1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Danh môn thê ước, tổng giám đốc lão công rất cao lãnh - Tiểu Yêu Hoan

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 25: Uy Hiếp Tôi?

      Đợi chút, cuốn sách này là của sao?

      Cúi người lười nhác cầm lấy cuốn sách liếc bìa mặt, đó viết vài chữ to sáng ngời: ( Huấn luyện tổng giám đốc sói tính ), bên cạnh còn phối hợp tranh minh hoạ tinh xảo, nam nữ, hình ảnh duy mỹ, cùng tên sách mười phần cầm thú thoạt nhìn có chút hợp, cho rằng, tên như vậy cần phải với bức xuân cung đồ, nhà xuất bản hẳn là cũng muốn làm như vậy, bất quá xét thấy gần đây cường độ chống mại dâm ngừng gia tăng, mới bất đắc dĩ chọn bộ cực kỳ tư tưởng thiếu nữ để minh hoạ.

      Rất ràng, đây là bộ tiểu thuyết ngôn tình rất bình thường thị trường.

      Cho tới bây giờ Tống Mạc có đọc qua loại lời lẽ phóng đại này, sách hết sức ngu ngốc, cuốn sách này, coi như là dùng đầu ngón chân, cũng khó đoán nhất định là cái loại người ngực to có não như Tần Ngu mới đọc.

      Về phần tại sao sách của lại xuất ở trong nhà của , ước chừng là lúc rời vội vàng lần trước, bị tiện tay ném vào rương hành lý mang về.

      ngoài dự liệu giật giật khóe miệng, kẹp ảnh chụp trở về trong sách, tiện tay đặt sách ở ngăn tủ, dập tắt đoạn thuốc lá còn dư trong gạt tàn thuốc.

      Bưng lên ly nước ấm trong tay nhấp miếng, ngửa mặt xoay người, có chút tinh thần khốn đốn đóng lại con ngươi đen.

      ――――――――――

      Di động đặt ở đầu tủ đột nhiên vang lên, ở trong gian yên tĩnh, có chút đột ngột.

      Lê Nhược nhìn chằm chằm trần nhà xuất thần hơi trật đầu chút, hiển nhiên là bị tiếng chuông làm sợ hết hồn.

      nhìn màn hình điện thoại di động, lấy di động qua tiện tay kết nối đứng lên.

      "Có rảnh ?"

      Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nam quen thuộc làm cho trong nháy mắt thanh tỉnh, mãnh kinh, siết chặt chăn mền cao vụt ngồi dậy, ngón tay sít sao siết chặt chăn mền, ánh sáng mờ tối hé ra khuôn mặt nhất thời trắng bệch.

      Dùng sức cắn môi dưới, cánh môi lập tức ra ràng dấu răng, trong gian yên tĩnh, giống như có thể nghe được thanh hai hàm răng va vào nhau, hồi lâu, lạnh lùng phun ra câu, " rảnh!"

      "Xuống đây , ở dưới lầu nhà em."

      " nằm mơ, tôi gặp !"

      "Nhược Nhược, em phải bức như vậy sao?" Giọng nam nghe có vài phần chìm đắm, lại có vài phần bất đắc dĩ.

      "Thẩm Ngạn, là ép tôi bức !" Ngực Lê Nhược phập phồng kịch liệt, trong gian bờ vai ức chế ngừng run rẩy.

      Đầu kia điện thoại có chút trầm mặc ngắn ngủi.

      " ra gặp , nếu như em muốn ảnh chụp thân mật của mình ngày mai xuất ở trang đầu mỗi tờ báo."

      Chốc lát sau, giọng nam lạnh nhạt cách điện thoại truyền đến.

      Giọng nặng , lại làm cho đối phương áp bức.

      Cường độ tay Lê Nhược đột nhiên gia tăng, tựa hồ muốn xé nát chăn mền trong tay, đáy mắt lóe qua đạo bén nhọn, " uy hiếp tôi?"

      Đáp lại , chỉ có thanh đô đô máy móc trong điện thoại, Thẩm Ngạn cúp điện thoại.

      Lê Nhược hét lớn tiếng, hung hăng ném điện thoại di động văng ra ngoài, thân máy bay nện vào vách tường, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy ra, bã vụn màu đen rơi đầy đất, tựa như lòng của lúc này.

      Ngồi ở giường thở phì phò từng ngụm từng ngụm, nước mắt thuận theo hốc mắt tiếng động rơi xuống.

      Giờ khắc này, hận thể giết Thẩm Ngạn!

      Chương 26: Nuốt Nước Miếng

      Lúc Lê Nhược xuống dưới lầu nhìn thấy Thẩm Ngạn dựa vào cửa xe, tay bỏ trong túi quần, tay để bên ngoài, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, thần thái lười biếng, gò má tuấn, mày cau lại khiến cho nhìn vào có chút côn đồ.

      Nhìn thấy Lê Nhược xuống lầu, hít hơi thuốc, rồi đứng dậy kéo cửa xe lái phụ ra, làn khói mỏng như sương mù tràn ra từ khoé môi, tiếp sau là câu , "Lên xe."

      Lê Nhược đứng bậc thang, cách ta đoạn, khuôn mặt lạnh lùng cảnh giác nhìn ta, " muốn đưa tôi đâu?"

      "Lên xe rồi ."

      Lê Nhược lạnh nhạt nhìn chằm chằm thần sắc Thẩm Ngạn mấy giây, rồi xuống bậc thang, từng bước từng bước tới.

      và Thẩm Ngạn quen biết hơn hai mươi năm, tính tình ta ra sao, hiểu rất , người đàn ông này từ trước đến nay được là làm được, có gì là Thẩm Ngạn làm được, giờ trong tay ta lại giữ hình khiêu dâm của , ngoại trừ nghe theo ta, cũng còn cách nào khác.

      Thẩm Ngạn săn sóc đưa tay che đầu cửa xe cho khỏi đụng, ánh mắt Lê Nhược khẽ xẹt qua mặt ta, ngập ngừng mấy giây, rồi chui vào xe.

      Thẩm Ngạn đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe ngồi vào chỗ ghế tài xế, lại nghiêng người sang bên cạnh.

      Lê Nhược lui người về phía sau, " muốn làm cái gì vậy?"

      Thẩm Ngạn cúi người kéo cái dây an toàn bên cạnh chỗ ngồi, giúp thắt dây an toàn xong, ánh mắt nhìn vào vẻ mặt khẩn trương của Lê Nhược, tự giễu lên tiếng, "Em cần căng thẳng, làm gì em hết."

      Xe khởi động, Lê Nhược khó chịu xoay người, đem ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

      Yên lặng như tờ.

      Ánh mắt Thẩm Ngạn thủy chung như có như nhìn vào gò má Lê Nhược, mang theo tham luyến và dịu dàng.

      Đối với Lê Nhược mà , lại bình thường, giống như là bị châm kim khiến cho đứng ngồi yên.

      Đến khi chạy vào đường lớn, cuối cùng Lê Nhược cũng thu hồi tầm mắt, đối mặt với Thẩm Ngạn, "Rốt cục đưa tôi đâu?"

      "Đừng có gấp, em theo giúp làm vài chuyện, đến lúc đó những thứ kia tự nhiên đưa tới tất cả huỷ trước mặt em."

      "Rốt cuộc muốn tôi theo làm cái gì!" Lê Nhược còn kiên nhẫn.

      "Chờ chút nữa biết."

      Lê Nhược giọng lầm bầm câu "Cố làm ra vẻ huyền bí", quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngạn.

      Thẩm Ngạn là thanh mai trúc mã của , nhưng những năm gần đây người thích chỉ có Tống Mạc, Thẩm Ngạn vọng tưởng lấy cái loại thủ đoạn hạ lưu như vậy để chiếm được , chỉ khiến cảm thấy ngay cả làm bạn bè bình thường cũng có khả năng nữa. Bây giờ, mỗi khi phải nhìn thất gương mặt đó, cảm thấy chán ghét! dfienddnlieqiudoon

      ta hủy diệt tia hy vọng cuối cùng của và Tống Mạc, hận ta suốt đời!

      Xe dừng lại ở cửa phía tây.

      Lê Nhược khoanh tay trước ngực ngồi ở ghế, nhìn chằm chằm bàn ăn rất thịnh soạn trước mặt, đôi mắt lạnh nhạt, " gọi tôi ra ngoài chỉ để ăn cùng bữa cơm?" dfienddnlieqiudoon

      "Bận từ sáng đến tận bây giờ, có chút đói bụng, huống chi..." Thẩm Ngạn nhìn Lê Nhược cái, ánh mắt có chút phức tạp, "Cùng em ăn bữa cơm cũng là chuyện rất xa xỉ, có thể như bây giờ, hết sức thỏa mãn."

      Lê Nhược giật mình, rồi lại im lặng rất nhanh, thêm gì nữa, quay đầu sang bên.

      Thẩm Ngạn tự nhiên ăn hai miếng, có chút kinh ngạc nhìn về phía Lê Nhược, "Em ăn sao? Đây đều là những món ăn mà em thích nhất."

      Phụ nữ có thai vốn rất thèm ăn, cũng ăn rất nhiều, hơn nữa bàn đều là những món mà thích ăn, mùi thơm của món ăn sớm khiến phải thèm thuồng, Thẩm Ngạn còn cố tình câu như vậy, Lê Nhược nhìn chằm chằm khoé môi khẽ nhếch của , biết trong lòng nghĩ gì, nhéo nhéo ngón tay, cố làm ra vẻ kiên nhẫn quay đầu lại, "Ăn nhanh lên chút, tôi có tâm tình ở đây mà lề mề với ." dfienddnlieqiudoon

      Vừa dứt lời xong, tiếng nuốt nước miếng lại tự giác mà phát ra từ cổ họng.

      "Em nuốt nước miếng." Thẩm Ngạn tựa vào ghế, giữa lông mày mang theo niềm vui bễ nghễ nhìn Lê Nhược.

      Lê Nhược đỏ mặt theo bản năng, "Ăn cơm cũng ngăn nổi cái miệng của ."

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 27: Hèn Hạ Vô Sỉ

      Lê Nhược vẫn là có thể chống lại mỹ thực, ăn cực kỳ ngon.

      Bất quá ra cửa chính Tây Uyển ngồi vào bên trong xe liền hối hận, lại vì bữa cơm mà thỏa hiệp, đây là Lê Nhược sao?

      Tâm tình Thẩm Ngạn tựa hồ rất tốt, thực tế, chỉ cần cùng Lê Nhược ở cùng chỗ, quản nó là lên núi đao hay xuống biển lửa, coi như là nhảy chảo dầu đều là cao hứng.

      thể , tình xác thực là cái gì đó vĩ đại, trong quá trình này, mặc kệ nam hay là nữ, cũng thể tránh khỏi trở thành đại ngốc.

      Xe rời Tây Uyển, chạy nhanh an ổn đường xa, Lê Nhược chau mày lại nhìn về phía Thẩm Ngạn, " tiễn tôi về nhà sao?"

      "Giúp làm chuyện."

      "Thẩm Ngạn, đừng được voi đòi tiên, Lê Nhược tôi có tinh lực nhiều như vậy cùng chơi đùa!"

      Thẩm Ngạn sợ hãi, thản nhiên tựa ở ghế ngồi sau lưng, cái tay tùy ý đặt ở tay lái, khóe môi vui vẻ lan tràn mở ra, mười phần mùi vị côn đồ, " vất vả có thể mời Lê đại tiểu thư ra ngoài, lợi dụng tốt cơ hội này, đây phải là biết phải trái sao?"

      "..." Lê Nhược giận dữ gạt bỏ chữ, lại cảm thấy bây giờ bộ dáng mình có vài phần buồn cười, cần gì chấp nhặt với , muốn như thế nào liền như thế nào mà thôi.

      Xe chạy nhanh đến bệnh viện.

      " đưa tôi tới nơi này làm gì?"

      "Dẫn em khám thai."

      "Mấy hôm trước tôi mới vừa khám!" Giọng Lê Nhược có chút kích động, vô cùng ghét bệnh viện này, vì địa phương này làm trong lòng cảm giác trong lúc đó mình cùng Tống Mạc cách xa vạn dặm, mỗi lần tới nơi này, tựa như là lần dày vò khổng lồ, đồ án nhảy lên ràng rành mạch nhắc nhở , trận hoang đường đêm đó xác thực là phát sinh, còn là cơn ác mộng đáng sợ nhất của , chán ghét loại cảm giác này.

      "Nhưng ngày đó theo em, làm cha của đứa bé, có quyền cùng em khám thai."

      " cần phải biết hơn ai khác, đứa bé trong bụng tôi là như thế nào đến!"

      "Bất kể thế nào đến, nó đều là con của Thẩm Ngạn ."

      Lúc dứt lời, Thẩm Ngạn mở cửa ghế lái phụ ra.

      Lê Nhược tức giận ngồi ở trong xe, đối với hành vi của Thẩm Ngạn thèm để ý.

      Thẩm Ngạn nhàn nhạt nhìn chằm chằm Lê Nhược, ngón tay thon dài khi có khi khẽ chọc ở cửa xe, kiên nhẫn của xói mòn, "Nhược Nhược, đừng ép ."

      "Tôi bức ? Thẩm Ngạn suy nghĩ kỹ , lần nào phải là bức tôi còn đường lui, là ác nhân cáo trạng trước, biết xấu hổ mà còn ."

      "Em có xuống xe hay ?" lần cuối cùng Thẩm Ngạn lên tiếng hỏi thăm ý kiến Lê Nhược.

      Lê Nhược thay đổi, " xuống."

      "Rất tốt."

      Vừa dứt lời, Lê Nhược chỉ cảm thấy thân thể chợt , giống như bay lên, giây sau, liền rơi vào rồi lồng ngực rắn chắc, trước mặt mọi người, cư nhiên bị bế lên.

      Trong bệnh viện người đến đến , tất cả ánh mắt đều ngưng tụ đến hai người, trong ánh mắt các tràn đầy hâm mộ, nếu có người đàn ông đẹp trai như vậy ôm các tiến vào bệnh viện, cho dù chết ở bàn phẫu thuật kia đều đáng giá, mấy người nam cảm thấy công bằng.

      Lê Nhược vội vàng dùng túi xách che mặt mình, núp ở trong lòng Thẩm Ngạn mặt đỏ rần, rất nhanh chóng lan tràn đến cổ, hạ thấp giọng cắn răng nghiến lợi phun ra câu , "Thẩm Ngạn mau cho tôi xuống, này giống với ai, tôi lại phải tàn tật."

      Thẩm Ngạn ôm Lê Nhược vào đại sảnh bệnh viện, bước chân ưu nhã thong dong, nhanh chậm, cũng thở lớn, tựa như nâng bó hoa hồng lớn, "Xác thực có tàn tật, nhưng muốn xuống xe, như vậy, thay em làm giúp."

      "Nhiều người như vậy nhìn kìa, biết xấu hổ tôi còn muốn mặt mũi, tôi lặp lại lần nữa, thả tôi xuống!"

      "Em là người phụ nữ của , biết là ôm người phụ nữ của mình có cái gì biết xấu hổ."

      "Ai là người phụ nữ của , mặt của bị ném tới Cửu Trại Câu sao, hèn hạ vô sỉ!"

      "Cám ơn khen ngợi "

      Chương 28: Tình Cũ Tình Mới

      biết ngủ được bao lâu, lúc Tần Ngu mơ mơ màng màng mở mắt ra, mặt trời bên ngoài cửa sổ lên cao rồi, giống như quả cầu lửa lớn, bấm ngón tay tính toán, thành công ngủ qua thời gian ăn cơm trưa.

      là người chứ phải là thực vật, thể quang hợp, ăn bữa trưa khiến cho đói bụng tới mức bụng dán vào lưng luôn, có cảm giác đói tới mức ngực cũng vòng rồi.

      Đứng dậy rời giường, Tần Ngu cảm thấy mồ hôi dính khắp người, rất nhớp nháp thoải mái, khiến cho mái tóc dài tới eo cũng dính vào sau lưng.

      Vén chăn lên, với lấy cái nhiệt kế, đo lại nhiệt độ cơ thể mình, hết sốt rồi, nhưng mà mũi vẫn còn nghẹt chút.

      Vỗ vỗ khuôn mặt của mình, làm cho bản thân thanh tỉnh đôi chút, xỏ đôi dép lê vào toilet rửa mặt.

      Điện thoại di động trong phòng ngủ vang lên hết lần này đến lần khác, Tần Ngu ở trong toilet vừa ngâm bọt vừa khoan khoái hát, hề biết điện thoại di động réo rắt gọi ở bên ngoài.

      Tinh thần sảng khoái ra từ toilet, chuẩn bị lấp no cái bụng trước .

      bàn ăn có đồ ăn sáng Hứa Giang Nam làm sẵn, Tần Ngu bê vào bếp hâm nóng lại.

      Sau khi ăn cơm xong có việc gì làm, muốn lại tiếp tục ngủ, ngủ quá nhiều khiến cho cảm thấy chỉ số thông minh của mình giảm bậc, cả người đều mơ màng.

      Ngồi sô pha mở ti vi, nhưng mà ti vi cũng có chương trình gì hay cả, ngẩn người trống rỗng, Tần Ngu đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.

      Trở về phòng ngủ lấy cái điện thoại di động.

      Mở ra, loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn liên tiếp ra, có năm cuộc gọi nhỡ, do Hứa Giang Nam gọi, có ba tin nhắn, tin là của Hứa Giang Nam, hỏi dậy chưa, có khoẻ , ăn đồ ăn ở bàn chưa, quả thực là quan tâm rất chu đáo, cũng có thể vinh dự được liệt vào danh sách mười người chồng tốt nhất cả nước, so với mẹ còn quan tâm hơn, trái ngược với người mẹ của , nhắn tin đến chỉ phán câu, người mẹ mới giới thiệu có hài lòng ? So với người thanh niên rùa vàng tài tuấn lần trước tốt hơn vạn lần chứ, ánh mắt của mẹ con có phải càng ngày càng tăng! Tần Ngu nhịn được lẩm bẩm câu, ánh mắt càng ngày càng tăng thấy đâu, ngược lại lại nhìn thấy càng ngày càng tự khen bản thân tăng lên ít. Còn tin nhắn cuối cùng là của Cố Uyển Uyển, rất nhiệt tình rủ cùng tới cái quán cũ bên cạnh khoa y trong trường đại học để ăn cháo gà. leeequhydonnn

      Đầu tiên Tần Ngu trả lời tinh nhắn Hứa Giang Nam trước: dậy rồi, khoẻ lên rồi, cơm cũng ăn rồi, mùi vị rất ngon.

      Sau đó gọi cuộc điện thoại về cho mẹ Tần.

      "Con , con gặp Hứa Giang Nam chưa?" Giọng Mẹ Tần so với con còn cao hơn.

      " gặp, gặp." leeequhydonnn

      "Cái kia, mẹ, chuyện của con mẹ bao nhiêu với Hứa Giang Nam rồi?"

      "Chuyện gì có thể đều hết rồi."

      "Vậy mẹ với Hứa Giang Nam biết ai là cha của Tần Lãng?"

      " phải là kẻ bạc tình họ Tống kia sao, mẹ đều cho Giang Nam biết rồi, Giang Nam , nó ghét bỏ con, lần này trở về, nó chính là muốn quay lại với con như trước kia, nó còn muốn kết hôn với con, nuôi dưỡng Tần Lãng thay con, nó , nó bỏ qua cho kẻ bạc tình họ Tống kia, con con phải biết quý trọng tốt, đứa Giang Nam này mẹ nhìn nó lớn lên, rất đáng tin tưởng."

      Tần Ngu thở dài hơi, sợ điều gì gặp điều đó, Hứa Giang Nam như vậy có thể là đối thủ của Tống Mạc sao, báo thù, chỉ sợ khiến càng liên luỵ thêm, ôi cha mẹ ơi, cái này phải càng khiến thêm phiền phức hay sao.

      "Mẹ, chuyện của con và Hứa Giang Nam còn có Tống Mạc nữa, mẹ đừng nhúng tay vào, con tự biết làm như thế nào."

      "Cái đó được, con, tút, tút..." Tần Ngu quyết đoán cúp điện thoại, những lời muốn , lại chưa hết.

      ngả người nằm ghế salon, chổng vó lên trời, nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn người, tạo nghiệt gì vậy, tình cũ tình mới, bỏ xong mà suy nghĩ càng loạn, là nhiều chuyện phiền toái.

      Trời ơi, thôi kệ, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền tới bến tự nhiên thẳng, mặc kệ cho số phận , ai cũng đáng tin, vẫn là nên tin vào niềm vui trước mắt này, vất vả Cố Uyển Uyển mới mời ăn, chính là ngốc.

      Cầm di động nhắn tin lại cho Cố Uyển Uyển: Sáu giờ tối, ăn cháo gà ở quán cũ bên cạnh khoa y trong trường đại học, gặp về, chuẩn bị hầu bao của cậu tốt .

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 29: Kinh Sợ

      Trong bệnh viện.

      "Bác sĩ, như thế nào?"

      "Mẹ và đứa bé đều rất tốt, có gì ổn."

      Lê Nhược ngồi ở bên ghế ngồi, sắc mặt lạnh lùng lườm Thẩm Ngạn, " rất tốt, lại muốn làm điều thừa."

      Bàn tay của Thẩm Ngạn vuốt đầu Lê Nhược, "Làm cha của đứa bé, có quyền biết tình trạng khỏe mạnh của con."

      Lê Nhược kiên nhẫn né tránh, "Thẩm Ngạn tôi cho biết, động thủ động cước với tôi lần nữa cẩn thận tôi trở mặt."

      Thẩm Ngạn sững sờ mấy giây, cố làm ra vẻ thèm để ý chút nào nhếch môi, thu tay lại, " động động."

      " tại chúng ta có thể sao?"

      "Đợi chút."

      "Thẩm Ngạn cứ lề mề như vậy tôi liền bỏ đứa bé này!"

      "Em đừng quên đứa bé này mang ý nghĩa như thế nào." Thẩm Ngạn ngoái đầu nhìn lại, như có điều suy nghĩ xẹt qua bụng Lê Nhược.

      "Tống Mạc theo như em ..." Lê Nhược chụp lấy tay đột nhiên run lên cái, con mắt khẽ trừng lớn mở ra, đáy mắt có thần sắc kinh ngạc chợt lóe lên.

      "Em cứ ?" Thẩm Ngạn hỏi ngược lại.

      Lê Nhược cắn cắn môi dưới, cấm thanh.

      Thẩm Ngạn xoay người theo bác sĩ vào trong phòng.

      Cho đến khi Thẩm Ngạn từ trong phòng ra, Lê Nhược còn có chút tinh thần hoảng hốt kịp hồi thần, mảnh lạnh buốt ở ngón giữa.

      Thẩm Ngạn thẳng tới nắm tay , rời , Lê Nhược vừa mới hoàn hồn, phát giác tay của mình bị Thẩm Ngạn nắm sít sao, theo bản năng muốn tránh thoát, Thẩm Ngạn ngoái đầu nhìn lại, đột nhiên ánh mắt có chút lạnh, "Lê Nhược, em đừng quên, tại chỉ có Thẩm Ngạn muốn em."

      Đôi mắt Lê Nhược có chút biến đổi, bỗng dưng ngực như kim châm, hồi lâu, cúi đầu phun ra câu , lại có rút ra tay mình ra, "Thẩm Ngạn, Lê Nhược tôi phải là ai muốn, cũng phải là, chỉ có mình nguyện ý cưới tôi."

      "Phải ?" Thẩm Ngạn đáp ngược lại cười, đáy mắt chợt lóe lên tinh quang.

      Ngồi vào trong xe, ngược lại Lê Nhược yên tĩnh ít, giống như người vênh váo hung hăng trước đây, chỉ là nhàn nhạt hỏi câu, "Còn muốn tôi bồi đâu vậy, sảng khoái chút ."

      "Đến nhà , chỗ cuối cùng."

      ―――――――――――――

      Chờ đợi đến sáu giờ, Tần Ngu chuẩn bị giặt sạch hai bộ quần áo ướt nhẹp ngày hôm qua.

      Trong tay cầm lấy tây trang của Tống Mạc nhiệt tình xoa nắn, , đến bây giờ đều nghĩ ra ngày đó Tống Mạc vì cái gì ném áo khoác cho , chẳng lẽ đột nhiên đại phát lương tâm, rất nhanh, Tần Ngu hủy bỏ cái ý nghĩ này, đùa gì vậy, Tống Mạc có cái gì lương tâm, lương tâm của , sớm cho chó ăn.

      Nếu như có cho chó ăn, bốn năm trước cũng ngủ với sau đó ra , ngay cả cái rắm đều phóng cái, chơi cũng phải bỏ tiền, chế giễu hơn, ngủ với khuê nữ như , đồng tiền cũng để lại, oh, ngược lại lưu lại đứa con.

      Dù sao, thời đại này, lòng người dễ đổi, có nhiều người giàu cặn bã, nhiều tổng giám đốc cầm thú.

      Tống Mạc lại có thiếu, người đàn ông cặn bã, cầm thú đều có đầy đủ .

      Coi áo khoác của Tống Mạc như chủ nhân của nó mà chà đạp tới lui giày vò trăm tám mươi lần, mới vắt khô treo ban công.











      cũng chỉ có ít bản lãnh này, giống như dũng sĩ vụng trộm, thực tế, cũng chỉ là người nhát gan, vừa thấy Tống Mạc như cháu gặp ông nội, đều kinh sợ.

      Giặt xong áo khoác, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, nhìn đồng hồ đeo tay cái, sáu giờ, phải ăn bát bát gà với Cố Uyển Uyển rồi.

      Thu thập đồ xong, gửi tin cho Hứa Giang Nam, cho biết cần phải đón Tần Lãng, đón Tần Lãng, buổi tối mang bát bát gà về, cho biết cần làm cơm tối.

      Sau đó mang túi xách báo vật màu hồng của mình ra cửa.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 30: Mang Theo Người Nhà

      Lúc Tần Ngu tới đón Tần Lãng, Tần Lãng chuyện gì đó với giáo, thần thần bí bí.

      Thấy Tần Ngu tới, giáo xoa đầu Tần Lãng, đứng dậy cười, "Tần Lãng mẹ em tới đón em rồi kìa."

      Mặc dù Tần Lãng chân ngắn, nhưng ảnh hưởng tới việc bé chạy ào tới người Tần Ngu như cơn gió. leê quý d0n9

      Tần Ngu cúi xuống lấy tay xoa xoa khuôn mặt Tần Lãng, " tạm biệt với giáo ."

      Tần Lãng ngoan ngoãn vẫy tay với giáo, sau đó xoay người trèo lên ngồi xe đạp điện.

      Xe đạp điện vững vàng len lỏi trong dòng xe tấp nập chạy về hướng khoa y trong trường đại học, mắt Tần Ngu nhìn về phía trước lên tiếng hỏi, "Vừa nãy giáo với con chuyện gì thế?"

      " giáo hỏi con khi nào chú Giang Nam tới?"

      "..."

      Tần Ngu nghĩ tới Hứa Giang Nam chỉ đưa Tần Lãng học có lần mà lại đưa tới vận đào hoa, bây giờ quả nhiên là thời đại nhìn vẻ bề ngoài, cảm thấy may mắn vì giáo viên của Tần Lãng phải là thầy giáo.

      Hai mươi phút sau. leê quý d0n9

      Xe còn chưa chạy tới cửa của quán cũ, Tần Ngu nhìn xuyên qua ánh điện sáng trưng thấy Cố Uyển Uyển vẫy tay với .

      Cố Uyển Uyển là tính tình còn ngay thẳng hơn cả Tần Ngu, nếu như Tần Ngu là rượu nước thứ hai, Cố Uyển Uyển là rượu đỏ nước thứ hai, theo như lời Tần Ngu , Cố Uyển Uyển vào quán ăn mà mặc bộ quần áo tua rua rách bươm ở eo giống như vũ nữ, đương nhiên Cố Uyển Uyển cũng mạnh mẽ đáp trả, ta tiểu Ngu Tử à, cậu có thể đừng cả ngày ăn mặc giống như người công nhân bảo vệ môi trường , thân thể bé này, khác gì khoác cái bao tải lên người.

      Tần Ngu bị ta đáp trả lại câu như vậy, cái này gọi là cùng loại người chung thuyền, hai đều được xem là hai người đẹp lập dị trong thời đại mới, Cố Uyển Uyển lập dị phần vì nghề nghiệp của ta là nghề nghiệp truyền thống của Trung Quốc được người đời xem là nghề nghiệp trơ trẽn nhất – nữ bác sĩ khoa tiết niệu. Tại Trung Quốc, cái nghề này so với nghề nam bác sĩ phụ sản còn khiến cho người ta thể tiếp nhận được. Về phần Tần Ngu, tự mua dây buộc mình, mộng du cũng có gì kỳ lạ, nhưng khả năng mộng du tới mức có thể mang thai em bé, đó là kỹ năng thuộc đẳng cấp cao rồi, đời này ngoại trừ ra người nào có khả năng như vậy.

      Cái quán cũ có chỗ để xe, nên Tần Ngu quyết định gửi xe ở khoa y trong trường đại học.

      Lúc dắt Tần Lãng tới trước mặt Cố Uyển Uyển, Cố Uyển Uyển nhăn nhăn mày lại, "Sao lại còn mang theo người nhà, cậu lừa mình hả."

      Tần Ngu quen cửa quen nẻo vào quán cũ, tìm chỗ bàn trống ngồi xuống, vừa cầm khăn giấy kém chất lượng thong thả lau bàn vừa , "Cậu dù gì cũng là bác sĩ, Tần Lãng nhà mình xíu như vậy có thể ăn hết của cậu mấy đồng, xem cậu về điểm này có tiền đồ gì hết."

      "Tiểu Ngu Tử, thể như vậy được, mình kiếm được đồng tiền cũng dễ dàng gì, sờ biết bao nhiêu sinh mạng đàn ông mới có thể kiếm được chút tiền đó." Cố Uyển Uyển tự đắc vểnh lên giống như Nhị Lang.

      Bên cạnh có ít ánh mắt nhìn qua, chỉ vì hâm mộ tiếng tăm Cố Uyển Uyển, này lại có thể chuyện sờ biết bao sinh mạng người đàn ông mà bình thường như chuyện chiếm núi giữ sông.

      Tần Ngu lặng lẽ cầm chén lên che mặt mình và Tần Lãng lại, "Chén, bọn mình dù gì cũng học xong tiểu học, trước mặt mọi người đừng những lời thô tục như vậy chứ?"

      Cố Uyển Uyển trợn trắng mắt đối với Tần Ngu, hừ tiếng, vỗ tay vang lên cái, "Chú Cát!"

      "Đến đây!" le^e quyy do^nn

      "Giống như cũ, thêm suất nữa."

      "Được rồi."

      "Đợi chút." Lúc chú Cát xoay người rời Tần Ngu bổ xung thêm câu, "Lại làm thêm suất nữa, đóng gói mang về."

      Chú Cát rời , Cố Uyển Uyển ừng ực uống mấy ngụm nước, "Đây là thế nào, đóng gói phần mang về làm bữa khuya à, cậu vơ vét tiền của mình như vậy sao?" le^e quyy do^nn

      Tần Ngu còn chưa lên tiếng, ngược lại Tần Lãng lại ra câu, "Muốn mang phần về cho chú Giang Nam ăn."

      Cố Uyển Uyển lên tiếng kinh hô, "Hứa Giang Nam trở về? !"

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 31: Bỉ Ổi Như Vậy

      Khi Cố Uyển Uyển thống hận bắt đầu mắng chửi đến mười tám đời tổ tông của Hứa Giang Nam, bát bát gà được bưng, Tần Ngu cùng Tần Lãng ăn khí thế ngất trời, vất vả có cơ hội tốt cải thiện sinh hoạt như vậy, lợi dụng tốt có lỗi với lương tâm của mình.

      Lúc dựa vào tường ra, Cố Uyển Uyển mới kết thúc toàn bộ bữa tiệc chửi bới, lòng đầy căm phẫn phen vỗ vào bờ vai của Tần Ngu, giống như người bị Hứa Giang Nam vứt bỏ tám năm lại bị Tống Mạc vứt bỏ bốn năm là , "Tiểu Ngu Tử (Tiểu Ngu = bé, tuổi), mình cho cậu biết, hai nam cặn bã này, ai cũng thể gả."

      Tần Ngu nôn khan tiếng, thiếu chút nữa phun ra.

      Tần Lãng nhu thuận nhón mũi chân giúp Tần Ngu thuận khí.

      Tần Ngu ngước mắt, đáy mắt khắc sâu hình ảnh hai bên đường phố ngũ sắc đẹp mắt, lại lên tầng như vụn vàng, "Gả, vì cái gì gả, ăn xong ngựa cũng là ngựa, còn hơn gả cho con lừa."

      Cố Uyển Uyển đặc biệt khinh bỉ nhìn Tần Ngu cái, "Chậc, Tiểu Ngu Tử cậu thể tự giận mình như vậy nha, mặc dù, cậu chưa kết hôn mà có con, nhưng trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao, cái gì nữ chính mang theo con gian khổ mưu sinh, tổng giám đốc bá đạo từ trời giáng xuống, ôn nhu lại nhiều tiền, đẹp trai lại cường thế, mặt dày mày dạn đến gần nữ chính, hãm hại lừa gạt thu vào tay, trứng bồ câu đeo ngón tay, nữ chính liền thành thiếu phu nhân nhà giàu, chừng ngày nào đó cũng có tổng giám đốc bá đạo từ trời giáng xuống lấy cậu tiến vào nhà giàu có, người còn sống, nên bi quan như vậy."

      ( trứng bồ câu= nhẫn kim cương, chị Uyển tưởng tượng phong phú, bái phục)

      Tần Ngu vỗ vỗ bộ ngực, đứng thẳng lên, "Trừ phi con mắt của tổng giám đốc bá đạo kia bị phân lấp đầy, còn là đống phân lớn, lấp đầy cực kỳ chặt chẽ đó."

      Đôi môi Cố Uyển Uyển khi đóng khi mở lại muốn gì đó, Tần Ngu nghe thấy, lướt qua gò má Cố Uyển Uyển, Tần Ngu chỉ thấy được Lê Nhược, còn có người đàn ông đứng cạnh ấy, người đàn ông đó nắm tay của Lê Nhược, còn là mười ngón tay đan xen, giống như cặp đôi vừa mới sa vào tình cuồng nhiệt.

      Tần Ngu động đậy đôi môi, trong lòng biết là kinh hay hỉ, hình như là hỉ lớn hơn kinh, ở trong lòng yên lặng vì Tống Mạc thắp ba nén hương, lại ức chế được tiếng chiêng trống động vang trời nổi lên, ra người ta sai, người tốt đời bình an, người xấu nửa đường rớt hố, Tống Mạc người này cuối cùng gặp báo ứng, lại bị vị hôn thê của mình, lớn như vậy bị cắm sừng, ha ha ha ha!

      đúng, tin tức này khả rất có lợi, chụp cảnh này lại, nếu như sau này Tống Mạc muốn chỉnh , có cán chuôi lợi hại như vậy, cần làm cháu của Tống Mạc nữa.

      "Hắc hắc..." Cười ngây ngô hai tiếng, từ trong túi móc điện thoại di động ra.

      Tần Lãng nhìn Tần Ngu, giương cằm đôi mắt trắng đen ràng trợn lớn, "Mẹ, mẹ thấy cái gì rồi hả?"

      Cuối cùng Cố Uyển Uyển cũng hoàn hồn, mắt nhìn Tần Ngu, thầm, "Sao lại cười bỉ ổi như vậy?"

      Tần Ngu vài bước về phía trước, tìm góc độ ánh sáng sáng ngời, răng rắc răng rắc, nhanh chóng chụp được hình ảnh phóng to của Lê Nhược cùng người đàn ông kia.

      Xong việc vui vẻ đưa cho Cố Uyển Uyển, "Xem, đây là vị hôn thê của Tống Mạc."

      Tần Lãng chỉ nghe được hai chữ Tống Mạc, ở bên đùi Tần Ngu trừng hai mắt, "Ba ba..."

      Cố Uyển Uyển liếc Tần Ngu cái, " tồi, đức hạnh của vị hôn thê của Tống Mạc này, mà sao cậu cao hứng vậy."

      Mấy giây sau, giống như là phát đại lục mới, dám tin nhìn về phía Tần Ngu cười vui vẻ, con mắt trừng giống như chuông đồng, "Chẳng lẽ, cậu thích Tống Mạc nam cặn bã này sao? !"

      Chương 32: Xuân Tâm Nhộn Nhạo

      Tần Ngu làm như nghe thấy lấy điện thoại nhét vào túi quần, nhiệt tình xoa xoa bé cưng, "Cục cưng à, mẹ có khả năng vãn hồi mặt mũi hay tất cả đều nhờ vào con đó."

      Tần Lãng chớp chớp đôi mắt to tròn sáng ngời, "Có cục cưng ở đây."

      Ý thức Tần Ngu bị vụn vỡ gõ cái lên đầu của con trai Tần Lãng "Cục cưng cái rắm ấy, con là con trai, đừng có giả bộ đáng giống như con , sau này con sao bảo vệ mẹ được."

      Khuôn mặt Tần Lãng lập tức nghiêm chỉnh lại, bộ dạng rất nghiêm trang, nhìn rất đáng .

      Cố Uyển Uyển thấy bản thân mình bị xem , vô cùng khó chịu đưa tay ra nhéo ngang hông Tần Ngu cái, "Cậu trả lời , thẳng thắn được khoan hồng chống cự phải bị nghiêm trị, , có phải thích Tống Mạc rồi hay !"

      Tần Ngu híp con mắt lại, rất giống con quạ đen lừa ăn thịt hồ ly, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lên khuôn mặt Cố Uyển Uyển, giống như có dòng nước trong vắt tràn ra, phá lệ đến xem, "Thích ta? Trừ phi mắt mình bị mù."

      Nước trong đích xác là nước trong, còn là cái bồn nước trong rất lớn và lạnh như băng.

      Cũng may Tống Mạc có ở đây, nghe thấy Tần Ngu lời thề son sắt này, nếu biết khuôn mặt đặc sắc như thế nào.

      Cố Uyển Uyển nhíu lông mày lại, thưởng thức Tần Ngu, "Có khí phách!" d,0dylq.d

      Tần Ngu vừa thong thả bước chân tiến lên phía trước, vừa cười ngây ngô, "Tất nhiên rồi, dù gì bây giờ mình cũng nắm giữ thứ quan trọng của Tống Mạc, đến lúc đó nếu Tống Mạc dám tranh con trai với mình, mình khiến cho tất cả mọi người toàn thế giới đều biết vị hôn thê của Tống Mạc chạy trốn cùng người đàn ông khác, ha ha ha ha."

      Ở cổng y khoa trong trường, Tần Ngu lấy tư thế xoay người mức độ khó cao giang chân ngồi xe đạp điện, đôi mắt trong đêm cũng sáng lên lấp lánh, giống như con mắt có đính viên kim cương, vẫy vẫy tay với Cố Uyển Uyển, "Cám ơn nương nương chiêu đãi."

      Cố Uyển Uyển lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ, "Nhìn bộ dạng của cậu kìa, cẩn thận vỡ trứng." Vừa dứt lời xong, lại thêm câu rất tự nhiên "À quên, cậu có trứng." d,0dylq.d

      Tần Ngu nhếch miệng, "Cố Uyển Uyển, Tần Lãng nhà mình còn ở đây, ăn lịch chút, đều bị cậu làm cho hư người hết rồi. "

      "Biết rồi, biết rồi, đừng nhảm nữa, nhớ chủ nhật này đấy."

      Tần Ngu giơ tay ra làm tư thế ok, giẫm chân lên xe đạp điện, xe chạy như làn khói, sau đó vẫn quên trao cho Cố Uyển Uyển nụ hôn gió, vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo. d,0dylq.d

      Cố Uyển Uyển thiếu chút nữa ói ra.

      Khi về nhà trong nhà có ai, Hứa Giang Nam chắc phải ở lại làm thêm giờ.

      Tần Ngu đem phần cháo gà mang về vào bếp hâm nóng lại, rồi ra ban công lấy quần áo vào.

      Chuông cửa đột nhiên vang lên, chắc là Hứa Giang Nam trở lại, Tần Ngu hai bước ra cửa hét lên to, "Tần Lãng, mở cửa cho chú Giang Nam."

      Hứa Giang Nam thả cái chìa khoá xe Land Rover và cái cặp ôm trong tay xuống, "Mẹ con đâu rồi?"

      Mắt Tần Lãng vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi tay chỉ chỉ ra ban công.

      Hứa Giang Nam cầm theo cái túi được đóng gói rất tinh xảo trong tay bước ra ban công.

      Đập vào mắt, là ánh đèn mờ nhạt phía dưới, trong tay Tần Ngu cầm cái áo vest, cười giống như đoá hoa, khoé mắt đuôi mày đều là nét cười rất vui vẻ.

      Dừng bước chân lại, cái túi đóng gói mang theo khẽ kêu sột soạt, trong mắt giống như rơi vào làn mưa bụi, có chút sương mù, lại thêm tầng thương cảm mờ nhạt.

      thanh sột soạt của cái túi mặc dù rất nhưng cũng làm Tần Ngu giật mình chút, bàn tay khẽ run, cái áo vest cầm trong tay suýt rơi xuống đất, trong mấy giây ngắn ngủi chop mũi lại rịn ra lớp mồ hôi mỏng, môi mấp máy, Tần Ngu thầm mắng mình tiếng, có cái gì phải sợ, sao giống như bị bắt gian vậy.

      Vén tóc lộn xộn ở bên tai, ngước mắt lên, vui vẻ lên ở khoé môi có chút gượng gạo.

      Vẻ thương cảm trong đáy mắt của Hứa Giang Nam biết lặng lẽ biến mất từ khi nào, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Ngu, ra vẻ dịu dàng như nước, dưới ánh đèn ra ràng được, phảng phất giống như thiếu niên áo trắng trong tiểu thuyết đứng đón gió mặt mày đẹp như tranh vẽ.

      Bước về phía Tần Ngu, chuyển món đồ trong tay đến trước mặt Tần Ngu, "Tặng cho em, mở ra xem chút ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :