1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Dựa Vào Hơi Ấm Của Em - Cúc Tử

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 20: Lý do của tình , giống với bệnh thủy đậu


      Tối nay, Chu Lạc trằn trọc mãi ngủ được. Đến nửa đêm bỗng nhiên cảm thấy đầu óc nặng trịch, xoay người lấy nhiệt kế ra, mới biết đúng là sốt , lấy thuốc hạ sốt uống, khó khăn lắm mới ngủ được lát trời sáng, đầu vẫn nằng nặng, cảm giác còn khó chịu hơn trước khi ngủ, lúc ngồi dậy suýt chút nữa ngã xuống nền.

      Tâm trạng tốt, cơ thể lại khó chịu, dù biết có nhiều việc phải làm, Chu Lạc vẫn bỏ mặc tất cả, quay lại giường ngủ tiếp.

      Đầu hình như càng đau hơn, sau đó cảm giác có người bước vào phòng, gọi tên , Chu Lạc muốn đáp lại, nhưng phát ra tiếng, tiếp đó là loạt thanh ồn ào, xung quanh dường như vô cùng hỗn loạn.

      Những ngày tiếp theo như sống trong ký ức, Chu Lạc quay trở lại thời thơ bé. Đó là những ngày vui vẻ duy nhất trong tuổi thơ . Vào lễ mừng thọ năm tám mươi của ông ngoại, bố mẹ về nhà cũ đoàn tụ. Thời gian đó, nghiệp của họ phát triển vô cùng thuận lợi, tâm trạng của hai người rất tốt, vừa lộ ra tố chất “thần đồng”, trông rất bụ bẫm, đáng . Bố bế và chơi cờ cùng ông ngoại, mẹ mỗi ngày đều dành thời gian dạy tiếng , đánh đàn, những khi vui bà thậm chí còn ôm vào lòng. Ở trong lòng mẹ ấm áp, ngọt ngào, hề lạnh nhạt như đôi khi bà thể .

      Đáng tiếc là quãng thời gian đó quá ngắn ngủi, quả thực là quá ngắn ngủi, tiệc mừng thọ kết thúc, mỗi người họ lại bắt đầu bận rộn với công việc của mình. lâu sau mẹ lại quay về, cãi nhau trận lớn với ông ngoại, sau đó bà nội cho người đến đón , có thể bố mẹ ly hôn, họ Chu, tất nhiên là phải quay về nhà họ Chu. Về sau vụ ly hôn thành, nhưng hai người rốt cuộc vẫn “coi nhau như khách”.

      Sau đó, bao nhiêu tài hoa cũng thể che giấu được vẻ “ngốc nghếch” của , mà càng lớn lại càng có được ngoại hình xuất chúng như bố mẹ, càng khẳng định được thân phận “sản phẩm lỗi” của mình. Mấy người em họ đều cười nhạo “Bố mẹ em cần em nữa rồi”, các bậc trưởng bối khi quan tâm đều khó che giấu được ánh mắt thương xót. Tất cả những điều đó, khiến bé trưởng thành sớm như Chu Lạc khắc sâu trong tâm trí.

      Trong nhà ai cũng tài giỏi, điều đó có nghĩa là họ đều rất bận. Bà nội và ông ngoại là những người quan tâm tới nhất nhưng họ cũng có cuộc sống riêng của mình. Hơn nữa bà nội còn có những đứa cháu khác cần được quan tâm, thương . họ của là con trưởng cháu trưởng trong nhà, nên được chiều hơn . Đó mới là người thực được xem trọng và cưng chiều. Còn tình cảm dành cho phần lớn đều là cảm thông và bù đắp. Về phần ông ngoại, rốt cuộc chỉ là ông “ngoại”, mang họ Tất. Còn cả đống cháu mang họ Tất nên bị ra rìa, ông ngoại dù có thương đến mấy cũng bao giờ mắng mỏ gắt gỏng các cháu nội của mình. Cộng thêm bà ngoại lúc nào cũng bới móc nhà họ Chu, trong mắt bà ngoại, dường như có thể là đại diện cho “ quê mùa” của nhà họ Chu, là giáo trình phản diện của nhà họ Tất “cao quý”, “hào phóng”.

      Vì thế, từ đến lớn, trong mắt mọi người, dường như phải là người quan trọng. Mặc dù là đứa con duy nhất của bố mẹ nhưng lại chẳng có được bất kỳ quan tâm “duy nhất” nào.

      từ đến lớn, mặc dù bao giờ thiếu canxi nhưng lại luôn thiếu “ thương”.

      Khi lớn lên có thể tự lập ông ngoại và bà nội qua đời, tình thân trong lòng bị vứt vào xó, bắt đầu khao khát thứ tình cảm khác.

      Dựa vào bản năng, cảm thấy Diệp Minh Lỗi phải là người bạn đời tốt. Người đàn ông này có tính toán, táo bạo và cuốn hút, nhưng tư tưởng của quá lớn, muốn quá nhiều thứ. Mỗi lần gặp mặt đều có mục đích: Chọn đồ cổ, chúc thọ, tiếp cận Lịch Chủy. Có lẽ mãi về sau mới động lòng, khi đó động cơ cũng đơn thuần hơn, nhưng dù sao khó mà phủ nhận bản chất của thương nhân như Diệp Minh Lỗi. Những người như vậy xung quanh quá nhiều, đối với họ, tình và bạn đời tuyệt đối thể là hàng đầu, là vĩnh hằng, thứ được coi là duy nhất, thứ vĩnh hằng chính là lợi ích.

      Chu Lạc thể để thương nhân làm rung động, tất nhiên cũng thể bị rung động bởi chính khách như Lịch Chủy. Có tốt đến mấy cũng đều thể. Lịch Chủy và bố cùng là mẫu người, có lẽ có nhiều ràng buộc, nguyên tắc hơn bố , nhưng bản chất đều như nhau cả.

      Còn về Đại Đổng, lại là dòng nước khoáng ngọt ngào mang lại sức sống cho cuộc đời khô héo, nhàm chán của .

      Cậu phải là người đẹp trai nhất, giàu có nhất, lãng mạn nhất, nhưng ở bên Đại Đổng, thấy rất vui. Bởi vì mỗi lần nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu, thấy mình chính là Chu Lạc, phải là con của ai, cháu nội của ai, thậm chí phải là “kiến trúc sư Chu”, “chủ nhiệm Chu”, “trợ lý viện trưởng Chu”.

      Ở trước cậu, cần phải quá giỏi giang, cũng cần phải vững vàng, đoan trang, chỉ là biết rung động, khao khát được . May mắn là cậu cũng rung động. Mặc dù cũng từng có hiểu lầm, từng có nghi ngờ, cũng từng có suy nghĩ rút lui và do dự, nhưng sau khi việc qua , hiểu tất cả về , tình cảm của Đại Đổng đối với dường như càng sâu sắc hơn.

      Sau khi cửa nát nhà tan, mặc dù có chút nghi ngờ bố , nhưng việc đầu tiên cậu làm là lặng lẽ ly hôn, tránh mang đến cho nhiều tổn thương.

      Bố mất, trai chết, mẹ bị bệnh, bản thân gánh vác giải quyết tình hình rối ren, lúc này trong mắt mọi người, Phan Lan là thanh mai trúc mã, bố mẹ vẫn còn đủ, càng thích hợp là “vợ hiền” của cậu. Nhưng cậu thức thời, vẫn tìm đến , đại tiểu thư tự do phóng khoáng mang hư danh “con quan” mà lại tiền, quyền, cũng có khả năng gì. Mỉa mai nhiếc móc, đấm đá chửi rủa cũng đuổi được cậu .

      Đại Đổng coi Phan Lan như em , giữa Phan Lan và , cậu lựa chọn , đây là bước đầu tiên.

      Ở thành phố X, cậu nguyện đắc tội với quan chức địa phương, người mà cậu luôn phải lấy lòng, nguyện say mềm như bún cũng muốn để bị chuốc rượu. Giữa lợi ích bản thân của cậu và sức khỏe của , Đại Đổng lựa chọn , đây là bước thứ hai.

      Khi bàn bạc hôn , mặc dù hai mẹ con nhà họ Đổng khăng khăng nên tổ chức hôn lễ, chú trọng phép tắc cũ, nhưng suy bụng ta ra bụng người, chẳng ai muốn làm tiệc hỷ lớn sau khi người thân vừa mất lâu. Nhưng Đại Đổng biết khao khát về hôn lễ, khát khao về việc lập gia đình, giữa tâm trạng của cậu và tâm trạng của , cậu chọn , đây là bước thứ ba.

      Quả thực là rất vui, mặc dù cảm thấy có lỗi với những người đàn ông khác trong nhà họ Đổng mà chẳng thể có cơ hội gặp mặt, nhưng thực rất vui khi cậu luôn coi là số , như là để bù đắp cho chuyện này, hết mực thương người còn lại đó.

      Bởi vì cậu, gần như cũng chỉ có cậu, luôn đặt ở vị trí thứ nhất để suy nghĩ.

      mơ mơ màng màng, trong lòng ngập tràn cảm giác ngọt ngào, có thể lại càng khó chịu, miệng lưỡi khô đắng, toàn thân đau mỏi giống như quả cà chua hỏng vừa động vào là vỡ, Chu Lạc chịu nổi rên lên. Trong nháy mắt, quần áo như bị ai đó lột ra, sau đó cảm giác man mát lan khắp người làm giật mình, Chu Lạc vội giữ chặt bàn tay di chuyển khắp cơ thể .

      “Đại Đổng, đừng có lộn xộn!” thanh ú ớ giống lời , song cuối cùng vẫn thoát ra thành lời. Vừa nãy còn thầm khen cậu, tại sao lại biết điều thế này, bị vậy rồi, mà cậu vẫn còn tâm trạng đó.

      “Đại Đổng”, gì, bàn tay trong tay nắm chặt lại, chờ , “tay ”? Tay Đại Đổng thon dài rắn chắc, sao có thể là “tay ” mềm mại thế này?

      lát sau, “tay ” lại duỗi ra, vỗ cái vào mông , “Hét lung tung gì thế, mẹ là mẹ con mà!”.

      Chu Lạc cảm thấy cuộc đời chính là bàn trà, phía bày rất nhiều cốc [1] ! Hai mươi năm trước làm gì, khó khăn lắm mới chờ tới lúc mây đen tan và ánh trăng ló ra, sắp lấy chồng rồi, khắp mặt toàn thân đều lên thủy đậu!

      [1] Ở đây có cách chơi chữ: “chiếc cốc” có phiên là “bei ju” đồng với từ “bi kịch”. Ý của câu này muốn , cuộc sống đầy những bi kịch.

      Thủy đậu! Lẽ nào do có tuổi thơ, bệnh này phải hết từ lúc bé mới phải, sao lại bị khi trưởng thành chứ?! Ông trời ơi, ông thích nhìn thấy con sống vui vẻ phải ? Chu Lạc lòng đầy bi phẫn.

      Ai ngờ được, ở chỗ Châu Châu chỉ vẻn vẹn có nửa ngày, thế mà lại mang virus thủy đậu về nhà sao? Ai có thể ngờ được, lớn gần ba mươi tuổi rồi lại chưa từng lên thủy đậu? Ai có thể ngờ được, mặt Châu Châu chỉ mọc lưa thưa các nốt thủy đậu, vậy mà người trưởng thành như lên thủy đậu lại sốt cao tới mức hôn mê bất tỉnh. Các nốt thủy đậu dày chi chít đến mức bác sĩ cũng sợ phải chuyển đến bệnh viện truyền nhiễm. Có bác sĩ ngốc nghếch thậm chí còn lắp bắp hỏi: “ phải là đậu mùa chứ?”.

      Ông mới bị đậu mùa, cả nhà các người mới bị đậu mùa ấy! Bệnh đậu mùa sớm tuyệt chủng rồi, ông ngốc đến nỗi biết sao?! Chu Lạc muốn mở miệng gào lên, có người thay những lời muốn rồi. Quay đầu nhìn đó lại là mẫu thân cao quý giống như nữ thần, đúng rồi, vừa nãy bà tự xưng là “mẹ”..

      Hôm đó, sau khi tỉnh táo, phát mình trần như nhộng nằm giường. Bên cạnh giường là Tất Thụy Vân mặt đầy giận dữ, tay bà cầm lọ cồn, tay cầm bông, dùng phương pháp hạ sốt vật lý [2] để chữa trị cho .

      [2] Hạ sốt vật lý: Phương pháp khiến cho thân nhiệt hạ xuống bằng tỏa nhiệt nhân tạo, cần phải tiêm và uống thuốc khi sốt cao ( 39°C), đắp khăn lạnh hoặc xát bằng cồn nóng.

      “Con sốt hơn bốn mươi độ suốt ba ngày liền, truyền dịch, tiêm đều hạ sốt, chỉ có thể dùng phương pháp vật lý. Vốn dĩ thông minh, giờ e rằng sốt tới mức ngốc nghếch hơn rồi.” Thấy con đần mặt ra, Tất Thụy Vân khẽ nhíu mày, tiếp tục thực động tác còn dở.

      Đừng khi lớn lên, ngay cả khi còn , Chu Lạc rất hiếm khi trần như nhộng thế này ở trước mặt mẹ, khó chịu vô cùng, thò tay kéo ga trải giường.

      “Con làm gì thế!” Gạt tay ra, Tất Thụy Vân trách mắng: “Con là mẹ sinh ra, toàn thân từ xuống dưới có chỗ nào mẹ chưa từng nhìn chứ? Hơn nữa mẹ còn là người nhà họ Tất, hồi đại học mẹ học Nhi khoa lâm sàng, thành tích đứng số đó”. Mặc dù sau khi tốt nghiệp lại đổi nghề, nhưng vốn giỏi giang, học là có thể đạt tới mức giỏi nhất, đây là ưu điểm của nhà họ Tất, cũng là điểm mà Tất Thụy Vân luôn tự hào.

      Nhìn người mẹ nét mặt nghiêm túc gần như thể lay chuyển, trầm ngâm. Cũng may là mẹ đổi nghề, nếu tuổi thơ bất hạnh phải chỉ có mình con!

      Tạm thời hết sốt, nhưng toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Tệ nhất là các nốt thủy đậu bừng bừng như lửa làm Chu Lạc thương tích đầy người. Lý trí bảo với rằng mình sao, nhưng thế giới này làm gì có người con nào lại để ý đến vẻ ngoài của mình chứ. Trong lòng Chu Lạc rất hoang mang, ngay cả Đại Đổng tức tốc trở về, đều trốn gặp, kiên quyết muốn nhập viện. Thế là tại bệnh viện gần nhà, xảy ra màn bệnh “đậu mùa” vừa lúc nãy.

      Bà Tất đằng đằng khí thế, để ý đến phản đối của Chu Lạc, chỉ với cuộc điện thoại có thể giải quyết tất cả mọi việc.

      Vậy nên Chu Lạc được chuyển vào phòng bệnh trẻ em giống như phòng của Châu Châu, nghe , lên thủy đậu phần lớn thường là trẻ em, vì thế khoa Nhi có kinh nghiệm hơn.

      Đây có được coi là bù đắp cho tuổi thơ của ?

      Sau khi các nốt thủy đậu dần dần biến mất khắp mặt Chu Lạc toàn là vết thâm đen, mặt vừa đen vừa bóng giống như cái chảo xào, tóc đầy dầu, rối giống cái giẻ lau. Đây là lần đầu tiên nhếch nhác như vậy kể từ khi sinh ra, nên nhất quyết chịu để Đại Đổng nhìn thấy cái mặt này của mình. Sau khi nhìn thấy rồi còn kết hôn gì nữa, chừng lại liệt dương luôn ấy chứ, Chu Lạc bắt đầu suy nghĩ lung tung.

      Nhưng đối diện với mẹ mình, lại giống như vậy. Hơn nửa tháng nay, Chu Lạc thực nghi ngờ về việc lần đầu tiên biết đến bà Tất như thế. Trong lòng bà xưng là “Mẹ”, có thể thấy đây là thay đổi lớn, trước đây bà Tất kỵ nhất chữ “già”.

      Người khiến cách nhìn khác, còn có bố – Chu Thanh Bách. Hơn nửa tháng nay, người tắm rửa lau người cho Chu Lạc đều là bà Tất, cơm nước đều do bí thư Chu lo liệu, hai người toàn tâm toàn ý chăm sóc con . Đấy là còn chưa kể, khi y tá truyền dịch và tiêm cho Chu Lạc, biết có phải là do căng thẳng hay , mà đến lần thứ ba vẫn thể lấy được ven. Thực ra Chu Lạc nghĩ là do bố mẹ khí thế hùng hậu quá làm cho người ta sợ. Cả hai đều là những người có địa vị cao, bốn con mắt cứ nhìn chăm chăm vào tay , cho dù y tá có tay nghề thành thục đến mấy, kinh nghiệm phong phú đến mấy cũng bị dọa chết khiếp.

      Chu Thanh Bách nhíu mày, nhìn vợ cái, “Hay là em làm , hồi đó em tiêm cho con mũi là xong ngay mà”.

      “Đó là việc của nhiều năm trước rồi.” Mặc dù Tất Thụy Vân hừm tiếng, nhưng lại đứng dậy về phía Chu Lạc , y tá vội hoảng hốt nhường chỗ. Nhưng thấy Tất Thụy Vân hồi lâu vẫn tiêm, bất giác hơi thắc mắc.

      gọi y tá trưởng tới đây!” Tất Thụy Vân bực mình ném kim xuống.

      “Em sao thế, tuần trước truyền đạm, chẳng phải em cắm kim rất chuẩn sao?” Chu Thanh Bách thể lý giải được, lúc đó ông còn cảm thán kỹ thuật của bà vẫn hề giảm so với năm xưa.

      Sắc mặt của Tất Thụy Vân lúc đỏ ửng lúc lại trắng bệch, im lặng hồi lâu mới buông câu: “ thể cắm được”. Sau đó bước ra khỏi phòng bệnh thể quay đầu lại.

      Chu Thanh Bách nhìn con đáng thương và nhìn cánh tay gầy của nó, trong lòng thương xót, sau đó thầm câu với vẻ hài lòng: “Với mình lại có thể ra tay”.

      Chu Lạc tối sầm mặt lại, trong lòng nghĩ hai người khi còn trẻ đấu đá nhau, bà Tất trước đây từng cầm dao phẫu thuật cơ thể ông, lẽ nào ông quên rồi sao? Cắm vào mũi kim có gì mà thể ra tay, cố ý tiêm thêm cho ông vài mũi là may lắm rồi!

      Kế hoạch lấy lòng con của bố mẹ Chu Lạc tuy hơi kỳ quặc nhưng lại được thực cách khá thuận lợi. Hiệu quả như thế nào, tạm thời chưa biết được, hai người bình thường vô cùng bận bịu nay cũng thu xếp thời gian ngồi lại chuyện. Hai người đều có tri thức, có kiến thức, giống như những người bạn cũ, tuy hòa thuận như cặp vợ chồng bình thường nhưng cũng được coi là ăn khớp.

      Người phiền muộn chính là Chu Lạc, quả thực biết nên đối mặt với hai người này như thế nào. Tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt ư? Thấy người ta cả đời cũng chưa từng xuống giọng bao giờ, nhẫn tâm mà cũng làm được. Ngoan ngoãn làm đứa con hiếu thảo? Điều này phải cần cả quá trình, cho tới tận bây giờ vẫn chưa quen chuyện nhã nhặn với họ, lại càng giống như con những nhà khác nép vào lòng bố mẹ nũng nịu, vòi vĩnh.

      Vậy là, để trốn tránh, ngoài lúc ăn ra, phần lớn thời gian dành để ngủ. Đại Đổng gấp rút giải quyết cho xong công việc ở thành phố X, nhưng Chu Lạc nhất quyết chịu gặp cậu. Có lần cậu xông vào trong phòng, Chu Lạc lại cuộn mình trong chăn giống như quả bóng, dám ló mặt ra. Trước mặt bố mẹ Chu Lạc, Đại Đổng cũng tiện giở chiêu trước đây mềm rắn quấy rầy, đành phải rầu rĩ ra về.

      Chờ mãi những nốt vẩy đen mới bong gần hết, Chu Lạc vui mừng rửa mặt rồi soi gương, tuyệt vọng. Những vết thủy đậu mặt đều biến thành màu hồng hồng, mặc dù bác sĩ tuyệt đối để lại sẹo, nhưng chờ đến khi màu đó biến mất cũng phải mất thời gian dài, thậm chí có khi mất cả mùa hè.

      Giận dữ ném khăn mặt , Chu Lạc quay người lao ra khỏi nhà vệ sinh bị va vào ai đó, ngã ngay vào vòng tay ấm áp.

      “Á á á!” Khi nhìn đối phương là ai, Chu Lạc hét lên rồi lấy tay che mặt, Đại Đổng tay chân lóng ngóng vừa che miệng , vừa quay người lại định đóng cửa phòng bệnh. ngờ y ta của phòng bệnh VIP vô cùng có trách nhiệm, nhanh chóng lao tới phía cửa, vội vã hỏi: “ Chu, sao chứ? Có chuyện gì vậy?”. Sau đó kinh ngạc nhìn thấy cảnh hai người quấn lấy nhau phía sau cửa, nhìn giống trường phạm tội nào đó. y tá do dự biết có nên hét lên gọi người hay , nguyên nhân do dự chính là… nghi phạm hiếp dâm đều đẹp trai vậy sao? Mặt y tá đỏ bừng lên, tim đập loạn nhịp.

      “Xin lỗi , tôi là chồng ấy.” Đại Đổng bối rối đẩy Chu Lạc ra, lấy tay ra hiệu hồi, “Chúng tôi có chút chuyện cần , cứ làm việc của mình ”. xong liền đóng cửa lại.

      y tá ngây người ra, biết có nên tin người này hay , trong đầu hồi tưởng lại tình huống giống như trong phim vừa nãy, mới phát ra chủ nhân của phòng bệnh sau khi được người kia thả ra, chỉ bưng mặt chạy mà lại hét lên hoặc phủ nhận.

      Vậy , những lời chàng đẹp trai đó đều là ư? Nhìn cánh cửa phòng đóng kín, nhớ lại chàng đẹp trai ban nãy, y tá lắc lắc đầu, quyết định thêm chuyện bằng bớt chuyện, quay người bỏ .

      Hai người bịn rịn ngồi sô pha ở phòng ngoài. Trong lúc cấp bách, Chu Lạc vào phòng bệnh, lôi chiếc chăn bông mỏng ra đắp lên người, tại chiếc chăn bông dùng để đắp này sắp bị ngũ mã phanh thây rồi

      về nhà , à , đến thành phố X , còn nhiều việc phải làm mà!”, cuối cùng cũng thể bằng con trai cơ thể cường tráng khỏe mạnh. Trong trận tranh giành, Chu Lạc nhanh chóng bại trận, cái chăn đáng thương bị Đại Đổng giật lại, vứt xuống nền nhà. Chu Lạc lại bắt đầu rúc vào dưới đệm lưng ghế sô pha.

      “Em tránh mặt hơn nửa tháng rồi còn gì, những việc cần làm làm xong từ lâu rồi.” Đại Đổng chuyển sang tấn công cái đệm lưng.

      “Em muốn gặp đâu!” Chu Lạc dùng hai tay cố sống cố chết ép chặt đệm lưng lên đầu.

      “Ngoan nào, nhớ em lắm, em nhớ sao?” cứng được, Đại Đổng liền áp sát vào Chu Lạc, dỗ dành bên tai, tay chầm chậm xoa lưng , cơ thể ngày càng sát lại, cuối cùng dứt khoát đè lên người .

      Chu Lạc lâu ngày gặp, nhớ nhung vô cùng, làm sao chịu nổi, ngay lập tức toàn thân mềm nhũn, chân tay còn chút sức lực nào, cái đệm lưng bị lấy .

      “Ừm…” định bịt mặt, tay bị giữ chặt, người bị lật ngược lại.

      Chu Lạc nhắm ngay mắt lại, môi run run nên lời, sợ nhìn thấy kinh ngạc và ruồng bỏ trong mắt cậu, cho dù chỉ là chút.

      Sau đó khí bỗng trở nên trầm lặng, khoảng thời gian đấy dài tới mức làm Chu Lạc bắt đầu cảm thấy run rẩy, mặt trắng bệch, lại càng dám mở mắt nhìn.

      “Lạc Lạc, em nghĩ thích em là vì lý do gì?” Cuối cùng Đại Đổng cũng , kèm theo vẻ vui, dường như có hơi khác với dự tính của . Do dự mở mắt ra, phát nét mặt nghiêm túc của cậu, giọng điệu rất lòng, Chu Lạc cũng tỏ ra nghiêm chỉnh, chầm chậm dịch người sang bên rồi ngồi dậy.

      “Vì, vì sao?” Chu Lạc có chút thoải mái. Vấn đề này cũng nhiều lần suy nghĩ tới, đáp án đúng, lại dám khẳng định. Lúc này Chu Lạc có chút căng thẳng, ma xui quỷ khiến thế nào lại tự mỉa câu, “Tóm lại phải là vì em trông xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành chứ gì?”.

      Đại Đổng nghe xong thần mặt ra, vẻ nghiêm túc bỗng nhiên mất , cậu cười tới mức cả mặt đỏ bừng. Chu Lạc vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô, ban nãy sau trận lăn lộn giờ rối tung lên như ổ gà, người mặc đồ ngủ hình thú, mặt lại điểm đầy nốt, câu “xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành” đúng là quá hài hước!

      Chu Lạc cũng nhanh chóng phát ra điểm này, thẹn quá hóa giận định giấu mặt lần nữa, đột nhiên bị ai đó ôm chầm lấy, ghì chặt vào lòng.

      “Lạc Lạc, phải là người chỉ chú ý đến vẻ bề ngoài. thích em cũng phải là vì em xinh đẹp.”

      Vì cơ bản cậu nghĩ rằng xinh đẹp sao, Chu Lạc giận dữ nghĩ, lại nhịn được liền hỏi : “Vậy rốt cuộc thích em ở điểm gì?”.

      cũng biết nữa.” Người trả lời lại thấy rất vui vẻ.

      Chu Lạc bực mình, vùng vẫy muốn thoát ra, Đại Đổng ấn xuống và : “ có thể khẳng định điều là, thích được ở bên em, thích nhìn thấy em, nghe em chuyện, hoặc làm gì cả, chỉ cần có em ở bên cạnh là cảm thấy rất yên bình, vui vẻ. nhìn thấy em rất nhớ, có tin gì thấy thấp thỏm, nếu em vui cũng thấy vui, em vui vẻ cũng thấy vui vẻ, thấy em tốt với người khác ghen tỵ, thấy em khó chịu rất đau lòng”.

      Có lẽ những lời này cảm động hơn những lời thề non hẹn biển, nhưng Chu Lạc nghe xong lại thấy trong lòng như trăm hoa đua nở. Hết cách rồi, ai bảo trước đây rất ít khi được nghe những lời ngọt ngào. ngờ chàng ngốc này lại rất biết dỗ dành người khác như vậy, Chu Lạc rất vui nhưng miệng vẫn hừm tiếng: “Điều này cũng chẳng chứng tỏ cái gì, chừng bác cũng có thể cho cảm giác này”. Cảm giác được người ta quan tâm, có thể nũng nịu, còn có thể nhõng nhẽo mãi.

      Đại Đổng nghe xong, tức giận vô cùng, ôm chặt véo cái vào mông để trừng phạt, cảm giác là lạ, nhịn được lại véo thêm cái nữa, Chu Lạc bị đau kêu lên “Á” tiếng, thanh kiều, ngọt ngào. Trong giây lát, nhiệt độ khí bỗng tăng cao vài độ, khí mờ ám xuất . Thế là từ véo chuyển thành vuốt ve, bàn tay tự do du ngoạn cơ thể , hơi thở hai người bỗng bất ổn.

      “Chuyện này…” cảm thấy bầu khí có gì đó phải, Chu Lạc định mở miệng ngăn lại nhưng lời còn chưa phát ra bị chặn lại, lần này mới thực là quấn lấy nhau, hoàn toàn bỏ rơi chiếc chăn bông tội nghiệp kia.

      Củi khô bốc lửa, tiểu biệt trùng phùng, hai người âu yếm nhau thở hổn hển, quần áo bị cởi hết phân nửa, dường như quên cả tháng ngày, quên mất mình ở đâu, nhưng người khác lại quên, bởi vì cửa đột nhiên bị mở ra rồi nhanh chóng đóng lại.

      Trong lúc cấp bách, chiếc chăn bông đó lại vô cùng có ích, Đại Đổng nhanh chóng với ấy chiếc chăn đắp lên người Chu Lạc, rồi mới chỉnh sửa lại quần áo của mình.

      Chu Lạc đầu óc trống rỗng, sau khi tỉnh táo liền vùi đầu vào trong chăn bông, giọng rên thầm, trời đất ơi, để chết cho xong! Vừa nãy người đàn ông của mải vùi đầu vào ngực nên nhìn thấy, tựa vào sô pha ôm ghì lấy đầu cậu nhưng ánh mắt nhìn thẳng ra cửa với vẻ xấu hổ. nhóm người bên ngoài, có bố mẹ, có cậu Tất Tinh Huy, còn có cả Lịch Chủy và trợ lý Tôn, nét mặt đều rất ngạc nhiên. Đáng buồn nhất là trong tay Lịch Chủy còn dắt theo bạn Châu Châu nữa!

      Trời đất ơi, đôi gian phu dâm phụ bọn họ hủy hoại mầm non của đất nước, có phải bị lôi ra vứt vào rọ lợn? Ý thức của Chu Lạc bắt đầu rời rạc, suy nghĩ muốn vào gian khác: Những người đó sao lại gõ cửa? Có lẽ họ nghĩ đó là phòng ngoài nên cần thiết chăng? Còn hai người bọn họ, sao lại vội vã vậy chứ? Sao vào giường ở phòng trong rồi hãy thân mật, như vậy bị tóm tại trận. Hơn nữa ban đầu còn lo lắng Đại Đổng nhìn thấy mình xấu xí bị liệt dương, bây giờ có thể chứng minh là phải thế, nhưng biết lần kinh động này liệu có gây ra hậu quả xấu như hay

      Chu Lạc nghĩ ngợi lung tung, Đại Đổng là đàn ông, nên điềm tĩnh hơn nhiều. Sửa lại quần áo rồi đẩy Chu Lạc vào phòng trong, ra mở cửa, bên ngoài chỉ còn lại Tất Thụy Vân mặt mày xám ngoét. Trước khi nữ vương cao quý đó rời khỏi bệnh viện, chỉ ném lại câu: “Thu dọn xong xuống lầu, chúng ta cần chuyện”.

      Đại Đổng mặt mày ngượng nghịu vào phòng trong truyền thánh chỉ, khi đó sắc mặt Chu Lạc cũng tốt hơn nhiều, bởi vì suy nghĩ của hình thành: “Lần này cặp vợ chồng vốn giữ thể diện đó nên ép bọn họ nhanh chóng kết hôn, dưới chứng kiến của mọi người, họ thể bỏ mặc con cái như vậy được…”.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

                  Ngoại truyện 1: kiện của hồi môn


      Hôn lễ của Đại Đổng và Chu Lạc, vì có kết hợp của nhà họ Chu và họ Tất, điệu biến thành lạc điệu, trang trọng trở thành long trọng. Sau vụ cướp đoạt con thành công, ông cậu Tất Tinh Huy độc thân còn tận mắt chứng kiến thêm trận gian tình, sau khi lãnh đủ kích động lại luôn bới lông tìm vết, làm mọi việc thêm rối rắm, đôi vợ chồng trẻ bị giày vò trận ghê gớm.

      Song cũng phải là có thu hoạch. Chu Lạc ngờ ông ngoại bà ngoại, ông nội bà nội sau khi mất để lại cho của hồi môn rất lớn, con số đó đủ để có tên trong bảng xếp hạng những người phụ nữ thế hệ 8x giàu có nhất. Chu Lạc vô cùng bàng hoàng, muốn tìm chồng để thương lượng nên xử lý thế nào, bị mẹ Tất Thụy Vân trừng mắt ngăn lại, “Loại đàn ông muốn của hồi môn của vợ còn được gọi là đàn ông ?”. Từ khi hai người bị bắt quả tang sô pha, chịu nhiều áp lực phải nhanh chóng kết hôn, kế hoạch lấy lòng của bố mẹ Chu Lạc tạm thời gián đoạn, cơ bản vẫn coi giáo dục bằng áp lực là chính, bao gồm hạ lệnh cầu phải phục tùng.

      Chu Lạc mặt cảm xúc, gật đầu, tay cầm hộp đựng đầy các loại tài liệu, hóa đơn, giơ tay ra đưa cho Tất Thụy Vân, “Này, của mẹ đây”. Thấy Tất Thụy Vân càng trợn mắt lên nhìn, Chu Lạc có chút ác ý, “ ấy là đàn ông, con tự mình kiểm chứng rồi”.

      Buổi tối, chồng làm việc ở thư phòng tới tận nửa đêm mới về phòng ngủ, Chu Lạc đưa cho chồng ly sữa ấm. Nhìn Đại Đổng uống xong, đón lấy ly đặt xuống, thuận đà ngã vào lòng cậu, buồn bã : “Nếu, em là nếu như, chúng ta bỗng nhiên có khoản tiền lớn, vất vả như vậy nữa chứ?”.

      Đại Đổng nghe xong, nhàng đẩy vợ ra chút, nhìn với vẻ hối lỗi, “ xin lỗi, thời gian này bận quá, những việc liên quan đến thiết bị của nhà xưởng mới cũng sắp giải quyết xong rồi, sau đó chúng mình nghỉ tuần trăng mật bù, được ?”.

      “Nếu có khoản tiền lớn, có phải mọi việc thuận lợi hơn ?” Chu Lạc hỏi lại lần nữa.

      phải là vấn đề tiền vốn, mà là số liệu do nhà cung ứng thiết bị cung cấp có sai sót, có khả năng chúng ta phải cử người khảo sát. Song vấn đề chắc nhanh chóng giải quyết.” Đại Đổng bảo đảm lại lần nữa, tư tưởng thoải mái hơn, bắt đầu vuốt ve cơ thể mềm mại trong lòng.

      Giữ chặt tay cậu, Chu Lạc ngẩng đầu lên hỏi thẳng: “Ý em là bỗng nhiên cho khoản tiền lớn, khoản rất lớn, vui chứ?”.

      Bị mất hứng, Đại Đổng hơi nhíu mày lại, : “Tiền đủ tiêu sao em, tiền lương tháng này vẫn chưa được chuyển vào tài khoản ư? Hôm nay muộn rồi, sớm mai đến công ty điện thoại hỏi kế toán được ?”. Nhà xưởng vẫn còn chưa có lãi, Đại Đổng vẫn là chủ tịch hội đồng quản trị cũng chỉ có thể lĩnh lương hằng tháng chứ chưa được phân chia lợi nhuận theo cổ phần, mà lương của cậu chuyển khoản trực tiếp Chu Lạc.

      Cuối cùng, thể tiếp tục nhẫn nại với cảnh ông gà bà vịt này, Chu Lạc hét lên tiếng: “Em có khoản tiền rất lớn muốn đưa cho , có cần !”.

      Đại Đổng giật mình kinh ngạc, nhìn vợ mình nổi cáu, hồi lâu sau mới cẩn thận thăm dò: “Em , nhà mình phải là do em quản lý tiền sao? Đưa cho làm gì? Em biết đấy, hiểu về tài chính, trí nhớ cũng kém, em vẫn là người tài năng, vất vả chút được em…”. Sau đó vì muốn tránh khỏi trách nhiệm làm quản gia, Đại Đổng ra sức lấy lòng vợ, chuẩn bị cúc cung tận tụy đến hơi thở cuối cùng.

      Thôi được, dường như phương pháp quản lý tài chính của mình cũng là gửi ngân hàng, người tài giỏi phải làm nhiều, hay là giao cho mẹ Tất Thụy Vân vậy, dựa vào năng lực của bà, chừng vài năm có gấp đôi số tiền đó… Trước khi rơi vào trạng thái mơ màng, Chu Lạc trong lúc tỉnh táo nhanh chóng đưa ra quyết định này.

                  Ngoại truyện 2: Nửa đêm kinh hoàng


      Địa điểm: Phòng ngủ

      Nhân vật: Đại Đổng, Chu Lạc.

      kiện: Hai người ngủ, ngủ theo đúng nghĩa đen.

      Trước khi ngủ, uống hơi nhiều nước, Chu Lạc buồn tiểu nên tỉnh giấc. Mơ mơ màng màng thức dậy vào nhà vệ sinh, lại phát thấy người bên cạnh cũng cố ngồi dậy và quay đầu lại, mặt bỗng nhiên hướng về phía , trong lúc giật mình Chu Lạc run giọng hỏi: “Sao, sao thế?”. Ánh mắt của cậu đáng sợ, chỉ là muốn vệ sinh, có phải là lén cầm dao giết người đâu!

      “Lạc Lạc, em!” Rồi ôm chặt lấy , hôn cách cuồng nhiệt, còn giở thói hư, Chu Lạc thở phào cái, lát sau bị hôn nhiều tới mức cũng có hứng thú, nhưng vì quá buồn tiểu buộc phải đẩy cậu ra: “Ai dà, là, chờ em vệ sinh ”.

      Vẫy vùng thoát khỏi nụ hôn của sói, chạy vào nhà vệ sinh, nhanh chóng giải quyết vấn đề, nghĩ rằng mình tắm sau khi thân mật và trước khi ngủ, liền dùng cái chậu chuyên dụng chỉ vệ sinh số nơi cục bộ. Sau đó mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp quay về giường, thầm nghĩ lấy người đàn ông ít tuổi hơn là phiền, làm nhiều lần như vậy biết có tốt cho sức khỏe nữa…

      Sau đó, chờ đợi hồi lâu trong tâm trạng lo lắng, cũng thấy người bên cạnh có động tĩnh gì. Ngạc nhiên quay sang thăm dò, thấy đối phương ngủ rất ngon trong tư thế nằm nghiêng tiêu chuẩn, hơi thở trở nên rất sâu.

      Chu Lạc bất đắc dĩ đành nằm xuống, đếm cừu mãi mới ngủ được, rồi ngủ mạch tới khi trời sáng mới tỉnh giấc, quay sang phát chỗ bên cạnh trống trơn. Ra khỏi phòng ngủ tới phòng ăn, Đại Đổng vừa ăn sáng xong, thu dọn bát đĩa, nhìn thấy , cậu : “Phần của em để trong nồi, lúc nào ăn em hâm nóng lên nhé, lát nữa có việc phải ra ngoài”.

      Chu Lạc để ý đến chuyện bữa sáng, tức tối nhìn cậu, “Đêm khuya hôm qua tại sao lại quấy rối em?”.

      Đại Đổng lơ mơ hiểu, “Đêm khuya? Em là trước khi ngủ?”. Sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh, có chút rầu rĩ nhìn , “Chẳng phải em đau lưng, muốn làm tiếp lần nữa còn gì? phải nén nhịn mãi mới ngủ được…”.

      im miệng!” Chu Lạc mặt đỏ bừng hét to, khí thế bừng bừng, lời sắc như kiếm: “Là em lúc nửa đêm thức dậy ấy”.

      Đại Đổng vẫn hiểu gì, “ phải là em biết, thường ngủ mạch đến sáng, có thói quen thức dậy nửa đêm?”. Nghĩ lát rồi hỏi lại, “Tư thế ngủ của ngoan lắm, đè lên em à?”.

      “Đè cái đầu ấy!” Chu Lạc muốn nhưng lại biết nên như thế nào, ra hiệu hồi lâu “ em em”, sau đó chợt nghĩ ra, liếc mắt nhìn cậu: “Có phải mơ thấy gì ?”.

      Lúc này khuôn mặt đỏ ửng lại chuyển thành của Đại Đổng, cậu cứng họng, “Sao em biết được?”.

      Em sao mà biết ư, em biết ngay mà! Chu Lạc giận quay người , nước mắt tuôn rơi.

                  Ngoại truyện 3: Người mới và người cũ


      Châu Châu cứ chăm chú nhìn vào cái bụng lùm lùm trước mắt. Từ lúc tuyên bố trong bụng mình có em bé, hai người những bị cấm ra ngoài mình, dụng cụ và màu vẽ cũng được đụng đến. Nhưng hai năm trước Chu Lạc và Đại Đổng chuyển đến thành phố X, vì lý do này nên quay lại Bắc Kinh, nó mới có cơ hội thường xuyên đến tìm chơi. Rốt cuộc nó có nên chào đón công chúa này hay ? Đây mới là vấn đề.

      Sau khi chắc chắn rằng Chu Lạc thể trở thành mẹ của mình, Châu Châu cũng cần phải giả vờ ngoan ngoãn, lộ bản chất, cách chuyện của hai người cũng ngày càng quái lạ, tham khảo trường đoạn dưới đây…

      “Chị Chu, chị thể trở thành mẹ em, em cảm thấy rất tiếc, nhưng nếu như chị có thể sinh em bé chơi với em, em tha thứ cho chị.” Mặt Châu Châu đầy vẻ “Cháu rất nhân từ”.

      “Cái gì mà chị, cái gì mà em bé?” Sau khi mang bầu, phản ứng của Chu Lạc có chút chậm chạp, làm vấn đề rồi mới hỏi bé: “Tại sao lại là em , em trai được sao?”. Con bé này lớn rồi đây, biết cách vòng vo để mưu tính, Chu Lạc bật cười.

      Châu Châu bĩu môi, “Bọn con trai đáng ghét, em muốn em trai! Chị, sau khi sinh em bé xong để ở nhà em có được ?”.

      được.” Chu Lạc quả quyết từ chối.

      “Tại sao?” Châu Châu can tâm, hét toáng lên.

      “Nếu em muốn có em , bảo bố sinh cho em.” Chỉ cách cho bé, đừng có mưu tính gì ở mình nữa.

      “Bố em là đàn ông, thể sinh con.” bé Châu Châu tám tuổi mặt đầy tiếc nuối.

      “Bố em có là phụ nữ cũng thể mình sinh con được, chẳng phải là bố em vừa mới lấy vợ mới sao?” Lịch Chủy mới kết hôn năm trước, điều bất ngờ là, vợ của ta lại là minh tinh mới nổi, xinh đẹp nhưng chỉ là bình hoa di động.

      Châu Châu bĩu môi chút nữ tính , “Người phụ nữ đó có đầu óc, bố em định để ấy sinh con, sợ phá hỏng gen của gia đình em”.

      Chu Lạc lườm lại bé, nghe xem, đây là lời của đứa bé tám tuổi sao?! Tiếc thay năm đó mình còn nghĩ con bé hay xấu hổ, yếu ớt, sau này cho dù cách nhìn về nó có thay đổi, nhưng vẫn thấy tự trách mình, ăn năn hối hận vì để bé phải chứng kiến cảnh tượng lành mạnh của hai năm trước. Kết quả là người ta cơ bản hề để ý tới chuyện đó, còn quay đầu lại với : “Ở trong phim người ta mặc ít đồ hơn hai người nhiều, với lại lúc đó cửa đóng nhanh quá, em kịp nhìn cơ thể chú Đại Đổng có đẹp hay ”.

      Đây đâu phải là mất mẹ, ràng là bé ma mãnh! Chu Lạc bỗng thấy cảm thông cho người vợ mới cưới của Lịch Chủy.

      Thấy Chu Lạc có phản ứng gì trước lời của mình, Châu Châu yên lặng lát, giọng điệu lúc này còn vẻ đùa cợt như ban nãy, mà thể vẻ u uất, bi thương phù hợp với lứa tuổi, “Em ngờ bố em lại lấy người phụ nữ như vậy, chỉ được mỗi ngoại hình, hư vinh và lại nông cạn!”.

      Thấy thái độ của con bé có phần thay đổi, Chu Lạc cũng điều chỉnh lại thái độ, bởi vì mình cũng từng trải qua, bao giờ coi thường chất xám và tình cảm của bất kỳ bé nào.

      Chu Lạc suy nghĩ rồi mới hỏi, “Thế em cảm thấy bố em nên lấy người như thế nào?”.

      Châu Châu chau mày, mặt tràn đầy nhớ nhung và hoài niệm, “Khi mẹ em mất, em còn rất , nhưng em biết bố em rất rất mẹ. Mẹ em nhã nhặn cao quý, có học thức lại tài giỏi, là người phụ nữ tài hoa nổi tiếng”.

      “Vì thế em nghĩ, bố em có kết hôn cũng nên lấy người tương tự như vậy?” Chu Lạc lại hỏi.

      Thấy Châu Châu do dự gật đầu, Chu Lạc hỏi tiếp: “Là em hy vọng bố em mãi mãi nhớ mẹ em, hay chuyển sang người khác?”.

      Lần này Châu Châu hề do dự mà lập tức trả lời: “Tất nhiên là muốn nhớ mẹ em, mãi mãi mẹ em”.

      Thấy Chu Lạc nhìn mình, mặt Châu Châu đỏ lên, “Chị Chu, lúc trước em luôn muốn chị lấy bố em, em lòng đó, hơn nữa…”.

      “Hơn nữa chị trông giống mẹ em, bố em mỗi lần nhìn thấy chị đều có thể nhớ tới mẹ, đúng ?” Chu Lạc thay bé.

      Mặt Châu Châu lại càng đỏ, ấp úng : “Cũng phải là rất giống, hơn nữa em và bố em đều thích chị”.

      Chu Lạc gật đầu, thừa nhận những gì lòng. và mẹ của Châu Châu tướng mạo giống nhau cũng chỉ là mặt, ngoài ra xuất thân, đạo đức và cảm nhận của người khác về họ có thể cũng có điểm tương đồng, chính vì vậy mới làm cho hai người lớn bé vừa gặp thích rồi.

      Nhưng là Chu Lạc, phải ai khác, tiếp đó gặp gỡ, những điều thể ra đều là tính cách của . Mấy năm nay họ vui vẻ qua lại, gần gũi với nhau, vì vậy họ thích con người của . Làm bạn, Chu Lạc cũng để ý tới yếu tố thay đổi tình cảm đó, nhưng nếu làm người nhà hoặc người hơi khó .

      “Chị lại cảm thấy lựa chọn của bố em rất đúng. Người phụ nữ đó và mẹ em hoàn toàn có điểm gì tương đồng. Như vậy em có thể hiểu rằng ông đặt mẹ em vào trong đáy lòng, mãi mãi quý trọng, cho phép bất kỳ ai khinh rẻ. Còn người phụ nữ kia cũng có thể yên tâm rằng mình chính là duy nhất, tồn tại hình bóng của người cũ, như vậy tốt sao?”

      “Có là như vậy chị? Người lớn các người phức tạp.” Châu Châu mặt đầy khó hiểu, sau đó cố làm ra vẻ trẻ con thêm câu.

      Lòng người đều phức tạp, ngay cả đứa bé như em cũng còn có trái tim phức tạp như vậy, chi đến người lớn? Chu Lạc lắc đầu gì, biết mình cần nhiều lời.

                  Ngoại truyện 4: Ai ngăn cản lái xe sau khi uống rượu


      Bạn học và bạn bè của Chu Lạc, hầu hết đều lập gia đình và có con, muốn tìm người chưa kết hôn dễ dàng. Nghe cháu nội nhà họ Chu kết hôn, em đằng ngoại đằng nội đông đủ đáp máy bay đến góp vui, nhưng bọn họ và Chu Lạc nhiều năm gặp mặt, bất luận là về mặt tình cảm hay mức độ thân thiết đều thể bằng đệ tử của – Đồng Đan. Vì vậy trong sáu người phù dâu, Đồng Đan xứng đáng là người đứng đầu, phù rể đứng đầu bị Diệp Minh Lỗi giành lấy bằng uy lực.

      Nhìn người trong mộng hôm nay trở thành dâu của kẻ khác, trong lòng Diệp công tử khỏi đau thương.

      Hôn lễ kết thúc, Diệp Minh Lỗi nửa tỉnh nửa say hoàn thành đại kế hoạch vô gian, sau khi chuốc cho chú rể say mềm như bún, bất tỉnh nhân , cuối cùng mới rời hội trường với vẻ đơn và cố gắng kiểm soát bước chân để loạng choạng.

      Tiếng giày cao gót gõ nền gạch vang vọng phía sau lưng, trong bãi đậu xe, cánh tay mảnh mai của ngăn cho mở cửa xe.

      Diệp, sau khi uống rượu nên lái xe, em gọi taxi đưa về nhé.”

      Diệp Minh Lỗi hơi mơ màng nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa trước mắt, gương mặt hồng hào của lên vẻ lo lắng quan tâm, thở dốc vì vừa phải chạy, bộ lễ phục vừa khít bó sát lấy thân hình đẹp của , khuôn ngực phập phồng, lộ ra vẻ đáng và quyến rũ thành lời.

      Nhắm chặt mắt lại, cảnh tượng ngăn cản, gọi điện thoại báo cảnh sát Chu Lạc lái xe sau khi uống rượu từ mấy tháng trước bỗng ùa về. Khi mở mắt ra, ánh mắt của Diệp Minh Lỗi có thần hơn, biểu cảm phức tạp nhìn Đồng Đan. Yên lặng hồi lâu, Đồng Đan có chút lo lắng, trong bãi đậu xe, hơi lạnh tràn tới, xoa xoa cánh tay trần của mình rồi với vẻ thăm dò, “ Diệp…”.

      Quay lại khóa xe, ném chìa khóa cho Đồng Đan, tiếp đó lại cởi áo vest ra khoác lên người , loạt động tác diễn ra đầy dứt khoát, Diệp Minh Lỗi nghiêng đầu ra hiệu, “ thôi, đưa em về nhà trước”. Thấy Đồng Đan sững người, cũng gì thêm, quay người về phía lối ra.

      Nhìn động tác nho nhã đầy mê hoặc của cùng thân hình cao to cường tráng, khóe môi Đồng Đan hơi cong lên, siết chặt chiếc áo vest ôm lấy người, chạy đuổi theo .

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :