1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Diễm Đế Khuynh Nhan - Phao Mạt Lê (61c) [H nặng - Cấm luyến - Sủng] (FULL)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 46: Đẫm máu
      Sau bữa sáng, Nhược Hi cưỡi Truy Phong, len lén bóp nát độc dược Hoàn Khánh trong tay, làm bộ uống nước rồi lặng lẽ đổ nước ướt lòng bàn tay, đem độc dược thoa lên.

      Nhược Hi giả vờ thân thể vô lực, làm binh lính chưa lên ngựa vội vã đỡ lấy nàng. Tay Nhược Hi thấm dược liền xoa lên cánh tay lõa lồ bên ngoài của binh sĩ: “Đa tạ!”

      Ngồi vững vàng thân thể, lại đối binh sĩ mỉm cười, cười đến lòng chua xót: cái sinh mệnh tươi sống, cứ như vậy kết thúc trong tay nàng.

      Cứ như vậy, mỗi khi xóc nảy, Nhược Hi đỡ lấy tên binh lính, lần thứ hai khiến sinh mệnh khác biến mất…

      Cuối cùng, có người ngã xuống!

      Vương Tu ghìm ngựa quay đầu lại: “Xảy ra chuyện gì?”

      Thấy binh lính xung quanh người tiếp người ngã xuống, miệng sùi bọt mép, ngừng co quắp, Vương Tu vẻ mặt ngoan, rút đao nhằm thẳng vào Nhược Hi, “Là ngươi giở trò quỷ!”

      “Vương Tu, từ trước đến nay hoàng huynh đối ngươi tệ, ngươi vì sao làm như vậy?” Nhược Hi hề tỏ ra sợ hãi, thản nhiên thong thả hỏi.

      tệ? Hừ! Chính mình chạy ra khỏi cung, lưu lại ta phía sau chịu chết?” Vương Tu xì tiếng khinh miệt, “Huống chi ta ở dưới trướng mãi mãi cũng chỉ được làm phó tướng thị vệ nho ! Còn tại khác rồi, ta là Trương Hàng Trương đại nhân khai quốc công thần, Binh Mã nguyên soái!”

      Nhược Hi lắc lắc đầu, thở dài: “Nếu Trương Hàng thực cho ngươi làm Mã nguyên soái, tại sao lại phái ngươi truy kích? Cứ coi như Trương Hàng thành công soán vị, thỏ khôn tẫn, lương cung giấu, ngươi cho rằng Trương Hàng lưu ngươi lại bao lâu?”

      “Ngươi cần gây xích mích ly gián!” Vương Tu nổi giận đùng đùng rống lên, “Người tới, bắt Khuynh Nhan công chúa cho ta!”

      Nhược Hi thừa dịp Vương Tu lại gần, chợt đem bụi phấn sáng sớm lén giấu trong áo ném về phía mắt Vương Tu.

      “A!” Vương Tu từ ngựa ngã xuống, những người khác mảnh kinh hoàng! Nhược Hi thừa dịp náo loạn mà thúc ngựa lao ra khỏi vòng vây.

      “Ta muốn làm thịt ngươi… Bắt nàng lại cho ta! Bắt lấy nàng!” Vương Tu rống to hơn, lập tức, đám người vội vã thúc ngựa đuổi theo.

      Nhược Hi bên thúc Truy Phong chạy mau, bên tính toán thời gian phát độc. Phía bên tay trái, tên lính đuổi kịp, Nhược Hi quyết tâm rút ra đoản kiếm giấu dưới yên ngựa, hung hăng đâm vào thân thể đối phương, máu tươi vẩy lên mặt, xuyên qua đầy trời hoa tuyết bay múa, phá lệ quỷ dị diễm.

      “Sở Nhược Hi!” định quay đầu, chợt bả vai truyền đến trận đau nhức, chỉ thấy Vương Tu tay cầm trường đao, lưỡi dao, máu tươi đỏ sẫm từng giọt chậm rãi tụ lên mũi đao, thẳng tắp rơi mặt tuyết, khai ra những đóa mai hoa diễm lệ.

      Nhược Hi cắn răng nhịn đau, bỗng nhiên quay đầu, thúc ngựa chạy về phía Vương Tu, ở lúc tiếp cận trong nháy mắt, liền dơ tay vung kiếm, cắt đứt yết hầu !

      Máu tươi tựa như bình phong lụa mỏng, mỹ lệ tung bay tới chân trời, rồi lại chậm rãi hạ xuống… Nhược Hi trong nháy mắt bị máu tươi bắn lên, người lập tức lộ ra đóa phù dung kiều diễm lớn. Màu trắng áo khoác, tinh xảo dung nhan, băng lãnh kiếm phong, ấm áp máu tươi cùng bay lượn trong đại tuyết, tiếng gió rít gào lướt qua, tạo thành bức họa tuyệt thế kinh diễm!

      Chậm rãi lau giọt máu gò má, Nhược Hi lạnh lùng nhìn bốn phía, nguyên bản binh lính vây quanh chậm rãi lui . Bỗng nhiên, Nhược Hi vung lên mạt má lúm đồng tiền, tên binh lính bỗng nhiên ngã xuống, tiếp theo, tên thứ hai, tên thứ ba, tên thứ tư… Càng ngày càng nhiều người ngã xuống, thất khểu giữa dòng máu tươi, ở tuyết chậm rãi ngâm phổ thành khúc thất truyền!

      Cố ý quên vết thương vai có bao nhiêu đau đớn, Nhược Hi qua loa băng bó chút, lần thứ hai thúc ngựa ly khai, hướng phương hướng Sở Mạc Trưng ly khai mà .

      gã binh lính giãy dụa ngẩng đầu, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, chỉ nhớ trong hoảng hốt, phượng hoàng cao ngạo nổi bật trong huyết sắc nồng đậm bốn phía, tỏa ra tầng chói mắt quang huy mà mỹ lệ… Chậm rãi nhắm mắt, màn này, thành trí nhớ cuối cùng trong các vong linh đầy đất, vĩnh hằng…

    2. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 47: Gặp lại
      Trốn tránh liên tục bốn ngày đường, cuối cùng cũng thấy được sân huấn luyện của Uyên uyển cách đó xa. Nhược Hi thả chậm tốc độ tới gần, phát Sở Mạc Trưng đứng ngoài cửa ngừng qua lại, nhịn được trong miệng thào: “Trưng, ta trở về…” Rồi lập tức từ ngựa ngã xuống…

      “Hi nhi!” Kinh hoảng rống to, Sở Mạc Trưng xông lên đón lấy thân ảnh tiểu nhân nhi.

      Cảnh tượng đập vào mắt ngay sau đó liền khiến can đảm của nhất thời nứt ra. mặt tiểu nhân nhi, vết máu khô cạn ngưng tụ thành màu đen, ở bả vai còn có vết đao chói mắt, nhuộm lên tầng hồng sắc nhè , từng tảng lớn vết máu áo càng làm cho người ta kinh hãi! Bàn tay run rẩy nhàng xoa xoa khuôn mặt tiểu nhân nhi, lúc này mới phát da thịt nóng bỏng dưới lòng bàn tay khiến cho người ta vô cùng bất an!

      “Oanh Nhiên! Oanh Nhiên mau tới đây!” Ôm chặt lấy tiểu nhân nhi, Sở Mạc Trưng dùng hết sức rống lên.

      Nhược Hi an ổn dựa vào lòng , mơ màng nhắm mắt lại: Trưng, ta trở về… chúng ta an toàn rồi…



      Trong mông lung, cảm thấy đám người ở bên tai mình ong ong ông tranh cãi ầm ĩ, làm cho tâm trạng Nhược Hi vô cùng bực bội bất an, trong người tựa như cỗ hỏa diễm ngừng thiêu đốt… rất muốn giãy dụa thân thể, nhưng lại phát bản thân trầm nặng vô pháp nhúc nhích. Bỗng nhiên, có người cẩn thận ôm lấy nàng, sau đó dòng nước mát chậm rãi chảy vào trong miệng. Nhược Hi nhịn được mở môi, thân thủ đòi muốn càng nhiều, nhưng lại cảm giác được có người nắm chặt hai tay nàng. Tiếp theo, nước thuốc cay đắng cũng chậm rãi rót vào, muốn né tránh, lại có khí lực để né trách, mấy lần bị sặc nước đều có người ở phía sau nhàng thuận khí.

      Chậm rãi mở mắt, liền nghe được thanh vội vàng vang lên, “Hi nhi…” Khuôn mặt Sở Mạc Trưng có chút tiều tụy đập vào mi mắt.

      “Trưng…” Mới mở miệng muốn , lại chợt cảm thấy thanh khỏi suy yếu, hơn nữa thập phần khàn khàn, tựa như con mèo bị thương.

      “Xuỵt… Đừng chuyện, nghe ta là được rồi.” Sở Mạc Trưng nhàng ôm tiểu nhân nhi, “Hi nhi biết mình ngủ bao lâu đâu, năm ngày gần đây ngươi còn sốt cao lùi, toàn dựa vào chén thuốc mà kéo dài tính mạng… Nhưng nay tốt quá, tỉnh lại là có việc gì rồi…”

      Bị nam nhân chăm chú ôm vào ngực, Nhược Hi mặc dù nhìn thấy tình cảm trong mắt lúc này, nhưng theo ngữ khí giả vờ bình thản cùng bàn tay đến nay vẫn run nhè , có thể phát giác nam nhân này có bao nhiêu khẩn trương…

      Lát sau, Oanh Nhiên bưng tới bát cháo hoa thanh đạm, bên trong có mùi thuốc.

      Cẩn thận để Nhược Hi chuyển thành tư thế ngồi, Sở Mạc Trưng tiếp nhận chén cháo hoa, “Biết Hi nhi thích mùi thuốc, cho nên ta bảo Oanh Nhiên đem mùi thuốc áp đảo đến thấp nhất. lâu ăn, giờ ăn chút nhé?” xong, thân thủ múc lên thìa cháo , đưa đến trước mặt Nhược Hi.

      Nhìn nam nhân gầy tròn vòng cùng giọng giấu được lo lắng, Nhược Hi nhìn khuôn mặt nhu tình, mềm mại há mồm, chậm rãi nuốt xong bát.

      Chờ Nhược Hi uống xong cháo, Sở Mạc Trưng nhàng buông tiểu nhân nhi, sờ sờ đầu, vì nàng đắp kín chăn: “Ngươi nghỉ ngơi , ngủ thêm lát nữa…” Nhược Hi nhìn nam nhân trước mắt, xê dịch thân thể: “Trưng, ta muốn ngươi bồi…”

      Nam nhân cười cười gật đầu, lập tức cởi xuống ngoại bào rồi leo lên giường, cẩn thận ôm lấy tiểu nhân nhi, tránh đụng vào bả vai bị thương, bàn tay to lớn đặt lên khuôn mặt : “Ngủ thêm lát nữa, ngoan.”

      giường, hai thân ảnh ôm nhau tĩnh tĩnh nằm, an tâm chìm vào giấc ngủ..

      Sương mù phảng phất làm cho sáng sớm yên tĩnh hơn mấy phần uyển chuyển cùng kiều diễm, người trầm ngủ thản nhiên chuyển tỉnh, mắt chưa mở nhưng cánh tay cường kiện vô thức ôm lấy người bên cạnh. Tiểu nhân nhi nằm bên tựa như con mèo cau cái mũi , hướng vào trong lòng nam nhân ngừng cọ cọ, ưm tiếng rồi lại an nhiên ngủ.

      mặt nam nhân lộ vẻ cưng chiều mỉm cười, nhìn tiểu nhân nhi trong lòng mà khỏi thu chặt cánh tay hơn, ánh mắt bỗng trở nên u ám, bao nhiêu lâu rồi được nhìn dung nhan tiểu gia hỏa này lúc ngủ? Năm ngày rời xa vật này, mặc dù ngừng tự với mình Hi nhi bình an vô , nhưng trong đầu lại luôn ngừng lên hình ảnh lúc Hi nhi gặp nạn… Mà ngày tiểu nhân nhi trở về, toàn thân đẫm máu quả dọa rụng nửa cái mạng! này chỉ cần ở bên cạnh là lại gặp phải chuyện cực kỳ nguy hiểm! Xem ra ngày sau mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cũng nhất định thể để nàng mình.

      Nghĩ tới tiểu nhân nhi bị thương, lại liền nghĩ tới Vương Tu cùng Trương Hàng. Hôm qua nhận được tin thám tử hồi báo từ trong cung, Trương thục phi chết vì độc phát! Có lá gan thương tổn bảo bối tim gan của , xem ra kết cục này cũng xứng đáng!

      Hơi thở ma mị nén được lộ ra bên ngoài, khóe miệng nhướn lên nụ cười khát máu, dường như nhẫn nhịn mấy ngày nay của làm cho những người đó quên mất là ai! Mà , cũng ngại cho bọn chúng có cơ hội ôn chuyện cũ!

    3. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 48: Ôn tồn
      Nghỉ ngơi mấy ngày, Nhược Hi cuối cùng được phép xuống giường. Kỳ thực bản thân nàng cũng bị trọng thương, chỉ là vì sau khi bị Vương Tu chém đao đúng lúc băng bó điều dưỡng nên mới sốt cao. Nhưng mà Sở Mạc Trưng lại kiên trì đến khi Oanh Nhiên còn việc gì” mới cho phép nàng xuống giường.

      Thoáng hoạt động chút cảm thấy người dính ngấy khó chịu. Mặc dù biết thích hợp, thế nhưng vẫn nhịn được muốn tắm rửa.

      Sau khi mệnh cho Oanh Nhiên giúp nàng chuẩn bị tắm rửa, kỷ tên lính liền dưới chỉ huy của Oanh Nhiên mang thùng tắm đặt vào phía sau bình phong. “Chủ tử, người có muốn Oanh Nhiên giúp hầu hạ?” Oanh Nhiên hỏi.

      cần, ta tự mình làm được. Mà ngươi sao lại ở đây? Hồng Tụ đâu?” Nhược Hi buông tóc dài, hỏi.

      “Sau khi Oanh Nhiên ly khai hoàng cung liền trực tiếp gặp Uyên gia. Uyên gia người cùng bệ hạ nhất định tới đây, vì thế đưa ta tới. Còn Hồng Tụ bồi Kính Tuyết, Phi Nhuộm ở Tuyết uyển huấn luyện người mới.” Oanh Nhiên mím môi cười.

      Nhược Hi gật đầu, giọng nhìn Oanh Nhiên: “Ngươi cũng nghỉ ! Mấy ngày nay cực khổ rồi.”

      Oanh Nhiên ứng câu, “Dạ, Oanh Nhiên giữ ở ngoài cửa” rồi hành lễ lui ra.

      nhàng đem tóc dài vén đến trước ngực, Nhược Hi cởi y phục bước vào thùng tắm. Ngâm mình trong nước, nghiêng người dựa vào vách thùng rồi chậm rãi nhắm mắt, lần thứ hai trong đầu lại lên hình ảnh huyết sắc trong tuyết kia… Mở mắt, sâu thở hắt, muốn chuẩn bị cầm lấy gáo nước, cửa phòng lại bị đẩy ra.

      Ngẩng đầu cả kinh, nhìn thấy Sở Mạc Trưng đẩy cửa tiến vào, Nhược Hi khỏi thở phào nhõm, cười thầm: Có Oanh Nhiên ở ngoài giữ cửa ngoài Trưng ra, còn có ai dám vào? Bất quá nghĩ đến bá đạo của Trưng, ngoại trừ lúc xuống giường lại những cái khác nhất định phải thông qua mới được làm, mà khỏi ngẩng đầu đối nam nhân cười cười, hy vọng có thể tránh được bị trách phạt.

      Sở Mạc Trưng nhìn tiểu nhân nhi ngâm mình trong thùng tắm đối mình cười ngây ngô chỉ đành thở dài hơi, bán ngồi xổm trước thùng gỗ, thân thủ phất mũi nàng: “Vui vẻ?”

      Tiểu nhân nhi trong thùng le lưỡi: “Trưng ~ “

      Sở Mạc Trưng lắc đầu, thân thủ ôm lấy tiểu nhân nhi, lại thấy khuôn mặt hơi chút đỏ lên, khỏi cảm thấy buồn cười: “Hi nhi, sao lại đỏ mặt?” cố ý dán bên tai tiểu nhân nhi giọng .

      Nhược Hi hàm kiều giận dữ trừng cái, muốn chuyện nhưng biết tại sao lại đem mặt vùi vào lòng nam nhân. Sở Mạc Trưng khỏi lần thứ hai thở dài: Vật này đúng là ma chướng cả đời

      Đem tiểu nhân nhi đặt lên giường, cầm lấy thiếp thân y phục bên cạnh giúp nàng mặc vào. Nhược Hi giơ tay để giúp mặc, lại quên mất vết đao vai, lập tức nhịn được “A” tiếng.

      Sở Mạc Trưng khẩn trương ôm chặt tiểu nhân nhi, dưới quan sát, rất sợ nàng có nửa điểm sơ xuất. Nhược Hi nước mắt lưng tròng, cố nén để rơi lệ. Nam nhân thấy vậy run rẩy hôn lên hàng lông mi, thương tiếc tới bên đôi mắt lưng tròng. Môi mỏng chậm rãi hạ dời, ôn nhu đặt lên môi đỏ mềm nộn, nhàng vuốt ve.

      Đầu lưỡi thương câu dẫn cái lưỡi thơm của tiểu nhân nhi, tinh tế liếm lộng quấn quýt, thẳng đến khi người trong lòng thở dốc mới lả lướt nỡ buông ra, nhưng lại chút nào muốn ly khai môi mọng, vẫn như cũ ngừng liếm hôn.

      Nhìn vết thương bả vai vừa khép, lưu lại vết thương giật mình, Sở Mạc Trưng nhịn tự trách cùng quyến luyến.

      Nụ hôn tựa hồ vốn muốn an ủi trong nháy mắt trở nên biến chất. Nam nhân tay vỗ về da thịt non mịn ở eo của Nhược Hi, tay thoải mái tham nhập vào trong cái yếm chút che đậy, cầm lên bên vú mềm nộn vuốt ve thưởng thức.

      “Ân…” Tiểu nhân nhi cúi đầu rên rỉ, khiến nam nhân toàn thân cứng đờ.

      Ép buộc chính mình buông tiểu nhân nhi trong lòng ra, Sở Mạc Trưng đem Nhược Hi lung tung nhét vào trong chăn gối rồi đứng lên, cứng ngắc ra cửa: “Hi nhi, ngươi nghỉ ngơi tốt , ta muốn quân doanh vòng.” xong, nam nhân cơ hồ chạy trối chết khỏi phòng.

      Nhược Hi che kín chăn bật cười, hai người đều thân thiết hoan ái quá nhiều cho nên còn xa lạ gì, chẳng qua là bây giờ vết thương của nàng còn chưa lành, cho nên nam nhân kia liền đem nàng thành búp bê sứ đặt trong lòng bàn tay… trong lòng bỗng nhiên dị thường ngọt ngào…

      Bất quá nghĩ đến nam nhân thân thể cứng ngắc cùng khố hạ sưng vù được che giấu thỏa đáng nhưng vẫn bị nàng nhìn thấy, mà khỏi thở dài, “Trưng nha, hôm nay đành ủy khuất ngươi tắm nước lạnh …” Cười híp mắt xong, Nhược Hi chậm rãi nhắm mắt vào giấc mộng.

      Bên kia, Sở Mạc Trưng cười khổ nhìn tiểu huynh đệ nhà mình, lắc đầu thở dài: Trước lúc thân thể Hi nhi hoàn hảo, chính mình vẫn nên tập võ công nhiều chút… phát tiết a phát tiết …

    4. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 49: Dạ tập
      Qua nhiều ngày chuẩn bị cùng bố trí, Sở Mạc Trưng huy binh Đông tiến, nhắm thẳng vào Đế đô.

      Ở lúc đại quân tiến đến, Trương Hàng mỗi ngày đều ngừng phái người đưa tới phong thư, bên trong hoặc là trâm sức ngọc bội của phi tần trong cung, hoặc là ngọc điệp thân phận đại thần. Tuy nhiên Sở Mạc Trưng cho tới bây giờ đối với những thứ ấy liếc cũng liếc cái trực tiếp ném vào lửa.

      Sở Mạc Trưng cách làm của Trương Hàng chính là tổn hại tôn nghiêm của Đông Việt, cũng như thương tổn con dân của Đông Việt.

      Còn Trương Hàng thân là Hữu Thừa, thủ tịch phụ chính đại thần, thể để Sở Mạc Trưng loạn luân nghịch thiên. phải thay trời hành đạo.

      trắng ra chuyện này cũng chỉ là cái cái cớ. Bởi muốn phát động chiến tranh, cho tới bây giờ đều đủ loại lý do.

      Hành quân gấp gáp hơn nửa tháng, cũng tốn nhiều sức thuận lợi đánh tới ngoài thành Đế đô. Bên trong thành sớm trông gà hóa cuốc, Trương Hàng tử thủ bên trong, mỗi ngày đều đẩy phi tần trong hậu cung lên tường thành, rồi ở trước mặt chúng quân chém đầu. Sở Mạc Trưng vẫn như trước thèm để ý, vây chặt Đế đô, tiến lùi. Chỉ là mỗi đêm khi có tần phi bị giết, Sở Mạc Trưng đều hết sức ôn nhu triền miên muốn Nhược Hi lần lại lần.

      Nhược Hi từng hỏi vì sao tần phi bị giết, lại thèm để ý chút nào? Sở Mạc Trưng chỉ đạm đạm nhất tiếu, ôm Nhược Hi ngả ngớn , bởi vì ta sợ tiểu mỹ nhân nào đó sinh khí nha.

      Tuy rất đứng đắn, nhưng Nhược Hi cũng nghe ra rất áy náy, đối với người vô tội bị giết mà áy náy.

      Huyết sắc tà dương, khắp trời ám hà, khiến cho sơn hà vạn lý mảnh thê lương.

      Chung lâu xa xa truyền đến chung thanh, thoải mái phập phồng, liên miên dứt.

      Nhược Hi bước ra ngoài doanh trướng, thấy nam nhân ôm lấy vò rượu, mình vào trong rừng cây.

      Chậm rãi rót đầy chén, Sở Mạc Trưng lặng lẽ lát mới chậm rãi . “Các vị tần phi … mặc dù Sở Mạc Trưng trẫm đối các vị tia thương… nhưng mà, các ngươi dù sao cũng vì ta mà chết…” Nam nhân nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, lần thứ hai rót đầy chén rượu, ngửa đầu uống hơi cạn sạch: “Các ngươi oán, các ngươi hận, trẫm đều biết… Thế nhưng, trẫm thỉnh cầu các ngươi… nếu có hận tất cả chỉ cần hận trẫm là được rồi… nên thương tổn Hi nhi…”

      Thanh nam nhân mất tiếng thấp trầm mang theo nghẹn ngào. Nhược Hi thân phía sau thân cây cố nén lệ rồi cẩn thận ly khai rừng cây. Nàng biết, lúc này nam nhân kia chỉ cần mình đơn độc ngây ngốc, đơn độc đem áy náy hết với mấy vị tần phi uổng mạng …

      Cuối cùng, Trương Hàng thấy tình hình chém giết có kết quả, cho nên liền điên cuồng kêu gào phẫn nộ. Sở Mạc Trưng sau khi cùng chúng thân tín thương lượng, liền quyết định dạ tập Đế đô.

      Lúc này, Uyên, Sở Mạc Đường, Chu Kính, Hồng Tụ đều cùng đại quân hội hợp, Sở Mạc Trưng quyết định tự mình thống lĩnh đội thị vệ, lẻn vào trong thành.

      Sau khi Sở Mạc Trưng cam đoan bình an trở về, Nhược Hi mới đồng ý ép buộc chính mình buông tay. Nhìn ra được lo lắng cùng khẩn trương của tiểu nhân nhi, Sở Mạc Trưng lập tức ôm chặt nàng ngồi xuống: “Hi nhi, yên tâm, lần này ta ham chiến, nhất định bình an vô trở về.” Nhược Hi vẫn như cũ vẻ mặt lo lắng: “Lần này mục đích dạ tập là nằm cảnh cáo cùng quấy nhiễu quân tâm, thuận tiện thám thính quân đội của Trương Hàng, cho nên cần quan tâm xem tiêu diệt được bao nhiêu binh sĩ, ngươi chỉ cần xong việc là lập tức trở về bình an, đáp ứng ta?!”

      Sở Mạc Trưng ấn lên trán tiểu nhân nhi nụ hôn, “Được.”

      Trời tối, sau khi cầm địa đồ thám tử đưa cho, Sở Mạc Trưng mang quân lẻn vào quân doanh của Trương Hàng.

      Rón rén giết chết vệ binh cửa canh gác, đoàn người lập tức tiềm nhập quân doanh.

      Nhìn trướng bồng to, bên trong truyền đến tiếng ngáy của binh sĩ, Sở Mạc Trưng ý bảo thị vệ theo lấy ra vải dầu, cẩn thận đặt dưới chăn đệm mặt đất, sau đó, tên binh lính lặng lẽ đốt vải dầu.

      Lửa thuận theo vải dầu đường lan tràn đến nơi trung tâm, đụng tới dịch đốt liền bùm bùm to lên, ánh lửa nhất thời ngút trời. Mà lúc này, Sở Mạc Trưng cũng mang binh sát nhập địch doanh.

      Đại bộ phận binh sĩ đều trong giấc mộng, vũ khí chưa kịp lấy cứ như vậy mất đầu.

      Binh lính Trương Hàng cuống quít cầm đao thương chuẩn bị giết địch, bỗng nhiên kẻ tập kích lại lui chạy, toàn bộ biến mất vô tung vô ảnh.

      Binh lính Trương Hàng vội vã đường truy kích, ngay từ đầu thập phần sảng khoái, bởi vì cảm giác lúc truy kích đều có chung loại kiêu ngạo cùng khoái cảm.

      Thế nhưng, khi đuổi tới u cốc, đội quân của Trương thị còn kiêu ngạo mà quay về.

      Bởi, Sở Mạc Trưng mai phục!

      Quân đội Đế vương từ bốn phương tám hướng xông tới, đem đội ngũ của Trương thị vây vào giữa, hệt như ba ba trong rọ. Ánh sáng từ binh khí lóe ra khiến người ta phải hoa mắt.

      Ôm tâm tư muốn trốn thoát, bọn lính cũng được mệnh đồng loạt hướng về phía trước, cho nên tình hình chiến đấu vô cùng thê thảm.

      Máu tươi nhuốm đỏ mặt đất, đao kiếm vung ngang tứ chi, tiếng binh khí đụng vào nhau cùng tiếng binh sĩ trước khi chết kêu thảm thiết ngừng vang lên, chiến trường chính là địa ngục nhân gian ~

      người thương tiếc, người đau buồn, cũng người quản xem những binh lính này trong nhà có trẻ con người già hay , binh lính kia chết có nhắm mắt hay , trong nhà còn thanh mai trúc mã xinh đẹp chờ đợi hay … Tất cả sinh mệnh xấu số cứ như thế theo gió mà mất , sau đó hóa thành phần bé trong khí tử vong. Ai có thể biết thanh phần mộ bạch cốt, vọng phu thành thạch bi ai?

      Đợi khi Trương Hàng mang quân tiếp viện chạy tới nơi cuộc chiến kết thúc, quân đội Sở Mạc Trưng sớm xa, lưu lại thây ngã khắp nơi chiến trường.

      Từng đợt binh sĩ trong vũng máu, hai mắt mở to, chết nhắm mắt.

      biết hình ảnh lên trong đầu bọn họ trước khi chết là gì, là cha mẹ, là thê tử, hay là hồi ức tốt đẹp những năm trước?…

      Chiến tranh mới vừa bắt đầu. Nhưng kiếp nạn lớn hơn vẫn còn ở phía sau

    5. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 50: Thành phá
      Qua lần dạ tập, đại quân của Sở Mạc Trưng càng chiến càng dũng, thế như chẻ tre trực tiếp đánh vào ngoại thành.​



      Nhưng đột nhiên khi sắp đến nội thành, Sở Mạc Trưng lại hạ lệnh đình chỉ công thành.



      Ngồi lưng ngựa, Sở Mạc Trưng đối Trương Hàng đứng tường thành : “Trương Hàng, nếu ngươi tại đầu hàng, trẫm có thể tha cho ngươi mạng.”



      Trương Hàng xì tiếng khinh miệt: “Hừ! Sở Mạc Trưng! Lão phu còn chưa cùng ngươi tính thù giết nữ nhi, sao có khả năng đầu hàng?!” Trương Hàng nhớ tới nữ nhi chết vì độc phát, khỏi nổi lên tức giận.



      “Trương thục phi ăn phải độc dược, giải dược duy nhất chính là cây khô. Trẫm cho nàng cây khô, chỉ cần nàng an phận sống qua năm canh giờ tự nhiên có thể vô .” Sở Mạc Trưng thản nhiên , ngụ ý chính là con ngươi tự mình cùng người khác thông dâm, cho nên cũng chính là tự mình tìm đường chết.



      Trương Hàng nổi giận, điên cuồng hét lên: “Sở Mạc Trưng, hôm nay lão phu khiến ngươi chết có chỗ chôn!” Rống xong, liền hạ lệnh ra khỏi thành tiến công.



      Quân đội cùng tướng lĩnh của Trương Hàng bên trong ngoại trừ những người từng dưới trướng Sở Mạc Trưng nay còn thêm chút khuôn mặt mới.



      Xem ra Trương Hàng vì trận này cũng hao hết tâm tư.



      Thừa dịp dạ tập thắng lợi, nhân tâm thả lỏng, Trương Hàng tính toán Sở Mạc Trưng khẳng định nghĩ tới việc Trương Hàng mặt làm nguyên nhân Trương thục phi chết làm cớ, mặt đánh nhanh khiến trở tay kịp.



      chiêu này xác thực ngoan độc.



      Ít nhất là nếu có Sở Mạc Trưng luôn quen diễn kịch, có Uyên cùng bình thường cố gắng huấn luyện ám sát, quân đội vì lần này đánh bất ngờ mà có điểm rối loạn, hơn nữa quân đội lập tức muốn công thành càng thêm hỗn loạn.



      Thế nhưng lại nghĩ cho kỹ, người thống lĩnh lại là Sở Mạc Trưng, là Sở Mạc Đường, là Đông Việt chiến thần!



      Rất nhiều dân chúng nội thành đều ra khỏi nhà, núp hai bên đường, muốn đích thân nghênh tiếp đội quân thắng trận hồi triều.



      Sở Mạc Trưng nhìn hết thảy trước mắt, chợt nhớ tới tràng thất vương chi loạn trước kia. Trong thoáng chốc, cảnh tượng trước mắt này cùng năm đó thành phá trùng hợp…



      năm kia khi thành phá, dân chúng vẫn đối với truyện trong cung biết chút nào, như trước tự tại tiêu dao sống qua ngày. Kết quả là khi thấy phản quân bỗng nhiên đánh vào trong thành, trắng trợn chém giết dân chúng vô tội mới đều thất kinh, đẩy nhau chạy vào thành, quá trình này hại chết ít bách tính vô tội vì trúng tên.



      Lúc đó Chu Tỉnh nguyên bản là thiếp thân tổng quản, đứng thành lâu nhìn tình cảnh như thế, nụ cười mặt vốn như đóa hoa nhất thời đọng lại.



      Sau khi có chút bối rối, Chu Tỉnh liền phái người vào cung, biết được Diễm đế cùng Huân vương đều bị thương, trong cung hỗn loạn, Khuynh Nhan công chúa năm ấy mười ba tuổi rất nhanh trấn định, lập tức tập hợp quân đội hộ vệ trú đóng trong nội thành, sai nhóm người ở tường thành làm tốt việc chuẩn bị phòng thủ, nhóm khác ra cửa thành, bảo vệ thành, phòng ngừa cửa thành lần thứ hai bị phá.



      Đáng tiếc là tình cảnh lúc đó quá hỗn loạn, cộng thêm tin tức Diễm đế cùng Huân vương bị thương dần dần truyền ra, cho nên quân tâm bắt đầu dao động.



      Tới gần cửa thành, hỗn loạn cục diện căn bản vô pháp khống chế. Dân chúng bị ép buộc chạy tới cửa thành vì mạng sống mà tự nhiên liều mạng muốn chen vào. Binh lính thủ thành tự nhiên vô pháp đối đồng bào của mình hạ thủ, cho nên vốn là cơ hội rất tốt để chém binh sĩ phản quân, thế nhưng lại bị dân chúng đẩy qua đẩy lại mà kết quả bị phản quân chém giết.



      Cuối cùng, Chu Tỉnh thực còn cách nào, vì lấy đại cục làm trọng mà chỉ có thể nhịn đau hạ lệnh đóng cửa, bách tính chưa kịp vào liền kẹt ngoài thành.



      Bên ngoài lập tức nổi lên mảnh gào khóc thảm thiết, tựa như địa ngục nhân gian.



      Bất đồng chính là, ngoài thành đao kiếm khảm tiến nhân thể, trầm buồn trì độn tiếng vang, hỗn tạp thê lương tiếng tru; mà trong thành, người đại diện lại đối binh lính thủ thành dùng mọi cách cầu xin cùng chửi bới.



      Đối với dân chúng bình thường mà , họ quan tâm đến cái gì gọi là toàn cục, cái gì gọi là quốc gia đại , mà thời khắc mấu chốt chỉ quan tâm đến thân nhân của mình mà thôi.



      Sau khi đóng cửa thành, lập tức phòng thủ chiến.



      Chu Tỉnh khẩn cấp hạ lệnh, sai binh lính chuẩn bị đá lớn cùng nước sôi.



      Phản quân ở ngoài thành giải quyết xong bách tính vô tội liền khiêng thang mây chuẩn bị công thành.



      Nước sôi chậu chậu được đổ xuống, tảng đá lớn cũng cần mệnh mà liên tiếp được thả.



      Đập bể nhóm lại nhóm phản quân, thế nhưng nhóm tiếp theo lại rất nhanh leo lên.



      còn ai để ý ai cùng ai từng cùng nhau sóng vai giết địch, ai cùng ai từng cùng yến hội vui mừng chúc rượu, ai cùng ai từng là huynh đệ uống máu ăn thề…



      Bọn họ chỉ biết thuần phục chủ nhân trước mặt, tình nghĩa đều tan thành mây khói, chút nào nương tay.



      Muốn lấy ít thắng nhiều phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, bởi vậy sau khi Chu Tỉnh ổn định được nhân tâm, dân chúng cũng tự động rời khỏi cửa thành, lấy đại cục làm trọng. Chỉ là thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng mắng chửi.



      Dần dần, nội thành chiếm được, phản quân liền bò xuống khỏi thang mây, mãnh công vào cửa thành.



      Nội thành thủ chặt nhưng vẫn thất thủ.



      Binh lính như thủy triều lập tức tiến vào chém giết.



      Chu Tỉnh kéo thân thể bị thương, chỉ huy tàn dư quân đội hộ tống dân chúng tới cửa thành khác để tiến vào hoàng thành. Hoàng cung chính là nơi an toàn nhất trong Đế đô lúc bấy giờ.



      Dùng toàn lực đem dân chúng thu xếp ổn thỏa xong, binh lính liền bảo vệ Chu Tỉnh tiến vào hoàng thành, nhưng nhất quyết cự tuyệt.



      “Bệ hạ để ta thủ hộ nội thành, làm thần tử, ta cần phải cùng thành tồn vong.” Chu Tỉnh .

      Bình thường những lời này rất nhiều người đều từng qua, nhưng chỉ có ở thời khắc này mới biết ai , ai giả.



      Chu Kính sau khi nhìn binh lính bên người an toàn ly khai, liền mình tới hẻm hẻo lánh. Nơi đó chính là nơi sống hồi .



      Bách tính nội thành được đưa vào hoàng thành, tại chỉ có mình



      Cái thành này, là nơi sinh ra, nơi lớn lên, nơi dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người lên làm Diễm đế thiếp thân tổng quản.



      Cho nên, tòa thành này hơn bất luận kẻ nào khác.



      Nhưng tại, thành phá, bị phản quân phá.



      Chính , lại chỉ phụ giao phó của bệ hạ, mà càng xin lỗi thành trì nuôi lớn lên.



      Thở dài tiếng, lấy ra chủy thủy sớm chuẩn bị tốt, đặt lên trái tim rồi hạ xuống!



      Máu tươi dần dần chảy ra, trời chiều ngã tây, ánh nắng chiếu lên máu…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :