1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dục vọng chiếm hữu - Cuồng Thượng Gia Cuồng ( 70 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 60___


      Hứa Triển rất muốn là “ được.”, nhưng lại nhớ ra, nửa đêm dậy uống nước, có mấy lần thấy Uông Nhất Sơn lăn từ ghế xuống đất, sau đó chẳng buồn leo lên ghế lại. chỉ mặc độc chiếc quần lót, túm chăn cuộn tròn dưới sàn. cũng hiểu rằng, chiếc ghế sô pha kia là quá với người đàn ông cao hơn mét tám.



      Cho nên, vừa nghe thấy Uông Nhất Sơn thế, Hứa Triển liền : “Cũng được, ngủ ở đây .” xong, lấy cái gối, định ra phòng khách.



      Uông Nhất Sơn vội duỗi tay ra, tóm lấy cổ tay Hứa Triển, “Em cũng ngủ ở đây .”



      Hứa Triển còn chưa kịp trả lời, nhanh nhảu tiếp: “Chỉ ngủ thôi, đảm bảo là làm gì!”



      Hứa Triển cắn môi, cúi đầu nhìn người đàn ông lắc lắc cánh tay mình. Mấy ngày ngủ dưới sàn, phải chịu khổ rồi, giờ là chủ lực kiếm tiền trong nhà, cũng nên được an giấc chiếc giường mềm mại.



      Nghĩ thế, Hứa Triển lấy chiếc chăn mỏng từ trong tủ quần áo ra, để hai chiếc gối cách xa nhau, sau đó nằm xuống bên giường.



      Chiếc giường rất rộng, giờ như dòng sông có hai bên bờ cách xa. Uông Nhất Sơn hơi híp mắt lại, rồi cũng nằm xuống bên.



      Trong bóng tối tĩnh mịch, hai người có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.



      Qua hồi lâu, Uông Nhất Sơn bỗng vươn ngón tay ra, nhàng chạm vào ngón tay Hứa Triển. khẽ rụt lại, muốn tránh , nhưng bị ngón tay kia quấn chặt lấy.



      Hành động đó lại khiến trong lòng Hứa Triển nảy sinh rung động khó tả.



      Đột nhiên, nhớ lại tình cảnh bị rơi xuống hồ nước lạnh năm ấy.



      Lúc đầu, cậu bé ngỗ nghịch chỉ mải vui sướng khi thấy người khác gặp nạn, nhưng sau thấy gần như chìm nghỉm nên kéo lên. Mấy thằng con trai khác thi nhau dọa nạt, nếu dám về mách bố mẹ, bọn chúng dìm xuống giếng!



      Năm ấy đại hàn, khoác chiếc áo bông ướt sũng về nhà. Mẹ đưa em trai khám, chỉ có Trương Đại Hiền ở nhà. Lão ta mới nốc mấy chén rượu mà hùng hùng hổ hổ, thấy Hứa Triển vào nhà với cả người ướt như chuột lột, lão nhiều mà cầm luôn cây chổi lông gà ở đầu giường, chẳng thèm hỏi phải trái gì vụt tới tấp.



      “Mẹ mày nữa! Cái áo vừa mới mua để dính đầy bùn! Cút ra ngoài tìm mẹ mày ! Đừng ở đây cho ngứa mắt tao!”



      Bởi thế, còn chưa kịp cảm nhận ấm áp của căn phòng, Hứa Triển bị đá ra ngoài.



      vừa ngẩng đầu thấy Uông Nhất Sơn ngồi ở bậc thang nhìn mình.



      ... lại muốn làm gì nữa?” Khi đó, đúng là Hứa Triển hơi sợ cậu bé này.



      Nhất định là cậu nghe thấy động tĩnh trong nhà, lúc này, cậu vẫn nhúc nhích mà nhìn vào khuôn mặt còn hồng dấu tay của Hứa Triển.



      Hứa Triển vội vàng chạy xuống cầu thang, nhưng chưa chạy được vài bước bị Uông Nhất Sơn đuổi theo, “ theo !”



      Chỉ với câu ngắn gọn, bị tên tiểu ma vương dẫn về nhà.



      Khi đó, Uông Nhất Sơn ở cùng Uông Dương mà thuê hai căn hộ đối nhau, vừa làm ảnh hưởng đến việc ăn chơi đàn điếm của ông bố, vừa thỏa sức cho ông con làm bậy.



      Đến lúc bị đẩy vào phòng tắm của căn hộ, Hứa Triển mới biết là chàng Uông Nhất Sơn muốn để tắm nước ấm.



      Sau khi Hứa Triển tắm xong, Uông Nhất Sơn pha cho cốc Nestlé nóng. từng thấy loại đồ uống này tivi, hương vị ngọt ngọt chua chua khiến thấy Uông Nhất Sơn thuận mắt hơn rất nhiều.



      Có phải, từ lúc đó, quan hệ của họ từ từ phát triển?



      Mặc dù Uông Nhất Sơn học trong thành phố, nhưng cứ cuối tuần là lại về huyện, đến tận cổng trưởng đón rồi cả hai về căn hộ đó chơi điện tử và tán gẫu.



      Khi đó, trong nhà Uông Nhất Sơn có rất nhiều truyện tranh Nhật Bản, cái gì mà “ điện ảnh”, “ADN”, hoàn toàn phải là thứ mà người ngây thơ có thể đọc.



      “Sao có thể đọc những thứ này chứ! biết xấu hổ!” Tuy rằng miệng như vậy, nhưng ánh mắt vẫn tò mò lần đến trang giấy, còn tiếc vì sao nam chính và nữ chính lại đến được với nhau, cứ tới thời khắc mấu chốt là lại có người phá đám.



      “Cái này có gì mà xấu hổ? Đầy đứa con tầm tuổi này hôn bạn trai rồi!” Thấy Hứa Triển mở to hai mắt vẻ ngạc nhiên, cậu chàng lại càng hăng say, “Ở sau trường ý, chẳng phải chỉ có hôn môi đâu, có thằng còn thò tay vào trong áo đứa con nữa kìa!”



      Hứa Triển khỏi tò mò, “Hôn môi là ý gì chứ? Bẩn chết được!”



      Uông Nhất Sơn suy nghĩ chút, “Có lẽ là do nước bọt của con ngọt! Nếu tại sao bố lại thích gặm môi phụ nữ thế chứ!” nàng nghe thấy thế liền chép miệng, định bụng thử nếm xem nước bọt của mình có vị gì.



      Uông Nhất Sơn thấy hành động ngốc nghếch đó liền cảm thấy, bé quê mùa này còn xinh đẹp hơn hoa khôi trong trường gấp nhiều lần.



      “Tự em nếm được đâu. Hay là để hôn em thử xem?”



      Hứa Triển nghe thế liền đỏ mặt, nhưng tình, cũng rất hiếu kỳ, vì sao mấy chú tivi lại thích hôn nhau như thế. Trong nháy mắt, gì nữa, bắt chước tivi, nhắm hai mắt lại.



      Khi đó, cảm giác được ngón tay của cậu thiếu niên kia nhàng xoa má mình, rồi hơi thở ngày càng đến gần, hai bờ môi cũng khẽ chạm lên môi mình, chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Mùi vị đó, tựa như quả ô-liu xanh vậy...



      “Cái lần khiến tôi bị rơi xuống hồ ý, tại sao sau đấy lại đến nhà tôi?” Bị hồi ức làm phiền loạn, trong bóng đêm, Hứa Triển chợt giọng hỏi.



      Uông Nhất Sơn im lặng trong chốc lát rồi cười khẽ, “Sợ em về mách bố mẹ, định đến nghe ngóng động tĩnh thôi.”



      “...Thế tại sao lại kéo tôi đến nhà ?”



      “Bởi vì phát ra, cây ớt đó chẳng phải dạng vừa, bắt nạt có cảm giác thành tựu.”



      Nghe thế, rút phắt tay ra. Biến thái vẫn là biến thái, còn hy vọng lời động lòng người?



      Người đàn ông ở “bờ sông bên kia” thuận đà “bơi” sang, ôm chặt vào lòng.



      “Hôm đấy, dáng vẻ lúc em tắm xong, đầu tóc rối tung, mặc áo ngủ của rồi nhấp từng ngụm trà nóng, đến giờ vẫn còn nhớ ...Triển Triển, từ đến lớn, hề chấp nhất điều gì, thậm chí, hồi chín tuổi, mẹ bỏ lời từ biệt, cũng hề nghĩ đến ngày tìm bà ấy...Nhưng chỉ có em, tài nào buông xuôi được. Triển Triển, hay là em dạy , dạy làm thế nào mới buông tay em được?”



      Hứa Triển nghe thấy mà dở khóc dở cười, kéo chăn lên, ngay bản thân cũng muốn học hỏi cách để thoát được đây! Nhưng còn chưa kịp mở miệng, đôi môi bị bờ môi ấm áp phủ lên.



      Nụ hôn này khác hẳn với những nụ hôn nồng nhiệt trước đây. Nó giống như khoảnh khắc thuở thơ ấu, là trải nghiệm ngây ngô, bờ môi được ngậm lấy cách nhàng, đầu lưỡi kia khẽ lướt qua môi , cảm giác êm ái như khi học tiểu học, ăn viên kẹo đường cả trăm lần chán.



      Có lẽ do ban ngày bận tiếp mẹ nên mệt mỏi, chân tay Hứa Triển bủn rủn, cơ thể hơi cứng ngắc nhưng hề chống cự lại nụ hôn khẽ khàng này...



      Uông Nhất Sơn quy củ đúng như , tuy có cùng giường, nhưng ngoài phúc lợi là nụ hôn ra, hoàn toàn ngoan ngoãn ôm chăn ngủ.



      ra, Hứa Triển cũng cảm thấy quan hệ của mình và Uông Nhất Sơn nay rất kỳ quái. Theo lý thuyết, muốn thoát khỏi nhưng lại cưới , hận thấu xương nhưng lại sinh con cho . Đến giờ, khi có cơ hội rời khỏi , hai người lại như với nhau rằng, /em đoán xem em/ có ngây thơ lời ?



      Tối thiểu, ở ngày thứ ba Uông Nhất Sơn công tác, ngẩn ngơ cầm điện thoại gần hai tiếng đồng hồ.



      ràng là mỗi ngày gọi điện cho vào giờ cơm, tại sao hôm nay lại gọi?



      Đến khi định thần lại, biết ngón tay ấn vào dãy số đó từ lúc nào, bên kia vọng ra tiếng: “Alô!”



      Hứa Triển sợ đến mức kết thúc cuộc gọi ngay lập tức, chỉ chốc lát, bên kia gọi lại.



      “Alô...” Hứa Triển chần chừ bắt máy.



      Giọng ở đầu bên kia rất bình tĩnh, nhưng ngữ điệu hơi cao, để lộ ra chút vẻ phấn khích, “Vừa nãy em gọi cho à?”



      Hứa Triển đành lấy cớ: “À...Tiểu Nặc nghịch di động, cẩn thận chạm vào nút gọi.” Vừa , vừa lắc lắc tay con trai.



      Tiểu Nặc cắn núm bình nước, biết mẹ vu oan cho mình, chỉ thấy mẹ nghịch tay mình nên thằng bé tưởng mẹ chơi đùa với nó, nó ném bình nước trong tay xuống, vỗ hai bàn tay xinh, ê a vài tiếng rất đáng .



      Ngữ điệu của Uông Nhất Sơn chậm dần, lại hỏi Hứa Triển xem hôm nay mẹ vợ có đến giúp nấu cơm . Cuối cùng, : “À đúng rồi, có khi về muộn vài ngày, công ty cử sang đàm phán với khách hàng. Em với con cần gì để mua?”



      cần đâu, đừng tiêu tiền lung tung, còn nữa...” đến đây, Hứa Triển ngừng lại rồi mới tiếp tục: “Mấy hôm trước bị đau dạ dày, đừng uống nhiều rượu...Được rồi, cúp máy đây.”



      Sau khi cúp điện thoại, Hứa Triển ôm ghì con vào lòng, ảo não lay lay nó, “Mẹ ghét bố con nhất! Làm phiền chết bố con ! về càng tốt!”



      Thằng bé cười toe toét để lộ ra cái răng mới nhú, rồi phì phì nước bọt với bà mẹ nghĩ đằng nẻo.



      Uông Nhất Sơn sửng sốt lúc rồi mới cất điện thoại, khóe miệng cong lên thành nụ cười tươi rói, đẹp đến mê hồn.



      Những người trong phòng hội nghị đều nín thở. Họp hành suốt ngày, cho dù là người sắt cũng mệt mỏi, nhưng tại sao ông chủ lại cười vui vẻ như vậy? Có phải thâu tóm được công ty có thực lực nào ?



      Có điều, nụ cười mặt ông chủ họ nhanh chóng biến mất, đại boss lạnh lùng quay trở lại. ngẩng đầu nhìn những nhân viên xuất sắc, rồi ra mệnh lệnh: “Trước khi tôi từ London về, mọi người phải làm cho cổ phiếu của Uông thị đáng đồng!”



      Vẻ mặt của mọi người đều nghiêm nghị, họ đồng loạt gật đầu. trận chiến kinh doanh sắp tới hồi mở màn!

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 61___


      Ban ngày, khi Trương Gia Tân đến trường, Hứa Thu Mạn đến giúp Hứa Triển trông thằng bé. Được mấy ngày rảnh rỗi ở nhà, hai chân lại thèm .



      Hứa Triển dạo phố mình, mua cho con trai hộp sữa bột. Dù Uông Nhất Sơn mua từ về mấy hộp sữa bột, nhưng chỗ sữa trong nhà đủ dùng.



      giờ, Tiểu Nặc vừa bú mẹ vừa uống thêm sữa ngoài. Hứa Triển muốn tìm việc làm, như vậy, nếu ban ngày thể về cho thằng bé bú nó cũng quen uống sữa ngoài rồi.



      Buổi chiều, Quách Lâm Lâm trốn học, vội vàng chạy ra dạo phố cùng , nhưng còn trừng mắt giáo huấn bài: “ cho cậu biết nhá, cậu đúng là thích tự làm khổ mình! Uông Nhất Sơn kiếm tiền đấy còn gì, sao cậu cứ phải gấp gáp tìm việc? Nặc Nặc bị đẻ thiếu tháng, thế mà cậu còn muốn cắt xén bữa ăn của nó, định cho nó bú mẹ? Đồ dì ghẻ!”



      Hứa Triển cốc đầu nàng, “Lượn sang bên ! Ở nhà tớ ý mà, mẹ kế phải ăn trấu, còn thằng con được ăn vàng! Có biết hộp sữa bột bao nhiêu tiền ? Ba trăm! Bảo bối nhà tớ ăn rất khỏe, tớ đủ sữa, hộp sữa bột chỉ dùng trong mấy tuần là hết veo rồi đấy! Lại còn cả bỉm nữa! Thằng bé cứ như là ăn bỉm ý, tớ mà làm, tiền Uông Nhất Sơn kiếm làm sao mà đủ tiêu được!”



      nàng Quách Lâm Lâm làm sao mà biết được mấy chuyện cơm áo gạo tiền ấy? Nghe mấy lời oán thán đó, nàng thầm thề trong lòng, chưa đến bốn mươi tuổi chưa sinh con!



      Có câu “Vợ chồng nghèo khổ, trăm chuyện bi ai”. Hôm nay, lúc xuống tầng, Hứa Triển nhận được mấy cái hóa đơn các kiểu, mấy nghìn sắp bay , sốt ruột sao được?



      Uông Nhất Sơn làm rất vất vả. biết, tuy gì nhưng phải chịu áp lực từ ông chủ, lúc nào cũng phải kiểm tra cẩn thận giấy tờ, bao nhiêu cực nhọc cũng than vãn. Mỗi lần xuất trước mặt và con trai, đều cười vui vẻ, hề nhắc đến những nỗi bực dọc ở công ty. Vì khoản hoa hồng béo bở, phải tăng ca, phải công tác dài ngày. Uông Nhất Sơn thường tăng ca đến tận khuya mới về nhà, còn chưa tắm lăn ra giường, ngáy mấy tiếng rồi ngủ li bì. Hứa Triển cảm thấy, phải là mình xót , mà chỉ là tuân theo nguyên tắc “vinh quang người lao động”. Mỗi sáng, làm cho bữa sáng bổ dưỡng, nhìn ăn ngấu nghiến, trong lòng cũng thấy vui vẻ chút.



      công tác liên miên như vậy, hẳn là chịu áp lực rất lớn...



      “Thế cậu muốn tìm việc gì?” Quách Lâm Lâm tò mò hỏi.



      Hứa Triển chọn quần lót trẻ con, tiện miệng : “Đối diện tiểu khu chỗ tớ mới có quán đồ ăn Tứ Xuyên, tuyển người làm, tớ hỏi thăm rồi, có ca lúc bảy giờ với năm giờ, ngày làm bốn tiếng cũng được hơn ba mươi đồng, làm tháng cũng đủ mua sữa bột cho Nặc Nặc.”



      Quách Lâm Lâm nghe mà cay mũi, “Thôi cậu đừng làm, được bao nhiêu đâu! Tớ bảo này, tớ có khoản tiết kiệm bí mật! Gần chín nghìn đấy nhé! Tớ cũng chưa cần tiêu tiền vào việc gì, cậu cầm mà dùng trước , coi như là tớ thuê mảnh đất tốt cho thằng cháu!”



      xong, Quách Lâm Lâm lại nguyền rủa Uông Nhất Sơn: “Tưởng ta tài cán thế nào, giờ hóa là mồ côi cha! Còn chẳng phải là bị tống cổ ra khỏi nhà à? Ngay cả vợ con cũng nuôi nổi! Chẳng hơn bọ cánh cam điểm nào, lại còn đòi học cái trò cưỡng hôn...”



      Đáng tiếc, câu chuyện còn chưa xong, trước mặt họ đột nhiên xuất người phụ nữ. Quách Lâm Lâm mải chuyện, suýt chút nữa va vào người kia. Vừa ngẩng đầu định xin lỗi, lời liền chui tọt trở lại: Mẹ ơi!



      Nếu Hứa Triển đứng cạnh mình, nàng tưởng người mình vừa suýt đâm trúng là Hứa Triển.



      , khuôn mặt này, dáng người này, kiểu tóc nữa, hề khác chút nào, thậm chí cái bụng hơi nhô ra cũng giống bụng bầu của Hứa Triển vào mấy tháng trước.



      Quách Lâm Lâm biết người thích cosplay này, nhưng Hứa Triển lại biết. Đây là thư ký cũ của Uông Nhất Sơn, Hà Văn Văn. Hứa Triển còn tưởng rằng ta biến mất , ngờ lại chạm mặt ở đây. Nhìn biểu của ta có vẻ là ta chuẩn bị trước cho lần gặp mặt này.



      Hứa Triển gì, chỉ nhíu mày, im lặng nhìn Hà Văn Văn. Hà Văn Văn u oán cười, rồi nhàng : “ Hứa, có thể bớt chút thời gian cho tôi được , tôi có chuyện muốn với .”



      Sau vụ “phòng họp”, Hứa Triển cực kỳ có ấn tượng với “tay chân” này của Địch Diễm Thu. Bây giờ, người này lại chủ động bắt chuyện, đảm bảo là điều gì tốt lành. Vì thế, cười: “Khéo quá lại gặp . Nhưng mà tôi còn phải về nhà trông con, rảnh. Hôm nào có thời gian chuyện sau.”



      xong, liền kéo Quách Lâm Lâm . Bỗng nhiên, Hà Văn Văn tóm lấy cổ tay Hứa Triển, giọng rất dõng dạc: “Tôi mang thai rồi! Đứa bé là của Uông Nhất Sơn!”



      Nghe xong tiếng nổ của quả bom này, miệng Quách Lâm Lâm như có thể nhét vừa hai quả trứng, nàng vừa sợ hãi lại vừa tức giận, trợn mắt nhìn Hà Văn Văn. Hứa Triển chậm rãi xoay người lại, nhìn bàn tay tóm cổ tay mình, chỉ đúng hai chữ - “Buông tay!”



      Hà Văn Văn thấy Hứa Triển có vẻ nổi giận, khóe miệng hơi nhếch lên, ta nhún vai, “Bây giờ có thời gian chuyện với tôi rồi chứ?”



      Hứa Triển nghiêm mặt, gần như máu trong người sôi lên ùng ục, nhưng lại mỉm cười, nụ cười châm chọc, “Tôi có bản lĩnh làm cho phụ nữ có thai, oan có đầu nợ có chủ, ai làm bụng to lên tìm người đó, sao phải đến khóc lóc kể lể với tôi? mặt tôi có viết mấy chữ “đường dây cứu giúp những sa ngã” ?”



      Hà Văn Văn ngờ mồm miệng Hứa Triển lại cay độc như vậy, trong lúc nhất thời thẹn quá hóa giận, “ có bản lĩnh giữ chồng, để cho ta phải ra ngoài tìm niềm an ủi ở người phụ nữ khác, bây giờ tôi có thai rồi, có nên nhường nhịn chút nhỉ? Đừng tưởng có danh phận được pháp luật bảo vệ là giỏi! sinh được con sao chứ? Trong bụng tôi đây cũng là cốt nhục của Uông Nhất Sơn!”



      Quách Lâm Lâm nhịn được nữa, khuôn mặt bầu bĩnh giật giật, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Hà Văn Văn, “Tiểu tam mà dám kiêu ngạo thế sao? Mẹ dạy thế nào là liêm sỉ hả? ......”



      Hà Văn Văn gạt ngón tay của nàng ra, “Tiểu tam? Muốn làm vấn đề này ? Tôi ở bên cạnh Uông Nhất Sơn gần hai năm rồi! Nếu bàn về thứ tự trước sau, Hứa Triển nên gọi tôi tiếng chị chứ nhỉ?”



      Sở thích lớn nhất đời Quách Lâm Lâm là ăn uống, đấu võ mồm phải là thế mạnh của nàng. Sau vài câu sắc bén, vẻ mặt nàng như quả bóng cao su xì hơi.



      Hứa Triển nghe thấy lời khiêu khích của Hà Văn Văn lại bình tĩnh trấn an Quách Lâm Lâm, bảo nàng cứ yên tâm.



      Sau đó, lạnh lùng nhìn Hà Văn Văn và : “Tôi biết mục đích đến đây ngay hôm nay là gì. Vì tiền ư? xin lỗi, nay Uông Nhất Sơn đích xác là kẻ nghèo. Đòi tiền phá thai? E là phải tự túc rồi. Còn muốn đòi người? Có vẻ như Uông Nhất Sơn có ý định kết hôn với đâu, nếu lúc trước cũng chẳng sa thải làm gì. Như vậy, tôi có thể lý giải là đến trêu tức tôi ? Xin lỗi nhé, với những chuyện của người liên quan đến tôi, tôi chút hứng thú nào cả, lại càng có chút mềm lòng nào. Nhất là người bắt chước cách vụng về như , lấy tư cách gì mà gào lên với tôi?” Lúc câu cuối, Hứa Triển hơi rướn người lên, cẩn thận đánh giá khuôn mặt xinh đẹp kia. “Chân mũi này làm tồi, tốn nhiều tiền lắm nhỉ? Đáng tiếc, chưa giống cái mũi của tôi lắm rồi. Chậc chậc, mặt này động dao kéo ít chỗ. So với lần đầu tiên tôi gặp , càng ngày càng giống tôi hơn đấy. Để làm gì chứ? phải biết rằng, nếu biến thành người khác, ngay cả là ai cũng quên. chắc chắn là sau này sinh con, đứa bé nhận nhầm mẹ chứ?”



      Hà Văn Văn như bị đấm cú đau, tức giận đến nỗi giơ tay ra, định cho Hứa Triển phát tát.



      Thư ký Hà thường ngày bận bịu công việc và... nghiệp tân trang, thích gây chuyện thị phi, đến giờ lại để lộ ra vẻ ghê gớm. Nếu như ta có thể xem được đoạn băng ghi cảnh “đại chiến trong căng tin” lúc ra tay phòng bị. Kết quả là chẳng những đánh được, mà còn bị Hứa Triển đáp trả phát tát!



      Lúc này, người lại phố đông lắm nhưng nhanh chóng vây thành vòng lớn, thi nhau chỉ chỉ trỏ trỏ. Hà Văn Văn bị tát cho đỏ mặt, nhưng ta ôm mặt mà lại ôm bụng, gào lên kêu “con của tôi”. ta còn khóc lóc với người qua đường, “Ai tốt bụng làm ơn gọi xe cấp cứu giúp tôi với, hình như tôi sắp sinh rồi.” Sau hồi náo loạn, Hà Văn Văn cũng được xe cấp cứu đưa , Hứa Triển bị đưa về đồn công an, còn phải nộp viện phí cho ta.



      Quách Lâm Lâm cuống lên, định gọi điện cho Lý Phong còn ở nước ngoài. Thế nhưng, thấy Hứa Triển cứ nhìn chằm chằm vào ba chữ “Uông Nhất Sơn” màn hình điện thoại, nàng động đậy ngón cái mấy lần, cuối cùng dứt khoát cất điện thoại vào túi.



      Mấy ngày ngọt ngào quả thực như ma phí tán* thất truyền của Hoa Đà, gây mê trí nhớ, gây mê tinh thần . Suýt nữa quên mất, Uông Nhất Sơn là người thế nào!



      *Đây được coi là loại thuốc gây mê đầu tiên thế giới, vô cùng công hiệu.



      cần biết đứa con trong bụng Hà Văn Văn là thế nào, chỉ riêng chuyện lăng nhăng của trước đây, đâu phải là vô căn cứ.



      Dựa vào độ lớn cái bụng của Hà Văn Văn, nếu phát sinh chuyện gì đó, hẳn là vào thời điểm sinh Nặc Nặc.



      Đàn ông chịu lẻ loi được bao lâu mà!



      Bên cạnh có tình nhân quen thuộc, đâu có chuyện ăn chay chứ ăn mặn.



      Nghĩ nghĩ lại, kiểu gì cũng thấy hợp lý.



      Người ta còn phong lưu, thoải mái hưởng thụ ở London đầy sương mù. Còn mình sao? Ở đây đón mưa máu gió tanh của tiểu tam.



      Chóp mũi hơi cay, hai mắt ngân ngấn, nắm chặt tay nhắc mình được khóc. ta xứng đáng để mình khóc sao?



      Thế nhưng, giọt nước mu bàn tay là gì đây? Ngồi băng ghế dài ở đồn công an, nhân lúc có người để ý, Hứa Triển lẳng lặng nhăn mũi, phát tiết nỗi chua xót mà chính mình cũng muốn lý giải vì sao...



      Lần này phải ở lại đồn công an lâu lắm. Ở phương xa, đội trưởng Lý phát huy thần lực, hùng ra tay cứu mĩ nhân. Sau khi bị cảnh cáo vài câu, Hứa Triển và Quách Lâm Lâm cùng ra khỏi đồn. Nghe , tình hình của Hà Văn Văn đáng lo ngại, cái thai năm tháng, có lẽ là con trai, rất khỏe mạnh.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 62___


      Trong điện thoại, Quách Lâm Lâm nổi trận lôi đình với Lý Phong, chất vấn bạn thân của tại sao lại có thể vô tình vô nghĩa như vậy! Cuối cùng, nàng còn là hai người tạm thời gặp nhau nữa.



      Hứa Triển thấy Quách Lâm Lâm hùng hổ cúp điện thoại liền an ủi: “Cậu đừng vì chuyện của tớ mà cãi nhau với Lý Phong.”



      phải đâu…Lúc trước, bọn tớ thoải mái rồi…Hứa Triển, cậu đúng, những nghèo như bọn mình, nên theo loại người xuất thân bình thường.”



      Lần này, Hứa Triển gì, chỉ vuốt tóc Quách Lâm Lâm, lại chợt phát ra, khuôn mặt bầu bĩnh của nàng, biết gầy từ khi nào.



      Người ta vẫn , bạn bè cũng chỉ có thể giúp đỡ ở mức nào đó thôi, Hứa Triển an ủi nàng lúc rồi nghĩ mình nên . Hai người tạm biệt rồi ai nấy về nhà.



      Dọc đường , di động của vẫn nằm im. tin là Lý Phong tường thuật lại trò cười lúc chiều cho Uông Nhất Sơn. Nhưng tại sao lại gọi điện, liệu có phải là còn mải gọi cho Hà Văn Văn, lo cho đứa con sắp ra đời?



      Về đến nhà, mẹ làm xong bữa cơm. Hứa Triển ngồi trước bàn ăn, bưng bát cơm tẻ, ăn từng tí , hạt cơm qua cổ họng mà nghẹn ứ đến khó thở…



      Đúng là Hà Văn Văn có nhận được điện thoại, tuy nhiên lại từ người khác, phải Uông Nhất Sơn.



      “Sau khi như vậy, phản ứng của ta thế nào?” Đích Diễm Thu ngậm điếu thuốc dài, ngồi ban công của khách sạn, nhìn về phía ngọn đèn được gọi là “đôi mắt của London” ở phía xa, vừa híp mắt vừa hỏi.



      ta có vẻ rất tức giận nhưng vẫn mạnh miệng, nhất quyết bảo em đến tìm Uông Nhất Sơn giải quyết.” Hà Văn Văn nằm giường bệnh báo cáo.



      “Ừ, làm rất tốt, chỉ cần trong lòng ta có vướng bận là được rồi.”



      “Chị Địch…Đứa trong bụng em…”



      khuôn mặt xinh đẹp của Địch Diễm Thu ra vẻ mất kiên nhẫn, nhưng ngữ khí khi lại khiến đối phương an lòng: “Yên tâm, chỉ Địch giúp sắp xếp ổn thỏa, chờ đủ tháng sinh , hơn nữa… phải là có lần Uông Nhất Sơn bị say rượu sao? cứ là phát sinh quan hệ lúc đó. Chắc chắn cậu ta cũng chẳng biết là có quan hệ với hay , cứ khẳng định , tôi sắp xếp trò vui!” đến đây, điệu cười của Địch Diễm Thu thoáng vẻ độc.



      Lúc này, tràng tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của ta. Địch Diễm Thu cúp điện thoại, thắt chặt dây áo ngủ rồi đứng dậy mở cửa phòng. Ngoài cửa là chàng trai trẻ tuấn tú, chắc hẳn là con lai, mỉm cười và với ta bằng tiếng : “Quý bà, đêm nay có cần tôi phục vụ ?”



      Địch Diễm Thu đánh giá ta lượt, phun ra ngụm khói thuốc rồi cười, ý bảo ta vào phòng.



      , làng chơi ít, trai bao lại càng thiếu, kiểu đàn ông được đăng quảng cáo như từ công ty người mẫu thế này, cơ thể cường tráng, đảm bảo kỹ thuật hầu hạ phụ nữ vô cùng cao siêu. Ban ngày, ta đóng vai trò làm hướng dẫn viên cho những vị khách đến thăm , chơi ở những địa danh đẹp tại London, đến tối…Tạm xem như, dùng được triệt để!



      Kế hoạch lớn nhất của công ty mới hoàn thành, khoản lợi nhuận lặng lẽ chui vào tài khoản của Địch Diễm Thu, tâm trạng vui vẻ, hơn nữa khó lắm mới thoát được lão già kia để tự do, đương nhiên là ta muốn tự thưởng cho mình chút rồi.



      bạn dẫn đường trước mắt đây có dáng người tồi, sau khi cởi quần áo, sáu múi bụng ra ràng, chiếc quần lót vừa vặn ôm lấy thứ nam tính, vừa nhìn biết là đêm nay mất hồn thế nào.



      ta đắc ý nhả khói thuốc, tao nhã ngồi xuống sô pha, đá bỏ đôi dép lê chân, cởi áo ngủ và quần lót, dạng hai chân ra rồi : “Lại đây, liếm !”



      Chàng trai tên Jack cũng cười, cúi người xuống, quỳ trước mặt Địch Diễm Thu.



      Thắt lưng Địch Diễm Thu lập tức cong lên, vặn vẹo như con rắn. Giờ này, ta hoàn toàn được thỏa mãn ham muốn sinh lý của mình. Kĩ thuật của chàng trai trẻ này còn có thể tốt hơn được nữa sao? Tiền công giờ của ta là nghìn bảng , chỉ cần bỏ tiền ra, ta chính là nữ hoàng, khiến cho chàng tận tình phục vụ!



      ta thích cảm giác được điều khiển đàn ông như lúc này, cho dù có quyền lợi đó ta rồi vẫn như giòi bọ. Từng phải hầu hạ rồi lại thêm ông già, phục vụ những cơ thể mất sức sống, có như thế này ta mới tiếc hận!



      Địch Diễm Thu hề biết, trong lúc ta tận hưởng phục vụ mất hồn của chàng trai trẻ, tại phòng bên cạnh, màn hình TV lớn ra toàn bộ trò hề của ta.



      Uông Nhất Sơn nâng ly rượu đỏ lên, chán ghét nhìn người đàn bà màn hình.



      Những lời ta trong điện thoại vừa rồi, có thể nghe được ràng! Đẳng cấp gây rối như vậy, đúng là ai địch nổi.



      Đây quả là con rắn độc! nấp ở góc tối, lè lưỡi dò tín hiệu để tùy thời cơ hành động.



      Như bình thường, có thể có chút tán thưởng, dù sao cũng là người đàn bà giỏi chốn thương trường. Thế nhưng —— ta tuyệt đối, tuyệt đối, nên năm lần bảy lượt động đến Hứa Triển!



      Biện pháp tốt nhất để đối phó với rắn độc, chính là chặt đứt đầu, để nó còn cơ hội nhe cái răng đầy nọc độc ra nữa!



      Người đàn bà màn hình bắt đầu phóng đãng kêu to, còn chủ động ấn vào cánh hoa giữa hai chân mình, ra lệnh cho chàng kia làm mạnh lên. biết, khi ông bố đáng kính của nhận được đoạn băng này có phản ứng như thế nào?



      Sau khi dụi tắt điếu thuốc, Uông Nhất Sơn uể oải hỏi tay vệ sĩ ở bên cạnh: “Trong hành trình vào ngày mai của vị khách quý này, bạn đồng hành cùng ta được sắp xếp ổn chưa?”



      Tay vệ sĩ thấp giọng : “Trong ngõ tối ở London, cấm địa của khách du lịch, người phụ nữ phương Đông xinh đẹp đột nhiên lạc đường, bị năm ba tên lưu manh hãm hiếp cũng là chuyện đương nhiên, sau đó mà có báo cảnh sát cũng thể đối chứng.”



      Uông Nhất Sơn lắc lắc ly rượu, có vẻ như chưa hài lòng, “Chỉ thế thôi?” Tay vệ sĩ ngầm hiểu nên trả lời ngay lập tức: “Mấy tên đó là do tôi chọn lựa tỉ mỉ, tên nào cũng mang bệnh lây qua đường tình dục! Bị bọn lưu manh da đen đấy hiếp, nhiễm bệnh qua đường tình dục là chuyện quá bình thường, tối thiểu, cơ thể lúc nào cũng có mùi tanh tưởi, chết ngay đâu nhưng mà cực kỳ khó chịu! Đàn bà mà như thế coi như phế thải rồi, thằng đàn ông nào dám mó đến, còn chẳng bằng con cave!”



      Lần này, Uông Nhất Sơn mới hài lòng gật đầu, lại phân phó tiếp: “Ở trong nước, cho tên bảo vệ vợ con tôi nghỉ , thế nào mà lại để người khác tùy tiện xuất trước mặt ấy, đổi người khác đắc lực hơn !”



      Trong lòng tay vệ sĩ thầm oán thán: Đúng là oan uổng mà. Ai có thể ngờ người phụ nữ có thai lại ghê gớm đến thế, hơn nữa, Hứa cũng kém, tên vệ sĩ kia phản ứng kịp là có thai kia ngã xuống rồi. Có điều, những câu này thể với ông chủ được.



      Bảo bối nhà rất biết điều, để cho nàng ra tay đánh người biết là phải bình thường, chắc chắn là tay đau lắm!



      Chờ vệ sĩ ra ngoài, Uông Nhất Sơn liền tắt TV . Trò hay vào ngày mai, có tâm trí theo dõi, vì còn phải bận về nhà.



      Trong căn hộ lớn kia, có tất cả những mối bận tâm của .



      Chỉ có điều, biết là khi về, nàng kia tỏ thái độ thế nào đây?
      Dion thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 63___


      Đúng là sắc mặt Hứa Triển rất khó coi. Cho đến lúc gần ngủ, Uông Nhất Sơn mới gửi tin nhắn đến: Mai về nhà chuyện.



      tin nhắn máy móc như công thức khiến rất khó chịu, chỉ hận thể lôi tin nhắn đó ra khỏi màn hình, xé nó , rồi dùng chân đạp vài cái.



      Ban ngày, còn an ủi Quách Lâm Lâm, nhưng còn sao? Kiểu gì cũng tự an ủi mình được.



      Cả đời này, là gà mờ trong chuyện đương, mà lại vướng vào đúng tên biến thái Uông Nhất Sơn.



      Xóa bỏ những chuyện hồi , nếu như có thể ung dung nhắm mắt chọn lựa, tuyệt đối chọn Uông Nhất Sơn.



      Con sói háo sắc cút sang bên ! Loại đàn bà nào cũng leo lên được! Chỗ ở dưới thối hết rồi!



      Trước kia cũng phải là biết có nhiều phụ nữ, nhưng tại sao bây giờ lại cứ nghĩ nghĩ lại chuyện vớ vẩn đó? Nghĩ đến việc hùng hục người đàn bà khác, làm cái việc thể quen hơn được nữa, cảm giác đó mơ hồ khiến buồn nôn.



      Đúng lúc này, di động của đổ chuông. Hứa Triển tức tối nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, hít sâu hơi rồi mới cầm máy lên. Nhưng, màn hình ra dãy số lạ.



      “A lô, xin chào.”



      “Là tôi đây, Bạch Gia Nặc...” Hứa Triển vừa nghe thấy cau mày. gọi đến làm gì?



      Bên kia như thể nhìn thấy Hứa Triển, vội vàng bổ sung câu: “Đừng cúp máy, tôi có chuyện quan trọng muốn ...”



      Hứa Triển kiềm chế, hỏi: “Có chuyện gì nhanh lên, tôi muốn ngủ.”



      “Tôi có thể giúp mua 20% cổ phiếu của Uông thị, biết... có hứng thú ?”



      Hứa Triển ngồi thẳng dậy, “Cái gì cơ?”



      “Gần đây vốn quay vòng của Uông thị ổn định, bên đấy phải bán mấy công ty con để lấy tiền mặt, còn tung ra ít cổ phiếu, tôi tranh thủ mua được 20%. Nhưng tôi với chuyện này này, ừm, chẳng phải là vẫn muốn trả thù Uông Dương sao? Thế nào? với tôi hợp tác là có 60% rồi, muốn bắt tay với tôi lần nữa để ném con cá lớn Uông thị ?”



      Mồi nhử mà Bạch Gia Nặc tung ra đúng là khiến Hứa Triển dao động, nhưng Uông Nhất Sơn từng , cũng nhớ rất —— Bạch Gia Nặc phải là đối tác thích hợp!



      do dự gì chứ? Cơ hội khó có được, đợi vài hôm nữa cổ phiếu Uông thị tăng trở lại, chúng ta mất cơ hội đấy!”



      Hứa Triển cắn răng, cảm thấy nên dò xét hư thế nào trước , “Trước tiên, cho tôi xem giấy chuyển nhượng cổ phần của , sau đó chuyện hợp tác sau, được ?”



      “Cũng được, việc này nên để chậm, tôi lái xe đến khu nhà , chúng ta tìm nhà hàng, vừa ăn vừa chuyện.”



      đợi Hứa Triển từ chối, Bạch Gia Nặc cúp máy trước.



      Trời dần tối, Hứa Triển thể để mình con trai ở nhà, đành phải bế cả thằng bé ra ngoài.



      Bạch Gia Nặc ngồi trong xe, nhìn kia bế con về phía mình, đột nhiên lại cảm thấy rất giống nhân vật Maria trong tranh phương Tây. Gương mặt nhắn, khuôn ngực đầy đặn, lại bế đứa bụ bẫm trong lòng, là rất hài hòa.



      “Tôi đưa con theo, tiện xa, chúng ta vào quán 7-Eleven ở đối diện !”



      Điều này hiển nhiên khiến Bạch Gia Nặc hài lòng, miễn cưỡng cười và gật đầu. Trong cửa hàng ở góc phố, gian rất yên tĩnh, chỉ có người nhân viên nghe nhạc và đôi trung niên ngồi ở góc cửa hàng ăn Oden*.



      * Đây là món ăn truyền thống của Nhật Bản.



      Ngồi vào bàn, Bạch Gia Nặc nhìn Hứa Triển xem các món giá. Cuối cùng, mời ly trà sữa nóng, còn mình lại uống gì.



      Xem ra, lời đề nghị của qua điện thoại khiến nàng này dao động rồi. Gian thương đổi nước rửa xe đểu thành xịn làm sao bỏ qua cơ hội tốt thế này được.



      Bạch Gia Nặc cảm thấy, chuyến này nhất định có được đền bù mình mong muốn. Vì vậy, nở nụ cười rất tự tin, đáng tiếc là thằng bé trong lòng nàng kia chướng mắt.



      Thằng bé ngủ nhiều vào ban ngày, đến tối lại cực kỳ tỉnh, giờ cắn núm bình sữa rồi cười với Bạch công tử.



      Tâm tình Bạch Gia Nặc giảm ít. ngờ con trai Uông Nhất Sơn lại đáng đến thế, cũng muốn có đứa con do chính mình sinh ra, , muốn quẳng thằng bé này ra ngoài.



      Hứa Triển ôm con, cẩn thận xem tờ chuyển nhượng cổ phần đưa rồi hỏi: “ , điều kiện hợp tác của là gì?”



      Bạch Gia Nặc tự tin : “Tôi muốn em.”



      Hứa Triển sửng sốt, chẳng lẽ Bạch công tử đọc quá nhiều ngôn tình? câu thoại kinh điển này mà ngại? nhăn nhó, “Bạch thiếu gia, chuyện đêm khuya vừa , tôi thể theo hầu được rồi.” xong, đứng dậy định .



      Bạch Gia Nặc vội kéo tay Hứa Triển, “Tại sao em vẫn còn cái tính nóng như lửa thế chứ hả! Đừng tưởng em có 40% cổ phần là có thể ăn no ngủ kỹ, Uông Dương vẫn có cách bắt em nôn ra cho mà xem. Chẳng lẽ em muốn theo thằng khốn nghèo hèn đấy cả đời sao? Theo tôi có gì tốt chứ, tôi như Uông Nhất Sơn, hạn chế tự do của em. Làm tình nhân của tôi, tôi ... khiến mẹ con em phải lo chuyện cơm ăn áo mặc.”



      Hứa Triển giận mà lại cười: “Đúng là Uông Nhất Sơn xứng với tôi, nhưng sao? nghĩ tốt hơn?”



      Nụ cười môi Bạch công tử đậm hơn, như phóng ra tia lửa điện, “Thế em xem, tôi có chỗ nào khiến em hài lòng?”



      Hứa Triển nhìn lượt từ xuống dưới, “Đúng là rất tuấn tú, lại thiếu tiền, chắc chắn có rất nhiều đánh nhau vì . Thế nên, người ưu tú như vậy mà lại cố chấp với sinh con cho người khác, chỉ lên điều —— đầu có vấn đề, mà vấn đề hề ...” được nửa, thấy Bạch Gia Nặc há miệng định giải thích, liền cất cao giọng từng chữ : “Đừng là tôi có sức hấp dẫn lớn, hay tôi mê hoặc , tôi tự biết lượng sức mình. Chẳng qua chỉ muốn Uông Nhất Sơn tức hộc máu thôi. Đáng tiếc, tôi phải xe hàng hiệu, thể để cứ thích là có được.”



      thể?” Bạch Gia Nặc cười, đột nhiên tiến lại gần Hứa Triển, môi ghé vào vành tai , cách mập mờ: “Đáng ra chuyện này đâu, nhưng em thích được Uông Nhất Sơn giày vò?”



      *Ở đây dùng cụm “Bá Vương ngạnh thượng cung”, nghĩa đại loại là “cưỡng bức, ức hiếp”, mình để lái .



      Người đàn ông vẫn nấp trong siêu thị từ nãy đến giờ muốn chạy ra giải vây, nhưng Hứa Triển hung hăng giẫm cái lên chân Bạch Gia Nặc, khiến đau quá phải thả tay ra.



      Tiểu Nặc thấy bộ dạng ôm chân của Bạch công tử vỗ tay cười khanh khách.



      Bạch Gia Nặc tức tối nhìn nàng, nghiêm mặt hỏi: “ cho rằng tôi đánh phụ nữ?”



      cho rằng tôi chưa từng bị đàn ông đánh? có thể thử lần, xem sau khi đánh tôi, có còn dáng vẻ đàn ông ! hiểu lớn lên bằng cách nào, sao ngây thơ thế? Nếu phục Uông Nhất Sơn quang minh chính đại đấu với ấy trận như đàn ông với nhau, còn cứ nhặt những thứ ấy dùng rồi, khiến người khác tưởng thầm mến Uông Nhất Sơn đấy!”



      ...” Bạch Gia Nặc tức đến nỗi cãi nổi! Nhưng với vốn từ nghèo nàn, biết nên phản bác Hứa Triển thế nào. này luôn có kiên cường, mà hiểu vì sao lại cứ hấp dẫn , nhưng tả đó là cảm giác gì, lúc này chỉ có thể chữa thẹn: “ như thế, kẻ từng chiếm đoạt rồi? từng ức hiếp , giờ lại thay đổi nhanh thế? Cảm giác thế nào? Tôi ngờ là con đàn bà thấp hèn như thế! Vậy sao lúc trước còn nhờ tôi để thoát khỏi Uông Nhất Sơn?”



      Hứa Triển có chút mệt mỏi, hối hận vì mình nhờ trợ giúp từ tên “tử tế” như thế này. “ hỏi tôi Uông Nhất Sơn có gì tốt hơn ? Được, thế nghe đây. ấy có thể vì tôi mà cho giọt máu cuối cùng của mình, ấy có thể vì tôi mà tán gia bại sản cũng tiếc, ấy có thể vì tôi mà chịu mang tiếng xấu, bất chấp luân lý! Còn ! Bạch Gia Nặc! có dám vì tôi mà làm những chuyện đó ? dựa vào đâu mà chạy đến trước mặt tôi bày ra bộ dạng muốn thi ân giáng phúc? Tôi thấp hèn cũng được, cao sang cũng được, chẳng liên quan gì đến công tử Bạch nhà cả. Nhưng tôi có thể khẳng định, nếu có ngày Bạch Gia Nặc khuynh gia bại sản, có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện bỏ tất cả theo đâu! Riêng điều đó thôi, vĩnh viễn thua kém Uông Nhất Sơn!”



      xong, Hứa Triển bế con rời khỏi cửa hàng.



      Bạch Gia Nặc đứng im tại chỗ, suy nghĩ những lời Hứa Triển vừa .



      Sau khi Hứa Triển , người đàn ông trong cửa hàng cũng ra ngoài. ta giơ di động trong tay lên, tắt chế độ rảnh tay rồi vào ống nghe: “A lô, ông chủ nghe thấy chưa?...”



      Đêm hôm đó, đến khuya Hứa Triển mới ngủ. Nhưng tầm rạng sáng, bị đánh thức bởi tiếng vặn chìa khóa.



      Ra khỏi phòng, thấy Uông Nhất Sơn kéo hành lý về. Vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt lộ nhiều lạnh lùng, mái tóc bù xù che khóe miệng nhếch lên. Lúc này, trong mắt người đàn ông, vẻ mặt ngái ngủ của nàng đúng là cừu đến hang sói rồi.



      Đến khi lấy lại tinh thần, Hứa Triển cụp mắt, yên lặng xoay người về phòng ngủ. Lúc định đóng cửa phòng, bàn tay to chặn lại, đôi mắt dậy sóng ngầm nhìn chằm chằm.



      biết đâu mới là bệnh viện à? Mau thăm thư ký của . Con trai cũng năm tháng rồi, chắc là rất cần có bố. Phiền mang cả hành lý theo, thư ký Hà như thế, chắc chắn cho chỗ tránh mưa tránh nắng.”



      Uông Nhất Sơn yên lặng nghe những lời nồng mùi dấm, khóe miệng ngày càng cong, “Sau khi gặp lại em, chạm vào người khác, đứa bé trong bụng ta có quan hệ gì chứ?”



      Trái tim căng cứng cả ngày, sau khi nghe được câu giải thích hợp lý đó chầm chậm giãn ra. Nhưng phát là mình nổi cơn giận, nên vẫn cố chấp đẩy cửa phòng và : “ cần giải thích với tôi, ngủ với bao nhiêu người có liên quan gì đến tôi chứ? Bây giờ muốn giả dạng trai tơ hình như hơi chậm?”



      Uông Nhất Sơn nhìn bằng ánh mắt trìu mến, nghiêm túc : “Đối tượng đầu tiên lấy ra để thủ dâm là em, cho nên, chính xác mà em là người kết liễu đời trai tơ của .”



      Hứa Triển bị kiểu câu này làm cho chết đứng.



      Lúc này, hận thể rút bỉm của con ra ném vào mặt kẻ biết xấu hổ này. Đáng tiếc, lúc còn tức tối, cửa phòng bị Uông ma vương đóng lại. ôm lấy thân mặc váy hồng vào lòng, mặc kệ mọi chuyện, trước tiên cứ bịt miệng nàng lại , bù lại dằn vặt của mấy ngày nay.



      Hứa Triển đời nào lại để cho hôn, nhưng dường như high khi bị người đàn ông này gặm nhấm, hormone tăng vùn vụt.



      Chỉ trong nháy mắt, nàng nằm dưới , thở hổn hển nhưng vẫn mạnh miệng: “ ép tôi cơ mà...”



      Tên lưu manh này tu luyện được kĩ năng hôn đến tuyệt đỉnh trong khi ở London sao? Nếu cứ tiếp tục hôn đốm lửa cháy bùng bùng mất. Bởi vậy, khi Uông Nhất Sơn kéo áo ngủ của lên, khi thân thể chạm phải cơ thể nóng bừng của , mới dùng sức đẩy ra.



      “Đây phải là ép, mà là để em tự kiểm tra xem có thủ thân như ngọc .” vừa vừa liếm đầu ngực nhạy cảm của , mút sạch dòng sữa trắng vừa chảy ra, rồi lại ghì xuống giường, kẹp chặt mông bằng hai chân.



      Trong điện thoại, giọng nhàng nhưng lại như con dao mềm mại đâm thấu tim . Giây phút ấy, hận vì thể băng qua trăm núi nghìn sông để ôm người phụ nữ vừa bên trọn đời, bao giờ buông tay.



      Cả tâm hồn và thể xác thuộc về . Đầu lưỡi đảo liên tục trong miệng . Sau khi lướt qua ngực, cái bụng bằng phẳng, tiến đến nơi bí trong quần lót . cơ thể nhuộm màu hồng chỉ còn lại chiếc quần lót trắng, cách lớp vải, đưa tay vuốt ve nguồn nhiệt nóng bỏng, dễ dàng tìm được nhụy hoa mê hồn. Khi bắt đầu vuốt ve, người phụ nữ phía dưới chìm đắm trong bữa tiệc ân ái mãnh liệt cùng .



      ... là đồ khốn!” Bị đánh trúng tử huyệt, nhịn được nữa, dòng dịch lỏng chảy ra bán đứng . Cả cơ thể như bị trói chặt, bị ghì giường, để mặc cho những tiếng rên rỉ vỡ vụn tràn ra khỏi cổ họng.



      “Thích ? lúc nữa còn tuyệt hơn...” cởi bỏ chiếc quần lót của , sau đó thể nhẫn nại được nữa, tách hai chân ra, tham lam dò xét vào lãnh địa thuộc về mình.



      “Mới thế mà ướt rồi, đừng làm dây ra ga giường, biết chưa? Phải tiết kiệm bột giặt!



      Đồ đểu! Khốn kiếp!



      Dám học bày ra cái dáng hô hào tiết kiệm, còn nghiêm túc dặn , làm như là con cún bất cẩn để dây nước tiểu ra giường bằng!



      Nhìn bộ dạng thở hổn hển của Hứa Triển, Uông Nhất Sơn cười xấu xa rồi cởi quần áo. Rũ bỏ bộ âu phục nghiêm nghị, con mãnh thú ra. cố ý đè lên , ngón giữa đột nhiên vào nơi ướt át của .



      Hứa Triển căng cứng người, mọi tế bào cơ thể như thét gào ầm ĩ.



      “Em là của , của ! Ngoài em ra, cần ai hết! Em có biết, trong mắt , em đẹp thế nào ?” Ngón tay thô to vùi vào nơi bí của người phụ nữ, vào ra mấy lần rồi động tác ngày càng nhanh hơn, lặp lặp lại, kích thích điểm mẫn cảm nhất của .



      Trong người như có pháo hoa rực cháy, cảm giác quen thuộc lan theo sống lưng lên đầu. sắp chịu được nữa rồi, luồng nhiệt nóng rẫy la hét, muốn phun trào ra khỏi cơ thể . Hứa Triển nhịn được nữa, dùng sức tóm chặt lấy ngón tay ở giữa hai chân mình, khép chân lại, ép bụng dưới rồi thét lên. Ngay khi Uông Nhất Sơn đẩy hai chân lần nữa, dòng suối ngọt trào ra, để lại dấu ấn ràng tấm ga trải giường màu hồng nhạt...



      Ngọn lửa nóng của Uông Nhất Sơn cũng tiện đà chen vào, tận tình lấp đầy mỗi phân đường trơn ướt...Hai chân Hứa Triển như có ý thức của riêng chúng, quấn chặt quanh hông . cùng trong vũ khúc tê dại, điên cuồng cảm nhận , cảm nhận mỗi tấc lửa nóng của trong cơ thể mình, mặc cho phóng luồng dịch nóng bỏng vào nơi sâu nhất...



      đêm hoan ái mãnh liệt khiến tấm ga trải giường như tấm bản đồ. Mỗi dấu vết lại khiến Hứa Triển nhớ đến những chi tiết khiến người khác phải xấu hổ vào đêm qua.



      Đổ xà phòng vào máy giặt, Hứa Triển hung hăng ấn nút khởi động. Vậy mà tên cầm thú ở phía sau lại ôm eo : “Tối nay hẵng giặt, bây giờ vẫn chưa thấy đủ, tẹo nữa ga giường lại bẩn phải làm sao đây?”
      Anhdva thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 63___


      Đúng là sắc mặt Hứa Triển rất khó coi. Cho đến lúc gần ngủ, Uông Nhất Sơn mới gửi tin nhắn đến: Mai về nhà chuyện.



      tin nhắn máy móc như công thức khiến rất khó chịu, chỉ hận thể lôi tin nhắn đó ra khỏi màn hình, xé nó , rồi dùng chân đạp vài cái.



      Ban ngày, còn an ủi Quách Lâm Lâm, nhưng còn sao? Kiểu gì cũng tự an ủi mình được.



      Cả đời này, là gà mờ trong chuyện đương, mà lại vướng vào đúng tên biến thái Uông Nhất Sơn.



      Xóa bỏ những chuyện hồi , nếu như có thể ung dung nhắm mắt chọn lựa, tuyệt đối chọn Uông Nhất Sơn.



      Con sói háo sắc cút sang bên ! Loại đàn bà nào cũng leo lên được! Chỗ ở dưới thối hết rồi!



      Trước kia cũng phải là biết có nhiều phụ nữ, nhưng tại sao bây giờ lại cứ nghĩ nghĩ lại chuyện vớ vẩn đó? Nghĩ đến việc hùng hục người đàn bà khác, làm cái việc thể quen hơn được nữa, cảm giác đó mơ hồ khiến buồn nôn.



      Đúng lúc này, di động của đổ chuông. Hứa Triển tức tối nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, hít sâu hơi rồi mới cầm máy lên. Nhưng, màn hình ra dãy số lạ.



      “A lô, xin chào.”



      “Là tôi đây, Bạch Gia Nặc...” Hứa Triển vừa nghe thấy cau mày. gọi đến làm gì?



      Bên kia như thể nhìn thấy Hứa Triển, vội vàng bổ sung câu: “Đừng cúp máy, tôi có chuyện quan trọng muốn ...”



      Hứa Triển kiềm chế, hỏi: “Có chuyện gì nhanh lên, tôi muốn ngủ.”



      “Tôi có thể giúp mua 20% cổ phiếu của Uông thị, biết... có hứng thú ?”



      Hứa Triển ngồi thẳng dậy, “Cái gì cơ?”



      “Gần đây vốn quay vòng của Uông thị ổn định, bên đấy phải bán mấy công ty con để lấy tiền mặt, còn tung ra ít cổ phiếu, tôi tranh thủ mua được 20%. Nhưng tôi với chuyện này này, ừm, chẳng phải là vẫn muốn trả thù Uông Dương sao? Thế nào? với tôi hợp tác là có 60% rồi, muốn bắt tay với tôi lần nữa để ném con cá lớn Uông thị ?”



      Mồi nhử mà Bạch Gia Nặc tung ra đúng là khiến Hứa Triển dao động, nhưng Uông Nhất Sơn từng , cũng nhớ rất —— Bạch Gia Nặc phải là đối tác thích hợp!



      do dự gì chứ? Cơ hội khó có được, đợi vài hôm nữa cổ phiếu Uông thị tăng trở lại, chúng ta mất cơ hội đấy!”



      Hứa Triển cắn răng, cảm thấy nên dò xét hư thế nào trước , “Trước tiên, cho tôi xem giấy chuyển nhượng cổ phần của , sau đó chuyện hợp tác sau, được ?”



      “Cũng được, việc này nên để chậm, tôi lái xe đến khu nhà , chúng ta tìm nhà hàng, vừa ăn vừa chuyện.”



      đợi Hứa Triển từ chối, Bạch Gia Nặc cúp máy trước.



      Trời dần tối, Hứa Triển thể để mình con trai ở nhà, đành phải bế cả thằng bé ra ngoài.



      Bạch Gia Nặc ngồi trong xe, nhìn kia bế con về phía mình, đột nhiên lại cảm thấy rất giống nhân vật Maria trong tranh phương Tây. Gương mặt nhắn, khuôn ngực đầy đặn, lại bế đứa bụ bẫm trong lòng, là rất hài hòa.



      “Tôi đưa con theo, tiện xa, chúng ta vào quán 7-Eleven ở đối diện !”



      Điều này hiển nhiên khiến Bạch Gia Nặc hài lòng, miễn cưỡng cười và gật đầu. Trong cửa hàng ở góc phố, gian rất yên tĩnh, chỉ có người nhân viên nghe nhạc và đôi trung niên ngồi ở góc cửa hàng ăn Oden*.



      * Đây là món ăn truyền thống của Nhật Bản.



      Ngồi vào bàn, Bạch Gia Nặc nhìn Hứa Triển xem các món giá. Cuối cùng, mời ly trà sữa nóng, còn mình lại uống gì.



      Xem ra, lời đề nghị của qua điện thoại khiến nàng này dao động rồi. Gian thương đổi nước rửa xe đểu thành xịn làm sao bỏ qua cơ hội tốt thế này được.



      Bạch Gia Nặc cảm thấy, chuyến này nhất định có được đền bù mình mong muốn. Vì vậy, nở nụ cười rất tự tin, đáng tiếc là thằng bé trong lòng nàng kia chướng mắt.



      Thằng bé ngủ nhiều vào ban ngày, đến tối lại cực kỳ tỉnh, giờ cắn núm bình sữa rồi cười với Bạch công tử.



      Tâm tình Bạch Gia Nặc giảm ít. ngờ con trai Uông Nhất Sơn lại đáng đến thế, cũng muốn có đứa con do chính mình sinh ra, , muốn quẳng thằng bé này ra ngoài.



      Hứa Triển ôm con, cẩn thận xem tờ chuyển nhượng cổ phần đưa rồi hỏi: “ , điều kiện hợp tác của là gì?”



      Bạch Gia Nặc tự tin : “Tôi muốn em.”



      Hứa Triển sửng sốt, chẳng lẽ Bạch công tử đọc quá nhiều ngôn tình? câu thoại kinh điển này mà ngại? nhăn nhó, “Bạch thiếu gia, chuyện đêm khuya vừa , tôi thể theo hầu được rồi.” xong, đứng dậy định .



      Bạch Gia Nặc vội kéo tay Hứa Triển, “Tại sao em vẫn còn cái tính nóng như lửa thế chứ hả! Đừng tưởng em có 40% cổ phần là có thể ăn no ngủ kỹ, Uông Dương vẫn có cách bắt em nôn ra cho mà xem. Chẳng lẽ em muốn theo thằng khốn nghèo hèn đấy cả đời sao? Theo tôi có gì tốt chứ, tôi như Uông Nhất Sơn, hạn chế tự do của em. Làm tình nhân của tôi, tôi ... khiến mẹ con em phải lo chuyện cơm ăn áo mặc.”



      Hứa Triển giận mà lại cười: “Đúng là Uông Nhất Sơn xứng với tôi, nhưng sao? nghĩ tốt hơn?”



      Nụ cười môi Bạch công tử đậm hơn, như phóng ra tia lửa điện, “Thế em xem, tôi có chỗ nào khiến em hài lòng?”



      Hứa Triển nhìn lượt từ xuống dưới, “Đúng là rất tuấn tú, lại thiếu tiền, chắc chắn có rất nhiều đánh nhau vì . Thế nên, người ưu tú như vậy mà lại cố chấp với sinh con cho người khác, chỉ lên điều —— đầu có vấn đề, mà vấn đề hề ...” được nửa, thấy Bạch Gia Nặc há miệng định giải thích, liền cất cao giọng từng chữ : “Đừng là tôi có sức hấp dẫn lớn, hay tôi mê hoặc , tôi tự biết lượng sức mình. Chẳng qua chỉ muốn Uông Nhất Sơn tức hộc máu thôi. Đáng tiếc, tôi phải xe hàng hiệu, thể để cứ thích là có được.”



      thể?” Bạch Gia Nặc cười, đột nhiên tiến lại gần Hứa Triển, môi ghé vào vành tai , cách mập mờ: “Đáng ra chuyện này đâu, nhưng em thích được Uông Nhất Sơn giày vò?”



      *Ở đây dùng cụm “Bá Vương ngạnh thượng cung”, nghĩa đại loại là “cưỡng bức, ức hiếp”, mình để lái .



      Người đàn ông vẫn nấp trong siêu thị từ nãy đến giờ muốn chạy ra giải vây, nhưng Hứa Triển hung hăng giẫm cái lên chân Bạch Gia Nặc, khiến đau quá phải thả tay ra.



      Tiểu Nặc thấy bộ dạng ôm chân của Bạch công tử vỗ tay cười khanh khách.



      Bạch Gia Nặc tức tối nhìn nàng, nghiêm mặt hỏi: “ cho rằng tôi đánh phụ nữ?”



      cho rằng tôi chưa từng bị đàn ông đánh? có thể thử lần, xem sau khi đánh tôi, có còn dáng vẻ đàn ông ! hiểu lớn lên bằng cách nào, sao ngây thơ thế? Nếu phục Uông Nhất Sơn quang minh chính đại đấu với ấy trận như đàn ông với nhau, còn cứ nhặt những thứ ấy dùng rồi, khiến người khác tưởng thầm mến Uông Nhất Sơn đấy!”



      ...” Bạch Gia Nặc tức đến nỗi cãi nổi! Nhưng với vốn từ nghèo nàn, biết nên phản bác Hứa Triển thế nào. này luôn có kiên cường, mà hiểu vì sao lại cứ hấp dẫn , nhưng tả đó là cảm giác gì, lúc này chỉ có thể chữa thẹn: “ như thế, kẻ từng chiếm đoạt rồi? từng ức hiếp , giờ lại thay đổi nhanh thế? Cảm giác thế nào? Tôi ngờ là con đàn bà thấp hèn như thế! Vậy sao lúc trước còn nhờ tôi để thoát khỏi Uông Nhất Sơn?”



      Hứa Triển có chút mệt mỏi, hối hận vì mình nhờ trợ giúp từ tên “tử tế” như thế này. “ hỏi tôi Uông Nhất Sơn có gì tốt hơn ? Được, thế nghe đây. ấy có thể vì tôi mà cho giọt máu cuối cùng của mình, ấy có thể vì tôi mà tán gia bại sản cũng tiếc, ấy có thể vì tôi mà chịu mang tiếng xấu, bất chấp luân lý! Còn ! Bạch Gia Nặc! có dám vì tôi mà làm những chuyện đó ? dựa vào đâu mà chạy đến trước mặt tôi bày ra bộ dạng muốn thi ân giáng phúc? Tôi thấp hèn cũng được, cao sang cũng được, chẳng liên quan gì đến công tử Bạch nhà cả. Nhưng tôi có thể khẳng định, nếu có ngày Bạch Gia Nặc khuynh gia bại sản, có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện bỏ tất cả theo đâu! Riêng điều đó thôi, vĩnh viễn thua kém Uông Nhất Sơn!”



      xong, Hứa Triển bế con rời khỏi cửa hàng.



      Bạch Gia Nặc đứng im tại chỗ, suy nghĩ những lời Hứa Triển vừa .



      Sau khi Hứa Triển , người đàn ông trong cửa hàng cũng ra ngoài. ta giơ di động trong tay lên, tắt chế độ rảnh tay rồi vào ống nghe: “A lô, ông chủ nghe thấy chưa?...”



      Đêm hôm đó, đến khuya Hứa Triển mới ngủ. Nhưng tầm rạng sáng, bị đánh thức bởi tiếng vặn chìa khóa.



      Ra khỏi phòng, thấy Uông Nhất Sơn kéo hành lý về. Vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt lộ nhiều lạnh lùng, mái tóc bù xù che khóe miệng nhếch lên. Lúc này, trong mắt người đàn ông, vẻ mặt ngái ngủ của nàng đúng là cừu đến hang sói rồi.



      Đến khi lấy lại tinh thần, Hứa Triển cụp mắt, yên lặng xoay người về phòng ngủ. Lúc định đóng cửa phòng, bàn tay to chặn lại, đôi mắt dậy sóng ngầm nhìn chằm chằm.



      biết đâu mới là bệnh viện à? Mau thăm thư ký của . Con trai cũng năm tháng rồi, chắc là rất cần có bố. Phiền mang cả hành lý theo, thư ký Hà như thế, chắc chắn cho chỗ tránh mưa tránh nắng.”



      Uông Nhất Sơn yên lặng nghe những lời nồng mùi dấm, khóe miệng ngày càng cong, “Sau khi gặp lại em, chạm vào người khác, đứa bé trong bụng ta có quan hệ gì chứ?”



      Trái tim căng cứng cả ngày, sau khi nghe được câu giải thích hợp lý đó chầm chậm giãn ra. Nhưng phát là mình nổi cơn giận, nên vẫn cố chấp đẩy cửa phòng và : “ cần giải thích với tôi, ngủ với bao nhiêu người có liên quan gì đến tôi chứ? Bây giờ muốn giả dạng trai tơ hình như hơi chậm?”



      Uông Nhất Sơn nhìn bằng ánh mắt trìu mến, nghiêm túc : “Đối tượng đầu tiên lấy ra để thủ dâm là em, cho nên, chính xác mà em là người kết liễu đời trai tơ của .”



      Hứa Triển bị kiểu câu này làm cho chết đứng.



      Lúc này, hận thể rút bỉm của con ra ném vào mặt kẻ biết xấu hổ này. Đáng tiếc, lúc còn tức tối, cửa phòng bị Uông ma vương đóng lại. ôm lấy thân mặc váy hồng vào lòng, mặc kệ mọi chuyện, trước tiên cứ bịt miệng nàng lại , bù lại dằn vặt của mấy ngày nay.



      Hứa Triển đời nào lại để cho hôn, nhưng dường như high khi bị người đàn ông này gặm nhấm, hormone tăng vùn vụt.



      Chỉ trong nháy mắt, nàng nằm dưới , thở hổn hển nhưng vẫn mạnh miệng: “ ép tôi cơ mà...”



      Tên lưu manh này tu luyện được kĩ năng hôn đến tuyệt đỉnh trong khi ở London sao? Nếu cứ tiếp tục hôn đốm lửa cháy bùng bùng mất. Bởi vậy, khi Uông Nhất Sơn kéo áo ngủ của lên, khi thân thể chạm phải cơ thể nóng bừng của , mới dùng sức đẩy ra.



      “Đây phải là ép, mà là để em tự kiểm tra xem có thủ thân như ngọc .” vừa vừa liếm đầu ngực nhạy cảm của , mút sạch dòng sữa trắng vừa chảy ra, rồi lại ghì xuống giường, kẹp chặt mông bằng hai chân.



      Trong điện thoại, giọng nhàng nhưng lại như con dao mềm mại đâm thấu tim . Giây phút ấy, hận vì thể băng qua trăm núi nghìn sông để ôm người phụ nữ vừa bên trọn đời, bao giờ buông tay.



      Cả tâm hồn và thể xác thuộc về . Đầu lưỡi đảo liên tục trong miệng . Sau khi lướt qua ngực, cái bụng bằng phẳng, tiến đến nơi bí trong quần lót . cơ thể nhuộm màu hồng chỉ còn lại chiếc quần lót trắng, cách lớp vải, đưa tay vuốt ve nguồn nhiệt nóng bỏng, dễ dàng tìm được nhụy hoa mê hồn. Khi bắt đầu vuốt ve, người phụ nữ phía dưới chìm đắm trong bữa tiệc ân ái mãnh liệt cùng .



      ... là đồ khốn!” Bị đánh trúng tử huyệt, nhịn được nữa, dòng dịch lỏng chảy ra bán đứng . Cả cơ thể như bị trói chặt, bị ghì giường, để mặc cho những tiếng rên rỉ vỡ vụn tràn ra khỏi cổ họng.



      “Thích ? lúc nữa còn tuyệt hơn...” cởi bỏ chiếc quần lót của , sau đó thể nhẫn nại được nữa, tách hai chân ra, tham lam dò xét vào lãnh địa thuộc về mình.



      “Mới thế mà ướt rồi, đừng làm dây ra ga giường, biết chưa? Phải tiết kiệm bột giặt!



      Đồ đểu! Khốn kiếp!



      Dám học bày ra cái dáng hô hào tiết kiệm, còn nghiêm túc dặn , làm như là con cún bất cẩn để dây nước tiểu ra giường bằng!



      Nhìn bộ dạng thở hổn hển của Hứa Triển, Uông Nhất Sơn cười xấu xa rồi cởi quần áo. Rũ bỏ bộ âu phục nghiêm nghị, con mãnh thú ra. cố ý đè lên , ngón giữa đột nhiên vào nơi ướt át của .



      Hứa Triển căng cứng người, mọi tế bào cơ thể như thét gào ầm ĩ.



      “Em là của , của ! Ngoài em ra, cần ai hết! Em có biết, trong mắt , em đẹp thế nào ?” Ngón tay thô to vùi vào nơi bí của người phụ nữ, vào ra mấy lần rồi động tác ngày càng nhanh hơn, lặp lặp lại, kích thích điểm mẫn cảm nhất của .



      Trong người như có pháo hoa rực cháy, cảm giác quen thuộc lan theo sống lưng lên đầu. sắp chịu được nữa rồi, luồng nhiệt nóng rẫy la hét, muốn phun trào ra khỏi cơ thể . Hứa Triển nhịn được nữa, dùng sức tóm chặt lấy ngón tay ở giữa hai chân mình, khép chân lại, ép bụng dưới rồi thét lên. Ngay khi Uông Nhất Sơn đẩy hai chân lần nữa, dòng suối ngọt trào ra, để lại dấu ấn ràng tấm ga trải giường màu hồng nhạt...



      Ngọn lửa nóng của Uông Nhất Sơn cũng tiện đà chen vào, tận tình lấp đầy mỗi phân đường trơn ướt...Hai chân Hứa Triển như có ý thức của riêng chúng, quấn chặt quanh hông . cùng trong vũ khúc tê dại, điên cuồng cảm nhận , cảm nhận mỗi tấc lửa nóng của trong cơ thể mình, mặc cho phóng luồng dịch nóng bỏng vào nơi sâu nhất...



      đêm hoan ái mãnh liệt khiến tấm ga trải giường như tấm bản đồ. Mỗi dấu vết lại khiến Hứa Triển nhớ đến những chi tiết khiến người khác phải xấu hổ vào đêm qua.



      Đổ xà phòng vào máy giặt, Hứa Triển hung hăng ấn nút khởi động. Vậy mà tên cầm thú ở phía sau lại ôm eo : “Tối nay hẵng giặt, bây giờ vẫn chưa thấy đủ, tẹo nữa ga giường lại bẩn phải làm sao đây?”

    6. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 63___


      Đúng là sắc mặt Hứa Triển rất khó coi. Cho đến lúc gần ngủ, Uông Nhất Sơn mới gửi tin nhắn đến: Mai về nhà chuyện.



      tin nhắn máy móc như công thức khiến rất khó chịu, chỉ hận thể lôi tin nhắn đó ra khỏi màn hình, xé nó , rồi dùng chân đạp vài cái.



      Ban ngày, còn an ủi Quách Lâm Lâm, nhưng còn sao? Kiểu gì cũng tự an ủi mình được.



      Cả đời này, là gà mờ trong chuyện đương, mà lại vướng vào đúng tên biến thái Uông Nhất Sơn.



      Xóa bỏ những chuyện hồi , nếu như có thể ung dung nhắm mắt chọn lựa, tuyệt đối chọn Uông Nhất Sơn.



      Con sói háo sắc cút sang bên ! Loại đàn bà nào cũng leo lên được! Chỗ ở dưới thối hết rồi!



      Trước kia cũng phải là biết có nhiều phụ nữ, nhưng tại sao bây giờ lại cứ nghĩ nghĩ lại chuyện vớ vẩn đó? Nghĩ đến việc hùng hục người đàn bà khác, làm cái việc thể quen hơn được nữa, cảm giác đó mơ hồ khiến buồn nôn.



      Đúng lúc này, di động của đổ chuông. Hứa Triển tức tối nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, hít sâu hơi rồi mới cầm máy lên. Nhưng, màn hình ra dãy số lạ.



      “A lô, xin chào.”



      “Là tôi đây, Bạch Gia Nặc...” Hứa Triển vừa nghe thấy cau mày. gọi đến làm gì?



      Bên kia như thể nhìn thấy Hứa Triển, vội vàng bổ sung câu: “Đừng cúp máy, tôi có chuyện quan trọng muốn ...”



      Hứa Triển kiềm chế, hỏi: “Có chuyện gì nhanh lên, tôi muốn ngủ.”



      “Tôi có thể giúp mua 20% cổ phiếu của Uông thị, biết... có hứng thú ?”



      Hứa Triển ngồi thẳng dậy, “Cái gì cơ?”



      “Gần đây vốn quay vòng của Uông thị ổn định, bên đấy phải bán mấy công ty con để lấy tiền mặt, còn tung ra ít cổ phiếu, tôi tranh thủ mua được 20%. Nhưng tôi với chuyện này này, ừm, chẳng phải là vẫn muốn trả thù Uông Dương sao? Thế nào? với tôi hợp tác là có 60% rồi, muốn bắt tay với tôi lần nữa để ném con cá lớn Uông thị ?”



      Mồi nhử mà Bạch Gia Nặc tung ra đúng là khiến Hứa Triển dao động, nhưng Uông Nhất Sơn từng , cũng nhớ rất —— Bạch Gia Nặc phải là đối tác thích hợp!



      do dự gì chứ? Cơ hội khó có được, đợi vài hôm nữa cổ phiếu Uông thị tăng trở lại, chúng ta mất cơ hội đấy!”



      Hứa Triển cắn răng, cảm thấy nên dò xét hư thế nào trước , “Trước tiên, cho tôi xem giấy chuyển nhượng cổ phần của , sau đó chuyện hợp tác sau, được ?”



      “Cũng được, việc này nên để chậm, tôi lái xe đến khu nhà , chúng ta tìm nhà hàng, vừa ăn vừa chuyện.”



      đợi Hứa Triển từ chối, Bạch Gia Nặc cúp máy trước.



      Trời dần tối, Hứa Triển thể để mình con trai ở nhà, đành phải bế cả thằng bé ra ngoài.



      Bạch Gia Nặc ngồi trong xe, nhìn kia bế con về phía mình, đột nhiên lại cảm thấy rất giống nhân vật Maria trong tranh phương Tây. Gương mặt nhắn, khuôn ngực đầy đặn, lại bế đứa bụ bẫm trong lòng, là rất hài hòa.



      “Tôi đưa con theo, tiện xa, chúng ta vào quán 7-Eleven ở đối diện !”



      Điều này hiển nhiên khiến Bạch Gia Nặc hài lòng, miễn cưỡng cười và gật đầu. Trong cửa hàng ở góc phố, gian rất yên tĩnh, chỉ có người nhân viên nghe nhạc và đôi trung niên ngồi ở góc cửa hàng ăn Oden*.



      * Đây là món ăn truyền thống của Nhật Bản.



      Ngồi vào bàn, Bạch Gia Nặc nhìn Hứa Triển xem các món giá. Cuối cùng, mời ly trà sữa nóng, còn mình lại uống gì.



      Xem ra, lời đề nghị của qua điện thoại khiến nàng này dao động rồi. Gian thương đổi nước rửa xe đểu thành xịn làm sao bỏ qua cơ hội tốt thế này được.



      Bạch Gia Nặc cảm thấy, chuyến này nhất định có được đền bù mình mong muốn. Vì vậy, nở nụ cười rất tự tin, đáng tiếc là thằng bé trong lòng nàng kia chướng mắt.



      Thằng bé ngủ nhiều vào ban ngày, đến tối lại cực kỳ tỉnh, giờ cắn núm bình sữa rồi cười với Bạch công tử.



      Tâm tình Bạch Gia Nặc giảm ít. ngờ con trai Uông Nhất Sơn lại đáng đến thế, cũng muốn có đứa con do chính mình sinh ra, , muốn quẳng thằng bé này ra ngoài.



      Hứa Triển ôm con, cẩn thận xem tờ chuyển nhượng cổ phần đưa rồi hỏi: “ , điều kiện hợp tác của là gì?”



      Bạch Gia Nặc tự tin : “Tôi muốn em.”



      Hứa Triển sửng sốt, chẳng lẽ Bạch công tử đọc quá nhiều ngôn tình? câu thoại kinh điển này mà ngại? nhăn nhó, “Bạch thiếu gia, chuyện đêm khuya vừa , tôi thể theo hầu được rồi.” xong, đứng dậy định .



      Bạch Gia Nặc vội kéo tay Hứa Triển, “Tại sao em vẫn còn cái tính nóng như lửa thế chứ hả! Đừng tưởng em có 40% cổ phần là có thể ăn no ngủ kỹ, Uông Dương vẫn có cách bắt em nôn ra cho mà xem. Chẳng lẽ em muốn theo thằng khốn nghèo hèn đấy cả đời sao? Theo tôi có gì tốt chứ, tôi như Uông Nhất Sơn, hạn chế tự do của em. Làm tình nhân của tôi, tôi ... khiến mẹ con em phải lo chuyện cơm ăn áo mặc.”



      Hứa Triển giận mà lại cười: “Đúng là Uông Nhất Sơn xứng với tôi, nhưng sao? nghĩ tốt hơn?”



      Nụ cười môi Bạch công tử đậm hơn, như phóng ra tia lửa điện, “Thế em xem, tôi có chỗ nào khiến em hài lòng?”



      Hứa Triển nhìn lượt từ xuống dưới, “Đúng là rất tuấn tú, lại thiếu tiền, chắc chắn có rất nhiều đánh nhau vì . Thế nên, người ưu tú như vậy mà lại cố chấp với sinh con cho người khác, chỉ lên điều —— đầu có vấn đề, mà vấn đề hề ...” được nửa, thấy Bạch Gia Nặc há miệng định giải thích, liền cất cao giọng từng chữ : “Đừng là tôi có sức hấp dẫn lớn, hay tôi mê hoặc , tôi tự biết lượng sức mình. Chẳng qua chỉ muốn Uông Nhất Sơn tức hộc máu thôi. Đáng tiếc, tôi phải xe hàng hiệu, thể để cứ thích là có được.”



      thể?” Bạch Gia Nặc cười, đột nhiên tiến lại gần Hứa Triển, môi ghé vào vành tai , cách mập mờ: “Đáng ra chuyện này đâu, nhưng em thích được Uông Nhất Sơn giày vò?”



      *Ở đây dùng cụm “Bá Vương ngạnh thượng cung”, nghĩa đại loại là “cưỡng bức, ức hiếp”, mình để lái .



      Người đàn ông vẫn nấp trong siêu thị từ nãy đến giờ muốn chạy ra giải vây, nhưng Hứa Triển hung hăng giẫm cái lên chân Bạch Gia Nặc, khiến đau quá phải thả tay ra.



      Tiểu Nặc thấy bộ dạng ôm chân của Bạch công tử vỗ tay cười khanh khách.



      Bạch Gia Nặc tức tối nhìn nàng, nghiêm mặt hỏi: “ cho rằng tôi đánh phụ nữ?”



      cho rằng tôi chưa từng bị đàn ông đánh? có thể thử lần, xem sau khi đánh tôi, có còn dáng vẻ đàn ông ! hiểu lớn lên bằng cách nào, sao ngây thơ thế? Nếu phục Uông Nhất Sơn quang minh chính đại đấu với ấy trận như đàn ông với nhau, còn cứ nhặt những thứ ấy dùng rồi, khiến người khác tưởng thầm mến Uông Nhất Sơn đấy!”



      ...” Bạch Gia Nặc tức đến nỗi cãi nổi! Nhưng với vốn từ nghèo nàn, biết nên phản bác Hứa Triển thế nào. này luôn có kiên cường, mà hiểu vì sao lại cứ hấp dẫn , nhưng tả đó là cảm giác gì, lúc này chỉ có thể chữa thẹn: “ như thế, kẻ từng chiếm đoạt rồi? từng ức hiếp , giờ lại thay đổi nhanh thế? Cảm giác thế nào? Tôi ngờ là con đàn bà thấp hèn như thế! Vậy sao lúc trước còn nhờ tôi để thoát khỏi Uông Nhất Sơn?”



      Hứa Triển có chút mệt mỏi, hối hận vì mình nhờ trợ giúp từ tên “tử tế” như thế này. “ hỏi tôi Uông Nhất Sơn có gì tốt hơn ? Được, thế nghe đây. ấy có thể vì tôi mà cho giọt máu cuối cùng của mình, ấy có thể vì tôi mà tán gia bại sản cũng tiếc, ấy có thể vì tôi mà chịu mang tiếng xấu, bất chấp luân lý! Còn ! Bạch Gia Nặc! có dám vì tôi mà làm những chuyện đó ? dựa vào đâu mà chạy đến trước mặt tôi bày ra bộ dạng muốn thi ân giáng phúc? Tôi thấp hèn cũng được, cao sang cũng được, chẳng liên quan gì đến công tử Bạch nhà cả. Nhưng tôi có thể khẳng định, nếu có ngày Bạch Gia Nặc khuynh gia bại sản, có người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện bỏ tất cả theo đâu! Riêng điều đó thôi, vĩnh viễn thua kém Uông Nhất Sơn!”



      xong, Hứa Triển bế con rời khỏi cửa hàng.



      Bạch Gia Nặc đứng im tại chỗ, suy nghĩ những lời Hứa Triển vừa .



      Sau khi Hứa Triển , người đàn ông trong cửa hàng cũng ra ngoài. ta giơ di động trong tay lên, tắt chế độ rảnh tay rồi vào ống nghe: “A lô, ông chủ nghe thấy chưa?...”



      Đêm hôm đó, đến khuya Hứa Triển mới ngủ. Nhưng tầm rạng sáng, bị đánh thức bởi tiếng vặn chìa khóa.



      Ra khỏi phòng, thấy Uông Nhất Sơn kéo hành lý về. Vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt lộ nhiều lạnh lùng, mái tóc bù xù che khóe miệng nhếch lên. Lúc này, trong mắt người đàn ông, vẻ mặt ngái ngủ của nàng đúng là cừu đến hang sói rồi.



      Đến khi lấy lại tinh thần, Hứa Triển cụp mắt, yên lặng xoay người về phòng ngủ. Lúc định đóng cửa phòng, bàn tay to chặn lại, đôi mắt dậy sóng ngầm nhìn chằm chằm.



      biết đâu mới là bệnh viện à? Mau thăm thư ký của . Con trai cũng năm tháng rồi, chắc là rất cần có bố. Phiền mang cả hành lý theo, thư ký Hà như thế, chắc chắn cho chỗ tránh mưa tránh nắng.”



      Uông Nhất Sơn yên lặng nghe những lời nồng mùi dấm, khóe miệng ngày càng cong, “Sau khi gặp lại em, chạm vào người khác, đứa bé trong bụng ta có quan hệ gì chứ?”



      Trái tim căng cứng cả ngày, sau khi nghe được câu giải thích hợp lý đó chầm chậm giãn ra. Nhưng phát là mình nổi cơn giận, nên vẫn cố chấp đẩy cửa phòng và : “ cần giải thích với tôi, ngủ với bao nhiêu người có liên quan gì đến tôi chứ? Bây giờ muốn giả dạng trai tơ hình như hơi chậm?”



      Uông Nhất Sơn nhìn bằng ánh mắt trìu mến, nghiêm túc : “Đối tượng đầu tiên lấy ra để thủ dâm là em, cho nên, chính xác mà em là người kết liễu đời trai tơ của .”



      Hứa Triển bị kiểu câu này làm cho chết đứng.



      Lúc này, hận thể rút bỉm của con ra ném vào mặt kẻ biết xấu hổ này. Đáng tiếc, lúc còn tức tối, cửa phòng bị Uông ma vương đóng lại. ôm lấy thân mặc váy hồng vào lòng, mặc kệ mọi chuyện, trước tiên cứ bịt miệng nàng lại , bù lại dằn vặt của mấy ngày nay.



      Hứa Triển đời nào lại để cho hôn, nhưng dường như high khi bị người đàn ông này gặm nhấm, hormone tăng vùn vụt.



      Chỉ trong nháy mắt, nàng nằm dưới , thở hổn hển nhưng vẫn mạnh miệng: “ ép tôi cơ mà...”



      Tên lưu manh này tu luyện được kĩ năng hôn đến tuyệt đỉnh trong khi ở London sao? Nếu cứ tiếp tục hôn đốm lửa cháy bùng bùng mất. Bởi vậy, khi Uông Nhất Sơn kéo áo ngủ của lên, khi thân thể chạm phải cơ thể nóng bừng của , mới dùng sức đẩy ra.



      “Đây phải là ép, mà là để em tự kiểm tra xem có thủ thân như ngọc .” vừa vừa liếm đầu ngực nhạy cảm của , mút sạch dòng sữa trắng vừa chảy ra, rồi lại ghì xuống giường, kẹp chặt mông bằng hai chân.



      Trong điện thoại, giọng nhàng nhưng lại như con dao mềm mại đâm thấu tim . Giây phút ấy, hận vì thể băng qua trăm núi nghìn sông để ôm người phụ nữ vừa bên trọn đời, bao giờ buông tay.



      Cả tâm hồn và thể xác thuộc về . Đầu lưỡi đảo liên tục trong miệng . Sau khi lướt qua ngực, cái bụng bằng phẳng, tiến đến nơi bí trong quần lót . cơ thể nhuộm màu hồng chỉ còn lại chiếc quần lót trắng, cách lớp vải, đưa tay vuốt ve nguồn nhiệt nóng bỏng, dễ dàng tìm được nhụy hoa mê hồn. Khi bắt đầu vuốt ve, người phụ nữ phía dưới chìm đắm trong bữa tiệc ân ái mãnh liệt cùng .



      ... là đồ khốn!” Bị đánh trúng tử huyệt, nhịn được nữa, dòng dịch lỏng chảy ra bán đứng . Cả cơ thể như bị trói chặt, bị ghì giường, để mặc cho những tiếng rên rỉ vỡ vụn tràn ra khỏi cổ họng.



      “Thích ? lúc nữa còn tuyệt hơn...” cởi bỏ chiếc quần lót của , sau đó thể nhẫn nại được nữa, tách hai chân ra, tham lam dò xét vào lãnh địa thuộc về mình.



      “Mới thế mà ướt rồi, đừng làm dây ra ga giường, biết chưa? Phải tiết kiệm bột giặt!



      Đồ đểu! Khốn kiếp!



      Dám học bày ra cái dáng hô hào tiết kiệm, còn nghiêm túc dặn , làm như là con cún bất cẩn để dây nước tiểu ra giường bằng!



      Nhìn bộ dạng thở hổn hển của Hứa Triển, Uông Nhất Sơn cười xấu xa rồi cởi quần áo. Rũ bỏ bộ âu phục nghiêm nghị, con mãnh thú ra. cố ý đè lên , ngón giữa đột nhiên vào nơi ướt át của .



      Hứa Triển căng cứng người, mọi tế bào cơ thể như thét gào ầm ĩ.



      “Em là của , của ! Ngoài em ra, cần ai hết! Em có biết, trong mắt , em đẹp thế nào ?” Ngón tay thô to vùi vào nơi bí của người phụ nữ, vào ra mấy lần rồi động tác ngày càng nhanh hơn, lặp lặp lại, kích thích điểm mẫn cảm nhất của .



      Trong người như có pháo hoa rực cháy, cảm giác quen thuộc lan theo sống lưng lên đầu. sắp chịu được nữa rồi, luồng nhiệt nóng rẫy la hét, muốn phun trào ra khỏi cơ thể . Hứa Triển nhịn được nữa, dùng sức tóm chặt lấy ngón tay ở giữa hai chân mình, khép chân lại, ép bụng dưới rồi thét lên. Ngay khi Uông Nhất Sơn đẩy hai chân lần nữa, dòng suối ngọt trào ra, để lại dấu ấn ràng tấm ga trải giường màu hồng nhạt...



      Ngọn lửa nóng của Uông Nhất Sơn cũng tiện đà chen vào, tận tình lấp đầy mỗi phân đường trơn ướt...Hai chân Hứa Triển như có ý thức của riêng chúng, quấn chặt quanh hông . cùng trong vũ khúc tê dại, điên cuồng cảm nhận , cảm nhận mỗi tấc lửa nóng của trong cơ thể mình, mặc cho phóng luồng dịch nóng bỏng vào nơi sâu nhất...



      đêm hoan ái mãnh liệt khiến tấm ga trải giường như tấm bản đồ. Mỗi dấu vết lại khiến Hứa Triển nhớ đến những chi tiết khiến người khác phải xấu hổ vào đêm qua.



      Đổ xà phòng vào máy giặt, Hứa Triển hung hăng ấn nút khởi động. Vậy mà tên cầm thú ở phía sau lại ôm eo : “Tối nay hẵng giặt, bây giờ vẫn chưa thấy đủ, tẹo nữa ga giường lại bẩn phải làm sao đây?”

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :