1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Danh môn thê ước, tổng giám đốc lão công rất cao lãnh - Tiểu Yêu Hoan

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 43: Ghê Tởm Chết

      Mới vừa chuyển vào nhà mới, cho tới trưa đại não của Tần Ngu đều ở trạng thái hưng phấn cực độ, lê dép hai ba tầng qua lại nhảy, Hứa Giang Nam gọi người làm thêm giờ tới dọn dẹp, Tần Ngu đầu lắc như trống lắc, chỉ mình, "Có người rồi, vị hôn thê cần cù dũng cảm của ."

      Hứa Giang Nam hề bị lay động, cái nhà lớn như vậy, ước chừng trăm tám mươi mét vuông, giao cho mình Tần Ngu dọn dẹp, làm được, nhìn Tần Ngu chìm đắm lắc đầu, ", vị hôn thê là dùng để * , nếu như là để dọn dẹp, trực tiếp thỉnh bảo mẫu tốt rồi."

      "Vị hôn thê của có tay có chân, đầu óc linh hoạt tứ chi phát triển, tự nguyện hành động làm bảo mẫu." Tần Ngu nhíu mày, rất là đắc ý tạo tư thế Đại Lực Thủy Thủ (=dốc sức, mạnh mẽ) cho Hướng Giang Nam nhìn, ánh mắt hơi bỉ ổi.

      Đầu óc linh hoạt? Lần này Hứa Giang Nam có phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

      Tần Ngu tám tuổi vẫn còn ở nhà trẻ, nhưng những khiếm khuyết bẩm sinh cũng làm cho buông tha lý tưởng cao cả trở thành học sinh giỏi nhất trường, thời điểm sơ trung Tần Ngu ngày đêm khổ học, siêng năng, cuối cùng cùng Hứa Giang Nam lên cao trung, cao trung lại là ba năm dốc hết tâm huyết, kết quả chỉ đậu vào trường đại học thị trấn, thực chứng minh, cho dù có chỉ số thông minh cao gì đó, khi sinh ra kém cỏi sau sau này khó bổ sung vào, hai mươi mấy năm sau, đầu óc của Tần Ngu cũng có phát triển thêm, đầu óc linh hoạt, hình như cùng có quan hệ gì.

      Tần Ngu thấy ý chí của Hứa Giang Nam thập phần kiên định, cuối cùng quyết định ra đòn sát thủ, đường thẹn thùng chạy đến bên người Hứa Giang Nam, bàn tay bé mềm mại xương choàng vào cổ Hứa Giang Nam, giống như là cây tầm gửi, đầu ngừng cọ vào ngực Hứa Giang Nam, cọ qua cọ lại, như con mèo , mắt to trắng đen ràng vụt sáng nhìn Hứa Giang Nam, giọng làm người ta như chạm vào điện, "Lão công, cho em làm mà, sợ em mệt mỏi, chúng ta có thể cùng quét dọn, hơn nữa, phải là còn có Tần Lãng sao, nên sử dụng tốt."

      Tần Lãng nằm ở cạnh TV cầm lấy chiếc xe lửa được điêu khắc bằng gỗ chơi đùa phi thường cao hứng, nghe Tần Ngu gọi mình, ngây ngốc ngước mắt lên, sau đó sững sờ, mấy giây sau, có chút ghét bỏ nhìn Tần Ngu cái, "Mẹ mẹ, sao mẹ lại giống con sâu bò tới bò lui, ghê tởm chết."

      Ánh mắt Tần Ngu như loại dao lập tức phóng tới.

      Tần Lãng mấp máy đôi môi hồng phấn, nuốt từng ngụm nước, mỗi lần như vậy, là lúc cái mông của nó bị đánh chia năm xẻ bảy.

      Cười thầm, nhu thuận mở trừng hai mắt nhìn Hứa Giang Nam, "Chú Giang Nam, mẹ làm việc nhà là tốt nhất, đó."

      Sắc mặt Tần Lãng phá lệ miễn cưỡng.

      Tần Ngu hài lòng gật đầu , đôi mắt trông mong nhìn về phía Giang Nam, " xem, Tần Lãng đều như vậy, nên đáp ứng người ta sao ~~~ "

      Hứa Giang Nam mấp máy môi, nhàng bắn tý vào trán Tần Ngu, bất đắc dĩ , "Tiểu Ngu Nhi, vài năm gặp, công phu làm nũng tăng thêm nha."

      "Vài năm thấy, càng cao càng đẹp trai như vậy, ít nhiều gì em cũng nên có chút tiến bộ."

      "..."

      Hứa Giang Nam nhéo mũi Tần Ngu tý, "Em nha, với em cùng dọn dẹp."

      Tần Ngu mừng rỡ con mắt đều muốn híp lại, cũng biết, đòn sát thủ của mình người nào có thể chống lại, từ thời thiếu niên, lần nào chiêu này cũng áp dụng tốt người Hứa Giang Nam, nghĩ tới, thời gian dài như vậy, Hứa Giang Nam vẫn thích cái giọng điệu này, đối với việc làm nũng quả thực hề sức chống cự.

      chứng minh, khi người phụ nữ làm nũng đều có lực sát thương khổng lồ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là: Phải xem mặt.

      Cũng may, giữ ngoại hiệu bà mẹ bánh mì nướng Tây Thi, bộ dáng trang điểm của , người gặp người thích.

      Chương 44: Cảm Xúc Sờ Vào Tốt Vô Cùng

      Sắp xếp trong phòng xong thời gian còn sớm, Tần Ngu ngã nhào lên chiếc giường mềm mại, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bấm ngón tay tính toán, bây giờ là giữa trưa, tới giờ ăn cơm trưa.

      Hứa Giang Nam mặc bộ quần áo ở nhà đẩy cửa phòng vào, đầu tóc còn ướt nhẹp, giữa lông mày cũng có giọt nước chảy xuống, ra vẻ dịu dàng, môi nở nụ cười, "Thay quần áo chúng ta ra ngoài ăn cơm."

      Vừa nghe có cơm ăn, Tần Ngu vụt cái nhảy dựng lên như con cá chép, phô bày dáng vẻ mềm dẻo với Hứa Giang Nam, nhảy xuống dép vào, mặt tươi cười hớn hở làm tư thế chào trong quân đội với Hứa Giang Nam "Yes, sir!" .

      Ba người thay quần áo ra khỏi biệt thự.

      Khu Tĩnh An nằm trong khu vực phồn hoa nhất thành phố S, nhà cao tầng nối tiếp san sát nhau, những nhà hàng, khách sạn mọc ra liên tiếp, chỉ cần có tiền là có thể hưởng thụ được phục vụ xa hoa nhất.

      Xe dừng lại trước nhà hàng Tây.

      Tần Ngu mặc bộ quần áo sang trọng ôm Tần Lãng xuống xe, chân dao động lúc,Tần Lãng rất giống thiếu gia nhà giàu chân chính.

      Hứa Giang Nam chắc là thường xuyên tới những nơi như thế này, quen đường quen lỗi dẫn mấy người thẳng tới cái ghế lô tinh xảo.

      Phong cách kiến trúc đơn giản hào phóng, dụng cụ đồ ăn xa hoa, cảm xúc sờ vào tốt vô cùng, vừa nhìn biết ngay là có giá trị rất xa xỉ.

      Tần Ngu ngồi xuống, trong nhà hàng đều mở điều hòa đầy đủ, có chút nóng, cởi áo khoác khoác lên ghế dựa, sau đó cởi áo khoác cho Tần Lãng, sau khi xong việc khó nén kích động nhìn về phía Giang Nam, lúc này mới phát , Hứa Giang Nam dùng ánh mắt đen láy nhìn , chỉ chỉ áo khoác của mình.

      " ghen tị, em cũng phải cởi áo khoác giúp ." Giang Nam giống như học sinh mới lớn.

      Ngay trước mặt Tần Lãng, Tần Ngu cảm thấy và Hứa Giang Nam biểu ân ái như vậy cũng tốt, nhưng mà, Hứa Giang Nam giống như là nhất định chịu bỏ qua, nhướng nhướng mày, "Em , em là vị hôn thê dịu dàng."

      Tần Ngu nhìn nhìn Tần Lãng, còn Tần Lãng hai tay vòng ngực bình tĩnh nhìn bọn họ, giống như xem vở kịch truyền hình, giữa lông mày là vẻ khinh thường.

      Tần Ngu sờ sờ mũi, đứng dậy, lại bắt chước cởi áo khoác cho Hứa Giang Nam.

      Đột nhiên nhân viên phục vụ tới, Tần Ngu lập tức đỏ mặt lên, bầu khí nhất thời có chút tế nhị, nhân viên phục vụ đứng đó biết nên làm thế nào cho phải, ta suy nghĩ, biết có nên cắt đứt hay cắt đứt Tần Ngu cùng Hứa Giang Nam mật ngọt với nhau.

      Hứa Giang Nam rất tự nhiên, mở rộng cánh tay, giúp Tần Ngu cới áo khoác ra dễ dàng hơn, Tần Ngu nghe thấy thanh da mặt mình nứt ra, trong khí yên tĩnh, cái đó gọi là năng có khí phách.

      có cảm giác mình giống như người phụ nữ đầy dục vọng, kéo người thanh niên nhu nhược trói vào xó xỉnh ai biết tới, sau đó có ý đồ đen tối thâó hèn với cậu ta, may bị người ta bắt gặp, cảm giác này là xấu hổ hết chỗ .

      Áo khoác cuối cùng cũng bị cởi ra, Hứa Giang Nam búng tay cái, nhân viên phục vụ nhanh chóng lại.

      "Hai phần bò bít tết chín bảy phần, phần gan ngỗng, sau đó lại phần mỳ ý, chai Laffey năm chín hai, sau đó mang đến phần bánh ngọt đặc biệt của khách sạn, phần hoa quả và các món nguội." Hứa Giang Nam gọi món.

      Về ăn cái gì, bọn họ ở đường cũng thảo luận xong, đương nhiên, hai phần bò bít tết kia là chủ ý của Tần Ngu, còn lại là quyết định, về phần tại sao Tần Ngu chọn món chính là bò bít tết, vì khi vừa đến nhà hàng Tây món đầu tiên nghĩ tới là bò bít tết, qua nhiều năm như vậy, đối với chuyện tới nhà hàng tây ăn bò bít tết uống rượu tây là nguyện vọng rất lớn. Ồ, nên hỏi tại sao lại có nguyện vọng như vậy, bởi vì trong phim thần tượng phải đều diễn như vậy hay sao.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 45: Vậy Dạy Em

      Hai mươi phút sau, Tần Ngu nhìn miếng thịt bò bày ở trước mặt mình thể ức chế kích động.

      Động tác cầm lấy dao nĩa hơi có vẻ ngốc, chậm rãi ra tay, động tác thô lỗ phảng phất như giết heo, hề có kỹ xảo.

      Miếng thịt bò dưới tay của bị * thành bộ dạng, Hứa Giang Nam có chút nhìn được, sau khi giúp Tần Lãng cắt miếng thịt bò, nghiêng người giơ tay qua, " giúp em."

      Tần Ngu lập tức như cái pháo cỡ nổ ra gò má, dùng dao nĩa chặn lại tay của Hứa Giang Nam, "Buông ra, để cho em làm."

      "Nhưng chờ em cắt xong nó liền nguội lạnh."

      " ghét bỏ vị hôn thê xinh đẹp nổi miếng thịt bò sao? giỡn sao, chuyện như vậy làm sao có thể làm khó em, xem, em có tiến bộ rất lớn." Tần Ngu cố chấp dùng dao nĩa cắt miếng thịt bò.

      Hứa Giang Nam tái diễn, "Ngoan ngoãn, để cho làm."

      Tần Ngu liếc Hứa Giang Nam cái, bực tức , " tin? chờ đó, em lập tức có thể cắt miếng thịt bò ra thành bàn."

      Hứa Giang Nam nhàn nhạt liếc mắt nhìn, "Cách em cầm dao nĩa chỉ đâm được miếng thịt bò thành những lổ thôi."

      Tần Ngu cảm giác mình nhận lấy triệu tấn đả kích, nhấc hai tay phía trước lên, chu mỏ cái, có chút ngượng ngùng, " vậy, vậy dạy em ."

      Hứa Giang Nam qua, đặt lên cổ tay Tần Ngu, cẩn thận dạy , bộ dáng thập phần nghiêm túc, phần kiên nhẫn, Tần Ngu nhìn gò má tuấn của Hứa Giang Nam, có tiền đồ nuốt ngụm nước bọt.

      Động tác của Hứa Giang Nam rất nhanh, cắt thập phần chỉnh tề.

      Cắt cho tới khi nào xong thôi, Tần Lãng ăn hết hơn phân nửa miếng thịt bò, bàn tay hướng về phía phần gan ngỗng thoạt nhìn thập phần mê người của Hứa Giang Nam.

      Khi Hứa Giang Nam trở về chỗ ngồi, Tần Lãng trấn định tự nhiên thu tay lại, nhìn Tần Ngu cái, "Mẹ mẹ, con đề nghị về sau mẹ nên ăn gan ngỗng, cái này ăn ngon lại cần cắt."

      Ngay cả Tần Lãng đều ở khinh bỉ , Tần Ngu cảm thấy, ăn miếng thịt bò uống ít rượu đỏ cũng lãng mạn trong tưởng tượng, bất quá ăn miếng thịt bò, cả người đều vui vẻ, oh, phát kỳ khí lãng mạn chính là cắt miếng thịt bò, ăn miếng thịt bò là lãng mạn .

      bữa cơm ăn vô cùng ấm áp, bọn họ giống như gia đình chân chính như vậy.

      Thời điểm ăn được nửa, cú điện thoại cắt đứt khí ấm áp.

      Thời điểm Hứa Giang Nam để điện thoại xuống, cũng buông dĩa ăn trong tay, Tần Ngu đại khái đoán được nguyên nhân, bởi vì thời điểm phần cuối cuộc chuyện, Tần Ngu nghe được Hứa Giang Nam câu, "Tôi lập tức tới", dựa vào đại não thông minh của , Tần Ngu suy đoán, hẳn là trong công ty Hứa Giang Nam có việc, đương nhiên, thời điểm suy đoán hoàn toàn có ý thức được Tần Lãng cũng đoán được tình.

      Bất quá giây sau, Tần Ngu liền ý thức được, bởi vì Tần Lãng ăn bánh ngọt nháy mắt nhìn Hứa Giang Nam, "Chú Giang Nam, chú muốn đến công ty sao?"

      Trong lòng Tần Ngu nghĩ, này phải là lời của nha, cư nhiên bị Tần Lãng chiếm đoạt trước, nhếch miệng, phụ họa câu, "Đúng rồi, Giang Nam, muốn sao?"

      Hứa Giang Nam móc tấm thẻ ngân hàng từ trong ví tiền ra nhét vào trong tay Tần Ngu, "Uh, trong công ty có chút việc, trước, em cầm lấy cái này, dẫn Tần Lãng mua đồ, thấy cái gì thích mua."

      Chương 46: Người Đồng Tính Luyến Ái

      Tần Ngu bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cái thẻ màu vàng trước mặt mấy giây, rồi đưa tay đẩy trở về, "Em cần, em có đủ tiền, em cũng có lương, hơn nữa, cứ như vậy mà cầm thẻ của , có cảm giác như bị bao nuôi, có chút kỳ quái..."

      "Ngu Nhi, là vị hôn phu của em, phải là kim chủ của em, em phải hiểu điều này."

      "Em hiểu mà."

      "Vị hôn thê ý là cũng chỉ trong thời gian ngắn, lâu nữa em trở thành vợ của , trách nhiệm của là kiếm tiền cho em tiêu."

      "Vậy trách nhiệm của em là gì, tiêu tiền? Nghe có vẻ như rất bất lực."

      "... ."

      Hứa Giang Nam nhìn vẻ mặt rối rắm của Tần Ngu, nghiêm túc suy nghĩ chút, lát sau, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn về phía Tần Ngu, "Em chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa..." Dừng chút, giống như là tìm từ ngữ thích hợp để diễn tả, tựa hồ là tìm kiếm cái thích hợp từ ngữ để diễn tả, "Sưởi ấm."

      Tần Ngu giống như bị những lý luận này xoay cho chóng mặt, bởi vì lời của Hứa Giang Nam nghe hết sức hợp lý, lại làm cho thể phản bác lại.

      lại sững sờ lát, thẻ vàng bị Hứa Giang Nam bỏ vào túi áo khoác ngoài của cách tự nhiên.

      Hứa Giang Nam hôn lên trán cái, xoay người sang chỗ Tần Lãng, ai ngờ Tần Lãng giơ hai tay ra, "Cháu cũng sưởi ấm, chú Giang Nam, sao chú cho cháu tiền tiêu."

      Hứa Giang Nam sợ run mấy giây, nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của Tần Lãng, "Tiểu tử, tạm biệt."

      ________

      Nhà cũ của Tống gia. le^e quyy do^nn

      căn nhà rất lớn có vườn hoa, nhìn xuyên qua cửa chính có thể nhìn vào vườn cây xanh biếc, chỉ là những giống biết tên rất trân quý, trong mùa đông cũng có thể vẫn xanh tươi như thế.

      chiếc Ferrari rất dễ gây chú ý giống như con báo săn mồi nhanh chóng dừng lại ở cửa chính, Tống Mạc mặc áo khoác lông màu đen, nghiêng người từ trong xe bước ra, mơ hồ trong sương mù, vóc người cao lớn rắn rỏi đứng lên, hai chân thon dài bước về phía trước.

      Nhiệt độ trong phòng và nhiệt độ bên ngoài hoàn toàn bất đồng, Tống Mạc cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc bộ đồ tây trong người ngồi xuống. leê quý d0n9

      Bên cạnh bàn, mọi người trong Tống gia sớm chờ từ lâu. Ồ, kể cả phụ thân của Tống Mạc và mẹ kế trẻ tuổi, còn có vài chú, thím và con con trai bọn họ, hơn mười người, ngồi hai bên bàn, tình cảnh này thoạt nhìn rất đồ sộ.

      Tống Mạc cũng nhìn bọn họ, rất tự nhiên bắt đầu ăn cơm.

      có người nào dị nghị cái gì, Tống Mạc từ trước tới nay luôn làm theo ý mình, bộ dáng rất lạnh nhạt, giống như người này từ có bộ dạng như vậy, vận mạng thanh cao, ở nhà cũng có thay đổi gì lớn.

      lát sau, ba Tống khẽ mở miệng, "A Mạc, cuối tuần này con đừng hẹn ai, ba hẹn gặp mặt cho con lần." le^e quyy do^nn

      Vẫn là lời lẽ tầm thường như cũ, Tống Mạc cũng ngoài ý muốn, rủ mắt xuống thong thả ăn cơm, cũng trả lời, cái đề tài này mỗi khi về nhà nhất định lấy ra để , so với dì cả mẹ (kinh nguyệt) còn đúng giờ hơn, mỗi tháng lần, mưa mặc mưa, gió kệ gió.

      Ba Tống phụ thấy như vậy, cũng có quá nhiều bất mãn, lại tiếp tục , "Lần này là con út của Tần gia, mới vừa về nước, học quản lý thị trường, hết sức ưu tú, gả vào Tống gia nhất định có thể giúp con tay."

      Tống Mạc , nhưng mấy chứ Tần gia lại khiến động lòng chút, trong đầu xẹt qua hình ảnh khuôn mặt nhắn của Tần Ngu, nhưng mà Tần gia này cũng phải Tần gia đó, có quan hệ gì với Tần Ngu.

      Thấy vẫn có bộ dạng lạnh nhạt như cũ, mẹ kế Ân Ninh nhàn nhạt mở miệng, "A Mạc, con cũng trưởng thành, già cũng cần người phụng dưỡng người đàn ông thành gia lập nghiệp, đạo lý hiển nhiên, dì biết con tâm cao khí ngạo, chậm chạp cưới, đừng để cho đến lúc đó người ta lại bàn tán."

      Ân Ninh cùng lắm cũng chỉ hai mươi tám hai mươi chín tuổi, trẻ tuổi như vậy cũng chỉ có thể làm chị của Tống Mạc, nhưng mà người phụ nữ này khéo léo vô cùng, mọi chuyện đều xử lý tới giọt nước cũng lọt, khéo đưa đẩy đến cực điểm, ví dụ như khi vào Tống gia, Tống Mạc chưa bao giờ thừa nhận ta, ta cũng buồn giận, tự cho mình là dì. Lại giống như vừa mới , trong lời cũng có ý cưỡng bách, chỉ là ra những điểm yếu, nghe xem, từng câu từng chữ đều giống như vì muốn tốt cho Tống Mạc. leê quý d0n9

      Tống Mạc ngước mắt, đôi mắt đen bóng khẽ lườm người phụ nữ tài trí hào phóng cái, bàn tán? Bàn tán cái gì? Tống Mạc có phải bị bất lực hay , có phải chức năng có vấn đề gì hay ? Còn Tống Mạc là người người đồng tính luyến ái? Ồ, đáng tiếc, những lời đồn đãi như thế này từ trước tới nay đều khinh thường.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 47: Con Dâu Tống Gia

      biến sắc tiếp tục ăn cơm, tự động che giấu tin tức bên ngoài.

      Thấy bộ dạng lạnh nhạt của , các trưởng bối khác cùng bọn cũng từng người phụ họa, bảy miệng tám lời khuyên Tống Mạc đến.

      Hoàng thượng vội thái giám nóng nảy bàn ăn.

      Tống Mạc ưu nhã ăn, giống như đề tài lần này trọng yếu phải là , giống như chỉ là người ngoài cuộc.

      Tận tình khuyên bảo dần dần dừng lại, Tống Mạc ăn sạch chút thức ăn cuối cùng dưới đáy chén, nhanh chậm ngước mắt nhìn về phía mọi người, giọng cũng là nặng , " xong?"

      Mọi người đối mặt lẫn nhau, hiểu gì nhìn Tống Mạc.

      Tống Mạc cầm khăn giấy trong tay lau sạch khóe môi, từ từ mở miệng, giọng nhàn nhạt, " như vậy, vậy tôi liền tuyên bố kiện- về con dâu Tống gia cũng là vợ của tôi, người được chọn tôi định ra, nhọc lòng chư vị quan tâm.

      Tất cả mọi người đều ngẩn ra, bôn ba bên ngoài năm năm, trong năm năm này, có thể Tống Mạc trong vạn bụi hoa, mảnh lá dính thân, người ngoài có thể cảm thấy thiếu gia Tống gia quá thoải mái, scandal bạn nhiều kể xiết, nhưng, người trong Tống gia rất , những người phụ nữ có quan hệ với Tống Mạc, đều vì tham vọng, vì vậy cũng là scandal mục đích, bất quá vì lợi ích sản nghiệp Tống gia tiến hành tuyên truyền, còn người phụ nữ chân chính được Tống Mạc thừa nhận, có.

      tại, Tống Mạc chợt có người được chọn, khó tránh làm mọi người kinh ngạc.

      Người mở miệng trước chính là Tống Trình Duyên, so với những người khác, bộ dáng rất là trấn định, cũng chỉ là sợ run cái d;d;lqd chớp mắt liền hiểu , ngẩng đầu nhìn Tống Mạc, "Là thiên kim nhà ai?"

      Tống Mạc tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt nên lời, ngón tay ở tay vịn khẽ chọc, giọng xa cách, " phải là thiên kim."

      Tống Trình Duyên nhíu mày, còn chưa mở miệng, Tống Mạc liền chớp chớp khóe mắt, trong mi mắt còn chứa vài tia vui vẻ như có như , thoạt nhìn còn có vài tia kiêu căng, "Yên tâm, tuy phải là thiên kim, nhưng làm mọi người hài lòng."

      Lời chắc chắc này, là bởi vì trong lòng hiểu, có át chủ bài, mà tấm vương bài này, có thể bảo vệ quãng đời còn lại của bị mấy người phụ nữ mạc danh kì diệu quấy rầy.

      Tống Trình Duyên mở miệng, "Khi nào mang về?"

      Người đàn ông nào đó thản nhiên , "Yên tâm, bao lâu nữa."

      Dứt lời, cũng để ý tới thần sắc mọi người, cũng có bất kỳ giải thích, thản nhiên đứng dậy, mặc áo khoác treo ở sau ghế ngồi vào, xoay người rời .

      ――

      tay Tống Mạc lái xe, tay gõ bắp đùi, trong xe có nhạc êm dịu lưu chuyển, tầm mắt của nhàn nhạt rơi vào ngay phía truớc, tâm tình tựa hồ rất vui.

      Phía trước là đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, chờ đợi đèn xanh sáng lên, tựa như nhớ tới cái gì, nghiêng người từ ghế lái phụ cầm lấy điện thoại di động.

      Điện thoại rất nhanh đường kết nối.

      "Ngôn tổng, chuyện gì?"

      "Oh, lần trước tôi bảo cậu tra kia, cậu còn nhớ địa chỉ của ta ?"

      "Còn nhớ, ấy ở Thủy Vân đường Cát Tường cư xá F khu 7." Ngoài năng lực làm việc ngoài, trí nhớ của Hứa Văn cũng phi thường tốt, nghe còn có khả năng gặp qua là quên được.

      Đèn đỏ biến thành đèn xanh, phía sau vang lên tiếng còi xe, Tống Mạc nhanh chậm cúp điện thoại, trực tiếp quay đầu xe lại, chạy tới đường Thủy Vân.

      Thủy Vân đường Cát Tường cư xá F khu 7, có chút khó tìm, Tống Mạc ở vài khu dân cư nóc nhà cũ rách quanh quẩn rất lâu, cuối cùng vẫn phải hỏi thăm đường.

      Chương 48: Lấy Tặng Hai

      Đứng bên ngoài gõ cửa, lát sau, nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ trong phòng.

      Cúi đầu xuống nhìn, mềm mại nhắn xuất trước mặt .

      Tống Mạc nhíu mày, vẻ kinh ngạc lên trong mắt, Tần lãng. . . . . Là ?

      À, đúng, chẳng lẽ Tần Ngu còn lừa dối sinh ?

      Lấy tặng hai, giao dịch này nghe qua có vẻ có lời, khoé môi báo hiệu trước nhếch lên, quan tâm tới vẻ kinh ngạc đến ngây người của bé , cứ vậy lách người vào trong phòng.

      Trong phòng cũng có người, chắc là ở trong bếp, nghe thấy trong bếp có tiếng xào rau xèo xèo, và mùi thơm lan toả ra trong khí, đưa mắt liếc vào trong phòng bếp cái, rồi thản nhiên ngồi xuống sofa.

      bàn trà ấm nước trà và chén, Tống Mạc tự rót cho mình chén.

      từ cửa theo sau, đứng tại chỗ ngu ngơ nhìn Tống Mạc, đôi mắt ngây thơ mở to ra chớp chớp hiểu gì hết, "Chú à, chú là ai?"

      Tống Mạc nhấp ngụm nước trà, "Mẹ cháu đâu?"

      nhìn Tống Mạc vài lần, sau đó chạy vào phòng bếp, "Mẹ, mẹ, ngoài kia có chú tìm mẹ.

      Phân Thủy Lâm nghi hoặc nhìn ra phía ngoài.

      Sau đó, Tống Mạc chợt nghe tiếng bước chân từ trong phòng bếp ra.

      Cúi xuống uống trà, cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên ra câu, "Tần Ngu, gả cho tôi ."

      "Ai là Tần Ngu?" Nghe thấy giọng từ đỉnh đầu khác hản với giọng của Tần Ngu, giọng có chút khàn khàn.

      Tống Mạc nhíu mi, ngẩng đầu, lại nhìn thấy đầu bù tóc rối, lưng hùm vai gấu, thân người cao lớn thô kệch, vô cùng kiên nhẫn nhìn , con dao phay trong tay ánh lên sáng loáng.

      Tần Ngu ở chỗ nào!

      Trong lòng Tống Mạc suy nghĩ, a, xem ra, nhầm chỗ rồi.

      Sợ run vài giây, rất bình tĩnh để ly trà xuống, đứng dậy, hơi hơi vuốt cằm, " có lỗi, quấy rầy ."

      Vài giây sau, vững vàng bước ra phía cửa.

      ra khỏi cửa, Tống Mạc ràng nghe tiếng thô tục đó , "Người này bị bệnh thần kinh à."

      thề, lớn như thế này nhưng cũng chưa từng bị sỉ nhục nào lớn như vậy, hôm nay, chỉ vì Tần Ngu, mà bị sỉ nhục rất lớn, nỗi nhục này, ghi nhớ kỹ.

      Vẻ mặt xám xịt ngồi vào trong xe, lại lần nữa bấm dãy số gọi .

      "Tiểu thư trợ lý thân , xin hỏi vì sao lại cho tôi nhầm địa chỉ vậy?" Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, lãnh nhạt nhìn về phía trước.

      Phía trước đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, những tiếng còi xe ở phía sau xe liên tục vang lên, vô số xe bị cản trở lại, đèn đỏ ở đuôi xe sáng lên thành hàng, giống như dãy đèn lồng chói mắt, khiến cho thành phố càng thêm muôn màu muôn vẻ rất mê ly. leê quý d0n9

      "Nhầm ? có khả năng, địa chỉ đúng là như vậy mà. Giọng của Hứa Văn vô cùng chắc chắc.

      Vẻ mặt người đàn ông kiên nhẫn, "Ý là tôi nhầm chỗ sao?"

      Trong điện thoại im lặng lúc lâu.

      Thời gian dừng đèn đỏ hết xanh lại đỏ tuần hoàn mấy lần, tài xế phía sau xe chửi ầm lên, rốt cục chịu được xuống xe lại ggõ cửa kính xe của Tống Mạc.

      "Người em, cậu làm cái gì vậy? Phía trước thông thoáng nhưng ở phía sau đều bị tắc nghẽn cả đoạn đường vì cậu, cậu có biết !"

      "Đợi chút." leê quý d0n9

      Tống Mạc ra câu, hề để ý đến ông ta, chậm rãi nhấn cửa kính lên, tiện thể khoá trái xe lại, đợi Hứa Văn trả lời.

      "Tóm lại, có thể là do Tần chuyển nhà nơi khác ?" Hứa Văn ra câu rất hợp lý.

      Vẻ mặt Tống Mạc nổi điên lên như bị người ta thiếu tám trăm vạn, "À, vậy lần nữa kiểm tra lại, sáng ngày mai, tôi muốn có địa chỉ mới của ấy, địa chỉ chính xác."

      Cúp điện thoại, vẻ mặt Tống Mạc chút thay đổi khởi động xe, giống như thế giới này có gì có thể tác động đến khuôn mặt than vạn năm của .

      Xe khởi động, ở vài giây cuối cùng trước khi tới đèn đỏ, Ferrari lấy tốc độ nháy mắt của nó bay vọt qua lối dành cho người bộ, những chiếc xe phía sau lại vô tình bị dừng lại ở đèn đỏ.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 49: Tôi Đồng Tình Với

      Phố danh hoa.

      Đèn nê ông lan đến cuối phố, tiếng động lớn ầm ĩ của quán bar, nhạc sấm dậy, sóng người nhộn nhịp, đây là nơi xa hoa lãng phí phong tình, mê loạn dục vọng nhất, ngợp trong vàng son, ánh sáng tươi đẹp xa xỉ, trong khí nổi lên lơ lửng hơi thở ái muội.

      Tống Mạc ngừng xe trước Kim Môn, Kim Môn, quán bar đường phố đằng cấp già trang thành quán rượu, trang hoàng bên trong cùng rượu là độc nhất, đương nhiên còn có những giống người thường, những trong quán bar này, đều là non, định kỳ đều đổi, như hộp đêm hạng sang, mặc dù biết nội bộ quán rượu này tồn tại tính chất hộp đêm, cảnh sát cũng dám xuống tay với nó, bởi vì chỗ này có người bao bọc, người kia, cảnh sát dám chọc.

      Người đàn ông bước xuống xe, nện bước chân dài trực tiếp vào quán bar, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu căng, toàn thân đều lộ ra dòng hơi thở cấm dục, làm người khác rất khó liên hệ với nhân vật nào.

      Thẳng lên lầu hai quán ba có người đợi sẵn, bất quá phải phụ nữ, là hai người đàn ông.

      Thấy Tống Mạc tiến đến, người đàn ông trong đó bưng ly rượu đỏ trong tay đến, cười * lỗi lạc, "Ôi, Mạc Tử thế nhưng đến đây? Tôi còn tưởng rằng muốn làm việc đến tinh tận nhân vong."

      Là Cố Thành, Cố gia nhị thiếu gia, người ta đặt ngoại hiệu Hoa Tâm Nhị Thiếu, đổi bạn so với phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn.

      Tống Mạc lạnh nhạt tới, ngồi xuống, bộ dáng có chút rung động nào, cúi người bưng ly rượu đỏ, dựa vào trong ghế sofa, khẽ nhấp cái, rủ con mắt xuống nhàn nhạt phun ra câu, "Công việc của tôi phải là Ngưu Lang."

      Cố Thành bị Tống Mạc chọc cười , thiếu chút nữa khiến ngụm rượu nghẹn chết chính mình.

      Thẩm Ngạn ngồi ở bên thủy chung trầm mặc nhìn Cố Thành cái, lên tiếng, chỉ là trong đầu buồn bực ực hớp rượu.

      Ánh mắt Tống Mạc rơi vào mặt Thẩm Ngạn, "Như thế nào, mượn rượu giải sầu?"

      "Đừng chuyện, đến đây, uống vài chén với tôi." Cảm xúc của Thẩm Ngạn xuống thấp vô cùng, từ ngày Lê Nhược quyết tuyệt rời , đến nay, giữa bọn họ có bất kỳ liên lạc.

      Uống trong chốc lát, Tống Mạc buông ly rượu xuống, năng lực điều khiển tự động của rất mạnh, từng có kinh nghiệm uống rượu phải đến bệnh viện làm cho ở thời khắc nào cũng có chừng có mực.

      Thẩm Ngạn tựa hồ uống nhiều quá, Tống Mạc ngắm cái, bàn thả mười cái bình , chứng tỏ trước khi đến uống ít.

      người đàn ông, thời điểm uống nhiều như nam sinh, thao thao bất tuyệt, "Mạc Tử, Lê Nhược ấy cần tôi nữa, ấy phải ly khai tôi, tôi nên làm cái gì bây giờ..."

      tay Cố Thành khoác lên vai Thẩm Ngạn, vẻ mặt vô cùng đau đớn, "Thẩm Ngạn, vì người phụ nữ, lại biến thành bộ dạng đức hạnh này, tôi đồng tình với ."

      Cả người Thẩm Ngạn đầy hơi rượu nằm ghế sofa, gạt tay của Cố Thành, khuôn mặt chán chường, " đừng có chọc tôi, biết cái đếch gì!"

      "Tôi là hiểu cái rắm si tình gì của , bên ngoài nhiều đàn bà như vậy, chỉ cần phất phất tay, các đều là của , cần gì treo cổ thân cây." Cố Thành cũng cùng người đàn ông say rượu so đo, mặt mũi tràn đầy vô lại tiếp câu.

      Thẩm Ngạn nhíu nhíu mày, làm sao nghĩ * tiêu sái, chỉ là khi người kia mọc rễ ở trong lòng ngươi, lại có thể nào dễ dàng loại bỏ.

      "Thẩm Ngạn, mượn rượu giải sầu có chút sớm, tin tưởng tôi, Lê Nhược trở về tìm ." Tống Mạc nhàn nhạt liếc nhìn cái, chắc chắc.

      "Vì cái gì?"

      " Từ Lê Nhược là công chúa được nuông chiều từ bé, ấy tuyệt đối cho phép bản thân gả cho người bình thường, mà nay, ấy mang thai con của , thành phố S này còn có nhà ai danh môn có thể muốn ấy, ấy cũng tìm được nhà giàu có nào có thể so với Thẩm gia, gả cho là lựa chọn tốt nhất của ấy, ấy ngốc."

      Thẩm Ngạn trầm mặc, lát sau, đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía Tống Mạc, khuôn mặt mỏi mệt, " xem, nếu như chuyện kia bị ấy biết , ấy còn có thể gả cho tôi sao?"

      Chương 50: Bạn Học Tụ Họp

      Lúc Tần Ngu thuê xe vào Kim Môn, Cố Uyển Uyển đứng đợi ở cửa, thấy từ xe bước xuống, con mắt Cố Uyển Uyển trợn lên lớn, "Ủa, xe đạp điện của cậu đâu?"

      Tần Ngu còn chưa kịp tức giận, Cố Uyển Uyển duỗi móng vuốt ra nắm lấy áo khoác của , hai con mắt đảo đảo lại vòng, hai tròng mắt đều muốn lọt ra ngoài, "Tiểu Ngu Tử, sao người cậu đều là thân lấp lánh hàng hiệu vậy? phải là cậu đem Tần Lãng bán đấy chứ?"

      thể tin được, mấy ngày thấy, như thế nào mà người Tần Ngu đều là mùi tiền thế này.

      Tần Ngu vuốt vuốt cổ áo lông sói người mình, đôi mắt cong lên, bộ dạng giống như thục nữ danh môn, "Bản cung còn phải lo lắng chuyện tiền bạc sao? Đó là câu chuyện rất dài, Hứa Giang Nam nhà mình, có bản lãnh gì, ngoài bản lĩnh biết kiếm tiền ra, bây giờ nhà mình cái gì cũng nghèo ngoại trừ tiền."

      Cố Uyển Uyển kéo tay vào bên trong, giọng nịnh nọt, "Cái đó, tiểu Ngu Tử, nhà cậu có thiếu bảo mẫu ? Hồi học đại học mình có học qua chuyên nghành này."

      Tần Ngu nhe răng ra với Cố Uyển Uyển, "Cậu muốn làm bảo mẫu cho nhà mình hả?"

      Cố Uyển Uyển gật đầu mạnh.

      Tần Ngu vui vẻ dội ra chậu nước lạnh, " có cửa đâu."

      "Cậu là người phụ nữ vong ân bội nghĩa, nôn cháo gà của mình ra."

      "..."

      Hai người vui đùa ầm ĩ vào ghế lô lầu hai.

      Hôm nay là dịp bạn học hồi tiểu học và bạn học trung học đại học tụ họp.

      Trong quán mọi người uống khí thế ngất trời, mặc dù xa cách nhiều năm mọi người đều quên những chuyện ngày xưa, thậm chí còn nhớ tên nhớ mặt nhau nữa, nhưng chút chuyện này thể ngăn cản nhiệt tình của mọi người. Các bạn trai chuyện khoác lác đâu, để chứng minh bản thân mình những năm gần đây rất chững chạc, mà các bạn nữ những chuyện xung quanh vấn đề mẹ chồng rồi tới con cái.

      Cố Uyển Uyển liếc nhìn đám người nhìn thấy học trưởng mà mình thầm mến nhiều năm, dứt khoát bỏ lại Tần Ngu, nâng ly rượu tập trung vào người học trưởng hồi cao trung.

      Tần Ngu ngồi trong đám người, bị buộc gia nhập vào đội quân thảo thuận về chuyện con cái, bởi vì chung sống với mẹ chồng nên thể thảo luận vấn đề này.

      Rượu qua ba tuần, hơn phân nửa mọi người ngã gục.

      Cố Uyển Uyển uống say mèm, lúc chuếnh choáng nửa tỉnh nửa say, mềm mại dựa vào trong lòng học trưởng, mắt thấy người ái mộ trong lòng, cúi đầu định hôn xuống, bỗng nhiên rùng mình cái, trong lòng thầm mắng câu, [bad word], hệ thống sinh lý thể khống chế, phải nhà vệ sinh.

      Nhịn đau đẩy học trưởng ra, thẹn thùng câu, "Học trưởng, em toilet chút."

      Sau đó vì học trưởng nhìn chăm chú nên tuy có chút gian nan nhưng vẫn duy trì vẻ thướt tha mềm mại ra khỏi ghế lô, vừa ra khỏi cửa liền kéo váy chạy như điên.

      Cửa sổ hành lang mở, từ trong toilet ra, gió lạnh hắt vào đầu, do chút tác dụng chậm của rượu, dù bị gió lạnh thổi vào cũng làm tỉnh táo được chút nào, ngược lại càng thêm mơ hồ, đầu càng đau hơn.

      Cả người xiêu vẹo ở hành lang, tới cửa phòng 206 dừng lại, ngẩng đầu nhìn biển số phòng. A, đúng phòng 209 rồi.

      Xoa trán bước vào, trước mắt là mảng mơ hồ, tất cả đều là hình ảnh kỳ quái.

      Mở to hai mắt, trong lúc mơ hồ đó, có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn ngước mắt lên cười với cách đó xa, khuôn mặt tuấn kia, phải là học trưởng của là ai.

      Giật giật khóe miệng, lảo đảo tới, nhấc cái mông ngồi đùi Cố Thành, ôm lấy cổ ta, mặt mũi đủ ửng lên ra câu, "Học trưởng..."

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 51: Người Phụ Nữ Xa Lạ?

      Trong phòng chợt người phụ nữ xa lạ xông vào, ba người ở bên trong đều sững sờ, mà hành động kế tiếp của người phụ nữ đó càng làm cho mọi người kinh ngạc.

      Cố Thành ôm người phụ nữ xa lạ trong lòng ngước mắt nhìn về phía hai người còn lại, "Các ai kêu phụ nữ?"

      Thẩm Ngạn lắc đầu, Tống Mạc vẻ mặt lạnh nhạt cũng chứng minh là trong sạch.

      Tóc dài màu đen như tảo biển che gò má của Cố Uyển Uyển, Tống Mạc cũng nhận ra .

      trời đột nhiên rớt xuống người phụ nữ, dung mạo vóc người đều là loại phụ nữ thượng phẩm, Cố Thành há buông tha, phụ nữ đưa tới cửa, hưởng thụ tốt lại có lỗi với trời đất, nhìn hai người còn lại cười mười phần vô lại, "Có phụ nữ thương nhung nhớ, tôi cùng hai người hàn huyên nữa, hai người các lại tiếp tục hàn huyên lý tưởng nhân sinh tiếp , tôi trước đây."

      Dứt lời, liền ôm Cố Uyển Uyển rời , trong phòng quay về khí yên tĩnh.

      có qua mấy giây, cửa phòng lại bị người đẩy ra lần nữa, người phụ nữ mặc quần đỏ xa lạ bước vào.

      Tống Mạc là gần nữ sắc, coi như là phụ nữ sạch đều chưa chắc lọt vào mắt , huống chi, trường hợp xuất của người phụ nữ này, ngay cả liếc mắt nhìn còn cảm thấy dơ bẩn mắt của mình.

      Thẩm Ngạn cũng thể nào phản bội Lê Nhược.

      Nhìn qua người phụ nữ đột nhiên xuất này, lông mày Tống Mạc sít sao nhăn đứng lên, đáy mắt chán ghét chút nào che dấu, giây sau, lạnh lùng mở môi, giọng càng lạnh nhạt, phảng phất cuốn tầng sương lạnh, "Ra ngoài!"

      Giọng này sao lại quen tai như vậy, Tần Ngu chậm rãi ngẩng đầu lên, lại thấy cái gì, trước mắt chỉ còn lại bóng người mơ hồ trùng lặp.

      Ánh mắt của cố gắng trợn to, ánh mắt lại sương mù như vậy, giống như có lớp sương mù che chắn, bộ dáng u mê vô tội, phá lệ đáng , mà gò má của , lộ ra đỏ ửng nhàn nhạt, làm cho người ta trìu mến, đứng ở tại chỗ, cả người luống cuống giống như nai con đột nhiên xông vào rừng sâu.

      Cho dù ánh sáng trong phòng mờ mịt lợi hại, Tống Mạc vẫn nhìn ra, người phụ nữ đứng ở trước mặt giống người, là Tần Ngu.

      Mà bộ dáng này của , lại tự dưng trêu chọc trái tim của , có bất kỳ dấu hiệu, trong lòng đột nhiên giật mình, có chút ngứa.

      Câu kia cút ra ngoài rơi xuống bên môi, ngoài ý muốn có tràn ra khóe môi.

      Đột nhiên xuất yên tĩnh, trong khí dâng lên vài phần hơi thở tế nhị.

      loạt tiếng chuông điện thoại vang lên vang dội, phá vỡ phần khí yên tĩnh.

      Thẩm Ngạn uống rượu có chút say, tựa hồ là bị tiếng chuông hù dọa, khẽ nghiêng đầu, nhíu mày, lúc này mới để ly rượu trong tay xuống, cầm lấy điện thoại di động ghế sa lon lên.

      Nhìn cũng chưa từng nhìn màn hình cái, trả lời ngay.

      "Uy."

      " tại? Nhà em?" Đầu kia điện thoại biết là ai gì đó, Thẩm Ngạn đứng dậy từ ghế salon, vốn là đáy mắt vô thần, đột nhiên giống như rơi vào thạch , trở nên đen bóng.

      "Tốt, qua liền."

      Cầm áo khoác, vội vã ra ngoài, "Mạc Tử, tôi có chút chuyện, trước."

      Cửa phòng bị đóng lại, giọng của Thẩm Ngạn bị ngăn cách bên ngoài, trong khí yên tĩnh, chỉ để lại hai người Tống Mạc cùng Tần Ngu.

      Tần Ngu đầu ngoái nhìn lại ngơ ngác nhìn chút phương hướng Thẩm Ngạn rời , trong miệng biết lầm bầm câu gì, liền chau mày lại vào trong, ai ngờ, bước chân mềm nhũn, bước chân loạng choạng, thân thể liền tuột xuống.

      Chương 52: Chỉ Chỉ Trỏ Trỏ

      Tần Ngu ngơ ngác ngoái đầu lại nhìn hướng Thẩm Ngạn rời , trong miệng biết lẩm bẩm câu gì, sau đó chau mày lại, vào trong, ai ngờ, dưới chân mềm nhũn lại, loạng choạng cái, thân thể liền ngã xuống.

      Dường như là theo bản năng, như ma xui quỷ khiến, Tống Mạc từ ghế salon đứng dậy, tiến lên mấy bước, lúc Tần Ngu sắp ngã xuống đất, vươn cánh tay dài ra, khẽ dùng sức, ôm vào trong lòng. dfienddnlieqiudoon

      Người phụ nữ mềm mại ở trong ngực, lòng bàn tay chạm vào làn da bên ngoài rất mịn màng nhắn nhụi, trơn mềm, cảm giác rất tuyệt vời, giống hệt như bốn năm trước đó, cảm giác giống nhau như đúc.

      nỡ buông ra, lại có chút lưu luyến cảm giác như vậy.

      Người phụ nữ này, đối với , cảm giác giống nhau.

      Ở trước mặt , năm lần bảy lượt phá vỡ ranh giới cuối cùng của chính mình, làm cho phải cút ra ngoài, giống như vừa rồi, muốn ngã xuống sàn nhà lạnh buốt, lại giống như bây giờ, muốn buông ra. dfienddnlieqiudoon

      giống như là. . . . . ngủ thiếp .

      Cái đầu nho của tựa ở ngực, giống như con mèo cọ tới cọ lui, giống như tìm tư thế thoải mái nhất để dựa vào, những sợi tóc mềm như lụa của rơi lả tả áo sơ mi của , có vài sợ theo khe hở của áo sơ mi chui vào lồng ngực của , khiến có cảm giác ngưa ngứa diễn tả được, hôm nay mang đồ trang sức vô cùng thanh nhã, khuôn mặt trắng tinh nhắn của mang theo quyến rũ nhè , người cũng toả ra mùi nước hoa thoang thoảng, xông lên mũi của .

      Mặc dù muốn thừa nhận, nhưng đây cũng là , phản ứng theo bản năng của cơ thể cho biết, người phụ nữ Tần Ngu này, trêu chọc dòng suy nghĩ của .

      thích loại cảm giác này, người , hẳn là Mộ Song, mà phải là người phụ nữ thô lỗ thấp kém trước mặt này.

      Nghĩ như vậy, ánh mắt lạnh .

      Bất đắc dĩ ôm lấy Tần Ngu đến bên cạnh ghế sofa, đưa tay muốn đẩy ra, ai ngờ, người phụ nữ này lại giống như kẹo đường, ôm lấy chặt, đẩu ra, lại dính lại, trước ngực mềm mại của như như cọ tới cọ lui vào ngực của , chết tiệt, vậy mà. . . . . Cứng rắn.

      Rủ mắt xuống lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có đôi mắt vuốt mascara cọ xát vào áo sơ mi của ngủ biết gì, Tống Mạc nhíu nhíu mày, chần chờ lát, bế lên.

      Xem như sắp trở thành vợ danh nghĩa của , quyết định đưa về.

      Dù sao, Kim Môn phải là chỗ an toàn, bộ dạng đứng đợi ở chỗ này, chừng bị người đàn ông say xỉn nào đó chà đạp, đến lúc đó, tình bị vỡ lở ra, giao dịch của , sợ là thành được.

      Xuống dưới lầu, đem Tần Ngu bỏ vào ghế phụ, muốn đứng dậy, Tần Ngu lại ôm lấy cổ buông, người bên ngoài nhìn vào, tư thế này giống như hai người hôn nhau, xung quanh có rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ, cứ cho là ở trong phố quán bar, cũng thể dâng trào tới mức biểu diễn chấn động trong xe cho mọi người coi.

      "Buông tay." Tống Mạc bóp cằm Tần Ngu gầm tiếng.

      Tần Ngu cúi thấp đầu ngủ mơ mơ màng màng, căn bản có bất kỳ phản ứng nào. le^e quyy do^nn

      Tống Mạc đưa tay ra sau cổ, dùng sức gỡ ngón tay ra, mới đẩy Tàn Ngu ra được.

      Tần Ngu chau mày lại rầm rì tiếng, tay rơi bắp đùi, con mắt của Tống Mạc rủ xuống, dừng lại chỗ cổ tay , có nhiều vết màu đỏ nhàn nhạt.

      hiểu sao trong lòng khẽ xót xa, môi mấp máy, bàn tay to cầm lấy cổ tay , dịu dàng vuốt ve.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :