1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Danh môn thê ước, tổng giám đốc lão công rất cao lãnh - Tiểu Yêu Hoan

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 61: Đứa Bé Còn

      "Gả cho ? nghĩ rằng Lê Nhược tôi gả cho người vì muốn chiếm hữu tôi mà năm lần bảy lượt sử dụng dùng thủ đoạn hạ lưu sao!"

      "Nhược Nhược, em bình tĩnh chút, em cho biết, em..." Bị Lê Nhược bóp chặt cổ khiến yết hầu của Thẩm Ngạn gia tăng cường độ, hô hấp cứng lại, Thẩm Ngạn cơ hồ ra lời, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng.

      "Bình tĩnh? bảo tôi làm sao bình tĩnh? Thẩm Ngạn, có biết hay , phá hủy cả đời này của tôi!" Những giọt nước mắt nặng trịch rơi xuống, đáy mắt Lê Nhược mảnh bi thương.

      Từ , thích Tống Mạc, những năm gần đây, cố gắng như vậy, học tập nhạc khí, học tập khiêu vũ, học tập quản lý thị trường, học tập kiến trúc, huấn luyện mình phải xuất sắc về mọi mặt, chỉ hi vọng có ngày, có thể xứng đôi với Tống Mạc, quang minh chính đại đứng ở bên người , trở thành Tống phu nhân mà tha thiết ước mơ.

      Đoạn đường này có bao nhiêu khó khắn, bao nhiêu mệt mỏi, có ai biết, nhiều ngày đêm, ngừng tự với mình, chỉ cần tiếp tục chống đỡ, ngày, Tống Mạc thấy ánh sáng của , toàn bộ nhân sinh, toàn bộ trả giá của , cũng vì muốn Tống Mạc , nhưng hôm nay, cơn ác mộng đáng sợ nhất, cái gì cũng có, dơ bẩn như vậy, còn có tư cách đứng ở bên cạnh Tống Mạc, mà người đàn ông trước mắt này, chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện!

      hận , hận nhân danh tình hủy diệt tất cả hy vọng của , hận tàn nhẫn tổn thương như vậy.

      Đau đớn hồi tưởng làm cho Lê Nhược chớp mắt thất thần, Thẩm Ngạn mượn cơ hội tránh tay ra, trở tay dùng bàn tay sít sao chế trụ cổ tay của , chống đỡ thân thể của ghế sofa, nhíu lại lông mày nhìn về phía Lê Nhược lệ rơi đầy mặt, thần sắc thống khổ, "Nhược Nhược, em làm sao vậy?"

      "Tôi làm sao vậy? Thẩm Ngạn, sao hỏi xem chính mình, làm cái gì với tôi." Lê Nhược giãy dụa thoát, nhắm mắt lại xụi lơ ở trong ghế sofa.

      "Có ý gì?"

      "Đêm hôm đó, ta uống say rượu đêm hôm đó, Thẩm Ngạn, làm cái gì?" Giọng Lê Nhược bạc lương làm cho người đau lòng.

      ", ..." Sắc mặt Thẩm Ngạn trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đáy mắt áy náy lên trong hốc mắt, "Em biết."

      "Thẩm Ngạn, ràng hai lần cường bạo tôi đều là , ràng đứa bé trong bụng tôi là của , lại gạt tôi, chỉ vì bức tôi phải gả cho , có biết hay , bao nhiêu đêm, từ trong mộng tôi bừng tỉnh, đau đến muốn sống, Thẩm Ngạn, sao có thể... Ác như vậy." Lê Nhược sít sao cắn môi dưới, giọng nghẹn ngào, tất cả thống khổ, giờ khắc này ra khỏi miệng, càng ràng.

      luôn miệng , lại làm cho sống bằng chết, , đáng sợ, dám, cũng muốn.

      Thẩm Ngạn nhìn chằm chằm khuôn mặt Lê Nhược lâu, trong lòng được gì, thủ sẵn cổ tay Lê Nhược chợt buông ra, tựa đầu chán nản vùi sâu vào đầu gối, ngón tay sít sao xuyên thấu vào tóc đen, dùng sức nắm tóc đen, tim đau nhức từng đợt từng đợt trong lời lên án của Lê Nhược, trong lồng ngực lan tràn ra.

      Bóng đêm nhàn nhạt, yên tĩnh tiếng động.

      "Thẩm Ngạn, buông tha cho tôi , tôi mệt mỏi rồi."

      biết qua bao lâu, trong khí yên tĩnh, giọng Lê Nhược mới trầm thấp vang lên, hình như trong thời gian tiếng bi thương than tiếc, nó ràng dịu dàng vô lực hơn, rơi vào bên tai Thẩm Ngạn, lại giống như thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua lồng ngực của .

      Sao bọn họ lại tới hoàn cảnh như vậy, ràng chỉ là muốn , lại lỗ mãng làm tổn thương , giờ khắc này, đáy lòng Thẩm Ngạn kinh hoảng ra được, biết sao, cảm thấy, giống như mất Lê Nhược.

      Hít hơi sâu, giống như người điên, từ sau lưng Lê Nhược ôm chặt lấy thân thể của , đầu tựa lên cổ Lê Nhược, bả vai nhàng run rẩy lên, người đàn ông luôn bá đạo này, ở trong bóng tối, vụng trộm đỏ mắt, ", Nhược Nhược, em thể rời khỏi , em thể!"

      rời , biết sống sao.

      Nhiều năm như vậy, đối với , giống như là dưỡng khí của , thẩm thấu vào từng hơi thở của , muốn hút ra, chỉ có cách buông tha cho cái mạng này.

      Lê Nhược đột nhiên nở nụ cười, cười tùy ý, cười điên cuồng, mặt, nước mắt nặng trịch rơi xuống, trong khí yên tĩnh, Thẩm Ngạn nghe được giọng tuyệt vọng và tàn nhẫn của Lê Nhược, từng chữ từng câu.

      , "Thẩm Ngạn, đứa bé còn, con của bị tôi tự tay giết chết, còn muốn tôi làm cái gì..."

      Chương 62: Ngủ Ở Đâu

      Lúc Tống Mạc tắm rửa xong mặc bộ quần áo thoải mái từ lầu xuống, trong phòng khách người cũng có, rất yên tĩnh, chỉ có ánh sáng tiếng động chiếu vào nền nhà bằng gạch men trắng.

      Vú Trương chắc là ngủ, vậy còn Tần Ngu đâu, ngủ, ngủ ở đâu?

      Đạp lên từng bậc thang bước xuống, nhìn hết lượt trong phòng, có người.

      Vừa mới định đẩy cửa phòng ngủ ra, chợt phát , sau lưng truyền tới tiếng bước chân nhàng, ngoảnh đầu nhìn lại, thấy trong tay Tần Ngu cầm hai cái ly và chai rượu đỏ, trong miệng ngậm cái chìa khoá, khoé môi vẫn còn vệt rượu màu đỏ, từ dưới lối vào tầng hầm dặt dẹo tới.

      Tống Mạc giật mình đứng yên tại chỗ, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo vui, vẻ mặt khó chịu.

      Người phụ nữ này coi nhà của Tống Mạc là cái gì, chợ bán thức ăn à? Chía khoá của tầng hầm làm sao lại tìm được? điễnn dàn nên quýndon

      " dám uống trộm rượu của tôi?"

      "À, trong tầng hầm có chai uống hết, xem ra vẫn còn mới, nên em mới bất đắc dĩ giải phải quyết thay ." Tần Ngu khẽ liếc cái, rất hiên ngang lẫm liệt.

      Lông mày của Tống Mạc càng cau lại.

      Tần Ngu chút nào phát người đàn ông này vui, nhấc cái mông ngồi lên sofa, thả chai rượu và cái ly trong tay xuống, ném cái chìa khoá trong miệng lên bàn, vẫy vẫy tay với Tống Mạc, cười rất tươi, "Chồng, lại đây uống với em hai ly."

      Lặng im mấy giây, Tống Mạc bước qua với vẻ mặt thay đổi, ngồi xuống bên cạnh , đáy mắt lạnh lẽo nhưng lại lây chút mùi vị tình nhân, " có dính líu quan hệ gì với tôi, tôi phải là chồng của , giữa chúng ta còn chưa đăng ký theo trình tự của pháp luật."

      Nhìn cái miệng ngọt như vậy, tạm thời muốn so đo với chuyện uống trộm rượu của , người có địa vị cao lại đầu hàng người có địa vị thấp, bồi uống vài ly.

      Cầm chai rượu đỏ lên, nhìn khắp lượt bàn, có dụng cụ mở chai, liếc mắt đứng dậy, "Tôi lấy dụng cụ mở chai."

      Tần Ngu đứng dậy, níu lấy bộ quần áo thoải mái của Tổng Mạc lại, "Ngoan ngoãn, ngồi trở lại."

      Bởi vì theo quán tính, Tống Mạc ngã trở về ghế sofa, câu "Ngoan ngoãn" kia vừa vặn rơi vào vành tai của .

      Sắc mặt xanh mét, mày cau lại nhìn về phía người phụ nữ, ngoan ngoãn là cái gì? con chó sao? Người phụ này lại có thể coi con chó mà đối xử?

      Còn chưa đợi hồi phục lại tinh thần, Tần Ngu đưa tay lên vỗ vỗ lên đầu , "Tiểu Nhi, về dụng cụ mở chai, hãy nhìn bà tôi đây."

      Dứt lời, cầm lấy chai rượu đỏ, đem nắp chai ghé vào bên miệng, sau đó, "Pặc" tiếng, nắp chai rớt ra khỏi miệng chai.

      Tống Mạc mím môi chặt, trong đầu, lặp lặp lại động tác Tần Ngu vỗ vỗ đầu , còn có câu kia "Tiểu Nhi", giống như lời ma chú nguyền rủa ở trong lòng , loạt việc này khiến cho cảm giác cả người tốt, quá thực là thông suốt.

      Tần Ngu đem nắp bình ném vào trong tay của , liếc mắt nhìn cái, khinh thường ra câu, " còn là người đàn ông sao, nhu nhược, ngay cả nắp bình cũng mở được." Lúc này, Tống Mạc cảm giác mình... Muốn nổi điên lên rồi.

      Cái người phụ nữ đáng chết này, làm cái gì chứ, khinh bỉ sao, ghét bỏ sao?

      Dùng miệng mở nắp bình, cái miệng tôn quý của lại dùng để mở nắp bình sao? Người phụ nữ buồn cười này, là rất thô lỗ.

      Chau mày lại nhìn chằm chằm Tần Ngu lúc lâu, trong lòng lại càng khó chịu.

      Giật chai rượu trong tay , đứng dậy, giơ lên đỉnh đầu, tay bỏ vào trong túi, từ cao liếc nhìn Tần Ngu, giọng trêu chọc, "Muốn uống sao? Tự mình tới lấy ."

      Tần Ngu khẽ liếc Tống Mạc cái, phì cười ra tiếng, " trẻ con."

      Dứt lời, cầm cái chìa khoá bàn lên, bình tĩnh qua người Tống Mạc, "Tầng hầm còn có rất nhiều rượu ngon, tại sao em phải giống như kẻ ngu giành lấy cái chai rượu trong tay chứ."

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 63: Có Tiền Tùy Hứng

      Tống Mạc đứng ở tại chỗ, hóa đá.

      Trẻ con? Oh, nhất định bị điên, tại sao phải như kẻ ngu đứng ở nơi đó giơ bình rượu, chờ Tần Ngu nhục nhã sao? Chỉ số thông minh của đâu, chỉ số thông minh 150 đâu?

      Thế nhưng năm lần bảy lượt bị Tần Ngu nhục nhã, hôm nay nhân sinh của bị làm bẩn rồi.

      Sợ run cái chớp mắt, để tay xuống, tiến lên hai bước, như diều hâu bắt con gà con mang theo áo ngoài, kéo trở lại, như mong muốn, Tần Ngu rơi vào trong ngực của .

      Rủ xuống con mắt, cánh tay linh hoạt từ bên hông Tần Ngu xuyên qua, lấy cái chìa khóa trong tay Tần Ngu, "Tịch thu."

      Tần Ngu lơ đễnh xoay người, ngồi ghế sofa, cầm lấy hai ly rượu đụng vào nhau, bộ dáng như tâm tình rất tốt, "Bingo, mang rượu tới."

      Tống Mạc giống như có nghe được, cất bước tới hướng ngược lại rời , "Vì để tránh cho uống say mèm ói ở nhà tôi, rượu cũng tịch thu."

      Tần Ngu lập tức bưng mặt tới, "Nhưng, rượu mở ra, hôm nay uống ngày mai ngon."

      " ngon bỏ."

      " là lãng phí đó!"

      Tống Mạc ngoái đầu nhìn lại, khóe môi xé ra, tươi cười nhìn Tần Ngu lộ ra kiêu căng cùng khinh thường, "Có tiền, tùy hứng."

      Tần Ngu nâng ly rượu vứt xuống đất, tức giận ngồi vào ghế sofa, " cho uống uống, đồ đàn ông keo kiệt."

      Tống Mạc quay đầu lại lúc nhìn lên, mảnh vỡ thủy tinh tan nát dưới đất, ở dưới ánh đèn rạng rỡ phát sáng, ánh lên tia sáng chói mắt. Ly rượu kia là thuộc hệ liệt Riedl Sommeliers, đầy đủ nhóm chỉ có 40 ly, toàn bộ đều là thủ công tinh chế thuần khiết, tạo hình thiết kế độ trong suốt đều thuộc hạng thượng thừa, càng được làm theo loại rượu khác nhau, khu vực, chủng loại, thậm chí đẳng cấp, hình dáng từ lớn tới đều được phân chia riêng biệt, Tần Ngu vừa mới cầm, là ly rượu Burgundy, mà quí nhất.

      Ánh mắt Tống Mạc nhìn những mảnh vỡ thủy tinh, chuyển qua nhìn Tần Ngu, thần sắc bình tĩnh đáng sợ, nhàn nhạt mở miệng, đáy mắt là mảnh xa cách, " làm bể ly rượu đắt tiền nhất của tôi."

      Hai tay Tần Ngu khoanh trước ngực ngồi sô pha bắt chéo hai chân, bắp chân run lên cái, thoạt nhìn thản nhiên tự đắc, " nhiều tiền, tùy hứng, vỡ ly rượu tính là cái gì, tôi đốt nhà của hôm sau cũng mua căn nhà trở khác thôi."

      Tống Mạc yên lặng mấy giây, lần nữa cúi đầu mở miệng, "Ly rượu kia là của đồ tôi sưu tầm, vỡ, có, muốn mua cái khác, cũng có." Toàn bộ ly rượu chế tác thủ công, mỗi lần chế tác, trình tự cùng công nghệ đều đồng dạng, cũng nhất định có thể bảo đảm chế tạo ra nhóm giống như đúc, cũng chính vì như thế, mới thể trân quý của nó.

      Tần Ngu run bắp chân khẽ dừng lại, con mắt híp híp, "Cho nên tại là có ý gì? Bởi vì hai cái ly uống rượu, muốn đánh tôi sao?"

      Tống Mạc thêm gì nữa, thu lại thần sắc, mặt chút thay đổi xoay người, phóng chai rượu vào trong tủ lạnh, tới phòng ngủ.

      Lúc tới gần cửa phòng ngủ, bước chân ngừng lại, quay đầu lại nhìn Tần Ngu cái, cực nhanh phun ra câu, cúi đầu, chứng minh rất mất hứng, "Dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh xong, sau đó ngoan ngoãn nằm ghế sa lon ngủ."

      Chương 64: Câm Miệng, Ngủ

      Lúc bước gần tới cửa phòng ngủ, bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn Tần Ngu cái, rất nhanh phun ra câu, đầu cúi xuống, chứng tỏ rất mất hứng, "Dọn dẹp những mảnh vỡ thuỷ tinh xong ngoan ngoãn nằm ngủ ghế salon."

      Xem ra uống rượu say mèm rồi, Tống Mạc thèm chấp nhặt với .

      Sau lưng lại truyền tới thanh nổi đoá của Tần Ngu, "Hứa Giang Nam! Chỉ vì em làm bể hai cái ly uống rượu của bắt em phải ngủ ghế sofa sao!"

      Tống Mạc dừng động tác đóng cửa lại, người phụ nữ này là say biết gì, lại còn coi là Hứa Giang Nam, còn ngủ ghế sofa kia là có ý gì? Hoá ra và cái người tên Hứa Giang Nam kia cùng ngủ cái giường sao?

      Quả nhiên là người phụ nữ lẳng lơ, cuộc sống cá nhân lộn xộn.

      hề đứng lại nữa, dùng sức đóng cửa lại, thay đồ ngủ, tắt đèn ngủ.

      ------

      Lúc mơ mơ màng màng, bên ngoài lại truyền tới tiếng gõ cửa.

      Tống Mạc chậm rãi mở mắt ra, ngoài cửa sổ ánh trăng mờ nhạt, đêm khuya. dfienddnlieqiudoon

      Khẽ nghiêng đầu, ngưng thần, chú ý tập trung ngoài cửa.

      Tiếng gõ cửa kia càng dồn dập hơn, tiếng gõ cứ liên tục vang lên, trong đó dường như còn loáng thoáng có tiếng nức nở.

      Yên lặng mấy giây, sau đó đưa tay vuốt mặt cái, bật đèn lên, vén chăn đứng dậy. dfienddnlieqiudoon

      Mới vừa xoay cửa mở ra, bóng người kịp phòng bị ngã nhào vào trong ngực .

      Cúi mắt xuống, Tần Ngu nước mắt ngân ngấn chờ mong nhìn , nước mắt giống như những bọt nước lởn vởn ở đáy mắt, run rẩy giơ tay mình ra, khóc thút tha thút thít, "Giang, Giang Nam, tay của em bị mảnh thuỷ tinh đâm vào, đau, đau…" le^e quyy do^nn

      Ánh mắt Tống Mạc nhìn ngón tay mảnh khảnh của Tần Ngu, ngón trỏ bị rạch đường , máu vẫn chảy ra, cũng phải vết thương nghiêm trọng, trong lòng chợt nhói đau, theo bản năng lông mày nhăn lại.

      Đẩy Tần Ngu dặt dẹo ngã trong lòng mình ra, xoay người, cúi đầu câu, "

      Vào trong phòng ngủ lấy hòm thuốc ra, lấy bông gòn, cồn và băng keo cá nhân, ném vào trong lòng Tần Ngu, "Lập tức ra ngoài, đừng lại đây quấy rầy tôi nữa."

      Tần Ngu đứng tại chỗ luống cuống ôm đồ, "Giang, Giang Nam, giúp em được hay ?"

      Lại là Giang Nam, Giang Nam, người phụ nữ này có thôi hay , trong lòng bực bội trận, đẩy Tần Ngu ra khỏi cửa, kiên nhẫn câu "."

      Dứt lời, "Rầm" tiếng, cánh cửa đóng lại.

      ------

      Nằm ở giường, chỉ lát sau, ngoài cửa còn tiếng động gì nữa, rất yên lặng.

      Tống Mạc nhắm mắt lại, nhưng mà như thế nào cũng ngủ được, trong lòng bị Tần Ngu quậy cho đến rối tung rối mù lên rồi, bộ dạng nước mắt như mưa vừa rồi của lúc lúc ở trước mặt .

      Thở dài, chợt từ giường ngồi dậy.

      Lúc mở cửa ra, trong phòng khách cũng bóng người, đột nhiên, đùi thấy nằng nặng.

      Cúi mắt nhìn xuống, thấy Tần Ngu ôm lấy đùi , cái đầu cọ cọ vào đầu gối , ngẩng cái mặt rất vô tội và uỷ khuất lên nhìn , hề khóc, nhưng mà con mắt sưng to lên, đôi môi đỏ đỏ cong lên làm nũng, rồi câu, " Giang Nam..."

      biết từ đâu mà đáy lòng dâng lên cơn tức giận nhưng lại có chút bất đắc dĩ.

      Ôm lấy cái eo của Tần Ngu, ôm đứng dậy từ dưới đất, đỡ lại ngồi sofa, rồi lại quay trở lại phòng ngủ lấy cồn, bông gòn và băng keo cá nhân.

      Kéo cái tay của Tần Ngu qua, đôi mắt đen nháy nhìn chằm chằm vết thương, rồi cẩn thận xử lý.

      Đem băng keo cá nhân dán lên vết thương xong xuôi, đứng dậy, cất bước rời , "Được rồi, đừng có lại gọi tôi nữa, lập tức nằm xuống ngủ."

      Vừa mới xong, giọng êm ái mềm mại vang lên ở sau lưng, " Giang Nam."

      Dừng bước chân lại, ngoảnh đầu lại nhìn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tần Ngu mấy giây, lạnh lùng thu hồi ánh mắt, đầu cũng ngoảnh lại rời , chỉ quăng câu : "Câm miệng, ngủ!"

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 65: Nước Tràn Vào Đầu

      Mấp máy môi, đầu cũng quay lại mà rời , chỉ ném lại câu, "Câm miệng, ngủ!"

      Sau lưng, lại có bóng dáng theo, Tống Mạc vào bên trong phòng, Tần Ngu liền theo sau, ánh mắt tha thiết mong chờ , " Giang Nam, em muốn ngủ ghế sô pha, em muốn ngủ trong phòng." Hứa Giang Nam mới mua nhà, có rất nhiều gian phòng, tại sao phải ngủ ở ghế sô pha.

      Tống Mạc nhìn chằm chằm Tần Ngu bình tĩnh nhìn hồi lâu, đột nhiên bước đến, đưa tay nghiêng người câu Tần Ngu trước mặt, khuôn mặt tuấn đè xuống, ánh mắt thâm thúy u ám nhìn qua đáy mắt Tần Ngu, "Tần Ngu, nhìn , tôi là cái gì Giang Nam của .

      Tần Ngu đưa tay chọc chọc vào mặt Tống Mạc, thần sắc mê ly, " Giang Nam, lúc tắm nước tràn vào đầu rồi phải ?"

      Tống Mạc giật giật khóe miệng, cúi người, nhìn thẳng Tần Ngu, "Tôi là Tống Mạc, nhìn kĩ ."

      Tần Ngu như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng người mơ hồ trước mắt rất lâu, đột nhiên nở nụ cười, " đùa gì vậy, tại sao Tống Mạc đầu heo kia lại đẹp mắt như vậy?"

      Tống Mạc đầu heo kia... coi như vậy, tốt, phi thường tốt!

      Ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, chút nào thương tiếc mang theo Tần Ngu tay ném ra ngoài cửa, làm đụng vào cửa, trong bóng tối, khuôn mặt người đàn ông sắc lạnh đen nhánh phảng phất như bị nhiễm màu mực.

      Ngoài cửa có tiếng la ủy khuất truyền đến, lặng im mấy giây, Tống Mạc cầm chăn mền, kéo cửa ra, đổ ập xuống ném lên người Tần Ngu, "Cút!"

      ――

      Nắng chiếu rực rỡ, có vài tia xinh đẹp xuyên qua khe hở rèm cửa sổ rơi vào trong gian phòng yên tĩnh, trở thành ánh sáng duy nhất trong phòng.

      Rất tinh tế, phân cách khí thành hai bộ phận, trong mùa đông lạnh lẽo có khung cảnh nắng ấm, trong khí mơ hồ có thể chứng kiến vi bụi lơ lửng.

      Ánh sáng rơi vào hai vai cùng khuôn mặt của người phụ nữ, giống như có quang ảnh nhàn nhạt lưu động, hình ảnh yên tĩnh mà tốt đẹp.

      Đột nhiên, lông mi dài của kích động vài cái, chép chép cái, khí thế dồi dào từ từ mở mắt.

      Hai mắt mê ly mở ra, như vào cõi thần tiên vậy, đánh giá hình dáng mơ hồ trước mắt, mà khi ánh mắt chậm rãi rơi bên người, đáy mắt mơ hồ kia dần dần ràng...

      Cố Uyển Uyển gắt gao nhìn thẳng người đàn ông bên cạnh.

      người đàn ông xa lạ, tuấn.

      Lông mày đậm, sống mũi cao, môi mỏng manh, cho dù là hai mắt đóng lại nhưng vẫn ra cỗ bướng bỉnh bất tuân.

      Người đàn ông này, ràng phải là học trưởng của nha!

      Suy nghĩ mất trật tự mà hỗn tạp đứt quãng tràn vào đầu óc…

      Tối ngày hôm qua, cùng học trưởng nồng tình mật ý, tình cảm mãnh liệt như lửa, sau đó tam cấp của đột nhiên quấy rối, toilet, sau đó trở lại ghế lô, cắm đầu ngã vào trong ngực của người đàn ông, sau đó...

      Cố Uyển Uyển đánh mình mạnh cái, giật mình, đẹp trai, nghiệp chướng , , đây là nhầm gian phòng ngủ lầm người nha!

      Sít sao siết chặt quần áo, hé miệng nhịn được thét chói tai ra tiếng, ở phút cuối cùng, đầu tựa hồ bị đình trệ, cổ họng đau rát, giống như là bị ai níu lấy, cuối cùng trong đầu còn sót lại chút lý trí, cuối cùng ngừng lại kích động của .

      thể kích động, phải tĩnh táo phải tỉnh táo lại.

      Nếu như người đàn ông trước mắt này là người trêu chọc nổi, nếu như người đàn ông này có gia đình, lại thét lên như vậy, chẳng phải là...

      Chương 66: Tính Tình Bạo Lực

      Nếu như người đàn ông trước mắt này là người trêu chọc nổi, hoặc nếu như người đàn ông này có gia đình, như vậy lỡ mà lên tiếng, chẳng phải là...

      Vỗ vỗ ngực của chính mình, nuốt từng ngụm nước miếng, trời ạ, may mắn mà đủ thông minh, có ngu xuẩn tới mức khiến cho người đàn ông này tỉnh lại.

      Ổn định tâm trạng, ôm đầu nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh.

      Chuyện lên giường như vậy, đại để tất cả những người đàn ông bình thường đều tính toán muốn phủi sạch trách nhiệm, nếu phát mình ngủ với người phụ nữ xa lạ, phản ứng đầu tiên chắc chắn là khiến cho ta cút càng xa càng tốt, người đàn ông này chắc chắn cũng có loại suy nghĩ này. như vậy, nếu như ăn vạ , đến lúc đó, chỉ sợ là chịu nổi, cho nên biện pháp tốt nhất bây giờ chính là... Bỏ chạy.

      Hạ quyết tâm xong, vén chăn rón rén bước xuống giường, đem từng cái từng cái quần áo hôm qua ném mặc lại vào người, cơ thể mỗi chỗ đều đau nhức chịu được, loại đau nhức này ảnh hưởng tới độ nhanh nhẹn của động tác, lúc lâu sau, mới mặc quần áo xong.

      Chân thảm trải sàn, cầm đôi giày cao gót của mình lên, nhón chân ra phía cửa.

      Nắng sớm rất đẹp, chen qua khe cửa chiếu vào trong phòng, khiến cho cả căn phòng sáng lên. Sau lưng, vang lên tiếng chuông điện thoại di động rất lạ, là đoạn nhạc chuông di động đơn điệu và buồn tẻ.

      Thân thể Cố Uyển Uyển như bị điện giật, khựng lại tại chỗ.

      Lúc ngoảnh đầu nhìn lại, người đàn ông ngồi dậy, ánh mắt nhìn người , con mắt nheo lại, ánh mắt sâu sắc thâm thuý, có chút ánh sáng tụ lại chỗ, giống như ánh mặt trời chiếu sông, có những chùm sóng lăn tăn.

      ta cầm điện thoại tay, dùng ánh sáng nguyên thuỷ nhất phác hoạ cánh tay ta và đường cong của nửa người thành bức tranh thuỷ mặc ở tường, cao to, gợi cảm, là người đàn ông rất có sức hút.

      Cố Uyển Uyển lại có chút đứng vững.

      Người đàn ông khẽ mở miệng, thanh mất giọng khàn khàn, lại khó có thể coi là dễ nghe, giống như giọng trầm liên tục của bộ đàn dương cầm, "Vị kia?".

      Cố Uyển Uyển đột nhiên hoàn hồn, thế này mới ý thức được bản thân rơi vào tình cảnh hiểm ác.

      Thừa dịp người đàn ông chuyện điện thoại, rảnh để quan tâm mình, nén lại nỗi đau người, nhanh chóng chạy tới cửa, rất giống như con chuột trộm dầu mè, thoạt nhìn bóng lưng của , ừ, hết sức tức cười.

      Chạy tới gần cửa, thanh dễ nghe của người đàn ông lần nữa lại truyền tới, "Đợi chút."

      Cố Uyển Uyển theo bản năng dừng bước lại, trong lòng giật mình, người đàn ông này, là chuyện với sao?

      Ồ, , sao lại phải ngoan ngoãn như vậy, bây giờ phải nhanh chóng trốn thoát mới là phương pháp tốt nhất, quan tâm ta chuyện với hay làm cái gì.

      Chần chờ lát, lần nữa bước chân , sau lưng, giọng của người đàn ông lần nữa lại vang lên, lúc này đây, dường như là còn mang theo vẻ vui, "Vị tiểu thư này, tôi chuyện với , là bị điếc hay bị đần độn đây, nghe được hay sao?"

      Điếc hay là đần độn? Giọng người đàn ông này ràng mang giọng điệu chế nhạo, Cố Uyển Uyển dừng bước chân, mạnh mẽ quay đầu lại, ánh mắt sắc như con dao bắn về phía Cố Thành, sĩ khả sát bất khả nhục (Kẻ sĩ có thể chịu chết chứ thể chịu nhục), người đàn ông này vậy mà lại có thể chuyện với như vậy, coi Cố Uyển Uyển dễ bị khi dễ à, tính tính của cũng bạo lực ít đâu! [bad word]!

      Dùng sức ném đôi giày cao gót vào cánh cửa, quay người trở lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhướn mày thản nhiên nhìn người đàn ông ngồi giường, vẻ mặt khinh thường, "Bà tôi có thể nghe được, có chuyện gì mau , có rắm mau thả, đừng lãng phí thời gian của tôi!"

      Khoé miệng Cố Thành nhếch lên, ánh mắt chút chú ý rơi vào mặt Cố Uyển Uyển, ôi chao, này tính tình rất nóng, có tính cách, đủ mạnh mẽ, sai, ta thích.

      Cứ như vậy mà để cho , chi bằng...

      Giơ giơ cái điện thoại di động trong tay lên, "Thuận tiện để lại số điện thoại liên hệ chứ?"

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 67: Nụ Hôn Nóng Bỏng

      Cố Uyển Uyển nhíu mày, số điện thoại? đùa gì vậy, đưa cho số điện thoại rồi chờ ngày sau tìm tới tận cửa sao? có ngốc.

      Cánh môi khẽ nhếch, vẽ ra đường cong xinh đẹp vui vẻ, "Biết *, có tình ý gì sao? Chính là * sau khi, đường ai nấy , muốn số điện thoại của tôi? có cửa đâu."

      Cố Thành nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Uyển Uyển, đáy mắt nghiền ngẫm nổi lên bốn phía, " cho số điện thoại? Tên cũng được."

      Cố Uyển Uyển xuy cười ra tiếng, người đàn ông này có phải ngốc hay , tại sao phải tên của mình cho người bao giờ gặp mặt nữa.

      Mang theo giày cao gót từng bước từng bước đến trước mặt Cố Thành, từ cao nhìn xuống, con mắt phi thường sáng, "Tôi vị đại ca này, ra ngoài mang theo não sao, coi, tại sao tôi phải tên của mình cho người lạ, ngựa đực." Hai chữ cuối cùng Cố Uyển Uyển cố ý nhấn mạnh, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.

      Khóe môi Cố Thành chợt co rút lại, ánh mắt trở nên tối tăm, ngựa đực? Người phụ nữ này đúng là sợ chết.

      Cố Uyển Uyển thấy người đàn ông lời nào, vòng quanh người đàn ông, từ xuống dưới nhìn kỹ nửa ngày, chợt gật gật đầu, bộ dáng trong sáng, "Tôi vị đại ca này, muốn số điện thoại cùng tên của tôi, chắc phải là chụp hình khiêu dâm của tôi chuẩn bị sau này tống tiền tôi hả, ngựa đực, cũng quá khách khí, muốn bao nhiêu tiền thẳng tốt rồi, cần gì phóng to tình, như vậy ."

      Dừng lại lát, từ trong túi xuất ra xấp tiền giá trị lớn lời gì nhét vào trong tay Cố Thành, " cũng đừng quấn quít lấy tôi, bây giờ chúng ta thanh toán xong, số tiền này có đủ hay ? đủ tôi còn có."

      Dựa vào giá cả bao Ngưu lang đêm thị trường mà , cho là quá nhiều tiền.

      Cố Thành mấp máy môi, vui vẻ vô ảnh vô tung biến mất, mặt luôn luôn tươi cười lộ ra vài phần nghiêm túc hiếm thấy, biến sắc nhìn chằm chằm Cố Uyển Uyển mấy lần, buông tay, tiến lên chế trụ cổ tay của .

      Tờ tiền trăm ngàn màu đỏ ào ào rơi đầy đất.

      Cố Uyển Uyển nhìn màn đột nhiên xuất , đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, " cần tiền? có phải bị bệnh hay ? ... Ngô..."

      giây sau, cánh môi lại bị che lại, tất cả lời đều bị bức về trong cổ họng.

      Người đàn ông này hôn giống tối hôm qua ôn nhu như vậy, giống như là con mãnh thú, tầng tầng gặm nuốt cánh môi , trong đau đớn, mang theo tia tê dại, cái cảm giác đó tối hôm qua làm cho hãm sâu vào vũng bùn nhưng lại có cách nào tự kiềm chế cảm giác nhanh chóng dâng lên, Cố Uyển Uyển trừng tròng mắt, trong đầu chỉ còn lại cái ý niệm, điên khùng điên khùng, nhất định là điên khùng.

      Giữa ban ngày ban mặt, thế nhưng cùng người đàn ông... Hôn nóng bỏng.

      hiểu nỗi sỉ nhục ở đâu xông lên đầu, đưa tay chống đỡ lồng ngực người đàn ông, dụng hết toàn lực , muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng sức lực nam nữ giống nhau, mặc kệ dùng sức như thế nào, đẩy như thế nào, người đàn ông cũng có thể cuốn lấy , há mồm muốn cắn, người nay lại như phát giác được ý đồ của , mau bước dùng sức chế trụ cằm của , đau đớn làm cho có năng lực chống cự, chỉ có thể bị người đàn ông gắt gao ấn vào trong ngực chống đỡ ở bàn, tùy ý hôn môi.

      Phản kháng của ở trước mặt trở nên buồn cười, mỗi lần muốn phản kháng, lại bị người đàn ông ăn càng gắt gao, khí lực người giống như bị rút sạch, nụ hôn rậm rạp chằng chịt, làm cho mềm nhũn ở trong ngực của , ngay cả khí lực cũng có, chỉ có thể dùng sức ôm lấy , lại bị hôn lại triệt để...

      Chương 68: Ngày Khác Tìm

      Phản kháng của trước mặt người đàn ông này trở nên vô dụng, mỗi lần muốn phản kháng, đều bị người đàn ông này ăn gắt gao, khí lực người giống như bị rút sạch, hôn tới tấp, làm cho mềm nhũn ở trong ngực của ta ngay cả chút khí lực cũng có, chỉ có thể dùng sức ôm lấy người đàn ông, lại bị ta hôn triệt để…

      Kết thúc nụ hôn, hơi thở của Cố Uyển Uyển sớm rối loại, hôn tới mức sắp hít thở thông, rất bá đạo cho phép cự tuyệt, giữa răng môi đều là hơi thở thuộc về ta. Làm cho lý trí phân tán, đâu còn bộ dạng giương nanh múa vuốt nữa, cánh môi sưng đỏ lên, ban đầu đẩy Cố Thành ra có khí lực dựa lên vai ta, hô hấp dồn dập, mặt đỏ giống như sắp ra máu, người nóng bừng lên, giống như bị lửa đốt, ánh mắt mê ly, ra vẻ đẹp mê người.

      Cố Uyển Uyển cắn môi, người đàn ông nắm lấy cằm , bắt buộc nhìn thẳng vào ta, Cố Uyển Uyển nhìn vào trong mắt người đàn ông, rất ràng nhìn thấy mình vì ham muốn mà bộ dạng có chút động tình, hận thể đập đầu lên bàn mà chết, là xấu hổ muốn chết, mặt mũi tổ tông tám đời đều bị vứt sạch rồi.

      Khuôn mặt tuấn của Cố Thành nhìn lên đôi môi của Cố Uyển Uyển, trong mắt toát ra ngọn lửa, tiếng thở dốc trầm thấp rơi vào trong tai Cố Uyển Uyển.

      hồi lâu, bàn tay chế trụ ở eo Cố Uyển Uyển dùng sức đem dính sát lên người ta chút khe hở, dán khít chặt chẽ, đáy mắt chút nào che giấu, bừa bãi mà cương quyết, giọng mất tiếng trở nên khàn khàn, "Sở dĩ tôi muốn hỏi số điện thoại, hỏi tên của , là vì tôi cảm thấy có hứng thú với , hiểu , ?"

      Sắc mặt Cố Uyển Uyển ửng hồng, dùng sức đẩy Cố Thành ra, vẻ mặt thẹn thùng trừng mắt lên nhìn ta, ", lưu manh."

      Cố Thành rất hài lòng với phản ứng của Cố Uyển Uyển, nhếch môi, thoáng cái vẻ mặt lưu manh tràn ra khuôn mặt tuấn.

      Khom lưng, nhặt những tờ tiền màu đỏ rơi lả tả lên, lười nhác nhét vào trong tay Cố Uyển Uyển, ngón tay như khiêu khích nhàng chà sát lên lòng bàn tay của Cố Uyển Uyển, khoé mắt cong lên, "Tiền của , cất kỹ ."

      Vẻ mặt Cố Uyển Uyển giống như là nuốt phải ruồi, nhanh chóng gạt tay người đàn ông ra, loại cảm giác này thông suốt.

      giây sau, hề nhìn về phía người đàn ông, cầm tiền, ôm giày, cứ như vậy xoay người rời như chạy trốn.

      Loại đàn ông này, tốt nhất là nên tránh xa.

      Sau lưng lại truyền đến thanh tự đắc của người đàn ông, mang theo nụ cười thản nhiên, " , tên tôi Cố Thành, nhớ kỹ, ngày khác tôi tìm ."

      Cố Uyển Uyển lắc lắc đầu, dưới chân bước nhanh hơn, nhanh, phải nhịn, coi như mắt mù mà ngủ sai người, ngờ lại khiến cho đụng phải người có bệnh thần kinh, đúng là người quái gở năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều, chậc chậc chậc, tốt nhất là vẫn nên nhanh chóng trốn .

      ------

      Vào buổi sáng, ở đây hối hả và nhộn nhịp, nhưng ở nơi khác chuyện xưa cũng được vén màn lên từ từ. Dđienn damn leie quyýdon

      Ngay lúc Cố Uyển Uyển hoảng loạn chạy ra khỏi khách sạn, bản thân chật vật và hỗn loạn ngồi vào trong taxi, ở trong biệt thự được bao bọc bởi non xanh nước biếc, ánh mặt trời buổi sáng chiếu sáng Tần Ngu từ từ tỉnh lại trong ổ chăn ấm.

      Dưới người là chiếc giường rất lớn vô cùng mềm mại, chăn bông người cực kỳ ấm áp, người đàn ông bên cạnh …

      Ánh mắt của Tần Ngu vẫn còn mơ màng liền mở lớn ra, bên trong, chỉ có kinh ngạc và kinh ngạc, ràng là người đàn ông, lồng ngực màu đồng của lộ ra bên ngoài.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 69: Phòng Của

      Hình ảnh khổng lồ đánh thẳng vào thị giác làm cho Tần Ngu kịp định thần, miệng há lớn, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng bên cạnh, đôi môi người nọ mím chặt lại.

      Ôi, trời ạ, ai có thể cho biết, vì cái gì người đàn ông Tống Mạc này lại nằm ở giường ?

      giường ... Đầu Tần Ngu mãnh liệt chuyển cái, ánh mắt quét về phía nơi khác, trần nhà trụi lủi cùng vách tường, màu đen *, rèm cửa sổ màu xanh đậm, bố trí này, quá xa lạ, ở đây ràng phải là gian phòng của !

      Cái này *?

      Trong lòng Tần Ngu phảng phất có cây cung giương căng dây run lên bần bật.

      , khi nào chạy tới giường Tống Mạc? Tối ngày hôm qua phải là cùng bạn học tụ hội sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao cái gì đều nhớ ?

      là muốn điên rồi muốn điên rồi, dù gì cũng là người phụ nữ có hôn phu, nhưng bây giờ lại xuất ở trong biệt thự người đàn ông khác, người đàn ông khác đó, nếu như bị Hứa Giang Nam biết ...

      Tần Ngu ôm đầu chậm rãi cúi thấp đầu xuống, kêu rên ra.

      đạo thanh quỷ dị mang theo nghẹn ngào nức nở vang dội, ở trong tầng tầng sương mù sáng sớm, trong nháy mắt lan khắp căn biệt thự.

      Động tĩnh , trong căn phòng an tĩnh, đê-xi-ben như vậy, đủ để đánh thức người ngủ say.

      Cả phòng mông lung mà nhu hòa trong ánh mặt trời, Tống Mạc chậm rãi mở mắt ra, lông mày cau lại, đáy mắt tung tóe đầy vết lốm đốm, mang theo chút mê ly, nhưng lại đen như mực, giống như mặt trời lặn ánh chiều tà chiếu rọi mặt sông.

      Theo thường lệ ngây người mấy giây, ánh mắt nhàn nhạt rơi ở bên người người phụ nữ ôm đầu co rút thành cục, đáy mắt lóe ra vài đạo kinh ngạc thể nhận ra, giống như có cục đá bé rơi vào mặt hồ, kích thích từng trận rung động, đáy mắt khẽ chấn động, nhưng lại chẳng mấy chốc khôi phục như thường.

      Cái loại xa cách đó, lạnh nhạt, mang theo chút kiêu căng, lẳng lặng, lâu, dừng lại ở lưng Tần Ngu.

      Nội tâm Tần Ngu thống khổ giãy giụa trong chốc lát, cuối cùng cảm nhận được bất thường trong khí.

      Tựa hồ có hàn khí từ phía sau lưng đánh tới.

      phải là cái cảm giác trong khí sáng sớm mùa đông đặc biệt khô ráo ướt lạnh rùng mình, cũng phải là gió lạnh từ trong cửa sổ lướt chui vào làn da làm rùng mình, mà là cảm giác rất lạ, giống như cát mịn vậy, từ người tản mát ra cái cảm giác rùng mình đó, trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuyệt.

      Ngước mắt, quay đầu lại.

      Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt người đàn ông đen nhánh mảnh, sáng sớm vừa mới thức tỉnh cái loại mê ly đó tản , chỉ còn lại cỗ thanh minh, chứa tâm tình gì, ánh mắt đen nhánh sâu thấy đáy, thâm thúy phảng phất muốn làm cho người lún sâu vào.

      Giọng trầm thấp như đàn violoncello ở trong khí yên tĩnh bỗng nhiên vang lên, mang theo khàn khàn nhè , vừa ngủ dậy nên phá lệ dễ nghe, "Tại sao lại xuất giường của tôi?"

      Tần Ngu chỉ chỉ cái mũi của mình, trừng tròng mắt hỏi, " chuyện với tôi?"

      " mù sao? Trong căn phòng này trừ ra còn có người khác sao?" Đáp lại Tần Ngu, là ánh mắt quái dị cùng lời khinh thường.

      "..."

      Tần Ngu thả tay xuống, vui nhìn chằm chằm Tống Mạc, "Tôi còn muốn hỏi tại sao tôi lại xuất giường , chẳng lẽ biết sao?"

      Tống Mạc vén chăn lên ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, thần sắc lạnh nhạt, "Đương nhiên."

      Đương nhiên biết ?

      Trong mắt Tần Ngu nhanh chóng vọt lên tầng lửa, đưa tay níu lại cổ áo của , "Tống Mạc, tôi hỏi , tối ngày hôm qua có phải mang tôi từ khách sạn đến đây phải ?"

      Chương 70: Ngủ Cùng Chỗ?

      Trong mắt Tần Ngu có ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt, đưa tay ra túm lấy cổ áo của người đàn ông, "Tống Mạc, tôi hỏi , đêm qua có phải đưa tôi từ khách sạn tới đây ?"

      xuất ở nơi này nhất định có liên quan tới người đàn ông này, ngược lại phủi sạch , phải là , chẳng lẽ hơn nửa đêm tự tìm tới nơi này, hơn nửa đêm bò lên giường ? Làm sao có thể, chưa từng tới đây lần nào, hơn nữa, nửa đêm vụng trộm bò lên giường đàn ông? mới phải là người phụ nữ vô sỉ như vậy.

      Tống Mạc cúi mắt xuống, ánh mắt rơi vào ngón tay thon dài chỉ của người phụ nữ, tay của mảnh khảnh đẹp mắt, ngón tay rất dài và thon, ngón tay rất mịn màng, mỗi móng tay đều được cắt tỉa gọn gàng sạch , trắng sáng, nhìn qua, bộ dáng rất đẹp, nhưng đây tuyệt đối phải là nguyên nhân khiến dễ dàng tha thứ cho việc nắm lấy cổ áo buông.

      Lặng im mấy giây, kiên nhẫn nhíu mày, giọng vui mở miệng, giọng rất dứt khoát, "Buông ra."

      Tần Ngu nghênh tiếp ánh mắt của , ánh mắt lạnh lùng, từ cao nhìn xuống , đáy mắt đen như mực, rất u ám, bức bách, khí thế cường đại, mang theo mệnh lệnh khiến cho người ta phải khuất phục, lúc sau, nhếch miệng khinh thường, buông tay ra, giọng phẫn nộ, "Tôi buông ra rồi đó, bây giờ, có thể trả lời vấn đề của tôi chưa?"

      "Ừ." Dứt lời, giọng điệu lạnh nhạt của người đàn ông truyền tới từ đỉnh đầu.

      Tần Ngu nhíu mày, "Hả?"

      Tống Mạc lần nữa ngồi trở lại bên cạnh giường, dựa vào đầu giường, hai chân vắt lên nhau, đốt điếu thuốc, híp mắt nhìn Tần Ngu, thần thái được là lười biếng hay là kiêu căng.

      Hít hơi thuốc, cánh tay tự nhiên thả xuống bên người, kiên nhẫn ngước mắt, "Chỉ số thông minh của bị chó ăn sao?"

      Đầu tóc Tần Ngu rối bời, bộ quần áo chỉnh tề ngồi ở bên cạnh giường nhìn chằm chằm Tống Mạc ngồi cạnh với vẻ mặt thản nhiên, tạo thành vẻ đối lập, nhưng mà cho dù như vậy nữa, cũng cho bất luận kẻ nào sỉ nhục chỉ số thông minh của .

      Mạnh mẽ đập lên cái chăn cái ngồi dậy trợn mắt lên trừng Tống Mạc, "Họ Tống kia, có ý gì!"

      Nhưng mà cho dù có dùng sức lực lớn như thế nào chăng nữa, chăn mền cũng làm bằng vải bông, đập cái có tạo ra tiếng kêu lớn bao nhiêu, cũng thể được khí thế của chút nào hết.

      So sánh với khí thế cường đại của người đàn ông, hành vi bây giờ của , giống như con mèo , và con sư tử mạnh mẽ vừa thức tỉnh giương nanh múa vuốt trước mặt, hình ảnh kia, thoạt nhìn cũng hiểu, ừ, đúng là ngu xuẩn.

      Tống Mạc nghiêng người phủi phủi bụi bẩn, nhếch môi đầu cũng ngẩng lên, bộ dạng rất kiêu căng lại lười biếng, “Ý của tôi rất đơn giản, đối với vấn đề mới vừa nãy, câu trả lời của tôi là: Ừ."

      Phản ứng quá mức bình tĩnh, làm cho Tần Ngu cảm giác giống như đánh vào đống bông.

      Khí thế trong nháy mắt trở nên yếu xìu, tay nắm thành quyền, "Vậy tôi hỏi lại , tối hôm qua có phải là để cho tôi ngủ lại ở nhà ?"

      "Phải."

      "Vậy tại sao lại đưa tôi về nhà?" Đôi mắt đẹp của Tần Ngu chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh nhạt của người đàn ông, khuôn mặt màu trắng giấu trong sương mù, có thể coi là khuôn mặt tuấn.

      "Tôi cũng biết địa chỉ nhà của ."

      "Vì sao lại hỏi?"

      Vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như của Tống Mạc sau khi nghe được câu này ngước mắt lên, quái dị nhìn Tần Ngu cái, vẻ mặt kia ràng , tại sao lại ngu xuẩn như vậy?

      "Nếu như tôi có thể hỏi được, tôi tuyệt đối đưa về nhà." Trong giọng thể ra vẻ ghét bỏ còn xót lại chút gì.

      Tần Ngu nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt kia của Tống Mạc, ngực kịch liệt phập phồng, con bà nó, dù thế nào nữa cũng là lần thứ hai ngủ với , vậy mà lại thể thái độ như thế sao!

      Nhìn xem cái bộ dạng vô sỉ kia, là nhịn được muốn... Tát cho cái.

      Nhưng mà bây giờ chưa phải là thời cơ tốt nhất, đây là địa bàn của , rất bất lợi với . Hít hơi sâu, đè lửa giận trong lòng xuống, cắn răng nghiến lợi , "Được, ngủ ở nhà tôi có thể hiểu được, nhưng vì sao lại muốn tôi ngủ cùng chỗ với ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :