1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Danh môn thê ước, tổng giám đốc lão công rất cao lãnh - Tiểu Yêu Hoan

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 71: Hành Vi Làm Loạn

      "Xin lỗi, tôi cũng muốn cùng ngủ cùng chỗ, nếu như tôi nhớ lầm, tối ngày hôm qua, tôi để cho ngủ ghế sô pha phải." điếu thuốc còn hơn nửa đoạn, kẹp ở giữa ngón tay thon dài của , dừng ở bên cạnh miệng, mà tầm mắt của , lẳng lặng rơi vào mặt Tần Ngu, mang theo vài tia suy tính.

      "Ý của là nửa đêm tôi vụng trộm đả thương *? À..." Tần Ngu bễ nghễ nhìn qua người đàn ông, giữa lông mày ràng là giễu cợt.

      Tống Mạc mím môi, cúi đầu phun ra tiết đơn giản, "Ừ." Tựa hồ là từ trong lỗ mũi hừ ra.

      "Ha ha ha ha, tôi cho Tống Mạc biết, Tần Ngu tôi tuyệt đối tuyệt đối thể nào bò lên giường * , trừ phi, đầu của tôi bị sét đánh." Tần Ngu cương giọng cười khan vài tiếng, thập phần khẳng định , sau cùng, khóe môi dương dương đắc ý nhìn về phía người đàn ông.

      điếu thuốc cháy hết, Tống Mạc trả lời, ánh mắt sâu xa ở mặt Tần Ngu xoay quanh mấy giây, nhấn tắt tàn thuốc vào trong gạt tàn thuốc.

      Đột nhiên, ống tay áo truyền đến lực đạo .

      Tống Mạc ngoái đầu nhìn lại, "Còn có chuyện gì sao?"

      Tần Ngu tay chống nạnh, nhướng mày, con mắt phi thường đen bóng, "Tôi còn có chuyện hỏi ."

      Tống Mạc hé mắt, oh, là người phụ nữ lắm chuyện.

      Nhưng vẫn là quay người lại, ngồi ở bên cạnh, thần sắc lạnh nhạt nhìn chằm chằm Tần Ngu, mở miệng, "Còn có lời gì thỉnh , tôi bề bộn nhiều việc, có thời gian nghe ở nơi này nhàm chán nhảm."

      Nhàm chán nhảm, trong mắt , lời của chính là nhàm chán nhảm?

      Tần Ngu hung hăng trợn mắt nhìn cái, đặt mông ngồi xuống, làm công tác chuẩn bị mấy giây, "Tôi muốn hỏi là đến cùng tối ngày hôm qua tôi và có chuyện gì phát sinh hay , chính xác mà , là có hành vi làm loạn gì với tôi hay , hoặc là, có mục đích gì với tôi hay , vì cái gì tối ngày hôm qua lại xuất ở phố Danh Hoa, có phải theo dõi tôi phải , ngẫu nhiên gặp được tôi phải , nghĩ rằng tôi tin chuyện ma quỷ của sao? À, còn có, vì cái gì bắt tôi từ khách sạn về đây, chẳng lẽ tôi, có vấn đề gì, nếu như thực tôi, trực tiếp với tôi là được rồi, tôi cự tuyệt cách nhàng thôi ..."

      hơi hết những gì muốn biết, dứt lời, dịu dàng khẽ mỉm cười với Tống Mạc, ý bảo trả lời.

      "Đầu tiên, xin lỗi, tôi có như mong muốn tôi có hành vi làm loạn gì với , tiếp theo, tối ngày hôm qua là nhầm gian phòng tiến vào ghế lô của tôi rồi cắm đầu ngã quỵ ở người của tôi, cuối cùng, thỉnh thu hồi lại lời buồn cười tự cho là đúng của mình, tôi coi như là mắt bị mù, cũng thể nào , thương, ." Người đàn ông thong thả ung dung đáp lại.

      Trong lòng Tần Ngu kinh ngạc, cho nên , là nhầm phòng?

      Gò má thể kiềm chế mà nóng lên, cắn cắn môi dưới, ngước mắt, chống lại tròng mắt đen nhánh của người đàn ông, biết có phải do cảm giác mình có lỗi hay , cái chớp mắt này, lại từ trong ánh mắt đen nhánh thon dài của thấy được... nụ cười?

      Đàn ông thối, ta là cười nhạo !

      ho hai tiếng, lần nữa khởi môi, từ bỏ ý đồ, nhìn bộ dáng dương dương đắc ý đáng ghét của .

      "Tốt, vậy tôi hỏi lại , quần áo người tôi là thế nào nhỉ? đừng với tôi là quần áo của bạn trong tủ tự động chạy đến mặc vào người tôi, còn có tóc của tôi, ràng phải mùi hương mà tôi hay xài, chẳng lẽ cũng là dầu gội đầu nhà tự chạy đến đầu tôi giúp tôi gội đầu, sau đó máy sấy nhà thuận tiện sấy khô tóc của tôi..." Tần Ngu thỏa thích, lại biết, vạt áo người của mình biết lúc nào bị cuốn lên, lộ ra vòng eo khảnh mảnh, thoạt nhìn xúc cảm vô cùng tốt, mà lúc đó tầm mắt của người đàn ông, liền kéo dài và thâm thúy rơi vào chỗ đó.

      "Ưm..." giây sau, Tần Ngu còn có ý thức được xảy ra chuyện gì, cánh môi, liền đặt lên tầng lành lạnh.

      Chương 72: Ai Thèm Lấy

      "Ưm..." giây sau, Tần Ngu còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, môi phủ làn môi mỏng.

      Chỉ là nụ hôn lướt qua, giống như chạm vào lớp vải tơ tằm, nhưng trong hơi thở mang theo hương vị thơm mát của người đàn ông lạnh lùng kia, lại giống như loại dây leo quấn quanh người .

      Cánh cửa đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra.

      Tần Ngu mơ màng bỗng nhiên tỉnh táo lại, mặt mũi đỏ bừng đẩy người đàn ông bên cạnh ra, theo bản năng lấy tay che đôi cánh môi vừa mới bị hôn đỏ ửng lên, đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ ngượng ngùng giận dỗi trừng mắt nhìn người đàn ông.

      Vẻ mặt Tống Mạc vẫn như thường, rất bình tĩnh giống như có chuyện gì xảy ra, để ý tới ánh mắt của Tần Ngu, đứng dậy, lướt qua người vú Trương tới phòng khách.

      Đôi mắt Vú Trương quan sát Tần Ngu, từ đáy lòng dâng lên niềm vui khó tả.

      Cũng biết cái gì, bước nhanh theo sau lưng Tống Mạc ra khỏi phòng.

      Tần Ngu nhìn dáng người cao ngất của người đàn ông trong phòng khách, dáng người cao giống như là bức tường vậy, trong lòng có loại cảm giác nên lời, còn có loại chân tình khác thường nảy sinh, khiến cho hồi tưởng lại nụ hôn kia, gò má bỗng nhiên nóng bừng lên, xoa xoa khuôn mặt của mình, thở ra hơi, ra khỏi phòng ngủ.

      Bỗng nhiên nghe thấy giọng hờ hững của người đàn ông truyền tới từ ghế sofa, "Tần Ngu, tới đây."

      Tần Ngu thong thả bước tới, "Làm sao vậy?"

      Ngón tay của Tống Mạc gõ lên cái tấm vải lót ở sofa, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào , " có thể giải thích cho tôi chút hay , tối hôm qua, làm gì cái ghế sofa của nhà tôi thế này?"

      Tần Ngu cúi mắt xuống nhìn, hay , ở chính giữa tấm lót của cái ghế sofa lại bị móc ra cái lỗ to bằng nắm tay, bên tấm nệm ghế còn rơi lả tả ra số sợi bông, xem ra, là do móc từ cái lỗ đó mà ra, khiến người ta sắp phát điên.

      Nhưng mà, chuyện điên rồ như vậy sao lại có thể do làm ra được, đùa gì vậy, thích nhất là bảo vệ của công đấy.

      Nhìn về phía Tống Mạc, lắc đầu, " phải do tôi đâu, đây tuyệt đối phải do tôi làm."

      Vừa dứt lời, đột nhiên, giọng của vú Trương từ trong phòng bếp truyền đến, "Thiếu gia!"

      Tống Mạc đứng dậy, nhanh chậm tới.

      Tần Ngu chau mày lại, cũng qua theo.

      Trong phòng bếp, đống lộn xộn, bồn rửa, nồi niêu chén đĩa để đầy chậu rửa, trong bồn còn ngâm vài cái đĩa và chén tinh xảo dùng rồi cùng với đôi đũa, cái thớt gỗ có để con dao phay, mặt vẫn còn sót lại mấy cái vảy cá.

      Vú Trương chỉ chỉ tủ lạnh, "Thiếu gia, thiếu con cá và chút rau dưa, và cả chút nước tương."

      Ánh mắt của Tống Mạc nhìn qua, trong tủ lạnh bị lục tung rối loạn hết cả lên.

      Lặng im mấy giây, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn lên người Tần Ngu, trong ánh mắt có lên đôi chút tức giận, "Giải thích."

      Con mắt của Tần Ngu trợn lên lớn, khoát tay, "Gần đây tôi giảm béo, buổi tối có thói quen ăn bữa ăn khuya, cái này càng phải là do tôi làm." le^e quyy do^nn

      Vẻ mặt người đàn ông ràng lộ ra chút nghi vấn.

      Tần Ngu lập tức giơ tay lên đến đầu đỉnh, ra lời thề son sắt, " phải do tôi làm, nếu như do tôi làm, vậy cả đời này ai thèm lấy tôi." le^e quyy do^nn

      Ánh mắt Tống Mạc bình tĩnh nhìn chằm chằm Tần Ngu mấy giây, sau đó ánh mắt của nhìn qua chỗ khác, "Vú Trương, thu dọn phòng bếp xong làm bữa sáng."

      Dừng lại mấy giây, lần nữa chuyển qua nhìn Tần Ngu, " theo tôi."

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 73: Sắc Đẹp Thay Cơm

      Thư phòng.

      Thời tiết rất tốt, hàng ngàn tia sáng chiếu xuống, bên trong căn phòng giống như được mạ lớp màu vàng vậy. Tống Mạc ngồi ở đó, bên trong đôi mắt màu "vàng" biết tính toán cái gì, mặc bộ quần áo màu xám ở nhà, vẻ mặt yên tĩnh tuấn dật, ánh mặt trời như biến hoá hư ảo gương mặt tuấn của , nhìn vào bớt chút lạnh lùng, lại thêm chút dịu dàng.

      Tần Ngu đẩy cửa bước vào, nhìn thấy màn như vậy, trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người, cho tới bây giờ vẫn chưa biết là người đàn ông cũng có khả năng nhìn "Sắc đẹp thay cơm".

      Trong đầu đột nhiên thoáng qua hình ảnh sáng sớm hôm nay, cảm xúc của cánh môi lạnh nhạt kia, đột nhiên trong lòng nhảy dựng lên, cũng có tiền đồ mà đỏ bừng gò má lên.

      "Thất thần ra làm gì, chờ tôi đến ôm sao? Tới đây." Thấy ngẩn người đứng ở cửa, Tống Mạc đưa mắt liếc nhìn cái, thản nhiên , giọng còn mang theo chút chế nhạo.

      Tần Ngu chợt hoàn hồn, sắc đẹp thay cơm? Vừa rồi nhất định là bị điên, nên mới cảm thấy người đàn ông này đẹp mắt, gì chứ, căn bản chính là tên kiêu căng ngạo mạn, trong miệng ra được lời nào tử tế, ngày ngày lôi hai vạn bát ngũ, biết có cái gì tốt mà lôi ( biết là cái gì nữa).

      hừ mũi khinh thường cái, khoanh tay qua, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông kia, vừa mới ngồi vững, nhìn thấy màn hình máy vi tính có đoạn video tạm dừng. Dđienn damn leie quyýdon

      "Cái này là cái gì thế?" Liếc mắt nhìn màn hình, rồi quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh. Don.le.quyi. ocm

      Cả người của Tống Mạc đều dựa vào ghế sofa, tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ, vẻ mặt hứng thú nhìn vào ánh mắt của Tần Ngu, đôi mắt đen nháy hàm chứa suy nghĩ thâm thuý.

      lên tiếng, lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt, mới nhấn nút phát tiếp video.

      Đúng vậy, trong biệt thự có lắp camera, bởi vì thân phận của Tống Mạc tránh được đắc tội với ít người, vốn cho là để phòng ngừa chuyện bất trắc, cho nên mới lắp camera.

      Trong thư phòng rộng lớn như vậy bầu khí trở nên quái dị nên lời. Dđienn damn leie quyýdon

      Hình ảnh lúc ban đầu, bóng người mơ hồ cúi thấp đầu ra từ toilet trong phòng khách, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo, mượn chút ánh sáng mờ nhạt trong phòng khách, lờ mờ có thể nhìn thấy là người đó mặc bộ quần áo dài tới gối, mái tóc dài và đen rối tung xoã xuống trước mặt, che hết cả khuôn mặt.

      Nhìn đến đây, biết sao trong lòng Tần Ngu bất ngờ co thắt lại, tự nhiên có loại dự cảm tốt, nét mặt vẫn thản nhiên bắt đầu trở nên căng thẳng, hai tay theo bản năng nắm chặt lại.

      Bởi vì hình ảnh của người kia, ràng chính là mà, bộ quần áo tới đầu gối, và cái đầu tóc rối tung giống như ổ gà kia.

      Nuốt ngụm nước miếng, vụng trộm liếc nhìn Tống Mạc cái, vẻ mặt của người đàn ông luôn tự nhiên, chút gợn sóng.

      Thu hồi ánh mắt, khẽ nhúc nhích cơ thể, tâm trạng lo sợ bất an nhìn màn hình máy vi tính. Dđienn damn leie quyýdon

      Bộ dạng này của trong màn hình hiển nhiên là say rồi, ngất ngưởng từ trong phòng ra, đầu tiên là ánh mắt mơ màng nhìn bốn phía lát, lúc nhìn được khoảng ba mươi giây, bất ngờ quỳ xuống trước ghế sofa, chẳng biết từ lúc nào trong tay chiếc kéo , câu nào bắt đầu khua khoắng ghế sofa, trong miệng liên tục lẩm bẩm, "Trong ghế sofa này có cái gì, mà lại êm như vậy chứ …"

      Chỉ trong chốc lát, ghế sa lon xuất đống lông tơ màu trắng, đưa tay ra bốc lấy những sợi lông tơ màu trắng đó, vùi mặt vào đó, bả vai run lên cái, có tiếng cười khanh khách vang lên từ cái đống lông tơ đó, " ra là cái này, ai da, nhà của người có tiền đều dùng sofa được làm bằng lông tơ."

      Giọng kia vang dội mà lanh lảnh, vang lên trong bóng đêm yên tĩnh có đôi chút quỷ dị, Tần Ngu trực tiếp nghe thấy cảm thấy sợ hãi, trời ạ, đúng là điên mà, người phụ nữ kia, , … Là sao?

      Nhớ tới câu vô cùng khẳng định mà vừa với Tống Mạc là "Tuyệt đối phải là tôi", Tần Ngu cảm thấy xấu hổ hận thể lập tức chui xuống đất.

      Theo bản năng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tống Mạc, vẻ mặt của bình tĩnh chút gợn sóng, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào video, khẽ mở miệng, "Đúng là người phụ nữ thô lỗ."

      Tay của Tần Ngu nắm thành quyền, "Ai là người phụ nữ thô lỗ!" Trong giọng cũng có sức lực.

      Tống Mạc câu gì nữa, tiếng động trong video đột nhiên phát ra rất lớn, khiến cho Tần Ngu tập trung chú ý, ngẩng đầu, vừa nhìn tới khỏi kinh ngạc hoảng sợ!

      Chương 74: Vừa Thơm Vừa Mềm

      Tống Mạc gì nữa, tiếng động trong video đột nhiên phát ra rất lớn, khiến cho Tần Ngu tập trung chú ý, ngẩng đầu, vừa nhìn tới khỏi kinh ngạc hoảng sợ!

      Trong màn hình, ra từ phòng bếp, lúc ngang qua sân thường, đột nhiên dừng chân lại, lui về sau vài bước, ánh mắt dừng lại ở mấy cái chậu màu xanh lục có mấy cái cây, cau mày lại lẩm bẩm, "Ồ, đây là cái gì? Có thể dùng để nướng cá nhỉ?"

      Sau đó, thấy hung dữ quơ cái kéo trong tay tới mấy cái chậu màu xanh lục đó, vừa tới vừa cười ha ha nham hiểm mấy tiếng, hình ảnh đó, hình ảnh đó cảm giác rất giống mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết.

      muốn che mặt mình lại, giả vờ như biết người trong clip đó, là vô cùng mất mặt.

      Nhưng mà, điều khiến mất mặt hơn vẫn còn ở phía sau.

      Tần Ngu nhìn thấy mình nhanh chóng tách mấy chậu xanh lục đó ra, vừa làm vừa hát lớn lên: Sông lớn nước chảy theo hướng đông, cây kéo của tôi dùng là tốt …

      Tần Ngu thực là trợn mát há hốc miệng ra.

      Sau lưng vang lên giọng buồn bã của Tống Mạc buồn bã, "Ca từ là rất hay, rất hăng hái!"

      Tần Ngu bị hình ảnh của chính mình trong clip kia làm cho kinh ngạc đến ngây người, nuốt từng ngụm nước, thiếu chút nữa khiến cho mình chết sặc, ai có thể cho biết, sau khi uống rượu phẩm chất của sao lại kém như vậy được chứ!

      Mấy đoạn cành cây được vứt liểng xiểng đầy đất, Tần Ngu biết từ đâu lấy ra cái túi thu dọn bỏ mấy cành cây vào túi, cái kéo quăng xuống đất, tay cho vào túi áo, huýt sáo thong thả tới phòng bếp.

      "Tôi là cao thủ nướng cá đó nha, nướng cá vừa thơm vừa mềm, Tống Mạc, tên tiểu tử nhà có muốn ăn hay , cho ăn, cho . . . . ." Tự bản thân vừa tự bịa lời hát vừa vui vẻ vào phòng bếp.

      Tống Mạc tay khoác lên tay vịn của ghế ngồi, tay để đùi gõ theo nhịp, liếc mắt nhìn Tần Ngu cái, "Cá nướng vừa ngon lại vừa mềm của đâu? cho tôi ăn sao?"

      ràng là chế nhạo.

      Tần Ngu ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt của người đàn ông đen nhánh, nhìn kỹ, giống như mang theo chút vui.

      Người đàn ông này, lại chế nhạo !

      Lần này muốn khóc ra nước mắt.

      Trong màn hình, lấy ra con cá và chút nước tương, rau dưa gì gì đó, bắt đầu sơ chế đơn giản, trường, vẩy cá rơi vãi tứ tung, nước bắn ra khắp, tình cảnh rất hoành tráng, nồi niêu xoong chảo quăng khắp nơi.

      Sau đó, nhìn thấy mình cầm cái túi đựng mấy cạnh cây ở bên cạnh đổ ra.

      Nhìn tới đây, Tần Ngu nhìn được nữa, hai chân cong lên, chụm lại cùng chỗ, nửa gương mặt vùi hết vào đầu gối, chỉ còn lại đôi mắt trắng đen ràng miễn cưỡng lộ ra bên ngoài, tiếp tục quan sát chính mình trình diễn tiết mục "Đặc sắc có hai".

      vô cùng hoài nghi, sau đó, đem mấy cành cây này ra thiêu rụi căn phòng này sao.

      Vô cùng may mắn là có làm như vậy, đem những cành cây đó bỏ vào lò vi sóng, cá cũng nhét luôn vào lò vi sóng, trực tiếp để lên những cành cây đó, sau đó nhấn nút công tắc mở, lặng yên chờ đợi cá nướng của , cá nướng vừa thơm vừa mềm.

      Tần Ngu khẽ kêu lên tiếng, đem mặt hoàn toàn vùi vào trong đầu gối, dến cuối cùng có suy nghĩ logic như thế nào, mà có lò vi sóng, tại sao còn muốn dùng cành cây, là muốn đem lò vi sóng nướng chín cành cây để ăn sao?

      Tống Mạc liếc nhìn cái, vẻ mặt thản nhiên, "Bây giờ đau khổ vẫn còn quá sớm, chúng tôi vẫn còn mong đợi xem sau đó còn biểu diễn đặc sắc như thế nào."

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 75: Mạnh Mẽ Xông Tới Phòng Ngủ

      Tần Ngu đưa tay che mắt, chỉ chừa đường .

      Đúng như lời của Tống Mạc, màn biểu diễn quả nhiên đầy đủ đặc sắc, có phụ hy vọng của

      "Đinh" tiếng, cá nướng xong.

      Tần Ngu nhìn lấy cá từ trong lò vi sóng ra, mặt ngoài của cá có gì ngoài tương cùng rau dưa, còn dính mảnh gỗ vụn bị nướng cháy, đen sẫm, nhìn như nguyên liệu thối nát.

      Sau đó, Tần Ngu nhìn thấy chính mình mang theo con cá kia thả vào cái mâm tinh xảo, đúng vậy, là mang theo.

      Bưng cái mâm đến bàn cơm, cầm chén cùng chiếc đũa, bắt đầu tinh tế nhấm nháp, nửa đêm ba giờ rưỡi, trong bóng đêm, ngồi ở trong phòng khách to như thế, vừa lòng thỏa mãn ăn cái gọi là cá nướng, hình ảnh quỷ dị và buồn cười.

      Tần Ngu trơ mắt nhìn chính mình, ăn xong con cá nướng kia, ngay cả ít bã vụn cũng bỏ sót.

      Tống Mạc nhìn chằm chằm màn hình, thần sắc càng thản nhiên, thậm chí còn cong khóe môi lên, nghiêng đầu nhìn Tần Ngu cái, "Như thế nào? Hương vị cá nướng dính mảnh gỗ vụn có phải cực kỳ ngon hay ? Rất non mềm nha."

      Tần Ngu chỉ cảm thấy vẻ mặt kia cực kỳ chướng mắt, mười phần vô sỉ, xém chút nữa liền nhịn được ra tay trực tiếp hủy khuôn mặt tuấn của Tống Mạc.

      Chợt thấy người đàn ông nhanh chóng quay đầu lại, hứng thú nhìn chằm chằm màn hình, "Oh, đến cao trào rồi."

      Cao trào?

      Nghe được hai chữ này, ánh mắt Tần Ngu tế nhị nhìn Tống Mạc cái, mới phát , ánh mắt của trước sau như lạnh nhạt, hai d=dl=q=d chữ này từ trong miệng của ra hiểu lại rất tầm thường, tựa như người này muốn dụ dỗ vậy.

      Tần Ngu nhếch miệng, ngoái đầu nhìn lại, rơi vào trong video, chờ đợi cái gọi là "Cao trào" trong Tống Mạc.

      Trong màn hình, ăn cá xong, trực tiếp cầm lấy ống tay áo chùi miệng dính bẩn, vui vẻ híp mắt sờ bụng, nấc cục, sau đó thong thả thẳng đến phòng ngủ, đúng vậy, là phòng ngủ của Tống Mạc.

      Nhưng mà, đẩy hai cái, cửa có phản ứng chút nào, vẫn sít sao đóng chặt như cũ.

      nhấc chân hổn hển đá cửa, cúi thấp đầu chỉ vào cửa, ánh mắt u ám, giọng thô lỗ, "Chết tiệt, ngay cả ngươi cũng bắt nạt ta!", bộ dáng đỏ mặt tía tai kia thoạt nhìn thập phần khôi hài.

      Mấy giây sau, thấy như có điều suy nghĩ rũ con mắt, lảo đảo lui về phía sau hai bước, đột nhiên xông lên, bùm tiếng, dùng sức đụng ở cửa, dùng hết sức lực.

      Nhưng mà điều này cũng có tác dụng gì, chất lượng cánh cửa phi thường tốt, bị bắn ngược trở lại, nhấc cái mông ngồi mặt đất.

      Ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm cánh cửa cứng rắn mấy giây, vụt dậy từ mặt đất, bắt đầu điên cuồng chuyển động tay nắm cửa, trong miệng còn ngừng thầm, " cho lão nương mở, cho ngươi cho lão nương mở..."

      Dùng toàn bộ sức mạnh, dùng cả tay chân, cả người nhanh chóng áp vào ván cửa, rất lâu, cuối cùng, sau những lần Tần Ngu tàn phá, cùm cụp tiếng, tay nắm cửa giòn giã rớt xuống, đập xuống đất.

      Cuối cùng Tần Ngu nở nụ cười, khóe môi khẽ toét ra, lộ ra hàm răng trắng tinh, bộ dáng ngây ngốc, ngơ ngác.

      Mấy giây sau, tiêu sái vào trong phòng, giống như bốn năm trước, cắm đầu ngã quỵ chiếc giường lớn màu đen.

      Chương 76: Là Đủ Rồi.

      Mấy giây sau, rất ngoan ngoãn vào trong phòng, cũng giống như bốn năm trước, cúi đầu nằm xuống bên cạnh bóng dáng màu đen giường kia.

      Điều khác biệt duy nhất so với bốn năm trước đó là đầu ngả xuống dưới đũng quần của Tống Mạc, hơn nữa còn ôm lấy bắp đùi của Tống Mạc, từ từ chìm vào giấc ngủ.

      Nhìn lại loạt các hình ảnh trong clip, tâm trạng của Tần Ngu thể dùng hai chữ "Hỏng bét" để hình dung, xấu hổ tới mức muốn chết luôn .

      Đây được coi là cái gì? vô sỉ bò lên giường của Tống Mạc? Trời ạ, mặt mũi của , danh tiết của đều mất sạch còn chút gì nữa rồi, ai tới đâm cho nhát dao , để cho ngay lập tức chết , để phải chịu đựng nỗi sỉ nhục lớn như vậy nữa!

      Hoàn toàn che kín lại khuôn mặt, tất cả khuôn mặt đều cúi trọn vào trong đầu gối, còn mặt mũi nào mà nhìn Tống Mạc nữa rồi, nhất là mới vừa nãy, còn thề thốt rất dõng dạc với Tống Mạc là tuyệt đối phải do làm. Bây giờ tốt rồi, tự bê đá đập vào chân mình, người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi như Tống Mạc, nhất định nể tình chút nào mà cười nhạo vào mặt .

      Quả nhiên là như vậy, mấy giây sau, khi video dừng lại, nghe được giọng của Tống Mạc mơ hồ còn kèm theo nụ cười chế nhạo ở trong đó, "Bị sét đánh có cảm giác như thế nào?"

      cần ngẩng đầu, cũng đoán được giờ phút này gương mặt của người đàn ông tràn đầy vẻ đắc ý, thậm chí trong đôi mắt đen kia rất vui vẻ.

      Vùi đầu ở trong đầu gối, tiếp tục nhúc nhích, giả vờ như nghe thấy gì hết, khuôn mặt ngượng ngùng được dấu dưới mái tóc màu đen kia, dần dần đỏ ửng.

      Đây tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất trong đời của , hai lần bò lên giường của cũng người đàn ông, mà hết lần này tới lần khác lại là người đàn ông đáng ghét như Tống Mạc, còn gì để nữa!

      Hai tay của Tống Mạc gối ở sau gáy, thoả mãn tựa người vào trong ghế, lẳng lặng nhìn bóng dáng bé cuộn mình ở trong ghế giống như đà điểu kia, tâm trạng tốt lên rất nhiều.

      Mấy giây sau, dường như chợt nhớ tới cái gì, hé mắt, đưa tay ra rất tự nhiên gõ đầu Tần Ngu, "Đà điểu, tốt bụng nhắc nhở câu, nếu như quay trở về, Giang Nam của có khả năng trình báo với cảnh sát."

      Bàn tay của người đàn ông khẽ gõ xuống, nhiệt độ của đầu ngón tay hơi nóng, rơi xuống đỉnh đầu của Tần Ngu, truyền qua sợi tóc, giống như giọt mưa, khiến cho trong lòng Tần Ngu hơi rung động, cảm giác là lạ là gì dâng lên trong lòng.

      Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, lời của người đàn ông liền cắt đứt suy nghĩ này của .

      Nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tống Mạc, "Tối hôm qua cho Giang Nam biết là tôi ở nhà sao?"

      Vẻ mặt Tống Mạc trở nên quái dị nhìn về phía , " cho vị hôn phu của biết là ở trong nhà của người đàn ông khác, có bị khùng ?"

      Tần Ngu hơi ngẩn ra, đôi mắt xinh đẹp lập tức trừng lên nhìn qua, đúng lý là như vậy, nhưng qua miệng của người đàn ông này sao lại khiến cho người ta phát bực như vậy.

      để ý tới Tống Mạc nữa, cũng bất chấp cái gì mà mặt với chả mũi, dù sao ở trước mặt người đàn ông này, thể diện của từ trong ra ngoài đều cũng mất hết sạch rồi.

      Nhanh chóng đứng dậy, bước tới phòng khách.

      tới trước cửa sổ, đột nhiên có giọng nhàng dễ nghe của người đàn ông truyền tới, nhàng giống như tiếng đàn Piano, "Bộ dạng này của là định xuyên tường về nhà sao?"

      Đáng tiếc, lời của chút cũng êm tai.

      Tần Ngu ngoảnh đầu nhìn lại, người đàn ông thảnh thơi dựa vào cửa thư phòng, thân hình cao lớn giống như bức tường, chắn lại ánh mặt trời ở sau lưng, bộ dạng chút để ý, lại lộ ra chút mùi vị lười biếng.

      hiểu sao tim đập rất nhanh, vẻ mặt thất thần.

      Đột nhiên giọng của Vú Trương vang lên, phá vỡ bầu khí, "Thiếu gia, cơm chín rồi." điễnn dàn nên quýndon

      Người đàn ông khẽ lên tiếng, "Ừ."

      Tần Ngu mới hoàn hồn, lại nhìn thấy người đàn ông đứng thẳng người lên, đôi chân dài thẳng tắp ra trước mặt , nhanh chóng tới trước bàn ăn.

      bàn ăn bày biện ra cơm canh nóng hôi hổi, đứng ở xa như vậy, cũng có thể ngửi thấy mùi thơm kia.

      Bụng đột nhiên có tiền đồ kêu lên. điễnn dàn nên quýndon

      Tần Ngu theo bản năng ôm bụng, vẻ mặt đầy mặt ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông.

      Vừa vặn nhìn thấy ánh mắt kiêu căng lạnh nhạt cùng với chút vui vẻ của người đàn ông, "Sao thế? Còn muốn ăn xong bữa sáng rồi mới sao? sợ Giang Nam của lo lắng à?"

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 77: Ba Ngày Ước Hẹn

      Cười nhạo trắng trợn, nhất là đằng sau câu Giang Nam kia, sao lại nghe, giống như dòng... ghen tuông ê ẩm.

      Cái ý nghĩ này nhất thoát ra đầu óc, Tần Ngu liền bị ý nghĩ của mình sợ hết hồn, làm sao có thể! Nhất định là nàng suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều.

      Mấp máy môi, đè xuống ý nghĩ kỳ lạ kia ánh mắt hơi né tránh nhìn về phía Tống Mạc, cố làm ra vẻ điềm tĩnh, "Đương nhiên là , tôi chỉ là muốn hỏi quần áo của tôi ở nơi nào."

      Dứt lời, bụng lại lần hết sức hợp thời kêu lên hai tiếng.

      Tần Ngu hận thể hôn mê ngay lập tức, rủ mắt xuống hung hăng trừng cái bụng có tiền đồ này, bĩu môi đưa tay đâm hai cái, bộ dáng hết sức đáng .

      Người nam ghé mắt lẳng lặng nhìn người phụ nữ lén lút, giữa lông mày thon dài, lan tràn ra nụ cười thản nhiên, giống như kết băng mặt hồ, trận gió xuân thổi qua, trông rất đẹp mắt.

      "Vú Trương, lấy quần áo cùng giày của ấy ra." Giọng nhàn nhạt rơi xuống, thiếu vài phần xa cách, nhiều phần tình cảm.

      Tần Ngu nghe được lời đó, ngước mắt, nhìn về phía người nam, có chút sợ run, người đàn ông này, sao lại đột nhiên dễ chuyện như vậy, làm khó dễ ? Oh, đúng là người đàn ông biến ảo ngừng.

      Trong phòng vệ sinh nhanh chóng thay quần áo cùng giầy, lúc rời , ánh mắt rơi vào quần áo đàn ông cùng quần ngắn năm phân, phía kia, còn nhuộm khí tức của , nghĩ đến việc cùng hơi thở của từng giao hòa lẫn nhau, triền miên quấn quýt, hiểu sao, trong lòng trận rung động.

      Nhìn mấy lần, thu hồi ánh mắt, thở ra hơi, ra nhà vệ sinh.

      Vốn định mắt nhìn thẳng ra ngoài, ai ngờ, ánh mắt lại bị khống chế trôi về bên cạnh bàn ăn, rơi ở người đàn ông.

      Dưới ánh mặt trời, gò má người đàn ông sạch tuấn dật, ngón tay bạch hi (=đẹp) thon dài bưng chén sứ, thanh cao thanh nhã, làm người ta mê say dời mắt được.

      Đột nhiên, người đàn ông xoay đầu lại, trong khí, cách khoảng cách, tầm mắt của hai người giao nhau, ánh mắt của người nam đen bóng, thâm thúy xa xăm, đột nhiên mặt Tần Ngu như bị phỏng, hơi ngẩn ra, nhanh chóng dời ánh mắt , trong lồng ngực, trái tim lại như bị điên vậy mãnh liệt nhảy dựng lên.

      Rủ con mắt xuống, tăng nhanh bước chân, cố làm ra vẻ vô đến cửa.

      Giọng lạnh nhạt của người đàn ông lại nhanh chậm truyền đến, vẫn dễ nghe như cũ, nhanh chóng mà lưu loát, giống như nốt nhạc lưu loát, "Nhớ kỹ còn tiền của tôi, tổng cộng là 13800 đồng, chiết khấu, cần cò kè mặc cả, tạm biệt."

      13800 đồng? Cái gì 13800 đồng, phải chỉ là làm trầy ô tô chút thôi sao? Người đàn ông này cũng quá... Phúc hắc !

      Vừa muốn mở miệng, chỉ thấy con ngươi màu đen của nháy mắt nhìn chằm chằm , đen nhánh, u ám, liền chằm chằm nhìn thẳng như vậy, giống như nhìn thấu lòng của , lời của Tần Ngu xoay quanh ở đầu lưỡi, cũng quên ra khỏi miệng.

      Người này cũng mở miệng, phảng phất như hiểu nội tâm của , hơi dài cực kỳ lưu loát, phảng phất như cần suy tư, "Đầu tiên cần vội vã biểu mặt thô lỗ của ra, ghế sô pha trong nhà, làm bể hai cái ly uống rượu cùng cây tiểu sam nước kia, bất luận giống nhau như thế nào, cũng dừng lại ở cái giá này, cho nên, tôi cảm thấy cần phải cảm kích tôi, tôi cho thời gian ba ngày để chuẩn bị, ba ngày sau tôi đúng giờ xuất ở nhà , thong thả, tiễn, à, thuận tiện đóng cửa lại."

      Chương 78: Muốn Hôn Tôi

      Người đàn ông này cũng mở miệng ra, giống như là rất hiểu suy nghĩ trong lòng của , thôi hồi rất lưu loát trơn tru, giống như là cần suy nghĩ gì hết, "Trước tiên cần thể ra vẻ mặt cáu kỉnh như vậy, ghế sofa trong nhà tôi, làm bể hai cái ly uống rượu và cây thông liễu, cho dù là cái gì cũng phải chỉ có giá này, cho nên, tôi cảm thấy phải nên biết ơn tôi. Tôi cho ba ngày để chuẩn bị tiền, đúng ba ngày sau tôi tới nhà của , thong thả, tiễn. À, thuận tiện đóng cửa lại giùm."

      Tần Ngu tức muốn nổ đom đóm mắt, đúng là người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi lại mang thù như vậy, cùng lắm là do uống rượu say nên mới làm hư hỏng số thứ ở trong nhà ta mà thôi. Những thứ đó ở trong mắt của Tống Mạc cũng đáng giá bằng sợi lông của ta, vậy mà ta còn bắt phải đền?

      Đây chính là cháy nhà hôi của cách trắng trợn, phải cố tình làm hư mấy món đồ đó, người đàn ông này lại tính toán chi li như vậy, ràng là muốn làm khó mà. điễnn dàn nên quýndon

      Nhìn vẻ mặt nhởn nhơ tự đắc của ta, bộ dạng như có chuyện gì xảy ra, người đàn ông này tuyệt đối tử tế chút nào mà!

      Lão hổ phát huy lại cho là mèo bệnh phải , đều muốn trèo lên đầu mà bắt nạt sao, xem ra để cho ta xem chút lợi hại của được mà. điễnn dàn nên quýndon

      Tay nắm chặt thành quyền, hít hơi sâu, cất bước.

      Mới vừa bước được bước, lại nghe thấy giọng của người đàn ông vang lên, khoé môi của ta khẽ nhếch lên, "Nếu còn Giang Nam của tìm tới nhà của tôi, có nên cho ta biết ở nhà tôi cả đêm, hơn nữa còn bò lên giường của tôi?"

      Tần Ngu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông, lửa giận đằng đằng, lại thong thả ung dung ngồi ở đó ăn cơm, cũng thèm nhìn lấy cái, nhìn rất đẹp mắt giống như pho tượng điêu khắc.

      thể nhịn được nữa!

      Đưa tay ra chống nạnh, thốt lên câu: " nghĩ rằng tôi nguyện ý bò lên giường của sao, chẳng qua là do tôi uống rượu say mới vậy thôi!"

      "Uống rượu say cũng phải là hoàn toàn mất ý thức, ít nhất tiềm thức vẫn còn tỉnh chút, bây giờ nhìn lại xem, trong tiềm thức của , trong đầu luôn có suy nghĩ muốn bò lên giường của tôi."

      "..." Mẹ kiếp!

      Tần Ngu bị tức nghẹn họng thốt ra được câu nào, người đàn ông này sao lại có thể vô liêm sỉ như vậy, cắn môi dưới, suy nghĩ mà ra câu: "Vậy chứ sáng nay ai còn hôn tôi vậy, như vậy, chẳng lẽ trong tiềm thức tiên sinh Tống vẫn muốn hôn tôi hay sao?"

      Dứt lời, mới phát giác, cách đó xa có ánh mắt tế nhị nhìn về phía .

      Là Vú Trương nãy giờ liên tục bận rộn công việc ở bên cạnh.

      Tần Ngu hận thể cắn lưỡi tự sát ngay lập tức, lời ra như bát nước hất , thể thu hồi trở lại.

      Giữa lúc còn giật mình hoảng sợ, lại nghe thấy thanh nhàng của người đàn ông vang lên lần nữa: "À, suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ muốn mới sáng sớm tinh mơ mà lại nhảm quá nhiều ở trong phòng ngủ của tôi, quá ồn ào."

      "..."

      Tần Ngu cảm giác mình tức muốn xù lông lên, người đàn ông này... Lại có thể vô sỉ như vậy nữa sao

      Đứng yên tại chỗ, thân thể khẽ run lên, ánh mắt sắc bèn nhìn chằm chằm vào người đàn ông, lại thấy người đàn ông liếc nhìn cái, ánh mắt kia, tĩnh mịch, tối đen, còn có mang theo chút hứng thú ràng.

      Trong lòng đột nhiên run lên, ánh mắt của người đàn ông này giống như thẳng vào trái tim , đó là luồng ánh sáng, luồng ánh sáng kinh diễm.

      Như có kỳ tích xuất , những nỗi tức giận trong lòng, phai nhạt dần, mặt có luồng lửa nóng từ từ lan tới đáy lòng của .

      lúc lâu sau, có chút tinh nghịch thu hồi lại ánh mắt, xoay người, "Tiền tôi trả , đừng có mà tới nhà của tôi."

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 79: Như Đàn Bà

      Khu tĩnh an.

      ngôi biệt thự yên lặng tọa lạc trong ánh mặt trời, tường trắng ngói đỏ, mang hơi thở thời gian độc lập cùng thanh quý, dung hợp với khí trời lạnh lẽo mà nhàng khoan khoái, lướt qua ở mặt cỗ băng ý ướt lạnh.

      Tần Ngu xuống taxi, đường chạy chậm đứng trước biệt thự, nhấn chuông cửa.

      chỉ mặc chiếc đầm đỏ, áo khoác ngoài để lại ghế lô tối hôm qua, thời gian chờ ở cửa, chỉ là cái chớp mắt, lại khó chịu dị thường.

      Khi Hứa Giang Nam mặc áo len cao cổ màu trắng mở cửa, Tần Ngu co rúm lại thân thể vùi mặt ở trong lòng bàn tay ngừng hà hơi, hơi nước màu trắng bao phủ khuôn mặt của trở nên mờ mịt ướt át.

      Tần Ngu đột nhiên xuất ở trước mặt , khiến giật mình tại chỗ.

      Tần Ngu ngước mắt, mừng rỡ nghênh tiếp tầm mắt của người nam, lại phát giác, Hứa Giang Nam luôn luôn ôn nhuận như ngọc, sắc mặt lại lộ ra vài phần nghiêm túc, khóe môi gợi lên, gương mặt tuấn tú căng thẳng, biến sắc nhìn , đưa mắt nhìn lâu, hai tròng mắt u ám đen nhánh khắc sâu, ở trong đó, có lo lắng, có sợ hãi, có vui sướng, cũng hề vui mừng, phức tạp ra được.

      Tần Ngu cho tới bây giờ chưa thấy qua Hứa Giang Nam như vậy, sắc mặt tiều tụy, tóc ngắn màu đen có chút mất trật tự, trong mắt mang theo tơ máu đỏ ràng, giữa lông mày tràn đầy mỏi mệt, thậm chí, áo len màu trắng còn dính chút màu đỏ giống như là vết rượu gì đó, cả người thoạt nhìn chật vật như vậy, ngay cả hô hấp bên trong, đều mơ hồ lộ ra cỗ hơi thở phong trần mệt mỏi.

      Trong lòng tràn đầy áy náy, rủ xuống con mắt, ngón tay nhàng thắt, nghĩ nên giải thích thế nào.

      Đột nhiên, giây sau, vội vàng kịp chuẩn bị, đỉnh đầu người nam nghiêng người cái, cánh tay khẽ nhấc ra, liền bị vây hãm trong lòng ngực rắn chắc của .

      Sít sao, lưu khe hở, áp vào lồng ngực của , gần đến mức Tần Ngu có thể nghe được trong lồng ngực của trái tim hữu lực nhảy lên.

      Thân mật như vậy, tuy có, lại rất ít, Tần Ngu có chút khó chịu, tay chân cũng biết nên để chỗ nào, chỉ đành phải ngơ ngác tùy ý cho người nam ôm.

      hồi lâu, bên tai truyền đến giọng rất của Hứa Giang Nam, "Tiểu Ngu Nhi, em có biết hay , tìm em khắp nơi sắp điên lên rồi, rất tốt..." Trong giọng kia, có mừng rỡ giống như sống sót sau tai nạn.

      Tần Ngu lại biết áy náy đứng lên, phải bởi vì ở lại trong nhà Tống Mạc, mà là vì tiếng nào * về.

      Rất lâu, ước chừng là phát giác được lãnh ý làn da , Hứa Giang Nam buông ra, cánh tay thuận thế trượt đến hông của , ôm lấy vào nhà.

      tiếng ken két, khí ướt lạnh ngoài cửa đơn giản bị ngăn cách, chạm vào mặt, là hơi thở ấm áp dễ chịu.

      Tần Ngu còn chưa thay xong dép, ngay phía trước, liền có cái tiểu đạn pháo thẳng tắp vọt tới người , ôm lấy bắp đùi của , oa tiếng khóc lên, "Mẹ mẹ, con còn tưởng rằng mẹ bị người xấu trói ..."

      "..." Tần Ngu sờ sờ Tần Lãng đầu, đứa này còn là quá ngây thơ, ai dám bắt cóc nha.

      Rủ con mắt xuống, giọng trấn an, "Mẹ có chuyện gì, con xem, phải trở về rồi sao."

      Tần Lãng nước mắt lưng tròng ngửa đầu, quan sát Tần Ngu từ xuống dưới, "Mẹ mẹ có gặp được * , có bị rút máu , có bị cắt thận ."

      "..." Này là cái gì nha, Tần Ngu giúp Tần Lãng lau nước mắt, "Yên tâm, mẹ tốt lắm nha, đừng khóc sướt mướt, như đàn bà."

      Chương 80: Dối

      Ăn xong bữa sáng, Tần Ngu ngủ bù, tối hôm qua lăn qua lăn lại mãi, cho nên bây giờ toàn thân đều đau nhức, xương cốt như muốn gãy rời ra.

      Cả đêm qua Hứa Giang Nam tìm Tần Ngu, cả người đều là mồ hôi, rất nhớp nháp, nên trực tiếp mang quần áo vào phòng tắm.

      ngày tốt lành và bình yên cứ như vậy mà bắt đầu, nhưng bọn họ biết là, cứ bình yên chút gợn sóng nào như vậy che giấu những cơn sóng ngầm rất lớn. Mà sau đó, cứ tưởng cứ bình yên trôi qua ngày như vậy, ngờ lại phát sinh chuyện nghiêng trời lệch đất, tất cả dường như có bàn tay vô hình thao túng, dẫn dắt bọn họ, từng chút từng chút lệch ra khỏi quỹ đạo bình thường.

      Ánh mặt trời càng lúc càng lên cao, mặc dù là vào mùa đông nhưng vẫn rất chói mắt.

      Hứa Giang Nam từ phòng tắm ra, đầu tóc vẫn còn chưa lau khô, nước vẫn còn chảy trán, khuôn mặt thoạt nhìn rất đẹp trai và quyến rũ, cầm lấy cái khăn lông ở bên cạnh lau mái tóc rồi tới bên cạnh sofa.

      Còn chưa kịp ngồi xuống, điện thoại di động bàn vang lên hồi chuông.

      Nhíu mày, cúi người, mở khóa, loạt động tác diễn ra nhanh chóng như nước chảy mây trôi, rất thoải mái tự nhiên thể ra khí chất thanh cao, nếu khuôn mặt này ngay cả khi làm chuyện gì lén lút cũng đều rất mê người khiến cho người ta thể rời mắt được.

      Nhưng mà, sau khi nhìn thấy tin nhắn màn hình xong, những ngón tay thon dài lau mái tóc có chút khựng lại, sắc mặt ra chút cảm xúc đứng người lên, dưới ánh mặt trời, làn mi dài và rậm khẽ run, con mắt đen nhánh giống như được nhuộm trong mực hề chớp mắt, người mơ hồ lộ ra chút khí lạnh.

      Là số điện thoại của Tần Ngu.

      Nội dung rất đơn giản, chỉ có dòng chữ: Túi xách và điện thoại di động của Tần Ngu ở trong tay tôi, có thời gian tới lấy giúp cho ấy, địa chỉ là số bảy mươi hai đường Vân Sơn, Tống Mạc.

      Trong lòng có chút khổ sở ra được, thất vọng tràn ngập trong lòng, lúc ăn cơm Tần Ngu với là tối hôm ngủ trong phòng ở nhà bố mẹ. Mà bây giờ, lại nhận được tin tức, ngủ lại qua đêm trong nhà người đàn ông kia. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn

      dối .

      Có lẽ là do muốn hiểu lầm, nhưng mà tình nguyện nghe , như vậy ít nhất giữa bọn họ có bí mật, ít nhất cũng chứng minh được nguyện ý thẳng thắn đối mặt với .

      Mà bây giờ...

      Ánh mắt Hứa Giang Nam mơ hồ lúc rất lâu, sau đó, từ từ nhìn vào hai chữ cuối cùng Tống Mạc, người đàn ông kia chỉ nghe qua chứ chưa nhìn thấy, trong lòng như có cái gai, mà bây giờ, ta dường như ở đây để …Khiêu khích sao? Dđienn damn leie quyýdon

      Trước đây Tần Ngu có với nên trêu chọc vào người này, liền thuận theo ý của . Từ đầu tới cuối chỉ quan tâm duy nhất tới mình , chỉ cần đồng ý ở lại bên cạnh , để ý qua lại với ai, cũng để ý chuyện người đàn ông khác xen vào mấy năm trong cuộc đời của , thậm chí cũng để ý chuyện giữa bọn họ có đứa con trai. Nhưng bây giờ nhìn lại, việc cũng đơn giản như vậy, để ý, nhưng người đàn ông này ngược lại chủ động trêu chọc tới . Cũng tốt, như vậy bằng để cho chuyện này kết thúc cách triệt để luôn.

      Vẻ mặt rất bình tĩnh đặt điện thoại di động xuống, đau lòng từ đáy lòng cũng từ từ giảm .

      Cho dù người đàn ông này xen vào trong cuộc đời mấy năm thế nào? Tần Ngu là của , dễ dàng buông tay ra như vậy nữa, bao giờ.

      Thu hồi lại ánh mắt, lau tóc mấy cái, rồi lặng lẽ ra cửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :