ái, trước sau như .



      “Ngươi vui.” Nhược Hi nhìn .



      Mày kiếm khẽ nhếch, mắt phượng lên mỉm cười, “Hi nhi sợ ta khóc được?”



      Đương nhiên sợ! Nhược Hi trong lòng trợn mắt cái. “Những binh lính vong trận lần này, ta sai người hậu táng.” Nhược Hi liếm liếm môi, “Bao gồm cả Trương Hàng bộ hạ.”



      Sở Mạc Trưng kinh ngạc nhìn tiểu nhân nhi trong lòng, thân thể cường kiện bỗng nhiên buộc chặt, khiến cho Nhược Hi cơ hồ vô pháp hô hấp. Tiểu nhân nhi này a, sao có thể làm người ta đây?



      Nâng cằm Nhược Hi, thương tiếc âu yếm hôn lên bờ môi hồng hào, chậm rãi miêu tả hình dạng, nam nhân kiêng nể gì đút cả tiểu nhân nhi vào trong miệng, giảo quyển quấn lấy cái lưỡi phấn nộn triền miên, mà nước bọt tiểu nhân nhi kịp nuốt cứ liên tiếp lặng lẽ tràn ra.



      Nam nhân hô hấp từ từ trở nên thô hơn, mà tiểu nhân nhi cũng dần dần trầm hôn.



      Bỗng nhiên, tiểu nhân nhi buông cánh tay nam nhân ra để muốn nhảy xuống, lại bị nhanh tay nhanh mắt khóa vào trong ngực.



      “Sao vậy? Hi nhi ghét bỏ kỹ thuật của ta?” Con ngươi nam nhân thâm thúy, tràn đầy nồng đậm trêu tức, “Vậy ta cần phải thêm lực, cố gắng nhiều a ~ ” xong, liền đem bàn tay to thành dò vào vạt áo trong của tiểu nhân nhi.



      Quay đầu nhìn thấy mắt phượng nam nhân có nho hỏa diễm, Nhược Hi bỗng nhiên ngoạn tâm: “Đúng nha đúng nha, Trưng, ngươi mau mau tắm tịnh thân , sau đó thay y phục huân hương, chờ ta tới lâm hạnh ngươi a.”



      Nam nhân nghe vậy sang sảng cười ha ha, con ngươi đen kịt mê người lóe ra quang mang lưu động. “Nếu như vậy, kia Hi nhi trước cho ta nếm thử chút ngon ngọt .” xong, lần thứ hai hôn lên cánh môi hồng nộn.



      Tiểu nhân nhi thuận theo nam nhân hôn, bỗng nhiên, chủ động cắn môi dưới , khiêu khích liếm mút. Lúc vừa muốn đáp lại, cái lưỡi nho thơm mát liền trượt vào bên trong, dùng phương thức bị nam nhân tinh tế dạy dỗ ái muội vuốt ve. Cảm giác bàn tay nóng bỏng của nam nhân lưng mình ngừng buộc chặt, tiểu nhân nhi trong lòng trộm cười ngừng. Ngay lúc nam nhân kiềm chế được, muốn đem tiểu nhân nhi ấn đến trường kỷ thương phen, Nhược Hi lại rất cố ý trừu khai thân thể, “Ái chà, Trưng, như vậy tốt, ngươi mau tắm , bản điện rất nhanh tới sủng hạnh ngươi.” xong, rất nhanh nhảy xuống, tựa như làn khói chạy thoát.



      Nam nhân bị đẩy ra ngây ngốc nhìn thân ảnh nho biến mất trước mặt, lát sau mới kịp phản ứng chính mình bị đùa bỡn. “Ha ha, ha ha ha…” Bỗng nhiên, Huyền Thiên điện vang lên trận tiếng cười, cung nhân thị nữ bên ngoài nhịn được sợ run cả người: Mỗi lần bệ hạ cười như vậy, ắt hẳn có kẻ xui xẻo!



      Tiểu gia hỏa này a! có gan đùa giỡn rồi! Sở Mạc Trưng sờ sờ cánh môi, tinh tế thưởng thức mùi vị tiểu thiếu nữ lưu lại. Bất quá nếu tiểu nhân nhi chủ động cầu mình chờ nàng lâm hạnh, kia liền thuận theo lần ~ “Tắm rửa tịnh thân, thay y phục huân hương?” Sở Mạc Trưng chậm rãi nghiền ngẫm này chín chữ này. Trong mắt lên đạo tinh quang.



      Hi nhi, nếu chính ngươi chủ động cầu, đến lúc đó cũng đừng oán ta tinh tế nếm thử trong thờì gian quá dài a…



      Thấp trầm tiếng cười liên tiếp trong điện vang vọng, nam nhân bỗng lên tiếng: “Người tới, ôn tuyền chuẩn bị, trẫm muốn tắm rửa.” Sau đó đứng dậy tới điện sau, “Chu Kính, ngọ thiện truyền ở ôn tuyền, bữa tối miễn, sai người mang trái cây và bánh ngọt Hi nhi thích ăn tới.”



      Sau khi thân ảnh cao lớn biến mất ở sau điện, trận ôn nhuận hơi nước liền chậm rãi bay ra, kiều diễm hơi thở tràn ngập…



      Tiểu tinh, chính mình đưa ra cầu, cho nên cứ hảo hảo hưởng thụ a…



      Trong hơi nước, lời của nam nhân như có như , mang theo trận cười ái muội gợi cảm.

    3. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111

      [​IMG]

      Chương 53: Múa kiếm (H)
      Ngọ thiện, Chu Kính thỉnh Nhược Hi ôn tuyền.

      Vừa vừa nghi hoặc, chớp mắt đến ôn tuyền, Nhược Hi ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhất thời cảm thấy khí bốn phía toàn bộ biến mất.

      Cách tầng tầng lụa trắng mờ ảo, là Sở Mạc Trưng!

      Sở Mạc Trưng cười, hơi lay chén rượu trong tay: “Hi nhi, ta cũng thực cầu của ngươi, tắm rửa tịnh thân, thay y phục huân hương, nhưng lại thấy ngươi tới, sao vậy, sợ?” Tiếng cười trầm thấp nỉ non từ trong ôn tuyền truyền đến.

      Nam nhân đứng dậy, xốc lên tầng tầng lụa trắng, tới trước mặt tiểu nhân nhi. Chỉ thấy khuôn mặt luôn chỉnh tề vô cùng khác thường, nguyệt sắc áo bào mở rộng, lồng ngực màu đồng cổ nửa già lộ ra, làm cho tâm tư người ta hướng về hai mạt hồng sắc thù du. Dưới vạt áo, loáng thoáng có thể thấy được ám hồng mê người.

      Tóc dài tùy ý buộc lên rồi đưa ra trước ngực, sợi tóc như liễu, nhiều ít, đủ để người say lòng, ngọc bích bên hông vô cùng mị hoặc, lúc này dựa vào cột, dưới ánh sáng mờ ảo thấy sắc mặt, chỉ lộ ra đoạn lông mày dương, chỉ như vậy khỏi làm lòng người sinh ý niệm.

      Nhược Hi ngây ngốc nhìn nam nhân, trong lòng ngừng lặp lại: nghiệt, đúng là nghiệt.

      Hai má bị người hơi đụng vào, Nhược Hi lăng lăng ngẩng đầu nhìn nam nhân. Bên ôn tuyền, trong mắt nam nhân mơ hồ tầng sương mỏng, ôn nhu kiều diễm hết, bờ môi góc cạnh ràng lại thấu mấy phần mị người đỏ sậm.

      “Ha ha, thực ngây người?” Nam nhân nhàng hôn lên trán tiểu nhân nhi, “Công chúa phải còn muốn lâm hạnh ta sao? Sao vậy? Động tác tiếp theo là gì?”

      Tiểu nhân nhi lúc này mới hồi phục tinh thần: “A, đúng vậy đúng vậy, Trưng, nhanh lên chút, cởi hết ra, bản điện muốn lâm hạnh ngươi!”

      Sở Mạc Trưng dở khóc dở cười lắc đầu. Bỗng nhiên đem hai tay tiểu nhân nhi bắt chéo sau lưng, rồi chậm rãi cởi xuống đai lưng, trói chặt tiểu nhân nhi: “Công chúa điện hạ sao có thể tự mình động thủ? Để cho ta tới hầu hạ ngươi .” xong liền đem tiểu nhân nhi thể động đậy ôm ngang, đặt lên nhuyễn tháp bên ôn tuyền.

      Chậm rãi lột váy cùng tiết khố dưới hạ thân của tiểu nhân nhi, lại xốc lên quần dài, ở bụng bằng phẳng vừa in lại vừa hôn. Ngón tay dài nhàng mơn mớn, lặng lẽ tiến vào mắt rốn xinh xắn, ái muội qua lại vuốt ve, sau khi qua mảnh da thịt trắng nõn, liền trượt xuống khu rừng rậm màu đen vào giữa hai chân, thẳng đến khi đụng phải hoa hạch yếu đuối mềm mại.

      Hừ tiếng, ngọc nhi cắn môi, chống đỡ hai chân có chút nhũn ra, “Trưng ──” nghe theo làm nũng.

      Nam nhân ác liệt thu tay về, cười khẽ nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt, “Ái chà, hôm nay hẳn là điện hạ lâm hạnh ta mới đúng.”

      Cười giảo hoạt xong, người nọ liếc mắt cái, Nhược Hi hơi chu miệng. Nam nhân đứng dậy cầm lấy trường kiếm mặt đất bên cạnh: “Ta mang đoạn kiếm tới cho tiểu điện hạ trợ hứng.”

      Nam nhân động thân, thân thể rắn chắc cường tráng tản ra mị lực rung động lòng người. Da thịt cổ đồng hữu lực, vân da hoàn mỹ quấn quýt. Theo đường kiếm nghiêng, nam nhân bỗng nhiên gia tăng động tác. Bắp đùi thon dài rắn chắc theo áo bào , đoạt tâm phách mị hoặc, dưới y sam, chút mồ hôi chậm rãi thấm ra, dần dần in nhuộm nguyệt sắc áo choàng, tạo thành thuần túy dụ hoặc.

      Chưa từng thấy qua nam nhân như vậy, Nhược Hi nhìn nheo mắt, “Trưng…” tiếng suyễn, tiểu nhân nhi khó nhịn ở trường kỷ giãy dụa.

      Nam nhân tà mị cười, “Hi nhi cảm thấy nóng? Ta cũng cảm thấy, bỗng nhiên khốc nhiệt khó chịu a.” xong, phiếm ngân huy nguyệt ở trong u ám xẹt qua đạo dấu vết mê người, nam nhân xoay người, y phục lại thêm phần lộ ra.

      Nam nhân bán lõa tới trường kỷ, bàn tay to cầm lấy cằm tiểu nhân nhi, ma chỉ ái muội đưa vào trong môi, khiêu khích đầu lưỡi e thẹn bên trong. “Nóng sao? Ta giúp ngươi cởi y phục.” xong, thân thủ kéo vạt áo của tiểu oa nhi ra.

      Mị mắt, thô chỉ nam nhân ái muội miết vào, theo động tác nam nhân tay phẩy qua da thịt, Nhược Hi cảm giác bụng dưới dần dần co rút nhanh, giữa hai chân cũng càng ngày càng trống rỗng, nhịn được mở lớn hai chân, qua lại ma sát.

      “Mềm nộn hương trượt, đáng nha.” Nam nhân khiêu khích cái lưỡi thơm nho , tiếng cười khàn khàn mang theo dụ hoặc. Phảng phất như bị tiếng cười của nam nhân làm giật mình tỉnh giấc, Nhược Hi quẫn bách trừng : “ cho ── “

      Nam nhân cúi đầu cười, “Xấu hổ? Vậy lát nữa tiểu điện hạ muốn lâm hạnh ta thế nào?” xong liền rút tay, tách hai chân tiểu nhân nhi, cúi đầu liếm lên hoa hạch nhắn.

      “A… Trưng…” Hô hấp trong nháy mắt dồn dập, tiểu nhân nhi chợt đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng lại tự chủ được ở dưới lưỡi nam nhân giãy dụa.

      “Mềm, nho …” Nam nhân ngẩng đầu, bên môi lóe sáng nước sắc ái muội, “Mới nhàng liếm ngạnh lên, mẫn cảm nha…”

      “A a… nên, cho … Dừng lại…” Tiểu nhân nhi nhăn mi, cái mông nho biết vì dục vọng hay vì e lệ mà run rẩy, muốn cự tuyệt nhưng lại hùa theo lưỡi nam nhân.

      Bá đạo đem cánh hoa ngừng nhúc nhích mở ra, nam nhân chậm rãi liếm lấy mật nước chảy từ hoa huyệt, ngón trỏ đặt ở cửa khẩu đóng mở, nhàng áp mạnh.

      “A a…” Tiểu nhân nhi kích động lắc lư kiều mông.

      “Mẫn cảm?” Nam nhân cười khẽ ngừng, đột nhiên lần thứ hai cúi đầu, há mồm mút mật huyệt mềm mại. “Sao chảy nước miếng nhiều vậy? mèo con tham lam.” xong, dùng sức hút mật nước róc rách chảy ra, đầu lưỡi mô phỏng theo vũ bộ hoan ái, ngừng đâm vào huyệt khẩu non nớt.

      “Ân ha… Trưng… A a… nên… Dừng…” Tiểu nhân nhi nhịn được cúi đầu nức nở, hoa huyệt nho kịch liệt co rút, hai cánh hoa đỏ tươi mỹ lệ ở trong nháy mắt nở rộ, “Ân a… Ân…” Kều mông dùng sức giãy dụa muốn né tránh khoái cảm.

      nên… Dừng… Úc úc… Trưng… A…” Tiểu thiếu nữ thở hổn hển, có chút ủy khuất, lại có chút ngượng ngùng.

      Nam nhân cố ý buông tay, làm cho tiểu nhân nhi khẽ đào tẩu. Thoáng ồ ồ thở dốc đứng dậy. Rồi lập tức vươn ngón trỏ xoa xoa cánh hoa ngừng run rẩy, ngón giữa chậm rãi ép vào, rút ra, lại ép vào, lại rút ra, lần so với lần thâm nhập sâu hơn. “Còn chưa múa kiếm, sao có thể kết thúc?”

      Đứng dậy lần thứ hai cầm lấy trường kiếm, nam nhân vẻ mặt hứng thú, tay đỡ cằm mình, tay chậm rãi xoa bóp cổ tiểu nhân nhi, “Múa kiếm xong, ta lại cho tiểu điện hạ lâm hạnh.”

    4. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      [​IMG]

      Chương 54: Thấm ướt ( H cao )
      Bỗng nhiên mất nhiệt độ cơ thể của nam nhân, Nhược Hi mở to hai mắt phủ sương mù, nhìn nam nhân đứng yên bên.

      Nam nhân trước ánh mắt của tiểu nhân nhi chậm rãi cởi đai lưng, cởi quần, dục vọng sớm cương cứng đứng thẳng cách tiết khố mỏng hướng Nhược Hi run run.

      Nam nhân nắm trường kiếm, nhìn về phía tiểu nhân nhi sắc mặt đỏ ửng. Bỗng nhiên đem tiểu thiếu nữ nâng dậy, mặt đối mặt ngồi chồm hỗm, cởi ra hai tay bị trói chặt sau lưng. “Ân… Trưng…” Tiểu nhân nhi mê hoặc nhìn nam nhân.

      Cười cười, nam nhân thô lỗ kéo lấy lụa mỏng cây cột gỗ bên cạnh, cầm tay Nhược Hi đưa cao hơn đầu, rồi buộc chặt.

      “Trưng, ngươi muốn làm gì?” Tiểu nhân nhi thoáng kinh hoảng nhìn nam nhân.

      tư thế lâu sợ tay tiểu điện hạ tê rần, đổi tư thế khác .”

      nên, Trưng, nên!” Tiểu nhân nhi lay động hai tay, theo thân hình lắc lư, vật dưới cái yếm màu trắng lay động lập lòe.

      Nam nhân nhấc trường kiếm, nheo lại đôi mắt thâm thúy nhìn tiểu thiếu nữ. Đột nhiên cảm thấy y phục người tiểu nhân nhi rất chướng mắt. “Nóng quá a, Hi nhi, ngươi nóng sao?” xong, nam nhân cẩn thận dùng kiếm cắt ngoại sam người Nhược Hi.

      “Đẹp quá, xinh đẹp làm cho người ta điên cuồng!” Theo da thịt trắng nõn tấc lại tấc bại lộ, nam nhân thấp giọng ca ngợi. đôi bàn tay to qua lại ở vòng eo mảnh khảnh vuốt ve, rồi dần dần lần lên cặp vú cao vút xoa nắn.

      “Chậc chậc chậc, tiểu tinh có tính nhẫn nại, nhếch cao rồi a.” Sở Mạc Trưng cười cười, cách cái yếm dạn động đầu vú đứng thẳng, “ ngạnh nha…” Ngón trỏ qua lại chà xát bóp nắn, rồi bỗng nhiên cúi đầu trương môi, đưa cái yếm ngậm vào trong miệng.

      “Ân… Thơm thơm mềm, nga… Hi nhi… muốn cắn…” Nam nhân nhàng cắn, mơ hồ . Nhược Hi bị hoảng sợ, “ nên… Dừng lại… A…”

      Nam nhân ngẩng đầu, ác liệt nhìn cái yếm bị thấm ướt, nhàng thổi hơi. “A…” Tơ lụa ướt đẫm bị thổi liền dán lên trước ngực, mang đến trận trận cảm giác mát mẻ.

      Nam nhân phen gạt ra cái yếm, cặp vú tuyết trắng theo động tác mà dưới kịch liệt rung động, đỉnh hồng dưới tầm mắt của nam nhân biết xấu hổ sưng to, dụ hoặc càng thêm mãnh liệt nuốt ăn.

      Bất ngờ, nam nhân lực mạnh đem chân tiểu nhân nhi đẩy ra, cách tiết khố, côn thịt cứng rắn lớn cùng nơi ẩm nóng của nữ nhân va chạm vào nhau.

      “Ân… A… Hi nhi…” Nam nhân tay ấn mông tiểu thiếu nữ, trước sau ma sát đong đưa, tay ở cặp vú đầy ắp thô bạo vuốt ve. “Tiểu tinh… tiểu tinh câu người…” Sở Mạc Trưng thở dốc, “ muốn vào a… Ân hừ…”

      Trọng trọng vuốt ve, mang cho tiểu nhân nhi tê dại ngứa ngáy cùng khoái cảm. Nhược Hi cong thắt lưng, giãy dụa kiều mông, kề sát thân nam nhân cọ cọ. “A a… Ân a… Ách…” Tiểu nhân nhi mềm mại kiều, “A…” Bỗng nhiên, điệu cao gấp đôi. Đỉnh nóng rực thô to của nam nhân mạnh mẽ đánh lên hoa hạch mẫn cảm, cường thịnh thô lỗ cọ xát.

      “A… Nơi đó, nên… Ân hừ… A a…” Tiểu thiếu nữ hừ . “Chỗ nào? Ân?” Giọng nam nhân khiêu khích, cặp mông rắn chắc bỗng nhiên dừng lại động tác, đẩy tiểu nhân nhi, thối lui bước. “Chậc chậc chậc, làm ta cũng ướt hết nha, nước nhiều.”

      Nhược Hi thuận theo tầm mắt Sở Mạc Trưng nhìn xuống dưới, khuôn mặt nhắn lúc này đỏ bừng. Chỉ thấy tiết khố của nam nhân ràng thấy hình dạng của côn thịt thô to, nguyên bản vải vóc màu trắng bị mật nước làm ướt sũng, vải vóc bán trong suốt dính sát vào côn thịt đỏ tím, nam nhân tà ác cười: “Nhìn ngây người? Thích sao?”

      Ma chỉ trượt vào hoa huyệt ướt nước, lục lọi đến hoa hạch sớm sưng đỏ, nhàng đạn lộng, mà tay kia thừa cơ cắm vào huyệt nội lửa nóng trơn trượt, liên tục đâm mạnh thứ mẫn cảm nhất bên trong.

      “A… Trưng… nên, nên… Dừng… A…” Tiểu nhân nhi giãy dụa eo , lắc lư cặp vú no đủ dâm đãng.

      “Đừng ngừng? Hay là nên? Ân? Muốn thế nào? !” Nam nhân tàn khốc tăng nhanh tốc độ tay, ác ý trêu chọc, thậm chí còn hung hăng cắn hồng môi trước ngực.

      “A a a…” Tiểu nhân nhi vô pháp khắc chế khoái cảm bao phủ, cọ sát vào tay nam nhân, ngừng gập cong cái mông. Trong mật huyệt, hoa nước như thác chảy xuống tiết khố của nam nhân, trong nháy mắt liền ướt đẫm.

      Nhìn tinh lượng tiết khố, tay nam nhân bỗng nhiên hướng về phía trước đỉnh đầu, mà cực đại quy đầu cũng lần thứ hai theo vào, rất nhanh ở trong hoa hạch tiểu thiếu nữ ma sát xoay tròn, lúc lúc nặng, để đậu đỏ nho trọng trọng bị nghiền nát đè ép.

      “A… Ân… Còn muốn… Ân kia…” Tiểu nhân nhi chậm rãi cảm giác được nam nhân ra khỏi, dán chặt vào cầu xin.

      được a, hôm nay là Hi nhi muốn lâm hạnh ta nha.” Nam nhân đẩy tiểu nhân nhi ra, “Muốn chính mình đến.”

      xong, Sở Mạc Trưng lùi về phía sau, “Giúp ta cởi quần, ân?”

      Cảm giác được nam nhân hữu ý cùng vô ý dùng côn thịt gắng gượng nhàng chạm vào mình, Nhược Hi hít hơi sâu, liếm thù du trước ngực nam nhân, nghiêng đầu hơi xoay người, cắn lên vật đứng thẳng dưới tiết khố.

      “Ân… Hi nhi…” Nam nhân nhịn được than , bàn tay to nắm lấy vú tiểu nhân nhi, “Ngoan… Tiếp tục…”

      Tiểu nhân nhi lần thứ hai cắn thẳng, chậm rãi cởi thắt lưng, tiết khố rằng buộc trực tiếp chảy xuống, côn thịt thô to thuận thế bắn ra, gõ lên khuôn mặt tinh sảo.

      Nhìn đỉnh cực đại chậm rãi chảy ra viên nước trong suốt, tiểu nhân nhi nhịn được há mồm liếm vào trong miệng.

      Nam nhân toàn thân run rẩy, giơ tay lên xoa môi tiểu nhân nhi, ái muội nhu động, “Muốn? Hi nhi?” Thanh khàn khàn dày đặc tình dục, mắt phượng trong trẻo ngày thường lúc này cũng trở nên thâm thúy tối tăm.

      “Muốn…” Nhược Hi liếm môi, cảm giác khát nước càng ngày càng mãnh liệt, mật nước giữa hai chân cũng róc rách chảy ra.

    5. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111

      [​IMG]

      Chương 55 + 56 +57

      Chương 55: Đùa bỡn ( H cao )



      “Tay…” Nhược Hi hờn dỗi giãy dụa. “Ha ha… Tiểu tinh, bây giờ còn phải lúc…” Sở Mạc Trưng ôm lấy đôi vú đầy ắp, nhàng vuốt ve.



      Con ngươi nhìn đỉnh cực đại của nam nhân có dục vọng trong suốt, tiểu nhân nhi liếm liếm môi, muốn hôn lên, nhưng vì cổ tay bị lụa mỏng chế trụ mà làm được gì. Ngước mắt nhìn nam nhân khỏi phát ra tiếng than .



      Nam nhân rũ mắt nhìn côn thịt sớm gắng gượng của mình, lại nhìn tiểu nhân nhi giãy dụa, liền nhấc chân bước lên giường, đứng trước mặt tiểu nhân nhi, khiêu khích ngoắc tay, khuôn mặt tuấn mỹ tà mị cười, “Hi nhi, đến, để ta hảo hảo uy cái miệng nhắn này.” Bàn tay to cầm lấy cái cằm tinh sảo của tiểu nhân nhi, ma chỉ ái muội đưa vào trong môi, khiêu khích đầu lưỡi e thẹn, “Ta là của ngươi.”



      Tiểu nhân nhi hoan hô tiếng, há mồm trực tiếp ngậm lấy côn thịt cực đại, cái lưỡi mềm trượt ở quy đầu to lớn liếm liếm, đầu lưỡi nho tiến vào khe rãnh giữa thân gậy cùng quy đầu, rồi xoay tròn. “Ân a… Tiểu tinh… Ân…” Nam nhân khuây khỏa ngẩng đầu, tay đặt đỉnh đầu tiểu thiếu nữ, nhàng kìm.



      “Ngô ngô…” Tiểu nhân nhi bị côn thịt thô trong miệng chống đỡ mà vô pháp thuận lợi nuốt nước miếng, mật dịch quá nhiều thuận theo khóe môi chảy xuống, chậm rãi xẹt qua trước ngực, ở nhũ tiêm đứng thằng lưu lại đường ấn ký ẩm ướt, khiến cho ánh mắt nam nhân trở nên luyến tiếc.



      Thân thủ nắm lấy bên vú nhiệt liệt khiêu khích, ma chỉ ái muội đè lên đỉnh đầu xoay tròn xoa nắn, rồi lôi kéo.



      “A… Ừ…” Tiểu nhân nhi buông thô gậy trong miệng ra, há mồm rên rỉ.



      “Như thế mẫn cảm a…” Nam nhân khàn khàn cười, “Bất quá ngoài miệng việc cũng thể thả lỏng đâu…” xong lại nắm lấy dục vọng của mình, để bên môi tiểu thiếu nữ, “Kiên nhẫn chút, tiểu tinh.”



      Đôi mắt phủ sương mù nhìn nam nhân, im lặng cầu xin nam nhân cho vui vẻ. “Chậc chậc, tiểu tinh nóng ruột.” Nam nhân bị nàng cấp thiết cầu xin cười , “Hảo hảo làm nó vui vẻ, ta liền cho ngươi, ân?”



      xong, cường ngạnh đem thịt hành tiến vào trong miệng ngọc nhi, hơi nhắm mắt lại, cảm giác tiểu nhân nhi lửa nóng mà chặt dồn ẩm ướt, “Ân… Rất tốt, tiếp tục… Nga…” Nam nhân chậm rãi đong đưa thắt lưng.



      Tiểu nhân nhi giơ tay lên, cầm mảng lớn thịt hành bên ngoài miệng, hút mút. Bỗng nhiên nam nhân co rút thân thể, dừng lại động tác khiêu khích. “Trưng… Còn muốn…” Kiều kiều rên rỉ, làm cho nam nhân trận tê dại.



      Nam nhân mỉm cười, đem tiểu thiếu nữ kéo vào lòng, “Hôm nay, ta nghĩ muốn ngươi ở đây…” Bàn tay to vòng qua phía sau tuyết trắng, trượt nhập luồng câu, ngón trỏ ám chỉ qua lại kìm chặt hoa cúc ( liên hệ đam mỹ để biết thêm chi tiết :v )



      Nhược Hi sửng sốt, chỗ đó như vậy … hỏng mất a … Nam nhân nhìn tiểu nhân nhi cắn môi hồng, tà tứ cười: “Cho ta, ân?” Ngón tay khiêu khích ở mật huyệt cùng tiểu hoa cúc qua lại vuốt ve, “Cho ta, ta mang ngươi lên thiên đường.”



      Tựa như ác ma, nam nhân liên tục dụ hoặc tiểu nhân nhi sớm là tù binh của dục vọng, “Trước cho ta nhìn, có được ?” Mị hoặc bả vai trắng nõn xinh xắn ấn xuống nụ hôn rồi tháo lụa trắng, đẩy tiểu nhân nhi nằm nhuyễn tháp. Tách hai chân của nàng, cười đến tà mị: “Hi nhi, chính mình lộng, ta nhìn.”



      Tiểu nhân nhi ở trong dục vọng trầm di động, thân thủ chậm rãi đụng chạm hoa hạch sớm sung huyết, xoa bóp. “Ân ha… Trưng… A… A… Ha ha… Trưng… Trưng…”



      Nam nhân tay xoa hai chân tiểu thiếu nữ mở to, dụ hoặc: “Đến, bắt tay ta cắm vào tiểu huyệt của ngươi.”



      Ngọc nhi tay gấp gáp đùa bỡn tiểu hạch mẫn cảm, tay khác kéo tay nam nhân trượt vào huyệt nội lửa nóng trơn trượt, “A… Nga… thoải mái…” Thuận theo dâm thủy liên miên dứt, ngón tay qua lại trừu cắm trơn trượt, “A a… thoải mái, ân… Trưng…” Chân mở càng lớn, mông giãy dụa, tiểu nhân nhi ở giường tạo thành bức họa dâm đãng.



      “Thoải mái sao? Lại thêm ngón tay.” Bàn tay to của Sở Mạc Trưng chẳng biết lúc nào ly khai khỏi chân Nhược Hi, nắm lấy côn thịt sưng to qua lại bộ lộng.



      “Chậc chậc, tham chảy đến chảy nước miếng a.” Nam nhân tà ác , “ muốn cắm vào…” Tiểu nhân nhi bị lời dâm đãng hạ lưu kích thích ngừng thẳng lưng, khống chế được đưa hai ngón tay vào, xoay tròn thứ động thịt non mềm mại, “A… Trưng, muốn, muốn … A a… Sâu hơn chút…” Hai mắt đẫm lệ mông lung, ngón tay tiểu nhân nhi phóng đãng rất nhanh trừu cắm tiểu huyệt của mình, thân thể bỗng nhiên căng cứng, dâm gọi liên tục.



      Nam nhân khàn khàn cười, rút ngón tay của tiểu nhân nhi ra, cứng rắn lâu hung hăng đảo nhập mật huyệt tiểu nhân nhi, trực tiếp đụng vào miệng tử cung mẫn cảm, “Ân hừ… Ướt như thế, chặt như thế…” Thanh nam nhân tràn đầy dục vọng, “Thả lỏng…”



      “A a… Trưng… Điểm , ngươi… Ân ha… Muốn cắm ta nứt ra sao … Hảo bổng… A…” Eo ưỡn lên, gắt gao để ở côn thịt của nam nhân, thịt non co giật vô pháp buông lỏng.



      “Có thích hay ? Có thích hay ? Ân?” Nam nhân khoái ý gầm , “Cong thắt lưng, tiểu tinh… Nga ân… Giỏi quá…” Nam nhân phóng đãng dùng sức chống tiểu nhân nhi, bỗng nhiên rút ra, lại hung hăng nhập vào, tay xuống phía dưới, kháp hoa hạch ở tiểu huyệt, tàn khốc cong lại bắn ra, tay kia bóp nắn đỉnh vú mềm mại.



      “A a a… Trưng… nên… Quá nhanh… A…” Tiểu thiếu nữ giãy dụa càng thêm điên cuồng, trong giây lát liên tiếp bị khoái cảm bao phủ. “Nhịn chút, bảo bối… A… Nhẫn cho ta …” Nam nhân xúc phạm cự tuyệt cầu.



      Rắn chắc kiện mông chợt tăng nhanh tốc độ, “Úc… Hảo chặt… A… Bảo bối, bảo bối…” Nam nhân dã man gầm , toàn lực mạnh mẽ xen vào, tinh dịch trực tiếp bắn ở chỗ sâu nhất trong tử cung, tiểu nhân nhi toàn thân run rẩy, mật ước chảy ra ào ào.



      Chương 56: Rình coi ( H cao )



      Sở Mạc Trưng ôm tiểu nhân nhi thở dốc, nhàng hôn lên tóc mai sớm ướt đẫm. Thịt hành tráng kiện qua lại ở mật huyệt ma sát di động, trêu chọc tiểu nhân nhi lại muốn.



      Ôn tuyền, hơi nước bốc lên trắng xóa, bên bờ kia, xuất hai thân ảnh nên xuất . “ nên, Uyên… Đừng như vậy… Ân…” đạm sắc y sam nam nhân nửa quỳ tảng đá lớn bên ôn tuyền, khuôn mặt tinh mỹ tình dục lan tràn, thân thể thon dài xích lõa tràn đầy mồ hôi cùng đỏ ửng.



      “Xuỵt… , ngươi muốn cho Trưng cùng Tiểu Hi nhi nghe thấy chứ?” Nam nhân phía sau dùng bàn tay to đặt lên nơi mẫn cảm đứng thẳng của thưởng thức, môi mỏng nở nụ cười tà ác, thập phần tương tự nụ cười của Sở Mạc Trưng nhuyễn tháp.



      “Buông ta ra! A…” tính toán né tránh, lại bị nam nhân phía sau gắt gao ngăn chặn. “Xuỵt… Đừng nhúc nhích, ngươi nghe.” xong, Uyên lại đặt phía sau, đem dục vọng của mình để tại hoa cúc, dùng sức đính áp xoay tròn. “Nha…” rên rỉ giãy dụa. “ giọng dùm chút, đến lúc bị Trưng ném ra ngoài tốt đâu a.” Uyên ác ý cười, ngón tay bỗng nhiên xen vào góc hẹp của cúc huyệt đóng chặt.



      “Uyên… nên…” đỏ bừng mặt cầu xin tha thứ. “Xuỵt, phải bảo ngươi giọng dùm chút sao? Thực là đứa ngoan a…” Uyên , chợt đem thịt trụ sớm đứng thẳng đính nhập, “Xuỵt, , thể kêu ra a…”



      nhàng đong đưa mông, biên độ trừu cắm, nam nhân trước người khó nhịn khuây khỏa dằn vặt, giãy dụa phần eo, tự chủ được hướng ra sau hùa theo. “A… Uyên… Ta, ta muốn…”



      “Xuỵt, con rắn hư a… phải bảo ngươi đừng lên tiếng sao?” Uyên tà ác cầm nam căn , đầu ngón tay ác ý ngăn chặn khe hẹp phía trước. “Ngươi xem, Trưng cùng Tiểu Hi nhi cảm tình tốt a.”



      rơi vào dục vọng, miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn về phía nhuyễn tháp trước mắt mảnh cảnh xuân.



      Nam nhân thân hình cao to nằm người tiểu nữ nhân, đem hai chân nàng mở lớn, thịt hành tráng kiện ở trong mật nước liên tục trừu cắm.



      “Hi nhi, cho ta, ân?” Sở Mạc Trưng cúi đầu nỉ non, “Cho ta, ân?”



      “Quá lớn… đau…” Nhược Hi xấu hổ hờn dỗi, thân thể mềm nhũn. “Thử lần, nếu như đau chúng ta liền dừng lại, có được ?” Tiếng thấp trầm cùng nụ hôn say đắm của nam nhân làm tiểu thiếu nữ mềm lòng.



      đau…” Như cũ xấu hổ hờn dỗi, lại để lộ mềm hóa nhè . “Ha ha, thử lần, ân?” Nam nhân bán chống ngồi dậy, rút ra côn thịt chôn trong cơ thể tiểu nhân nhi, nhàng bụng bằng phẳng liên tiếp hôn.



      Cẩn thận đem tiểu nhân nhi ôn nhu trở mình, ở tấm lưng tuyết trắng hôn lên nụ hôn say đắm. Bàn tay to trượt vào rừng rậm phía trước, xoa xoa hoa hạch đỏ tươi sưng đỏ, thuần thục lại ôn nhu bắt đầu trêu chọc, côn thịt lớn ái muội đùa bỡn lỗ phía sau.



      “Trưng… nên, đau…” Tiểu thiếu nữ toàn thân phiếm tầng ửng đỏ, đầu chôn trong đệm chăn, e lệ nỉ non. Nam nhân cười khẽ, nằm xuống nhìn hoa cúc trước mắt hơi rung động co rút, khỏi cổ họng căng thẳng.



      Vươn ma chỉ nhàng ấn vào nụ hoa , chậm rãi xoay tròn ma sát. “Ân…” Tiểu nhân nhi cúi đầu kiều, nam nhân cũng cúi đầu lộ ra cái lưỡi, liếm hôn lên hoa cúc đóng chặt, “A…” Ngọc nhi bị kích thích nhàng gọi, nam nhân đè lại phần eo giãy dụa, cố chấp liếm hôn mút vào.”Hi nhi ở đây chặt, nóng, ta cơ hồ thể vào được a…”



      Lời tà ác làm cho tiểu nhân nhi toàn thân ửng đỏ càng thêm tầng, nam nhân nhịn được từ trong y phục rơi lả tả bên cạnh tìm bình , đổ ra ít dược hoàn, nhàng đặt trước hoa cúc, chậm rãi đẩy vào.



      “A… Trưng…” Tiểu thiếu nữ hoảng loạn quay đầu lại, nhìn nam nhân, “Cái gì vậy? Ân…” Ngón tay quá phận cũng theo dược hoàn được đẩy vào mà ly khai, ngược lại thâm nhập sâu hơn, tinh tế thăm dò. “Đừng sợ, là cẩm tú, ngươi bị thương.”



      Nam nhân cười, gân xanh trán nhảy lên làm mị mắt, yết hầu dưới di động, đùa bỡn, “Ngươi là của ta, ở đây cũng chỉ có ta có thể chạm vào.” Bá đạo xong, ma chỉ lần thứ hai trói chặt hoa cúc.



      “Ngươi… Chán ghét!” Tiểu nhân nhi phẫn nộ kháng nghị, lại mềm mại như làm nũng. Nam nhân lắc đầu cười , theo viên dược hoàn bị đẩy vào dần dần tan, ngón tay liên tục ra vào, thanh ẩm ướt dính ngấy tạo thành mảnh dâm mỹ, tiểu nhân nhi nhịn được trận trận thở dốc.



      Nam nhân hô hấp từ từ dày đặc, nhưng vẫn thong thả tiến hành co rúm cùng tạo ra động tác, nhàng ở tuyết nộn kiều vú hôn mút, ngón tay gia tăng tốc độ…



      “Thât chặt, …” Nam nhân ca ngợi tựa như than .



      , cho …” Tiểu nhân nhi e thẹn kháng nghị. “Hảo, , ta làm.” Nam nhân đem tiểu nhân nhi trở mình.



      “Ngươi, ngươi bại hoại!” Tiểu nhân nhi mắc cỡ chỉ có thể yếu ớt kháng nghị, đỏ mặt dám hơn câu.



      Nam nhân cười nhìn tiểu nhân nhi, cố ý lại đẩy vào viên cẩm tú nữa. “Nga? Ta hư?”



      Thẳng lưng đứng dậy, nam nhân chậm rãi đem côn thịt xen vào mật huyệt tiểu nhân nhi, lại thong thả rút ra, “Thực cảm thấy ta hư?” Đỉnh đầu nhàng ma sát, cố ý để nàng thống khoái.



      “Ngươi hư, ngươi hư…” Ủy khuất nước mắt lưng tròng, Nhược Hi biết mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết rất muốn cùng nam nhân làm nũng.



      vũng nước .” Sở Mạc Trưng cười thán, “Nước phía dưới rất nhiều, sao lại kết nối với mặt để cũng muốn chảy nước a?” Ma chỉ xóa vệt nước mắt, thương môi hạ xuống nụ hôn.



      “Chuẩn bị xong chưa?” Nam nhân cúi đầu hỏi, lại thẳng thắn rời khỏi, rút ra ngón tay mở rộng cúc huyệt, thay thế bằng quy đầu cực đại, đâm vào tiểu nhân nhi.



      “Hi nhi, nhịn chút cho ta.” Buộc chặt khuôn mặt tuấn tú, nam nhân chậm rãi đính nhập hậu huyệt. “Đau! Đau! Trưng, dừng lại! nên!” Tiểu nhân nhi giãy giụa gọi. “Xuỵt… Được rồi được rồi…” Nam nhân bên trấn an, bên vẫn như cũ chậm rãi vào bên trong.



      “Đau… Ô ô…” Tiểu nhân nhi khóc thét. “Bảo bối, bảo bối, nhịn chút…” Nam nhân đâm vào phân nửa côn thịt rồi thong thả rút ra, biên độ bé đính nhập, chậm rãi ma sát, tinh tế an ủi, cúi đầu nỉ non tâm tình…



      Đau đớn từ từ tan , tiểu nhân nhi vô thức nhàng hừ, hơi giãy dụa eo , “Trưng… Ân hừ… Trưng…”



      Nam nhân nghe tiếng kiều như mèo con rên rỉ, yết hầu lên xuống, tràn ra tiếng rít gào, bỗng nhiên gia tăng độ mạnh yếu, hung hăng tẫn căn đính nhập.



      “A!” Gập cong lưng, tiểu thiếu nữ bị đính nhập kêu to, “Trưng…”



      Nam nhân áy náy chậm rãi co rúm, dám nhanh hơn, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Giọng , nhưng động tác dưới thân lại dừng.



      Tiểu nhân nhi khóc thét: “Ngươi hư, ngươi hư, ngươi hư!”

      Chương 57: Nếm ( H cao )

      Áy náy lau nước mắt của tiểu nhân nhi, nam nhân liên tục âu yếm bờ môi hồng nộn, “Hi nhi, ngoan, hồi liền thư thái…” xong, bên thoáng tăng nhanh tốc độ, đong đưa thắt lưng. bên đưa tay vào chỗ hai người kết hợp, chậm rãi vuốt ve, khiêu khích tiểu nhân nhi.



      Dần dần, lực chú ý của tiểu thiếu nữ bị nước huyệt chảy loạn ra ngoài hấp dẫn, mật huyệt trận ngứa ngáy khó nhịn, mật nước thơm ngọt róc rách tuôn ra, tiểu huyệt cũng co rút liên tục. Trong mắt nam nhân phía chợt lóe tinh quang, hung hăng mút xương quai xanh tinh xảo, lưỡi hồng tình dục qua lại liếm liếm, ngón tay lần thứ hai xen vào mật huyệt, nhưng chỉ nhợt nhạt vào đốt ngón tay rồi liền rút ra, đùa bỡn cánh hoa hai bên.



      “Ân… Ngứa…” Tiểu nhân nhi chậm rãi giơ cao thắt lưng, chính mình qua lại ma sát.



      đau?” Nam nhân nhíu mày, “Mùi vị thế nào?”



      Ma chỉ khẽ vuốt cánh hoa cúc huyệt, “ đáng thương, đều nhanh nhìn thấy, tiểu tinh, ngươi phía dưới đều bị ta cắm lui vào.”



      cho ! A…” Nhược Hi e thẹn phẫn nộ, lại bị nam nhân xoay tròn làm rối loạn hô hấp.



      Nam nhân cười đến đắc ý mà lại tà ác, cố ý nắm chặt thắt lưng mảnh khảnh, bắt đầu liên tục xông tới.



      “Trưng, đừng… Chậm chút, a a… Nơi đó… nên…” Chỗ sâu nhất vô tình bị sát qua, hưng phấn lần thứ hai kéo lên dục vọng thay thế đau đớn cùng khó chịu, tiểu thiếu nữ bắt đầu đón ý hùa.



      “Ân nha… nên! Đừng! A… Trưng!” Khoái cảm đáng sợ hỗn loạn cùng chút đau đớn làm tiểu nhân nhi sợ hãi kêu to.



      Nam nhân khuây khỏa đắc ý rên, chút để ý tới tiểu nhân nhi giãy giụa, như trước gia tăng tốc độ, chút lại chút ma sát vào chỗ mẫn cảm, “ nên? Hi nhi… Ân hừ… Ngươi hút ta rất chặt nha… A… .” ngừng xoáy tròn dâng lên khoái cảm, tiết tấu hô hấp của nam nhân cũng trở nên rối loạn.



      “Ân a… Trưng… Nga… Nhanh chút… A a… nên…” Khoái cảm quá độ tích lũy làm Nhược Hi năng lộn xộn, rên rỉ hờn dỗi, cao trào kéo dài dứt mãnh liệt cuộn tới. “A a… Trưng… A…” Khóc gọi, tiểu nhân nhi bị đâm ngừng run run, vô lực thét. Dâm thủy liên tục chảy, trận lại trận tuôn ra bên ngoài cơ thể, chảy tới côn thịt nam nhân ngừng trừu cắm.



      Lại đem hai chân tiểu thiếu nữ mở lớn, dịch ướt trơn trượt theo dục vọng trừu cắm ngừng tràn ra, thuận theo cực đại tích lạc lên nhuyễn tháp, ở đệm chăn mất trật tự lưu lại dấu vết dục vọng nóng bỏng.



      “A a…” Bỗng nhiên nam nhân ngẩng đầu lên, gầm chăm chú để ở giữa mông tiểu nhân nhi rung động, đem tinh dịch tràn đầy phun vào.



      Sau tảng đá lớn, bị ép buộc áp quỳ cũng cắn tay Uyên, đạt tới cao trào. Phía sau, toàn thân Uyên nổi đầy mồ hôi trong suốt, thoạt nhìn vô cùng dụ hoặc. “Chậc chậc, chỉ như vậy đến?” Uyên lắc đầu, cường hãn tách hai chân , đem nam căn thô lớn của mình thâm nhập vào hoa cúc tinh xảo, tùy ý sâu cắm cạn trừu.



      “Lăn ra đây!” Giọng nam thấp trầm khàn khàn còn mang tình dục vang lên, người nhuyễn tháp sau khi bọc kỹ.tiểu nhân nhi vào đệm chăn, liền nhìn phương hướng tảng đá lớn .



      “Ân… Trưng nha, ta vừa, nga… cũng phá hư chuyện tốt của ngươi.” Thanh Uyên ngả ngớn cách cự thạch truyền ra, trong lúc mơ hồ còn có thể nghe được đạo tinh tế rên rỉ, như có như tiếng nước chậc chậc.



      “Cút ra ngoài!” Sở Mạc Trưng chút để ý, “Nếu , Bắc Minh Tư vương cùng Vô Tức…” Lời chưa xong lộ vẻ uy hiếp.



      “Ân hừ… đáng !” Oán giận , Uyên ôm nhảy ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị lắc mình rời .



      Sở Mạc Trưng khẽ hừ tiếng: “Để lưu lại, ngươi, cút ra ngoài!”



      Cách song, Uyên mếu máo, “Ta nha đệ đệ thân ái, ngươi nhẫn tâm để ta dục hỏa sôi trào mình? Hay là ngươi đối với vợ con ta có ý?”



      đau đầu ai thán kêu: ràng vị chủ tử bên trong vì bị bọn họ rình coi nên sinh khí, vậy mà sao vị chủ tử nhà mình còn đổ thêm dầu vào lửa trêu chọc?



      Uyên cảm giác được người ôm trong lòng phân tâm, liền hung hăng đụng mạnh cái, tay cũng hơi dùng sức nắm dục vọng của . “Cùng bản các ở chỗ, sao có thể phân tâm?”



      Sở Mạc Trưng lười tiếp tục, trực tiếp phân phó ảnh vệ: “Vô Thương, lập tức đến Thương Hải điện; Vô Lan, đưa Uyên xuất cung hồi phủ.”



      Hai ảnh vệ trung tâm trực tiếp tiến lên, cứng rắn đem hai người dính vào nhau tách ra, phân biệt cất bước.



      Nhất thời, ngoài ôn tuyền truyền đến mảnh khóc thét: “Trưng! Ngươi, ngươi, ngươi biến thái!”



      Nam nhân để ý bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, xác định hai người kia rời , lúc này mới xốc lên chăn gấm người tiểu nhân nhi. Nhìn da thịt trắng nõn nông nông sâu sâu xanh tím, hai chân như trước mở lớn, tiểu huyệt đóng mở lưu lại mật nước róc rách, nam nhân hài lòng cười, vươn tay dò vào hoa cúc tiểu nhân nhi, ôn nhu mở rộng.



      “Ân… Trưng, nên…” Trong mơ màng, tiểu thiếu nữ vẫn quên khước từ, ủy khuất khụt khịt, rồi lần thứ hai trầm ngủ.



      Nam nhân liếm liếm gò má tiểu nhân nhi hồng hào, nằm bên người nàng, tay ôm thân thể mềm mại, “Xuỵt, còn gì nữa, ngoan ngoãn ngủ, ta giúp ngươi rửa sạch.” Ngón tay nhàng lướt qua, xác định dịch tiểu hoa cúc hoàn toàn bài tịnh, nam nhân lúc này mới ôm ngọc nhi mê man xuống ôn tuyền, ôn nhu tịnh thân tắm rửa.



      Ôm tiểu nhân nhi, nam nhân nhịn được đem dục vọng lần thứ hai đưa vào mật huyệt, chậm rãi trừu tống ghi nhớ, sau đó mới ôm Nhược Hi nằm lên nhuyễn tháp.



      vách tường, dạ minh châu tỏa sáng, ánh mắt nam nhân thâm thúy lóe ra ra mảnh sủng nịch sáng bóng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :