1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dục vọng chiếm hữu - Cuồng Thượng Gia Cuồng ( 70 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 5


      Sắc trời dần tối, con đường vùng ngoại ô thành phố chỉ lác đác vài chiếc xe qua lại. Uông Nhất Sơn cầm chắc tay lái, lao nhanh đường.



      Ngồi trong gian ngột ngạt, quanh mũi đều là mùi của Uông Nhất Sơn, Hứa Triển ở vị trí phó lái thấy thoải mái chút nào. chỉ có thể tập trung nhìn về phía trước, trong lòng thầm nghĩ nhanh chóng đến nhà Uông Nhất Sơn lấy cái vali rồi luôn.



      Đáng tiếc, tiếng nhạc du dương trong xe cũng thể át được tiếng kêu rột rột trong bụng Hứa Triển.



      Uông Nhất Sơn quay đầu ra nhìn khuôn mặt ửng đỏ của họ Hứa, “Sao thế? Đói à?”



      Hứa Triển định cái bụng lại như có dế mèn làm tổ, sôi réo ầm ầm.



      Uông Nhất Sơn cười, ấn nút gọi điện thoại rồi đeo tai nghe và : “Dì Lưu, cháu sắp về biệt thự rồi, dì hâm lại thức ăn nhé.” Sau đó, ta quay ra hỏi Hứa Triển: “Em có kiêng ăn gì ?”



      Hứa Triển vội xua tay, “ cần phiền thế đâu, tôi lấy cái vali rồi luôn, tôi chuẩn bị cơm trong phòng rồi, về là ăn được ngay.”



      Uông Nhất Sơn làm như nghe thấy, xoay người lại, với giúp việc trong nhà: “Chuẩn bị thêm mấy thứ con thích ăn nhé, ấy ăn khá được.”



      Hứa Triển biết là ta làm thế xuất phát từ lòng tốt, nhưng điểm mấu chốt là hai người có quen biết gì thân thiết. Nhiệt tình quá cũng tạo thành gánh nặng cho người khác, biết đấy?



      Uông Nhất Sơn gọi điện thoại xong, giẫm mạnh chân ga, chiếc xe lập tức hóa thành cơn gió lốc màu đỏ, lao thẳng về phía trước.



      Nhà của Uông Nhất Sơn ở vùng ngoại ô thành phố, là căn biệt thự hoành tráng độc nhất ở lưng chừng núi. Xem ra mấy năm nay nhà họ Uông làm ăn phát đạt, cũng biết là buôn bán gì mà phất lên nhanh thế nữa.



      Sau khi xe tiến vào khu nhà, Uông công tử mới hỏi: “ lái xe nhanh quá đấy chứ?”



      Lúc xuống xe, hai chân Hứa Triển nhũn ra, mới được hai bước, liền vỗ vỗ má, khách sáo : “ sao, cả đoạn đường tôi đều nhắm mắt, có lái lên trời cũng được!”



      Uông Nhất Sơn vừa cười vừa đưa tay về phía khuôn mặt Hứa Triển, nghĩ thế nào lại chuyển hướng, sờ sờ mái tóc của .



      Tóc con có thể để người khác tùy tiện sờ sao? Hứa Triển vội lùi lại hai bước, trong lòng thầm nghĩ, đồ thối thây này cũng tự nhiên quá đấy!



      Nghe thấy tiếng chuông, người phụ nữ trạc bốn mươi tuổi ra mở cửa, đem thêm cả hai đôi dép lê mềm đặt trước mặt hai người, thái độ rất thân thiết, tươi cười hơn hoa, tỏ ra chút tò mò nào về ăn mặc xuề xòa.



      Hứa Triển ngượng ngập xỏ chân vào đôi dép lê. Sàn trong phòng khách được trải thảm trắng, giẫm xuống bước là có cảm giác vinh hoa. Hứa Triển biết nhà của Uông Nhất Sơn được thiết kế nội thất theo phong cách gì, chỉ cảm thấy nó như những bản mẫu tạp chí, trang nhã, sang trọng.



      bàn ăn hình chữ nhật là mấy đĩa thức ăn nóng hổi. giúp việc này cũng tài, chỉ trong thời gian ngắn mà bưng lên được năm đĩa đồ ăn và bát canh.



      Tôm chiên bột vàng óng tưới thêm sốt sữa trắng, thịt bò xào tiêu...Còn có cả bát canh nấm nấu chung với ngô...Tóm lại, màu sắc, mùi vị đều đủ cả. Đối với sinh viên ở nội trú mà , bàn đầy thức ăn này có sức hấp dẫn chết người.



      Hứa Triển nuốt nước miếng, tỏ vẻ rụt rè, “ cần đâu, về muộn mất, khu ký túc cũng khóa cửa.”



      Uông Nhất Sơn cầm bát, vào bếp, lại ngó đầu ra hỏi: “Muốn bát cơm to hay ?”



      Lúc này, giúp việc lại bưng ra đĩa hoa quả và ít đồ ngọt, trong đó có quả thanh long và chôm chôm mà chưa từng được ăn, cả xoài chín mọng nữa...



      nàng Hứa quyết định dứt khoát, năm đó, tên khốn này làm đổ cả cặp lồng cơm của mình, nợ cũ tính lần cho ràng!



      “Bát to! Xới đầy vào!”



      Gạt bỏ suy nghĩ nặng nề, Hứa Triển bắt đầu phát huy công lực, gắp đầy thịt bò nhoáng mỡ lên bát cơm trắng, chỉ chúi mũi vào ăn, lúc nào gắp thức ăn mới ngẩng mặt lên.



      Uông Nhất Sơn ngồi ở bên kia bàn ăn, ngoài việc gắp thức ăn cho Hứa Triển ra chỉ có im lặng nhìn .



      Có cái gì hay ho? Hứa Triển biết tật xấu của mình, ngồi ăn như khỉ, nhét đầy thức ăn vào miệng rồi mới nhai. Cảnh tượng hoành tráng đó khiến người ta thể chú ý đến.



      Nếu phía đối diện là chàng bạch mã, chắc chắn tỏ vẻ thục nữ, đáng tiếc, đó lại là Uông Nhất Sơn mà thừa biết hồi bé phách lối như thế nào, giấc mơ màu hồng của thiếu nữ tan biến, mục tiêu của chỉ có đồ ăn mà thôi.



      Bởi vì quá tập trung vào ăn nên giúp việc rời khỏi biết thự lúc nào cũng hay.



      Đợi Hứa Triển ăn xong, xử lý thêm cả nửa đĩa hoa quả, cảm thấy no nê mỹ mãn, mới lau miệng rồi : “Cái vali...”



      Uông Nhất Sơn đứng dậy, đưa Hứa Triển qua dãy cầu thang trắng lên tầng hai. Cánh cửa được mở ra, có lẽ đây là phòng ngủ của Uông Nhất Sơn, chiếc giường lớn được phủ bằng tấm ga màu lam đậm.



      ta vừa kéo cánh cửa phòng chứa quần áo ra, Hứa Triển lập tức sững sờ. Đúng là người có tiền, tủ quần áo to như phòng ngủ, mà phòng ngủ của ở quê cũng to bằng cái tủ này...Nỗi hận giai cấp lại tăng thêm bậc.



      Uông Nhất Sơn chỉ vào mấy chiếc vali và : “Em thích cái nào cứ lấy .”



      Hứa Triển nghển cổ nhìn, tất cả đều là vali da, to có, có, con dấu ghi ràng chữ “Lư” bằng bính . Dù có nhà quê cỡ nào nữa, Hứa Triển cũng ngu ngốc cho rằng Uông Nhất Sơn dùng hàng nhái hạng A.



      Lấy cái nào đây? E là phải trả tiền thừa lại cho người ta.



      Hứa Triển lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, mặc dù trong lòng như rỉ máu nhưng dù sao Uông Nhất Sơn cũng rất hiểu chuyện, bao nhiêu tính toán của mình coi như hết rồi.



      “Vali này của chắc phải mấy nghìn nhỉ? Thế ...Tôi lấy được đâu...” Hứa Triển biết mình có đoán thiếu số nào hay , chỉ đánh giá theo cảm tính mà thôi.



      Uông Nhất Sơn hề bóc mẽ, chỉ cười : “ đáng bao nhiêu cả, em cầm .”



      Hứa Triển lắc đầu, : “Thôi, có lòng chiêu đãi bữa cơm vừa rồi, coi như lấy tiền cơm trừ vậy...Cũng còn sớm nữa, tôi phải về trường đây.”



      ta cúi đầu nhìn đồng hồ, “Đúng là muộn rồi, cho nên em đừng về nữa, ở lại đây đêm !”



      Thế sao được! Hứa Triển vội vàng xua tay, “Tôi phải về trường, bố mẹ hiểu lầm mất, lại nghĩ tôi là bạn này nọ, thế ổn!”



      sao, ở đây mình, ngoài em ra, có ai khác.” Uông Nhất Sơn cười, để lộ ra hàm răng trắng đều, nhưng nụ cười đó nhìn thế nào cũng vẫn thấy vẻ mờ ám.



      Mẹ kiếp! Hứa Triển trừng mắt nhìn, rốt cuộc cũng phát sinh cảnh mập mờ giữa trai đơn chiếc.



      thầm run rẩy trong lòng, nắm chặt vạt áo khoác, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, “Tôi đây, cũng nghỉ sớm !”



      Đáng tiếc, người còn chưa ra đến cửa, bị đôi cánh tay rắn chắc ôm ghì lấy. Sức nam nữ khác biệt nhiều, người kia chỉ nhấc cái, hai chân nàng Hứa cách khỏi mặt đất.



      Đôi môi người phía sau chạm vào tai , ngữ điệu cợt nhả: “Em ở đây, làm sao mà tôi ngủ được!”



      Điên rồ! Hứa Triển ra sức giãy giụa, sau đó gào ầm lên, “... gì ơi! mau lên đây !”



      Tiếng gào này quả nhiên là tiết mục giải trí cho Uông Nhất Sơn, Hứa Triển cảm thấy vòm ngực kề sát lưng mình run lên bần bật.



      “Dì Lưu lúc em ăn cơm, nếu em muốn, sáng mai tôi gọi dì ấy đến đây làm bữa sáng cho chúng ta...”



      Mẹ kiếp, mẹ kiếp! Xong rồi! Hứa Triển hiểu tình cảnh của mình lúc này, ở vùng ngoại ô hẻo lánh, thân mình, lành ít dữ nhiều.



      Giờ phải làm sao đây? Giơ tay chịu trói ư? Đây có phải là thói quen của nàng Hứa ?



      Mắt thấy mình bị ném lên giường như cái gối, Hứa Triển chớp lấy cơ hội, đè cánh tay Uông Nhất Sơn lại, há miệng ngoạm miếng.



      Chết tiệt, đồ chết tiệt! Sao cánh tay này lại rắn như đá thế chứ? Uông Nhất Sơn bị làm sao thế, hai hàm răng ê nhức lắm rồi.



      “Ngoài cắn người ra, em còn trò nào khác ?”



      Uông Nhất Sơn giật cánh tay bị cắn ra rồi ghì xuống, tay kia hơi dồn dức. tiếng vải rách giòn tan, chiếc áo cổ chui màu trắng bị xé toang ra.



      Hứa Triển sợ hãi, thèm cắn tay ta nữa mà cuống quýt kéo áo lại.



      Đôi mắt như sói đói của Uông Nhất Sơn nhìn chằm chằm vào ngực Hứa Triển.



      Ngực Hứa Triển có dáng đặc biệt đẹp, ngày thường bị bó chặt trong chiếc áo lót nên thể nhìn ra. Chiếc áo lót rẻ tiền chỉ ôm được phần bầu ngực mềm mại, còn gò ngực trắng nõn bị lệch ra khỏi quả áo. Thường ngày, Hứa Triển vẫn phải lén chỉnh lại nhân lúc có người.



      Uông Nhất Sơn hề biết nỗi khó khăn của người nghèo, trái lại, cảm thấy Hứa Triển cố ý ăn mặc gợi cảm như thế này.



      “Sao? từng ở cùng bạn trai ư? Ăn mặc bẩn!”
      AikoNguyen, Màn ThầuFriendangel2727 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 6___


      Chính lúc bị quẳng xuống giường, trong lòng Hứa Triển lờ mờ hiểu rằng mình bị tên khốn này lừa. Tình hình lúc này nguy cấp, nếu , muốn tìm xó yên tĩnh nào đó rồi moi óc ra xem nó bị làm sao.



      Tối mờ tối mịt rồi mà còn mặc áo ngủ leo lên xe đàn ông, lại điên rồ đến mức theo ta về nhà, giờ cũng gần khuya...Đợi qua đêm nay, tên khốn này cũng xong việc, mình mà có gạt nước mắt báo cảnh sát, chắc chắn ai tin!



      ngoan nào lại làm như vậy ? Đáng đời! Tự mình rước họa vào thân!



      Rồi thế nào đây? Nước mắt còn chưa kịp rơi, thấy tên lưu manh kia “cưỡi” lên người mình. Tên này ưa kén cá chọn canh, thế nên chê bẩn? Mà ta xịt nước hoa đắt tiền như vậy, có phải để che “mùi tự nhiên”?



      “Cả nhà bẩn ý!...À, đúng! Tôi bẩn! Ba tháng nay tôi chưa tắm! Đủ thứ mùi luôn!” Hứa Triển giãy giụa đến mức tóc tai bù xù, định tung cú đá nhưng hai chân bị tên họ Uông ghì chặt, thể dậy nổi, muốn cào vài phát nhưng hai tay bị ta trói bằng sợi dây lấy ở đâu ra biết.



      Giờ chỉ còn được mỗi cái mồm nhanh nhảu, đành trông vào việc câu kia khiến ta chán ghét.



      Uông Nhất Sơn chậm rãi vén tóc ra cho , để lộ khuôn mặt nhắn thanh tú. ta khẽ véo cằm , ngày càng đưa mặt lại gần mặt , đôi mắt ma mị nhìn chằm chằm vẻ vừa tức giận vừa xấu hổ của Hứa Triển.



      “Bao nhiêu năm tôi có mặt, đúng là lợi cho thằng khác, tôi phải kiểm tra xem...”



      xong, hai bàn tay to dày thành thục vuốt ve đôi báu vật, sau đó hề kiêng dè gì mà ngậm nụ hồng vào miệng.



      Lúc còn học Trung học, Hứa Triển cung cấp dịch vụ cho thuê ngôn tình, mặc dù bận bịu kiếm ăn, nhưng xuân xanh, lúc có việc gì lại chui vào chăn giết thời gian với vài cuốn. Thời gian rảnh rỗi đối với Hứa Triển mà thứ xa xỉ, sao có thể đọc từ đầu đến cuối? sao! Hứa Triển quả thực là kẻ tài cao nên gan cũng lớn, đọc khúc quanh co lòng vòng mà vào thẳng trọng tâm để tiếp thu tinh hoa, lật lật vài trang cũng chỉ thấy những cảnh “thịt mỡ lều phều”, đáng tiếc nữa là, thứ “thịt” trong đó trong sáng! Thường thường, nữ chính chỉ bị sờ sờ mó mó là bủn rủn tay chân, kêu rên vài tiếng rồi liền tự động giang hai chân ra...Mẹ kiếp! Thằng đàn ông là Nam Đế hay Bắc Cái sao? Điểm trúng huyệt nào sao? Chỉ sờ thôi mà ghê gớm đến thế? là vớ vẩn!



      Nhưng hôm nay xem như được thực nghiệm rồi! Bình thường lúc tắm, mình cũng tự sờ mình, nhưng đâu có cảm giác gì khác thường! Sao mới bị người đàn ông chạm cái mà như có dòng điện chạy thẳng đến gót chân?



      nàng Hứa kìm được, rên lên vài tiếng! cần Uông Nhất Sơn , chính cũng cảm thấy tiếng kêu thỏ thẻ đó hút hồn!



      ra em mẫn cảm đến thế...” Uông Nhất Sơn vẫn ngậm nụ hoa mềm, mỉm cười, dường như bị tiếng kêu đó kích thích, đầu lưỡi càng linh hoạt hơn, như đứa trẻ con tham ăn.



      tay còn lại của ta từ từ mò vào quần Hứa Triển, dùng móng tay khẽ cào đường. Hứa Triển có thể cảm nhận được ngón tay của ta vào...



      Loại cảm giác này đáng sợ, khiến bụng dưới của liên tục co rút...



      kinh nghiệm hẳn nhiên chịu được chuyện này, Hứa Triển vừa xấu hổ vừa tức giận, rốt cuộc giọt nước mắt cũng trào ra.



      “Uông...Uông Nhất Sơn...Tôi, tôi xin , đừng làm như vậy...”



      Uông Nhất Sơn ngẩng đầu, nhìn gương mặt ướt nước mắt của Hứa Triển, dường như cũng có chút xót ruột, nhưng nghĩ đến cái gì đó lại : “Em chảy nước rồi...”



      Hứa Triển hận mình thể đập đầu tự tử cho xong. Lúc câu này, ngón tay phía dưới có thể để yên được ? cũng biết dưới mình đều có nước mà...



      Lúc Uông Nhất sơn chạm phải tầng mỏng manh, ta mới thỏa mãn rút tay ra. Thấy mặt Hứa Triển hết đỏ lại trắng, ta : “ tinh , muốn tôi thả em, em lấy gì đổi lại đây?”



      Bây giờ, thế nào gọi là đàn ông đáng sợ, hoàn toàn hiểu. nàng ghê gớm cũng đấu lại tên lưu manh thuần chủng!



      nghẹn ngào : “Chỉ cần bây giờ thả tôi ra, chuyện gì tôi cũng đồng ý. Nhưng mà...tôi... có tiền!” Người nghèo chí ngắn, thân có thể mất, tiền tuyệt đối thể chảy ...



      Uông Nhất Sơn cười: “Đơn giản thôi, em rời khỏi trường, đến đây ở với tôi.”



      Mặt người dạ thú! Trả thù lần thành nghiện, định trường kỳ trả thù nữa sao?



      Lúc này đâu còn nghĩ được là bán buôn hay bán lẻ nữa, trước tiên, phải lừa tên khốn này buông tha cho mình .



      “Được! muốn gì cũng được. Vậy buông tôi ra .”



      Thấy Hứa Triển vừa nghe xong đồng ý ngay lập tức, Uông cầm thú ràng có chút thất vọng, như kiểu thể giở những trò “trời đánh thánh vật” ra với thằng bạn chí cốt vậy.



      “Thế sao...Có điều, em lừa tôi đấy chứ, ngộ nhỡ đổi ý sao? Hơn nữa, từ em thích xấu người khác, nếu rêu rao là tôi bắt nạt em hay là báo cảnh sát...chẳng phải là tôi oan quá sao? Phải biết rằng tôi trưng cầu ý kiến rất dân chủ đấy nhé...”



      Dân chủ cái đầu ấy! Hứa Triển thầm mắng.



      Bây giờ, nhắc mình phải tỉnh táo, mạng có ít tin những chạy thoát khỏi tay những kẻ bắt cóc biến thái. Muốn thành công phải dụ dỗ, hàn huyên với kẻ bắt cóc, chuyện cảm tình với tên biến thái!



      cố gắng duy trì vẻ khóc lóc, “ Uông... Uông, ra từ lúc , em ...thích rồi. cảm nhận được sao? Em thường chuyện cay độc với , chính là bởi vì em xấu hổ. Hồi đấy, còn chưa chuyện rồi, em khóc lóc vài ngày, sau đó còn hỏi bố em xem có số điện thoại của hay ...Nhưng bây giờ...Triển Triển rất sợ...”



      Lúc Hứa Triển ra hai chữ “Triển Triển”, quai hàm cứng ngắc, đầu lưỡi tê dại. đến giới hạn rồi, nếu kiểu gọi của thanh mai trúc mã gợi được mủi lòng của tên họ Uông, sống mái phen, cùng đầu thai luôn!



      Tên họ Uông này là kẻ lắm tiền! Loại con nào mà chưa từng thử qua? Chỉ tại xui xẻo, dễ dàng bị người ta lừa. Nhưng có vẻ tên này còn mấy hứng thú cho lắm.



      Xem ra chiêu dỗ ngọt này có tác dụng. Ánh mắt Uông Nhất Sơn thẫm lại, ta ôm Hứa Triển rồi lăn ra giường, ghì chặt vào lòng, đôi môi mỏng hung hăng ngấu nghiến môi Hứa Triển.



      Hứa Triển cứng đờ người, để mặc cho ta hôn, lại vô thức đưa lưỡi hùa theo ta.



      Hôn hít lúc, khi Hứa Triển suýt nghẹt thở, Uông Nhất Sơn mới chịu thôi.



      “Vậy ... Uông, tháo sợi dây này cho em ! Đau tay quá.”



      “Triển Triển, Uông cũng rất muốn thả em, đáng tiếc là Uông quá hiểu Triển Triển rồi, cái miệng này của em được lấy câu!”



      xong, tay Uông Nhất Sơn tăng thêm lực, càng ghì chặt Hứa Triển xuống giường hơn.
      AikoNguyen, hanh dau, Màn Thầu5 others thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 7___


      Trước kia, vẫn nghĩ mình mạnh mẽ và đầy kinh nghiệm, đáng tiếc là những chuyện trải qua chưa phải là gió bão gì to tát, quan trọng hơn là trước giờ chưa gặp phải tên biến thái như thế này.



      “Con là phái yếu trời sinh.” Dường như đến giờ Hứa Triển mới cảm thụ được câu này.



      Cả người bị trói giường như con gà con, quần áo bị lột sạch .



      “Em cho Uông tín vật ...”



      Hai chân bị gập xuống, ánh đèn sáng chói điện thoại chớp nhoáng. Hứa Triển chỉ có thể vừa khóc vừa kêu la, bất lực nhìn cơ thể trần trụi của mình lên màn hình điện thoại...



      Dường như nghịch đủ rồi, rốt cuộc tên họ Uông cũng buông chân , rồi hấp tấp thả con quái vật ra. Hứa Triển cực kỳ căng thẳng, còn sợ ta dùng con quái thú đó để tra tấn mình. Thế nhưng, ta chỉ cọ tới cọ lui giữa hai chân lúc, cuối cùng phun dòng chất lỏng hoi nồng lên bụng . Có lẽ tên khốn cảm thấy thỏa mãn, sau khi chơi đùa như con búp bê lại ôm cơ thể vẫn bị trói của chìm vào giấc ngủ.



      Hứa Triển cảm giác hai mắt mình sưng vù, bữa tối lại ăn quá no nên gần như máu dồn xuống dạ dày. Còn chưa kịp tự xót thương mình, nhắm mắt lại ngủ thiếp .



      Giấc ngủ chập chờn lúc tỉnh lúc mê, giấc mộng cũng vụn vặt đứt quãng. Lúc mơ màng tỉnh lại, cố gắng nhớ về những chuyện có liên quan đến ta...Trong đầu quẩn quanh suy nghĩ: Hứa Triển đắc tội gì với tên khốn họ Uông này?



      mơ hồ nhớ lại mười năm trước. Còn nhớ sau lần bị xe đâm, sau khi Uông Nhất Sơn bị ngoạm phát nhục nhã, quả thực ta coi là cái đinh trong mắt. Kỳ nghỉ năm ấy dài đằng đẵng mà lại vô cùng khổ sở.



      Mối hiềm khích ngày ấy là chuỗi kí ức mơ hồ, nhưng lần bị hại sau cùng tai nạn khủng khiếp...Tên khốn đó dám lừa đến khu mỏ rồi nhốt dưới hầm.



      Căn hầm đó của khu mỏ bị hỏng từ rất lâu rồi, kết quả là Uông Nhất Sơn còn chưa kịp đóng giả ma quỷ để dọa hầm sập. Hai đứa xui xẻo, bị chôn sống dưới hầm đúng hai ngày hai đêm.



      May là có hai đứa trẻ khác nhìn thấy họ vào căn hầm, nên kịp thời báo cho người lớn đến cứu, nếu chắc chắn cả hai chết ngạt dưới hầm rồi.



      Hai ngày hai đêm đó quả rất đáng sợ. Có lẽ do bị mất nước kéo dài dưới hầm, cũng có lẽ do lúc còn muốn nhớ lại hồi ức kinh hoàng đó, Hứa Triển thể nhớ nổi các chi tiết nữa. chỉ mơ hồ nhớ là lúc mình mở miệng kêu cứu, hai mắt bị khăn lông che lại, có nhân viên y tế nào đó cố kéo bàn tay nắm chặt tay ra, bên tai vang lên tiếng khàn khàn, “Đừng quên...”



      Đừng quên cái gì? Khi ra viện, Hứa Triển quên hết sạch.



      Bố của Uông Nhất Sơn biết con trai gây họa, ngoài việc trả tiền thuốc men cho Hứa Triển ra, hình như còn đưa cho bố dượng Hứa Triển khoản tiền.




      Từ khi ra viện, Hứa Triển cũng còn gặp lại Uông Nhất Sơn nữa. Có lẽ ông Uông còn lo sợ gì đó nên bán khu mỏ rồi đưa con nơi khác. Lúc đó cũng lấy làm lạ, còn hỏi mẹ mấy lần xem làm thế nào có thể liên lạc với Uông Nhất Sơn. Đúng là bị nước ngập não rồi, đâu tự nhiên lại lưu luyến tên quỷ con...



      Hồi đó, nếu chỉ mình được cứu có phải tốt rồi ...



      Khi ánh nắng rọi thẳng vào phòng, Hứa Triển mới phát ra mình ngủ say như chết. Sợi dây trói tay biết được cởi từ lúc nào, thân thể cũng được lau rửa sạch . giường còn bóng dáng Uông Nhất Sơn nữa.



      Hứa Triển bật dậy, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là phải nhanh chóng trốn !



      Nhìn bốn phía, phát thấy bộ váy ngủ nữ ở đuôi giường, vội vàng mặc vào và thắt chặt đai, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng, cuống cuồng chạy xuống dưới.



      Đến nửa cầu thang, lại phát ra Uông Nhất Sơn ngồi trong phòng khách chuyện điện thoại.



      “Ừ, được, tổng hợp số liệu , lúc nữa tôi đến công ty xử lý...” Thấy Hứa Triển xuống, Uông Nhất Sơn động đậy, đưa tay chỉ bàn, ý bảo Hứa Triển ngồi sang bên. bàn là bát cháo thịt nóng hổi, thêm đĩa sủi cảo tôm và đĩa bánh bao.



      Hứa Triển liếc xéo Uông Nhất Sơn cái rồi chạy thẳng ra khỏi cửa.



      Lần này thuận lợi, có ai ngăn lại. Có điều, sau khi lao ra khỏi cửa, Hứa Triển biết nên hướng nào.



      Ngày hôm qua, lúc tới biệt thự trời tối, hơn nữa xe lại chạy với tốc độ tên lửa, Hứa Triển còn chẳng nhìn nổi khung cảnh xung quanh.



      Giờ mới nhìn lại, đây là vùng ngoại ô hoang vắng, rà soát bốn phía cũng chỉ thấy độc căn biệt thự. Xung quanh là rừng, có đúng con đường chạy thẳng xuống chân núi, đừng là xe, ngay cả người cũng thấy mống.



      Hứa Triển đành loẹt quẹt đôi dép lê chạy thẳng xuống chân núi.



      Xuống núi rồi nên làm gì đây? người có tiền, chắc chắn thể bắt xe về trường, chẳng lẽ chặn người đường cầu cứu? Chỉ có thể vậy thôi. Uông Nhất Sơn rời biệt thự, chỉ cần báo cảnh sát kịp thời, bức ảnh thối nát kia bị truyền ra ngoài...



      Chạy khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng tới được chân núi. Ven đường có người đàn ông khoảng ba mươi tuổi dựa vào chiếc Mercedes Benz đen chuyện với người trong xe.



      Hai mắt Hứa Triển sáng lên, chạy nhanh đến rồi hô to: “Cứu! giai ơi! Cứu!”



      Hai người đàn ông thấy Hứa Triển chạy đến, im lặng chốc lát rồi xuống xe.



      Hứa Triển biết áo sống người được chỉnh chu, cũng biết hai người này có chịu giúp mình hay nữa. Vừa rồi chạy mạch, tim đập thùm thụp, cổ họng khô khốc, ôm ngực, cố gắng : “... giai, có thể cho em mượn điện thoại báo cảnh sát được , em...em gặp phải người xấu...”



      người khá đẹp trai trong hai người có vẻ suy nghĩ, sau đó lấy di động ở túi áo trong ra, mở khóa và bấm dãy số, rồi đưa cho Hứa Triển.



      Hứa Triển thầm thở phào nhõm, biết mình thoát khỏi nguy hiểm rồi, xem ra là gặp được người tốt. nhận điện thoại, nghe thấy ba tiếng tút rồi có người bắt máy.



      lập tức cần suy nghĩ, “Alô? 110 phải ? Tôi muốn báo án! Tôi gặp phải người xấu, ta bắt cóc tôi từ trường đến đây, còn...còn ép tôi chụp ảnh, các mau cho người đến bắt ta ...”



      Hứa Triển thôi hồi mà đầu dây bên kia vẫn có ai trả lời. Hứa Triển sợ đối phương cúp máy nên cuống quýt gọi, “Alô, alô.”



      “Triển Triển, em khiến Uông thất vọng.” Giọng khàn khàn của Uông Nhất Sơn đột nhiên vọng ra.



      Hứa Triển hoảng sợ, ném phắt điện thoại , kinh hãi nhìn hai người đàn ông.



      Hứa, lên xe thôi. Uông tổng còn chờ ăn sáng!” người đàn ông lễ phép .



      Hứa Triển trừng mắt nhìn, quay ngoắt định chạy tiếp.



      Hứa, đừng lãng phí thời gian nữa, cả ngọn núi này là của Uông tổng, muốn ra ngoài phải qua được cánh cổng giám sát hai tư giờ...”



      Hứa Triển dừng bước, giờ ràng. là Tề Thiên Đại Thánh, là con khỉ bị người ta giam trong lòng bàn tay.
      hanh dau, Friendangel2727Meoconkissu2 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 8___


      Lúc trở lại biệt thự, Uông Nhất Sơn ăn sáng xong, cũng thay xong bộ âu phục đen, cổ tay áo sơmi trắng lộ ra ngoài, cúc tay áo đá quý lấp lánh. Bộ âu phục cắt may thủ công tôn lên từng đường nét cứng cỏi người đàn ông, tô đậm dáng vẻ của doanh nhân, quả là rất xuất sắc.



      Hứa Triển mới “tập thể dục buổi sáng” xong, lại thêm ý đồ chạy trốn thất bại, nên uể oải vô cùng, đầu tóc bù xù, gương mặt tái nhợt. Đứng đối diện Uông Nhất Sơn, “cái cây” tơi tả này như làm nền cho mỹ nam khôi ngô tuấn tú.



      Uông Nhất Sơn ngẩng đầu, chỉ đưa tài liệu cho người đàn ông phía sau Hứa Triển, dặn dò ta vài câu, rồi mới lạnh lùng với Hứa Triển: “Em có mười phút để ăn sáng, nhanh lên!”



      Đểu !



      ta biết thừa mình trốn được, thế mà chịu sớm, còn gọi vệ sĩ ung dung chờ dưới chân núi! Báo hại mình chạy ma-ra-tông mệt bở hơi! Nếu trốn được phải ăn no trước , Hứa Triển bực bội ngồi phịch xuống ghế, thoăn thoắt nhét sủi cảo tôm vào miệng, vừa nhai vừa liếc xéo Uông Nhất Sơn.



      Đáng tiếc, Uông tổng còn chẳng thèm liếc nhìn lấy cái, cứ cúi đầu chăm chú nhìn vào màn hình chiếc Ipadmini trong tay.



      Mười phút sau, Hứa Triển còn ăn cháo, ta lại đứng dậy, kéo Hứa Triển lên tầng.



      Chẳng lẽ cơn ác mộng lại tái diễn? Hứa Triển sợ hãi, gào lên: “ được! được!”



      Uông Nhất Sơn ôm eo vào phòng. Lần này Hứa Triển sợ nữa, vùng vẫy rút tay ra, rồi giáng cho Uông Nhất Sơn phát tát giòn tan.



      Từ , Uông Nhất Sơn phải người chịu thua thiệt, có thù tất có báo! ta chậm rãi ngẩng mặt lên, ánh mắt như sắp muốn ăn thịt người. Tóm lấy cánh tay gầy gò của Hứa Triển, sức lực quả là kinh người, sắc mặt sa sầm, ta liếm khóe miệng bị sứt vì phát tát của Hứa Triển, nghiến răng : “Có phải em nghĩ tôi đánh phụ nữ?”



      xong, ta đè Hứa Triển vào kệ tủ vách tường, và giơ nắm đấm lên. “Bụp” - tiếng, ván gỗ cạnh đầu Hứa Triển vỡ vụn.



      Vì bố dượng, đối với Hứa Triển mà , bị đánh chẳng phải chuyện hi hữu.



      Hồi còn bé, mỗi khi bố dượng biến sắc là y như rằng cái tát giáng xuống mặt , lúc nào cũng thế, cả cơ thể gầy gò ngã nhoài ra đất.



      Còn nhớ có lần bị sốt, mẹ vội vàng đắp khăn mát cho nên kịp làm đồ nhắm cho ông bố dượng. Hai mắt đỏ sọc, ông ra điên cuồng lao đến giường, tát lật mặt mẹ , còn kéo cả người nóng rẫy của xuống đất rồi lại quẳng lên giường.



      Lúc đó, chỉ biết ôm mẹ khóc. Khi trưởng thành, hận mềm yếu của mẹ, hận bất lực của mình, cũng thầm nhắc nhở mình rằng, chỉ cần có thằng đàn ông nào dám động tay với mình, nhất định liều mạng với !



      Nhưng chứng minh, đó là mầm mống của sợ hãi trong lòng . ra, nó nảy mầm ở góc tối tăm nhất trong lòng , dần dần bén rễ, để lúc nào đó bộc phát ra cách điên cuồng.



      Chẳng hạn như bây giờ...Người đàn ông trước mặt còn cao lớn hơn bố dượng , ánh mắt ta khiến người khác phải rét run, tiếng “bụp” vừa rồi, suýt chút nữa là phát ra từ người . Dường như lại trở về là bé còm nhom ngày nào, chết dí trong xó tường chật hẹp, bên tai là tiếng rít gào của người đàn ông hung hãn...Hứa Triển có cảm giác mình run rẩy, muốn câu gì đó nhưng cổ họng ứ nghẹn, nước mắt lăn dài lặng lẽ.



      Cho dù đêm qua suýt chút nữa bị Uông Nhất Sơn xâm hại, cũng sợ hãi như bây giờ.



      Uông Nhất Sơn nhìn trước mặt, trông y như chuột thấy mèo, gương mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, vậy mà vẫn cứ thích trừng mắt giả vờ làm con hổ hung dữ.



      ta ghì chặt cơ thể ốm yếu run lẩy bẩy...Nhất định biết bộ dạng của mình lúc này buồn cười đến mức nào...



      ta cắn răng, hít sâu hơi, chậm rãi thu lại nắm tay vừa đấm vỡ ván gỗ, muốn lau nước mắt cho nhưng lại vô thức rụt người.



      Cuối cùng, ta dứt khoát ôm Hứa Triển vào lòng, bàn tay to đè lên lưng Hứa Triển. Hứa Triển có thể cảm giác được lồng ngực phập phồng của ta, như thể ta cố khống chế cơn lửa giận ngút trời vừa rồi.



      Cuối cùng, ta nghiến răng câu: “Yên tâm, em có thể làm loạn hơn nữa tôi cũng vẫn đánh em.”



      xong, ta kéo Hứa Triển còn khiếp vía vào phòng ngủ.



      “Muốn tắm rửa rồi thay quần áo cho em mà cũng lao lực ! Thích áo ngủ hả?” ta nhếch miệng .



      giường có đặt bộ đồ lót hồng nhạt, trong tủ quần áo ở phòng thay đồ treo đầy áo váy đẹp đẽ.



      Vốn dĩ Hứa Triển muốn nhưng cũng vẫn phải trợn tròn mắt, dù sao tình cảnh vừa rồi cũng quá đáng sợ...



      Cánh cửa được khép lại, cũng may là tên Uông Nhất Sơn biến thái vào.



      Hứa Triển vặn chốt cửa mấy lần, sau đó vội vàng tắm rửa sạch , rồi rón rén mặc bộ quần áo giường vào.



      mặc chiếc áo lót vừa vặn vào, từ lúc dậy đến nay, có lẽ lúc này mới có cảm giác người chị em thỏ trắng là của mình. ra cảm giác được ăn mặc tử tế lại hạnh phúc đến vậy!



      Hứa Triển thầm hạ quyết tâm. Mi cứ chờ ! Sau này có tiền, nhất định phải mua cái áo lót thế này!



      “Mau ra đây! Tôi đưa em về trường.”



      Vừa nghe thấy thế, Hứa Triển lập tức mở cửa, đàng hoàng theo ta xuống nhà.



      Trước cửa đặt đôi dày da dê màu đen kiểu nữ, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng vào mới thấy bàn chân như đeo trang sức, ngón chân rất thoải mái.



      Uông Nhất Sơn ngắm nghía Hứa Triển, thầm nghĩ, tắm giặt sạch nhìn thuận mắt. ta có vẻ rất hài lòng với mắt chọn đồ của mình. Sau đó, ta kéo Hứa Triển lên chiếc Mercedes Benz sang trọng.



      Lần này ta lái xe, mà có người tài xế trạc bốn mươi tuổi cầm lái.



      Hứa Triển và Uông Nhất Sơn ngồi ở khoang ghế sau.



      Ngoài việc đùa giỡn con nhà lành ra, Uông Nhất Sơn cũng còn có công việc. Từ lúc ăn sáng đến giờ, ta vẫn có vẻ bận bịu. ta lật cái bàn gấp ở sau xe ra, mở laptop, biết tìm gì, bàn tay mới vừa đấm vỡ tấm ván ngơi nghỉ, sau đó ta lại lấy giấy ra viết gì đó.



      Nhìn thế này, Uông Nhất Sơn cũng có mặt giống người bình thường, nếu muốn là người đàn ông xuất chúng. Nhưng tại sao lại phải hành hạ con bé nhà quê nghèo rớt như chứ? Điên rồi!



      Lúc này cũng vừa hay đến trường của Hứa Triển.



      Có rất nhiều sinh viên ăn sáng ở căng-tin của trường mà ra ngoài mua. Chiếc xe sang trọng của Uông Nhất sơn quá bắt mắt, khó tránh khỏi việc có nhiều sinh viên chậm lại ngó nghiêng về phía này.



      Hứa Triển xuống xe, có cảm giác như cách cả thế kỷ. quay đầu lại, thấy Uông Nhất Sơn cũng xuống xe rồi bước đến cạnh .



      “Sao còn theo?”



      Uông Nhất Sơn hất cằm nhìn , “Đừng nhảm nữa, cẩn thận bị tung ảnh lên web của trường.”



      Hứa Triển tức tối quay đầu lại, nắm chặt hai tay, đùng đùng về phía ký túc xá.



      Lúc đến trước cửa phòng cũng là lúc chạm mặt ba ả của “lầu xanh”. Vừa thấy Hứa Triển ăn mặc đẹp đẽ sau đêm về, ba ả đều mang biểu cảm đặc biệt.



      nàng tóc mượt có phản ứng đầu tiên, cất tiếng gọi điệu chảy nước: “ Uông!”



      Uông Nhất Sơn gật đầu, với mấy ả: “Các là bạn cùng phòng với Triển Triển?”



      tiếng “Triển Triển” này khiến Hứa Triển sởn gai ốc, cả ba ả kia cũng kinh hãi trong lòng, quét ánh mắt như tia X-quang về phía Hứa Triển.



      “Sức khỏe ấy tốt, cần ra ngoài tĩnh dưỡng, phiền các thu dọn đồ đạc trong phòng được ?”



      Vương Giai Giai lấy lại tinh thần, thử dò hỏi: “ là... trai ta?”



      Uông Nhất Sơn mỉm cười, : “, tôi là bạn trai ấy.”



      Lúc này, Vương Dương Lệ giọng lầm bầm, “ phải chứ, bạn phải là hoa khôi trường em - Bạch Giai Nhu sao?”
      Anhdva, huyenlaw68Friendangel2727 thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 9___




      Đột nhiên, Hứa Triển cảm thấy, trong ba ả đào nàng Vương Dương Lệ cũng khá dễ thương. Có lẽ do suốt ngày ôm máy tính đăng mấy tin lá cải nên phản ứng khá chậm chạp trước mặt tên khốn này, kiêng dè gì mà toẹt ra.





      Quả nhiên, lời này vừa được ra, khí lập tức đóng băng. Uông Nhất Sơn hề biến sắc, chỉ liếc Dương Lệ cái rồi lại cúi đầu nhìn Hứa Triển. Ba chị khóa “chỉ sợ thiên hạ loạn” cũng đồng loạt nhìn .





      Hứa Triển thầm cười khẩy trong lòng, chẳng qua là ăn trong nồi nhìn trong bát. xin lỗi, chẳng có kinh nghiệm, cái vai kẻ thứ ba bị ép buộc này, phải diễn thế nào đây?







      Sắp đến giờ lên lớp, nếu lấy sách vở kịp nữa. được hai nước, đột nhiên Hứa Triển xoay người ôm lấy Uông Nhất Sơn, kiễng chân thầm vào tai ta: “Uông Nhất Sơn, đê tiện , có bạn rồi còn trêu đùa tôi!” Cuối cùng, đạp mạnh cái lên mặt giày bóng loáng của Uông Nhất Sơn, khiến tên lưu manh đau đến nhíu mày.





      Có lẽ kiểu ghen tuông ác độc của Hứa Triển lại khiến Uông Nhất Sơn rất có cảm giác thành tựu. Vẻ lạnh lùng mặt ta như được làn nước xuân tháng tư tẩy trừ, ta đưa tay ôm Hứa Triển, hôn cái lên má rồi nở nụ cười ranh mãnh, “Tan học ngoan ngoãn chút, chờ ở phòng nhé. Ở công ty có việc nên tôi đến đón em được, nhưng tôi cử người đến giúp em thu dọn đồ đạc. Về thủ tục trả phòng, tôi làm việc với nhà trường, em cần nhúng tay.”





      Hứa Triển hừ lạnh, tay đẩy Uông Nhất Sơn ra, tay đút vào túi của chiếc váy liền thân, phớt lờ ba chị cùng phòng mà lên tầng.





      Qua cửa hành lang, Hứa Triển len lén nhìn xuống từ khe hở, Uông Nhất Sơn rồi.





      Vào phòng, khóa cửa lại, Hứa Triển mới cảm thấy được thả lỏng.





      ngồi xuống ghế, cảm giác cánh tay mỏi nhừ, lòng bàn tay ướt nhẹp. chậm rãi rút chiếc điện thoại trong túi váy ra. Đây chính là chiếc di động mà tối qua Uông Nhất Sơn dùng để chụp .





      Vừa rồi, ở xe, ta dùng chiếc di động này gọi vài cuộc điện thoại, để ý rồi. Sau khi xuống xe, ta đút điện thoại vào túi quần.





      Nếu vì Bạch Giai Nhu, đúng là chẳng có cơ hội nào để chủ động dựa vào người ta như vậy.





      Điện thoại của Uông Nhất Sơn là loại Samsung B9388, màn hình kép vô cùng phức tạp, Hứa Triển loay hoay mãi mới mở được.





      Bên trong có rất nhiều tập dữ liệu, Hứa Triển chọn tập hình ảnh, chuẩn bị tinh thần đón chờ kinh hồn khiếp vía.





      Đột nhiên, có tập dữ liệu có tên “Thu nợ” thu hút tầm nhìn của . Dựa vào trực giác, Hứa Triển đoán là trong đó có nhiều cái hay ho, lập tức nín thở, ấn nút vào xem.





      Trong đó quả nhiên đều là ảnh của ...Nhưng quần áo vẫn còn nguyên...Hơn nữa, ràng đều phải những bức ảnh ta mới chụp.





      Có tấm chụp ở cửa bưu điện dưới huyện, góc chụp chính diện hình ảnh đuổi theo đôi tình nhân mời chào thẻ điện thoại hồi còn học tiểu học. Còn có cả bức ảnh bán hàng ở chợ bán buôn năm cấp hai, chiếc xe đạp cũ nát lủng lẳng túi lớn túi ; Có hình mặc áo mưa gồng mình đạp xe dưới mưa. Còn bức, có lẽ là vào Lễ tình nhân, chắc chắn vào đầu năm cấp ba, mang thùng hoa hồng ra trước cửa rạp chiếu phim, chiến đấu hăng say...





      Hứa Triển nhanh tay chuyển xuống những bức ảnh phía dưới, càng xem càng sởn gai ốc. Đây ràng là hành vi theo dõi biến thái! Bị bám đuôi lâu như vậy ư? Thế này so với bị chụp “ảnh nude” có kém gì ?





      Hứa Triển xem xem lại vài lần, hề có loạt ảnh tối qua. Sao lại thế? Có phải ta chuyển bản gốc sang chỗ khác ? Nhưng sao lại xóa có chọn lọc thế này? Tên cầm thú đó cần xông pha thương trường hay sao mà phải lấy việc chà đạp làm niềm vui thế này?





      Lật lật lại cái điện thoại đến phát bực, bỗng nhiên chuông reo, Hứa Triển lại càng hoảng sợ, nghĩ bụng mặc kệ nhưng lại cẩn thận nhấn nút nghe.





      Trong điện thoại là tiếng Uông Nhất Sơn: “Chưa học à? lúc nữa em nghịch chán rồi cầm điện thoại theo nhé. Nếu , ngộ nhỡ có cuộc điện thoại làm ăn mà bị em làm tổn thất hàng trăm triệu, tội ăn trộm điện thoại của em trốn nổi đâu...”





      Hứa Triển ném phăng điện thoại xuống đất, hình dung nó là khuôn mặt Uông Nhất Sơn, ra sức đạp cho vỡ tan.





      Sáng nay có vài tiết học quan trọng, Hứa Triển đều mơ màng ngồi cho hết giờ. Dựa người vào bậc thềm ở gần góc phòng học, suy nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh quẫn bách lúc này.





      Có điều, nghĩ thông điểm, đó là quyết thể để Uông Nhất Sơn dắt mũi.





      Bây giờ ta vẫn hề thay đổi, vẫn là tên ác ma như ngày còn bé. ta quá nham hiểm, đầy thủ đoạn, bỉ ổi đến nỗi lưu lại dấu vết gì, hại muốn báo cảnh sát cũng chẳng có chứng cớ.





      thầm nghĩ, cũng may, mình phải con mồi duy nhất trong danh sách săn hoa tươi của ta. biết tên Bạch Giai Nhu kia có bị giống mình , có bị quấy rối tình dục ? Nếu có, chắc hẳn có thể liên lạc với ấy, hai người cùng báo án nhất định thuyết phục. Nghĩ vậy, tâm tình u ám của sáng sủa lên hẳn.





      Giờ nghỉ trưa, Quách Lâm Lâm nhảy chồm chồm ra chỗ , hét toáng lên: “Hứa Triển! Hứa Triển! Mau cho tớ biết , chuyện của cậu hôm qua là thế nào? Lúc tớ sang đưa thịt cho cậu, mấy đứa ở phòng cậu bảo là Uông Nhất Sơn đến tìm cậu. Trời ạ! Uông Nhất Sơn đấy!”





      Hứa Triển sợ hãi che miệng nàng lại, tóm nàng sang bên rồi mới hỏi: “Sao cơ? Cậu cũng biết Uông Nhất Sơn? ta... ta làm gì cậu?”





      Quách Lâm Lâm đưa tay nâng mặt lên rồi : “ ấy khiến tớ mê mệt chứ sao! Cậu biết , ấy là người đẹp trai nhất trong Super Race, dáng người cũng nuột nhất! nghiệp thành đạt lại giàu có, phải là mê hoặc chết người ta là gì? Trời ơi, hoàng tử hoàn mỹ như thế sao lại đến tìm cậu cơ chứ? Cậu mau cho tớ biết !”





      Sau khi Hứa Triển nghe xong đoạn mở màn này cục tức như dồn hết vào tim, vì vậy, học theo ngữ khí của Quách Lâm Lâm, “Tối qua ta lừa tớ lên xe, sau đó ép tớ đến nhà ta, còn định cưỡng hiếp tớ. Khổ thân tớ, giãy giụa mãi, cuối cùng vẫn bảo vệ được thân đồng trinh...Cuối cùng, ta còn khốn nạn chụp ảnh tớ khỏa thân...” Còn chưa hết, bị Quách Lâm Lâm vỗ bốp cho cái vào đầu.





      “Cậu tỉnh ngủ ! Mơ đẹp quá đấy! Cậu đọc ngôn tình nhiều quá rồi! Chuyện tốt như thế, cả đời cậu với tớ nên nghĩ đến hơn! nhanh, sao cậu lại quen ấy?”





      Tối qua Hứa Triển khóc nhiều, giờ hình như tuyến lệ khô mất rồi, nếu , muốn khóc cho nàng ngu ngốc này chết chìm luôn. Thế mà còn là chuyện tốt? biết kiếp trước được thắp hương ở cái miếu đổ nào nữa!





      “...Tớ cho thành viên câu lạc bộ của ta mượn vali, ta đến trả tớ.” Cho dù có ràng với Quách Lâm Lâm cũng vô dụng, có điều, phải để cho nàng ngây thơ này biết thế nào là mặt người dạ thú , lúc đó khiếp hãi mới là lạ.





      Hai sinh viên nghèo, làm thế nào mà đấu lại tên lưu manh giàu có?





      Quả nhiên, đối với câu chuyện này, Quách Lâm Lâm lắng nghe rất chăm chú.





      “Tớ rồi mà, cậu làm gì biết ấy. Thế nào? Nhìn gần có đẹp trai ? Cậu biết đâu, nghe mấy chị khóa bảo, lúc ấy theo đuổi Bạch Giai Nhu, cả khoa tiếng đều chấn động. Trời ạ! Hẳn con Audi TT trắng đỗ dưới sân khu ký túc của khoa tiếng , còn có cả hoa hồng Pháp nhập khẩu! Cả xe cả hoa, tặng hết cho Bạch Giai Nhu! Cậu thấy ai theo đuổi con mà tặng quà sộp thế chưa? Bạch Giai Nhu đúng là mỹ nhân nổi tiếng đấy, nghe nhà chị ta cũng có tiền, người theo đuổi cứ phải gọi là cả biển! Nhưng mà Bạch Giai Nhu chẳng thèm để ý đến ai cả, mặt lúc nào cũng lạnh te!





      Có điều, vừa nhìn thấy Uông soái lập tức tỏ vẻ nhu mỳ, cười mê hồn! À đúng rồi, còn có người chụp được ảnh Uông soái tỏ tình nữa cơ! Đẹp trai hơn cả hình mạng! Nhìn hai người ấy đứng cạnh nhau đúng là quá hoàn mỹ! Hứa Triển, giờ tớ bị Uông Nhất Sơn tẩy não rồi, nhưng ấy có bạn rồi, làm sao bây giờ? Tâm hồn hiền lành đau đớn!”





      Hứa Triển chẳng buồn quan tâm đến đồ háo sắc này, cầm bát cơm về phía trước. Tâm hồn hiền lành đau đớn cứ đau đớn ! Dù sao cũng cảm thấy tim mình hơi nhoi nhói. còn trông chờ vào việc cùng chiến tuyến với Bạch Giai Nhu, nhưng rốt cuộc đây là trận huyết chiến ác liệt rồi.





      ra kia thích ta! Cơ hội vùng lên thành vô vọng! thế này chẳng ai tin nổi: Chủ nhân chiếc BMW cao cấp, đêm hôm khuya khoắt lừa nghèo còm nhom về để làm chuyện chó chết?





      Xem ra, Uông Nhất Sơn đúng là rất biết tính toán, khả năng kiểm soát người khác thuộc loại siêu đẳng. Bạch giai nhân được xe được hoa hồng, còn lúc đùa giỡn mình, ta còn phá tong cái vali ghẻ .





      Đời mà! Quả là càng ngày càng mất giá.





      Quách Lâm Lâm còn hưng phấn liên mồm, Hứa Triển thể làm gì khác hơn là im lặng lắng nghe. Lúc đến nhà ăn, vừa định vào có người chặn đường.





      Hứa Triển ngẩng đầu nhìn: Mẹ ơi! Xinh quá! Thế nào gọi là mỹ nhân? Gương mặt phảng phất nét Âu, thân mình gần mét bảy hề có khuyết điểm, mái tóc dài mượt xõa chấm hông, đôi bốt cao đến tận bắp đùi, quả là tỉ lệ siêu chuẩn mực!





      đợi Hứa Triển cảm thán hết, kia hỏi: “ là Hứa Triển của khoa tiếng Trung?”





      Hứa Triển mở to mắt nhìn, khẽ gật đầu, còn chưa định thần kia vung tay lên, giáng phát tát giòn tan vào má Hứa Triển.



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :