1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dục vọng chiếm hữu - Cuồng Thượng Gia Cuồng ( 70 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 55___


      Hứa Triển hoảng hốt, ngỡ như mình còn trong mơ, nếu tại sao Uông Nhất Sơn hôn mê bất tỉnh lại ngồi cạnh giường ?



      Nhưng, độ ấm trong lòng bàn tay rất chân thực, nhắc biết rằng đây phải mơ!



      ... tỉnh rồi?” Hứa Triển ngồi dậy đột ngột, máu dồn thẳng lên đầu nên hơi choáng.



      Uông Nhất Sơn muốn đỡ nhưng chỉ mới hơi nhúc nhích lảo đảo như người giấy, thành ra Hứa Triển lại phải đỡ lấy .



      Uông Nhất Sơn ngã vào người Hứa Triển, đầu đổ đầy mồ hôi, miệng thở phì phò. Hứa Triển muốn đẩy ra theo phản xạ, nhưng nhìn đến thân thể gầy gò của nên lại đành, chỉ có thể đỡ dựa vào đầu giường, rồi đắp chăn cho .



      tỉnh lại lúc nào thế, sao lại mình chạy đến đây?”



      Mặc dù cơ thể Uông Nhất Sơn vô cùng suy nhược nhưng đôi mắt vẫn tham lam nhìn bên cạnh.



      Dù mới sinh nhưng béo lên như những người phụ nữ khác mà vẫn rất thon thả, mái tóc rối do mới dậy, khuôn mặt có vẻ hơn, chỉ có ngực là to hơn do căng sữa. Thằng bé bú mấy, vì thế sữa chảy ra ít từ lúc còn ngủ, thấm ướt cả vạt áo trước ngực, tản ra mùi sữa thơm.



      Có lẽ là do nằm mê man thời gian dài, Uông Nhất Sơn mím môi, lại đột nhiên thấy khát, nhịn được mà tiến lại gần ngực Hứa Triển.



      Bà mẹ trẻ Hứa Triển biết được tính toán của Uông Nhất Sơn, còn tưởng khó chịu trong người nên vội vàng nhích lại gần. Đột nhiên Uông Nhất Sơn thấy Hứa Triển có chút thay đổi, phải biết rằng này chưa bao giờ chủ động lại gần , trừ khi là muốn gài bẫy .



      Nhưng dù chỉ là hành động cũng khiến vui mừng cách lạ lùng, cọ cằm lún phún râu lên má Hứa Triển, cảm nhận được làn da mềm mại của rồi lại cọ vài cái nữa.



      “Tỉnh lại lúc chiều, nằm nhiều quá nên dậy ngay nổi, đến khi dậy được sang đây ngay.” Cho dù trong lòng sung sướng nhưng Uông Nhất Sơn vẫn tỏ vẻ thản nhiên.



      tênh chứ ra việc rời giường và được vài bước phải là chuyện đơn giản. buộc mình phải cố gắng, rồi lại ngồi bất động như tượng, gò ép đến mức thở nổi.



      tiếp: “Có thể sống lại để ôm em... tốt...”



      Giấc mơ vốn chưa bay sạch ra khỏi đầu, giờ lại nghe thấy tiếng khàn khàn của Uông Nhất Sơn, hai mắt Hứa Triển ngân ngấn, nước mắt từ từ lăn dài.



      Nếu như Tiểu Uông mà biết lúc , hẳn là ôm chặt lấy và khóc òa lên.



      Khi hai người gặp lại nhau lần đầu tiên, Hứa Triển thắc mắc tại sao giọng Uông Nhất Sơn lại trầm khàn đến thế. Đến giờ mới hiểu, tai nạn trong hầm năm ấy khiến cho thanh quản của Uông Nhất Sơn bị tổn thương, cho nên giọng của mới trầm khàn như vậy.



      Hai người họ bắt đầu như thế nào?



      của lúc đó ra hiểu nhiều về thứ tình cảm mơ hồ ấy, nhưng khi có cậu bé muốn làm bạn cậu ta, giấu nổi vẻ mặt thẹn thùng, và trong lòng cũng chớm nở rung động được thành lời.



      Nhiều bạn trong trường được nhiều cậu học sinh nhờ gửi giấy cho bé xinh đẹp trong khối, có bạn từng cho đọc. tờ giấy là những câu biết chép ở đâu, “Gửi Tiên Hoa, người tớ nhất, tớ muốn cậu làm người phụ nữ của tớ...” Vừa đọc thấy mùi lưu manh.



      Nhưng Uông Nhất Sơn như vậy. Lá thư tình gửi cho bức thư rất dài, trang giấy tràn ngập những con chữ màu đỏ. Sau này, Hứa Triển mới biết, đó là bức thư Uông Nhất Sơn viết bằng máu cắt từ ngón tay.



      Kiểu thư tình hoành tráng này đương nhiên là ăn đứt mấy câu ngây ngô chép lại rồi. Thế giới của trẻ con giống thế giới của người lớn, loại người điên cuồng như vậy khiến cho trưởng thành sợ chạy mất dép, nhưng lại khiến những bé mười tuổi cực kỳ hâm mộ. Sau này, cả hội đều đồng tình rằng bức thư máu đó là tấm chân tình, người viết nhất định có trái tim chung thủy.



      Vì vậy, Hứa Triển chưa bao giờ được khoe váy áo xúng xính với bạn bè nay lại có bạn trai khiến được hãnh diện.



      Khi đó, tác dụng của việc có bạn trai chỉ đơn giản là có người để sai khiến.



      Đối với cậu bé có túi tiền lép mà , có bạn đồng nghĩa với việc phải san tiền tiêu vặt của mình để mua đồ ăn!



      Cậu bé mua về đống đồ ăn vặt, nhiệm vụ của bé là sau khi ăn xong que kem, liếm môi và nở nụ cười tươi rói với cậu, hoặc nhân lúc có ai nắm tay nhau. Cả hai liếc nhìn nhau, chỉ im lặng bước mà hai bàn tay bé đầy mồ hôi vẫn nắm chặt rời.



      Còn nhớ, khi đó, giọng của Uông Nhất Sơn rất êm tai. Lúc hai người ở cạnh nhau, Uông Nhất Sơn rất hay hát.



      Cậu bé mười hai tuổi, đứng đỉnh núi, học dáng vẻ của người lớn, vừa nhìn Hứa Triển vừa cất cao giọng hát ca khúc “Muốn gió thổi cùng em” của Trương Học Hữu. còn nhớ, giọng hát ấy rất tuyệt, màu xanh dưới chân càng tôn lên vẻ đẹp trai của cậu bé Uông Nhất Sơn.



      Bất chợt, tiếng hát ấy lại vang vọng bên tai —— “Muốn gió thổi cùng em, dù em có ở chốn khác, vẫn có thể đón gió, và lên giấc mộng trong lòng...”



      Nhưng khoảnh khắc tốt đẹp đó chỉ là quá khứ xa xôi, giống như lời bài hát, tiêu tan khi người còn. Tiếng trong trẻo giờ khàn, giọng của bây giờ chỉ để uy hiếp , khiêu khích lúc giường, và nó nhắc Hứa Triển rằng: ta —— còn là Tiểu Sơn nở nụ cười tươi rói đỉnh núi năm ấy nữa!



      Có vài thứ bị gió thổi biến mất, muốn tìm lại cũng thể...



      Có lẽ là do ghét bộ dạng yếu ớt này của mình, sau khi tỉnh lại, Uông Nhất Sơn chút tự giác của người bệnh. Bác sĩ dặn phải chú ý cẩn thận vết mổ, tốt nhất là nên để y tá giúp tiểu. Kết quả là Uông Nhất Sơn mắng ba y tá đến mức khóc sưng mắt, và hậu quả của việc nghe lời bác sĩ là vết thương nứt ra.



      Nhìn vết thương toét máu, Hứa Triển nhịn được, chỉ vào mặt Uông Nhất Sơn và quát mắng như với trẻ con. ngờ, ông chủ vẫn hay ngang ngược giờ lại ngoan ngoãn ngồi nghe, sau tràng giáo huấn của Hứa Triển chịu để cầm bô và xử lý phía dưới.



      Lúc Hứa Triển cầm thứ đó trong tay hai mắt cùng sòng sọc vẻ tức giận, phải kiềm chế lắm mới đổ cả bô nước tiểu lên đầu . Uông Nhất Sơn phát , sau khi bị thương, thái độ của Hứa Triển mềm mỏng hẳn, cho nên tự muốn vết thương của mình càng nặng thêm, ngay cả việc uống nước cũng phải nhờ bà xã.



      chứng minh, quái vật nghìn nằm cũng thành tinh nghìn năm. Quái vật Uông trông còn tiều tụy nhưng vết thương hồi phục rất mau chóng, chưa đến tháng lành bảy tám phần.



      Hơn tháng nằm viện cũng mấy yên ổn. Từ khi phất tay bỏ , Uông Dương còn xuất nữa. Luật sư của nhà họ Uông đến đây năm lần bảy lượt, đều là để làm thủ tục xóa bỏ quan hệ bố con mặt pháp lý giữa Uông Nhất Sơn và Uông Dương, đồng thời muốn đòi mẹ Uông Nhất Sơn khoản tiền bồi thường kếch sù mà bà ta được nhận.



      Xét nghiệm chứng minh ràng, Uông Nhất Sơn phải là con trai Uông Dương, hơn nữa, Uông Nhất Sơn trưởng thành nên quyền pháp lý cần thông qua Uông Dương.



      Về phần tiền bồi thường kia, Uông Nhất Sơn chủ động gánh chịu. chỉ đưa ra điều kiện duy nhất với tay luật sư là được quấy rầy ông ngoại , dù sao ông cũng lớn tuổi, chịu nổi chuyện con làm.



      Hứa Triển ngồi bên cạnh đều nghe được tất cả. Trước đây, Uông Nhất Sơn có tiền danh nghĩa của tập đoàn, nhưng thân là cậu chủ mà những khoản chi tiêu vẫn ghi sổ sách. Tiền tiết kiệm hay bất động sản chỉ là phần , người làm ăn thường để nó nằm yên trong ngân hàng. Sau khi luật sư , mới hỏi Uông Nhất Sơn, liệu tiền của có đủ để bồi thường hay .



      Uông Nhất Sơn phải là bận tâm. gọi điện cho Lý Phong, nhờ bán căn biệt thự ở lưng chừng núi, thêm cả ít lãi do chơi cổ phiếu và mấy chiếc xe, cũng xem như lấp được lòng tham của Uông Dương.



      Có điều, Hứa Triển thầm cười lạnh trong lòng, Địch Diễm Thu tính toán đâu ra đấy, nhưng lại chẳng ngờ rằng Uông Nhất Sơn phải con cháu họ Uông, cách khác, ta đâu cần màn “cuồng sát nửa đêm”. biết bây giờ ta có đấm ngực giậm chân hay , có nghĩ xem làm thế nào để bình an sau việc tàn ác vừa qua hay ?



      “Em đừng lo, căn hộ mua ở trung tâm thành phố đứng tên em, sau khi ra viện, chúng ta ở đó.”



      Môi Hứa Triển mấp máy, cuối cùng cũng thông suốt, cứ để sau khi Uông Nhất Sơn ra viện rồi tính.



      Uông Nhất Sơn chính thức bị tước quyền thừa kế nhà họ Uông, hơn nữa, 40% cổ phần ban đầu của chuyển sang tên Hứa Triển, trong tay có ít cổ phần nào, hoàn toàn còn lý do làm chủ tịch tập đoàn. Sau khi bàn giao công việc, Uông Nhất Sơn chính thức trở thành người “ba ”, nhà, xe, công việc.



      Đứa bé đúng là giống bố nó, mới sinh ra gặp phải cảnh khó khăn, nhưng chưa đến hai tháng được sáu cân, bác sĩ nó có thể ra viện. Lý Phong lái xe đưa ba người họ về căn hộ trong thành phố.



      Khi ra viện, thằng bé được vào hộ khẩu. Uông Nhất Sơn đặt cho nó cái tên dễ nghe —— Hứa Nặc!



      Ra quyết định như vậy, ai cũng thầm hiểu. Nếu muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với nhà họ Uông, đương nhiên là đứa bé thể tiếp tục mang họ Uông, đành phải mang họ mẹ.



      Sau khi về nhà, dù thay đổi hoàn cảnh nhưng Nặc Nặc rất khỏe mạnh, khi ăn no sữa là ngoẹo cổ sang bên, phưỡn bụng lên rồi ngủ say tít. Kể cả trong lúc sung sướng “xuất xưởng” bãi “vàng mềm” trong bỉm, nó cũng chỉ chẹp chẹp miệng chứ mở mắt.



      Lúc chăm con, những tính xấu trước đây của Uông Nhất Sơn đều bay sạch. ngồi xổm trước giường trẻ con, chùi bỏ đống bốc mùi mới “ra lò”, cởi bỏ tất chân của con, lấy khăn ướt lau sạch cái mông dính bẩn rồi thay cho nó cái bỉm khác.



      Sau khi làm xong hết việc, lại như đứa trẻ bắt được món đồ chơi mới, cẩn thận nắn chân nắn tay thằng bé, vân vê từng đầu ngón chân, ngắm mãi chán.



      Hứa Triển đứng bên cạnh, từ từ rót cho mình cốc nước rồi liếc mắt nhìn người đàn ông mỉm cười ngắm con trai.



      Chờ Uông Nhất Sơn ngắm đủ rồi, khi chuẩn bị ra ôm mình, Hứa Triển mới quyết tâm mở miệng: “Uông Nhất Sơn, chúng ta ly hôn !”
      Dion, Màn Thầuhuyenlaw68 thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 56___


      Chỉ câu khiến nụ cười môi Uông Nhất Sơn cứng lại. xụ mặt, nắm lấy vai Hứa Triển, “Tại sao?”



      Câu hỏi này quá buồn cười. Kết hôn là quyết định của , vậy việc ra quyết định kết thúc cuộc hôn nhân này nên để đến lượt chứ?



      “Bởi vì bây giờ trắng tay sao?” Uông Nhất Sơn hỏi tiếp, bàn tay nắm lấy vai Hứa Triển nổi gân xanh.



      Hứa Triển cố chịu cảm giác đau nhức ở vai, nghiêm túc : “Chỉ khi trắng tay, tôi mới có thể rời khỏi , đúng ?”



      Uông Nhất Sơn nhìn Hứa Triển, rồi chậm rãi buông lỏng hai tay. Vì trong giai đoạn cho con bú, Hứa Triển chỉ mặc những loại áo rộng. Lúc này, chỗ bị nắm chặt đỏ lên.



      “Nếu đồng ý ly hôn, tôi chuyển 40% cổ phần sang tên ...”



      Uông Nhất Sơn nhếch môi, cười lạnh: “Đó coi như là phí chia tay hả?”



      Hứa Triển cố giấu vẻ đồng ý trong mắt, “Sau khi ly hôn, tôi trả lại căn hộ này cho được, thằng bé cần nơi để yên ổn lớn lên, chỗ cổ phần đó coi như là tiền vốn để lập thân, tôi tin là... nhất định trở lại như trước.”



      Sau khi xong, Hứa Triển có chút hối hận. hoài nghi biết có phải mình ngoạm thêm vết sâu hoắm người nữa hay , vì vậy luống cuống : “Chắc là bảo về làm cho...bố lần nữa hơi khó xử cho . Hay là thế này , tôi gửi tiền lãi của số cổ phần đấy cho , khi nào độc lập về mặt kinh tế thôi.”



      Lúc này, Uông Nhất Sơn cười rất ôn hòa, “Triển Triển, tức là em tính phí nuôi sao?”



      muốn nghĩ thế nào cũng được, tôi chỉ làm điều cần làm thôi.”



      Uông Nhất Sơn nữa, duỗi người cái, tiện tay cởi bỏ chiếc áo phông người. Cơ thể của giờ được ổn cho lắm, chẳng những vai có sẹo, mà những cơ bụng ràng là vết thương gớm ghiếc. tự nhiên cởi quần trước mặt Hứa Triển, sải chân vào phòng tắm, chỉ chốc lát là có tiếng nước chảy truyền ra.



      Hôm nay, Hứa Triển muốn dứt điểm nên đứng cạnh cửa nhà tắm tiếp tục : “Đương nhiên là Nặc Nặc ở cùng tôi nhưng có nghĩa là thể đến thăm nó. mãi mãi là bố nó, chuyện này, ai thay đổi được.”



      “Hết sữa tắm rồi, Triển Triển, em sang kho đồ lấy cho lọ mới .”



      Hứa Triển hết cách, đành phải loẹt quẹt lê dép lấy sữa tắm rồi gọi Uông Nhất Sơn mở cửa. ngờ, bàn tay vừa thò ra tóm lấy cổ tay Hứa Triển, kéo vào phòng tắm. Tia nước bắn tung tóe cả vào mắt Hứa Triển khiến mở mắt nổi, chốc lát, chiếc áo rộng thùng thình bị lột bỏ. Vì bị va chạm mạnh, từ đầu ngực Hứa Triển chảy ra giọt sữa trắng, lẫn cùng với nước trong nhà tắm chảy xuống bụng .



      “Khốn kiếp! Tôi chuyện tử tế với đấy, muốn làm gì hả?” Hứa Triển tức giận gào lên.



      phải là còn chưa ly hôn sao? Em hào phóng như thế, cũng thể có báo đáp...Thế này , để ăn em no nê, coi như đền bù khoản nợ tình cảm, em thấy sao?” Vừa , Uông Nhất Sơn vừa cầm tay Hứa Triển đưa xuống chỗ thức tỉnh của mình.



      chờ chủ lên tiếng, Uông Nhất Sơn đè Hứa Triển vào thành bồn tắm. Hai tay bị ép chống lên thành bồn, do áo lót bị dính nước nên ngực càng ra ràng trước mắt Uông Nhất Sơn hơn, hai đầu gối quỳ dưới nền gạch men. Chiếc quần mỏng thấm nước dính chặt vào da thịt, để lộ cả chiếc quần lót bên trong.



      Uông Nhất Sơn cầm lấy vòi hoa sen, chỉnh sang chế độ chảy mạnh nhất, phun vào phần thân dưới quyến rũ của .



      Dòng nước ấm phun mạnh khiến Hứa Triển kêu lên tiếng đầy hoảng hốt.



      Người ta thường , phụ nữ sau khi sinh hoàn toàn mở toang cánh cửa dục vọng. Hứa Triển cảm thấy ngọn lửa kìm nén trong thời kỳ mang thai bị đánh thức trong nháy mắt, cảm giác yếu đuối, chòng chành mơ hồ lan khắp toàn thân.



      Người đàn ông đáng ghét này, đúng là thể thương cảm được...



      Trong tấm gương to ở nhà tắm, giữa làn hơi nước mờ mịt, diễn ra cảnh tượng xấu hổ. Người đàn ông cường tráng vừa xoa mông người phụ nữ, vừa nắn mạnh bầu ngực đầy đặn của , phần hông đong đưa mãnh liệt giữa hai chân . Theo tiết tấu lên xuống của cơ thể, dòng sữa trắng chảy từ đầu ngực của xuống nền gạch men.



      Nhìn dòng chất lỏng bổ dưỡng bị lãng phí, người đàn ông chợt dừng lại, xoay người phụ nữ lại, ngậm lấy từng bên ngực , còn bàn tay bóp mông cho đến khi đỏ ửng.



      Hứa Triển có thể cảm nhận được, lực mút vào lúc này hoàn toàn giống của con trai. Tầm mắt mơ hồ nhìn cái đầu dính chặt lấy ngực mình, ngẩng đầu lên, dường như tất cả dòng sữa ngọt đều vào miệng người đàn ông này rồi.



      Uông Nhất Sơn hình như vẫn chưa thấy đủ, hề cảm thấy hổ thẹn mà nuốt trôi “bữa khuya” của con trai.



      Sau bữa đại tiệc, đè Hứa Triển lên tường, lần nữa tách chân ra, kéo chân lên khuỷu tay mình, rồi dùng sức vào vùng thánh địa.



      Bị Uông Nhất Sơn giày vò, Hứa Triển khóc thành tiếng, tất cả như nổ tung, trong đầu hỗn loạn, chỉ có thể bị động cảm nhận những gì người đàn ông mang đến cho mình, cong lưng, bụng co thắt lại...



      Hồi hoan ái lâu mới có khiến mỗi tế bào trong Hứa Triển như rã rời, cả người bủn rủn. Khi Uông Nhất Sơn thỏa mãn giải phóng tinh hoa, cũng chịu được nữa, trượt từ tường xuống nền gạch.



      Uông Nhất Sơn bế trở lại giường, chỉ liu riu lúc là ngủ ngay. Trước khi chìm vào giấc ngủ, mơ hồ nhớ ra có chuyện quan trọng chưa làm xong...Nhưng được vây trong vòng tay vững chãi, lại thêm mệt mỏi sau hồi vận động kịch liệt, thể ngủ được.



      Người đàn ông bên cạnh ôm chặt vào lòng, đôi mắt lóe ra vẻ ranh mãnh.



      Ly hôn? Nằm mơ !
      Dion thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 57___


      Hứa Triển bị mấy tiếng lạch cạch trong bếp và tiếng ê a của Nặc Nặc đánh thức.



      Mẹ “sinh vật” kỳ lạ, thường ngày dù có sấm sét dữ dội thế nào cũng tỉnh, nhưng giờ chỉ bởi tiếng khóc của con mà tỉnh ngay dậy.



      Hứa Triển nghe thấy tiếng con khóc lồm cồm bò dậy, mặc thêm áo rồi ra khỏi phòng ngủ. Đèn trong thư phòng vẫn sáng, nhìn qua khe cửa là có thể nhìn thấy hình ảnh của ván mạt chược màn hình máy tính.



      Uông Nhất Sơn đúng là tinh lực dồi dào, lăn lộn chặp trong nhà tắm, gần nửa đêm ngủ mà lại lên mạng chơi trò chơi!



      đến trước cửa phòng của con, liếc mắt thấy Uông Nhất Sơn bế Nặc Nặc trong lòng. dùng đủ cách mà thể đút được núm bình sữa vào miệng thằng bé. Cu cậu cứ lè lưỡi đẩy núm nhựa ra.



      Hứa Triển thấy cách bế con của Uông Nhất Sơn chuẩn liền bước vội vào, đón lấy thằng bé từ tay Uông Nhất Sơn, ru ru vài cái, thử độ ấm của sữa rồi đút núm bình sữa vào miệng nó.



      Nặc Nặc từ từ giãn mày ra, mút sữa chùn chụt.



      Xem ra là thằng bé tỉnh lúc nửa đêm vì đói. Hứa Triển bực tức lườm tên đầu sỏ. Nếu ...giở trò lưu manh khiến kịp có sữa...thằng bé đâu phải đói thế này?



      Trong lòng tức giận nên ngoài miệng cũng phải khách sáo: “Nếu thấy tiện dọn ra ngoài ở . Tôi nghĩ là trước khi chúng ta làm xong thủ tục ly hôn, cũng cần có thời gian ly thân.”



      Uông Nhất Sơn cau mày, có thể hiểu được cái nhìn chằm chằm của Hứa Triển. nàng này mà nổi tính ngang bướng có chín con trâu cũng kéo lại nổi. Thời gian gần đây, mỗi khi Hứa Triển bài xích mình, đều tỏ ra hờ hững nhưng trong lòng lại rất căng thẳng.



      Hứa Triển cũng cau mày, hiểu tính tình Uông Nhất Sơn, cứ hễ thuận ý mình là lại lôi người ta “lăn lộn vài vòng”. Bây giờ thành kẻ trắng tay, ly hôn với có thể tưởng tượng là chuyện vô cùng kinh khủng.



      Nhưng ngờ, lúc này, Uông Nhất Sơn lại ra phòng khách, nhặt áo rồi mặc vào, sau đó xoay người ra cửa.



      Hứa Triển ngờ lại thuận lợi như vậy, đến khi cánh cửa khép lại, mới thở phào nhõm hơi. Sau khi ăn no, Nặc Nặc lại tiếp tục giấc ngủ ngon lành.



      Hứa Triển nhàng đặt thằng bé vào nôi ở gần giường, ngẩng đầu nhìn là hai giờ đêm.



      đến trước bàn trong phòng khách, thấy điện thoại và ví tiền của Uông Nhất Sơn vẫn còn nguyên. chậm rãi đến cạnh cửa sổ và nhìn xuống, dưới ngọn đèn nhờ nhờ của tiểu khu, có người ngồi im như tượng, hề nhúc nhích.



      Thời điểm này, gió đêm vô cùng lạnh, vậy mà người ngồi dưới kia chỉ mặc chiếc áo mỏng. Hứa Triển lập tức xoay người lấy ví và điện thoại đem xuống cho .



      Nhưng cánh cửa mới vừa mở ra nặng nề khép lại.



      bị làm sao thế này? Sao lại mềm lòng với Uông Nhất Sơn? Ý của vốn là, đợi trời sáng rồi liên hệ với chỗ thuê nhà, sau đó mới bắt , vậy mà lại chạy ra khỏi nhà ngay nửa đêm, phát ra mang tiền mà cũng về lấy, định giả vờ đáng thương cho ai xem chứ!



      Nghĩ như vậy, gọi điện cho Lý Phong, gọi đến đón bạn thân về. Nhưng hiểu đội trưởng Lý bận gì mà điện thoại đổ hết hồi chuông vẫn có người nghe.



      Hứa Triển nghĩ mình hết tình hết nghĩa rồi, vì vậy liền về giường nằm. Đáng tiếc, cứ nhắm mắt là trong đầu lại lên bóng dáng tên đáng ghét kia ngồi băng ghế dài dưới ngọn đèn đường.



      Đột nhiên, tiếng sấm rền vang, tiếp sau đó là ánh chớp sáng lóa, tiếng mưa rơi cũng vội vã kéo tới cách có tiết tấu.



      Trở mình mấy lượt, cuối cùng, ngồi bật dậy, ngó qua cửa sổ.



      Có phải phát súng đợt trước bắn vào đầu ta ? Đần đến thế là cùng! Mưa to như thế mà vẫn ngồi im ghế!



      Hứa Triển nhịn được nữa, đành phải cầm ô và chìa khóa, lê dép xuống tầng.



      Bước đến trước bức điêu khắc, Hứa Triển giơ ô lên, nghiến răng : “Làm gì đấy? Muốn bị sét đánh chết à?”



      Uông Nhất Sơn ngẩng đầu, thều thào : “Ngoài chỗ này ra, làm gì còn nhà?”



      Ngay lúc hơi ngẩng mặt, giọt nước mưa vô tình chảy qua khóe mắt khiến vẻ ngang ngược biến mất hẳn. Dưới vầng sáng nhạt, lần đầu tiên để lộ dáng vẻ của người hai mươi mấy tuổi, nỗi hoang mang và yếu đuối che giấu nổi.



      có ngày hôm nay! Đáng lắm!



      Nhưng dáng vẻ như con chó chủ khiến Hứa Triển mềm lòng.



      Đúng vậy, sau khi tỉnh lại khỏi cơn mê man thập tử nhất sinh, từ công tử nhà giàu thành kẻ tiền của, cảm giác bất lực này rất dễ hiểu.



      Có điều...Đây cũng được coi là quả báo. Dù Uông Dương phải là bố đẻ , nhưng những hành vi xấu xa đó là học từ ai? Bây giờ đoạn tuyệt quan hệ với Uông Dương, mất quyền thế, đối với Uông Nhất Sơn mà đây là cuộc sống mới. Hy vọng, bóng dáng của cậu bé mười hai tuổi kia lần nữa xuất ...



      Có lẽ do biết mình còn uy phong, thói quen ra lệnh cho người khác thể tiếp tục, rụt người lại, “Tại thấy trong lòng hơi khó chịu, để mưa xả lúc cũng hay. Em mau lên nhà , đừng để bị ốm rồi lây cho con. Lý Phong bảo với là tối nay cậu ta công tác, ba ngày nữa mới về, đợi cậu ta về rồi vay tiền thuê nhà...Nếu em thấy chướng mắt, trời sáng là , bây giờ cổng tiểu khu chưa mở, tẹo nữa mở ra ga ngồi tạm vài hôm...”



      Tình cảnh khổ sở đó khơi dậy cảm giác tội lỗi trong Hứa Triển, còn cảm thấy mình giống bà mẹ kế trong truyện cổ tích. kéo cổ tay , “Đợi ba ngày nữa rồi ta đến nhặt xác luôn à? Đứng dậy! Lên nhà, đừng có ngồi đây mà dọa ma người ta!”



      Lần này, Uông Nhất Sơn từ chối, người cao đến mét tám lại bị kéo .



      Sau khi lên nhà, lúc cầm khăn lông lau đầu cho mà như trút giận, Uông Nhất Sơn nhàng ôm eo . Bàn tay lau tóc hơi dừng lại, rồi : “ vào giường ngủ , tôi ngủ ở salon.”



      Uông Nhất Sơn thôi nghĩ ngợi, chậm rãi buông tay ra và bình tĩnh , “Thôi để ngủ salon!”



      Hứa Triển khách sáo với . Sau khi vào phòng ngủ, Uông Nhất Sơn nằm ghế lắng nghe tiếng động bên trong. Chỉ chốc lát, tiếng thở đều đều truyền ra.



      đứng dậy cầm di động và vào thư phòng, đóng cửa rồi mở máy tính bàn ra.



      Sau khi đóng cửa sổ trò mạt chược, lập tức mở cửa sổ khác. màn hình ra vài người ngồi ngay ngắn, cùng nhau nhìn về phía Uông Nhất Sơn.



      “Xin lỗi các vị, để mọi người chờ lâu rồi. John, tiếp tục báo cáo xem tiến trình thu mua mấy công ty con của Uông thị đến đâu.”



      Cái “chờ lâu” của Uông Nhất Sơn là hơn hai tiếng, nhưng mấy người này đều để lộ vẻ bất mãn mặt.



      Người đàn ông tên John lập tức : “Tổng giám đốc, vì Uông thị bị ảnh hưởng từ vụ rửa tiền nên tài chính có trục trặc. Hơn nữa, trước đây cậu triển khai nhiều ngành, cho nên giờ, Uông thị thể thu hẹp phạm vi kinh doanh, bán tống bán tháo những công ty . Vì chúng ta ra giá cao hơn các công ty khác nên người đại diện bên họ là Địch Diễm Thu liên hệ với bên chúng ta rồi, hợp đồng thu mua cũng soạn xong, cậu xem...”



      Uông Nhất Sơn ngậm điếu thuốc, “Trước tiên ký hợp đồng với họ, lấy cớ là còn phải cân nhắc, nghĩ cách để Địch Diễm Thu đích thân sang trụ sở ở London đàm phán. Hiểu chưa?”



      Người đàn ông gật đầu, tỏ vẻ hiểu lệnh của ông chủ.



      Lúc này, Uông Nhất Sơn lại với : “Lý Tưởng, quen với vị trí mới chưa?”



      vừa bị điểm danh chính là Lý Tưởng – thành viên của phòng văn thư bị đuổi việc vì kiện “phòng họp thối nát”. nhanh nhảu đáp, “Tổng giám đốc Uông, nhờ chiếu cố, công việc của tôi rất thuận lợi.”



      Uông Nhất Sơn gật đầu, “ làm ở Uông thị thời gian, cũng từng hỗ trợ quản lý hồ sơ, hẳn là biết tình hình gia đình của vài nhân viên. Bây giờ tôi muốn bí mật liên lạc với bộ phận hậu cần của Uông thị, giúp đỡ mấy gia đình của nhân viên vệ sinh gặp khó khăn, bao nhiêu tiền cũng được, chúng ta cần họ làm tai mắt.”



      Lý Tưởng lập tức nhận lệnh.



      Sau cuộc họp qua mạng, Uông Nhất Sơn rụi tắt điếu thuốc rồi ấn dãy số điện thoại, “Alô, thế nào rồi? Có bắt được ?”



      Phía bên kia điện thoại là tay vệ sĩ của , “Bắt được rồi, thằng ranh này cũng chạy nhanh ! Thế nào mà đến được tận Quý Châu! Lúc đầu còn mạnh mồm chịu nhận, nhưng sau khi bị nhổ hai cái răng cửa nó cũng chịu khai. Người thuê bọn nó lộ diện mà chỉ liên lạc qua điện thoại, là phụ nữ...Nhưng mà...Trong điện thoại của bọn nó có ảnh để nhận diện người, chính là ảnh chụp lễ cưới của cậu và Hứa. Tôi xem xem lại băng ghi hình hôm đó, xét góc chụp người chụp ảnh này chỉ có , đó là Địch Diễm Thu.”



      Uông Nhất Sơn lạnh lùng xoay xoay con dao dọc giấy, “Nếu nó khai đánh gãy tay rồi giao cho Lý Phong . Có điều, phải “dạy” thằng ranh đấy, với nó là, trong nhà còn người già trẻ , nó phải vào tù là đáng cho tội của nó, đừng nên nửa lời cần thiết, nếu , kết cục của nó đảm bảo thảm hơn nhiều đồng bọn của nó!”



      Làm xong mọi việc mặt trời ló lên khỏi phía đông.



      Uông Nhất Sơn day thái dương rồi ra khỏi thư phòng.



      Lúc này, trong nhà vô cùng yên tĩnh. Thằng ngủ trong phòng của nó, còn vợ của cũng say giấc.



      Từ đến lớn, ngay cả giờ, chưa từng sống trong gia đình bình thường, nhưng ngay lúc này, Uông Nhất Sơn lại cảm thấy cuộc sống đơn giản thế này chính là khí gia đình trong mơ của .



      Nhất định là Hứa Triển cũng cảm thông cho khi bỗng dưng có bố, từ xưa đến nay vẫn vốn là thế, mạnh miệng nhưng mềm lòng. ai biết rằng, khi được thông báo rằng mình phải là con của Uông Dương, mừng như điên, thậm chí còn tiếc rằng chuyện này đến quá muộn.



      Nếu sớm biết thế... đâu cần chịu bao nhiêu năm bị giày vò, cần gì phải ép buộc người con nhất.



      vẫn nghĩ rằng có thể giữ chặt sinh mệnh của chính mình trong tay, ngờ là số phận lại vô tình thay đổi.



      Nếu như tất cả có thể lặp lại, phải làm thế nào đây?



      Khi gặp lại, đứng trước cổng trường, kiên nhẫn chờ tan học, mời ăn bữa lãng mạn có hoa có nến, thậm chí còn có thể quỳ xuống trước mặt xin làm bạn . Tóm lại, bất cứ thứ gì con thích, do dự mà làm ngay...



      Đáng tiếc... có cái “nếu có thể lặp lại” đó...Cho nên, sai lầm vẫn là sai lầm. Nhưng, bất kể còn bao nhiêu trắc trở, đời này, người đàn ông bên cạnh , chỉ có thể là , Uông Nhất Sơn!



      Cuộc sống tiết kiệm quá quen thuộc với Hứa Triển.



      Sau khi tính toán hồi, Hứa Triển hít mạnh hơi. Chỉ còn hơn vạn tiền mặt, còn món tích góp nào khác.



      “Óc là óc lừa hả? Ngay cả việc quản lý tài sản cỏn con cũng làm được!” Từ tập đoàn về, Hứa Triển gào lên với Uông Nhất Sơn chơi điện tử trước tivi.



      Cứ nghĩ với 40% cổ phần kia, có thể lấy được trước tiền lãi, ai ngờ, Địch Diễm Thu lại với rằng, việc kinh doanh của tập đoàn tốt nên ban quản trị quyết định hoãn chia lợi nhuận cổ phần trong năm nay, tạm ứng trước lại càng thể. Có điều, nếu Hứa Triển đồng ý bán cổ phần, ta đưa cho Hứa Triển tiền mặt ngay lập tức.



      Hứa Triển sao có thể đồng ý, 40% cổ phần đó là tài sản duy nhất của , ít bớt chút cũng được!



      Nhưng thằng bé cần tiền khám; mua sữa, sản phẩm dinh dưỡng, hay bỉm cũng đều cần đến tiền. Bây giờ thằng bé còn , thể rời được, cũng thể ra ngoài xin việc, mời mẹ đến trông lại dám, riêng chuyện của em trai khiến bà phải nhọc lòng rồi.



      Tổng kết là: Tiền trong nhà này, chỉ có ra chứ có vào!



      Thời gian cứ trôi , Hứa Triển ngày càng lo lắng.



      Điều khiến chán nản nữa là Uông Nhất Sơn. hề có chút tự giác nào của tầng lớp bình dân, ngày nào cũng ngồi ở nhà làm đống rác cỡ lớn, mà cứ hễ ra ngoài là lại sang cửa hàng ở gần tiểu khu mua mười cái đĩa về, nghe là đĩa game mới nhất.



      cái đĩa đến tận hơn bảy mươi đồng! quyển sách lậu giá ba đồng xót ruột rồi! Vậy mà đây những mười cái đĩa! Hơn bảy trăm đồng cứ thế vỗ cánh bay.



      Mặc dù tiêu tiền của , nhưng thể dạy cho bài, rốt cuộc, có hiểu cái gì gọi là “lâm vào đường cùng” ?



      Hết ông lớn lại đến ông bé. Lúc Hứa Triển phát con trai sung sướng ị bãi ra tã lót vải, do dự cầm cái bỉm cuối cùng trong nhà thay cho thằng bé.



      “Con , con cũng phải tiết kiệm chứ, mẹ mua cho con tã mềm, bọc lấy cái mông này là được rồi!”



      “Hết bỉm à? xuống kia mua.” Uông Nhất Sơn nghe thấy lời , lập tức bỏ tay chơi điện tử xuống, chuẩn bị ra khỏi cửa.



      dám?” Hứa Triển biết rằng bộ dạng của bây giờ vô cùng hung hãn, “Bắt đầu từ bây giờ, nếu được tôi đồng ý, mà tiêu cắc nào trong nhà này đừng hòng ăn cơm! Ăn no tã của con !”



      Mặc dù Hứa Triển bắt Uông Nhất Sơn ăn , nhưng nhiệm vụ giặt tã là trốn được.



      Uông Nhất Sơn loay hoay gần tiếng, lấy bàn chải cọ sạch cái tã bốc mùi của con trai, sau đó cũng đỡ được ít cơm.



      Bởi thế, chưa đến tuần, sau khi mua bịch bỉm to đùng, Uông Nhất Sơn hồ hởi với Hứa Triển, “Triển Triển, tìm được việc rồi!
      huyenlaw68 thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 58___


      Nghe Uông Nhất Sơn , công việc này là làm nhân viên cho công ty mậu dịch. Vì ông chủ đó trước đây có quen biết nên rất hiểu năng lực của Uông Nhất Sơn, vừa vào làm là có chức vụ ngay và được nhận trước tiền lương.



      Hứa Triển cầm tiền tay, nhìn thẻ tiền lương ghi con số vạn đồng trầm mặc. Quả nhiên là có bằng cấp vẫn hơn, vừa tìm được công việc tốt, vừa được thăng chức, lại vừa nhận được số tiền lương khiến người khác hâm mộ. Đợi sau khi con trai nhà trẻ, liệu người chưa tốt nghiệp đại học như có tìm nổi công việc tốt như thế hay ?



      Nghĩ vậy, lại càng ghét người đàn ông này hơn. Có số tiền lương đó, hẳn là có thể thuê căn hộ tồi chứ?



      giờ, Uông Nhất Sơn như học được thuật đọc suy nghĩ, vừa nhìn thấy sắc mặt nàng thay đổi cướp lời: “Tại vì trong nhà thiếu tiền, xin ông chủ mãi mới đươc ứng trước ba tháng lương đấy. Đương nhiên, đây cũng chắc là lương ba tháng. Thỉnh thoảng ra ngoài làm thêm có thêm tiền lương. Có điều, nếu tâm trạng tốt, ảnh hưởng đến công việc, làm sai số liệu trong hợp đồng hay bản báo giá, có khi bị trừ lương. Hôm nay có đồng nghiệp bị trừ hai nghìn…”



      Nếu tại là người duy nhất kiếm ra tiền trong nhà, việc duy trì được công việc chính là mục tiêu cao nhất. Hứa Triển dồn nén cơn giận trong lòng, lấy tiền ra rồi cất thẻ tiền vào ví.



      Uông Nhất Sơn lại nghĩ ra chuyện gì đó, đột nhiên bổ sung: “Số đăng kí thẻ này là số di động của em, nếu công ty có chuyển tiền thưởng em nhận được tin nhắn, như thế tiện cho em quản việc chi tiêu trong nhà hơn.”



      Kiểu lấy lòng cẩn thận này khiến cơn lửa giận mới dâng lên trong lòng Hứa Triển hoàn toàn tiêu tan.



      Mặt khác , chỉ bàn riêng mặt kiếm tiền, Uông Nhất Sơn chưa bao giờ che giấu. Chỉ có điều, hồi đó, số cổ phần công ty hay vàng bạc châu báu đều khiến Hứa Triển thấy bẩn thỉu, như thể bán thân để hưởng lộc vậy. Vậy mà sau khi mất thân phận vàng ngọc, chỉ với số tiền lương nho mà tự tay đưa, lại có cảm giác như lúc nhận được “bức thư máu” năm nào, cũng có chút đắc ý.



      có tiền vào nhà nên hai người quyết định đưa con trai siêu thị.



      Hằng ngày, sau tám giờ, siêu thị có giảm giá cho mặt hàng đồ ăn. Đây là thời điểm mà Hứa Triển tuyệt đối thể bỏ qua! Lúc này, đứng chỉ huy Uông Nhất Sơn lao vào chiến đấu dũng với các các chị để giành được củ cải trắng.



      trong thời kì cho con bú, chế độ dinh dưỡng của Hứa Triển rất cần chú ý. Thấy Uông Nhất Sơn đứng chọn yến huyết* và hải sâm ở quầy thực phẩm, Hứa Triển hung hăng đấm cái vào lưng . “Hơn ba nghìn cân hải sâm! muốn tôi chết nghẹn à? Mau bỏ xuống cho tôi!”



      * Yến huyết là tổ yến có màu đỏ, có lần mình nghe là bổ hơn tổ yến bình thường.



      Uông Nhất Sơn vẫn giữ khư khư gói hải sâm to đùng, “ kí được đơn hàng, ông chủ trích ba nghìn tiền thưởng, vừa đủ để mua hải sâm. Em và con đều cần tăng cường miễn dịch, mỗi ngày phải ăn con hải sâm. Nếu , hai mẹ con đổ bệnh, phải bán máu mới đủ tiền viện mất.”



      Cái cớ này vớ vẩn chút nào. Máu gấu trúc! Chắc hẳn, nếu có khách mua, tiền bán máu đủ mua được hẳn hai cân hải sâm!



      Hứa Triển thấy thế nên cũng xuôi, xót xa nhìn Uông Nhất Sơn thanh toán. Tuy nhiên, trong lòng thầm tính toán, băm con hải sâm ra, trộn với rau làm nhân vằn thắn, hẳn là có thể tiết kiệm dăm ba bữa.



      Sau hồi vất vả nhặt được đầy xe đồ giảm giá, hai người ra khỏi siêu thị, về phía bãi đỗ xe ngoài trời.



      Ngoài tiền lương, ông chủ của Uông Nhất Sơn còn cấp cho chiếc Jetta. Tuy có cảm giác phong cách như hồi còn lái xe thể thao cao cấp, nhưng chiếc xe này cũng coi như là bền chắc, ít ra khi đâu đó, con trai bị nhiễm gió lạnh, phải phơi nắng phơi sương cùng bố mẹ.



      Tuy nhiên, mới đến bãi cỏ, hai người phát ra chiếc xe đỗ ngay bên cạnh, người đứng dựa vào chiếc xe thể thao đỏ xa hoa đắc ý nhìn họ.



      Bạch Gia Nặc? Hứa Triển nhận ra người, cũng nhận luôn ra xe.



      Xem ra, con ngựa sắt mà Uông Nhất Sơn quý tìm được chủ có mắt nhìn.



      Bạch Gia Nặc vốn luôn bị Uông Nhất Sơn o ép, rốt cuộc cũng có thể ngẩng cao đầu hãnh diện.



      “Vừa rồi nhìn thấy hai người vào siêu thị từ xa, còn tưởng là nhìn lầm, ra là . Uông Nhất Sơn! Sao thế này? Nghèo đến nỗi phải lái Jetta?”



      Uông Nhất Sơn thèm liếc nhìn lấy cái, bình thản mở cốp xe, cất túi đồ ăn vào trong, lại đặt con trai vào ghế ngồi của trẻ em.



      Thấy Uông Nhất Sơn thèm phản ứng lại, Bạch Gia Nặc cũng tiếp tục mà đưa mắt nhìn Hứa Triển.



      nàng này sinh con xong lại càng trở nên hấp dẫn hơn. Lúc này, mái tóc dày của được buộc gọn sau đầu, đường cong hút hồn sau lớp vải, khuôn mặt nhắn, còn làn da kia cần gì đến mĩ phẩm nữa đây. Bộ váy liền thân đơn sắc càng tôn lên nước da của , bầu ngực đầy đặn núp sau áo, đôi chân thon thả, khiến người ta nảy sinh ý muốn đè xuống. chân đôi giày đồng màu, mõm giày hở để lộ ra mấy ngón chân, gợi ra đôi nét gợi cảm.



      Nhìn sao giống phụ nữ mới sinh được?



      Sạch ! Bạch Gia Nặc chỉ có thể dùng từ đó để hình dung về khí chất của Hứa Triển.



      Con mắt của Uông Nhất Sơn rất tốt. những xe tốt, mà ngay cả người phụ nữ để mắt đến cũng là bảo bối khiến người ta thèm muốn.



      vẫn còn theo nó à? Sao thế? Có gì khó khăn cứ , tôi giúp .” Bạch Gia Nặc thong thả ra phía trước, giúp Hứa Triển thu chiếc xe đẩy trẻ em lại. Đến gần, mới phát ra, người của bảo vật này còn tỏa ra mùi sữa thơm, khiến hận vì thể ôm vào lòng để trêu chọc từng tấc da .



      Nghe ra ý đồ chẳng tốt đẹp gì của Bạch Gia Nặc, Uông Nhất Sơn đóng sầm cốp lại, lên phía trước ôm người phụ nữ của mình và hỏi: “Vợ tôi mà cần giúp cái gì?”



      Bạch Gia Nặc nhịn được tiếng cười khẩy.



      Vợ? Có đúng là hai bên nhau ? Người khác biết, nhưng sao lại biết, trước đây, Hứa Triển bày trăm phương nghìn kế để thoát khỏi Uông Nhất Sơn!



      “Nghèo đến nỗi phải bán xe lấy tiền nuôi vợ con sao? Nếu cậu còn là đàn ông, tốt nhất là trả tự do cho Hứa Triển , ấy có nghĩa vụ phải chịu khổ cùng cậu!”



      Uông Nhất Sơn liếc nhìn Hứa Triển. Đứng trước ý đồ gây của Bạch Gia Nặc, lại chịu thua trận, chậm rãi buông tay ôm Hứa Triển ra. trầm mặc chui vào ghế lái, hai hốc mắt đỏ lên, huyệt thái dương giật giật.



      người đàn ông nghèo đến mức này, ức hay ức?



      Bạch Gia Nặc càng được thể đắc ý, đưa tay kéo Hứa Triển lại, “Tiểu Triển, đừng do dự nữa, theo , tuyệt đối giống Uông Nhất Sơn, hạn chế tự do của em.”



      gã đáng thương, tiến hóa đến mức nào vẫn giữ lại thói quen của chó, đến đâu là đánh dấu địa bàn bằng nước tiểu đến đấy, coi cả thế giới này là đất của mình!



      Bình thường, Hứa Triển thích đứng tại trận đợi chó cắn, nhưng thấy Uông Nhất Sơn như chết đứng tại bãi nước tiểu của tên đê tiện họ Bạch, là tức đến phát điên lên. hất tay Bạch Gia Nặc ra, hờ hững dùng miếng khăn giấy vừa lau nước bọt cho con trai để lau tay, nhìn lướt qua chiếc xe đỏ rồi bằng giọng châm chọc: “ Bạch, nghĩ đâu đấy? Chuyện giữa tôi và ông xã tôi, phiền lo lắng. Có điều, tôi thấy là rất có hứng thú với đồ thải của Uông Nhất Sơn, tôi đưa cho số điện thoại của nhà chuyên mua đồng nát ở nhà tôi, sau này chúng tôi có thải bỏ cái gì, dễ tìm được hơn, bổ sung cho bộ sưu tập.”



      xong, vứt tờ khăn giấy xuống chân Bạch Gia Nặc, chẳng buồn để ý xem sắc mặt ta khó coi đến mức nào, nhanh chóng lên xe và đóng sầm cửa lại.



      Tiếng động cơ vừa vang lên, chiếc xe phóng .



      Điều đáng tiếc là, Uông Nhất Sơn quá nhanh, hề phát ra, ở phía đối diện siêu thị, trong góc vắng có chiếc BMW Z4 màu trắng. Sau khi Uông Nhất Sơn và Hứa Triển rời , người đàn bà đeo kính râm trong xe liền nhấc di động: “Thế nào? Hứa Triển tình nguyện ở lại bên cạnh cậu ta? …Được, tôi hiểu rồi, cậu đến đây , tôi có lời muốn với cậu.”



      Chỉ chốc lát, Bạch Gia Nặc về phía chiếc BMW, mở cửa rồi ngồi vào xe.



      “Chị Địch, 40% cổ phần đó, em sợ là đòi lại cho chị được đâu.”



      Người đàn bà tháo kính râm xuống, chính là mẹ kế của Uông Nhất Sơn – Địch Diễm Thu. ta nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi của Bạch Gia Nặc, rút khăn tay ra, thân thiết lau cho . Bạch Gia Nặc cũng tự nhiên nắm tay chị Địch, tay khác thò vào trong cổ áo chữ V của ta, thỏa sức nắn bóp.



      Nhìn vào kiểu thân mật đến mức này, lăn vài vòng giường với nhau mới là lạ. Địch Diễm Thu quả thực khiến Uông Dương đeo cái danh bị vợ cắm sừng suốt đời.



      “Sao mà lại nhụt chí thế. Con bé Hứa Triển kia có vẻ cũng rất tinh ranh…Vừa nãy chị có quan sát rồi, cậu có ý với con bé kia hả? Có muốn chị Địch giúp cậu ?”



      Bạch Gia Nặc nở nụ cười xấu xa rồi đưa tay luồn xuống phía dưới Địch Diễm Thu.



      “Em đủ khiến chị no à? Sao mà vội vàng đẩy em cho khác rồi?”



      Địch Diễm Thu nở nụ cười duyên, cũng đưa tay sờ đũng quần Bạch Gia Nặc, “Chị phải người thích nếm dấm chua, người đàn ông nào giúp chị, chị vô cùng cảm kích, còn muốn thỏa mãn tâm nguyện của người đó nữa kìa…Cho nên, cổ phiếu là của chị, Hứa Triển là của cậu, thắng lợi kép như vậy, Gia Nặc, cậu phản đối chứ?”



      Vừa rồi, Bạch Gia Nặc bị Hứa Triển trêu tức, lo có chỗ phát tiết! hạ ghế thấp xuống, tốc váy của Địch Diễm Thu lên, kéo quần lót, tách hai chân ta ra rồi tiến thẳng vào.



      Đúng là dâm đãng hơn điếm! đợi chuyển động vài lần, ta chủ động quấn lấy như con rắn. Đúng vậy, người đàn bà đầy thủ đoạn này là con rắn độc. Lại còn bày trò cảm kích? Bạch Gia Nặc thầm cười lạnh!



      Có điều, tại, con rắn độc này muốn cắn Uông Nhất Sơn, sao vui cho được. Nghĩ đến vừa hờ hững trêu tức mình, Bạch Gia Nặc nhắm mắt lại, coi như đè nàng đó dưới thân, tưởng tượng cảnh mình khiến nàng khóc thành tiếng…



      ai ngờ, phía trong chiếc xe xa hoa lại là cảnh tượng khiến người ta phải buồn nôn…



      Từ siêu thị về, tâm trạng Uông Nhất Sơn vô cùng tốt, suốt chặng đường về cứ líu ríu hát bằng giọng khó nghe. Về đến nhà, còn vào bếp giúp Hứa Triển rửa thức ăn.



      Hứa Triển nhìn cách rửa rau mà như rũ rơm rạ, nhịn được liền : “ mau ra ngoài chơi điện tử , đừng ở đây làm rối thêm nữa!”



      Uông Nhất Sơn nhìn nàng lẻo mép bên cạnh, bất chợt đưa bàn tay còn dính rau lên vỗ vào má , thừa lúc nhắm mắt do bị bắn nước, cúi xuống hôn cái. Hứa Triển chưa kịp gì, xoay người ra ngoài rồi.



      Ông xã! Đây là lần đầu tiên được nghe từ này, nỗi sung sướng khiến thấy Bạch Gia Nặc đỡ ngứa mắt chút.



      Đêm nay, biết có thể “rèn sắt khi còn nóng”, tạm biệt ghế salon, về giường thân thiết với Hứa Triển đây?



      Đúng lúc này, di động của Uông Nhất Sơn đổ chuông, là dãy số lạ.



      Đường dây được kết nối, đầu bên kia điện thoại là giọng phụ nữ xa lạ: “Alô…có phải Uông Nhất Sơn đấy ?”



      “Tôi đây, bà là ai vậy?”



      “…Mẹ là mẹ con đây, mẹ muốn gặp con.”



      “…”



      Tiết mục mẹ con hội ngộ, chắc chắn là vừa cười vừa khóc, mở mắt ngạc nhiên, cũng có ngượng ngập bối rối. Tuy nhiên, Uông Nhất Sơn thuộc loại này.



      ngồi trong phòng khách của nhà ông ngoại, cẩn nhận nhìn bà mẹ trước mặt mình - Bạch Vân Chi.



      Định cư ở nước ngoài lâu năm, kiểu cách ăn mặc của bà rất trang nhã mà lại đơn giản, có vẻ như bao nhiêu năm qua sống rất thoải mái.



      Đôi mắt bà rất giống Uông Nhất Sơn, khóe mắt hề có nếp nhăn, trông chỉ như người phụ nữ hơn ba mươi tuổi. Lúc này, gặp lại con trai, hai mắt bà ươn ướt, đôi môi mấp máy mãi mà được câu nào.



      Lúc này, trong phòng khách vô cùng im lặng. Ông ngoại muốn quấy rầy phút hội ngộ của hai mẹ con sau bao nhiêu năm nên lấy cớ dạo trong vườn hoa cạnh đó.



      Trái lại, Uông Nhất Sơn có vẻ niềm nở, chủ động bắt chuyện: “Về khi nào thế ạ? Sao báo cho ông ngoại để ông cho người đón mẹ?”



      Kiểu khách sáo này hoàn toàn biến bà trở nên như vị khách từ xa đến. Bạch Vân Chi rối trong áy náy, được câu nào.



      “Lần này là mẹ ích kỷ nên mới về, Sơn Sơn, con trưởng thành rồi...”



      Uông Nhất Sơn đưa cho mẹ tách trà nóng, cắt ngang lời bà: “Uống trà ạ!”



      Sau khi Bạch Vân Chi bối rối nhận lấy tách trà, Uông Nhất Sơn vừa cười vừa : “Uống xong rồi nên cho con biết, rốt cuộc, bố đẻ của con là ai?”
      Dionhuyenlaw68 thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 59___


      Bạch Vân Chi biết chuyện Uông Nhất Sơn và Uông Dương đoạn tuyệt quan hệ từ trước đó. Bà thở dài, khuôn mặt xinh đẹp ra chút vẻ xấu hổ.



      “Lão Uông Dương này, để tâm đến tình nghĩa bố con cả chục năm, đoạn tuyệt quan hệ ngay lập tức, đúng là vô tình!”



      Uông Nhất Sơn lắng nghe những lời kích động của mẹ, ý cười mặt càng đậm hơn.



      Đây là mẹ . Quãng hồi ức lúc chín tuổi, vẫn còn nhớ như in trong đầu.



      Khi đó, thấy mẹ rất xinh đẹp, quý phái, những đứa trẻ con khác cũng rất ganh tỵ với . Nhưng chỉ mới biết, ganh tỵ với những đứa khác, vì luôn có mẹ đỡ cặp sách hộ, vì mẹ chúng luôn âu yếm nhìn chúng ăn hết ly kem.



      Bạch Vân Chi chỉ lo làm đẹp, chẳng mấy để ý đến con trai, mọi chuyện đều giao cho bảo mẫu. Cả ngày, bà chỉ lo nghe nhạc, hoặc uống trà với bạn bè. Tuy là vậy, trong lòng Uông Nhất Sơn vẫn luôn mong có cơ hội gần mẹ hơn. Thế nhưng, ngay cả khi ly hôn, trước khi bỏ , Bạch Vân Chi hề lời tạm biệt với .



      Lúc ấy, vẫn nghĩ, mình là mối ràng buộc mà Bạch Vân Chi muốn chối bỏ nhất…Thế nên, lúc còn , vô cùng ngỗ nghịch. coi mình là trung tâm, chỉ cần nhớ xem ai phụ bạc mình, ai khiến mình thua thiệt, chứ cần nhận trách nhiệm vì ai, cần chịu lỗi với ai.



      Bạch Vân Chi nén cơn giận với ông chồng cũ, dụi mắt và : “Nhất Sơn, bố đẻ của con là người có quyền chức cao. Năm đó, mẹ mang thai con nhưng lại thể nào kết hôn với bố con được, mẹ sợ làm ảnh hưởng đến thanh danh của ông ngoại con, mà lúc đó Uông Dương lại theo đuổi mẹ, nên mẹ buông xuôi lấy ông ta cho rồi. Mẹ chịu ấm ức như vậy là vì muốn con bị thiệt thòi! Nhưng mà, ông ta vẫn ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, còn…hại mẹ cũng bị lây bệnh, mẹ chịu được nữa, chỉ có thể bỏ nhà mà thôi. Mẹ tính là sắp xếp ổn thỏa xong đưa con về nhà ngoại. Có điều, sản nghiệp của Uông Dương ngày càng lớn, đưa con hời cho ông ta quá! Mẹ cứ nghĩ là con có thể thừa kế tài sản của ông ta, ngờ…”



      Dù có tính nhẫn nại, Uông Nhất Sơn cũng nghe nổi những lời thanh minh của Bạch Vân Chi. chặn lời than vãn của bà, vừa ngậm thuốc lá vừa : “Bao nhiêu năm nay, mẹ còn chẳng buồn liên lạc với ông ngoại, sao đến giờ lại quay về?”



      Thế nhưng, Bạch Vân Chi lại có vẻ rất mừng, “Con trai, mẹ kết hôn ở nước ngoài, chú Đới Duy mở công ty khá lớn. Mẹ với chú ấy vẫn chưa có đứa con nào, đến giờ chú ấy thể sinh con được nữa, chú ấy muốn nhận nuôi đứa con. Nhưng con cũng biết là chuyện nhận nuôi rất phức tạp, mẹ có con rồi, sao còn phải nhận nuôi đứa khác. Mẹ mong là con sang Mĩ, vừa có thể sống cùng mẹ, vừa có thể giúp Đới Duy chuyện làm ăn.”



      Uông Nhất Sơn đứng dậy, cảm thấy, lần này đến đây vô nghĩa. Nếu có thể, mong rằng mình là đứa trẻ bị ôm nhầm ở bệnh viện.



      “Quý bà Bạch, giờ, con qua cái tuổi phải dựa vào mẹ rồi, sống cùng ư? Miễn ! Có điều, con chúc mừng mẹ tìm được mùa xuân mới. Điều kiện kinh tế của mẹ khá rồi, bận gì về thăm ông ngoại ! Hai cậu của con đều bận bịu công việc quan chức, người giúp việc dù có chu đáo đến đâu cũng thay thế được quan tâm của con cái. Mẹ đảm đương được trách nhiệm của người mẹ, bù lại làm con tốt !”



      xong, Uông Nhất Sơn đứng dậy, để lại mình Bạch Vân Chi còn xấu hổ, hề quay đầu lại mà thẳng ra khỏi phòng.



      đường về nhà, Uông Nhất Sơn đỗ lại mua hoa quả và mua cho Trương Gia Tân đôi giày đá bóng hiệu Nike mẫu mới nhất, tiện đường đến thăm mẹ vợ luôn. Tuy trước đây có lấy mẹ con Trương Gia Tân ra để uy hiếp nàng kia, nhưng là trong lúc Hứa Triển bỏ trốn về phương nam, Uông Nhất Sơn hề bạc đãi họ. Sau khi kết hôn, thỉnh thoảng lại về thăm Hứa Thu Mạn.



      Lúc Hứa Thu Mạn mở cửa, miệng vẫn còn lầm bầm tính tiền chi tiêu, lúc sau mới bảo Uông Nhất Sơn ngồi xuống sô pha.



      Hồi và Hứa Triển xảy ra chuyện, sau khi tỉnh lại, gọi điện cho Hứa Thu Mạn, rằng hai người ra nước ngoài để Hứa Triển sinh con, chứ hề cho bà biết tình hình con bị sinh non như thế nào.



      Sau khi biết tường tận hành vi cầm thú năm đó của Uông Dương, Uông Nhất Sơn càng kính trọng người phụ nữ này hơn.



      “Mẹ, con đến đón mẹ sang thăm Hứa Triển với thằng cu. Tối nay Giai Tân tan học, cả hai ăn cơm ở nhà con nhé!”



      Hứa Thu Mạn liền gật đầu cười, rồi nhanh chóng cầm cái túi lớn chuẩn bị từ trước và giỏ trúc đầy trứng gà.



      “Đây là áo bông mua từ ngày xưa cho Gia Tân, cỡ chắc là khác nhưng vẫn dùng được. Còn đây là trứng gà mẹ mua ở trong thị trấn, mấy loại trứng trong siêu thị toàn là của gà ăn cám công nghiệp, có dinh dưỡng…Chỗ trứng này khác, gà đẻ trứng này chỉ ăn châu chấu với cỏ thôi, gà quê xịn đấy…”



      Uông Nhất Sơn mỉm cười nhận lấy túi đồ, để yên cho mẹ vợ thao thao bất tuyệt, còn mình tập trung lái xe đưa bà đến nhà.



      Từ lúc bà Hứa Thu Mạn vào, căn hộ trở nên vô cùng náo nhiệt. Bà bế cháu ngoại, hôn lấy hôn để. Sau khi ly hôn với Trương Đại Hiền, cuộc sống an nhàn khiến những vẻ u sầu khuôn mặt bà tiêu tán rất nhiều.



      Nhân lúc Uông Nhất Sơn đón Trương Gia Tân, bà Hứa do dự hỏi Uông Nhất Sơn có làm khó mẹ con Hứa Triển .



      Hứa Triển kể lại câu chuyện ly kỳ của Uông Nhất Sơn, cả câu chuyện bố con ân đoạn nghĩa tuyệt. Hứa Thu Mạn sững sờ nghe, sau lại như trút được gánh nặng.



      tên cầm thú như thế…đoạn tuyệt được cũng tốt…Nhưng mà, tại hai đứa dựa vào cái gì để sống? Trước đây, Uông Nhất Sơn có đưa cho mẹ sổ tiết kiệm năm mươi vạn, là để sau này cho Gia Tân du học. Dựa vào thành tích học của em con, xem ra là dùng được đến chỗ tiền này rồi, còn nữa…căn hộ mẹ ở rộng quá, hay là bán ?”



      Hứa Triển vuốt lông mày của mẹ, “Nhìn mẹ này, lại nhíu mày rồi. Bọn con còn trẻ, có chân có tay, đâu cần mẹ và em phải quan tâm. Uông Nhất Sơn tìm được việc làm rồi, cũng tệ lắm, ông chủ ứng trước tiền lương cho ấy, nghe là sau này còn có tiền thưởng nữa! Mẹ nhìn túi hải sâm bàn kia kìa, bọn con có giống phải sống kham khổ ạ?”



      Hứa Thu Mạn biết con thế cho mình vui lòng thở dài, “Chỉ tội cho thằng bé kia, làm ông chủ, tự dưng phải làm cấp dưới cho người ta sai bảo, chắc là trong lòng khó chịu lắm. Vì con và thằng , nó cố gắng nhiều rồi. Con ở nhà thu vén mọi chuyện cho tốt, đừng vì mấy chuyện tiền nong mà khiến nó nổi nóng. Mẹ thấy, bây giờ, Nhất Sơn rất biết lo cho gia đình. Nó có gia nghiệp lớn, đối với phụ nữ mà , lại chẳng phải là chuyện tồi tệ, sống bình thản mới là phúc con ạ!”



      Ý trong lời của mẹ, Hứa Triển có thể hiểu được. Nhưng…cuộc hôn nhân này bắt đầu từ cái mầm kỳ dị, sao có thể nảy chồi thành cây có tán xum xuê che rợp trời?



      Đến tối, bà Hứa và cậu con trai cũng phải ra về.



      Sau khi tắm xong, Hứa Triển ra ngoài, chợt phát Uông Nhất Sơn ngồi giường, ánh mắt như sói nhìn chằm chằm vào cơ thể quấn khăn tắm của mình. Tỏ vẻ ai oán, bộ dạng cun cút như con chó con, hỏi: “Triển Triển, đêm nay… có thể ngủ ở đây được ?”
      Màn Thầuhuyenlaw68 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :