1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dính y - A Dẫn(52c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46: Sao có thể tiếc






      Ôm nhau lát, Hà Hồng Dược chợt nhớ còn có chuyện cần làm, vội đẩy Hạ Tuyết Nghi ra khỏi người mình, xuống giường soi gương búi lại tóc.



      Thấy nàng vẫn búi kiểu song nha kế của thiếu nữ, Hạ Tuyết Nghi vừa mắt, giang tay đoạt lấy cây lược, cười : “Để ta búi cho nàng.”



      nam nhân tự lập từ như Hạ Tuyết Nghi sao biết cách búi tóc cho phụ nữ chứ. Nhưng nàng cũng nỡ trực tiếp đả kích lòng tự trọng của chàng, vì thế chờ cho tới lúc tóc mình rối như canh hẹ mới giật lại lược: “Chàng muốn tất cả mọi người biết tối qua chúng ta làm gì sao?”



      Hạ Tuyết Nghi nhún vai, thẳng thắn tỏ ý thừa nhận.



      Hà Hồng Dược chịu thua kẻ mặt dày này, hừ mũi: “Thiếp ra ngoài trước, chàng thay quần áo gọn gàng rồi ra sau nhé.”



      Hạ Tuyết Nghi đưa mắt nhìn nàng tới cửa, lười biếng dựa vào đầu giường: “Nàng giúp ta chải đầu, mặc quần áo sao?”



      Hà Hồng Dược bĩu môi, bước chân càng lúc càng nhanh, chỉ ném lại cây lược và câu: “Để lần sau.”



      Hạ Tuyết Nghi lưu luyến nhìn bóng lưng người thương biến mất sau cánh cửa, phun ra ngụm máu đen, bàn tay tự chủ mà xiết chặt cây lược, lẩm bẩm: “Ban ngày cũng phát tác sao…”



      “Chàng bị như vậy bao lâu rồi?” Thanh run rẩy của Hà Hồng Dược vang lên. Nếu phải vừa rồi nàng sực nhớ ra bỏ quên con rối gỗ Hạ Tuyết Nghi tặng trong phòng biết chàng còn định giấu nàng đến khi nào nữa.



      Mới vừa rồi lòng nàng còn ngọt ngào như mật, vậy mà thời thế xoay vần, trong nháy mắt hoa xuân biến thành mưa tuyết ngày đông.



      Hạ Tuyết Nghi theo phản xạ, giơ tay áo lau vết máu bên khóe môi rồi ôm Hà Hồng Dược vào lòng, cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “ có chuyện gì to tát đâu, đợi đến khi lấy lại được băng thiềm là giải xong độc thôi…” Dưới ánh mắt sắc bén của Hà Hồng Dược, chàng ngượng ngùng vuốt vuốt cái mũi, “ sai, độc tính người ta quả thực gần đây càng lúc càng mạnh. Ta cũng biết băng thiềm bị Mai gia cướp , khả năng còn. Nhưng mà chỉ cần ngày ta còn sống, ta buông tha nàng.”



      Hà Hồng Dược lạnh mặt : “Ích kỷ, quá ích kỷ.”



      “Ta chính là người ích kỷ như vậy đấy. Cho dù ngày mai có phải chết, hôm nay ta cũng nhất định lấy bằng được nàng. Ai dám cướp người của ta, ta giết .” Ngón tay thon dài của chàng lau giọt lệ lăn mi Hồng Dược, thủ thỉ: “Nếu như ta chết, nàng hãy tìm người khác, sau đó sống hạnh phúc. Chờ đến trăm tuổi, ta ở cửa phủ chờ sẵn, đến lúc đó, ai cũng thể đem nàng rời khỏi ta. Ta nhớ nàng hứa dành kiếp sau cho Tề Vân Ngao, cho nên chúng ta chỉ có thể làm đôi vợ chồng quỷ, muôn kiếp đầu thai thôi.”



      “Thiếp chàng ích kỷ, là bởi chàng sớm kể chuyện này cho thiếp. Chẳng lẽ chàng muốn tương lai Hạ Lộ Viễn đổi sang họ người khác sao? Ngu ngốc, thay vì tính chuyện kiếp sau, sao ngẫm xem làm cách nào ép Mai gia giao băng thiềm ra . Cho dù có băng thiềm, thiếp tin thiên hạ này rộng lớn như vậy, lại ai có thể trị dứt bệnh của chàng. Mà kể cho có cứu được, Hà Hồng Dược thiếp đây, là loại nữ nhân nếu có nam nhân ở bên chết sao? Chàng còn mấy lời hay ấy nữa có xuống suối vàng thiếp cũng thèm gặp chàng.” Nhớ tới mấy ngày nay, mỗi lần nàng hỏi độc tính có phát tác chàng đều lắc đầu nguầy nguậy, Hà Hồng Dược lại giận điên lên.



      Rảnh rỗi sinh nông nổi sao, đâu lại học mấy tên cổ hủ giấu bệnh sợ thầy. Dùng đầu ngón chân cũng đoán được, độc người chàng sớm phát tác, vốn tưởng đến Mạnh phủ là lấy được băng thiềm, cho nên chàng dùng nội lực áp chế độc. ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, băng thiềm lọt vào tay kẻ khác, cho nên độc tính trong cơ thể tích tụ lâu ngày mà càng thêm trầm trọng.



      Ngay cả khi nàng nghiến răng ken két như định cắn người, Hạ Tuyết Nghi vẫn cảm thấy Hà Hồng Dược xinh đẹp ai sánh bằng.



      Hai người bàn bạc rất lâu, sau đó quyết định mang theo đệ tử mà mỗi người ngựa, phi như bay về phía Tô Châu.



      Nguyên nhân là bởi Ngũ Độc giáo mặc dù hùng mạnh, nhưng đồng thời cũng là cái gai trong mắt nhiều môn phái, nếu phải bọn họ xưa nay luôn an phận ở vùng Vân Nam, lại nội chiến liên tục có lẽ sớm bị thanh trừng sạch . Cho nên, nếu lần này nàng và Hạ Tuyết Nghi mang theo quá nhiều thủ hạ, nhất định bị người giang hồ chú ý, tệ hơn chừng võ lâm Trung Nguyên tưởng bọn họ có mưu đồ đặt chân vào trung thổ mà tổng lực tấn công.



      Mai gia chẳng qua là dựa vào chuyện này mới dám vuốt râu hùm, cố tình dụ nàng tới Giang Nam.



      Dọc đường , Hà Hồng Dược đọc cho Hạ Tuyết Nghi nghe toàn bộ tư liệu về Mai gia mà Ngũ Độc giáo biết được.



      Mai gia cắm rễ ở vùng Giang Nam gần trăm năm, nổi tiếng là giàu có hào phóng. Nhưng mấy năm trước, sau khi đại công tử nhà họ Mai, Mai Tiêu Ngâm chết dưới kiếm của Trình Thanh Trúc, Mai lão phu nhân liền ốm liệt giường, chỉ còn mình Mai lão gia thân cáng đáng mọi chuyện trong nhà, lại phải chăm sóc đứa cháu trai thơ dại, cho nên gia sản trong nhà dần đội nón ra .



      “Theo như lời của nàng, Mai gia giờ chẳng phải là đèn cạn dầu rồi sao? Giờ bọn họ lại gây thù chuốc oán với Ngũ Tiên giáo và Mạnh gia, có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết đâu?” Hạ Tuyết Nghi nghe xong, nhíu mày khó hiểu.



      Hà Hồng Dược lắc đầu, : “Thiếp cũng hiểu. ràng Ngũ Tiên giáo chưa từng đắc tội gì với Mai gia. Vậy mà hôm đó, tẩu tẩu ôm bụng bầu dạo trong thành Đại Lý, đột nhiên thấy vị lão phu nhân già yếu tới. Tẩu tẩu nhân hậu liền nhường đường cho bà ta, ai ngờ bà ta lại như phát điên, đẩy ngã tẩu tẩu, sau đó nhào vào vừa đánh vừa chửi. Từ sau ngày ấy, tẩu tẩu bắt đầu ốm, chữa mãi khỏi, kéo dài được gần năm qua đời. Ngũ Tiên giáo phái người điều tra chuyện này, mới biết người đàn bà điên đó chính là Mai lão phu nhân được đồn là ốm liệt giường kia. Cứ cho là bà ta vì con trai mất mà trở nên điên loạn cũng thể chạy từ Giang Nam tới Vân Nam gây họa được. Lại còn chuyện với Mạnh gia nữa, rốt cục sao Mai gia biết Mạnh gia có Chu tình băng thiềm?”



      Hai người như lọt vào trong sương mù, thể đoán trước được điều gì, chỉ mong khi tới Giang Nam, mọi chuyện sáng tỏ.



      Giục ngựa liên tục mấy ngày nghỉ, nhưng quãng đường từ phương Bắc tới Giang Nam dài hơn nghìn dặm, vì thế, lúc tới được Tô Châu, khuôn mặt của Hạ Tuyết Nghi bắt đầu mơ hồ nhìn thấy được dấu vết của độc dược.



      Lần nào độc phát tác, chàng cũng cố trốn vào góc kín, nhưng đều bị Hà Hồng Dược tìm được. Mới đầu Hạ Tuyết Nghi cứ nghĩ, nàng giống như những khác, thương tâm rơi lệ vì chàng, nhưng Hồng Dược lại chỉ nắm chặt tay người , kể cho chàng nghe về kế hoạch tương lai của mình.



      Hạ Tuyết Nghi, qua lời của nàng, tưởng tượng ra đứa trong tương lai gọi hai người bọn họ là phụ thân, mẫu thân, bỗng cảm thấy đau đớn trong cơ thể cũng giảm ít.



      Vào tới địa phận Tô Châu, hai người hề có ý che giấu tung tích, mà thoải mái tới quán trọ lớn nhất trong thành.


      Chương 47: Kẻ giật dây






      “Tiểu nhị, cho chúng ta gian phòng thượng hạng.” Hà Hồng Dược bình thản ném thỏi bạc về phía tiểu nhị, bỏ ngoài tai những lời ồn ào bàn tán sau lưng mình.



      Nàng hôm nay quá mức nổi bật. Tóc dài buộc hững hờ sau gáy, được kẹp lại bằng chiếc cặp hình bọ cạp. người mặc đồ trắng, họa tiết là con rết và rắn độc thêu chỉ vàng. con cóc còn sống nguyên được Hà Hồng Dược nâng niu đặt lên bả vai. Tất cả những thứ đó, biểu thị ràng thân phận của nàng tới nỗi mà cần xưng danh ai ai cũng biết người con này chính là “ nữ tà giáo”.



      Mà ngay cả những kẻ phải là người giang hồ, chưa từng nghe tiếng Ngũ Độc giáo, nhìn tạo hình của nàng cũng biết đây nhất định phải người tốt.



      Tên tiểu nhị cầm bạc trong tay mà tim đập chân run, hãi hùng dám lại gần, cũng dám lên tiếng, chỉ sợ lỡ may chọc giận nàng bản thân chết oan uổng.



      Cuối cùng, vẫn là chưởng quầy gan dạ, đích thân chạy tới, cung kính mỉm cười mời bọn họ lên phòng.



      Hạ Tuyết Nghi muốn cười lại phải cố nén, làm ra bộ mặt lạnh lùng đầy sát khí, nắm chặt Kim Xà Kiếm trong tay, thong thả từng bước lên cầu thang.



      Cửa phòng vừa đóng lại, tên chưởng quầy ban nãy bộ dạng khúm núm đáng khinh lập tức đứng thẳng lưng lên, chắp tay nhìn Hà Hồng Dược, : “Hữu hộ pháp, lần này giáo chủ cũng tới.”



      “Ca ca tới?” Hà Hồng Dược hoảng sợ, tin tức nàng sai đệ tử ở phương Bắc truyền ra ngoài, cho dù có nhanh cũng tới mức truyền tới Vân Nam chứ?



      “Vâng, vậy thuộc hạ có cần bẩm báo giáo chủ là Hữu hộ pháp đến ạ?” Chưởng quầy thấy nàng gật đầu, liền đóng cửa lui ra ngoài, còn cố ý cao giọng kêu to: “Đa tạ nương ban thưởng.”



      Hạ Tuyết Nghi thấy vị chưởng quầy này làm việc cẩn thận, để lại bất kì điều gì khiến người ta nghi ngờ, liền : “Quả nhiên dưới tay tướng mạnh có binh hèn.”



      Hà Hồng Dược liếc mắt nhìn chàng: “Chàng khen binh hay khen tướng vậy?”



      Hạ Tuyết Nghi nghiêm túc : “Đương nhiên là khen tướng rồi. Bây giờ việc cấp bách với ta là phải lấy lòng rể, nếu sau này cưới vợ về lại bị đằng ngoại ghét rất khổ a.”



      Đúng lúc này, Hà Thanh Tương từ cửa sổ nhảy vào, nhìn lướt qua Hạ Tuyết Nghi rồi với Hà Hồng Dược: “Hồng Dược, thấy Tiểu Lam đâu nữa.” Tiểu Lam là nhũ danh của con Hà Thanh Tương, được cậu đặt để tưởng nhớ người vợ mất của mình.



      Nghe tin cháu mất tích, Hà Hồng Dược cả kinh, hỏi dồn: “Sao lại như vậy?”



      “Mấy hôm trước, vú nuôi của Tiểu Lam dẫn con bé ăn xin khoảng năm sáu tuổi tới, là đứa này mồ côi cha mẹ, vô cùng đáng thương, muốn giữ nó lại cùng trông nom Tiểu Lam. Ta thấy con bé mặt mũi thanh tú sáng sủa, lại hao hao giống muội ngày xưa, nên mới đồng ý. Ai ngờ được mấy ngày, cả tiểu Lam và đứa bé kia đều biến mất thấy tăm hơi. Ta đem bà vú tra khảo mới biết, chuyện này là do người tình của bà ta nhờ cậy, bà ta chỉ biết đứa tên là Tôn Trọng Quân. Mà lật tung thành Đại Lý lên cũng thấy Tiểu Lam, hơn nữa gần đây kết thù với Ngũ Tiên giáo chỉ có Mai gia ở Giang Nam, vì vậy ta mới chạy tới, ngờ lại gặp muội ở đây.”



      Lâu ngày gặp, ca ca của nàng càng thêm tiều tụy, khuôn mặt khắc khổ bởi nỗi đau mất vợ lạc con. Nhìn Hà Thanh Tương như vậy, Hà Hồng Dược đau lòng, chạy tới ôm chầm lấy cậu, nức nở : “Ca ca, huynh yên tâm, chúng ta quét sạch Mai gia, cứu Tiểu Lam…” tới đây, nàng nghẹn lại chút, nước mắt ứa ra nhưng lại sợ ca ca và Hạ Tuyết Nghi lo lắng, vội vàng kìm lại, cố gắng nở nụ cười: “Mai gia hôm nay hẳn biết tin muội xuất . Ca ca, huynh mang theo bao nhiêu người?”



      Hà Thanh Tương : “Đường xá xa xôi, ta chỉ mang theo mười người, nhưng đều là cao thủ bậc nhất trong giáo.” Ánh mắt cậu lại lần nữa quét qua Hạ Tuyết Nghi, nhìn sắc mặt chàng rồi bâng quơ hỏi: “Độc gì lại nặng như thế?”



      Hà Hồng Dược mỗi lần nhắc tới điều này đều nghiến răng nghiến lợi: “Là độc của tên đạo sĩ Ngọc Chân Tử. Muội lần này tới cũng phần vì muốn đoạt lại băng thiềm trong tay Mai gia. Ca ca, mấy ngày qua, các đệ tử ở gần đây đều nhận được lệnh của muội, cải trang vào thành, tụ tập lại cũng có gần trăm người. Nếu họ Mai kia vẫn ngoan cố chịu giao người giao vật, chúng ta khiến nhà máu chảy thành sông, chừng lại cả con gà con chó.”



      Bọn họ bàn bạc hồi, quyết định che dấu hành tung, mà thẳng thắn sai người quăng phong thư đặt trước cửa Mai gia.



      Mai lão gia nhận được thư, tái mét mặt với người bên cạnh: “Ngươi phải Ngũ Độc giáo dám gióng trống khua chiêng ở Trung Nguyên sao? Giờ hay rồi, bọn chúng chẳng những kéo quân tới, còn đòi giết cả nhà ta đây này.”



      Người ngồi bên cạnh, đúng là sư đệ của Mộc Tang, Ngọc Chân Tử. cầm tờ giấy lên, nhìn dòng mực đỏ như màu máu, khẽ đọc: “Giao ra người cùng băng thiềm, chậm canh giờ, thêm người chết. Hà Thanh Tương và Hà Hồng Dược lưu bút*” Đọc xong, những lo lắng, mà còn mỉm cười.



      Chuyện Ngọc Chân Tử khi sư diệt tổ, nếu để người ngoài biết còn có thể lại chốn giang hồ được nữa. Còn chốn quan trường, bởi vì biết Chu Do Kiểm chết hay chưa, cho nên ngọn núi Ngụy Trung Hiền cũng quá an toàn để dựa dẫm. Nghĩ tới nghĩ lui, liền nảy ra ý.



      Tiền nhiệm Hữu hộ pháp của Ngũ Độc giáo, cha Tề Vân Ngao, từng nhắc tới việc trong tay Hà Hồng Dược có tấm bản đồ, nghe mới là bản đồ kho báu của Kiến Văn Đế, nàng năm xưa chính là dựa vào nó, thay đổi chút ít rồi giá họa cho Ôn gia. nếu có thể sở hữu bản đồ này, đem theo vàng bạc châu báu vượt biển ra hải ngoại, chẳng phải còn phiền não gì nữa sao?



      Chẳng qua, Vân Nam là địa bàn của Ngũ Độc giáo, nếu muốn cướp đồ sức của mình đủ.



      Thừa dịp còn có thể lợi dụng Ngụy Trung Hiền, liền lên tiếng cầu xin tìm linh dược chữa bệnh cho Hoàng đế để ngụy trang tới Giang Nam.



      biết nhà họ Mai giờ sa cơ lỡ vận. Sau khi Mai đại công tử chết, thị thiếp lập tức cuốn gói bỏ , con cũng gả chồng xa, trong nhà chỉ còn lại hai ông bà già và đứa cháu năm tuổi.



      Ngọc Chân Tử hoa ngôn xảo ngữ, hai huynh muội Hà gia là phản tặc bị truy nã, quyết dám bén mảng tới vùng Trung Nguyên. lại , sau khi xong việc, chẳng những cho nhà họ Mai phần kho báu, mà còn thỉnh Ngụy công công ban tước hiệu cho Mai gia.



      Mai lão gia nghe bùi tai, cảm thấy nếu được như vậy, sau này mình có chết cháu trai cũng được triều đình chu cấp tiền chăm sóc, liền nghe theo lời Ngọc Chân Tử, dựa vào mối quan hệ với Quy Tân Thụ trước đây mà chiêu mộ ít cao thủ võ lâm.



      Còn chuyện Chu tình băng thiềm, đó là trong dịp tình cờ, vị tiểu thiếp trước đây hầu hạ Mạnh Tranh ra ngoài uống say, lỡ lời kể với người hầu nhà họ Mai. Chuyện lọt vào tai Ngọc Chân Tử, thấy Mạnh gia có quan hệ mật thiết với Ngũ Độc giáo, lại có thánh vật trị thương, liền nổi lòng tham, giật dây Mai lão gia cướp băng thiềm.



      Sau khi băng thiềm tới tay, Mai lão phu nhân được cử Vân Nam ám hại Hà phu nhân và đứa bé phái bắt cóc con của Hà Thanh Tương cũng vừa lúc quay về. Giờ mọi chuyện sẵn sàng, chỉ còn chờ Hà Hồng Dược giao bản đồ kho báu mà thôi.



      Ngọc Chân Tử rung đùi đắc ý. nhẩm tính, đợi đến lúc người của Ngũ Độc giáo tới nơi kịp cầm bản đồ cao chạy xa bay, để lại con tốt thí mạng Mai gia ở lại chịu tội.



      ngờ cả hai huynh muội họ Hà đều tới, chẳng phải là tự chui đầu vào rọ ư?



      vung phất trần trong tay, cười to: “Lão gia xin yên tâm, ta có tính toán của riêng mình.”



      Ngay lúc này, người hầu hốt hoảng khiêng người thất khiếu* chảy máu vào. Mai lão gia cả giận đập bàn, : “Người chết đều là người của Mai gia chúng ta, nếu ngươi có tính toán gì mau thực , chẳng lẽ muốn cả nhà chúng ta mất mạng sao?”



      Mục đích của Ngọc Chân Tử đạt được, vì thế lập tức trở mặt, cười khẩy: “Mai lão gia, nếu cả nhà ngươi chết hết Ngụy công công cũng xin hoàng thượng truy phong tước hiệu cho.”



      Chú thích của editor: Lưu bút nay được gọi thông dụng là kí tên cuối thư



      Thất khiếu (bảy lỗ tự nhiên cơ thể): bao gồm 2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi và miệng.


      Chương 48: Làm bạn với sói






      Mai lão gia lúc này mới biết bản thân bị lừa, nhưng trót ngồi lên thuyền giặc, cho nên chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.



      Ngọc Chân Tử đe dọa thành công cũng làm quá nữa, huống hồ còn muốn lợi dụng thế lực của nhà họ Mai, liền cười: “Lão gia, ta chuẩn bị thiên la địa võng hết rồi.”



      Cục diện như vậy, Mai lão gia có muốn an tâm cũng đành phải an tâm, sợ hãi về phòng tìm vợ và cháu trai. Ai ngờ, ông vừa mới ra khỏi sảnh chính, tì nữ chạy tới, khóc lóc: “Lão gia, lão phu nhân ngất rồi.”



      Ông vội vứt gậy chống, chạy thẳng về phòng. Lúc này, Mai lão phu nhân tỉnh lại, thấy chồng gào lên: “Cháu của ta…”



      Hôm nay, cũng như thường lệ, Mai lão phu nhân sau bữa sáng lại tới thăm cháu nội. Nhưng khi bước vào nơi ở của cháu trai Mai Kiếm và con dâu chỉ nhìn thấy tì nữ nằm hôn mê bất tỉnh mặt đất, còn người thấy đâu.



      Trong lòng Mai lão gia hiểu , vụ bắt cóc này tám chín phần là do người của Ngũ Độc giáo làm để uy hiếp ông phải trả lại con của Hà Thanh Tương. Vì thế, ông lại hấp tấp quay về sảnh chính, tìm Ngọc Chân Tử muốn đòi người, nhận được câu: “Mai lão gia nếu chịu giao Chu tình băng thiềm ra ta nghĩ cách cứu cháu trai ông về.”



      Mai lão suýt nữa tức đến thổ máu, giờ mới nghĩ biết vậy chẳng làm, đoạt con cháu nhà người ta, giờ người ta đáp trả y nguyên mà mình lại chỉ có thể đứng nhìn. Ôi chao, từng này tuổi đầu rồi còn bị lòng tham làm cho mờ mắt mà làm bạn với sói!



      Nghĩ nghĩ vậy, lo lo vậy, nhưng Mai lão gia tuyệt đối chịu nhả băng thiềm, bởi đó là lợi thế cuối cùng tay của ông. Chuyện cháu trai, đành phải cậy nhờ đám bằng hữu của Quy Tân Thụ vậy.



      Lại tới Ngũ Độc giáo, các cao thủ được phái lục tung Mai phủ cũng tìm thấy băng thiềm và Tiểu Lam đâu, liền thuận tay bắt con dâu và cháu trai của Mai gia đem về.



      lát sau, gia nô nhà họ Mai tới đưa thư. Hà Thanh Tương xem qua rồi : “Xin về báo lại, Hà Thanh Tương ta đúng giờ có mặt.”



      Trong mắt cậu dấy lên nồng đậm sát ý, vẫy tay bảo Hà Hồng Dược và những người khác quay về phòng nghỉ ngơi để ngày mai chính thức gặp Mai gia.



      Địa điểm hẹn là khuôn viên nhà họ Mai. Mai gia trước đây giàu có lại thích phô trương, cho nên xây dựng khuôn viên vô cùng rộng, ước chừng có thể chứa đến hai trăm người.



      Hà Thanh Tương đầu, mang theo cả đám cao thủ từ cửa chính bước vào Mai gia, cũng thèm ngồi ở sảnh chính, mà tràn quân thẳng vào võ trường.



      Ngọc Chân Tử và binh lính Cẩm y vệ* ở đó chờ sẵn, thấy người của Ngũ Độc giáo đến cũng thèm đứng dậy, chỉ cười: “Hà giáo chủ, Hà nương. Khách quý tới chơi mà ta lại kịp nghênh đón từ xa, thất lễ, thất lễ rồi.”



      “Ngọc Chân đạo trưởng mưu mô hơn người, ngay cả sư phụ còn dám giết loại như chúng ta, sao dám nhọc ngài nghênh đón từ xa đây.” Hà Thanh Tương mặc dù chưa từng gặp mặt người này, nhưng cũng nghe muội muội kể nhiều, vì thế ngay lập tức đánh đòn phủ đầu.



      Tất cả mọi người trong võ trường nghe xong, ai nấy đều tỏ vẻ khinh bỉ, thậm chí cả đám Cẩm y vệ cũng phải là ngoại lệ. Thế nhưng, Ngọc Chân Tử lại chẳng biết xấu hổ mà : “Khách khí, khách khí rồi.”



      Hà Thanh Tương muốn tiếp tục diễn trò giả dối với đối phương, liền nghiêm mặt, lạnh lẽo : “Đạo trưởng mời chúng ta tới đây là có chuyện gì?”



      Ngọc Chân Tử nhấp ngụm rượu, cười ha ha: “Dĩ nhiên là muốn đem viên minh châu trong tay Hà giáo chủ trả lại cho chủ nhân.” vung tay lên, lập tức có hai người áp giải tiểu nương chừng năm sáu tuổi tiến đến. Hà Thanh Tương vừa nhìn biết đó chính là Tôn Trọng Quân.



      bên cạnh, còn có Cẩm y vệ ôm bọc tã lót tay, kề đao sát vào cổ đứa bé nằm ngủ.



      Ngọc Chân Tử túm tóc Tôn Trọng Quân, ép con bé ngửa đầu lên, : “Nha đầu này bắt cóc con bảo bối của giáo chủ. Cũng may là ta kịp thời phát sớm mới cứu được người. Thế này , để ta thay giáo chủ giết nó xả giận nhé.”



      Tôn Trọng Quân nghe vậy, sợ hãi co rúm lại, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, nên lời.



      Ngọc Chân Tử vung tay lên, chém thẳng xuống, lập tức Tôn Trọng Quân đầu lìa khỏi cổ mà chết.



      Giết bé xong, bình thản rửa tay rồi lau khô, trả cây đao cho Cẩm y vệ đứng sau lưng, chậm rãi : “Ta cứu con của giáo chủ mà giáo chủ có ý tỏ lòng biết ơn ư?”



      Hà Thanh Tương thản nhiên : “Đa tạ Ngọc Chân đạo trưởng, nếu ngài giúp nên giúp cho trót, đem con giao lại cho ta mới phải.”



      Ngọc Chân Tử lắc đầu: “ suông sao có thể bộc lộ thành ý được.”



      Hà Thanh Tương : “Vậy ngươi muốn thế nào?”



      Ngọc Chân Tử vẫn cười: “Đương nhiên là muốn giáo chủ đem bản đồ tặng cho ta, nếu , e là tính mạng của Hà tiểu thư khó mà giữ được.” xong, liếc mắt ra hiệu cho tên Cẩm y vệ bế đứa bé đưa cho mình, lại đặt tay lên cổ Tiểu Lam. Đứa bé bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, nhưng cũng khóc, chỉ lẳng lặng mở to đôi mắt đen lúng liếng, ngơ ngác nhìn quanh vô cùng đáng .



      Hà Thanh Tương biết đối phương là kẻ táng tận lương tâm, nhưng vẫn sai người mang Mai Kiếm và mẫu thân cậu bé ra, : “Ngươi sợ ta giết bọn họ sao?”



      Mai lão gia đứng trong đám Cẩm y vệ khóc rống lên, vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu xin. Nhưng Ngọc Chân Tử lại tỏ bất kì thái độ gì: “Ngươi muốn giết cứ giết, liên quan gì đến ta?”



      Hà Thanh Tương lạnh lùng : “Quả nhiên là bằng cầm thù.” xong, cậu nhìn Mai lão gia, chậm rãi nhấn từng chữ: “Người như vậy mà ngươi còn muốn giúp sao?”



      Mai lão gia giận quá hóa rồ, giật lấy thanh đao đeo bên hông Cẩm y vệ đứng cạnh mình, lao thẳng về phía Ngọc Chân Tử, liền bị tên đạo sĩ này đánh chưởng vào ngực, té lăn quay dưới đất, còn sống hay chết.



      Ngọc Chân Tử thấy Hà Thanh Tương ngoan cố chịu giao ra bản đồ, bắt đầu mất kiên nhẫn: “Đừng có nhảm nữa, mau bảo người của ngươi hạ binh khí xuống, nếu trước tiên ta chặt bàn tay của Hà tiểu thư đấy.”



      Hà Hồng Dược vội la lên: “Ca ca, đừng làm như vậy, trong tay chúng ta có binh khí mà còn sợ, nếu buông xuống chỉ e mọi người gặp nguy hiểm.”



      Bàn tay chắp sau lưng của Hà Thanh Tương bị chủ nhân xiết chặt đến trắng bệch, nhưng nét mặt cậu vẫn tự nhiên như cũ, : “Hồng Dược sai, ta thân là giáo chủ của giáo, sao có thể vì tính mạng của con mình mà hi sinh hơn trăm đệ tử được. Ngươi muốn giết ra tay . Nếu con ta chết, ta báo thù cho nó, sau đó tự sát xuống phủ nhận tội với phu nhân.”



      Ngọc Chân Tửngờ Hà Thanh Tương lại quyết định như vậy, liền tàn bạo vung đao chém đứt bàn tay mập mạp trắng nõn của đứa bé.



      Đứa bé đau quá, “oa” tiếng khóc to, khóc thảm khóc thiết, khiến ai nghe cũng phải thương tâm rơi lệ.



      Ngọc Chân Tử ôm bọc vải đẫm máu, nôn nóng quát to: “Có giao ra ?”



      Hà Thanh Tương nhịn nổi, thổ ra đầy máu tươi. Hà Hồng Dược hoảng quá, vội vàng chạy lại đỡ ca ca, cuống quít : “Ngươi thả đứa bé ra , chúng ta cái gì cũng đáp ứng ngươi.”



      Ngọc Chân Tử là loại người làm thôi, mà làm quyết làm đến cùng. giơ cây đao lên, hướng về phía bàn tay còn lại của đứa bé: “Giao bản đồ ra trước, nếu ta chém nốt cả cánh tay này.”



      Đám người Hà Hồng Dược thời điểm mới tới, hoàn toàn biết mục đích của Ngọc Chân Tử là tấm bản đồ, vì thế ai đem theo, nhất thời biết lấy cái gì mà giao cho .



      lúc tình thế “nghìn cân treo sợi tóc”, đột nhiên có ba bóng người lướt tới rất nhanh. người trong đó vóc dáng gầy, mau lẹ tựa như con khỉ, bắn quân cờ vây về phía Ngọc Chân Tử.



      Ngọc Chân Tử vừa nghiêng đầu né được người kia cũng kịp thời đoạt lại đứa bé.



      Đám Cẩm y vệ định xông lên bị người khác cầm bàn tính chặn lại.



      Người cuối cùng trong số ba người, lúc này cầm kiếm gác cổ Ngọc Chân Tử, trầm giọng : “Bảo bọn chúng lùi lại.”



      Hà Hồng Dược vội ôm lấy đứa , cẩn thận bôi thuốc lên cánh tay bị thương của em bé để máu ngừng chảy, nhịn được khóc thành tiếng: “Ba người rốt cục cũng tới rồi.”



      Nàng sớm truyền lệnh để các đệ tử Ngũ Độc giáo mời ba người Mục Nhân Thanh tới giúp, ngờ bọn họ che giấu hành tung quá tốt, cho nên rất lâu sau mới tìm được.



      Ngọc Chân Tử ngờ việc sắp thành lại bại, gáy bị kiếm của Mục Nhân Thanh đè xuống, máu tươi hơi rớm ra khiến thể kêu lên: “Lui xuống .”



      Chú thích của editor: Cẩm y vệ (Trung văn giản thể: 锦衣卫; Trung văn phồn thể: 錦衣衛; bính : Jinyi Wei; Bảo vệ áo gấm) được Minh Thái Tổ thành lập năm 1382 với cơ cấu ban đầu gồm 500 người. Vốn là vị hoàng đế có tính đa nghi và từng xử nhiều vụ án công thần lớn như Hồ Duy Dung, Lam Ngọc, Minh Thái Tổ thành lập Cẩm y vệ với ý định biến đây thành lực lượng cận vệ thân tín của ông đồng thời giúp Minh Thái Tổ thăm dò, giám sát hoạt động của các quan viên trong triều. Tới năm 1385 lực lượng Cẩm y vệ lên tới 14.000, họ được mệnh danh là "Triều đình ưng khuyển" (朝廷鷹犬, chó săn triều đình). Quyền lực của Cẩm y vệ lên tới đỉnh cao vào thời Minh Vũ Tông với lực lượng lên tới khoảng 200.000 người, thành viên của Cẩm y vệ được quyền điều tra, giam giữ, tra tấn cần thông qua thủ tục xét xử thông thường mà chỉ cần nhận lệnh trực tiếp từ hoàng đế. Cẩm y vệ được giải tán sau khi nhà inh sụp đổ trong cuộc tấn công của Sấm vương Lý Tự Thành và nhà Thanh. (Trích dẫn hoàn toàn tại trang web http://vi.wikipedia.org/wiki/Xưởng_vệ)


      Chương 49: Ba cái tát mà thành duyên phận






      Nhưng lạ thay, những Cẩm y vệ hoàn toàn nhúc nhích. Ngọc Chân Tử phẫn nộ quát: “Điếc hết rồi sao? Mau lui xuống.”



      người có vẻ là chỉ huy của đám Cẩm y vệ bước ra, nghiêm nghị : “Ngụy công công truyền lệnh cho bọn ta, rằng ngươi phản bội công công, cho nên giết cần hỏi. Giờ ngươi còn muốn ai nghe lệnh mình nữa? Nếu phải vì muốn lấy bản đồ kho báu, ngươi sớm mất mạng rồi.” xong, người này vung tay lên, lập tức từ bốn phía tường rào, các cung thủ đồng loạt giương cung đứng dậy: “Những kẻ này có ý đồ mưu hại Ngụy công công, toàn bộ bắt hết lại cho ta.”



      Mục Nhân Thanh thấy Ngọc Chân Tử hết giá trị lợi dụng, lập tức kiếm cắt phăng đầu , phi thân nhảy tới chỗ đám người Hà Hồng Dược, : “Mau thôi.”



      Hà Thanh Tương dẫn đám người của Ngũ Độc giáo vừa đánh vừa lui.



      Vô tình Hà Hồng Dược quay đầu lại, thấy người nhà họ Mai tất cả đều chết dưới mưa tên, khỏi trong lòng chua xót, nước mắt như mưa. Hạ Tuyết Nghi dùng Kim Xà Kiếm che trước người nàng, : “Các ngươi trước , ta cản phía sau.”



      Hà Hồng Dược đâu chịu , nàng lắc đầu : “ phải chàng rồi sao, chàng ở đâu, thiếp ở đó.”



      Hạ Tuyết Nghi khuyên được nàng, chợt hít sâu hơi, thi triển khinh công tới cực hạn, lao như mũi giáo giữa làn mưa tên dày đặc, hướng thẳng về phía tên chỉ huy, liều mạng giơ kiếm tấn công.



      Mục Nhân Thanh và Mộc Tang, hai người võ công cao nhất lập tức đuổi theo chàng, thay Hạ Tuyết Nghi cản phần tên bắn.



      Hà Hồng Dược nhìn cảnh đó, giơ tay áo quẹt nước mắt, với Hà Thanh Tương: “Ca ca, huynh dẫn mọi người trước ” rồi cũng đuổi theo.



      tay nàng là độc dược, tay kia là đao, cứ thế giết người.



      Đồng bút thiết toán bàn Hoàng Chân cùng bảo vệ cho nàng.



      Năm người mở đường máu, mục tiêu thẳng tiến tên chỉ huy.



      khi năm người này cộng sức với nhau, kẻ tập võ bình thường sao có thể chống đỡ nổi. Tên chỉ huy thấy tình thế ổn, gấp rút định bỏ chạy.



      Đúng lúc này, Hà Hồng Dược hơi kéo cánh tay Hạ Tuyết Nghi cái. Hạ Tuyết Nghi hiểu ý nàng, liền đạp chân bay lên, ném mạnh Hà Hồng Dược về phía trước, bản thân thay nàng ngăn lại mưa tên.



      Nương theo lực ném, giữa trung, dải hồng xinh đẹp tung bay, đáp xuống đúng đỉnh đầu tên chỉ huy. Hà Hồng Dược vươn tay trái, bóp cằm gã, tay phải cầm sẵn con rết còn sống nguyên nhét vào, sau đó vỗ lên huyệt đạo nơi cổ họng để con rết kia chui thẳng xuống bụng tên chỉ huy.



      Động tác của nàng quá nhanh khiến tên chỉ huy chỉ kịp cảm thấy cái gì đó trơn trơn mềm mềm bò xuống bụng mình, sau đó cả người nóng bừng như lửa đốt, tức khắc lớn tiếng kêu thảm thiết: “Dừng tay, dừng tay, thả bọn họ .”



      Hà Hồng Dược lạnh lẽo : “Đây là cổ trùng đặc chế của giáo ta, nếu sau này ngươi dám có ý gây bất lợi cho phái Ngũ Độc, nhất định bị nó ăn hết tim gan phèo phổi mà chết. Giờ thi ngươi biết lúc quay về nên bẩm báo Ngụy công công thế nào rồi chứ?”



      Cung thủ và Cẩm y vệ thấy thủ lĩnh bị bắt dừng tay, đứng sang bên nhường đường cho Hà Hồng Dược kéo tên chỉ huy ra ngoài.



      Nàng kéo gã tới tận cổng thành, thấy người này sợ tới mức nên lời, liên tục chắp tay vái lạy, khuôn mặt nhăn nhó đau khổ ném vào miệng gã viên thuốc, : “Ngươi chỉ cần nhớ làm theo lời ta bảo, tự nhiên sao.”



      Thấy người của Ngũ Độc giáo rút lui an toàn, nàng thả tên chỉ huy, rồi cùng Hạ Tuyết Nghi và ba người Mục Nhân Thanh khinh công bay ra khỏi thành.



      Mọi người gặp nhau ở bờ sông cách thành ba dặm. Lúc nàng tới, Hà Thanh Tương kiểm kê con số thương vong. Chuyến này , người mang theo đều là cao thủ, lại có đám người Mục Nhân Thanh giúp sức, cho nên người chết cũng nhiều. Những người bị thương giúp nhau bôi thuốc.



      Tiểu Lam được Hà Thanh Tương bảo vệ cẩn thận, mảy may bị thương thêm, cánh tay được bôi thuốc cũng ngừng chảy máu. Con bé có vẻ rất dạn người, thấy ai qua cũng vung cánh tay còn lại lên chào hỏi, khanh khách cười ra tiếng. Đột nhiên chơi vui, đứa bé lại oa oa khóc to, có lẽ là đụng phải miệng vết thương, vì thế Hà Thanh Tương vội vàng chạy tới dỗ dành.



      Hà Hồng Dược thấy tính mạng Tiểu Lam có gì đáng ngại, cũng vơi bớt nỗi lo. Nhưng khi nhìn tới cơ thể Hạ Tuyết Nghi dính đầy vết máu, nước mắt của nàng khỏi tí tách rơi xuống. Hạ Tuyết Nghi biết nàng nghĩ gì, liền nắm tay Hà Hồng Dược, dịu dàng : “Chúng ta ở bên nhau ngày nào đó đều là ngày hạnh phúc với ta.”



      Hà Hồng Dược lắc đầu, vùi mặt vào lòng chàng, muốn chuyện gì nữa. Đột nhiên, Hà Thanh Tương kinh ngạc kêu to: “Muội muội, mau xem đây là cái gì?”



      Nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy từ trong quần áo của Tiểu Lam, con cóc béo mập trắng nõn, vô cùng khả ái bò ra, đúng là Chu tình băng thiềm.



      Hà Hồng Dược vừa khóc vừa cười, luống cuống muốn túm lấy con băng thiềm lại túm được, cứ thế đào tới đào lui trong tã của Tiểu Lam.



      Hạ Tuyết Nghi bật cười, mặt đưa tay cho băng thiềm hút độc, mặt khác túm lấy hai cánh tay của nàng, đưa lên mặt mình nhàng cọ xát: “ bị nàng đánh hai lần rồi, đánh thêm lần nữa cũng nên gả cho ta.”



      Hà Hồng Dược giơ tay lên cao làm bộ muốn đánh, nhưng cuối cùng nỡ nhẫn tâm, chỉ vuốt cái hều tượng trưng rồi đẩy Hạ Tuyết Nghi ra, ôm lấy Tiểu Lam vừa hôn vừa dụi, cười : “Bé ngoan, tương l làm cho con cái thiết thủ*, so với tay của người bình thường còn lợi hại hơn gấp mười lần, chịu ?”



      ***



      Ngồi trong quán ăn ở Hoa Châu, Hà Hồng Dược gọi bàn toàn thức ăn cay, cay tới nỗi mồ hôi mồ kê người nàng ròng ròng chảy xuống, mũi cũng đỏ bừng bừng. Hạ Tuyết Nghi nhịn được, phá lên cười, đưa tay bóp mũi nàng cái, : “Ca ca nàng quay về Vân Nam chuẩn bị hôn lễ, Mục đại hiệp, Mộc Tang đạo trưởng và Hoàng Chân ca ca trước trở lại Hoa Sơn, đợi tới lúc chúng ta thành thân mới đến Vân Nam chúc mừng. Như vậy, nàng xem, chúng ta nên đâu chơi trước đây?”



      Hà Hồng Dược muốn chuyện, đột nhiên tiểu nhị trong quán, tay cầm phong thư chạy như bay lướt qua người nàng ra ngoài, kêu to: “Lý Hồng Cơ*, Lý Hồng Cơ, ngươi lại quên đồ này. là, cứ vứt bừa bãi như vậy, sớm muộn gì cũng gặp chuyện may.”



      “Lý Hồng Cơ? Cái tên nghe quen quá, nhưng hẳn là liên quan gì đến chúng ta.” Hà Hồng Dược lẩm bẩm rồi vứt chuyện này sang bên nghĩ nữa, hứng chí với Hạ Tuyết Nghi: “Tuyết Nghi, chúng ta tới Dương Châu . Thiếp muốn xem nơi chàng sinh ra và lớn lên, xem hai mươi bốn nhịp cầu trồng đầy thược dược* có phải đẹp như người ta miêu tả hay .”



      “Được, nàng muốn đâu chúng ta tới đó.” Hạ Tuyết Nghi vuốt ve gò má của người , “ , bông Thược Dược xinh đẹp nhất chẳng phải ở đây rồi sao.”



      “Đúng rồi, Tuyết Nghi, chàng tò mò tấm bản đồ trong tay thiếp là hay giả sao? Chẳng lẽ chàng thích vàng bạc châu báu?” Hà Hồng Dược nhớ tới tấm bản đồ cất trong hang Độc Long, trong ba bảo vật trấn giáo của phái Ngũ Tiên, cũng biết tại sao Kiến Văn đế lại để mất bản đồ ở vùng Vân Nam. Nhưng cho dù có bản đồ, dựa theo sử sách, nàng cũng biết kho báu của Kiến Văn đế được chôn trong phòng chứa củi ở phủ của Nam Kinh Ngụy Quốc công Từ Lục, bên trong chứa đầy trân châu phỉ thúy, mã não bảo vật đếm xuể.



      “Vàng bạc châu báu có ai thích. Nhưng giàu có mà thể sống cuộc sống bình an cùng nàng có gì thú vị đâu. Cho nên ta cần.” Hạ Tuyết Nghi kéo nàng ra khỏi ghế, ném lại thỏi bạc bàn, “ thôi.”



      ***



      Đứng cây cầu hai mươi bốn nhịp ở Dương Châu, nam nhân tuấn tú tay cầm kiếm, tay kia hái đóa thược dược cài lên tóc thiếu nữ đứng cạnh chàng, khẽ mỉm cười: “Điểm thêm chút Hồng Dược, càng nổi bật hơn*.”



      Chú thích của editor: Thiết thủ là bàn tay bằng sắt. Đó là lí do vì sao sau này Tiểu Lam kế vị Hà Thanh Tương lại được gọi là Hà Thiết Thủ.



      Lý Hồng Cơ chính là Lý Tự Thành (đọc chi tiết tại trang web http://vi.wikipedia.org/wiki/Lý_Tự_Thành)



      Hai mươi bốn nhịp cầu trồng đầy Thược dược: xem lại chú thích ở cuối chương 14.



      Điểm thêm chút Hồng Dược, càng nổi bật hơn: câu này trong bản Raw là 一点红药沾衣,欲拭尧֑ (Hán Việt là Nhất điểm hồng dược dính y, dục lau vưu nghi – bao gồm cả tên tác phẩm và tên hai nhân vật chính)

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50 (Phiên ngoại 2): Thiên hạ thái bình






      từng mơ giác mộng.



      Trong mộng, tuy vất vả cả đời, nhưng đổi lại được thiên hạ thái bình.



      Sau khi tỉnh dậy, tự nhủ với bản thân, nếu có ngày nắm giang sơn trong tay, cho dù có phải thịt nát xương tan, dốc hết tâm huyết cũng quyết mang lại thời thái bình thịnh trị cho dân chúng.



      Năm đó là năm Thiên Khải thứ tư, Chu Do Kiểm mười ba tuổi, được sắc phong Tín vương.



      Đó là vị trí vô cùng nhạy cảm.



      Hoàng đế ca ca chưa có con nối dõi, cho nên tương lai, rất có thể kế vị. Thậm chí, với tư cách vương gia, nếu thể tài năng xuất chúng, chừng chiêu mộ được quân sĩ, dấy binh tạo phản. Nhưng hiềm nỗi, bên , còn vị Cửu thiên tuế, tuy có tư cách kế vị nhưng lại nắm hầu hết quyền hành, vì thế, sau khi nhận sắc phong, dự định của chỉ đơn giản là muốn làm Hiền vương nhàn tản.



      Nhưng có số chuyện, ngươi muốn cầu cũng cầu được, ngươi muốn đẩy cũng đẩy ra.



      Lần ấy, tẩu tẩu của , hoàng hậu Trương Yên bị Ngụy Trung Hiền hãm hại, phải phá thai , lại còn bị vu là phải con ruột của quốc trượng Trương Quốc Kỷ. Đứng trước cục diện đó, ngay cả Chu Do Kiểm vốn quen giả câm giả điếc cũng nhịn được mà đứng ra muốn đòi lại công bằng cho hoàng tẩu. thể ngờ, chỉ vì lời đó mà suýt nữa phải trả giá bằng cả tính mạng của bản thân.



      còn nhớ như in chuyện xảy ra.



      Thiên Khải đế bất đắc dĩ vắt tay lên trán ngồi ghế, mặc cho Ngụy Trung Hiền và nhũ mẫu Khách thị trái phải, tung hứng phối hợp tía lia. Bọn chúng tới nỗi, ngay cả chính hoàng hậu Trương Yên quỳ bên dưới cũng hoảng hốt ngỡ rằng bản thân mình do hồ ly ngàn năm tu thành, tới để mê hoặc đương kim thiên tử lầm đường lạc lối.



      Thiên Khải đế mặc dù ngu ngốc, nhưng cũng là người tốt. Nghĩ tới bên là Ngụy Trung Hiền và Khách thị nuôi dưỡng mình từ , bên lại là hoàng hậu do đích thân mình chọn lựa, Chu Do Hiệu vô cùng khó xử. Nhưng chuyện tới nước này…Thiên Khải đế chỉ còn biết ho khan làm ám hiệu cho vị đệ đệ ngồi trong góc khuất ngay cả thở cũng dám thở mạnh của mình.



      Gia đình đế vương giống như nhà thường dân. Trẻ con ở nơi này phải sinh ra để được cưng chiều, mà là dùng làm kẻ thế mạng chết thay mỗi khi thiên tử cần tới.



      Chu Do Kiểm hiểu được ý của hoàng huynh là muốn im lặng, gật đầu ba phải, mặc kệ hai người Ngụy Khách muốn làm gì làm.



      vốn cũng định làm như vậy.



      Nhưng lúc đó, hiểu sao lại nhìn hoàng tẩu. Thấy vẻ mặt đau đớn bi thương của người phụ nữ vừa mất con lại bị vu tiếng xấu, máu nóng từ trong người Chu Do Kiểm bốc lên, khiến kịp suy nghĩ mà thốt ra: “Hoàng huynh và hoàng tẩu sớm chiều bên nhau, chẳng lẽ biết hoàng hậu là người thiện lương nhân đức, sao có thể là hóa thân của loài hồ ly ti tiện đươc?”



      Lời vừa dứt, lí trí cũng quay lại. Tín Vương vạn phần hối hận, bởi ánh mắt Ngụy Trung Hiền tập trung vào hoàng hậu bỗng liếc nhìn , lạnh lẽo như băng giá, tràn ngập sát khí. Cho dù kế tiếp có cố gắng giải thích thế nào cũng kịp cứu vãn sai lầm.



      Rất nhanh sau đó, bị bắt cóc ra khỏi Vương phủ. Ngoại trừ thỉnh thoảng có người đút cho ăn uống, thời gian còn lại đều bị chuốc thuốc mê ngủ li bì, hoàn toàn có cách nào tỉnh táo chứ đừng tới lên kế hoạch chạy trốn.



      Mạng ta xong rồi, phân biệt được lúc bản thân nghĩ tới điều này là tỉnh hay mê. chỉ biết, nếu có cơ may sống sót, bao giờ nhu nhược nhún nhường, để cho mình rơi vào cảnh “cá nằm thớt” như thế này nữa.



      ngờ cơ may xảy đến với .



      miếng vải bẩn thỉu ướt nước cứu Tín Vương ra khỏi hôn mê. Thời điểm tỉnh, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là thanh đại đao sáng loáng.



      Tựa như kẻ sa mạc lâu ngày đói khát cuối cùng cũng tìm thấy nguồn nước, nhưng rồi lại phát ra nước đó có độc.



      Từ khi Thái tổ dựng nước tới nay, luôn theo tôn chỉ trọng văn khinh võ. Thái phó của Chu Do Kiểm từng dạy, ngài thân phận cao quý, chỉ cần ngồi trong trướng dùng đầu chỉ huy việc binh, tất có người mang đầu tướng giặc quay về. Nhưng ràng vị nương vừa cứu kia hiểu đạo lý này, mặc cho xưng bổn vương, vẫn bị nàng dúi đao vào tay.



      Tú tài gặp quan binh, có lí được. cầm đao nhưng lòng cho là nàng đúng.



      lần khác, Hà Hồng Dược vung quyền đánh bay tên Đăng Đồ Tử*, khiêu khích hất cằm nhìn : “Nam nhi phải biết cầm kiếm bảo vệ quốc gia, chứ yếu ớt như ngươi mất nước từ lâu rồi.”



      mặc dù hơi gầy, nhưng nào có yếu ớt như nàng . Tuy thế, có cho Chu Do Kiểm ăn gan hùm mật gấu cũng dám thẳng thừng trả treo. Chưa tới bên cạnh nàng có tên Hạ Tuyết Nghi vô cùng bạo lực, mà chỉ xét riêng mình nàng thôi, ngươi xem cái tên Đăng Đồ Tử kia kìa, đầu sưng to như đầu heo rồi.



      Nam nhi chấp nữ nhi, Tín Vương lại lần nữa tự nhủ, sau đó chọn cách im lặng để phản kháng lại những lời cay độc của nàng.



      Ở chung càng lâu, càng cảm thấy Hà Hồng Dược vô cùng quái dị. ràng nàng là giang hồ, hơn nữa còn phải người Hán, vậy mà đối với văn hóa Trung Nguyên lại nắm như lòng bàn tay, tinh thông kim cổ, hiểu từng chuyện trong thiên hạ. Cho dù những điều Hà Hồng Dược chẳng qua chỉ là lý luận suông, nhưng cũng đủ khiến Tín Vương kinh sợ, dần dầnbiến thành thứ cảm giác mơ hồ ra được. Chỉ là “quân tử đoạt đồ thích của người khác”, nàng cùng Hạ Tuyết Nghi lưỡng tình tương duyệt* mình thể hoành đao đoạt ái*. Huống hồ, với thân phận của nàng khó trèo cao vào vương phủ, cho nên Chu Do Kiểm liền quyết định chôn chặt chút tình cảm này xuống tận đáy lòng.



      số việc, nếu biết thôi, nhưng khi biết rồi lại rất khó để coi như biết. Ra khỏi hoàng cung rồi mới thấy, cuộc sống của người dân so với những gì miêu tả trong tấu chương còn khốn khổ hơn nhiều. Thiên tai, dịch bệnh, chiến tranh, đối với bậc đế vương mà , đó là quy luật tự nhiên thể tránh khỏi, nhưng lại được đánh đổi bằng tính mạng của hàng trăm ngàn con dân trong thiên hạ. Quan lại mục ruỗng, táng tận lương tâm, chỉ bo bo lợi ích của bản thân mà chăm nom đời sống của dân chúng.



      Vì thế, khi Hà Hồng Dược , nếu muốn về cung, nàng giúp Chu Do Kiểm thể gật đầu.



      Kiếp này, ông trời đặt trong cung vàng điện ngọc, cũng định sẵn tương lai thể hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của người bình thường. Nếu như vậy, hãy để trả giá bằng tự do của mình, đổi lấy bình yên cho dân chúng, thực kỳ vọng của nàng, có gì được đây?



      Hai mươi năm tiếp theo, hàng đêm đều thể yên giấc.



      Sau khi đăng cơ, mới đầu là sợ bị Ngụy Trung Hiền thầm hãm hại, nên thức trắng cả đêm. Đến khi diệt trừ được kẻ này, lại bởi phát tấu chương quá nhiều, xử lý mãi hết.



      Hạn hán ở Thiểm Tây, ôn dịch ở Sơn Tây, nạn châu chấu ở Hà Mội, còn có ngoại xâm tiến công vào vùng Đông Bắc. Quan lại cũ được việc bị cách chức, bổ nhiệm người mới lên, từng đám lại từng đám nhưng hề có bất kì hiệu quả nào.



      cũng biết bản thân quá nôn nóng, nhưng làm gì còn cách nào nữa. Hoàng huynh ra , để lại cho thiên hạ hỗn loạn và đám văn thần cổ hủ chỉ lo đấu đá lẫn nhau, tranh giành quyền lực.



      Thử hỏi, có vị vua nào ra lệnh mà ai thèm nghe, dùng vàng bạc để dụ dỗ bạc vẫn mất mà người vẫn chống ? Trong khi , thân là hoàng đế ăn ở tiết kiệm, đám quan lại hàng đêm mở tiệc vui ca, đóng góp được xu nào vào trong quốc khố.



      Rốt cục, người nông dân “xéo mãi cũng quằn”, bùng nổ tới mức còn có thể khống chế được nữa. Lý Tự Thành phất cờ khởi nghĩa, được ngay chính người dân ở kinh thành mở rộng cổng đón vào.



      Nước mất nhà tan, vua của triều cũ phải chịu nỗi nhục gì cần cũng biết. , thể để Lý Tự Thành làm như vậy.



      Chém chết phi tử và con , Sùng Trinh đế đứng đỉnh Môi Sơn, cười vang thoải mái. Mặc dù thiên hạ thể thái bình như mong muốn, nhưng cố hết sức rồi.



      Trước khi chết, nhớ về thưở thiếu thời, chỉ phút động tâm mà cả đời trăn trở hối hận.



      Chỉ nguyện sau khi chết, có thể hóa thành làn gió , mảnh lá cây để làm bạn bên cạnh nàng.



      mỉm cười bình yên, bước lên ghế đẩu được chuẩn bị sẵn.



      Chú thích của editor: theo truyền thuyết, ngày xưa có người tên là Đăng Đồ Tử, bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là mỹ nam, rất biết ăn , nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để đến hậu cung. Nghe như thế, Tống Ngọc liền xin Sở Vương công tâm suy xét, xem ta với Đăng Đồ Tử ai háo sắc hơn. Tống Ngọc : "Mỹ nữ trong thiên hạ đâu sánh bằng nước Sở. Mỹ nữ nước Sở đâu sánh bằng quê hương thần. Mỹ nữ quê hương thần đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần Đông Lân. hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm phân quá cao, nếu bớt phân quá thấp; nếu thoa thêm ít phấn quá trắng, thoa thêm ít son quá đỏ. Lông mày cong mượt, làn da trắng như tuyết, eo thon, răng trắng. Ngay cả tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt ba năm mà thần vẫn chưa xao lòng, lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử thế mà lại thích ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy , chỉ cần là phụ nữ Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế ta háo sắc hơn thần".



      Miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm như vậy làm cho Sở Vương đúng sai lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Từ đó, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, đời sau thường nhắc đến ba chữ "Đăng Đồ Tử" để chỉ những phường háo sắc. Tham khảo tại http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapter16/chapter160420.htm



      Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều nhau.



      Hoành đao đoạt ái: dùng bạo lực để cướp đoạt tình .


      Chương 51 (Phiên ngoại 3): Dân dĩ thực vi thiên*






      “Bánh trôi, tỷ tỷ hôm nay dạy đệ.” Hà Thiết Thủ xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn tròn vo, hung tợn túm chặt cổ áo của bé trai đứng bên cạnh.



      Hạ Lộ Viễn giống như con rùa bị nắm mai, tay chân giãy dụa quơ loạn cũng thể thoát nổi bà chị họ ma quỷ, rốt cục gào to: “Mì sợi, bánh trẻo, mau tới giúp ca ca.”



      Mắt thấy hai đứa khác từ xa chạy tới, Hà Thiết Thủ hề nao núng, lớn tiếng : “ đống bánh trôi mì sợi bánh trẻo, tên nghe là ngon mà lại ăn được. Các ngươi quá vô dụng.” Aizz, mỗi lần gọi tên mấy đứa em, lần nào nàng cũng thấy đói.



      Hạ Miên Điều mở miệng khuyên nhủ: “Biểu tỷ, nữ nhi phải hiền dịu, bạo lực quá tốt đâu, nếu sau này lấy được chồng.”



      Hạ Giác Chi lại hất cằm, đắc ý : “Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi*”



      “Câm miệng, các ngươi quá đáng.” Hà Thiết Thủ trợn mắt, đột nhiên rất muốn òa lên khóc. Kiếp trước rốt cục nàng làm sai điều gì mà kiếp này ông trời lại phái ba tên quỷ sứ này xuống hành hạ nàng chứ. Bình thường gây chuyện kéo nàng làm đồng bọn , ngay cả muốn trốn nhà chơi cũng ép nàng phải theo. Bây giờ hay rồi, bạc bị trộm mất, bụng nàng đói meo, chừng trở về nhà được nữa, phải lưu lạc đầu đường xó chợ.



      “Ai nha, biểu tỷ, người phải thấy đây là cơ hội hiếm có khó tìm chứ. Mỹ nhân gặp nạn hùng mới có cớ để cứu giúp, chẳng phải chuyện xưa đều viết thế sao? Cho nên, giờ tỷ phải cố tỏ ra đoan trang hiền thục vào, lát nữa kiểu gì bạch mã hoàng tử cũng xuất .” Hạ Lộ Viễn mắt đảo như rang lạc, cười xấu xa.



      “Ai thèm.” Hà Thiết Thủ ngoài miệng cứng, nhưng tay lại buông cổ áo Hạ Lộ Viễn ra, lấm lét nhìn quanh, thấy có người ngoài lập tức vuốt vuốt lại mái tóc, phủi quần áo cho phẳng phiu.



      Hạ Lộ Viễn quay đầu nhìn muội muội Miên Điều, kéo miệng làm mặt quỷ rồi cười ha ha.



      Nhưng tới tận khi trời tối mịt cũng thấy bạch mã hoàng tử đâu. Bốn người vừa mệt vừa đói, ngồi bệt xuống đất. Hạ Miên Điều chọc chọc thắt lưng ca ca: “Ca, huynh phải nhất định có người đến cứu chúng ta sao?”



      “Dĩ nhiên là có, chẳng qua là người ta chưa tìm thấy chúng ta mà thôi.” Hạ Lộ Viễn liếc mắt nhìn quanh, trong lòng cũng bắt đầu dấy lên lo lắng. Theo lí thường mà , trong thời buổi binh đao chiến loạn này, mấy đứa ăn mặc lụa là nghênh ngang lại đường, nếu có người theo bảo vệ thể bình an sống sót như vậy được. Nhưng ràng cố ý đánh rơi túi bạc mà tại sao người kia vẫn chưa xuất , chẳng lẽ thực đoán sai rồi, bọn họ bị bắt cóc là vì vận quá may?



      Hà Hồng Dược mình trong bóng tối, nhìn con cháu nhà mình dáo dác lo sợ, bật cười: “Chúng ta có nên ra ?”



      Hạ Tuyết Nghi lắc đầu: “Chờ thêm chút nữa . Mấy đứa này, phải giáo huấn trận nên thân, suốt ngày làm loạn núi Ngũ Độc, giờ còn học đòi bỏ nhà.”



      “Đợi hẳn đến khi trời sáng nhé, giờ dọa bọn chút.” Hà Hồng Dược nháy mắt tinh nghịch, cười rộ lên. Nàng và Hạ Tuyết Nghi thành thân hơn mười năm, con cũng có ba nhóc, nhưng thời gian hầu như để lại bất kì dấu ấn gì gương mặt của nàng.



      Hạ Tuyết Nghi ngoái đầu hôn lên gò má vợ , nhàng : “Mọi chuyện đều tuân lệnh phu nhân.”



      Hai người nhìn nhau, khóe miệng tràn đầy tươi cười.



      Đúng lúc này, đứa bé nhất, Hạ Giác Chi hình như bị lạnh, liền đứng dậy nhảy nhảy tại chỗ cho ấm người, lưu ý bị té, ngã sấp dưới đất. Cậu nhóc “òa” lên tiếng, khóc to.



      Hạ Lộ Viễn vội vã chạy tới đỡ nhóc dậy, mà Hạ Miên Điều vén cao quần của đệ đệ lên, thổi phù phù vào miệng vết thương: “Đệ đệ ngoan, tỷ tỷ thổi thổi, đau, đau nữa.”



      Hà Thiết Thủ cũng lại gần, dùng ống tay áo của mình gạt nước mắt nước mũi tùm lum mặt Hạ Giác Chi.



      Hà Hồng Dược thấy con trai bị ngã, đau lòng định nhào ra đỡ con, nhưng thấy ba chị lớn biết thương em, nàng lại đành lòng phá vỡ giây phút ấm áp của bọn trẻ.



      lúc nàng do dự, ở góc rừng lại xuất hai bóng người. người ăn mặc kiểu nô bộc, người còn lại là cậu bé da ngăm đen, ước chừng mười tuổi, tương đương với Hạ Lộ Viễn.



      Cậu bé hẳn cũng nhìn thấy cảnh vừa rồi, hơi chần chừ chút nhưng vẫn ngồi xổm xuống, đặt thỏi bạc trước mặt Hạ Giác Chi rồi rất nhanh quay đầu bỏ .



      màn này, lại nhắc Hà Hồng Dược nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên nàng gặp Hạ Tuyết Nghi, khỏi cười ngọt ngào.



      Hạ Miên Điều nhặt thỏi bạc mặt đất lên, reo hò: “Có bạc rồi, chúng ta có thể ăn cơm ở trọ rồi.”



      Hạ Giác Chi thấy bạc, khóc cũng mỉm cười.



      Hạ Tuyết Nghi bấy giờ kéo Hà Hồng Dược từ chỗ tối bước ra, ung dung : “ sợ lại đánh rơi nữa à?”



      Ba đứa sợ hãi rên xiết, ai bảo ai vội vã lùi lại bước: “Phụ thân”. Chỉ có mình Hà Thiết Thủ vẫn đứng yên tại chỗ nhúc nhích.



      “Trốn nhà chơi vui ?” Hạ Tuyết Nghi buồn cười nhìn ba đứa con của mình ngừng đùn đẩy nhau trả lời.



      “Chúng con cố ý mà. Chúng con chỉ là rất lâu thấy Hoàng Chân bá bá đến thăm, cho nên mới muốn tìm thôi.” Thân là đại ca, Hạ Lộ Viễn đành phải đứng ra.



      “Vậy cha mẹ đưa các con được ?” Hạ Tuyết Nghi biết Hạ Lộ Viễn dối, nhưng cũng vạch trần. Dọc đường , tuy có chàng và Hà Hồng Dược thầm bảo vệ, nhưng mấy đứa này quả thực cũng chịu ít đau khổ. Nhất là Hạ Lộ Viễn, vừa phải chăm sóc hai là Hà Thiết Thủ và Hạ Miên Điều, vừa phải cõng đệ đệ mỗi khi Hạ Giác Chi mỏi chân. Tuy rằng lần này trốn nhà, nguyên nhân chính là do Hạ Lộ Viễn để Thần Nông bí kíp rơi xuống giếng, sợ bị cha mẹ phạt mới kéo bè đảng của mình ra ngoài, nhưng mấy tháng ăn gió dầm sương cũng giúp trưởng thành ít. Từ chỗ bị gian thương lừa gạt sau này bắt đầu biết cò kè mặc cả, từ chỗ đêm nào cũng ngủ bờ ngủ bụi sau này bắt đầu biết sắp xếp thời gian hành trình, để tâm tìm kiếm quán trọ, xử lý mọi chuyện đâu ra đấy.



      Thấy con trai chững chạc, chàng là phụ thân đương nhiên vui mừng dứt, cơn giận cỏn con kia sớm biến mất còn tăm hơi.



      “Con xin lỗi, phụ thân, mẫu thân, con sai rồi, con nên lấy trộm Thần Nông bí kíp đem khoe.” Hạ Lộ Viễn từ ngày trốn nhà , lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, cho nên cha mẹ còn chưa hỏi cậu tự giác nhận tội.



      “Ca ca sai. Phụ thân, mẫu thân, hai người đừng phạt ca ca mà.” Hạ Miên Điều và Hạ Giác Chi nắm góc áo Hạ Lộ Viễn, líu ríu cầu xin.



      “Được rồi, mẫu thân phạt ai cả.” Hà Hồng Dược vòng tay ôm bốn đứa , cười : “Mẫu thân cũng muốn tìm Hoàng Chân bá bá và Mục gia gia của các con, bây giờ chúng ta cùng thôi.”



      Hai người lớn và bốn đứa rồng rắn kéo nhau lên Hoa Sơn nhưng thấy Hoàng Chân đâu, ược lại bất ngờ gặp được người. Người này chính là đứa bé cho bọn bạc ở trong rừng, cũng chính là con trai của Viên Sùng Hoán, Viên Thừa Chí, nay là đồ đệ của Mục Nhân Thanh.



      Hạ Miên Điều vừa thấy Viên Thừa Chí, liền “A” tiếng rồi cuống quýt chạy tới: “Tiểu ca ca.”



      Viên Thừa Chí cũng nhận ra bọn trẻ. Mấy ngày nay độc núi, có người chơi cùng, vì thế gặp được “bạn” cũ cậu bé vô cùng hưng phấn hoan hỉ.



      Hà Hồng Dược đứng xa xa, nhìn năm bé cậu bé tự tay bắc nồi nước, nấu sôi lên rồi bỏ đồ ăn vào, vừa cười vừa hô vang: “Bánh trôi sợi mỳ bánh trẻo, tất cả đều ăn ngon” bật cười. Nhưng sau đó, nàng lại hơi hơi lo lắng. Hạ Miên Điều dường như rất thích Viên Thừa Chí, cứ quấn chặt lấy người ta, luôn miệng gọi “Thừa Chí ca ca”. Mặc dù đời này, Ôn Thanh Thanh có cơ hội xuất , trưởng công chúa Trường Bình của Chu Do Kiểm – A Cửu cũng mới mất vì bệnh nặng, nhưng xem ra, cho dù là đời nào cũng định sẵn, con của Hạ Tuyết Nghi nhất định mến mộ chàng trai họ Viên. Nhưng như vậy, cháu Hà Thiết Thủ của nàng ra sao đây? Liệu có thể vì chàng trai mà chị em tranh đấu ?



      Hạ Tuyết Nghi dường như hiểu thấu lòng nàng, giang tay quay đầu Hà Hồng Dược về phía mình, cười : “ thôi, con cháu tự có phúc của con cháu, có lo cũng giải quyết được gì. Lần trước lên núi ta phát ra chỗ phong cảnh rất đẹp, mau tới xem .”



      Hà Hồng Dược chân mà lòng vẫn còn bồi hồi, lặng nghe sau lưng mơ hồ có tiếng cười vang vọng tới: “Dân dĩ thực vi thiên”.



      Chú thích của editor: Dân dĩ thực vi thiên (民以食為天 - mín yǐ shí wéi tiān) có nguồn gốc xuất xứ từ "Sử ký - Lệ Thực Kỳ Lục Giả Liệt Truyện 史記•酈食其陸賈列傳", trong đó có câu rằng: "Vương giả dĩ dân vi thiên, nhi dân dĩ thực vi thiên -王者以民為天,而民以食為天" (tạm dịch: Bậc quân vương lấy dân làm điều tiên quyết để tồn tại, và dân lấy ăn làm điều quan trọng hàng đầu". Thiên: ở đây có nghĩa là cái tối quan trọng để tồn tại. (http://tratu.soha.vn/forum/index.php?topic=549.0)



      Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi: Câu này nguyên gốc là của Khổng Tử “Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nán dưỡng dã, cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán” (Nghĩa là, Khổng Tử “Duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó giáo dưỡng. Gần họ khinh nhờn, vô lễ, xa họ oán hận”). (http://phunutoday.vn/kham-pha/vi-dau-khong-tu-coi-thuong-phu-nu-17815.html)


      Chương 52 (Phiên ngoại 4): Pháo hôi* cũng muốn được






      đường xuống suối vàng, phải qua dòng sông gọi là Vong Xuyên. Nước trong sông đen như mực, ngày ngày đêm đêm đều sôi trào, tạo thành thanh phảng phất như tiếng người ngừng khóc lóc nỉ non.



      Nối giữa hai bờ sông là cây cầu. Người qua cầu, uống canh Mạnh Bà là có thể đầu thai chuyển thế, bắt đầu cuộc đời mới.



      Hầu hết người khi vừa mới xuống đây, trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện dương gian, chần chừ chịu bước qua, nhưng cuối cùng, trong nỗi sợ hãi chốn phủ tối tăm tuyệt vọng tin tức, họ cũng đều lựa chọn nhảy vào vòng luân hồi.



      là hầu hết, là bởi vẫn còn số người, thể buông bỏ chuyện quá khứ, cứ cố chấp đứng cầu chờ đợi, đợi lâu tới nỗi ngay cả mình phải đợi cái gì cũng quên mất.



      Ngày hôm đó, người con trai có lẽ là quá buồn chán, liền ngoảnh mặt hỏi người bên cạnh: “Huynh đài, ngươi cũng chờ người sao?”



      Người nọ giơ tay nhấc chân đều mang theo phong thái uy nghiêm, nhưng mở miệng chuyện lại vạn phần khiêm tốn, cười đáp: “Đúng vậy, ta chờ hơn năm mươi năm rồi, có lẽ nàng cũng sắp tới.”



      Người con trai kia nháy mắt, ra vẻ hiểu ý, tấm tắc : “Nhiều năm như vậy mà huynh đài vẫn nhớ mãi quên, chắc hẳn người ngươi chờ phải là tuyệt sắc giai nhân rồi.”



      “Giai nhân đúng, nhưng tuyệt sắc còn chưa tới, ít nhất ta từng thấy nhiều người còn đẹp hơn nàng, giống như Trần…Nhưng trong lòng ta, vẫn chỉ vương vấn duy nhất hình bóng ấy.”, người kia tới đây, méo miệng cười khổ, “nhưng ngay cả tới lúc ta chết, nàng cũng biết được tình cảm của ta.”



      Người con trai thở dài tiếng, vỗ vai tỏ ý an ủi: “Vậy ta so với ngươi còn may mắn hơn nhiều. Trước khi chết, ta vẫn còn kịp với nàng, để nàng đồng ý kiếp sau chung sống với ta.”



      Nghĩ đến người con từng cùng mình thề ước, người con trai khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng, lại hỏi người kia: “Tuy ngày sau uống chén Mạnh Bà quên hết chuyện kiếp trước, nhưng dù sao chúng ta đứng đây lâu ngày, cũng coi như là có duyên quen biết, kính hỏi tôn tính đại danh của huynh đài là chi?”



      Người nọ giống như sực nhớ tới chuyện gì đó hết sức đau khổ, mặt tái nhợt , lắc đầu : “ thành quỷ nhiều năm, tên họ còn có ý nghĩa gì sao. Ngươi cứ gọi ta Tiểu Chu là được.”



      Người con trai kia gật đầu: “Huynh đài muốn nhắc tới chuyện dương gian, xem ra cuộc sống của ngươi nơi trần thế cũng có gì tốt đẹp. Ta cũng tiện xưng danh, vậy huynh đài cứ gọi ta A Tề. Mà khoan, huynh đài họ Chu, hình như là cùng họ với Chu phán quan.”



      Nhắ tới Chu phán quan, Tiểu Chu nâng tay lên, kính cẩn khom lưng vái lạy về phía người ngồi trong bóng tối, mở miệng đáp: “Đúng vậy. dám gạt ngươi, Chu phán quan chính là tổ tiên mấy đời trước của ta. Từ sau khi ta tới đấy, cũng được ông ấy thiên vị ít.”



      phủ lạnh lẽo, tràn ngập mùi vị ma quỷ, khiến con người luôn luôn sợ hãi, dần dần trở nên trầm mặc ít lời. Tiểu Chu nghĩ hồi lâu tìm ra chủ đề gì để , liền kể cho người bạn mới quen phần quá khứ của mình: “Khi còn sống, cuộc đời của ta đầy rẫy những gian khổ nhọc nhằn, phiền não sầu lo, đến tận lúc chết cũng có lấy người thân làm bạn. Nhưng nếu tới có thời điểm nào vui vẻ hay , cũng phải là có. Ngày ấy ta còn trẻ, bị người hầu trong nhà thông đồng với người ngoài bán , sau đó được ra tay cứu giúp. Thực ra khi đó ta cũng cảm thấy chuyện này vô cùng bình thường, nhưng sau này nhớ lại mới biết đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong đời. Nàng vì ta mà cầm kim khâu vá, vì ta mà lo liệu bữa cơm, còn quản tính mạng thay ta chắn đao. Cả đời ta, nghe rất nhiều lời nịnh nọt, nhưng người chân thành đối tốt với ta, cũng chỉ có duy nhất mình nàng. Ta vốn nghĩ bản thân với nàng vô duyên vô phận, cho nên chỉ mong có thể ở lại nơi này để nhìn nàng lần cuối trước khi chuyển thế, nhưng gần đây Chu phán quan đồng ý với ta, đến kiếp sau, để nàng thương ta cả đời.”



      “Vậy phải chúc mừng Chu huynh rồi.” A Tề chắp tay kính mừng.



      “Cùng vui cùng vui.” Tiểu Chu hân hoan đáp lại, nét ưu sầu mặt cũng tản mấy phần.



      Nghe chuyện người kia lại nghĩ tới phận mình, A Tề chán nản : “Ngẫm lại huynh đài có khi vẫn may mắn hơn ta. Người huynh ít ra từng đối tốt với huynh, còn người kia, có lẽ nếu như ta chết, nàng vẫn cả đời oán hận ta, khinh bỉ ta. Có trách cũng chỉ có thể trách ta tuổi trẻ háo thắng, thấy nàng chịu nghe lời mình liền cố ý gây , ngừng hãm hại nàng và ca ca. Sau này, muốn cứu vãn lại cũng kịp nữa, ta cầu hôn nàng ba lần, lần nào nàng đồng ý, thành ra vì sinh hận, mù quáng tin lời kẻ ác. Cuối cùng, kẻ đó muốn giết nàng, ta lại nỡ để nàng chết…”



      Người con trai dừng lại chút mới trầm ngâm tiếp: “Cũng may ta làm vậy, mới đổi lại được lời thề ước kiếp sau. Chờ tới khi nàng đến, chúng ta cùng vào vòng luân hồi.”



      Tiểu Chu mỉm cười: “Vậy cũng phải chúc mừng Tề huynh.”



      Hai người bọn họ ăn ý mỉm cười, gì nữa, đồng loạt dõi mắt nhìn ra cánh cổng dương, chờ đợi người thương tới.



      “Hồng Dược, Hồng Dược, ta chờ lâu, cuối cùng cũng đợi được nàng.” A Tề nhìn thấy bóng người trong ánh sáng, lẩm bẩm .



      Ngay lúc này, Tiểu Chu cũng kêu lên: “Hồng Dược, Hồng Dược…”



      Nghe được lời của đối phương, hai người con trai giật mình nhìn nhau, há hốc mồm kinh ngạc.



      Tiểu Chu thất thanh : “Chẳng lẽ người ngươi chờ cũng là Hồng Dược? A, ngươi…ngươi chính là kẻ xấu bắt ta.”



      A Tề sắc mặt vô cùng khó coi, giận dữ nạt nộ: “BẮg vào cái đứa nhãi ranh như ngươi cũng dám tranh Hồng Dược với ông sao? cho ngươi biết, nàng sớm cùng ta đính ước kiếp sau rồi.”



      Mắt to trừng mắt , nếu phải là Dạ Du Thần cầm đèn qua kiểm tra hai người hẳn lập tức lao vào đánh nhau rồi.



      lúc họ cãi nhau hăng say, nam nữ nắm tay tới, chuẩn bị bước lên cầu.



      Tiểu Chu và A Tề vội chạy lại gần, đồng thanh gọi: “Hồng Dược.”



      Hai bọn họ lại lần nữa trợn mắt nhìn nhau, rồi lại trợn mắt nhìn tên con trai nắm tay nàng.



      A Tề tranh trước: “Hồng Dược, nàng đáp ứng kiếp sau ở bên cạnh ta rồi.”



      Tiểu Chu cũng la lên: “Hồng Dược, nàng thể đáp ứng , ta…ta…Chu phán quan đồng ý để ta và nàng…”



      Người con ngẩn ngơ chốc lát mới nhận ra được hai người bọn họ, khẽ mỉm cười, định chào hỏi lại bị người đàn ông bên cạnh bịt miệng. Sau đó, người đàn ông : “Hồng Dược kiếp sau ở bên ai trước tiên nàng cũng phải qua cây cầu này . Hai vị, nếu hai vị chưa định chuyển thế xin nhường đường cho chúng ta.”



      Tiểu Chu và A Tề bất đắc dĩ phải tránh đường, sau đó tủi thân lủi thủi theo đôi nam nữ lên đài luân hồi.



      Chu phán quan chờ sẵn đài, vẻ mặt buồn bã bồn chồn tới lui.



      Tiểu Chu thấy tổ tiên của mình như vậy, đột nhiên cảm thấy có dự cảm lành, vội vã muốn chạy lại hỏi ngay lúc ấy, người đàn ông chợt vươn chân ra ngáng đường.



      Tiểu Chu mất thăng bằng, té ngã, nửa người của cậu rơi thẳng vào trong đài luân hồn.



      Chu phán quan thấy hậu duệ của mình ngừng giãy dụa cố thoát ra bèn thở dài: “Ngươi an lòng . Kiếp tới ngươi là phụ thân của nàng, cho nên nàng đương nhiên thương ngươi cả đời.”



      Tiểu Chu như bị sét đánh ngang tai, ai oán hỏi: “Tại sao?”



      Chu phán quan lắc đầu: “Aizz, ta cũng còn cách nào khác. Phu nhân của Diêm vương gần đây hiểu sao lại sủng ái tên tiểu nhân vô liêm sỉ, còn say mê đọc cái bộ do ả viết, tên hình như là Kim Dung toàn tập gì đó. Bà đọc thâu đêm suốt sáng, liên tiếp mấy ngày rồi sai ta sửa lại vận mạng của rất nhiều quỷ hồn, trong đó có này. Tiểu Chu, đây là điều tốt nhất ta có thể tranh thủ cho con rồi.”



      A Tề nghe Chu phán quan vậy, lòng nóng như lửa đốt: “Vậy còn ta? Vậy còn ta?”



      Chu phán quan lật sổ, : “Ngươi là con trai của nàng…”



      A Tề phun ra ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.



      Tiểu Chu mắt thấy gió lốc càng lúc càng hút mạnh, cố gắng ngoái đầu hỏi lại câu: “Tên tiểu nhân đó là ai?”



      Chu phán quan đáp: “Tên tiểu nhân đó gọi là A Dẫn.”



      tay của Tiểu Chu bám nổi, bị gió thổi nghiêng nghiêng ngả ngả, đành vọng lên: “Họ Hạ kia, nếu ngươi thay ta làm chuyện kiếp sau, ngươi muốn thành thân với con của ta, ta bớt làm khó dễ.”



      Người đàn ông hỏi: “Chuyện gì?”



      Tay còn lại của Tiểu Chu cũng tuột ra, cả người rơi vào đường hầm thời gian, xa xa truyền lại câu tràn ngập bi ai: “Thay ta với cái tên khốn kiếp A Dẫn, pháo hôi cũng muốn được a a a!”



      Chú thích của editor: pháo hôi nghĩa gốc là ngòi dẫn. Ý muốn chỉ các bạn nam/nữ phụ đóng vai trò làm nền/thúc đẩy/gây trở ngại cho tình của nam chính – nữ chính và thường có kết cục mấy tốt đẹp.













      TOÀN VĂN HOÀN.
      Anhdva thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :