1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dục vọng chiếm hữu - Cuồng Thượng Gia Cuồng ( 70 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 15___


      Hứa Triển biết ta nghe thấy những lời mình vừa , tên vạn người mê bị hạ nhục, chắc chắn trong lòng cực kỳ tức tối, vì thế ngồi yên ở vị trí phó lái, dám trêu chọc ta nữa.



      Sau khi xe ra đến đoạn đường cao tốc, Hứa Triển cảm thấy khung cảnh ngoài cửa sổ mờ nhòa, hiểu ta lái với tốc độ bao nhiêu nữa. Hứa Triển sợ hãi, vội nhắm tịt hai mắt lại.



      được vài vòng, dường như Uông Nhất Sơn hồi phục tâm tình, lúc vào đến nội thành, vẻ mặt ta vẫn bình tĩnh, còn thản nhiên hỏi Hứa Triển có muốn đến thăm quan cơ sở mới của Super Race .



      Hứa Triển tự nhận kinh nghiệm sống của mình còn ít, nhưng có thể cảm giác được kiểu biểu như thể cố nín nhịn thế này, nét mặt đó hoàn toàn để lộ đáng sợ của chủ nhân.



      Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, để trừng trị kẻ tiểu nhân, cả đời cũng dài.



      Điều đáng tiếc cho Hứa Triển chính là vỡ lẽ quá muộn, đến nỗi thể ngóc đầu lên nổi, cho nên Uông Nhất Sơn cũng gật.



      Sân thi đấu mới này nằm trong khu kinh tế mở của thành phố, mặt tiền đẹp, bên trong cũng vô cùng khang trang.



      Hứa Triển hiểu gì về xe đua, chỉ cảm thấy phòng phụ trong khu sân đua chẳng khác phòng nghỉ là mấy. Vì mới xây xong nên ghế và đồ dùng vẫn chưa được đưa đến.



      Có vẻ câu lạc bộ này do Uông Nhất Sơn toàn quyền phụ trách, ta vừa đến là mấy người công nhân vây quanh báo cáo.



      Hứa Triển thấy hơi chán, liền thong dong bước ra ngoài cửa câu lạc bộ.



      Khu kinh tế mở này mới được chính phủ dựng lên hai năm trước. Đa phần là nhà xưởng, mặc dù có vài xí nghiệp nhưng hệ thống vẫn chưa được hoàn thiện cho lắm. Gần đó có siêu thị quy mô vừa, bên cạnh là quán rửa xe.



      Có lẽ lúc đầu đây là cửa hàng bán xe, chắc chủ quán còn nghĩ gặp được nhiều ông chủ lớn, lúc này mới thấy tình cảnh ế ẩm nên chuyển sang dịch vụ rửa xe.



      Nhưng xem ra cửa hàng này làm ăn tốt lắm, ngoài cửa dán thông báo chuyển nhượng mặt bằng.



      Hứa Triển cũng được tính là người làm ăn, ngoài nguyện vọng học xong đại học, còn mong mình có được cửa hàng riêng. Sau khi tự mình buôn bán, đưa mẹ và em trai lên thành phố, rời khỏi gã bợm rượu kia, rồi thuê thêm vài nhân viên và giao cửa hàng cho mẹ trông nom.



      Đáng tiếc, ý tưởng nhiều, mà thực tế ảm đạm. Có điều, khi rảnh rang mà tưởng tượng chút cũng sao. Chẳng hạn như lúc này, nghĩ, nếu có thể mua được cửa hàng kia, cải thiện tình hình kinh doanh, có lẽ kiếm được chút ít, tối thiểu cũng có thể trả dần chỗ tiền lãi cao ngất ngưởng của Uông Nhất Sơn.



      “Nhìn gì thế?” Uông Nhất Sơn dặn dò công nhân xong, biết đến phía sau Hứa Triển từ khi nào.



      ta nhìn theo ánh mắt Hứa Triển, ngoài cửa hàng rửa xe ra, còn nơi nào khác.



      Khẽ thở dài cái, Hứa Triển cụp mắt, “ có gì.”



      Uông Nhất Sơn đưa tay nâng cằm Hứa Triển, dùng ngón cái vuốt ve má , “ phải em hỏi bạn em, tôi thích cái gì ở em à? Sao trực tiếp hỏi tôi?”



      Hứa Triển nghĩ thầm: giai à, tôi muốn biết làm thế nào mới bằng lòng buông tha cho tôi hơn!



      Thấy Hứa Triển gì, Uông Nhất Sơn mỉm cười, “Tôi hiểu mức độ của em, hiểu hơn cả chính em hiểu về mình. Mặc dù em vô cùng lỗ mãng, nhưng thỉnh thoảng cũng khá đáng , cho nên em đừng vì cảm giác xứng mà tự ti.”



      Chẳng trách vừa rồi bình thản như vậy, rốt cuộc là vì nghĩ tự ti nên thoải mái được!



      Sao lại tiến bộ thế? Thế giới nội tâm sao lại phong phú như vậy? Hứa Triển muốn quỳ xuống, nhịn được, gạt bàn tay ta ra, “ phải! Tôi muốn hỏi, tôi việc gì phải tự ti? nghĩ con cả thế gian này phải chắc?”



      Uông Nhất Sơn dắt tay ra ngoài, “Những khác tôi, tôi cũng thể nào ngăn lại được. Nhưng sau này, em đừng có mà dây dưa với những thằng khác! thằng đến diệt thằng! Em chỉ có thể quanh quẩn bên tôi thôi, hiểu chưa? Cứ cho là tự ti cố chịu !”



      Còn chuyện, họ đến trước cửa hàng rửa xe.



      Uông Nhất Sơn đẩy cửa vào, tìm chủ quán hỏi giá chuyển nhượng, tiếp theo là cò kè mặc cả.



      Việc làm ăn chẳng thuận lợi, vừa thấy Uông Nhất Sơn còn trẻ mà người vận đồ đắt tiền, ông chủ đoán ngay đây là người có tiền. Ông ta nâng giá chóng mặt, chỉ trỏ vào mấy thiết bị trong cửa hàng, lại giới thiệu đâu là đồ Italy, đâu là đồ Âu-Mỹ-Á, có vẻ toàn là hàng nhập khẩu.



      Uông Nhất Sơn chớp mắt lấy cái, khiến ông chủ gian manh này phải bại trận. Mức giá cuối cùng làm cho cao thủ mặc cả như Hứa Triển cũng phải tự thấy xấu hổ.



      Soạn hợp đồng và ký kết, giao tiền, gọi điện bảo trợ lý sửa giấy phép kinh doanh, xong xuôi, Uông Nhất Sơn quay lại với Hứa Triển: “Cửa hàng này giao cho em, tôi dính vào chuyện làm ăn của cửa hàng, em tự nghĩ cách . Nếu làm ăn thua lỗ, chỗ tiền này gộp tiếp vào nợ của em, nhất định phải tính lãi.”



      phải...ai bảo ...” Hứa Triển điên tiết, ai cầu xin ta cơ chứ? ta có hỏi ý kiến ? Hơn nữa, còn là sinh viên, thời gian đâu mà kinh doanh?



      Nhưng Uông Nhất Sơn bỏ rồi, chỉ còn biết nhấc những bước ngắn ngủn đuổi theo.



      Cửa hàng rửa xe kinh doanh tốt phải là vô cớ. Mặc dù ngay cạnh có câu lạc bộ xe đua, nhưng những chiếc xe đắt tiền đâu có thể để ở chỗ cửa hàng bé tẹo này? Người ta ai cũng có thẻ VIP của cửa hàng rửa xe cao cấp, do người chuyên trách lái vào. Còn cửa hàng này, cả ngày có cái taxi vào cũng phải.



      Hứa Triển biết được thời gian hoạt động của câu lạc bộ thông qua Uông Nhất Sơn, chủ yếu vào thứ Bảy và Chủ nhật, cho nên ngày thường mở cửa cũng chỉ tổ tốn điện nước.



      ra, thiết bị rửa xe đều đủ cả, chỉ thiếu mỗi nhân viên rửa xe.



      Hứa Triển mở sổ tiết kiệm ra, ngoài mấy nghìn tiền học phí của kỳ sau còn dư nghìn tiền sinh hoạt. Nhưng dùng nghìn này thuê nhân viên?


      ...


      Hứa Triển ủ rũ ngồi ghế đá ở vườn trường. Đúng lúc này, ba ả đào õng ẹo tới.



      Nàng tóc mượt chào Hứa Triển trước: “Hứa Triển, lâu lắm gặp, nhớ em chết được. Hôm qua bọn chị còn nhắc đến em đấy. Thế nào, tình cảm với Uông phát triển tốt chứ?”



      Kiểu xưng hô bốc mùi. Ngoài Quách Lâm Lâm ra, về cơ bản là các sinh viên khác đều tránh xa , giờ ba ả đào này lại chủ động bắt chuyện với , xem ra coi là người nhà rồi. Mà, cùng là kẻ hèn hạ cần gì khách sáo nhỉ?



      Sau màn chào hỏi thịnh tình, vào vấn đề chính, Hứa Triển chỉ nghe hiểu. ra, ả tóc mượt và Vương Giai Giai muốn dựa vào để quen mấy tên giàu có thân thiết với Uông Nhất Sơn. Dương Lệ vẫn luôn thích làm bà tám, được dịp đăng bài thị phi.



      Câu qua câu lại xong, định cáo từ, chợt nảy ra ý kiến, vội hỏi ba nàng kia: “Các chị có muốn làm thêm ?”



      Vương Giai Giai đưa ánh mắt kỳ quái nhìn Tóc Mượt và Dương Lệ, sau đó nghiêm túc với Hứa Triển: “Hứa Triển à, bọn chị biết người khác phòng 145 là cái gì, có phải bọn chị hay làm thêm ở câu lạc bộ đêm ? Bố láo bố toét! Bọn chị đến đây chơi thôi, đâu hèn hạ mà làm ở đấy!”



      Hứa Triển vội vàng xua tay, “Đều là bạn cùng phòng cả, sao em có thể hiểu lầm các chị được...Đối nhân xử thế mà. Mà...có phải các chị nghĩ em là con buôn lừa lọc ? Là thế này, em mới mở cửa hàng rửa xe, thiếu nhân viên. Thiết bị đại lắm, chỉ cầm vòi phun là được, tốn tẹo sức nào. Về tiền công, nhất định em bạc đãi các chị đâu.”



      Ba nàng thấy hứng thú lắm, nhưng nghe đối tượng khách mà cửa hàng nhắm đến là thành viên của Super Race, mắt nào cũng sáng bừng.



      Thứ Bảy tuần sau đó, cửa hàng Xa Tịnh Mỹ chính thức khai trương. Hứa Triển tự mình đặt tên, bỏ ra ba trăm tệ đổi biển hiệu, vô cùng hài lòng.



      Đáng tiếc, Uông Nhất Sơn lại hỉ mũi, “Tốt hơn hết, em nên đặt tên là “Rửa và thổi”!”



      Hứa Triển thèm để ý đến ta, còn bận huấn luyện nhân viên đây!



      Đồng phục làm việc là áo phông rộng thùng thình, nhưng vào đến tay Vương Giai Giai lại thành áo bó sát người, để lộ ra nguyên bộ ngực vĩ đại, phối hợp thêm chiếc quần bò ngắn cũn, sức trẻ hừng hực!



      Tóc Mượt thích phong cách thanh tân, sau khi sửa áo, kết hợp thêm chiếc thắt lưng đồng màu, biến áo phông thành váy ngắn, để lộ ra đôi chân trắng nõn.



      Còn Dương Lệ vẫn như bình thường, từ lúc bước vào cửa hàng chỉ đứng cạnh máy tính ở quầy thu ngân, vừa cười khúc khích vừa vào mạng.



      Hứa Triển huấn luyện nhân viên theo cách rất đơn giản, chỉ cần câu: Cửa hàng mới khai trương, các chị nghĩ cách quyến rũ những kẻ ngu ngốc phía đối diện sang đây hết !



      Cao thủ xuất chiêu quả nhiên giống người thường. Nhạc vừa vang lên, Vương Giai Giai liền đứng trước cửa, vừa lắc mông vừa cầm vòi nước áp suất cao phun lên người mình.



      Khi cả người ướt đẫm, bộ đồ lót mơ hồ! Đoàn xe ở phía bên kia lao sang bằng tốc độ nhanh nhất, thậm chí có vài chiếc xe suýt tông vào đuôi xe trước. Mấy chiếc xe từ câu lạc bộ Super Race cũng sang đây, huýt sáo với Vương Giai Giai.



      Lúc này, Baby Coco đạp lên vòi nước mà chạy đến, dựa vào cửa xe, hơi khom người làm cho bộ ngực lấp ló, thỏ thẻ gọi – “Ộp-pa”, đong đưa vài câu, quả nhiên có vài chiếc xe tiến vào khu rửa xe .



      Hứa Triển tất bật chào hỏi, cầm danh thiếp của cửa hàng cho khách rồi bắt đầu giới thiệu các loại nước rửa xe.



      Cũng phải cảm ơn Uông Nhất Sơn, trong gara của ta còn thừa rất nhiều bình của các loại nước rửa xe. Hứa Triển biết chắc ta dùng loại rẻ tiền, nên lấy trộm hai bình còn đầy, lấy thêm mấy cái bình , pha lẫn với loại nước rửa rẻ tiền, ra tương đối nhiều bọt.



      phải là muốn làm thương nhân xấu xa, chỉ vì túng quẫn, đành phải treo đầu dê bán thịt chó thôi.



      Mấy gã đần nhìn bình nước rửa xe cao cấp nhập khẩu trong tay Hứa Triển, thấy thua kém gì những cửa hàng lớn, liền gật đầu lia lịa.



      Kế tiếp, Hứa Triển mình cầm vòi phun rửa xe. Cũng may là hồi còn ở huyện, làm mấy ngày trong xưởng rửa xe, kiểu cách cầm chổi cọ cũng khá thành thục.



      Rửa xong, lại tiếp tục phải lừa lọc. Mấy gã đàn ông béo lẳn còn thắc mắc tại sao tiền rửa xe gấp đôi chỗ khác, nhưng sau khi Hứa Triển phét hồi, được tâng bốc lên thành những chàng đẹp trai hiếm gặp, lại vì vẻ ngây thơ của Baby Coco, họ đều móc tiền ra, rồi đến chỗ Dương Lệ lấy thẻ VIP.



      ngày trôi qua, có mười nghìn tệ vào sổ.



      Mặc dù biết đây là tiền lãi, mà cũng phải tiền làm ăn trong sạch, nhưng Hứa Triển vẫn mừng rớt nước mắt.



      Lý Phong dựa vào cửa câu lạc bộ, nhìn cảnh tượng huyên náo phía đối diện, vừa lắc đầu vừa cười với Uông Nhất Sơn, “Sao thế? Đổi tính à? Sao lại phê chuẩn cho người tình mới tự lực cánh sinh?”



      Uông Nhất Sơn nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Triển đứng ở quầy thu ngân, thờ ơ : “Nuôi thú cưng cũng phải cho nó vài món đồ chơi, cho nó khúc gỗ để cắn mòn răng , nó mới còn sức mà cắn đứt cũi sắt.”



      Lý Phong lắc đầu: “Cậu xem, cậu làm ăn vô cùng khôn khéo, bình thường cũng rất phong độ với tình nhân, sao hết lần này đến lần khác xử bạc với bé kia thế hả?”



      Uông Nhất Sơn cười: “Cậu biết ? Có thể tóm chắc ấy trong tay còn hưng phấn hơn triệu lần việc làm ăn thành công. ấy...thích bị ngược đãi!”



      Lý Phong tiếp thu nổi tư tưởng của Uông Nhất sơn, xoay xoay cổ tay rồi kéo Uông Nhất Sơn vào quầy bar của câu lạc bộ uống rượu.



      Đúng lúc đó, chiếc xe màu trắng tiến vào Xa Tịnh Mỹ.



      Thấy người ngồi trong xe, Vương Giai Giai và Tóc Mượt đều hưng phấn cực độ.



      Đẹp trai! là rất đẹp trai! giống với kiểu đẹp trai theo nét phương Đông của Uông Nhất Sơn, người đàn ông này dường như mang ít dòng máu châu Âu, ngũ quan tuấn tú, mái tóc hơi xoăn, mỗi cử chỉ đều mang vẻ tao nhã.



      “Xin hỏi, tôi có thể vào rửa xe ?”



      Hứa Triển cầm bình nước rửa, định ra chào bị Vương Giai Giai tranh lên trước. Hai nàng nãy giờ động tay giờ lại chủ động cầm chổi cọ đến cạnh xe. Dương Lệ đứng bên cạnh cũng cầm điện thoại chụp ảnh liên tục.



      Hứa Triển là người biết lý lẽ, ba ả này cũng tạm coi là báu vật, chính xác hơn chính là “phúc lợi” của , cũng nên đoạt mất quyền hưởng thụ của các ả.



      Cầm cái bình , Hứa Triển vào căn phòng phía sau sân rửa xe, pha ít nước rửa, cắm phễu, rồi chăm chú rót vào bình.



      lúc hăng say làm việc, đột nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ ở phía sau, Hứa Triển sợ hãi quay lại. chàng con lai kia đứng dựa cửa nhìn , dáng người cao mét tám gần như bịt hẳn cửa lại.



      Hứa Triển phát hoảng, thầm kêu than, cơ mật kinh doanh của mình bị lộ rồi! biết liệu giết người diệt khẩu có kịp !



      có chuyện gì? Đây là phòng nghỉ của nhân viên, khách hàng vào được.” xong, Hứa Triển đứng phắt dậy, nhanh tay đổ bình nước vào bồn rửa, làm như chưa có chuyện gì mà cầm giẻ lau chùi bọt tay, trong lòng còn tự nhủ: “Đổ bình này cũng tiếc, toàn nước rửa đểu.”



      chàng đẹp trai có vẻ rất hứng thú với cách tùy cơ ứng biến của Hứa Triển, ý cười mặt càng đậm, “Em là Hứa Triển?”



      Hứa Triển nghe vậy sửng sốt, tại sao tên tuổi mình lại phổ biến rộng thế, người đâu cũng có thể biết tên mình?



      “Xin hỏi, là...”



      chàng đứng thẳng dậy, vẻ mặt tươi tắn, “Quả nhiên tôi nhận nhầm, dù sao tôi cũng xem clip em đánh em tôi dưới hai mươi lần. Xin chào, tôi là Bạch Gia Nặc, trai Bạch Giai Nhu.”
      huyenlaw68 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 16___


      Đáng tiếc là căn phòng có cửa sổ, nếu , nàng Hứa là người đầu tiên nhảy ra.



      Đến trả thù sao!



      Đánh em mà nghĩ ra còn có ông , ngộ nhỡ bị người ta đến cổng trường gây nhục mặt!



      Xem ra, Bạch Giai Nhu có ông tốt. Vừa thấy vậy, Hứa Triển liền cầm ngay bình nước vừa đổ, cảnh giác hỏi: “ muốn thế nào?”



      Bạch Gia Nặc tiến lại từng bước , “Chỉ đến chào hỏi em câu thôi, em phải kích động!”



      Trải qua tôi luyện ma quỷ của Uông Nhất Sơn, tính cảnh giác của Hứa Triển tăng cao, chẳng nhẽ chỉ nghe câu – “ phải kích động” của người ta mà thả lỏng được? lại cầm thêm cây chổi cọ trong chậu rửa lên, “ ra ngoài mau! Nếu tôi khách khí đâu đấy!”



      Bạch Gia Nặc gì nữa, chỉ giơ hai tay lên rồi xoay người ra ngoài. Hứa Triển cầm bình nước và chổi sát phía sau.



      Đột nhiên, người đàn ông phía trước dừng lại, đoạt lấy vũ khí của Hứa Triển trong nháy mắt, rồi ném sang bên. Trước khi Hứa Triển hét lên tiếng kinh hãi, dùng tay ôm lấy thắt lưng Hứa Triển, tay kia bịt miệng .



      “Suỵt! Đừng hô ầm lên, tính em cũng nóng nảy quá nhỉ? Con mà có tính này chỉ chịu thiệt thôi!”



      nàng Hứa tức lộn ruột, nhấc chân giẫm lên bàn chân cái mạnh, khiến rên lên.



      “Em tôi hề biết, đối phó với loại con dã man như em, thể lấy cứng trị cứng được!”



      Hứa Triển hiểu ý , giây sau, thân thể lay chuyển, nửa người bị xốc lên. Bạch Gia Nặc che kín môi , vừa ôm chặt vừa hôn sâu.



      Tại sao đàn ông thời nay lại biết xấu hổ đến thế? Mặc dù khí chất của gã trai họ Bạch này hoàn toàn khác Uông Nhất Sơn, nhưng cấp độ hạ lưu cũng ngang ngửa.



      Hơi thở xa lạ tràn khắp mũi miệng, cả người nổi đầy da gà. Đẹp trai cũng vô dụng thôi! Chỉ là đồ lưu manh!



      Còn giãy giụa, qua khóe mắt, Hứa Triển nhìn thấy bóng người cầm cặp lồng cơm, sắc mặt xanh mét đứng ở cửa. Vẻ mặt đó như thể muốn giết người vậy. phải ông chủ Uông còn là ai nữa!



      Đột nhiên, Hứa Triển hiểu được hàm ý sâu xa trong lời của Bạch Gia Nặc. Cách mượn dao giết người này quá thành thục, tên chết tiệt họ Uông chắc chắn lại có cớ hành hạ rồi.



      Bạch Gia Nặc mượn chỗ rất chuẩn, chỉ tiếc là sai diễn viên. Đứng từ vị trí ngoài cửa, vóc dáng cao lớn của Bạch Gia Nặc che hết toàn bộ, hề nhìn thấy được giãy giụa của Hứa Triển, chỉ thấy kiễng chân nép vào lòng mỹ nam mà thôi.



      Bạch Gia Nặc biết có thu hoạch, đột nhiên buông Hứa Triển ra, khi nhìn thấy Uông Nhất Sơn còn làm ra vẻ giật mình biến sắc, lại quay đầu nhìn , tỏ vẻ bối rối, “Cảm ơn em giúp tôi, nhưng giữa chúng ta thể có khả năng, nụ hôn vừa rồi xem như lời cảm ơn của tôi.”



      Hứa Triển quệt mạnh qua miệng mấy cái, giậm chân mắng: “ điên à! Thần kinh! Ai cần cảm ơn!” Đáng tiếc, lời này lại quá phù hợp với màn diễn lúc nãy, đúng kiểu người cầu xin tình nhưng có kết quả, nên thẹn quá hóa giận.



      Ba ả đứng bên, nhìn Hứa Triển bằng ánh mắt quỷ quái, dường như còn có vẻ là lặn lội trăm sông nghìn núi, cuối cùng cũng tìm được thầy giỏi. Nếu vì cục diện rối ren, chắc chắn ba ả đó chạy đến hỏi Hứa Triển phương pháp cua được trai đẹp.



      xong, Bạch Gia Nặc quay lại chiếc xe được rửa sạch, chuẩn bị lên xe rời .



      Nhưng, Uông Nhất Sơn vẫn đứng đó, xe tài nào ra nổi.



      Bạch Gia Nặc gì, chỉ ấn tràng còi inh ỏi.



      Cuối cùng, Uông Nhất Sơn cũng chịu di chuyển, thuận tay cầm cái chốt cài cửa gara bằng sắt dựa vào quầy hàng, híp mắt nhìn Bạch Gia Nặc sau lớp cửa kính xe, rồi tức khắc vung tay điên cuồng đập vỡ tấm kính.



      Hứa Triển biết qua loa dáng vẻ nổi điên của Uông Nhất Sơn, còn ba nàng kia hề biết. Lúc Uông Nhất Sơn hung hăng đập vỡ kính xe, mấy nàng sợ hãi hét ầm lên, cuống quýt chui ra sau quầy thu ngân.



      Bạch Gia Nặc cũng chẳng phải tay vừa, ngay lập tức rồ ga lao thẳng về phía Uông Nhất Sơn. Uông Nhất Sơn ngã nhào vào khung cửa kính, “ầm” tiếng, tấm kính vỡ choang.



      Thấy Uông Nhất Sơn ngã xuống đất, Bạch Gia Nặc mới xuống xe. tao nhã cởi bỏ áo khoác người, gấp gọn gàng đặt mặt quầy, lại thuận tay nhặt thanh sắt lên, hề khách khí mà ném đến cạnh Uông Nhất Sơn.



      Uông Nhất Sơn bị xe đâm , sau khi nắn tay mấy cái liền nhắm trúng thời cơ mà giơ chân ngáng tên họ Bạch. Liền sau đó, cả hai bắt đầu đánh đấm loạn xạ dưới đất.



      Hứa Triển đau lòng nhìn địa bàn của mình bị phá tan tành, nước rửa vung vãi, đèn điện vỡ tan, đều là tiền cả đấy! trường thay đổi trong chốc lát thế này, thổ huyết mới là lạ!



      Cơn tức giận bốc lên từ ruột gan, nàng nhặt chổi lên, ngón võ đánh chó đột nhiên trở nên phi thường, vừa đập vào hai người đàn ông, vừa quát: “ ra ngoài! Ra ngoài mà đánh nhau! lũ chó điên!”



      Cũng may là mấy nàng lấp sau quầy bỗng dưng nhanh trí, len lén gọi 110. Chỉ lúc sau, chiếc xe cảnh sát đến, ngăn hai nam nữ lại.



      Trước cửa quán rửa xe vây kín người. Mấy thành viên của Super Race chứng kiến cảnh tượng đó, vội vàng gọi cho Lý Phong.



      viên cảnh sát xem xét tình hình, rồi chỉ vào Uông Nhất Sơn và Bạch Gia Nặc, “Hai ẩu đả, ấy có liên quan gì ?”



      Uông Nhất Sơn sờ sờ khóe miệng hơi rỉ máu, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng như vừa bị ngâm trong băng, nhưng hề liếc Hứa Triển lấy cái.



      Bạch Gia Nặc cũng khá lếch thếch, lỗ mũi chảy máu, nhưng vẫn thong dong vuốt lại mái tóc bù xù và mỉm cười phong độ với Hứa Triển.



      Hứa Triển vội vàng : “Tôi giúp ai cả nhé, hai người này gây rối trong cửa hàng của tôi, tôi đuổi họ !”



      Viên cảnh sát gật gù, “Đưa cả ba người về đồn lấy lời khai!”



      Hứa Triển còn lơ tơ mơ bị đưa lên xe cảnh sát. Sau khi đến sở cảnh sát, luật sư của Uông Nhất Sơn và Bạch Gia Nặc đều có mặt, tỏ quan điểm muốn giảng hòa, nộp phạt xong là có thể về. Tay cảnh sát thấy hai người này có vẻ là kẻ có địa vị, hơn nữa ẩu đả cũng chỉ là chuyện vặt vãnh, vậy nên tỏ ra khá khách sáo với hai người đàn ông trước mặt.



      Còn Hứa Triển lại được đãi ngộ tốt như vậy. Sau khi bị hỏi vài câu đơn giản, bị gạt sang bên, ai để ý đến. Hơn nữa, Bạch Gia Nặc lại tỏ ý rằng việc nàng này cầm chổi nện mình còn đáng sợ hơn nắm đấm của Uông Nhất Sơn, có thể còn lưu lại di chứng nhưng chưa nghĩ ra, tạm thời muốn bảo lưu quyền kiện.



      Uông Nhất Sơn nghe Bạch Gia Nặc xong cũng giải thích hộ nửa câu, thậm chí cũng tỏ ý thích như nữa.



      Hứa Triển hiểu vài điều: Tại sao như mình lại trở thành kẻ đầu sỏ vụ ẩu đả? Hai kẻ kia đổ có tí máu, lúc về được, còn cửa hàng của bị phá tan, bị cào hai phát, tại sao lại phải qua đêm trong đồn cảnh sát?



      “Uông...Uông Nhất Sơn, chứ! ràng là hai người đánh nhau! Liên quan gì đến tôi!”



      Uông Nhất Sơn ký biên bản, làm như nghe thấy gì, dứt khoát quay đầu lại với Hứa Triển.



      So sánh ra, Bạch Gia Nặc lịch thiệp hơn nhiều, còn lấy danh thiếp từ trong túi, đưa cho Hứa Triển, “Trước đây em giúp tôi ít việc, đêm nay chịu thiệt thòi chút vậy, ngày mai tôi nghĩ cách giúp em!”



      Hứa Triển hiểu ra làm sao, nhưng khi nhìn tấm danh thiếp như ngờ ngợ ra.



      ra Bạch Gia Nặc là chủ tịch của công ty khoa học kỹ thuật Vạn Đạt. Vạn Đạt? Chẳng phải là đối thủ cạnh tranh của Uông Nhất Sơn sao? Trong hai ngày vừa qua, khi Uông Nhất Sơn ở nhà xử lý công việc, số lần nhắc đến Vạn Đạt khá nhiều.



      Lúc này, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như thần Apollo kia, Hứa Triển chợt hít luồng hơi lạnh.



      Chính xác, đối phố với loại dã man như , sao có thể lấy cứng trị cứng được! Tên họ Bạch này nhất định là nghe ngóng được chuyện phá máy tính của Uông Nhất Sơn, lại cách tênh như thể chính là tên nội gián mà Vạn Đạt sắp đặt cạnh Uông Nhất Sơn vậy.



      Hiểu ra vấn đề này hai người đàn ông cùng luật sư riêng rời khỏi sở cảnh sát, còn bị đưa đến phòng tạm giam.



      tay cảnh sát hỏi: “ là sinh viên à? Học trường nào? Có cần báo cho đại diện trường đến bảo lãnh ?” Hứa Triển vội lắc đầu, báo cho nhà trường chẳng phải là bị đuổi học sao?



      “Vậy mau tên người nhà , bảo họ mang giấy tờ chứng thực và tiền bảo lãnh đến đây!”



      Hứa Triển vẫn gì. gì đây? Tìm ai được? Quách Lâm Lâm? Cuối tuần này, nàng đó về huyện rồi, nước xa dập được lửa gần...Cả thành phố lớn như vậy, thể nghĩ ra ai có thể giúp mình.



      buồn cười rằng mình quá ngây thơ, còn tưởng vào được đại học, đến được thành phố rộng lớn này, ngày càng tiến lại gần hạnh phúc. Nhưng, đối mặt với song sắt lạnh tanh, lại tự nhắc nhở mình: Mày thuộc về thành phố này, mày chỉ là ngọn bèo lục bình non, còn chưa biết thế nào là nước vui mừng, đến lúc tuyệt vọng mới biết, ngay cả giọt nước cũng thể nhận biết nổi nữa.



      đến nàng Hứa chảy nước mắt nhìn song sắt, sau khi ra khỏi cửa sở cảnh sát, hai người đàn ông cùng dừng bước lại.



      Bạch Gia Nặc cười mỉa mai với người trước, “Uông Nhất Sơn, tạm đến chuyện cậu đùa giỡn tình cảm với em tôi, hôm nay, cậu đúng là quá mất phong độ! Sao? Lần hoãn ra sản phẩm này khiến cậu khuynh gia bại sản rồi chứ hả? Phải biết rằng, lần cậu khiến tôi thua món thầu hơn ba mươi triệu, tôi cũng phát rồ như cậu lần này!”



      Hai người họ, dù thương trường hay tình trường cũng đều là đối thủ, lúc du học cũng hề ưa nhau.



      Uông Nhất Sơn học vượt cấp, nhanh chóng vào được trường Ivy League Mỹ. chàng trai đột nhiên vào học lớp của đàn , còn nhanh chóng cướp mất danh hiệu đứng đầu trong số sinh viên người Hoa của Bạch Gia Nặc. Ân oán năm xưa, đến giờ cũng chưa ràng.



      Ý đồ của Bạch Gia Nặc, quả mũi tên bắn chết hai con chim.



      Vu oan chút cho tình nhân mới của Uông Nhất Sơn, dựa vào tính cách của Uông Nhất Sơn, kẻ phản bội ta chết cũng bị lột da. Coi như là trả thù cho em , mặt khác lại chọc tức được Uông Nhất Sơn, khiến ta còn kiêu ngạo được nữa.



      Cũng kiểu vu oan như thế này, trước kia phải là chưa từng có. cần biết là thủ đoạn ngầm bỉ ổi đến đâu, bất kể là đàn bà hay chuyện làm ăn, cũng quan tâm làm hại ai, hai người vẫn có thể tỏ thái độ lịch nên có, cười lạnh cái, rồi lại giở trò xấu sau lưng.



      hiểu lần này Uông Nhất Sơn ăn nhầm phải cái gì mà như kẻ điên, tự tay phá hỏng chiếc xe Bạch Gia Nặc mới mua.



      Vì vậy, cũng sôi máu nên mới lao vào đánh nhau với Uông Nhất Sơn như hai thằng trẻ ranh.



      Uông Nhất Sơn quay đầu lại, chỉ giơ ngón giữa với người đứng sau rồi lên xe rời luôn.



      Lên xe, nhìn vào khuôn mặt bị đánh xanh tím của mình qua gương chiếu hậu, ta lấy điện thoại ra, “Lý Phong, là tôi đây...Ừ...Tôi biết rồi. Trước mắt cứ nhốt ấy hai ngày...Cho ấy ăn đủ ba bữa như bình thường, nhốt riêng ấy ra...Tôi biết ấy bị hại...Ông đừng hỏi nữa, chào!”



      Uông Nhất Sơn nhắm mắt lại. Đương nhiên ta biết ngốc Hứa Triển phải là nội gián gì cả, nhưng khi ta thấy hôn kẻ khác lửa giận bùng lên thể nào dập nổi.



      Quả nhiên, chỉ cần gặp tất cả mặt trái của ta đều bộc lộ ra hết, thể khống chế được...Năm đó, rời bỏ lựa chọn chính xác.



      Nhốt vài ngày, phải để răn đe , mà là để ta làm cho mình tỉnh táo lại. ta sợ mình thể khống chế được loại ham muốn đó, ham muốn làm tổn thương !
      Màn Thầu, huyenlaw68Friendangel2727 thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 17___


      Trưa ngày hôm sau, Hứa Triển được thả ra. Cảnh sát đối xử rất khách sáo với , chỉ sau này nên tỉnh táo khi gặp chuyện hay, nên gây gổ nữa, rồi làm thủ tục cho ra.



      Tới đón là tài xế của Uông Nhất Sơn. Dọc đường , Hứa Triển chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cảnh thành phố phồn hoa ngoài cửa sổ. Lúc trở lại biệt thự, dì Lưu làm xong bát mỳ chân giò nóng hổi, là ăn để giải đen.



      Hứa Triển ngồi xuống, thong thả ăn mỳ rồi uống hết sạch nước canh.



      Đến tối, Uông Nhất Sơn gọi điện về, bảo tài xế đưa Hứa Triển đến trung tâm thương mại. Hứa Triển ngoan ngoãn lên tầng thay bộ váy trắng, buông mái tóc suôn mềm rủ xuống hai vai.



      Người trong gương có gương mặt thanh tú, mái tóc đen dài mềm mại, chiếc váy ngắn có đường xẻ cổ chữ V, để lộ ra chút gò ngực trắng, vòng eo thanh mảnh.



      Hứa Triển nhìn đống mỹ phẩm bàn trang điểm, chỉ cầm mỗi thỏi son lên bôi qua loa vào môi. Nhìn trong gương, đột nhiên bật cười, rồi xuống sân và lên xe .



      Xe tiến vào khu trung tâm thương mại và dừng lại trước khoảng sân rộng.



      Viên tài xế dặn cứ dạo quanh tầng , Uông tổng đến ngay. Hứa Triển gật đầu, sau đó thong dong dạo trong gian lộng lẫy ánh sáng nhức mắt.



      Uông Nhất Sơn rất thích mua đồ cho , nhất là sau khi hại phải khóc trận khổ sở. Dường như đó là cách để chà đạp lòng tự tôn của người khác, dùng những thứ xa hoa để tô trát loạn lên những việc làm.



      Lúc này đây, mới trải qua đêm trong đồn cảnh sát, có lẽ nào trò tiêu khiển càng hoành tráng hơn, phần thưởng càng quý giá hơn ?



      Nghĩ ngợi lúc, cũng tạm xem là thỏa mãn. Mình là đứa nhà quê, thỉnh thoảng mà nổi nóng “nhã nhặn” kém bà thím. Người như thế, cho dù là tình nhân bao dưỡng, liệu có đủ tư cách? Nhưng Uông tổng lại hạ khẩu vị, hơn nữa vung tay hoang phí, cái số khó có được như vậy, mình còn khóc thương nỗi gì nữa?



      Đột nhiên, nhìn thấy chiếc vòng tay làm từ vàng ròng, vừa chạm rồng vừa chạm phượng, quá đáng mừng. Vì thế, Hứa Triển bảo người bán hàng lấy vòng ra. Đeo thêm chiếc vòng vàng giá hàng chục nghìn, tự nhiên cổ tay trở nên có giá trị hẳn, so với mấy chiếc vòng kim cương của Uông Nhất Sơn mua nó còn quý hơn nhiều.



      Hứa Triển ngắm nghía hồi, có vẻ như định lượng chiếc vòng, rồi hỏi: “Có chiếc nào nặng hơn chị?”



      “Thưa , đây là chiếc nặng nhất cửa hàng chúng tôi rồi, nếu nặng quá, nào đeo nổi đâu.”



      Người trông cửa hàng ràng cố nén vẻ khinh bỉ mặt, nếu vì nhìn thấy bộ quần áo mặc chắc chắn buông lời châm chọc.



      “Có điều, nếu muốn cất trữ có thể mua vàng miếng.” Người bán hàng đề nghị.



      Hứa Triển lắc đầu, đột nhiên hai mắt sáng lên. nhìn thấy sợi dây chuyền khá hợp với chiếc vòng tay, trông to thô, nếu đeo lên cổ phải gọi là choàng lên cổ mới đúng.



      Hứa Triển lại bảo người bán hàng lấy ra, ngay lập tức, có bàn tay ôm chầm lấy vai , mùi hương quen thuộc ùa đến.



      “Vòng thô thiển thế này, mắt nhìn kiểu gì biết!” Uông Nhất Sơn tháo chiếc vòng tay xuống, sau đó dắt đến trước quầy hàng của Cartier, chỉ vào chiếc vòng đính hạt kim cương rồi với nhân viên bán hàng, “Lấy cái này.”



      Mắt chọn phụ nữ của Uông Nhất Sơn có gì đặc biệt, nhưng mắt chọn trang sức quả rất chuẩn. Chiếc vòng tạo hình đơn giản nhưng lại làm người ta vừa nhìn thích.



      Hứa Triển có vẻ bằng lòng, liền hỏi: “Vòng này bằng vàng ?” Nhân viên giải thích, đó là vàng hồng*.



      * Rose Gold hoặc Pink Gold, đây là hợp chất của vàng và đồng đỏ.



      Hứa Triển nghe , mãi sau mới hiểu đó là vàng trộn lẫn đồng, lại càng kinh hãi hơn. Loại vớ vẩn này mà niêm giá ba mươi nghìn tệ, có nhầm đấy?



      định mua cho tôi sao?” Hứa Triển nhìn Uông Nhất Sơn, thấp giọng hỏi.



      Uông Nhất Sơn lại hưng phấn cầm cổ tay lật qua lật lại, “Ừ, nếu em thích, còn có thể mua cho em vài món nữa.”



      Hứa Triển vẫn lưu luyến quầy vàng, “Hay là, mua vàng ! phải vàng nguyên chất tôi bị dị ứng...Hơn nữa, đeo đồ mạ vàng bị người ta cười, hoành tráng!”



      ra, xong câu này, cũng hơi chột dạ. Mấy hôm trước còn đeo chiếc vòng tay mỹ ký hơi hoen nữa kìa.



      Khuôn mặt nhân viên xám ngoắt, nhưng nhờ có tinh thần nghề nghiệp tốt, lễ phép giải thích, “Chị ạ, trang sức của bọn em là hàng nổi tiếng thế giới, giá trị của nó là ở công nghệ chế tác. Kim cương phải nguyên chất, cũng được chia mảnh , nhưng rất tinh xảo, liếc mắt cái thôi thấy sang trọng rồi...”



      đợi quảng cáo xong, Hứa Triển tháo vòng ra rồi đặt xuống mặt tủ, ngoái lại nhìn quầy trang sức vàng, nơi bán chiếc vòng to thô.



      Có lẽ hiếm khi thấy Hứa Triển hứng thú với việc mua sắm, mặc dù Uông Nhất Sơn cũng phải nhăn mặt với đống vòng vèo bằng vàng chói mắt đó, nhưng ta vẫn mua cho hai món đồ thích, đồng thời cũng thanh toán luôn cả món mà mình thích.



      Lúc xách túi lớn túi ra khỏi trung tâm thương mại, Hứa Triển ngoan ngoãn để yên cho Uông Nhất Sơn nắm tay, hưng phấn nhìn vào chiếc vòng kim cương lấp lánh tay.



      Quả nhiên được tiêu tiền là dễ chịu hẳn, đêm trong tù đó, dường như chưa từng xảy ra, mà cũng ai nhắc tới.



      Buổi tối hôm ấy, thủ đoạn giường của Uông Nhất Sơn dành cho Hứa Triển vô cùng dã man. chỉ là hôn môi mà đích thực là tổng vệ sinh, như thể muốn tẩy trừ toàn bộ mùi vị thuộc về mình vậy.



      Sau khi bị cởi quần lót, hai chân bị tách ra, Hứa Triển có cảm giác người Uông Nhất Sơn nóng rực, như con rắn độc muốn bò vào trong cơ thể .



      “Đừng!”



      Trong bóng tối, hơi thở Uông Nhất Sơn trở nên nặng nề, “Triển Triển, chúng ta ở bên nhau gần hai tháng rồi, cũng ít gì!”



      Hứa Triển trợn trừng mắt, đột nhiên hiểu được lô-gic của Uông Nhất Sơn. Đúng vậy, chỉ chuyện đương suông, quân tử cũng phải chết vì nghẹn! Trước khi giở trò đùa bỡn là lời tình cảm, đây gọi là thủ đoạn tán tỉnh!



      ra là thủ đoạn để vờn phụ nữ! vần vò cơ thể rồi, phương pháp chơi sáng suốt nhất là cùng đùa giỡn tình cảm sao?



      Tên này buồn cười, ai muốn cùng ta chuyện đương chứ? Muốn bị ép buộc phải chơi trò nhau thắm thiết sao?



      Nhưng đây đều là lời thầm trong lòng, còn lời ra thỏ thẻ như muỗi kêu, “Đừng...Nhanh quá, tôi sợ...” xong, chủ động ôm cổ Uông Nhất Sơn.



      “Tên hôm qua ấy, tôi hề quen, ta cưỡng hôn tôi...Đêm qua...Cả đêm ta đều xuất trong cơn ác mộng của tôi...”



      đến đây, cảm giác người đàn ông nằm cứng người, lúc sau mới nghe thấy ta : “Là tốt, nhưng cũng tại em ngu ngốc cơ, nhiên lại để cho nó hôn, sao cắn nó !...Lần sau là mặc kệ em đấy.”



      xong, như để bồi thường, đôi môi ta dần xuống. Lúc Hứa Triển cảm giác được đầu lưỡi ta lùa vào giữa bụi cỏ của mình, kinh hãi hét lên, định ngồi dậy nhưng hai chân lại ghì lấy đầu ta.



      Hành động hoang đường đó lần nữa khiêu chiến với tính bảo thủ của Hứa Triển. Sao ta có thể liếm chỗ đó? ta có biết bẩn ? Vô liêm sỉ!



      “Uông Nhất Sơn! ngồi dậy cho tôi!” Hứa Triển muốn đẩy ta ra nhưng như bị hút cạn sức, cả người như con ếch bị găm bàn thí nghiệm. Hai chân bị gập trước ngực, nơi kín đáo nhất hoàn toàn lộ ra như đóa hoa nở rộ, buộc phải đón nhận cuộc tẩy trừ từ môi lưỡi ta.



      Cảm giác xấu hổ xen lẫn kích thích cực độ khiến bụng dưới của Hứa Triển thắt lại. Thời gian dài ở cạnh Uông Nhất Sơn, Hứa Triển chẳng còn là ngây thơ, chán ghét trong lòng thể lấn át được khoái cảm bản năng. cảm thấy đầu lưỡi ta vào rồi lại cong lên, cảm giác kích thích này còn đáng sợ hơn ngón tay ta. Trong nháy mắt lên đỉnh, biết có phải chỉ là ảo giác của hay , dòng chất lỏng nóng ấm trào ra.



      Lúc Uông Nhất Sơn ngẩng đầu, dưới màn lệ trong mắt, thấy khuôn mặt ta ướt nhẹp...



      Xấu hổ vì kiềm chế được mà tiểu tiện luôn, bỗng khóc ầm lên. Uông Nhất Sơn rút tờ khăn ướt ở tủ đầu giường lau cho , rồi lại ôm dỗ dành, thậm chí còn dùng đôi môi vẫn ướt hôn Hứa Triển, để biết xem đó có phải nước tiểu hay .



      Hứa Triển sợ hãi quay đầu , lấy gối che kín đầu...
      huyenlaw68Friendangel2727 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 18___


      Bạch Gia Nặc ngờ mình còn có thể gặp lại Hứa Triển. Nếu vì nỗi ấm ức của em , nhất định tốn thời gian vào loại con chẳng đặc sắc này.



      Vì vậy, khi nhìn thấy Hứa Triển đứng cạnh Uông Nhất Sơn trong bữa tiệc của người bạn, có đôi chút bất ngờ.



      Uông Nhất Sơn đá con bé này sao?



      Gọi là tiệc rượu hơi khoa trương.



      Đây vốn là tiệc tái hôn của thạc sĩ kinh tế tên Thiệu Thính Trường. Nghe vợ mới từng du học ở Pháp, làm nghiên cứu sinh về nghệ thuật.



      Mọi người đều mừng thay cho mối tình muộn này, cho rằng đây là nhân duyên trời định, bởi vì Thiệu Thính Trường là người đam mê tranh Tàu, lúc rảnh rỗi hay ở nhà mài mực vung bút.



      Cũng vì thế, cách bài trí bữa tiệc theo phong cách nghệ thuật Đông Tây. Nét bút mực vụng về bên cạnh màu sắc đậm theo kiểu hội họa phương Tây. Đóa hồng đỏ vắt xiên qua trang giấy trắng, đây là tác phẩm hai vợ chồng cùng thực , đúng là phu phụ hòa hợp.



      Địa điểm tổ chức tiệc cũng rất khéo, chính là nơi mà Thiệu phu nhân mới khai trương phòng tranh. Những người đến dự hầu hết là cấp dưới của Thiệu Thính Trường, hoặc cũng là bạn bè trong thương giới, cho nên gần như ai cũng mua bức. Mấy tác phẩm nghệ thuật tao nhã này, dù giá hơi cao nhưng khách khứa đến đều cho rằng nó đáng giá nên hề mặc cả. Bỗng chốc, tranh được trưng bày đều bán hết sạch, ngay cả tranh để trong kho cũng còn lấy bức.



      Những người mua được tranh đều nắm tay xuýt xoa tỏ vẻ tiếc nuối, muốn đến gặp Thiệu phu nhân để đặt hàng, tỏ ý chờ bao lâu cũng được.



      Hứa Triển hiểu về nghệ thuật, cũng có dự án nào cần Thiệu Thính Trường giúp đỡ, nên đương nhiên chẳng có hứng thú để tâng bốc mấy bức tranh vớ vẩn đó. Có điều, bàn thức ăn ở cuối đại sảnh mới là cái hấp dẫn nhất.



      Từ lúc Uông Nhất Sơn đến bữa tiệc là ít người tới chào hỏi. Hứa Triển rất biết điều, giọng với ta: “ làm việc của , tôi ăn cái gì đây.” Uông Nhất Sơn mỉm cười, vỗ lưng , “ , ăn ít thôi, lúc nào tan tiệc, đưa em ăn đồ Nhật Bản.”



      Hứa Triển cầm đĩa lấy mấy miếng vịt sốt cam, salad cá ngừ, chân giò hun khói, rồi ngồi ở góc khuất sau bức vách che, thư thả dùng hết đĩa thức ăn.



      Đồ ngon vào hết trong bụng, lại uống thêm cốc nước hoa quả, ngồi sau bức vách, nghe được đủ thứ chuyện trời dưới biển.



      Tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu như thế này, Hứa Triển phát ra, ngoài vẻ hào nhoáng và cử chỉ tao nhã, những vị khách đến đây cũng chẳng khác gì mấy người thích buôn chuyện ở huyện. Đơn giản là mua bán qua lại, tiếp sau đó là chuyện trong nhà ngoài ngõ, cuối cùng là xấu sau lưng người khác.



      Chẳng hạn như bây giờ, chủ đề bàn tán của mấy bà vợ chính là vị Thiệu phu nhân mới.



      Nghe vị này là người phụ nữ mới hai mươi tám tuổi, tên là Địch Diễm Thu, xuất thân cao quý, chỉ là bình thường ở thôn phía nam. ta có thời gian làm công nhân trong xí nghiệp ở Quảng Châu, sau đó tự trang trải để đến đại học Trung Sơn dự thi, rồi lấy được bằng hệ chính quy của trường. Sau này, nhờ dựa vào người đàn bà có chồng ngoại quốc, ta mới có thể ra nước ngoài học, khi về nước xin vào học viện kinh tế, vì vậy mới quen được Thiệu Thính Trường.



      Bà vợ đầu của Thiệu Thính Trường, người thất nghiệp nhiều năm, lại là người đàn bà hơn bốn mươi nhan sắc tàn phai, đâu phải là đối thủ của Địch Diễm Thu còn xuân sắc?



      Nhưng điều khiến người ta bái phục nhất là, ta ràng là người vợ chẳng ra gì, giở trò bội tình bạc nghĩa. Dưới thủ đoạn của ta, bà vợ trước của Thiệu Thính Trường chủ động nhường chỗ, làm cho cuộc hôn nhân mấy chục năm coi như cũng có đoạn kết tạm viên mãn.



      Vì vậy, gia đình có biến cố, chẳng những ảnh hưởng đến đường công danh của Thiệu Thính Trường, mà còn có hệ lụy sâu xa hơn. Nhất là nhìn vào cảnh tượng này, ai có thể người đàn bà khôn khéo ấy phải vợ hiền có số vượng phu đây?



      *Vợ có số vượng phu giúp chồng được rạng danh, thành đạt.



      tò mò nhìn xuyên qua bức vách vải, đánh giá lượt vị Thiệu phu nhân kia. Người này có vóc dáng thon thả, cao ráo, mặc bộ sườn xám thanh nhã, mái tóc dài búi cao, đôi khuyên phỉ thúy như hai giọt nước đung đưa tai, từ đầu đến chân toát lên vẻ cổ điển, quý phái. Nhìn vị phu nhân cao quý lúc này, ai có thể tưởng tượng ra bóng dáng công nhân ở thôn quê.



      Còn tay Thiệu Thính Trường, bụng phệ, đầu nhoáng dầu, khuôn mặt như được chắp từ mỡ.



      Hứa Triển nhàn rỗi, ngồi bổ sung kiến thức từ mấy bà vợ, lại nhìn cảnh mấy người đá lông nheo với nhau mà suýt nữa phun miếng pho mát nhấm trong miệng ra.



      Lúc này, Thiệu phu nhân đứng cạnh Uông Nhất Sơn, cười gợi tình, còn kéo theo trẻ mặc bộ váy hồng nhạt, biết thủ thỉ điều gì. Từ ánh mắt ngượng ngập của đó, có thể dễ dàng nhận thấy rằng Thiệu phu nhân làm công việc của bà mối.



      Hứa Triển thầm trấn an trong lòng, hy vọng này có thể hút được linh hồn bé của Uông Nhất Sơn, để được giải thoát.



      “Đồ ăn ngon ?” Đột nhiên, bên salon lún xuống, Hứa Triển quay đầu lại. Bạch Gia Nặc ngồi xuống, mỉm cười nhìn , cũng hề khách sáo mà lấy viên pho mát đĩa của Hứa Triển rồi bỏ vào miệng.



      Hứa Triển hề tỏ ra tức giận, ngược lại, còn chủ động đưa đĩa đến trước mặt ta và cười : “Tôi vẫn còn này, ăn thêm .”



      Phản ứng của khiến Bạch Gia Nặc sửng sốt, cười, “Sao thế? Quả ớt phun lửa nữa à?”



      Hứa Triển nghiêng đầu, cười, “ phải Bạch tổng dạy tôi rồi sao? Con mà nóng tính chỉ có thiệt. Tôi thấy rất có lý, cho nên sửa dần đây!”



      Lúc câu này, mở to hai mắt, ra vẻ ngây thơ. Gương mặt thanh tú có gì đặc biệt, nhưng dáng vẻ như thế này đúng là phải cân nhắc.



      Đột nhiên, Bạch Gia Nặc hiểu vì sao Uông Nhất Sơn buông tay rồi. Cho dù này có bày ra bộ mặt mềm yếu, nhưng trong ánh mắt vẫn còn nguyên mạnh mẽ, kích thích bản tính chinh phục của đàn ông.



      Ăn thịt ăn cá nhiều, vậy , lần thử ăn rau dại, hẳn là mùi vị tệ? Nghĩ như vậy, mỉm cười, chuẩn bị tiến đến gần món rau dại.



      Trong nháy mắt, cái đĩa úp vào cạnh sườn Bạch Gia Nặc.



      Hứa Triển đứng bật dậy, bước nhanh vài bước ra, sau đó với Bạch Gia Nặc: “Ngại quá, vừa nãy bị tuột tay, chờ chút, tôi lấy khăn cho .” xong, chạy biến mất hút.



      Bạch Gia Nặc nhặt đĩa lên, chiếc quần âu màu đen dính đầy pho mát, cứ thế mà ra ngoài kia quá gây chú ý!



      Đợi lúc, thấy Hứa Triển quay lại, ta nhìn qua tấm vách che thấy Hứa Triển đứng cạnh bàn đầy đồ ăn, chọn xong món thích liền ra góc khác, rồi ăn ngấu nghiến, thậm chí còn thèm liếc sang bên này lấy cái.



      Nghĩ tới lời thề phải sửa tính vừa rồi của , Bạch Gia Nặc cười. gọi điện cho tài xế bảo ta mang quần dự phòng lên cho , trong lòng thầm : Hứa Triển, tôi nhớ kỹ rồi đấy!



      Sau khi chén hết đĩa đồ ngon, Hứa Triển mới phát ra là Uông Nhất Sơn còn ở trong phòng tiệc. nàng thỏa mãn xoa bụng, lại phát ra thêm điều nữa, nãy giờ uống ba cốc nước hoa quả, vì thế rất muốn vào nhà vệ sinh.



      ra nhà vệ sinh, nhưng ở đây chật kín người.



      Trong lúc chờ, đột nhiên Hứa Triển phát ra khúc quanh ở cuối hành lang, ở đó có phòng làm việc. Có lẽ căn phòng này chính là cửa sau của phòng tranh, xem ra ông chủ ở đây là người tiếc mạng, ngộ nhỡ có xảy ra hỏa hoạn ông ta là người chạy thoát đầu tiên.



      Cửa ban công chỉ khép hờ, thò đâu vào trong nhìn, đúng là trời tuyệt đường sống của người ta! Bên trong quả nhiên có phòng vệ sinh.



      Nhu cầu giải quyết nỗi buồn cấp bách hơn, bất chấp ngoài cửa dán biển phận miễn vào, Hứa Triển đẩy cánh cửa gỗ ra, vừa đóng cửa lại là ngồi ngay xuống bồn cầu.



      Giải quyết xong, định xả nước, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa ngoài, sau đó là tiếng đóng và khóa cửa.



      xong rồi! Có người vào.



      “Nhất Sơn, dạo này bận nhiều việc sao? Mấy lần gọi điện đều là trợ lý của cậu nghe.”



      Hứa Triển nghe thấy tiếng “Nhất Sơn” này mà kinh hãi. vội lén nhìn qua khe hở của cánh cửa.



      Đúng là Uông Nhất Sơn rồi! ta lười biếng bắt chéo chân, thong dong ngồi chiếc ghế bằng da . Còn vị Thiệu phu nhân kia quấn lấy ta, cả người ẻo lả dựa vào ta. Hai viên ngọc phỉ thúy như hai đôi mắt đầy quyến rũ, lóe ra ánh quang mê hồn.



      “Ừ!” Câu trả lời của Uông Nhất Sơn cũng thể vẻ lười biếng.



      “Thế nào? Con phó chủ tịch Trương tồi chứ? Người ta chờ câu trả lời của cậu đấy! Người ta là con nhà gia giáo, mới tốt nghiệp, rất ngây thơ, chắc chắn là trinh rồi. Con bé vừa thấy cậu thích, thích vô cùng!” Lời trong miệng Địch Diễm Thu như của vị bề nhiệt tình, nhưng năm ngón tay trắng nõn lại như con rắn trắng luồn lách vào trong quần Uông Nhất Sơn, dừng lại ở chỗ nào đó, thành thục ve vuốt.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 19___


      Giải quyết nỗi buồn thôi mà cũng bị nhốt trong nhà vệ sinh! Cảnh tượng bên ngoài khiến Hứa Triển phải nín thở.



      Tên Uông Nhất Sơn này là cao thủ tán , trong lòng mơ hồ nghĩ, chiếc BMW để theo đuổi hoa khôi của trường thể vứt là vứt được. Nhưng thể tưởng tượng nổi, tên lưu manh này còn léng phéng với cả phụ nữ có chồng. Nghĩ đến chuyện Uông Nhất Sơn từng mây mưa với Địch Diễm Thu, dạ dày Hứa Triển cuộn lên vị chua chát.



      Vì sao lại buồn nôn? Nghĩ kỹ xem, Uông Nhất Sơn từng hôn Địch Diễm Thu, mà Địch Diễm Thu chắc chắn hôn Thiệu Thính Trường...Kết luận cuối cùng là từng gián tiếp hôn lão béo đó. Như thế mà buồn nôn sao được!



      Hứa Triển bịt miệng, cố nén cơn buồn nôn, lại lén lút lấy điện thoại từ trong túi ra, đặt camera ngay đúng khe hở hòng chụp được cảnh tượng này. Nếu Thiệu Thính Trường biết Uông Nhất Sơn chăm sóc vợ của ông ta như thế nào, nhất định rất vui mừng.



      ngờ, đầu tiên, Uông Nhất Sơn nhếch mép cười và để yên cho Thiệu phu nhân xoa nắn hồi, rồi sau đó rút tay người đẹp từ trong quần ra, hại Hứa Triển định ấn nút chụp tiếp hỏng việc.



      “Bây giờ chị là phu nhân của ngài Thính Trường rồi, chúng ta thế này, hay cho lắm nhỉ?”



      Địch Diễm Thu cầu hoan thất bại nhưng khuôn mặt hề lộ vẻ xấu hổ, chỉ ngồi thẳng dậy rồi cười, “Sao thế? Trộm vợ người khác, phải là việc mà rất nhiều người đàn ông thích sao?”



      Uông Nhất Sơn lắc đầu, “Thế để quan đè chết à? Nếu chị lấy gã bình thường, có khi phải nhảy tường gãy chân tôi cũng muốn lao lên giường chị, còn Thiệu Thính Trường ... Thôi quên , chị và tôi đều là kẻ làm ăn, phạm vào vận phong lưu để chặt đứt đường của nhau à?” xong, ta lấy tấm séc ra, đưa cho ta, “Lần trước chị làm cho thằng họ Bạch trúng thầu đểu, là rất chuẩn, đây coi như là quà cảm ơn của tôi.”



      Cự tuyệt nhưng cũng kém phần chu đáo, vừa tán dương Thiệu phu nhân, vừa chỉ ra điểm lợi điểm hại, coi như cũng là nể mặt ta. Đối phương biết lẽ, cho dù Địch Diễm Thu có thèm muốn cỡ nào cũng như hổ cái mà vồ vập lấy ta.



      ta cười và nhận lấy tờ séc, vẻ mặt hài lòng, “Tôi hiểu, nếu cậu muốn lấy được miếng đất ở bắc thành phố, tại sao nâng giá lên rồi mà lại buông tay vào đúng thời điểm mấu chốt?”



      Uông Nhất Sơn đứng dậy, tự nhiên như chủ, đến cạnh quầy bar rồi rót ly rượu vang đỏ, lại rót thêm ly nữa cho vị phu nhân kia, “Miếng đất đấy đối với tôi mà , chẳng đáng là gì cả, nhưng với Bạch Gia Nặc như thế. Trước kia từng mua miếng đất ở gần bắc thành phố, miếng đất đấy có rất nhiều nhà cổ. Lúc di dời, tốn cực nhiều tâm sức với các hộ gia đình ở đấy, vừa phải hẹn có chỗ quay lại, vừa phải hẹn tăng gấp đôi diện tích. Chắc nghĩ bụng, xây được mấy tòa cao ốc, vừa sắp xếp ổn thỏa được cho những hộ gia đình này, vừa bán được mấy căn hộ khác, lời quá còn gì. ngờ, đến lúc đào móng mới phát ra miếng đất đấy vốn là đất cát, đào sâu được, mà căn bản là xây nhà cao tầng được.”



      Địch Diễm Thu nhíu mày, “Vậy lấy được miếng đất này cũng lỗ vốn rồi!”



      “Cho nên, miếng đất này chả khác gì đất hoang, rơi vào thế bắt buộc thôi! Chỉ có cách là xây nhà để những hộ gia đình kia quay về, xây thêm ít nhà quy mô vừa nữa để bán, ổn định hệ thống mới có thể tránh thua lỗ được!”



      “Cậu vẫn chưa , tại sao lại muốn cậu chủ nhà họ Bạch tốn nhiều tiền oan như vậy?”



      “Bởi vì tôi muốn công ty phải lưu động tài chính, khiến cho rối tinh rối mù, mới còn sức mà quấy tôi nữa.”



      Nghe thế, Địch Diễm Thu như vỡ lẽ, “Tôi nghe công ty mạng của cậu ta tương tự của cậu, cậu gặp phải chuyện gì đó nên cho ra sản phẩm muộn. Cậu muốn cậu ta đủ tài chính để tiến hành cạnh tranh, cùng bị chậm trễ theo? Chiêu giết người chảy máu này quá cao minh, mất đồng nào mà lại khiến cho cậu chủ Bạch mướt mải chạy vạy khắp nơi. Đến khi tài chính của cậu ta lưu động được hẳn là cậu cũng tung sản phẩm ra thị trường trước rồi?”



      Uông Nhất Sơn cụng ly với ta, “Chị lúc nào cũng hiểu lòng người, tôi ghen tỵ với người đàn ông của chị!”



      Vị phu nhân được tâng bốc, mỉm cười duyên dáng, “Cũng phải lại, tôi thông cảm với người nào được gả cho cậu, bị cậu bán lúc nào biết ấy chứ. À phải rồi, con nhà phó chủ tịch Trương thế nào? Tôi còn phải trả lời người ta nữa đấy!”



      Uông Nhất Sơn lắc đầu, “Chị tha cho tôi , tôi vẫn còn trẻ, chưa muốn cưới người về để quản này quản nọ. Con nhà phó chủ tịch Trương ấy mà, chẳng phải là muốn tôi thờ như Bồ Tát à? Vẫn là Thiệu Thính Trường khôn ngoan nhất, cưới được vợ hiền, người phụ nữ khéo léo như chị mới là phúc của đàn ông!”



      Địch Diễm Thu cười run cả người, hai viên ngọc phỉ thúy bên tai đung đưa mãi.



      Hứa Triển đứng trong nhà vệ sinh nghe được cuộc đối thoại này mà cũng phải rùng mình. Nếu có ngày tên họ Uông phá sản, nên đổi nghề làm trai bao, vừa cùng làm nền, vừa có cái miệng ngọt sớt, có khi cả hàng tá quý bà muốn được bao dưỡng ấy chứ!



      Có lẽ Địch Diễm Thu cũng nghĩ như vậy, tiến lại gần hôn cái lên má Uông Nhất Sơn, “Cậu thế làm tôi hối hận vì lấy chồng rồi. Nếu có ngày tôi ly hôn, biết chúng ta có cơ hội tiếp tục tiền duyên hay đây!”



      Uông Nhất Sơn nghiêm túc : “Nếu chị ly hôn, nhất định là chị bỏ Thiệu Thính Trường, rồi lại kiếm ông chồng khác, biết có còn để ý đến thương nhân bé như tôi đây !”



      Thiệu phu nhân được khen nức mũi, cuối cùng cũng chịu đứng dậy, “Tôi ra ngoài trước đây, lúc sau cậu hẵng ra, đỡ bị người khác hoài nghi.”



      Sau khi Thiệu phu nhân uốn éo ra khỏi phòng, Uông Nhất Sơn rút liền ba tờ khăn giấy bàn ra lau mặt. Có lẽ sợ lau chưa đủ sạch, ta về phía nhà vệ sinh, định rửa mặt.



      nàng Hứa thầm trong lòng: Chết rồi! Chết rồi! Đừng mở cửa! Đừng mở cửa!



      Đáng tiếc, “luyên thuyên đại pháp” ngăn cản được Uông Nhất Sơn.



      Trong nháy mắt giật cánh cửa ra, Uông Nhất Sơn sững sờ, còn Hứa Triển sợ đến nỗi mở to hai mắt. Hai người cứ nhìn nhau mà gì.



      Hứa Triển nhìn thấy vết son mặt Uông Nhất Sơn, rốt cuộc cũng bĩu môi : “Buồn nôn!”



      Trong giây lát, mặt Uông Nhất Sơn lên chút vẻ bối rối, nhưng lập tức nhíu mày, “Sao em lại trốn ở đây?”



      Hứa Triển hất cằm, giọng bình thản, “Đương nhiên là vệ sinh rồi. Ăn vụng thành sao?” Uông Nhất Sơn thấy bồn cầu chưa xả nước, bèn lướt qua Hứa Triển và ấn nút xả, rồi mới vặn nước rửa mặt.



      Rửa mặt xong, Uông Nhất Sơn buồn bực : “Trước đây từng chơi bời với ta mấy lần, nhưng từ sau khi gặp lại em, ngoài em ra, hề chạm vào người phụ nữ khác.”



      Đàn ông mà, quả nhiên đều là kẻ đểu giả. Lịch thiệp sao chứ, vẫn là chó má hết.



      biết vì sao, đột nhiên, nhớ đến ông bố dượng của mình.



      Hình như lúc đó mười hai tuổi. Có lần, ở nhà với mẹ, bỗng có người đàn ông dìu người phụ nữ xinh đẹp đến. Người đàn ông luôn miệng với mẹ : “Chồng bà chơi em tôi nhưng chịu bo cho nó, giờ em tôi nghĩ quẩn uống thuốc tự tử, bà xem làm thế nào !”



      Lúc đó, mẹ nắm chặt tay , vẻ mặt đầy khổ sở. nam nữ đứng trong sân hô to gọi , khiến hàng xóm xung quanh chạy đến bàn tán xôn xao. Họ dị nghị rằng bố dượng ra ngoài chơi , để giờ rước nhục vào thân.



      Cuối cùng, đôi khuyên tai vàng mẹ giữ lại cho Hứa Triển mới có thể đuổi được hai người đó .



      Lúc ấy, Hứa Triển sợ mẹ khóc nên ôm chặt lấy mẹ.



      Nhưng mẹ chỉ thở dài, lấy giọt nước mắt. Khi ấy hiểu, nhưng giờ hiểu được phần nào. , sao có hận? Lúc đó, có lẽ mẹ chỉ tiếc đôi hoa tai của và thể diện bị ô nhục trước mặt xóm giềng mà thôi.



      Cũng giống như bây giờ, trong lòng hề cảm thấy uất ức gì mà chỉ nghĩ: Nếu nhanh tay chụp được cái ảnh có phải là tốt , lấy nó làm lá chắn, ắt hẳn ...



      Đáng tiếc, quên đối thủ của mình là ai. Đột nhiên, Uông Nhất Sơn cướp chiếc di động trong tay Hứa Triển, quả nhiên thấy được mấy trò ngứa tay của .



      Uông Nhất Sơn dứt khoát lấy thẻ nhớ ra, ném vào bồn cầu, rồi xả nước.



      “Lần này chỉ coi như em nổi máu ghen, sau này đừng nên giở thủ đoạn tìm điểm yếu gì cả, em vẫn còn non lắm!”



      Đương nhiên Hứa Triển biết mình thể đọ được với loại thương nhân lõi đời như ta, nên rầu rĩ : “ thiếu phụ nữ, sao chịu tha cho tôi?”



      Uông Nhất Sơn ôm , đặt cằm lên đỉnh đầu , “Nếu như có thể, cũng muốn...”



      được nửa, ta ngừng lại, cúi đầu định hôn Hứa Triển. phiền chán quay mặt .



      muốn có cảm giác như mình hôn Thiệu Thính Trường. Nhưng Uông Nhất Sơn cố định đầu , đè lên tường, rồi cúi xuống hôn mãnh liệt, sau đó như trêu chọc mà đưa lưỡi liếm môi , giọng : “Sao, có mùi của người khác ? Ngoài em ra, chưa từng hôn ai cả.”



      Hứa Triển tức tối nhưng lại cười: “Sao thế, trước kia chỉ làm chứ hôn? Thế chả khác chó là mấy, nằm xuống là hùng hục ngay được!”



      Uông Nhất Sơn lạnh mặt, : “Xem ra, bây giờ lạc hậu rồi, chỉ hôn suông! Có lẽ phải sửa chút!”



      xong, ta đẩy Hứa Triển ngồi xuống bồn cầu, chuẩn bị lột quần lót của .



      Hứa Triển sợ run, trong lòng thầm chửi những câu độc địa nhất, lại vội vàng rặn ra mấy giọt nước mắt, “Uông...Nhất Sơn, đừng! Tôi muốn trong nhà vệ sinh...”



      Uông Nhất Sơn yên lặng nhìn , rồi lập tức tiến đến gần, hôn lên cái miệng liến thoắng của ...



      Hôm đó, khi ra khỏi bữa tiệc, son môi Hứa Triển bay sạch, thay vào đó là hai bờ môi sưng đỏ.



      Trông giống như vụng trộm.



      Lần này, Uông Nhất Sơn dễ dãi cách bất ngờ. Chẳng những hào phóng bỏ tiền túi ra tu sửa lại cửa hàng rửa xe cho Hứa Triển mà còn giúp thuê hai nhân viên, cho dù ngày thường phải học cũng có người trông cửa hàng.



      Quách Lâm Lâm từ quê lên, nghe Hứa Triển kể về vụ bị bỏ tù, liền bất chấp trong miệng còn đồ ăn :


      “Uôi! trai Bạch Giai Nhu đến tìm cậu á? Ơ nhưng mà vụ hai người kia đánh nhau tớ biết!”



      xong, Quách Lâm Lâm giơ điện thoại ra. Chủ đề này có lượt xem rất cao, trai đẹp đánh nhau vẫn oách hơn cảnh con túm tóc cào cấu, nhất là bối cảnh phía sau lại là siêu xe đắt tiền mà bị đập hỏng thương tiếc, là khiến cho nỗi hận giai cấp tăng thêm.



      Kèm theo đó là bài viết, tiêu đề rất bắt mắt: “Bạn cùng phòng gặp được Bạch đẹp trai thượng hạng! Đàn ông mù hết rồi sao? Thảm họa!”



      Những bình luận bên dưới cũng vô cùng đặc sắc. Có người phân tích, có lẽ bạn cùng phòng đó có kĩ thuật giường chiếu cực cao, dị dạng thiên phú, có nhét dưa chuột hay thậm chí là đu đủ cũng vẫn co giãn tốt. Có người lại cho rằng, bạn cùng phòng này nhất định là từ Thái Lan về, thế nên gu thẩm mỹ của mấy mỹ nam chắc chắn có vấn đề. Lại có người phân tích khoa học, lẽ nào là bạn cùng phòng đó thuê trai đẹp để nâng giá cho mình...Nhất thời, cả diễn đàn loạn hết lên.



      Kiểu bài như thế này, vừa nhìn biết là thánh nhân phương nào ra tay. Hứa Triển thầm cân nhắc, biết có nên đưa cho Dương Lệ ít tiền nhuận bút hay .




      Tới trước cửa lớp học, Hứa Triển đau đầu phát ra, có gã cao lớn dựa vào khung cửa, ánh mắt thâm thúy bắn sóng điện với mỗi sinh viên ngang qua. Sau khi nhìn thấy Hứa Triển, đứng thẳng dậy, nở nụ cười mê hồn. phải Bạch Gia Nặc còn có thể là ai vào đây được nữa?
      huyenlaw68 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :