1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dục vọng chiếm hữu - Cuồng Thượng Gia Cuồng ( 70 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 20___


      Thấy Hứa Triển, đứng thẳng dậy, định cất tiếng gọi .



      nàng Hứa muốn gặp , dứt khoát ngó lơ với rồi ngang qua luôn.



      Bạch Gia Nặc vội kéo lại.



      Hứa Triển nhìn về phía sau rồi với cậu cả nhà họ Bạch: “Nếu muốn tìm em sang khoa tiếng , đến nhầm chỗ rồi.” xong, giãy khỏi tay , đáng tiếc, bàn tay Bạch Gia Nặc rất khỏe, rút nổi tay ra.



      “Đến tìm em. Khăn em lấy cho tôi đâu?” Bạch Gia Nặc cúi đầu cười, hỏi Hứa Triển.



      Ánh nắng giữa trưa xuyên qua cửa sổ, đôi mắt Bạch Gia Nặc cũng loáng thoáng sắc vàng, thậm chí mái tóc dày cũng hơi hung. Xem ra, tên họ Bạch này đúng là con lai.



      Hứa Triển bị kéo lại nên hơi khó chịu, còn định giơ chân đạp cái. Đột nhiên, nghĩ đến điều gì đó, giãy giụa nữa mà bình tĩnh với : “Nếu có việc gì hay ho , trường tôi có đội ngũ chó săn lành nghề, cứ lằng nhằng thế này, cẩn thận bị đưa lên mạng đấy!”



      Có vẻ Bạch Gia Nặc cũng biết mình bị đưa tin, nên có chút kiêng dè mà buông lỏng tay ra.



      “Thế thôi, tôi mời em uống cà phê, coi như xin lỗi em.”



      Hứa Triển chưa bao giờ bỏ tiết, kể cả tiết tin học trông coi lỏng lẻo, vẫn đều kiên nhẫn ngồi làm bài đến hết giờ. Nhưng nếu bây giờ trốn tiết, thể thoát khỏi tầm mắt của Uông Nhất Sơn. Nghĩ vậy, Hứa Triển gật đầu, theo Bạch Gia Nặc ra khỏi trường.



      Quán cà phê là do Hứa Triển chọn, ở ngay phía đối diện trường.



      Phong cách bài trí tầm thường, giấy dán tường màu tím, mành nhựa trong màu hồng. Đây là chỗ những cặp đôi sinh viên hay hẹn hò. Những vách bằng gỗ dán chia quán thành nhiều ô , tạo điều kiện cho các cậu tâm tình cảm.



      Bỏ mười lăm đồng mua cốc cà phê, sau đó có thể tự do ôm hôn ve vuốt suốt mấy tiếng, như vậy là quá lời cho đám sinh viên.



      Lúc này là giờ học nên quán cà phê vắng vẻ hẳn. Hứa Triển chọn gian đặc biệt ở gần quầy phục vụ.



      Sau khi Bạch Gia Nặc bước vào, trong khí đặc mùi của . Mùi hương của rất riêng biệt, nụ cười cũng vô cùng mập mờ.



      Mặc dù mấy thoải mái với Hứa Triển vì những vụ ầm ĩ trước đây, nhưng kiểu con dùng chiêu lạt mềm buộc chặt hiểu. Người có thể nhanh chóng quyến rũ được Uông Nhất Sơn, có thể khiến ta nhớ mãi quên, có thể tưởng tượng được là loại mị cỡ nào. Trong lúc đối đầu gay gắt với Uông Nhất Sơn, có thêm mọi chuyện thuận lợi hơn rồi, đây cũng chẳng phải chuyện hiếm gặp.



      Lúc này, đưa đến chỗ đèn mờ, mọi thứ xung quanh ngầm biểu ràng rồi, ngay chính cũng cảm thấy thú vị.



      Dưới ánh đèn nhạt, gương mặt Hứa Triển lại càng có vẻ trắng hơn, vài sợi tóc rủ xuống vầng trán đầy, trông đúng là bé thùy mị. Chẳng trách Uông Nhất Sơn mê , này có chỗ đáng ngắm, biết những nơi khác của có trắng mịn như thế .



      Nghĩ vậy, ánh mắt trượt xuống ngực Hứa Triển. Mặc dù cơ thể ấy được che bởi chiếc áo phông đơn giản, nhưng lại khiến người ta mải miết liên tưởng đến thân mình đầy đặn bên trong.



      Hẳn là bị cái mùi nồng nồng trong gian phòng kích thích, hẳn là bị này gợi nhớ đến quãng đời sinh viên, đột nhiên, Bạch Gia Nặc bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn đè trước mặt xuống băng ghế dài, lột sạch quần áo của , tách đôi chân trắng mịn ra rồi vùi mình vào, làm cho tới khi khóc ra tiếng mới thôi...



      Ý nghĩ nảy sinh đột ngột khiến ánh mắt Bạch Gia Nặc nhìn Hứa Triển bỗng trở nên nóng bỏng vô cùng. ngồi chiếc đệm hoa trước bàn, điều chỉnh lại tư thế, cố gắng bình tĩnh rồi với Hứa Triển: “ ra cần ở đây đâu. Tôi biết mấy khách sạn cho tình nhân khá tốt, vừa sạch lại vừa đầy đủ tiện nghi. Hay là tôi đưa em ?”



      Hứa Triển mới nghe xong sửng sốt, lại lập tức hiểu ý đồ hạ lưu trong lời của Bạch Gia Nặc.



      cố nén cảm giác bực tức lại, vừa cười vừa với Bạch Gia Nặc: “Bàn chuyện làm ăn, sao phải đến khách sạn? Gần trường chỉ có mỗi chỗ này là yên tĩnh thôi, hơi bẩn tẹo, nhưng chí ít bị quấy rầy.”



      Trong mắt Bạch Gia Nặc lên vẻ khinh miệt, nhưng ánh mắt ấy lại càng đê tiện hơn, “ ra là muốn bán, thế cái giá !”



      Hứa Triển lại cười: “Xem ra phải là người hợp với việc buôn bán rồi. Tôi có cái gì đáng giá để bán cho cả, tạm biệt!”



      xong, đứng dậy, chuẩn bị rời .



      Bạch Gia Nặc nghe thấy thế, sắc mặt chút vẻ căng thẳng, “Đứng lại! nghe ở đâu ra?”



      Hứa Triển xoay người, cười trào phúng, “Miếng đất mới mua ở bắc thành phố, còn dùng được chứ? Nếu như là đất cát, có muốn mua mảnh khác ? Đến lúc đấy, cố mà giữ giá thầu cho cẩn thận, đừng để kẻ khác thám thính được.”



      Vẻ mặt Bạch Gia Nặc tối sầm, nhưng rồi lại lập tức ngả người băng ghế dài, mỉm cười như mọi khi, “Uông Nhất Sơn đề phòng cái gì cả, chuyện làm ăn mà cũng đem ra để giường sao? Tôi thấy, nó đúng là hồ đồ quá rồi!”



      Hứa Triển biết mình chỉ nghe lỏm được vài câu lúc trốn trong nhà vệ sinh, nhưng đối với Bạch Gia Nặc cũng là quá thừa rồi.



      “Vừa rồi là tôi hiểu lầm, xin lỗi. biết Hứa đây có hứng thú tiếp tục bàn chuyện làm ăn nữa hay ?”



      Nghe Bạch Gia Nặc xong, Hứa Triển từ từ ngồi xuống, trong lòng nén nổi cảm giác sung sướng: Khoản nợ hơn chục triệu, rốt cuộc cũng còn phải nghĩ cách trả. Có điều, kẻ trước mặt này cáo già kém gì Uông Nhất Sơn, mỗi câu ra đều phải cẩn thận, nếu lộ sơ hở mất.



      Hôm đó, chuyện với Bạch Gia Nặc mấy tiếng liền. Bạch Gia Nặc thanh toán tiền, trước khi , với Hứa Triển: “Xem ra, hận Uông Nhất Sơn thấu xương! Nếu thích nó, hoàn toàn có thể rời khỏi nó, tôi là lựa chọn tồi cho ! Yên tâm, tôi lúc nào cũng rất hào phóng với phụ nữ.”



      Hứa Triển mỉm cười: “Cảm ơn, rất lôi cuốn, chỉ có điều, so với đàn ông tôi thích phụ nữ hơn.” Bạch Gia Nặc vừa nghe xong, ánh mắt trở nên rất kỳ quái, có lẽ là tưởng tượng ra cảnh Hứa Triển lăn lộn giường với khác. Nhưng hẳn là nàng Hứa biết, đồng tính nữ lại càng kích thích ham muốn nhơ bẩn trong đàn ông hơn.



      Bạch Gia Nặc rời , ngồi lại lúc rồi mới ra ngoài. Lúc cầm lấy quai ba lô, mới phát ra, lòng bàn tay mình đầy mồ hôi.



      Ở cổng trường có vài sinh viên ra vào. Giờ này, lựa chọn của họ cho bữa trưa chỉ có thể là món mì lạnh Thiểm Tây cay nồng, hoặc loại mỳ giá rẻ nào đó.



      Cuộc sống của đáng lẽ ra cũng được như thế, được đơn giản đến nhàm chán. Đáng tiếc, hạnh phúc bé mà trước kia còn chưa cảm nhận được bị người đàn ông phá hỏng sạch . ai chỉ cho con đường tiếp theo phải thế nào, vừa mới hai mươi tuổi phải bước vào trận chiến thương trường đẫm máu, nỗi lo lắng còn kéo đến đâu, có thể tưởng tượng được.



      Nhưng, mặc cho số phận phải cách sống của Hứa Triển. Kết quả tồi tệ đến đâu, tồi tệ đến đâu nữa?



      Hứa Triển có thời gian suy nghĩ miên man, lúc nữa thôi là tài xế đến đón rồi. lẳng lặng đứng trước cổng, lẳng lặng chờ tài xế.



      vừa chuyện gì với trai tôi?” Đột nhiên, phía sau truyền đến lời chất vấn lạnh lùng.



      Hứa Triển ngoảnh lại, Bạch Giai Nhu mới làm xoăn mái tóc dày, vẻ mặt hằm hằm ở ngay phía sau .

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 21___


      Từ sau cuộc ẩu đả trong nhà ăn, đây là lần đầu tiên Hứa Triển gặp lại Bạch Giai Nhu. So với lần trước, hoa khôi của trường này có phần sa sút hơn, xem ra bị biến cố tình ái này làm ảnh hưởng ít.



      Hứa Triển bước hai bước lại gần Bạch Giai Nhu, nàng Bạch lại cảnh giác lùi hai bước, “ muốn làm gì?” Xem ra, cuộc ẩu đả kia để lại chút di chứng cho vị tiểu thư nhà họ Bạch, vừa nhìn thấy Hứa Triển tiến lên, ta tự giác ra vẻ sẵn sàng chiến đấu.



      Hứa Triển buồn cười, thầm trong lòng: Chị à, là chị chủ động gọi tôi đấy nhé!



      “Yên tâm, chỉ cần chị có thể bình tĩnh chuyện, tôi cũng có tinh thần mà đánh nhau với chị ở ngay cổng trường đâu.” Lá cờ hòa bình phấp phới, Bạch Giai Nhu lại khôi phục được vẻ bình tĩnh.



      vừa linh tinh gì với trai tôi?”



      Hứa Triển trừng mắt nhìn, “Câu này là như thế nào đấy? Tôi với chị mà có thể chuyện linh tinh được sao? Chẳng nhẽ ta lại thay chị vụt vào mồm tôi cái?”



      Nghe thấy lời mỉa mai của Hứa Triển, Bạch Giai Nhu khẽ cắn môi, đưa mắt liếc xéo Hứa Triển cái, “Tôi biết hết rồi, lần trước tôi đến cửa hàng rửa xe của , phải chính khóc lóc tố cáo tôi đánh sao?” nàng Bạch còn chưa kịp mách gì ông trai trở về, còn lạnh mặt đe ta được dây dưa với Uông Nhất Sơn nữa.



      Mấy ngày nay, Bạch Giai Nhu rơi vào nỗi bế tắc, mỗi ngày đều gửi cho Uông Nhất Sơn biết bao nhiêu tin nhắn, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn như đá chìm đáy biển, bặt vô tín. Lòng tự tôn hoàn toàn bị phá nát, ban đêm, ta khóc lóc rầu rĩ, ta đâu biết trai và Uông Nhất Sơn đấu đá gay gắt thương trường, trong mắt ta chỉ có “darling” dấu, kẻ hãm hại vợ chút nương tay!



      Hơn nữa, ba ả chỉ lo thiên hạ đủ loạn còn thêm mắm dặm muối, Bạch Giai Nhu tin chắc là Hứa Triển mách lẻo với trai mình.



      Nỗi uất ức bị đè nén trong lòng, lại trông thấy trai đưa Hứa Triển vào quán cà phê, cơn tức như bùng lên mạnh mẽ. trai ta đích thị là con hùm, ngay cả khi là em nhưng ta vẫn sợ, nên dám ra chất vấn, đành đợi trai mới dám ra sinh với Hứa Triển.



      Hứa Triển nghe xong lấy làm vui mừng! khi , chỉ số thông minh về hết! Quả nhiên, cho dù ra, chẳng nhẽ Bạch Gia Nặc tin em ruột, mà chỉ tin vào con bé mới gặp có lần?



      Vốn định lách qua ta rồi bỏ , nhưng sờ bụng cảm thấy rỗng, Hứa Triển chân thành với Bạch Giai Nhu: “Hay là chúng ta tìm chỗ uống cốc cà phê?”



      Vẫn là quán cà phê đó, gian chật hẹp. Lần này, Hứa Triển chuyện với Bạch Giai Nhu khoảng ba mươi phút, lúc ra, ta dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hứa Triển.



      Thế nhưng, Hứa Triển lại rất hài lòng, hề gì thêm. Họ Bạch là nhà gia giáo, em họ đều chủ động trả tiền, tốn đồng nào mà cũng được đầy bụng cà phê Nestlé.



      Hôm đó, về biệt thự là thoải mái ăn chơi. Uông Nhất Sơn nhìn Hứa Triển mấy lần, cuối cùng nhịn được phải hỏi: “Trúng xổ số hả?”



      Nghe ta hỏi, Hứa Triển còn dựa vào ghế đọc sách mới phát mình phấn khởi ra mặt. thầm rùng mình, lại tỏ ra như có việc gì mà : “Trúng xổ số sướng quá rồi! Bài thi online hôm nay đạt thành tích tồi.”



      Uông Nhất Sơn thử tưởng tượng dáng vẻ nàng Hứa lúc trúng xổ số, khẽ nhoẻn miệng cười.



      Hứa Triển bất cẩn bị nụ cười của ta lay động. Tên cầm thú ngồi dưới sàn nhà chơi điện tử, chiếc áo trắng đơn giản phối cùng chiếc quần rộng màu đen, đôi mắt ánh lên màu sắc từ màn hình tinh thể lỏng, hai bàn tay có chút căng cứng để điều khiển trò chơi. Người đàn ông có vóc dáng cao to, dù có nằm xoài ra vẫn cho cảm giác thoải mái.



      Trong lòng thầm nghĩ, tên này nếu nổi nóng cũng khá đẹp trai, đôi môi mỏng mím hờ theo thói quen giúp gương mặt duy trì nét thanh tân như hồ nước xuân.



      Có lẽ phát ra Hứa Triển nhìn mình, Uông Nhất Sơn ấn nút tạm dừng, quay đầu nhìn .



      Hứa Triển vội vàng cụp mặt xuống, ra vẻ chăm chú đọc sách.



      “Đợi đến cuối tuần, cùng em về nhà chuyến.” Nghe Uông Nhất Sơn thế, Hứa Triển bỗng mở to hai mắt, “ về nhà cùng tôi?”



      lâu gặp mẹ em rồi, nhân tiện có người khách tặng cho hộp nhân sâm hảo hạng, mang về biếu mẹ em bồi bổ sức khỏe.”



      Đưa bạn trai về nhà ra mắt bố mẹ vốn khiến các thấy ngọt ngào, như vậy chứng tỏ tình cảm phát triển tốt, tiến thêm bậc.



      Nhưng Hứa Triển nghĩ đến hoàn cảnh đưa bạn trai về nhà mà thấy thẹn. phải vì xuất thân nghèo nàn, cũng phải vì chuyện cả nhà bốn người ở chung gian phòng, mà là vì khí gia đình kỳ lạ. tưởng tượng ra cảnh bố dượng uống say, vừa đập bàn vừa chửi mẹ, rồi lại mở cặp mắt hau hau nhìn những món quà bạn trai đem đến. Còn tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc của bạn trai, Hứa Triển thầm nghĩ cả đời lấy chồng.



      Tình cảm sâu đậm đến đâu mới có thể khiến đủ dũng cảm xé bỏ bức màn che, dũng cảm đưa người mình về gia đình kỳ quái? Tình cảm sâu đậm đến đâu mới có thể khiến người đàn ông có được trái tim bao la, bao dung tất cả?



      Chuyện này cũng giống như hồi học trung học, cũng rơi vào tình cảnh đáng buồn. phải là có nam sinh nào lén gửi giấy nhắn cho , chỉ là, sau phút rung động thoáng qua, lại nghĩ đến cảnh chàng trai đỡ nổi cú đấm trời giáng của bố dượng, trong lòng chợt sinh ra nỗi tự ti, bởi thế phải dập tắt khát vọng tươi đẹp về tình của mình.



      Nhưng đối mặt với Uông Nhất Sơn, tự ti lại có dịp phát tác. Uông Nhất Sơn có được tính là bạn trai? Ông chủ lại gặp bố mẹ của tình nhân? Định phát huân chương lao động cho tình nhân sao?



      dám nghĩ đến chuyện để Uông Nhất Sơn bước vào nhà mình, muốn để mẹ và em trai bị rơi vào tầm ngắm của tên nguy hiểm như thế này.



      phải là công ty còn nhiều việc sao? Tôi thay mang về là được rồi.”



      Uông Nhất Sơn ngồi vào chỗ cạnh Hứa Triển, thuận tay nâng dậy rồi ôm vào lòng, hôn cái lên trán , “Sao thế? Sợ ông bố kia của em làm khó ? Yên tâm, đối phó được với lão già đấy ư?”



      Hứa Triển nghe thấy mắt tối sầm. Sợ? Chỉ sợ ông bố đó đủ tàn nhẫn thôi! Có điều, kẻ thù của mình lại hiểu rất hoàn cảnh gia đình mình, kiểu chơi đùa biết mình biết ta này, ra lại là bất lợi cho mình.



      ta biết quê ở đâu, biết được hết những khúc mắc của . Nhưng về ta sao? Hứa Triển phát ra, mình biết quá ít.



      Chuyện mà Uông Nhất Sơn quyết định rất ít khi thay đổi. tuần sau, Uông Nhất Sơn mang theo rất nhiều hộp thuốc bổ, kéo Hứa Triển còn đeo bộ mặt cam lòng vào xe.



      Vì đường dài nên Uông Nhất Sơn gọi tài xế lái xe, còn mình ngồi phía sau ôm Hứa Triển diễn cảnh thiếp chàng mặn nồng.



      Hứa Triển hiểu tại sao Uông Nhất Sơn có thể vô vị như thế, chỉ có ngón tay mà có thể chơi đùa gần tiếng được. mỗi đầu ngón tay trắng trẻo của đều in hình dấu răng bán nguyệt.



      May mắn là lần này họ ngồi chiếc Mercedes Benz Suv, có vách ngăn giữa chỗ ngồi của tài xế và ghế sau, nếu , hàm răng kia cắn hết toàn thân mất.



      Về đến huyện là xế chiều. Cái chốn to bằng bàn tay, chỉ điểm hai nhà cách ngẫu nhiên cũng là họ hàng của nhau. Cho nên, khi chiếc xe xa hoa đỗ trước căn nhà cũ, rất nhiều bà con bác ngó ra xem.



      Mẹ Hứa Triển nhận được điện thoại của con từ trước đó nên đứng chờ sẵn. Nhưng vừa nhìn thấy con bước xuống từ chiếc xe xa hoa, bà khỏi ngạc nhiên.



      Sau khi xuống xe, chờ Hứa Triển giới thiệu, Uông Nhất Sơn chào hỏi mẹ : “Cháu chào , còn nhận ra cháu ạ? Cháu là Uông Nhất Sơn.”



      giây đó, Hứa Triển chợt thấy vẻ sợ hãi lên gương mặt mẹ mình...

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 22___


      Con vừa mới vào đại học dẫn bạn trai về, có lẽ chuyện bất ngờ như vậy khiến mẹ Hứa Triển thích ứng kịp, máy móc nhận lấy hộp quà của Uông Nhất Sơn, miệng lắp, “Sao...cậu..Sao cậu lại đến đây?...”



      Em trai Hứa Triển – Trương Gia Tân – hề biết trong lòng người lớn dậy sóng ngầm, chỉ biết chị được chở về bằng xe xịn, nên hưng phấn lượn quanh chiếc xe mấy vòng.



      Hứa Triển thấy Uông Nhất Sơn gây ra hậu quả nghiêm trọng thế này, trong lòng cảm thấy thoải mái. Thậm chí, còn có thể tưởng tượng ra cảnh hàng xóm làng giềng bu quanh chiếc xe rồi bàn tán rôm rả.



      Sau khi chào mẹ Hứa Triển, Uông Nhất Sơn liền kéo Hứa Triển lên tầng, như có ai trước mặt.



      Căn hộ nhà Hứa Triển ở tầng cùng, bao nhiêu năm qua mà cách bố trí đồ đạc vẫn như cũ. Mở cửa ra là phòng khách thông với phòng ăn, tường vẫn là bức ảnh Hoàn Châu cách cách và Ngũ A ca thân thiết ôm nhau, góc hơi quăn.



      gian chật hẹp lại là lợi thế để bà chủ nhà trổ tài tận dụng từng tấc đất. Phía bên trái đặt chiếc giường đơn, bên cạnh giường là tấm rèm kéo bằng vải đay màu đỏ sậm, chính là thế giới riêng bé của Hứa Triển lúc còn ở nhà, giờ được cậu em tiếp quản. Bên phải phòng ăn có bàn ăn tròn, đây là nơi cả nhà dùng cơm, bên chiếc gạt tàn to để ông bố dượng dùng khi hút thuốc.



      Hôm nay đúng vào ngày nghỉ của Trương Đại Hiền. Ông ta ngồi cạnh bàn ăn, vừa xem cát kịch, gặm đùi gà, vừa đắc ý nhắm rượu. Nhìn thấy Hứa Triển bước vào cửa, ông ta liền hô to lên: “Ôi chao! Sinh viên đại học về đấy à! Mẹ mày chuẩn bị cả nồi đùi gà hầm đây này...”



      Khi ông ta thấy Uông Nhất Sơn đứng sau Hứa Triển lấy làm sửng sốt, vội hỏi : “Mày đưa ai về đấy?”



      Tuy nhiên, Uông Nhất Sơn lại tỏ ra thản nhiên, giọng hề mang ý siểm nịnh: “Chào chú, cháu là Uông Nhất Sơn, là bạn trai Hứa Triển.” Quả nhiên, lão già quanh năm suốt tháng làm con sâu rượu quên tiệt thằng con trai của ông chủ mỏ quặng năm nào. Trong nhà đột nhiên xuất người lạ mặt, điều này khiến cho lão mấy thoải mái, lập tức biến sắc, gào lên với mẹ Hứa Triển, “Hứa Thu Mạn! Con lừa tiền của bố nó, mang tiếng học mà hóa ra lại là kiếm trai à?”



      Mới rời nhà gần ba tháng, ấy vậy mà Hứa Triển quên trong nhà mình có bầu khí đầy áp lực khiến người khác nghẹt thở. Lão già này lúc nào cũng có cách để xua hết vui vẻ ra khỏi căn nhà này.



      Hứa Triển thấy ông ta định làm khó mẹ mình, liền định xông lên cãi nhau với ông ta, rằng mình học động đến xu của lão.



      Nhưng Uông Nhất Sơn chặn bước , đem hai bình rượu ra, “Chú thích đùa đấy, Hứa Triển lúc nào cũng chú thương ấy. Lần đầu đến chơi biết chú thích gì, đây là hai bình rượu Mao Đài, chú nếm thử !”



      Quà tặng tuyệt, cả đời Trương Đại Hiền chỉ nốc rượu trắng, mùi vị Mao Đài thế nào chỉ được nghe kể chứ chưa từng được ngửi! Đúng lúc này, Trương Gia Tân chạy lên tầng, reo lên với bố là chị ngồi xe xịn về.



      Lúc này, Trường Đại Hiền lập tức biết Uông Nhất Sơn là người có tiền, nhìn kiểu gì cũng thấy vừa mắt. Hít hà mùi rượu thơm nức, ông ta gọi Uông Nhất Sơn ngồi xuống uống cùng chén.



      Đáng tiếc, Uông Nhất Sơn có hứng thú với nhiệt tình của “ông bố vợ” này. Sau khi bịt miệng ông ta bằng hai bình Mao Đài, ta liền ngồi xuống chiếc giường bé xíu của Hứa Triển, cười tủm tỉm chờ bà Hứa đưa thức ăn lên.



      Hứa Triển bước lên gian phòng gỗ có ốp thêm sắt tây - đây chính là phòng bếp do dựng lên. vào phụ giúp mẹ nấu cơm.



      Lúc bước vào, thấy mẹ vẫn trầm mặc mà bỗng dưng đổ nửa chai xì dầu vào nồi, vội kêu lên: “Mẹ! Mẹ cho lắm xì dầu thế!”



      Lúc này, Hứa Thu Mạn mới phát ra, cuống quýt cầm muôi múc hai muôi xì dầu ra. Bàn tay run run, bà làm như lơ đãng hỏi; “Triển Triển, sao con lại gặp được Uông Nhất Sơn?”



      Lần này đến lượt Hứa Triển run sợ, “Dạ...gặp ở trường con ạ.”



      “Con...quen nó bao lâu rồi?” Lúc hỏi điều này, bà Hứa dè dặt nhìn con .



      “Cũng lâu ạ, hơn hai tháng!”



      Biết người mẹ nên hỏi những lời tiếp đây, nhưng Hứa Thu Mạn vẫn cắn răng lên tiếng: “Triển Triển, mẹ biết con phải đứa tùy tiện, nhưng con...con chưa cùng với nó...làm chuyện kia chứ?”



      Hứa Triển ngờ bà mẹ bảo thủ lại hỏi ra vấn đề này, hai má bỗng đỏ lên, “Mẹ! Đương nhiên là chưa rồi!”



      Lúc câu này, ra Hứa Triển cũng hơi chột dạ. Mặc dù Uông Nhất Sơn vẫn nhất quyết tiến đến bước cuối cùng với , nhưng những hành động bỉ ổi nhất đều làm rồi.



      Bà Hứa nghe xong có vẻ thoải mái hơn nhiều. Bà đặt chiếc muôi xuống, cầm hai tay con , “Triển Triển, con phải hứa với mẹ, đừng tiếp tục với Uông Nhất Sơn nữa. Nó...nó hợp với con đâu!”



      Bàn tay cầm lấy tay Hứa Triển đầy vết nhăn nheo và đồi mồi, việc bếp núc quanh năm khiến những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo nay khô ráp. Lúc hai bàn tay chạm nhau, những móng tay ngắn ngủn của bà đâm vào lòng bàn tay con .



      Bị mẹ nắm chặt tay, Hứa Triển kêu lên. Lúc này, Hứa Thu Mạn mới phát ra mình có chút khác thường, vội vàng buông tay, nhưng đôi mắt vẫn chứa sợ hãi mơ hồ.



      bất thường của mẹ khiến Hứa Triển ngỡ ngàng, còn định hỏi mẹ xem có phải bà nhìn ra được tư chất biến thái trong con người Uông Nhất Sơn hay , vậy mà ta xuất chẳng biết từ lúc nào.



      Hứa Thu Mạn thấy ta đứng sau Hứa Triển, miệng như bị bịt lại, trong nhất thời được chữ nào.



      , có cần cháu giúp gì ạ?” Uông Nhất Sơn xắn tay áo lên, vừa cười vừa .



      Lúc Hứa Triển bưng thức ăn xuống nhà, Uông Nhất Sơn vẫn còn trong bếp. Chỉ trong chốc lát, mẹ ra ngoài, Hứa Triển chợt phát viền mắt mẹ đo đỏ.



      Trong bữa ăn, ngoài Trương Đại Hiền liên mồm hỏi hoàn cảnh gia đình Uông Nhất Sơn và tài khoản ngân hàng ra, mọi người đều im lặng.



      Trương Gia Tân vốn thèm ăn, chỉ tập trung vào cái đùi gà. Bà Hứa có tâm , ngồi ăn mà như đếm từng hạt cơm. Còn Uông Nhất Sơn, ngoài việc đáp vài câu với Trương Đại Hiền chỉ nhìn Hứa Thu Mạn bằng ánh mắt thâm thúy.



      Cơm nước xong, Uông Nhất Sơn định đưa Hứa Triển .



      Đột nhiên, Hứa Thu Mạn : “Cũng về nhà rồi, sao phải ra ngoài ngủ. Triển Triển, mày ở nhà đêm . Còn cậu...” Bà nhìn Uông Nhất Sơn, “Nhà tôi còn chỗ nữa, hay là cậu trước !”



      Ý đồ đuổi khách quá ràng, Uông Nhất Sơn hơi híp mắt, sau đó liền cười, “ đúng, chỗ này quá, sau này, khi cháu và Hứa Triển kết hôn, nhất định cháu mua cho hai chú căn lớn hơn. Thế này , bạn cháu có mở làng nghỉ mát ở gần đây, có chỗ tắm rửa và nhà nghỉ, cháu mời cả nhà mình đến đó thư giãn!”



      Hứa Triển và Hứa Thu Mạn cùng im lặng. Nhưng Trương Đại Hiền lại phấn khởi ra mặt, còn liên tục khen chỗ đó nổi tiếng, bỏ ra mấy nghìn tệ được vào tắm, cho nên được!



      Bà Hứa tỏ vẻ khó xử, hề muốn dùng tiền của Uông Nhất Sơn. Trong khi đó, Hứa Triển lại lạnh lùng : “ về , tôi muốn tâm với mẹ!”



      Trương Đại Hiền vừa nghĩ đến việc được ngâm mình vào bể nước nóng trong làng nghỉ mát, liền trừng mắt nhìn bà Hứa, “Đồ đàn bà, con rể nhà mình vượt xa đến đây, con nhà mình có bản lĩnh khiến người ta bỏ tiền, còn lôi thôi gì nữa! Còn giở trò, tôi đập chết đấy!”



      Giọng đanh thép vang lên, chứng tích năm xưa khiến mẹ và em trai Hứa Triển đều ngậm miệng.



      Hứa Triển nắm chặt tay. hằm hằm nhìn Uông Nhất Sơn, nếu ta, nhà mình đâu được náo nhiệt thế này?



      Lúc cả nhà họ thay quần áo rồi xuống dưới, chiếc BMW biết xuất từ lúc nào.



      Trương Đại Hiền giục vợ con vào chiếc BMW, còn Uông Nhất Sơn và Hứa Triển vào chiếc Mercedes Benz.



      Lên xe, Hứa Triển hề nể mặt Uông Nhất Sơn, gằn giọng hỏi: “ gì với mẹ tôi? Có phải chuyện tôi nợ tiền ?”



      Uông Nhất Sơn mở chai nước khoáng, uống ngụm để xua mùi vị xì dầu rẻ tiền, lại nghiêng đầu và : “Yên tâm, chuyện tiền nợ, chữ nào. Nhưng nếu em chịu phối hợp, nhịn được đâu.”



      Buổi tối nên đường thuận lợi, chẳng mấy chốc đến làng nghỉ mát mà Uông Nhất Sơn bảo.



      Vị giám đốc chờ ở đại sảnh xa hoa từ lâu. Vừa xuống xe, bà Hứa tóm tay con , thầm nghĩ nhân lúc tắm cho chút chuyện.



      Nhưng, sau khi chia thẻ số, có người đưa bà Hứa thay dép lê, đến lúc quay lại, chẳng những thấy bóng chồng con đâu, mà ngay cả Uông Nhất Sơn và Hứa Triển cũng biết đến chỗ nào.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 23___


      ra, Hứa Triển cũng biết trong quả hồ lô thần bí của Uông Nhất Sơn chứa loại thuốc gì.



      Lúc mấy người phục vụ dẫn mẹ và em trai , Uông Nhất Sơn cũng kéo vào thang máy luôn.



      “Sao chờ họ?” Hứa Triển hỏi.



      “Có người đưa họ đến chỗ thư giãn rồi, em cần quan tâm.” Uông Nhất Sơn bấm số rồi mới ngẩng đầu, nhìn con số nhảy màn hình, ngữ khí trầm tĩnh.



      Con số tám xuất , chứng tỏ thang máy đến tầng cao nhất của tòa nhà này.



      Cửa thang máy mở ra. Hành lang được trải tấm thảm trắng như tuyết, trông rất sạch , có lẽ rất ít khách lên tầng này.



      Uông Nhất Sơn lấy chìa khóa rồi tiến đến căn phòng ở chỗ sâu nhất hành lang.



      Hứa Triển cũng theo. Căn phòng này có diện tích rất lớn, đồ dùng bên trong xa hoa, băng ghế salon dài uốn lượn như thắt lưng cong của người phụ nữ. Bốn cột ở bốn góc càng khiến gian thêm sâu. Ngoài chiếc giường lớn được chạm trổ tinh vi ở giữa phòng, gần ban công còn có chiếc kệ dài. Bước qua bậc thang lại thấy thêm hồ tắm tròn siêu lớn.



      Mọi thứ ở đây đều xa xỉ, nhưng cũng gợi đầy ý nghĩ mờ ám.



      Căn phòng như thế này giống với loại phòng hạng tiêu chuẩn của làng nghỉ mát, mà như chỗ ăn chơi hưởng lạc của những tay giàu có.



      Nhìn Uông Nhất Sơn làm mọi việc thành thục, Hứa Triển liền hiểu ngay. Đây chắc chắn là nơi ta hay đưa phụ nữ đến để giở trò phóng túng.



      Tưởng tượng cảnh Uông Nhất Sơn ôm vị phu nhân xinh đẹp của Thiệu Thính Trường lăn lộn chiếc giường kia, Hứa Triển lại bắt đầu thấy buồn nôn. Đêm nay, ta bắt mình qua đêm ở đây đấy chứ?



      Uông Nhất Sơn nhìn ra vẻ mặt chán ghét của Hứa Triển, vừa cởi quần áo vừa cười : “Trung tâm này là do mới mở, căn phòng này cũng mới lắp đặt xong, cả tầng này mở, giữ lại để dùng. Giường đệm cũng có người phụ trách, còn sạch hơn con bé lười tắm như em đấy.”



      Nghe ra ý tứ cay độc của Uông Nhất Sơn, Hứa Triển liền trừng mắt, lại vội vàng chuyển tầm mắt ngay. Cho dù bị tên lưu manh này liếm đến trăm lần, cũng còn là ngây thơ, nhưng mấy chuyện như nhìn đàn ông cởi đồ, vẫn thể thản nhiên được.



      Uông Nhất Sơn cởi nốt quần áo rồi đến cạnh đỏ bừng mặt, khẽ liếm lên tai , giọng hỏi: “ tắm hả, bé bẩn?”



      Phòng tắm mở như thế ai mà tắm được? Hứa Triển thể làm gì khác hơn là giả vờ bình tĩnh, “Sáng nay tôi tắm rồi, tẹo nữa rửa chân tay là được. Tôi muốn sang xem mẹ thế nào...”



      đợi Hứa Triển hết câu, Uông Nhất Sơn duỗi cánh tay ra rồi bế lên, còn chưa cởi quần áo cho quẳng vào hồ tắm.



      Hứa Triển kịp nín thở, chìm trong hồ dậy nổi, bị uống mấy ngụm nước liền. Đến khi ngồi dậy được thấy Uông Nhất Sơn nhàn nhã ngồi trong hồ, tay vẩy nước nghịch nghịch như thể việc bị ngã vào nước hề liên quan đến mình.



      bị điên hả! Đồ thần kinh!” Hứa Triển tức tối muốn xông lên bóp cổ tên điên này, còn Uông Nhất Sơn vẫn ung dung chờ cả thân mình nàng ướt nhẹp.



      Chắc chắn Hứa Triển biết, khi ta làm cho tức giận, đôi mắt kia sáng cỡ nào, dường như chỉ có lúc đó, trong mắt mới còn lại duy nhất ta.



      ta lim dim nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì tức giận của , ta cũng hiểu vì sao, chỉ cần là thứ liên quan đến , ta đều muốn nắm trong tay, chiếm đoạt tất cả... ta ôm nổi cơn lôi đình vào lòng, dùng đôi môi nóng bỏng chặn đứt tất cả những lời oán giận tục tằn của , mặc cho giãy giụa trong hồ nước ấm. Uông Nhất Sơn đưa tay vén chiếc áo phông và cả áo lót của lên.


      nhịn được, ta cúi đầu ngậm lấy nụ hoa hồng, đồng thời nâng dậy, đẩy nằm xuống cạnh hồ tắm.



      Vừa ngâm mình trong hồ nước, giờ lại bị nhấc ra ngoài, sau lưng kề đá lát sàn lạnh toát, Hứa Triển rùng mình cái, tay nổi đầy gai ốc. Nhưng, cơ thể rắn chắc nóng rẫy của người đàn ông nhanh chóng nhào tới.



      Cơ thể nóng bỏng, sàn đá lạnh lẽo, Hứa Triển nằm giữa nên có cảm giác như phải giãy giụa trong lửa và băng. Bộ quần áo ướt sũng của nhanh chóng bị vứt cạnh bờ hồ, những ngón tay thô ráp chu du khắp cơ thể . Mặt hồ phản chiếu hình bóng hai người, hình ảnh mơ hồ, đầy nhục cảm, tuyệt vọng, và cũng là giới hạn của kháng cự.



      Nhưng, nghĩ đến việc cả mẹ và em trai đều nơi nào đó trong tòa nhà này, Hứa Triển chợt thấy vô cùng xấu hổ khi bị người đàn ông này đùa giỡn tùy ý.



      “Đừng...Đừng, tôi lạnh.” thử đẩy ta ra.



      “Yên tâm, làm cho em nóng lên.” Uông Nhất Sơn nhấc lên vai dễ dàng như nhấc bao tải , vài bước rồi quẳng xuống giường. Chiếc giường đàn hồi tốt, Hứa Triển nẩy lên ba cái.



      Uông Nhất Sơn cũng lên giường, trông ta như con báo đầy nguy hiểm. Thứ phát sáng trong tay ta là còng tay sao? Thứ độc ác đó lâu phải dùng, ngờ hôm nay lại thấy.



      Chỉ với vài động tác đơn giản, ta cố định được tay Hứa Triển, đẩy lên đỉnh đầu.



      “Sao lại làm thế! Mau bỏ ra!”



      “Triển Triển, có nó em mới ngoan ngoãn được.” Uông Nhất Sơn vừa cười, ngón tay giữa của ta vào giữa hai chân Hứa Triển.



      Bị tên cầm thú này huấn luyện hàng đêm trong thời gian dài, cho dù Hứa Triển muốn, nhưng cứ khi ngón tay ấy cong lên, cả người lại bất giác co rúm, tiếng thét chói tai vang lên: “Đừng!”



      Uông Nhất Sơn tách rộng hai chân ra, cố định bên thắt lưng của mình, “Chơi đùa lâu rồi mà vẫn chặt như vậy, chẳng lẽ muốn ngón tay ở đây mãi?”



      Đây là tiết mục mà Uông khốn nạn thích nhất, lời bỉ ổi kết hợp động tác bỉ ổi, hành hạ từng tấc thân thể và linh hồn .



      Hứa Triển hít sâu hơi, nhắc nhở mình phải thả lỏng, hơn nữa còn phải mềm giọng, ra vẻ ấm ức, “ là quá mệt, buồn ngủ quá, thả tôi ra , được ?” Kinh nghiệm cho thấy, Uông Nhất Sơn là kẻ ưa mềm chứ ưa cứng, cứ đến bước này là ta tốt bụng tha cho .



      “Triển Triển mệt? Được rồi, em thả lỏng bên dưới , rút ra.” cảm thấy ngón tay Uông Nhất Sơn chậm rãi rút ra, cả người thả lỏng, thầm thở phào nhõm.



      Đáng tiếc, mừng quá sớm. Ngay lập tức, hai ngón tay hung ác vào.



      “A!” Hứa Triển đau điếng người, thắt lưng cong lên. Cơn đau ùa đến dồn dập. Uông Nhất Sơn chọc vào màng trinh của , thậm chí, còn cảm thấy những tơ máu nóng dần chảy ra theo ngón tay ta.



      là đồ biến thái! Vô liêm sỉ! Kiếp sau làm chó! Còn bị người ta thiến làm con chó thái giám!” Mọi lời lẽ ác độc nhất tuôn ra khỏi miệng Hứa Triển.



      Mặc dù màng mỏng này đôi khi rách trong quá trình vận động, nhưng trong ảo tưởng của những ngây thơ, ai lại ngượng ngùng nghĩ đến khoảnh khắc được cùng người mình , để ta chiếm trọn con người mình. Đó là ảo tưởng, nhưng cũng rất đẹp.



      Nhưng phải với hai ngón tay ác độc đâm vào và xé rách nó!



      “Nếu kiếp sau phải làm thái giám, đời này sống sung sướng!” Uông Nhất Sơn cười, đôi mắt phượng hơi nhếch lên. ta chậm rãi rút ngón tay ra, rồi cúi xuống hôn ghì lấy cái miệng còn buông lời chửi mắng của .



      Nếu như có thể, Hứa Triển hy vọng mọi cảm giác của mình ngưng trệ, nhưng cơ thể của người còn trẻ đâu dễ tê liệt đến thế. Mỗi lần ta đưa ngón tay ra vào, cơn đau lại nhói buốt, lan tới tận đỉnh đầu. Hứa Triển rùng mình vài cái, lại cảm thấy có dòng dịch lỏng chảy ra theo tay ta, thấm ướt cả bắp đùi.



      Lúc Uông Nhất Sơn “khai ân” rời môi , tuyệt vọng thở phì phò, thắt lưng mảnh bất giác cong lên, nhưng vẫn sao thoát được hai ngón tay đáng sợ của ta.



      “Sao? Thoải mái ?” Gương mặt Uông Nhất Sơn tràn vẻ hưng phấn, lồng ngực tráng kiện bất giác phập phồng gấp gáp hơn.



      Hứa Triển còn sức để mắng chửi tên súc sinh này nữa. Trong lòng, mơ hồ nghĩ, đêm nay mình thoát được rồi...Súc sinh nhịn được nữa sao?



      Lực tay và tốc độ của Uông Nhất Sơn ngày càng tăng. Hứa Triển hít sâu hơi, chuyện này thể chỉ dùng từ đau đớn để hình dung nữa rồi. Cơn đau khiến co quắp, nhưng lại chỉ có thể kêu lên những tiếng ú ớ, mà sao vẫn chưa ngất xỉu? Cơn đau như thế này, sao phụ nữ có thể chịu được?



      Hơi thở của Uông Nhất Sơn ngày càng nặng nề. Hứa Triển có nhắm mắt cũng có thể cảm giác được thứ nóng rẫy của ta kề sát giữa hai chân mình. ta chậm rãi rút ngón tay ra, chùi vài cái lên ga giường rồi tách rộng hai chân , dòng máu ấm và chất dịch lỏng cũng ra theo. Tìm đúng chỗ, ta lập tức đưa thứ nóng bỏng của mình tiến vào.



      Có lẽ do vừa bị ngón tay hành hạ, đến lúc này, ta tiến vào trong cách thuận lợi.



      Khuôn mặt Uông Nhất Sơn trở nên dữ tợn cách đáng sợ vì hưng phấn đến tột cùng của ta, “Thả lỏng , kẹp chặt như thế, rất khó làm!”
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 24___


      “Cút!” Vì tuyệt vọng, khuôn mặt Hứa Triển trắng bệch, cả người căng cứng, hai tay chỉ muốn đẩy gã đàn ông người mình ra. Thế nhưng, thân thể Uông Nhất Sơn vẫn đè nặng như cũ, căn bản là đẩy ra nổi, chỉ có thể la lên: “Cút ngay cho tôi!”



      Uông Nhất Sơn nghe lời mới là lạ. Hai tay ta nắm chắc eo , đôi môi mỏng hôn lên trán , rồi tới đôi mắt, sau đó, ta lấy cái gối kê cao mông lên.



      Cơ thể Hứa Triển vốn bé, căn bản phù hợp về mặt tỉ lệ với Uông Nhất Sơn, bởi thế, chiếc gối phát huy hiệu quả rất tốt.



      như lễ vật tế đàn, chỉ còn chờ ác ma đến hành quyết.



      Hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Uông Nhất Sơn, thấy những gân xanh nổi trán ta, có vẻ như chính ta cũng rất đau đớn.



      Động tác của ta ngày càng nhanh, ngày càng mạnh. Chiếc giường thượng hạng cũng lay động dữ dội. ta cũng quên mút lấy nụ hoa đỏ hồng phập phồng trước mắt. Hứa Triển có cảm giác như mình phải cho đứa bé ác độc nhất đời ăn. Xấu hổ và bất lực đan xen, bị xâm phạm đến nơi sâu nhất, cảm giác run rẩy trước đây chưa từng có ùa đến. Mồ hôi của Uông Nhất Sơn xuống mặt . Cơ thể như bị nghiền nát, ngay cả sức buông lời mắng cũng còn.



      cứ muốn như thế này mà giết em giường!” Xem ra, ta có được sung sướng cực độ cơ thể run rẩy này.



      ...”



      Đột nhiên, bụng dưới của thắt lại, cao triều quen thuộc lập tức ào đến, nén được tiếng khóc nghẹn lẫn tiếng thở dồn dập.



      Nhưng cảm giác run rẩy đó vừa đến dừng lại. Đột nhiên, Uông Nhất Sơn rút ra, xoay Hứa Triển đưa lưng về phía ta. ngồi người ta như đứa trẻ, dựa lưng vào ngực ta, hai chân mềm nhũn bị tách ra, “cửa động” còn chưa khép hẳn lại phải tiếp nhận ta...



      “A...” Hứa Triển chịu được độ sâu như vậy, hét toáng lên.



      ta thẳng vào rồi lại nhanh chóng rút ra, dùng tốc độ khó tin mà đưa đẩy thắt lưng mình.



      ( mình ko hiểu đây là tư thế gì T_T Bà con tự tưởng tượng vậy.)



      Hứa Triển run rẩy, gần như thốt ra được lời nào, cả người lay động như đu dây.



      ta đưa tay vuốt ve mông , thân dưới vẫn giảm tốc độ, sau mấy lần hung hãn cũng đưa tới cao trào.



      Nơi kín đáo sau cơn co rút dữ dội trào ra dòng dịch lỏng, thấm ướt ga trải giường. Sau đó, lại bị đẩy xuống giường, như con búp bê tả tơi để mặc cho gã đàn ông tùy ý chơi đùa.



      Đến khi Uông Nhất Sơn thả chậm động tác, rồi nằm im người , rốt cuộc Hứa Triển cũng có thể hít thở thoải mái. Cuộc cực hình kết thúc. lại sực nhớ ra, Uông Nhất Sơn hề đeo bao, tên cầm thú này tuyệt đối thể cho ra trong được. Cũng may là Uông Nhất Sơn nhớ đến chuyện đó, kịp thời rút ra, phun dòng dịch nóng rẫy lên người .



      Hứa Triển nhắm hai mắt lại, còn nghĩ rằng hồi tra tấn ngừng, nhưng ngờ tinh lực của tên súc sinh này dồi dào hơn tưởng tượng. đợi bình ổn hơi thở, lại trận cuồng phong nữa kéo đến...



      Trong phòng, tiếng khóc nấc của và tiếng thở nặng nề của người đàn ông vẫn quanh quất suốt đêm khuya...



      Lúc tỉnh lại với thân đau nhức, nhìn màn hình chiếc đèn cạnh giường, là bốn giờ sáng.



      mơ hồ nghe thấy tiếng Uông Nhất Sơn chuyện điện thoại: “Bảo bà ta đừng linh tinh. Nhắc bà ta, con bà ta sắp đến rồi. Khóa cửa lại, tôi cũng đây.”



      kịp khóc thương cho trinh tiết bị tước đoạt đêm qua, Hứa Triển giật mình. Người Uông Nhất Sơn nhắc đến là ai?



      Sau khi Uông Nhất Sơn ra khỏi phòng, Hứa Triển gượng ngồi dậy, mặc đồ lót rồi khoác chiếc áo choàng tắm, len lén mở cửa phòng.



      Lúc Uông Nhất Sơn vào thang máy, Hứa Triển có thể biết, ta xuống tầng bốn.



      Hứa Triển vào thang máy khác, cũng may là xuống và lên tầng khác nhau, cần ấn mật mã. Lúc ra khỏi thang máy vừa lúc nhìn thấy Uông Nhất Sơn vào căn phòng.



      Khách đến làng nghỉ mát ăn chơi hầu hết đều là cú đêm, gần rạng sáng mà hành lang vẫn có người lại. Trai hay vào đây đều khoác áo choàng tắm, nên bộ dạng Hứa Triển lúc này cũng chẳng có gì khác thường. giả vờ sang phòng bên cạnh uống nước, liếc mắt thấy Uông Nhất Sơn và hai tay vệ sĩ từ trong phòng ra. vội vàng xoay người, chờ vệ sĩ khỏi mới lặng lẽ tiến tới gần cửa.



      Đáng tiếc, cánh cửa quá dày, nghe thấy gì hết. Hứa Triển nhàng đẩy hé cánh cửa ra, cửa khóa, trong phòng còn có cửa hiên . Đứng ở vị trí của Hứa Triển, dù nhìn mọi thứ bên trong, nhưng lại có thể nghe được tất cả ràng.



      “Uông Nhất Sơn, rốt cuộc cậu muốn làm gì, chẳng lẽ...bố cậu với cậu sao?” Hứa Triển sửng sốt, bởi người vừa là mẹ - Hứa Thu Mạn.



      với tôi cái gì? cho tôi biết, tại sao mười năm trước, sau khi xảy ra cố sập hầm than, lại bán tháo mỏ rồi chạy như trốn nợ ư?”



      “...” Hứa Thu Mạn trả lời. Tiếng khóc nghẹn ngào bỗng truyền ra, Hứa Triển nghe thấy mà nhói lòng. Mẹ sao thế? Sao lại khóc như vậy?



      muốn bước vào chất vấn Uông Nhất Sơn rằng tại sao lại ức hiếp mẹ mình, nhưng đột nhiên Hứa Thu Mạn mở miệng : “Nếu cậu biết, tại sao còn đến gần con tôi?”



      Dường như Uông Nhất Sơn cười lạnh, “Đến gần? Tôi nhịn mười năm chủ động tìm ấy rồi, lần nào cũng chỉ đứng từ xa nhìn ấy. có những lúc tôi muốn từ bỏ, nhưng ấy lại xuất trước mặt tôi, đây phải là ý trời sao? ấy phải là của tôi! Bất kể kẻ nào, bất kể chuyện gì cũng thay đổi được!” xong câu cuối cùng, luồng khí lạnh trong lời ta khiến Hứa Triển đột nhiên có cảm giác rét mà run.



      “Cậu làm như thế là loạn luân! Rồi phải xuống địa ngục!” Những lời này như ghim chân Hứa Triển lại, cảm thấy hai tai mình ong lên.



      “Loạn luân”? Tại sao mẹ lại đột ngột ra từ này?



      “Bà à, linh tinh được! Hơn nữa, sao bà có thể cam đoan Hứa Triển là em tôi đây!”



      “Cậu...Cậu quả thực quá giống bố cậu!...Chỉ cần có tôi ở đây, Hứa Triển thể ở bên cậu được.” Dường như Hứa Thu Mạn bị lời cáo buộc dẫn tới tuyệt vọng, tiếng vỡ vụn.


      Khi mẹ bị bố dượng đánh, Hứa Triển cũng từng nghe thấy bà hét lên như vậy. cảm thấy đầu óc choáng váng, mạch máu như bị những mũi kim băng xuyên qua. Có thế nào nữa, cũng thể tiếp nhận được chuyện mình rất có thể là em Uông Nhất Sơn.



      “Tôi khuyên bà bình tĩnh . Triển Triển ở bên tôi rồi. Đêm qua ở phòng cách vách, hẳn là cũng có thể nghe thấy vài thanh, có muốn lên tầng xem ? Có điều, bà miệng thôi, hôm qua tôi hơi quá đáng, ấy còn ngủ!”



      Bốp! phát tát giáng xuống, thanh giòn tan chứng tỏ nó mạnh cỡ nào. Cả căn phòng chợt yên tĩnh, lát sau, giọng trầm của Uông Nhất Sơn mới vang lên: “Xem ra bà đúng là mẹ Hứa Triển, tôi so đo với bà. Nhưng mà, ván đóng thuyền rồi, bà cũng phải nghĩ cho Triển Triển chút, đừng luyên thuyên để ấy chịu thêm cái thứ gánh nặng tâm lý vớ vẩn!”



      được! Tôi thể nhìn nó phạm sai lầm tiếp được, thể nhìn nó nhảy vào chỗ chết được!”



      “Thế bà muốn ép ấy chết sao?” Uông Nhất Sơn bắt đầu hăm dọa, “Đôi khi, biết gì mới là hạnh phúc. Tôi chăm sóc tốt cho Triển Triển. Chuyện của bà loạn lắm rồi, đừng để con lại con đường của bà ngày trước!”



      Những lời này gần như đâm thấu điểm chết của Hứa Thu Mạn. Bà sinh ra là người hiền lành, phát tát vừa rồi là dồn nén tất cả dũng khí. Lúc này, bà ngơ ngác ngồi đó, hoang mang lo sợ, chỉ còn biết khóc.



      Hứa Triển cảm thấy hơi khó thở, nghĩ thế nào cũng hiểu được ý tứ trong lời của mẹ và Uông Nhất Sơn.



      Nhưng, trực giác mách bảo rằng được để mẹ và Uông Nhất Sơn phát ra mình. Vì thế, cố lê hai chân, lén lút bước , ngơ ngác xuống bậc thang ngay gần đó. Đến sảnh nghỉ tầng hai, bước chân giẫm vào khoảng , cả người lao xuống dưới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :