1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Danh môn thê ước, tổng giám đốc lão công rất cao lãnh - Tiểu Yêu Hoan

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 7: Chuyện Cũ Bỏ Qua.

      Trong phòng làm việc, Tống Mạc ngồi ghế, hai chân ưu nhã bắt chéo, ngón tay thon dài tùy ý cầm cây bút máy xoay xoay, ánh mắt như có điều suy nghĩ rơi vào mặt bàn, thoạt nhìn bộ dáng rất lười biếng.

      Tần Ngu? Nắm trong tay đồ trọng yếu của sao?

      Chuyện thân mật giữa với chỉ là ngủ đêm, như vậy ta có thể uy hiếp cái gọi là chuyện quan trọng sao, sợ cũng chỉ là hình khỏa thân.

      đoán được, này lại còn có can đảm như vậy, dám chụp ảnh ? tận lực làm chết khó coi.

      hồi lâu, ngước mắt lên, nhìn phụ tá Hứa Văn, giọng thuần hậu trầm thấp, "Gọi ta lên đây."

      Mười phút sau, Tần Ngu như tên lửa đâm thủng cửa phòng làm việc.

      Mắt Tống Mạc nữa nhắm nữa mở sau khi nghe được tiếng vang lớn liền mở choàng mắt, ánh mắt có chút kiên nhẫn rơi vào người Tần Ngu.

      Khắp người Tần Ngu đầy lửa giận nhưng sau khi chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Tống Mạc, biết vì sao, liền bị dập tắt, cả người cũng sợ hãi ít.

      Ngũ quan của Tống Mạc góc cạnh lại nghiêm khắc, coi như lời nào, giữa lông mày cũng có thể tạo ra luồng uy nghiêm, diễễnđàànlêêquýýđôôn đó là loại khí chất từ khi sinh ra có, làm cho người khác dám khinh suất.

      Trầm mặc ngắn ngủi.

      Bốn năm nay, hai người mới chân chính chạm mặt, trong khí chứa đầy loại quỷ dị nên lời.

      Tống Mạc đốt điếu thuốc, mở miệng trước, giọng đàn ông nhàn nhạt giống như sương mù truyền ra từ giữa đôi môi mỏng, "Nghe Tần tiểu thư nắm trong tay đồ quan trọng liên quan đến tôi?"

      Tần Ngu hoàn hồn, hóa ra Tống Mạc còn nhận ra .

      Nắm chặt quyền, suy nghĩ tới mục đích ngày hôm nay, cả gan mắt sáng như đuốc nhìn về phía Tống Mạc, "Tôi giữ thứ gì gọi là đồ quan trọng của , hôm nay tôi tới chỗ này, là tới tìm con trai."

      Ánh mắt Tống Mạc híp lại, khuôn mặt bị sương mù bao phủ, thoạt nhìn có chút quá chân , "Con trai?"

      Tần Ngu tiến lên hai bước, ưỡn ngực, hất cái cằm lên, "Họ Tống, đừng giả bộ, giao con tôi ra, nếu . . . . ." Nhanh chóng quan sát chung quanh, phun ra câu có chút khí thế, "Tôi đập phá phòng làm việc của !"

      Thua người thua trận, dáng người thấp, khí chất của cũng cường đại như Tống Mạc, diễễnđàànlêêquýýđôôn nhưng có lý do, Tống Mạc dựa vào cái gì động đến con trai của ?

      Tống Mạc hít hơi thuốc lá, đứng dậy, từng bước từng bước đến gần Tần Ngu, há miệng, khói phủ lên mặt Tần Ngu, "Giả bộ? Tần Ngu, xem, tôi có lý do gì bắt con trai của chứ."

      Thân hình cao lớn của người đàn ông bao phủ đỉnh đầu của Tần Ngu, cỗ áp lực khổng lồ ép dám thở mạnh, mùi thuốc lá rất nồng, Tần Ngu nặng giọng ho khan hai tiếng, há to miệng, lại phát có chút cứng họng.

      Bộ dáng của Tống Mạc thoạt nhìn hết sức thản nhiên, có chút nào bị quẫn bách, chẳng lẽ, đúng là hiểu sai, Tần Lãng phải là Tống Mạc mang ?

      thất thần, mặt Tống Mạc ngay trước mắt, trong nháy mắt mùi nước hoa đập vào mặt, diễễnđàànlêêquýýđôôn nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi Tần Ngu, theo đó còn có giọng dễ nghe của người đàn ông, "Ngược lại là , Tần Ngu, bốn năm trước vì cái gì bò lên giường của tôi?"

      Khuôn mặt của Tần Ngu liền hồng lên giống như trứng tôm chín, lát sau, đẩy Tống Mạc ra, lắp ba lắp bắp phun ra câu, "Tôi, tôi bị mộng du, nếu nghĩ rằng tôi não tàn muốn bò lên giường của à."

      Ánh sáng trong mắt Tống Mạc loe lóe, não tàn? Bò lên giường của là não tàn sao? Rất tốt, này rất có khí phách!

      Đứng lên, biến sắc rút lui khỏi người Tần Ngu, "Chuyện bốn năm trước tôi có thể xem như chuyện cũ mà bỏ qua, nhưng hy vọng từ nay về sau, Tần tiểu thư đừng đến dây dưa với tôi nữa."

      bỏ qua chuyện cũ? Tên này nhảm gì thế, như thế nào, ta ngủ với còn ta bị thua thiệt?

      Tần Ngu chỉ cảm thấy trận sét đánh xuống đầu mình, lập tức dòng lửa giận vọt lên não, vài bước tiến lên, phen níu lấy cổ áo của Tống Mạc, "Tôi cho Tống Mạc biết, đừng tưởng rằng tôi hiếm lạ , ở trong mắt tôi, chỉ là cái rắm!"

      "Hôm nay tôi đến đây, chỉ muốn giao con tôi ra, trừ lần này, nếu tôi lại xuất trước mặt , Tần Ngu tôi cũng phải là người nữa!"

      Tay cầm điếu thuốc củaTống Mạc rủ xuống bên người, ánh mắt đếm xỉa nhìn vào mặt Tần Ngu, "Vậy tôi cũng cho biết, con trai của ở chỗ của tôi, nếu cứ dây dưa đòi người, xin lỗi, tôi chỉ có thể mời đến cục cảnh sát uống trà."

      Tần Ngu ngước cằm lên quan sát vẻ mặt của Tống Mạc, lại nhìn ra chút sơ hở nào, xem ra ta phải dối, chỉ là, nếu như Tần Lãng ở trong tay , ở đâu?

      Lông mày chau lại.

      Trong khí, lại truyền tới hồi chuông điện thoại di động.

      Chuông điện thoại di động trong trẻo như vậy, thể nào đến từ Tống Mạc.

      Tần Ngu cuống quít lấy điện thoại trong túi ra, "A lô?"

      "Mẹ, con ở bệnh viện."

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 8: Lay Động A Lay Động.

      Giọng non nớt của Tần Lãng cách dây điện thoại ràng truyền tới lỗ tai của Tần Ngu, Tần Ngu trợn tròn mắt... .

      lòng bị lời của Tần Lãng mà khẩn trương, tay tự giác được siết chặt lại, ngay cả ngữ điệu cũng cao hai bậc, "Con trai con bị làm sao vậy?"

      " phải con bị làm sao vậy, là con làm Hinh Hinh bị làm sao vậy."

      Hinh Hinh trong lời của Tần Lãng là cách vách nhà bọn họ, gương mặt phấn nộn non nớt, cả ngày theo sau mông của Tần Lãng gọi Lãng Lãng, giống như gọi hồn.

      Tần Ngu thở phào nhõm, may, Tần Lãng mất cọng tóc nào.

      "Con làm Hinh Hinh bị cái gì?" Bất quá, làm con nhà người ta bị thương phải bồi thường tiền nha, lòng của Tần Ngu lơ lững giữa trung, lay động a lay động.

      "Hủy khuôn mặt." Tần Lãng tổng kết ngắn gọn và đầy đủ.

      Tim Tần Ngu thiếu chút nữa ngừng đập, "Nghiêm trọng ?"

      " trán có vết , nghiêm trọng lắm mẹ à." Giọng của Tần Lãng nghe như tự trách cùng lo lắng.

      Lòng của Tần Ngu mới lắng xuống, mấy trăm đồng có, cần ra ngoài mua máu bán thận, "Con đừng lo lắng, cho mẹ tên bệnh viện, mẹ lập tức đến ngay."

      Cửa vang lên tràng tiếng gõ cửa, Tần Ngu nghe được giọng của Tống Mạc rất nhạt giống như ăn muối, "Vào ."

      Giọng của Tần Lãng lấn giọng của Tống Mạc truyền tới, "Mẹ, là bệnh viện Nhân Ái."

      Cuối cùng Tần Ngu dặn dò Tần Lãng vài câu mới cúp điện thoại.

      Lúc này mới nhìn về phía Tống Mạc đứng bên cạnh, khuôn mặt có tâm tình gì, thấy chuyện điện thoại xong, nghiêng đầu lại.

      Tần Ngu lúng túng gãi gãi đầu, khuôn mặt trong nháy mắt liền lúng túng khom lưng uốn gối đứng lên, miệng cười cũng sắp toét đến mang tai, đưa tay vuốt lên cổ áo của Tống Mạc mới bị giày vò, diễễnđàànlêêquýýđôôn nịnh nọt nhìn về phía Tống Mạc, "Tống tổng, đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi, lời mới vừa rồi của tôi chỉ là cái rắm, ngàn vạn lần đừng coi là ."

      Tống Mạc từ đầu đến cuối lời, tùy ý để tay của Tần Ngu cọ tới cọ lui dưới xương quai xanh của .

      lát, Tần Ngu cười hì hì thu tay lại, "Vậy cứ như thế, Tống tổng, bây giờ tôi lăn khỏi đây, bảo đảm lăn càng xa càng tốt, sau này còn xuất ở trước mặt của nữa."

      Dứt lời, chạy trối chết rời khỏi phòng làm việc của Tống Mạc.

      Trong phòng làm việc, Hứa Văn lẳng lặng đứng ở bên cạnh Tống Mạc, ngạc nhiên trong mắt còn chưa tản , ánh mắt chân thành rơi vào áo sơmi màu trắng của Tống Mạc, "Tống tổng, trang phục..."

      Hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt, toàn bộ thành phố A ai cũng biết Tống Mạc thích sạch , chịu được người khác đụng vào quần áo của , mà lúc nãy, diễễnđàànlêêquýýđôôn bé kia chỉ đụng vào quần áo của , còn cọ xát ở phía rất lâu, mà lúc này Tống tổng có tình người này thế nhưng có phát hỏa, cũng có lên tiếng ngăn lại, tình cảnh này là trăm năm khó gặp nha.

      Tống Mạc cúi đầu quét vòng ở ngực, giống như còn lưu lại nhiệt độ bàn tay trắng nõn của Tần Ngu, cảm giác nhàng, hết sức kỳ diệu, lại làm cho có chút lưu luyến.

      lát, đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, ánh mắt rơi vào mặt Hứa Văn, "Lát nữa đưa đến tiệm giặt quần áo."

      "Dạ, Tống tổng, vậy tôi ra ngoài trước."

      "Đợi chút."

      "Còn có chuyện gì sao?"

      "Giúp tôi điều tra người."

      "Ai?"

      "Tần Ngu, cùng con trai của ấy." Chần chờ mấy giây, Tống Mạc mới nhàn nhạt phun ra câu .

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 9: Bạo Lực Gia Đình

      Tần Ngu ngồi xe Cố Uyển Uyển mạch nhanh như điện chớp chạy tới bệnh viện, trong hai mươi phút đường, diễễnđàànlêêquýýđôôn Cố Uyển Uyển liên tục cảm khái Tần Ngu sau khi mắng Tống Mạc máu chó đầy đầu, còn có thể sống sót ra khỏi Tống thị, còn Tần Ngu đau lòng mình sắp phải mất mấy tờ Mao gia gia.

      Cửa bệnh viện, xe dừng lại, Tần Ngu liền bộ dạng xun xoe chạy tới cửa chính bệnh viện, Tần Lãng tựa tại cửa chờ đợi Tần Ngu khi thấy liến chạy vào trong ngực , mừng rỡ giống như tìm được người mất liên lạc nhiều năm.

      Tần Ngu ngồi xổm người xuống nâng người Tần Lãng nhìn trái nhìn phải nhìn nhìn xuống, "Con trai, có chuyện gì chứ."

      Tần Lãng ôm chân Tần Ngu, "Mẹ, con có chuyện gì, chỉ là có chút sợ hãi."

      "Sợ hãi sao, có chuyện gì, con trai nên gặp nhiều sợ hãi, như vậy mới có thể biến thành người đàn ông mạnh mẽ." Tần Ngu vỗ vỗ cái đầu của Tần Lãng.

      Tần Lãng : "Nhưng trong sách , phải bị đánh nhiều mới có thể biến thành người đàn ông mạnh mẽ."

      Tần Ngu nhíu mày: "Con xem sách gì?"

      "Mưa gió của đại ca xã hội đen."

      "..." Tần Ngu hoài nghi Tần Lãng biết xem mặt chữ hay ?

      "Về sau lại thấy con xem loại sách đó liền phạt con rửa chân cho mẹ tháng." cú đánh vào ót của Tần Lãng.

      Tần Lãng bị đau nhe răng nhếch miệng, "Mẹ, thầy giáo , phải tránh bạo lực gia đình."

      "Con lại xem loại sách đó bạo lực gia đình luôn luôn kéo dài nữa đấy, hơn nữa càng mạnh hơn, biết chưa?"

      Tần Lãng vâng lời gật đầu.

      Tần Ngu đứng dậy, dẫn Tần Lãng vào.

      Cố Uyển Uyển theo tới, " trán xướt vết , chắc là ở khoa da liễu."

      Hỏi thăm hướng khoa da liễu xong, đến lầu hai.

      Quả nhiên, trong phòng bệnh, vùi ở trong lòng ba ba mình khóc thút tha thút thít, cái miệng nhắn ủy khuất vểnh lên, cho dù ai thấy cũng phải đau lòng.

      Tần Ngu tới nhìn nhìn bé , lại áy náy nhìn về phía ba của Hinh Hinh, "Ba Hinh Hinh, thực tại xin lỗi, trẻ con hiểu chuyện, yên tâm, trở về tôi giáo dục bé lại, lần này xem phí bệnh viện bao nhiêu, tôi trả."

      Cha của Hinh Hinh là người thành , biết Tần Ngu là trẻ mình nuôi đứa bé cũng dễ dàng, làm khó, chỉ cho Tần Ngu tiền thuốc thang, phí đăng ký gì gì đó tự mình trả.

      Sau khi Tần Ngu vạn phần cảm tạ, mang túi xách trả tiền, tổng cộng lại, cũng tốn hai trăm đồng.

      Lúc ra, trong lòng là các loại thoải mái, quay đầu lại liếc nhìn nhân viên thu tiền kia, diễễnđàànlêêquýýđôôn nhịn được cảm khái câu, bệnh viện bây giờ cũng lắm kẻ bịp bợm, chỉ có chút vết thương , liền bắt người ta trả số tiền lớn.

      Rủ mắt xuống nhìn chằm chằm ví tiền móp méo của mình, bẻ bẻ đầu ngón tay, xem ra tháng này phải nắm chặt dây lưng quần sống qua ngày.

      suy tư, phát giác được tiếng bước chân truyền đến, cũng thấy mặt người đàn ông tới, giây sau, ầm tiếng, đụng phải lồng ngực rắn chắc.

      Lồng ngực này phải rắn chắc bình thường, lúc Tần Ngu đụng phải mắt liền nổ đom đóm, diễễnđàànlêêquýýđôôn trước mắt chỉ còn lại bầu trời đầy sao, khóe môi co quắp sờ sờ cái trán, cảm nhận được lực lớn, lung lay sắp đổ đứng tại chỗ, suýt chút nữa lảo đảo ngã gục.

      Nhịn được oán trách tiếng, là ai nha, thấy nhu nhược, thiếu chút nữa té ngã cũng đỡ tý, có chút đạo đức nào hay ?

      Đè nén oán trách giương mắt liếc nhìn người trước mắt, Tần Ngu liền ngây người…

      Chương 10: Oan Gia Ngõ Hẹp

      Cái gọi là oan gia ngõ hẹp chính là đây!

      Muốn chết tử tế cũng được, người đụng phải, vừa vặn chính là Tống Mạc.

      Trong tầm mắt, vẻ mặt của chút thay đổi nhìn , có lẽ bởi vì bị đụng phải có chút đau, chân mày khẽ chau lại.

      Trong lòng Tần Ngu lộp bộp tiếng, trong đầu chỉ ra chữ, chạy...

      thực tế, đúng là cũng làm như vậy.

      Chỉ là, kế hoạch được thành công, bởi vì cánh tay của bị kéo lại, mạnh mẽ kéo lại, giãy giụa hai cái, cánh tay truyền đến trận đau đớn, cần nghĩ, Tần Ngu cũng biết nhất định cánh tay của mình đầy vết đỏ.

      thể làm gì nữa đành phải quay đầu lại, trong mắt bàn tay trắng nõn kéo cánh tay của , nhìn qua hướng cánh tay bên cạnh, nhìn thấy , nét mặt của ấy cực kỳ xinh đẹp, bễ nghễ quan sát , toàn thân đầy vẻ sang trọng.

      Tần Ngu biết này, chính là vợ sắp cưới của Tống Mạc trong truyền thuyết, Lê Nhược.

      Mới vừa nãy còn ở Tống thị, mà bây giờ Tống Mạc lại xuất ở trong bệnh viện, còn cùng ta, như thế xem ra, tin đồn cũng phải đồn bậy, có lửa sao có khói, Lê Nhược rất có thể trở thành vợ của Tống Mạc.

      biết vì sao, khi nhìn thấy màn này, đáy lòng lại khẽ nổi lên ghen tuông.

      Lê Nhược Nhìn chằm chằm thất thần trống rỗng, có giọng xuyên thấu từ khí đến trong tai , "Vị tiểu thư này, đụng vào người ta xin lỗi sao?"

      Lúc này Tần Ngu mới hoàn hồn, ý thức được mình hơi luống cuống.

      Thu lại vẻ mặt cứng ngắc thoáng cái thay vào bộ dáng cung kính vui vẻ, nhìn chằm chằm về phía Tống Mạc, khẽ khom người, "Tống tổng, ngại quá, là tôi mắt mù, đụng vào thân thể tôn quý của , tôi biết ghét tôi, yên tâm, tôi liền khỏi."

      Thái độ nhận lỗi vô cùng thành khẩn.

      Lê Nhược thấy thế cũng mực tha.

      Mà Tống Mạc, từ đầu tới đuôi cũng lời, giống như người đứng xem.

      Tần Ngu thấy có ai ngăn chặn mình, bộ dạng xun xoe chạy , chỗ này phải là chỗ nên ở lâu, nếu như Tống Mạc đột nhiên giở chứng muốn bồi thường tiền thuốc thang, cái được bù đắp đủ cái mất, Tống Mạc phải người nhu nhược, chỉ đụng cái liền chịu nổi, mà là Tần Ngu cho rằng, loại giàu có như Tống Mạc, đều thích đùa cợt người khác, làm người ta khó xử.

      Tống Mạc lẳng lặng nhìn bóng dáng trong khí càng lúc càng xa, bóng dáng bé như vậy, trong lòng đột nhiên giật mình, bất quá chỉ cái chớp mắt, liền bị mạnh mẽ đè xuống, này, hận còn hết, làm sao có thể có tư tưởng với .

      Lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, lập tức sải bước, " thôi."

      Lê Nhược rất nhanh theo kịp, cười tươi khoác cánh tay của Tống Mạc, như có điều suy nghĩ quan sát nét mặt vài lần, thử dò xét lên tiếng hỏi, " biết bé lúc nãy sao?"

      Giác quan thứ sáu của phụ nữ từ trước đến nay hết sức chuẩn, ánh mắt mới vừa rồi của Tống Mạc khi nhìn về phía bé kia đơn giản, giữa bọn họ hẳn là xảy ra chuyện gì đó.

      Môi mỏng của Tống Mạc hé mở, "Lúc trước, khi ở bên ngoài sinh sống quen biết."

      " rất quen thuộc với bé kia sao?" Lê Nhược cảm thấy hứng thú đối với chuyện của Tống Mạc, hoặc là , là cảm thấy hứng thú với Tống Mạc.

      Giọng của Tống Mạc có chút cứng ngắc khẽ quát tiếng, "Lê Nhược!"

      Lê Nhược lập tức im miệng, đáy mắt lóe lên tia ý tứ hàm xúc .

      Mấy giây sau, giọng của Tống Mạc hòa hoãn ít, đẩy cửa khoa phụ sản ra, " kiểm tra , về sau chuyện của , cần em quan tâm."

      Khúc quanh ở lầu hai, là bóng dáng của Tần Ngu lén lén lút lút, biết vì sao, nhìn thấy bóng lưng của cùng người phụ nữ kia rời , lại ma xui quỷ khiến muốn biết bọn họ đến bệnh viện để làm gì.

      Chỉ là, bây giờ thấy kết quả này, lại làm cho có chút hối hận.

      Bởi vì Tống Mạc với người phụ nữ kia vào khoa phụ sản, như thế xem ra, tin đồn Lê Nhược mang thai con của Tống Mạc thực phải là giả.

      Đáy lòng tuôn ra trận khổ sở, giống như có con sâu gặm cắn ở trong ngực của mình.

      Thất thần hồi lâu, hoàn hồn, rời .

      và Tống Mạc, nên là người xa lạ.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 11: Một Cuộc Giao Dịch

      "Lê tiểu thư, đứa bé trong bụng hết sức khỏe mạnh." Bác sĩ trưởng Joy nhìn vào hình ảnh ràng lắm bên trong siêu B vừa cười vừa .

      Vẻ mặt của Lê Nhược có biểu gì quá lớn, nhìn vào tìm ra được tia mừng rỡ, thậm chí, mang theo tia hận ý.

      Ngược lại, Tống Mạc mở miệng trước, "Cám ơn bác sĩ Joy, ông vất vả rồi."

      " vất vả vất vả." Người đàn ông cúi đầu khom lưng .

      "Kiểm tra cũng kiểm tra xong rồi, Tống Mạc, chúng ta thôi." Lê Nhược giống như muốn đợi quá lâu ở chỗ này, nhiều hơn giây cũng muốn.

      Tống Mạc cũng gò ép, tình trạng sức khỏe của Lê Nhược rất tốt, đứa bé trong bụng cũng hết sức khỏe mạnh, ở đây thêm cũng được gì.

      Hai người sóng vai ra phòng bệnh, vẻ mặt của Lê Nhược từ đầu đến cuối đều là mệt mỏi.

      Tay Tống Mạc cắm trong túi quần, vẻ mặt nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lê Nhược cái, "Sau này em phải làm sao bây giờ?"

      Lê Nhược cúi đầu tới, bộ dáng đầy tâm nặng nề, "Em cũng ."

      "Là bạn bè tốt của em, Lê Nhược, khuyên em câu, đừng tùy hứng, gả cho Thẩm Ngạn ." Vẻ mặt của vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong giọng lại hơn vài tia ấm áp.

      Lê Nhược nắm chặt lấy ngón tay, đốt ngón tay nổi lên màu xanh trắng, ngực phập phồng kịch liệt, xem ra, lời của Tống Mạc đâm trúng chỗ đau của .

      Hạ thấp giọng có chút thống khổ, rống lên câu, "Tống Mạc, muốn em gả cho tên cường hào sao? thể nào, đừng tưởng rằng Thẩm Ngạn cường bạo em xong, là có thể đạt được em!"

      Chuyện xảy ra vào đêm hai tháng trước cứ tua tua lại trong đầu của Lê Ngược, Thẩm Ngạn bỏ thuốc kích dục vào trong rượu của , Thẩm Ngạn đặt lên giường, sau đó xé nát quần áo của , tất cả mọi thứ, đều nhớ ràng rành mạch, hận thấu xương người đàn ông này! Nhưng nếu phải thế lực của Thẩm gia lớn hơn thế lực của Lê gia, sớm tống Thẩm Ngạn vào trong ngục, người đàn ông này, nên lóc từng miếng thịt!

      "Lê Nhược, Thẩm Ngạn là em, huống chi, cậu ta còn là cha của đứa bé, về tình về lý, em gả cho cậu ta là thích hợp hơn ai hết." Tống Mạc lý trí phân tích ràng.

      Cảm xúc của Lê Nhược có chút mất khống chế, "Tống Mạc, thể bởi vì Thẩm Ngạn là bạn tốt của liền chuyện giúp ta, em cũng là bạn tốt của , chúng ta thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, chuyện này, em mới là người chịu nhiều ủy khuất, cần phải đứng về phía em!"

      "Đứng về phía em, em như thế nào?"

      "Tống Mạc, em có thể bỏ đứa bé này, cưới em được ?" Lê Nhược ngước cằm lên nhìn Tống Mạc, đáy mắt như là khẩn cầu.

      Tống Mạc nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt đứng lên, "Lê Nhược, giữa chúng ta, chỉ là một cuộc giao dịch, em phải biết rằng, trong lòng của , người đó phải là em, thể nào cưới em được."

      Tay Lê Nhược đặt cánh tay của Tống Mạc co quắp liên tục, cũng đúng, Tống Mạc là ai chứ, đến mang thai đứa bé của người đàn ông khác, nếu sạch , Tống Mạc cũng chưa chắc để ý đến , nếu , ở bên cạnh nhiều năm như vậy, vì sao cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn lâu lần.

      Đáy lòng của có người khác, rất ràng.

      hồi lâu, giọng khàn khàn lầm bầm câu, "Nhưng mà, Tống Mạc, Mộ Song rồi, ấy bỏ rơi rồi..."

      Hai chữ Mộ Song kia giống như cây kiếm, thẳng tắp cắm vào tim Tống Mạc, trong nháy mắt sắc mặt của liền vui, viền môi cơ hồ mím thành đường thẳng, ngón tay ở trong túi quần sít sao nắm lại.

      Rất lâu, mới chậm rãi buông ra, quát khẽ câu, "Về sau cho phép nhắc tới hai chữ Mộ Song ở trước mặt nữa!"

      Có người tồn tại ở đáy lòng , tồn tại ở trong trí nhớ của , bất nhập tất cả, đuổi , giống như là cái nút thắt, mở được, bỏ được, đối với Tống Mạc mà , Mộ Song chính là loại tồn tại như vậy.

      Lê Nhược tự biết mình đâm trúng chỗ đau củaTống Mạc, cũng liền ngoan ngoãn im miệng.

      Cửa bệnh viện, Tống Mạc trực tiếp ngồi vào bên trong xe, Lê Nhược cũng theo, mở cửa xe tự nhiên ngồi vào, buộc chặt dây an toàn, nghiêng đầu, "Cùng em ăn bữa cơm ."

      Đáy mắt của Tống Mạc giống như đóng băng, cho dù ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng rỡ, cũng thể tan ra, cả người vô cùng lạnh lùng, giọng cũng như sắc mặt của , "Buổi chiều trong công ty còn có việc, đưa em về nhà."

      Chương 12: Chồng Tương Lai

      Khi hoàng hôn.

      bầu trời có những phiến mây đỏ lớn lan tràn ra, lửa đỏ, từng chút từng chút, từ từ trở thành nhạt, khi hòa vào mây trắng, biến thành màu hồng nhạt, trông rất đẹp mắt, nơi giao với đường chân trời lại có chút màu đậm, ánh sáng đỏ rực xuyên qua bầu trời xanh biếc, giống như xé rách bầu trời.

      Ở độ cao 30 tầng, ánh sáng mờ nhạt vừa vặn, bình dị lướt qua thủy tinh chút nào keo kiệt chiếu vào đầu vai rộng lớn và lọn tóc của người đàn ông, có vài tập hồ sơ để mặt bàn.

      Hai tay người đàn ông vòng qua ngực định thần tựa lưng vào ghế ngồi, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm văn kiện bàn mà xuất thần.

      Là tất cả tài liệu có liên quan đến Tần Ngu và Tần Lãng.

      thể , hiệu suất xử lý công việc của Hứa Văn rất nhanh, buổi sáng phân phó, buổi chiều có thể chứng thực.

      Đương nhiên, chuyện này sở dĩ xử lý nhanh như vậy, cũng thể loại trừ toàn bộ cuộc sống hơn hai mươi năm của Tần Ngu chỉ đơn giản giống như tờ giấy trắng, rải rác vài nét bút có thể phác hoạ ra, tra của cải nhà của quả thực so với làm bài toán Olympic tiểu học còn muốn đơn giản hơn.

      Tài liệu điều tra được hết sức cặn kẽ, từ Tần Ngu cởi truồng móc tổ chim, lớn đến Tần Ngu lên đại học, , liền ngay cả tám tuổi Tần Ngu vẫn còn ở nhà trẻ, loại chuyện sỉ nhục này cũng ghi chép ràng rành mạch.

      Cuộc sống việc vặt của Tần Ngu đối với Tống Mạc mà cũng có ý nghĩa trọng đại gì, có hứng thú xem những năm này có thể cười hay sinh sống gian khổ, cũng có hứng thú xem thích ăn cái gì thích màu sắc gì, những thứ này, chỉ có chồng tương lai của mới hết sức có hứng thú, thế nhưng tuyệt đối phải là , cảm thấy hứng thú duy nhất chỉ có khi rời , bốn năm nay đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

      Lần trước Tần Ngu tìm con trai liền đến địa bàn của , cảm thấy chuyện có chút kỳ quặc, ròng rã bốn năm Tần Ngu cũng tìm đến , lại ở lúc con trai của mất tích mới tới tìm tận cửa, tự mình lý giải thành con trai của Tần Ngu có tồn tại mối quan hệ lớn với , nếu , vì cái gì Tần Ngu cảm thấy bắt con trai của .

      Trong tài liệu ghi lại làm cho trong lòng của chấn động mạnh cái, những suy đoán chậm rãi hình thành ở trong đầu .

      Tần Lãng con trai của Tần Ngu năm nay vừa tròn bốn tuổi, mà khoảng cách rời khỏi Tần Ngu cũng là ròng rã bốn năm, đương nhiên, khả năng này chỉ là trùng hợp, Tần Lãng chừng là con của Tần Ngu và người đàn ông khác, nhưng trong tài liệu viết rất ràng, Tần Ngu cũng chưa từng kết hôn, hơn nữa, những năm gần đây vẫn luôn ở mình.

      Chuyện xảo diệu là xảo diệu ở chỗ này, khỏi hoài nghi, Tần Lãng chính là con trai của Tống Mạc .

      Xem ra phải tìm thời gian bắt Tần Lãng đến làm giám định DNA, tuyệt đối thể để cho con trai của mình lưu lạc ở bên ngoài, cũng tuyệt đối thể nào để cho con của theo người phụ nữ thô lỗ mà lại vô sỉ trôi giạt khắp nơi kia.

      Cửa phòng làm việc bị gõ vang, suy nghĩ của Tống Mạc bị cắt đứt, đưa tay nhấn nhấn huyệt thái dương, nhàn nhạt câu, "Vào ."

      Hứa Văn giẫm giày cao gót mười phân màu đen tới, vòng eo mảnh giống như hồ lô, "Tống tổng, dạ tiệc sinh nhật của Phó đổng đến giờ."

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 13: Huyết Quang Tai Ương

      Phía chân trời rốt cục cũng thu lại hào quang, mặt trời chậm rãi vào đường chân trời.

      Thời tiết là cuối thu, mỗi khi đêm đến, trong khí tràn ra tầng sương mù, mấy năm gần đây cơ hồ chỉ số sương mù tất cả trong thành thị đều ở mức từ từ dâng lên, thành phố A là thành phố phát triển kinh tế nhanh chóng nhất, chỉ số sương mù lảo đảo vượt lên đầu tại những thành thị khác, vì những thành thị khác mà làm gương mẫu tốt đẹp.

      Trong ngày thường sương mù lớn như vậy, đại khái là do thời tiết hôm nay, toàn bộ trời đều mơ hồ lớp bụi, u, sắp đổ mưa.

      Lái xe ở phía trước, Tống Mạc ngồi ở ghế sau nhắm tròng mắt dưỡng thần.

      Lối cái đường tương đối vắng vẻ, giờ cao điểm có thể tránh kẹt xe, có xếp thành hàng, cũng có tiếng còi liên tiếp, con đường này vô cùng yên tĩnh, tâm tư lái xe cũng bớt căng thẳng.

      tay giữ vô lăng, tùy ý ở đường cái tăng tốc lao nhanh.

      Bên trong con hẻm đột nhiên xông ra chiếc xe điện sáng ngời, lúc lái xe hoàn hồn, cục diện thể tránh khỏi, gắt gao đạp thắng xe xuống, lốp xe cùng mặt đường ma sát, phát ra tiếng va chạm kịch liệt, đâm vào màng nhĩ làm đau tai.

      Chốc lát sau, tiếng vang lớn, bùm tiếng, mơ hồ trong sương mù, lái xe chứng kiến chiếc xe điện kia trượt ra ngoài, bởi vì thắng gấp nên bị ngã, hai người xe lớn song song rơi xuống mặt đất.

      Khuôn mặt người lái xe bị dọa trắng bệch, Tống Mạc kiên nhẫn mở mắt ra, cúi đầu câu, " xuống xem tình hình chút, có thể sử dụng tiền giải quyết tốt."

      Lái xe cởi giây nịt an toàn ra bước xuống xe.

      Tần Ngu từ mặt đất đứng lên, lòng bàn tay cùng khuỷu tay có chỗ bị trầy da, Tần Lãng có bị thương, chỉ là bị kinh hãi, ngồi dưới đất nhúc nhích, cậu vẫn chỉ là đứa bé, chưa có kinh nghiệm trải qua tai nạn xe cộ, giống Tần Ngu trấn định như vậy.

      Tần Ngu tới ôm lấy Tần Lãng ngơ ngác, dùng sức vuốt vuốt mặt Tần Lãng, "Con trai, có chuyện gì, đừng sợ, mẹ ở chỗ này."

      Có lẽ là độ mạnh yếu hơi lớn, Tần Lãng đau nhe răng nhếch miệng, giây sau, khóc ra thành tiếng, "Mẹ, chúng ta là chưa chết sao? Nơi này phải là tào địa phủ hả? Mẹ, con còn như vậy, con muốn chết, Hinh Hinh chờ con lớn lên gả cho con, con còn chưa cưới ấy mà..."

      Tần Ngu đưa tay xoa xoa nước mắt Tần Lãng, "Con chết, mẹ cũng chết, con xem ở đây có đầu trâu mặt ngựa, cũng có Diêm vương gia, con sờ xem, tay mẹ còn nóng này."

      Tần Ngu kéo bàn tay bé của Tần Lãng qua an ủi.

      Tần Lãng vẫn chỉ là đứa bé, thời khắc sợ hãi này nên bị như vậy.

      Cuối cùng Tần Lãng phục hồi tinh thần lại, nín khóc mà cười, may mắn chính mình còn có thể chờ lớn lên lấy vợ.

      Tần Ngu ôm lấy Tần Lãng, vừa bước, thân thể như là bị say rượu loạng choạng, suýt nữa ngã, rủ mắt xuống, hóa ra là giày cao gót bị trẹo.

      Tần Lãng bị hù dọa nằm ở lưng của nháy mắt to ngập nước, "Mẹ mẹ có phải bị thương hay , mẹ thả con xuống , con có thể tự mình ."

      Tần Ngu suy nghĩ chút, buông Tần Lãng xuống.

      Cởi giầy, vừa mới xách lên, oạch tiếng, gót giày nện xuống đất.

      Lái xe thong thả bước chân đến, "Vị tiểu thư này, xin hỏi có bị thương ?"

      Tần Ngu thở dài hơi, năm hạn bất lợi, ra cửa quên xem lịch, xem ra mấy ngày trước đây xem quẻ đường vậy mà cực chuẩn, là có huyết quang tai ương nhưng là gì người xem quẻ cho biết, còn có tai ương vụn vặt.

      Thoạt nhìn sắc mặt người lái xe hết sức cung kính, từ trước đến nay Tần Ngu mấy thích trò làm người khác khó xử, nhiều chuyện, đến mức nhân cơ hội lấy của người ta khoản, tuy nghèo nhưng cũng làm ra chuyện như vậy.

      muốn khoát khoát tay, cùng Tần Lãng về nhà.

      Tài xế kia bước lên bước, "Vị tiểu thư này, đừng nên báo cảnh sát, chúng ta có thể thương lượng chút, , bao nhiêu tiền để có thể giải quyết chuyện này."

      Chương 14

      Tiền? Bước chân của Tần Ngu dừng lại, như thế nào, bộ dáng chanh chua, nhìn giống như lừa tiền sao?

      Tần Ngu ghét những kẻ giàu có, đời này ghét nhất là có người đưa tiền ra áp chế .

      Lập tức tức gận, bước chân thong thả trở lại trước mặt người lái xe, khóe môi khẽ nhếch, híp đôi mắt mang theo tia lãnh ý đánh giá người lái xe từ xuống dưới, " cho tôi tiền sao, người có tiền đúng , nhiều tiền có chỗ tiêu xài sao?"

      Người lái xe há to miệng, lại biết nên cái gì, dù sao người có tiền phải là ông, ông chỉ là người làm bán mạng lấy tiền lương mà thôi.

      Tần Ngu nhìn thấy bộ dáng người lái xe khúm núm, tự biết ông phải là chủ.

      Hai tay vòng trước ngực, ánh mắt lướt qua người lái xe như có như rơi vào chiếc Bintley đậu xa, mặc dù sắc trời trầm như vậy, nhưng đường nét thân xe vẫn rất ràng.

      Cười nhạo tiếng, đúng là người có tiền a.

      Khinh thường thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người lái xe, "Trở về cho chủ của ông, tôi cần tiền dơ bẩn của người đó, tiền là cái gì chứ, tôi có tay, tự mình kiếm, tội gì để người đó cầm mấy tờ tiền dơ bẩn đến vũ nhục tôi, ông gọi người đó xuống câu xin lỗi, chuyện hôm nay coi như kết thúc."

      Người lái xe nhìn nhìn Tần Ngu, lại quay đầu lại nhìn nhìn xe, suy nghĩ chút, quay người trở lại.

      Bên trong xe, Tống Mạc lẳng lặng nhìn phía ngoài cửa xe, hình như nhìn thấy người quen.

      Cửa xe bị mở ra, thân thể người lái xe bước vào, mặt có vẻ sợ hãi, "Thiếu gia, kia…." Lén giương mắt nhìn Tống Mạc cái, mới trôi chảy phun ra nửa câu, " ấy muốn cậu xuống xe xin lỗi ấy."

      " phải ông dùng tiền giải quyết sao?" Tống Mạc .

      "Thiếu gia, kia cần tiền, muốn cậu xin lỗi với ấy." Lái xe như sắp khóc.

      Dựa vào tính tình của Tống Mạc, làm sao có thể ăn khép nép xin lỗi.

      Tần Ngu đứng ở đó rất lâu, cũng thấy có người xuống xe, có chút mất kiên nhẫn, xách lấy giày trong tay khập khiễng đến.

      Nghiêng người dựa vào thân xe, giày cao gót trong tay nện lên mui xe lộp cộp, "Con rùa đen rúc đầu trong kia, có can đảm ra đây, tôi bảo đảm đánh chết người đâu."

      Bên trong xe có động tĩnh, ngược lại người lái xe từ trong xe bước ra, nhìn thấy Tần Ngu đập lên mui xe kêu lách cách, bị hù dọa nghẹn họng nhìn trân trối.

      Cửa sổ xe là kính hướng, người bên ngoài nhìn thấy người bên trong, gan Tần Ngu vô cùng lớn, nhất quyết tha dùng lực nện giày cao gót lên cửa kính xe, " phải các người có tiền sao, đến đây, ra đây cầm lấy tiền của các người đập chết tôi , người có tiền hay lắm sao! Ra đây, ra để cho tôi mở mang tầm mắt..."

      Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, mấy giây sau, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.

      Sau của sổ xe, lộ ra khuôn mặt người đàn ông chút thay đổi.

      Người đàn ông rủ mắt nhìn lướt qua giày cao gót ở trước mắt mình, ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào mặt Tần Ngu, “Mời lấy giày cao gót của ra khỏi trước mặt tôi.”

      Nụ cười mặt của Tần Ngu khi nhìn thấy người đàn ông khắc kia liền cương cứng, giọng tùy tiện lạnh nhạt của người đàn ông làm toàn thân run lên, giầy tay rơi xuống đất.

      Trong đầu trống rỗng, có cách nào dùng từ để diễn tả ngu xuẩn của mình, thế nhưng có mắt lại đụng phải họng súng tìm đường chết, mất hồn, giọng nhàng của lại lần nữa truyền vào tai , "Nghe muốn tôi xin lỗi ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :