1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dục vọng chiếm hữu - Cuồng Thượng Gia Cuồng ( 70 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 30___


      Khi Uông Nhất Sơn đưa tờ kết quả xét nghiệm cho Hứa Triển, cúi đầu đọc lúc rồi vứt lên bàn, nhàng câu: “Chỉ hy vọng là thế...”



      Lúc lời này, Uông Nhất Sơn cũng vừa vứt tập văn kiện lên bàn, tiếng “bộp” vang lên, rồi ta cũng gì nữa.



      Hứa Triển ôm hai đầu gối, nhìn trang giấy mặt bàn, mím môi im lặng.



      Đêm đó, có lẽ do bỏ được gánh nặng, Uông Nhất Sơn phát ra rằng phản ứng của Hứa Triển nhiệt tình hơn nhiều, hai chân quắp lấy thắt lưng ta. Thậm chí, còn ngồi lên người ta, chủ động lên xuống, tìm kiếm đến vị trí nhạy cảm nhất. Dù ngã nhào xuống, nhưng nơi tiếp nhận ta thỉnh thoảng vẫn thắt lại. Điều này khiến Uông Nhất Sơn vô cùng phấn khích, xoay người đè dưới thân, miệt mài làm tiếp hai lần.



      Buổi sáng hôm sau, Hứa Triển nằm lì trong chăn, mở đôi mắt thiếu ngủ, ôm cánh tay Uông Nhất Sơn và hỏi, sau khi du lịch về có thể giúp làm thủ tục nhập học lại , nếu chương trình học nhiều, sợ theo kịp.



      Tâm trạng Uông Nhất Sơn cũng thả lỏng nhiều, có lẽ sau này tốt, còn hơn là dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm. ta lật tay ôm Hứa Triển, vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi của : “ đến chuyện với nhà trường, hai ngày nữa mời giáo sư đến dạy thêm cho em.”



      Hai ngày nay, Hứa Triển dạo phố với Quách Lâm Lâm hai lần. Mặc dù có vệ sĩ theo, nhưng vẫn thoải mái hơn rất nhiều. Hứa Triển thích có người đàn ông cao lớn cứ kè kè phố, sau mấy lần dứt khoát gọi Quách Lâm Lâm vào phòng, vừa ăn vặt vừa chuyện hi hi ha ha.



      Vé máy bay đặt xong, ngày hôm sau là có thể khởi hành.



      Hứa Triển nhất quyết đòi Uông Nhất Sơn đưa xem phim, nếu lúc về nước, phim thôi chiếu.



      Uông Nhất Sơn đưa Hứa Triển đến rạp chiếu phim mới mở. dạo phố với Uông Nhất Sơn có cái lợi rất lớn, đó là có tay vệ sĩ kè kè như hình với bóng. Xem ra, Uông Nhất Sơn cũng muốn thế giới hai người bị quấy rầy.



      Vừa vào rạp chiếu phim, Hứa Triển muốn ăn bỏng ngô, đòi Uông Nhất Sơn đích thân mua hộp. Uông Nhất Sơn liếc cái, “Sao sớm!” xong, ta đứng dậy, lách qua những ghế ngồi chật kín người mà ra ngoài.



      Hứa Triển cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, thầm cảm thấy mình chẳng khác nào tên trộm.



      mở danh bạ điện thoại, tìm tên Địch Diễm Thu, ngón tay thoăn thoắt gửi tin nhắn: Nhớ chị rồi, 12 giờ hôm nay, ở phòng 508 khách sạn Thúy Hồ, tiện ?



      * Khách sạn Thúy Hồ, hoặc GreenLake.



      (Những chữ số trong truyện là của tác giả, phải mình lười mà gõ chữ thành số)



      Tin nhắn được gửi , nhưng mãi lâu mà vẫn có hồi . Hứa Triển dần thấy sốt ruột, phải là nghĩ đến chuyện Địch Diễm Thu muốn đáp ứng, nhưng chuyện đến trước mắt, vẫn có cảm giác nóng ruột.



      chợt thấy Uông Nhất Sơn xuất ở cửa phòng chiếu, mang theo hộp bỏng ngô và hai ly Cola. Đúng lúc này, di động vang lên tiếng chuông ngắn ngủn, màn hình ra tin nhắn: gặp về.



      Hứa Triển thoáng nhõm, sau khi xóa tin nhắn liền nhét điện thoại vào lòng, mỉm cười nhìn Uông Nhất Sơn và đón lấy ly Cola.



      Ngọn đèn phụt tắt, tất cả mọi người dồn ánh mắt về phía màn hình lớn. Hứa Triển dựa đầu vào vai Uông Nhất Sơn, tay nhàng lấy ra lọ thuốc , đổ vào ly Cola của Uông Nhất Sơn ở tay ghế...



      Từ rạp chiếu phim bước ra, Uông Nhất Sơn dắt Hứa Triển đến bãi đỗ xe. Lúc về phía xe của mình, hiểu tại sao, ta bỗng cảm thấy mí mắt nặng trĩu.



      Uông Nhất Sơn lắc lắc đầu, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, rồi lên xe với Hứa Triển, chuẩn bị khởi động máy.



      Còn chưa khởi động xe, Hứa Triển thò tay từ vị trí phó lái sang, học theo cách làm của nữ diễn viên trong bộ phim vừa rồi, hôn Uông Nhất Sơn cách mãnh liệt.



      Hứa Triển chủ động làm nũng, cho tới bây giờ, chưa lúc nào là Uông Nhất Sơn kháng cự. ta đưa hai tay ra ôm , làm cho nụ hôn càng thêm sâu.



      Nhưng, tại sao lại được tỉnh táo cho lắm thế này? Lúc Uông Nhất Sơn phát ra điểm bất thường, ta cũng chợt nhìn thấy vẻ ranh mãnh trong mắt Hứa Triển...



      Đúng thời gian cơm trưa, Địch Diễm Thu rời khỏi phòng tranh.



      ta khoác chiếc áo gió thơm phức, thoạt nhìn rất đoan trang thanh nhã, lại đeo cặp kính râm, vội vã lái xe đến khách sạn Thúy Hồ.



      Lúc ta đến phòng 508, cửa phòng đóng, vì vậy, ta nhàng mở ra.



      Đây là phòng hạng sang của khách sạn.



      bàn ở phòng khách có đặt sẵn chai rượu vang đỏ trong bình đá, hai cái ly, đĩa tôm hùm rạch bụng, lớp vỏ nướng bao lấy những thớ thịt được rưới sốt tương, lại thêm suất gan ngỗng được đặt chiếc đĩa gốm tinh xảo.



      Bên cạnh ly rượu và bó hoa tươi có mảnh giấy. Địch Diễm Thu mở ra xem, đó có dòng chữ: Bảo bối, mỹ nam chờ chị lâu rồi, cởi sạch quần áo rồi đánh thức tôi, tôi ăn no rồi, lại ăn chị.



      Những đầu ngón tay được sơn móng cẩn thận của Địch Diễm Thu cuộn tờ giấy lại, khuôn mặt quyến rũ lên nụ cười đắc ý.



      Thành công cả đời ta đều có được từ giường của những lão già. Người đàn bà có dã tâm, sau thành công trong nghiệp cũng vẫn ham muốn dục vọng nguyên thủy.



      Kinh doanh bao nhiêu năm, thành công nắm chắc trong tay, nhưng tính cách hổ đói tiềm tàng dường như áp chế nổi.



      Lão béo Thiệu Thính Trường sao có thể thỏa mãn ta? Đừng đến của quý dài, dưới cái bụng phệ lại càng ngắn hơn, mỗi lần đều chỉ như gãi ngứa cho ta. Sao có thể bì được với người tình bí mật này đây? Đúng là nhiệt huyết tuổi trẻ, giường thay đổi đủ tư thế, mạnh mẽ hung hăng, dù ta có là cao thủ trong chuyện trăng gió cũng chịu nổi.



      Vốn tưởng rằng còn cơ hội nối tiền duyên với ta, ngờ, hôm nay ta lại chủ động gửi tin nhắn.



      Lúc đọc tin nhắn, giữa hai chân ta hơi ẩm ướt, dục vọng dâng lên sao khống chế nổi. Sau khi thay thay lại mấy bộ quần áo trong phòng làm việc, ta vội vội vàng vàng đến chỗ hẹn.



      Bước vào phòng trong, người đàn ông đẹp trai trần trụi nằm giường. Tấm chăn mỏng thể che khuất thân dưới của ta. ta nằm chiếc gối cao, trong phòng có mở nhạc nên nhìn ta lúc này như vị vua bước ra từ thế giới cổ tích, chờ nàng lẳng lơ đến đánh thức.



      “Nhất Sơn.” Địch Diễm Thu thỏ thẻ gọi.



      Nhưng Uông Nhất Sơn vẫn nhắm hai mắt, đôi mày hơi nhíu lại như thể ngủ say.



      Người trẻ tuổi, lãng mạn !



      Địch Diễm Thu cười thầm trong lòng, đưa hai tay nhàng cởi bỏ áo khoác. Trong chiếc áo khoác, ta chỉ mặc bộ đồ lót đen, dưới quần lót là đôi tất da chân dài đến tận bắp đùi, chiếc áo lót nửa trong suốt khiến bộ ngực của ta càng sinh động hơn.



      Trong tiếng nhạc, người đàn bà uốn éo như rắn, lẳng lơ cởi bỏ bộ đồ lót, chỉ để lại đôi tất chân. ta chậm rãi bò lên giường, lật bỏ tấm chăn người Uông Nhất Sơn.



      Bộ phận giữa lùm cỏ của người đàn ông, dù có phản ứng, nhưng kích thước thể khinh thường.



      Thiệu phu nhân kìm chế nổi, vội vàng ngồi lên người đàn ông, dùng nơi ẩm ướt cọ xát lên con thú chưa thức tỉnh, chờ nó vận khí là đưa vào cơ thể mình.



      Tiếng nhạc trong phòng át mất tiếng mở cửa khe khẽ. Địch Diễm Thu khóa cửa, hiểu sao cửa phòng đột nhiên bị mở ra.



      Thiệu Thính Trường vác vẻ mặt hằm hằm giận dữ đến, lúc lão mở cửa, chợt chứng kiến cảnh vợ mới cưới của mình lại như kẻ dâm đãng ngồi người thằng đàn ông khác, lẳng lơ cất tiếng rên rỉ.



      “Con đĩ biết xấu hổ này!” Mặc dù Thiệu Thính Trường rất béo, nhưng cơn giận như đả thông huyết mạch, lão ta lao đến cạnh giường, lôi Địch Diễm Thu kinh hãi xuống, hung tợn giáng mấy phát tát, rồi lại xông lên xốc Uông Nhất Sơn dậy.



      Những cú đấm rơi xuống mặt Uông Nhất Sơn như mưa.



      ra, mọi chuyện trong phòng, Uông Nhất Sơn vẫn biết, nhưng cả người mềm nhũn, ngay cả xì hơi cái cũng thể.




      Cơn đau truyền lên đại não, Uông Nhất Sơn phản kháng Thiệu Thính Trường lúc, cuối cùng mới dùng sức đẩy mạnh lão ra, sau đó lảo đảo đến cửa phòng khách.



      Hứa Triển! Lúc này, trong đầu ta chỉ có suy nghĩ duy nhất: ấy muốn chạy! Phải ngăn ấy lại!



      Nhưng ngoài cửa, Bạch Gia Nặc cười sang sảng nhìn ta. Nhìn thấy thứ to lớn dưới thân Uông Nhất Sơn, ta lỗ mãng huýt sáo cái.



      “Uông tổng, cậu đúng là gan to bằng trời!”



      Lúc này, Uông Nhất Sơn hiểu ràng. ra là người này hợp tác với nàng chết tiệt kia, giăng cho ta cái bẫy hèn hạ...



      Trong khách sạn Thúy Hồ là mớ hỗn loạn, Hứa Triển có phúc chứng kiến, chỉ biết thở dài.



      là phải cảm ơn chiếc điện thoại di động siêu mỏng mà Bạch Giai Nhu giấu vào trong váy. Có nó, mới có thể lén liên lạc được với Bạch Gia Nặc, sắp xếp mọi chuyện. biết chỗ thuốc an thần lấy trộm từ chỗ bác sĩ riêng của biệt thự có tác dụng , liệu Uông Nhất Sơn có mềm nhũn người như lúc trước bị ?



      cúi đầu, lấy cái túi từ trong tủ bảo hiểm của ngân hàng. Cái túi này chính là chỗ trang sức nhờ Quách Lâm Lâm gửi hộ.



      Vì hôm sau ra nước ngoài nên Uông Nhất Sơn cất chứng minh và hộ chiếu trong hành lý của ta. Sáng nay Hứa Triển lục ra được.



      Đúng là, mấy món đồ vàng lúc trước Uông Nhất Sơn mua cho cũng đủ giúp thoát chết trận rồi.



      Buông xuôi tất cả, tha hương cũng cần có đủ dũng khí, nhưng Hứa Triển còn đường lui khác. Sau khi lấy được trang sức liền ra khỏi ngân hàng.



      biết nhà mới của mẹ ở đâu. Nhưng Bạch Gia Nặc hứa giúp thu xếp ổn thỏa cho mẹ và em trai. , chỉ cần là chuyện khiến Uông Nhất Sơn vui, hết sức có hứng thú.



      Đồng thời, để đáp tạ phá hủy thành công lần hợp tác giữa Uông Nhất Sơn và Thiệu Thính Trường, để thuận lợi tiếp quản công trình lớn, Bạch Gia Nặc ủy thác cho luật sư soạn thảo hợp đồng chuyển nhượng, để có được 20% cổ phần. Nhẩm tính giá trị, chắc cũng phải hơn hai mươi triệu. Có điều, Hứa Triển biết, Bạch Gia Nặc hào phóng như vậy, ngoài việc có giá trị lợi dụng ra, cũng có ý muốn đưa lên giường.



      Vừa rồi có đến văn phòng luật sư, chuyển chỗ cổ phần cho Uông Nhất Sơn, xem như trả lại khoản nợ cũ. Hai người, ai nợ ai!



      Nghĩ đến cảnh Bạch Gia Nặc phát Uông Nhất Sơn ngồi trong đại hội cổ đông của công ty mình, Hứa Triển nén nổi tiếng cười.



      Hai người này là cá mè lứa, cứ để họ đối đầu nhau !



      tặng cho Uông Nhất Sơn cái bẫy thân bại danh liệt, chắc chắn, Thiệu Thính Trường cũng cho ta bài học khắc cốt ghi tâm.



      Nhưng, chọc giận cầm thú, hậu quả cũng rất đáng sợ. dám tưởng tượng ra cảnh mình bị Uông Nhất Sơn tóm được.



      Việc có thể làm cho mình chỉ có , chính là trốn, trốn càng xa càng tốt.
      huyenlaw68Hale205 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 31___


      màn gian dâm hỗn loạn kết thúc.



      Thuốc trong người Uông Nhất Sơn hết, ta liền chặn cục trưởng Thiệu lại, mặn nhạt hỏi lão muốn giải quyết chung hay riêng.



      Cục trưởng Thiệu vẫn tức, vợ lấy chăn che người, sao thằng này lại còn cao giọng chuyện được thế chứ.



      Uông Nhất Sơn vừa tiến lại gần vừa giải thích, giải quyết chung, chính là báo cảnh sát, để cho “đầy tớ trung thành của dân” xử lý, cục trưởng Thiệu bị xử tội đánh người, Uông Nhất Sơn chịu tội ngoại tình.



      Cục trưởng Thiệu thầm nghĩ trong bụng, biết là ai nghĩ ra cái trò kết hôn này, cũng chưa từng biết trong tương lai lại xảy ra chuyện như thế này. Ngoài việc bảo vệ nhà, bảo vệ tiền, còn lại chẳng bảo vệ được cái gì, vợ ra ngoài ngủ với kẻ khác! Thằng ranh này được dịp khoe mẽ mánh lới. Hơn nữa, lão là quan chức, sao có thể vì kiểu gièm pha này làm cho mất địa vị?



      Nghĩ vậy, Thiệu Thính Trường nén cơn tức và hỏi: “Thế riêng như nào?”



      Uông Nhất Sơn biết mình thoát được, ý muốn giết người ngày càng mãnh liệt, nhưng ta cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, lấy quần mặc rồi rót cốc nước, nhấp miệng xong mới : “Riêng hả? Đơn giản thôi. Tôi truy cứu việc ông đánh người, ông cũng lau mồ hôi nghỉ ngơi, ra khỏi phòng này như chưa có chuyện gì xảy ra. Về chuyện này, để sau khi tôi tỉnh táo lại tiếp.”



      Mặt cục trưởng Thiệu tím như gan lợn. Uông Nhất Sơn uống nước, cảm thấy dần khỏe lên, ta : “Tôi bị đánh thuốc, hẳn là vừa rồi ông cũng nhận ra.”



      Vốn là kẻ từng lăng xăng chốn quan trường, nghe Uông Nhất Sơn vậy, lão mới để ý là Uông Nhất Sơn lực lưỡng mà lại để yên cho lão đánh, mãi lâu sau mới lảo đảo đứng dậy được. Thầm tính toán trong lòng, lão quét mắt về phía Bạch Gia Nặc. Mọi chuyện hôm nay đúng là quá trùng hợp rồi! Nhưng Bạch Gia Nặc chỉ nhún vai cái, bày ra bộ dạng như thể biết gì.



      Nếu đúng là Uông Nhất Sơn bị đánh thuốc, còn vợ lão ta lại tỉnh táo mà làm loạn, xem tình hình, có lẽ hôm nay làm căng được rồi. Nghĩ vậy, lão quay ngoắt lại trừng mắt nhìn vợ.



      Lúc này, Địch Diễm Thu cũng mặc xong quần áo, mái tóc bị dứt giờ được buộc gọn lại. Việc đến nước này, ta cũng muốn những câu giải thích vô vị, chỉ ngồi xuống chỗ, lấy điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa rồi rít mạnh mấy hơi. Vẻ mặt ta dửng dưng, gương mặt gầy đầy vẻ thờ ơ, chẳng thèm nhìn ai, hẳn là cũng vạch ra con đường cho mình trong tương lai rồi.



      Lấy vợ kén tông, đây là câu cổ xưa, nhưng ra có mấy người đàn ông làm được? Lúc này, cục trưởng Thiệu lại loáng thoáng nhớ đến người vợ bị mình ép ly hôn, nhớ đến dáng vẻ cam chịu ấy...



      đến nước này, nếu như ràng mọi việc, ai có thể ra khỏi căn phòng này!



      Lão dây đến Uông Nhất Sơn mấy lần, lén làm loạn cũng được, nhưng làm mất thể diện, đúng là đối với ai cũng lợi bất cập hại.



      Quan trọng nhất là, bối cảnh của Uông Nhất Sơn khá hoành tráng. Bản thân ta là doanh nhân, mà nghe phía mẹ ta rất có máu mặt, nếu , cứ cho là ta quyến rũ vợ lão, thằng ranh mới hơn hai mươi tuổi cũng thể nào bì kịp với thành viên thuộc tầng lớp quan chức được.



      Lúc này, Bạch Gia Nặc giả vờ làm hòa, kéo cục trưởng Thiệu lại, hô : “Xin bớt giận, bớt giận...”



      Sau đó, liên mồm đỡ cho Uông Nhất Sơn, nào là còn trẻ người non dạ, nào là chưa hiểu nhân tình thế thái.



      Uông Nhất Sơn cảm thấy như sợi dây cót trong đầu sắp đứt đến nơi.



      “Được rồi, đừng đóng kịch nữa, trong đầu nghĩ gì, tôi thừa biết, cần lãng phí thời gian.”



      Uông Nhất Sơn đột ngột chặn ngang cái miệng đầy lời nhân nghĩa của Bạch Gia Nặc, ta lại tiếp: “Trước đây, chúng ta bàn về công trình LGT, tôi rót rất nhiều vốn vào rồi, bây giờ thể rút ra được. Có điều, cục trưởng Thiệu có thể giữ thêm 2% cổ phần, lợi nhuận hằng năm, nhất định có thể đền bù cho rủi ro trong hôn nhân này!...Còn , Bạch Gia Nặc, cũng cần phải lo cho vụ này trắng trợn như thế. có thể phụ trách phần móng cho LGT, đây là khâu béo bở nhất của cả công trình, hy vọng Bạch tổng ăn ngấy rồi nổi nữa, lại càng truyền ra tin tức gì bất lợi cho hạnh phúc gia đình của cục trưởng Thiệu.”



      Tất cả mọi người trong phòng đều thể ngờ, chuyện đáng xấu hổ mà người ta kinh tởm như cái quần lót của bệnh nhân bị vảy nến hay nấm ngoài da, lại được Uông Nhất Sơn ra cách đường hoàng như vậy.



      Trong lúc nhất thời, họ nhìn nhau, nổi câu nào.



      “Bốp, bốp, bốp.” Có người vỗ tay tán thưởng, mọi người quay lại nhìn, hóa ra là Địch Diễm Thu xinh đẹp.



      “Uông tổng, cậu rất hay! Suy cho cùng, tất cả đều là người làm ăn lớn, cuộc gặp gỡ đáng xấu hổ thế này, cũng hẳn có duyên.”



      Vừa , ta vừa rụi điếu thuốc, tao nhã đứng dậy và tới trước mặt cục trưởng Thiệu, “Thiệu Bính Vĩ, chuyện của chúng ta có thể về nhà giải quyết, nhưng Uông Nhất Sơn là người chỉ đạo thực LGT, có cậu ta, công trình có vốn đầu tư nước ngoài này cũng chẳng rơi xuống đầu . Kinh tế mấy năm nay của tỉnh đều trông vào nó. Đàn ông ấy mà, có thể cần hôn nhân, nhưng muốn có tiền tài tới tay...nên dồn lực chú ý đến nghiệp. Sau này mọi người còn phải hợp tác lâu dài, trước tiên phải giải tỏa tâm lý , đỡ cho sau nay lại nghi kỵ lẫn nhau, vậy là tốt!”



      Bỗng chốc, kẻ bị bắt gian giường lại răn dạy lão như người bề , gương mặt chút vẻ xấu hổ nào.



      Có điều, cục trưởng Thiệu có thể nghe ra hàm ý trong lời ta . Lão là quan chức chính phủ, tiện công khai số cổ phần, mà Uông Nhất Sơn hứa hẹn về chỗ cổ phần kia, đến nửa rơi vào tay ta. Cuộc hôn nhân này, thể bỏ là bỏ ngay được.



      Nghe thế, cục trưởng Thiệu hung tợn trợn mắt nhìn Địch Diễm Thu.



      Cuối cùng, lão ta cũng hiểu, ràng mình là ông chồng bắt gian, nhưng vì công danh lợi lộc nên đánh mất khí thế quân tử, chỉ có thể tức giận xoay người bỏ .



      Địch Diễm Thu liếc ánh mắt đầy ý với Uông Nhất Sơn, lại liếc Bạch Gia Nặc, sau đó mới cầm túi xách và ra khỏi phòng.



      Bị Địch Diễm Thu nhìn như vậy, Bạch Gia Nặc thoáng rùng mình. Vì muốn Uông Nhất Sơn bị bẽ mặt, mới dẫn cục trưởng Thiệu đến đây, dù có chút ổn, nhưng bởi nóng lòng lấy công trình LGT ra đền bù tiền lỗ của mình, nhất thời, nghĩ được nhiều. rất tin vào tay trợ lý ở tòa nhà đối diện, dùng máy ảnh độ nét cao chụp cảnh tượng ở đây. Có nhược điểm trong tay, yên tâm hơn rất nhiều.



      Lúc định , Uông Nhất Sơn lại trầm : “Đứng lại!”



      Bạch Gia Nặc nhìn Uông Nhất Sơn, “Còn việc gì?”



      “Cả miếng thịt béo như thế, Bạch tổng nghĩ là chỉ có câm miệng mà nuốt trôi đấy chứ?”



      Uông Nhất Sơn đứng dậy, tới trước mặt Bạch Gia Nặc, “Chuyện của cục trưởng Thiệu, muốn quên hay tùy, nhưng..Hứa Triển đâu? phải ràng cho tôi biết, nếu , LGT, ngay cả ngửi mùi cũng đừng hòng!”



      Bạch Gia Nặc lại thầm giật mình lần nữa. Rốt cuộc, Hứa Triển có ma lực gì? Mà Uông Nhất Sơn lại lần nữa vì nàng đó chịu tổn thất số tiền lớn?



      ra, Hứa Triển chưa chạy trốn được bao xa.



      đợi điện thoại, đợi điện thoại của Bạch Gia Nặc. Chỉ cần tra ra được địa chỉ mới của mẹ , lén đón mẹ và em trai.



      mới bước ra khỏi hiệu cầm đồ.



      Số tiền cho mấy món vàng và chiếc nhẫn kim cương cũng coi như đủ. Có điều, chiếc vòng tay Car er* gì gì đấy, sang trọng được cái mẹ gì chứ, mạ vàng vẫn là mạ vàng, vì mang theo hóa đơn nên chỉ cầm được nghìn tệ.



      * Ý chỉ chiếc vòng Catier mà Uông Nhất Sơn mua cho Hứa Triển.



      Hứa Triển bĩu môi, cẩn thận cất tiền vào ví, rồi chui vào sạp hàng ven đường. gọi bát mỳ thêm quả trứng kho, chậm rãi ăn.



      Mới ăn được nửa, nhận được điện thoại của Bạch Gia Nặc.



      “Tôi tra được địa chỉ mới của mẹ rồi, nhà 207 ở số 37 đường Hành Thủy. Tôi có thể gọi xe đến đón , chừng nào đến?”



      Hứa Triển thầm vui sướng, từ quán ăn đến đường Hành Thủy, quá mười lăm phút. vừa định trả lời , nhưng trong lòng lại thầm nghi ngờ, bèn : “Tôi ra khỏi nội thành rồi, gần tiếng nữa mới đến được.”



      Hứa Triển bắt chiếc xe, chưa đầy năm phút đến đường Hành Thủy.



      Nơi này là tiểu khu mới mở, dân cư nhiều, ban ngày, cũng có mấy người qua lại.



      Hứa Triển vội vã vào, mà trốn vào lỗ hổng ở căn hộ cũ phía đối diện.



      cũng phải chờ lâu.



      Chưa tới mười phút, nhìn thấy xe của Uông Nhất Sơn vào tiểu khu như tia chớp. Phía sau xe của ta là hai chiếc Mercedes Benz mà thuộc hạ của ta vẫn hay , chắc chắn trong xe có ít những kẻ lực lưỡng.



      Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Nếu vừa rồi dối, e là giờ mình bị dí xuống đất, tiêm thuốc, rồi bị tống lên xe rồi.



      biết, thể đưa mẹ và em trai theo được.



      Nhân lúc đoàn xe tiến vào cổng tiểu khu, Hứa Triển đội mũ và đeo cặp kính vừa mua, vội vã chạy ra khỏi cánh cửa, gọi chiếc xe rồi tẩu thoát.



      Uông Nhất Sơn ngồi trong căn hộ số 207, căn phòng vô chủ trống trải, giống như trái tim ta lúc này, vô cùng tĩnh lặng.



      Nếu gặp được Hứa Triển nên làm thế nào đây? Nên răn đe như người cha quát đứa con vì đánh vỡ lọ hoa, bất đắc dĩ mắng mỏ vài câu rồi tha thứ cho ? Hay là hung hăng dạy cho bài học, để còn chút ý nghĩ bỏ trốn nào nữa?



      ta lẳng lặng ngồi yên, mãi cho đến tối, khi ánh đèn rực rỡ xuất .



      “Uông tổng, vừa rồi chúng tôi kiểm tra băng ghi hình của tiểu khu, phát ra Hứa tiểu thư. ấy đến từ lâu rồi, thấy chúng ta là liền ngay.” tay vệ sĩ đến báo cáo.



      Uông Nhất Sơn xua tay, ý bảo bọn họ ra ngoài.



      ta lôi di động ra, gọi đến số điện thoại lấy từ chỗ Bạch Gia Nặc.



      Sau vài tiếng tút, cuối cùng cũng có người bắt máy.



      “Triển Triển, từ em thích xem mèo đuổi chuột, bây giờ cũng muốn chơi trò này với sao?”



      Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở dài nặng nề.



      “Bây giờ em chủ động quay về, ...nhất định tha thứ cho em, đấy...Hình như trong bộ phim hoạt hình này, lúc nào cũng là con mèo đáng thương, Triển Triển, chỉ hy vọng em... , dù...dù chỉ chút thôi cũng được. chỉ cần thế thôi, có thể dâng cả thế giới đến trước mặt em, em...tại sao...”



      Lời cầu khẩn ràng, Uông Nhất Sơn cao ngạo xong mà như nuốt phải cục sắt nung đỏ. Nhưng bên kia điện thoại vẫn chỉ là nhịp thở dần tăng.



      Lúc tiếng đứt quãng của Uông Nhất Sơn dần nghẹn ngào, rốt cuộc, bên kia cũng truyền đến giọng của người phụ nữ lớn tuổi, “Chàng...chàng trai à, cháu tìm vợ phải ? Bà biết vợ cháu, nhưng vừa rồi có ngồi chung xe với vợ cháu, còn hàn huyên dăm ba câu. Lúc xuống xe, nó bỗng dưng đưa điện thoại cho bà. Bà lấy điện thoại của nó làm gì, nhưng đuổi kịp được. Ôi trời, làm bà lão này mệt chết mất thôi...Cháu xem, bọn trẻ cãi nhau, nhưng đâu cần vứt điện thoại tùy tiện thế...”



      Bộp ——!



      Uông Nhất Sơn ném phăng chiếc di động lên tường, làm nó vỡ ra thành nhiều mảnh . Vẻ đau khổ nơi khóe mắt bị thay thế bằng vẻ giận dữ kinh khủng.



      “Hứa Triển! Tôi tha cho em đâu!”
      huyenlaw68 thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 32___


      Giang Nam có nhiều cổ trấn, những cổ trấn san sát nhau đều là khu du lịch nổi tiếng. Tuy nhiên, đường lối lại ở đây quanh co lắt léo, nếu người quyết tâm, nhất định đến nơi này.



      Nơi này có đặc điểm – ít người!



      Mặc dù lưu lượng khách nhiều, nhưng nếu bạn có ý tìm đến đây mới thấy được vẻ đẹp trong cái thanh bình và tĩnh lặng của cổ trấn.



      Thị trấn như thế này, người xa lạ tính là nhiều, nhưng cũng ít.



      Người xưa : Đại vu thị, tiểu vu lâm.*



      * Mình tham khảo mạng, tạm hiểu là người tu luyện mà trình độ cao phải ở thành phố/chợ; trình độ kém mới vào ở trong rừng T_T



      Tốn nhiều chất xám để đổi được cuộc sống tù túng cả về thể xác lẫn tinh thần ở thành phố, quá mệt mỏi, tự đưa mình đến nơi này, từ nay về sau có thể an nhàn sống qua ngày. Cũng có vẻ là lựa chọn tồi!



      Lưu Đông Khải là người trẻ tuổi từng trải.



      từng là quản lý cấp cao của xí nghiệp, nhưng hai năm trước phát mình bị ung thư trực tràng. Sau khi giữ được mạng bàn mổ, bố mẹ lại giàu có, được người nhà ủng hộ nên đến cổ trấn vấy bụi này, mở khách sạn trước hồ, an nhàn sống qua ngày.



      Nếu cứ theo kiểu kinh doanh gặp sao yên vậy của , chẳng bao lâu nữa, khách sạn phải đóng cửa. Quả là ông trời đành lòng lạnh nhạt với , bởi muốn thuê nhân viên!



      Lúc tên Từ Du Du đến khách sạn, dáng vẻ khá chật vật, ba lô bị rạch nát từ khi ở tàu hỏa, chứng minh và tiền mất sạch. nhìn thấy tờ đăng tuyển người và đến khách sạn, Lưu Đông Khải tuyển đầu bếp và nhân viên vệ sinh, mình có thể kiêm cả hai việc!



      đợi Lưu Đông Khải gì, bước nhanh vào phòng đầu tiên, trải chăn đệm sạch phẳng phiu, lại chủ động mời cùng vào nhà bếp, làm bát mỳ thịt bò, lại làm thêm món cua chiên giòn tan. Con cua vàng óng được tưới nước sốt trắng, trông rất đẹp mắt.



      Lưu Đông Khải nếm thử vài miếng, cảm thấy mùi vị cũng tệ. Phần còn lại, cũng khách sáo, ăn hết sạch bát mì thịt bò mà Lưu Đông Khải ăn dở. Ăn xong, chùi miệng, ngượng ngùng hai ngày chưa ăn gì.



      Nhìn cái cằm gầy của , gương mặt trắng nõn, ánh mắt đáng thương, Lưu Đông Khải mềm lòng nên giữ lại.



      chứng minh, nhân viên này rất có giá trị.



      Khách đến nhiều, kể cả vào mùa du lịch cũng có quá sáu người. Cho nên, chỉ mình Từ Du Du là đủ rồi.



      Nhưng Từ Du Du lại thích an nhàn như vậy. Gần đây, ông chủ được khỏe, cơ thể vốn gầy yếu giờ lại càng tiều tụy hơn, giống người giấy. Vì thế, đầu bếp gom sổ sách lại, ra khỏi nhà bếp, đặt bàn tính lên quầy rồi liên tay bấm số. Những con số lẻ khiến người khác lo lắng.



      đứng ngồi yên, nhân lúc khách sạn có khách, mang theo tập ảnh phong cảnh của cổ trấn mà thường ngày Lưu Đông Khải hay chụp, rồi ra ngoài chuyến.



      Tầm tối, nàng thuê chiếc xe , đưa về được hơn mười vị khách.



      Khách sạn bỗng chốc huyên náo hẳn.



      Nhìn Từ Du Du như bánh pháo , linh hoạt bắt chuyện với khách, Lưu Đông Khải khỏi nhìn bằng ánh mắt thâm sâu. lâu sau, chẳng buồn giải thích mà kéo ông chủ là , cầm theo máy ảnh, cùng mấy vị khách vào trong cổ trấn chụp ảnh.



      Lưu Đông Khải đam mê nhiếp ảnh, tay nghề cũng tồi, chụp suốt nửa buổi khiến mấy vị khách nữ hết sức hài lòng.



      “Thế nào? Tôi sai chứ? Nếu cứ ngồi im ở nhà, muốn khách đông như chợ ý mà, nằm mơ ! Trấn chúng ta có cảnh đẹp, yên tĩnh, khí trong lành mà! À...Gần đây thịnh hành cái gì mà...Giang Nam Spa! Đến trấn chúng ta đúng là dùng liệu pháp khí rồi!”



      Vừa ba hoa chích chòe hồi, việc kinh doanh cũng tạm xong. Lúc kiếm tiền, đôi mắt Từ Du Du luôn luôn nhướng lên.



      Dường như, này luôn chứa sức mạnh vô biên, bất kể là làm việc gì cũng chăm chú, nụ cười tươi rói mặt khiến người khác mở to mắt được, ai gặp cũng cảm thấy đây là ngây thơ trong sáng.



      Nhưng có mấy lần, lúc chiều tà, thấy ngồi mình bậc đá cạnh hồ, thất thần nhìn bầu trời dần thẫm lại, bóng tối cũng che được vẻ đơn khuôn mặt.



      Trước đây, Lưu Đông Khải từng có bạn , nhưng sau khi đổ bệnh, bạn cũng bỏ . dạo qua quỷ môn quan, vốn tưởng rằng mình hiểu quá cuộc đời thực tại, còn cảm giác gì với phụ nữ nữa. Nhưng nhìn bóng dáng suy tư của Từ Du Du, đột nhiên, Lưu Đông Khải cảm thấy trái tim tĩnh lặng bao lâu, nay lại rộn ràng.



      Với công sức của Từ Du Du, khách sạn những thua lỗ mà còn sinh thêm lợi nhuận. Điều này khiến ông chủ thể hẹp hòi được, nhanh chóng đưa cho Từ Du Du phong bao to.



      Du Du cũng hề khách sáo, mỉm cười rồi nhận lấy, lại cẩn thận cất vào túi mà may dưới vạt áo sơ mi.



      Lưu Đông Khải từng cười hỏi, sao lại cứ phải để tiền kè kè như thế, nghe xong chỉ nháy mắt mấy cái rồi , sợ mất!



      biết nàng này bị mất mấy trăm hay mấy nghìn tàu hỏa mà bị ám ảnh lớn như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, “Làm mất bao nhiêu? Lưu cho em là được rồi!”



      Du Du nghe thấy thế, chỉ cười và lắc đầu, lại chăm chú làm món bạch trảm kê*.



      * món làm từ thịt gà. Nhìn ảnh khác gì thịt gà luộc của mình =D



      Đáng tiếc, cuộc sống an nhàn nơi cổ trấn lại bị đám khách mời quấy rối.



      Hôm nay, đám người xe Audi đến cổ trấn.



      Từ Du Du bưng rổ cải xanh mới nhổ ra hồ, nhìn mấy chiếc xe đen tiến đến, sợ hãi đến nỗi suýt nữa ném rổ rau . vội vàng rụt người lại, trốn vào sau cửa khách sạn, dám ra ngoài.



      Đợi Lưu Đông Khải từ ngoài về, hỏi han cẩn thận, rằng có nhìn thấy người trong xe .



      Lưu Đông Khải , những người đó đến cổ trấn mua nhà cổ. Nhà cổ ở đây là nhà từ thời Minh – Thanh, những khu đại viện kín cổng cao tường, rường cột chạm trổ công phu, mái cong dốc. Đồ đạc trong nhà cũng được đóng gói chuyển , bán trao tay thêm lần nữa. Thường ngày nhìn ngôi nhà cũ bán chỉ được hai đến ba mươi vạn, vừa trao tay là có thể lên đến hàng triệu.



      Cho nên, đám buôn rất hay xuất ở đây. Vùng này có lịch sử lâu đời, có rất nhiều những ngôi nhà cổ, rồi đến cuối cùng chỉ còn lại mấy viên ngói từ thời Tần – Hán.



      Biết rằng họ đến mua đồ cổ, Từ Du Du thầm thở phào nhõm.



      Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng gọi: “Khách sạn này có chủ à?”



      Hai người bọn họ quay đầu lại. Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, mấy người đàn ông đeo vòng vàng bước tới.



      Từ Du Du nghĩ họ muốn ở trọ, lập tức ra đón.



      Vừa rồi còn trốn, cửa sổ cũng dám mở, gió mát nhưng đổ đầy mồ hôi. Trước ngực cũng chảy mồ hôi, áo dính vào da, làm đường nét quyến rũ mồn .



      đầu trong hội vừa nhìn thấy sáng mắt, nở nụ cười mờ ám.



      “Bọn này định ở trọ, chỉ là thấy khách sạn này cũng mới, tường phòng lỗ chỗ, tiền tu sửa năm cũng ít chứ hả? Có ý định đổi lại chỗ mới ?” Gã dời ánh mắt khỏi , lấy danh thiếp đưa cho Lưu Đông Khải. Mấy người sau gã có vẻ đều là chuyên gia, đeo kính lão, tự nhiên xem xét kết cấu gỗ trong khách sạn.



      Lưu Đông Khải hiểu ra ngay, tên kia nhắm trúng khách sạn của .



      “Cảm ơn ý tốt của , nhưng khách sạn này là do chú tôi để lại cho tôi, tôi có ý định bán.”



      Lưu Đông Khải nhìn thấy ánh mắt soi xét của gã có danh thiếp với cái tên “Sơn Ca” với Từ Du Du, trong lòng thầm ghét.



      Sơn Ca vừa nghe thấy thế liền cười: “Cậu em, tôi vào nghề chưa lâu, nhưng trước kia từng làm ăn với bạn chuyên cưỡng chế nhà đất, cho nên, nhà nào mà tôi nhắm trúng, có chuyện lấy được, vấn đề là tiền ít hay nhiều mà thôi. , cậu muốn bao nhiêu tiền?”



      Nghe Sơn Ca lời thô lỗ như vậy, vô cùng tức giận, sau mấy lần từ chối mà vẫn đuổi được tên vô lại này , rốt cuộc cũng thấy lúng túng.



      Lúc này, Từ Du Du cười hì hì, đẩy ông chủ ra sau, rồi khách sáo : “Thành ý của các , ông chủ chúng tôi biết rồi. Việc buôn bán thể nhanh chóng được, bây giờ cũng sẩm tối rồi, hay là mấy vị về nghỉ ngơi trước , hôm nào đó chúng ta bàn tiếp.”



      Sơn Ca liếc mắt nhìn , “ em à, thiếu người dẫn đường, biết em có hứng thú , cho em nghìn ngày, thế nào?”



      cười khanh khách, “Đúng là ông chủ lớn, vung tay hào phóng, nhưng mà khách sạn tôi là rất bận. Hay là tôi giúp tìm người dẫn đường? Đảm bảo là người địa phương chính gốc, nhà nào ở đâu đều biết .”



      Sơn Ca còn lằng nhằng lúc lâu với Từ Du Du mới chịu đưa cả đám người rời khỏi khách sạn.



      Lưu Đông Khải nổi giận đùng đùng, “Em nhiều với thằng vô lại đấy làm gì, bảo bọn nó là được rồi!”



      Từ Du Du chỉ lắc đầu cười. Lên tầng, trở về phòng, thu dọn những vật dụng đơn giản rồi cho vào ba lô.



      Hôm nay, ánh mắt của gã kia khiến buồn nôn. Mà trùng hợp là cái tên cũng có chữ “Sơn”, càng khiến thoải mái. Trực giác cho biết, cần rời khỏi nơi này...

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 33___


      Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Từ Du Du để lại cho Lưu Đông Khải mảnh giấy nhắn, rồi đeo ba lô, cầm ô lén lút ra khỏi khách sạn.



      phải muốn chào tạm biệt, chỉ là nghĩ ra lý do đột ngột bỏ . Hơn nữa, ánh mắt Lưu Đông Khải nhìn ngày càng nồng nàn, từng phải chịu đựng người đàn ông điên cuồng, sao lại hiểu tình ý trong ánh mắt ấy? Điều này cũng khiến như ngồi lửa, và cũng là trong những nguyên nhân bỏ .



      Cả cuộc đời ...liệu có thể còn chút vướng bận nào mà người đàn ông? rất ghét biệt ly. lưu luyến nhìn biển báo của khách sạn, thứ mà vẫn xoay lật lại hằng ngày. Nếu có thể, muốn ở lại cổ trấn này cả đời, sống cuộc sống cạnh tranh hơn thiệt.



      Những hạt mưa bụi rơi khỏi bầu trời u ám, gội sạch những viên gạch đá đường. Bóng tối phủ lên cổ trấn vẻ u buồn, tiếng nước tí tách càng cho thấy vẻ tĩnh lặng, chiếc ghe lững lờ trôi ven sông.



      Trong con ngõ hẹp lạnh lẽo, có chú chó biết của nhà ai ngồi dựa vào ghế trúc dưới mái hiên, nghiêng đầu nhìn bước trong mưa.



      Gạt lọn tóc ướt dính má, thầm cười khổ, so với nó, ai mới giống chó mất chủ đây?



      Sau khi ra khỏi trấn, lên đường cái mà lại chui vào con đường đất sau rừng trúc.



      Vào rừng trúc, đến cạnh hòn đá lớn, cố hết sức đẩy nó ra, rồi móc lấy cái muôi cơm từ trong ba lô để đào xới chỗ đất ẩm ướt. Chỉ trong chốc lát, cái túi được lấy ra, túi giấy được bọc bằng ba lớp ni lông.



      Trong túi chính là số tiền bán đồ trang sức, còn có cả chứng minh của .



      Nghĩ đến vẻ mặt thương hại của Lưu Đông Khải lúc biết tình cảnh thê thảm của mình, chợt có cảm giác phạm tội.



      Nếu sớm biết ông chủ khách sạn là người lương thiện như vậy, tuyệt đối lừa .



      Mở túi ra, mọi thứ bên trong vẫn còn nguyên. Chứng minh thư ghi hai chữ “Hứa Triển” nhưng lại khiến có cảm giác xa cách. bao lâu rồi chưa có người gọi tên ?



      Giờ khắc này, ở nơi đất khách quê người lại có cảm giác như cách cả thế giới. biết giờ này mẹ và em trai thế nào? Còn , tiếp theo đây nên đâu?



      Từ Du Du – cũng chính là Hứa Triển, dưới ánh bình minh lờ nhờ, trong màn mưa lạnh lẽo, nắm chặt lấy chiếc túi, ngồi xổm dưới đất, vùi mặt vào đầu gối và khóc dấm dứt, tiếng nức nở khe khẽ bị tiếng mưa rơi át .



      Giải tỏa hết nỗi lòng nghẹn ứ, Hứa Triển biết mình còn phải tiếp tục con đường phía trước.



      Thu dọn mọi thứ, lập tức đeo ba lô và ra đường cái.



      thêm đoạn đường nữa trạm xe, cứ sáu giờ sáng chuyến xe lửa.



      Đáng tiếc, kế hoạch thắng được thay đổi bất ngờ.



      Hứa Triển vừa ra đến đường cái chiếc xe tiến tới.



      Xe vốn qua, nhưng bỗng nhiên phanh gấp rồi lùi lại, cái đầu thò ra từ cửa sổ.



      , trùng hợp thế, chúng ta lại gặp nhau rồi. Em đâu đây? Lên , chở em đoạn!”



      Hứa Triển vô cùng căng thẳng, tại sao lại gặp phải Sơn Ca? Sao có thể đồng ý được, vì vậy, vội vàng xoay người lại, “Sáng sớm mua thức ăn, chuẩn bị về trấn rồi, phiền đến , cứ lo việc của !”



      Đáng tiếc, Sơn Ca tin lời Hứa Triển . cười hì hì, bước ra khỏi xe và với : “Lừa ai chứ? Sao vừa nhìn thấy định về? Em lại khách sáo với rồi!” Vừa , vừa tiến tới, kéo tay Hứa Triển, tay khác ôm vào lòng.



      Hứa Triển càng hoảng sợ, lập tức giãy giụa, dùng sức đá Sơn Ca vài cái, đồng thời lớn tiếng : “ làm gì thế hả! Mau buông ra!” Trong lúc giằng co, ba lô của rơi xuống đất.



      Tên Sơn Ca này là tay xã hội đen, từ tên côn đồ cùng đáy xã hội mà giờ lủng lẳng bạc vàng, nhìn dáng vẻ lỗ mãng hẳn là làm ít những chuyện lừa gạt người khác!



      Mấy ngày bận rộn vì nhà cổ, chạy đông chạy tây, chưa được “ăn mặn” lần nào. Ngày hôm qua, vừa thấy Hứa Triển, thầm nghĩ cách để đưa nàng này lên giường; Hôm nay dậy sớm, định vào huyện đối diện làm việc, ngờ lại thấy mình.



      làm thuê cho khách sạn trong trấn, có thể có bối cảnh gì cơ chứ? Nhìn trước ngó sau thấy ai, nếu tóm nàng lên xe chơi đùa chút, quả thực là có lỗi với “người em”.



      Hai tên đàn em theo đương nhiên hiểu ra “cái phúc” của đại ca, tự nhiên cười hề hề: “ Sơn, em lái xe ra sau núi, em với Đức Tử canh cho . Nhưng phải nhanh nhanh lên chút, là ông chủ Trương đợi được đâu.” xong, lái xe tới.



      Vóc dáng Sơn Ca hệt con gấu, xách được Hứa Triển lên cũng chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ như tóm con gà. Quả nhiên, Hứa Triển bị đưa vào rừng trúc.



      Giờ này, Hứa Triển có hối hận cũng kịp nữa rồi. Mặc dù dân ở đây thuần hậu chất phác, nhưng tránh khỏi có kẻ xấu đến. Sớm biết gặp phải tên khốn này, nhất định chọn tầm giữa trưa có đông người qua lại để bỏ .



      bị Sơn Ca lôi vào xe, quần áo người cũng bị tên lưu manh lột bỏ. bị Hứa Triển cào vài đường mặt, thẹn quá hóa giận, bịt miệng lại. Sau đó, tháo găng tay, lôi sợi dây thừng và mảnh giẻ lau trong hộc xe ra, bịt miệng Hứa Triển, trói hai tay lại.



      Đến khi quần áo Hứa Triển bị cởi hết, hai mắt Sơn Ca như bốc hỏa.



      nàng này có vóc người quả tệ, bầu ngực đầy đặn, cánh tay trắng nõn bị bàn tay tóm chặt nên hằn vết hồng hồng, giờ lại bị trói nên trông càng gợi tình. chỉ hận thể chơi chết nàng!



      Sơn Ca hấp tấp cởi quần, lại duỗi tay ra chuẩn bị xé quần lót của Hứa Triển.



      Hứa Triển lạnh người, cảm giác buồn nôn dâng lên. Mặc dù Uông Nhất Sơn cũng từng cưỡng bức , nhưng tối thiểu tên cầm thú đó vẫn còn dáng người, còn tên Sơn Ca này, từ ngoại hình giống cầm thú. cởi cúc áo, trước ngực đầy lông, khuôn mặt núng thịt, chảy xệ, nhìn thoáng qua giống con gấu đen. Khi vừa nhìn thấy thứ dưới thân , Hứa Triển cảm thấy như sắp nôn ra cả lục phủ ngũ tạng!



      Đúng lúc này, ở sườn núi truyền đến tiếng ồn, người đàn ông hô lên: “Du Du, Du Du, em ở đâu?”



      ra, khi ngủ dậy, Lưu Đông Khải thấy cửa mở, lên tầng gọi Từ Du Du mới phát ra tờ giấy nhắn của . Lưu Đông Khải quýnh lên, vội vàng đạp xe tìm .



      được nửa đường, thấy ba lô của Hứa Triển ở dưới đất, còn thấy hai người đàn ông đứng hút thuốc ở ven đường.



      nhặt ba lô lên, hai gã đàn ông kia liền trợn mắt ra đuổi .



      Lưu Đông Khải nhớ mang máng là hai gã này theo Sơn Ca đến khách sạn, lập tức nghĩ Từ Du Du gặp chuyện may nên muốn lao đến sườn núi tìm, thế nên hai gã kia cũng đuổi theo.



      Sơn Ca nghe thấy tiếng hô hoán ấy biết là thể xơi tái miếng thịt tươi ngon này rồi.



      nổi giận đùng đùng mặc quần, nhốt Hứa Triển trong xe rồi tới bên đường.



      Lưu Đông Khải tướng thư sinh, sao có thể là đối thủ với hai tên côn đồ, vì thế bị đánh cho đến co quắp cả người.



      Sơn Ca lại hung hăng đá phát vào bụng , sau đó ngồi xổm xuống và : “Thằng em, bây giờ hiểu con người tao rồi chứ? Lúc còn thương lượng tử tế với mày mày liệu hồn mà sắp xếp , đừng đạp lên thể diện của tao, tao phải người đủ kiên nhẫn đâu! Con bé ở khách sạn mày tự nguyện theo tao, có biết nó theo tao được bao nhiêu ? Ba nghìn! Tao vui vẻ, mày đến phá đám làm cái gì? Tốt nhất là mày nên bán lại khách sạn đấy cho tao, Sơn Ca tao vô cùng hào phóng! Nếu , mày đừng hòng nghĩ đến chuyện tiếp tục làm ăn ở cái trấn này! Đừng nghĩ là tao cảnh cáo suông! Bề nhà tao có thế lực đâu, giết chết chúng mày cũng ăn nhằm gì!”



      xong, vung tay lên, thèm đếm xỉa đến người đàn ông lăn quay dưới đất, cùng hai tay thuộc hạ lên xe, đưa Hứa Triển rời .



      Đúng là bề của Sơn Ca có thế lực, việc che đậy quá đơn giản! Cho nên, mấy năm qua, càng trở nên ngang ngược. Về Lưu Đông Khải, thèm để ý. Ngày hôm qua, sau khi ra khỏi khách sạn, có nghe , Lưu Đông Khải là kẻ bệnh tật từ nơi khác đến đây làm ăn. Cường long đánh nổi mãnh xà! Tên họ Lưu đâu phải là đối thủ của , cho dù báo cảnh sát, cũng sợ! Đến lúc đó, “cắn” chết tên họ Lưu, ra giá cực thấp cho căn khách sạn kia, nhờ người thân làm quy tắc ngầm, sau đó giăng cái bẫy vơ sạch tài sản!



      Lại phải thêm, Sơn Ca cũng từng bị hại! Sau bao năm buôn, trải qua vô số chuyện, kiểu tranh chấp như thế này ăn nhằm gì. Rồi nhân viên an ninh cũng chẳng hơi đâu nghiêm túc điều tra chuyện này, hù dọa tên họ Lưu chút, chừng toàn bộ khối bất động sản đó có thể về tay chỉ với giá bèo.



      Với loại thủ đoạn đổi trắng thay đen, – Sơn Ca – tùy tiện xì hơi cái cũng có thể quật ngã người khác!



      Vì vậy, Sơn Ca đắc ý ôm lấy nàng còn giãy giụa vào lòng, vừa sờ ngực, vừa hôn hít, hận thể dẹp hết chuyện làm ăn, rồi thuê phòng và mây mưa với nàng lần!



      Về phần Lưu Đông Khải, nằm dưới đất lúc lâu, sau được dân địa phương qua và đỡ lên, thèm đến bệnh viện, liền tới đồn cảnh sát gần nhất.



      Tại đồn cảnh sát, lấy chứng minh thư và tiền trong ba lô của Hứa Triển ra, nhìn cái tên chứng minh mà lòng ỉ đau. biết tại sao Hứa Triển lại lừa gạt mình, nhưng biết, chắc chắn Hứa Triển tự nguyện theo tên Sơn Ca kia. Người có thể cứu ấy, chỉ có mình mà thôi!



      Vì vậy, đưa chứng minh thư của Hứa Triển cho viên cảnh sát trước mặt, “Đồng chí, tôi muốn báo án, này bị bắt cóc!”

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 34___


      Hứa Triển bị Sơn Ca lôi vào khách sạn.



      Sơn Ca với ông chủ của khách sạn, vừa nhìn biết là chỗ thân quen. Vì thế, vừa thấy Hứa Triển bị trói cùng bộ dạng rách nát, ông ta xoay người , như có gì khác thường.



      Sau khi bị ném lên chiếc giường lớn, thuộc hạ của Sơn Ca dùng dây trói tay lên giá sắt ở đầu giường.



      “Bảo bối, đây kiếm tiền trước , chờ về, nhất định gặm nhấm em phen!” xong những lời bẩn thỉu, mấy tên đóng cửa phòng rồi nghênh ngang rời .



      Hứa Triển nghe ra ý trong câu chữ , đoán chắc mấy tiếng sau về.



      Chờ cửa đóng lại, Hứa Triển lập tức dùng sức giằng hai tay, nhưng sợi dây buộc quá chặt, nới lỏng được chút nào.



      cong người dậy, cố làm cho chiếc quần bị cởi nửa của mình trôi xuống, dồn hết sức lực, cuối cùng cũng cắn được chiếc túi trong quần.



      Chiếc túi này đựng con dao cái bật lửa. Những thứ này là để đề phòng, sợ đột nhiên có người đến tìm mình, dù có phải chạy trốn vào núi vẫn có đồ để sinh tồn trong lúc cấp bách.



      Bây giờ, mấy thứ này đúng là vật cứu mạng. Hứa Triển dùng hai bàn chân kẹp lấy con dao, làm động tác uốn dẻo, khéo léo đưa nó lên tay. Nhưng con dao chỉ bằng cây bút máy, cưa cưa lại mà sợi dây vẫn đứt.



      Phòng mở cửa sổ, lại có điều hòa, cả người Hứa Triển đẫm mồ hôi, tay chân trơn ướt, con dao liền rơi xuống khe hở đầu giường.



      Làm sao bây giờ? hơn hai tiếng trôi qua rồi.



      Hứa Triển nhìn cái bật lửa gối, cắn răng, dùng đầu ngón chân quắp nó bỏ vào tay.



      Mấy tên côn đồ quấn chặt sợi dây hằn vào thịt, nếu dùng lửa đốt chắc chắn bị bỏng. Lúc ngọn lửa liếm vào làn da ở cổ tay, Hứa Triển đau buốt, hai mắt trợn ngược lên, cái miệng bị bịt giẻ cũng phát ra tiếng nức nở nặng nề.



      Khi sợi dây bị đứt, Hứa Triển lại cảm thấy may vì bị bịt miệng, nếu , cắn đứt đầu lưỡi mất.



      gắng gượng ngồi dậy, vứt bỏ sợi dây đầu, lại nhìn đến cổ tay. Làn da trắng nõn lên vạch rộp nước đỏ hồng, cảm giác đau rát xông thẳng lên tận đỉnh đầu!



      Cố hết sức móc mảnh giẻ lau trong miệng, Hứa Triển lảo đảo chạy ra cửa. Nhưng vừa chạm vào tay cầm, mới nhớ ra là ông chủ khách sạn này cùng ruộc với tên khốn kia, vì vậy lại rụt tay về.



      xoay người chạy tới trước cửa sổ, kéo cửa lên quan sát. Khách sạn nằm ở chỗ hẻo lánh của vùng ngoại ô, phía sau là dãy nhà mái bằng. Chỗ đứng là tầng ba, cao cũng thấp, nếu tính toán mà cứ nhảy liều, khéo đập đầu vào đá, lại thành kẻ bại liệt chứ chẳng chơi.



      Ngay lúc do dự, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa. Vừa thấy cửa mở, Hứa Triển còn kịp do dự, nhắm chặt hai mắt rồi nhảy xuống. Phía sau, bọn Sơn Ca hô to: “ xong rồi! Nó nhảy lầu!”



      Rốt cuộc ông trời cũng mở nửa mắt rồi, Hứa Triển nhảy xuống đúng nóc của căn nhà mái bằng cạnh khách sạn, xung lực giảm nhanh (?). Nhưng, hai chân tê dại, đầu gối bị chảy máu.



      Bọn Sơn Ca nhìn từ cửa sổ xuống, thấy Hứa Triển tập tễnh dọc theo mép mái, bọn chúng lập tức gọi người đuổi theo bắt lại.



      Kết quả là, Hứa Triển vừa liều mạng nhảy từ cao xuống, lại bị đám ác ôn tóm về.



      Hẳn là mấy tên ở chỗ ông chủ được thương lượng trước, hùng hùng hổ hổ vu cho Hứa Triển ăn cơm chịu trả tiền, tới tóm tóc , đá cái vào bụng . Hứa Triển đau đến mức thốt lên được, chỉ có thể thở phì phò, mặc cho đối phương xách mình vào lại sau cánh cửa phòng khách sạn.



      Hứa Triển biết, nếu mình vào căn phòng kia xác định là đời rồi, chỉ có thể quay ra nhìn đám đông náo nhiệt bằng ánh mắt cầu cứu.



      Nhưng những người ở đây, ngoài những tay công tử ở nơi khác đến, có mấy người đàn ông ở vùng lân cận, cứ rủ rỉ to , dùng ánh mắt xấu xa nhìn vạt áo ngực bị xé của ; Những người phụ nữ lại thờ ơ như , thậm chí còn cười cợt vẻ hả hê, nhạo báng. Những người này chỉ lo xem trò vui miễn phí, sau đó về nhà ăn cơm ngủ nghỉ, ai chịu gọi điện báo cảnh sát.



      Vừa bị lôi vào phòng, Hứa Triển nghĩ: Làm sao bây giờ? Mình bị con gấu này xử lý sao?



      Nhưng chứng minh, giàu trí tưởng tượng chút nào!



      Sau khi ném lên giường, mấy tên thuộc hạ của Sơn Ca hề rời , mà ghìm tay chân Hứa Triển lại, tên còn với đại ca: “Con này cũng kinh phết, vừa tha cho lúc mà trốn được. Đại ca, bọn em giữ cho , chơi trước, rồi để bọn em chơi, chơi chán rồi chụp ảnh, nó mà dám chạy , mình rải ảnh của nó khắp đường!”



      Vừa nghĩ đến tình cảnh hoang dâm đó, Sơn Ca hưng phấn, hai cánh mũi rung lên, “Kéo chân của nó ra cho tao! Con đĩ này, lại còn giả vờ làm cao! Để tao chơi sướng rồi đến lượt chúng mày, hôm nay tao với bọn mày sung sướng trận!”



      như vậy xong, quần lót của Hứa Triển cũng bị xé ra...



      Đúng lúc này, ngoài phòng vọng vào tiếng bước chân vội vã, “Phòng này, tôi có chìa khóa đây, chờ...”



      Bỗng nghe tiếng – “Ầm!”, cánh cửa bị cái búa đập thủng thành lỗ lớn.



      Hứa Triển ngước đôi mắt đẫm lệ lên thấy đám người xông vào. Người đàn ông đầu chỉ mặc đúng chiếc quần jeans.



      Cảnh tượng ấn tay ghì chân này, ai nhìn vào mà hiểu?



      Hai mắt người đàn ông vừa xông vào đỏ ngầu, ta xông lên tóm lấy Sơn Ca, hung dữ đạp mạnh phát vào “cây gậy” còn sừng sững của .



      Sơn Ca đau đớn rống lên tiếng rồi lăn quay ra đất. Mấy tên thuộc hạ của vừa thấy đại ca bị đánh, đâu còn hơi sức nghĩ đến Hứa Triển, chỉ vội vàng ra hỗ trợ.



      Nhưng, mấy người vào theo sau cũng chẳng phải hạng hiền lành, ai cũng cao to vạm vỡ. Họ thuần thục ấn mấy tên đó xuống đất, rút từ thắt lưng ra món vũ khí, lập tức, họng súng đen ngòm dí vào thái dương bọn chúng, “ được nhúc nhích, nếu khẩu súng này bắn chết mày!”



      Bình thường, sức chiến đấu của Sơn Ca chẳng phải loại thường, nhưng “cậu em” bị đá nên bán thân bất toại, hơn nữa, thấy ai cũng giơ súng lục, nên đành ôm đầu dám phản kháng.



      Mấy thằng này phát điên ư? Muốn đánh nhau sao?



      Sơn Ca bị đá trúng chỗ hiểm chưa , còn có tên cướp súng của người đứng cạnh , “pằng” tiếng. may, có người kéo mạnh cánh tay , viên đạn kia dường như mới sượt qua vành tai rồi bắn vào vách tường.



      “Uông Nhất Sơn! Ông điên rồi! Gây án mạng tôi hay ai cũng giải quyết được tình hình rối mù này đâu!” Lý Phong cau mày nhìn người đàn ông mất lý trí.



      Hứa Triển kiệt sức, ngã ra giường. Lúc vừa thấy Uông Nhất Sơn xông vào, thầm nghĩ nhân khi hỗn loạn phải chạy trốn.



      Nhưng vừa rồi bị Sơn Ca đánh, mảng phồng rộp ở cổ tay bị mấy tên lưu manh bóp vỡ, cảm thấy chỗ nào người mình là nghe mình điều khiển cả.



      Từ lúc vào phòng, Uông Nhất Sơn hề liếc Hứa Triển lấy cái. Đến giờ mới nhìn thoáng qua, ta lập tức sầm mặt tóm lấy cái chăn, che lên nửa thân trần của .



      thèm để ý đến gã kia, ta phất tay, vê vê hai đầu ngón tay, tên thuộc hạ lập tức đưa cho ta điếu thuốc lá. Uông Nhất Sơn nhận điếu thuốc rồi hít mạnh hơi, chậm rãi nhả khói. Sau khi tâm tình bình ổn lại, ta ngồi xổm xuống, cúi đầu hỏi Sơn Ca: “Tao hỏi mày, mày làm với ấy mấy lần rồi?”



      Sơn Ca cố mở đôi mắt bị đánh đến tím bầm ra, mếu máo : “Chưa, chưa lần nào cả, vừa nãy chuẩn bị các vào...Đại ca, xin hỏi, là người ở đâu đến, nếu em đắc tội gì với chúng ta chuyện, từ từ thương lượng ạ.”



      Dường như Uông Nhất Sơn khá hài lòng với câu trả lời, ta cầm điếu thuốc hút dở rụi lên mặt Sơn Ca, sau đó : “ làm? Thế còn sờ? Sờ rồi chứ?” xong, ta cầm lấy cái búa vừa dùng để phá cửa, sai thuộc hạ giữ chặt Sơn Ca, sau đó dùng chân giẫm lên bàn tay . ta lại ngồi xuống, rồi thanh vang giòn như tiếng pháo mừng năm mới nối tiếp nhau, gần như mỗi đầu ngón tay của Sơn Ca đều bị đập nát.



      Trong lúc nhất thời, Sơn Ca như con lợn bị chọc tiết, tiếng kêu rên vang ầm lên!



      Hứa Triển cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, thậm chí, còn nghe thấy ràng tiếng xương gãy.



      Uông Nhất Sơn xử lý kẻ khác, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh, như thể chỉ chuẩn bị xương để nấu canh, chỉ dính tí máu mà thôi. Đôi mắt đen nhánh nhuốm đậm màu máu, trông như con quỷ dữ.



      Hứa Triển dám nhìn, nhắm chặt hai mắt. Đột nhiên, lại nghĩ, biết rồi ta trừng phạt mình thế nào.



      Vùng bụng bị đạp ngày càng đau, cảm giác đau rát lan khắp toàn thân, Hứa Triển co quắp lại. Sau hồi mê man, mơ hồ cảm giác có người bế mình chạy, cơ thể người đó đậm mùi mồ hôi, mùi máu cũng đậm.



      “Triển Triển, mở mắt ra, Triển Triển...Triển Triển!” Người đó vẫn gào lên bên tai .



      Hứa Triển muốn mở mắt ra, nhưng đầu vừa nghiêng sang bên lại rơi vào khoảng u tối.



      Tỉnh lại từ cơn hôn mê, cần bác sĩ giải thích, cũng biết mình sốt cao. Chỗ bị bỏng đau vô cùng. Xương chân bị rạn do nhảy lầu, giờ bó bột.



      Ở trong phòng vô trùng tuần, Hứa Triển được chuyển đến căn biệt thự đối diện hồ nước. căn phòng trong đó được biến thành phòng bệnh, đầy đủ thiết bị, hai vị bác sĩ và ba y tá cũng được mời đến để chăm sóc cho mình Hứa Triển.



      Tuy nhiên, từ khi mở mắt, Hứa Triển chưa hề nhìn thấy Uông Nhất Sơn. Có điều, khi Lý Phong đến thăm có kể qua cho biết, tên Sơn Ca bắt cóc bị khởi tố, bao nhiêu hành vi phạm tội nặng từ trước đến nay đều bị lôi ra hết, chưa đủ hai mươi năm chắc vẫn chưa được ra tù.



      Hứa Triển nghe thế giật mình, “Thế còn... ta tra tấn bừa bãi, có chuyện gì sao?” lẽ Uông Nhất Sơn bị bắt rồi? Nên mới xuất trước mặt ? như vậy... lại có cơ hội nữa để chạy trốn...



      Lý Phong nghe xong nở nụ cười thâm sâu, “Tra tấn? Ai nhìn thấy cậu ta tra tấn? Ai mà chả có bố mẹ già với con , ngoài lo cho mình, còn phải lo cho người nhà nữa.”



      Lòng Hứa Triển lạnh . vốn tưởng rằng, Uông Nhất Sơn là kẻ ngang ngược, nhưng cũng chỉ là thương nhân có tiền, nhưng bây giờ, xem ra, ta có bản lĩnh tay che trời. Ở khách sạn, suýt nữa ta nổ súng giết người, lại tra tấn người ta thành kẻ tàn tật, vậy mà vẫn như có chuyện gì xảy ra. ta...Rốt cuộc có bối cảnh như thế nào? Và có phải, lại càng khó thoát khỏi ta hơn?



      “Tôi bảo này Hứa Triển, nếu bực tức gì với Uông Nhất Sơn cùng lắm chỉ cãi nhau trận là được, việc gì phải bỏ nhà như vậy? Mấy tháng nay, Uông Nhất Sơn tìm đến sắp phát điên rồi, có biết ? Nếu có người báo cảnh sát, thông tin truyền nhanh qua mạng, nghĩ hậu quả lần này thế nào? Mà biết ? Nghe thấy tin gặp chuyện chẳng lành, cậu ta còn kịp mặc áo, chỉ khoác vội cái áo khoác rồi lên máy bay riêng luôn, chưa đến hai tiếng tới nơi. Lúc xuống máy bay, trời lạnh căm mà cậu ta lại toát mồ hôi như ngồi xông hơi vậy, cởi trần khắp nơi hỏi tung tích của . Thế nên, tĩnh tâm lại rồi gặp Uông Nhất Sơn , cười với cậu ta cái tính là cầu quá đáng chứ?”



      Từ lâu Hứa Triển biết đội trưởng Lý phải là viên cảnh sát bình thường, cảnh sát bình thường sao có thể tậu siêu xe được. Có lẽ ta giống Uông Nhất Sơn, cũng là con nhà quyền quý. Sao phải nghe lời khuyên của ta? Lại phải , nếu vì Uông Nhất Sơn, sao lại rơi vào cảnh có nhà mà thể về? lắc đầu, lạnh lùng nhìn hồ nước phía xa ngoài cửa sổ.



      Lý Phong biết nhiệm vụ làm thuyết khách thành công. cứng đầu này phải người dễ khuyên giải, thế nên ta cũng muốn ê mặt nữa.



      Cứ thế qua mấy ngày, rốt cuộc, Uông Nhất Sơn cũng xuất ở phòng bệnh.



      ta vẫn đẹp trai như vậy, chỉ có mái tóc là hơi dài ra, che ánh mắt trầm. ta mặc chiếc áo jean D&G cùng chiếc quần soóc màu bạc, hai chân dép lê đen, cổ tay đeo chiếc vòng đôi hiệu Catier mua cùng Hứa Triển. Ai có thể tưởng tượng, người nhã nhặn như vậy, mới mấy hôm trước lạnh lùng đập nát tay kẻ khác?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :