1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dục vọng chiếm hữu - Cuồng Thượng Gia Cuồng ( 70 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 50___


      Đêm hôm đó, giấc ngủ của Hứa Triển rất tệ.



      Có lẽ do ban ngày về huyện, nên trong mơ, vẫn như con đường đó, chạy thục mạng, rồi cả người bổ nhào xuống, muốn nhúc nhích cũng được. Lúc cúi đầu, thấy cái bụng mình như quả dưa hấu, mà bên trong có thứ gì đó ngọ nguậy khiến bụng quặn thắt. muốn ngẩng đầu kêu cứu chợt có cậu bé gầy đứng trước mặt , ánh mắt trầm, giơ hai ngón tay về phía bụng của trong tư thế ngắm súng.



      Chỉ trong nháy mắt, dường như viên đạn xuyên qua bụng, rồi Hứa Triển choàng tỉnh dậy.



      Trong phòng tối om, người đàn ông bên cạnh quay lưng về phía , ngủ rất say. Cơn đau bụng hề thuyên giảm, ngược lại còn dữ dội hơn.



      Hứa Triển chậm rãi ngồi dậy, ôm bụng định vào nhà vệ sinh, nhưng mới hơi nhổm dậy người đàn ông bên cạnh xoay người lại, giọng khàn khàn, “Sao thế?” Vừa , ta vừa bật đèn ngủ lên.



      Khi ta thấy dáng vẻ co quắp của Hứa Triển hoàn toàn tỉnh ngủ, chồm hẳn dậy, ôm thắt lưng và căng thẳng hỏi: “Sao thế? Có phải đau bụng ? Em nằm xuống , lập tức gọi bác sĩ lên kiểm tra cho em.”



      Hứa Triển tái mặt : “Tôi muốn vệ sinh!”



      Có thể là món mì lạnh của ban ngày biểu tình, làm loạn ầm lên trong bụng . Uông Nhất Sơn lo lắng đứng canh ở cửa phòng vệ sinh, nhìn Hứa Triển.



      Con hay xấu hổ, nhưng bụng đau quặn, Hứa Triển ngượng được nữa. cắn răng kéo quần xuống rồi ngồi vào bồn cầu, hơi thả lỏng là tấu khúc mở đầu —— trước mặt Uông Nhất Sơn, xì hơi hai cái rất vang.



      Con người là loài linh trưởng cấp cao, nhưng trước mặt đàn ông mà huýt sáo bằng hậu môn là chuyện cực kỳ bi thảm, cực kỳ nhục nhã! Cho dù người đó là kẻ mà hận thấu xương, nhưng thể nào kiểm soát được, bởi vì bị tiêu chảy.



      chỉ có thể ôm bụng, vừa “huýt sáo” vừa nhìn Uông Nhất Sơn và hét lên: “ còn đứng đấy làm gì! làm ảnh hưởng đến tôi có biết hả, ra ngoài cho tôi nhờ!”



      Uông Nhất Sơn còn lo lắng nhưng thấy Hứa Triển ngồi bồn cầu mà miệng vẫn rít lên nhịn được, nhếch khóe miệng: “Ảnh hưởng gì đến em đâu, tiếng to ra phết mà!”



      Sau tràng rít gào nữa của nữ thần, ta mới xoay người đóng cửa nhà vệ sinh lại, đợi ở ngoài cửa.



      Lúc Hứa Triển ôm bụng ra, Uông Nhất Sơn pha xong cốc thuốc, “Đây là Mông Thoát Thạch Tán, chữa tiêu chảy, phụ nữ có thai uống được.”



      Đợi Hứa Triển uống thuốc xong, Uông Nhất Sơn lại đo nhiệt độ cho , xác định sốt mới ôm về giường, bàn tay ấm áp xoa bụng cho , rồi ta hôn lên mắt , “Ngủ .”



      Từ lúc mang thai, Uông Nhất Sơn đòi hỏi nữa, ngủ cũng ít , mỗi khi Hứa Triển tỉnh lại lúc nửa đêm, ta đều tỉnh dậy cùng ngay lập tức.



      Đàn ông mà có thể làm như vậy, quả dễ gì.



      Ít ra, trong đời Hứa Triển, ta cũng là người hiếm thấy. vẫn nhớ, lúc mẹ mang thai thằng em trai, Trương Đại Hiền những quan tâm mà còn giở thói bạo lực, là khiến ám ảnh về chuyện mang thai. Nếu như có thể, Uông Nhất Sơn người chồng đầy trách nhiệm...Đáng tiếc, với , ta là người trai kỳ lạ.



      có người trai nào lại ôm em vào lòng, lúc dạt dào cảm xúc khua “cái gậy” vào giữa hai chân em . Hứa Triển nghiêng đầu nhìn Uông Nhất Sơn, “Tôi mang thai con , hầu hạ được cậu em của rồi.”



      Ánh mắt Uông Nhất Sơn tối , nhấc chân Hứa Triển cọ cọ vào “khẩu súng bạc” của mình, liếm vành tai : “Nếu em ngủ, hầu hạ lớn !” Hứa Triển vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng: “ nghẹn chết , đồ đểu!”



      Ở biệt thự hơn hai tháng, bụng như bị thổi phồng lên, còn chẳng buồn dạo, cứ thế mãi cũng thành chán. hôm, Uông Nhất Sơn đưa mẹ Hứa Triển đến thăm con . Hứa Thu Mạn hỏi cẩn thận, biết chắc có Uông Dương rồi mới xách túi lớn túi đến thăm con.



      Bà Hứa sống nửa đời kham khổ, đương nhiên có được mấy món đồ quý giá như của Địch Diễm Thu. Bà mang đến ít chăn, tã và quần áo bằng vải bông, cái gối , còn cả mấy cái yếm bà tự may.



      Lúc Hứa Triển thấy mẹ lấy mấy thứ này ra, trong lòng mấy dễ chịu. biết mẹ mong chờ cháu ngoại như thế nào. ngắm nghía cái áo xinh, đột nhiên hỏi: “Mẹ, lúc mẹ sinh con ra, mẹ có hối hận ?”



      Hứa Thu Mạn kinh ngạc, rồi lại như hiểu mà cười, “Lúc biết có con, đúng là mẹ từng rất đau khổ, nhưng khi người ta ôm con đến trước mặt mẹ, nhìn cái mặt , cặp mắt đen tròn, cho dù là lòng dạ sắt đá cũng đau khổ được. Bây giờ nghĩ lại, con được ông trời ban xuống để an ủi mẹ, mẹ hối hận. Chỉ có điều, mẹ thể cho con cuộc sống của bình thường đáng ra phải có, mà lại bắt con phải đeo cái gánh nặng trịch, mẹ xin lỗi...”



      Hứa Triển ôm chầm lấy mẹ, “Mẹ đừng nữa, mẹ là người mẹ tốt nhất. Nhưng mà...con chỉ có thể làm con tốt, đời này, e là con làm người mẹ tốt được...”



      Bà Hứa hiểu ý , còn tưởng lo thiếu kinh nghiệm chăm sóc con, “Đồ ngốc này, có mẹ đây rồi, khi nào con sinh, mẹ chăm hộ con. Bây giờ con đừng có nghĩ linh tinh nữa, dưỡng thai mới là quan trọng!”



      Hứa Triển đáp lại, chỉ xoa bụng, dường như nghĩ gì đó.



      “Phải rồi, hình như...” Hứa Thu Mạn lại dừng. Hứa Triển thấy thế liền thuận miệng hỏi; “Sao thế, mẹ?”



      “Mẹ...Hôm nay, lúc ra khỏi nhà, mẹ thấy có người đứng ở cổng tiểu khu...”



      Hứa Triển nghe thấy thế căng thẳng, vội vàng hỏi: “Trương Đại Hiền tìm thấy mẹ?”



      Hứa Thu Mạn lắc đầu, “Làm sao mà ông ta tìm thấy mẹ được. Uông Nhất Sơn phái vệ sĩ cho mẹ, mọi khi, ra khỏi nhà là có người cùng, em trai con tan học cũng có người đến đón, cho dù ông ta có tìm thấy cũng làm gì được. Nhưng mà mẹ cảm giác, hình như gặp người đấy rồi...Mà thôi, thể nào là người đấy đâu. À, mẹ làm món xương sườn nấu đậu mà con thích nhé?”



      Hứa Triển thấy sắc mặt mẹ tốt, có vẻ rất sợ hãi, vì vậy hỏi nữa mà cùng mẹ xuống tầng nhặt đậu. hề biết, điều mẹ định ra là: Hình như bà ấy nhìn thấy bác của Hứa Triển —— chính là trai của bà, Hứa Đức Huy.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 51___


      Trong mắt người ngoài, nhà họ Uông đón “tam hỉ” về. Cả vợ và con dâu của Uông Dương đều có thai, mà bà vợ lại mang thai đôi, chẳng phải là tam hỉ còn là gì?



      Ngày sinh dự kiến của Địch Diễm Thu trước Hứa Triển gần ba tháng. Khi Hứa Triển còn vác bụng khệ nệ bà mẹ chồng sinh ra đôi trai .



      Ngày đầy tháng của hai cậu, ông chủ nhà họ Uông bao cả nhà hàng xa hoa để tổ chức tiệc thiết đãi bạn bè.



      Sau khi sinh, Địch Diễm Thu hồi phục tương đối, nhờ có giúp đỡ của chuyên gia dinh dưỡng nên lấy lại phom rất nhanh. Hôm nay, ta mặc bộ sườn xám thanh nhã màu xanh thẫm, đường cong cơ thể khá ràng. Phía sau, hai bảo mẫu bế hai đứa bé, thoạt nhìn chúng cực kỳ giống mẹ.



      Uông Dương rất phấn khởi, đắc ý nhận lời chúc mừng của bạn bè.



      Hứa Triển khoác cánh tay Uông Nhất Sơn vào nhà hàng.



      Thấy hai người họ, mắt Địch Diễm Thu bỗng sáng lên, mặt mày hớn hở kéo tay Hứa Triển, “Nhìn còn xem, bụng to quá rồi này, lại đây, dì tìm chỗ ngồi cho con.”



      Vừa , ta vừa dẫn Uông Nhất Sơn và Hứa Triển vào bàn tròn. Chỉ lúc sau, Uông Nhất Sơn bị đám thân quen thương giới kéo ra chuyện, để lại mình Hứa Triển ngồi uống nước hoa quả.



      Đúng lúc này, có người đàn ông trạc hơn bốn mươi ngồi xuống cạnh . Hứa Triển liếc nhìn ông ta cái. Người đó có khuôn mặt ngăm đen, bàn tay thô ráp, quần áo hàng chợ, trông cực kỳ lạc lõng với những người có mặt ở đây, hiểu ông ta chui ở đâu ra nữa.



      Tuy nhiên, người này lại có vẻ như biết Hứa Triển, cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm. Hứa Triển vô cùng bực mình, nhịn được mà quắc mắt nhìn lại ông ta.



      Bất chợt, khóe miệng ông ta run run, rồi ông ta nhích lại gần Hứa Triển, “Tiểu Triển, mày là Tiểu Triển đây mà!”



      Hứa Triển càng hoảng sợ hơn, ôm bụng vội vàng đứng dậy. Cách đó xa, Uông Nhất Sơn dù chuyện với người khác nhưng vẫn chú ý đến Hứa Triển, chỉ vài bước đứng chắn trước mặt , đưa tay tóm lấy người đàn ông kia, “Ông muốn làm gì?”



      Người đàn ông cảm thấy như mình bị hổ vồ, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan cố: “Mày là ai? Tao chuyện với cháu tao, liên quan gì đến mày! Bỏ tay ra!”



      Hứa Triển cau mày : “Ông là ai? Tôi biết ông!”



      Người đàn ông vội vàng rướn cổ lên: “Tiểu Triển, bác là bác mày mà! Bác là trai mẹ mày, mày nhớ bác à?” Nghe người đàn ông thế, Hứa Triển mới cảm thấy nhìn ông ta có chút quen thuộc, chỉ tiếc là theo mẹ rời quê từ lúc còn quá , thể nhớ kỹ được.



      Đúng lúc này, Địch Diễm Thu và Uông Dương cũng đến. Uông Dương còn hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi vừa thấy người đàn ông kia lập tức biến sắc, căng thẳng nhìn quanh bốn phía tìm bảo vệ, hận thể lập tức tống kẻ ồn ào này ra ngoài.



      Thế nhưng, người tự xưng là Hứa Đức Huy lên tiếng trước: “Uông Dương, thằng ôn này, tao tìm được mày rồi! Sao? Muốn gọi người tống tao ra ngoài? Có tin tao cầm loa la ầm lên trước cửa nhà hàng, hoặc phát tờ rơi phanh phui chuyện cũ của mày ?”



      Trong lúc này, quý bà Địch lại là người đứng ra xử lý, dăm ba câu để người đàn ông kia yên lặng, sau đó liếc ánh mắt trấn an Uông Dương, cuối cùng mới khéo léo chào khách khứa và đưa ông bác kia vào phòng riêng.



      Hứa Đức Huy ngồi xuống ghế trong phòng bao, mặt mày hớn hở nhìn căn phòng xa hoa, sau đó : “Uông Dương, xem ra mày làm ăn cũng khấm khá lắm! Thế mới đãi khách trong nhà hàng sang trọng được chứ nhỉ! Còn con em của tao bị mày hại cho thê thảm, mấy năm nay sống bằng chết.”



      Vẻ mặt Uông Dương tối sầm, “ chạy đến đây là có ý gì? Ngày đấy, nhà họ Uông chúng tôi cho các người ít tiền đâu.”



      Hứa Đức Huy liếc nhìn Hứa Triển, bày ra bộ dạng căm phẫn, “Mày đưa mấy đồng tiền thối đấy mà đòi xong? Năm đấy mày biến em tao thành bộ dạng gì, sao giờ còn muốn hại cháu tao? ức hiếp được người nhà họ Hứa là mày vừa lòng hả?”



      Địch Diễm Thu chen vào đúng lúc, “Hại Hứa Triển? Ông bác này, ông sai rồi, nhà họ Uông chúng tôi đối đãi vô cùng tử tế với Hứa Triển đấy nhé!”



      Hứa Đức Huy nhổ nước bọt xuống thảm trải sàn, “Mẹ nó chứ! Cả nhà súc sinh! Hứa Triển là con Uông Dương, cứ cho là muốn để con bé về nhận tổ tông cũng thể bằng cách cho nó làm con dâu được!”



      Lời này vừa được ra, mỗi người trong phòng đều mang sắc mặt khác nhau. Uông Dương tức tối, Địch Diễm Thu mở to hai mắt vẻ kinh ngạc, Hứa Triển tái nhợt.



      Chỉ có người duy nhất bình tĩnh, đó là Uông Nhất Sơn. ta im lặng ôm lấy cơ thể run rẩy của Hứa Triển, liếc nhìn từng người .



      “Lời ông là có ý gì? Hứa Triển là con chồng tôi cái gì chứ?” Địch Diễm Thu phản ứng giống những người phụ nữ khác, khi nghe được chuyện cũ của chồng, đầu tiên là chao đảo như sắp ngã, rồi lại lạnh lùng chất vấn.



      “Năm đó Uông Dương cưỡng bức em tôi, bằng chứng rành rành, còn hại em tôi đẻ con của nó. Nếu tin, xem !” Vừa , ông ta vừa rút ra tập ảnh và giấy tờ trong cái túi xách theo.



      “Đây là ảnh chụp những vết thương người em tôi do bị nó chà đạp. Còn có kết quả xét nghiệm ADN từ mẫu tinh dịch Uông Dương để lại quần lót em tôi với nước bọt của Hứa Triển, khớp nhau 99%! Nhà còn gì để chối cãi?”



      Địch Diễm Thu kinh hãi ôm ngực nhìn chồng và con dâu Hứa Triển. Uông Dương tái mặt nhìn tờ kết quả bàn, đột nhiên nhớ ra con trai mình cũng từng làm xét nghiệm tương tự, trong lòng thả lỏng hơn nên lớn tiếng : “Hứa Đức Huy, mày đúng là giỏi bòn rút, tao nghĩ là mày làm giả giấy tờ thôi, đừng hòng lừa tao!”



      Hứa Đức Huy cười khẩy, như thể tính được trước, “ tin? Thế mày có dám xét nghiệm ADN với Hứa Triển ? Nếu mày dám, có tin tao tung chỗ giấy tờ này lên mạng, làm cho họ Uông nhà mày loạn lên ?”



      Uông Dương đâu chịu lằng nhằng với vở kịch trào phúng này, muốn cãi rồi lại thôi, chỉ muốn đuổi người kia .



      Nhưng Địch Diễm Thu lại chịu, chòng chọc nhìn Uông Dương, “ được! Tôi muốn ràng, nếu ông ta dối, xét nghiệm với Hứa Triển . Trong mắt Địch Diễm Thu tôi thể dính hạt cát!”



      “Ông , đây là kết quả ADN của năm đó? Tại sao mẹ vợ tôi biết?” Đột nhiên, Uông Nhất Sơn hỏi.



      Hứa Đức Huy đảo mắt, “Hồi đấy...Tao sợ em tao tìm thằng ranh này tính sổ, thế nên sau khi có kết quả, tao mới ra...Mày đừng đánh trống lảng, hôm nay, thế nào nữa, tao cũng phải đòi lại công bằng cho em tao!”



      Uông Nhất Sơn im lặng lúc rồi đột ngột : “Nợ cũ của thế hệ trước, chúng tôi là bề dưới nên tham gia. Nhưng dù sao bác cũng là người nhà, chuyện làm tổn hại đến danh dự của Triển Triển thế này, thể bừa được.”



      Hứa Đức Huy lại luôn, như thể nhất quyết tha cho nhà họ Uông, “Thằng ôn con, đừng gọi tao là bác, tao đây cũng là muốn tốt cho bọn mày thôi, nếu đứa bé được sinh ra do cận huyết thống con quỷ quái ác!”



      Câu đó như xuyên qua phổi Hứa Triển, mặt đầy vẻ nhục nhã, bàn tay che bụng hơi run rẩy.



      “Đủ rồi!” Đột nhiên, Uông Nhất Sơn quát tiếng, sau đó lôi điện thoại ra, chỉ vài câu đơn giản là đám vệ sĩ ùa vào trong nháy mắt.



      Uông Nhất Sơn hất cằm về phía ông bác, “Tóm ông ta lại, trói cho chặt, bịt cả mồm vào, quẳng sang phòng bên cạnh cho tôi.”



      Ông bác này hẳn nhiên thể ngờ thằng con còn giống xã hội đen hơn cả bố, còn chưa chửi được câu nào bị đám vệ sĩ trói chặt lại rồi khiêng ra ngoài.



      Trong phòng chỉ còn lại người nhà.



      Uông Nhất Sơn quanh co mà nhìn bà dì ghẻ và cười, “Dì Địch, chúng ta phải là người ngoài, có gì thể thẳng mà lại phải thuê cái bị rách như thế?”



      Địch Diễm Thu chớp đôi mắt dài, cơn giận vẫn chưa tan, “Nhất Sơn, cậu gì thế?”



      Uông Nhất Sơn nhướng người về phía trước, gằn từng chữ : “Hứa Đức Huy là trò dì bày ra, e là bản kết quả ông ta đem đến, cũng là tác phẩm của dì?”



      Nghe ta vậy, Uông Dương cũng sững sờ nhìn vợ, cau mày : “Diễm Thu, làm cái quái gì thế?”



      Địch Diễm Thu móc hộp thuốc lá trong sắc tay, rút điếu rồi khoan thai châm lửa.



      “Tôi chỉ muốn đưa vở kịch trào phúng này vào đời thực thôi, cứ nghĩ là các người biết gì rồi suy diễn ra bi kịch tình , ngờ...Bây giờ, xem ra, hai vợ chồng cậu đều biết chân tướng rồi! Tôi phải gì đây? em cậu, đúng là khẩu vị nặng!”



      Uông Dương hóa hồ đồ, chỉ có thể ngồi đơ ở đó, còn Địch Diễm Thu vẫn nhàn nhã phả khói thuốc, “ sai, kết quả ADN Hứa Đức Huy mang đến là giả, nhưng vẫn cứ là , Hứa Triển là con Uông Dương!”



      xong, ta rút tờ giấy trong túi ra, nhàng phe phẩy.



      Uông Nhất Sơn chưa bao giờ xem thường người đàn bà này, ta biết, khi ta có gan khơi ra chắc chắn chuẩn bị kĩ càng.



      ta vẫn luôn cảm thấy Địch Diễm Thu như loài động vật, giống con nhện hung ác, im lặng trốn trong vòng tơ, đến khi người ta sa chân vào đó, ta mới nhe cái răng sắc nhọn ra và cắn chết người đó.



      “Bà muốn gì?” ta hỏi ngắn gọn.



      “Tất cả cổ phần trong tay cậu!” ta đáp rành mạch.



      “Đúng là ngu xuẩn!” Ông chủ lớn cuối cùng cũng gào lên. Uông Dương cầm cái ly, đập vỡ tan.



      Địch Diễm Thu còn chả buồn liếc nhìn ông chồng nổi cơn tức tối.



      “Cậu và Hứa Triển phải vạch ranh giới ràng với tập đoàn, thể để chuyện vớ vẩn của hai người ảnh hưởng đến công ty được.”



      Uông Nhất Sơn cười, “Nếu tôi thể?”



      “Nếu cậu thể?” Địch Diễm Thu cười, đích thân bật tivi trong phòng lên. màn hình ra cảnh của bữa tiệc, khách khứa tập trung xem đoạn phim quay hai đứa , ai cũng cười ha hả.



      “Nếu cậu làm, màn hình màn vui. Chị của con tôi, phải hao tâm tổn sức che giấu thân phận, lấy thân phận làm bình thường để lấy người trai cùng cha khác mẹ, sau đó muốn trả thù cũ.”

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 52___


      Địch Diễm Thu là người đàn bà khiến người ta phải khâm phục, ta chọn đúng ngày đầy tháng của con để chọc tổ ong vò vẽ, hòng dựa vào hoàn cảnh có nhiều khách khứa.



      Uông Nhất Sơn cũng móc ra điếu thuốc. Vì Hứa Triển mang thai nên lâu rồi ta hút. Lúc này, ra rút điếu, ngậm vào miệng, nhưng chỉ xoay bật lửa mấy lần chứ bật.



      Chỉ ngậm thuốc, sau khi rít khan hai lần, Uông Nhất Sơn chậm rãi : “Cổ phần ở trong tay rồi, tôi ủy thác cho luật sư chuyển hết sang tên Hứa Triển và bà Hứa Thu Mạn rồi.”



      Lời này vừa được ra, Uông Dương lập tức nổi cơn thịnh nộ, đứng bật dậy, tát cho Uông Nhất Sơn cái.



      Giao cổ phần vào tay người khác, chắc chắn còn nghiêm trọng hơn việc bà vợ mới cưới của ông ta làm.



      “Mày đúng là bị đàn bà làm cho mất trí rồi! Dám chuyển cổ phần cho hai con đàn bà kia! Mày muốn tập đoàn đóng cửa, làm cho già trẻ nhà họ Uông phải ngủ ở đầu đường xó chợ hả?”



      Khi ông ta định tát cái nữa, Uông Nhất Sơn tóm được cổ tay ông ta, híp mắt nhìn. Dù sao trong lòng Uông Dương vẫn luôn có chút sợ cậu con trai này, ông ta thể làm gì khác hơn là thu tay lại.



      Có điều, Địch Diễm Thu lại rất điềm tĩnh. Từ trước đó, ta biết đến chuyện này thông qua thư ký của Uông Nhất Sơn. “ sao, lấy lại từ tay cậu hay Hứa Triển cũng có gì khác biệt. Hơn nữa, tôi còn biết, thứ mà Hứa Thu Mạn có được chỉ là lãi của cổ phần đó thôi, sau khi con của cậu lớn lên, hai người họ chuyển cổ phần lại, cũng có nghĩa là nó trở thành người đứng đầu tập đoàn. lại người sở hữu chính thức cổ phần vẫn là cậu, Uông Nhất Sơn, chỉ cần cậu đồng ý, hợp đồng chuyển nhượng trước đây hoàn toàn có thể thành phế thải.”



      Vừa , ta vừa gọi hai tên luật sư vào, “Tôi chuẩn bị xong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần rồi, cậu với Hứa Triển chỉ cần kí tên là được.”



      Hứa Triển ôm bụng đứng dậy, “Nếu cổ phần dưới tên tôi, tôi đồng ý, Uông Nhất Sơn ký cũng vô dụng chứ nhỉ?”



      Uông Nhất Sơn nghiêng đầu nhìn Hứa Triển, như thể để đánh giá xem có giải quyết được chuyện trong giờ phút quan trọng này .



      Quả nhiên, sau khi định thần lại, Hứa Triển : “Bà công bố , dù sao tôi cũng mang tiếng tham tiền đến nỗi biết xấu hổ rồi!”



      Địch Diễm Thu ngờ Hứa Triển có thể cách nhàng như vậy, hai mắt mở to đầy vẻ kinh ngạc.



      Tuy nhiên, ta vẫn chăm chú nhìn Hứa Triển, giống như nóng nảy do tức giận mà lại cười lạnh, “Được thôi, nếu suy nghĩ kĩ rồi tôi công bố cho những người ngoài kia biết mối quan hệ em loạn luân này!”



      Hứa Triển thầm cười khẩy trong lòng, lại cảm thấy vụ này còn có lời hơn cả buôn. Bỏ danh tiếng đáng giá đồng của mình mà lại vạch trần được chuyện trong nhà họ Uông, phơi bày câu chuyện thối nát kia trước mặt mọi người, ngẫm ra cũng thoải mái! Lúc này, nghe thấy lời uy hiếp của Địch Diễm Thu, hề chớp mắt, thậm chí còn mong bà mẹ chồng này làm to mọi chuyện thêm nữa. Đến lúc đó, Uông Dương thân bại danh liệt, Uông Nhất Sơn trắng tay, còn lăn lộn trong đống tiền.



      Uông Nhất Sơn biết Hứa Triển đùa, nàng này hóa cọp rồi đây!



      ta kéo tay Hứa Triển, “Em ngồi xuống .”



      Hứa Triển vung tay, bày ra bộ dạng lợn chết sợ nước sôi. Địch Diễm Thu ngờ câu “lấy trai vì muốn trả thù” của mình lại thành , mắt thấy ván cờ tỉ mỉ sắp xếp có thể bị phá hủy, hai ngón tay ta bóp nát điếu thuốc.



      Uông Nhất Sơn ôm lấy Hứa Triển, ghé vào tai , bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: “Em cho rằng việc công khai chỉ làm tổn hại đến danh tiếng của bố sao? Còn mẹ và em trai em sao? Họ vừa bắt đầu cuộc sống mới thôi đấy!”



      Suy cho cùng, người có thể hiểu được Hứa Triển chỉ có ta, so với Địch Diễm Thu, những lời ta có khả năng khống chế lợi hại hơn gấp nhiều lần.



      Uông Nhất Sơn có thể coi như người biết cách dọa dẫm, sau khi thuyết phục được Hứa Triển mới quay lại với Địch Diễm Thu: “Được thôi, cầm hợp đồng đến đây. Nếu bà cảm thấy tự mình có thể nuốt trôi miếng thịt béo này, tôi cũng ngăn cản.”



      Cảnh tượng tiếp theo chính là, nhà bốn người ngồi tại bàn mạt chược để cò kè mặc cả cho phần của mình. Về phần Uông Dương, mặc dù rất tức tối vì Địch Diễm Thu tự ra quyết định rồi lấn lướt ông ta, nhưng cơ hội tốt có thể kéo được miếng thịt từ miệng thằng con, sao ông ta bỏ qua được? Cuối cùng, ông ta còn hăng hái đòi tiền của con trai hơn cả Địch Diễm Thu.



      Địch Diễm Thu thấy Uông Nhất Sơn cầu sửa điều khoản trong tờ văn kiện lạnh lùng : “Nhất Sơn, hình như cậu còn đường mặc cả nữa nhỉ?” Thế nhưng, Uông Nhất Sơn lại nghiêm nghị : “Việc này cũng giống như làm ăn vậy. Ở đây là cả hai bên cùng có lợi, bà có nhược điểm của tôi, tôi có cổ phần mà bà muốn, chúng ta hợp tác, cùng hài lòng. Bằng , tôi cũng muốn giống Hứa Triển, thông báo ra ngoài!”



      Cái quắc mắt của Địch Diễm Thu với Hứa Triển bị Uông Nhất Sơn nhạy cảm tóm được. ta ràng, người đàn bà này bây giờ chỉ lòng hướng về tiền. Lúc trước mượn danh nghĩa cuộc rửa tiền, thông qua môi giới ở nước ngoài để tẩu tán phần lớn tiền bạc, bây giờ ta nôn nóng muốn nuốt hết khối tài sản của ta, chỉ cần cho ta chút lợi ích, ta mới nỡ tung nhược điểm lớn của ta ra! Chó cùng rứt giậu, bây giờ ta buộc phải đặt ra vấn đề này thôi! Nếu ta đề ra chút điều kiện, dựa vào bản tính qua cầu rút ván của Địch Diễm Thu, nhất định ta khiến ta và Hứa Triển cùng thân bại danh liệt.



      Địch Diễm Thu vốn muốn tất cả cổ phần đều được chuyển dưới tên mình, nhưng người phản đối kịch liệt lại là Uông Dương. Bây giờ, ông ta nhận ra vợ mới cưới chẳng khác gì con cáo già, sao ông ta có thể giao hết tài sản cho ta được. Kết quả của cuộc cò kè là, số cổ phần ban đầu của Uông Dương được chuyển cho hai đứa con sinh đôi, do hai vợ chồng Uông Dương và Địch Diễm Thu thay nhau giữ, 40% cổ phần lúc đầu của Uông Nhất Sơn được chuyển sang tên Hứa Triển.



      Vì miếng bánh béo bở này, người nhà lục đục mấy hiệp, cuối cùng, Địch Diễm Thu cũng chiếm được thế thượng phong như mong muốn.



      Đáng tiếc, chỉ có từng ấy, Địch Diễm Thu sao no được? Nhưng ta biết, ta đàm phán với Uông Nhất Sơn. Người đàn ông trẻ tuổi này, cho dù bị vây trong thời khắc giông tố điên cuồng nhất cũng vẫn giữ được bình tĩnh, từ từ lấy lại thế chủ động.



      hổ là người duy nhất khiến Địch Diễm Thu phải động lòng. Ngoài gương mặt điển trai, sâu trong linh hồn của người này luôn chứa nguy hiểm khiến phụ nữ phải chen lấn xô đẩy. Nhưng nhìn lại con bé kia xem, ngoài trẻ trung ra, còn chỗ nào so được với ta? Xem ra, chỉ vì kích thích khi lên giường với em mới khiến ta cưới nàng!



      Lưu luyến liếc lại nhìn người đàn ông khiến mình điên đảo, Địch Diễm Thu biết rằng mình thể nắm được nhược điểm của ta lâu, chỉ cần để ta nghỉ lấy sức, ta toàn lực phản công.



      Cho nên, khi đắc tội với ta, tốt nhất là phải diệt tận gốc!



      Cuối cùng, tại bữa tiệc đầy tháng của hai đứa trẻ sinh đôi, bốn người ngồi tại bàn mạt chược có thể giải tán, còn bữa tiệc có chủ nhưng vẫn diễn ra êm xuôi nhờ diện của hai đứa trẻ.



      Hứa Đức Huy được thả trói, bẻ khúc chân khúc tay. Bốn tên vệ sĩ của Uông Nhất Sơn đều được đào tạo bài bản, biết hù dọa Hứa Đức Huy kiểu gì, mà vừa gặp lại Uông Nhất Sơn, ông ta biến sắc.



      Uông Nhất Sơn thèm liếc nhìn ông ta lấy cái, chỉ sai đám vệ sĩ “tiễn” ông ta về, nhân thể “hỏi thăm” bác và các em họ của Hứa Triển.



      Hứa Triển cũng nhìn bác. Người này đúng là liều mạng vì món lợi . biết, nếu như con ông ta gặp phải chuyện như của mẹ , ông ta có làm như vậy , có đem danh dự của con đổi lấy tiền ?



      Lúc ra khỏi nhà hàng, vì đám vệ sĩ “tiễn” ông bác về nên có ở đây, Uông Nhất Sơn tự lái xe đưa Hứa Triển về. Địch Diễm Thu ôm cánh tay, mỉm cười đưa mắt nhìn theo xe của họ.



      Chiếc xe thể thao của Uông Nhất Sơn rất tốt, bình thường ta quen lái xe nhanh, bây giờ lại là đêm tối, đường vắng tanh, nên ta càng nhấn ga thêm.



      Vì Hứa Triển xe, khi vừa tăng tốc, Uông Nhất Sơn lại dần giảm tốc độ. Nhưng lúc này, ta phát khi mình giẫm vào chân phanh hoàn toàn có tác dụng, chiếc xe vẫn lao vùn vụt về phía trước.



      Đúng lúc này, ở đầu đường xuất chiếc xe tải lao thẳng về phía họ.



      Hứa Triển ngồi bên cạnh cũng phát ra điểm khác thường, sợ hãi kêu lên.



      Uông Nhất Sơn cắn răng đánh tay lái, cố tránh để đâm vào chiếc xe tải ở phía đối diện. Xe mất kiểm soát, lao vào bìa rừng ở gần đó. Đầu xe bị hất lên, sau tiếng nổ liền rơi xuống lùm cây đại thụ, khoang động cơ bị cháy, bốc lên đám khói đen kịt.



      Cánh tay Uông Nhất Sơn bị mảnh vỡ cắt qua, máu tươi trào nhanh ra.



      Sau khi chiếc xe nằm im, ta nhìn qua gương chiếu hậu. Chiếc xe tải chạy ngược chiều, chỉ dừng lại lúc rồi liền thắng ga mất.



      Nếu phải trong tình huống nguy cấp, Uông Nhất Sơn muốn cười phá lên. Bây giờ, ta hiểu ràng nóng lòng muốn có được tài sản của Địch Diễm Thu.



      Theo đúng lý, nếu ta và Hứa Triển xảy ra chuyện, Hứa Thu Mạn thừa kế tài sản của họ. Nhưng bây giờ, Địch Diễm Thu nắm quyền chủ động trong tay, chỉ cần ta và Hứa Triển chết, 40% còn lại sớm muộn gì cũng rơi vào tay ta.



      Xem ra, lòng tham của Địch Diễm Thu là vô đáy! ta đúng là con quỷ ăn biết no.



      Cũng may là hai người cài dây an toàn, sáu túi khí xe đều mở.



      Uông Nhất Sơn quay đầu lại định hỏi Hứa Triển có sao , nhưng lại phát ra sắc mặt rất bất thường, như thể đau kêu nổi. ra bụng bị túi khí chèn, trong nháy mắt, chỉ có cảm giác đau buốt, hình như còn có dòng nhiệt nóng từ từ chảy ra giữa hai chân .



      * Từ chương này, cho mình đổi cách gọi Uông Nhất Sơn từ “ ta” sang “”. Căn bản là làm chương này mà nỡ gọi “ ta” =D

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 53___


      “Triển Triển, cố chịu nhé, ra khỏi xe trước , sợ xe nổ.”



      Vừa , vừa đẩy cánh cửa biến dạng, kéo cả Hứa Triển ra.



      Đúng lúc đó, chiếc xe tải ở phía xa ngoành lại tiến về phía họ.



      Uông Nhất Sơn biết, mấy tên chó săn này quay lại để nhổ cỏ tận rễ.



      Lúc này, Hứa Triển cảm thấy bụng mình như sắp nổ tung. nắm chặt lấy bàn tay bị thương của Uông Nhất Sơn, tuyệt vọng : “Tôi...tôi chịu được nữa, tôi sắp chết rồi!”



      Uông Nhất Sơn cắn răng, khom lưng bế Hứa Triển lên, “Em sao đâu, tin .” Vừa xong, liền ôm nhảy vào trong hố to, sau khi đặt xuống mới : “ lúc nữa mà có nghe thấy tiếng gì cũng được kêu, nếu như quay lại vẫn có người đến cứu em.”



      Nghe thế, Hứa Triển cũng mơ hồ hiểu rằng, có lẽ tai nạn vừa rồi phải là chuyện bất ngờ...



      Trong lúc chuyện, Uông Nhất Sơn lấy di động ra, nhắn cho Lý Phong tin “SOS”, mở hệ thống định vị GPS, chuyển sang chế độ yên lặng và đặt bên cạnh Hứa Triển, hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của rồi nhảy ra khỏi hố, chạy về phía bên trái khu rừng.



      Hứa Triển ôm bụng, cắn chặt cổ tay. Hình như nghe thấy tiếng phanh gấp, sau đó có tiếng “oành” do đóng cửa xe.



      “Thấy rồi! Nó chạy về phía tây, còn có đứa nữa, được để sót đứa nào!” Tiếng gã đàn ông hung tợn , tiếp theo đó là tiếng bước chân hỗn loạn. Từ đầu, Hứa Triển có thể nhìn thấy bóng dáng của ba gã đuổi theo Uông Nhất Sơn.



      Tiếng bước chân xa dần, nhưng tiếng chửi tục và tiếng quát mắng lại ngày càng lớn, chỉ lát sau có ba phát súng nổ, rồi chợt yên ắng hẳn.



      Ba tiếng súng khiến cơ thể Hứa Triển run lên, vô cùng hoảng hốt, biết tình hình bên ngoài như thế nào. Chỉ lúc sau có tiếng thở hổn hển của ai đó, có vẻ như hấp tấp chạy về phía . Hứa Triển nín thở, chỉ sợ phát ra mình.



      Nhưng kẻ đó dừng lại mà chạy vụt qua, sau đó là tiếng động cơ xe ầm vang.



      Khi xung quanh tĩnh lặng, Hứa Triển mới nhả cổ tay rớm máu ra, đau đớn kêu lên.



      Dường như đứa bé trong bụng cũng cảm giác được rằng mẹ gặp nguy hiểm, nên ngọ nguậy như muốn thoát khỏi trói buộc. Hứa Triển gắng gượng ngồi thẳng dậy, vén tà váy bầu lên và cởi quần lót. Lúc này, nước ối chảy ra ướt đẫm mảng phía dưới .



      Lúc Hứa Triển nhúc nhích, cảm thấy “thứ” trong bụng mình muốn chui ra, nhưng lại ra nổi. Trong cơn đau đớn, nhớ lại bài học khi học lớp tiền sản với Uông Nhất Sơn, thử thả lỏng bụng, nhưng vẫn sao làm giảm cảm giác đau đớn tột cùng này.



      “A...Cứu tôi với! Tôi sắp chết rồi!” Đúng lúc Hứa Triển bật tiếng khóc tuyệt vọng, có bàn tay thò ra phía đầu .



      Hứa Triển kinh sợ, nhưng ngẩng đầu lên liền thấy Uông Nhất Sơn. biết ghé vào miệng hố từ lúc nào. Vì trời tối, Hứa Triển thấy khuôn mặt , nhưng nghe tiếng thở của lại thấy có gì đó bất thường.



      sao nữa rồi, em nghe này, thở từ từ, rồi lại hít sâu vào...dùng sức nào!” Nhờ có ánh trăng, Uông Nhất Sơn thấy được khoảng đất ướt đẫm phía dưới Hứa Triển, biết rằng sắp sinh non rồi.



      Bây giờ còn cách nào khác, chỉ có thể để Hứa Triển sinh luôn. duỗi bàn tay ướt sũng ra, Hứa Triển đau nổi, chỉ biết cầm lấy tay , nghe chỉ huy, vừa hít thở vừa dùng sức rặn.



      “Đừng sợ, cứ làm như giáo lúc mình học ấy...” Giọng của Uông Nhất Sơn còn ngữ khí oai phong như thường ngày, cúi đầu an ủi Hứa Triển.



      Sau cơn đau dữ dội, dưới thân cũng có “thứ” chui ra, Hứa Triển đỡ được, nhìn chằm chằm vào “con khỉ lông”, hơi thoi thóp nhưng kêu tiếng nào.



      Hứa Triển hoảng sợ, nắm lấy tay Uông Nhất Sơn theo bản năng. Nhưng lúc này, nắm lấy tay nữa, mà cánh tay rũ xuống như nhành cây bị bẻ gãy.



      Giọt nước ở đầu ngón tay xuống môi Hứa Triển, mùi tanh nồng tràn qua mũi. Đó là mùi máu, khi mùi vị đó lan đến đầu lưỡi, cảm thấy quen thuộc.



      “Uông Nhất Sơn!” Hứa Triển thử gọi, nhưng người đàn ông có phản ứng gì, vẫn nằm im như chết.



      Sức của Hứa Triển dần cạn, nhưng vẫn gắng gượng nâng đứa trẻ lên. Nhìn khối thịt mềm nhũn trong tay, kìm được, lấy cuống rốn quấn vào cổ nó.



      Đứa trẻ mới có hơn bảy tháng, cái miệng khẽ nhếch lên, phun ra ít nước ối, rồi nó cau này, khóc lên như con mèo kêu.



      Hứa Triển chợt dừng tay lại, nước mắt ứa ra. Lý trí với , thể giữ lại thứ nghiệt chủng này, cứ coi như là đẻ non nên sống được, đó cũng là lẽ thường. Nhưng tại sao, tay còn chút sức lực nào?



      Lúc này đây, chính là Thượng đế của sinh mệnh yếu ớt này, sống chết của nó nằm trong tay , nhưng, có tư cách gì mà phán tội cho đứa ?



      Suy cho cùng, Hứa Triển phải người nhẫn tâm. Cuống rốn bị quấn vào lại được gỡ ra, cuối cùng, Hứa Triển vén tà váy bọc lấy đứa bé, dựa vào vách đất trong hố, kiệt sức nhắm mắt lại giữa nơi nồng mùi máu.



      Lý Phong đến trường khá nhanh. Vì Uông Nhất Sơn gửi tin nhắn kì quái, tình hình, nên cũng đưa đồng nghiệp đến.



      Nhưng khi vừa thấy trường thảm khốc này, người cảnh sát vẫn hay đối mặt với nhiều cảnh tượng máu me cũng phải giật mình.



      Chiếc xe bị biến dạng nghiêm trọng, Uông Nhất Sơn bị trúng đạn, mất máu nhiều và chưa biết sống chết ra sao, Hứa Triển nằm trong hố giữa đống hỗn độn, đứa bé sơ sinh vẫn còn nguyên cuống rốn được ôm trong lòng.



      Trong lúc nhất thời, Lý Phong biết nên cứu ai trước.



      Khi xe cấp cứu và xe cảnh sát cùng đến, cảnh sát nhanh chóng kiểm tra trường, phát hai thi thể ở cách đó xa.



      Hai gã này vô cùng thê thảm, tên bị súng bắn xuyên qua đầu, tên kia bị trúng đạn ở cánh tay, mắt bị găm con dao Thụy Sĩ sắc nhọn.



      Hứa Triển mơ hồ cảm thấy cơ thể mình được di chuyển, khi mũi kim xuyên vào mu bàn tay, lại lần nữa hôn mê.



      Trong lúc mê man, cảm thấy mình bị giam trong hầm tối om. Tình cảnh đó, thấy vô số lần trong những giấc mơ từ bé đến lớn. Đó chính là hầm mỏ mà và Uông Nhất Sơn suýt nữa bị chôn sống.



      Có điều, trước đây, mỗi khi nằm mơ, cũng chỉ có mình .



      Lần này, ở bên cạnh cậu bé, bàn tay gầy nắm chặt lấy tay , thủ thỉ chuyện khi gục đầu vai cậu ấy. Có lẽ do nhiều, giọng cậu bé khàn : “Triển Triển, đừng ngủ, tuyệt đối được ngủ.”



      “Em khát...” nghe thấy tiếng sợ hãi của mình.



      “Đây, uống ! sao!” Môi ngậm lấy vai cậu bé ấy, chỗ đó hình như bị cắn nát rồi. Khi môi chạm đến chỗ đó, lập tức mút mạnh, dòng chất lỏng tanh ngọt như làm dịu cổ họng khô cháy của ...Còn cậu bé kia vẫn : sao... sao đâu...



      Hứa Triển mở to hai mắt, phía trước là trần nhà trắng toát, nhưng trong miệng lại vẫn như có mùi vị của món ngon đó, khiến chợt buồn nôn. Quách Lâm Lâm ngồi bên cạnh, vừa thấy Hứa Triển tỉnh lại liền kêu lên: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, tốt quá.”



      “Nước...” Quách Lâm Lâm vội vàng rót cốc nước cho Hứa Triển.



      Thứ nước mát lạnh tẩy được mùi vị trong miệng , ngược lại càng khiến nó nồng hơn, đột nhiên, Hứa Triển phun hết nước trong miệng ra.



      Quách Lâm Lâm luống cuống, vội vàng tìm bác sĩ.



      Hứa Triển biết , phản ứng này là do cảm giác ghê sợ trong lòng mình.



      Tại sao lại quên hết mọi chuyện xảy ra trong căn hầm đó? Tại sao trong mấy ngày bị chôn vùi, lại có thể khống chế được sợ hãi? Và tại sao Uông Nhất Sơn lại già dặn giống đứa trẻ, ngừng an ủi cho dù giọng khản đặc, thậm chí còn để cắn nát vai mình?



      Lúc đó, như con quỷ hút máu, lấy máu của Uông Nhất Sơn để duy trì sống, còn uống nước tiểu của chính mình, kiên trì chờ người đến cứu...



      Có phải cảm giác áy náy khiến quên hết tất cả? Hứa Triển biết, cũng muốn biết, thậm chí, hận mình vì nhớ ra câu chuyện đáng nhẽ phải quên này.



      Cảm giác buồn nôn lại ùa đến, Hứa Triển tóm lấy mép giường, chỉ muốn nôn ra cả tim gan, cho kết thúc hết mọi chuyện...



      Lúc tâm trạng Hứa Triển ổn định, Lý Phong đưa đồng nghiệp đến lấy lời khai, kể hết toàn bộ những điều mình biết. Khi Lý Phong nghe thấy chi tiết chiếc xe quay lại, hỏi thêm vài chi tiết rồi bảo đồng nghiệp ra ngoài.



      “Tôi nghi ngờ đây phải là tai nạn giao thông, mà là có kẻ cố tình muốn lấy mạng hai người. Trong khoảng thời gian này, cứ yên tâm tĩnh dưỡng. Tạm thời, người thân của thể đến được, có thể sau khi chúng tôi kết thúc đợt điều tra, tôi có thể sắp xếp để mẹ đến thăm .”



      Hứa Triển gật đầu, bờ môi hơi nhấp nháy nhưng rồi lại gì.



      Lý Phong nhíu mày, “Chẳng lẽ muốn hỏi tình trạng của đứa bé và Uông Nhất Sơn sao?”



      Hứa Triển trả lời, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngón tay.



      đúng là sắt đá, cho dù Uông Nhất Sơn đối xử tốt với trăm nghìn cái tốt, cũng thắng được cái xấu cậu ta làm. Cậu ta đúng là tự chuốc khổ, tìm ai tìm, lại tìm đúng phải !”



      xong, Lý Phòng đẩy cửa rồi ra ngoài.



      Hứa Triển thấy Lý Phong , mới cố sức xỏ dép lê, chậm rãi lết từng bước ra khỏi phòng bệnh.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      ___Chương 54___


      Mới ra khỏi cửa được vài bước, có y tá chợt nhìn thấy , lập tức tiến đến đỡ, kinh ngạc hỏi: “Sao lại ra đây?...Có phải muốn sang thăm đứa bé ?”



      Hứa Triển hơi do dự rồi mới gật đầu.



      Y tá đẩy xe lăn ra, để Hứa Triển ngồi xuống rồi đưa đến phòng chăm sóc trẻ sơ sinh đặc biệt.



      Qua tấm thủy tinh, Hứa Triển nhìn thấy đứa bé mũm mĩm nằm trong lồng ấm.



      “Là con trai, cơ quan hô hấp rất khỏe, cho nên cần ống thở.” y tá đứng bên cạnh giải thích.



      Thằng bé ngủ nhưng vẫn đút ngón tay vào miệng theo thói quen. Đây là tật xấu của thằng bé lúc còn nằm trong bụng mẹ. Trước đây, khi siêu bốn chiều, hai người nhìn thấy hành động mút tay của nó. Khi ấy, Uông Nhất Sơn cười như nhặt được vàng, xem mãi chán, còn chẳng thấy hứng thú gì, thậm chí còn buồn liếc cái.



      Dường như thằng bé có thể cảm nhận được mẹ đến thăm nên thả ngón tay ra, cái mũi hơi nhăn lại, oe oe kêu như con mèo. Dù sao thằng bé cũng sinh non gần hai tháng, tiếng khóc được to như đứa trẻ bình thường. Hứa Triển cảm thấy tim mình thắt lại, cũng biết nguyên nhân do đâu.



      Nhưng ra, y tá đứng bên cạnh lại hiểu ngay, nhìn vẻ mặt đau khổ của Hứa Triển, ấy liền an ủi: “Đừng lo, thằng bé hơi yếu nhưng sau này khỏe lên nhanh thôi.”



      Môi Hứa Triển khẽ mấp máy, miệng cứ mở lại ngậm, mãi sau mới hỏi: “Người...người đàn ông vào đây cùng tôi...thế nào rồi?”



      y tá có vẻ bối rối, cuối cùng cũng chịu : “Vẫn chưa qua cơn nguy kịch... muốn thăm ta ? ta ở phòng chăm sóc đặc biệt số hai...



      Ngoài dự liệu của y tá, Hứa Triển còn vẻ khổ sở lo lắng nữa, chỉ tỏ ra mệt mỏi, “Phiền đưa tôi về phòng, tôi hơi mệt.”



      Khi về đến phòng Quách Lâm Lâm cũng mua cơm xong. Hứa Triển nhìn bát cháo móng giò, đúng tiêu chuẩn bữa ăn khi ở cữ, chẳng hứng thú gì, chỉ kêu mệt rồi nằm xuống giường. Quách Lâm Lâm nghĩ muốn nghỉ ngơi nên nhàng mở cửa và ra ngoài.



      Hứa Triển nằm giường, trong đầu trống rỗng, ý nghĩ cứ lặp lặp lại là —— có thể, Uông Nhất Sơn chết.



      Chuyện này đáng ra nên mừng, nhưng hiểu vì sao lại khiến tâm trí rối loạn. Vị máu tanh nồng trong cổ họng lại trào lên.



      Cơ thể suy nhược do sinh non, chỉ hơi động đậy khiến váng đầu, xoay người mấy lần vẫn ngủ được. Cứ trằn trọc như vậy lúc, cuối cùng, ngồi hẳn dậy.



      Quách Lâm Lâm nghe thấy tiếng động liền tiến vào, “Cậu dậy rồi à? Muốn ăn gì ?”



      Hứa Triển khẽ hỏi ấy, “Cậu... sang phòng Uông Nhất Sơn chưa?”



      Quách Lâm Lâm vừa nghe thấy thế giấu được, với bằng giọng chua xót: “Hứa Triển, Uông Nhất Sơn... ta...Có lẽ là qua được đợt này đâu.”



      Hứa Triển run lên, sau đó bình tĩnh lại, “ ta có tiền, mời bác sĩ tốt nhất cũng được sao?”



      “Đây phải vấn đề bác sĩ! Mà là, nhóm máu của Uông Nhất Sơn rất hiếm! Cậu biết , bụng ta bị trúng đạn, đạn xuyên thủng ruột, nhưng mà bác sĩ phát ra là ta mang nhóm máu gấu trúc*, nhóm máu cực kỳ hiếm, tìm trong kho máu của mấy bệnh viện lớn cũng kiếm được máu thích hợp!”



      * Baike giải thích: Đây là nhóm máu RH tính, cực kỳ hiếm, nên được gọi là nhóm máu gấu trúc.



      Máu gấu trúc? Hứa Triển nghe thấy mà sửng sốt. Trong kết quả ADN có ghi , và Uông Dương đều có nhóm máu AB. Chẳng nhẽ, Uông Nhất Sơn cùng nhóm máu với mẹ?



      Quách Lâm Lâm có buồn rầu đến đâu cũng đánh mất bản tính bà tám, nhất quyết phải mò cho ra chân lý mới thôi.



      “Cậu biết , Lý Phong như phát rồ lên ý, đầu tiên là gọi điện thoại cho bố Uông Nhất Sơn, nhưng mà, bố ta có nhóm máu AB. Sau đó, Lý Phong lại gọi điện sang nhà ngoại của Uông Nhất Sơn, nhưng cả nhà đều mang nhóm máu thông thường, ngay cả mẹ ta cũng là máu O! Cậu biết thế nào , lúc đấy, tớ thấy mặt bố Uông Nhất Sơn xanh như tàu lá chuối, Uông Nhất Sơn còn chưa ra khỏi phòng cấp cứu ông ta đá văng ghế ở hành lang, sau đó đùng đùng về...Hứa Triển này, tớ hơi dốt, ngày xưa học sinh học giỏi, cậu thử xem, người nhóm máu AB với người nhóm máu O có đẻ được con nhóm máu gấu trúc ?”



      Hứa Triển cảm thấy tất cả máu dồn lên đầu, hai lỗ tai ong ong, lúc lâu sau mới cầm hai tay Quách Lâm Lâm, “Cậu chắc chắn là Uông Nhất Sơn có cùng nhóm máu với Uông Dương và mẹ ta chứ?”



      Nghe Hứa Triển tổng kết lại như vậy, Quách Lâm Lâm vỗ đùi, như giác ngộ: “À —— tớ biết rồi! Có lẽ nào là Uông Nhất Sơn bị bế nhầm lúc mới sinh ? ta phải là con nhà họ Uông?”



      Uông Nhất Sơn bị bế nhầm hay Uông Dương bị cắm sừng, Hứa Triển thể nào kiểm chứng được. Nhưng, có điều thể nghi ngờ, đó là có quan hệ huyết thống. Nghĩ đến đứa bé còn nằm trong lồng kính, biết rằng nó gánh tội vai, Hứa Triển thở phào nhõm.



      “Thế...Uông Nhất Sơn được truyền máu thích hợp...làm thế nào mà qua được ca phẫu thuật?”



      Nghe Hứa Triển hỏi thế, hai mắt Quách Lâm Lâm sáng lên: “ bảo là thời khắc quan trọng phải dựa vào bạn thân mà! Lý Phong như thần ý, thông qua cục cảnh sát tìm được ba người có nhóm máu đấy, chưa đến nửa tiếng! ý lên máy bay ngay, vừa quỳ vừa dập đầu cầu xin người ta mới đưa được người ta đến, cho nên ca mổ mới thành công...Nhưng mà nhóm máu này có tỷ lệ bài xích cao, bây giờ, Uông Nhất Sơn vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm!”



      Nghe được tin ca mổ thành công, Hứa Triển chợt thở phào nhõm. Mặc dù muốn xem thế nào, nhưng vẫn gạt được chướng ngại tâm lý. Sau khi ăn xong nửa bát cháo Lý Phong đến đón Quách Lâm Lâm, và với Hứa Triển là chị Nguyệt và y tá mà Uông Nhất Sơn thuê ở ngay phòng bên cạnh, chỉ cần ấn chuông là họ sang.



      Khi họ , Hứa Triển liền gọi y tá đưa mình sang phòng Uông Nhất Sơn.



      Người đàn ông vẫn luôn ngang ngược giờ lại hoàn toàn ngoan ngoãn. Hứa Triển ngồi cạnh giường, lần đầu tiên trong đời ngắm người đàn ông mà sinh cốt nhục cho .



      Lúc này, do thiếu máu và mới mổ, da dẻ tái nhợt như bị quỷ hút máu, cái miệng luôn nở nụ cười nham hiểm giờ lại mím chặt, đôi mắt khép lại, hàng mi vẫn dài như trước. người cắm đầy dây dợ, màn hình của chiếc máy bên cạnh chứng minh vẫn tồn tại đời này.



      Hứa Triển phát , vì thiếu nước nên môi khô nẻ. vội gọi y tá lấy cái khăn bông, nhúng chút nước ấm rồi thấm lên môi .



      Dần dần, tay Hứa Triển lau xuống xương quai xanh của , xốc cổ áo bệnh nhân ra, có thể thấy vết thương đầu vai.



      Trước kia vẫn nghĩ, tại sao lúc bé mình chỉ cắn có cái mà lại thành vết sẹo kinh khủng như thế, giờ ràng.



      đời này, người lòng với Hứa Triển nhiều. Còn nhớ, trước đây, mỗi khi thuê ngôn tình về đọc, thấy cảnh nam chính sống chết vì nữ chính, chỉ cười nhạt. Bây giờ, người đàn ông như vậy, có thể vì mà hy sinh tính mạng, nhưng...người đàn ông này lại hành hạ , khiến nỗi hận của tan được.



      Mối nợ này khó tính toán, cũng giống như vết sẹo kia, ghi nhớ được, xóa bỏ xong, muốn quên nhưng lại khắc tận xương tủy...



      Mấy ngày nay, cứ ăn cơm xong là Hứa Triển lại nhờ y tá đưa mình sang ngắm con. Chị Nguyệt giúp vắt sữa vào bình rồi đút cho thằng bé bú.



      Dạ dày của đứa trẻ sinh non được tốt như đứa trẻ đủ tháng, chỉ hơi nhiều là bị sặc, cho nó ăn sữa mà phải cẩn thận như truyền thuốc vậy. Sau khi ăn no, thằng bé có vẻ tỉnh hẳn, lúc đó Hứa Triển mới có thể bế nó.



      Tiếng khóc của thằng bé chỉ như mèo kêu, lúc cười rộ lên lại rất đáng . Có lẽ là do tình cảm mẹ con, mỗi lần Hứa Triển bế, nó luôn mở cái miệng chưa mọc răng ra, thỉnh thoảng lại phì phì nước bọt.



      Mặc dù Hứa Triển vẫn chưa quen với vai trò làm mẹ, nhưng khi bế đứa bé mềm mại vào lòng, nhìn nó cười, lại nhịn được mà hôn lên khuôn mặt nhắn của nó qua lớp khẩu trang.



      Tính từ sau khi phẫu thuật, Uông Nhất Sơn hôn mê được ba ngày. Bác sĩ rằng đây là di chứng do mất máu quá nhiều, cũng loại trừ khả năng, hôn mê mãi mãi, trở thành người thực vật.



      Khi nghe thấy tin này, thậm chí nghĩ, như vậy cũng sao, ... chăm sóc người đàn ông này cả đời.



      Đêm nay, Hứa Triển ngủ được ngon. mơ hồ cảm thấy mình trong căn nhà có tường màu trắng ở huyện. gian quen thuộc, vẫn là bầu khí ngột ngạt quen thuộc, có tiếng mắng chửi của Trương Đại Hiền truyền ra từ phòng ngủ, có tiếng khóc đứt quãng của mẹ...Những thanh ấy xuyên qua màng nhĩ của đến mức đau buốt...



      muốn lao ra khỏi căn nhà này, nhưng ngoài cửa đầy những bóng ma chập chờn, dường như có vô số móng vuốt cào vào cánh cửa sắt tồi tàn.



      Làm sao đây? Hứa Triển cảm thấy những con quái thú ngoài cửa muốn ăn thịt người, hốt hoảng, tìm ra phương hướng, quay cuồng như con ruồi mất đầu trong căn phòng.



      Bất chợt, có bàn tay tóm lấy , “! Cùng nhảy qua cửa sổ!” Nhìn xuống dưới, đó là vực sâu thăm thẳm, Hứa Triển quay đầu nhìn cậu bé đứng bên cạnh —— Đó là Uông Nhất Sơn khi mười hai tuổi.



      “Nhảy được ? Chúng ta chết mất!” Uông Nhất Sơn gì, chỉ nắm chặt tay .



      biết mình bị làm sao, lại giống như bị thôi miên, chầm chậm bước lên bậc cửa sổ. nhắm hai mắt, thả người, lao thẳng xuống dưới. Đây giống như ảo giác, Hứa Triển nằm giường chợt run mạnh lên. Khi vừa mở to mắt, vẫn tưởng mình rơi xuống dưới, thịt nát xương tan trong tích tắc...



      Trán đổ đầy mồ hôi, sau khi tỉnh táo, mới phát ra, tay được bàn tay to lớn khác nắm chặt. Mấy vệt sáng từ ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, nhìn thấy chủ nhân của bàn tay ấy nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt mệt mỏi nhưng sáng trong.
      Màn Thầu, huyenlaw68Anhdva thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :