1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dục vọng chiếm hữu - Cuồng Thượng Gia Cuồng ( 70 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 10___


      Vừa đúng giờ ăn trưa, cửa nhà ăn tấp nập người ra vào. cái tát của người đẹp khiến cả tốp sinh viên quên luôn bữa trưa, bu xung quanh thành đám đông.



      Sau khi lĩnh trọn phát tát của người đẹp, Hứa Triển còn chưa lấy lại tinh thần người đánh đỏ mắt trước, có thể nhìn ra uất nghẹn của ta đến đâu. ta giọng với Hứa Triển: “Lần này là đánh biết xấu hổ! Chủ động quyến rũ bạn trai người khác, đúng là biết hổ thẹn!”



      Xung quanh có người xì xào, “Đây chẳng phải là Bạch Giai Nhu sao? Xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Con bé kia là ai?”



      Lúc này, Quách Lâm Lâm đứng cạnh Hứa Triển cũng tỉnh táo lại, gào lên với Bạch Giai Nhu, “...làm gì thế hả? Dựa vào cái gì mà đánh người ta?”



      Đáng tiếc, Bạch Giai Nhu còn chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng. Sau khi dạy dỗ “kẻ thứ ba đáng xấu hổ” xong, ta xoay người, chuẩn bị ra về với vẻ mặt buồn sầu ưu thương.



      Hứa Triển ôm bên má đau rát, trừng mắt nhìn ba ả cùng phòng hả hê đứng sau Bạch Giai Nhu, lập tức hiểu nguồn cơn.



      Bản thân đêm mặc áo ngủ về, sáng ra lại có cảnh tượng trước khu ký túc, thêm ít dầu mỡ gia vị của ba ả này, rành rành là sắm vai “hồ ly lẳng lơ”. Vị Bạch tiểu thư này, đáng lý ra phải là người khuôn phép thanh tao, giờ lại bất chấp mà xông vào nhà ăn tát cho cái. hận thâm sâu, có thể hiểu được lòng ghen tuông phủ mờ tâm trí đến mức nào!



      Như bình thường chừng Hứa Triển còn đồng tình với Bạch Giai Nhu, xinh đẹp như vậy mà lại vớ phải tên bạn trai cầm thú, đáng thương. Có điều, lúc này, Hứa Triển vốn ôm bụng tức từ tối hôm qua, dọc đường phải lĩnh “giọt ngắn, giọt dài” của Quách Lâm Lâm, còn chưa được miếng cơm nào ăn phát tát.



      Hứa nương chịu nhục đâu!



      quẳng bát cơm trong tay xuống đất, lao lên trước Bạch Giai Nhu, chuẩn xác tóm được tóc ta.



      Phải biết rằng, cảm giác đầu tiên mà Hứa Triển đem đến cho người khác chính là nhắn nhanh nhẹn, là bé hạt tiêu cũng được. Người thấp bé, mặt non choẹt, dáng người mảnh khảnh, cực kỳ vô hại.



      Bạch Giai Nhu có thể vung cái tát, ắt hẳn là vì cực sôi máu, mà cũng nghĩ bụng sau khi đánh Hứa Triển rồi là có thể khóc lóc thong dong rời khỏi trận địa. Âu cũng là kết quả hợp lý thôi!



      Mặc dù Bạch Giai Nhu khá cao nhưng bị nàng kia tóm tóc lôi cúi thấp xuống.



      Mọi người trố mắt đứng nhìn cảnh tượng: nàng búp bê xinh đẹp giờ như con chó Samoyed bị vặt lông.



      Sau khi lĩnh thêm mấy phát tát, Bạch Giai Nhu cũng chịu thua, vung bộ móng sắc nhọn lên cào vài đường mặt Hứa Triển. Hứa Triển còn mơ hồ nghe thấy tiếng móng tay gãy.



      Hứa nương kinh qua trận đày ải vào tối hôm trước, cũng học được tuyệt chiêu từ Uông Nhất Sơn. dứt khoát dúi Bạch Giai Nhu xuống rồi ngồi lên người ta mà cấu véo!



      Xung quanh hỗn độn thanh, đây đích thực là màn ẩu đả của phái đẹp! Cảnh tượng này còn kích thích hơn cả màn quăng quật đồ đạc của mấy nàng TV! Chụp ảnh quay phim đủ rồi, cuối cùng cũng có mấy người đến ngăn hai nàng lại.



      Mặt Hứa Triển bị cào năm đường, Bạch Giai Nhu còn thảm hại hơn. Khí chất thanh cao lúc trước còn lại chút nào, có lẽ cả đời ta cũng trải qua việc nào như thế này, quả thực là vừa tức vừa sợ. Được người khác đỡ từ dưới đất lên, ta đưa ngón tay run rẩy chỉ vào Hứa Triển, “... còn mặt mũi đánh tôi?”



      Hứa Triển xoa xoa mặt, kéo lại làn váy hơi vén lên, rồi với Bạch Giai Nhu: “Biết tại sao tôi đánh chị ? Thay bố mẹ chị dạy dỗ chị đấy! Lớn như thế này rồi, tốt hơn là nên kiềm chế, đánh người đáng phải bị đánh lại! Hiểu chưa? Hơn nữa, cái thứ gì mà gọi là bạn trai? Ngoài có tiền ra chỉ là rắm chó! Tưởng ai cũng thích sao? Vốn muốn đến khuyên nhủ chị, nhưng giờ xem ra hai người đúng là đôi cặn bã! Phiền chị trông thằng đàn ông của chị cho cẩn thận! Suốt ngày lừa gạt người này, dụ dỗ người kia, đúng là lưu manh! Chị mau ôm về làm của !”



      Lời này quả là tin sốt dẻo! Đám người đứng xem ngày càng đông, vì tin này mà như bùng nổ.



      Hứa Triển liếc xéo Bạch Giai Nhu còn tức đến phát run, chừng còn ngất nữa. mặc kệ ta có đau buồn , tốt nhất là nên kết thúc êm xuôi, trước khi kinh động đến nhà trường phải chuồn! Nhìn lướt qua mặt đất, nhặt bát cơm vừa vứt lên, đẩy đám người rồi ra khỏi nơi rắc rối này.



      Cuộc sống trong trường tốt! Nếu vừa rồi nhà ăn thu vé vào cửa, chắc chắn ăn nên làm ra rồi.



      Quách Lâm Lâm vẫn theo sau , nàng đó cũng còn kinh hãi, lúc trước còn thao thao bất tuyệt, giờ ngậm chặt miệng, từ.



      Về tới phòng, Quách Lâm Lâm giúp xả chậu nước ấm, sau đó dùng khăn bông nhàng chấm sạch vết thương cho .



      Lúc này, Quách Lâm Lâm nhịn được nữa, e dè hỏi: “Câu cậu lúc trước...là hả?”



      Đầu óc Hứa Triển còn ong ong, “Cậu hỏi câu nào?”



      “Uông Nhất Sơn muốn...làm gì cậu...” Hứa Triển , xoay người nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại.



      ...



      Buổi chiều có tiết học, Hứa Triển ràng cảm thấy sau lưng mình có người chỉ trỏ. Từ khóa chỉ có vài: Hồ ly tinh, tiểu tam, đồ chanh chua...



      ra, những bạn học trước còn thân thiết với mình, giờ cũng xa cách, còn quy tụ chỗ móc mình, thỉnh thoảng lại len lén liếc xéo mình cái.



      Hứa Triển tránh xa chỗ đó, ngồi vào góc, cố ép mình được nghĩ ngợi mà phải tập trung nghe giảng và chép bài. phải là đời có khốn nạn đến đâu vẫn phải tiếp tục về phía trước sao?



      Giữa buổi, Quách Lâm Lâm mang đồ ăn nguội cho , còn trong giờ học mà dám ra khỏi lớp.



      “Chiều nay tớ có tiết, đến đây ngồi cùng cậu thôi.”



      xong, nàng moi túi khoai tây trong ba lô ra, có cả bánh quy soda, còn thêm ít mực khô xé sẵn.



      “Trưa nay cậu ăn cơm, ăn tẹo lót dạ .”



      Hứa Triển lén véo má Quách Lâm Lâm, giọng : “Cất nhanh, muốn bị giáo sư gọi tên hả?” Quách Lâm Lâm nhìn Hứa Triển, trong lòng buồn rầu, “Hứa Triển, trong khoa bọn tớ truyền tin về cậu khó nghe lắm...”



      “Ồ, thử nghe xem?”



      “Bọn nó bảo...cậu chủ động mặc áo ngủ quyến rũ Uông Nhất Sơn, cậu qua đêm với ta...Còn , cậu chủ động cầu ta bao nuôi...” Nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Hứa Triển, Quách Lâm Lâm vội vàng bổ sung, “Mặc kệ bọn nó gì, tớ đều tin, cậu phải là người như thế! Tên Uông Nhất Sơn kia, vừa nhìn biết chẳng phải hạng tốt đẹp, cái mắt phong lưu đấy...”



      Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Quách Lâm Lâm, Hứa Triển bỗng bật cười, “Được rồi! Tớ sao đâu! Miệng là của người ta, người ta thích thế nào !”



      Tiểu Quách thấy Hứa Triển cười lại làm mặt than khóc khổ sở, “Cậu còn cười được à? Có biết hay ? Dáng vẻ lúc trưa của cậu như , đánh Bạch Giai Nhu quá thê thảm! Bây giờ ai cũng đồng tình với ta! diễn đàn của trường còn đầy tin hoa khôi chính thất bị tiểu tam ra đòn hiểm ác! Hơn nữa...cảnh đánh nhau của hai người bị quay lại rồi, còn nóng hổi hơn cả vụ xe Audi lúc trước!”



      nàng này quả khéo ăn khéo , căn bản hề biết mình khiến người chị em càng thêm chán nản. xong, nàng liền im lặng, lén lút lôi đoạn phim đó ra cho Hứa Triển xem.



      Khá lắm! Xem lại, Hứa Triển cũng tự thấy mình tệ! Lúc ngồi người Bạch Giai Nhu, váy bị tốc lên, quần lót màu hồng nhạt cũng lộ ra theo! Quản lý diễn đàn làm ăn kiểu gì biết, đoạn phim vừa bạo lực vừa khiêu khích thế này mà cũng xóa !



      Nhìn mình trong bộ dạng đồ chanh chua phố huyện, Hứa Triển hối hận: Lúc ấy cứ nhịn cái tát là được rồi! Cũng chẳng phải lần đầu bị đánh, trận bão này xảy ra, bốn năm đại học phải làm thế nào đây?
      Màn Thầu, huyenlaw68Friendangel2727 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 11___


      Hình tượng Uông Nhất Sơn trong mắt Quách Lâm Lâm từ phấn trắng sang đen sì. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện Uông Nhất Sơn làm với Hứa Triển, nàng vẫn thấy rất khó tin.



      rầu rĩ tiếc nuối: “ ngờ khẩu vị của Uông Nhất Sơn lại quái đản thế! Với cậu mà cũng ra tay được?”



      Đây đâu phải phòng riêng đâu! Hứa Triển thèm gì, lẳng lặng xé gói mực khô ra, thừa lúc thầy quay lên viết bảng liền nhét miếng vào miệng.



      Lúc trở lại phòng, Hứa Triển bất ngờ phát ra tất cả hành lý của mình đều được thu dọn xong xuôi. Dì Lưu ở nhà Uông Nhất Sơn và người tài xế đặt đống hành lý đó vào xe đỗ ở phía dưới rồi.



      “Sao lại động đến đồ đạc của cháu?” Mặc dù biết người phụ nữ này, nhưng Hứa Triển thể bằng ngữ khí tốt được.



      Dì Lưu cũng để tâm, chỉ chậm rãi : “Uông tổng dặn dò như vậy, nếu làm sai gì cháu cứ ra, chân tay vụng về, chỉ sợ làm hỏng đồ đạc.”



      Hứa Triển đành lòng làm khó người phụ nữ đáng tuổi mẹ mình, người làm công ăn lương vốn chẳng dễ dàng gì.



      Nhưng bắt phải ngoan ngoãn theo, có cửa đâu!



      Hứa Triển bảo tài xế mở cốp xe rồi tự mình lôi hành lý ra ngoài. Người tài xế và dì Lưu nhìn nhau, dám ngăn cản. Sau đó, tài xế lấy điện thoại ra, có vẻ là muốn gọi cho Uông Nhất Sơn.



      lát sau, người tài xế đưa điện thoại cho Hứa Triển, cắn răng nhận lấy.



      Uông Nhất Sơn lan man, lời ít mà ý nhiều. ta trả phòng, nếu , những có khả năng phải ngủ ngoài đường, mà còn khiến Uông tổng mất hứng, lô ảnh kia bị phát tán!



      “Nếu tôi muốn đối phó với em, lúc nào cũng có cách...” Lời này vô cùng hợp lý!



      Chả sớm muộn, Hứa Triển từng nghĩ, phát tán phát tán , ai sợ ai!



      Nhưng trải qua việc lúc trưa, thế nào là miệng lưỡi thế gian, hoàn toàn cảm nhận được rồi. Thử tưởng tượng chút, nếu như bạn học nam hay thầy giáo mà ngồi trước màn hình máy tính và xem những bức ảnh kinh tởm đó, tuổi hai mươi của Hứa Triển thảm.



      Mới ngớ người lúc mà người tài xế lại kéo hành lý của lên xe, còn mở cửa chờ .



      sửng sốt, lại ngẩng đầu nhìn khu ký túc, bao nhiêu ô cửa sổ đều có mấy cái đầu thò ra nhìn.



      Suy tính lại, cuối cùng, Tôn Đại Thánh vẫn phải ngồi vào xe.



      Khi đến biệt thự núi, Uông Nhất Sơn vẫn chưa về.



      Hứa Triển nhìn quanh vòng, cuối cùng chui vào phòng làm việc của Uông Nhất Sơn. Máy tính mở được, nhưng các tập dữ liệu bên trong đều có mật khẩu, thể mở ra. biết tên khốn đó có lưu ảnh trong này ?



      thử sức gỡ ổ cứng của máy tính ra, nhưng cả máy chỉ thấy liền khối, biết phải lấy ở đâu. Cuối cùng, Hứa Triển dứt khoát rót cốc nước, thỏa mãn nhìn làn khói xanh bốc lên. Tất cả mọi thứ trong máy tính đều thoát nạn, đều phải chịu khổ dưới tay Hứa Triển.



      Làm xong mọi chuyện, Hứa Triển phủi phủi tay ra khỏi phòng.



      muốn chờ trong phòng ngủ như cung nữ may mắn được sủng ái. Vì vậy, cố gắng ngồi salon trong phòng khách. Bàn thức ăn lần này của dì Lưu vẫn khiến người ta chảy nước miếng như cũ.



      Nhưng trái tim nàng Hứa bị “tổn thương”, đâu còn hứng thú ăn uống! Khoanh chân thẫn thờ ngồi ghế, nghĩ xem nên thế nào để thuyết phục Uông Nhất Sơn thả mình ra.



      Mười giờ tối, Uông Nhất Sơn vẫn chưa về.



      Hứa Triển mệt, lưởng vưởng nguyên ngày đêm, mình chiến đấu với cặp đôi chó má, đâu dễ dàng gì. Xoay xoay khớp cổ, nằm xuống ghế, ngủ thiếp .



      Giấc ngủ chập chờn, cảm thấy có người thô lỗ lay người mình. nàng Hứa mơ màng mở mắt, phát ra Uông Nhất Sơn sa sầm mặt mày nhìn mình. Thấy Hứa Triển tỉnh, ta liền hỏi: “Mặt em bị sao thế này?”



      Hứa Triển trừng mắt nhìn, “Bạn cào.”



      Uông Nhất Sơn nhíu mày, hung hăng giật cà vạt xuống rồi vứt sang bên, sau đó đứng dậy lấy hộp thuốc. Đổ cồn i-ốt vào bông, ta chấm chấm lên những vết xước đo đỏ.



      Đàm phán cũng phải chú ý đến bầu khí, nàng Hứa biết mình thể nào chọc điên kẻ trước mặt này, vì vậy đành phối hợp, sau đó cẩn thận : “Chuyện này... như vậy, bạn đau khổ lắm đấy, xinh đẹp đó, dễ gì gặp được. phải quý trọng...Ai ui...”



      Đột nhiên tay Uông Nhất Sơn ấn mạnh hơn, khiến Hứa Triển đau suýt khóc.



      “Em có ngu ? ta cào em mà em biết trốn hả? Chỉ giỏi làm tôi sôi máu! Cái mặt vốn chả đẹp đẽ gì, giờ trông càng như mặt lợn!”



      Có ai lý lẽ như thế này ? Đột nhiên Hứa Triển phát ra hiểu biết của mình về thế giới này còn quá hạn hẹp! Trong lúc nhất thời, biết nên cãi lại Uông Nhất Sơn thế nào.



      Sau khi bôi thuốc xong, Uông Nhất Sơn kéo tay Hứa Triển và : “, lên tắm rồi ngủ tiếp.”



      Mông Hứa Triển như đeo đá, ngồi bất động ghế. Uông Nhất Sơn hiểu sợ gì, liền nghiêm túc : “Yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi mạo phạm đến em!”



      Hứa Triển ngây thơ găm từng chữ thô thiển trong tai, trừng mắt liếc xéo Uông Nhất Sơn.



      “Em mà còn nhìn tôi như vậy, có tin tôi thịt em ngay ghế này ?”



      “...”



      Sau khi bị Uông Nhất Sơn tóm lên tầng, Hứa Triển kinh ngạc phát ra, cả căn phòng ngủ thay đổi hoàn toàn.



      Ga giường được đổi thành màu trắng sữa ấm áp, gần cửa sổ có kê chiếc bàn trang điểm đại. Mỗi góc của căn phòng đều trang trí theo phong cách nữ.



      Đống ảnh còn chưa biết được xóa hay chưa, vẫn còn phải bàn bạc kỹ lưỡng, còn phải thận trọng với ta. Hứa Triển thầm thuyết phục mình: phải chỉ là tạm thời thay đổi bạn cùng phòng sao! Là nam cũng có gì phải sợ. Chỉ cần qua đêm nay, sau khi ta còn bản gốc ảnh nữa, mình lập tức quay về trường.



      đùa! Kể cả có tiền, nhưng đây là xã hội pháp trị, qua mặt pháp luật nhà nước được ?



      Nhưng bạn cùng phòng này có đạo đức, tắm xong thèm mặc quần áo, chỉ quây cái khăn tắm quanh nửa người dưới, còn lượn lờ khắp nơi.



      Hứa Triển là con nhà lành, nhìn đàn ông ở trần nửa, liệu có cần phải tỏ vẻ hoảng sợ hay xấu hổ ?



      ... phải giữ lời!”



      Uông Nhất Sơn cởi khăn tắm, thoải mái nằm xuống giường, cách thâm thúy, “Tôi giống bọn vô lại...Lời hứa với em, tôi lúc nào cũng là, làm được...”



      Hứa Triển nghe thấy đùa bỡn lưu manh của ta nhàng thở phào, định vòng sang bên kia giường.



      Uông Nhất Sơn trừng mắt nhìn , “Em định tắm rửa thay quần áo mà ngủ hả?”



      Hứa Triển : “Người ở huyện tôi có nhiều thói xấu như vậy, tắm rồi ...mất ngủ.”



      Uông Nhất Sơn gật gù, đột nhiên đưa tay kéo Hứa Triển vào lòng, sau đó đè ngửa nàng thích tắm rửa ra hôn ngấu nghiến trận.



      Hứa Triển muốn cắn ta, nhưng đầu lưỡi lại bị ngậm chặt, từ môi đến lưỡi đều tê dại.



      Chỉ trong chốc lát, quần áo của bị cởi bỏ, áo lót cũng bị đẩy lên tận cổ. Uông Nhất Sơn nắm lấy quả đào tròn, sau khi nhấm nháp lượt liền dùng răng cắn đỉnh nhọn hồng phấn của trái đào.



      “Uông Nhất Sơn! Đồ khốn nạn! Vừa rồi còn mạo phạm đến tôi cơ mà?” Hứa Triển bị ghì chặt, tâm trí căng thẳng.



      Uông Nhất Sơn đưa lưỡi trêu trọc đỉnh hồng khác, lúng búng : “Tôi mạo phạm em, nhưng chơi đùa em, ngoan ngoãn ! tinh! Nhớ em cả ngày rồi!”



      Hứa Triển mà có thể ngoan ngoãn sao? Còn muốn thò móng vuốt cào cấu giai đây. Nhưng Uông Nhất Sơn này là ông chủ mạnh mẽ, ta kéo ngăn tủ đầu giường ra, ôi mẹ ơi! Kho vũ khí! Còng tay, máy rung, kẹo que...đủ cả.



      Trước kia, khi Hứa Triển bán hàng trước hiệu thuốc, còn len lén dưa mắt nhìn vào tủ kính trưng bày mấy thứ đồ ác ma. Lúc ấy còn nghĩ thầm, cũng nhiều người biết xấu hổ ! Giờ nhìn người tiêu dùng này, quả rất chịu đầu tư!



      Lần bị còng tay này khá chuyên nghiệp, vỏ nhung hồng da báo bọc lấy vòng kim loại, khóa chặt hai tay vào đầu giường.



      Sau đó, Uông Nhất Sơn lấy ra đồ vật nữa.



      Sắc mặt Hứa Triển trắng như tấm ga trải giường. Đó là thứ đồ chơi gì vậy? Trông giông giống cái gậy, ở ngoài đính đầy hạt !



      Uông Nhất Sơn cầm thứ đó, xấu xa lướt qua môi Hứa Triển, “Triển Triển, đây là thời dân chủ, tôi cho em chọn, em thích cái này, hay là ngón tay tôi?”



      Lúc này, Hứa Triển có ngây thơ đến đâu cũng biết màn biểu diễn này có ý gì. Cuộc sống phú quý giàu sang nát đến đâu, có thể tượng tượng được. Uông Nhất Sơn phóng đãng như thế, bạn chẳng ít, biết có bao nhiêu người dùng qua cái này? Có lẽ nào dính vi khuẩn của người khác ?



      “Uông Nhất Sơn, tôi muốn giết !” Hứa Triển la lên oai oái.



      Đáp án này quả nhiên khiến người ta hài lòng, Uông Nhất Sơn kéo quần lót của Hứa Triển xuống, sau đó đâm vào trong!


      Cảm giác được cục cao su đó tiến vào đến đâu rồi, Hứa Triển sợ đến hồn bay phách tán, “Đừng...Ngón tay! Ngón tay!”



      Uông Nhất Sơn vừa nghe xong liền mỉm cười. ràng là tên cầm thú, nhưng lúc ta mỉm cười lại rất có sức cuốn hút, khiến người ta thấy chút vẻ tà ác nào...



      Đêm ở chung đầu tiên, lăn qua lộn lại đến hơn ba giờ sáng.



      Qua đêm, phố huyện lĩnh hội thêm được kiến thức, nhưng cũng to tát cho lắm. biết, ra phía dưới của con có ba lỗ, cái để tiểu và để làm phải là ; chỉ cần kích thích đến chỗ quả là bụng dưới co thắt, toàn thân bủn rủn. Mà sau khi chính mình bị ngón tay ta quấy nhiễu bốn lần, biết...hình như, tên súc sinh này tinh lực quá dồi dào...



      Ngày hôm sau là thứ bảy, Hứa Triển phải học.



      Thân thể mệt mỏi, tài nào mở mắt ra nổi, nhưng đến tám giờ, bị tiếng rống dưới nhà đánh thức.



      “Hứa Triển! Xuống đây xem em làm chuyện tốt gì!”
      Màn Thầu, huyenlaw68Friendangel2727 thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 12___


      Mặc dù nghe thấy tiếng gào ầm ĩ, nhưng hai mí mắt mãi mới hé ra được.



      Ngay sau đó, nhìn thấy Uông Nhất Sơn tức tối lao vào phòng.



      Hứa Triển mở to hai mắt cay xè nhìn ta tay lôi mình ra khỏi ổ chăn.



      “Á!” Bộ quần áo người bị ta xé toạc, bao nhiêu đường cong lộ ra hết.



      Dáng người Hứa Triển chỉ có thể gọi là ưa nhìn, nhưng làn da đặc biệt giống mẹ, trắng nõn nà. Ánh sáng buổi sớm chiếu vào căn phòng, khiến cả cơ thể càng như khối tuyết trắng.



      Uông Nhất Sơn nhìn làn da trắng nõn của Hứa Triển nhanh chóng nhuộm hồng, hai tay ôm chặt ngực, trong lòng khỏi nảy sinh ý nghĩ ác độc: tinh! Cứ chờ đến ngày em bị xử lý !



      Nghĩ như vậy, ta nhào đến, tay giữ chặt thân thể ngừng giãy giụa, tay tóm lấy mông .



      Còn mê loạn hôn hít, Uông Nhất Sơn đột nhiên đẩy mạnh Hứa Triển ra. nàng Hứa phòng bị, ngã nhào xuống đất. Ngay tức khắc, tên họ Uông lạnh mặt kéo vào phòng thay đồ, mặc cho bộ đồ lót và chiếc váy đơn giản, sau đó lôi như lôi bao tải xuống tầng dưới.



      Lúc này Hứa Triển hiểu ra, chắc chắn là việc ngày hôm qua bị bại lộ...Ảnh còn? Hứa Triển thầm hả hê trong lòng...



      Vào đến phòng làm việc, Hứa Triển trợn tròn mắt, trong phòng chật kín người!



      Vừa thấy Uông Nhất Sơn bước vào, chàng thanh niên vã mồ hôi chọc ngoáy cái máy tính liền : “Uông...Uông tổng, cái này e là sửa được nữa, ổ cứng cháy hết rồi.” Người tháo máy cũng lộ vẻ mặt khó xử.



      Uông Nhất Sơn tóm cằm Hứa Triển, chỉ vào lô linh kiện điện tử trong phòng, : “Là em làm?”



      Hứa Triển ưỡn ngực, “Đúng! Tôi làm!”



      “Em cố tình?”



      “Đúng! Tôi cố tình đấy, sao nào?”



      phải chỉ phá cái máy tính cỏn con thôi hay sao? Đáng đời! Con là thứ để dễ dãi chơi đùa sao?



      Uông Nhất Sơn cũng cảm thấy Hứa Triển là con nhưng lá gan hề . Dùng ánh mắt kính nể đánh giá nàng Hứa biết sợ lượt từ xuống dưới, ta gật gù, “Luật sư Đổng, ông cũng nghe thấy rồi chứ? Cho ấy cái giá !”



      Người đàn ông trung niên nghe điện thoại, vừa thấy Uông Nhất Sơn cau mày, “Uông tổng còn muốn ra giá gì nữa? Máy tính của cậu chứa toàn bộ mã số và chương trình của trò game online mới nhất, cả công ty chỉ mỗi máy tính cậu có, hề có bản sao. Giờ mà bảo thành viên sửa lại lần nữa, tối thiểu phải mất tuần, tính tiền tăng ca cho nhân viên, chỉ vì tung ra thị trường muộn làm tổn thất tới con số hàng chục triệu rồi!”



      đến đây, ông ta nhìn Hứa Triển, “ này là người giúp việc trong nhà sao? phải là gián điệp của công ty đối thủ đấy chứ? Phải biết rằng, dự tính tung sản phẩm của Vạn Đạt khá tương tự chúng ta. Bây giờ ta thừa nhận rồi, chúng ta hãy báo cảnh sát !”



      Từ chỗ còn lơ mơ ngủ, chỉ qua năm phút, cánh cửa nhà tù vẫy gọi rồi.



      Đầu óc còn hỗn độn của Hứa Triển sao có thể xử lý từng ấy thông tin? Thế là có ý gì? Báo cảnh sát? Bắt ai?



      Uông Nhất Sơn nghe vị luật sư lớn nhất của công ty phân tích, cũng thấy có lý, ta xoay người nhìn Hứa Triển và : “Hứa Triển, bây giờ phải là chuyện của riêng tôi nữa rồi, em chuẩn bị . Tổn thất của công ty rất lớn, cho dù tôi có lòng tha cho em nhưng thành viên lớn trong công ty cũng bỏ qua đâu! Có điều, em yên tâm, cho dù em có tiền, tòa án cũng chỉ định cho em luật sư bào chữa.”



      xong, ta thản nhiên hỏi: “Luật sư Đổng, như ấy có thể bị phán bao nhiêu năm?”



      “Hành vi của ta có thể cấu thành tội gián điệp thương mại, căn cứ vào tổn thất mà , bị phán tầm mười năm, tiền phạt ước chừng sáu mươi vạn. Đối với tổn thất của công ty chúng ta mà , chỉ là như muối bỏ biển!”



      Thế nào gọi là nhân viên trung thành tận tụy? Hứa Triển hoàn toàn được mở rộng tầm mắt rồi! Ông già này nghĩ bị bỏ tù mười năm mà vẫn còn ư?



      đúng! phải chỉ đổ cốc nước vào máy tính thôi sao? Làm gì mà phải huy động nhiều người như thế này?



      “Tôi...Tôi phải là gián điệp gì hết, tôi...chỉ muốn phá cái máy tính thôi...”



      có vẻ sợ hãi rồi, tóm chặt lấy cánh tay Uông Nhất Sơn.



      Uông Nhất Sơn tỏ vẻ an ủi mà vỗ vai , sau đó chỉ vào người thanh niên cao lớn dựa vào cửa sổ, “Vị này là đội trưởng Lý, đội trưởng tổ điều tra ở cục cảnh sát thành phố, vừa rồi em câu gì, cậu ta đều nhớ hết rồi, cần nhắc lại. Nghỉ lúc , nhỡ chốc nữa vào phòng hỏi cung của cục cảnh sát lại còn sức.”



      Vị đội trưởng Lý kia thư thái dựa vào cửa sổ, mặt vẫn là vẻ cười như cười. Nghe thấy Uông Nhất Sơn điểm danh, ta mới chậm rề rề móc thẻ từ trong túi ra, “Mời theo tôi đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.”



      Nhìn tấm thẻ có huy hiệu sáng loáng, Hứa Triển biết lần này là họa lớn rồi.
      huyenlaw68 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 13___


      Đội trưởng Lý này cũng là tên đáng căm thù. Vừa dứt lời cầu nàng Hứa hợp tác điều tra xong, ta liền rút đôi còng tay sáng loáng ra.



      Dù Hứa Triển xưa nay mạnh mẽ, nhưng hề có kinh nghiệm chống lại pháp luật. Tình cảnh lúc này chẳng lẽ khiến hoảng loạn sao? Nháy mắt, trong đầu lên rất nhiều ý nghĩ hỗn độn. Có lẽ nhìn thấy cảnh mẹ và em trai đứng ngoài song sắt nước mắt đầm đìa, kêu khóc thảm thiết...



      hiểu tại sao, vô thức nhìn về phía Uông Nhất Sơn, lại biết nên cầu cứu ta thế nào.



      Uông Nhất Sơn thờ ơ nhìn vẻ mặt hoang mang của , nhưng vẫn vắt chân ngồi yên ghế, câu nào.



      Quả nhiên là kẻ biết tính toán, cho dù háo sắc đến đâu nữa, tổn thất hơn chục triệu vẫn quan trọng hơn với ta! ta sao có thể tha cho chứ!



      Hứa Triển hít sâu hơi, cố nén cảm giác xấu hổ mà với đội trưởng Lý: “Đồng chí cảnh sát, ta... ta chẳng những bắt cóc tôi, mà còn...còn chụp rất nhiều ảnh kinh tởm! Tôi mới là người bị hại!”



      Tay đội trưởng hình như cảm thấy hứng thú với vụ án đặc biệt này, còn nghiêm túc lấy chiếc bút ghi ra, đưa tới bên miệng Hứa Triển: “Có chuyện như vậy sao? từ từ thôi! Phải rồi...Mọi người và luật sư Đổng ra ngoài trước .” Nửa câu sau là với đám thợ sửa máy tính.



      Ông luật sư và đám nhân viên nhìn Uông Nhất Sơn, sau khi được ta cho phép, tất cả lục tục rời khỏi phòng.



      Uông Nhất Sơn liếc đội trưởng Lý cái, sau đó đứng dậy đến cạnh Hứa Triển, “Em thôi ngu ngốc ! Đừng làm chỗ này thêm loạn.”



      Hứa Triển thấy Uông Nhất Sơn có vẻ sợ hãi thầm mừng trong lòng. Tóm được cọng cỏ cứu mạng, ai lại buông tay? Hất tay ta ra, vài bước đến trước mặt đội trưởng Lý, kể tất cả những nỗi ấm ức trong mấy ngày nay ra.



      Sau khi đội trưởng Lý hòa nhã dễ gần nghe xong, ta nghiêm túc hỏi: “ cậu ta bắt cóc ? Có ai nhìn thấy cậu ta lôi lên xe ?”



      Hứa Triển sửng sốt, lí nhí : “ ta... ta lừa tôi lên xe...Cho nên, lôi...”



      Đội trưởng Lý gật đầu, “Thế cái điện thoại mà cậu ta chụp ảnh đâu? Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, cứ cho là ảnh bị xóa, chúng tôi vẫn có cách lấy lại được.”



      Hứa Triển cảm thấy hốc mũi cay xè, “Di động, tôi đập vỡ rồi...”



      “...Như vậy , tôi tổng kết lời nhé. tự nguyện lên xe Uông Nhất Sơn, điện thoại mà cậu ta chụp ảnh bị đập vỡ, máy tính có thể chứa ảnh cũng bị đổ nước làm hỏng. Vì thế, tất cả bằng chứng chứng minh tội của cậu ta đều bị phá bỏ...Hứa Triển, khai ! Rốt cuộc là cậu ta chụp ảnh nude của , là cái cớ để che giấu hành vi phá hoại doanh nghiệp, có phải ?



      Thế nào mà trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ thông thế này? Nghe đồng chí cảnh sát phân tích cách chuyên nghiệp, Hứa Triển mới giật mình: Sao có thể? ra những việc mình làm chỉ khiến kẻ thù thêm khoái trá, người bị đau lại chính là mình!



      Tình cảnh này quá thảm hại! Hứa Triển rất muốn đưa tay bóp chết mình.



      Lúc này, sắc mặt Uông Nhất Sơn cũng chẳng tốt lắm, “Hứa Triển, tôi vốn định thả em ra, ngờ em lại trả đũa phen thế này! Em lên tầng thu xếp , lát nữa theo đội trưởng Lý về cục cảnh sát!”



      Hứa Triển sững sờ đứng yên tại chỗ, mặc dù gần đây cũng thỉnh thoảng phát ngu, nhưng thể nào ngu bằng trận này, chuyện phá hỏng máy tính của Uông Nhất Sơn thay đổi được nữa. Người ta mà quyết tâm bắt kẻ tiền thế như , thiếu gì cách!



      Dự tính cuộc sống cho cả đời, ngờ lại bước lao xuống cống.



      nàng đứng bất động, cũng muốn cầu xin Uông Nhất Sơn, nhưng dựa vào cái gì? cúi đầu? Như vậy chỉ có thể chôn vùi cả nửa đời mình. Nghĩ đến đó, móng tay Hứa Triển cắm sâu vào lòng bàn tay, máu chảy lúc nào biết.



      Uông Nhất Sơn vừa thấy vậy liền lập tức bước đến, thèm đếm xỉa đến tay đội trưởng, kéo Hứa Triển mạch lên tầng. Sau đó, ta gỡ từng ngón tay của Hứa Triển ra.



      “Biết em phạm phải sai lầm gì ?”



      Hứa Triển cười tự giễu, “Biết, biết lượng sức đắc tội với .”



      Lúc câu này, gân xanh trán Uông Nhất Sơn hằn lên, “Sai lầm lớn nhất của em là chịu cúi đầu trước tôi. Chẳng hạn như lúc chúng ta mới gặp nhau, bây giờ cũng vậy. Nhưng em biết ? Em càng thế này, tôi càng muốn nắm chặt em trong lòng bàn tay. Hứa Triển, tôi hy vọng em nghe cho đây, từ giờ trở , ném hết mấy ý nghĩ ngây thơ của em cho tôi! Cái ý nghĩ muốn rời khỏi tôi, dù chỉ nhớ đến thôi cũng được phép! Nếu như em có thể làm được, mớ lộn xộn em gây ra, tôi giải quyết hộ.”



      xong, ta nhìn Hứa Triển chằm chằm, ánh mắt như sói, muốn trốn tránh cũng được.



      Hứa Triển tái mặt, lúc sau mới nhàng : “ ra đều là ở tù... xem, tôi nên chọn cái nào?”
      hanh dauhuyenlaw68 thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 14___


      Ngồi tù ở nhà họ Uông còn phức tạp hơn được ở nhà trợ cấp miễn phí của chính phủ, việc đầu tiên là phải ký cam kết.



      Nội dung của bản cam kết đương nhiên là do luật sư Đổng soạn thảo, trong đó ghi lại chi tiết những khoản nợ của Hứa Triển. Nghe , có món nợ mười triệu tệ, đồng thời quy định lãi suất cao; Hơn nữa, nếu thể trả được, sau khi tốt nghiệp là Hứa Triển phải vào công ty Uông Nhất Sơn làm công trả nợ. Ngoài ra, được tự ý bỏ , hành tung thế nào phải báo cho Uông Nhất Sơn biết. Để Uông Nhất Sơn thôi trình đơn kiện, còn cả rừng điều khoản nữa, toàn những danh từ rất chuyên nghiệp, nàng có đọc cũng hiểu cho lắm.



      Hứa Triển chỉ quan tâm đến khoản lãi suất, len lén nhìn, chuỗi số khiến suýt ngất xỉu.



      Thay vì buồn cho mình, buồn hộ Uông Nhất Sơn. Đúng là kẻ coi tiền như rác, lên tiếng: “Hay là, xem người tôi có bộ phận nào đáng giá, gọi bọn chợ đêm đến cân rồi bán .” Uông Nhất Sơn nhìn lượt, cuối cùng đưa ánh mắt thâm thúy nhìn vào bộ ngực căng tròn của . Hứa Triển vội vàng xoay người lại, trong lòng thầm muốn cho ta phát tát. Do dự lúc, cuối cùng, đành đưa tay đến chỗ ký tên, đè dấu tay xuống.



      giây đó, gió bấc nổi lên, bông tuyết tung bay, nàng Hứa hoàn toàn từ biệt tự do.



      Ngày ký cam kết, Uông Nhất Sơn vô cùng vui vẻ, dường như chuyện tổn thất bạc triệu bị quẳng rồi. ta kéo Hứa Triển đến trung tâm thương mại, mua cho hàng chục bộ quần áo. Hứa Triển đọc được tên nhãn hiệu, chỉ biết đều là chữ tiếng , hơn nữa, giá tiền cũng thuộc hạng cắt cổ. Nếu Uông Nhất Sơn cam đoan rằng tính chỗ tiền đó vào tiền nợ, cộng thêm việc trừng mắt uy hiếp , dọa là nếu nghe lời tống vào tù, có đánh chết cũng dám mặc lên người.



      Sau khi mua quần áo và giày dép xong, Uông Nhất Sơn lại lôi xem phim. Khi hai người nắm tay nhau, cầm thêm ly kem đường, trông giống đôi tình nhân.



      Hứa Triển nhìn bóng hai người phản chiếu trong tấm cửa kính, thầm cười lạnh: Ai mà biết được lại kinh khủng như thế?



      Hứa Triển vốn vẫn luôn lo Uông Nhất Sơn đưa ra cầu quá đáng. Trong ngôn tình cũng viết rất ràng, chuyện bắt đầu khi ghi nợ là “lên giường”, kiểu như nợ hàng tỷ lần, lần nào cũng làm đến chết sống lại. Nhưng điều ngờ đến chính là, trước khi ngủ, ngoài việc vuốt ve hôn hít lúc, Uông Nhất Sơn hề làm gì, khiến người ta bất ngờ.



      Có điều, Hứa Triển phát ra, ánh mắt chăm chú của Uông Nhất Sơn khi nhìn ngày càng đáng sợ. Có vài đêm, khi chợt tỉnh giấc, thấy ta nằm nghiêng, tay chống đầu, như con thú hoang biết no mà nhìn chằm chằm từ lúc nào chẳng hay. Hứa Triển sợ đến nỗi dám hét lên, ràng muốn vào nhà vệ sinh nhưng lại cố nhịn. Còn bao nhiêu đêm nữa, kiểu này có ngày tè dầm mất. Tần suất bộc phát bản tính của con thú hoang ngày càng tăng, ngày càng cao. Chẳng hạn như hôm, giữa ban ngày ban mặt, ở phòng làm việc của ta, vừa xem sách vừa làm bài tập thầy giao, còn ta yên lặng xem tài liệu của công ty. Ánh nắng đầu chiều Chủ nhật dịu, Hứa Triển hơi buồn ngủ, tự nhiên ngáp cái, vậy mà người nào đó nhào đến, ấn nằm xuống bàn. Hứa Triển hỏi ta làm gì, chỉ lo sợ việc ta làm tiếp theo đó. Uông Nhất Sơn thành thục cởi bỏ cúc áo của Hứa Triển, ngậm lấy môi , luồn tay vào áo trong của , vuốt ve lượt cả cơ thể Hứa Triển, cuối cùng hai ngón tay bóp mạnh nụ hoa trước ngực khiến Hứa Triển phải hét lên.



      Khóe mắt còn rơm rớm lệ, tai nghe thấy câu : “Triển Triển, hay là chúng ta kết hôn ...”



      “Cái gì...” Cả người Hứa Triển cứng đờ, lại hớn hở, “Nếu muốn làm tôi sợ, tốt nhất là đem tiền đến đây!”



      Uông Nhất Sơn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, biến sắc, đưa tay cầm xấp giấy bàn là bản luận văn ba nghìn chữ Hứa Triển mới viết, xé thành chục mảnh nát vụn, tung lên cao, rồi đạp cửa, đùng đùng bỏ .



      Hứa Triển nhìn bài tập mình cực khổ làm bị xé nát, tức đến sôi máu, vừa mở cửa ra hét lên với Uông Nhất Sơn, “Thần kinh mới lấy ! Đồ khốn kiếp!”



      Câu chửi này thể tác dụng trong mấy ngày liền. Uông Nhất Sơn hề trở về biệt thự.



      Hứa Triển dở hơi mà hỏi ta đâu! Cuộc sống mình tiêu diêu tự tại sướng biết bao. Bây giờ, Hứa Triển trọ ở trường, đương nhiên có cơ hội được tán phét với Quách Lâm Lâm. Thừa dịp Uông Nhất Sơn ở nhà, liền tự đến trường.



      Kết quả là, tìm tới tìm lui, tìm thấy Quách Lâm Lâm ở hàng rào bên ngoài câu lạc bộ Super Race. nàng cắn bẹp ống hút của hộp trà sữa, thập thò giữa hàng rào chắn, hào hứng xem cảnh náo nhiệt! Vừa thấy Hứa Triển, nàng liền phấn khởi tuyên bố rằng mình có chỗ dựa tinh thần mới, đó chính là chàng đẹp trai khác của Super Race – Lý Phong.



      “Hứa Triển, tớ bảo này, Lý Phong vừa đẹp trai lại vừa nam tính, tớ chết mê chết mệt ý rồi! Dáng ý lái xe...



      Hứa Triển nghe Quách Lâm Lâm gì nữa, vì phát ra, quen chàng Lý Phong này - đội trưởng Lý của cục cảnh sát! Lý Phong mặc bộ quần áo thoải mái màu đen, ngồi trong chiếc Maserati mui trần xanh lam tán gẫu với mấy người khác.



      Tên họ Lý này ràng có quen biết với Uông Nhất Sơn!



      Hứa Triển tức tối gào với vào trong hàng rào, “ kia! Lại đây cho tôi!”



      Lý Phong quay lại nhìn, hơi mỉm cười, ngoắc tay bảo phục vụ của câu lạc bộ mở cửa cho Hứa Triển và Quách Lâm Lâm vào.



      ra học ở trường này!” Lý Phong tươi cười bắt chuyện với Hứa Triển.



      Hứa Triển lại trợn trắng mắt, trong lòng thầm chửi rủa con sâu lấp giữa hệ thống cảnh sát.



      Bên cạnh có mấy người nhìn chàng giàu có, lại nhìn Hứa Triển đeo bộ mặt tức tối còn nhờ nhờ vết xước, liền tò mò hỏi: “ Phong, ai đây?”


      “Các cậu đến làm quen , đây là bạn Uông Nhất Sơn, Hứa Triển, sau này các cậu nên chú ý!”



      đợi Hứa Triển có phản ứng lại, những người khác nhao nhao: “ thể nào, Lý đừng đùa chứ, làm bọn em sởn da gà! Dạo này nghe nhân viên ở công ty Uông phải tăng ca liên tục, hình như là vì đứa con mà mất gần hai chục triệu. Bây giờ Uông vẫn còn ở công ty tăng ca suốt đêm cho kịp tiến độ, em nghĩ muốn gọi ấy uống rượu cũng khó! Người đẹp cỡ Bạch Giai Nhu cũng chỉ cần bỏ tầm triệu là chịu nằm xuống rồi, ta là ai mà phải ấy phải lao lực thế. trinh cứng đơ chết được!”



      Ngoài Hứa Triển ra, Lý Phong, Quách Lâm Lâm và mọi người đều cười phá lên.



      Tiếng cười nhức óc tắt, rốt cuộc cũng có người nhìn ra được vẻ khác thường, vội dè dặt hỏi.



      phải là... Lý, à?”



      Lý Phong rề rà : “Cậu thấy tôi chuyện nhạt nhẽo bao giờ chưa?”



      Tất cả đều ngậm miệng. Có thể thấy, những người này đều có chút kiêng dè với Uông Nhất Sơn. tên béo ú cười to nhất vội liên mồm với Hứa Triển: “Chị dâu, bọn em hay đùa, hiểu lầm thôi mà! Hiểu lầm! Chị đừng để bụng!”



      “Ai là chị dâu của ! Nhìn béo ú thế này, mỡ bay đầy trong khí đây! Vào chuồng lợn nhận người thân !” Quách Lâm Lâm nghe Hứa Triển xong cũng gật gù đồng tình.



      Người trong câu lạc bộ này đều quen làm ông chủ, chưa từng thấy quê mùa độc mồm như thế này bao giờ. Hai bên má ụ thịt của tên béo giật giật, Hứa Triển sợ mình lại bị dính nước sôi nên vội vàng kéo Quách Lâm Lâm bỏ .



      Có vẻ tên họ Lý kia đúng là quen biết Uông Nhất Sơn, nhưng chuyện làm hại Uông Nhất Sơn là , còn cớ gì mà chỉ trích người ta? Có tiền là thỏa sức làm càn, bây giờ còn dám hống hách chuyện trước mặt Uông Nhất Sơn nữa.



      Lúc đến trước cổng trường, Quách Lâm Lâm còn an ủi Hứa Triển: “Cậu đừng nghe mấy thằng đấy linh tinh, tớ thấy Uông Nhất Sơn đúng là biến thái , nhưng cũng thích cậu đấy!”



      Hứa Triển rầu rĩ : “Thế cậu xem, ta thích cái gì ở tớ?”



      Quách Lâm Lâm mím môi, phô trương nhìn Hứa Triển lượt: Bàn về dáng vóc quá bình thường; Luận về tính cách, hễ mở mồm là khiến người khác chết sặc; Xét về gia thế, trước đến hoàn cảnh nghèo khó đến nỗi suýt nữa được học đại học, chỉ riêng ông bố dượng vô lại của khiến những người đàn ông bình thường thèm đến gần rồi.



      “Dù sao ...dù sao chắc chắn là Uông Nhất Sơn thích kiểu con bình thường!” xong câu này, Quách Lâm Lâm như trút được gánh nặng mà thở phào hơi.



      Hứa Triển cũng buồn quắc mắt, “ giống bình thường? Cậu cứ thẳng là hàng tồn kho cũng được! Thế cậu xem, Uông Nhất Sơn hận tớ như thế, sao đập chết luôn ! Nếu là người đàn ông khác nhưng cũng giàu có như thế thích tớ, tớ còn có thể tin được. Còn Uông Nhất Sơn? Đừng ta biến thái, cho dù ta có theo đuổi tớ như với Bạch Giai Nhu, tặng xe tặng hoa, quỳ xuống khóc lóc tớ, tớ cũng chỉ có thể tặng ta quả rắm...Ôi xời, cậu kéo tớ làm gì hả?”



      Hứa Triển mới được nửa bị Quách Lâm Lâm kéo tay. nghi hoặc nhìn theo hướng ánh mắt căng thẳng của nàng đó, chợt bắt gặp sắc mặt lạnh lùng của Uông Nhất Sơn ở cách đấy xa.



      Quách Lâm Lâm khá nhát gan, lúc xem người khác đánh nhau cũng phải trốn vào góc. Vẻ mặt Uông Nhất Sơn như thể muốn giết người. nàng Quách vội lấy cớ phải vào nhà vệ sinh mà chạy như bay.



      Hứa Triển chào hỏi ông chủ của mình: “ đến đây từ lúc nào?”



      Uông Nhất Sơn đút tay trong túi quần, nghiêng đầu với Hứa Triển: “Lên xe!”



      Cả hai vừa lên xe, Uông Nhất Sơn nhấn ga, phóng như bay ra ngoài.
      huyenlaw68Friendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :