1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dục vọng chiếm hữu - Cuồng Thượng Gia Cuồng ( 70 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 69: Chương kết___



      Hứa Triển giãy giụa vai Uông Nhất Sơn, miệng la lối ầm ĩ: “Thả tôi xuống!”



      Phía ngoài phòng họp, chẳng thấy bóng dáng luật sư nào cả. Uông Nhất Sơn nhét Hứa Triển vào xe, còn cấp dưới của bế Tiểu Nặc vào xe khác.



      Xe về nhà mà đến tòa cao ốc.



      Lúc xe dừng lại, cánh tay Uông Nhất Sơn bị Hứa Triển cắn cho nở đầy hoa.



      Uông Nhất Sơn tóm Hứa Triển ra khỏi xe rồi hai người cùng nhau vào thang máy.



      “Em lừa gạt em. Được, thế em nhìn xem lừa gạt em thế nào!”



      Uông Nhất Sơn kéo Hứa Triển ra khỏi thang máy, bất chợt, hàng chữ “Tập đoàn đầu tư tài chính Triển Vọng” lóng lánh đập ngay vào mắt .



      (Theo cách hiểu của mình, Triển trong Hứa Triển, Vọng với nghĩa là nhớ mong.)



      “Công ty này được thành lập từ trước khi chúng ta kết hôn, trụ sở vốn ở London nhưng chuyển gần hết công việc về nước rồi. Ngụ ý của hai chữ ‘Triển Vọng’ này, em có hiểu ?”



      Thấy Hứa Triển há miệng được câu nào, Uông Nhất Sơn lại dắt sang văn phòng. Căn phòng này được thiết kế theo phong cách nữ tính, bàn làm việc có hình dáng mềm mại, chiếc ghế đỏ hợp với bộ sô pha, cây xanh được đặt ở bốn góc, trần nhà treo ngọn đèn với ánh sáng dìu dịu.



      “Đây là văn phòng bố trí cho em, ở ngay cạnh phòng . Vì thế, trong những dự định sắp xếp của luôn có phần em, nhưng mà…”



      “Nhưng tại sao lại lừa gạt tôi?” Hứa Triển buồn bã hỏi.



      Uông Nhất Sơn nhăn nhó, cuối cùng, đành phải nghiêm túc : “Bởi vì phát ra, em đối xử rất tốt với khi là kẻ có tiền. Trước nay em chưa từng dịu dàng với như vậy, nấu cơm cho ăn, giặt áo cho …Những việc đó…gây nghiện… vẫn luôn tìm cơ hội để với em…”



      được nửa, đột nhiên, Uông Nhất Sơn bước lên phía trước, gạt phăng cái ghế bên cạnh ra, “Đều tại mấy tên khốn đấy, chưa được cho phép lao ra! Chết tiệt!”



      Sau đó, quay lại, trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng đôi môi lại hơi run rẩy, “Hứa Triển, em! thể để em rời khỏi được!”



      Lời như lời cầu xin này lướt qua lướt lại trong lòng vô số lần. Lúc muốn hôn Hứa Triển nhưng lại cứng đầu né tránh; lúc tuyệt thực để kháng cự giam cầm của ; khi dùng trăm phương ngàn kế để thoát khỏi , đều thầm trong lòng: Triển Triển, em, xin em, dù chỉ chút thôi cũng được.



      Nhưng, dám . Có ai biết rằng, bên trong lớp vỏ quái ác là trái tim yếu đuối? sợ nghe thấy lời cự tuyệt vô tình của Hứa Triển, sợ nhìn thấy ánh mắt châm chọc của …cũng giống như bây giờ…



      Hứa Triển im lặng nhìn , gương mặt là vẻ lạnh lùng u tĩnh. định mở miệng đáp lời Uông Nhất Sơn đột nhiên dùng môi chặn lại.



      bàn tay to vạch áo Hứa Triển ra, để lộ làn da trắng mịn. Ngay sau đó, Uông Nhất Sơn bế Hứa Triển lên, đặt xuống chiếc sô pha đỏ. Sắc đỏ tươi càng khiến nàng bán khỏa thân trở nên hấp dẫn hơn. đưa đầu lưỡi liếm nụ hoa trước ngực Hứa Triển.



      Hứa Triển nén nổi tiếng rít, cảm giác tê dại lan khắp trong ngoài cơ thể , nhưng cái miệng vẫn chịu đầu hàng, “ tôi? Đối với …Ưm…” Đồ chết tiệt! Dám dùng miệng chặn lời muốn .



      Uông Nhất Sơn hơi nhổm người dậy, lần nữa ngắm người nằm bên dưới mình. Đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, ánh mắt mê ly, hơi thở gấp gáp. Chiếc áo trắng bị cởi cúc, rũ xuống ngang người, để lộ ra chiếc áo lót hồng ôm trọn hai bầu ngực đầy đặn, vòng eo thon thả mê người, quần lót bị tụt nửa, hững hờ che nơi riêng tư nhất…



      bàn tay dần chuyển đến giữa hai chân , cảm nhận được ẩm ướt, gian xảo vuốt ve cánh hoa của qua lớp vải quần lót.



      Tuy biết rằng thể để thực được gian kế, nhưng người đàn ông này nắm giữ toàn bộ bí mật cơ thể . biết nên dùng loại tiết tấu nào, chỉ trong thời gian ngắn có thể khiến bốc hỏa. biết từ lúc nào, nhắm hai mắt, hai chân bất giác mở ra, phơi bày cơ thể trước mặt . Uông Nhất Sơn nhìn phản ứng của , vội vàng kéo chiếc quần lót xuống, nhìn chằm chằm vào chỗ riêng tư của rồi cúi đầu xuống…



      “A…a…” Hứa Triển sợ hãi kêu thành tiếng. Cho đến giờ, vẫn , tại sao tên biến thái này lại thích hôn chỗ đó của thế? Như bây giờ, vùi đầu vào giữa hai chân , dùng đầu lưỡi tiến lui rất điêu luyện.



      Trong lúc Hứa Triển dùng hai chân kẹp đầu , Uông Nhất Sơn cởi quần của mình, rồi lại tách hai chân ra, đường lưu loát vào trong.



      Mỗi lần Uông Nhất Sơn nhấn mạnh vào, cảm giác kỳ lạ vọt thẳng lên đỉnh đầu Hứa Triển. Thắt lưng hơi run rẩy, kiềm chế được mà thét lên: “A! Đừng… được…em chịu được…đầu hàng…a!”



      Có lẽ là ở nơi lạ lẫm, phản ứng của Hứa Triển có phần mãnh liệt hơn, chỗ đó co rút liên tục. Động tác của Uông Nhất Sơn ngày càng mạnh bạo hơn, mỗi lần lại khiến hạ thân Hứa Triển tê dại. Chỉ sau mấy lần run rẩy, đón cơn cao triều đầu tiên, nhưng còn chưa kịp bình ổn lại đón tiếp lần nữa. chỉ có thể phối hợp với người đàn ông bên , bất lực ôm lấy lưng , giọng ngày càng khản đặc…



      Khi cả hai người cùng lăn từ sô pha xuống đất, giữa hai chân Hứa Triển nhớp nháp đầy dịch thể.



      Hứa Triển hơi nhổm người dậy, khẽ cắn cái lên ngực Uông Nhất Sơn, “Người đàn ông tốt như , có nào lại thương? Em nghĩ là, em có chút động lòng…”



      Uông Nhất Sơn nghe thấy vậy hơi run rẩy, kích động ôm cổ Hứa Triển, lại nhìn hai má còn hây hây đỏ của và nghe , “Cho nên, chúng ta ly hôn ! Sau đó…”



      Hứa Triển thấy mặt Uông Nhất Sơn lập tức tối lại, nhàng ngậm đầu ngực bé xíu của , “Sau đó, theo đuổi em lần nữa!”



      “…”



      ____



      Người chủ bữa tiệc của công ty quan hệ xã hội Triển Vọng vốn là người có danh tiếng. Vì thế, tại bữa tiệc, những cuộc xã giao lập tức được mùa. Có thể lấy được cơ hội để công ty này xử lý các vấn đề cho, quả là vô cùng tuyệt vời!



      Đây là cuộc tiệc tùng xa hoa, đầy những gương mặt tươi cười hớn hở, đàn bà còn quyến rũ hơn rượu, đàn ông thích chí, dạt dào khát vọng tửu sắc. Khung cảnh ăn uống linh đình náo nhiệt được ánh đèn nhấp nháy chiếu rọi.



      Có điều, mọi người hề phát ra phục vụ trong dáng vẻ cứng ngắc, tay cầm khay đựng ly. Xem ra, biểu quái quỷ đó hề phù hợp với bữa tiệc sang trọng này.



      lách qua những vị khách ăn vận lộng lẫy, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mời rượu. Chỉ có điều, trong lòng rất , cảm giác có quần lót khiến bước của được tự nhiên. Dường như cái váy ngắn ngủn che nổi thứ cần che, cảm giác nguy hiểm chờn vờn, liệu sàn nhà bóng loáng có khiến người ta biết được bí mật của ?



      Tuy nhiên, phải cảm ơn lớp trang điểm dày mặt, đến mẹ còn chẳng nhận ra! Nếu , mọi người ở đây phát ra, Hứa tổng của công ty quan hệ xã hội Triển Vọng mà lại thân chinh ra trận, làm nhiệm vụ bưng trà đưa nước cho khách.



      “Bây giờ, đến chỗ tấm kính !”



      Đột nhiên, từ chiếc tai nghe màu hồng nhạt truyền ra giọng khàn khàn.



      Hứa Triển dừng lại, trong lòng thầm mắng tên nào đó biến thái, buông cánh tay cầm khay xuống, chậm rãi đến trước cánh cửa kính. Loại kính đặc biệt khiến nhìn thấy người ở phía trong, nhưng biết, người bên trong có thể thấy ràng mọi thứ ngoài này.



      “Bây giờ, em quay lưng về phía cửa, đặt cái khay lên mặt bàn trước mặt em.” nắm chặt tay, chân bước chậm rãi theo lời chỉ bảo.



      “Cởi giày của em ra, từ từ ngồi xuống, nhấc mông cao lên chút.” Lời ra lệnh của người đàn ông đậm vẻ đắc chí.



      cúi đầu nhìn đôi giày cao gót để hở mu bàn chân, hít sâu hơi, sau đó lạnh lùng : “ giày!”



      “Ngồi xuống, đừng để lần thứ hai!” cảm giác như giọng trong tai nghe cao hơn thang , gần sát màng nhĩ của , tỏa ra hơi nóng rực. Như thể bị giọng đó khống chế, chậm rãi hạ thắt lưng, lại cảm thấy tà váy hơi nhấc lên. có thể cảm thấy ánh mắt phía sau tấm kính đó dán chặt lấy mông mình, dò xét đến đóa hoa thầm nở rộ giữa những tiếng ồn ào…



      Trong đại sảnh, ai chú ý đến , nhưng lại cảm thấy mình như bại lộ, trở thành kẻ phóng đãng xấu xa. Nỗi xấu hổ và tức giận sôi trào trong nháy mắt, nung đỏ hai má , tiêu diệt chút lý trí cuối cùng. cầm chiếc khay bàn, ném vào tấm kính, “Uông Nhất Sơn! đúng là đồ biến thái!”




      Những chiếc ly được dùng trong bữa tiệc đều là đồ thượng hạng, tiếng vỡ giòn tan những vẫn êm tai. Khách mời đều là người tao nhã, trong tiếng nhạc du dương bỗng có tiếng đổ vỡ ồn ào, mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn phục vụ.



      Lúc này, người phụ trách vội vã chạy ra, tỏ vẻ bối rối, “Ngại quá, là trượt tay thôi, mời các vị tiếp tục!”



      Đáng tiếc, nàng kia muốn hầu hạ đại gia nữa. lấy tay giữ tà váy ngắn, cởi bỏ đôi giày cỡ 35 ở chân ra. Chỉ loáng, đôi chân cỡ giày 36 phù đỏ như cái bánh.



      Nhưng tiếc hơn là, quên mất, cấp dưới của tên kia vô cùng có trách nhiệm. Chắng mấy chốc, hai tên vệ sĩ áo đen “lễ phép” đưa rời khỏi đại sảnh.



      Vừa vào đến phòng khách quý, vẫn quên trêu mình: “Hứa Triển! Mày chết chắc rồi!”



      Quả nhiên, lưng bị ghì chặt xuống sàn nhà, hai tay muốn vùng vẫy bị gọng kìm tóm lấy.



      Người đàn ông cường tráng ngồi người , hề thương hoa tiếc ngọc, lấy tay nâng cằm lên, rồi lại lần mò vào trong váy , “Sao thế? thích sau lưng? Sao sớm, phía trước cũng được mà…Có điều, em lại ngoan rồi. Nên phạt em thế nào đây?”



      Hứa Triển tỏ vẻ sầu thảm, “Ông trời cho tôi gặp trừng phạt lớn nhất rồi…”



      Phía là người đàn ông hiểu nhất, là chồng trước của , sau khi ly hôn vẫn quấy rấy . Cũng giống hôm nay, dám lấy danh nghĩa người khác để làm việc của công ty , còn lấy cớ phục vụ kém, đuổi ba người . Lợi dụng sơ hở trong khi ký hợp đồng, tuyên bố, công ty phải bồi thường khoản lớn…



      Cuối cùng, phải đích thân ra trận, tên lưu manh này còn dám lột quần lót của



      “Trừng phạt? Là em trừng phạt có! ràng hẹn là tối thứ sáu đến nhà hàng ở bờ sông ăn cơm rồi về chỗ qua đêm, đợi em gần tiếng đồng hồ, gọi điện thoại cũng nghe, kết quả là em đâu? Ôm thằng cha ông chủ khách sạn ở Lệ Giang, tên gì nhỉ, Lưu Đông Khải! Em coi chết rồi hả?”



      mới khốn kiếp ý! ràng là lăng nhăng với siêu sao kia trước! báo có ảnh rành rành ra đấy, đồ khốn! Mà phải rồi, chúng ta lý hôn rồi, trai chưa vợ chưa chồng, đừng ai động đến ai! Tự do là sướng nhất!”



      Nhắc đến điểm mấu chốt này, Uông Nhất Sơn càng cãi khỏe: “Văn phòng của tờ báo đấy bị niêm phong rồi! Cái kia ràng là thừa dịp công ty giới thiệu sản phẩm lao vào lòng , có quan hệ gì với ta cả! Lúc trước em bảo ly hôn rồi theo đuổi em lại từ đầu, đúng là teo não nên mới hồ đồ đồng ý cầu đấy… xem, qua lại với thằng cha Lưu Đông Khải kia bao lâu rồi?” Cái đĩa do tên họ Lưu khắc bị đập nát, nhưng những câu thơ vẫn như còn trước mắt: “Minh nguyệt bất am li hận khổ, tà quang đáo hiểu xuyên chu hộ.” Thấy ánh trăng thể truyền tình đưa ý nên ngồi máy bay đến quyến rũ bà xã của có phải ?



      Hứa Triển nghe mà tức lộn ruột! với ông chủ Lưu có thể có chuyện gì chứ? Chỉ là vì công ty nhận được hợp đồng, có vị họa sĩ ở Lệ Giang muốn tổ chức triển lãm tranh, lại chợt nghĩ đến Lưu Đông Khải, bởi thế mới mời đến để bàn chuyện thuê khách sạn làm địa điểm.



      Bạn cũ gặp lại, ôm nhau cái xem như chào hỏi cũng là chuyện bình thường mà! Kết quả là tên điên này lao đến, thèm đánh ông chủ Lưu ngã vật xuống đất, hại ta đến giờ vẫn còn nằm viện!



      Bây giờ nghe thấy Uông Nhất Sơn cố ý gây , điên tiết : “Đúng đấy! Tôi thấy Lưu Đông Khải nhã nhặn mới giống mẫu người lí tưởng của tôi! Đúng là phụ nữ sau lần hôn nhân thất bại mới hiểu được ai là người đàn ông hợp với mình!”



      Hứa Triển thèm đếm xỉa đến tên ngồi người mình, trán nổi đầy gân xanh! Nhớ đến bức ảnh chụp nàng siêu sao với Uông Nhất Sơn, cũng dỗi đấy, có được ?



      Chỉ trong nháy mắt, Uông ma vương biến chiếc váy ngắn của nàng thành mớ giẻ nát bươm.



      “Người đàn ông thích hợp với em? Ngoài ra, ai còn có thể thỏa mãn em chứ? Em đừng hại ta! Có khi chết giường ý chứ! Để bây giờ cho em biết, hai chúng ta hợp nhau thế nào…”



      “A…đồ khốn nạn! Lại sờ chỗ đấy…bỏ tay ra! A…”



      Chẳng mấy chốc, căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ. nàng ghé tai vào khe cửa để nghe lén cuống quýt nhảy cẫng lên, mặt mũi đỏ như táo.



      “Chúng ta…có nên vào cứu Hứa Triển ?” Quách Lâm Lâm căng thẳng hỏi người đàn ông đứng cạnh mình.



      Lý Phong bưng ly rượu cười : “Chúng ta? vào, hay là em vào ?”



      Quách Lâm Lâm nhớ lại dáng vẻ Uông Nhất Sơn lúc tức giận, lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Ừm…quấy rầy người khác là vô đạo đức, bọn mình ăn cái gì trước .” xong, nàng liền trước, được vài bước lại lo lắng hỏi: “ xem, hai người họ cãi nhau to như thế, liệu lễ cưới bốn người của bọn mình có được tổ chức đúng hẹn ?”



      Lý Phong đưa tay véo khuôn mặt núng nính của nàng, “Thế nên em phải khuyên nhủ bạn em , nếu được tái hôn, cái tính đa nghi của thằng ranh Uông Nhất Sơn đấy bức điên mất.”



      Khi những vị khách cuối cùng của bữa tiệc về, hai người trong bộ dạng quần áo chỉnh tề mới ra ngoài.



      Đó gần như là cuộc đua phân cao thấp. Sau bữa tiệc, Uông Nhất Sơn tự mình mua giỏ hoa quả rồi đến bệnh viện xin lỗi ông chủ Lưu. Làm xong chuyện Hứa Triển dặn, Uông Nhất Sơn còn tự tay đưa thiệp cưới mới coóng cho Lưu Đông Khải.



      Nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Lưu Đông Khải, trong lòng Uông Nhất Sơn vô cùng sung sướng.



      Đáng tiếc, vì chuyện này và vụ quá đáng ở khách sạn, Hứa Triển chẳng thèm nửa lời với , thậm chí còn chẳng thèm có phản ứng gì với .



      sao! Uông Nhất Sơn lao ngay vào nhà tắm tắm nước lạnh, quả nhiên là bị cảm rồi sốt cao. Chờ đến khi cặp nhiệt độ lên mốc 39 độ, giở trò phụng phịu với Hứa Triển đòi sang chăm.



      Lúc ngậm cặp nhiệt độ, hai má phừng phừng, Hứa Triển đưa tay sờ trán rồi sờ trán mình, sau đó thái hành nấu cháo. Khi lấy cồn lau khắp người , còn mong bị bệnh nặng thêm nữa.



      Sao Hứa Triển lại biết Uông Nhất Sơn bị ốm chứ? Trong điện thoại, Lý Phong thế này: “Em dâu, thằng dở kia trúng tà gì em còn biết sao? Nếu em sang, chắc chắn nó vào tủ lạnh ngồi lúc đấy!”



      Sau khi làm đủ trò, cuối cùng, dưới tác dụng của thuốc, ngủ say. Hứa Triển nằm xuống cạnh , đưa cánh tay gầy quàng qua người . Nhìn tấm rèm cửa sổ phất phơ theo làn gió đêm thành những đường cong duyên dáng, tiếng hát thô đục của chàng trai năm nào lại quanh quẩn bên tai : Rất muốn được gió thổi cùng em, gió thổi , cuốn theo cả niềm vui ngắn ngủi… gì chắc em cũng hiểu, khung cảnh phồn hoa, có ai mà đắm say? Mỉm cười và thấy chính mình qua màn sương lệ, nhớ đến em chẳng còn nỗi hận, hương vị tình vẫn như còn đâu đây…



      Ánh trăng chiếu rọi lên hai người im lặng nằm bên nhau.



      Khi còn sống, ai có thể nắm trong tay sinh mệnh mình? Chỉ mong có người ở bên cạnh mình, cùng nhau cảm nhận từng bước thăng trầm của cuộc đời…

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Ngoại truyện___




      sàn nhà trải thảm màu hồng phấn, thằng bé mập mạp lăn lê, miệng la khóc ầm ĩ: “Con muốn tìm mẹ! Con muốn tìm mẹ…”





      Nhìn mười mấy đứa trẻ con nghịch như quỷ sứ, giáo cũng phải đau đầu. chỉ còn biết lớn tiếng quát cậu bé ngồi chiếc ghế ở gần góc lớp: “Hứa Nặc! Sao con lại trêu bạn Trương Gia Minh?”





      Thằng bé ló mặt ra khỏi quyển báo “Thỏ trắng đấu sói xám”, nghiêm túc : “Con thưa , con trêu bạn ý ạ, đấy là “dạy bảo” ạ!”





      Cãi lý mà vẫn còn nghiêm túc được như thế, mặt mũi giáo méo xệch.





      “Dạy bảo? Con kể nghe, con dạy bảo bạn ấy thế nào?”





      “Lúc bạn ý xấu bạn khác phải lấy nắm đấm để cho bạn ý biết là, nếu còn như thế nữa là bị đánh ạ!”





      giáo trẻ mới ra trường được năm, nghe cậu bé sáu tuổi xinh trai như búp bê mà lại câu đó, chỉ biết hít hơi toàn khí lạnh!





      “Ai dạy con như thế?” Cho dù đứa bé có già trước tuổi cũng thể được như vậy.





      “Bố con ạ!”





      Nghe thấy bạn Hứa Nặc thế, thằng bé mập mạp giãy giụa dưới đất dừng ngay lại, nước mũi thều lều, vừa nấc vừa : “Bạn ý điêu, bạn ý có bố…”





      Còn chưa xong, quyển báo bay trúng mặt thằng bé. Ngay sau đó, giáo thấy tia chớp vụt qua, con beo con lao nhanh đến chỗ thằng bé còn ngồi dưới đất, ngồi lên người nó rồi đánh tới tấp. Thậm chí, khi giáo nhấc lên, hai nắm tay của thằng bé vẫn đấm tới đấm lui như phong hỏa luân…





      “Uông Nhất Sơn!” Hứa Triển quát tiếng và mở cửa phòng, rống lên với ông sếp lớn họp cùng nhân viên.





      Năm tháng qua khiến người đàn ông này càng có sức hấp dẫn. Tập đoàn Triển Vọng từ bốn năm trước, nay thâu tóm cả Uông thị, thực lực càng mạnh. Nếu mấy năm trước người đàn ông này cho người ta cảm giác khôi ngô tuấn tú, nay lại có thêm vẻ đĩnh đạc, oai phong. ngồi ghế chủ tịch, hơi nhướng mày nhìn Hứa Triển.





      Còn những nhân viên ưu tú đều làm ngơ, vô cùng biết điều. Lúc sư tử Hà Đông gầm lên, hề biết còn có người ngồi trong văn phòng chủ tịch, vậy mà những vị kia đều ăn ý tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu. Điều này khiến ai trông thấy cũng phải thầm giơ ngón tay cái lên, đúng là tiền đồ thênh thang!





      Hứa Triển ngờ trong văn phòng chủ tịch lại có cả đám người, tiện làm bẽ mặt tên kia trước mặt cấp dưới, nén cơn tức lại, nhàng đóng cửa văn phòng.





      Mãi lâu sau cuộc họp mới kết thúc, những người có nhiệm vụ nối đuôi nhau ra ngoài, lúc đó Hứa Triển mới cầm túi vào phòng.





      “Rốt cuộc là hôm qua trong điện thoại, dạy con cái gì?” Hôm nay, giáo ở trường mẫu giáo suýt gọi nổ điện thoại của tôi rồi đấy!”





      Uông Nhất Sơn nghiêm mặt, duỗi tay duỗi lưng, “Thằng nhóc lại làm sao thế?”





      “Làm sao thế? Nặc Nặc đánh bạn, làm ầm cả trường lên, bố mẹ thằng bé kia còn chạy đến trường tìm tôi lý đấy…”





      Nghe thế, Uông Nhất Sơn búng ngón tay, bấm nút gọi điện thoại: “Thư ký Hà, đến trung tâm thương mại mua hộ tôi bộ Transformers, rồi để vào trong xe tôi…”





      “Uông Nhất Sơn! coi tôi là người chết hả? Lại còn dám cổ vũ Nặc Nặc dùng vũ lực!”





      Đúng lúc này, Uông Nhất Sơn đến trước mặt Hứa Triển, duỗi tay bế lên, bước vài bước rồi đá tung cửa phòng nghỉ.





      làm tròn trách nhiệm, thằng nhóc chỉ từ từ học thôi! Dám chửi con có bố hả? Chỉ thế thôi là hời cho thằng oắt kia rồi!”





      “Này! Bế tôi vào đây làm gì? Mau thả tôi xuống!”





      Uông Nhất Sơn nghe thế càng tỏ vẻ hung hăng hơn, “Làm gì? Cũng tháng rồi đấy, chủ động tìm em, chắc phải đợi có kẻ bán thân bất toại đến cửa em mới tỉnh ngộ!”





      Còn chuyện, Hứa Triển bị quẳng xuống cái giường tròn trong phòng nghỉ. nhìn người đàn ông kia cởi quần áo còn nhanh hơn vũ nam thoát y, tiếp theo là cởi quần áo cho mình.





      Hứa Triển rất muốn làm giống con trai, cho nếm mùi “phong hỏa luân vô địch”.





      Còn người đàn ông, được lợi lại còn tỏ vẻ ấm ức, “Tại em hết, chịu làm lễ cưới chính thức! Mấy đứa trẻ nghe người lớn đàm tiếu, cười nhạo Nặc Nặc có bố. Chỉ đánh thôi là còn đấy, để đây đích thân ra trận mấy người kia kiểu gì cũng khuynh gia bại sản!”





      Người phụ nữ dưới thân bị lột sạch, dáng vẻ quyến rũ giống như có con, kích thích muốn hôn toàn thân lượt.





      Điều khiến nhụt chí nhất là, thằng bé hơn năm tuổi mà mẹ nó vẫn chịu tái hôn với , khiến dự định đám cưới bốn người hoàn toàn phá sản.





      “Trước kia đào hoa quá, em vẫn chưa có cảm giác an toàn, em muốn chờ đến khi mình cam tâm tình nguyện cùng tiến vào thánh đường…Chờ em lấy được bằng ở Princeton rồi kết hôn… nay, công ty mở rộng hoạt động, đợi đến khi nghiệp của em có thể so được với , chúng ta hẵng kết hôn…” cố gắng lắm mới chịu nhịn được đến bây giờ. nàng này cứ khất lần mãi, lấy hết cớ này đến cớ khác! Đàn ông cũng có thanh xuân chứ, nàng này còn muốn trì hoãn đến khi nào đây? Kiểu đợi chờ này đúng là hề hợp với Uông Nhất Sơn.





      tháng trước, tại buổi họp mặt bạn cũ, cả đám kết hôn trêu cười , cho đến giờ vẫn là ông chồng danh bất chính ngôn bất thuận. Lúc ấy, Uông Nhất Sơn như phát điên. cầm mẫu đăng ký kết hôn đến cho Hứa Triển ký, nhưng nàng vẫn cứng đầu, căn bản là chịu thua. hất cằm, dẫn con khỏi nhà, lúc sắp còn bướng: Ai cần tự tôn mà chủ động tìm đối phương là đồ khốn!





      Hôm nay, vất vả lắm mới phối hợp được với cu con khích “đồ khốn” này chủ động tìm đến. hạ hỏa được đúng là…làm thất vọng “Uông Tiểu Sơn” phải đơn tháng nay!





      Đột nhiên, Hứa Triển lật người, ngồi lên . Sau khi vung tay cho Uông Nhất Sơn phát tát, đưa tay bóp cổ người đàn ông nheo mắt, rồi cúi người xuống, dùng nụ hôn mãnh liệt kích thích . Cùng lúc đó, cọ xát vào nơi rục rịch của , bàn tay men theo hông vào bắp đùi trong, khẽ gõ lên “Uông Tiểu Sơn” như đánh đàn dương cầm.





      “Hôm nay, lớn , em đều phải từ từ…” xong, đung đưa eo, chậm rãi cọ xát với “ngọn núi lửa”…





      Lại phải , cũng là do dạy mà nên, bây giờ, nàng này đúng chất lưu manh, trò gì cũng giở được!





      thoáng dừng lại, trong lúc nàng còn muốn trêu trọc, đột nhiên tóm chặt lấy eo , hung hăng đưa ngọn lửa nóng vào u cốc của





      Dù sao đây cũng là văn phòng, lát nữa còn có khách đến họp, thế nên Uông Nhất Sơn phải tốc chiến tốc thắng.





      Hứa Triển như kỵ mã, hai bầu ngực nảy lên theo tiết tấu đều đặn, “ chịu được…chậm chút…”





      Nghe thấy tiếng thở gấp của , hơi thở cũng dồn dập theo, “Giết chết em…bắn hết vào, sinh cho đứa nữa…” đưa tay tóm lấy mông , đè mạnh xuống, hai người cùng lúc lên đến đỉnh hoan lạc. Cả căn phòng tràn ngập mùi vị ái ân…





      Lúc sếp lớn cùng vợ cũ ra khỏi văn phòng, đầu mày cuối mắt đều là vẻ thỏa mãn. Nhân viên đều thầm hiểu, nhưng dám để lộ vẻ gì.







      “Thư ký Hà, gọi giám đốc Lý gặp khách hàng hộ tôi, tôi có chuyện phải ra ngoài.”





      xong, dắt tay Hứa Triển ra khỏi trụ sở của tập đoàn. đến cửa, Hứa Triển lại do dự dừng bước.





      Uông Nhất Sơn nhíu mày: “Gì nữa? Bây giờ con còn , nếu mình tái hôn ảnh hưởng rất lớn đến nó. Em thể thay đổi ý kiến được! Đợt này bọn mình Florida, kéo cả bạn bè thân thiết , vừa tổ chức lễ cưới vừa hưởng tuần trăng mật luôn!”





      Hứa Triển lắc đầu, “Đấy phải là lễ cưới em nghĩ đến…”





      Uông Nhất Sơn trừng mắt nhìn nàng bướng bỉnh, đột nhiên nở nụ cười tươi rói.





      ! Về nhà !”





      Sau khi lái xe về nhà, Uông Nhất Sơn dặn Hứa Triển chờ ở tầng dưới. Chỉ trong chốc lát, mang hộ khẩu và chiếc xe địa hình hay dùng để tập thể thao xuống.







      Hứa Triển bật cười tiếng – “Xì!”





      con đường trải phong cảnh tuyệt mĩ, có người đàn ông mặc âu phục đạp xe đạp, chở người phụ nữ mặc đồ công sở, thong thả xuyên qua dòng xe tiến về phía trước.





      Vào chỗ đăng ký kết hôn, mất hơn ba mươi đồng, hai tờ giấy hồng vào tay.





      Ra khỏi chỗ đăng ký, Uông Nhất Sơn dắt tay Hứa Triển, hái đóa cúc dại ở ven đường rồi cuốn lên ngón tay Hứa Triển, “Lễ cưới như thế này, em hài lòng chưa?”





      Hứa Triển khẽ cười, đưa tay véo tai Uông Nhất Sơn, “Đương nhiên là chưa hài lòng! Hôm nay, phải phụ trách nấu cơm xào rau, còn phải dạy con tác hại của bạo lực…Nếu , cứ chờ mà ngủ sô pha !”





      Uông Nhất Sơn cúi đầu hôn vợ “mới ra lò”. thầm nghĩ, có nên cho vợ biết, vụ “ẩu đả” ở trường mẫu giáo, là ra do thằng con trai thiên tài của họ bày ra ?





      ___Hoàn___
      Màn Thầu thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :