Chương 50: Thành phá
Qua lần dạ tập, đại quân của Sở Mạc Trưng càng chiến càng dũng, thế như chẻ tre trực tiếp đánh vào ngoại thành.
Nhưng đột nhiên khi sắp đến nội thành, Sở Mạc Trưng lại hạ lệnh đình chỉ công thành.
Ngồi lưng ngựa, Sở Mạc Trưng đối Trương Hàng đứng tường thành : “Trương Hàng, nếu ngươi tại đầu hàng, trẫm có thể tha cho ngươi mạng.”
Trương Hàng xì tiếng khinh miệt: “Hừ! Sở Mạc Trưng! Lão phu còn chưa cùng ngươi tính thù giết nữ nhi, sao có khả năng đầu hàng?!” Trương Hàng nhớ tới nữ nhi chết vì độc phát, khỏi nổi lên tức giận.
“Trương thục phi ăn phải độc dược, giải dược duy nhất chính là cây khô. Trẫm cho nàng cây khô, chỉ cần nàng an phận sống qua năm canh giờ tự nhiên có thể vô .” Sở Mạc Trưng thản nhiên , ngụ ý chính là con ngươi tự mình cùng người khác thông dâm, cho nên cũng chính là tự mình tìm đường chết.
Trương Hàng nổi giận, điên cuồng hét lên: “Sở Mạc Trưng, hôm nay lão phu khiến ngươi chết có chỗ chôn!” Rống xong, liền hạ lệnh ra khỏi thành tiến công.
Quân đội cùng tướng lĩnh của Trương Hàng bên trong ngoại trừ những người từng dưới trướng Sở Mạc Trưng nay còn thêm chút khuôn mặt mới.
Xem ra Trương Hàng vì trận này cũng hao hết tâm tư.
Thừa dịp dạ tập thắng lợi, nhân tâm thả lỏng, Trương Hàng tính toán Sở Mạc Trưng khẳng định nghĩ tới việc Trương Hàng mặt làm nguyên nhân Trương thục phi chết làm cớ, mặt đánh nhanh khiến trở tay kịp.
chiêu này xác thực ngoan độc.
Ít nhất là nếu có Sở Mạc Trưng luôn quen diễn kịch, có Uyên cùng bình thường cố gắng huấn luyện ám sát, quân đội vì lần này đánh bất ngờ mà có điểm rối loạn, hơn nữa quân đội lập tức muốn công thành càng thêm hỗn loạn.
Thế nhưng lại nghĩ cho kỹ, người thống lĩnh lại là Sở Mạc Trưng, là Sở Mạc Đường, là Đông Việt chiến thần!
Rất nhiều dân chúng nội thành đều ra khỏi nhà, núp hai bên đường, muốn đích thân nghênh tiếp đội quân thắng trận hồi triều.
Sở Mạc Trưng nhìn hết thảy trước mắt, chợt nhớ tới tràng thất vương chi loạn trước kia. Trong thoáng chốc, cảnh tượng trước mắt này cùng năm đó thành phá trùng hợp…
năm kia khi thành phá, dân chúng vẫn đối với truyện trong cung biết chút nào, như trước tự tại tiêu dao sống qua ngày. Kết quả là khi thấy phản quân bỗng nhiên đánh vào trong thành, trắng trợn chém giết dân chúng vô tội mới đều thất kinh, đẩy nhau chạy vào thành, quá trình này hại chết ít bách tính vô tội vì trúng tên.
Lúc đó Chu Tỉnh nguyên bản là thiếp thân tổng quản, đứng thành lâu nhìn tình cảnh như thế, nụ cười mặt vốn như đóa hoa nhất thời đọng lại.
Sau khi có chút bối rối, Chu Tỉnh liền phái người vào cung, biết được Diễm đế cùng Huân vương đều bị thương, trong cung hỗn loạn, Khuynh Nhan công chúa năm ấy mười ba tuổi rất nhanh trấn định, lập tức tập hợp quân đội hộ vệ trú đóng trong nội thành, sai nhóm người ở tường thành làm tốt việc chuẩn bị phòng thủ, nhóm khác ra cửa thành, bảo vệ thành, phòng ngừa cửa thành lần thứ hai bị phá.
Đáng tiếc là tình cảnh lúc đó quá hỗn loạn, cộng thêm tin tức Diễm đế cùng Huân vương bị thương dần dần truyền ra, cho nên quân tâm bắt đầu dao động.
Tới gần cửa thành, hỗn loạn cục diện căn bản vô pháp khống chế. Dân chúng bị ép buộc chạy tới cửa thành vì mạng sống mà tự nhiên liều mạng muốn chen vào. Binh lính thủ thành tự nhiên vô pháp đối đồng bào của mình hạ thủ, cho nên vốn là cơ hội rất tốt để chém binh sĩ phản quân, thế nhưng lại bị dân chúng đẩy qua đẩy lại mà kết quả bị phản quân chém giết.
Cuối cùng, Chu Tỉnh thực còn cách nào, vì lấy đại cục làm trọng mà chỉ có thể nhịn đau hạ lệnh đóng cửa, bách tính chưa kịp vào liền kẹt ngoài thành.
Bên ngoài lập tức nổi lên mảnh gào khóc thảm thiết, tựa như địa ngục nhân gian.
Bất đồng chính là, ngoài thành đao kiếm khảm tiến nhân thể, trầm buồn trì độn tiếng vang, hỗn tạp thê lương tiếng tru; mà trong thành, người đại diện lại đối binh lính thủ thành dùng mọi cách cầu xin cùng chửi bới.
Đối với dân chúng bình thường mà , họ quan tâm đến cái gì gọi là toàn cục, cái gì gọi là quốc gia đại , mà thời khắc mấu chốt chỉ quan tâm đến thân nhân của mình mà thôi.
Sau khi đóng cửa thành, lập tức phòng thủ chiến.
Chu Tỉnh khẩn cấp hạ lệnh, sai binh lính chuẩn bị đá lớn cùng nước sôi.
Phản quân ở ngoài thành giải quyết xong bách tính vô tội liền khiêng thang mây chuẩn bị công thành.
Nước sôi chậu chậu được đổ xuống, tảng đá lớn cũng cần mệnh mà liên tiếp được thả.
Đập bể nhóm lại nhóm phản quân, thế nhưng nhóm tiếp theo lại rất nhanh leo lên.
còn ai để ý ai cùng ai từng cùng nhau sóng vai giết địch, ai cùng ai từng cùng yến hội vui mừng chúc rượu, ai cùng ai từng là huynh đệ uống máu ăn thề…
Bọn họ chỉ biết thuần phục chủ nhân trước mặt, tình nghĩa đều tan thành mây khói, chút nào nương tay.
Muốn lấy ít thắng nhiều phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, bởi vậy sau khi Chu Tỉnh ổn định được nhân tâm, dân chúng cũng tự động rời khỏi cửa thành, lấy đại cục làm trọng. Chỉ là thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng mắng chửi.
Dần dần, nội thành chiếm được, phản quân liền bò xuống khỏi thang mây, mãnh công vào cửa thành.
Nội thành thủ chặt nhưng vẫn thất thủ.
Binh lính như thủy triều lập tức tiến vào chém giết.
Chu Tỉnh kéo thân thể bị thương, chỉ huy tàn dư quân đội hộ tống dân chúng tới cửa thành khác để tiến vào hoàng thành. Hoàng cung chính là nơi an toàn nhất trong Đế đô lúc bấy giờ.
Dùng toàn lực đem dân chúng thu xếp ổn thỏa xong, binh lính liền bảo vệ Chu Tỉnh tiến vào hoàng thành, nhưng nhất quyết cự tuyệt.
“Bệ hạ để ta thủ hộ nội thành, làm thần tử, ta cần phải cùng thành tồn vong.” Chu Tỉnh .
Bình thường những lời này rất nhiều người đều từng qua, nhưng chỉ có ở thời khắc này mới biết ai , ai giả.
Chu Kính sau khi nhìn binh lính bên người an toàn ly khai, liền mình tới hẻm hẻo lánh. Nơi đó chính là nơi sống hồi .
Bách tính nội thành được đưa vào hoàng thành, tại chỉ có mình …
Cái thành này, là nơi sinh ra, nơi lớn lên, nơi dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người lên làm Diễm đế thiếp thân tổng quản.
Cho nên, tòa thành này hơn bất luận kẻ nào khác.
Nhưng tại, thành phá, bị phản quân phá.
Chính , lại chỉ phụ giao phó của bệ hạ, mà càng xin lỗi thành trì nuôi lớn lên.
Thở dài tiếng, lấy ra chủy thủy sớm chuẩn bị tốt, đặt lên trái tim rồi hạ xuống!
Máu tươi dần dần chảy ra, trời chiều ngã tây, ánh nắng chiếu lên máu…